- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đam Mỹ] Đắm Say Không Tỉnh 酩酊不醒 - Lâm Khiếu Dã - Pea Đậu
Chương 09: Tôi sẽ nuôi em lớn.
Chương 09: Tôi sẽ nuôi em lớn.
Chương 09: Tôi sẽ nuôi em lớn.Anh đưa Trần Lạc Minh đến cô nhi viện ở huyện bên.Cô nhi viện trong huyện thường đánh trẻ con, thậm chí còn bỏ thuốc chuột vào cơm của chúng, nên Dư Túy không thể nào đưa cậu quay lại đó được.
Anh nhờ đồng đội cũ của ông cụ tìm giúp một nơi khác, chính là cô nhi viện này.Suốt quãng đường, Trần Lạc Minh cứ hớn hở vui vẻ.Cậu không biết anh muốn đưa mình đi đâu, chỉ nghĩ đi xa thế này chắc là để đi dã ngoại.Cô nhi viện nằm ở lưng chừng núi, mấy hôm trước vừa có trận tuyết lớn, đường núi trơn trượt khó đi.Dư Túy bế cậu lên, để cậu ngồi trên cánh tay mình.Đây là lần đầu tiên được anh bế, Trần Lạc Minh hạnh phúc đến mức như muốn ngất đi, cái đầu nhỏ cứ dụi dụi vào hõm cổ anh.Dụi một lúc, cậu phát hiện mặt anh bị gió thổi lạnh buốt, bèn đưa đôi bàn tay nhỏ xíu áp lên hai bên má anh.Dư Túy hỏi cậu đang làm gì.Cậu thì thào khẽ vuốt má anh: "Anh Tiểu Ngư, đừng sợ...
Ông không còn nữa, nhưng vẫn còn em mà, em sẽ bảo vệ anh."
Mấy chữ đó như là tờ giấy nhám, chà xát đến nát bấy trái tim đầy thương tích của Dư Túy.Anh không nói nên lời, cũng không dám cúi xuống nhìn cậu, chỉ bước đi không ngừng, cõng theo cậu trèo lên nửa sườn núi, cho đến khi đứng trước cổng cô nhi viện.Sân chơi bên trong có nhiều đứa trẻ đang chạy nhảy, bức tường vẽ cầu vồng và mây trắng, có một dì bảo mẫu đứng ở cửa mỉm cười vẫy tay chào họ.Trần Lạc Minh không biết chữ, nhưng cậu nhận ra nơi này là đâu.Ở nơi tựa như thế này, cậu từng bị đói rét, từng bị đánh đập, bị bắt đứng phạt trong góc, lưng và chân bị đánh tới khi ngất đi, thậm chí có lúc còn bị đuổi ra ngoài.Cậu bắt đầu run rẩy, nước mắt lăn dài từng giọt lớn.Dư Túy nhận ra cơ thể nhỏ bé trong lòng mình cứng đờ, cậu chỉ ngây dại nhìn về phía cô nhi viện, giọng run rẩy cầu cứu: "Đừng... xin anh...
đừng...
đừng bắt em quay lại đó..."
"Chỗ này khác với nơi em từng ở."
Anh không biết câu đó là nói với cậu, hay là để tự an ủi mình."
Sẽ không ai đánh em.
Ở đây, em sẽ được ăn no mặc ấm...
Họ sẽ nuôi em khôn lớn."
Nhưng Trần Lạc Minh chẳng chịu nghe, cậu gào khóc đến khản cổ, mặt mũi tím tái, giống hệt một chú heo con sắp bị bắt làm thịt, vùng vẫy yếu ớt trong vòng tay anh.Dư Túy siết chặt cậu, không phải sợ cậu rơi xuống, mà là sợ cậu chạy thoát.Cậu ngừng giãy giụa, biết rằng mình không thể trốn được.
Hai bàn tay bé nhỏ chắp lại, run rẩy van xin anh, miệng không ngừng gọi "anh ơi", "ông ơi".Xin anh, đừng bỏ em, ông ơi, cứu con với, anh muốn bỏ con lại rồi...Nhưng anh chẳng đáp lời, còn ông thì vĩnh viễn không thể nghe thấy nữa.Gió núi rít gào, bi thương tựa tiếng khóc.Hũ tóp mỡ trong tay rơi xuống đất, vỡ tan nát, Dư Túy giao cậu cho hai dì bảo mẫu ở cô nhi viện.Bàn tay nhỏ bé đỏ ửng vì lạnh vẫn cố níu chặt tay áo anh: "Em sẽ không ăn nhiều đâu... em sẽ làm việc thật nhiều... xin anh... thật sự đừng mà... em sợ chỗ này lắm... chẳng phải chúng ta là người một nhà sao?
Sao anh lại không cần em nữa..."
Dư Túy vốn chẳng hiểu khái niệm thế nào là người một nhà, chính anh cũng chẳng cần đến.Chút tình cảm cuối cùng trong trái tim đầy vết thương của anh đã theo ông cụ chôn vùi dưới lớp đất vàng.Anh gỡ từng ngón tay nhỏ bé kia ra, xoay người bỏ đi, không hề quay đầu lại.Tiếng khóc xé ruột nát gan bám riết sau lưng, như một lời nguyền rủa sẽ theo anh đến chết.Anh từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng dối trá, ghét sự vứt bỏ, ghét cảnh người lớn tàn nhẫn chà đạp sinh mệnh trẻ thơ.Vậy mà bây giờ, anh lại biến thành kẻ mà chính mình từng căm hận nhất.Tội ác tày trời, cầm thú chẳng bằng.Anh đã bỏ rơi Trần Lạc Minh hai lần vào lúc cậu cần anh nhất.
Anh biết rõ điều này sẽ trở thành một vết thương cả đời cậu cũng không thể xóa nhòa, nhưng anh không còn cách nào khác.Trên núi chỉ có một cái hố chôn nhỏ.Trần Lạc Minh mới năm tuổi, không thể cùng anh lên đường được.Nhưng anh không ngờ, cậu có thể thoát khỏi tay của hai dì bảo mẫu, ngã xuống đất trầy chảy máu đầu gối rồi vẫn điên cuồng đuổi theo.Đường núi vốn đã gập ghềnh, sau khi tuyết tan lại đóng thành băng.Dư Túy đi nhanh phía trước, hai dì đuổi theo phía sau, Trần Lạc Minh hoảng loạn không biết chạy về đâu, bước hụt một cái rồi trượt ngã.Anh chỉ nghe một tiếng hét: "Đứa nhỏ rơi xuống rồi!"
Lập tức quay đầu lại, thấy cậu đang lăn xuống theo sườn núi đầy tuyết.Sườn núi trông như toàn là tuyết, nhưng dưới lớp tuyết là vô số tảng đá lồi và cành cây gãy.Một đứa trẻ nhỏ xíu như vậy mà lăn xuống, từng chặng một đập vào đá, nếu không chết thì cũng tàn phế.Trong khoảnh khắc mọi người chưa kịp phản ứng, Dư Túy đã dùng tốc độ nhanh nhất đời mình lao tới, chộp lấy tay Trần Lạc Minh, kéo cậu vào lòng, lấy thân mình che chở cho cậu.Hai anh em như một quả cầu tuyết lăn thẳng xuống núi, từng khối đá liên tục va vào thân thể Dư Túy, từng chiếc rễ cây sắc bén cứa nát da thịt anh, nhưng anh có chết cũng không chịu buông tay.Khi rơi đến chân núi, Trần Lạc Minh không hề hấn gì, còn tay chân Dư Túy lại bị vặn xoắn theo những góc độ quái dị.Máu chảy từ trán và sau gáy, một bên mắt đã không nhìn thấy gì.Anh nằm rạp trên tuyết, hít mạnh vài hơi, rồi gắng gượng dùng đầu chống đất nâng mình lên, nhấc đứa trẻ ra khỏi thân mình.Trần Lạc Minh cuộn tròn, nhắm nghiền mắt, trên trán toàn là máu, chẳng rõ máu của ai.Anh run rẩy đưa tay, dò hơi thở trước mũi cậu.Chỉ đến khi làn hơi phả vào ngón tay, Dư Túy mới thấy mình vẫn còn sống."
Lạc Lạc.."
Anh lắc cậu tỉnh dậy, hỏi tay chân có cử động được không.Trần Lạc Minh khóc đến nấc nghẹn, vừa thở vừa gật đầu."
Cử động được thì chạy lên trên, vừa chạy vừa gọi người, nhanh lên."
Hai anh em lăn xuống tới chân một sườn núi, lại bị lớp tuyết trượt từ trên xuống phủ lấp.
Anh không chắc trên núi có ai nhìn thấy họ không, nhưng anh đã chẳng còn sức để kêu cứu nữa.Trần Lạc Minh gắng gượng bò dậy, vết máu trên trán đông lại thành từng mảng băng mỏng.Dư Túy yên tâm, khép mắt lại.Đó không phải là máu của cậu, mà là máu của anh.Em không sao rồi, em sẽ chạy được lên trên, được các dì cứu đi, rồi lớn lên trong một trại trẻ mồ côi không hẳn ấm áp nhưng ít nhất đủ cơm no áo ấm.
Sau đó, em sẽ quên mất anh và ông, quên cả chuyện hôm nay.Anh đã nghĩ như thế, nhưng sự đời lại chẳng theo ý muốn.Trần Lạc Minh không đi đâu cả, cậu tháo khăn quàng cổ của mình, buộc vào chân của anh, rồi cố sức kéo anh lên núi.Một đứa trẻ năm tuổi thì có bao nhiêu sức lực chứ?Đôi chân ngắn của cậu dẫm sâu vào tuyết, rút mãi không ra được.
Ngay cả tự leo lên núi còn khó khăn, huống hồ gì còn kéo thêm một Dư Túy.Kéo không nổi thì cõng, cõng không nổi thì ôm.Cậu vừa khóc vừa gắng gượng kéo anh về phía mình, nhưng mặc cho cố đến mấy cũng chẳng nhúc nhích, cổ sắp bị khăn siết đến ngạt thở, móng tay nhỏ bé cắm sâu bị bật ngược lên, rớm ra từng vệt máu.Dư Túy mắng cậu ngốc, bắt cậu buông tay: "Đừng lo cho anh nữa, anh đã không cần em rồi, sao em còn lo cho anh làm gì?"
Trần Lạc Minh lại ngã dúi dụi lên người anh: "Ông nói... em phải bảo vệ anh..."
Tuyết lại rơi xuống, tuyết sẽ chôn lấp anh, đóng băng anh.
Nếu cậu bỏ đi, sẽ không bao giờ tìm thấy anh trai nữa."
Ông nói ngược rồi."
Dư Túy nhắm mắt, máu từ trán chảy theo thái dương xuống nền tuyết: "Đáng lẽ anh phải bảo vệ em... nhưng anh đã không làm được..."
Trần Lạc Minh lắc đầu, hai bàn tay cọ vào nhau cho nóng rồi áp lên mặt anh, giọng khóc đến đứt ruột: "Em không phải em trai, bởi vì anh không xem em là em trai, ba mẹ không còn, ông cũng không còn, bây giờ cả anh cũng không còn... ai cũng bỏ em lại."
"Em ghét mọi người, ai cũng không cần em nữa... sao ông không mang em đi cùng..."
"Ghét anh, vậy tại sao còn bảo vệ anh?"
Trần Lạc Minh cúi đầu lau nước mắt: "Vì ông nói, hồi nhỏ anh sống không tốt, nên phải để em đối xử tốt với anh."
Dư Túy cười khổ:"Lúc nhỏ em cũng đâu có sống tốt."
"Em quên rồi, chuyện không vui nhớ lại sẽ muốn khóc, sẽ đau ở đây này."
Cậu đặt tay lên ngực.
"Quên rồi thì sẽ không đau nữa, chuyện vui nhớ lại sẽ thấy dễ chịu, chuyện vui thì em sẽ nhớ mãi."
"Em nhớ những chuyện vui gì?"
Dư Túy đang hạ thân nhiệt, anh buộc phải cố gắng nói chuyện để giữ mình tỉnh táo.Trần Lạc Minh như đang lấy ra những món đồ chơi quý giá, kể ra từng cái từng cái: "Ông làm mì bắp cải cho em, anh mua cho em cái ghế nhỏ, em có rất nhiều bộ đồ ngủ, có cái bát con heo riêng, anh còn khen em chặt cành cây giỏi lắm."
"Chỉ có vậy thôi à?"
"Thế là nhiều rồi."
Cậu chỉ cần một chút là đã rất mãn nguyện.
"Em còn nhỏ thế này, mà đã có nhiều chuyện vui đến vậy."
"Vậy chuyện vui nhất là gì?"
"Anh chiên cho em một hũ tóp mỡ thật to."
Dư Túy ngạc nhiên: "Trước đây anh cũng từng chiên cho em mà."
Lời vừa dứt, hồi lâu vẫn chẳng nghe thấy cậu đáp lại.
Chỉ còn đôi bàn tay nhỏ vẫn khẽ cử động trên gương mặt anh.Dư Túy gắng sức mở mắt ra, muốn nhìn xem cậu thế nào.Chỉ thấy Trần Lạc Minh cúi đầu, mím môi khẽ nói: "Hôm nay là sinh nhật em...
Em tưởng... cái đó là quà..."
Trẻ con vốn không nhạy cảm với ngày tháng, nhưng cậu lại nhớ sinh nhật mình rất rõ.Khi ba còn sống, cậu cũng là một đứa trẻ hạnh phúc.
Một năm vui nhất chính là ngày sinh nhật, khi đó sẽ nhận được thật nhiều quà, còn được ba mẹ đưa ra ngoài chơi.Sáng nay, vừa thức dậy đã được anh cho ăn tóp mỡ mới chiên, còn dẫn cậu đi xa để dã ngoại, thậm chí hiếm hoi đến mức ôm lấy cậu một lần.Trước khi nhìn thấy cánh cổng cô nhi viện, cậu vẫn cứ tưởng rằng anh đang cùng mình đón sinh nhật.Dư Túy không nói gì, chỉ úp mặt xuống nằm trên nền tuyết.Anh như đang phải chịu hình phạt, mà đòn roi chính là những giọt nước mắt của cậu, rực lửa, mang theo gai, quất lên người để lại từng vết sẹo rỉ máu.Không biết qua bao lâu, trên đỉnh núi truyền đến âm thanh, hỏi bọn họ có ở dưới không.Trần Lạc Minh gắng sức hét lớn cầu cứu, nhưng tiếng kêu đều bị gió núi cuốn đi.
Cậu hoảng sợ òa khóc: "Anh ơi... phải làm sao bây giờ..."
Dư Túy bảo cậu đi nhóm lửa: "Bẻ vài nhánh cây nhỏ, nếu gặp cây màu trắng thì bóc lấy ít vỏ."
Trần Lạc Minh biết nhóm lửa, ông cụ và anh đều từng dạy, nhưng cậu không dám đi, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt van nài.Dư Túy trấn an: "Đi đi, anh sẽ không chết đâu, anh sẽ đợi em về."
Lúc này cậu mới yên tâm, cắn răng chạy vào tuyết tìm củi.Đôi chân nhỏ vụng về, chạy mấy bước đã ngã một cái, hai bàn tay rách toạc, máu rịn ra thành từng giọt.Ngã cũng không khóc, vì khóc chẳng có ích, lại cố bò dậy tiếp tục chạy.Cuối cùng cũng tìm được cây thấp vừa tầm, cậu dùng hết sức vươn tay bẻ cành.Không bẻ được thì lấy người lao vào, không được thì dùng răng cắn, làm cho mặt mũi tay chân toàn máu, biến thành một đứa trẻ nhuốm đỏ như trái hồng nát.Dư Túy càng không nỡ nhìn.Chỉ cần liếc mắt, lồng ngực đã đau như bị ai đấm mạnh.Cậu ôm một bó cành khô nhỏ trở về, Dư Túy bảo cậu lấy chiếc bật lửa trong túi anh ra, châm vào vỏ bạch dương.Ngọn lửa sáng bùng lên giữa thung lũng trắng xóa.Trên đỉnh núi, tiếng dì bảo mẫu vang vọng: "Ở kia kìa!
Có lửa cháy!
Tôi nhìn thấy bọn trẻ rồi!"
Nắm nước mắt mà cậu cố nhịn bấy lâu rốt cuộc vỡ òa: "Anh ơi... mình sẽ không chết nữa đúng không?"
Đôi mắt Dư Túy đỏ hoe, ngắm nhìn cậu, trong đôi mắt rướm máu phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của Trần Lạc Minh."
Không chết đâu."
Anh nhẹ nhàng mỉm cười.
"Em sẽ không chết, anh cũng sẽ không chết.
Anh sẽ nuôi em lớn, để cả đời em chỉ chứa toàn là những niềm vui."
Nghe được lời hứa, cậu thỏa mãn quỳ bên anh, há cái miệng rướm máu phả hơi nóng vào mặt anh, cho anh chút hơi ấm.Dư Túy nhìn máu trong miệng cậu, đau đến nghẹn tim: "Sao không chịu chạy đi?
Em không sợ chết sao?"
Cậu ngừng lại vài giây, không nói gì, chỉ lắc đầu.Một lát sau lại ngẩng đầu hỏi anh: "Nếu trẻ con chết rồi... sẽ biến thành gì ạ?"
"Thành bé quỷ và một nhúm xương nhỏ."
Cậu im lặng giây lát rồi khàn giọng: "Vậy nếu em chết, anh có thể mang nhúm xương đó về nhà, để trên giường nhỏ của tụi mình, ăn cơm thì chia cho nó một ít, trước khi ngủ thì vỗ về nó, có được không?"
Dư Túy nhìn cậu, giọng run run: "Em đã chết rồi, anh mang xương về thì có ích gì?"
Giọng Trần Lạc Minh khản đặc nhưng dõng dạc: "Em nghe nói quỷ rất lợi hại, quỷ có nhiều sức mạnh.
Đợi em thành quỷ nhỏ, anh cứ mang xương em theo bên người, lần sau rơi xuống núi thì đến lượt em ôm lấy anh, không cho anh bị thương."
Khoảnh khắc ấy, gió trong thung lũng như đều ngưng lại.Dư Túy nằm trên tuyết, nhìn đứa trẻ ngay trước mặt, nước mắt mười lăm năm chưa từng rơi, giờ phút này dâng lên như lũ.Cơ thể anh cứ mỗi giây sẽ sản sinh ra 3 triệu 800 nghìn tế bào, trái tim mỗi phút sẽ bơm 5000ml máu, toàn bộ thần kinh nếu kéo căng có thể dài đến 3 tỉ mét.Mà ngay lúc này, từng tế bào, từng giọt máu, từng sợi thần kinh tưởng chừng đã sớm chai lì, đều được Trần Lạc Minh đánh thức.Gia đình là gì?Tình yêu lại là gì?Trong lòng anh đã có một đáp án mơ hồ.Nếu đem con người chia thành 100 phần, kẻ ích kỷ chỉ cho người mình yêu 1 phần, kẻ vô tư cho đi 99 phần, thì em trai đã cho anh 101 phần —— 100 phần của Trần Lạc Minh, cộng thêm lẻ 1 phần đó là bộ xương nhỏ và linh hồn sau khi chết vẫn dâng hiến cho anh.Vì 101 phần ấy, anh nguyện hóa mình thành vô số hạt bụi li ti, bảo vệ Trần Lạc Minh cho đến tận cùng sinh mệnh.Tác giả có lời muốn nóiKhi tôi nhặt được điện thoại của bé mèo Lạc Lạc (2)Lạc Lạc: Anh, có thể kể câu chuyện đã nhặt được em ở núi tuyết không?Anh trai: Là mèo con đã nhặt được anh.
Hết chương 09.