- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,907
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 27 - Vạch Trần
Chương 27 - Vạch Trần
Nhân tình kia của anh tên là Châu Mai, nhà chẳng có gì để chia chác, chỉ vướng mỗi đứa con nên tốn chút công sức.Nói thật, vụ kiện kiểu này căn bản chẳng đáng để tôi phải tổn hao nhiều đến vậy.
Nhưng tôi thà tin rằng anh ấy chỉ vì không muốn mất tôi nên mới lấy cớ để liên lạc.Hôm đó, tôi đã cố gắng để anh ấy đỡ đau, nhưng trông anh vẫn tiều tụy, không nói một câu với tôi.
Tôi biết anh đang giận, nhưng chuyện này tôi chẳng có cách nào dỗ anh cả.Chuyện của Châu Mai xong xuôi, tôi nói sẽ đưa anh đi, nhưng anh lại không chịu.“Anh không đi đâu, chỉ muốn ở lại đây.”
Tôi ngồi xuống:“Chi phí cửa hàng, tiền thuê nhà đều tốn kém.
Về chỗ em đi, vừa tiết kiệm, em còn có thể giúp anh tìm việc nữa.”
Anh im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Coi như anh đã đồng ý rồi, vì anh vốn là người nếu có thể tiêu một đồng thì nhất định không tốn hai đồng.
Trong suy nghĩ của anh, hai anh em có thể ở cùng nhau thì nhất định sẽ ở cùng nhau.
Không biết bây giờ anh còn giữ suy nghĩ đó không.Hôm ấy, anh thu dọn rất nhiều đồ, to nhỏ gói ghém gần như muốn mang hết đi.
Tôi cũng không ngăn, anh muốn mang thì cứ để anh mang.
Đợi tới nơi, anh sẽ biết mấy thứ đó chẳng dùng được gì, nên mặc kệ thôi.
Chẳng có gì đáng bận tâm.Anh chịu đi cùng tôi, tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.Nhưng đến lúc đi, anh lại bỏ hết đống đồ xuống, nói:“Không cần nữa, bỏ hết đi.”
Tôi không hiểu sao, như bị ma xui quỷ khiến mà giữ lại khá nhiều, cứ có cảm giác sau này sẽ cần đến.Tống Lập chẳng có vẻ gì ngạc nhiên khi đặt chân đến thành phố lớn, chỉ yên lặng ngồi nhìn qua khung cửa xe.
Tôi tốn một khoản tiền lớn để thuê căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, không gian rộng rãi, sáng sủa, thoáng đãng.
Chỉ là khi tới nơi đã muộn, nên anh chẳng kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời tràn ngập căn nhà.Anh mặc phong phanh, bàn tay tôi vừa chạm vào liền thấy lạnh buốt.
Anh bất ngờ run lên, ngoảnh đầu nhìn, tôi thì mặt vẫn bình thản.“Anh, phòng ngủ của anh ở bên này, em đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.”
Tôi mở cửa bật đèn.Phòng của anh là phòng chính, có ban công lớn, nhà vệ sinh riêng, không gian rộng hơn cả căn phòng hai anh em từng ở cộng lại.
Anh có vẻ hơi bất ngờ, bước vào nhìn quanh.
Tôi vòng tay ôm từ phía sau, cằm tựa lên vai anh.“Không có anh, em ở phòng to cứ thấy không quen, hơi sợ.
Giờ anh đến rồi, anh ở đây đi.”
Anh bị tôi ôm có chút không tự nhiên, khẽ co người lại, như muốn né tránh.
Tôi thì áp môi lên cổ anh, khẽ liếm mơn man.Lần đầu nếm trải, tôi hoàn toàn không biết tiết chế.
Chỉ cần ôm anh thôi, thân dưới đã căng cứng khó chịu.
Anh dù né tránh nhưng không hề phản kháng, như thể cũng hiểu, chuyện đã thành ra thế này thì có làm gì cũng vô ích.Tôi ôm chặt anh, vừa hôn vừa thì thầm bên tai:“Anh, cái giường này em từng ngủ rồi, còn từng nằm đây nghĩ đến anh mà tự giải quyết.
Có khi mùi của em ở đây sẽ nồng hơn, cũng đỡ phải để anh ôm mãi cái chăn lạnh ở quê ngủ suốt hai năm nữa.”
Anh bị tôi hôn cả một lúc lâu mà vẫn không chống cự, nghe đến đây thì bắt đầu bồn chồn, xoay người, hơi thở rối loạn:“Không có…
đừng nói bậy…”
Tôi đưa tay tắt đèn trần, bật đèn đầu giường, thấy mặt anh đỏ bừng.
Cảnh tượng khiến tôi mê mẩn, không kìm được lại hôn thêm một cái, rồi hạ giọng hỏi:“Thật sự không có sao?
Vậy tại sao trên cái giường bỏ không hai năm lại có tai nghe?
Của ai?
Là của anh à?”