Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu

[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 19: Thời Yến An, anh có thể hôn tôi một cái không


Hôm nay trời không quá nắng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đường, gió cũng nhè nhẹ thổi, không hề mang chút không khí khô nóng nào.Diệp Niệm Ninh dừng xe ngoài cửa tiệm bánh ngọt, sau đó vào tiệm nói với phục vụ: "Xin chào, phiền anh chuẩn bị cho tôi 300 ly trà sữa và 300 cái bánh kem nhỏ."

Phục vụ kinh ngạc một hồi, sau đó vội vàng nói: "Tiên sinh xin ngài chờ một chút, tôi đi gọi chủ cửa hàng đến."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, tháo khẩu trang xuống, sau đó ngồi trên ghế cầm menu lên xem thử.Hôm nay cậu muốn đến thăm ban Thẩm Ý Phong một chút.

Từ lúc Thẩm Ý Phong biết cậu tới thành phố H thì mỗi ngày đều lải nhải muốn cậu đến phim trường chơi.

Cậu lừa Thẩm Ý Phong nói là không rảnh, trên thực tế là muốn lén đến cho Thẩm Ý Phong một bất ngờ."

Xin chào tiên sinh, tôi là chủ của cửa hàng này, xin hỏi là ngài muốn đặt 300 phần trà sữa và bánh kem nhỏ đúng không?"

Một người đàn ông mặc sơ mi trắng cùng quần tây đen đi đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, mặt mở nụ cười hỏi.Diệp Niệm Ninh đẩy kính râm, gật đầu nói: "Đúng vậy, có được không?"

"Được thì có thể được đó, chỉ là không biết ngài muốn đặt loại trà sữa và bánh kem nhỏ nào?"

"Tiệm của các anh có tổng cộng bao nhiêu loại trà sữa và bánh kem nhỏ?"

"Trà sữa có 14 loại, bánh kem nhỏ thì 5 loại, cửa hàng của chúng tôi còn có sữa đông hai tầng và nước trái cây vv."

"14 loại trà sữa mỗi loại làm 20 ly, còn lại 20 ly thì làm thêm một loại sữa đông lạnh hai tầng mà các anh bán đi, bánh kem nhỏ thì mỗi loại làm 60 phần."

Người đàn ông đưa hóa đơn trong tay cho phục vụ, "Được."

"Khi nào các anh có thể làm xong?"

"Có lẽ phải mất hơn ba tiếng.

Vì nguyên liệu không đủ nên hiện giờ chúng tôi phải mua thêm."

Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại ra nhìn xem, hiện tại là 8 giờ, hơn ba tiếng thì phải làm đến 11 giờ, cậu cau mày, "Tầm hai giờ chiều anh có thể đưa mấy thứ này đến sở điện ảnh của đoàn phim《 Kinh thành điều 》cho tôi được không?"

"Được, nhưng muốn vào sở điện ảnh cần phải có giấy chứng nhận công tác thì tôi mới có thể vào được."

"Số điện thoại của anh là bao nhiêu?"

"Hả?"

Trong lúc nhất thời người đàn ông không phản ứng lại kịp, Diệp Niệm Ninh liền hỏi lại lần nữa."

159xxxxxxxx."

Chuông điện thoại vang lên, là Diệp Niệm Ninh gọi qua, "Đây là số điện thoại của tôi.

Anh lưu lại đi, khi nào tới sở điện ảnh rồi thì gọi cho tôi."

"Được."

"Tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Diệp Niệm Ninh đứng lên đi đến quầy thu ngân quét mã thanh toán, người đàn ông vội vã cầm máy tính lên tính toán.Thanh toán xong, Diệp Niệm Ninh liền xoay người đi, lúc đi tới cửa cậu bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng trước quầy hàng, "Anh tên là gì?"

"Tôi là Hứa Quan Đường."

Diệp Niệm Ninh khẽ cười một chút, rồi sau đó đẩy cửa rời đi.Hứa Quan Đường?Hình như cậu nghe qua cái tên này ở đâu rồi.Nhưng mà nghe qua ở đâu nhỉ?Tại sao cậu không có ấn tượng?Ngay cả với Đường Giai Nhiễm cũng giống như vậy, rõ ràng cậu từng gặp Đường Giai Nhiễm rồi, nhưng lại không nhớ là gặp ở đâu.Trở lại trên xe, Diệp Niệm Ninh hỏi 88: "Bát Giới, ký ức của anh có phải có vấn đề gì hay không?"

"Ký chủ, não cậu bị úng nước, ký ức hỗn loạn cũng rất là bình thường."

88 trịnh trọng trả lời."...

Nói lung tung!

Não cậu mới úng nước!"

"Ký chủ, cậu đã quên là cậu chết đuối rồi sao?

Hơn nữa, não tôi không có khả năng sẽ úng nước, nếu có nước vậy thì tôi sẽ báo hỏng."

Diệp Niệm Ninh hít sâu một hơi, quyết định không tiếp tục cái đề tài này với 88 nữa, "Cậu có thể nói cho tôi biết Hứa Quan Đường và Đường Giai Nhiễm có liên quan gì với kiếp trước của tôi không?"

"Có thể, nhưng mà ký chủ cậu cần phải hoàn thành một nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ gì?"

"Hiện tại xin mời ký chủ lập tức gọi cho đối tượng mang năng lượng, và nói với đối tượng mang năng lượng một câu 'Anh có thể hôn tôi một cái không?'?

Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được mức năng lượng là 10, hơn nữa tôi cũng sẽ nói cho ký chủ biết tất cả những chuyện về Hứa Quan Đường và Đường Giai Nhiễm."

"Hình như anh không có nói làm nhiệm vụ bây giờ mà?

Anh chỉ hỏi thử nhiệm vụ là cái gì mà thôi, sao cậu lại trực tiếp phát nhiệm vụ cho anh?!"

"Ký chủ hỏi nội dung nhiệm vụ thì cũng đồng nghĩa với việc ký chủ đã đồng ý phát nhiệm vụ."

"Tại sao cậu không nói với anh chuyện này?"

"Quên mất."

"Tôi mẹ nó..."

Diệp Niệm Ninh nghẹn một đống lời thô tục đang muốn tuôn ra, thì bị một câu của 88 dội ngược về, "Xin mời ký chủ lập tức bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, sau mười phút còn chưa gọi cho đối tượng mang năng lượng, tôi sẽ khấu trừ mười năm tuổi thọ của cậu."

Diệp Niệm Ninh mỉm cười giơ ngón giữa lên với 88, sau đó lấy điện thoại ra, nhìn ba chữ "Thời Yến An" trên danh bạ, ngón tay lại chậm chạp không nhấn xuống.Mẹ nó đây là loại nhiệm vụ biến thái gì vậy chứ?Lại còn muốn cậu nói với Thời Yến An 'Anh có thể hôn tôi một cái không'?Nếu như chọc giận Thời Yến An, anh ta trực tiếp ném Kẹo Sữa cho mình thì phải làm sao đây?"

Ký chủ, mời cậu nhanh chóng chấp hành nhiệm vụ."

Diệp Niệm Ninh còn đang suy nghĩ miên man, 88 đột nhiên lên tiếng làm cậu hoảng sợ không thôi, tay cậu trượt một cái, gọi qua số điện thoại của Thời Yến An."

Tút tút tút..."

"88, anh đ** cả nhà cậu!"

"Tôi không có nhà."

"Cậu..."

Diệp Niệm Ninh nói còn chưa nói xong, đầu dây bên kia điện thoại đã truyền tới giọng của Thời Yến An, "Alo, Niệm Niệm?"

"A...

À thì... , anh ăn cơm chưa?"

Diệp Niệm Ninh lập tức điều chỉnh thái độ, trong giọng nói thậm chí còn mang theo một tí xíu lấy lòng.

"Chưa, tôi mới vừa dậy thôi."

"Hôm nay anh trực ca tối hở?"

"Không, ca sáng, chờ xong thì tôi đi làm."

"Ừm, à thì...

Chính là...

ờm..."

Diệp Niệm Ninh lắp bắp, Thời Yến An cau mày hỏi: "Có chuyện gì?

Làm sao vậy?"

Diệp Niệm Ninh nhắm mắt lại cắn cắn môi dưới, rồi sau đó nhẹ giọng nói: "Thời Yến An, anh có thể hôn tôi một cái không?"

Một giây, hai giây, ba giây...Thời Yến An không trả lời, Diệp Niệm Ninh luống cuống.

Chắc không phải anh đang bận bứng Kẹo Sữa ra cửa sổ để ném xuống đó chứ?"

Cậu đang chơi trò đại mạo hiểm đấy à?"

Thần sắc Thời Yến An phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh thừa nhận là lúc nghe thấy lời vừa rồi của Diệp Niệm Ninh, anh đã có một loại xúc động muốn lập tức vọt tới trước mặt Diệp Niệm Ninh trao cho cậu một nụ hôn.

Nhưng mà, đó chỉ là xúc động mà thôi.Anh cũng hiểu nhất định là vì nguyên nhân nào đó mà Diệp Niệm Ninh bị bắt nói lời này với anh.

Dù sao, cảm tình Diệp Niệm Ninh dành cho anh, anh hiểu rất rõ, chính là tình cảm giữa bạn bè với nhau."

Ừm, anh tức giận đấy à?

Không phải tôi cố ý lấy anh ra làm trò đùa đâu."

Diệp Niệm Ninh cảm giác được dường như Thời Yến An cũng không vui lắm, sợ Thời Yến An hiểu lầm cậu lấy anh ra làm trò đùa, vội vàng giải thích: "Tôi cũng không có bạn bè gì nhiều, bọn họ muốn tôi gọi điện thoại tôi liền nghĩ tới anh đầu tiên.

Xin lỗi đã khiến anh tức giận."

"Tôi không sao, cứ như vậy đi, tôi đi làm."

"Ồ, tạm biệt."

Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh thở dài một hơi."

Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được mức năng lượng là 10.

Xin hỏi ký chủ muốn biết tin tức gì về Hứa Quan Đường và Đường Giai Nhiễm?"

"Hai người bọn họ có liên quan gì với kiếp trước của anh?"

"Không có liên quan gì, một người là đàn anh của cậu một người là fans của cậu."

"Kiếp trước có phải anh đã gặp bọn họ ở đâu rồi không?"

"Đúng, một người từng gặp ở trường học, người còn lại ở buổi fan meeting."

"Vậy sau khi anh chết hai người bọn họ thế nào?"

"Một người trở thành diễn viên phái thực lực trong giới giải trí, còn người kia thì qua đời."

"Gì?

Ai qua đời?"

"Đường Giai Nhiễm."

"Tại sao cô ta lại qua đời?"

"Bệnh trầm cảm."
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 20: Thăm ban


Bệnh trầm cảm?Cô gái như Đường Giai Nhiễm thoạt nhìn thật không giống như sẽ mắc bệnh trầm cảm."

Cô ấy vì sao lại mắc bệnh này?"

Diệp Niệm Ninh hỏi."

Vì cậu chết đó, cô ấy là fan cực kỳ trung thành của cậu, là fan từ khi cậu mới debut đến lúc bị mọi người sỉ vả.

Cô ấy vẫn luôn tìm người giúp cậu tẩy trắng, nhưng không ngờ, còn chưa tìm được thì cậu đã tạch rồi."

"Khụ, bất ngờ thật, anh đã chết rồi mà còn có thể thay đổi cuộc đời con gái nhà người ta luôn."

Diệp Niệm Ninh không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu còn chưa khởi động xe, cho nên bây giờ cậu vẫn đang ở ngoài cửa tiệm bánh ngọt, từ góc độ này nhìn qua cậu vừa lúc có thể trông thấy bóng dáng Hứa Quan Đương đang đón khách."

Ừm, cho nên ngàn vạn lần cậu đừng chết."

"Vậy tôi thật sự chưa từng thấy Hứa Quan Đường ở nơi nào khác?"

Diệp Niệm Ninh cau mày, sao cậu vẫn cứ cảm thấy giữa cậu và Hứa Quan Đường không chỉ đơn giản là quan hệ đàn anh đàn em như vậy.88 kiểm ra ghi chép một lúc, rồi sau đó nói: "...

Có lẽ từng thấy qua tấm ảnh trong ngăn kéo ở văn phòng của anh cậu."

Tấm ảnh trong ngăn kéo của anh?Diệp Niệm Ninh nghĩ nghĩ, rồi sau đó tự cốc một cái nhẹ vào đầu.Cậu nhớ rồi, Hứa Quan Đường hình như là bạn của anh cậu.

Mấy năm trước cậu còn thấy anh ta trong bữa tiệc sinh nhật của anh hai.

Chỉ là từ khi anh cậu đi trên con đường trở thành tổng tài bá đạo, thì những người anh em kia của anh ấy hình như cũng đã biến mất toàn bộ.Nghe anh cậu nói, có người cắt đứt quan hệ, có người ra nước ngoài học, mà nhiều nhất là không muốn gặp lại.

Cũng không biết, Hứa Quan Đường này là dạng tồn tại gì với anh cậu.Tinh tinh!Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại nhìn nhìn, là Tống Tử Khiêm gửi WeChat cho cậu, nhưng trước Tống Tử Khiêm là tin nhắn Thời Yến An đã gửi cho cậu, chẳng qua có lẽ cậu và 88 bàn chuyện quá nghiêm túc nên không nghe thấy.( Thời Yến An ): Tôi không tức giận, chỉ là về sau đừng để tôi xuất hiện trong trò đại mạo hiểm của cậu.Diệp Niệm Ninh nhấp nhấp môi, vừa nhìn cái này là biết cậu đã chọc giận Thời Yến An rồi.

Haizzzz, thật cmn phiền, cái thứ nhiệm vụ gì mà, làm mối quan hệ bạn bè thân thiết thành ra như vậy.( Niệm Niệm ): Xin lỗi, về sau tôi sẽ không như vậy nữa.Rời khỏi giao diện chat với Thời Yến An, click vào thanh chat với Tống Tử Khiêm.( Người đại diện Tống đại ): Cậu đến sở điện ảnh hả?( Niệm Ninh ): Còn chưa đi, tôi mới đến tiệm bánh ngọt đặt bánh.( Người đại diện Tống đại ): Vậy khi nào cậu đi vậy?( Niệm Ninh ): Chắc 12 giờ hơn, đồ ngọt tôi đã nói với bọn họ là giao đến đoàn phim lúc hai giờ, chờ xong tôi còn phải đi đặt bữa chiều nữa.( Người đại diện Tống đại ): Nếu không cậu cứ dứt khoát trễ chút đi, tối nay tôi sẽ đặt cho bọn họ bữa cơm.( Niệm Ninh ): Sao vậy?

Anh tìm tôi có việc gì à?( Người đại diện Tống đại ): Cậu không biết à?

Anh cậu tới thành phố H đó.Diệp Niệm Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, đáp lại: Không biết, để tôi hỏi anh tôi một chút."

Tút tút tút..."

Điện thoại đại khái đổ chuông chừng mười mấy giây mới được kết nối, "Alo, có việc mau nói, có rắm mau thả, anh đang vội lên máy bay."

"Anh, anh tới thành phố H?"

"Chưa tới, không phải bây giờ anh còn đang chuẩn bị lên máy bay sao?"

"Này sao anh không nói cho em biết?"

"Không phải bây giờ em đã tự biết rồi sao?"

"Xí, đây vẫn là do Tống Tử Khiêm nói với em em mới biết được.

Anh nói anh xem, có phải là thấy sắc quên nghĩa rồi hay không?

Ngay cả anh ta còn biết hành trình của anh trước đứa em trai này nữa."

Diệp Niệm Ninh bĩu môi bất mãn nói."

Đừng nói lung tung, là trong lúc vô tình anh bàn chuyện cùng Tử Khiêm có nhắc tới."

"Hừ!"

Kỳ thật Diệp Niệm Ninh không tức giận tí xíu nào, chỉ muốn đùa một chút thôi, nhưng bây giờ cậu lại đột nhiên cảm thấy có chỗ không thích hợp, từ khi nào mà anh cậu lại thân với Tống Tử Khiêm như thế?Hơn nữa vì sao anh cậu nói chuyện với Tống Tử Khiêm mà ngay cả chuyện mình đi công tác ở đâu cũng nói luôn, trong khi đối với cậu thì một câu chào buổi sáng cũng không có?

Anh làm anh trai tôi hơi lâu rồi đấy!!"

Em không có sắp xếp nào khác đấy chứ?

Nếu không có thì em phải đến đây đón anh trước, 12 giờ anh đến sân bay Trung tâm."

"Oke!"

Cúp điện thoại Diệp Niệm Ninh mới gửi tin lại cho Tống Tử Khiêm: Vậy chờ tôi về rồi cùng đi đón anh tôi.( Người đại diện Tống đại): 【OK.jpg】Đã biết khi nào Diệp Thanh Lâm sẽ đến thành phố H, Diệp Niệm Ninh dứt khoát về khách sạn ngủ bù trước.Vào lúc 11 giờ rưỡi, Tống Tử Khiêm gõ gõ cửa phòng Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh buông laptop ra, cầm một bịch poca vừa ăn vừa đi ra mở cửa."

Đi thôi."

Tống Tử Khiêm cười nói với cậu.Diệp Niệm Ninh kỳ quái nhìn thoáng qua Tống Tử Khiêm, sao cứ cảm thấy dường như Tống Tử Khiêm có hơi phấn khích nhỉ?"

Ngư Nhi đâu?"

"Em ấy đi chơi cùng bạn bè của mình tại thành phố H rồi."

Tống Tử Khiêm đi vào phòng, động tác thuần thục mà nhanh chóng dọn dẹp hết đồ đạc trên bàn trà cùng ghế sô pha, sau đó xoay người nhướng mày với Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh vội vàng nhét hết mấy miếng khoai tây chiên còn sót lại trong bịch poca vào miệng, mơ hồ nói không rõ tiếng với Tống Tử Khiêm: "Chờ tôi thay quần áo xíu đã."

"Cậu nhanh lên nào, bây giờ đang là giờ cao điểm giữa trưa đó!"

Tống Tử Khiêm hô lên với cửa phòng ngủ.Khoảng chừng ba phút sau, Diệp Niệm Ninh thay một bộ quần áo bình thường đi ra, Tống Tử Khiêm trên dưới đánh giá cậu một phen, rồi sau đó nói: "Đội nón và đeo khẩu trang lên, đi thôi."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, ngoan ngoãn cầm nón và khẩu trang trên sô pha lên mang vào, "Anh lái xe đi, tôi lười."

"Cậu lấy xe ở đâu ra đấy?"

Tống Tử Khiêm nhận chìa khóa xe nhìn xem, là một chiếc siêu xe."

Thuê, chẳng lẽ anh cho rằng tôi đi mua chắc?"

"Ai mà biết được cậu."

Mắt Diệp Niệm Ninh trợn trắng, vươn tay nắm thành nắm tay, dùng sức đấm Tống Tử Khiêm một cái không nặng không nhẹ.*Mặc dù là cao điểm giữa trưa nhưng bọn họ rất may mắn là không bị kẹt xe, từ lúc đón người đến khách sạn lại đến nhà hàng, dọc đường đi vô cùng thông thuận."

Tiểu Ốc Mãn Nguyệt?

Nhà hàng bạn anh mở?"

Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn tên nhà hàng, thắc mắc nói."

Ừ, chờ cậu ta xong sẽ tới đây, anh giới thiệu cho hai người làm quen."

Diệp Thanh Lâm nói một cái tên phòng riêng với nhân viên phục vụ, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt người phục vụ lập tức mang theo một chút kinh hỉ cùng chân thành.Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến phòng riêng, không quá hai phút thì lại có phục vụ bưng một bàn đồ ăn tiến vào, Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, "Anh gọi đồ ăn khi nào vậy?"

"Không phải anh gọi, là bạn anh gọi cho chúng ta, tất cả đều là những món át chủ bài ở đây, hai người nếm thử xem có ngon không."

Diệp Thanh Lâm giúp nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên, chờ khi đồ ăn đã lên hết anh mới ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.Diệp Niệm Ninh nhìn một bàn công phu tinh xảo trước mặt, mùi hương thức ăn tràn ra tứ phía.

Cậu nếm thử một đũa, cảm thấy cũng bình thường.

Thế nhưng nguyên nhân rất lớn có lẽ là bởi vì cậu đã ăn qua nhiều sơn hào hải vị, cho nên mới cảm thấy rất bình thường."

Ăn ngon không?"

Diệp Thanh Lâm nhìn cậu hỏi."

Khá ngon."

Diệp Niệm Ninh nhún vai trả lời.Diệp Thanh Lâm vừa thấy biểu tình này liền biết ý của cậu, vì thế anh trợn trắng mắt với Diệp Niệm Ninh, "Cái miệng này của em bị chính mình nuôi đến kén chọn rồi."

"Em trai không hài lòng sao?

Xem ra lần sau anh phải đích thân xuống bếp mới được."

Mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy đoạn đối thoại giữa Diệp Thanh Lâm cùng Diệp Niệm Ninh, Hứa Quan Đường vừa cười nói vừa đi vào phòng.Diệp Niệm Ninh nhìn thấy Hứa Quan Đường, trên mặt bỗng chốc lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu chỉ vào Hứa Quan Đường sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.Hứa Quan Đường và Diệp Thanh Lâm ôm nhau một cái, lại bắt tay với Tống Tử Khiêm một hồi, lúc này mới chuyển tầm mắt đến trên người Diệp Niệm Ninh, "Làm sao vậy em trai?"

"Đần rồi hả?

Mau gọi anh trai!"

Diệp Thanh Lâm gõ đầu Diệp Niệm Ninh một cái, Diệp Niệm Ninh ôm đầu, không tình nguyện gọi Hứa Quan Đường một tiếng anh."

Nè, đây là quà gặp mặt anh trai cho em!"

Hứa Quan Đường móc bao lì xì từ trong túi ra đưa cho Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh trừng mắt liếc anh ta một cái, "Này anh, đây không phải là tiền vừa rồi tôi thanh toán trong tiệm anh đấy chứ?"

"Cũng không khác mấy!"
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 21: Thăm ban 2


Nghe Diệp Thanh Lâm nói, Hứa Quan Đường là anh em tốt của ảnh.

Tuy rằng hai người không có thời gian gặp gỡ thường xuyên, nhưng chỉ cần ảnh tới thành phố H hoặc là Hứa Quan Đường tới thủ đô, hai người nhất định phải gặp nhau một lần."

Vậy những anh em khác của anh đâu?

Em nhớ rõ thời anh còn đi học không phải có ba bốn người anh em gì đó sao?"

Diệp Niệm Ninh một tay cầm đùi gà một tay cầm ly nước trái cây, vừa ăn vừa hỏi."

Khụ khụ!"

Hứa Quan Đường lớn tiếng ho khan một tiếng, sau đó nhét một khối bánh tùng vào miệng Diệp Niệm Ninh, rồi nói: "Em trai em ăn nhiều một chút, gầy quá!"

Diệp Niệm Ninh biết mình đã hỏi điều không nên hỏi, bèn vội vàng mím môi, chuyên tâm ăn hết đồ ăn của mình.Một bữa cơm ăn từ 12 giờ đến 2 giờ, mấy người họ thấy thời gian cũng đủ rồi liền đứng dậy rời đi."

Diệp Niệm Ninh, em đi đâu thế?"

Diệp Thanh Lâm ngồi trên xe khi thấy Diệp Niệm Ninh vẫn mãi chưa chịu lên, bèn cất tiếng hỏi.Diệp Niệm Ninh chỉ chỉ Hứa Quan Đường, cười nói: "Em đi cùng anh Hứa, vừa nãy không phải đã đặt bánh ngọt ở tiệm của anh ấy sao, chờ xong rồi thì em đưa đồ đến gặp Thẩm Ý Phong luôn.

Anh về khách sạn với Tử Khiêm trước đi, chắc ăn xong bữa chiều ở đó thì em mới về."

"Em mới quen biết bao lâu với Thẩm Ý Phong kia?

Mà vừa tặng quà vừa thăm ban lại còn chống lưng."

Diệp Thanh Lâm nhíu nhíu mày, hiển nhiên là không quá coi trọng tình bạn giữa Diệp Niệm Ninh và Thẩm Ý Phong."

Ai nha, em và cậu ta là nhất kiến như cố* đó chứ sao!"

Diệp Niệm Ninh nháy mắt ra hiệu cho Tống Tử Khiêm đang ngồi ghế lái, sau khi nhận được tín hiệu Tống Tử Khiêm liền vội vàng nói: "Tôi đã nói chờ tôi xong sẽ đặt bữa chiều tại nhà hàng của anh Hứa giúp cậu thì phải, 300 phần đúng không?"(*)Mới quen đã thân, gặp lần đầu đã quen thân.Diệp Niệm Ninh gật gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt với hai người họ sau đó liền xoay người ngồi trên xe của Hứa Quan Đường.*Khí trời trong xanh, bầu trời không có lấy một áng mây, cái nắng như muốn thiêu đốt mặt đất.

Trên đường phần lớn người đi bộ đều mang ô che nắng, ai nấy cũng không muốn ở ngoài nắng như vậy dù chỉ là một giây.Lúc Diệp Niệm Ninh và Hứa Quan Đường trở lại tiệm bánh ngọt, nhân viên của cửa hàng đã đem tất cả đồ đặt trong thùng xốp, có thể là vì để tránh cho bánh kem bị tan ra, mỗi một thùng xốp còn đi kèm thêm hai túi chườm đá."

Phục vụ của các anh xịn ghê nha!"

Diệp Niệm Ninh đưa mấy thùng xốp vào cốp xe, 300 phần bánh kem và trà sữa, lấy bảy thùng xốp, kích thích đương nhiên sẽ khác nhau."

Đó là tất nhiên, đặc biệt cậu còn là em trai của anh, phục vụ càng phải nâng lên một level!"

Hứa Quan Đường vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại liền vang lên, anh nói với Diệp Niệm Ninh một tiếng, sau đó đi sang một bên nhận máy.Chờ khi anh nhận điện thoại xong quay lại, biểu tình liền từ hihi haha biến thành vội vàng nghiêm trọng, Diệp Niệm Ninh nghĩ có thể là anh ta có việc gấp gì đó, liền nói: "Nếu không thì anh chỉ cần cho em mượn xe, tự em đi là được."

"Tự em làm xong được sao?

Cứ để anh đưa em tới đó trước đi."

"Uầy, có mấy thùng xốp thôi mà, có cái gì mà không thể làm xong, anh cứ yên tâm bận việc của anh đi.

Hay là anh không muốn cho em lái xe của anh?"

"Ôi em trai của anh, em đang nói cái gì vậy?

Xe này của anh đều có thể cho em mà còn sợ em lái sao?

Đơn giản là anh sợ em không xử lý được mà thôi."

"Em làm được mà, anh đi nhanh đi, đừng đứng ở đây dông dông dài dài nữa.

Anh còn nói nhiều như vậy nữa không chỉ làm chậm trễ chuyện của anh mà cũng sẽ làm chậm trễ chuyện của em đó."

"Được được được, anh đi trước, em tự đi thì đi chậm chút!"

Dứt lời, Hứa Quan Đường liền đội nón, cưỡi lên một chiếc moto rời đi.Diệp Niệm Ninh nhìn bóng lưng Hứa Quan Đường cười cười, chờ khi dọn xong rồi liền lên xe tiến thẳng về sở điện ảnh.Quy mô của sở điện ảnh tại thành phố H không nhỏ hơn bao nhiêu so với thủ đô.

Hiện nay cũng đã xây dựng bốn trường quay lớn và ba trường quay loại nhỏ, cùng với rất nhiều khu tham quan hấp dẫn.

Mà có thể là do địa thế lưng dựa núi lớn, thế nên nó càng thích hợp quay phim cổ trang hơn so với hai sở điện ảnh ở thủ đô, rất nhiều đoàn phim cổ trang cơ bản đều tập trung tại nơi này.Các sở điện ảnh lớn tại nước Z này đều có một yêu cầu cứng nhắc, chính là không cho phép bất kỳ người nào không có giấy chứng nhận công tác tiến vào, vì thế thời điểm Diệp Niệm Ninh xuống xe liền gặp phải tình huống bị các fans vây kín."

A a a a!

Là Niệm Niệm!"

"Niệm Niệm em yêu anh!"

"Niệm Niệm, anh có thể cho em chữ ký không?"

"Niệm Niệm, em muốn sinh khỉ con cho anh!"

"......"

Sự cuồng nhiệt của các fans hoàn toàn lấn át giọng nói của Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho đạo diễn《 Kinh thành điều 》."

Alo, đạo diễn Trịnh, cháu là Niệm Ninh!"

Diệp Niệm Ninh gân cổ lên nói với đầu dây bên kia."

Niệm Ninh hả, làm sao vậy?"

Trịnh Duệ nói một tiếng với phó đạo diễn, sau đó đi sang một bên trò chuyện với Diệp Niệm Ninh."

Cháu đã tới ngoài sở điện ảnh rồi, ngài có thể nhờ hai người đến đây giúp cháu dọn đồ đạc xuống không?

Cháu có mua trà sữa và bánh kem đến cho mọi người!"

"Được được được, bây giờ tôi sẽ bảo người đến."

"Cảm ơn đạo diễn Trịnh!"

Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh bắt đầu chụp ảnh ký tên cùng các fans, nhưng không còn cách nào khác fans quá nhiều mà thời gian lại quá ngắn, chờ đến khi nhân viên công tác mà Trịnh Duệ phái ra tới, cậu chỉ mới ký tên xong cho 1/3 fans.Sau khi chào hỏi cùng fans cậu liền đi theo sau nhân viên công tác vào sở điện ảnh.

Đoàn phim《 Kinh thành điều 》ở một trường quay lớn, có một số nhân viên công tác nhìn thấy Diệp Niệm Ninh hầu như đều lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa phấn khích, Diệp Niệm Ninh hướng về phía họ cười cười, xem như đánh tiếng chào hỏi."

Đạo diễn Trịnh, cháu tới rồi!"

Diệp Niệm Ninh đi đến bên cạnh Trịnh Duệ cười nói.Trịnh Duệ vội vàng đứng dậy chào đón, sau đó cầm loa hô với các diễn viên đang quay phim, "Nghỉ ngơi một lát, đoàn phim của chúng ta có một thầy đến thăm ban!"

"Ngài gọi cháu là thầy cháu không dám nhận đâu ạ!"

Diệp Niệm Ninh vội vàng xua tay nói.Trịnh Duệ là một đạo diễn điện ảnh tuyến một chuyên nghiệp, ông quay điện ảnh không một bộ nào là có điểm thấp hơn 7.

Hơn nữa mắt nhìn người của ông cũng rất sắc sảo, giữa đám người ông thật sự chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể biết vai diễn đó hợp với người nào nhất.

Với cả khi ông dẫn người cũng sẽ dẫn đến nổi tiếng, cũng được xem như là một truyền kỳ trong giới.Mà vì sao Diệp Niệm Ninh lại quen biết với Trịnh Duệ?

Đó là bởi vì lúc cậu mới vừa debut Trịnh Duệ có tới tìm cậu mời diễn, lúc ấy cậu trẻ người non dạ, một lòng một dạ chỉ có ca hát, không nghĩ nhiều đã từ chối.Nếu có thể quay lại lúc ấy, cậu nhất định phải đáp ứng lời mời kia, nói không chừng anti-fan có thể sẽ ít hơn bây giờ một tí."

Cái này có gì mà không dám nhận.

Đúng rồi, hiện tại Ý Phong đang ở trong phòng hóa trang bổ trang lại, cậu đến gặp cậu ta đi."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, "Dạ.

Vậy mấy thứ kia đạo diễn Trịnh ngài bảo người phân chia đi nhé.

Còn có cơm chiều hôm nay cháu đã gọi người đặt rồi, đạo diễn Trịnh ngài cũng đừng bảo người chuẩn bị."

"Đã đặt bữa chiều?

Lần này cậu đến thăm ban đã tiêu hết bao nhiêu tiền vậy?"

"Ai nha không có việc gì, số tiền nhỏ mà thôi."

"Người trẻ tuổi thật không tiếc tiền, được, cậu mau đi đi."

Trịnh Duệ cười tủm tỉm nhìn Diệp Niệm Ninh, sau đó bảo những người xung quanh phân chia đồ trong thùng xốp ra.Diệp Niệm Ninh tâm trạng hớn hở lấy bánh kem và trà sữa từ thùng xốp ra đi về hướng phòng hóa trang, kết quả còn chưa đi tới phòng hóa trang cậu đã chạm mặt người mà mình không ngờ sẽ gặp được ở đây."

Cố Tầm Hạc?!"
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 22: Thăm ban 3


Khi Cố Tầm Hạc thấy Diệp Niệm Ninh trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị che giấu.Khóe mắt của người này cong lên rất đẹp, lông mày sắc bén, không chỉ có tiếng là tính tình kém trong giới, mà thân còn tự mang vẻ tà khí có thể khiến người đi ngang qua chỉ muốn tránh xa 3000 cây số.

"Ha, đây không phải là Diệp thiếu gia sao?

Sao thế?

Tới gặp tình nhân nhỏ hả?"

Cố Tầm Hạc ôm ngực, âm dương quái khí nói với Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh không có tâm tình khắc khẩu cùng Cố Tầm Hạc, thờ ơ liếc hắn một cái rồi tiếp tục đi, lại không ngờ rằng Cố Tầm Hạc trực tiếp chắn trước mặt cậu, sau đó nói: "Không được đi!"

"Mày muốn làm gì?"

Diệp Niệm Ninh hít sâu một hơi, có thể là do thời tiết quá oi bức, tâm trạng bây giờ của cậu thật sự sắp không thể kiểm soát nổi nữa rồi."

Có phải mày tới tìm Thẩm Ý Phong hay không?"

"Ừ, thì sao?"

"Nó và mày có quan hệ gì?"

"Bạn bè, anh em, bạn thân.

Mày xem mày thích loại quan hệ nào, thì tao và cậu ấy chính là quan hệ đó."

Diệp Niệm Ninh vừa dứt lời, thì bỗng nghe thấy giọng của Thẩm Ý Phong, cậu ngẩng đầu nhìn về hướng Thẩm Ý Phong, lập tức cười gọi: "Con trai!

Bố tới gặp con nè!"

Thẩm Ý Phong kinh hỉ chạy tới trước mặt Diệp Niệm Ninh, hai người ôm nhau một cái, "Sao cậu lại tới đây?

Không phải nói là không thể đến sao?"

"Chuyến này tôi thật không dễ dàng gì mới tới thành phố H, sao có thể không tới gặp cậu chứ?"

Diệp Niệm Ninh đưa trà sữa và bánh kem trong tay cho Thẩm Ý Phong, tiếp tục nói: "Cho cậu."

Thẩm Ý Phong nhìn thấy bánh kem cùng trà sữa này là biết ngay chắc chắn Diệp Niệm Ninh cũng mua cho người trong đoàn, "Không phải chứ Diệp Niệm Ninh?

Cậu đặt cho cả đoàn hở?"

"Ừm, tôi còn bao cả cơm chiều nữa."

"Giàu vậy?

Cậu tới gặp tôi một chuyến tiêu hết bao nhiêu tiền?"

"Thế nào?

Xót tiền của tôi?"

"Ai thèm xót, tôi chỉ là đang cảm khái sinh hoạt của kẻ có tiền mà thôi."

"Cút đi!"

Cố Tầm Hạc người vẫn luôn nhìn hai người Diệp Niệm Ninh và Thẩm Ý Phong ồn ào náo nhiệt, cố nén tức giận trong lòng quát lên với cả hai: "Hai người có thể đừng tán tỉnh ve vãn nhau nữa hay không?"

Cả hai đồng thời dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ tâm thần nhìn về phía Cố Tầm Hạc.

Thẩm Ý Phong lên tiếng trước: "Có phải mày có hiểu lầm gì với từ 'tán tỉnh ve vãn' này rồi hay không?

Tao và cậu ấy là anh em, không phải người yêu, mày đừng có dùng từ ngữ lung tung được chứ?"

"Ồ thế à, các người mới quen biết bao lâu mà đã thành anh em rồi?"

Cố Tầm Hạc cười nhạo một tiếng."

Mày quản tụi tao quen biết bao lâu làm gì?

Hai đứa tao nhất kiến như cố vô cùng thân thiết không được sao?"

Diệp Niệm Ninh thấy biểu tình thiếu đánh này của Cố Tầm Hạc, tính nóng nảy vụt một cái bùng lên."

Được được được, tao thật là hâm mộ tình anh em này của hai đứa mày.

Mới quen được một ngày thì đã nhét cậu ta vào công ty của anh mày, lại còn ký hợp đồng loại B.

Bây giờ biết còn chưa đến ba tháng thì đã chạy tới chống lưng cho nó, sợ người khác không biết nó là người của mày đấy à?"

Thẩm Ý Phong chỉ tay vào Cố Tầm Hạc đang muốn phản bác, Diệp Niệm Ninh liền mở miệng trước cậu ta một bước, "Cố Tầm Hạc, tao thấy mày như đang bới lông tìm vết ấy, nếu không hay là hai ta cùng đi uống một tách trà nhé?"

"Ai bới lông tìm vết?

Cái này mà gọi là bới lông tìm vết sao?

Tao chỉ là nói lên tiếng lòng của mọi người mà thôi."

Diệp Niệm Ninh nhìn lướt qua nhân viên công tác đang vây xem xung quanh, biết nhất định là bọn họ cũng đã hiểu lầm, nhưng cậu lười phải giải thích cho nhiều người thế này.

Dù sao trước đây cậu cũng đã từng giải thích trên Weibo rồi, lần này thật sự không cần thiết."

Vậy mày thật đúng là rảnh mồm!

Rảnh như vậy còn không bằng đến nhà vệ sinh công cộng liếm sạch sẽ từng cái bồn cầu đi, đứng ở đây blah blah cái gì?"

"Diệp Niệm Ninh, bạn trai cũ của mày có nhiễm trùng niệu đạo sao?

Sao miệng mày bẩn vậy hả?"

"Bạn trai cũ của tao có nhiễm trùng niệu đạo hay không mày không biết?

Trên đời này người hiểu tao nhất chẳng lẽ không phải là mày sao?"

"Ai mẹ nó hiểu mày hả?

Ai mẹ nó muốn hiểu mày chứ?

Mày cho rằng mày là ai?

Ông đây ném cho con chó một cục xương nó còn quay lại quẫy đuôi với tao, mày thì tính là cái gì?"

Cố Tầm Hạc giống như bị lời Diệp Niệm Ninh kích thích, chửi ầm lên.Diệp Niệm Ninh cau mày, "Mày khóc cái gì?

Bây giờ hai ta đang mắng nhau đó, không phải đang diễn cảnh cảm động đâu?"

"Mắt mày mù à?

Là do ông đây đổ mồ hôi!"

Cố Tầm Hạc chỉ vào trán và tóc mình nói.Diệp Niệm Ninh muốn nói lại thôi nhìn hốc mắt đỏ hoe và cái trán không có một giọt mồ hôi của Cố Tầm Hạc, cuối cùng vẫn quyết định không vạch trần hắn, "Ồ."

"Ồ ồ ồ!

Mày ồ cái con khỉ ấy!

Ông hỏi mày, tại sao mày đoạt đại ngôn của ông?"

Cố Tầm Hạc thuận tay lau mắt một cái, hung tợn nhìn Diệp Niệm Ninh hỏi."

Cái gì gọi là tao đoạt đại ngôn của mày hả?

Mày ký hợp đồng với bên kia chưa?

Bọn họ nói người phát ngôn nhất định phải là mày sao?"

"Mày..."

Cố Tầm Hạc chỉ tay vào Diệp Niệm Ninh, sau cùng hừ một tiếng, "Nếu không có mày đột nhiên xuất hiện, đại ngôn kia nhất định là của tao."

"Tao quan tâm mày ư?

Dù sao thì bây giờ đại ngôn là của tao, nếu mày tức giận vậy cứ tức đi, tao không có thời gian tranh cãi với mày đâu."

Diệp Niệm Ninh nói xong câu này liền kéo Thẩm Ý Phong đi tới băng ghế cách đó không xa ngồi xuống, Thẩm Ý Phong nhìn đám người cầm điện thoại quay video, có chút lo lắng hỏi: "Việc này sẽ không gây ảnh hưởng gì cho cậu chứ?"

"Tôi đã debut ngần ấy năm, chút việc nhỏ như này thì có thể có ảnh hưởng gì?

Thật ra tôi lại lo lắng sẽ gây ảnh hưởng cho cậu hơn, đoán chừng sẽ có không ít người cho rằng cậu là tình nhân nhỏ của tôi đâu."

Diệp Niệm Ninh cười nói.Thẩm Ý Phong lắc đầu, lớn giọng cười haha, "Này thì có là gì, đều là anh em cả, gặp nạn cùng nhau gánh, có phúc cùng hưởng, lúc không có tai tiếng cũng có thể cùng nhau xào vài cái, thấy được hông được hông!"

Diệp Niệm Ninh trợn mắt với cậu ta.Đại khái mười phút sau, Trịnh Duệ thông báo thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, Thẩm Ý Phong nói một tiếng với Diệp Niệm Ninh sau đó liền chạy tới quay diễn, Diệp Niệm Ninh cũng là lúc này mới biết được, Cố Tầm Hạc là một trong hai nam chính.Một người mẫu như Cố Tầm Hạc cũng có thể làm diễn viên?

Vậy mình là ca sĩ có khi nào cũng diễn được không ta?

Mặc dù tui không biết diễn, nhưng mà, tui có thể học nha!Đang suy nghĩ miên man, tin nhắn WeChat cứ như muốn đòi mạng liên tục bắn tới.Bị điện thoại rung vang dội kéo tâm tư về.

Diệp Niệm Ninh thở dài.

Hiện tại cậu không cần nghĩ cũng biết là ai gửi tin nhắn, còn ai trồng khoai đất này ngoài Tống Tử Khiêm và Diệp Thanh Lâm nữa?

Đương nhiên là tới hỏi chuyện cậu và Cố Tầm Hạc cãi nhau rồi.Mở WeChat ra thì thấy, quả nhiên không ngoài dự liệu của cậu.

Sau khi nhanh chóng reply tin với hai người họ xong, cậu liền chạy lên Weibo giải thích sự tình."

Diệp Niệm Ninh và Cố Tầm Hạc xé mặt nhau tại trường quay, nguyên nhân lại là vì người ấy?"

"Diệp Niệm Ninh bỏ vốn to thăm ban Thẩm Ý Phong!"

Thời Yến An lấy điện thoại ra xem.

Cuộc trò chuyện của anh và Diệp Niệm Ninh kết thúc bằng một câu "Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa." của Diệp Niệm Ninh.

Anh hơi mím môi, ngón tay gõ chữ trên bàn phím, nhập vào khung nhập tin hết xóa rồi lại xóa.

Qua một hồi lâu, anh vẫn chưa thể gửi đi một câu nào."

Tinh tinh!"

Một thông báo từ giao diện Weibo hiện lên, Thời Yến An nhìn thoáng qua, hình như là Diệp Niệm Ninh đăng Weibo.Rời khỏi WeChat click mở Weibo, sau đó lại tìm Weibo của Diệp Niệm Ninh, quả thật vừa rồi cậu ấy có đăng Weibo, chỉ có điều nội dung của Weibo này Thời Yến An lại xem không hiểu, chẳng nhẽ lại xảy ra chuyện gì sao?Bố Ninh Online dỗi V: Thật vinh hạnh quá, tôi lại bước lên hot search lần nữa,.

Tôi cũng không biết có phải mấy người rảnh rỗi lắm không, một việc nhỏ nhoi cũng phải bứng tôi lên ngồi hotsearch.Đầu tiên giải thích một chút về quan hệ của tôi và Thẩm Ý Phong, mà thôi đi, chuyện này cũng không gì hay để giải thích, dù sao mấy ngày trước tôi cũng đã giải thích rồi, các người tin thì tin, không tin thì thôi.Còn chuyện bỏ vốn lớn thăm ban gì đó, tôi lại càng không có gì để nói.

Suy cho cùng vẫn có một số minh tinh còn chi nhiều tiền đến thăm ban bạn bè hơn tôi.

Mấy người thật là thiển cận.Cuối cùng chính là chuyện giữa tôi và Cố Tầm Hạc.

Chuyện này hẳn là fans hơi lâu năm cũng biết, tôi và cậu ta trời sinh bát tự không hợp, chỉ cần chúng tôi xuất hiện ở cùng một nơi, cậu ta nhất định sẽ chạy tới tìm tôi bới móc, việc này mọi người tập làm quen là được rồi, không việc gì phải chuyện bé xé to cả.Cứ như vậy đi.

Sau này loại chuyện nhỏ như thả rắm cũng đừng đào tôi lên hot search nữa.

Tôi rất lười, cho nên cũng sẽ không trả lời lại nữa đâu.

Mọi người có tư duy và phán đoán của mình, có một số việc là thật hay giả mọi người phải tự học được cách phân biệt.Sau khi hiểu rõ hoàn toàn sự tình, Thời Yến An buông điện thoại xuống, cau mày thẫn thờ nghĩ chuyện gì đó, sau một lúc lâu qua đi, anh cầm điện thoại gửi cho Diệp Niệm Ninh một câu: Nếu sau này cậu lại chơi thua đại mạo hiểm, cứ tới tìm tôi, tôi không ngại.
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 23: Đại hội âm nhạc - hạ


Thời điểm Diệp Niệm Ninh nhìn thấy tin nhắn của Thời Yến An đã là sau khi cậu rời khỏi trường quay, trả xe lại cho Hứa Quan Đường, sau đó ăn xong bữa khuya cùng với bọn Diệp Thanh Lâm và Tống Tử Khiêm."

Không ngại?

Ý anh là sao?"

Diệp Niệm Ninh gãi đầu, nhắn lại cho Thời Yến An một dấu chấm hỏi rồi đi tắm trước, chờ cậu tắm rửa xong cầm lấy điện thoại chỉ thấy giao diện khung chat xuất hiện bốn chữ: Tôi đã thông suốt.Thông suốt cái gì?Sao Thời Yến An kỳ lạ vậy?( Niệm Niệm ): Ồ.Thời Yến An nhìn chữ ồ kia, trong lòng cảm thấy thật hoảng loạn, đang suy nghĩ xem phải trả lời Diệp Niệm Ninh thế nào, Diệp Niệm Ninh lại đột nhiên gửi đến một tin nhắn: Kẹo Sữa có khỏe không?( Thời Yến An ): Rất khỏe.( Niệm Niệm ): Vậy là tốt rồi.

Sáng ngày mốt tôi lên máy bay, đợi tôi trở về thủ đô sẽ mời anh ăn cơm nhé.Mời ăn cơm?Thời Yến An nghĩ thầm, hai người là hàng xóm, chỉ cần Diệp Niệm Ninh có ở nhà, ngày nào cũng có thể sang ăn chực được mà.

Không bằng nắm bắt cơ hội này cùng nhau làm chút chuyện khác.( Thời Yến An ): Ăn cơm thì không cần đâu.

Hay là cậu mời tôi đi xem phim đi, công việc của tôi rất bận, trước giờ không có thời gian xem.Đối với yêu cầu của đối tượng mang năng lượng, Diệp Niệm Ninh nhất định phải đáp ứng.

Biết đâu được thỏa mãn yêu cầu của anh sẽ giúp nhiệm vụ sau này của cậu dễ dàng hơn nhiều thì sao, vì vậy cậu lập tức nhắn lại.Hai người nói chuyện phiếm được vài câu rồi chúc nhau ngủ ngon.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, Diệp Niệm Ninh vừa để điện thoại xuống là lập tức nhắm mắt ngủ.

Mà Thời Yến An lại hứng thú bừng bừng bắt đầu lên mạng tìm kiếm vài bộ phim kinh dị.Buổi chiều, Diệp Niệm Ninh bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh.

Cậu mơ hồ bước xuống giường vén màn lên.

Lại một tiếng sấm vang lên, cậu hoàn toàn tỉnh ngủ luôn.Khoảng chừng 5 phút sau, trời mưa.

Truyện được copy tại tieuphong73.wordpress.comMưa to từ trên trời điên cuồng trút xuống, bầu trời đen kịt như muốn sụp đổ, tia chớp mang theo tiếng sấm ầm ầm sẹt qua màn trời.

Qua cửa sổ nhìn xuống, xe trên đường đã bật đèn, mà ngoài đường cũng không còn bao nhiêu người."

Hình như mình không mang theo áo khoác."

Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng lầm bầm một câu.Cốc cốc cốc!Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Niệm Ninh vội vàng chạy tới mở cửa, Diệp Thanh Lâm đứng ngoài cửa đánh giá trên dưới bộ quần áo của Diệp Niệm Ninh, áo ngắn tay, quần đùi với dép lê, kết hợp đủ các tiêu chuẩn mùa hè."

Anh xem dự báo thời tiết chắc chắn hôm nay sẽ có mưa, nên đã sớm cho người chuẩn bị áo khoác.

Em mau mặc vào đi."

Diệp Thanh Lâm đưa áo khoác trong tay cho Diệp Niệm Ninh, cậu mỉm cười nhận lấy, "Chúng ta không hổ là anh em ruột, đúng là tâm linh tương thông quá đi mà.

Vừa nãy em còn đang suy nghĩ xem có nên đi mua áo không đó!"

"Đừng nói nhiều, mau đi rửa mặt thay quần áo, anh chờ em cùng xuống lầu ăn cơm."

"Dạ."

Diệp Niệm Ninh đáp rồi hỏi: "Tử Khiêm với Ngư Nhi đâu?"

"Đã đợi dưới lầu rồi."

Nghe vậy tốc độ của Diệp Niệm Ninh lập tức nhanh hơn một chút, vội vàng rửa mặt thay quần áo giày dép rồi cùng Diệp Thanh Lâm đi xuống lầu.Cơm nước xong xuôi lại nghỉ ngơi một lát đã là 3 giờ chiều.

Vì vậy ba người Diệp Niệm Ninh, Tống Tử Khiêm với Trần Ngư Nhi đến trường quay diễn tập và hóa trang trước, còn Diệp Thanh Lâm thì đến địa điểm bàn chuyện hợp tác với người khác."

Ơ kìa, Đường Giai Nhiễm không có ở đây à?"

Diệp Niệm Ninh quét mắt một vòng sau khán đài cũng không thấy bóng dáng Đường Giai Nhiễm đâu.Tống Tử Khiêm cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn, nghe thấy vậy ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Niệm Ninh, rồi trả lời: "Cô ấy là người thành phố S, ngày hôm qua quay xong đã về nhà rồi."

"À."

Diệp Niệm Ninh bĩu môi, đáng tiếc không gặp được Đường Giai Nhiễm.

Dù sao kiếp trước cái chết của cậu đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với Đường Giai Nhiễm, nên cậu vẫn luôn có cảm giác áy náy với cô ấy, mặc dù cậu cũng không rõ bản thân áy náy cái gì."

Vé máy bay của chúng ta đã đổi thành 10 giờ tối, vậy nên đợi một lát quay xong chúng ta phải trở về khách sạn tranh thủ thời gian thu xếp đồ đạc."

"Thay đổi?

Sao phải thay đổi vậy?"

"Để cậu quay chương trình thực tế, thời gian ghi hình là ngày 9 tháng 10.

Cậu chỉ cần thu 2 ngày 1 đêm , cộng thêm thời gian ngồi máy bay với ngồi xe là hơn ba ngày.

Tôi tính toán thời gian, cậu quay xong quảng cáo và MV hẳn là một ngày, mà Đại điển âm nhạc là vào ngày 15, nên thời gian như vậy là vừa rồi."

Diệp Niệm Ninh nghe xong lịch trình Tống Tử Khiêm sắp xếp cho mình đột nhiên thở dài thườn thượt.

Người đại diện kim bài quả nhiên lợi hại hơn nhiều so với tên gà mờ kia, mỗi ngày đều sắp xếp mọi thứ rõ ràng cho bạn, không để bạn lãng phí một ngày nào hết."

Chương trình thực tế nào vậy?"

"《Nơi lữ khách dừng chân》.

Một show truyền hình thực tế mới ra mắt, cậu tham gia với tư cách là khách mời kỳ đầu giúp chương trình tăng lượt xem."

"Là anh tìm đến chương trình này hay chương trình tìm đến anh vậy?"

"Trong lòng cậu còn không rõ địa vị của mình nữa sao?

Loại show tuyền hình mới ra mắt này tất nhiên là bọn họ tìm tôi, còn tìm tận 3 lần.

Hai lần trước tôi từ chối, sau đó gặp mặt đạo diễn một lần, cảm thấy suy nghĩ và ý tưởng của ông ấy đối với cả chương trình rất hợp lý.

Hơn nữa chương trình này không có kịch bản gì hết, tôi thấy rất phù hợp với cậu nên nhận lời."

Tống Tử Khiêm giải thích cho Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh gật đầu, tỏ vẻ đã biết.《Nơi lữ khách dừng chân》không có khách mời cố định, mỗi kỳ đều sẽ có những khách mời khác nhau cùng đi đến một khách sạn.

Sau đó tổ tiết mục sẽ tuyên bố nhiệm vụ, trải nghiệm sinh hoạt hai ngày một đêm ở nông thôn, tất cả khách mời đều là minh tinh nghệ sĩ.Tuy vài năm nữa chương trình này sẽ trở thành lão đại trong các show truyền hình thực tế, nhưng thời điểm mới phát sóng lại có một lần gặp nguy cơ phải tạm ngưng, chủ yếu là vì vấn đề thương lượng với nhà tài trợ và khách mời.Tìm không được nhà tài trợ, mời không được khách mời, khách mời nhận lời đến chương trình đều có địa vị không cao, không có đề tài cùng lưu lượng, cũng không có nền tảng nào chịu phát sóng nên mới dẫn đến tạm ngưng.Mà Diệp Niệm Ninh cũng đoán được lý do chương trình tìm đến cậu, đơn giản chính là vì thấy cậu có đề tài có lưu lượng, còn có một vị anh trai mở công ty.

Chỉ cần đạo diễn nói với nhà đầu tư rằng có cậu tham gia vào chương trình, nhất định sẽ có không ít người tìm đến đầu tư.Tuy rằng tổ tiết mục có ý đồ muốn lợi dụng nhiệt độ của cậu, nhưng cậu vẫn tình nguyện bán cho bán họ một ân tìn.

Dù sao chương trình này kiếp trước nổi đến rối tinh rối mù, thậm chí cậu muốn tham gia cũng bị tổ tiết mục từ chối.À thì...rất có thể là vì ở kiếp trước, ban đầu chương trình có đến tìm cậu nhưng lại bị Đỗ Nhược từ chối, vậy nên tổ tiết mục mới ghim cậu trong lòng không cho tham gia."

Niệm Ninh?

Diệp Niệm Ninh?"

Tống Tử Khiêm lay Diệp Niệm Ninh đang đoán mò, Diệp Niệm Ninh vội vàng thu lại tâm tư rồi nhìn về phía Tống Tử Khiêm hỏi: "Sao vậy?"

"Nghĩ gì vậy?

Cậu phải lên sân khấu rồi kìa."

"À, tôi đi đây!"

"Niệm Niệm cố lên!"

Trần Ngư Nhi cười phất tay với cậu, cậu gật đầu cầm lấy microphone bước lên sân khấu.Truyện được copy tại tieuphong73.wordpress.com"Xin chào mọi người, tôi là Diệp Niệm Ninh."

Những âm thanh hoan hô và hò hét vẫn như cũ."

Xuỵt!

Tiếp theo tôi sẽ hát tặng mọi người ca khúc mới của tôi,《Yếu Mệnh》."

Dứt lời, Diệp Niệm Ninh ra dấu OK với ban nhạc, nhạc đệm vang lên, cậu nhanh chóng tiến vào trạng thái."

Tôi nào muốn bản thân mình sa ngã, nhưng tôi lại không thể vui vẻ.Tâm của tôi đã chết rồi, tôi rốt cuộc chẳng thể đứng dậy nữa.Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại trở thành bộ dạng tệ hại thế này.

Đừng cứu vớt tôi, tôi không yêu được nữa đâu.Tất cả khổ đau trên thế gian này, vì sao chẳng chịu buông tha cho tôi."

Âm thanh cuối cùng buông xuống, toàn trường yên tĩnh đến quá mức, nhưng cẩn thận nghe sẽ nghe được có người đang nhỏ giọng khóc nức nở.

Khoảng hơn 10 giây sau, khi Diệp Niệm Ninh bình ổn được tâm trạng, giọng nói mang theo ý cười: "Con gái đừng nên khóc, coi chừng trôi mất lớp makeup."

Mùa hè này, có khiệt khí phồn vinh mạnh mẽ, mưa lớn cùng việc bất ngờ trọng sinh.Mà cuối hè, cậu lại bước lên sân khấu của Đại hội âm nhạc dưới cái gọi là mùa hè đó, hát lên ca khúc 《Yếu mệnh》mà thật lâu về sau mọi người vẫn nhớ mãi không quên.
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 24: Anh đến đón tôi được không?


Rạng sáng 1 giờ, đêm yên tĩnh, người say giấc.Sân bay trống trải chỉ còn lác đác hành khách cùng vài nhân viên công tác, à, còn một số fans hâm mộ nữa.Diệp Niệm Ninh tháo kính râm xuống, nhíu mày nhìn mấy cô gái nhỏ đang kích động không thôi trước mặt, còn mặc đồng phục học sinh, hẳn là học sinh cao trung."

Các em gái, tụi em học lớp mấy rồi?"

Diệp Niệm Ninh nhận lấy túi đồ mà các cô đưa cho mình, nhìn thoáng qua, đều là đồ ăn vặt."

Chúng em... chúng em lớp 11 ạ."

Một cô gái thắt bím tóc đỏ mặt ngượng ngùng nhỏ giọng trả lời."

Sao lại tới đón máy bay muộn như vậy?"

Diệp Niệm Ninh vừa nói vừa lấy quà tiếp ứng garage kit* từ trong balo của Trần Ngư Nhi đưa cho các cô, "Nè, các em mỗi người một một cái."

Chú thíchCác cô gái nhận garage kit trong mắt đều là kinh hỉ, bộ dáng vô cùng vui vẻ."

Tụi em muốn đến gặp anh.

Nghe trong nhóm Bánh Mật nói là anh đổi chuyến bay, vừa lúc chúng em đang chơi ở đây, cho nên liền tới sân bay ngồi chờ anh luôn."

Cô gái thắt bím tóc xấu hổ giải thích."

Cái này là quà tiếp ứng garage kit đó!

Chúa ơi!

Một cái phải đến vài trăm tệ lận đó, Niệm Niệm, anh cứ như vậy mà tặng cho chúng em sao?"

Một cô gái tóc ngang vai không thể tin được mà nhìn Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh buồn cười nhìn các cô, "Bố Ninh của tụi em là người sẽ tiếc mấy cái garage kit này à?"

Các cô gái lắc đầu, sau đó đều lấy bút và sổ mà bản thân chuẩn bị đâu vào đó ra đưa tới trước mặt Diệp Niệm Ninh, đồng loạt hỏi: "Anh có thể ký tên cho chúng em được không ạ?"

"Được chứ."

Diệp Niệm Ninh vui vẻ đáp ứng, nhận lấy bút và sổ ký cho từng người một.Ký tên xong, Diệp Niệm Ninh lại hỏi các cô, "Nhà các em cách đây xa không?"

"Lái xe chừng nửa giờ là đến ạ" Một cô gái trả lời.Diệp Niệm Ninh lại nhíu mày, nhìn sang Tống Tử Khiêm đang lướt điện thoại bên cạnh, "Có phải xe anh đỗ ở chỗ bãi đỗ xe hay không?"

Tống Tử Khiêm khẽ ừ một tiếng, sau đó cất điện thoại vào trong túi, mặt nở nụ cười nghề nghiệp, "Tôi hiểu, cậu muốn nhờ tôi đưa các cô ấy về đúng không?"

Diệp Niệm Ninh gật gật đầu, "Đưa không?"

"Tất nhiên đưa chứ!

Thái Tử gia hạ lệnh tôi đây nào dám không tuân lệnh."

Nghe thấy lời này của Tống Tử Khiêm mấy người ở đây đều nở nụ cười.

Diệp Niệm Ninh đấm Tống Tử Khiêm một phát, nói: "Anh cút cút cút!"

Tống Tử Khiêm lè lưỡi với Diệp Niệm Ninh, sau đó hỏi: "Vậy còn cậu làm sao về được?"

"Tôi gọi xe là được.

Anh mau đưa các cô ấy về đi, muộn như vậy chắc cha mẹ các cô ấy đang sốt ruột lắm."

"Vậy chúng tôi sẽ đi trước, cậu gặp chuyện gì thì gọi tôi đó!"

"Gọi anh thà tôi gọi 110 lại chả hơn à?"

"Cũng đúng."

Nói xong, Tống Tử Khiêm cùng Trần Ngư Nhi dẫn theo mấy cô gái kia rời đi.

Diệp Niệm Ninh ngáp một cái sau đó mới chậm rì rì ra khỏi sân bay.Trên đường phố yên tĩnh ngay cả một con mèo hoang cũng không có, Diệp Niệm Ninh ngồi trên rương hành lý lấy điện thoại ra mới vừa mở APP gọi xe, 88 đã online tuyên bố nhiệm vụ."

Mời ký chủ trong vòng mười phút gọi điện bảo đối tượng mang năng lượng lái xe đến đây đón cậu.

Chú ý, khi trò chuyện cùng đối tượng mang năng lượng cần phải làm nũng, hơn nữa nếu nửa giờ sau đối tượng mang năng lượng không tới, nhiệm vụ sẽ được phán là thất bại.

Nhiệm vụ lần này vì tùy cơ mà kích phát, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được mức năng lượng là 15, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ giảm đi 15 năm tuổi thọ."...Cái giề???"

Khi trò chuyện tại sao phải làm nũng nữa hả?"

Diệp Niệm Ninh đầu tiên hỏi một vấn đề khiến cậu cảm thấy nghi hoặc."

Bởi vì hệ thống biểu thị, làm nũng sẽ tăng khả năng hoàn thành nhiệm vụ."

"Anh có thể không làm nũng không?"

"Xin lỗi, không thể."

88 từ chối thẳng thừng.

Diệp Niệm Ninh mỉm cười tặng cho 88 ngón giữa, "Tùy cơ kích phát nhiệm vụ là cái quỷ gì?

Tại sao trước đây không thấy cậu có công năng này?"

"Hệ thống thăng cấp."

"Nhà cậu không phải bị nổ rồi sao?

Vậy tại sao cha cậu còn nghiên cứu thăng cấp?"

88 khó có khi trầm mặc một lúc, rồi sau đó hỏi ngược lại: "Ký chủ, nếu như nhà cậu bị nổ cậu sẽ làm sao?"

"Thì mua tiếp căn mới!"

Diệp Niệm Ninh nhún vai nói."

Cho nên Chủ thần cũng có thể sáng tạo lại một không gian mới, chẳng qua là tiêu hao tinh lực cùng thời gian khá nhiều hơn so với ký chủ cậu mua nhà mà thôi."

"Ồ."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, tạm chấp nhận lời giải thích này."

Ký chủ, cậu nên gọi nhanh cho đối tượng mang năng lượng đi, không có nhiều thời gian cho cậu tán gẫu đâu."

88 thúc giục nói."

Biết rồi."

Diệp Niệm Ninh biểu thị 'tui mệt tim lắm rồi', cầm điện thoại bấm vào mục danh bạ, sau khi tìm được tên của Thời Yến An thì nhanh chóng bấm gọi đi.Đầu dây bên kia gần như là nhận máy trong tích tắc."

Niệm Niệm, sao còn chưa ngủ?"

Giọng nói gợi cảm đầy từ tính mà lại trầm thấp của người đàn ông truyền tới.Vành tai của Diệp Niệm Ninh không khỏi đỏ lên, nhưng mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trả lời Thời Yến An: "Tôi về thủ đô rồi, bây giờ đang ở sân bay khu A, anh có thể đến đây đón tôi không?"

Thời Yến An ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

Đã 1 giờ rưỡi, còn có nửa tiếng nữa là anh đổi ca rồi."

Ký chủ, làm nũng."

88 nhỏ giọng nhắc nhở.Thấy Thời Yến An không đáp lại, Diệp Niệm Ninh nghĩ hẳn là đã khiến anh khó xử, vì thế liền điều chỉnh hạ giọng nói với anh: "Tôi muốn anh nhờ tới đón tôi ấy mà, có được không?

Nếu không được thì cũng không sao đâu.

Tôi biết anh rất bận, có lẽ bây giờ anh đang ngủ, bị tôi đánh thức đúng không?

Xin lỗi.

Haizz, quên đi, tôi vẫn nên tự gọi xe vậy."

Thời Yến An đang cởi áo blouse trắng nghe thấy lời này thiếu chút nữa đã làm rớt điện thoại.

Hừm, đứa nhỏ này, học được chiêu này ở đâu thế?

"Ngoan ngoãn chờ tôi."

"Oke, tôi sẽ ngoan ngoãn chờ anh, tới nhanh lên nha!

Nửa tiếng nữa nếu tôi thấy anh không tới là tôi đi đó."

Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vô thức móc túi, nhưng không có thuốc lá và bật lửa.Bây giờ cậu rất muốn hút thuốc, vì cậu cảm thấy chỉ có thuốc mới có thể thể hiện ra sự bất đắc dĩ cùng tang thương của cậu lúc này."

Ký chủ, cậu có biết hút thuốc đâu."

"Việc này một lần lạ, hai lần quen mà!"

"Hút thuốc sẽ gây ung thư phổi, ký chủ cậu vẫn nên trân trọng sinh mệnh đi nha."

"Được rồi."

Những lời của 88 đã dập luôn ý tưởng đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây mua thuốc của Diệp Niệm Ninh."

Ký chủ, cái kia vừa rồi không được tính là làm nũng."

88 tiếp tục nói."

Là làm nũng đó.

Cách làm nũng độc đáo chỉ thuộc về anh."

"Không, đó là cách làm của trà xanh và bạch liên hoa."

"Cút ngay!

Cậu giỏi cậu làm đi!

Giờ cậu thử biểu diễn cho anh xem làm nũng chân chính là thế nào đi."

Diệp Niệm Ninh nóng nảy nói.

Bảo cậu làm nũng với người thân của mình còn xem như tạm chấp nhận được, làm nũng với Thời Yến An, cậu vẫn cảm giác quái quái thế nào ấy."

Thôi bỏ đi, cậu nói làm nũng thì chính là làm nũng."

88 bất đắc dĩ mà nói.Đành vậy chứ sao giờ, cũng không thể dồn ép ký chủ quá được.

Lỡ như một ngày đẹp trời nào đó tinh thần làm nhiệm vụ của ký chủ bị nó làm hỏng, thì không phải nó sẽ trở về không được sao?

Cũng không phải không thể quay về, chủ yếu chính là không biết bao nhiêu năm sau mới lại gặp được người trọng sinh hay người xuyên việt tiếp theo.Diệp Niệm Ninh không biết suy nghĩ trong lòng 88, ngạo kiều hừ một tiếng.Mà sau khi cúp điện thoại Thời Yến An và Diệp Niệm Ninh chính là ở hai loại trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Anh nhanh chóng cởi áo blouse trắng của mình, lấy điện thoại gọi cho đồng nghiệp tới thay ca, cuối cùng chào hỏi với y tá sau đó liền vô cùng lo lắng chạy tới bãi đỗ xe lái xe."...

Ừm, tôi sẽ ngoan ngoãn chờ anh, tới nhanh lên nha..."

Bên trong xe liên tục phát ra đoạn ghi âm vừa rồi anh trò chuyện cùng Diệp Niệm Ninh.Từ sau khi anh xác định tâm ý của mình, mỗi một lần Diệp Niệm Ninh gọi điện thoại tới anh đều sẽ mở ghi âm trước.

Cứ coi như đây là một thú vui cổ quái nho nhỏ của anh đi.

Anh chỉ muốn khi Diệp Niệm Ninh không ở thủ đô, dù cho cả hai không gọi điện thoại cũng có thể tùy lúc nghe được giọng của Diệp Niệm Ninh.Mà hiện tại Thời Yến An dưới ảnh hưởng của đoạn ghi âm, tâm tình muốn đến gặp Diệp Niệm Ninh càng ngày càng bức thiết.

Anh rất muốn hỏi Diệp Niệm Ninh, tại sao luôn lúc nóng lúc lạnh với anh, nhưng cũng có chút không muốn biết đáp án của Diệp Niệm Ninh.Không muốn phải nhận được câu trả lời nằm trong dự kiến của bản thân, cũng lo sợ câu trả lời còn tệ hơn như thế.Suốt một đoạn đường này lòng anh toàn là giông bão.

Thời Yến An không ngừng đẩy nhanh tốc độ.

Cuối cùng, trong vòng nửa tiếng anh đã chạy tới sân bay khu A.

Anh dừng xe ở cách đó không xa, có lẽ là nghe thấy thanh âm, thanh niên đang ngồi trên vali chơi di động ngẩng đầu lên nhìn về phía anh."

Thời Yến An!"

Diệp Niệm Ninh vui sướng gọi tên Thời Yến An.

Cậu còn tưởng rằng không hoàn thành được nhiệm vụ rồi chứ, không ngờ tới Thời Yến An vẫn đáng tin như vậy!Bước chân Thời Yến An dừng lại, vươn tay vẫy vẫy với Diệp Niệm Ninh, trên mặt là nụ cười vô cùng ấm áp.

Anh cứ như vậy nhìn Diệp Niệm Ninh kéo chiếc vali to đùng chạy về phía mình.Sợ Diệp Niệm Ninh chạy nhanh quá sẽ té ngã, anh vội vàng tiến lên đón cậu.

Không ngờ rằng Diệp Niệm Ninh trực tiếp đụng vào trong lòng anh.Anh tham lam ôm lấy mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về người con trai trong lòng, hít một hơi thật sâu.

Đột nhiên, anh nghĩ thông suốt.

Em ấy lúc nóng lúc lạnh với mình thì có làm sao, bản thân chủ động nhiều một chút thì sẽ có thể cảm hóa trái tim em ấy thôi.

Cuối cùng cũng sẽ đưa được em ấy về nhà, ý lộn, về trong vòng tay mình.Có lẽ sẽ giống như bây giờ vậy.

Nhưng ngày đó, tôi nhất định sẽ ôm em thật chặt.
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 25: Phim kinh dị


Tới trước cửa nhà mình, Diệp Niệm Ninh đặt vali ở ngoài, sau đó cùng Thời Yến An đến nhà anh đón Kẹo Sữa.Kẹo Sữa vốn dĩ đang nằm bò ra ngủ vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức ngồi dậy.

Khi nhìn thấy Diệp Niệm Ninh, đôi mắt nó sáng lên, vội vàng sải từng bước nhỏ vui sướng chạy đến trước mặt Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh mỉm cười sờ sờ đầu của nó, nói với Thời Yến An: "Yến An, cảm ơn anh đã chăm sóc Kẹo Sữa và còn đón tôi về nữa."

Thời Yến An nghe Diệp Niệm Ninh gọi anh là Yến An, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, ý cười muốn ngăn cũng ngăn không được, "Không có gì, sau này cậu ra nước ngoài thì cũng có thể giao Kẹo Sữa lại cho tôi."

Diệp Niệm Ninh lắc đầu, "Chuyến này tôi phải ra nước ngoài chừng một tháng lận, nên không thể làm phiền anh được.

Tôi gửi Kẹo Sữa cho anh trai tôi hoặc là nhà chú hai tôi là được rồi."

"Chúng ta bây giờ hẳn là bạn bè mà phải không?

Nếu đã là bạn bè thì nói chi chuyện làm phiền hay không làm phiền.

Với lại Kẹo Sữa ở nhà tôi rất ngoan, tôi đi làm nó còn có thể làm bạn chơi với Bơ.

Hai đứa nó có bạn có bè, tốt biết bao!"

"A...

Vậy thì, để tôi nghĩ lại đã."

"Được."

Thời Yến An không nói đến chuyện này nữa, ngược lại nói tới chuyện khác, "Niệm Niệm, khi nào chúng ta đi xem phim?"

"Ngày mai đi, anh có rảnh không?"

"Có rảnh có rảnh, chúng ta đi ban ngày hay là buổi tối?"

"Buổi tối đi, ban ngày tôi định ngủ nướng."

"Được rồi, vậy tôi sẽ giúp cậu dọn đồ của Kẹo Sữa về nhà trước, một mình cậu cũng dọn không hết ngần này đâu."

"Cảm ơn anh."

"Không có gì."

Sáng sớm, giọt sương óng ánh, một tia nắng xuyên qua tấm màn chiếu vào trong ô cửa sổ, soi rọi khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông giữa giường.Thời Yến An ngồi dậy vươn vai, nhìn đồng hồ.

Đã 7 giờ rưỡi, còn có nửa tiếng là đến giờ đi làm rồi.

Vì thế động tác của anh nhanh hơn, nhanh chóng rửa mặt thay xong quần áo rồi ra khỏi nhà.Vốn dĩ hôm nay anh làm ca chiều, nhưng vì không để chậm trễ thời gian xem phim cùng Diệp Niệm Ninh, anh đã đổi ca với đồng nghiệp."

Cậu ấy chắc là còn đang ngủ nhỉ."

Thời Yến An vừa uống sữa đậu nành vừa lẩm bẩm đôi câu.Đúng như lời Thời Yến An đoán, Diệp Niệm Ninh lúc này còn đang say giấc nồng trên giường, bất kể Kẹo Sữa có lôi kéo và kêu gào như thế nào cũng không chịu tỉnh.Một giấc này cậu ngủ thẳng cẳng tới 3 giờ chiều, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ giấc.

Nếu không phải bởi vì Kẹo Sữa cứ luôn nhao nhao kêu gào, chắc có lẽ cậu sẽ ngủ đến giờ hẹn gặp Thời Yến An luôn."

Dậy thôi dậy thôi!

Ngày mai là xuất ngoại rồi, vừa lúc có thể đi xem phim thả lỏng một chút."

Diệp Niệm Ninh tự mình lẩm bẩm, sau đó rời giường rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ rồi dọn phân cho Kẹo Sữa, cho nó ăn uống xong thì thay quần áo xuống lầu.Chậm rì rì ăn hết bữa sáng, ừm...

Với cậu mà nói thì là bữa sáng, còn đối với người khác mà nói thì chính là bữa trưa vô cùng muộn màng.Chuông điện thoại vang lên, cậu liếc nhìn tên người gọi, là Tống Tử Khiêm gọi tới."

Alo, Tử Khiêm."

"Thời gian đã được ấn định rồi, chuyến bay nước A 10 giờ sáng mai.

Hai ngày đầu cậu có thể đi đây đi đó dạo chơi, vì tổng giám đốc của Rừng Sương Mù mới đổi, nội bộ bên trong của họ còn chút tranh chấp cần giải quyết.

Khoảng ba bốn ngày sau là có thể bắt đầu quay."

Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng ừm một tiếng.Đổi tổng giám đốc, chắc là đổi thành Kiều Dư Phồn đi, trong lòng cậu tùy ý nghĩ như vậy."

Tôi phải ở bên này xử lý công tác kế tiếp, ngày mai cậu và Ngư Nhi đi trước đi, tầm 6 ngày sau tôi sẽ đến.

Địa chỉ khách sạn với một số việc vặt vãnh khác tôi đã bàn giao cho Ngư Nhi rồi, cậu chỉ cần giữ gìn phong độ và sức hấp dẫn của mình là được."

Diệp Niệm Ninh buồn cười cười lên tiếng, "Câu cuối cùng của anh đúng là hợp ý tôi ghê á."

"Vậy sao?

Được rồi không nói nữa, tôi bên đây còn có việc, hôm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, đi chơi vui vẻ, đừng làm lỡ chuyến bay ngày mai là được."

"Tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh vừa tản bộ trên phố vừa tự hỏi 7749 vấn đề.Tỷ như tại sao Tống Tử Khiêm kiếp này có vẻ không giống Tống Tử Khiêm kiếp trước lắm?Lúc mới bắt đầu cậu không hề muốn Tống Tử Khiêm làm người đại diện của mình chính là do tác phong nâng nổi một người rồi ném đi của Tống Tử Khiêm, nhưng mà sau khi ở chung lâu ngày cùng Tống Tử Khiêm cậu đã lâm vào hoang mang sâu sắc, người như Tống Tử Khiêm tại sao lại làm ra loại chuyện như vậy?Tuy rằng mỗi lần chấm dứt hợp đồng đều chấm dứt trong hoà bình, thậm chí còn không có một nghệ sĩ nào nói xấu Tống Tử Khiêm sau khi đã chấm dứt hợp đồng với anh ta, nhưng sau khi chuyện này xảy ra quá nhiều, người trong giới bao gồm cả Diệp Niệm Ninh đều vẫn cảm thấy Tống Tử Khiêm đặc biệt tra.Diệp Niệm Ninh đi một lát liền đến băng ghế công cộng ngồi một chốc.

Cậu làm đủ trò giết thời gian tới 6 giờ tối, cũng chính là thời gian cậu và Thời Yến An hẹn nhau.Chuông báo thức của điện thoại đúng giờ vang lên, Diệp Niệm Ninh tắt đồng hồ báo thức, đi đến trước cửa xe Thời Yến An, nhìn Thời Yến An đang ngồi ở ghế lái nói: "Anh ngồi ghế phó lái đi, tôi lái xe cho."

Thời Yến An không từ chối, xuống xe nhường ghế lái cho Diệp Niệm Ninh, còn bản thân thì ngồi ghế phó lái."

Sao anh nghe lời thế?

Không lo kỹ thuật lái xe của tôi sao?"

Diệp Niệm Ninh cười nhìn Thời Yến An hỏi."

Không gì phải lo lắng, cho dù có xảy ra tai nạn cũng không hề gì, dù sao vẫn còn có cậu ở đây."

Thời Yến An sờ sờ đầu Diệp Niệm Ninh, cơn buồn ngủ khi đi làm vào cái khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Niệm Ninh đã sớm hóa thành hư vô.Diệp Niệm Ninh vươn một tay vỗ vào tay Thời Yến An khiến nó hạ xuống, mím môi, lại hỏi: "Anh muốn xem phim gì vậy?"

"Phim kinh dị đi, tôi thấy gần đây có một bộ được khá nhiều người mong đợi đã lên kệ."

Thời Yến An nói đến đây dừng một chút, mang đầy ý cười nhìn Diệp Niệm Ninh, "Cậu sợ ma không?"

"Có chút."

Diệp Niệm Ninh không được tự nhiên nói.

Đâu chỉ là có chút đâu, thiệt sự là tui sợ lắm đó QAQ!

Nhưng cậu sẽ nói thật với Thời Yến An sao?

No no no!"

Nếu không thì chúng ta đổi bộ phim khác nhé?

Có điều tôi nhớ hình như hôm nay chỉ có loạt phim tình cảm thôi."

Thời Yến An thử hỏi.Diệp Niệm Ninh do dự một lát, rồi sau đó tỏ vẻ kiên cường đáp: "Không đổi, cứ xem phim kinh dị đi!"

Hai người đàn ông đi xem phim tình cảm cứ kỳ quặc thế nào ấy?Nếu hai người là người yêu thì còn được, này anh em tốt sao có thể cùng nhau xem được?Mặc dù cậu rất sợ ma cũng rất sợ xem phim kinh dị, nhưng so với xem phim tình yêu cậu vẫn hướng về phim kinh dị hơn tí.Nhìn ra Diệp Niệm Ninh đang cậy mạnh, Thời Yến An nỗ lực ép xuống khóe miệng đang giương lên của mình, đáp được.Tới rạp chiếu phim, vừa vặn kịp giờ soát vé vào bộ phim kinh dị kia, cả hai vội vàng lấy phiếu mua bắp rang bơ và coca.

Chờ đến lúc kiểm vé bọn họ mới biết bộ phim kinh dị này được chiếu 3D.Lòng mang tâm trạng vừa khẩn trương vừa sợ hãi, Diệp Niệm Ninh đi theo Thời Yến An vào phòng chiếu phim.

Ghế của của bọn họ ở ngay giữa phòng, là vị trí xem phim lý tưởng nhất.

Nếu bộ phim này không phải phim kinh dị thì Diệp Niệm Ninh nhất định sẽ khen Thời Yến An một hồi chọn vị trí tốt lắm.Toàn bộ phòng chiếu phim chỉ có lác đác vài người.

Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An mới vừa ngồi xuống, đèn đã bị nhân viên công tác tắt đi, phim cũng chính thức bắt đầu chiếu.Mang kính 3D lên, cảnh đầu tiên hiện lên chính là một đô thị phồn hoa, ánh đèn ban đêm nhấp nháy liên tục, rực rỡ sắc màu, tô vẽ toàn bộ thành thị đến vô cùng mỹ lệ.Đột nhiên, đèn toàn thành đều vụt tắt.

Âm thanh ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, tất cả mọi người đang đoán là do cúp điện, nhưng hình ảnh vừa chuyển, ở một hẻm nhỏ âm u, có vài người toàn thân dính máu bò ra từ ngõ nhỏ.Bắt đầu từ đây, là Diệp Niệm Ninh đã cảm thấy sợ hãi.

Cậu nhích nhích đến gần Thời Yến An hơn chút.

Mỗi lần nhìn thấy tình tiết vô cùng kinh dị lại càng hận không thể bò cả người lên mình Thời Yến An.Thời Yến An nhìn Diệp Niệm Ninh vùi đầu vào ngực mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Anh sờ đầu Diệp Niệm Ninh, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 26: Đến nước A


Xem hết phim kinh dị thì đã hơn 8 giờ tối, Diệp Niệm Ninh cũng không biết mình làm sao sống sót qua hai tiếng kia.

Ôi má ơi, tối nay tui chắc chắn sẽ gặp ác mộng đó QAQ!"

Niệm Niệm, ngày mai mấy giờ cậu bay?"

Thời Yến An nhìn Diệp Niệm Ninh đang ngồi đần thối ở ghế lái phụ, lên tiếng hỏi.Diệp Niệm Ninh hồi hồn, đáp: "10 giờ."

"Vậy Kẹo Sữa cậu tính sắp xếp thế nào?"

Diệp Niệm Ninh cau mày nghiêm túc suy nghĩ.

Gần đây chú hai đang chuẩn bị đấu thầu đất, dì hai đang làm giám khảo cuộc thi dương cầm ở nước S, phải mất nửa tháng nữa mới quay về thủ đô, còn anh cậu thì vẫn đang ở thành phố H chưa trở về.Nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có Thời Yến An là thích hợp nhất.Nhưng mới hôm qua cậu còn nói không thể làm phiền Thời Yến An, hôm nay lại đổi ý muốn làm phiền người ta nữa, dường như không hay lắm thì phải.Thời Yến An nhìn ra Diệp Niệm Ninh đang rối rắm, liền biết ở chỗ nhà chú hai của cậu và Thanh Lâm bất tiện, vì thế anh cười nói: "Có phải đang nghĩ thật không biết ngượng khi cứ làm phiền tôi không?"

Diệp Niệm Ninh gật gật đầu, "Người nhà của tôi hình như bọn họ đều không tiện lắm, Kẹo Sữa cũng không gần gũi với quản gia và bảo mẫu trong nhà, cho nên..."

"Cho nên cứ đưa đến chỗ của tôi đi.

Mặc dù tôi và Kẹo Sữa cũng không được thân, nhưng nó lại rất thân với Bơ."

"Nhưng cái này làm phiền anh quá, tôi phải đi ra ngoài lâu như vậy..."

Trong lúc chờ đèn giao thông, Thời Yến An vươn tay sờ sờ đầu Diệp Niệm Ninh, "Không sao cả, tôi đã nói rồi, Kẹo Sữa tới còn có thể chơi cùng với Bơ, cậu đừng lo phiền hà gì."

"Cảm ơn anh."

Diệp Niệm Ninh cảm kích nhìn Thời Yến An.Thời Yến An nhếch khóe miệng lên, bước đầu tiên theo đuổi người, là phải có quan hệ tốt với cún của cậu ấy trước.Trở về nhà, Diệp Niệm Ninh cùng Thời Yến An bắt đầu dọn đồ của Kẹo Sữa đến nhà Thời Yến An đầu tiên.

Có lẽ là Kẹo Sữa rất thích chơi với Bơ, nên mãi không chịu về nhà, vì thế Diệp Niệm Ninh đành phải để Kẹo Sữa ở lại nhà Thời Yến An, vừa lúc ở lại làm bảo vệ nhỏ cho Thời Yến An."

Tích...

Mời ký chủ rút nhiệm vụ của cậu."

88 đột nhiên online, vẫn là chất giọng máy móc vạn năm bất biến.Diệp Niệm Ninh nhìn năm thẻ bài trước mặt mình, hít một hơi thật sâu, ở trong lòng lại nghĩ: Nhất định phải rút được nhiệm vụ có thời hạn chừng một tháng nha, một tháng này cậu đều ở nước ngoài, muốn về cũng không về được.Nhắm mắt lại tiện tay chọn một thẻ bài, sau đó khẩn trương lắng nghe 88 tuyên bố nhiệm vụ."

Mời ký chủ nội trong một tháng tiếp theo, mỗi buổi sáng đều phải gửi tin 'Chào buổi sáng' cho đối tượng mang năng lượng, trước lúc ngủ cũng phải gửi tin 'Chúc ngủ ngon' cho đối tượng mang năng lượng, hoàn thành nhiệm vụ nhận được mức năng lượng là 30.

Chú ý: Nếu một ngày không gửi tin 'Chào buổi sáng' hoặc 'Chúc ngủ ngon', sẽ khấu trừ mười năm tuổi thọ, nhiệm vụ bắt đầu từ ngày mai, thời hạn ba mươi ngày."

"Má ơi, lần này thần may mắn độ anh rồi, nói một tháng là một tháng thiệt luôn!"

Trong lòng Diệp Niệm Ninh cực kỳ vui vẻ, chỉ gửi tin 'Chào buổi sáng' hoặc 'Chúc ngủ ngon' mà thôi, quả thực không gì tuyệt vời hơn.

Để tránh cho mình vì quá nhiều việc mà quên mất, cậu lập tức đặt cho bản thân hai cái đồng hồ báo thức.Một giấc ngủ dậy, 9 giờ sáng.Đồng hồ báo thức mới cài tối hôm qua đúng giờ vang lên, Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại gửi cho Thời Yến An một tin chào buổi sáng trước, sau đó ném điện thoại qua một bên.Chỉnh đốn đồ đạc xong rồi, lại gửi tin cho Trần Ngư Nhi.

Sau khi đã biết cô tới sân bay rồi, thì vội vàng xách hành lý ra cửa, không ngờ rằng, lại gặp Thời Yến An trước cửa."

Chào, anh cũng ra ngoài à?"

Diệp Niệm Ninh vừa đóng cửa lại vừa hỏi.Thời Yến An gật đầu nói: "Tôi tiễn cậu đến sân bay nhé."

"Hả?

Nhưng mà..."

Diệp Niệm Ninh đang muốn hỏi liệu có làm trễ giờ của anh hay không, Thời Yến An đã trực tiếp kéo hành lý của cậu đi rồi, "Đừng từ chối, còn nói nữa cậu sẽ không kịp chuyến bay đó."

Diệp Niệm Ninh nhìn thời gian.

Bây giờ đã là 9 giờ rưỡi, quả thật phải tranh thủ thời gian đến đó, vì thế cũng không từ chối nữa.Tới sân bay, Diệp Niệm Ninh và Trần Ngư Nhi gặp nhau.

Cậu nhìn Thời Yến An, cười nói: "Cảm ơn anh đã tiễn tôi tới đây, cũng cảm ơn anh chăm sóc Kẹo Sữa giúp tôi nữa."

"Chừng nào thì cậu về?"

"Thời gian cụ thể thì tôi cũng không rõ, nhưng chắc là chừng một tháng."

Thời Yến An khẽ à một tiếng.

Đột nhiên anh không muốn để Diệp Niệm Ninh đi nữa.

Tuy biết Diệp Niệm Ninh là vì công việc, nhưng cứ nghĩ đến nhiều ngày không gặp được Diệp Niệm Ninh như vậy, là anh cảm thấy khó chịu trong lòng."

Vậy thì tôi đi trước nhé, tạm biệt!"

Diệp Niệm Ninh vẫy vẫy với Thời Yến An sau đó cùng Trần Ngư Nhi đi tới cửa check in.

Thời Yến An nhìn bóng lưng Diệp Niệm Ninh, thở dài một hơi thật sâu.

Nếu ngày nào đó có chương trình trao đổi học thuật đến nước A thì tốt biết mấy.Khi máy bay đến nước A là 11 giờ sáng ở nước A, cũng tức là 11 giờ tối tại thủ đô.

Ra khỏi sân bay, bên ngoài trời mưa nhỏ, khi gió nhẹ thổi đến còn mang có chút hơi lạnh.

Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại ra gửi cho Thời Yến An một tin chúc ngủ ngon, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Trần Ngư Nhi vào ở phòng khách sạn Rừng Sương Mù đã sắp xếp cho họ.Rừng Sương Mù biết bọn họ đã tới nước A, thế nên lập tức mời bọn họ ăn cơm.

Đáng tiếc đối với Diệp Niệm Ninh thì ngủ mới là chân ái, nên cậu bảo Trần Ngư Nhi từ chối."

Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại nhìn giờ, đã tới 8 giờ tối rồi, không ngờ cậu lại ngủ lâu đến vậy."

Ra liền đây."

Diệp Niệm Ninh lớn tiếng hô lên, liền mang dép đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông có diện mạo cùng khí chất đều vô cùng hoàn mỹ."

Chào cậu, tôi là Kiều Dư Phồn."

Trên mặt Kiều Dư Phồn mang theo nụ cười lễ phép, vươn tay ra với Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, mới vừa rời giường nên tạm thời cậu vẫn chưa phản ứng lại kịp.

Chờ lúc cậu hoàn hồn lại Kiều Dư Phồn đã được cậu mời vào phòng uống nước."

Kiều tổng, anh tới chỗ của tôi là có chuyện gì sao?"

Diệp Niệm Ninh xoa xoa mặt mình, hỏi.Kiều Dư Phồn uống một ngụm nước, cười nói với Diệp Niệm Ninh: "Đừng gọi tôi là Kiều tổng, lén gọi tôi là anh Phồn là được rồi.

Vả lại lần này tôi tới cũng không phải nói chuyện công việc với cậu."???Anh Phồn?Sao tự nhiên thân vậy cha?Diệp Niệm Ninh ở trong lòng phỉ nhổ vài câu, rồi sau đó hỏi: "Vậy anh tìm tôi là...?"

"Tôi muốn hỏi chút chuyện về Thanh Lâm."

"Thanh Lâm?

Anh nói anh muốn hỏi chuyện của anh tôi?"

Diệp Niệm Ninh càng thêm nghi hoặc.

Nghe giọng điệu này của Kiều Dư Phồn hình như rất thân với anh cậu, nhưng mà trước tới nay chưa từng nghe anh cậu nhắc tới người tên Kiều Dư Phồn này với cậu bao giờ."

Gần đây Thanh Lâm có khỏe không?"

"Khá ổn, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, mặc dù không có bạn trai bạn gái gì, nhưng người theo đuổi thì vẫn vô số kể."

"Không có bạn trai bạn gái sao?"

Đôi mắt Kiều Dư Phồn bỗng sáng thêm vài phần, Diệp Niệm Ninh nhíu mày, cảnh giác nhìn Kiều Dư Phồn, "Đừng nói anh cũng là người theo đuổi anh tôi đó nha?"

Kiều Dư Phồn nghe thấy câu này của cậu không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên phụt cười, "Cũng có thể nói như thế, nhưng tôi tìm anh cậu là để nối lại tình xưa."!!!Nối lại tình xưa?!Kiều Dư Phồn là bạn trai cũ của anh mình?!Đùùùùùù!!!
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 27: Bạn trai cũ?!


Diệp Niệm Ninh mở to hai mắt nhìn nhìn Kiều Dư Phồn, cậu nuốt nuốt nước miếng, không thể tin được hỏi: "Anh là bạn trai cũ của anh tui?"

Kiều Dư Phồn nhẹ nhàng nhướng mày cười, gật đầu đáp: "Cậu không biết cũng rất bình thường, lúc tôi cùng anh ấy bên nhau cậu còn đang cuối cấp 3.

Có lẽ anh ấy không muốn những chuyện này khiến cậu phân tâm, dù sao lúc ấy cậu sắp chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học.

Đến lúc cậu thi đậu đại học, tôi và anh cậu đã chia tay rồi.

Người kiêu ngạo như anh ấy nhất định sẽ không chủ động nói với em trai yêu dấu của mình đoạn tình cảm thất bại này."

"Tôi học cuối cấp 3..."

Diệp Niệm Ninh cân nhắc trong lòng một hồi, rồi sau đó hỏi: "Vậy anh và anh tui yêu nhau lúc học đại học?!"

"Ừm, tôi là đàn anh của cậu, là bạn cùng phòng thời đại học của anh cậu."...

Vậy cuối cùng thì tui đã biết tại sao anh tui nói có người anh ấy không muốn gặp lại rồi.Thì ra 'có người' này chính là chỉ bạn trai cũ của ảnh sao!Dưa lớn như vậy tui sống lại hai đời mới biết được, quá thất bại, là một người trọng sinh, tui tỏ vẻ tui không cảm thấy bất kỳ sự ưu việt nào cả 囧."

Anh...

Anh Phồn, đại ngôn Rừng Sương Mù này không phải là anh nể mặt anh tui nên mới đưa cho tui chớ?

Nếu mà như vậy, hay là chúng ta ngưng hẳn hợp đồng đi."

Diệp Niệm Ninh mím môi, vuốt vuốt lỗ tai của mình, đôi mắt ngó loạn, có chút không dám nhìn thẳng Kiều Dư Phồn.Mấy chuyện này là sao đây?

Thật vất vả mới nhận được quảng cáo mà còn bị vướng vào đoạn tình cảm rắc rối của anh trai.

Nếu Kiều Dư Phồn dùng quảng cáo này khiến cậu nợ anh ta một lần ân tình, vậy về sau lúc hắn theo đuổi anh ấy mình nhất định phải hỗ trợ đó nha!

Nhưng nếu ảnh không thích Kiều Dư Phồn, mình lại xía vào việc này không phải sẽ khiến trong lòng ảnh cảm thấy không thoải mái sao?Thôi bỏ đi, một cái quảng cáo mà thôi, nào so được với tình anh em bền như kim cương của tui và anh tui được.

Kiều Dư Phồn thấy biểu cảm này Diệp Niệm Ninh cũng đã đoán được suy nghĩ của cậu.

Hắn bắt chéo chân, khớp xương ngón tay trắng nõn rõ ràng có tiết tấu mà gõ từng nhịp trên sô pha.Hắn chăm chú nhìn Diệp Niệm Ninh một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Quảng cáo này cứ xem như quà gặp mặt tôi cho cậu.

Sau này chuyện giữa tôi và Thanh Lâm cậu có thể không cần nhúng tay vào, nhưng đừng giúp người khác theo đuổi anh cậu là được."

Diệp Niệm Ninh cắn cắn môi dưới, xuất phát từ phép lịch sự cậu vẫn nói tiếng cảm ơn với Kiều Dư Phồn.Người ta cũng đã nói đến chừng này rồi, nếu cậu còn không chịu nhận vậy thì thật sự có hơi không biết xấu hổ.

Trong cái giới giải trí này, thà thêm một đồng bọn hợp tác vẫn tốt hơn có thêm một kẻ địch.Kiều Dư Phồn đứng dậy rời đi, trước khi ra tới cửa hắn còn nói với Diệp Niệm Ninh: "Chơi hai ngày vui vẻ đi, chờ tôi xử lý xong mọi chuyện cậu sẽ bận hơn nhiều đó."

Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng ừm một tiếng.

Kiều Dư Phồn vừa ra khỏi cửa là cậu lấy điện thoại gọi ngay cho Diệp Thanh Lâm.Diệp Thanh Lâm đang mở cuộc họp cảm thấy điện thoại rung lên, bèn cầm lên nhìn xem, tên gợi nhớ là Em trai không bớt lo.Anh làm thủ thế bảo người trong phòng họp người tạm dừng, sau đó nhận cuộc gọi, đưa điện thoại đến bên tai mình, "Em đến nước A rồi à?"

Con tim đang vì hóng dưa mà đập liên hồi của Diệp Niệm Ninh khi nghe thấy những lời của Diệp Thanh Lâm đã bình tĩnh lại chút ít, cậu hít sâu một hơi, rồi sau đó nói: "Chào buổi sáng, em mới vừa dậy."

"Ừm, nghỉ ngơi điều chỉnh múi giờ cho tốt.

Em đưa Kẹo Sữa về nhà chú hai rồi?"

"Dạ không, chú hai và dì hai đều không ở nhà.

Lúc em đến sân bay anh lại ở thành phố H chưa về, cho nên em đã đưa Kẹo Sữa cho nhà hàng xóm chăm sóc."

"Hàng xóm?

Đáng tin không?

Em biết người đó là dạng người thế nào sao?

Có điều tra qua chưa?

Nếu hắn ngược đãi Kẹo Sữa thì sao bây giờ?

Còn nữa, anh chưa về thủ đô thì em không biết giao Kẹo Sữa cho Tử Khiêm trước hả?"

Diệp Thanh Lâm lại bắt đầu lải nhải giống như một bà mẹ già.

Diệp Niệm Ninh mở loa ngoài rồi đặt điện thoại sang một bên, uống một ngụm sữa bò.

Mãi đến khi Diệp Thanh Lâm nói xong cậu mới trả lời: "Anh ơi, người kia tốt lắm.

Anh ấy là một bác sĩ, trong nhà cũng có một con mèo, Kẹo Sữa thích mèo nhà anh ấy lắm luôn, toàn ăn vạ ở nhà anh ấy không chịu về luôn á."

Nghe Diệp Niệm Ninh mơ hồ miêu tả từng chút về hàng xóm với anh, Diệp Thanh Lâm yên tâm chút, nhưng sao anh cứ cảm thấy, người này có hơi giống Yến An nhỉ."

Vậy được rồi.

Em còn có chuyện gì không?

Không có chuyện gì thì anh cúp máy trước, anh còn đang họp đây!"

"Họp hành gì tầm này?"

Diệp Niệm Ninh thuận miệng đưa ra câu hỏi lại bảo: "Anh đoán thử xem, tổng giám đốc của quảng cáo lần này tìm em là ai?"

"Không muốn đoán, em có cái rắm gì thì mau nói đi, nếu không trò chuyện qua WeChat với anh cũng được."

Diệp Thanh Lâm quét mắt nhìn đám nhân viên đang nhìn mình không chớp mắt bên dưới, tức giận nói với Diệp Niệm Ninh."

Ấy ấy anh ơi, em và anh nói thẳng nhé, tổng giám đốc này tên là Kiều Dư Phồn.

Hắn mới vừa tới tìm em nói chuyện nè.

Hắn là bạn trai cũ của anh, trời quơi, anh, sao anh yêu đương mà không nói cho em một tiếng?

Thật là làm em trở tay không kịp gì cả."

"Cái gì?!"

Diệp Thanh Lâm bỗng nhiên đứng lên, giọng cũng cất cao hơn.Người trong phòng họp bị động tác này của anh thoáng cái dọa sợ, Diệp Thanh Lâm suy xét đến còn có người ngoài ở đây liền bảo Diệp Niệm Ninh: "Anh họp xong lại nói với em."

Nhìn điện thoại bị cúp, Diệp Niệm Ninh đột nhiên có hơi tò mò chuyện xưa giữa anh cậu và Kiều Dư Phồn.Một bá đạo tổng tài như anh tui vậy đó, lại có thể bị người ta đè, chậc chậc chậc...Ý, không đúng, vì sao mình lại tự giác cho rằng ảnh nằm dưới nhỉ?

Nom ảnh cũng không giống thụ lắm!Đại khái một giờ sau, Diệp Thanh Lâm họp xong về tới văn phòng mới nhấc điện thoại gọi lại cho Diệp Niệm Ninh.

Lúc này Diệp Niệm Ninh đang ăn bữa tối trong phòng mà khách sạn đưa lên."

Anh, anh họp xong rồi à?"

Diệp Niệm Ninh vừa ăn vừa hỏi mơ hồ nghe không rõ."

Không thì sao nữa?

Bây giờ em đang ở đâu?"

"Em đang ăn cơm ở khách sạn!"

"Cái tên Kiều Dư Phồn đó nói chuyện gì với em rồi?"

"Không có gì nhiều, chỉ nói hắn là bạn trai cũ của anh, muốn nối lại tình xưa với anh thôi à."

"Hắn đang mơ giữa ban ngày à!

Quay lại cái nịt ấy, anh nhổ vào!

Còn lâu anh mới quay lại với thằng đó!"

Cảm xúc của Diệp Thanh Lâm bùng nổ quát ầm lên.Anh và Kiều Dư Phồn là bạn cùng phòng, vào năm hai Kiều Dư Phồn thổ lộ với anh.

Cả hai lâu ngày sinh tình nên thuận lý thành chương mà ở bên nhau.

Sau đó tới năm tư, Kiều Dư Phồn vì tiền đồ mà quả quyết vứt bỏ anh, không nói chia tay, cũng không một lời giải thích, hai người cứ như vậy mà cắt đứt liên hệ.Đoạn thời gian chia tay đó cảm xúc của anh vẫn luôn rất suy sút.

Hiện tại đã mấy năm trôi qua, đối với Kiều Dư Phồn và đoạn tình cảm ấy, anh đã quên đến không chừa một mảnh.

Thật là, thanh xuân ấy mà, có tấm chiếu mới nào mà lại chưa từng gặp phải vài con chó chứ?"

Anh anh đừng kích động, nếu anh không muốn quay lại với hắn thì cứ từ chối là được mà."

"Ừm."

Diệp Thanh Lâm nỗ lực ổn định ép xuống tâm tình của mình, rồi sau đó lại hỏi: "Có phải hắn lấy quảng cáo này ép em làm gì hay không?

Anh nói em nghe, quảng cáo của hắn em không quay cũng được.

Anh trai sẽ tìm lại cho em mấy cái còn tốt hơn thương hiệu của hắn gấp trăm lần.

Ngày mai anh sẽ bảo Tử Khiêm qua đó chấm dứt hợp đồng với hắn."

"Hắn không ép em làm cái gì, anh đừng nghĩ nhiều."

"Vậy sao hắn lại vô duyên vô cớ đưa em đại ngôn này?"

"Uầy, hắn đã nói quảng cáo này là quà gặp mặt hắn đưa cho em, sau này chỉ cần em không giúp người khác theo đuổi anh là được."

Diệp Thanh Lâm nghe vậy tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, mặt mang theo ý cười trào phúng nhàn nhạt, rồi sau đó nói với Diệp Niệm Ninh: "Được, nếu hắn đã nói là tặng cho em, vậy em cứ quay tiếp đi, dù sao cũng là hắn nợ anh."

Diệp Niệm Ninh không hiểu chuyển biến tâm trạng của Diệp Thanh Lâm, nghi hoặc hỏi: "Anh, chuyện giữa anh và hắn là sao thế?"

"Con nít con nôi như em hỏi nhiều như vậy làm gì?

Em chỉ cần nhớ hắn là một tên tra nam là được.

Cứ như vậy nhé, anh còn có việc nên cúp máy trước, có chuyện thì nhắn qua WeChat."

Nhìn điện thoại vội vội vàng vàng bị gác máy, Diệp Niệm Ninh nhún vai, tra nam?

Xem ra rất có khả năng là Kiều Dư Phồn đá anh cậu.Nghĩ thông suốt điểm này độ hảo cảm Diệp Niệm Ninh dành cho Kiều Dư Phồn một đường đi xuống, đi xuyên qua lòng đất biến thành số âm luôn.Một cái quảng cáo tầm thường sao có thể hối lộ được cậu.

Đứng trước tình cảm anh em, mấy thứ này đều là cái rắm.

Chỉ có điều cậu nhận cái quảng cáo này rồi thì không thể phá rối, ngẫm lại cũng nghẹn khuất lắm đó QAQ
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 28: Vợ chưa cưới?!


Diệp Niệm Ninh là một trạch nam trăm phần trăm, lúc nghỉ ngơi hầu như đều là cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, tất nhiên nguyên do rất lớn ở đây là sợ bị fans nhận ra.Lần tới nước A này, không cần phải lo lắng bị người khác nhận ra, Diệp Niệm Ninh dưới sự dẫn dắt của Trần Ngư Nhi có thể xem như an ổn mà cảm thụ đất nước cùng con người ở nước A một phen.Nhưng thời gian vui đùa thật sự luôn trôi qua rất mau.

Hai ngày sau, Tống Tử Khiêm đến nước A, Kiều Dư Phồn xử lý xong chuyện công ty, Diệp Niệm Ninh cũng phải thu tâm tình chơi đùa lại mà nghiêm túc chuẩn bị công việc.Ra khách sạn, Diệp Niệm Ninh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, trời xanh trong lành vạn dặm không mây, tựa như ngọc bích trong suốt.Cậu nhăn mũi lại, từ lúc rời giường là mắt phải cậu vẫn luôn giật giật.

Trực giác nói cho cậu biết, có lẽ hôm nay quay sẽ không được thuận lợi lắm.Đến studio, Diệp Niệm Ninh trước tiên chào hỏi tất cả ekip quay chụp, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Tống Tử Khiêm chào hỏi vài câu với đạo diễn, xong thì chạy đến phòng hóa trang trang điểm và thay quần áo."

Chào cậu, xin hỏi...

A...

Cậu tên là gì?"

Chuyên viên trang điểm là người nước ngoài tóc vàng, anh ta vừa cẩn thận trang điểm cho Diệp Niệm Ninh vừa dùng tiếng Trung không được lưu loát hỏi.Diệp Niệm Ninh lễ phép cười, trả lời chuyên viên trang điểm: "Tôi tên là Diệp Niệm Ninh."

Chuyên viên trang điểm gật gật đầu, vẫn là câu chữ tiếng Trung sứt sẹo như cũ, "Tôi sẽ nhớ kỹ, tên tôi là Joshua, cậu cũng có thể gọi tên tiếng Trung Joshua của tôi."

"Được, Joshua."

"Cậu...skin rất good!"

Joshua nói xong còn tặng cho Diệp Niệm Ninh ngón tay cái.

Lần đầu tiên được người nước ngoài khen làn da rất tốt không hiểu sao Diệp Niệm Ninh có hơi xấu hổ, cậu cũng khen lại: "Anh lớn lên cũng rất tuấn tú."

Joshua kinh hỉ nhìn Diệp Niệm Ninh, "Really?"

"Yes."

Trong lúc cùng Joshua câu được câu không nói chuyện phiếm, quá trình trang điểm trôi qua rất nhanh.Thay xong bộ quần áo đã được chuẩn bị từ trước, bước ra khỏi phòng hóa trang.

Đập vào ánh mắt của mọi người trước hết chính là một đôi giày nam định chế, lại hướng tầm mắt lên trên, chỉ thấy cậu mặc trên người một bộ vest 2 hàng khuy, bên trong bộ vest là một cái áo sơ mi cao cổ màu trắng, không đeo cà vạt, ở dưới là quần tây làm cho đôi chân cậu có vẻ càng thêm thon dài.* Vest 2 hàng khuy: Có lẽ là do đã thấy bộ dạng Diệp Niệm Ninh mặc đồ phong cách tự do thoải mái quá nhiều, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Niệm Ninh mặc tây trang, ngay cả người gần như mỗi ngày đều thấy Diệp Niệm Ninh là Trần Ngư Nhi cũng nhịn không được mà tim đập nhanh hơn."

Niệm Niệm, anh thế này đúng là đẹp trai quá đi!"

Trần Ngư Nhi nhịn xuống xúc động phạm tội mê trai, khen cậu.Diệp Niệm Ninh tán thành gật gật đầu, "Ừm hừ, anh em chính là thịnh thế mỹ nhan."

"Được rồi thịnh thế mỹ nhan, bắt đầu quay thôi."

Tống Tử Khiêm đưa bình nước cho Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh vặn nắp bình ra uống một ngụm, sau đó lại nhét vào trong ngực Tống Tử Khiêm.Theo một câu chuẩn bị của đạo diễn, tất cả mọi người lập tức thu lại thái độ chơi đùa, tất cả đều tập trung tinh thần nhìn thanh niên đứng trước máy quay phim.Trên người thanh niên là vẻ đẹp pha lẫn sự thành thục của đàn ông trưởng thành và sự non nớt của thiếu niên, ngây ngô cùng ổn trọng đan xen giữa hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau, loại khí chất này khó có thể hình dung, nhưng trước sau vẫn rực rỡ loá mắt.Tay cậu cầm lọ nước hoa của Rừng sương mù ngồi trên ghế đẩu cao màu trắng, đôi mắt đẹp hơi hơi cong lên, rất sáng ngời cũng rất ấm áp, giọng nói trong trẻo êm tai đọc chín từ quảng cáo đã thuộc lòng từ lâu, "Hãy sống cuộc đời mà bạn muốn, đừng để bản thân phải hối tiếc."

"Cắt!

Rất tốt!"

Đạo diễn hô to một tiếng, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay, Diệp Niệm Ninh đặt lọ nước hoa trên bàn, duỗi người, đi đến phòng thay đồ thay quần áo của mình, hôm nay quay xem như đã kết thúc."

Anh Dư Phồn, anh tới đây làm gì vậy?"

Giọng nói nũng nịu truyền vào tai mọi người, Diệp Niệm Ninh tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Kiều Dư Phồn dẫn theo một em gái đi tới trước mặt cậu.Cậu khó hiểu nhìn Kiều Dư Phồn, mà Kiều Dư Phồn làm như rất phiền cô gái bên cạnh hắn, nói với cô ta bằng giọng điệu không tốt: "Cô và Niệm Ninh trò chuyện trước một chút đi, tôi đến xem hiệu quả quay."

Chờ Kiều Dư Phồn đi rồi, cô gái đó lập tức thu lại bộ dáng ngọt ngào kia, đeo kính râm lên, cao lãnh nói với Diệp Niệm Ninh: "Chào cậu, tôi tên là Khương Vi Ân, là vợ chưa cưới của anh Dư Phồn."

Diệp Niệm Ninh nghe thấy lời này sửng sốt một hồi, rồi sau đó không thể tin được mà nhìn Khương Vi Ân, "Cô là vợ chưa cưới của anh ta?

Vậy sao anh ta còn muốn tìm anh tôi quay lại?"

"Tìm anh cậu quay lại là có ý gì?

Anh cậu là ai?"

Khương Vi Ân lại tháo kính râm xuống, nhíu mày nhìn Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh ý thức được mình lỡ lời, vội vàng lắc đầu, "Không không không, tôi nói giỡn thôi."

Khương Vi Ân rõ ràng không tin lời Diệp Niệm Ninh nói, cô ta nghĩ một hồi, cuối cùng bỗng nhiên nhận ra nói: "Ồ ~ tôi biết rồi!

Có phải anh cậu là Diệp Thanh Lâm đúng không?"

"Sao cô biết?"

"Cái này có gì khó, anh Dư Phồn đã từng nói có một người bạn trai như vậy, vừa rồi cậu cũng nói là quay lại, vậy nhất định chính là người yêu cũ rồi!"

"Oh."

Diệp Niệm Ninh nhàn nhạt đáp lại, "Vậy cô Khương nếu cô không có chuyện gì khác để nói vậy tôi đi trước."

Vừa lúc Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, khi ba người đi đến cửa thang bộ đang muốn xuống lầu, Khương Vi Ân đuổi theo bọn họ, và hô lên với bọn họ câu: "Đứng lại!"

Diệp Niệm Ninh lặng lẽ trợn trắng mắt, bước chân dừng lại, xoay người nhìn Khương Vi Ân, trên mặt vẫn là nụ cười khéo léo như cũ, "Sao vậy cô Khương?"

Khương Vi Ân đến gần phía Diệp Niệm Ninh hơn chút, "Cậu có thể chuyển vài câu đến anh cậu giúp tôi không?"

"Xin lỗi không thể."

Tui đẹp chứ tui không có ngu, oke?Cô như vậy vừa thấy là biết sẽ không nói ra lời hay ho gì rồi, còn chuyển lời cho anh tui, đây không phải là đang châm ngòi ly gián sao?Mặc dù cô châm ngòi ly gián quan hệ giữa Kiều Dư Phồn và anh tui tui rất là vui vẻ, nhưng cô không thể xem tui như súng mà dùng*!Chú thích"Tại sao?"

Khương Vi Ân nghi hoặc hỏi."

Có gì muốn nói cô có thể đến văn phòng tổng giám đốc của công ty giải trí Niệm Niên tại thủ đô, tự đi mà tim anh tôi muốn nói gì thì nói, tôi không muốn chuyển lời giúp cô đâu."

Khương Vi Ân cười nhạo một tiếng, "Được thôi, cậu không chuyển lời vậy thì tôi sẽ nói cho cậu nghe những lời này là được rồi, dù sao hai người cũng là anh em mà!"

Diệp Niệm Ninh không sao cả nhún vai, dù sao công việc hôm nay cũng đã kết thúc, cậu không ngại gây gổ với cô ta một hồi."

Ngài nói, tôi sẽ chăm chú lắng nghe."

Khương Vi Ân yên lặng khụ một tiếng, kiêu căng nâng cằm lên, "Lúc trước anh Dư Phồn tìm anh cậu yêu đương đơn giản chính là vì cảm thấy anh cậu *** không tồi mà thôi, mới không phải vì tình yêu gì đâu, cậu ngàn vạn lần đừng để anh cậu hiểu lầm, đời này anh Dư Phồn chỉ yêu một người là tôi."

"Chỉ yêu một người là cô?

Không có tình cảm với anh tôi?

Ngay cả *** cũng nói ra?"

Diệp Niệm Ninh cũng sắp bị Khương Vi Ân làm cho tức cười, "Mẹ nó sao cô không biết xấu hổ vậy hả?"

"Ai không biết xấu hổ?

Mẹ nó cậu nói ai đó?"

"Nói cô đó, bà chị!"

"Bà chị?

Cậu gọi tôi là bà chị?"

Khương Vi Ân trực tiếp quăng cho Diệp Niệm Ninh một tát, "Tôi nói cho cậu nghe, trên đời này không biết xấu hổ nhất chính là anh cậu, không chỉ bò lên người bạn trai người khác còn gạ gẫm làm tiểu tam, nếu không có anh cậu, tôi và anh Dư Phồn đã sớm kết hôn rồi!"

Bị đánh một tát Diệp Niệm Ninh dùng đầu lưỡi đỡ đỡ hàm răng, vươn tay cũng quăng cho Khương Vi Ân một tát, "Cô lại nói anh tôi một câu, ông đây sẽ đánh tới khi mấy bộ phận giả trên mặt cô rơi ra hết!"

Khương Vi Ân hét lớn: "Nói anh cậu thì làm sao?

Anh cậu chính là một tên kỹ nam không biết xấu hổ!"

"Với cái đức hạnh này, tôi thấy cô là mặt trái dán vào mặt phải nhỉ*?

Một bên gọi là không biết xấu hổ một bên là da mặt dày!

Cô còn mắng anh tôi một câu, ông đây sẽ bẻ răng của cô xuống!"*Bên trái là vô liêm sỉ bên phải là da mặt dày."

Tôi cứ nói tôi cứ nói tôi cứ nói đó!"

Khương Vi Ân rống xong liền dùng lực đẩy Diệp Niệm Ninh một cái, nhất thời Diệp Niệm Ninh không xem xét kỹ, lăn thẳng xuống cầu thang.

Trước khi Diệp Niệm Ninh ngất xỉu còn đang nghĩ, bà nó, ông đây còn chưa mắng xong mà???
 
Back
Top Bottom