Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 19: NGÔ HẠO THIÊN TÍN NHIỆM


CHƯƠNG 19: NGÔ HẠO THIÊN TÍN NHIỆM
Âu Dương Húc đợi trong phòng 15' thì thấy ba người cầm giấy xét nghiệm siêu âm B quay trở lại."

Âu Dương quân y, đây là giấy xét nghiệm siêu âm B của đội trưởng!"

Lưu Chí Siêu đem giấy xét nghiệm đưa cho Âu Dương Húc.Sau khi nhận, cẩn thận nhìn một lần.

Âu Dương Húc nhíu mày.

"Tình trạng này không quá tốt, yêu cầu lập tức làm phẫu thuật, nếu không sẽ có nguy cơ bị thủng."

Nghe như vậy, Lưu Chí Siêu nhìn về phía đội trưởng nhà mình."

Làm phẫu thuật, ai làm hả?"

Vương Quân trừng mắt lớn giọng chất vất Âu Dương Húc.

Nơi này một người quân y chính quy cũng không có, chỉ có một thực tập sinh, ai làm phẫu thuật cho lão đại của hắn được chứ?"

Vô nghĩa, dĩ nhiên là tôi rồi.

Không lẽ anh biết phẫu thuật?"

Âu Dương Húc dùng ánh mắt "quả nhiên là ngu ngốc" nhìn hắn nói."

Cậu, cậu đã từng phẫu thuật chưa?"

Vương Quân không phục chỉ vào đối phương.

Gì chứ, bộ muốn lấy lão đại hắn ra làm chuột bạch à?"

Chưa từng!"

Âu Dương Húc thành thật trả lời.

Tuy rằng đời trước thường xuyên làm phẫu thuật nhưng đời này đúng thật là chưa từng làm qua."

Cậu, cậu chỉ là quân y thực tập, lại muốn làm phẫu thuật cho đội trưởng chúng tôi, lỡ như, lỡ như cậu trị hỏng đội trưởng của chúng tôi thì làm sao giờ?

Lỡ như cậu để kéo, nhíp gì đó ném trong bụng của đội trưởng chúng tôi làm sao đây?"

Vương Quân tức giận trừng mắt, không thuận theo không buông tha chất vấn."

Khụ khụ khụ, xin người nhà của bệnh nhân bình tĩnh một chút.

Thứ nhất, tôi cũng chưa nói một hai phải phẫu thuật cho Ngô Hạo Thiên, tôi chỉ nói tình trạng của anh ta thật không xong, cần lập tức làm phẫu thuật.

Thứ hai, tôi tuy chỉ là quân y thực tập, không có kinh nghiệm lâm sàng, nhưng tôi cũng ở đại học Y Khoa học ba năm, không có kinh nghiệm lâm sàng cũng không phải không thể làm phẫu thuật.

Kính nhờ anh không cần có hành vi khen hay chê năng lực của tôi, vũ nhục chức nghiệp của tôi!"

Âu Dương Húc tức giận lạnh mặt nói.Thứ gì vậy, hắn cho rằng hắn là ai chứ, cũng dám chỉ vào mũi cậu nói cậu không được, cậu cho dù có không được đi nữa thì cũng là bác sĩ đã từng làm phẫu thuật, tổng so với bọn dân thường này mạnh hơn nhiều!"

Tôi......"

Vương Quân còn muốn nói cái gì lại bị Lưu Chí Siêu kéo qua một bên."

Âu Dương quân y, cậu ta là người không biết nói chuyện, ngài đừng chấp nhặt với cậu ấy!

Ngài là sinh viên đại học Y Khoa, y thuật của cậu chúng tôi dĩ nhiên tin tưởng.

Chẳng qua cậu vừa mới thực tập nên kinh nghiệm lâm sàng còn thiếu một chút, cậu xem có thể giúp chúng tôi tìm một quân y có kinh nghiệm tương đối nhiều hơn một chút được không?"

Quả nhiên người có thể nói và không thể nói chuyện đúng là khác nhau mà.

Nghe Lưu Chí Siêu nói như vậy, Âu Dương Húc gật gật đầu.

"Trên tường có lý lịch và số điện thoại của tất cả quân y, các anh muốn tìm ai làm phẫu thuật thì cứ liên hệ là được!

Chẳng qua tôi phải nhắc nhở một chút, viêm ruột thừa cấp tính có khả năng bị thủng ruột rất cao.

Một khi bị thủng sẽ dẫn đến một loạt các di chứng như nhiễm trùng, gây viêm dính...

Đến lúc đó, người bệnh có khả năng phải phẫu thuật lại, cực kỳ đau đớn.

Chưa kể nếu bởi vì người nhà bệnh nhân vì nguyên nhân cá nhân dẫn đến chậm trễ, khiến cho hàng loạt di chứng xảy ra thì bệnh viện quân khu của chúng tôi sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm gì."

"Này......"

Vương Quân cùng Lưu Chí Siêu nghe xong đồng loạt nhìn về phía Ngô Hạo Thiên đang ngồi trên ghế.

Trách nhiệm lớn như vậy thật sự bọn họ không gánh nổi."

Không cần tìm người khác, để Âu Dương quân y làm phẫu thuật đi!"

Ngô Hạo Thiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Âu Dương Húc.Cảm giác được tín nhiệm của nam nhân, Âu Dương Húc chớp chớp mắt.

Không hổ là boss vai ác, vừa đàn ông vừa quyết đoán!"

Đội trưởng, cậu ta, cậu ta chỉ là quân y thực tập thôi!

Chỉ mới tới được mấy ngày!"

Vương Quân ở một bên nhắc nhở."

Quân y ở ký túc xá đã thiếu lại càng thiếu.

Đa số đều ở trung tâm thành phố.

Nếu chờ bọn họ lái xe từ trung tâm thành phố chạy tới đây cũng phải mất nửa giờ."

Ngô Hạo Thiên bình tĩnh nói.Nghe như vậy, Vương Quân hết biết nói gì.

Nửa giờ lận đó, nếu bị thủng ruột luôn làm sao bây giờ?

Như vậy đội trưởng không phải càng phải chịu tội hơn sao?"

Chí Siêu, đi kêu y tá trưởng chuẩn bị phòng giải phẫu!"

Ngô Hạo Thiên bình tĩnh phân phó."

Rõ!"

Lưu Chí Siêu xoay người rời đi."

Anh đem xe lăn lại đây, lát nữa trực tiếp đẩy anh ta vào phòng phẫu thuật!"

Âu Dương Húc nhìn Vương Quân nói."

Đã biết!"

Vương Quân trừng mắt một cái với Âu Dương Húc rồi mới xoay người rời đi.END CHƯƠNG 19.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 20: NGƯỜI CŨNG KHÔNG TỆ LẮM


CHƯƠNG 20: NGƯỜI CŨNG KHÔNG TỆ LẮM
Nhìn vị quân y trẻ tuổi mặc một thân áo blouse trắng trước mặt mình, Ngô Hạo Thiên suy yếu cười.

"Không nghĩ chúng ta nhanh như vậy lại gặp lại!"

"Yên tâm, tôi là quân y có lương tâm nghề nghiệp, sẽ không trả thù riêng mà đem đồ vật lung tung bỏ vào trong bụng của anh đâu."

Âu Dương Húc nghiêm túc bảo đảm.Người nam nhân này cực kỳ hữu dụng đối với cậu, cho nên cậu tuyệt sẽ không hại chết người ta đâu.Nghe được lời này, Ngô Hạo Thiên kéo kéo khóe miệng: "Tuần sau tôi có hai ngày nghỉ, có thể đi sửa xe cùng cậu."

"Ui?

Lương tâm online rồi?

Thật đúng là không dễ dàng nha!

Được, tôi sẽ chờ."

Âu Dương Húc tiếp nhận ý tốt của anh.Nhìn sắc mặt không thích anh của cậu, Ngô Hạo Thiên nhẹ nhàng lắc đầu.

Tên nhóc này thật đúng là nhỏ mọn, anh cũng đã đồng ý ra tiền sửa xe rồi vậy mà cậu ta cũng không thèm cho anh sắc mặt tốt.Phẫu thuật viêm ruột thừa chẳng qua chỉ là tiểu phẫu mà thôi, đối với Âu Dương Húc đã làm bác sĩ ngoại khoa 5 năm trời cũng chỉ như một bữa ăn sáng, không tới một tiếng thì đã xong.Nhìn Ngô Hạo Thiên nằm trên giường truyền dịch, Âu Dương Húc đem dụng cụ kiểm tra kẹp lên ngón tay của anh."

24 giờ sau phẫu thuật là thời gian nguy hiểm.

Nếu xuất hiện tình trạng sốt cao, hoặc là tuột huyết áp nhanh, tim đập chậm lại thì người nhà phải nhanh báo cho tôi, biết không?"

Âu Dương Húc chuyên nghiệp căn dặn."

Được, đã biết Âu Dương quân y!"

Lưu Chí Siêu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu."

Được rồi, hai người chăm sóc anh ta đi, có việc thì đến văn phòng tìm tôi."

Âu Dương Húc nhìn thoáng qua Ngô Hạo Thiên trên giường bệnh rồi xoay người rời đi."

Có gì đặc biệt hơn người chứ, chỉ là một bác sĩ thực tập mà huênh hoang như vậy?

Thật đúng là "trong núi vắng hổ, khỉ xưng vua"!

Vương Quân thấy người đi rồi thì khó chịu oán giận lên tiếng."

Nè, cậu không thể bớt tranh cãi được à?"

Lưu Chí Siêu trừng mắt khó chịu nhìn Vương Quân.Tên Vương Quân này, tính tình thật sự rất nóng nảy, người nào hắn cũng có thể đắc tội hết, muốn không bội phục hắn cũng không được!"

Tính tình tuy lớn một chút, nhưng con người cũng không tệ lắm."

Ngô Hạo Thiên cong lên khóe môi mang nhàn nhạt ý cười.Không thể tin được tên nhóc này tuy rằng hơi nhỏ mọn nhưng khi làm phẫu thuật lại rất nhanh nhẹn.

Dù cho không tận mắt nhìn thấy nhưng trong phòng giải phẫu nghe âm thanh lên xuống của nhíp, kìm, dao phẫu thuật trật tự ngay ngắn cũng biết động tác tên nhóc này có bao nhiêu thành thạo!"

Lão đại, không phải chứ?

Tên nhóc đó luôn mặt thối nhìn chúng ta, không tồi chỗ nào?"

Vương Quân nhìn anh hỏi."

Việc này cũng không thể trách người ta được, ai kêu cậu làm hỏng chiếc siêu xe hơn trăm vạn của người ta làm chi?"

Ngô Hạo Thiên hiển nhiên nói."

Làm hỏng?

Hỏng chỗ nào đâu?

Không phải chỉ trầy rớt một mảng sơn thôi à?

Làm gì nhìn tôi như kẻ thù giết cha không bằng vậy?"

Nói đến việc này, Vương Quân liền cảm thấy ủy khuất.

Có chuyện vậy thôi cần phải đến mức vậy sao, còn muốn khiếu nại hắn?"

Hắc hắc hắc, việc này mà cậu cũng không biết.

Người như bọn họ là người yêu xe, hay thường kêu xe của mình là lão bà.

Cậu làm cho lão bà của người ta phá tướng rồi thì hỏi sao người ta không tức giận?"

Nghe Lưu Chí Siêu phân tích vớ vẩn.

Vương Quân trừng lớn mắt.

"Xe là xe, chỉ là công cụ thay cho đi bộ mà thôi.

Lại còn lão bà, cũng không thể sinh con, không thể sinh hoạt thì làm lão bà kiểu gì?"

Nghe gã nói vậy, Ngô Hạo Thiên cùng Lưu Chí Siêu đều vui vẻ.

"Vậy ra câu nói cậu đã già rồi, đang ế chết?"

"Già cái gì mà già.

Tôi mới 28.

Còn chưa có cưới vợ đâu, sao già được chứ?"

Vương Quân không phục vặn lại.----Về tới văn phòng của mình, Âu Dương Húc vui sướng không thôi mà click mở hệ thống của mình.

Nhìn con số 600 tích phân liền khiến cậu vui vẻ ra mặt.Cứ tưởng rằng chỉ có ở mạt thế cứu người thì mới có được tích phân.

Không thể ngờ được sau khi cậu vừa mới phẫu thuật cho Ngô Hạo Thiên xong thì hệ thống "đinh" một tiếng, nói cậu đã cứu được một người, sau đó khen thưởng cậu 100 tích phân.Ha ha, thật tốt quá, nếu là dạng này thì cậu có thể cứu thêm nhiều bệnh nhân một chút, có thể kiếm đủ tích phân mua được phòng lớn rồi!END CHƯƠNG 20.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 21: TIỂU GIA HỎA NỔI BÃO


CHƯƠNG 21: TIỂU GIA HỎA NỔI BÃO
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Húc vốn định trước khi tan làm thì ghé qua phòng bệnh bên này xem bệnh nhân đầu tiên của mình, kết quả......"

Hộ lý, bệnh nhân giường số 38 đâu?"

Nhìn giường bệnh trống không cùng với dụng cụ kiểm tra bị vứt lẻ loi một bên.

Âu Dương Húc lập tức tìm hộ lý hỏi rõ tình huống."

À, cậu hỏi Ngô đội trưởng sao?

Anh ta đi ra ngoài rồi, rạng sáng 2 giờ đã đi."

"Cái gì?"

Được đến câu trả lời, khóe mắt Âu Dương Húc muốn nứt ra, hết sức bực mình.Tên chết tiệt này, phẫu thuật chưa qua 24 tiếng đồng hồ lại dám chạy ra bên ngoài???Ngày hôm qua, Ngô Hạo Thiên đáp ứng sửa xe cho Âu Dương Húc, lại vì phẫu thuật cho anh mà Âu Dương Húc kiếm lời được 100 tích phân.

Vốn thái độ của Âu Dương Húc đối với đại boss vai ác này chuyển biến một chút, cảm thấy người này cũng không tệ lắm. vậy mà hôm nay vừa nghe anh ta đi rồi, Âu Dương Húc lập tức thay đổi thái độ 180 độ.Cái tên đáng chết đáng giận này, vậy mà dám trốn viện, anh làm vai ác cũng đáng lắm, anh làm tang thi vương cũng đáng lắm!"

Lão đại, phát súng đó của anh quá đẹp, tên kia sợ tới mức tiểu trong quần!"

"Đúng vậy, đúng vậy, tài bắn súng của lão đại quá chuẩn!"

Đi ra khỏi phòng trực của hộ lý, Âu Dương Húc liền nghe được giọng nói vang dội của Vương Quân ở hành lang.

Âu Dương Húc nghiêng đầu chép miệng đi về phía của ba người."

Âu Dương quân y!"

Thấy gương mặt tối thui của Âu Dương Húc, tươi cười trên mặt ba người cương lại."

Hừ, tôi từng nghe người ta trốn ngục, cũng chưa từng nghe qua người ta trốn viện.

Ngô đại đội trưởng thật đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả* nha!"

Ngửa đầu nhìn tên nam nhân đáng chết cao hơn mình hơn tận nửa cái đầu, Âu Dương Húc thật muốn hung hăng đánh anh hai cái.(*Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy.)Mẹ nó, lão tử lần đầu tiên cứu người, anh không thể quý trọng thành quả lao động của lão tử được sao hả?"

Tôi, đại đội của chúng tôi hôm qua có nhiệm vụ.

Cho nên......"

Nhìn ánh mắt tên nhóc bắn ra tia lửa, Ngô Hạo Thiên vội vàng giải thích."

Cho nên anh liền đi chấp hành nhiệm vụ, anh cũng ghê gớm thật nha, mới phẫu thuật 5 tiếng sau là có thể chấp hành nhiệm vụ!"

Mẹ nó, không muốn sống nữa có đúng không, không biết sau khi phẫu thuật miệng vết thương mà nứt ra thì sẽ gây xuất huyết dẫn đến chết người sao?

Không biết sau khi phẫu thuật mà bị nhiễm trùng sẽ gây chết người sao?"

Là Âu Dương quân y y thuật cực tốt!"

Ngô Hạo Thiên không chút keo kiệt khen lấy khen để Âu Dương Húc."

Vô nghĩa!

Anh là đang ngang nhiên lãng phí tài nguyên trị bệnh của quốc gia.

Anh là đang lãng phí tiền thuế của người dân.

Anh có biết hay không, phí phẫu thuật của anh, tiền thuốc men, tiền nằm viện đều là quốc gia cấp, đều do người dân nộp thuế mà ra.

Anh có tư cách gì nói đi là đi?

Nơi này là bệnh viện, không phải đại đội bộ đội đặc chủng của anh.

Ở chỗ này, lời của Ngô Hạo Thiên anh không có giá trị!"

Mẹ nó, chưa bao giờ thấy người không biết quý trọng tính mạng của mình như vậy.Lãng phí tài nguyên quốc gia, tiền thuế người dân.

Cái mũ chụp này có hơi lớn quá không?"

Âu Dương quân y, cái này......"

"Câm miệng, không phải chuyện của anh!"

Liếc xéo Vương Quân một cái, Âu Dương Húc cưỡng chế hắn câm miệng lại."

Thực xin lỗi Âu Dương quân y, tôi đáng lý nên báo cậu trước một tiếng."

Ngô Hạo Thiên chủ động xin lỗi.Aiz, lớn như vậy lần đầu tiên bị người ta vuốt mặt không nể mũi* quở trách đâu?

Nhưng biết mình đuối lý, Ngô Hạo Thiên cũng chỉ có thể cúi đầu nhận sai.(*Vuốt mặt không nể mũi: Thẳng tay phê phán hoặc làm điều tệ hại với người nào đó mà không nể nang họ có liên quan thân thiết với người khác có thế lực, địa vị cần phải kính nể hay không.)"Hừ, đừng nói thực xin lỗi.

Anh không phải thực xin lỗi tôi.

Tôi là quân y, khám bệnh cho anh là trách nhiệm của tôi.

Anh thực xin lỗi chính là quốc gia, là người dân nộp thuế, còn có bản thân anh.

Tôi nói cho anh biết, anh trong thời gian nguy hiểm hậu phẫu (sau khi phẫu thuật) tự mình rời đi phòng hồi sức, nếu xuất hiện bất kỳ di chứng nào sau phẫu thuật, tôi Âu Dương Húc sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm gì.

Còn có, trong vòng một tuần, trước khi anh cắt chỉ, tôi sẽ không duyệt cho anh xuất viện.

Nếu như anh lại đi ra ngoài chấp hành cái gì chó má nhiệm vụ, vậy thì anh cứ dứt khoát đi luôn chứ đừng trở lại nữa!"

Âu Dương Húc dõng dạc nói xong liền đi."

Oa, tiểu gia hỏa (aka tên nhóc, thỉnh thoảng mình sẽ để "tiểu gia hỏa" cho nó phong phú) này mà tức giận lên, thật đúng là dọa người!"

Vương Quân vừa nói vừa vỗ vỗ ngực, một bộ dáng bị chấn kinh rồi."

Có lẽ tối hôm qua chúng ta nên nói cho Âu Dương quân y trước!"

Lưu Chí Siêu có chút hối hận nói.Nếu nói sớm trước, có lẽ cậu ta cũng sẽ không phát tính tình lớn như vậy."

Này, cậu ngốc hả.

Cậu nói với cậu ta, cậu ta mà cho lão đại đi ra ngoài mới là lạ đó?"

Vương Quân trợn mắt."

Cũng đúng!"

Nếu nói thật, chỉ sợ Âu Dương Húc cũng sẽ không để cho lão đại rời bệnh viện đâu."

Hắc hắc hắc......"

Dư vị bị bộ dạng Âu Dương Húc xụ mặt dạy dỗ một trận khiến Ngô Hạo Thiên nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.

Tên nhóc này nóng giận lên, còn rất thú vị!"

Aiz, lão đại!"

Nhìn Ngô Hạo Thiên đi vào phòng bệnh, Vương Quân cũng Lưu Chí Siêu cũng theo đi vào.END CHƯƠNG 21.Editor: Nói thật chứ trong 2 người Vương Quân và Lưu Chí Siêu, mình ghét nhất là Vương Quân.

Trung thành thì trung thành, nhưng mà cái tính cách thúi với vừa ngu vừa ỷ y thiệt sự làm mình ko thể thích nổi cho tới hết truyện. haiz...
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 22: PHƯƠNG PHÁP HẠ SỐT VẬT LÝ


CHƯƠNG 22: PHƯƠNG PHÁP HẠ SỐT VẬT LÝ
Ngày hôm sau, sáng sớm Âu Dương Húc vào làm, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra phòng.Nhìn thấy Ngô Hạo Thiên nằm ngủ trên giường bệnh cùng với hai tên gia hỏa một trái một phải đang ngáy ngủ, Âu Dương Húc trợn mắt, cũng không biết tối hôm qua có chuồn ra ngoài hay không.Âu Dương Húc nhìn thấy Ngô Hạo Thiên mặt đỏ bất thường, cảm thấy có chút không thích hợp, lập tức duỗi tay về phía anh.Vươn tay chưa kịp chạm vào anh, Ngô Hạo Thiên một tay đã bắt được bàn tay của Âu Dương Húc, đôi mắt nhắm nghiền lập tức mở ra."

Buông tay!"

Thấy người này cảnh giác tốt như vậy, Âu Dương Húc hừ cái xem thường.Tên khốn, tay của anh là dây thép hay sao hả?

Tay tôi muốn trật khớp rồi nè!"

Âu Dương quân y!"

Ngô Hạo Thiên nhìn thấy người tới liền buông lỏng tay ra.Âu Dương Húc nâng tay sờ sờ trán và đầu của anh.

"Đo nhiệt độ một chút."

Ngô Hạo Thiên gật đầu nhận lấy nhiệt kế cậu đưa qua.Năm phút sau, Âu Dương Húc trừng mắt nhìn con số trên nhiệt kế, sắc mặt đen thêm ba phần."

Đã qua 24 giờ, sao còn sẽ phát sốt.

Tối hôm qua có phải anh lại chạy ra ngoài có đúng không?"

Âu Dương Húc nghi ngờ nhìn anh, nghiêm túc hỏi."

A, cái kia, tôi....."

Nghe cậu hỏi, Ngô Hạo Thiên nhíu mày.Vừa thấy biểu tình trên mặt anh, lửa giận của Âu Dương Húc lập tức cháy ngập đầu."

Đầu anh có bệnh phải không hả?

Nếu anh không sợ chết như vậy thì anh chạy về bệnh viện quân khu làm cái gì?

Anh trở về tự sinh tự diệt đi!"

Bị mắng xối xả vô đầu, Ngô Hạo Thiên nhíu mày.

"Cánh quân số 18 chúng tôi là đại đội bài trừ ma túy.

Buổi tối hôm trước và đêm qua đều có hành động của bọn buôn ma túy, tôi không thể vắng mặt!"

"Đúng vậy, ma túy, bắt bọn buôn ma túy, anh không thể vắng mặt, anh là đại đội trưởng mà ha?

Là đầy tớ nhân dân tốt đúng không?"

Nghe giọng điệu quái đản châm chọc (QT là "âm dương quái khí") của cậu, Ngô Hạo Thiên mím môi.

"Âu Dương quân y, tôi......"

"Được, tôi biết, tôi biết anh thật vĩ đại.

Đừng nói xin lỗi.

Anh không cần xin lỗi tôi, anh chỉ thực xin lỗi người dân nộp thuế, anh chỉ thực xin lỗi tài nguyên chữa bệnh của quốc gia, cộng thêm thực xin lỗi bản thân anh mà thôi."

Âu Dương Húc lạnh giọng xoay người một chân đá vào ghế của Vương Quân."

A, làm sao vậy, có bọn buôn ma túy?"

Cảm giác được chấn động, Vương Quân bùm một tiếng đứng dậy."

Đi lấy nước, muốn nước ấm, nhanh lên!"

Âu Dương Húc lạnh giọng ra lệnh."

Ờ, ờ!"

Vương Quân gật đầu quay đầu đi lấy nước.Động tĩnh lớn như vậy, Lưu Chí Siêu tự nhiên cũng tỉnh lại.

"Âu Dương quân y, cậu đã tới rồi, xảy ra chuyện gì?"

"Đi lấy nước ấm, tìm khăn lông lại đây, cho đội trưởng Ngô của các anh hạ nhiệt độ."

Âu Dương Húc lạnh giọng ra lệnh."

Hạ nhiệt độ, lão đại sốt cao?"

Lưu Chí Siêu nôn nóng hỏi."

37.8 độ.

Chưa sốt chết."

Âu Dương Húc lười biếng trả lời."

Ờ!"

Lưu Chí Siêu xấu hổ vội vàng chạy đi lấy nước tìm khăn lông.Không bao lâu sao, hai người một người bưng thau nước, một người cầm khăn lông về tới phòng bệnh."

Cởi quần áo anh ta ra, lau cánh tay và đùi của anh ta, ba phút một lần, lau đến khi nào hết sốt thì thôi."

Âu Dương Húc đứng ở một bên nghiêm túc đem phương pháp nói cho hai người."

Âu Dương quân y, chỉ lau mình thôi là được rồi hở?

Hay là cậu chích một mũi được không?"

Khăn lông vừa chạm vào cánh tay của Ngô Hạo Thiên, Lưu Chí Siêu cảm nhận được độ nóng của đội trưởng mình."

Chích?

Anh vui đùa gì vậy, tài nguyên quốc gia cũng không phải để cho loại người như anh ta lãng phí đâu."

Âu Dương Húc xanh mặt lạnh giọng phản bác.Nghe như vậy, Lưu Chí Siêu sờ sờ mũi.

Tên nhóc bác sĩ này nói chuyện thật đúng là dễ làm cho người ta nghẹn họng!"

Âu Dương Húc, cậu cố ý đúng không.

Tôi muốn khiếu nại cậu ngược đãi người bệnh!"

Vương Quân không vui quăng cái khăn trong tay mình, miệng hét lớn đòi khiếu nại người ta."

Đi đi đi, phòng viện trưởng ở tầng sáu, phòng chủ nhiệm ở tầng ba!"

Âu Dương Húc mỉm cười tốt bụng chỉ."

Cậu chờ đó!"

Vương Quân xoay người đi ra ngoài."

Chí Siêu, mau kéo cậu ta về!"

Ngô Hạo Thiên ý bảo Lưu Chí Siêu đem người về."

Rõ!"

Lưu Chí Siêu vội vàng buông khăn lông đuổi theo.Âu Dương Húc liếc mắt thấy hai người kia chân trước chân sau bỏ đi, cậu cầm lấy khăn lông thấm nước vắt khô, cúi đầu nhận mệnh lau chùi cho Ngô Hạo Thiên.Khốn nạn, nếu không phải anh là đại boss vai ác, nếu không phải tôi còn phải trông cậy vào anh giết nam chính, tôi mới không quản anh sống hay chết đâu!

Âu Dương Húc ở trong lòng thầm mắng cái tên vai ác đáng chết Ngô Hạo Thiên."

Xin lỗi, tôi biết cậu là vì muốn tốt cho tôi!"

Nhìn tên nhóc bận trước bận sau chà lau cánh tay và đùi của mình, Ngô Hạo Thiên vội vàng kiểm điểm."

Không dám nhận, tôi chẳng qua chỉ là bác sĩ thực tập, không có tư cách phẫu thuật cho đại đội trưởng, chưa kể lương tâm nghề nghiệp của tôi có vấn đề, tôi ngược đãi bệnh nhân!"

Âu Dương Húc nhàn nhạt nói vừa cầm khăn lông dùng sức chà mạnh hai cái lên cánh tay của anh.

Không phải nói tôi ngược đãi sao?

Vậy tôi sẽ cố gắng ngược đãi anh!"

Ha ha ha, tôi biết cậu là một bác sĩ rất ưu tú, tôi vẫn luôn tin tưởng cậu, tin tưởng nhân phẩm của cậu, tin tưởng y thuật của cậu, cũng tin tưởng lương tâm nghề nghiệp của cậu."

Ngô Hạo Thiên khóe miệng cười có chút cương cứng.Tên nhóc đáng ghét này không cần dùng sức mạnh tới vậy chứ, cậu ta đang lau người hay đang lột da hả trời?"

Hừ, cười không có tâm như vậy, vừa nhìn đã biết chỉ có lệ thôi!"

Tuy miệng nói như vậy nhưng động tác trên tay của Âu Dương Húc rõ ràng nhẹ đi rất nhiều."

Ha ha ha, cậu người này, thật đúng là......"

"Thật là cái gì?"

Âu Dương Húc ngạo mạn trừng mắt, thử dám nói tôi không tốt xem, tôi hành chết anh!"

Miệng dao găm tâm đậu hũ!"

Nói trắng ra thì chính là tên nhóc vừa tùy hứng vừa ngạo kiều, còn có chút tính trẻ con."

Hừ!"

Hừ lạnh một tiếng, Âu Dương Húc không nói thêm gì nữa mà lấy nhiệt kế ra, lần thứ hai cho Ngô Hạo Thiên đo lại nhiệt độ.END CHƯƠNG 22.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 23: GẶP LẠI BẠN XẤU


CHƯƠNG 23: GẶP LẠI BẠN XẤU
Nằm trên giường bệnh suốt bảy ngày, Ngô Hạo Thiên rốt cuộc tới ngày cắt chỉ.

Sau khi cắt chỉ nghĩa là anh được hoàn toàn giải phóng, có thể xuất viện.Đi ra khỏi cửa lớn bệnh viện, Ngô Hạo Thiên thở ra nhẹ nhõm.

Nghĩ thầm: Nằm viện thật đúng là cùng ngồi ngục giam chả khác gì nhau!

Một chút tự do thân thể đều không có!"

Aiz, lão đại rốt cuộc có thể lại thấy ánh mặt trời.

Chúng ta cũng không cần nhìn sắc mặt của Âu Dương Húc nữa.

Lão đại nếu lại không xuất viện, tôi sẽ nghẹn chết mất!"

Vương Quân sáng sủa nói.Lúc này, hắn thật muốn đi mua một dây pháo đem tới trước cửa bệnh viện quân khu đốt một lần để chúc mừng thoát khỏi ma chưởng của Âu Dương Húc.

Nhưng mà hắn biết, nếu hắn thật sự làm vậy, lão đại nhất định sẽ cho hắn ăn đá.

Dù sao chỗ này là căn cứ quân sự, tuyệt đối không cho đốt pháo."

Ha ha ha, nhìn chút tiền đồ này của cậu đi.

Cậu không phải muốn khiếu nại người ta sao?

Sao cậu không đi đi?"

Lưu Chí Siêu vui sướng khi người gặp họa nói."

Vì, vì tôi cũng không biết nếu không sốt tới 38 độ trở lên thì có thể hạ sốt bằng phương pháp vật lý!"

Nói đến chuyện này, Vương Quân liền một bụng ủy khuất, ngày đó hắn tìm được phòng viện trưởng.

Nhưng viện trưởng người ta lại nói Âu Dương Húc làm đúng.

Còn nói bệnh nhân sau khi phẫu thuật mà sốt cao thì không thích hợp dùng thuốc hạ sốt quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến việc khép lại của vết thương, lại còn giáo huấn hắn một trận.

Việc này làm cho Vương Quân rất nghẹn khuất, về sau cũng không lại dám đi đến phòng viện trưởng khiếu nại gì nữa."

Được rồi, trở về đi!"

Nhìn hai người anh em tốt, Ngô Hạo Thiên cất bước đi trước.---- Trực đêm về, Âu Dương Húc vừa mới lái xe về đến cửa nhà liền thấy Đổng Kiêu cùng Trịnh Hâm đang chờ ở cửa biệt thự."

A Húc, cậu đã về rồi!"

Đổng Kiêu vui tươi hớn hở chạy đến trước xe của Âu Dương Húc."

Đúng vậy, bọn tôi tìm cậu vài ngày rồi đó A Húc!"

Từ sau lần gặp trước đã có hơn nửa tháng họ không nhìn thấy Âu Dương Húc, gọi điện cũng không gọi được, đi trường học cũng không thấy người, đi bệnh viện trung tâm thành phố nghe ngóng, người ta căn bản không đi qua đó thực tập.

Nghe nói Âu Dương Húc đi bệnh viện Võ Cảnh, hai người nghĩ tới việc đi bệnh viện tìm cậu, nhưng mà đáng tiếc là bên quân khu quản quá nghiêm, căn bản không cho tiến vào.

Hai người thật sự không có cách nên cũng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, ở cửa nhà Âu Dương Húc cầu may.Nhìn thấy hai người, Âu Dương Húc không nói gì, trực tiếp lái xe vào cửa lớn.

Hai người cũng đuổi theo xe Âu Dương Húc chạy vào."

A Húc, nghe nói cậu đi thực tập ở bệnh viện Võ Cảnh phải không?"

Đi theo Âu Dương Húc vào bệnh viện, Đổng Kiêu tung tăng ngồi bên người Âu Dương Húc, vẻ mặt quan tâm hỏi."

Tôi muốn đi thực tập ở đâu cũng phải cần cậu đồng ý à?"

Âu Dương Húc nghiêng đầu trợn mắt khinh thường."

Ha ha ha, không phải không phải, người anh em này không phải đang quan tâm cậu sao!"

Đổng Kiêu lắc đầu vội vàng cười làm lành."

A Húc, thật ra bệnh viện trung tâm thành phố càng thích hợp với cậu, lại gần nhà, anh em chúng ta có muốn tụ tập cũng dễ."

Trịnh Hâm tốt bụng đề nghị.

Nếu Âu Dương Húc không đi bệnh viện trung tâm thành phố, chẳng phải sẽ thoát khỏi khống chế của gã hay sao?"

Tôi cảm thấy bệnh viện Võ Cảnh rất tốt.

Muốn về nhà thì về nhà, không muốn về nhà thì bên đó còn bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt biết bao nhiêu!"

Bệnh viện trung tâm thành phố?

Hừ, cậu thực không muốn mỗi ngày phải ứng phó với bọn khốn âm hồn bất tán này đâu."

Hắc hắc hắc, A Húc cậu không cần lo lắng.

Hoàng Y Y bị phân đến Ngũ Hoàn, chỉ là một bệnh viện nhỏ.

Bệnh viện trung tâm thành phố tốt như vậy, ả chỉ là một sinh viên nông thôn nghèo làm sao có thể vào được chứ?"

Đổng Kiêu cười nói đem tin tức tốt này nói cho cậu.Âu Dương Húc nghe vậy nhướng mày.

Ha hả, xem ra không có pháo hôi là mình hỗ trợ, nữ chủ bất quá cũng chỉ có thế mà thôi!"

A Húc, tôi với Đổng Kiêu đều đi bệnh viện trung tâm thành phố, chỉ còn một mình cậu thôi.

Nếu không thì cậu nói với dì một tiếng, cũng đi bệnh viện trung tâm thành phố thực tập luôn đi?"

Trịnh Hâm thử thăm dò hỏi."

Không cần, tôi cảm thấy ở bên này khá tốt!"

Âu Dương Húc mỉm cười cự tuyệt.Kỳ lạ, Đổng Kiêu và Trịnh Hâm hai tên này làm sao có thể vào bệnh viện trung tâm thành phố thực tập được vậy nhỉ?Bên trong nguyên tác có nhắc tới, Âu Dương Húc nhờ mẹ mình thông qua quan hệ mà đưa cậu, Đổng Kiêu, Trịnh Hâm và Hoàng Y Y bốn người cùng đi bệnh viện trung tâm thành phố.

Nhưng hiện tại không có mình hỗ trợ, vậy sao hai tên khốn này lại có thể vào bệnh viện trung tâm thành phố nhỉ?Xem ra việc này thật kỳ lạ, cần phải điều tra mới được."

A Húc, chúng ta......"

"Ngại quá, tôi mới trực ca đêm xong, muốn ngủ bù.

Nếu các cậu không có việc gì khác, chúng ta nói tới đây thôi!"

Âu Dương Húc hạ lệnh tiễn khách."

Được được được, cậu về phòng ngủ trước đi!

Buổi tối chúng ta tụ tập, anh em cậu mời rượu, chưa kể tôi còn vì cậu chuẩn bị quà tốt đâu!"

Đổng Kiêu nói tới đây thì nháy mắt vài cái với Trịnh Hâm."

Đúng vậy, buổi tối ra ngoài tụ tập một chút đi!"

Trịnh Hâm cũng lên tiếng nói hùa theo."

Không cần, tối tôi còn có việc!"

Âu Dương Húc nói xong đứng dây, không thèm quay đầu một mạch đi thẳng lên lầu.Nhìn bóng dáng cậu rời đi, Trịnh Hâm không khỏi nhíu mày, gã cảm thấy Âu Dương Húc càng ngày gã càng không thể khống chế được nữa, loại cảm giác này làm cho gã thật lo lắng bất an!Chẳng lẽ Âu Dương Húc đã nhận ra cái gì?

Đã bắt đầu nghi ngờ gã hay sao?END CHƯƠNG 23.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 24: NGÔ HẠO THIÊN PHÚC HẮC


CHƯƠNG 24: NGÔ HẠO THIÊN PHÚC HẮC
Ba ngày sau, trong văn phòng Ngô Hạo Thiên."

Đi, đem cái này đi đến bệnh viện quân khu giao cho Âu Dương Húc!"

Ngô Hạo Thiên cầm một tờ giấy đưa cho Vương Quân."

Cái gì vậy?"

Vương Quân tiếp nhận cẩn thận nhìn."

Điều lệnh?

Lão đại, anh muốn đem tên nhóc đó điều lại đây làm tùy quân quân y cho đại đội bộ đội đặc chủng của chúng ta?"

Trừng lớn mắt muốn sắp rớt ra, Vương Quân không thể tin hỏi.

Không phải chứ, nhiều quân y như vậy, vì cái gì muốn điều cậu ta nha?"

Tùy quân quân y?"

Lưu Chí Siêu nghe vậy cũng rất tò mò."

Đúng vậy, bên trên vừa hạ lệnh, nói bộ đội đặc chủng chúng ta chấp hành đều là nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao, cần phải trang bị cho mỗi đại đội chúng ta một người tùy quân quân y nên để chúng ta đi bệnh viện Võ Cảnh chọn lựa một quân y thích hợp."

Ngô Hạo Thiên đĩnh đạc mà truyền đạt tin tức này."

Cho dù là vậy đi nữa cũng không cần phải tìm Âu Dương quân y chứ?

Tìm một quân y chuyên nghiệp không phải càng tốt?"

Lưu Chí Siêu cũng cảm thấy Âu Dương Húc không phải lựa chọn thích hợp, dù sao cậu ta còn quá trẻ, kinh nghiệm cũng không đủ nhiều."

Đúng là vậy, tên nhóc đó cả ngày xụ mặt, vừa cứng vừa khó chơi.

Nếu để cậu ta tới đây, chúng ta không phải mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt cậu ta hay sao?"

Đối với Âu Dương Húc, Vương Quân có chút xin miễn cho kẻ bất tài không hầu nổi."

Ha ha ha!"

Nhìn bộ dáng hoảng sợ của Vương Quân, Ngô Hạo Thiên thâm ý cười."

Tôi nói chứ lão đại anh không phải có khuynh hướng tự ngược chứ?

Bên trên cũng không quy định một hai phải điều Âu Dương Húc lại đây.

Chúng ta tìm cậu ta làm gì?"

Nghi ngờ nhìn lão đại nhà mình, Vương Quân cảm thấy lão đại đang thành tâm làm cho tự bản thân anh ngột ngạt đâu?"

Hừ, chỗ này của tôi cũng không phải bênh viện quân khu.

Nơi này của tôi là tổng bộ của bộ đội đặc chủng cánh quân số 18, tới địa bàn của chúng ta rồi thì không phải chúng ta phải xem sắc mặt người khác, mà là người khác phải nhìn sắc mặt của chúng ta!"

Nghe được lời này, Lưu Chí Siêu chép miệng, lão đại thật là phúc hắc, đây là nói muốn trước thu về sau tính sổ đây mà?Aiz, đáng thương tên nhóc quân y Âu Dương Húc, lần này sợ là cậu ta phải chịu thiệt rồi."

Có lý, có lý.

Tên nhóc Âu Dương Húc đáng giận, chúng ta ở bệnh viện quân khu 7 ngày, không thiếu phải chịu đựng mặt thối của cậu ta.

Lúc này có cớ đem cậu ta tới chỗ chúng ta rồi thì để cho cậu ta biết tay một chút, làm cho đại thiếu gia cũng lĩnh hội được cái gì là kêu trời không thấu!"

Nghĩ đến bộ dạng ngày tháng sắp tới của Âu Dương Húc bị lão đại nhà bị chỉnh thảm, Vương Quân nghĩ thế nào cũng cảm thấy hả giận, trong lòng cảm thấy thật sảng!Hừ, Âu Dương Húc, tới địa bàn của chúng tôi rồi, xem cậu còn hống hách thế nào?Nghe Vương Quân nói, Lưu Chí Siêu yên lặng ở trong lòng thắp cho Âu Dương Húc một ngọn nến.

Âu Dương quân y, xem ra cậu chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, ai kêu cậu đắc tội lão đại hay mang thù của chúng tôi làm chi?"

Ha hả, thất thần làm gì, còn không mau đi!"

Ngô Hạo Thiên thúc giục."

Được! tôi đi ngay!"

Vương Quân vui vẻ hớn hở cầm điều lệnh chạy đi.Nhìn thấy khóe miệng đội trưởng nhà mình mỉm cười đắc ý, Lưu Chí Siêu sờ sờ mũi.

Aiz, đắc tội ai cũng không thể đắc tội đội trưởng a, quá mang thù!Ngô Hạo Thiên nhìn bóng dáng Vương Quân mà trong lòng vui vẻ.Nhóc con, tôi lớn như vậy còn chưa từng bị chịu thiệt qua, còn phải bị cậu giáo huấn như vậy.

Chưa kể tới cậu còn để cho tôi nằm trên giường bệnh cứng ngắc ở bệnh viện quân khu hết 7 ngày, nằm đến mức tôi muốn thành cương thi luôn.

Nếu không đem cậu tới đại đội bộ đội đặc chủng cho cậu ăn mệt hai ba ngày, tôi chắc sẽ làm cậu thất vọng lắm đi?Nhớ tới gương mặt của tên nhóc đó, Ngô Hạo Thiên không khỏi sờ sờ cằm.

Không phải nói chứ tên nhóc đó lớn lên thật sự không tệ, đặc biệt lúc tức giận, môi dẩu lên, thấy như thế nào cũng đáng yêu.Âu Dương Húc đang ở nhà ăn ăn cơm hồn nhiên không biết có họa trời giáng, chờ đến khi Vương Quân cầm điều lệnh tìm được cậu thì cậu mới ý thức được là cậu sắp phải chuyển đi rồi?"

Cái gì?

Đi đại đội bộ đội đặc chủng làm tùy quân quân y?

Âu Dương cậu ấy hẳn là không quá thích hợp đi?

Chúng tôi cũng chỉ là quân y thực tập mà thôi!"

Trần Đông vội vàng tranh thủ giùm bạn tốt.Đại đội bộ đội đặc chủng, đó chính là quân đội địa ngục á, vừa khổ vừa mệt lại nguy hiểm nhiều.

Ai mà muốn đi tới chỗ đó chứ?"

Không phải, lão đại chúng tôi cảm thấy Âu Dương quân y y thuật rất tốt, là người thích hợp được chọn nhất!"

Vương Quân nói theo lẽ đương nhiên.Ha hả, tên nhóc cậu đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi, này đó không phải do cậu quyết định đâu!"

Được, chiều nay tôi xin nghỉ ở đây rồi ngày mai sẽ qua chỗ các anh báo danh."

Âu Dương Húc không từ chối, trực tiếp tiếp nhận điều lệnh."

Được, vậy tôi đi về trước, Âu Dương quân y."

Ha hả, ngày mai xem lão đại của tôi như thế nào chỉnh cậu!"

Âu Dương!"

Nhìn Vương Quân rời đi, Trần Đông lo lắng nhìn bạn tốt của mình."

Không có gì, tôi cảm thấy đại đội bộ đội đặc chủng khá tốt!"

Còn có ba tháng lẻ 5 ngày là mạt thế.

Nếu dư lại ba tháng có thể ở lại đại đội bộ đội đặc chủng cũng có thể học một ít này đó kỹ năng đánh đấm, xạ kích.

Âu Dương Húc cảm thấy không thể tốt hơn.Trước đó, Âu Dương Húc còn suy xét muốn hay không đăng ký học một vài lớp bắn súng, quyền anh, xạ kích gì đó linh tinh để rèn luyện thân thể này.

Xem ra bây giờ không cần nữa, trực tiếp đi đại đội bộ đội đặc chủng thì tốt rồi, có thể bớt được không ít tiền."

Này......"

Nhìn vẻ mặt thoải mái của bạn tốt, Trần Đông há miệng thở dốc, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.END CHƯƠNG 24.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 25: ĐI BỘ ĐỘI ĐẶC CHỦNG ĐẠI ĐỘI


CHƯƠNG 25: ĐI BỘ ĐỘI ĐẶC CHỦNG ĐẠI ĐỘI
Ngày hôm sau, Âu Dương Húc đúng 8 giờ đến đại đội đặc chủng của Ngô Hạo Thiên báo danh."

Âu Dương quân y, cậu tới trễ!"

Đứng trong sân thao luyện, Ngô Hạo Thiên đang cầm đồng hồ huấn luyện chạy bộ."

A?

Phải không?"

Âu Dương Húc ngẩng đầu nhìn anh hỏi."

Đúng vậy, đội viên chúng tôi mỗi ngày đều 5 giờ thức dậy chạy bộ rèn luyện.

Nếu trong lúc đang chạy bộ mà cậu không có mặt, lỡ như có đội viên bị trầy da, té bị thương gì đó thì lại phải gọi điện gọi cậu tới, như vậy rất bất tiện!"

Tên nhóc thúi, bắt cậu mỗi ngày 5 giờ thức dậy liên tục một tuần, xem cậu còn không phải cầu quỳ xin tha?Ngô Hạo Thiên cảm thấy loại đại thiếu gia như Âu Dương Húc quen sống trong nhung lụa, việc có thể làm nhất chính là ngủ nướng.

Nếu khiến cậu mỗi ngày giống binh lính 5 giờ phải thức dậy, anh tin chắc không tới mấy ngày cậu ta sẽ khóc lóc cầu xin tha.

Đến lúc đó, nếu cậu nháo quá dữ dội, anh sẽ phát tâm từ bi mà tha cho cậu về lại bệnh viện quân khu là được!Đứng ở một bên nghe lời này của lão đại, Lưu Chí Siêu xấu hổ.

Vậy ra lão đại là muốn tiểu quân y người ta 5 giờ phải thức dậy chạy bộ cùng chúng ta sao?Lão đại đúng thật là phúc hắc!Vương Quân nghe Ngô Hạo Thiên nói vậy làm hắn cảm thấy thật hả giận.

Sao nào Âu Dương Húc?

Cậu tới chỗ này của chúng tôi thì phải nghe chúng tôi.

Cậu có bản lĩnh thì nhăn mặt đi, có bản lĩnh thì lại giáo huấn người ta đi?"

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đại đội bộ đội đặc chủng nên đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng không rõ lắm.

Nếu được, tôi có thể dọn tới ký túc xá bên này, hết sức phối hợp thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mọi người.

Như vậy cũng có thể giúp đỡ cho mọi người càng tốt!"

Ngô Hạo Thiên nghe Âu Dương Húc nói thì trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Lúc này thì nói hay lắm, chỉ sợ không được hai ngày là bắt đầu khóc nhè cho xem, không tới một tuần chắc chắn sẽ dẹp đường hồi phủ!Nhưng mà Ngô Hạo Thiên cũng đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Âu Dương Húc khóc chạy tới cầu anh, anh nhất định sẽ mềm lòng, sẽ đem người ta thả về bênh viện Võ Cảnh!

Dù sao người ta vẫn là bác sĩ chủ trị của anh, còn giúp anh phẫu thuật nữa."

Hắc hắc, chúng ta bên này huấn luyện khá vất vả, hy vọng Âu Dương quân y có thể sớm quen một chút, nhanh chóng hòa nhập vào đại gia đình bộ đội đặc chủng cánh quân số 18 của chúng tôi!"

Lưu Chí Siêu nghe lão đại nói mà dập đầu bái phục luôn.

Lão đại à, ngài đối với ân nhân cứu mạng lại giết người không thấy máu như vậy thật sự tốt sao?

Tốt sao hả?Aiz, Âu Dương quân y, hết cách rồi!

Cậu không may gặp phải lão đại phúc hắc của chúng tôi.

Cậu cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc đi thôi!"

Không thành vấn đề, Ngô đại đội trưởng yên tâm, tôi về sau sẽ đem hành lý dọn về đây, ở ký túc xá cùng với mọi người."

Âu Dương Húc mỉm cười tỏ vẻ không sao.Nhìn Âu Dương Húc lạc quan , Ngô Hạo Thiên nhướng mày.

Chờ cậu ăn đến đau khổ rồi thì cậu sẽ biết đại đội bộ đội đặc chủng của chúng tôi là nơi đáng sợ thế nào!Âu Dương Húc cởi nút áo sơ mi rồi trực tiếp cởi luôn cả áo sơ mi ra, lộ ra áo lót màu đen.Ngô Hạo Thiên trừng mắt nhìn hai cánh tay non mịn của cậu mà không được tự nhiên nuốt nuốt cổ họng.

Thầm nghĩ: Tên nhóc này lớn lên thật trắng, chẳng những trắng mà cánh tay da thịt lại mềm mịn, trắng nõn, vừa nhìn là biết xuất thân là đại thiếu gia từ nhỏ."

Giúp tôi cầm một chút!"

Không khách khí đem áo sơ mi giao cho Ngô Hạo Thiên bên cạnh, Âu Dương Húc liền lập tức chạy theo phía sau đội viên bộ đội đặc chủng."

Đinh, ký chủ thành công mở ra mạt thế sinh tồn kỹ năng – Chạy bộ.

Khen thưởng 500 tích phân."

Nghe được âm thanh này trong đầu, Âu Dương Húc trong lòng vui sướng.

"Chạy bộ cũng coi như kỹ năng sinh tồn sao?"

"Đương nhiên, nếu ký chủ dưới tình huống đánh không lại tang thi mà còn chạy không lại tang thi thì chắc chắn sẽ bị tang thi ăn luôn."

Âu Dương Húc nghe 001 nói vậy thì khẽ gật đầu.

Cũng đúng ha, đánh không lại mà còn chạy không lại nữa thì chỉ có thể bị ăn luôn là đúng rồi.Ha ha ha, 500 tích phân.

Hiện giờ cậu có 1100 tích phân, còn 400 tích phân nữa thôi thì cậu đủ để mua phòng ở rồi.

Âu Dương Húc cao hứng tới hỏng rồi, chạy bộ càng tích cực.Cúi đầu nhìn áo sơ mi trong tay, ngửi thấy mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, Ngô Hạo Thiên không khỏi nheo mắt lại, mùi hương này thật đúng là dễ ngửi."

A, lão đại anh nói xem tên nhóc này có bệnh đúng không?

Tôi còn không có cho cậu ta huấn luyện, cậu ta đã tự làm mệt chính mình!"

Nhìn Âu Dương Húc tìm ngược, Vương Quân có chút khó hiểu."

Tùy cậu ta đi, cậu ta thích chạy thì cứ để cho cậu ta chạy."

Ngô Hạo Thiên nhún vai tỏ vẻ anh không có ý kiến.Chạy được hai vòng, Âu Dương Húc thở hổn hển về tới bên người Ngô Hạo Thiên."

Sao?

Âu Dương quân y chạy mệt rồi?"

Ngô Hạo thiên mỉm cười vẻ mặt quan tâm hỏi."

Ừ, có chút mệt, mang giày và quần này chạy không thoải mái, ngày mai tôi đổi quần áo vận động luyện tập cùng với mọi người!"

Hôm nay mặc quần tây giày da, chạy thật khó chịu.

Ngày mai đổi quần áo vận động là có thể chạy nhiều thêm hai vòng!Nếu chạy bộ là kỹ năng sinh tồn, như vậy cậu nhất định phải luyện cho tốt, nhiều thêm một kỹ năng sinh tồn thì thêm nhiều cơ hội để sóng sót ở mạt thế, điều này Âu Dương Húc vẫn luôn hiểu.Âu Dương Húc duỗi tay lấy đi quần áo trong ngực của Ngô Hạo Thiên.

Nhìn cánh tay rắn chắc trắng nõn của người ta lấm tấm mồ hôi, Ngô Hạo Thiên cúi đầu, lại bất giác nuốt nuốt cổ họng.END CHƯƠNG 25.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 26: NGÀY ĐẦU TIÊN HUẤN LUYỆN


CHƯƠNG 26: NGÀY ĐẦU TIÊN HUẤN LUYỆN
Đến trời tối, Âu Dương Húc liền dọn tới ký túc xá của đại đội bộ đội đặc chủng.Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Húc mặc một thân quần áo vận động phối hợp với giày thể thao, đúng 5 giờ xuất hiện trong sân huấn luyện.Nhìn Âu Dương Húc mới sáng sớm đã chạy bộ sau mông đội viên bộ đội đặc chủng, cho dù có theo không kịp cũng như cũ không buông tha, Vương Quân bất giác nhăn mũi."

Lão đại, anh nói tên nhóc này đầu óc có bệnh đúng không?

Sao tự mình muốn chịu tội vậy chứ?"

"Mặc kệ người ta, là cậu ta muốn chạy, chúng ta không bắt buột cậu ta!"

Thật ra Ngô Hạo Thiên ý muốn chính là để Âu Dương Húc dậy sớm chung với đội viên của anh, sau đó cùng nhau ở ngoài trời phơi nắng hai ngày, làm giảm tính khí đại thiếu gia của cậu chứ cũng không phải muốn làm khó cậu mà cho một quân y như cậu phải đi theo huấn luyện, nhưng thật không nghĩ tới tên nhóc này thích vận động như vậy, không nói hai lời liền đi theo chạy bộ.

Việc này khiến cho anh có chút bất ngờ!"

A, chạy không nổi chạy không nổi."

Ngày hôm qua chạy hai vòng, hôm nay chay được ba vòng, Âu Dương Húc đã tới cực hạn, Âu Dương Húc bắt lấy cánh tay của Ngô Hạo Thiên mệt đến lưng cong eo đau, thở như cún.Ngô Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn Âu Dương Húc thở hổn hển, mặt thì đỏ lên, anh cảm thấy hết nói nổi, việc này không thể trách anh được, anh có cho tên nhóc này đi theo huấn luyện đâu, anh không hề ép cậu ta, là cậu ta tự nguyện thôi!"

Này, đại đội trưởng, bọn họ phải chạy bao nhiêu vòng vậy?"

Thở hổn hển nửa ngày Âu Dương Húc mới đứng thẳng người được, hỏi nam nhân bên cạnh."

Hai mươi vòng!"

Nhìn chằm chằm giọt mồ hôi trong suốt chảy xuống trên cái trán trơn bóng của Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên đứng trước mặt cậu theo bản năng duỗi tay giúp cậu lau đi mồ hôi.Đến khi lau xong rồi, Ngô Hạo Thiên mới ý thức được hành động của mình đột ngột đến cỡ nào."

A, không có gì!

Nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi!"

Âu Dương Húc bị Ngô Hạo Thiên làm cho sửng sốt một lúc, ngay sau đó cậu giơ tay lau một lần, cười nói.Ngô Hạo Thiên nhìn nhóc con cười tươi như ánh mặt trời, tim khẽ run lên.

Kỳ thật khi cậu cười rộ lên, so với lúc cậu tức giận thì càng đáng yêu hơn, càng thêm mê người!"

Chạy xong sau đó là gì nữa?"

Âu Dương Húc nhìn Ngô Hạo Thiên nghiêm túc hỏi."

Huấn luyện thể năng và so đấu!"

Ngô Hạo Thiên đúng sự thật trả lời."

Không tồi nha!"

Nghe thấy có so đấu, ánh mắt Âu Dương Húc tỏa sáng.

Cái này cần thiết học, chờ học xong thì có thể dùng để đánh tang thi!Nhìn nhóc quân y tự dưng hưng phấn, Ngô Hạo Thiên câm nín.

Chẳng lẽ thật sự giống như Vương Quân nói, tên nhóc này có chứng bệnh tự ngược sao ta?Huấn luyện thể năng là 300 cái hít đất.

Âu Dương Húc cũng theo làm, nhưng cậu chỉ hít đất được 50 cái là đã nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi."

Nghỉ một lát đi, lần đầu tiên có thể làm được vậy là đã rất tốt!"

Ngô Hạo Thiên khom lưng đem người từ mặt đất kéo lên.Anh không nghĩ muốn làm cậu tàn tạ đâu, nơi này dù sao cũng là địa bàn của anh, nếu Âu Dương Húc thật xảy ra chuyện gì, bệnh viện Võ Cảnh xác định chắc chắn sẽ tính sổ trên đầu anh!"

A, tham gia quân ngũ cũng mệt quá đi."

Âu Dương Húc đứng dậy võ vỗ bụi bám trên người.Tuy rằng mệt lắm, nhưng có khó có khổ cũng muốn theo bọn họ huấn luyện.

Chỉ còn có thời gian ba tháng, mỗi giây mỗi phút không thể lãng phí, chỉ có thể trở nên càng cường đại, trở nên càng tốt thì mới có thể sống sót trong mạt thế!

Âu Dương Húc ở trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình.So đấu chính là đấu tay đôi, nghe rất hay, bất quá đáng tiếc, mười sáu người chia làm tám tổ đấu luyện.

Âu Dương Húc trừ bỏ Ngô Hạo Thiên một người đứng bên cạnh chỉ đạo, cậu không tìm được người cùng nhau luyện.

Vì thế Âu Dương Húc chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn ở một bên.Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện phong phú, Âu Dương Húc cầm thau rửa mặt và khăn lông đi rửa mặt sớm, rồi đem đồ vật về ký túc xá của mình."

Rầm rầm rầm......"

Nghe tiếng đập cửa bên ngoài, Vương Quân và Lưu Chí Siêu hồ nghi nhìn về phía Ngô Hạo Thiên.

Lòng nói bây giờ đã hơn 8 giờ tối rồi, ai còn đến ký túc xá tìm lão đại của bọn họ đây?"

Tiến vào!"

Ngô Hạo Thiên liếc mắt nhìn hai người nói.Âu Dương Húc đẩy cửa ra chui vào.

"Ủa, ba người các anh đều ở đây hở?"

Nhìn thấy ba nam nhân trong phòng có vẻ như đang bàn chuyện gì quan trọng, Âu Dương Húc lập tức ý thức khả năng mình tới không đúng lúc."

A, Âu Dương quân y nếu cảm thấy không tiện nói, vậy chúng tôi đi về trước!"

Lưu Chí Siêu kéo kéo Vương Quân bên cạnh."

Không có gì không tiện nói, tôi chỉ muốn hỏi là trong đại đội bộ đội đặc chủng các anh có ai rãnh buổi tối có thể dạy tôi so đấu không."

Âu Dương Húc cười hỏi ba người."

Gì?

Cậu muốn học so đấu?"

Vương Quân trừng mắt không tin nhìn cậu."

Đúng vậy, tôi rất thích đấu vật, tôi cảm thấy so đấu rất thực dụng.

Các anh hỏi giúp tôi xem có ai tình nguyện dạy tôi không, tôi có thể gửi huấn luyện phí.

Mỗi tối hai giờ là tốt rồi."

Âu Dương Húc nhìn ba người nghiêm túc nói.So đấu gồm có tán thủ (võ chiến đấu tay không tự do) và công kích nhiều mặt (aka ta chém), là kỹ thuật cận chiến thực dụng nhất.

Trong vòng ba tháng nhất định phải học được, cho dù không thể luyện được một cơ thể mình đồng da sắt như bộ đội đặc chủng thì ít nhất cũng cần thiết có năng lực tự bảo vệ bản thân mình."

Việc này......"

Nghe xong, Vương Quân cùng Lưu Chí Siêu đồng thời nhìn về phía Ngô Hạo Thiên.Gửi huấn luyện phí, đây là ý tứ gì, quả nhiên đại thiếu gia chính là khác người, thích lấy tiền đập người!"

Được, buổi tối tôi rãnh, tôi dạy cho cậu, thuận tiện kiếm thêm khoản thu nhập!"

Lưu Chí Siêu cùng Vương Quân nghe thấy Ngô Hạo Thiên nói vậy thì cảm thấy da đầu tê dại.

Bọn họ đi theo Ngô Hạo Thiên không phải ngày một ngày hai nên khi lão đại tức giận, giọng điệu nói chuyện thế nào, bọn họ tuyệt đối có thể nghe ra được!Aiz, Âu Dương quân y, cậu đúng thật là xui xẻo, lão đại ghét nhất là loại đại thiếu gia thích tác oai tác quái, cái cách lấy tiền đập người này của cậu, thật sự không phải ý kiến hay gì đâu!"

Anh?

Anh dạy tôi?"

Nghe Ngô Hạo Thiên đồng ý rồi, Âu Dương Húc vui mừng không thôi."

Đúng vậy, tôi dạy cậu, đi, chúng ta đi huấn luyện ngay bây giờ!"

Ngô Hạo Thiên vừa nói vừa đứng dậy, xách cổ áo Âu Dương Húc lên, kéo người đi ra khỏi ký túc xá."

Không, không có việc gì chứ?"

Lưu Chí Siêu nhìn Vương Quân lo lắng hỏi."

Còn có thể có chuyện gì, thì bị lão đại đánh cho một trận thôi!"

Vương Quân nhún vai cười, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.Âu Dương Húc đáng lắm, có tiền hay lắm sao, có tiền thì ghê gớm lắm à?

Còn muốn chạy tới đại đội bộ đội đặc chủng bọn tôi lấy tiền đập người, cậu cũng không nhìn xem đây là nơi nào!END CHƯƠNG 26.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 27: BỊ ĐÁNH MỘT TRẬN


CHƯƠNG 27: BỊ ĐÁNH MỘT TRẬN
Âu Dương Húc bị Ngô Hạo Thiên kéo đến phòng huấn luyện đánh một trận tơi bời hoa lá không thể dậy nổi, chỉ có thể ghé trên đệm trong phòng huấn luyện rầm rì!"

Này, tôi là muốn anh dạy tôi so đấu, không phải để anh đánh tôi!"

Âu Dương Húc không phục trừng nam nhân đang ngồi xổm bên cạnh cậu."

Tôi lấy hành động thực tế dạy cậu không phải càng tốt?"

Ngô Hạo Thiên nói như đúng rồi."

Như, như vậy thì anh ra tay cũng có chút ác rồi đó, đau chết mất!"

Âu Dương Húc nhíu mày xoa xoa mặt bị đánh đau nói."

Ai kêu giá của đại thiếu gia lớn tới như vậy, hở một chút là lấy tiền đập người?

Cậu cho rằng đây là nơi nào?

Đậy là quân đội, là quân đội quốc gia, mấy đồng tiền dơ bẩn trong tay cậu không dùng được ở đây đâu!"

Ngô Hạo Thiên khó chịu giáo huấn cậu.Có tiền thì sao vậy, có tiền là dám chạy vào quân đội đập người, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào?"

Anh có ý gì hả?"

Âu Dương Húc ngồi dậy khó chịu nhìn anh."

Có ý gì?

Lời này nên hỏi cậu mới đúng đi?"

Ngô Hạo Thiên híp mắt nhìn cậu hỏi lại."

Hỏi tôi?

Hỏi tôi cái gì?

Chẳng lẽ tôi muốn học so đấu là phạm pháp sao?

Nếu vậy thì kêu người tới bắt tôi đi a!"

Âu Dương Húc hung hăng trừng mắt."

Học so đấu không phạm pháp.

Nhưng ở chỗ này không nhận tiền phí phi pháp!"

Nam nhân trịnh trọng cường điệu."

Cái gì gọi là tiền phí phi pháp?

Bộ đội đặc chủng nơi này mỗi ngày đều phải huấn luyện từ sáng sớm cho tới tối, bọn họ rất mệt mỏi.

Không lẽ tôi để người ta miễn phí dạy tôi sao?

Anh thật sự cho rằng sẽ có người chí công vô tư* không cần tiền dạy tôi sao?"(*Chí công vô tư: thể hiện sự công bằng, không thiên vị.)Nhìn tên nhóc nói đến hợp tình hợp lý, Ngô Hạo Thiên híp híp mắt."

Làm gì không có, không phải chỉ huấn luyện hai tiếng thôi à?

Tôi sẽ dạy miễn phí cho cậu!"

Nghe như vậy, mắt Âu Dương Húc sáng lên.

"Được a, một lời đã định.

Buổi tối mỗi ngày hai tiếng miễn phí.

Con người anh thật không tệ đó Ngô Hạo Thiên, như vậy tôi có thể tiết kiệm không ít tiền tiêu vặt rồi?"

Nhìn người trước mặt mình như đầy máu sống lại, tung tăng nhảy nhót, Ngô Hạo Thiên câm nín.

Anh sao cảm thấy mình giống như bị tính kế thì phải?"

Đến đây đi, bây giờ dạy liền đi."

Âu Dương Húc lôi kéo cánh tay nam nhân."

Nhìn, chiêu thức phải linh hoạt, ra chiêu phải tàn nhẫn, chuẩn và nhanh."

Ngô Hạo Thiên đi đến trước cọc gỗ làm mẫu vài động tác."

Ok, tôi thử xem!"

Âu Dương Húc đánh vài quyền lên cọc gỗ."

Đinh, chúc mừng ký chủ mở ra kỹ năng sinh tồn thứ hai – So đấu.

Tặng cho 500 tích phân."

Oa, 1600 tích phân, có thể mua phòng ở rồi.

"Yeah!"

Hoan hô một tiếng, Âu Dương Húc hưng phấn không thôi.Ngô Hạo Thiên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Âu Dương Húc vừa vui vừa hét.

Đây là làm sao vậy?

Uống lộn thuốc?"ah ha, Ngô lão sư anh thật là tốt."

Âu Dương Húc nhìn nam nhân bên cạnh chớp chớp mắt, bắt đầu tiếp tục đánh cọc gỗ."......"

Ngô Hạo Thiên sa mạc lời nhìn nhóc con.

Quả nhiên tuổi chênh lệch quá lớn sẽ có sự khác biệt, anh có chút không theo kịp tư duy của tên nhóc này!Ở trong ký túc xá quân đội được năm ngày, đến ngày nghỉ, Âu Dương Húc gấp không chờ nổi lái xe về nhà.

Phòng ở cậu thích cậu đã mua xong, bây giờ cậu phải lợi dụng hai ngày nghỉ này đi mua đồ dùng và nội thất trong nhà.Giường, sô pha, tủ quần áo, bàn trà, bồn cầu, lavabo, còn có nồi cơm điện, bếp điện từ...

Quan trọng nhất là máy phát điện.

Vì trong không gian không có điện, về sau mạt thế điện cũng sẽ bị cắt nên Âu Dương Húc mua một hơi hai mươi cái máy phát điện.

Mười cái máy phát điện năng lượng mặt trời, mười cái máy phát điện bằng sức gió.Đi dạo một ngày ở khu nội thất gia dụng đến tối, Âu Dương Húc mệt như chó mà về đến nhà."

Tiểu Húc, con sao vậy, đánh nhau với người ta?"

Tần Phương thấy con trai mặt mũi bầm dập người thì mệt mỏi lập tức chạy tới."

Mẹ, con không có việc gì, ở trong quân đội cùng bọn họ so đấu không cẩn thận bị thương thôi."

Tên Ngô Hạo Thiên đáng chết, đã nói với anh ta 800 lần không được đánh mặt vậy mà anh ta vẫn không nghe, thật đáng ghét!"

Aiz, con là quân y đi học so đấu để làm gì!"

Tần Phương hờn dỗi oán giận con trai mình."

Ha ha ha, học cái này cũng không có gì không tốt, còn có thể tự bảo vệ mình không phải sao?"

"Con đó!"

Tần Phương sờ một mảng xanh tím trên mặt con trai mà đau lòng."

Mẹ, con đã là người lớn rồi, không sao hết."

Âu Dương Húc ôm bả vai mẹ cậu, tỏ ra không sao.Bồi mẹ cậu cùng ăn cơm tối xong, A Vĩ đem một túi văn kiện giao cho Âu Dương Húc."

Thiếu gia, đây là thám tử đem tới đưa cho ngài."

"Được, đã biết!"

Âu Dương Húc tiếp nhận túi văn kiện."

Tiểu Húc, đây là cái gì?"

Tần Phương nghi hoặc nhìn túi văn kiện trong tay Âu Dương Húc."

Đi, chúng ta vào phòng xem!"

Âu Dương Húc cùng mẹ cậu đi lên tầng hai.Vào phòng mẹ cậu, hai mẹ con cùng nhau ngồi trên sô pha, Âu Dương Húc mở túi văn kiện, lấy đồ vật bên trong ra."

Này, đây là bác hai của con?"

Tần Phương nhìn hình chụp trong tay liền nhận ra ngay người trong ảnh, đúng là em trai của chồng bà – Âu Dương Hải Đức, là giám đốc nghiệp vụ trong công ty bà."

Đúng vậy, bác hai của con vẫn luôn là đại kim chủ của Trịnh Hâm.

Xem ra ông ta đối với người cháu trai này thật sự rất chiếu cố nha, còn tìm giúp con hai người bạn "thật tốt" để chơi cùng!"

Âu Dương Húc đem danh sách tài khoản cá nhân của Trịnh Hâm đưa cho mẹ cậu.Nhìn thấy trong ba năm này, Trịnh Hâm không chỉ một lần được Âu Dương Hải Đức chuyển khoản qua, Tần Phương lập tức hoàn toàn hiểu rõ.Ngày trước lúc Tiểu Húc ở cao trung cũng không phải không có tiền đồ đến như vậy, cũng rất thân với bà.

Chỉ là sau khi vào đại học, quen biết với hai tên Trịnh Hâm và Đổng Kiêu rồi thì Tiểu Húc liền bị dạy hư, cả ngày chỉ biết ra ngoài ăn chơi đàng điếm, không chịu học hành tử tế, không phải đua xe với người ta thì là đi tán gái, đi quán bar, không một ngày làm bà bớt lo.

Thì ra tất cả là do cậu em chồng của bà, là Âu Dương Hải Đức cố ý tìm người dạy hư Tiểu Húc!

Cũng là do Âu Dương Hải Đức cố ý xúi giục, châm ngòi ly gián mẹ con bà!"

Đáng giận, ta đối với hắn vẫn luôn không tệ, không thể tin nổi hắn lại dám tính kế con trai ta!"

Nếu không phải do đó là em trai của chồng bà, là bác hai của Tiểu Húc, Tần Phương sao có thể đem Âu Dương Hải Đức người không ra gì an bài ở công ty đảm nhiệm chức vị quan trọng chứ?

Không thể tưởng tượng được, cái tên Âu Dương Hải Đức này lại đáng giận như vậy, ở sau lưng hãm hại mẹ con bà."

Hừ, cho dù mẹ tốt với ông ta cũng sẽ không đem công ty cho ông ta.

Mà con lại khác, nếu con vẫn luôn là một tên không ra gì, là bại gia tử chỉ biết ăn no chờ chết, như vậy ông ta có thể lợi dụng sơ hở làm mẹ con chúng ta trở mặt thành thù.

Nếu sau này ngài đem công ty giao cho bại gia tử là con thì ông ta sẽ dễ có được thực quyền, đem công ty từ tay con cướp đi!"

Âu Dương Húc mỉm cười nghiêm túc giải thích."

Hừ, muốn công ty của ta, không dễ dàng như vậy!"

Nói đến đây, đáy mắt Tần Phương hiện lên một mạt u ám, nếu Âu Dương Hải Đức dám đối đãi với Tiểu Húc của bà như vậy thì cũng đừng trách bà tàn nhẫn."

Tiểu Húc, con yên tâm đi làm đi, chuyện này đừng xen vào.

Để mẹ tới xử lý!"

"Dạ, mẹ đừng vất vả quá."

Âu Dương Húc đứng dậy, hôn hôn mặt mẹ mình rồi đi ra.Dù sao mẹ đã ở thương trường hô mưa gọi gió oai phong một cõi đã nhiều năm, để bà đối phó với loại bao cỏ Âu Dương Hải Đức này, Âu Dương Húc vẫn thật yên tâm.END CHƯƠNG 27
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 28: MỜI ĂN CƠM


CHƯƠNG 28: MỜI ĂN CƠM
Ngày kế, Âu Dương Húc đi khu vật liệu xây dựng mua xi măng, gạch và cát.

Tự mình cậu xắn tay áo ở gara bắt đầu xây bệ bếp.Sau khi mạt thế đến, mùa đông sẽ kéo dài rất lâu.

Vì vậy Âu Dương Húc dự định xây hai bệ bếp mà người nông thôn hay dùng, lại để lên bếp hai cái nồi to dùng để nấu cho 12 người ăn.

Đến lúc đó có thể lấy ra vừa có thể nấu cơm vừa có thể sưởi ấm, một công hai việc.Đứng ở trong sân huấn luyện, nhìn các đội viên đang chạy bộ, Ngô Hạo Thiên thừ người ra, tổng cảm thấy hôm nay giống như thiếu thiếu cái gì."

Lão đại, mấy ngày nay anh đem tên nhóc đánh không nhẹ nha.

Anh nói cậu ta có thể không trở lại luôn không?"

Vương Quân vui sướng khi người gặp họa hỏi Ngô Hạo Thiên bên cạnh."

Sao có thể?"

Ngô Hạo Thiên mờ mịt nhìn trên sân huấn luyện đã không còn bóng dáng nhỏ nhỏ xinh xinh kia nữa, anh cũng không biết trong lòng là cảm giác gì.Ở đây cũng không phải bệnh viện Võ Cảnh.

Có lẽ có một ngày cậu thật sự sẽ đi, thật sự sẽ không bao giờ trở về nữa!Nghĩ đến việc sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đó nữa, Ngô Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy trong lòng không rõ trống rỗng."

Lão đại, thật ra tôi cảm thấy con người Âu Dương quân y cũng không tệ lắm.

Nếu không thì chúng ta đối tốt với cậu ta chút đi, như vậy cậu ta sẽ không vì mệt mà chạy mất."

Lưu Chí Siêu nói."

Tôi đối với cậu ta không tốt à?"

Nghe vậy, trên trán Lưu Chí Siêu cùng Vương Quân hiện ra ba đường hắc tuyến.

Tốt ở chỗ hình thức huấn luyện địa ngục đó của anh?

Tốt ở chỗ mỗi tối anh đem người ta đánh đến kêu như giết heo?

Như vậy mà cũng được coi là tốt quá ha???Ngô Hạo Thiên nhướng mắt nhìn hai người.

Anh cảm thấy anh đối với tên nhóc đó rất không tồi, ban ngày mang cậu theo thao luyện, buổi tối còn giúp cậu huấn luyện riêng, chưa kể còn hoàn toàn miễn phí!

Như vậy mà còn gọi là chưa tốt hay sao?"

Cầm!"

Ngô Hạo Thiên đem đồng hồ bấm giây trong tay đưa cho Vương Quân, anh đi theo đội viên bộ đội đặc chủng cùng nhau chạy bộ."

Này, lão đại hôm nay làm sao vậy?"

Vương Quân nghiêng đầu nhìn Lưu Chí Siêu bên cạnh."

Ai biết được?"

Liếc nhìn Vương Quân, Lưu Chí Siêu cũng đi theo chạy bộ."

Kỳ vậy?"

Vương Quân gãi gãi đầu nhìn Ngô Hạo Thiên đang chạy đầu tiên trong đội ngũ, không thèm suy nghĩ nữa.Ngô Hạo Thiên u buồn trống trãi giằng co hết một ngày, thẳng đến buổi tối 5 giờ kết thúc huấn luyện."

Nè!"

Nhìn thấy trên điện thoại hiện tên Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên có chút gấp gáp tiếp điện thoại.

Tâm tình bức thiết muốn nghe giọng của đối phương chỉ sợ chính bản thân anh cũng không có ý thức được đi!"

Hi, buổi tối anh có rảnh không?"

Vội hết một ngày cũng đem bệ bếp xây xong, nồi và nắp nồi cũng chuẩn bị tốt.

Âu Dương Húc về nhà tắm rửa, thấy thời gian vừa kịp lúc liền gọi qua cho Ngô Hạo Thiên."

Cậu muốn về huấn luyện so đấu sao?"

Ngô Hạo Thiên vội vàng hỏi."

Không phải, tôi muốn hỏi anh có thời gian không, tôi muốn mời anh ra ngoài ăn cơm.

Cơm nước xong chúng ta cũng nhau về quân khu."

Nghe cậu nói vậy, Ngô Hạo Thiên tâm tình rất tốt.

"Thế nào, lương tâm bộc phát rồi, muốn mời tôi ăn cơm?"

"Ha ha ha, xem như đi, tốt xấu gì anh cũng là sư phụ của tôi mà, tôi cũng phải biết tôn sư trọng đạo chứ.

Chầu này xem như là tiệc bái sư đi!

Anh đi được hay không?

Anh nếu không tới, tôi đây lại tiết kiệm được một khoản tiền đó."

Nghe được nửa câu sau của Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên nhịn không được phun tào*.

Tên nhóc này rõ ràng có tiền như vậy mà lại quá keo kiệt!(*Phun tào: hành vi trào phúng, oán giận.

Nghĩa trên mặt chữ của từ này là "nôn vào bát người ta", nghĩa rộng là quở trách không cho người ta mặt, giáp mặt vạch trần.)"Nhóc con, cậu đừng keo kiệt như vậy được không.

Cậu đã đáp ứng mời tôi ăn cơm!"

Ngô Hạo Thiên lập tức tranh thủ phúc lợi của mình."

Ha ha ha, được rồi, tôi bây giờ chạy qua tiếp anh đây!"

Ngô Hạo Thiên nghe tiếng cười sang sảng bên kia điện thoại của Âu Dương Húc, anh lập tức ý thức được mình lại bị tên nhóc này xỏ mũi."

Tiểu tử thúi."

Ngô Hạo Thiên nhìn màn hình tối lại, cười mắng một câu rồi cất điện thoại đi."

Lão đại, đi, đi nhà ăn ăn cơm!"

Vương Quân cùng Lưu Chí Siêu tới phòng ký túc xá của Ngô Hạo Thiên tìm anh đi ăn cơm."

Không đi, tôi ra ngoài ăn, các cậu đi thôi!"

Ngô Hạo Thiên mở tủ quần áo, đem quân trang mới tinh được xếp chỉnh tề không một nếp nhăn từ trong tủ lấy ra."

Không phải chứ, lão đại, anh muốn đi ăn cơm với ai, không phải đi hẹn hò chứ?"

Nhìn Ngô Hạo Thiên lấy quân trang mới tinh ra, Vương Quân có chút ngẩn người."

Đúng vậy đó lão đại, có phải anh tìm được chị dâu rồi không?"

Lưu Chí Siêu chớp chớp mắt, cũng cảm thấy rất có khả năng.Nếu theo lý thuyết chỉ là ăn bữa cơm bình thường thì cũng không đến nỗi mặc chính thức tới như vậy đâu!"

Nói loạn cái gì, chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi."

Ngô Hạo Thiên liếc nhìn bọn họ một cái, cẩn thận đem quân trang đặt ở trên giường."

Được, vậy bọn tôi đi trước!"

Lưu Chí Siêu mang theo Vương Quân rời đi."

Này, sao cậu không để tôi hỏi một chút đi?

Biết đâu có thể hỏi ra thì sao?"

Vương Quân khó chịu nhìn Lưu Chí Siêu."

Ngu ngốc, hỏi gì nữa, một lát nữa cứ đi thẳng ra cửa ngồi chờ không phải sẽ biết?"

"Đúng đúng, trước đi ăn cơm đã, ăn cơm xong chúng ta trở về chờ ở cửa nhìn xem chị dâu trông như thế nào."

"Được!"

Hai người vội vàng nhanh chân đi đến nhà ăn.END CHƯƠNG 28
 
Back
Top Bottom