- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 407,469
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đam Mỹ/Dịch] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Kẻ Thù Đối Đầu Trở Thành Bạn Trai Của Tôi?
Chương 39 - Tớ chưa từng nghĩ đến chuyện... chia tay với cậu
Chương 39 - Tớ chưa từng nghĩ đến chuyện... chia tay với cậu
Dịch: DạLục Tự Hành gần rạng sáng mới ngủ được, Thương Quyết thì cả đêm không chợp mắt.
Cả hai thiếu ngủ trầm trọng.
Sau hơn một tiếng ngồi trong lớp, hai người đều không kiềm chế được nữa, công khai gục đầu ngủ gật ngay hàng ghế đầu.Vị giáo sư trên bục giảng liên tục đưa mắt nhìn về phía họ, cuối cùng không nhịn nổi nữa đã điểm danh cả hai.
Vị giáo sư này vốn nghiêm khắc với sinh viên, dù đã quen mặt và trong lòng rất quý Thương Quyết với Lục Tự Hành, nhưng khi nhắc nhở vẫn không nể mặt chút nào.Thương Quyết hiếm khi bị giáo viên phê bình thẳng thừng như vậy.
Cậu dùng đốt ngón tay cọ nhẹ sống mũi, cảm thấy hơi bối rối, nhưng người cũng tỉnh táo hẳn.Lục Tự Hành thì dường như chẳng có phản ứng gì.
Cây bút chì được anh xoay trên đầu ngón tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn tờ giấy nháp trước mặt.Cả hai đều đang ở trong thế giới riêng của mình, nên không để ý đến những ánh mắt tò mò, dò xét của những sinh viên phía sau.
Hồi năm một chưa phân ngành, Thương Quyết và Lục Tự Hành đã nổi tiếng là những đại thần trong khóa, thường xuyên bị bàn tán sau lưng.
Sau này, cả hai đều vào khoa Toán, chiếm giữ vững chắc vị trí nhất nhì trong chuyên ngành.
Gần đây lại thường xuyên ngồi cạnh nhau trong lớp, vốn đã đủ thu hút ánh nhìn rồi.Thế nhưng hai vị này vốn dĩ luôn tràn đầy năng lượng như vậy, lại cùng nhau gục đầu ngủ gật trong lớp... khó mà không khiến người ta liên tưởng lung tung.
Một số sinh viên đam mê "ship cp" nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt nồng nhiệt đến mức tưởng chừng muốn đốt thủng lưng áo hai người ngồi hàng đầu kia.
Có người lén chụp một tấm ảnh đăng lên diễn đàn ẩn danh của trường A, thêm mắm dặm muối kể lại một cách sinh động, trước khi đăng còn bày đặt thêm dòng chữ "ảnh hưởng sẽ xóa" sau bài viết.
Diễn đàn vốn là kênh trường mở ra nhiều năm trước để sinh viên được ẩn danh phản ánh ý kiến, nhưng thời thế thay đổi, mấy năm trước kênh này cuối cùng cũng bị nhà trường bỏ rơi hoàn toàn, biến thành thiên đường cho sinh viên hóng drama, tám chuyện, chia sẻ tài liệu và dò hỏi tin đồn.Sắp đến giờ tan học, bài đăng đã có hàng trăm bình luận như toà cao ốc.
Mấy chục bình luận đầu rất vui vẻ, cũng chẳng mấy ai thực sự xem việc "ship cp" này là thật.
Thế nhưng ở một bình luận phía dưới, có người nói một cách yếu ớt: [Thực ra... có lần trong giờ học, hình như tôi nghe thấy một trong hai đại thần gọi người còn là bảo bối thì phải...][Người ở lầu trên nói đúng!
Tui chắc chắn là Thương đại thần gọi!
Aaa lúc đó tui ngồi trong lớp nghe thấy, còn tưởng mình nghe nhầm nữa chứ!!]Sau đó, luồng gió trong bài đăng bắt đầu thay đổi.
Có người liệt kê ra những manh mối trong cách cư xử giữa Thương Quyết và Lục Tự Hành ở học kỳ này.
Cũng có người nhắc lại từng thấy hai người cùng nhau ôn bài trong thư viện, hoặc ăn cơm ở canteen...
Bao gồm cả chuyện hồi hai lớp tham gia team building, Thương Quyết và Lục Tự Hành lần lượt rời khỏi lớp rồi không quay lại nữa, lúc đó đã có người cảm thấy rất kỳ lạ...Những người ban đầu chỉ "ship" cho vui, xem cho vui, giờ đây lần lượt bắt đầu suy đoán về tính xác thực của chuyện hai người đang hẹn hò.Thương Quyết hoàn toàn không biết chuyện này, gắng gượng tỉnh táo học hết một ngày, cả tâm lẫn thân đều mệt mỏi rã rời.Mệt quá độ cũng có cái hay, anh cảm thấy chỉ cần về đến nhà là ngã vật xuống sàn ngủ luôn được ngay.Sau giờ học Thương Quyết có thói quen chậm rãi thu dọn cặp sách, không phải vì cậu rề rà, mà là vì thích tránh lúc đông người qua lại ở hành lang và cầu thang giảng đường.Hơn nữa, cậu đang đợi Lục Tự Hành lên tiếng.
Đã nhịn cả ngày lẫn đêm rồi, muốn chia tay thì nói nhanh lên được không?Cậu không muốn phải đợi thêm một đêm nữa.Rồi Thương Quyết nhận thấy trong số những sinh viên xách cặp rời khỏi lớp, thỉnh thoảng có người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.Cậu nhíu mày lại.Từ sáng sớm đã như vậy rồi, nhưng lúc sáng số người nhìn trộm cậu như vậy cũng không nhiều lắm, nên cậu cũng không để tâm lắm.Cát Chí Thành, Lâm Húc Anh tối nay đi đánh bóng, không đi chung với Lục Tự Hành.Thương Quyết liếc nhìn người bên cạnh, không đoán được ý đồ của tên này hiện tại rốt cuộc là gì."
Thương Quyết."
Văn Giai Duyệt không hiểu sao cũng ở lại đến lúc này, từ hàng sau đi lên chào cậu.Cô ấy dường như cố tình đợi cho đến khi lớp học gần như tan hết mới tìm đến hai người bọn họ.Cô nhìn Thương Quyết và Lục Tự Hành người này cũng chưa bắt đầu thu dọn đồ đạc, hỏi: "Sao hai cậu đều chưa thu dọn gì cả vậy?"
Thương Quyết đau đầu đến khó chịu, vì vậy mỉm cười, trả lời ngắn gọn: "Tớ dọn đồ chậm thôi."
"......
Lục đại thần cũng chậm?"
Văn Giai Duyệt mím môi.Thương Quyết: "Ừa."
Lục đại thần bây giờ vẫn còn đang nghĩ lời tuyên bố chia tay đấy.Văn Giai Duyệt im lặng một lúc.
Lúc mở miệng lần nữa, giọng điệu cô có thêm chút dò xét thận trọng: "Sáng nay có người đăng bài trên diễn đàn của trường, chẳng lẽ hai cậu chưa xem?"
Thương Quyết không chơi diễn đàn.
Người trong trường chơi diễn đàn không nhiều, hơn nữa diễn đàn mấy năm gần đây thiếu người quản lý chính thức, bầu không khí không tốt lắm.
Hồi năm nhất cậu vào xem một vòng rồi gỡ bỏ luôn.Nghe vậy, cậu lấy làm lạ: "Đăng gì thế?"
"Hai cậu lên lớp không lướt điện thoại à?"
Văn Giai Duyệt vừa nói vừa đưa điện thoại của mình cho Thương Quyết.Trên màn hình hiện rõ bài viết được đăng sáng nay.Thương Quyết đọc xong bài gốc đã hiểu chuyện gì xảy ra.Cậu buồn cười nói: "Ảnh hưởng xin xóa?
Bài này đăng ẩn danh, tớ liên hệ xoá bằng cách nào chứ?"
Lục Tự Hành nghiêng người nhìn, cũng thấy dòng chữ trong bài gốc và tấm ảnh chụp lưng anh cùng Thương Quyết được đăng kèm.Thương Quyết lướt sơ qua, phía trước chẳng mấy ai coi là thật, chỉ buông vài câu nói cho vui.
Nhưng hướng phát triển phía sau dần dần thay đổi, có người phân tích nghiêm túc mối quan hệ giữa cậu và Lục Tự Hành... phân tích rành mạch đầu đuôi, thậm chí còn khớp với sự thật.Thương Quyết: "......"
Mấy người này rảnh quá à?Cậu còn nhìn thấy một cái ID quen thuộc trong đống đó.Không Phải Ong Nhỏ: [Hí hí]Dù chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng lại lộ ra sự phấn khích khó mà kìm nén được.Thương Quyết: "......"
Bà cô này đến đây làm gì?
Chẳng lẽ đúng là một con ong sao?
Thấy đường ngọt là đâm vào?Trong những bình luận bên dưới, cũng có những lời lẽ khó nghe, bẩn thỉu.
Có người chửi người đăng bài, cũng có kẻ cậy diễn đàn ẩn danh nên thẳng thừng bày tỏ quan điểm kỳ thị đối với các cặp đồng tính.Thương Quyết còn nhìn thấy vài bình luận không ưa mình, trong đó một người được nhiều người phía sau trả lời lại.Người dùng ẩn danh 2b4227: [Hừ, Thương Quyết là gay, Lục Tự Hành thì không hẳn.][?Thương Quyết là gay?
Thật hay giả?][Tôi cũng học viện Khoa học tự nhiên, cùng khóa với Thương Quyết, chưa nghe nói bao giờ.
Bài đăng xem cho vui thôi, đừng truyền tin đồn nhảm.][Là tôi lạc hậu quá à?
Thương Quyết sao có thể là gay được?]Người dùng ẩn danh 2b4227: [Bạn tôi trước đây từng thấy cậu ta ở Breeze, mọi người tra xem Breeze là chỗ nào thì biết, tin hay không tùy.][Breeze tui có nghe nói qua, là bar đồng tính.][Thật có người thấy Thương Quyết ở đó?]Thương Quyết không nhịn được cười.Tôi chưa từng đến Breeze, bạn ở đâu thấy tôi?
Hả?
Bạn Điền Mạc.Khóe miệng cậu cong lên, nhưng ánh mắt dần lạnh đi.Người dùng ẩn danh 2b4227: [Hơn nữa, Thương Quyết còn qua lại rất thân với một đứa gay ở viện khác, sinh viên khoa Toán đều thấy hai người họ trước đây thường đi chung với nhau.
Lục Tự Hành tuyệt đối thẳng như cây thước kẻ, chắc không biết Thương Quyết thích đàn ông...
Thương Quyết giấu xu hướng tình dục của mình không nói ra, vì cái gì, tự suy nghĩ đi.][Hình như tôi biết nói đến ai, họ Hạ?
Nghe nói nhân phẩm cậu ta khá tệ, hình như chơi bời bừa bãi lắm?][Thế ra là Thương Quyết che giấu xu hướng tình dục của mình, còn cố bám theo trai thẳng?
Hành vi này hơi ghê tởm rồi đấy?][Lại thật có người tin à?
Ờ... bài đăng này tôi báo cáo rồi.]Không Phải Ong Nhỏ: [Chỉ mới không xem một lúc mà sao hướng gió quét nghiêng thế này?
Hạ Dương là người viện tớ, ai thân với cậu ấy đều biết nhân phẩm cậu ấy không có vấn đề.
Chơi bời bừa bãi là tin đồn thôi, cậu ấy chỉ là một công tử nhà giàu nên nhiều người muốn ôm đùi ấy mà.]Không Phải Ong Nhỏ: [Còn hai người trong bài gốc, dù tớ rất không muốn nói thế này... nhưng mà!
Hai vị này hồi cấp ba quan hệ tệ đến chết đi được, cả đời này không thể nào đến với nhau được!!]Không Phải Ong Nhỏ: [Người ở lầu trên kia, ID của cậu rất hợp với cậu đấy, đồ 2b (ngu ngốc).]Không Phải Ong Nhỏ: [Bài đăng báo cáo rồi, giải tán.]Thương Quyết lướt tiếp về sau, bài đăng hiển thị đã bị xóa.Lục Tự Hành cũng nhìn theo cậu lướt xuống dưới, không biết có thấy câu "quan hệ tệ đến chết" mà Tiêu Mịch Phong đăng hay không...Lúc nãy cậu chột dạ trong lòng, nhìn thấy câu đó vô thức lật nhanh qua, sau đó mới kịp nhận ra thật là vô nghĩa.
Lục Tự Hành tối qua hẳn là đã biết mối quan hệ trước đây của họ rồi."
Xóa rồi à."
Văn Giai Duyệt ngạc nhiên thốt lên, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao những lời lẽ ô nhiễm trong đó cũng quá nhiều.Cô thận trọng xác minh: "Tớ thấy họ nói trông cũng ra hình ra dáng đó, còn tưởng... thế nên, hai cậu?"
Thương Quyết cười: "Không phải, là giả thôi."
Lục Tự Hành đột nhiên quay đầu lại, nhìn sâu vào Thương Quyết.Thương Quyết bị ánh mắt đầy ẩn ý của anh nhìn cho sững lại, mím môi đối diện với anh mấy giây.Không nói thế, vậy cậu muốn tớ nói thế nào?Văn Giai Duyệt nghe câu trả lời này, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm."
Trường mình thật sự nên cấm đăng bài ẩn danh, trong đó đủ loại người nào cũng có.
Nhưng diễn đàn trường tụi mình ít người dùng, bài đăng cũng bị xóa rồi, ảnh hưởng có lẽ không lớn lắm..."
Thương Quyết cảm thấy cái đầu thiếu ngủ của mình ngày càng đau hơn.Ảnh hưởng không lớn... có lẽ vậy.
Nhưng dù sao, ảnh hưởng này cũng đã vượt quá phạm vi trò chơi khăm mà cậu dự liệu rồi.Cái lỗ nhỏ cậu chọc cho vui lúc hứng chí, giờ đây đã trở nên khó lòng phớt lờ nổi, thậm chí có nguy cơ bị người khác phát hiện.Kẻ chọc lỗ như cậu bị nhìn thấy thì thôi đi, nhưng Lục Tự Hành thì không được.Dù tình cảm khó lòng chấp nhận, nhưng lý trí không ngừng nhắc nhở cậu: Thật sự phải kết thúc rồi.Thương Quyết mỉm cười trả điện thoại cho Văn Giai Duyệt, trong lòng đầy hối hận, lỗ nhỏ đã mở rộng thành một hố đen khổng lồ rồi.Văn Giai Duyệt rời đi.Trong lớp học chỉ còn lại Thương Quyết và Lục Tự Hành.Thương Quyết gắng gượng gạt bỏ đống diễn đàn và lời lẽ hỗn loạn sang một bên trước, nhìn người bên cạnh nói: "Tớ tối qua không ngủ được, bảo bối."
Lục Tự Hành: "Tại sao?"
Thương Quyết: "Đợi tin nhắn của cậu đấy."
Lục Tự Hành: "......"
"Thế nên," Thương Quyết khẽ thở dài, "Nếu hôm nay cậu còn có lời không nói, tớ lại phải thức thêm một đêm nữa."
"Cậu muốn tớ nói gì?"
Tha thứ ư?
Lục Tự Hành cảm thấy hơi tức ngực.Bị lừa dối, anh nhịn, đủ rộng lượng rồi, hơn nữa còn đang ép mình chấp nhận.
Nhưng tha thứ?
Anh thật sự không khoan dung được đến mức đó.Nghe Lục Tự Hành ném ngược vấn đề lại, Thương Quyết cũng khá bất lực.Cậu thà là để Lục Tự Hành nói ra.Nhưng tối nay cậu thật sự phải ngủ, thức liền hai đêm cậu sợ mình sẽ đột tử.Cứ nhất định bắt mình nói rõ ra?
Được thôi...Thương Quyết đành mở miệng: "Tớ đang đợi cậu nói chia tay."
"......"
Biểu cảm tức nghẹn ngực của Lục Tự Hành đột nhiên méo mó, cuối cùng kinh ngạc trừng mắt nhìn cậu.Mà biểu cảm kinh ngạc của cậu khiến Thương Quyết cũng giật mình theo.Nhìn tôi như vậy để làm gì...
Cậu không tin tên này chưa từng nghĩ tới chuyện đó!Tối qua hỏi về tin nhắn chuyển khoản kia, không phải là đang thăm dò cậu sao?
Câu trả lời cậu cũng đã đưa ra rồi!Cậu không tin với cái đầu của Lục Tự Hành, lại không hiểu rõ tình hình hiện tại.Lục Tự Hành: "Cậu nghĩ tớ muốn chia tay với cậu?"
Thương Quyết không nói gì, nhưng rất không hài lòng với phản ứng giả vờ giả vịt của Lục Tự Hành lúc này.Cậu tối qua ngủ không ngon không phải là đang nghĩ về chuyện này sao?
Giờ đóng kịch với tôi làm cái gì!"
Thương Quyết."
Lục Tự Hành không thể tiếp tục nói chuyện ôn hòa với người này nữa, lông mày anh nhíu chặt, cả người có chút bực bội: "Cậu cố ý đấy à?
Dùng lời này để ép tớ tha thứ cho cậu?"
Không tha thứ được thì chia tay?
Là ý đó à?Thương Quyết: ..................Cậu bị bệnh à.
Não tôi lại không có vấn đề, sao lại nghĩ có thể được cậu tha thứ chứ?Lục Tự Hành nhìn chằm chằm vào cậu, lần này đúng là đã hiểu đúng phản ứng kinh ngạc đến không nói nên lời của Thương Quyết rồi.Nhưng dù Thương Quyết không yêu cầu anh tha thứ, có điều lúc này lại rành rành đòi đưa ra hai chữ "chia tay", về bản chất vẫn là muốn anh bày tỏ thái độ.Anh thật sự không thể chia tay với Thương Quyết, nhưng nếu lúc này nói "Tớ chưa từng nghĩ đến việc chia tay", đồng nghĩa với việc lại nhượng bộ thêm một bước.Giới hạn liên tục bị hạ thấp, đối với người như Lục Tự Hành, tương đương với việc tự mình chà đạp lên lòng tự trọng của mình.Lục Tự Hành tức đến đau dạ dày, lại cảm thấy mình rất oan ức.Rõ ràng là cậu nói dối, tại sao người gánh chịu hậu quả và bày tỏ thái độ lại là tớ?
Cậu thức cả đêm đợi câu trả lời của tớ, cậu bất an cả đêm, nhưng chẳng lẽ tớ không có cảm xúc riêng cần tiêu hóa sao?Chỉ cần Thương Quyết có chút xíu áy náy, cũng sẽ không nóng lòng đến mức chỉ sau một đêm đã vội vàng chọc vào chỗ đau của anh.
Thậm chí trước khi chọc, còn chẳng có lời xin lỗi hay tỏ vẻ muốn hoà hảo gì.Dù tính khí tốt đến đâu, lúc này cũng phải nổi giận."
Chia thì ch..."
Lục Tự Hành cắn răng một cái thật mạnh, "Là cậu làm sai."
Thương Quyết ngây người: "Tớ biết mà."
"Tớ không thể tha thứ."
Thương Quyết: "Tớ biết mà..."
Lục Tự Hành nuốt xuống một ngụm khí uất ức, lại giẫm lên lòng tự trọng của mình một bước nữa: "Tớ chưa từng nghĩ đến chuyện... chia tay với cậu."
Thương Quyết: ..................Thương Quyết không hiểu nổi.Bị lừa thế rồi mà còn nhịn được?
Hay thực ra tên này là một đứa não yêu đương, một khi đã yêu rồi thì mụ mị cả đầu óc chẳng thèm quan tâm gì nữa?Lý trí của tên này chắc cũng bị xe máy tông hỏng rồi, Thương Quyết nghĩ bụng.Thật là đáng ghen tị.Tiếc là của mình vẫn còn.Con chó ngốc này giờ nói không để bụng, là vì cậu ta hoàn toàn không biết mình đáng ghét thế nào.
Nếu một ngày nào đó thật sự nhớ ra, chẳng phải sẽ tức đến mức dùng chân đế đàn cello đâm chết mình sao?Mình có nên nói một tiếng để cậu ta hiểu tình hình không?Mình nên nói thế nào?Chẳng lẽ lại nói: Hi bảo bối!
Thực ra quan hệ hai đứa mình trước kia rất tệ, tệ thế nào ấy à?
Haha, cậu gặp mặt là muốn đấm chết tớ luôn á.
Tớ nói dối là bạn trai cậu thực ra là để chọc tức cậu, vì cậu ghi chú danh bạ cho tớ là "Ngu ngốc" làm tớ tức không chịu nổi...
Ai ngờ cậu vô dụng đến mức dễ bị bẻ cong thế.
Haha, nhưng cuộc đời khó đoán, giờ tớ hình như cũng thích cậu rồi, nên cậu có thể tiếp tục ở bên tớ không?Thương Quyết trong lòng sắp xếp xong đoạn từ ngữ dài dòng này, rồi chìm vào im lặng."......"
Chết tiệt, mình nói xong đoạn này sợ ngay lập tức bị Lục Tự Hành tống vào viện tâm thần...