- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 407,487
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đam Mỹ/Dịch] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Kẻ Thù Đối Đầu Trở Thành Bạn Trai Của Tôi?
Chương 19 - Mùng 1 tháng 11, ngày anh và Thương Quyết đến với nhau
Chương 19 - Mùng 1 tháng 11, ngày anh và Thương Quyết đến với nhau
Dịch: DạVề đến phòng 323, vừa đẩy cửa bước vào, Lục Tự Hành đã bị một luồng gió lạnh buốt thổi qua khiến đầu óc tỉnh táo hẳn.Cửa sổ ban công mở toang, cả cửa kéo ngăn giữa trong phòng và ban công cũng không đóng.
Gió lạnh cuối tháng mười phương bắc theo mái nhà vù vù lùa vào trong phòng, trong đêm khuya như này lại càng thêm buốt giá.Anh vừa vào cửa đã nhận ngay sự lên án từ hai người bạn cùng phòng:"Anh Lục, sao cậu không rep tin nhắn của tụi tui?"
"Tối ra ngoài, không xem điện thoại.
Có chuyện gì sao?"
Lục Tự Hành vừa nói vừa ra ban công đóng cửa sổ lại.Xem lại tin nhắn hai người họ gửi cho anh trước đó, tin nhắn gửi từ hơn hai tiếng trước, hỏi anh có đi liên hoan không.Còn có thêm một tin nhắn khác cách đây vài phút:[Tiêu Mịch Phong không phải ong nhỏ]: Tại sao chứ, tại sao chứ...
Học thần ơi, sao cậu lại đi cùng lớp trưởng vậy?"......"[Lục Tự Hành]: Đi dạo.Nhắn xong lập tức thoát khỏi khung chat.Lâm Húc Anh: "Tui với Chí Thành thi xong liền chạy sang phòng thi của cậu, kết quả vẫn không thấy cậu đâu, tưởng cậu về ký túc rồi."
"Xin lỗi, trước khi thi tôi tắt chuông, thi xong quên bật lại."
Cát Chí Thành: "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ thôi!
Bọn tui định rủ cậu thi xong đi ăn, cậu không nhắn lại nên hai đứa tui ở ký túc nấu lẩu ăn luôn."
Căn phòng vừa đóng kín, Lục Tự Hành lập tức ngửi thấy mùi lẩu chưa tan hết.Lục Tự Hành: "Lẩu tự sôi?"
Cát Chí Thành: "...
Nấu bằng nồi điện."
Lục Tự Hành: "Đồ dùng điện vi phạm quy định, đừng để bị bắt."
Bản thân Lục Tự Hành rất ít khi vi phạm quy định, nhưng chuyện người khác thế nào, anh cũng chẳng buồn quản."
Hẹ hẹ, nên bọn tui mới mở cửa thông gió mà.
À, anh Lục thi ổn chứ?"
"Tạm được."
Cát Chí Thành gật đầu yên tâm, thật lòng cảm thấy Lục Tự Hành rất lợi hại.
Đổi lại là cậu ta, đầu óc trống rỗng không nhớ gì mà phải đi thi, chắc khóc thét mất.Lục Tự Hành: "Có người dạy kèm tôi, nên khá thuận lợi."
Cát Chí Thành gật đầu đến nửa chừng, đờ người: "Hả?
Ai vậy?"
"Anh Thương."
"...
Ai cơ?"
Lục Tự Hành: "Thương Quyết."
Cát Chí Thành kinh ngạc: "A!
Đại thần Thương tốt bụng quá!"
Trước kia còn xích mích với Lục ca dữ dội thế, giờ lại không chấp nhất giúp đỡ hết mình!Lâm Húc Anh nghe thấy cũng không khỏi tự trách mình lần trước đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Anh Lục, tóc cậu bị thổi rối như tổ quạ rồi kìa."
Cát Chí Thành vừa thấy anh bước vào đã để ý đến, nhịn đến giờ mới buông lời trêu, "Hôm nay gió ngoài kia to thế à?"
Lục Tự Hành đưa tay vuốt qua mấy lần, "Gió thổi đấy."
"Vừa hay anh Lục về, không thì bây giờ định luôn lịch đi ăn mừng đi?"
"Ừ."
"Thứ Sáu tuần này được không?
Chiều thứ Sáu không có tiết."
Lục Tự Hành sắp gật đầu nói "Được", Lâm Húc Anh đã kịp hỏi thêm: "Ngày mấy vậy?
Tối 31 tui có hoạt động câu lạc bộ."
Cát Chí Thành mở lịch điện thoại, "Mùng 1 tháng 11."
"Ồ, thế tui không vấn đề gì."
1 tháng 11...Nghe ngày này sao quen quen.Lục Tự Hành vừa suy nghĩ vừa kéo ghế ra, đặt ba lô lên bàn.Cuốn giáo trình "Vận trù học" dày cộp trong ba lô đập vào mặt bàn, "cộp" một tiếng trầm đục, như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, khiến Lục Tự Hành bừng tỉnh."......"
Nhớ ra rồi.Mùng 1 tháng 11, ngày anh và Thương Quyết đến với nhau.Cát Chí Thành: "Anh Lục thì sao?"
"Tôi hôm đó... có thể có việc."
"Có thể?"
"Ừ."
Lục Tự Hành cũng không rõ thái độ của Thương Quyết với những ngày kỷ niệm kiểu này.
"Chưa xác định được việc gì, nhưng tôi cần để trống trước."
Cách nói nước đôi này, nếu không phải Cát Chí Thành hiểu tính Lục Tự Hành, biết anh nếu không muốn đi sẽ thẳng thừng từ chối, thì sợ đã nghĩ là lời thoái thác rồi."
Thế cuối tuần thì sao?"
"Được."
Lâm Húc Anh: "Tui cũng ok."
Chốt xong giờ giấc, Lục Tự Hành ngồi ở bàn học bắt đầu một mình lo âu.Nếu không phải vô tình nghe thấy ngày này, anh căn bản không nhớ nổi hôm sau là ngày kỷ niệm quái quỷ gì.
Ngày kỷ niệm, chắc phải mua quà chứ nhỉ?
Nhưng giờ đã là 30 rồi, ngày mai học cả ngày, căn bản không kịp chuẩn bị.
Hơn nữa anh không có ký ức, cũng không biết sở thích của Thương Quyết.Lục Tự Hành lên mạng và các app tìm kiếm từ khóa, các thông tin về việc kỷ niệm tình yêu nhiều đến hoa mắt.Mãi sau, anh mới nặng nề thở dài một tiếng.Thôi thì cố tìm cách cứu vãn vậy.*Thương Quyết sau khi về đến nhà, nằm trên giường nghe đi nghe lại đoạn ghi âm "Cảm ơn anh Thương" vui vẻ đến mức không nhịn được cười.Cậu chôn mặt vào gối cười khúc khích một lúc.
Chiếm được một chút hời từ Lục Tự Hành, khiến tâm trạng Thương Quyết cực kỳ thoải mái, dù đã qua giờ ngủ bình thường vẫn chưa muốn vội chợp mắt.Phòng ngủ chỉ có một mình cậu, tĩnh lặng đến lạ thường, trong phòng không bật đèn.
Thương Quyết nằm nghiêng, nửa khuôn mặt chìm trong chiếc gối mềm, lơ đãng nhìn màn hình điện thoại, đầu óc trống rỗng lướt lên lướt xuống thế giới thông tin hỗn độn trong màn hình, cơn buồn ngủ mơ màng dần kéo đến.Một tin nhắn hiện lên trước màn hình kéo cậu ra khỏi trạng thái thẩn thơ.[Lục Tự Hành]: Ngủ chưa?Thương Quyết chớp mắt, tỉnh táo hơn một chút.[Thương Quyết]: Có việc gì thế bảo bối?[Lục Tự Hành]: Ngày kia có kế hoạch gì không?Ngày kia...Trong cơn buồn ngủ, đầu óc Thương Quyết quay chậm hẳn, mãi mới tính ra ngày kia là thứ Sáu.Có kế hoạch gì chứ?[Thương Quyết]: Về nhà ngủ.[Lục Tự Hành]: Được.Hai phút sau.[Lục Tự Hành]: Không cần đón ngày kỷ niệm sao?Thương Quyết suy nghĩ một lúc, nhớ ra tháng sau trường cậu có hoạt động kỷ niệm 61 năm thành lập.
Năm ngoái là 60 năm, tổ chức lễ lớn, trường phát quà kỷ niệm cho mỗi sinh viên, riêng Viện Khoa học tự nhiên còn phát thêm một thùng sữa.[Thương Quyết]: Chắc là đón.[Lục Tự Hành]: Đón như thế nào?Thương Quyết bất lực nheo mắt.Thằng ngốc này đêm hôm không ngủ lại đi gây chuyện à...Lễ kỷ niệm năm ngoái, Thương Quyết cũng tham gia vào kế hoạch chào mừng của Viện.
Cậu kiên nhẫn gõ phím:[Thương Quyết]: Năm ngoái vừa qua lễ kỷ niệm lớn 60 năm, năm nay chắc chắn không hoành tráng đâu, Viện mình chắc sẽ quay chút video làm tư liệu tuyên truyền.Mấy hôm trước Văn Giai Duyệt còn tìm cậu, hỏi Thương Quyết có muốn lên hình quay video chúc mừng không.Đầu bên kia lâu không hồi âm, Thương Quyết nhíu mày gửi thêm một tin:[Thương Quyết]: Lão Vương nói năm nay Viện cùng lắm cũng chỉ phát cho sinh viên chút hoa quả, phát cả thùng sữa thì không có cửa đâu.Chó ngu này quan tâm chuyện này làm gì?
Lúc nói chia đôi tiền thuê nhà thì lưu loát lắm, chắc cũng không thiếu một thùng sữa đâu nhỉ.[Lục Tự Hành]: ......[Lục Tự Hành]: Ừ.[Thương Quyết]: Hơi buồn ngủ rồi.[Lục Tự Hành]: Ngủ đi.[Thương Quyết]: Bảo bối ngủ ngon~[Lục Tự Hành]: Ngủ ngon.[Lục Tự Hành]: Phát hoa quả cũng tốt.Thương Quyết đọc lại câu cuối hơi thừa thãi kia hai lần, tắt điện thoại quăng sang một bên, chuẩn bị nghỉ ngơi.Nhắm mắt dưỡng thần mấy phút, nhưng mỗi lần sắp chìm vào giấc ngủ lại bị tiềm thức kéo về.Thương Quyết mở mắt, vẫn thấy có gì đó không ổn, lục lại đoạn hội thoại lúc nãy trong đầu.Ngày kỷ niệm, đón như thế nào, ngày kia có kế hoạch gì.*Ngày kia, là 1/11 à?*Ngày này nghe quen quen...Vài phút sau, trong phòng ngủ tĩnh lặng vang lên một tiếng kêu to."——Đù móe!"
Thương Quyết bật phắt ngồi dậy, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.Cậu "tách" một tiếng bật đèn đầu giường, lôi điện thoại ra, không kịp nhắn tin, hắng giọng vài tiếng rồi gọi luôn.Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Thương Quyết lập tức chuyển giọng âu yếm: "Alo?
Bảo bối!"
Lục Tự Hành hình như ra ban công nghe điện, trong ống nghe rất yên tĩnh, không có tiếng Cát Chí Thành và Lâm Húc Anh.Lục Tự Hành: "Không phải bảo buồn ngủ rồi sao?"
"...
Ừ."
Thương Quyết liếm môi, nghĩ xem nên giải thích thế nào cho khỏi lộ sơ hở.Nhưng chuyện kiểu này, càng giải thích càng vô dụng.Thương Quyết đành không viện cớ nữa, tìm cách cứu vãn trước: "Bảo bối thích món gì?
Tớ đặt nhà hàng nhé?"
Giọng bên kia đều đều: "Không cần.
Tôi ăn hoa quả là được."
Thương Quyết: "......".