- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 411,512
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đam Mỹ/Dịch] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Kẻ Thù Đối Đầu Trở Thành Bạn Trai Của Tôi?
Chương 29 - Thói quen. Một từ đáng sợ biết bao!!
Chương 29 - Thói quen. Một từ đáng sợ biết bao!!
Dịch: DạHạ Dương hồi lâu vẫn không gỡ được câu chuyện ma của Thương Quyết ra khỏi đầu.
Không phải vì sợ, mà là vì không hiểu gì cả."
Hả?"
Thương Quyết lắc đầu, gò má vẫn đỏ phơn phớt, mãi không giảm nổi, nói: "Không sao, mày về ký túc đi."
Hạ Dương lại "Hả?" một tiếng, ngơ ngác: "Không phải mày bảo tao ở lại rửa bát sao?"
Nói xong hắn hít hít mũi, như thể rửa bát là việc cực kỳ khó khăn vô cùng nhục nhã lắm vậy.
Kỳ thực cũng không đến nỗi, chỉ là hắn chưa từng làm những việc này bao giờ.Thương Quyết liếc hắn một cái, "Hạ thiếu gia thân kim quý ngọc, bố mẹ còn chẳng bắt mày rửa bát nữa là, tao đâu dám?"
"Không thể so thế được, xả thân vì bạn bè!
Quyết tâm này tao vẫn có."
Nói thì hay ho lắm, nhưng Thương Quyết hiểu rõ tên này được nuông chiều thật sự.
Bố mẹ Hạ Dương tuy hay mắng mỏ nhiều, nhưng hành động chưa từng nỡ khắc nghiệt, khiến Hạ Dương lớn đến nhường này vẫn thường xuyên bộc lộ những mặt cực kỳ lố bịch, đúng kiểu công tử bột ngốc nghếch chỉ xuất hiện trên báo.Là kiểu người nếu bất đắc dĩ phải ăn lẩu ở nhà một mình, sau khi ăn xong vì lười dọn dẹp sẽ gói toàn bộ nồi niêu bát đĩa dơ bẩn vứt thẳng vào thùng rác.Để đại thiếu gia này rửa bát?
Thương Quyết thực sự không dám nhận.Cậu thở dài, lười cãi vã với vị thiếu gia này nữa.
"Đi nhanh đi, về muộn bánh kem chẳng còn ai ăn đâu."
Hạ Dương do dự một chút, mới xách chiếc bánh kem nguyên vẹn chưa động đến mang tới, lề mề bước đi.Thương Quyết xếp chồng bát đĩa bưng vào bếp, phát hiện trong bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ từ sớm, Lục Tự Hành thậm chí còn rửa cả nồi.Thương Quyết nghĩ: Tên đó đúng là bệnh thật.
Người bình thường nào lại đi rửa nồi trước khi ăn cơ chứ?Nhưng thói quen này thực sự tiết kiệm việc cho cậu.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên Lục Tự Hành tới nhà mình, trước khi về còn sắp xếp lại bàn tiếp khách và bàn trà theo một phong cách khác...
Rõ ràng cuộc sống thường ngày rất ngăn nắp, có lẽ còn hơi có chút ám ảnh cưỡng chế nhẹ.Bệnh, thật sự có bệnh.Mình mới không có người vợ có bệnh như thế này đâu!!*Bữa tối sinh nhật ăn hơi nhiều, Thương Quyết ngủ muộn hơn thường lệ một tiếng.
May là môn học sáng hôm sau bắt đầu từ tiết 2, Thương Quyết nướng thêm một lúc trên giường.Cả buổi sáng cậu chẳng làm gì, vô duyên vô cớ không tập trung vào việc gì được, ở nhà ngẩn ngơ gần cả tiếng, chợt nhận ra mình đang lãng phí thời gian, lập tức thu dọn đồ đến trường.Cậu đến cửa lớp sớm hơn hai mươi mấy phút, lúc đó sinh viên học tiết đầu vẫn chưa tan.Sau khi lên năm hai, vị trí hàng đầu trong lớp dần không còn ai ngồi.
Thương Quyết dù đến lúc nào, hàng ghế đầu vẫn luôn để trống như dành cho cậu, nên sau này cậu không đến sớm nữa, chỉ bước vào lớp trước giờ học vài phút.Đợi sinh viên đi hết, cậu ngồi xuống hàng đầu tiên.
Đến quá sớm, nhân duyên lại quá rộng, nên ánh mắt cậu buộc phải giao tiếp với từng sinh viên bước vào sau mình, coi như chào hỏi.Cậu nhìn thấy Điền Mạc, khóe môi cong lên nở một nụ cười phớt qua.Người kia toàn thân cứng đờ một chút, rồi mặt nặng mày nề đi về phía sau.Thương Quyết nheo mắt.
Sau này cậu không để ý đến đời tư của Điền Mạc nữa, hy vọng người này có thể tự giác giữ an phận đi.Đương định thu hồi ánh mắt, tầm nhìn hướng ra cửa bắt gặp một đôi chân dài thẳng tắp, ống quần phẳng phiu buông thẳng đến mắt cá.Thương Quyết giật mình, mắt ngẩng lên, ánh mắt đụng ngay vào Lục Tự Hành.
Cái nhìn chạm nhau quá chuẩn xác, như thể Lục Tự Hành vừa bước vào đã tìm cậu ngay.Lục Tự Hành bước chậm vài phần, ánh mắt dính chặt lên mặt cậu, khóe miệng cũng cong lên theo.Anh không hay cười, hay nói đúng hơn là cực kỳ ít cười, nhưng hai ngày nay trước mặt Thương Quyết, nụ cười trên mặt lại thường xuyên lộ ra.Thương Quyết quay mặt đi, giơ tay phải lên, ngón cái chống vào vị trí thường lộ lúm đồng tiền, đốt ngón tay trỏ chống lên sống mũi, chột dạ che nửa khuôn mặt.Nhưng Lục Tự Hành đi tới chỗ cậu, cúi người hỏi: "Bên cạnh có ai không?"
Có người.Cút đi.Chó gayThương Quyết: "...
Cậu ngồi đi."
Lục Tự Hành ngồi xuống chỗ bên phải cậu.Một lúc sau, Thương Quyết buông tay che mặt xuống, trên má phải chính giữa, in rõ một vết đỏ do ngón cái ấn để lại, "Hai người bạn cùng phòng của cậu đâu?
Hôm nay không đi cùng bọn họ à?"
Lục Tự Hành dùng khoé mắt thu vào vết đỏ hồng kia, "Ừ."
Hồi năm một quan hệ giữa Lục Tự Hành và bạn cùng phòng khá tốt, anh cũng không muốn thể hiện mình cá biệt, nên lên lớp thường hành động cùng nhau.
Tuy nhiên, bản thân anh thực ra không thích việc tụ tập đông người lắm, ngoài giờ học ra, lúc đến thư viện đều đi một mình.Anh tiếp tục nói: "Tớ bảo tiến độ học trên lớp của tớ kém quá nhiều, cần ngồi hàng đầu để tập trung nghe giảng, kẻo cuối kỳ trượt môn."
Hàng ghế đầu lớp học, ngay dưới mắt giáo viên, là khu vực trọng điểm bị gọi lên bảng bất ngờ... lỡ xui bị gọi lên, ậm ừ mấy phút mà không nói được câu nào, đúng là kiểu xấu hổ tột đỉnh.Lúc ở phòng, khi anh nói xong câu này, Cát Chí Thành và Lâm Húc Anh lập tức sợ hãi, ngượng ngùng một hồi, cuối cùng quyết định từ nay lên lớp tách riêng với Lục Tự Hành.Lục Tự Hành thực ra cũng không cần kiếm cớ, có thể nói thẳng rằng muốn ngồi riêng, nhưng trước khi mở miệng anh nghĩ đến Thương Quyết, cảm thấy nếu là Thương Quyết chắc sẽ tìm lời lẽ vòng vo đỡ tổn thương lòng người, nên đổi cách nói khác.Thương Quyết ngây người nhìn anh.Hả?
Không phải chứ!Con chó ngu này vừa nói mấy câu đó có ý gì!
Sau này đều ngồi cạnh mình à!?"..."
Cậu không nói gì nữa, quay đầu lại.Lục Tự Hành đặt cặp xuống lấy hai cuốn sách ra, trong lúc cử động, đầu gối dưới bàn vô tình chạm vào đầu gối Thương Quyết.
Anh dừng lại, không thu chân về.Mở sách, chưa đọc được mấy dòng, Lục Tự Hành lơ đãng liếc sang phía người bên cạnh.Thương Quyết môi khẽ mím, trông... không vui lắm.Lục Tự Hành lạ lùng hỏi: "Cậu không vui sao?"
Thương Quyết theo phản xạ đáp ngay: "Không có, bảo..."
Chữ "bối" kẹt lại trong cổ họng.Giọng cậu vốn không hạ thấp, vừa dứt, cả hai người đều giật mình.Thương Quyết lập tức ngậm miệng, quay đầu liếc nhanh khắp lớp học còn thưa thớt người.Vẫn sợ bị nghe thấy lắm.Nếu cậu thực sự có quan hệ gì với Lục Tự Hành, gọi "bảo bối" bị nghe thấy cũng đành.
Vấn đề là hai người kỳ thực không có quan hệ gì, cậu sợ trò đùa của mình khiến Lục Tự Hành công khai xu hướng tình dục giữa chốn đông người.
Thương Quyết không muốn chơi ác thế.À...Cậu bi thảm nghĩ: Nhưng kỳ thực đã phát triển đến mức rất ác rồi.
Từ cái khoảnh khắc Lục Tự Hành thọc lưỡi vào miệng mình ấy.Lòng cậu hơi bồn chồn, cảm giác người bị dày vò bây giờ là chính mình.Thương Quyết dùng đầu gối nhẹ nhàng hích hích đầu gối Lục Tự Hành đang dính vào mình, bất lực nói: "Này.
Thành ra thế này, thật sự không thể đổ hết lỗi cho tớ được..."
Lục Tự Hành bị cử chỉ nhỏ đó cọ xát khiến toàn thân hơi ngứa ngáy, cổ họng cũng ngứa, não bộ sôi lên sùng sục, căn bản không lọc được thông tin hữu ích nào, theo bản năng hạ giọng nói: "Không đổ lỗi cho cậu."
Vài giây sau anh chậm rãi tiếp nhận thông tin, tưởng Thương Quyết đang áy náy vì lỡ gọi nhầm xưng hô, nên nói lại lần nữa: "Không trách cậu."
Thương Quyết khịt mũi hai tiếng, không nói nữa.Đàn gảy tai chó, chó nghe hiểu sao?Một phút trước khi vào học, Cát Chí Thành và Lâm Húc Anh đúng giờ xách bữa sáng ào ào xông vào lớp.Thấy hai người ở hàng đầu hòa hợp ngồi cạnh nhau, đều giật mình.
Cát Chí Thành giơ tay chào Thương Quyết, Lâm Húc Anh theo sau gọi một tiếng "Thương Quyết".Thương Quyết cũng nở nụ cười nhẹ với hai người.Chuông reo, không kịp nói gì thêm, hai người đến muộn vội vàng tìm chỗ ngồi phía sau.Tiết thứ hai vừa học xong, chính là giờ cơm.
Cát Chí Thành và Lâm Húc Anh ngồi ở dãy sau thì thầm suốt cả tiết học, cuối cùng cũng chộp được cơ hội.Sau khi bọn họ biết quan hệ giữa Lục Tự Hành và Thương Quyết đã dịu lại, trải qua sự ngạc nhiên ban đầu, cũng không cảm thấy quá bất ngờ nữa.Tan học, bọn họ thu xếp xong cặp sách đi xuống hàng đầu, thấy Thương Quyết và anh Lục đều chậm chạp không nhúc nhích, Cát Chí Thành hỏi một câu: "Vậy anh Lục, cơm trưa cậu còn ăn cùng bọn tui không?"
Trước khi trả lời, Lục Tự Hành quay mặt lại nhìn Thương Quyết một cái.Cát Chí Thành, Lâm Húc Anh: ?Thương Quyết đương nhiên mong Lục Tự Hành càng xa mình càng tốt, lập tức mở miệng: "Bảo..."
Chữ "bối" phanh gấp trong miệng.Câu còn lại "Cậu đi ăn với các cậu ấy đi" cũng bị nuốt chửng.Cậu kinh ngạc khép chặt môi, lòng cũng thấp thỏm.Thói quen.
Một từ đáng sợ biết bao!!Lục Tự Hành chăm chú nhìn cậu, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên."..."
Thương Quyết cảm giác ánh mắt tên này hình như cũng trở nên "gay" rồi.Lục Tự Hành quay đầu nói: "Tôi ăn cùng Thương Quyết."
"Ồ, vậy được!"
Cát Chí Thành vui vẻ nói, cùng Lâm Húc Anh rời lớp.Người trong lớp dần dần đi hết, nụ cười nhẹ trên môi Lục Tự Hành vẫn không buông xuống.Thương Quyết không chịu nổi, dùng đầu gối hích mạnh vào anh một cái, quên luôn thiết lập bạn trai ba tốt của mình: "Đừng cười."
Lục Tự Hành đành gắng kìm nén nụ cười.Thương Quyết vừa đeo cặp, vừa nghĩ sau này ở ngoài nói chuyện với Lục Tự Hành nhất định phải nghĩ trước trong đầu mới được.Hai người song hành bước ra.Vừa ra khỏi giảng đường, gió bắc ùa vào mặt.
Nhiệt độ tháng mười một khá lạnh, nhưng chưa đến mức ở ngoài một lúc đã buốt tay.
Thương Quyết một tay cầm điện thoại, trả lời tin nhắn người khác gửi trong giờ học.Lục Tự Hành liếc nhìn tay Thương Quyết, vô thức nghĩ: Đợi thêm một tháng nữa, nhiệt độ xuống dưới âm độ, ở ngoài chắc không nắm tay được nữa.
Đều phải nhét vào trong túi áo khoác để giữ ấm.Bây giờ cũng không nắm được, vì họ cùng giới tính, lại chưa công khai, trong trường cần giữ kẽ kín đáo.
Thương Quyết lỡ gọi nhầm anh một tiếng, khiến cậu càng trở nên cẩn thận hơn.Lục Tự Hành cúi mắt.Nhưng anh thật sự, không ngại chuyện công khai này, nên lúc trước mới nói rõ với anh trai mình.Anh do dự, không biết có nên nói với Thương Quyết mình đã thẳng thắn nói chuyện với Lục Vân Sanh không.
Nhưng nói ra, lại sợ tạo áp lực cho Thương Quyết, như thể ép cậu cùng công khai với mình.
Gia đình Thương Quyết thế nào, hiện giờ anh hoàn toàn không nhớ gì.Nghĩ một lát, anh vẫn dằn ý nghĩ đó xuống.===.Lục ca mắc công khai lắm rồi =)))