- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 411,611
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đam Mỹ/Dịch] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Kẻ Thù Đối Đầu Trở Thành Bạn Trai Của Tôi?
Chương 9 - Còn quan trọng hơn tớ sao?
Chương 9 - Còn quan trọng hơn tớ sao?
Dịch: DạHạ Dương xách một túi lớn đồ ăn đặt mua đến canteen trường, Thương Quyết đã mua cơm và ăn được một nửa rồi.
Hắn ta dùng sức đặt túi đồ ăn xuống một cách thô bạo, vẫn chưa nguôi ngoai chuyện Thương Quyết chế giễu mình lúc nãy.Thương Quyết đành dừng đũa, bất lực nói, "Thật sự không phải cười mày mà."
"Ha ha."
"......"
Thương Quyết lười giải thích thêm, "Thế mày tính làm gì?
Báo cảnh sát à?"
Hạ Dương mở hộp đồ ăn, "Lúc đó tao chưa say, nên tay nó vừa thò vào đã bị tao phát hiện ngay, chưa chạm vào chỗ đó.
Vì vậy, lúc đó cũng không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát.
Nhưng chắc chắn tao không thể bỏ qua cho nó dễ dàng như vậy."
"Mày muốn trả thù?"
"Đương nhiên."
"Nói nghe xem nào."
"Nếu được phép thì tao muốn cho nó một trận, nhưng bây giờ là xã hội pháp trị mà..."
"Vậy thì sao?"
"Ờm..."
Hạ Dương do dự nói: "Tao có thể, dùng tiền làm nhục nhã nhân phẩm của nó?"
Thương Quyết: "......
Thôi đi mày."
Hạ Dương: T.T"Nhưng mà," Hạ Dương nghi hoặc mở lời: "Lúc nãy nó có nhận ra tao không?
Nếu nhận ra rồi mà nó còn cười với tao thì cũng ngang ngược quá rồi."
"Khả năng cao là không."
"Sao mày biết?"
"Hai đứa bạn cùng phòng của Lục Tự Hành đều không biết Điền Mạc thích đàn ông, hẳn là nó chưa từng thể hiện xu hướng tính dục của mình ở trường.
Hơn nữa," Thương Quyết nói tiếp, "Mày cũng nói rồi, đêm qua khi mày gặp nó, nó không đeo kính.
Ánh đèn trong quán bar vốn hỗn loạn, thêm vào đó nếu thị lực không rõ, rất có thể nó không nhìn rõ gương mặt mày."
"Không phải chứ, nó thậm chí còn chưa nhìn rõ tao trông thế nào mà đã dám sờ mó lung tung, không sợ tao là một gã xấu xí sao?"
Thương Quyết lắc đầu: "Có lẽ nó thích mấy người dáng như mày."
Hạ Dương có dáng người và chiều cao khá tương đồng với Lục Tự Hành, đều thuộc kiểu "sát thủ bóng lưng" chân dài vai rộng.
Đáng tiếc một tên IQ ở cao nguyên, một đứa thì ở đồng bằng.Như câu "luôn xon xen với anh Lục" mà Cát Chí Thành nói, chứng tỏ Điền Mạc hẳn là có cảm tình với Lục Tự Hành từ sớm, trong quán bar gay gặp một người có dáng lưng giống người trong lòng, nếu lại thêm cồn men kích thích...Bốc đồng làm chuyện gì đó, cũng không phải không thể.Thương Quyết không định xen vào chuyện không phải của mình, vấn đề về phẩm hạnh của người khác không liên quan gì đến cậu.
Thời gian của cậu cũng chưa dư dả đến mức can thiệp vào những rắc rối tình cảm của người khác, dù một trong số những người bị liên lụy, hiện tại là bạn trai trên danh nghĩa của cậu."
Tao ăn xong rồi, vấn đề của mày thì mày tự tìm cách giải quyết đi."
"Ời..."
Hạ Dương ngẫm nghĩ hai phút, không tìm ra cách nào hay, đành mặc kệ thoải mái lướt điện thoại đã.Sau khi tất cả các tiết học trong ngày đã kết thúc, lớp 3 khoa Toán tổ chức một buổi họp lớp.Năm hai vừa mới phân ngành xong, đây là buổi họp lớp thứ hai của lớp 3 kể từ khi chia lớp lại.Thương Quyết không ở ký túc xá, từ lúc ăn cơm trưa đến giờ họp cậu không có chỗ nào để đi, đành đến phòng họp lớp sớm tiện thể làm vài bài tập.Lớp học dần dần có người bước vào.Lúc học tập Thương Quyết luôn tập trung cao độ, đeo tai nghe không để ý đến tình hình xung quanh.Mãi đến khi một cậu sinh viên dáng gầy đi đến chỗ ngồi bên cạnh cậu, gọi cậu một tiếng: "Thương Quyết?"
Thương Quyết dừng bút, quay đầu nhìn, thấy một khuôn mặt đeo kính gọng mảnh.
Có lẽ độ kính quá cao, đôi mắt tam giác dưới mắt kính trông rất mất cân đối.
Khi đến gần, có thể thấy quầng thâm dưới mắt đối phương, mắt đỏ ngầu, rõ ràng là đêm qua hầu như không nghỉ ngơi mấy.Chính là Điền Mạc.Buổi trưa lúc Thương Quyết giải đáp thắc mắc cho gã vẫn chưa để ý đến quầng thâm đó, giờ liên tưởng đến lời của Hạ Dương, khẽ cười một tiếng.Hóa ra vị học sinh có hành vi dâm ô này đêm qua chơi không tệ, thức trắng đêm không về nhỉ."
Bên cạnh cậu không có ai ngồi chứ?"
Thương Quyết nhếch môi cười, "Không, cứ ngồi tự nhiên."
Tuy nhiên, cậu hơi bất ngờ là Điền Mạc lại cũng là học sinh lớp 3.Điền Mạc ngồi xuống cạnh cậu, nói: "Buổi họp lớp lần trước, hình như không thấy cậu đến?"
"Hôm đó có việc đột xuất."
Buổi họp lớp đầu tiên của lớp 3, đúng vào hôm thứ hai tuần trước, ngày mà Thương Quyết bị cảnh sát gọi đến bệnh viện.Thương Quyết tiếp tục làm bài toán.Đầu bút mới viết xong một nửa công thức, Điền Mạc lại tiếp tục bắt chuyện: "Vậy thì tiếc quá, buổi họp lớp lần trước chủ yếu bầu ban cán sự lớp, mình nhớ trong nhóm lớp cậu có đăng ký ứng cử làm ban cán sự lớp rồi mà."
"Ừ."
"Nhưng dù sao cậu cũng là đại thần của khoa chúng ta," Điền Mạc nói, "Mấy điểm cộng của ban cán sự lớp, chắc cũng không ảnh hưởng đến cậu mấy."
Trông tình hình có vẻ cuộc trò chuyện này không thể kết thúc trong một sớm một chiều nổi rồi.Thực ra Thương Quyết không có tâm trạng trò chuyện với Điền Mạc mấy, nhưng vì phép lịch sự vẫn tháo tai nghe ra, kiên nhẫn đóng nắp bút lại.Về nhà làm sau vậy, ở đây ồn quá."
À, cảm ơn cậu lúc trưa đã giúp mình giải đáp thắc mắc nhé."
Thương Quyết: "Chỉ là việc nhỏ thôi."
Cậu suy đoán mục đích Điền Mạc chủ động bắt chuyện với mình.
Phải chăng thấy Lục Tự Hành khó tán quá, nên tìm cậu để dò hỏi tin tức về Hạ Dương?Vậy thì e rằng sẽ khiến gã thất vọng mất.Thương Quyết không làm bài nữa, một tay chống cằm, tay kia lướt lướt điện thoại.Rõ ràng cậu không có làm động tác gì đặc biệt, nhưng từ trong cử chỉ lại toát lên vẻ quý phái khó tả.Điền Mạc lén nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu, không tự chủ mà nhìn đến ngẩn ngơ.Thương Quyết vô tình liếc mắt, chạm phải ánh nhìn đó, phong độ vốn có suýt chút nữa không giữ được.Thương Quyết, người từ cấp ba đã có vô số người ngưỡng mộ, quá quen thuộc với kiểu biểu cảm này rồi.Vốn cậu còn ôm tâm lý xem trò cười của Lục Tự Hành, giờ đây phát hiện mình và Lục Tự Hành thực ra cũng chẳng khác gì nhau.Thương Quyết: "......"
Tên này, đúng là không kén chọn chút nào.Cậu gượng gạo chịu đựng ánh nhìn đó, vội vàng bấm vào danh sách liên lạc tìm người, phải kiếm chút niềm vui giải khuây mới được.[Thương Quyết]: Bảo bối, nhớ cậuMãi một lúc sau mới đợi nhận được hồi âm.[Lục Tự Hành]: Sáng nay mới vừa gặp mặt.[Thương Quyết]: Làm sao giống nhau được?
Sáng nay tớ ngồi hàng đầu, còn chẳng thấy được cậu[Thương Quyết]: Bọn tớ đang có họp lớp, đợi tớ họp xong, lát nữa mình gặp nhau ở hồ nước sau ký túc xá nhé?[Lục Tự Hành]: Gặp mặt làm gì?Thương Quyết cầm điện thoại bằng một tay, thản nhiên gõ chữ.[Thương Quyết]: Hôn.Đầu bên kia bị đơ khá lâu.[Lục Tự Hành]: Tối nay không được, tôi có việc[Lục Tự Hành]: Việc quan trọngDấu câu cũng quên đánh.
Thương Quyết nhìn mà chỉ muốn bật cười.Cậu lại nhây gửi thêm một tin: Quan trọng hơn cả tớ sao?Nửa phút sau.[Lục Tự Hành]: Quan trọng hơn việc hôn cậu."......"
Câu trả lời này, thẳng thừng đến không ai bằng.Nhưng tin nhắn "Quan trọng hơn việc hôn cậu" này, sau hai giây đã bị Lục Tự Hành thu hồi.Tràn đầy cảm giác giấu đầu lòi đuôi.Thương Quyết chớp chớp mắt, nhìn dòng "Đang nhập..." nhấp nháy mãi ở đầu khung chat.Đợi mãi, cũng không đợi được tin nhắn chữa cháy mà đối phương đang cố gắng nặn ra.Cậu đợi đến mất kiên nhẫn, đành đổi chủ đề.[Thương Quyết]: Đang làm gì thế?Lần này Lục Tự Hành trả lời rất nhanh.[Lục Tự Hành]: Lên lớp tự học.Thương Quyết bĩu môi.
Việc quan trọng là lên lớp tự học buổi tối?Khoa của họ để đốc thúc sinh viên không bỏ bê học hành, yêu cầu mỗi lớp một tuần sắp xếp ít nhất hai buổi tự học vào buổi tối, nhưng đến hay không tùy ý.
Trốn tiết tự học cũng chẳng ai quản.Thương Quyết không tiếp tục trò chuyện nữa, Lục Tự Hành cũng không nhắn tin lại.Buổi họp lớp không có nhiều nội dung, chủ yếu là vài cán bộ lớp lên chào hỏi trước lớp, mười mấy phút là xong."
Thương Quyết cậu cũng ở ký túc xá số 7 nhỉ, cùng về chứ?"
Điền Mạc nhiệt tình mở lời.Thương Quyết vừa định từ chối, một cô gái có gương mặt trái xoan tóc dài ngang vai từ phía bên kia lớp đi tới, mày thanh mắt sáng, giọng nói ngọt ngào đúng như ngoại hình.Văn Giai Duyệt cười nói: "Thương Quyết, tớ thấy cậu đến lớp từ sớm, chắc chưa ăn tối nhỉ?"
Thương Quyết thành thật trả lời: "Ừ, chưa kịp ăn."
"Lúc trước đã nói để phòng tớ mời cậu ăn cơm, tối nay có tiện không?"
Văn Giai Duyệt từ năm một đã cùng lớp với Thương Quyết, vì cùng là cán bộ lớp nên cũng có chút thân quen, năm hai không ngờ cũng vô tình được phân cùng lớp.
Trước đó chính cô đã nhờ Thương Quyết lên tiếng, phản ánh nguyện vọng phân phòng với giáo viên cố vấn viện khoa học tự nhiên.Lần phân ngành này, bốn người phòng ký túc của Văn Giai Duyệt, hai người ở khoa Toán, hai người còn lại bị phân sang Thống kê.
Dù bốn người bị tách ngành, nhưng mà những ai ở cùng khoa đều được ở cùng phòng, cũng coi như là kết quả tốt.Đi ăn với mấy cô gái, Thương Quyết kỳ thực không muốn đi lắm.Không vì gì khác, đơn giản vì trên bàn ăn ngoài cậu ra toàn là con gái, có đôi chút gượng gạo.Nhưng mấy hôm trước cậu đã lỡ đồng ý với Văn Giai Duyệt, giờ cũng khó lòng từ chối, đành gật đầu đồng ý.Văn Giai Duyệt: "Vậy cậu đợi chút, mấy nàng kia giờ đang ở phòng, tớ gọi các cậu ấy qua."
Thấy hai người đã hẹn với nhau, Điền Mạc đành nói: "Vậy mình về phòng trước."
"Ủa về rồi hả, không đợi Tiểu Hàn qua à?"
Văn Giai Duyệt dùng giọng điệu trêu chọc nói với gã.Vẻ mặt Điền Mạc trở nên hơi bối rối.Thương Quyết: "Tiểu Hàn?"
"Ừ, Tiểu Hàn là bạn cùng phòng tớ."
Văn Giai Duyệt cười nói: "Cũng là bạn gái của Điền Mạc."
Bạn gái...Thương Quyết nhìn Điền Mạc, ánh mắt dán chặt vào gã.Điền Mạc bị ánh nhìn thẳng thừng của cậu làm cho giật mình, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì."
Thương Quyết nói với tốc độ chậm rãi, "Chỉ là không ngờ, cậu lại có bạn gái."
"Ha ha, sao thế, mình trông không giống người có bạn gái sao?"
Thương Quyết nở nụ cười hơi kỳ quặc, "Ừ.
Không giống mấy."
Điền Mạc cảm thấy ánh mắt Thương Quyết dường như lạnh hơn lúc trước một chút, nhưng khi cố nhìn kỹ lại, chút lạnh lẽo đó đã tan biến như chưa từng xuất hiện trên mặt Thương Quyết vậy.Gã không để tâm lắm, nói: "Cô ấy có đến cũng là đi với các cậu, tớ ở đây đợi gặp mặt một cái cũng chẳng cần thiết lắm."
Văn Giai Duyệt: "Sao mà không cần thiết, đàn ông mấy người, có được rồi lập tức không thèm quan tâm nữa.
Hừ..."
Điền Mạc cười ha ha lảng tránh, rồi nhanh chóng rời đi.Mãi đến khi Điền Mạc đi xa, Thương Quyết mới thu hồi ánh mắt dõi theo bóng dáng gã lại, trầm tư im lặng một lúc.Ký túc xá nữ sinh không xa giảng đường lắm, năm phút sau, mấy cô bạn cùng phòng của Văn Giai Duyệt đều đến cả.Thương Quyết tự nhiên chào hỏi mọi người, trong lòng thực ra đã không được bình thản lắm.Cậu đi theo sau mấy cô gái, bước ra khỏi giảng đường.Trời đã tối hẳn, bên ngoài vài chiếc đèn đường chiếu xuống mặt đất tạo thành những bóng tán cây lắc lư lốm đốm, rọi sáng cả con đường.Tiếng chuông tiết đầu lớp tối vừa vang lên vài phút trước, bên ngoài giảng đường sinh viên cũng không nhiều lắm, lác đác vài người đi muộn mang theo tiếng bước chân vội vã.Vì vậy, ở ngoài giảng đường, một bóng người đứng thẳng tắp trông có vẻ vô cùng nổi bật.Thương Quyết vốn không nhìn sang bên đấy, nhưng người đó quá cao, dáng đứng lại đẹp đến mức nổi bật lạ thường, ánh mắt chỉ vô tình thoáng thấy, đã không tự chủ mà dừng lại.Cậu chạm phải mắt với Lục Tự Hành đang đứng trong góc tối bên kia.Thương Quyết: "......"
Thằng ngốc này đứng đờ ra đây làm gì?
Muốn kích thích bản thân tìm lại ký ức cũng nên chăm chỉ lên chút chứ, ít nhất phải bước đi vài bước động đậy một tí chứ?Do dự một chút, cậu vẫn đi tới: "Cậu đứng đây làm gì?"
Không phải vừa nãy còn nói đang tự học sao?Lục Tự Hành liếc nhìn mấy cô gái phía sau Thương Quyết, ánh mắt lại quay về nhìn Thương Quyết, không nói gì.Vẫn là khuôn mặt vô cảm đó, nhưng có hai chiếc lá vương trên vai, dường như đã đứng ở đây một lúc rồi.
Trông như đang đợi ai đó.Thương Quyết giật mình, chợt nhớ đến mấy câu nói cợt nhả mình gửi cho Lục Tự Hành lúc nãy.Hẹn gặp ở hồ nước, hôn nhau...Lại nhìn Lục Tự Hành đang xuất hiện trước mặt.Thương Quyết kinh ngạc.Không phải...Ông nội ơi mày thật sự định tới hôn tao à?!