Dịch: DạThương Quyết bận chuyển nhà, dọn dẹp nhà cửa cho đến tối.Mười giờ đêm, phòng ngủ tạm ra dáng cho người ở được.
Qua lại vất vả cả ngày, cuối cùng cậu cũng được tắm rửa, nằm lên giường, mí mắt vừa chạm nhau cơn buồn ngủ lập tức kéo đến.Điện thoại bên gối đúng lúc này lại vang lên .Cố gượng tỉnh liếc nhìn, là số lạ cùng thành phố.Bình thường Thương Quyết không mấy khi để ý đến cuộc gọi lạ, nhưng số cùng thành phố thì có thể là của trường gọi.Suy nghĩ mấy giây, chần chừ một hồi vẫn bắt máy, giọng nói không giấu được vẻ mỏi mệt: "Alo?"
Mấy giây sau, không rõ bên kia nói gì, Thương Quyết nhướng mày."
Tôi với cậu ta không phải bạn -"Chữ "bè" chưa nói xong, giọng cậu đột nhiên ngưng bặt."...
Tai nạn?"
Thương Quyết vội vã chạy đến phòng cấp cứu của bệnh viện.Cậu hoàn toàn không hiểu tại sao bên cảnh sát lại gọi cho mình, nhưng việc liên quan đến tính mạng, cậu vẫn chạy ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng bắt taxi.Trên đường, cậu cũng cân nhắc có nên thông báo việc này cho hai người trong phòng 323 kia không, sau đó lại gạt đi ý nghĩ này.Chưa rõ tình hình, thậm chí cậu vẫn cảm thấy cuộc gọi vừa rồi cực kỳ có khả năng là một trò lừa đảo.Tất cả mọi suy đoán đều bị đánh tan khi Thương Quyết nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc và đáng ghét đang ngủ mê man trên giường bệnh ấy.Nhìn qua thì tình trạng của người nằm trên giường bệnh này không đến nỗi nào.Thương Quyết nhanh chóng quan sát một lượt, phát hiện ngoại trừ băng gạc quấn quanh đầu đối phương ra, dường như không có vết thương nghiêm trọng nào trên người cả, biểu cảm trên mặt cậu lập tức trở về vẻ lạnh lùng không liên quan đến mình."
Cậu là người nhà bệnh nhân à?"
Y tá bên cạnh đi tới hỏi."
Không."
"Vậy cậu quen bệnh nhân sao?"
Thương Quyết miễn cưỡng gật đầu."
Cậu ta bị thương nặng không?"
"Cơ thể có nhiều vết trầy, đầu bị va đập, đến mức độ nào thì phải đợi bệnh nhân tỉnh dậy mới xác nhận cụ thể được.
Tuy nhiên không tổn thương nội tạng."
Y tá nói xong, ra khỏi phòng tìm người liên lạc với bên cảnh sát.Nửa tiếng sau, hai cảnh sát trẻ đến bệnh viện, đầu tiên là hỏi thông tin cá nhân của Thương Quyết, quan hệ với Lục Tự Hành như thế nào."
Tôi là bạn học của cậu ta, lúc nãy có nhận điện thoại..."
Một cảnh sát trong đó nhận ra giọng cậu, nói: "Là chúng tôi gọi cho anh."
"..."
Thương Quyết cảm thấy vô cùng khó hiểu, thực sự không hiểu được tại sao cảnh sát lại liên lạc được với cậu?Cậu với Lục Tự Hành không thân cũng chẳng quen, đừng nói bạn bè, nói là bạn học đã là một sự thăng hoa vĩ đại cho mối quan hệ của họ rồi."
Người nhà cậu ta đâu?"
"Chúng tôi đã kiểm tra quan hệ thân thích, chỉ có một anh trai."
Thương Quyết ngây người.Cậu không biết nhiều về tình hình gia đình Lục Tự Hành lắm, không ngờ đối phương chỉ có một người thân.Hai cảnh sát giải thích tình hình với cậu, người gây tai nạn uống quá nhiều rượu, đầu óc không tỉnh táo nhìn không rõ đèn giao thông, đâm phải Lục Tự Hành.
"Chúng tôi đã liên lạc với anh trai bệnh nhân, nhưng hiện tại anh ấy ở nước ngoài, ngày mai mới về nước được.
Cũng là anh ấy nhờ chúng tôi giúp liên hệ với bạn của bệnh nhân."
"...
Tôi hỏi thêm một câu được không?"
Thương Quyết hơi đau đầu, "Các anh làm sao xác định được, tôi là bạn cậu ta?"
Hai cảnh sát nhìn nhau, đưa một chiếc điện thoại màn hình nứt vỡ đến trước mặt cậu.Mở khóa, tìm số điện thoại liên hệ trong danh bạ.Thương Quyết liếc nhìn.Trong danh bạ, một loạt tên đầy đủ, ngay cả người nhà cũng không tìm thấy được, duy chỉ có một số lưu tên "Ngu ngốc" vô cùng nổi bật.Bấm vào, số điện thoại hiện rõ là số của Thương Quyết."
Ghi chú đặc biệt duy nhất, tôi đoán các anh rất thân thiết với nhau."
Tình bạn của con người kỳ lạ như vậy đấy, bạn thân nhất trong danh bạ liên lạc, thường được ghi chú bằng cái tên khó nghe nhất."..."
Chàng cảnh sát trẻ ngẩng đầu nhìn Thương Quyết, phát hiện vẻ mặt của cậu biến ảo khó lường."
Có phải chúng tôi nhầm rồi không?"
"Không."
Trên môi Thương Quyết lại nở nụ cười nhạt, nhưng nghe sao cũng thấy có vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Quan hệ của chúng tôi rất tốt."
"Vậy tốt quá.
Nếu tiện thì phiền anh liên lạc với anh trai bệnh nhân, anh ấy nhờ chúng tôi nhắn nhờ anh chăm sóc bệnh nhân một đêm."
Thương Quyết im lặng một lát, nhận lấy việc này.Cậu dùng điện thoại của Lục Tự Hành gọi điện cho anh trai Lục Vân Sanh.Điện thoại nhanh chóng được bắt máy."
Alo?"
Giọng nói trong điện thoại, bất ngờ rằng lại khác biệt rất lớn với Lục Tự Hành, giọng ôn hòa điềm đạm, chỉ là ngữ khí gấp gáp, giọng cũng hơi run.Thương Quyết: "Chào anh, anh Lục.
Em là Thương Quyết, bạn cùng phòng của Lục Tự Hành."
"Bạn Thương...
Anh đêm mai mới về nước, tối nay phiền em chăm sóc giúp em trai anh được không?"
Đối đãi với bậc trưởng bối, Thương Quyết nói chuyện vẫn rất lễ phép: "Không vấn đề ạ."
"Em sẽ chăm sóc cậu ấy đến ngày mai, anh đừng quá lo."
Đầu dây bên kia không ngừng cảm ơn cậu.Cúp máy, Thương Quyết cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái tên ghi chú chướng mắt dành cho mình trong điện thoại Lục Tự Hành.Hừ, thằng này bình thường trước mặt người khác miệng mồm còn khá sạch sẽ, đến một câu chửi thề cũng không nói, ghi chú trong điện thoại lại lộ bộ mặt thật?Đạo đức giả.
Cậu bĩu môi, đánh giá trong lòng.......Trong cơn đau âm ỉ do đầu bị va đập, ý thức của Lục Tự Hành dần dần tỉnh lại.Hàng mi dài đen dày rung động mấy cái, từ từ nâng lên.Đồng tử hơi mơ hồ nhìn chằm chằm hồi lâu vào trần nhà trước mắt.Não bộ dường như ở giai đoạn vừa tỉnh giấc, ngơ ngác, hoang mang.
Nhưng cũng không giống lúc mới ngủ dậy, vì anh tỉnh dậy mười mấy giây rồi mà cảm giác gần như hư vô trong não vẫn mãi không tan.Không có ký ức nào đưa anh ra khỏi trạng thái này."
Cậu tỉnh rồi?"
Trong phòng cấp cứu, y tá phát hiện Lục Tự Hành tỉnh lại, vội vàng tiến đến, "Cảm thấy thế nào?"
Lục Tự Hành nghe thấy tiếng gọi, cảm giác sinh mệnh của mình như bị cắt đứt, ký ức rạn nứt tách rời, không thể kết nối được.Anh hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại, dựa vào năng lực suy nghĩ có hạn, trả lời: "...
Đau đầu."
Y tá dịu giọng nói: "Đừng lo, chỉ là chấn động não nhẹ, có mấy vết trầy da.
Không có ngoại thương nghiêm trọng nào."
Chấn động não, trầy da...Lục Tự Hành trích xuất thông tin quan trọng từ mấy từ đấy.Làm rõ tình hình hiện tại: Anh gặp tai nạn, được đưa vào bệnh viện.Nhưng chuyện gì đã xảy ra, Lục Tự Hành không nhớ lại được bất cứ ký ức nào."
Chị y tá," Lục Tự Hành cất tiếng ngắt lời cô, đôi mắt đen sẫm pha chút cảm xúc hơi u ám, "Có thể gọi bác sĩ không?
Hình như tôi mất trí nhớ rồi."
"...
Hả?"
Mấy giây sau, y tá nhanh chóng bước ra khỏi phòng cấp cứu, "Tôi đi gọi bác sĩ Trình!"
"Giường số ba tỉnh rồi?
Mau gọi điện cho đồn cảnh sát!"
Y tá khác ở trong phòng khám chưa rõ tình hình tự nói.Thương Quyết chỉ ra ngoài ăn trưa một chút, lúc về phòng cấp cứu đã thấy thằng cha ngủ mê cả đêm kia không biết tỉnh lại từ lúc nào, đang nhíu mày nói chuyện với một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng bên giường.Sắc mặt lạnh băng kia, thực không giống bệnh nhân vừa tỉnh sau tai nạn tí nào.Trông tinh thần không tệ.Thương Quyết chậm rãi đi đến trước giường.Bác sĩ Trình là một bác sĩ nam có gương mặt chữ điền, khoảng năm mươi tuổi, kinh nghiệm khá phong phú.Nhưng hiện tại biểu cảm của ông lại rất nghiêm túc.Thương Quyết không để tâm mấy.
Người mặt chữ điền thường trông có vẻ nghiêm túc, như thể luôn có việc quan trọng khiến họ lo lắng.Cậu đứng yên cuối giường số ba, một tay lười nhác chống lên tay vịn lan can bên giường.Lục Tự Hành chú ý đến cậu, ngừng lời, nhìn Thương Quyết vài giây.Khoảnh khắc người này xuất hiện trong tầm mắt, cảm giác quen thuộc khiến anh khó chịu ập tới.Anh quen người này.Không hiểu sao, Lục Tự Hành vô cớ cảm thấy chán ghét với người trước mặt này, dây thần kinh toàn thân đều gào thét kháng cự.Nhưng anh vẫn giữ phép lịch sự và tác phong cơ bản, gật đầu nhẹ với Thương Quyết: "Chào cậu."
Ánh mắt Thương Quyết vốn thờ ơ đột nhiên thay đổi, "Ai đây?"
Lục Tự Hành: ...Đây hẳn là câu mà anh muốn hỏi mới đúng."
Cậu là người nhà bệnh nhân à?"
Bác sĩ Trình hỏi.Thương Quyết tưởng Lục Tự Hành sẽ phủ nhận trước, nên đứng yên tại chỗ đợi mấy giây.Lục Tự Hành lại chỉ im lặng nhìn cậu.Thương Quyết càng cảm thấy kỳ quái, nói: "Bạn bè."
Cậu bị bác sĩ Trình gọi ra ngoài phòng bệnh."...
Hẳn là triệu chứng mất trí nhớ sau tai nạn.
Triệu chứng của bệnh nhân hơi đặc biệt, theo tình hình nói chuyện vừa rồi với cậu ấy, ít nhất mất gần ba năm ký ức."
"Mất trí nhớ?"
Thương Quyết kinh ngạc thốt lên.Gần ba năm ký ức...Ba năm trước, cậu với Lục Tự Hành còn chưa quen biết.
Bảo sao, nãy Lục Tự Hành gặp cậu, lại phản ứng như vậy."
Có hồi phục được không?"
"Tổn thương va chạm ở đầu bệnh nhân không nghiêm trọng lắm, xác suất lớn có thể hồi phục.
Tuy cũng có trường hợp cá biệt, người nhà cần chuẩn bị tâm lý..."
"Nhưng cũng không cần quá lo lắng, theo kinh nghiệm trước đây, triệu chứng mất trí nhớ sau tai nạn thường sẽ khá hơn trong vòng một hai tuần."
Thương Quyết hơi thở phào."...
Vâng, cảm ơn bác sĩ."......Thương Quyết đến phòng nước rót một ly nước ấm, mang về phòng bệnh.Lục Tự Hành dựa vào đầu giường, thấy cậu vào thì hơi nhìn sang.Ánh mắt hai người chạm nhau ngắn ngủi, nhanh chóng lảng đi.Bản năng khiến anh mang ác cảm với Thương Quyết.Do đã lâu không có gì vào bụng, sắc môi Lục Tự Hành hơi trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú kia lại không vì thế mà giảm giá trị.Thương Quyết tìm ghế ngồi xuống, bắt chéo chân.Dù cậu không thích Lục Tự Hành, nhưng cũng không đến mức vui vẻ khi thấy đối phương gặp tai nạn mất trí nhớ.May mà bác sĩ nói, khả năng hồi phục rất lớn.
Chút thương xót của Thương Quyết với Lục Tự Hành nhanh chóng tan biến.Cậu nhịn phiền, định đưa cốc nước trong tay cho người kia."
Tên cậu là?"
Lục Tự Hành đột nhiên hỏi."
Thương Quyết."
"Quan hệ giữa chúng ta là gì?"
Trước khi Thương Quyết mở miệng trả lời, giọng bác sĩ Trình bỗng hiện lên trong đầu.'Theo kinh nghiệm trước đây, triệu chứng mất trí nhớ sau tai nạn thường sẽ khá hơn trong vòng một hai tuần.'Một hai tuần...Cậu nhớ lại ghi chú nào đó trong điện thoại của Lục Tự Hành ngày hôm qua, lời đã đến miệng, đầu lưỡi lại đột nhiên xoay chuyển.Thương Quyết cười lạnh, ôm tâm lý chờ xem trò vui khi Lục Tự Hành nhớ lại phát hiện mình bị chơi khăm, thốt ra mấy chữ:"Tớ là bạn trai của cậu."
Bạn trai -Khuôn mặt vạn năm không đổi của Lục Tự Hành, lúc này rốt cuộc có chút biến hóa.Anh điếng người hồi lâu, mới tìm lại được năng lực ngôn ngữ."
Cái gì?"
Đêm qua Thương Quyết ở phòng bệnh cả một đêm, bực bội trong lòng bỗng chốc tan theo trò đùa ác ý này.
Cậu cười tủm tỉm lặp lại: "Tớ là bạn trai của cậu."
Gương mặt Lục Tự Hành như phủ một tầng sương lạnh, "Bạn Thương, tôi rất cảm ơn cậu đã đến bệnh viện chăm sóc tôi."
"Nhưng, lời cậu vừa nói không buồn cười chút nào."
"Cậu nghĩ tớ đùa à?"
"Ừ."
Lục Tự Hành dửng dưng liếc nhìn cậu, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ khinh thường, "Tôi không thể thích cậu."
Câu nói này có chút coi thường người khác.
Bản thân Lục Tự Hành cũng không phát hiện ra, dù anh không có ký ức, nhưng lúc nói chuyện với Thương Quyết, trong lời nói vẫn ẩn giấu sự châm biếm sắc bén.Thương Quyết cười nhẹ, cũng không tiếp lời.
Nhưng cốc nước định đưa cho Lục Tự Hành, quay ngược lại, vào miệng cậu.Lúc này đây cậu cảm thấy "khát chết" khá hợp với người này.Sự im lặng này, ngược lại khiến Lục Tự Hành hơi không yên lòng.Uống xong, Thương Quyết đặt cốc giấy sang một bên, không giải thích nhiều.Lục Tự Hành không nhịn được, "Cậu không có gì muốn nói sao?"
"Cậu mất trí nhớ, lại bị thương."
Thương Quyết tỏ ra rất ân cần."
Không liên quan.
Tôi nói rồi, tôi không thể thích cậu."
"Sao cậu khẳng định vậy?"
"Vì tôi không phải là người đồng tính."
Lục Tự Hành nói.Thương Quyết trông có vẻ cũng không định giải thích, chỉ gật đầu: "Ừ."
"Tôi không thích đàn ông."
Thương Quyết cười: "Hai câu này là một ý."
"...
Tôi chỉ đang nhấn mạnh."
Thương Quyết im lặng một lúc, lát sau, rũ mắt nói: "Trước đây tớ cũng thế, không thích đàn ông."
"..."
Hơi thở Lục Tự Hành đột nhiên nghẹn lại.Ý câu này là, anh - Lục Tự Hành, bẻ cong trai thẳng - Thương Quyết?Anh bắt mình bình tĩnh một lúc, nhưng không tĩnh lại nổi.Thương Quyết không chỉ trích anh, thậm chí trong giọng nói không hề mang chút oán giận gì, lại khiến Lục Tự Hành cảm thấy mình như một tên phụ bạc.Lục Tự Hành nhìn chằm chằm vào cậu, cố gắng tìm ra dấu vết nói dối trên mặt Thương Quyết.Nhưng trong mắt đối phương, ngoài một chút hờn dỗi vô ý lộ ra với lời nói tổn thương của người yêu, còn lại là sự bao dung và tình yêu vô tận.Hoặc là, lời Thương Quyết vừa nói thực sự là sự thật.Hoặc là, người này chính là một kẻ lừa đảo, một thiên tài diễn xuất."...
Tôi hơi khó chịu."
Lần đầu tiên Lục Tự Hành cảm thấy mở miệng nói chuyện là một việc khó khăn như vậy, trong cổ họng như bị thứ gì đó chặn ngang, giọng khàn khàn.Thương Quyết quan tâm hỏi: "Đau đầu?
Tớ đi gọi bác sĩ Trình..."
"Không cần!"
Lục Tự Hành quay mặt không nhìn cậu.Anh nhịn xuống sự khó xử, "...
Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc."
"Được.
Vậy tớ đi rót cho cậu một cốc nước."
Thương Quyết lấy ra chiếc cốc giấy dùng một lần mới từ tủ, rời khỏi phòng bệnh.Cậu không đến phòng nước mà đứng đối diện tường một lúc.Một y tá ở phòng cấp cứu nhận ra cậu, giảm tốc độ xe đẩy y tế lại, lén nghiêng mắt muốn ngắm chàng đẹp trai hiếm có này thêm chút.Nhưng thấy cậu đẹp trai này đứng quay mặt vào tưởng, cả bờ vai đều đang run rẩy."
Phụt -"*Thương Quyết cố ý rề rà hơn mười phút trong phòng nước, trong lúc này khóe miệng không cách nào hạ xuống được.Khuôn mặt Thương Quyết quả rất thu hút, chỉ ở trong khu bệnh viện này chưa đến một ngày, đã có không ít người nhớ thương cậu.Cậu ít khi cười phóng khoáng như vậy, đa số chỉ treo trên miệng một nụ cười xã giao đặc trưng.Giờ cười chân thật một lần, mới khiến người ta thấy được, hóa ra Thương Quyết có một lúm đồng tiền bắt mắt bên má phải, rạng ngời xinh đẹp, khiến người ta không rời mắt nổi.Đợi cảm xúc bình tĩnh lại, đảm bảo trước mặt Lục Tự Hành không đến nỗi không nhịn được cười bị lộ tẩy, cậu mới chậm rãi quay lại phòng bệnh.Qua nửa tiếng đấu tranh tâm lý, người bên trong rõ ràng đã điều chỉnh tâm thái rồi.Nghi ngờ vốn đầy mười phần của Lục Tự Hành, trải qua câu "Trước đây tớ cũng thế, không thích đàn ông" đầy sức công phá của Thương Quyết, chỉ còn lại bảy phần.Anh vẫn không tin lời Thương Quyết, nhưng, anh luôn cần minh chứng để chứng minh một mệnh đề."
Cậu nói chúng ta là người yêu, có bằng chứng gì không?"
"Bằng chứng?"
"Ví dụ, chúng ta quen nhau khi nào."
"Ngày một tháng mười một năm ngoái."
Giọng Lục Tự Hành ngầm mang theo chút nghi ngờ: "Cậu nhớ rất rõ."
"Ngày chúng ta ở bên nhau, đương nhiên phải nhớ rõ rồi."
"Cậu tỏ tình với tôi như thế nào?"
"..."
"Sao?"
Thấy cậu không trả lời, Lục Tự Hành lập tức gặng hỏi.Lát sau, Thương Quyết thản nhiên trả lời: "Bảo bối, là cậu thổ lộ với tớ."
"..."
Không thể nào."
Đừng gọi tôi thế."
Lục Tự Hành nghe tiếng "bảo bối" thân mật ấy, bị ghê tởm đến nổi da gà.Thương Quyết đơn giản suy đoán cách thổ lộ của thứ sinh vật ngoài hành tinh như Lục Tự Hành, há miệng nói:"Cậu nói, vị trí của tớ trong lòng cậu chỉ đứng sau toán học."
"Không thể nào."
"Sau đó, chúng ta ở bên nhau."
"Không thể nào."
Thương Quyết cười: "Sao cậu lại khẳng định, thích tớ là chuyện tuyệt đối không thể?"
Lục Tự Hành không hiểu tại sao lại không thể.Anh quả thật không thể dùng logic phản bác lại lời Thương Quyết.
Vì xác suất anh thích người trước mặt, đúng thật không phải bằng 0.Dù chỉ là một phần vạn, nó vẫn tồn tại.Nhưng, "Không thể tức là không thể."
"..."
Thương Quyết lại rơi vào im lặng khiến Lục Tự Hành bất an."
Cậu có ảnh lúc chúng ta bên nhau không?"
Thương Quyết bịa đại: "Cậu quên rồi sao, cậu không thích chụp ảnh."
Chỉ một câu bịa đặt này, lại cứng rắn dập tắt một phần nghi ngờ trong lòng Lục Tự Hành.Anh đúng rất ghét chụp ảnh, từ nhỏ đến lớn số ảnh lưu lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.Thương Quyết còn sợ anh không tin, tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Tớ năn nỉ ỉ ôi cậu chụp chung một tấm, thế mà cậu vẫn không chịu."
"..."
"Tớ muốn chụp lén một tấm, hừ, cậu còn dám mắng tớ."
Thương Quyết vui vẻ cong bên chân đang bắt chéo lên, "Nhưng, bảo bối dáng vẻ cậu tức giận, tớ cũng thích..."
"...
Đủ rồi!"
Thương Quyết ngậm miệng không nói nữa.Không phải bị Lục Tự Hành dọa, mà cậu sợ bệnh nhân này ngoại thương chưa khỏi, đã bị mình tức ra nội thương.Lục Tự Hành mím chặt môi, không nói, không hỏi tiếp nữa.Nghe thêm một câu người này nói, anh sợ tim anh cũng có vấn đề mất.Thương Quyết ở phòng bệnh đến tối.Để thực hiện lời hứa với anh trai Lục Tự Hành hôm qua, hôm nay cậu cúp hai tiết phụ và một tiết xác suất thống kê.Trong lúc này, thỉnh thoảng trả lời vài tin nhắn của Cát Chí Thành.Đêm qua hai người còn lại trong phòng 323 đến nửa đêm phát hiện Lục Tự Hành chưa về, điện thoại không ai nghe, liền gấp gáp đi tìm giáo viên cố vấn.Thương Quyết giải thích tình hình với hai người, bảo họ đợi vài ngày nữa rồi đến bệnh viện thăm.Vừa tai nạn lại vừa mất trí nhớ, thêm người gây tai nạn hiện còn ở đồn cảnh sát, anh trai Lục Tự Hành tối nay về nước cần phải tiếp tục xử lý đủ thứ việc linh tinh.Tính cách Cát Chí Thành không đủ chín chắn, Lâm Húc Anh dù khá hơn chút, nhưng đến đây sợ cũng không giúp được gì, ngược lại thêm rối.Tám giờ tối, một thanh niên khoảng hai sáu hai bảy tuổi bước vội vào phòng bệnh.Thương Quyết chưa từng gặp anh trai Lục Tự Hành, nhưng lần đầu nhìn thấy người thanh niên này, cậu biết, người này chính là anh trai Lục Tự Hành, Lục Vân Sanh.Mặt mũi hai anh em có chút giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác.Lục Tự Hành thường là khuôn mặt nghiêm nghị vô cảm, không hay cười, lúc không nói chuyện trông ra vẻ cao xa khó gần.
Còn Lục Vân Sanh thì ngược lại, dù có thể cảm nhận được vẻ chín chắn tích lũy từ sự từng trải, nhưng không khiến người ta cảm thấy khó gần.Người này thấy Lục Tự Hành, bước vội tới quan sát hồi lâu, cho Lục Tự Hành một cái ôm pha lẫn sự áy náy.Lúc này Thương Quyết mới phát hiện, chiều cao kỳ cục của Lục Tự Hành hóa ra chỉ là ngoại lệ.Lục Vân Sanh làm anh trai, lại chỉ cao bằng Thương Quyết, thậm chí còn thấp hơn cậu một hai phân.Đợi Lục Vân Sanh đứng dậy, toàn bộ sự chú ý mới tách khỏi em trai mình, nhìn sang Thương Quyết đứng bên cạnh.Thương Quyết chào Lục Vân Sanh.
Hai người đi vài bước ra ngoài nói chuyện, Lục Vân Sanh không ngừng cảm ơn cậu."
Không có gì, em là bạn cậu ấy, đây cũng là việc em nên làm.
À, em sợ anh đang trên đường, vì lí do an toàn nên không nói tình hình Lục Tự Hành với anh."
Thương Quyết thuật lại lời bác sĩ Trình nói lúc ban ngày."
Anh đừng quá lo, nghe ý bác sĩ là vẫn có thể hồi phục được."
Nghe thấy em trai mất trí nhớ, Lục Vân Sanh lặng người hồi lâu.
"...
Anh hiểu rồi."
"Anh không sao chứ?"
Lục Vân Sanh cười với Thương Quyết, "Chắc em cũng nghe cảnh sát nói rồi, Tự Hành chỉ có mình anh."
"Cha mẹ anh, khi xưa vì tai nạn mà qua đời, nên có chút..."
Thương Quyết rơi vào im lặng.
Lúc này cũng không tiện nói lời an ủi.Lục Vân Sanh thu cảm xúc lại, không muốn để lộ ra vẻ mất bình tĩnh trước cậu sinh viên nhỏ hơn mình này."
Đã rất khuya rồi, vất vả bạn Thương chăm sóc em trai anh, thực sự cảm ơn em."
Thương Quyết lễ phép đáp lại, chào tạm biệt hai người."
Anh đưa em..."
"Không cần.
Anh chăm sóc cậu ấy đi, em ở gần đây thôi."
Lục Vân Sanh cũng lo lắng cho vết thương của em trai, nghe vậy không cố tiễn nữa.Ánh mắt Thương Quyết hướng về Lục Tự Hành ở phía không xa, đợi người sau nhìn lại, liền nói gì đấy không kèm tiếng.Lục Tự Hành đọc ra khẩu hình của cậu, mí mắt giật mạnh.Là "Tạm biệt, bảo bối".Tên lừa đảo miệng đầy dối trá rời đi rồiHai anh em ngồi với nhau khoảng nửa tiếng, Lục Vân Sanh nhận thấy được, năng lực nhận thức của Lục Tự Hành không bị tổn thương, trí lực logic đều bình thường.Trái tim treo ngược suốt quãng đường cũng yên tâm không ít.Sau đó anh ta chạy một chuyến đến đồn cảnh sát, bàn bạc việc xử lý người gây tai nạn.Lúc quay lại, tiện thể mang theo điện thoại của Lục Tự Hành vốn tạm gửi ở chỗ cảnh sát.Anh ta đưa điện thoại trả lại cho Lục Tự Hành.Điện thoại đặt khóa mật khẩu.Lục Tự Hành thử mấy mật khẩu thường dùng thời cấp ba, mở khóa thành công.Điều này cho anh chút an ủi.Ít ra vẫn có thứ, không thay đổi theo thời gian.Anh suýt chút nữa đã thử dùng ngày tháng "ở bên nhau" với Thương Quyết kia để mở khóa."
Xem album ảnh," Lục Vân Sanh đề nghị, "Có thể thấy ảnh cuộc sống dạo gần đây, nhớ lại chút gì đó."
"Vâng."
Lục Tự Hành đáp, nhưng không mở album, mà nhấn vào ứng dụng liên lạc khác.Anh không thích chụp ảnh, dù là ảnh sinh hoạt, hay ảnh phong cảnh.Anh hiểu thói quen của mình, album định kỳ dọn dẹp, khả năng cao là bên trong không có thứ gì."
Anh, một năm nay em có yêu đương không?"
Lục Vân Sanh sững sờ, "Không có, anh không nghe em nhắc qua."
Quả nhiên là lừa đảo.
Lục Tự Hành mặt lạnh tanh nghĩ, mở Wechat nhìn tin nhắn, cố gắng từ lịch sử trò chuyện gần đây với người khác tìm lại chút mảnh vụn ký ức.Mấy cái tên từ trên xuống dưới, đều khiến Lục Tự Hành thấy lạ lẫm.Cát Chí Thành, Lâm Húc Anh...Có một người quen, chính là kẻ lừa đảo Thương Quyết.Anh dừng lại, vô thức nhấn vào ảnh đại diện cáo nhỏ kia.Chỉ có một tin nhắn:[Lục Tự Hành]: [Chuyển tiền]Số tiền chuyển: 520.Lục Tự Hành: "..."===Đôi lời từ mình: hmmm nói thật chương này làm mình phân vân lâu nhất chính là xưng hộ giữa 2 nhỏ Lục - Quyết, anh/em thì không hợp với thiết lập char vì TQ đời nào lại xưng em khi đang ghét LTH =))) mà xưng anh gọi Lục ca là em thì nó lại bị kỳ á =))))))) mà tôi-cậu thì nó ko đủ nhây + xa cách, cuối cùng chiết trung lựa chọn cậu-tớ, hi vọng mọi người thấy ổn huhu hoặc nếu mn có góp ý nào khác thì rất hoan nghênh nha~Và mình nghĩ là cả về sau mình sẽ không chọn xưng hô anh-em cho 2 nhỏ này, vì nó mất đi sự vui vẻ của 1 cặp đôi gei đồng niên =)))))) anw đấy là suy nghĩ bây giờ sau này ra sao tính sau dzị hic =))