- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !
Chương 89
Chương 89
Hai ngày sau, bọn họ đã với tốc độ cực nhanh đến được một châu huyện giáp cận Hoàng Châu.Vừa hạ xuống đất, mấy người trước tiên đi vào một tửu lâu gần đó dùng bữa.
Ăn xong chuẩn bị trả tiền, chưởng quỹ lại cười nói:
"Chư vị đại nhân xin cứ yên tâm đi thôi, tri phủ đã thay các vị thanh toán rồi."
Nói rồi, ông còn bảo tiểu nhị mang ra mấy hộp đồ ăn cùng bao gói:
"Đây là điểm tâm nổi danh của bản địa, Bạch công tử mỗi loại nếm thử một ít.
Còn đây là dược liệu, cao trị thương cốt do Trần Quốc Công đặc biệt chuẩn bị cho công tử.
Ngoài ra, còn có y phục hành trang, tiếp đó là ngân phiếu.
Dọc đường nếu thấy không đủ, cứ vào bất kỳ tửu lâu nào báo một tiếng, Trần Quốc Công tự khắc sẽ biết."
"......"
Thừa Tiêu nhìn mà ngây người.Bạch Chiêu Hoa lật mấy tờ ngân phiếu dày cộp, nheo mắt nhìn lá thư của cha đặt trong đó, xác định đây đúng là tiền tiêu vặt cha cậu gửi, chứ chẳng phải quà biếu của quan lại địa phương.
Thế là cậu hiểu ngay, cha đã sớm thiết lập một tuyến "hộ nhi chuyên dụng" chạy thẳng đến Hoàng Châu, dọc đường toàn bộ quan lại đều được dặn dò sẵn, hộ tống cậu như sao che trăng.
Mỗi lần cậu vừa đặt chân vào thành, tri phủ nơi đó hẳn sẽ lập tức nhận được tin.Cậu khẽ nói một tiếng cảm tạ, nhưng vẫn bảo Úc Trường Lâm trả tiền cho tửu lâu.Hiện tại đã giống như bị các quan tri phủ coi thành một vị "tuần tra quan lưu động", cậu tự nhủ càng phải làm người thật thà một chút.Trước cửa tửu lâu, chẳng mấy chốc liền xuất hiện một cảnh tượng thế này—Chưởng quỹ ở phía sau đuổi theo một công tử áo trắng, công tử liên tục xua tay từ chối, mấy lượt không thoát, rốt cuộc đành bất đắc dĩ ôm lấy hũ thịt muối chưởng quỹ nhét vào, vừa nhai vừa đi.Lên lại xe ngựa, Bạch Chiêu Hoa bắt đầu mở gói cha gửi.
Ngoài y phục trang sức, còn có mấy tấm mặt nạ.Việc Úc Trường Lâm cùng cậu đến Thiên Tâm Tông, chắc hẳn Quải Tử Trương đã bẩm lại với cha.
Cha cậu nghĩ con mình bên ngoài mua sắm bất tiện, nên gửi thêm vài vật dụng tùy thân.Cậu cầm mặt nạ lên, thử đeo trên mặt Úc Trường Lâm, rồi vén rèm, bảo Thừa Tiêu quay sang, cũng áp mặt nạ lên thử.
Cậu cười nói:
"Vừa vặn đấy.
Các ngươi, một là người của Thiên Tâm Tông, một lại lén phá môn quy mà ra.
Đến Hoàng Châu, chắc chắn đâu đâu cũng có tu sĩ.
Để tránh rắc rối, tốt nhất hai ngươi cứ mang mặt nạ vào."
Thừa Tiêu thoáng sững sờ, vội né mắt, nhận mặt nạ:
"Đa tạ Bạch công tử."
Bạch Chiêu Hoa lại quay vào xe.Úc Trường Lâm siết chặt mặt nạ trong tay, hơi khép mắt nhìn cậu, rồi liếc ra phía trước, mặt thoáng trầm xuống:
"Ta không cần giống như kẻ khác."
"Thật sao?"
Bạch Chiêu Hoa cầm lấy mặt nạ của hắn, ngắm nghía một hồi, sau đó từ bao lấy ra một con ngọc ấn ngày thường dùng trong giao tế, ấn mạnh lên trán mặt nạ.
Chỉ thấy ở góc trán mặt nạ, hiện lên một dấu nhỏ: "Đáo thử nhất du Ly chi ấn" (Ly từng ghé qua).Úc Trường Lâm: "......"
Trong kinh, những công tử quý tộc thường mang bên mình một con ấn, có kẻ khắc tên, có kẻ cầu may, khắc "bách tà bất xâm", "bình an cát tường" v.v...
Nhưng ngày trước Bạch Chiêu Hoa cảm thấy bản thân cái gì cũng đủ, lại tự cho mình vốn đã quá may mắn, chẳng cần cầu thêm.
Thế là cậu khắc một con "đáo thử nhất du", ý tứ: "Bản thiếu gia ngự giá tới đây, các ngươi liền được đại cát đại lợi rồi!"
Ngông cuồng đến cực điểm.
Sau này lớn lên, nghĩ lại thì thấy xấu hổ, nhưng lại chẳng nỡ vứt, bèn đổi sang khắc bằng tên sữa.
Ai không thân cậu, cũng chẳng biết chữ "Ly" kia chính là cậu."
Bây giờ thì khác rồi, đúng không?"
Bạch Chiêu Hoa cất ấn, bĩu môi đưa lại mặt nạ cho hắn, vẻ bất đắc dĩ:
"Ấn này ta bỏ đã lâu, chẳng ngờ hôm nay lại có chỗ dùng."
Úc Trường Lâm nhìn mấy chữ ấy, sắc mặt càng đen, bèn đưa tay khẽ xóa, lặng lẽ biến thành: "Đáo thử vĩnh du Ly chi ấn" (Ly mãi mãi ghé qua).
Lúc này mới hơi nhếch môi cười.Chiều hôm đó, Bạch Chiêu Hoa ngồi trong làn kim quang, từ trên cao chậm rãi nhìn xuống, nghe Úc Trường Lâm nói "tới rồi", cậu chỉ thấy sống mũi cay xè, nước mắt lưng tròng.Hoàng Châu, ta đến rồi đây !Xe ngựa vào thành, dễ dàng nhận ra dân cư thưa thớt.Bạch Chiêu Hoa kéo rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy bóng người lác đác.
Dân chúng nhìn xe ngựa đi vào, cũng chẳng biểu cảm gì.Lúc này tiến vào Hoàng Châu, hoặc là quan viên, hoặc là tu sĩ đến trấn áp quỷ dịch.
Nhưng từ vẻ mặt họ, hiển nhiên chẳng còn đặt kỳ vọng vào kẻ mới đến.Đi thêm một đoạn, Bạch Chiêu Hoa khẽ hừ, nói với Úc Trường Lâm:
"Ngươi có thấy chỗ nào lạ không?"
Úc Trường Lâm gật:
"Khắp nơi toàn đồ hình rồng."
Rồng vốn là điềm lành, nhưng Bạch Chiêu Hoa chưa từng thấy cảnh tượng nào kỳ lạ như vậy: hầu như nhà nào trên cửa, trên mái cũng đều chạm trổ rồng, quán rượu tửu lâu bảng hiệu cũng khắc rồng...
Thế mà đi thêm chốc lát, lại thấy ít dần, thậm chí vài ngôi nhà trước cửa còn lưu lại dấu vết bị xóa đi.Thật cổ quái.Thừa Tiêu đánh xe đến trước một quán trà, hắn mang mặt nạ, nhảy xuống vén rèm:
"Bạch công tử, chúng ta nghỉ chân uống ngụm trà đi."
Bạch Chiêu Hoa gật đầu.Trong quán trà ngược lại có mấy người.
Có thể nhân cơ hội hỏi thăm chuyện đồ hình.Úc Trường Lâm đặt xuống xe lăn gỗ, bế cậu ngồi lên, rồi đẩy vào quán, gọi mấy bát trà.Thừa Tiêu đảo mắt nhìn quanh.Lúc chủ quán bưng trà lên, Bạch Chiêu Hoa liền hỏi:
"Lão bá, vì sao Hoàng Châu các vị khắp nơi đều là đồ hình rồng?
Đây là lần đầu ta thấy cảnh tượng thế này."
Nghe vậy, lão biết ngay cậu là người mới đến, lại nhìn thấy hai kẻ bên cạnh mang kiếm, chẳng giống quan phủ, liền cho rằng họ là tu sĩ tới cứu trợ, bèn cười nói:
"Việc này phải nói từ trăm năm trước..."
"Oh?"
Lão thong thả kể:
"Vài trăm năm trước, Hoàng Châu chúng ta gặp phải một trận đại hạn nghiêm trọng, suýt thành thành hoang.
Bỗng có một ngày, một con thần long bơi ngang qua, chỉ thoáng nhìn thôi, chưa đợi dân chúng cầu xin, đã giáng mưa xuống.
Có lẽ sợ ít thì không đủ, nhiều thì lại thành lũ, khi giáng mưa còn dẫn đến một con sông, từ đó mới rời đi, chẳng còn tăm tích.
Dân Hoàng Châu cảm kích ân đức, nhưng chẳng biết danh tự phong hiệu ra sao, bèn lấy đồ hình mà ghi nhớ.
Từ đó, nhà nhà đều tôn kính đồ hình rồng.
Lâu ngày, rồng liền thành totem bản thổ của chúng ta."
Úc Trường Lâm hơi khựng lại.Thừa Tiêu lập tức nhìn sang Bạch Chiêu Hoa.Bạch Chiêu Hoa cũng ngẩn người, đảo mắt ra sức hồi tưởng lại...