- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !
Chương 59
Chương 59
Chương 23 : Tâm động Bạch Chiêu Hoa cảm thấy Úc Trường Lâm có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc không nói rõ được là sai ở chỗ nào.
Nghĩ mãi không ra, cậu cũng chẳng buồn để ý nữa, dốc lòng chuẩn bị cho buổi xem mắt vài ngày tới.Trước đây cậu vốn chẳng thích đọc sách, vậy mà mấy hôm nay lại chẳng đi đâu, chỉ một mực ở thư phòng, chăm chú đọc sách viết chữ.Bọn nha hoàn và tiểu đồng ban đầu còn tưởng cậu đùa, nhưng mấy ngày trôi qua, thấy cậu vẫn nghiêm túc như vậy thì xúc động đến suýt rơi nước mắt.
Trước kia kéo thế nào cũng chẳng chịu vào thư phòng, nay lại có thể ngồi nguyên một ngày trong đó!Minh Trúc khi vào quét dọn, nhìn thấy cảnh thiếu gia vừa ngâm nga vừa lắc đầu học thuộc thơ, ra ngoài còn vô thức dụi mắt.
Ngoảnh lại nhìn, thiếu gia lại đang cắm cúi viết chữ say sưa.Hoàn hồn lại, y vội chạy đi báo với mấy người Ngọc Thư, hớn hở nói:
"Thiếu gia thực sự đang chăm học đấy!"
Ngọc Thư vui mừng:
"Hôm trước còn nghe lão gia phu nhân nhắc đến hôn sự của thiếu gia, chắc là thiếu gia vì vị tiểu thư nào đó mà thay đổi đây?"
Mấy người thấp giọng cười khúc khích, còn định tán gẫu thêm thì bỗng nghe một tiếng lạnh lẽo vang lên:
"Thật vậy sao?"
Cả bọn quay đầu, thấy vị thị vệ mang mặt nạ chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.
Đôi mắt hắn lạnh băng, như lưỡi tên xuyên thẳng qua họ.Gương mặt dù bị mặt nạ bạc che đi, nhưng theo bản năng, ai nấy đều cảm thấy sắc mặt hắn lúc này chắc hẳn cực kỳ khó coi.
Bình thường vốn đã sợ hắn, nay càng hoảng hốt, vội vàng tản ra.Trong thư phòng, Bạch Chiêu Hoa đang gắng sức đọc sách, nghe tiếng gõ cửa thì mơ hồ đáp:
"Vào đi!"
Một lát sau, có người đặt lên bàn một tiểu hồ rượu, bên cạnh còn một chiếc lồng gỗ nhỏ, trong nhốt một con dế to, lúc ấy còn gáy lên mấy tiếng "tí tách" như hợp cảnh.Cậu ngẩn người, ngẩng đầu nhìn.Rượu là loại thượng hạng Kiếm Nam Xuân.
Con dế to thì cậu chưa từng thấy, hẳn là mới bắt được.Người đến là Úc Trường Lâm.
Thấy cậu chẳng động, hắn hỏi:
"Ngươi không chơi nữa sao?"
Bạch Chiêu Hoa đưa đôi tay ngứa ngáy xuống gầm bàn xoa xoa, tiếc nuối đáp:
"Dạo này ta không chơi.
Ngươi cất đi, đợi ta xem mắt xong rồi hãy chơi."
Không biết có phải vì trời nhiều mây hay không, mà lúc này Bạch Chiêu Hoa cứ thấy trên người Úc Trường Lâm toát ra một luồng oán khí khiến người ta khó mà làm ngơ.
Ánh mắt hắn nhìn cậu còn vương chút giận dữ."
Ngươi bị làm sao vậy?"
Bạch Chiêu Hoa liếc hắn, lại cầm bút tiếp tục vẽ con rùa, còn khoác thêm cho mai rùa một vòng hoa.
"Gần đây ta không ra ngoài, nhưng ngươi có thể đi dạo cho khuây khỏa mà."
Một hồi im lặng."......Ngươi thật sự muốn làm phò mã đến vậy sao?"
Câu nói ấy như bị gằn ra từng chữ.Bạch Chiêu Hoa vừa khe khẽ ngâm khúc hát vừa vẽ, không nghe rõ, lại hí hoáy vẽ một con rồng đầu to mình nhỏ, ngẩng lên hỏi:
"Ngươi nói gì cơ?"
Úc Trường Lâm không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm bức vẽ:
"Đây gọi là ngươi chăm học sao?"
"Không đẹp à?"
Cậu gãi cằm ngắm nghía.
"Ta thấy cũng ổn.
Dù gì công chúa cũng chẳng xem mấy thứ này, ta chỉ vẽ cho đỡ buồn thôi, tiến bộ nhiều rồi đấy chứ."
"......"
Úc Trường Lâm muốn bật cười, nhưng nghe cậu lại nhắc đến công chúa, tim hắn như nghẹn lại, chẳng thể nói thêm lời nào.Bạch Chiêu Hoa lần đầu thấy trong mắt hắn hiện nhiều cảm xúc như thế, lấy làm lạ:
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Chẳng lẽ..."
Cậu chợt bật dậy, "Ngươi định đến để từ biệt ta sao?"
Úc Trường Lâm: "......"
Thấy hắn quay mặt đi, dáng vẻ tức đến phát run, Bạch Chiêu Hoa càng chẳng hiểu ra sao:
"Chưa đi ngay thì tốt rồi.
Vụ công chúa, ta còn cần ngươi giúp đó."
Úc Trường Lâm xoay người bỏ đi."
Làm sao thế nhỉ?"
Bạch Chiêu Hoa ngồi lại ghế, ngẩn ngơ một lát, rồi cúi đầu cười, lại chăm chú vẽ rồng.
Lần này cố gắng không để thân quá nhỏ, vẽ xong cậu vô cùng mãn nguyện, cầm bức tranh đi quanh thư phòng thưởng thức.Ngọc Thư mang bánh trái cây vào, nhìn thoáng qua rồi cười:
"Thiếu gia, đây là... nòng nọc ạ?
Ngài vẽ thật khéo!"
"......"
Cậu đặt tranh trở lại bàn, chắp tay sau lưng, nhíu mày bỏ đi.Rất nhanh, ngày xem mắt đã đến.Bạch Chiêu Hoa ngồi xe ngựa, nét mặt rạng rỡ, đến ngự hoa viên do Thái hậu an bài.Hôm nay không quá nóng, hoa viên vốn đã mát mẻ.
Cậu mặc cẩm bào trắng bạc viền gấm, mỏng nhẹ tinh xảo.
Sau lưng là Úc Trường Lâm mặt lạnh như băng, theo thái giám tiến vào trong, hướng về đình giữa hồ.Đi qua con đường nhỏ nở đầy hoa đào, liền thấy đình giữa hồ hiện ra.Đình ba tầng, tầng hai có nhiều cung nữ đứng hầu, ở chính giữa là một bóng dáng sang quý rực rỡ — hẳn chính là công chúa Hòa Ý.Cảm nhận được ánh mắt trên cao, Bạch Chiêu Hoa không tránh né, còn ngẩng đầu cười hề hề.
Nụ cười ấy khiến thái giám đi trước toát mồ hôi lạnh: Ngươi thật sự là một kẻ liều lĩnh.Vào đến đình, Bạch Chiêu Hoa xách vạt áo, nhanh nhẹn bước lên tầng hai, vén rèm châu, không thèm nhìn, lập tức cúi người hành lễ:
"Tại hạ Bạch Chiêu Hoa, bái kiến công chúa, chúc công chúa vạn an."
Vừa dứt lời, đã nghe một tiếng cười.
Ngẩng đầu nhìn, hóa ra mình đang hành lễ với một... người rơm khoác đầy gấm vóc.
Còn công chúa Hòa Ý thật thì đang ngồi nơi không xa, một mình đánh cờ.Tiếng cười vừa rồi, chính là nàng bật ra.Mấy cung nữ đứng cạnh cũng cố nín cười, bụng thầm nghĩ: Vị công tử này ngốc quá mức.Bạch Chiêu Hoa cũng cười theo, quay người, lần nữa hướng về công chúa thật hành lễ thỉnh an.Úc Trường Lâm nhìn bóng lưng cậu, bàn tay nắm chặt thành quyền.Công chúa Hòa Ý chẳng buồn ngước mắt, chỉ khẽ cười:
"Người ta vẫn nói, phẩm cách chơi cờ cũng như phẩm cách con người.
Ngươi đã đến, sao không cùng ta đánh một ván?"
"Vâng."
Bạch Chiêu Hoa hí hửng bước tới, liếc nàng một cái, ngồi xuống liền cầm quân đen, "tách" một tiếng đặt ngay giữa bàn cờ!Sắc mặt mọi người thoáng biến đổi.
Một thái giám vội nhắc nhở, hạ giọng nói:
"Còn chưa định ai đi trước, sao Bạch công tử lại hạ trước rồi?
Chắc là lỡ tay.
Mau nhấc quân lên, để công chúa đi trước."
Nghe vậy, Bạch Chiêu Hoa lập tức làm bộ cuống quýt, vội nhặt quân cờ lên giải thích:
"Ôi chao, bình thường toàn ta đánh trước, quen tay thành tật, quên mất... mong công chúa thứ lỗi!"
Thái giám: ...Vô phương cứu chữa rồi.Công chúa mỉm cười:
"Không cần, ngươi đã quen đi trước, thì cứ thế đi."
"Thế sao tiện được, nhưng nếu công chúa đã nói vậy, tại hạ đành nghe theo thôi..."
Dứt lời, cậu lại đặt quân đen ngay chính giữa bàn cờ.