- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 432,787
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #131
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 129 : Thành phố C
Chương 129 : Thành phố C
Chương 64: Người yêu hoàn hảo【10】- "Em... em khóc rồi sao?..." (1) Tưởng rằng chỉ cần nín thở ăn xong bữa tối là có thể thoát nạn, nhưng nào ngờ Leicester lại không hề có ý định buông tha em."
Có vẻ tối nay tôi chỉ còn cách ngủ lại đây rồi."
Leicester giả vờ nhận một cuộc điện thoại, sau đó thở dài đầy tiếc nuối, mỉm cười giải thích với họ:"Người đại diện của tôi vừa gọi đến, nói rằng trước cửa nhà tôi đã bị người hâm mộ vây kín..."
Đàm Gian sững người, linh cảm không lành ngày càng rõ rệt.
Em thấy Leicester thở dài, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý: "Xem ra hôm nay tôi phải tá túc ở đây một đêm rồi.
Percy tiên sinh chắc không phiền chứ?"
Leicester đặt xuống bát súp đã nguội lạnh trên tay.
Rõ ràng là đang lịch sự hỏi ý Percy, nhưng ánh mắt xanh biếc sắc bén như sói hoang kia lại không rời khỏi Đàm Gian dù chỉ một giây.Em có vẻ căng thẳng, mái tóc đen mềm mại sau những gì vừa diễn ra đã trở nên rối bù, rũ xuống hai bên mặt, càng làm tôn lên sắc hồng nhàn nhạt nơi đuôi mắt.
Bây giờ, em chỉ biết ngơ ngác nhìn dao nĩa trên bàn, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình.Trông giống như một chú thỏ con không muốn bị phát hiện."
Dù sao thì cũng không thể để người hâm mộ biết tôi luôn qua đêm bên ngoài được."
Leicester hơi cúi mắt, như thể đang tìm một lý do hợp lý để bào chữa cho việc ở lại.Qua đêm bên ngoài...
Ở trong nhà hàng xóm, ép một cậu bé xinh đẹp vào góc tường, dụ dỗ em nếm thử giọt rượu đỏ đọng lại trên ngực mình.Ánh mắt Leicester tối sầm lại, nụ cười khách sáo trên mặt suýt nữa không giữ nổi, đôi mắt xanh sắc lạnh dán chặt vào Đàm Gian, trần trụi đến mức tưởng chừng như muốn nuốt chửng em ngay lập tức.Ánh đèn hắt xuống, khuôn mặt Percy chìm trong bóng tối.
Anh không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ là ngón tay đang lướt trên viền tách trà khẽ dừng lại.Percy vẫn giữ nụ cười nhã nhặn như thường lệ, nhưng từng lời anh thốt ra đều ẩn chứa gai nhọn, một sự lịch thiệp đầy châm chọc: "À, tôi không thấy phiền đâu, Leicester tiên sinh."
Trong tách trà, nước trà màu nâu gần như hòa làm một với đôi mắt Percy.
Anh hơi nhếch môi, giọng nói trầm thấp: "Nhưng so với việc qua đêm bên ngoài, thì việc cố chấp làm con chó của người khác có lẽ còn không thích hợp hơn."
Đàm Gian trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Percy - người vốn luôn nhã nhặn, lịch sự lại bình tĩnh mắng người một cách sắc bén như vậy.Quá đỉnh!Nụ cười trên mặt Leicester cứng đờ, khuôn mặt điển trai trở nên âm trầm.
Anh ta biết, với tư cách là NPC, anh ta nhất định sẽ được ở lại, nhưng cái cách Percy đang tỏ ra như một chủ nhân thực thụ khiến anh ta tức đến nghiến răng."
Percy tiền bối lúc nào cũng hài hước như vậy, điểm này tôi còn phải học hỏi nhiều."
Leicester thậm chí còn dùng từ "tiền bối".Percy khẽ cười lạnh.Anh biết Leicester đang chế giễu anh là kẻ si tình mù quáng.Nhưng vậy thì sao chứ?Ít nhất, anh đã chạm đến em, lúc này, anh mới chính là người chồng danh chính ngôn thuận của Đàm Gian.Percy uống cạn chén trà, đôi mắt nâu phảng phất ý cười.
Anh nhẹ nhàng đặt đáy tách xuống đĩa sứ trắng, đứng dậy, tà áo gió vẽ nên một đường cong hoàn mỹ.Giọng anh ôn hòa, nhưng lời lẽ lại nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương: "Thật sao?
Vậy cậu đúng là nên học hỏi tôi thật đấy, dù sao thì, là người chồng duy nhất của Tiểu Đàm, tôi vẫn có rất nhiều thứ đáng để cậu học tập."
Sắc mặt Leicester lập tức tối sầm lại.Ngồi bên cạnh, Đàm Gian thậm chí có thể nghe thấy âm thanh nghiến răng ken két đầy phẫn nộ của anh ta."
Chết tiệt."
"Đừng có lặp đi lặp lại quan hệ của các người nữa...
Chỉ là một thân phận NPC vô nghĩa mà thôi—"Bên cạnh, con robot dọn nhà vốn đang im lặng bỗng nhiên xoay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng quét thẳng về phía anh ta.Nhận ra mình lỡ lời, Leicester lập tức im bặt, chỉ có khuôn mặt vẫn u ám, mùi giấm chua nồng nặc đến mức suýt nhấn chìm anh ta hoàn toàn.Percy chắc chắn không thích Tiểu Đàm nhiều đến thế.Bởi vì nếu anh thực sự là chồng của Tiểu Đàm, thì ngay cả trên thẻ tên của con chó nhà anh cũng phải khắc dòng chữ: "Chồng của Tiểu Đàm - con chó của Tiểu Đàm."
Hai người đấu khẩu một hồi, cuối cùng Leicester vẫn thành công ở lại nhà.Vấn đề ai sẽ ngủ chung với Đàm Gian trong phòng ngủ chính tranh cãi mãi không có kết quả.
Cộng thêm việc Đàm Gian níu lấy vạt áo Percy, mềm giọng nũng nịu rằng em muốn ngủ một mình, cuối cùng phòng ngủ chính thuộc về em, còn Leicester và Percy mỗi người đành phải chen chúc trong phòng ngủ phụ.Sau một đêm đầy hỗn loạn, đến khi Đàm Gian ngoan ngoãn tắm rửa xong lên giường thì trời đã về khuya.Con robot quét nhà khi nãy khiến em có cảm giác rất kỳ lạ.
Vì thế, trước khi bước vào phòng, Đàm Gian cố tình khóa nó lại bên ngoài.Em cẩn thận kiểm tra khóa cửa, sau đó thoải mái trèo lên giường.Nằm đó, làn da Đàm Gian trắng nõn pha chút ửng hồng, chiếc áo sơ mi rộng Percy chọn cho em lỏng lẻo ôm lấy cơ thể.
Chỉ cần xoay người trên giường một chút, liền để lộ một nửa vòng eo thon nhỏ.Chiếc giường trong phòng ngủ chính trải thảm lông thiên nga, vừa nằm xuống đã như chìm vào một đám mây, êm ái đến mê người."
Thống Thống, thật kỳ lạ, nhiệm vụ chính tuyến đến giờ vẫn không rõ ràng chút nào."
Đàm Gian khẽ mím môi, ngón tay vô thức xoắn lấy nhau.
Đôi mắt dần nặng trĩu, cơn buồn ngủ kéo đến từng đợt.Hôm nay, em nhất định đòi ngủ một mình, không chỉ vì Percy và Leicester đều ở đây.
Chủ yếu là vì Đàm Gian đang có tham vọng phát triển sự nghiệp ngày một lớn mạnh.Hiện tại, em còn chưa biết nhiệm vụ chính tuyến cơ bản nhất của mình là gì....