- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,609
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #121
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 119 : Thành phố C
Chương 119 : Thành phố C
Chương 59: Người yêu hoàn hảo【5】 – Đừng tin chồng của em (1) Môi Đàm Gian bỗng chốc bị miết rất mạnh.Bàn tay đang bao trùm nửa gương mặt em có những khớp xương rõ ràng, lạnh lẽo đến rợn người, làn da mang cảm giác dính nhớp như loài rắn ẩm ướt, bám chặt lấy da thịt em không rời.Đàm Gian khẽ co rút đồng tử, hơi thở trở nên gấp gáp.Tấm lưng gầy áp lên lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông phía sau, hơi thở bị kìm nén đến mức đầu mũi cũng nóng ran, khiến cả gương mặt nhỏ nhắn ửng lên sắc hồng tuyệt đẹp.Cánh tay dài vòng qua eo em, tựa như giam cầm, lại như đang trêu đùa, nhẹ nhàng lướt qua hõm eo nhạy cảm của em.Đôi môi mỏng manh, vốn đã bị dày vò suốt một đêm dài, lúc này lại bị người kia dùng lòng bàn tay siết chặt, gần như sắp rách toạc, sưng nóng đỏ bừng.Đàm Gian vừa đau vừa sợ, cơ thể run lên bần bật.
Đôi mắt nhạt màu nhanh chóng phủ lên một tầng sương mỏng, từng giọt lệ rơi xuống theo mỗi cái chớp mi run rẩy.Người phía sau thoáng khựng lại, dường như bị giọt nước mắt bất chợt của em làm cho lúng túng.
Bàn tay trắng nhợt nhưng rộng lớn nâng cằm em lên, chiếc mũ trùm đầu đen kịt phủ xuống, bao trùm hai người vào trong bóng tối mịt mù.Đàm Gian cảm giác có một thân hình cao lớn áp sát lại, vòng tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo em, khiến em bị xoay người lại.Một tư thế vô cùng nguy hiểm.Em bị đặt ngồi trên đùi người đàn ông, đôi chân mảnh mai vắt qua eo hắn, còn hai cổ tay yếu ớt bị kìm giữ sau đầu.Như cảm thấy dùng tay bịt miệng em không được thoải mái, người đàn ông khẽ "hừ" một tiếng, xé một dải vải dài từ chiếc áo choàng.Ngón tay lạnh lẽo bóp nhẹ hai má em, buộc em phải hé miệng.
Ngay sau đó, tấm vải thô ráp vòng qua gáy, siết chặt bờ môi, hằn lên một vệt đỏ nhàn nhạt.Chất lỏng trong suốt nhanh chóng thấm ướt dải vải, chảy dọc theo cằm trắng nõn.Không gian xung quanh chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt xuyên qua tấm áo choàng, le lói chiếu lên một phần khuôn mặt của người đối diện.Mái tóc đỏ dài buông xuống, phản chiếu ánh sáng như vệt máu rực rỡ.Không giống như trong tưởng tượng của em về một kẻ cướp thô lỗ và xấu xí, người trước mặt có từng đường nét tinh xảo đến hoàn mỹ, đẹp đẽ tựa như một vị thần.Hắn đeo một chiếc kính mắt đơn bằng vàng, đôi mắt đỏ nhạt cùng màu với mái tóc khẽ cúi xuống nhìn em.Giọng nói trầm thấp pha lẫn âm sắc lạnh lùng vang lên ngay bên tai em, còn ngón tay hắn thì siết chặt lấy eo em, kéo em vào sát người hắn hơn, đến khi giữa cả hai không còn chút khoảng cách nào.Đàm Gian cảm nhận rõ ràng da thịt nơi đùi trong áp lên cơ bụng rắn chắc của hắn, bị ma sát đến mức nóng bừng, thậm chí có lẽ đã ửng đỏ."
Em sợ tôi sao?"
Hắn nhấn từng chữ một, giọng điệu trầm thấp mang theo chút điên cuồng quái dị.Đàm Gian cắn chặt mảnh vải trong miệng, không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu, chỉ có thể mở to đôi mắt trong veo nhìn người đàn ông trước mặt.Như thể nhận ra cơ thể em run rẩy vì sợ hãi đến từng tấc da tấc thịt, hắn lại áp sát hơn.
Đôi mắt đỏ rực vô cảm, nhưng giọng điệu lại dồn ép từng chút một."
Tại sao em lại sợ tôi?"
"Rõ ràng khi bị người khác đưa về làm vợ, cùng ngủ trên một chiếc giường vào ban đêm, em chưa từng sợ hãi."
Ngữ điệu của hắn đột nhiên lạnh lẽo hơn, pha lẫn oán hận mơ hồ."
Tôi đã đợi em ở đây suốt bao lâu, vậy mà cuối cùng, em lại trở thành vợ của kẻ khác?"
Giọng nói vốn đã lạnh lẽo giờ trở nên tàn nhẫn.Hắn đột ngột siết mạnh cằm em, buộc em phải ngẩng đầu lên đối diện hắn.Cảm giác lạnh buốt lan dọc sau gáy.Đàm Gian nghe rõ tiếng nghiến răng của người đàn ông bên tai, giọng điệu như thể muốn cắn xé máu thịt em ngay lập tức, đáng sợ chẳng khác nào ác quỷ lẩn khuất trong căn nhà ma tồi tàn này.Đôi môi em bị dải vải đen ghìm chặt, sưng đỏ lên thành một đường cong căng mọng.Vì quá lâu không thể khép miệng, khoang miệng tê dại, từng giọt nước óng ánh tràn ra từ khóe môi, men theo cằm, thấm ướt đầu ngón tay hắn.Người đàn ông khẽ nhéo đôi môi đã sưng tấy của em, như đang mân mê một trái anh đào chín mọng.Đàm Gian cố gắng thu nhỏ người lại, muốn lùi về sau, nhưng chỉ đổi lại việc bị hắn nắm chặt dải vải kéo sát vào người hơn nữa.Hơi thở lạnh buốt lướt qua vành tai, giọng điệu như hồn ma oán trách kẻ đã phản bội hắn."
Hôm qua là đêm tân hôn của em, đúng không?"
"Hắn đã hôn em rồi à?
Đã ôm em hôn bao nhiêu lần?
Hôn đến mức khiến em trở thành thế này sao..."
"Hệt như chỉ cần chạm nhẹ một cái..."
"Là đã ướt rồi."
Giọng điệu của người đàn ông tràn đầy căm hận, ẩn giấu thật sâu nỗi tủi thân và chua xót.Tấm vải quấn trên môi Đàm Gian bị hắn siết chặt hơn, khiến đôi môi em liên tục mấp máy.
Hai gò má trắng muốt in hằn một vệt đỏ sâu, đầu em bị ép ngửa lên, đôi mắt trong veo phủ một lớp nước mắt long lanh.
Em vừa sợ hãi vừa bối rối, không biết người đàn ông này là ai, chỉ có thể cẩn thận cuộn tròn thân mình, run rẩy nép trong lồng ngực hắn, cam chịu bị bắt nạt.Em thậm chí không quen biết hắn, vậy mà hắn lại nói về em như thể... ai cũng có thể tùy tiện hôn em vậy.Hàng mi dài của Đàm Gian khẽ run lên, tràn đầy ấm ức.
Em muốn khóc nhưng nước mắt không thể rơi xuống, chỉ có thể cúi đầu, khe khẽ nức nở.Không biết có phải vì thấy em quá đáng thương hay không, người đàn ông tóc đỏ chăm chú nhìn em một lúc, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo, rồi chậm rãi tháo tấm vải buộc em ra, quấn nó vào cây cột trong phòng.Đàm Gian ngước nhìn hắn, trong lòng bỗng nhớ đến chú chó nhỏ bị bỏ rơi trong bệnh viện trước đây.Cũng là như thế này, giả vờ hung dữ, không ngừng sủa giận dữ với chủ nhân, nhe nanh trợn mắt ra vẻ đe dọa.
Nhưng thực ra, càng kêu lớn, lại càng dễ dỗ dành, càng thêm tủi thân.Đàm Gian mím môi, cắn nhẹ tấm vải trước miệng, như thể muốn an ủi chú chó nhỏ vừa bị bỏ rơi kia.Hai tay em vẫn bị trói chặt ra sau, nhưng khoảng cách giữa hai người rất gần.
Chỉ cần khẽ nâng đầu lên một chút, trán em đã chạm vào trán hắn.Đàm Gian áp sát vào hắn, mặt kề sát mặt, hơi thở hòa quyện cùng nhau.
Như đang vỗ về, em nhẹ nhàng cọ trán mình vào trán hắn.Mọi động tác đều dừng lại.
Hắn nâng đầu em lên, ánh mắt sâu thẳm khó lường đối diện với em."...
Ổn rồi."...