Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!

[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 119 : Thành phố C


Chương 59: Người yêu hoàn hảo【5】 – Đừng tin chồng của em (1) Môi Đàm Gian bỗng chốc bị miết rất mạnh.Bàn tay đang bao trùm nửa gương mặt em có những khớp xương rõ ràng, lạnh lẽo đến rợn người, làn da mang cảm giác dính nhớp như loài rắn ẩm ướt, bám chặt lấy da thịt em không rời.Đàm Gian khẽ co rút đồng tử, hơi thở trở nên gấp gáp.Tấm lưng gầy áp lên lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông phía sau, hơi thở bị kìm nén đến mức đầu mũi cũng nóng ran, khiến cả gương mặt nhỏ nhắn ửng lên sắc hồng tuyệt đẹp.Cánh tay dài vòng qua eo em, tựa như giam cầm, lại như đang trêu đùa, nhẹ nhàng lướt qua hõm eo nhạy cảm của em.Đôi môi mỏng manh, vốn đã bị dày vò suốt một đêm dài, lúc này lại bị người kia dùng lòng bàn tay siết chặt, gần như sắp rách toạc, sưng nóng đỏ bừng.Đàm Gian vừa đau vừa sợ, cơ thể run lên bần bật.

Đôi mắt nhạt màu nhanh chóng phủ lên một tầng sương mỏng, từng giọt lệ rơi xuống theo mỗi cái chớp mi run rẩy.Người phía sau thoáng khựng lại, dường như bị giọt nước mắt bất chợt của em làm cho lúng túng.

Bàn tay trắng nhợt nhưng rộng lớn nâng cằm em lên, chiếc mũ trùm đầu đen kịt phủ xuống, bao trùm hai người vào trong bóng tối mịt mù.Đàm Gian cảm giác có một thân hình cao lớn áp sát lại, vòng tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo em, khiến em bị xoay người lại.Một tư thế vô cùng nguy hiểm.Em bị đặt ngồi trên đùi người đàn ông, đôi chân mảnh mai vắt qua eo hắn, còn hai cổ tay yếu ớt bị kìm giữ sau đầu.Như cảm thấy dùng tay bịt miệng em không được thoải mái, người đàn ông khẽ "hừ" một tiếng, xé một dải vải dài từ chiếc áo choàng.Ngón tay lạnh lẽo bóp nhẹ hai má em, buộc em phải hé miệng.

Ngay sau đó, tấm vải thô ráp vòng qua gáy, siết chặt bờ môi, hằn lên một vệt đỏ nhàn nhạt.Chất lỏng trong suốt nhanh chóng thấm ướt dải vải, chảy dọc theo cằm trắng nõn.Không gian xung quanh chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt xuyên qua tấm áo choàng, le lói chiếu lên một phần khuôn mặt của người đối diện.Mái tóc đỏ dài buông xuống, phản chiếu ánh sáng như vệt máu rực rỡ.Không giống như trong tưởng tượng của em về một kẻ cướp thô lỗ và xấu xí, người trước mặt có từng đường nét tinh xảo đến hoàn mỹ, đẹp đẽ tựa như một vị thần.Hắn đeo một chiếc kính mắt đơn bằng vàng, đôi mắt đỏ nhạt cùng màu với mái tóc khẽ cúi xuống nhìn em.Giọng nói trầm thấp pha lẫn âm sắc lạnh lùng vang lên ngay bên tai em, còn ngón tay hắn thì siết chặt lấy eo em, kéo em vào sát người hắn hơn, đến khi giữa cả hai không còn chút khoảng cách nào.Đàm Gian cảm nhận rõ ràng da thịt nơi đùi trong áp lên cơ bụng rắn chắc của hắn, bị ma sát đến mức nóng bừng, thậm chí có lẽ đã ửng đỏ."

Em sợ tôi sao?"

Hắn nhấn từng chữ một, giọng điệu trầm thấp mang theo chút điên cuồng quái dị.Đàm Gian cắn chặt mảnh vải trong miệng, không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu, chỉ có thể mở to đôi mắt trong veo nhìn người đàn ông trước mặt.Như thể nhận ra cơ thể em run rẩy vì sợ hãi đến từng tấc da tấc thịt, hắn lại áp sát hơn.

Đôi mắt đỏ rực vô cảm, nhưng giọng điệu lại dồn ép từng chút một."

Tại sao em lại sợ tôi?"

"Rõ ràng khi bị người khác đưa về làm vợ, cùng ngủ trên một chiếc giường vào ban đêm, em chưa từng sợ hãi."

Ngữ điệu của hắn đột nhiên lạnh lẽo hơn, pha lẫn oán hận mơ hồ."

Tôi đã đợi em ở đây suốt bao lâu, vậy mà cuối cùng, em lại trở thành vợ của kẻ khác?"

Giọng nói vốn đã lạnh lẽo giờ trở nên tàn nhẫn.Hắn đột ngột siết mạnh cằm em, buộc em phải ngẩng đầu lên đối diện hắn.Cảm giác lạnh buốt lan dọc sau gáy.Đàm Gian nghe rõ tiếng nghiến răng của người đàn ông bên tai, giọng điệu như thể muốn cắn xé máu thịt em ngay lập tức, đáng sợ chẳng khác nào ác quỷ lẩn khuất trong căn nhà ma tồi tàn này.Đôi môi em bị dải vải đen ghìm chặt, sưng đỏ lên thành một đường cong căng mọng.Vì quá lâu không thể khép miệng, khoang miệng tê dại, từng giọt nước óng ánh tràn ra từ khóe môi, men theo cằm, thấm ướt đầu ngón tay hắn.Người đàn ông khẽ nhéo đôi môi đã sưng tấy của em, như đang mân mê một trái anh đào chín mọng.Đàm Gian cố gắng thu nhỏ người lại, muốn lùi về sau, nhưng chỉ đổi lại việc bị hắn nắm chặt dải vải kéo sát vào người hơn nữa.Hơi thở lạnh buốt lướt qua vành tai, giọng điệu như hồn ma oán trách kẻ đã phản bội hắn."

Hôm qua là đêm tân hôn của em, đúng không?"

"Hắn đã hôn em rồi à?

Đã ôm em hôn bao nhiêu lần?

Hôn đến mức khiến em trở thành thế này sao..."

"Hệt như chỉ cần chạm nhẹ một cái..."

"Là đã ướt rồi."

Giọng điệu của người đàn ông tràn đầy căm hận, ẩn giấu thật sâu nỗi tủi thân và chua xót.Tấm vải quấn trên môi Đàm Gian bị hắn siết chặt hơn, khiến đôi môi em liên tục mấp máy.

Hai gò má trắng muốt in hằn một vệt đỏ sâu, đầu em bị ép ngửa lên, đôi mắt trong veo phủ một lớp nước mắt long lanh.

Em vừa sợ hãi vừa bối rối, không biết người đàn ông này là ai, chỉ có thể cẩn thận cuộn tròn thân mình, run rẩy nép trong lồng ngực hắn, cam chịu bị bắt nạt.Em thậm chí không quen biết hắn, vậy mà hắn lại nói về em như thể... ai cũng có thể tùy tiện hôn em vậy.Hàng mi dài của Đàm Gian khẽ run lên, tràn đầy ấm ức.

Em muốn khóc nhưng nước mắt không thể rơi xuống, chỉ có thể cúi đầu, khe khẽ nức nở.Không biết có phải vì thấy em quá đáng thương hay không, người đàn ông tóc đỏ chăm chú nhìn em một lúc, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo, rồi chậm rãi tháo tấm vải buộc em ra, quấn nó vào cây cột trong phòng.Đàm Gian ngước nhìn hắn, trong lòng bỗng nhớ đến chú chó nhỏ bị bỏ rơi trong bệnh viện trước đây.Cũng là như thế này, giả vờ hung dữ, không ngừng sủa giận dữ với chủ nhân, nhe nanh trợn mắt ra vẻ đe dọa.

Nhưng thực ra, càng kêu lớn, lại càng dễ dỗ dành, càng thêm tủi thân.Đàm Gian mím môi, cắn nhẹ tấm vải trước miệng, như thể muốn an ủi chú chó nhỏ vừa bị bỏ rơi kia.Hai tay em vẫn bị trói chặt ra sau, nhưng khoảng cách giữa hai người rất gần.

Chỉ cần khẽ nâng đầu lên một chút, trán em đã chạm vào trán hắn.Đàm Gian áp sát vào hắn, mặt kề sát mặt, hơi thở hòa quyện cùng nhau.

Như đang vỗ về, em nhẹ nhàng cọ trán mình vào trán hắn.Mọi động tác đều dừng lại.

Hắn nâng đầu em lên, ánh mắt sâu thẳm khó lường đối diện với em."...

Ổn rồi."...
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 120 : Thành phố C


Chương 59: Người yêu hoàn hảo【5】 – Đừng tin chồng của em (2) Mái tóc dài đỏ mềm mượt buông xuống bờ vai em, lành lạnh lướt qua da, hơi nhột.Em bị giữ lấy eo một cách hờ hững, lớp áo bị vén lên từng chút một, gió lạnh theo vạt áo trườn vào.

Đàm Gian theo phản xạ rùng mình, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng nhưng đầy kỳ quái: "Ngoan như vậy, thưởng cho em một chút manh mối nhé."

Em không dám cử động, cơ thể bị ép ngửa ra, hai cổ tay bị trói chặt vào cột, còn vòng eo lại bị bàn tay lạnh lẽo của hắn nâng lên.Người đàn ông lười nhác rút từ đâu ra một cây bút lông nước, nhìn bề ngoài cũng chỉ là loại bình thường nhất.Hắn cụp mắt, dùng răng cắn nắp bút bật ra.Tiếng lách cách vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Giữa lúc Đàm Gian còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đang giữ eo em chợt nóng lên, sau đó, một đầu bút lạnh lẽo, cứng rắn kề lên làn da mềm mại.Từng nét bút nhẹ nhàng lướt qua, mát lạnh, nhồn nhột, cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng khiến em gần như mất hết sức lực.Không biết là vô tình hay cố ý, mỗi nét chữ của hắn đều lúc đậm lúc nhạt, như một chiếc lông vũ chậm rãi vuốt ve làn da em, trêu chọc đầy ám muội.

Em run lên không kiểm soát, khiến đầu bút cũng lệch hướng.Vùng bụng thon gọn bị kẹp giữa hai thứ đối lập—bút thì lạnh, tay hắn lại nóng rực—không ngừng run rẩy khe khẽ.Nét mực đỏ thẫm bò dần trên nền da trắng, ngày càng kéo cao.

Những đường cong phức tạp, ngoằn ngoèo của chữ viết đậm màu máu, càng làm tôn lên sắc trắng thuần khiết của làn da."

Đừng cử động."

Nét cuối cùng khẽ ẩn dưới lớp áo sơ mi.

Đàm Gian run rẩy dữ dội.Cuối cùng, ngay khoảnh khắc hắn thu bút lại, em bật khóc thật khẽ.Đầu ngón tay siết chặt vạt áo hắn, lớp vải mềm mượt bị em nắm đến nhăn nhúm.Dây trói trên mặt và tay rốt cuộc cũng được cởi ra.

Khuôn mặt em lấm tấm những dấu hằn đỏ rối loạn, trông không khác gì vừa bị ức hiếp đến thảm thương.Em co người lại, tủi thân trốn vào góc phòng, trên người còn khoác tạm chiếc áo choàng đen mà hắn vừa quăng cho.

Bờ vai trắng nõn hờ hững lộ ra, trên đó là một vết chữ màu máu—một vết hằn sâu không thể xóa mờ."...Lần cuối cùng giúp em đấy."

Giọng hắn trầm thấp, như một tiếng thở dài lướt qua tai.Áo choàng và dây trói bị thu lại, hắn cúi người, cẩn thận giúp em mặc lại từng lớp áo, từng chút một che đi làn da trắng nõn cùng những dấu vết đỏ thẫm.Rồi hắn ghé sát, giọng nói vương theo nụ cười kỳ quái."

Đừng để 'chồng' em nhìn thấy."

"Đừng để hắn thấy, dấu vết của kẻ khác trên người em."

Ánh sáng nơi cửa nứt ra một khe hẹp, chiếu sáng căn phòng trong một thoáng.

Trong khoảnh khắc ấy, Đàm Gian mới nhận ra em đang bị đặt trên một chiếc rương gỗ dành cho búp bê, ngay sát tường.

Xung quanh là vô số những con thú bông mềm mại, những con rối vô tri.'Két——'Ánh sáng vụt tắt, căn phòng lại trở nên trống rỗng.Người đàn ông tóc đỏ tựa như một bóng ma, chỉ có thể tồn tại trong một khoảnh khắc cố định.

Hết thời gian rồi, hắn lại quay về với bóng tối.Hàng mi Đàm Gian run rẩy, toàn thân em bủn rủn, không còn sức lực, cả người ngã xuống giữa đống búp bê.Ngay lúc ấy, em nghe thấy giọng của Percy."

Tiểu Đàm?"

Percy bế em lên từ đống thú nhồi bông.

Đàm Gian dụi mặt vào vai anh, bật khóc nức nở.Với tư cách là một người chồng hoàn hảo, lúc này, anh nên tinh tế mà kết thúc buổi hẹn, vỗ về em, đưa em về nhà, chuẩn bị một bồn nước ấm.Ngoài những điều đó ra, hắn không nên làm gì khác.Vì anh là "người yêu hoàn hảo"Percy cúi đầu, trái tim anh được tạo nên từ dây điện và thép chợt dâng lên một cảm giác nhoi nhói, vừa chua xót vừa quặn thắt.Anh không rõ đó là cảm xúc gì.Là đau lòng, hay là ghen tị?Tất cả những con số dữ liệu màu lam nhạt đã cấu thành ý thức của anh, tính toán từng hành động của anh.Nhưng lúc này đây, Percy chỉ lặng lẽ ôm lấy em.Rồi cúi xuống.Hôn lên trán em một cái - một hành động chưa từng được lập trình trước đó.—*—Phi thuyền lặng lẽ đáp xuống trước biệt thự.Đàm Gian bị quấn kín trong chiếc áo khoác lông lạc đà, chỉ lộ ra gương mặt tái nhợt, rúc vào ngực Percy.

Anh bế em về phòng ngủ."

Em muốn tắm trước."

Giọng em nhỏ nhẹ, khàn đặc sau trận khóc.Percy khẽ đáp một tiếng, chuẩn bị nước ấm xong, còn chu đáo đóng cửa phòng tắm lại.Chỉ khi ấy, Đàm Gian mới run rẩy đưa tay, từ từ cởi từng chiếc khuy trước ngực.Những nét chữ đỏ thẫm uốn lượn, như một bức thư khắc sâu vào da thịt.——Đừng tin 'chồng' của em.——Hãy dùng mọi cách để giết hắn.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 121 : Thành phố C


Chương 60: Người yêu hoàn hảo【6】 – Anh xin lỗi (1) Đàm Gian nhìn những dấu vết đỏ tươi trên làn da mình, giống như những câu chú nguyền rủa.

Đã một lúc lâu trôi qua mà em vẫn chưa thể hoàn hồn.Đây là ngày thứ hai kể từ khi em bước vào phó bản này.Ngày đầu tiên, em chỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hai chân khép lại, ngoan ngoãn để Percy ôm ấp như thể em thực sự là vợ mới cưới của anh.Hình ảnh trong trí nhớ của em về Percy luôn là một người đàn ông mặc bộ vest nâu chỉn chu, không một chút khiếm nhã.

Mái tóc xoăn màu lanh luôn được buộc gọn phía sau, đôi mắt nâu sâu thẳm mang theo nụ cười dịu dàng.Dù em hoàn toàn không biết gì về thành phố C, nhưng em chưa từng nghi ngờ Percy.Đàm Gian tựa vào bức tường gạch lạnh lẽo trong phòng tắm.

Trong tấm gương trước mặt, hình ảnh phản chiếu lại dáng người mảnh khảnh cùng làn da trắng mịn của em.

Trên đó, những dòng chữ đỏ như máu – "Giết hắn đi" – trở nên chói mắt và đáng sợ.Rõ ràng người đàn ông tóc đỏ kia mới trông không đáng tin cậy hơn, nhưng ánh mắt phức tạp mà hắn dành cho em lúc đó, cùng câu nói: "Lần cuối cùng tôi giúp em..."

Có lẽ là bản năng của một con thú nhỏ, Đàm Gian nhạy bén nhận ra rằng người đàn ông đó sẽ không làm hại em.Xuyên qua cánh cửa kính mờ của phòng tắm, em có thể nhìn thấy Percy đang bận rộn bên ngoài.Trong một khoảnh khắc mơ hồ, em thậm chí đã nghĩ đến việc bước ra ngoài, thẳng thắn cho anh thấy những dòng chữ này, và chất vấn về mối quan hệ thực sự giữa họ trước khi em trở thành "vợ" của anh.Đàm Gian chưa bao giờ nghĩ rằng nhiệm vụ ở thành phố C lại khó đến mức ngay cả bản chất của nó là gì em cũng không biết.

Đừng nói đến manh mối về quái vật, ngay cả bối cảnh của thành phố này, em cũng chỉ biết lờ mờ.Thông tin quá ít ỏi.

Lý trí bảo em rằng trước khi tìm được đủ manh mối, tốt nhất không nên tin tưởng bên nào cả.Em cúi mắt, vốc nước sạch trước mặt, chà nhẹ nhàng để rửa sạch những nét chữ đỏ chói trên da mình.Có vẻ như người kia đã dùng loại bút dạ chuyên dụng có thể tan trong nước.

Chỉ cần xoa nhẹ vài lần, dòng nước đỏ nhạt liền trôi dọc theo đôi chân trắng nõn của em, rồi biến mất vào đường ống nước thoát.Đàm Gian lau khô mái tóc đen dài, vài giọt nước còn đọng lại nhỏ xuống.

Đầu ngón tay em chạm vào tay nắm cửa bằng đồng cũ kỹ."

Chưa đến 24 giờ hệ thống, các người đã vội vàng sắp đặt NPC mới vào tòa nhà rồi sao..."

"Con người là loài trung thành nhất.

Em ấy đã yêu tôi.

Các người không thể mang em ấy đi khỏi tôi..."

"Cạnh tranh với tôi sao?"

"Được thôi, tôi sẽ khiến em ấy chọn tôi.

Chỉ có tôi mới có thể là người chồng duy nhất của em ấy.

Chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau..."

Bên ngoài vọng đến những âm thanh tranh cãi gay gắt, nhưng âm thanh mơ hồ, không nghe rõ ràng được.

Ngón tay đang chuẩn bị chạm vào tay nắm cửa của Đàm Gian khẽ co lại, em nhẹ nhàng tiến gần hơn, cố gắng nghe rõ những gì đang xảy ra bên ngoài.Tuy nhiên, ngay khi em vừa chạm vào cánh cửa, cuộc tranh cãi bên ngoài đột nhiên im bặt.Em chỉ kịp nhận ra rằng một trong những giọng nói kia là của Percy.

Anh dường như đã nhắc đến NPC và con người.Có lẽ linh cảm của em thực sự có ích.

Dù chậm chạp, không thể nói là thông minh, nhưng em luôn có một sự nhạy bén kỳ lạ đối với thiện ý và ác ý.Đàm Gian cắn môi, lấy hết can đảm xoay tay nắm cửa.Nhưng Percy không đứng ngoài cửa.

Cách em vài bước, chỉ có một con robot trắng toát đang nhìn chằm chằm vào em, đôi mắt hình chữ nhật được ghép từ các điểm ảnh khiến nó mang một cảm giác kỳ dị, lạnh lẽo.Ngón tay Đàm Gian khẽ dừng lại, lòng bàn tay bất giác rịn mồ hôi lạnh.Em bước lên vài bước, định mở cửa phòng ngủ để tìm Percy.Em vẫn còn quá nhiều điều muốn hỏi anh.Nhưng ngay khoảnh khắc em mở cửa, một bóng người cao lớn bất ngờ chen vào.Đàm Gian giật bắn mình, còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt.Percy xuất hiện từ khe cửa vừa mở, ôm chặt lấy em vào lòng.Con robot đang nhìn em chằm chằm kia bị anh nhanh chóng đóng cửa lại, nhốt bên ngoài.Không biết từ khi nào, Percy đã thay một bộ quần áo khác.

Khác với bộ vest chỉnh tề trong buổi hẹn hò trước đó, lần này anh mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen, cổ áo hơi mở, để lộ làn da tái nhợt đặc trưng của người phương Tây.Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn bàn được bật sáng.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng nửa khuôn mặt của Percy chìm trong bóng tối, đôi mắt nâu khi nhìn xuống có vẻ âm trầm khó đoán.Đàm Gian ngẩn người trong giây lát, đến lúc nhận ra thì mới phát hiện Percy có gì đó không ổn.Ánh mắt anh dán chặt vào em, khác hẳn với sự ôn hòa có phần giả dối trước đây.

Lần đầu tiên, người đàn ông nhã nhặn này bộc lộ một tia chiếm hữu kỳ lạ.Một cảm giác xâm chiếm...Là nhắm vào em, mang theo sự độc chiếm mãnh liệt."

Tiểu Đàm... phu nhân... vợ yêu của anh..."

Em nghe thấy Percy khẽ gọi em bằng nhiều danh xưng khác nhau.Vừa bước ra từ phòng tắm, trên người Đàm Gian vẫn còn vương hơi nước.

Em đã thay bộ đồ ngủ mà Percy chuẩn bị, cổ áo hơi rộng, để lộ xương quai xanh thanh mảnh.Chưa kịp phản ứng, đôi môi mềm mại của Percy đã áp xuống."...

Xin lỗi, vợ yêu."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 122 : Thành phố C


Chương 60: Người yêu hoàn hảo【6】 – Anh xin lỗi (2) Percy vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc vốn có của mình, cúi đầu xuống, đôi môi mỏng khẽ chạm vào hàng mi dài hơi rủ của em, thành kính hôn lên đó.

Sau đó, từng chút một, môi anh trượt xuống, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên vành tai tròn trịa, mềm mại của em.Nơi đó vốn đã nhạy cảm, khi bị hơi ấm ẩm ướt của khoang miệng bao bọc, ngay lập tức, Đàm Gian không kìm được mà khẽ cắn môi, giọng run run gọi anh: "Percy... có chuyện gì vậy?"

Một cơn ngứa ran ẩm ướt lại len lỏi vào phần da non trong cổ tay, Percy cuối cùng cũng buông vành tai nhạy cảm của em ra, cúi đầu thành kính mà hôn lên cổ tay em.Hơi nước nóng ẩm còn vương trên da, theo từng cái chạm môi mà thấm vào từng lỗ chân lông, đến khi trở thành một tầng hơi mờ mịt ám muội."

Anh xin lỗi, buổi hẹn hôm nay lại kết thúc theo cách tệ hại như vậy."

Đôi mắt nâu mềm mại của Percy chăm chú nhìn em, không biết từ lúc nào, anh đã nâng eo em lên, sống mũi cao lướt nhẹ qua vùng xương quai xanh mềm mại.Từ trên cao nhìn xuống, Đàm Gian có thể nhìn thấy rõ đỉnh đầu của Percy, cùng ánh mắt gần như cầu xin của anh khi ngước lên nhìn em.Buổi hẹn thất bại dường như thực sự gây ra một đả kích lớn với Percy, ít nhất thì lúc này đây, anh trông vô cùng chán nản.Đàm Gian mím chặt môi, sắc hồng nhạt trên cánh môi khẽ run lên.

Rõ ràng ngay trước đó, người đàn ông tóc đỏ còn cảnh cáo em tuyệt đối không được tin vào "người chồng" này, nhưng khi nhìn Percy như vậy, Đàm Gian lại vô thức muốn an ủi anh đôi câu.Người đàn ông trung thành làm hỏng buổi hẹn này trông như sắp khóc đến nơi rồi.Em muốn an ủi anh, vì vậy liền đưa tay ra xoa nhẹ lên mái tóc anh ở ngay gần mình.Không hề nhận ra khoảng cách giữa cả hai đã nguy hiểm đến mức nào, lúc này đây, em đang được Percy ôm chặt, tựa vào phần đầu giường mềm mại, còn anh thì như một chú chó săn ngoan ngoãn, mái tóc màu lanh rũ xuống hai bên gò má, gương mặt tuấn nhã áp lên cổ tay em, những nụ hôn thành kính và dịu dàng lưu lại trên làn da trắng muốt, thấp thoáng dưới lớp tĩnh mạch xanh mờ.Vị học giả nghiêm túc này cúi thấp mắt, từng cử chỉ đều trang nghiêm tựa như đang cầu nguyện.Với Percy, từ lúc được tạo ra, từng dòng mã trong cơ thể anh đều được lập trình sẵn để trở nên ngoan ngoãn và nguyên tắc, để anh có thể tận tụy phục tùng mọi yêu cầu bốc đồng tùy hứng của "người vợ" mình.Nhưng "vợ" của anh lại quá xinh đẹp, quá ngoan ngoãn, đôi mắt lấp lánh tựa như viên pha lê quý giá nhất thế gian.Thế nên anh sinh lòng tham.Mọi thứ bắt đầu đi chệch hướng khỏi quỹ đạo vốn có.Sự ngoan ngoãn và nguyên tắc vốn dĩ của anh, vào giây phút này, lại trở thành một cái bẫy tinh vi, dụ dỗ con mồi bước vào.

Anh nhìn thấy ánh mắt thương xót của Đàm Gian dành cho mình, liền cẩn trọng ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu sâu thẳm sớm đã không còn bình lặng, như hai ngọn lửa nhỏ bập bùng trong đêm."

Tiểu Đàm, em đang an ủi anh sao?"

Anh lưu luyến cọ nhẹ má vào cổ tay trắng trẻo của em, giọng điệu chân thành, hàng mi dài khẽ rung lướt qua lòng bàn tay em, như thể thực sự đang thiết tha xin lỗi vì sai lầm của mình."

Xin lỗi em, Tiểu Đàm, xin lỗi em..."

Anh hôn lên lòng bàn tay em, đôi mắt nâu trầm lặng nhìn em không chớp.Percy siết chặt lấy eo em, hơi thở nóng bỏng của anh áp sát vào em, không chút do dự."

Đừng từ chối anh, Tiểu Đàm."

Anh cụp mắt xuống, bóng tối đen kịt phủ kín tầm nhìn của Đàm Gian.

Em có thể cảm nhận những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống bên môi mình."

Anh sẽ dùng cơ thể này để bù đắp cho em...

Anh sẽ khiến em hạnh phúc...

Đừng chống cự anh."

Giọng nói trầm thấp như lời mê hoặc, vang lên ngay sát vành tai em.

Chiếc cúc áo lạnh băng cấn vào bụng dưới, mang theo một cảm giác đau râm ran.Chỉ đến lúc này, Đàm Gian mới như chợt tỉnh khỏi thứ hơi thở ám muội tựa hồ muốn nhấn chìm người ta kia.

Em hoảng hốt vươn tay đẩy Percy ra, lúng túng nói: "Không được, Percy...

Chúng ta không nên như vậy."

Percy trầm mặc.

Không khí nóng rực ban nãy dần dần nguội lạnh.

Khi nhìn Đàm Gian, đôi mắt nâu của anh hiện lên một tia đáng thương.Chưa chắc anh đã thật sự là chồng em.

Hơn nữa—Vì cớ gì Percy lại bỗng dưng giác ngộ cái tư tưởng "xin lỗi ai thì phải ngủ với người đó" thế này?!Tư duy kiểu gì đây chứ?!Đàm Gian đặt hai tay lên ngực Percy để giữ khoảng cách.

Dưới lòng bàn tay, làn da anh nóng bỏng, nhưng điều kỳ lạ là... em không cảm nhận được nhịp tim của anh.Em cắn môi, cố vắt óc tìm một cái cớ, nhưng dáng vẻ ấy lại rơi vào mắt Percy, khiến anh tưởng rằng em đang cực kỳ kháng cự.

Percy siết lấy eo em, ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm."

Tại sao không được?

Chúng ta là vợ chồng mà.

Nếu em không thích..."

"Cơ thể anh được điều chỉnh dựa trên dữ liệu về 'hình mẫu con người hoàn hảo' theo thống kê.

Anh có thể thay đổi mọi thứ... chỉ cần em muốn."

Đàm Gian trơ mắt nhìn Percy—Biến đổi ngay trước mặt mình.Đường nét của anh, nơi áp sát lên làn da em, dần dần kéo dài ra.Sắc mặt Đàm Gian tức thì tái nhợt.Mà Percy, vẫn giữ nguyên ngữ điệu nghiêm túc, thậm chí còn bổ sung: "Hoặc là... vẫn chưa đủ?

Nếu chưa đủ, anh có thể giống như rắn, có hai cái...

Tiểu Đàm..."

Câu nói ấy khiến Đàm Gian xấu hổ đến mức ngón chân cũng co quắp lại.

Em nhắm chặt mắt, giọng run run:"Đủ rồi...

Không phải vậy!"

Có lẽ vì những dòng chữ máu vừa nãy đã khiến em trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết.

Đàm Gian vô thức nhạy bén nhận ra lỗ hổng trong lời nói của Percy— như thể kẻ giả mạo rốt cuộc cũng để lộ sơ hở."

Con người hoàn hảo?"

Đàm Gian khẽ run, hỏi.

"Percy, chẳng lẽ... anh không phải con người sao?"

Vì quá ngượng ngùng, ngay cả hàng mi của em cũng khẽ rung."

Nếu không phải... vậy tại sao chỗ đó của anh lại có thể... biến đổi..."

Bỗng nhiên—Tiếng còi báo động chói tai vang lên từ cánh cửa đóng chặt.Âm thanh va đập giữa kim loại với kim loại sắc lạnh, tựa như sấm chớp, chấn động khắp căn phòng.【Cảnh báo— Cảnh báo—】【Danh tính 'chồng Percy' bị lộ!!

Phải tiến hành xóa ký ức ngay lập tức!

Phải tiến hành xóa ký ức ngay lập tức!】Từ khóe mắt, Đàm Gian trông thấy—Một con robot quét dọn màu trắng, chẳng biết đã bò lên mép giường từ lúc nào.Cặp mắt hình chữ nhật, tựa như khối pixel, đang lặng lẽ... rợn người... nhìn chằm chằm vào em.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 123 : Thành phố C


Chương 61: Người yêu hoàn hảo [7] - Em nói xem, có đúng không, người yêu cũ? (1)
Một giọng nói máy móc hỗn loạn vang lên bên tai, khiến đầu óc cũng trở nên mơ hồ.Đàm Gian ngồi bệt trên chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng khách, gương mặt tái nhợt, tinh thần uể oải.Mọi thứ trước mắt giống như vừa bị đập vỡ rồi chắp vá lại một cách lộn xộn.

Những mảng màu hòa trộn với nhau, trải dài khắp nơi.

Trước mắt em như bị phủ lên một lớp kính mờ, tạo ra cảm giác kỳ quái như thể em bị ngắt kết nối với cả thế giới này.Mùi thức ăn quen thuộc vẫn tràn ngập không gian.

Percy đang hầm canh trong bếp, trên bàn đã bày sẵn vô số món ăn đẹp mắt, hương thơm ngào ngạt, trông vô cùng thịnh soạn.Đàm Gian vẫn còn ngơ ngẩn ngồi đó, mãi đến khi Percy đi tới, những ngón tay lạnh lẽo tái nhợt phủ lên mu bàn tay em.Những đốt ngón tay cứng cáp khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, ngơ ngác của em."

Chút nữa là xong rồi.

Tiểu Đàm, ngồi đây đợi một lát nhé?"

Đàm Gian chậm rãi gật đầu.

Em chỉ nhớ mang máng rằng hôm nay mình đã có một buổi hẹn hò hoàn hảo với Percy, nhưng lạ ở chỗ, em lại không thể nhớ nổi bất cứ chi tiết nào của buổi hẹn ấy.Ánh mắt em rơi xuống bàn ăn đầy ắp các món ăn tinh tế, môi khẽ mím lại, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi:"Percy, sao hôm nay lại nấu nhiều món thế?"

Khác với mọi ngày, trên chiếc bàn dài, những cây nến đã bị dọn đi, nhường chỗ cho vô số món ăn đa dạng.

Đèn chùm pha lê trên trần tỏa ra ánh sáng rực rỡ, có phần chói mắt.Trong tầm mắt, dường như Percy lướt qua một nét biểu cảm u ám, nhưng thoáng qua rất nhanh.

Anh vẫn giữ nụ cười dịu dàng như trước."

Hôm nay có khách đến."

Đàm Gian "À" một tiếng, khó hiểu ngước lên nhìn Percy."

Hàng xóm mới đối diện nhà mình muốn ghé thăm, nên anh chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn để giữ gìn quan hệ láng giềng."

Percy vẫn còn quấn chiếc tạp dề trên người.

Anh đưa tay ra sau búi lại mái tóc dài màu lanh, sau đó mỉm cười, bật TV trước mặt Đàm Gian.Trên màn hình, một ngôi sao nổi tiếng với vẻ ngoài diễm lệ đang tham gia một buổi phỏng vấn về chuyện tình cảm.

Mái tóc vàng xoăn bồng bềnh của anh ta được đeo thêm một chiếc bờm tai thú do fan tặng.

Đôi mắt xanh thẳm như biển sâu, dịu dàng nhìn về phía máy quay."

Mọi người đều rất tò mò về chuyện tình cảm của anh.

Có tin đồn rằng anh từng có một người yêu lâu năm nhưng lại bị phản bội, có đúng không?"

"Em cứ xem trước nhé, anh sắp xong rồi."

Percy ân cần chỉnh âm lượng đến mức vừa đủ nghe, rồi quay người trở lại bếp.Trên TV vẫn đang phát sóng một chương trình tin đồn nhàm chán.

Đàm Gian đan hai bàn tay trắng trẻo vào nhau, lắng nghe giọng nói dễ nghe của người ca sĩ kia, tựa như dòng suối nhỏ róc rách bên tai."

Đúng vậy, tôi từng có một người yêu mà tôi rất trân trọng.

Nhưng em ấy đã phản bội tôi."

Đàm Gian không quá hứng thú với mấy chuyện phiếm này.

Đầu em vẫn còn hơi ong ong, cứ như vừa bị ai đó đập một gậy vào đầu.Em cầm ly nước ép trên bàn, uể oải nhấp từng ngụm nhỏ.

Trên màn hình, ngôi sao kia vẫn đang bức xúc kể về người yêu cũ đã ngoại tình.

Nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt anh ta khẽ rung lên theo từng lời nói đầy kích động."

Em ấy đã kết hôn với người đó.

Tôi không hiểu...

Tại sao em ấy lại thay lòng?"

"Người đó cứng nhắc, tẻ nhạt, là một giáo sư lịch sử cực kỳ nghiêm túc."

Đàm Gian khựng lại, tay cầm ly nước ép hơi siết chặt.Không biết vì sao, một dự cảm cực kỳ bất an chợt dâng lên trong lòng em.Bên trong bếp, một cuộc đối thoại lạnh lẽo vang lên, nhưng đã bị tiếng ồn từ TV che lấp hoàn toàn.Một con robot quét dọn toàn thân trắng muốt lăn bánh vào bếp.

Mặc dù khoa học công nghệ đã phát triển đến mức chỉ cần ra lệnh cho trí tuệ nhân tạo là có ngay một bàn ăn thịnh soạn, nhưng Percy vẫn kiên trì tự mình nấu nướng.Anh đang thái cà chua để chuẩn bị hầm với thịt bò.

Lưỡi dao sắc bén cắt xuống, phát ra tiếng "cộc cộc cộc" đều đặn trên thớt gỗ.Dù đã nhận ra sự xuất hiện của con robot, Percy vẫn không ngẩng đầu.

Khác hẳn dáng vẻ dịu dàng trước mặt Đàm Gian, lúc này, đôi môi mỏng của anh mím chặt thành một đường thẳng lạnh lùng.【Ha, Percy, không ngờ lần này người bại lộ đầu tiên lại là anh đấy.】【Là vì muốn thể hiện sự "biến hóa" của mình cho vợ xem sao?】"Phập!"

Lưỡi dao gần như cắm thẳng xuống thớt.

Giọng nói máy móc của robot vốn đều đều, nhưng lúc này lại mang theo một cảm giác quái đản đầy châm chọc.【Cậu nói cậu sẽ là một người yêu hoàn hảo, bao dung mọi thứ của em ấy, khiến em ấy tự nguyện yêu cậu, sẵn sàng dâng hiến tất cả?】Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh trong bếp khiến sắc mặt Percy càng thêm âm trầm.Anh không nói gì, chỉ là tốc độ thái cà chua ngày càng nhanh hơn.

Những lát cà chua mỏng dần, cuối cùng bị xắt nát thành một đống hỗn độn.Robot quét dọn chầm chậm lượn một vòng quanh anh.

Trên màn hình đen của nó vẫn hiện lên một khuôn mặt cười nguệch ngoạc bằng nét vẽ pixel, nhưng giọng điệu lại càng lúc càng giễu cợt....
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 124 : Thành phố C


Chương 61: Người yêu hoàn hảo [7] - Em nói xem, có đúng không, người yêu cũ? (2)
Percy kiên nhẫn, tỉ mỉ rút chiếc khăn tay ra, từng chút một lau sạch những ngón tay dài, khớp xương rõ ràng.Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn chằm chằm vào nồi canh đang sôi lăn tăn trên bếp.

Hơi nóng màu trắng sữa bốc lên cuồn cuộn, nhanh chóng phủ mờ gương mặt anh.【Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa.】Nhìn bộ dạng thất bại của Percy, dường như điều đó đã thỏa mãn phần nào sở thích quái ác của con robot.

Nó cuối cùng cũng dừng lại lời chế giễu của mình, quay về với chủ đề chính đáng lẽ ra phải thảo luận ngay từ đầu.Màn hình đen nhấp nháy một tia điện màu lam, rồi hiện lên hình ảnh Đàm Gian vươn tay lấy túi kẹo.Thế nhưng ngay khoảnh khắc em bước một chân ra ngoài, màn hình bỗng như mất tín hiệu, xuất hiện một loạt nhiễu sóng kỳ dị.

Ngay sau đó, một âm thanh cảnh báo chói tai vang lên, cả màn hình hoàn toàn chìm vào bóng tối.【Tôi không thể dò tìm bất kỳ sự kiện nào mà 'Đàm Gian' đã trải qua sau khi đi mua vé...】Giọng nói của con robot lạnh lẽo, u ám.【Ngay cả khi tôi dọn dẹp ký ức, đoạn ký ức đó cũng giống như bị che chắn vậy, không thể kiểm tra, cũng không thể xóa bỏ.】Cứ như một chương trình đang vận hành trơn tru bỗng nhiên bị nhét vào một đoạn mã lỗi.Động tác bỏ rau củ và gia vị vào nồi của Percy thoáng khựng lại.

Anh trầm tư suy nghĩ, hồi lâu sau, mới tắt ngọn lửa xanh nhạt trên bếp và mang món súp cuối cùng đặt lên bàn."

Đinh đoong—"Cùng lúc tiếng chạm của chiếc bát sứ lên mặt bàn vang lên giòn tan, chuông cửa ở lối vào cũng reo lên rõ ràng.Percy vẫn còn đeo găng tay chống nóng, vì thế Đàm Gian ngoan ngoãn chạy ra mở cửa.Em thận trọng kéo cửa ra, ngay lập tức, ánh vàng chói mắt cùng với ánh đèn ấm áp ngoài hành lang tràn vào tầm nhìn.Một con gấu bông khổng lồ, cao ngang một người trưởng thành, bất ngờ bị người bên ngoài nhét vào tay em.Đàm Gian bị ôm trọn trong đống lông xù mềm mại, vẻ mặt hơi ngơ ngác.Sau lưng con gấu bông, một khuôn mặt điển trai, rạng rỡ ló ra.Mái tóc xoăn ngắn màu vàng kim, đôi mắt xanh biếc tựa trời cao, cùng một nốt ruồi đen nhỏ ngay khóe mắt.Anh ta cong môi cười rực rỡ như ánh nắng, giọng nói vang lên, trùng khớp hoàn toàn với giọng em vừa nghe trên tivi khi nãy."

Surprise!"

Anh ta chớp mắt, dường như mỗi âm tiết đều ngập tràn sức sống."

Hàng xóm mới của tôi..."

Anh ta thoáng ngừng lại, đáy mắt ánh lên vẻ đầy ẩn ý."...

Vợ chồng Percy."

Đàm Gian không ngờ lại trùng hợp đến vậy.Chỉ là trong lúc ăn cơm có bật tivi xem một chút, vậy mà lại đúng lúc chiếu đúng chương trình phỏng vấn của người hàng xóm mới, đã vậy nội dung còn xoay quanh những câu hỏi về đời tư khó xử của anh ta.Hàng xóm mới tên Leicester, là một ca sĩ nổi tiếng, vừa hoàn thành chuyến lưu diễn của mình và quyết định định cư ngay cạnh căn hộ của họ.Bàn ăn dài thướt tha, mọi món ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Percy tháo tạp dề xuống, lịch sự kéo ghế cho Đàm Gian, đợi em ngồi xuống.Nhưng ngay khi em vừa ngồi yên vị, Percy và Leicester lại như đang tranh giành chỗ ngồi, một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải.Bị kẹp ở giữa, Đàm Gian chỉ có thể đặt tay lên đùi, đôi mắt xinh đẹp có phần ngơ ngác.Em thực sự không hiểu, rõ ràng bàn còn rất rộng, tại sao hai người này lại nhất quyết phải chen chúc ngồi cạnh em....

Em thậm chí chẳng còn chỗ nào để cựa quậy.Đàm Gian mím môi, còn trên tivi, chương trình vẫn tiếp tục với những câu hỏi mới.Người dẫn chương trình cầm một tấm thẻ màu hồng trong tay, giơ micro lên."

Vậy xin hỏi, mẫu người lý tưởng của anh là gì?"

Leicester trên tivi cười đầy ẩn ý.Bàn ăn đặt đối diện với màn hình, khiến Đàm Gian có cảm giác như anh ta đang trực tiếp nhìn thẳng vào em."

Là người phương Đông, có làn da rất trắng, đôi mắt màu trà nhạt."

"Vừa xinh đẹp vừa ngoan."

"Lúc làm tình thì khóc thút thít đến đỏ cả mắt mũi, đáng thương cầu xin nhẹ tay một chút, vừa trong sáng vừa quyến rũ..."

Leicester liếm nhẹ môi, khẽ cười."

Giống hệt người yêu cũ của tôi vậy."

Tới đây, chương trình mới kết thúc, chuyển sang đoạn quảng cáo mới.Rõ ràng là cuộc phỏng vấn của Leicester, nhưng trên bàn ăn, ngoài anh ta ra thì cả Percy lẫn Đàm Gian đều đang có tâm sự riêng.Percy kiên nhẫn đặt bát súp đã múc sẵn trước mặt Leicester và Đàm Gian, nhưng có một điểm khác biệt—bát súp của Leicester có thêm một quả cà chua chín rục.Đàm Gian lại có chút bất an, nhẹ nhàng vân vê ngón tay."

Cảm ơn vì bữa tối."

Leicester cười, nụ cười mang theo chút cảm giác của một chàng trai tuổi trẻ, giọng nói cũng trong trẻo dễ nghe.

Anh ta dường như không hề bận tâm đến bầu không khí gượng gạo trên bàn."

Không ngờ hai người lại chu đáo như vậy, còn xem cả chương trình phỏng vấn của tôi để tìm hiểu về tôi nữa."

Anh ta cười híp mắt, cầm lấy chiếc thìa sứ đặt bên cạnh.Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Đàm Gian bỗng cứng đờ sống lưng.Em cảm nhận được, dưới bàn ăn, có một ngón tay lạnh lẽo không biết của ai đang nhẹ nhàng ấn vào vùng eo nhạy cảm của mình.Không chỉ vậy, còn ngang nhiên luồn qua vạt áo sơ mi, chầm chậm vuốt ve da thịt bên trong.Cả tay chân Đàm Gian đều bắt đầu mềm nhũn, ngay cả đôi đũa cũng không giữ vững được, rơi 'cạch' xuống cạnh bát.Percy cau mày chặt, định hỏi xem em làm sao, nhưng chưa kịp mở lời, người bên cạnh đã nhanh chóng giúp em nhặt lại đôi đũa, bàn tay còn lại không chút kiêng dè đặt lên bụng em, mang theo sự đụng chạm đầy trêu chọc."

Nhưng mà, so với việc xem tivi để tìm hiểu tôi, tôi nghĩ trực tiếp hỏi phu nhân của Percy sẽ hợp lý hơn nhiều đấy."

Leicester cười, cố ý nhấn mạnh hai chữ "phu nhân"."

Dù gì, Tiểu Đàm cũng quen tôi khá lâu mà, cũng lâu lắm rồi còn gì."

Hơi thở nóng rực phả nhẹ bên vành tai, Đàm Gian trừng lớn mắt, nghe thấy anh ta thấp giọng thì thầm bên tai mình:"Em nói xem, có đúng không, người yêu cũ?"
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 125 : Thành phố C


Chương 62: Người Yêu Hoàn Hảo【8】- "Em không nằm trong dữ liệu của anh" (1) "Choang!"

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên.

Đầu ngón tay Đàm Gian run rẩy, ly rượu đỏ cầm không vững, trượt dọc theo mép bàn rồi rơi xuống đất.

Chiếc ly trong suốt vỡ tan, những mảnh nhỏ văng khắp nơi, như một đóa hoa băng nở rộ trên mặt sàn lạnh lẽo.Dòng rượu đỏ tươi men theo làn da trắng nõn của thiếu niên chảy xuống.

Vì xương quai xanh quá mức tinh tế, chất lỏng đỏ sẫm đọng lại nơi hõm nhỏ giữa hai xương, tạo thành một vũng rượu nhỏ bé.Giọt rượu đỏ sẫm ấy cứ thế lặng lẽ nằm trên làn da mịn màng, xương quai xanh nổi lên khẽ căng chặt, làm cả vệt rượu cũng rung động theo từng nhịp thở.Sự cố bất ngờ khiến Leicester khựng lại, nhưng ánh mắt anh ta vẫn chăm chú dừng ở vị trí hõm xương quai xanh, như thể bị mê hoặc.

Anh ta đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng lướt qua, liếm đi dấu rượu đỏ trên da thịt em.

Hơi ấm ẩm ướt của lưỡi để lại một dấu vết mơ hồ, dễ dàng khiến cơ thể người ta run lên.Đàm Gian vốn nhạy cảm, nhất là ở vị trí như xương quai xanh.

Làn da trắng nõn nhanh chóng phủ một lớp ửng đỏ mỏng manh.Đôi mắt màu trà đẹp đẽ chợt mở lớn, cả người như bị dọa sợ.

Đầu ngón tay bấu chặt mép ghế, sống lưng cứng ngắc, không dám cử động, chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế cao, hai tai và đầu mũi đều nhuộm sắc hồng nhạt.

Em bối rối nhìn mặt đất vương vãi mảnh thủy tinh, rồi lại nhìn sang khuôn mặt thanh tú nhưng đầy ngang ngược của Leicester vẫn đang dừng lại trên bờ vai em."

Rầm!"

Âm thanh ghế bị kéo lê trên sàn vang lên chói tai.

Cùng lúc đó, một tiếng va chạm mạnh vang lên, Percy đã tàn nhẫn quật Leicester xuống đất.Leicester bị đánh đến mức khóe môi rách ra, giọt rượu đỏ còn sót lại hòa lẫn với vệt máu, in trên gương mặt hoàn mỹ không tì vết của anh ta.Đây là lần đầu tiên Đàm Gian thấy Percy tức giận.

Người học giả vốn luôn ôn hòa kia đã không còn nụ cười nhã nhặn như thường ngày.

Đôi mắt nâu sâu thẳm tối sầm lại, giông bão cuộn trào dữ dội trong đáy mắt.Chiếc dây buộc tóc trên đầu Percy bị kéo đứt trong khoảnh khắc vội vàng lúc nãy, những lọn tóc dài màu lanh hơi rối, trượt xuống hai bên mặt, che đi vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ của anh.Percy nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Đàm Gian, bàn tay to lớn ấm áp đặt lên vai em, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: "Em đi thay quần áo trước đi, Tiểu Đàm."

Em bị anh đẩy nhẹ về phía phòng ngủ.

Lớp áo sơ mi dính đầy rượu vang đỏ bết chặt trên làn da em, tạo thành một sắc thái diễm lệ đầy ám muội.Cánh cửa gỗ của phòng tắm được nhẹ nhàng khép lại.

Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo bên ngoài, Leicester đã đứng dậy, thong thả chỉnh lại cổ áo vừa bị xô lệch ban nãy.

Đôi mắt xanh biếc ánh lên tia trêu chọc, nhìn thẳng vào Percy đang đóng cửa phòng tắm.Nụ cười anh ta rạng rỡ, nhưng lời nói lại chẳng chút lưu tình."

Thật không chuyên nghiệp chút nào, Percy."

Leicester chỉnh lại cổ tay áo, đầu lưỡi đỏ sẫm liếm qua vết rượu còn vương trên ngón tay, chậm rãi nói: "Trong chương trình xuất xưởng của anh đâu có ghi rằng, anh được phép cắn người như một con chó vừa bị giật mất chủ nhân, đúng không?"

Ngón tay Percy siết chặt lấy tay nắm cửa bằng đồng cổ.

Trên làn da trắng bệch, gân xanh nổi rõ, những lọn tóc màu lanh rủ xuống, đôi mắt nâu lạnh lẽo đối diện với ánh nhìn trào phúng của Leicester."

Trong chương trình xuất xưởng của cậu cũng không ghi rằng, cậu được phép ôm vợ người khác mà liếm láp đấy, phải không?"

Percy bình tĩnh thu dọn từng mảnh thủy tinh vỡ trên bàn, môi cong lên thành một nụ cười nhạt, nhưng đáy mắt không hề có chút cảm xúc nào.Leicester bước lướt qua anh, ánh mắt xanh biếc ngập tràn ý vị sâu xa.

Giọng anh ta dịu dàng, mật ngọt nhưng lại chứa đầy ác ý."

Xin lỗi nhé, nếu không có anh, bây giờ Tiểu Đàm đã là vợ tôi rồi."

"Hẳn là anh sẽ giống như một con chó bị bỏ rơi, phải quỳ rạp xuống cầu xin sự chú ý của em ấy..."

Leicester dừng lại một chút, nở nụ cười tươi rói.

Ánh mắt anh ta mang theo sự chắc chắn tuyệt đối, giọng nói nhẹ nhàng đầy khiêu khích."

Chờ mà xem, bây giờ đến lượt tôi làm chủ cuộc chơi."

"Tôi sẽ thuần phục em ấy, khiến con người này trở nên ngoan ngoãn và si mê, tôn thờ tôi, yêu tôi điên cuồng."

"Và tôi—""Sẽ là 'người yêu hoàn hảo' của em ấy."

Leicester vẫy tay với Percy, đôi mắt xanh biếc tựa như loài rắn độc xinh đẹp mà chết chóc.Percy cười khẩy, không đáp lời.Ngón tay anh siết chặt lấy mảnh thủy tinh vừa thu dọn, những cạnh sắc nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay.

Máu nhân tạo màu đỏ sẫm chảy dọc theo vết rách, nhưng bên trong... lại lộ ra đầu dây điện bị đứt đoạn.Anh chỉ là một con người nhân tạo, rẻ tiền và thô sơ.Hàng mi dài của Percy cụp xuống, phủ lên đôi mắt nâu một tầng bóng tối dày đặc.Trong góc phòng, robot quét dọn cần mẫn ghi lại toàn bộ những gì diễn ra trong phòng ngủ.

Trên màn hình, chỉ có thể nhìn thấy một phần cằm thon gọn của Đàm Gian, em đang thay quần áo.Làn da em trắng hồng, phần eo nhỏ nhắn nổi bật dưới ánh đèn dịu nhẹ.

Chỉ cần em đứng đó, mọi cảnh vật xung quanh đều trở nên hư ảo, như thể được phủ một lớp bộ lọc không có thật.Percy không hề nghi ngờ rằng, Đàm Gian chẳng cần dùng bất kỳ thủ đoạn quyến rũ nào.

Chỉ cần em mở đôi mắt màu trà long lanh, dịu dàng nói vài câu, nũng nịu vài lời...Thì những kẻ như bọn anh—những kẻ chẳng phải người, cũng chẳng phải máy—Đều sẽ giống như bầy chó đói khát lâu năm, tranh nhau đến gần em, cam tâm tình nguyện đắm chìm, điên cuồng, thậm chí muốn quỳ xuống hôn lên mu bàn chân em.—Leicester mà cũng đòi "thuần phục" em ấy ư?...
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 126 : Thành phố C


Chương 62: Người yêu hoàn hảo【8】- "Em không nằm trong dữ liệu của anh" (2) Percy khẽ cười lạnh, biết rằng mình đã gần như hoàn toàn rơi vào bẫy.

Bên cạnh, con robot vẫn không rời mắt khỏi từng cử động của anh, như thể sợ anh đột nhiên vùng lên phản kháng.Nhưng Percy chỉ cúi xuống, từng mảnh từng mảnh nhặt sạch những mảnh thủy tinh vỡ còn sót lại trên sàn.【Leicester đã vào trong rồi.】Con robot lăn bánh đến bên cạnh anh, đôi mắt vuông vức băng lạnh nhìn anh chằm chằm, mang theo thứ cảm giác rợn người đầy vô cảm.【Tôi đã cho các người quyền cạnh tranh công bằng.

Có lẽ anh có thể vào ngăn cậu ta lại cũng nên?】Percy không trả lời, chỉ yên lặng gom tất cả mảnh kính vỡ vào một chiếc túi, mặc kệ đầu ngón tay bị cắt đến rách tươm.Chiếc túi đung đưa, bên trong vang lên những tiếng leng keng giòn tan.Percy buộc lại mái tóc dài màu lanh đã rũ xuống, sau đó ném tất cả mảnh vụn vào thùng rác, giọng nói khẽ khàng như đang tự thì thầm với chính mình."

Thu dọn sạch sẽ đi.

Tiểu Đàm là con người, em ấy chạm vào sẽ bị thương."

Nói xong, anh hơi ngừng lại, đôi mắt nâu dịu dàng nhìn sang con robot đang lạnh lùng quan sát mình."...Chỉ cần có thể ở bên Tiểu Đàm, thế nào cũng được."

Ngón tay Percy siết chặt túi rác trong tay, từng chữ từng chữ cất giọng chậm rãi: "Thế nào... cũng được."

Con robot quét dọn phát ra âm thanh đều đều như thể rất mất hứng, giọng điệu máy móc không chút nể nang mà chế giễu:【Percy, lúc đầu khi tạo ra anh, tôi không hề cài đặt gen 'liếm cẩu' vào dữ liệu của anh.】Percy bật cười, bước chân dừng lại trước cửa phòng ngủ."

Nhưng tôi đủ thông minh."

Vì để giành lấy tình yêu của người đó, anh đã tự học mà không cần ai chỉ dạy.Khi Leicester bước vào, Đàm Gian đang chiến đấu với đống quần áo trên giường.Chiếc áo sơ mi bị rượu làm ướt ném trên sàn nhà.

Trong phòng ngủ, em không tìm thấy bộ quần áo nào khác của mình, chắc đã bị Percy đem đi giặt sạch.

Hết cách, Đàm Gian chỉ đành lục lọi trong tủ quần áo, nhưng ngay khoảnh khắc em mở cửa tủ ra—Những bộ trang phục nhỏ bé với đủ kiểu dáng tràn ra như một cơn sóng dữ, nhấn chìm lấy em.Những chiếc váy công chúa viền ren, bộ thủy thủ ngắn đến mức không che nổi vòng eo, và một dải ruy băng ren không rõ công dụng quấn vài vòng quanh cổ tay em.Ban đầu, Đàm Gian chỉ định tìm thứ gì đó để mặc, nhưng ngay giây tiếp theo, em đã bị đống vải ren quấn chặt lấy, bọc kín đến mức không thể động đậy.Leicester bước vào đúng lúc chứng kiến cảnh tượng này.Anh ta cao hơn em, đứng bên giường, từ góc nhìn trên cao nhìn xuống.

Thiếu niên xinh đẹp quỳ gối trên giường, đôi chân trắng nõn khép chặt nhưng cổ tay và bắp chân lại bị những dải ren quấn chặt thành từng vòng, rối loạn, chỉ để lộ gương mặt nhỏ nhắn trắng muốt nổi bật dưới ánh đèn.Một vệt rượu đỏ sẫm còn in trên chiếc cằm tinh tế, từng lọn tóc mềm mại rủ xuống hai bên tai ửng đỏ đến mức như muốn nhỏ ra máu.Giống như một chú mèo con bị cuộn len quấn chặt, vùng vẫy không thoát ra được.Nhìn thấy anh ta, Đàm Gian vừa xấu hổ vừa giận, lập tức cáu kỉnh quát lên."

Leicester!"

Em nhíu mày, bực bội trách anh ta: "Vào phòng người khác mà không biết gõ cửa à?"

Leicester đứng ngay cửa, những lời đã chuẩn bị sẵn lập tức đứt đoạn trong nháy mắt khi anh ta chạm mắt với em.Anh ta có cả một kho dữ liệu khổng lồ, nếu muốn, anh ta có thể nói một câu tỏ tình bằng 233 ngôn ngữ khác nhau.Anh ta quá hiểu cách nói lời ngọt ngào để làm hài lòng một con người.Đặc biệt là con người này—một kẻ không quá thông minh, thậm chí có phần chậm chạp, ngay cả vài dải vải cũng chẳng gỡ nổi.Nhưng trong khoảnh khắc Leicester đối diện với đôi mắt ấy,Dưới ánh đèn trắng chói mắt, thiếu niên bị trói chặt trong đống vải ren rối bời, ánh mắt trong veo như viên pha lê chỉ chứa duy nhất hình bóng anh ta, như thể trên thế gian này, em chỉ có thể trông cậy vào mình anh ta.—Anh ta khao khát.Anh ta khao khát ánh mắt ấy mãi mãi chỉ dõi theo mình.Leicester siết chặt ngón tay đặt trên khung cửa, nhìn Đàm Gian chăm chú, vẻ mặt phức tạp.Nhưng rồi anh ta chợt nhận ra—Những bộ quần áo này, có lẽ đều do Percy chuẩn bị cho em.

Họ đã là vợ chồng chính thức suốt 36 chu kỳ hệ thống.Những bộ trang phục lố lăng này, biết đâu Percy đã ép buộc Đàm Gian mặc thử từng bộ một trước mặt anh.Sức mạnh giữa họ quá chênh lệch.

Cho dù Đàm Gian không muốn, Percy cũng có thể dụ dỗ rồi cưỡng ép em mặc cho anh ngắm nhìn.—Một cơn giận dữ còn mãnh liệt hơn lúc nãy gần như nhấn chìm toàn bộ lý trí của Leicester.Đứng bên giường, Leicester siết chặt những dải ren đang rối tung, khiến chúng càng thêm căng chặt.

Đàm Gian vốn đã bị trói trong đó, giờ lại bị anh ta kéo mạnh, cơ thể nhỏ nhắn không khỏi nghiêng về phía anh ta.Chiếc sơ mi thấm rượu sớm đã nhàu nhĩ bị ném sang một bên.

Lúc này, trên thân trên của Đàm Gian chỉ có vài sợi dây mảnh lả lơi vắt ngang, siết vào làn da trắng ngần đến mức hằn lên những vết đỏ mỏng manh.Đàm Gian trừng mắt nhìn anh ta, không hiểu tại sao Leicester đột nhiên xông vào và hành xử kỳ lạ như vậy.Nhưng đôi mắt em vẫn còn phủ một lớp sương mỏng, trừng mắt chẳng đủ uy hiếp mà trái lại, càng làm anh ta bốc hỏa.

Tim đập dữ dội như muốn nổ tung.Leicester há miệng, nhưng điều anh ta buột ra lại chẳng phải một lời tỏ tình đẹp đẽ, mà là một câu hỏi nồng nặc mùi giấm chua."

Trước mặt Percy, em cũng ăn mặc như thế này sao?"

"Hai người dọn sạch cả tủ quần áo, chẳng lẽ định làm chuyện đó ngay trong tủ?"
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 127 : Thành phố C


Chương 63: Người yêu hoàn hảo [9] – Đúng là không biết xấu hổ (1) "Sao anh lại hung dữ với tôi chứ!"

Đàm Gian đỏ hoe mắt, chóp mũi cũng phiếm hồng.

Vốn dĩ em đã tức giận vì vừa rồi Leicester động vào làm em đánh đổ rượu vang, giờ không những không có quần áo để mặc mà còn bị anh ta lớn tiếng mắng.Càng nghĩ càng thấy ấm ức, Đàm Gian hậm hực, chẳng thèm quan tâm đến mấy dải ren quấn quanh người nữa.

Em cau mày, giơ chân đạp Leicester hai cái.Leicester bị đạp mà chẳng hề tức giận, ngược lại còn áp sát vào em hơn, bàn tay ấm áp thuận thế giữ lấy mắt cá chân em.Mảnh mai, trắng nõn đến mức chỉ cần một tay anh ta cũng có thể nắm trọn.Đàm Gian vốn dĩ có đôi mắt hơi cụp xuống, giờ phút này ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ánh mắt trong veo vô cùng vô tội.

Vì giận dỗi mà ngay cả đuôi mắt lẫn gò má cũng phủ một tầng đỏ nhàn nhạt.Vừa rồi Leicester vẫn còn ôm cục tức trong lòng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ấy của Đàm Gian, khuôn mặt ửng hồng, ấp a ấp úng, cơn giận cứ thế tiêu tan sạch sẽ."

Đây là hắn ta mua cho em đúng không?"

Leicester đột nhiên lên tiếng, tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại lạnh lùng đầy khẳng định.Đàm Gian ngốc nghếch lắm, tốt xấu thế nào cũng chẳng phân biệt nổi.

Chỉ cần ai đó dịu giọng một chút là em sẽ tin ngay.

Ngoan như vậy, chắc chắn cũng chẳng biết mấy bộ quần áo này dùng để làm gì đâu.Leicester không biết từ đâu lấy ra một cây kéo bạc, chậm rãi cắt dọc theo dải ren quấn quanh làn da em, giọng nói có chút trầm trầm: "Em có biết khi hắn ta lừa em mặc mấy bộ này, trong đầu hắn đang nghĩ gì không?"

Leicester tuy chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện đó, nhưng với vô số dữ liệu trong đầu, anh chẳng khác nào một cuốn bách khoa toàn thư về mọi thứ trên đời.Những bộ váy kia kiểu dáng quá mức khiêu khích.

Mà Đàm Gian lại có làn da trắng ngần, vóc người nhỏ nhắn, mặc lên chắc chắn sẽ đẹp lắm.Đến mức cho dù Percy có là kẻ bất lực, cũng phải vì em mà cứng lên được.Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Leicester vừa chua xót vừa ghen tị, đến mức không dám tưởng tượng em đã sống thế nào suốt 36 hệ thống kia."

Có khi hắn ta sẽ bắt em ngậm váy, rồi từ phía sau mà ức hiếp em..."

Leicester khẽ móc ngón tay vào một dải ren, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay em so thử.Anh ta nhìn em đầy ẩn ý, giọng nói trầm thấp mang theo làn hơi lạnh:"Dù em không muốn, Percy cũng có cả đống thủ đoạn.

Cứng rắn không được thì hắn sẽ mềm mỏng, có khi còn vừa lăn lộn trên giường vừa khóc lóc cầu xin em để hắn trói một chút..."

"Đến lúc em thực sự ngoan ngoãn đưa tay cho hắn trói, hắn lại lập tức hiện nguyên hình, hung dữ đến mức bắt em phải khóc suốt cả đêm."

Leicester nhân lúc trong phòng chỉ có hai người bọn họ, điên cuồng bôi đen tình địch của mình.Anh ta đem tất cả những suy nghĩ xấu xa, dơ bẩn chồng chất lên đầu Percy, đồng thời cẩn thận quan sát nét mặt của Đàm Gian.Đàm Gian trợn tròn mắt, kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, rõ ràng không tin."

Chỉ là mấy bộ quần áo thôi mà..."

Em chẳng hiểu sao Leicester lại có phản ứng lớn như vậy, rõ ràng lúc trước khi ở thành phố B, ảnh đế còn chuẩn bị cho em những bộ còn quá đáng hơn nhiều.Có bộ thậm chí chỉ gồm mấy sợi xích mảnh, còn phải treo lên cành cây anh đào nữa cơ...Những bộ này vải vóc đầy đủ, ra đường mặc cũng chẳng sao, chỉ là hơi ngắn một chút, kiểu dáng tinh xảo hơn mà thôi."

Biết đâu...

Percy mua cho em gái anh ấy thì sao?"

Đàm Gian chậm rãi giải thích, dải ren trên người bị lưỡi kéo lạnh buốt "cạch cạch" cắt đứt.Leicester tức đến mức bật cười lạnh.

Anh ta có gương mặt trẻ trung, mang vẻ thư sinh của một chàng trai đại học.

Nhưng dù có trầm mặt thì cũng chỉ giống như đang giận dỗi mà thôi."

Em tin hắn đến vậy à?

Chỉ là vài bộ quần áo thôi, sao em không mặc thử cho tôi xem?"

Leicester tức đến mức ăn nói hồ đồ, thậm chí có thể nói là không che giấu nổi lòng dạ nữa.Đàm Gian nhìn anh ta với ánh mắt đầy bất đắc dĩ.Đến khi nói xong, Leicester mới nhận ra bản thân vừa thốt ra điều gì.

Anh ta lập tức ngậm miệng lại, đồng thời kéo nốt mảnh vải cuối cùng trên người em xuống, trong lòng thầm nguyền rủa.Tên cáo giá Percy đó, ngoài mặt thì làm bộ như được cài đặt chương trình "người tử tế", nhưng thực chất thì gian xảo vô cùng.

Giấu đống quần áo này không nói, còn lừa được Đàm Gian quay vòng vòng."

Sao em ngốc thế cơ chứ."

Đàm Gian đơn thuần như vậy, có khi còn bị tên đó lừa rồi vui vẻ đếm tiền giúp hắn cũng nên."

Sau này về già tôi mà bán thực phẩm chức năng, nhất định sẽ tìm em đầu tiên."

Bị mắng đến mức mờ mịt, Đàm Gian cau mày nghĩ ngợi một lát, rồi nghiêm túc hỏi: "Thực phẩm chức năng có thể làm vị kem không?"

Leicester tức đến bật cười."

Chẳng lẽ em bị hắn lừa làm vợ cũng theo cách này à?

Chỉ cần vài cái bánh ngọt, vài cây kem là em ngoan ngoãn theo hắn lên giường?"

"Còn mặc mấy bộ đồ không biết xấu hổ đó, ngọt xớt gọi hắn là 'chồng', gọi đến mức làm hắn sướng phát điên luôn rồi phải không?"

Đàm Gian chẳng hiểu sao từ mấy bộ quần áo mà Leicester có thể liên tưởng ra một chuỗi suy nghĩ xa xôi đến thế.Nghe trong lời anh ta cứ như thể em vì mấy cái bánh kem mà cam tâm tình nguyện làm vợ người ta vậy.Nói nhảm, ngay cả bánh kem em cũng chẳng có nữa là.Càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng nghĩ càng thấy thiệt thòi.Trên người em vẫn còn vương chút dấu rượu vang đỏ, lúc này đã hơi khô lại, bết dính vào da thịt, khó chịu vô cùng.Đàm Gian ấm ức níu lấy chăn, mím môi, chẳng muốn tiếp tục đôi co với Leicester nữa.

Em phồng má, giọng mềm mại nũng nịu, chẳng rõ là giận dỗi hay làm nũng."

Không muốn nghe anh nói nữa."

"Rượu vang dính trên người khó chịu lắm..."

Em nhíu mày, vươn tay đẩy Leicester ra."

Tôi muốn đi rửa sạch, anh tránh ra."...
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 128 : Thành phố C


Chương 63: Người yêu hoàn hảo [9] – Đúng là không biết xấu hổ (2) Đàm Gian đưa tay muốn đẩy Leicester ra.Nhưng những ngón tay thon dài mềm mại của em vừa chạm vào làn da anh ta thì lập tức bị giữ chặt cổ tay.

Làn da của Leicester mang sắc nâu khỏe khoắn, khớp ngón tay lớn hơn gấp đôi so với em.

Bây giờ, cổ tay em bị bàn tay to lớn của anh ta siết chặt, không chỉ khiến sự chênh lệch màu da trở nên rõ ràng mà còn làm lộ rõ sự khác biệt về vóc dáng giữa hai người.Cổ tay bị giữ chặt, Đàm Gian giật giật hai lần nhưng không thể thoát ra, đôi mắt không khỏi mở to, chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của Leicester.Người đàn ông bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, cả thân hình cao lớn như phủ bóng lên em.Lúc này, Đàm Gian mới nhận ra rằng, tuy khuôn mặt Leicester trông có vẻ nhỏ nhắn, nhưng thực tế, anh ta cao hơn em cả một cái đầu.

Bờ vai rộng lớn của anh ta đủ sức dễ dàng ghì em vào lòng, như đang ôm một con búp bê nhỏ, muốn đặt em vào tư thế nào cũng được.Em căng thẳng đến mức ngón chân cũng siết chặt lại, trông chẳng khác gì một bé mèo con hoảng sợ, đưa chân muốn đá anh ta.Nhưng lại vô tình... giẫm lên mặt anh ta.Đàm Gian giật mình như bị bỏng, vội rụt chân lại, đôi mắt hoảng hốt nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm đầy u tối của Leicester.Leicester trầm mặc nhìn em một lúc, đột nhiên cong môi cười khẽ.

Chưa kịp để Đàm Gian rút chân về, mắt cá chân em đã bị bàn tay to lớn của anh ta giữ chặt, đôi chân trắng nõn lập tức bị khống chế.Người đàn ông siết eo em, ép sát vào chiếc tủ đầu giường bọc da phía sau."

Một chút rượu vang thôi mà."

Dòng rượu đỏ tươi trượt dọc theo xương quai xanh xuống tận bụng dưới, đọng lại nơi làn da trắng mịn, càng làm tôn lên sắc da tinh khiết ấy."

Để tôi giúp em lau sạch nhé."

Đôi mắt xanh sâu thẳm lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Leicester cúi đầu, mở miệng ngậm lấy phần xương quai xanh vương rượu.Đàm Gian trợn tròn mắt.Chiếc lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng lướt qua làn da, chậm rãi liếm dọc theo đường cong thanh tú.Rõ ràng là để lau sạch rượu vang dính trên người em.Nhưng anh ta lại khiến vùng gáy em ướt đẫm.Không chỉ không lau sạch rượu, mà còn làm cơ thể em thêm nhếch nhác.Đàm Gian cắn môi, tức giận co rụt bờ vai, cố gắng đẩy đầu Leicester ra.Dù đã dùng hết sức, nhưng hàng mi dày rậm của em vẫn run rẩy vì sợ hãi, từng sợi bết lại, đầu mũi ửng đỏ, giọng nghẹn ngào, tức giận bảo anh ta cút đi.Nhưng Leicester như thể mất trí, khuôn mặt sắc nét không chút biểu cảm dư thừa, chỉ siết chặt em trong vòng tay, cúi đầu, giống như một con chó nhỏ đánh hơi thấy mùi hương hấp dẫn, men theo rượu vang mà tiếp tục...

"ăn" em.Đàm Gian thậm chí còn nghe được tiếng anh ta nuốt xuống, mang theo chút gì đó điên cuồng.Em sắp khóc đến nơi rồi, giọng nói run run, mềm mại cất lên một tiếng, "Leicester..."

Cả người em khẽ run lên, viền mắt ửng đỏ, nghe thấy tiếng thở gấp gáp ngay bên tai.Cho đến khi giọt rượu cuối cùng bị liếm sạch, một chiếc áo sơ mi vương hương nước hoa nam tính đột nhiên phủ xuống đầu em.Đàm Gian bị bao phủ trong chiếc áo, nghe thấy giọng nói khàn khàn của Leicester."

Đừng mặc những thứ đó nữa, mặc đồ của tôi đi."

Anh ta thở dốc một hơi, thô lỗ nhét hết đống quần áo nhỏ nhắn của em vào túi nilon, giọng trầm thấp cất lên."

Tôi vứt hết mấy thứ này."

Nói là vứt, nhưng đôi mắt anh ta lại lóe lên tia ám muội.

Dây buộc ren vừa mới chạm qua người em bị anh ta khẽ khàng gẩy ra, rồi bí mật siết chặt trong lòng bàn tay.Hương rượu xen lẫn mùi thơm ngọt ngào trên người Đàm Gian vẫn còn lưu lại trên đó, len lỏi vào từng lỗ chân lông của anh ta."

Cộc!

Cộc!"

Tiếng gõ cửa vang lên cùng với âm thanh môi rời khỏi da thịt đầy rõ ràng.Đàm Gian khẽ run lên, ngoài cửa vang lên giọng nói ôn hòa của Percy."

Tiểu Đàm?

Em có cần quần áo không?

Anh thấy quần áo của em đều đã giặt rồi."

Anh ngừng lại một chút, giọng điệu chợt lạnh hơn."

Còn nữa, Leicester, vết thương của anh xử lý xong chưa?"

Liếm đủ chưa?Percy nheo mắt, đầu ngón tay gõ gõ lên cánh cửa, bàn tay còn lại gần như bóp nát chiếc túi nhựa trong tay, đôi mắt nâu trầm tối nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ trước mặt.Leicester không trả lời, chỉ thản nhiên giúp Đàm Gian mặc chiếc áo len màu lanh của mình vào.Chiếc áo len rộng thùng thình bao trùm lấy em.

Leicester cao hơn em rất nhiều, vì vậy bộ quần áo anh tâ mặc lên người em chẳng khác nào một chiếc váy rộng, để lộ nửa bờ vai trắng mịn.Không biết vì sao... nhưng nhìn còn chẳng đứng đắn bằng lúc không mặc gì.Trông như thể đang lén mặc áo sơ mi của bạn trai vậy.Đàm Gian bĩu môi, vung vẩy ống tay áo rộng thùng thình, vất vả lắm mới lộ ra chút đầu ngón tay trắng trẻo.Em cau mày khó chịu, quay một vòng rồi bĩu môi."

Áo này rộng quá..."

Động tác nhỏ xíu này suýt nữa đã khiến Leicester nghẹt thở.Anh ta vội vàng mở cửa, chộp lấy quần áo trong tay Percy, quay người đưa cho Đàm Gian.

Anh ta thậm chí còn chu đáo đến mức giúp em mở túi đựng quần áo.Sau đó, không nói không rằng, đóng sầm cửa lại rồi rời đi.Leicester đưa tay che mũi, hai vành tai đỏ rực, gương mặt cũng nóng bừng.

Phải mất một lúc lâu anh ta mới bình ổn lại hơi thở.Percy cầm tách trà trong tay, ánh mắt lướt qua chỗ anh ta đứng, bật cười đầy ẩn ý."

Nửa thời gian hệ thống."

"Tốc độ quỳ liếm của cậu còn nhanh hơn tôi dự đoán tận mười lăm phút hệ thống đấy."

Ít nhất anh còn chống đỡ được cả đêm.Vậy mà Leicester từ người biến thành chó liếm chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ.Thật không biết xấu hổ.
 
Back
Top Bottom