Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!

[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 29 : Thành phố A


Chương 16 : Mùa mưa kéo dài - Em hút thuốc, uống rượu sau lưng tôi à ? (1) "Rầm——"Cùng với tiếng nổ vang trời, lưỡi rìu bổ xuống, những vệt máu bám trên đó văng tung tóe, cánh cửa gỗ đỏ nặng nề lập tức bị chém làm đôi.Đôi giày da sáng bóng bước qua những mảnh vụn vương vãi trên sàn, phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai giữa căn ký túc xá tĩnh lặng.Khoác trên người chiếc sơ mi lụa đắt tiền, nếu bỏ qua lưỡi rìu dính đầy máu thịt trên tay, trông Kha Phàn chẳng khác gì thường ngày."

Tiểu Đàm... ngoan nào..."

Lưỡi rìu lê trên sàn, để lại âm thanh ken két ghê rợn.

Kha Phàn chậm rãi nói, âm điệu nhấn nhá từng chữ, phần đuôi còn mang theo sự vui vẻ bệnh hoạn."

Không, em không ngoan.

Em mãi mãi không chịu học ngoan."

Giọng điệu vốn dịu dàng bỗng chốc trở nên khàn khàn, chất chứa sự giận dữ và điên cuồng."

Lâm Giản Hoàn, Thẩm Khê...

Em còn muốn quyến rũ bao nhiêu người nữa?

Hay là... em thích bị bọn nó chơi hư?"

Rìu bổ xuống, sàn giường gỗ lập tức bị chẻ làm đôi.

Người đàn ông nhấc cổ tay, dễ dàng rút lưỡi rìu cắm sâu dưới sàn, bàn tay còn lại vẫn nhàn nhã chỉnh lại gọng kính viền vàng."

Đến đây nào, Tiểu Đàm, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."

"Anh sẽ ôm lấy xương thịt em, hôn lên, và cuối cùng hòa làm một với em."

Hơi thở của Kha Phàn dồn dập, đôi mắt dài và hẹp cong lên, nụ cười trên môi dịu dàng đến lạ, tựa như một chàng trai trẻ vừa chìm đắm trong tình yêu, đang thổ lộ những lời tha thiết với người tình trốn tránh mình.Nhưng ánh trăng nhạt nhòa xuyên qua khe cửa sổ, phủ lên bóng dáng hắn một lớp sắc trắng quỷ dị.Và khi ánh sáng lướt qua Kha Phàn, phía sau hắn, trên chiếc giường chật hẹp, những xúc tu đỏ sậm chợt nhấp nhô một thoáng.Đàm Gian co người thu lại trong góc giường, ngay cả thở cũng không dám.Hoặc có lẽ... em vốn không thể thở nổi.Giữa cơn mộng mị quái đản và phi lý, Đàm Gian cảm giác mình như bị giam cầm trong một chiếc kén đỏ lạnh lẽo và ẩm ướt.

Xung quanh là những xúc tu đang cuộn chặt lại, dệt thành một chiếc lưới máu bao bọc lấy em, tựa hồ như một con bướm bị nhện vây bắt, đôi tay trắng nõn bất lực bị dính chặt bởi lớp dịch nhớp nháp.Mỗi lần hô hấp, khoang mũi đều tràn ngập một mùi tanh nồng kỳ lạ.Chiếc lưới quỷ dị này càng lúc càng thu hẹp, xúc tu phủ trên người cũng dần hé mở những chiếc giác hút nhỏ, mỗi lần cử động đều tiết ra chất dịch trơn nhầy và dính nhớp.Ngay phía trước, một thân hình cao lớn và đầy xâm lược phủ xuống, đôi môi lạnh lẽo áp lên khóe môi và cằm em.

Trong từng hơi thở run rẩy của Đàm Gian, người đó tham lam nuốt trọn, ngấu nghiến từng chút ngọt ngào ấm nóng.Ngay bên dưới, tiếng bổ rìu vang lên từng nhát, từng nhát, gần trong gang tấc.Mà em lại bị Thẩm Khê ép chặt vào lồng ngực, bàn tay lạnh lẽo nâng cằm em lên, buộc em hé miệng, tùy ý để hắn dây dưa nuốt trọn từng sợi hô hấp ướt át.Thẩm Khê từng nói với em rằng, những con quái vật như Kha Phàn, những con chó thối hoắc này, mũi và tai rất thính.Mà hiện giờ, xúc tu của hắn chỉ vừa mới mọc ra, chưa thể rời khỏi ký túc xá.

Hắn vẫn còn rất yếu.Thế nên phải nghĩ cách để che giấu, không để Kha Phàn tìm thấy hai người họ.Nhưng Đàm Gian không ngờ rằng, cách "che giấu" của Thẩm Khê lại là thế này—Dìm em vào biển thịt lạnh lẽo sâu hoắm, cưỡng đoạt từng nhịp thở.Mà hắn còn cố tình trêu chọc em, hơi thở băng lãnh phả bên vành tai nhạy cảm, khiến vùng da trắng nõn nhanh chóng loang lổ màu đỏ ửng.Hắn khoác lên người chiếc hoodie đen rộng thùng thình, che phủ toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Gian trong khoảng tối ngột ngạt.

Mỗi lần em thở ra, hơi nóng đều bị hắn nuốt lấy, bao bọc, ngay cả tiếng nức nở khe khẽ cũng bị giam lại trong chiếc tổ nhỏ hẹp này.Ngăn cách với họ chỉ bằng một tấm ván giường mỏng manh, Đàm Gian có thể nghe rõ mồn một giọng nói dịu dàng đến bệnh hoạn của Kha Phàn."

Tiểu Đàm, em không muốn mãi mãi bên anh sao?"

Đôi mắt Đàm Gian đã phủ một tầng nước, mông lung ngước nhìn Thẩm Khê.Hắn đáp lại em bằng một đôi mắt đen thẫm, sâu không thấy đáy, như vực thẳm vô tận nuốt chửng mọi tia sáng.Bên ngoài trời vẫn mưa.

Bình thường, thời tiết ở thành phố A vốn khô ráo, vậy mà trận mưa này lại dai dẳng hơn hẳn mọi khi.Ánh sáng u ám len qua khe hở của rèm cửa, dù đang là ban ngày nhưng vẫn mang theo một cảm giác âm trầm khó tả.Đàm Gian lơ mơ ngồi dậy khỏi giường.

001 đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cá nhân cho em, chiếc cốc đánh răng màu hồng in hình thỏ nhỏ được đặt ngay ngắn trên bồn rửa mặt trong suốt, quai cốc còn được xoay ra ngoài một cách đầy chu đáo.Căn phòng ký túc xá miễn cưỡng được khôi phục về trạng thái ban đầu.

Chiếc cửa gỗ bị phá nát đã được dán lại bằng chất nhầy, dù trông xấu xí nhưng ít ra vẫn còn dùng được.

Còn người bạn cùng phòng chỉ xuất hiện vào ban đêm thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.Em ngậm một ngụm nước sạch, hàng mi dài run rẩy khẽ nâng lên, trên cằm còn lờ mờ hiện lên một vết đỏ nhạt.Thực ra, dấu vết dưới lớp quần áo còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Những xúc tu lướt qua đã để lại những vệt đỏ không thể xóa nhòa trên làn da trắng nõn, như những dấu ấn cắm sâu xuống, tuyên bố quyền sở hữu của dã thú.Đàm Gian không nhớ rõ chuyện đã xảy ra sau nửa đêm.Em bị hôn đến mức gần như ngạt thở, rồi trong cơn kích thích tột độ mà thiếp đi.Lúc tỉnh dậy, chỉ còn lại—Cánh cửa nát vụn.

Chiếc giường bị hủy hoại và người cảm thấy rã rời..Em liếc nhìn bảng dữ liệu mà 001 gửi đến, chỉ sau một đêm, chỉ số dị hóa của Thẩm Khê đã tăng vọt lên một cách đáng sợ.Chỉ số dị hóa vốn là đơn vị dùng để đo lường mức độ quái vật hóa.

Hôm qua suýt nữa em đã bị Thẩm Khê hôn đến chết rồi.Không tăng vọt mới là lạ!Em bực bội đóng bảng dữ liệu lại, quay người kéo rèm cửa sổ ra.

Nhưng bên ngoài, cơn mưa dai dẳng vẫn chưa dứt.

Không khí ẩm ướt tràn vào, mang theo mùi tanh nồng của nước mưa, bám riết không buông.Hôm nay là cuối tuần, hầu hết sinh viên đều không có tiết học.

Cả khuôn viên trường vắng lặng đến mức đáng sợ.

Những tòa nhà cao lớn quanh đó chìm trong ánh sáng ảm đạm, bị phủ lên một lớp màng nhợt nhạt như xác chết, trông chẳng khác nào những bức tượng sáp đứng lặng im trong bóng tối....
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 30 : Thành phố A


Chương 16 : Mùa mưa kéo dài - Em hút thuốc, uống rượu sau lưng tôi à ? (2) Đại học Đàn Khê là một ngôi trường quý tộc, nơi mà các mối quan hệ giao thiệp đều gắn liền với gia thế.

Vì thế, Lý Tố và đám công tử kia lập ra một nhóm chuyên ăn chơi hưởng lạc, sau này lại trở thành "biệt đội thám hiểm xưởng điêu khắc".Đàm Gian mở khóa điện thoại, vừa nhìn thấy ảnh đại diện của Kha Phàn trong nhóm, sắc mặt em bất giác tái nhợt đi một chút.Dù thế nào đi nữa, nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành.

Em nghiêm túc lướt xem tin nhắn trong nhóm, gương mặt trắng như tuyết thoáng vẻ trầm tư.Lý Tố vốn là kẻ có mối quan hệ rộng nhất trong khoa, nên trên nhóm chat cũng hoạt bát nhất.Tố Tố là tôi: Địa điểm "Quán bar Đàn Khê", phòng K919, chúng ta tập trung lúc sáu giờ được không?Ngay bên dưới là một định vị cụ thể.Chẳng mấy chốc, nhóm chat đã có người nhảy vào hưởng ứng.Một đời mạnh mẽ: Không phải chứ Lý Tố?

Đi thám hiểm mà cậu còn ghé quán bar trước á?

Không sợ uống say hả?Tố Tố là tôi: Phải có kế hoạch thám hiểm đàng hoàng chứ!

Gặp nhau rồi bàn bạc sau.

Với lại, chẳng phải có câu "rượu vào gan lớn" đó sao?Một đời mạnh mẽ: Ê, vậy nhát gan là cậu chứ không phải tôi nhé.Tố Tố là tôi: Biết rồi biết rồi, cậu mạnh mẽ cả đời. @Kha Phàn @Đàm Đàm, anh Phàm, Tiểu Đàm, hai người đừng đến trễ nhé, nhất là Tiểu Đàm đấy.Tố Tố là tôi: Mấy cậu trai xinh thế này, là đám người trong quán bar thích nhất đó nha~Đàm Gian nhíu mày, vừa định gõ chữ phản bác thì đã thấy trên màn hình điện thoại, tin nhắn mới nhanh chóng hiện lên.Kha Phàn: Không đâu.Kha Phàn: Tôi đến đón em ấy.Đàm Gian giật bắn mình khi đọc thấy tin nhắn của Kha Phàn.

Nghĩ đến dáng vẻ hôm qua của anh, khi cầm chiếc rìu trên tay, đầu ngón tay trắng nõn của em run lên khe khẽ.

Chẳng mấy chốc, em cúi gằm mặt xuống, phản ứng cực nhanh mà nhắn tin trả lời với ý chí sinh tồn mãnh liệt.Đàm Đàm: Không cần đâu, em không có ở ký túc xá~Đàm Đàm: Hẹn gặp lúc sáu giờ, em sẽ tự đến!Cả nhóm chat rơi vào im lặng.Đàm Gian bặm môi đầy căng thẳng, tay lướt điện thoại một cách vô thức.Thấy không ai trả lời, em cũng không dám ở lại căn phòng ký túc xá đã bị phá hỏng tan tành này lâu hơn nữa.

Lề mề thu dọn một chút, em thay một chiếc quần cargo màu nâu nhạt, phối với áo thun đen hơi rộng, sau đó lấy một chiếc balo nhỏ từ trong tủ ra.Một bộ đồ gọn nhẹ, tiện cho việc chạy khi gặp ma.Dù là trang phục đơn giản đến vậy, nhưng lại càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc của em.Chuẩn bị xong, Đàm Gian rời khỏi ký túc xá.*Địa chỉ Lý Tố gửi là quán bar cao cấp nhất A thành.

Bảo vệ đứng trước cửa với dáng vẻ bặm trợn, kiểm tra từng người ra vào.Quả nhiên, Đàm Gian bị chặn lại.Em đỏ mặt, kiên nhẫn giải thích rằng mình đã đủ tuổi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng đành đưa chứng minh nhân dân cho bảo vệ kiểm tra, mới được phép vào trong.Bên trong quán bar, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống từ trần nhà, tạo nên một bầu không khí đặc biệt ám muội.

Mùi hương thơm ngọt nồng nàn quẩn quanh trong không khí.Đàm Gian siết chặt điện thoại, rẽ trái rẽ phải theo hành lang ngoằn ngoèo."

K918..."

Dưới ánh sáng quá mức lờ mờ, bảng số trên cửa gỗ trông cũng trở nên không rõ ràng.

Đàm Gian đi vòng hai lần, cuối cùng dừng lại trước phòng 918 ở một góc khuất của hành lang.Không giống những phòng khác, ngay cả bảng số trên cửa phòng này cũng được viền vàng mạ bạc, có vẻ là một phòng riêng cao cấp.Em bặm môi, rụt rè đẩy cửa ra một khe hở.Cánh cửa gỗ nặng nề phát ra tiếng kẽo kẹt, theo quán tính mở sang một bên.

Đàm Gian thò đầu vào nhìn.Lập tức, toàn bộ ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía em.Bóng dáng cao lớn lờ mờ, em không nhìn rõ được.

Nhưng sau khi đảo mắt một vòng mà không thấy mái tóc xoăn vàng rực của Kha Phàn, em mới ngớ ra rằng mình có lẽ đã vào nhầm phòng."

Mọi người đến đủ rồi nhỉ?

Ai đưa mỹ nhân này tới vậy?"

Trong phòng có người cất tiếng, là một giọng nam hơi lả lơi."

Còn có đứa gọi thiếu gia nữa kìa!

Má...

đây là lần đầu tiên tao thấy người đẹp thế này đấy."

Có bóng người cao lớn tiến về phía em vài bước.Gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Đàm Gian lập tức đỏ bừng, em lúng túng lí nhí xin lỗi, định đóng cửa rồi nhanh chóng rời đi.Nhưng còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, em đã bị một lực mạnh mẽ kéo thẳng vào trong phòng.Cổ tay mảnh dẻ bị một bàn tay với khớp ngón thon dài siết chặt, lập tức hằn lên vết đỏ chói mắt.

Mũi em bất ngờ đập vào một lồng ngực ấm áp, đau đến mức vô thức bật ra một tiếng rên khe khẽ.Mảnh mai, như tiếng mèo con kêu.Tầm mắt tối tăm từ trên cao phủ xuống, hoàn toàn nhấn chìm em trong bóng tối đầy tính xâm lược.Lạnh lẽo, ngón tay anh ta bóp lấy cằm em, buộc em phải ngẩng lên."

Đàm Gian?"

Giọng nói trầm thấp vang bên tai, một cảm giác nguy hiểm khó diễn tả lướt qua từng sợi dây thần kinh.Dưới gọng kính bạc, đôi mắt thâm trầm như mực, sâu không thấy đáy.Bốn mắt chạm nhau, em nghe thấy người đàn ông trước mặt khẽ bật cười."

Học sinh giỏi nửa đêm còn tìm tôi học bài đây mà.

Ngoài đời cũng biết hút thuốc uống rượu cơ đấy?"
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 31 : Thành phố A


Chương 17 : Mùa mưa kéo dài - Không biết hôn sao?

Để tôi dạy em...(1) Ly thủy tinh đựng nước cam sóng sánh được đưa đến trước mặt, Đàm Gian có chút bất an, khẽ nâng tay đón lấy.Em ngồi trên chiếc ghế sofa da ở trung tâm phòng bao, đôi chân dài, trắng muốt hơi lún xuống lớp da mềm, trông lại càng gầy guộc, mong manh."

Tự mình đến à?

Còn là cái chỗ như thế này?"

Giọng nam có phần trêu chọc vang lên lần nữa, nhưng ánh đèn trong phòng quá mờ khiến Đàm Gian chẳng thể nhìn rõ mặt ai.

Em chỉ có thể lờ mờ thấy vài cái bóng cao lớn, sẫm màu phủ lên ánh đèn lấp loáng."

Không... không phải."

Trong lòng em hơi sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên em đặt chân đến nơi này, lại vô tình đi nhầm rồi bị lôi vào một cách khó hiểu.

Ly nước trước mặt em cũng không dám uống, chỉ có thể nhẹ nhàng liếm liếm môi, ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi, hy vọng bọn họ sẽ nhanh chóng để em rời đi."

Tôi đến tìm người."

Một ngón tay bất ngờ lướt nhẹ qua vành tai, động tác hờ hững nhưng lại mang theo sự xâm phạm vô hình.

Nó trượt xuống theo đường nét gò má, rồi dừng lại ở cằm em."

Tìm ai?

Bạn trai à?

Mà nó để em một mình đến đây sao?"

Những câu hỏi liên tục ập đến khiến Đàm Gian ngẩn người, theo phản xạ lắc đầu.

Nhưng rồi em lại thấy có chút khó chịu, đôi mắt nâu trà ngước lên, định trừng đối phương một cái."

Không phải bạn trai."

Em mím chặt môi, nhấn mạnh từng chữ.Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ cậu thiếu niên trông lại càng rực rỡ.

Mái tóc đen mềm mại rủ xuống hai bên tai, gương mặt nhỏ nhắn trông như đang phát sáng giữa nơi ăn chơi phồn hoa hỗn loạn này.Người đàn ông chậc một tiếng, vẫn chưa chịu buông tha: "Thế người vừa kéo em vào đây, em cũng không quen sao?"

Đàm Gian sững sờ.

Chủ đề sao đột nhiên nhảy từ "bạn trai" sang chuyện bị lôi vào phòng bao vậy?

Dưới ánh đèn sân khấu nhấp nháy trong sàn nhảy, màu sắc hỗn tạp chớp lóe không ngừng, em căn bản không nhìn rõ mặt những người này, chứ đừng nói đến chuyện quen hay không.Bàn tay từng lướt qua vành tai càng lúc càng càn rỡ, lại đặt lên bờ vai gầy của em.

Đàm Gian nhíu mày, hơi né ra sau, rõ ràng đã bắt đầu khó chịu."

Không quen!

Bạn tôi vẫn đang đợi..."

Còn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông trước mặt đột nhiên bật cười, như thể vừa nghe được chuyện gì đó vô cùng thú vị.

Hắn ta nhìn về phía bóng dáng trầm mặc trong phòng, giọng điệu đầy vẻ đùa cợt:"Giáo sư Lâm này, hình như bảo bối mà anh ngày đêm mong nhớ lại chẳng hề biết anh là ai đấy."

Đàm Gian lúc này mới nhận ra, người ngồi cuối phòng bao chính là ai.Người đàn ông có đường nét gương mặt sắc bén, sống mũi cao thẳng, đáng lẽ phải là một dáng vẻ đầy tính xâm lược.

Nhưng vì cặp kính gọng bạc vắt ngang sống mũi, anh ta lại mang theo một nét trầm tĩnh, lạnh lùng.Ánh mắt hắn không gợn sóng, chỉ đơn giản nhìn qua.Nhưng ngay khoảnh khắc chạm mắt với Lâm Giản Hoàn, tim Đàm Gian đột nhiên đập loạn.Không hiểu sao, em có cảm giác... người đàn ông này bây giờ rất nguy hiểm.Dù vẫn là dáng vẻ cấm dục, lạnh lùng như thường ngày.

Dù trong nơi ăn chơi trụy lạc này, cúc áo sơ mi trên cổ vẫn được hắn cài chặt đến tận cùng.Điểm duy nhất không phù hợp với vẻ ngoài ấy... là đầu ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc mơ hồ tỏa khói.Lâm Giản Hoàn hơi nheo mắt, ánh nhìn lành lạnh lướt qua kẻ vừa nói nhiều, chậm rãi bật giọng:"Há miệng."

Tiếng cười cợt ngay lập tức ngừng bặt.

Giây tiếp theo, Lâm Giản Hoàn dứt khoát dí mạnh tàn thuốc vào đầu lưỡi người kia."

Không biết nói chuyện thì tốt nhất nên ngậm miệng lại."

Người đàn ông bị kéo ra ngoài ngay lập tức.Đàm Gian ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn của anh ta tiến lại gần.Khác với khi ở trường học, lúc này, Lâm Giản Hoàn khoác thêm một chiếc áo gió dài màu đen, ánh mắt băng lãnh sau cặp kính phản chiếu tia sáng chói lóa.

Trên người hắn còn phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt.Ngón tay Đàm Gian hơi run, cố gắng giữ bình tĩnh dưới ánh nhìn đầy áp lực ấy.

Nhưng sống lưng em vẫn căng thẳng, trông cứ như một con mèo con đang cố cong lưng lên hù dọa kẻ thù."

Sợ rồi còn dám đến?"

Lâm Giản Hoàn cụp mắt, dễ dàng nhận ra ngón tay đang khẽ run của em.

Anh ta bật cười khẽ, giọng điệu lạnh lùng, nguy hiểm:"Sao?

Trước khi vào xưởng điêu khắc, còn phải ghé quán bar để làm nóng người?"

Đàm Gian gần như ngây ngẩn, tròn mắt nhìn hắn:"Sao thầy biết bọn em..."

"Đoán."

Lâm Giản Hoàn nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt thăm thẳm đen đến đáng sợ."

Không ngờ chỉ nói một câu mà em đã khai sạch rồi."

Cổ tay em quá gầy so với một thiếu niên cùng tuổi.

Chỉ cần một bàn tay to lớn là có thể dễ dàng bao trọn.

Lâm Giản Hoàn siết chặt hai cổ tay em lại, gần như xách cả người em rời khỏi phòng bao.Đàm Gian hoảng hốt, vung chân định đạp anh ta, nhưng còn chưa kịp đá lên, mắt cá chân đã bị túm chặt.Thế là, cả người em gần như bị ép dán sát vào Lâm Giản Hoàn.Anh ta đè em vào góc khuất nhất của quán bar, bờ vai mảnh mai của em run lên, lưng dán chặt vào tấm gương lạnh buốt, phản chiếu gương mặt tái nhợt vì căng thẳng."

Không thấy bức ảnh tôi gửi cho em sao?"

Lâm Giản Hoàn nâng tay đẩy lại cặp kính trượt xuống sống mũi, giọng điệu bình thản mà vô cùng bức bách.Cổ tay bị khóa chặt, dù có vùng vẫy cũng không thể thoát.

Đàm Gian chỉ có thể đỏ mắt, giọng nhỏ nhẹ:"Thấy... thấy rồi."

Đàm Gian mím chặt môi, đôi môi mềm mại khẽ run lên vì sợ hãi, trông càng thêm đầy đặn.—— Hóa ra lần đó em cầm cuốn sách đi không phải là trùng hợp, mà do Lâm Giản Hoàn cố ý để em nhìn thấy thảm án trong phòng điêu khắc.

Mà lúc này đây, việc em xuất hiện ở quán bar có lẽ cũng nằm trong kế hoạch "ngồi chờ thỏ" của anh ta.Một cơn lạnh bỗng trườn dọc sống lưng, Đàm Gian gần như không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Giản Hoàn.Trên cằm em vẫn còn hằn rõ vết đỏ do Thẩm Khê siết để lại từ trước.Lâm Giản Hoàn cụp mắt, ánh nhìn lướt qua mảng da trắng nõn ấy."

Hửm?

Biết rõ một năm trước phòng điêu khắc đã có người c.h.ết, thế mà vẫn còn muốn đến nộp mạng theo sao?"

Lâm Giản Hoàn vứt điếu thuốc xuống đất, dẫm tắt tàn lửa.

Dù gương mặt anh ta vẫn mang vẻ lạnh lùng vô cảm, nhưng Đàm Gian vẫn nhạy bén nhận ra, giữa đôi mày hơi nhíu lại kia... dường như có một tia lo lắng rất mờ nhạt....Cảm giác như bây giờ, ánh mắt anh ta nhìn em chẳng khác nào đang xem một nhân vật chính trong phim kinh dị, loại siêu cấp thích đi tìm chết.Hàng mi dài như cánh bướm của Đàm Gian khẽ run rẩy, đồng tử nhạt màu như viên thủy tinh trong suốt, có chút trống rỗng.Em có nhiệm vụ.

Là một đứa trẻ ngoan, em sẽ luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.Vậy nên... bắt buộc phải đi!...
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 32 : Thành phố A


Chương 17 : Mùa mưa kéo dài - Không biết hôn sao?

Để tôi dạy em...(2) Đàm Gian trong lòng lặng lẽ cổ vũ bản thân, siết chặt nắm tay, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ—Trong phòng điêu khắc, không chỉ có một nhóm người ch.ế.t sao?

Vậy nhóm trước là những ai?

Trước đây đã từng xảy ra chuyện gì trong căn phòng ấy?Đôi mắt Đàm Gian bỗng lóe sáng, bộ não bé nhỏ xoay chuyển với tốc độ chóng mặt.Cảm giác như Lâm Giản Hoàn thật sự giống một NPC ngoan ngoãn đang đưa manh mối cho em vậy.Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, hoàn toàn chứng thực điều đó.【Chúc mừng ký chủ đã nhận được manh mối: "Ngày này năm ấy~"】【Trong căn phòng điêu khắc nhỏ bé, rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu vụ án mạng?

Trong đội thám hiểm đầy những kẻ mang lòng riêng, ai mới thực sự là hung thủ?】【Cậu có cảm nhận được không?

Ngôi trường này đang dần dần mục rữa, cái chết—】【Ngày này năm ấy, cậu là quái vật hay vẫn là con người?】Những câu chữ mơ hồ lướt qua trong đầu, còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, những đốt ngón tay lạnh lẽo bất chợt siết lấy cằm em, vết hằn mới đè lên những vệt đỏ cũ, giao thoa như sợi xích trói chặt cánh chim trắng.Đàm Gian bị Lâm Giản Hoàn nâng cằm lên.

Em không biết anh ta đã tháo kính xuống từ lúc nào, không còn lớp kính chắn che đậy, đôi mắt đen sâu thẳm ấy mang theo sự sắc bén gần như muốn xé rách em.Biểu cảm của Lâm Giản Hoàn vẫn lạnh lùng và kiềm chế, nhưng từng câu từng chữ thốt ra từ đôi môi mỏng ấy lại ẩn chứa sự điên cuồng mất kiểm soát."

Em biết trong phòng điêu khắc có thứ đáng sợ đến mức nào không?

Em đã nhìn thấy rồi sao?"

Anh ta khẽ cười, âm thanh trầm thấp rung động trong lồng ngực."

Hay là, Tiểu Đàm, em cố ý?"

"Miệng em sưng thế này rồi, chắc bị hôn đến mức tê dại rồi nhỉ?"

Đàm Gian kinh ngạc trừng mắt nhìn người đàn ông đang áp sát em vào gương, gần như không thể tin những lời này lại có thể thốt ra từ miệng Lâm Giản Hoàn.Cổ tay em bỗng nhói đau, mọi suy nghĩ trong đầu lập tức bị kéo trở lại thực tại.

Lâm Giản Hoàn đang siết chặt cổ tay gầy gò của em, lực rất mạnh."

Ngốc thế này, mấy con chó đó sấn đến trước mặt em chảy nước miếng mà em vẫn chẳng hay biết."

Giọng anh ta nhẹ bẫng, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng đến đáng sợ."

Em biết hôn không?"

"...Tôi có thể dạy em."

Câu hỏi đột ngột khiến Đàm Gian trợn to mắt, giây tiếp theo, đầu em đã bị giữ chặt, môi bị anh ta áp xuống.Mọi âm thanh bị nhấn chìm trong cái hôn giao hòa nóng bỏng, khoang miệng em dễ dàng bị xâm chiếm, bị đoạt lấy.

Đàm Gian cảm giác đầu lưỡi mình tê dại, mà cằm lại bị những ngón tay thon dài giữ chặt, hoàn toàn không có đường trốn tránh.Hơi thở ướt nóng quấn lấy nhau, môi thịt mềm mại bị ma sát đến sưng đỏ rực rỡ.

Mọi sắc nước trên môi em đều bị cuốn lấy, nuốt trọn.

Giữa những khoảng trống ngắn ngủi, Đàm Gian chỉ có thể cất lên tiếng rên rỉ khẽ khàng mang theo chút nghẹn ngào.Đến khi kết thúc, em gần như không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mềm nhũn tựa vào người Lâm Giản Hoàn, từng nhịp thở nhỏ vụn.Nhưng anh ta vẫn chưa chịu buông tha cho em.

Sau lưng em là mặt gương lạnh lẽo phản chiếu rõ từng hình ảnh.Chiếc cằm trắng nõn bị bàn tay người nào đó nâng lên, hơi nghiêng một góc, vừa vặn đối diện với tấm gương trong suốt.Qua đôi mắt ngập nước mơ hồ, Đàm Gian có thể thấy rõ ràng bản thân bị Lâm Giản Hoàn giam trong lòng thế nào.

Em thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt nhạt màu của mình bị hôn đến thất thần, có thể thấy cả gò má trắng mịn đã bị nhuộm đỏ.Một đôi bàn tay lạnh lẽo siết lấy eo em, Lâm Giản Hoàn cúi xuống, cọ nhẹ cằm vào hõm vai em hai cái, còn ác ý cắn nhẹ lên vành tai em."

Tiểu Đàm, nhìn xem, bị hôn đến đáng thương thế này."

Giọng anh ta trầm khàn, âm thanh trượt qua tai như gió ấm đầu xuân, lại mang theo hơi thở nóng rẫy.Những đốt tay lạnh băng nâng cằm em lên, buộc em phải ngửa đầu."

Hiểu rồi chứ, Tiểu Đàm, nhìn kỹ đi, phải hôn em đến mức này mới tính là đạt tiêu chuẩn."

Ánh mắt Đàm Gian va vào hình ảnh phản chiếu trong gương, cảm giác xấu hổ ập đến, suýt nữa bật khóc.Cả người em mềm nhũn, muốn đẩy Lâm Giản Hoàn ra nhưng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể bị anh ta giữ chặt, đáng thương bị ép lên mặt gương.Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi đột ngột vang lên, Đàm Gian như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vội vàng giãy giụa lấy điện thoại ra, giọng nói vẫn còn lẫn chút nghẹn ngào."

Hức hức, tránh ra, bạn em gọi điện cho em."

Lâm Giản Hoàn khựng lại, đôi mắt đen trầm xuống, nhưng anh ta không ngăn cản động tác mở khóa điện thoại của em.

Anh ta đưa mắt, im lặng nhìn bóng đen đã xuất hiện trong gương từ bao giờ.Đàm Gian chẳng buồn quan tâm ai đang gọi, gần như hoảng loạn ấn nút nhận cuộc gọi."

Alô..."

Ngay cả âm cuối cũng run rẩy, mang theo tiếng nghẹn khẽ khàng."

Tiểu Đàm, em đang ở đâu?"

Giọng nói dịu dàng từ đầu dây bên kia truyền đến, ngón tay đang cầm điện thoại của Đàm Gian cứng đờ trong thoáng chốc.

Trực giác nhạy bén nói cho em biết, tuyệt đối không thể để Kha Phàn phát hiện em đang bị ai đó dồn vào góc tường, còn bị hôn đến mức này.Đàm Gian lắp bắp muốn nói dối: "Em... em đang ở trước cửa quán bar, sắp đến rồi..."

Lời nói dối nhanh chóng bị một tiếng cười nhẹ trong điện thoại cắt ngang.Qua loa điện thoại, giọng nói ấm áp của Khả Phàn vang lên, trùng khớp hoàn hảo với giọng nam trầm thấp bất chợt vang lên sau lưng em."

Tiểu Đàm, quay đầu lại đi."

Trong chớp mắt, toàn bộ dòng máu trong người Đàm Gian như đông cứng.Em vẫn còn bị Lâm Giản Hoàn giam chặt trong lồng ngực, rồi khi ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt xanh thẳm, băng giá ở cuối hành lang tối om.Lọn tóc nhỏ trên đỉnh đầu Đàm Gian run lên bần bật vì sợ hãi.Huhu, em nói dối bị bắt quả tang rồi QAQ.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 33 : Thành phố A


Chương 18: Mùa mưa kéo dài - Sướng đến không chịu nổi (1) "Tiểu Đàm, em đang lừa anh sao?"

Khóe môi Kha Phàn vẫn giữ nụ cười ôn hòa như mọi khi, từng bước đi tới với dáng vẻ thong dong, nhưng đôi mắt xanh thẳm như đại dương lại lạnh đến rợn người.Đàm Gian nuốt ngược tiếng khóc vào trong, theo phản xạ rụt người sát vào bên cạnh Lâm Giản Hoàn.Hàng mi của Kha Phàn khẽ rủ xuống, bóng mi dày rợp in lên đôi đồng tử xanh sẫm một mảng tối tăm, ngón tay dịu dàng vuốt mớ tóc lòa xòa trước trán Đàm Gian.

Anh cúi người xuống, giọng nói vẫn ôn hòa, ánh mắt không gợn chút dao động."

Tiểu Đàm, em còn chịu nói dối anh, chắc chắn là vì em vẫn còn yêu anh, đúng không?"

Đàm Gian bị Lâm Giản Hoàn ghìm chặt trên gương mà bắt nạt suốt nãy giờ, giờ phút này nghe giọng nói dịu dàng ấy cất lên, đôi mắt đỏ hoe chớp chớp, tủi thân đến mức nước mắt chỉ chực rơi xuống.Em vừa nhát gan lại vừa đáng thương, xù lông với Lâm Giản Hoàn đầy bất mãn."

Em đã nói là có bạn đang chờ rồi mà!"

Giọng nói của Đàm Gian lẫn chút nghẹn ngào, em giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay Lâm Giản Hoàn.Cánh tay đàn ông vô thức siết chặt, nhưng giây tiếp theo—"Bốp!"—một bàn tay rắn rỏi giữ chặt lấy động tác của anh ta.Lâm Giản Hoàn lạnh lùng ngẩng đầu, cổ tay bị bóp chặt đến mức tưởng chừng xương cốt cũng bị nghiền nát.

Kha Phàn vẫn mang nụ cười giả tạo đến mức ghê tởm trên môi, siết chặt lấy cổ tay anh ta.Tay thả lỏng, thân hình nhỏ bé của Đàm Gian nhanh nhẹn nhảy xuống, loạng choạng trốn sau lưng Kha Phàn.Những ngón tay trắng nõn của em siết chặt lấy vạt áo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra nửa bên, đôi mắt long lanh đầy vẻ đáng thương.Lâm Giản Hoàn lạnh lùng cong khóe môi, không để lộ cảm xúc gì mà thu tay lại.

Khi ánh mắt anh ta chạm vào ánh mắt của Kha Phàn, tia lửa tưởng như tóe ra từ không trung."

Chậc, cậu đúng là giỏi diễn."

Rõ ràng là giận đến mức muốn ngay lập tức đem người kéo về nhốt lại mà độc chiếm, vậy mà vẫn cố tỏ ra rộng lượng để dụ dỗ em về phía mình.Ánh mắt Lâm Giản Hoàn trở nên âm u, anh ta chậm rãi chỉnh lại chiếc áo sơ mi đen nhăn nhúm của mình, giọng điệu lạnh nhạt mà châm biếm."

Tất nhiên rồi, sao có thể so với giáo sư Lâm hung hãn như hổ được."

Kha Phàn cười nhẹ, giọng nói dịu dàng nhưng ngôn từ lại sắc bén, như một lưỡi dao được bọc đường.

Anh cẩn thận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Gian lên, ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng đã sưng lên đầy quyến rũ.Anh cố ý hỏi một câu mà ai cũng biết đáp án, giọng nói như chứa đựng sự quan tâm chân thành:"Thật đáng thương, Tiểu Đàm à, ai đã bắt nạt em thành ra thế này vậy?

Bị hôn đến mức đôi môi cũng sưng đỏ không thể khép lại, chỉ có thể thè lưỡi ra đáng thương đợi anh đến cứu em sao..."

Khuôn mặt Đàm Gian lập tức đỏ bừng, em há miệng định nói gì đó nhưng đã bị giọng nam trầm thấp bên cạnh cắt ngang."

Ai bắt nạt ấy hả?"

Lâm Giản Hoàn nghiêng đầu, đôi mắt dài hẹp ánh lên tia sáng lạnh lẽo, anh ta chậm rãi đeo lại kính, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa."

Tôi hôn đấy."

"Hãy nhìn cho kỹ đi, có khi cả lưỡi và cổ họng cũng sưng đỏ cả rồi."

Nụ cười của Kha Phàn lập tức tắt ngấm.Đàm Gian gần như bị Kha Phàn kéo đi một cách thô bạo.Cổ tay em bị nắm chặt, khóe mắt ửng đỏ.

Phía trước, Kha Phàn sải bước nhanh như bay, anh vốn đã cao lớn, bước chân lại càng gấp gáp hơn, khiến em chỉ có thể chạy theo.Vì không muốn ở lại căn phòng ký túc xá đã bị "tàn phá" quá mức, Đàm Gian đến sớm hơn dự kiến cả tiếng đồng hồ.

Giờ này Lý Tố và mọi người vẫn chưa đến.Kha Phàn kéo em đến trước cửa phòng bao, không gian chật hẹp không có lấy một tia sáng.

Bóng tối đặc quánh như mực bao trùm tất cả.Nghĩ đến bộ dạng đáng sợ của Kha Phàn hôm qua, gương mặt nhỏ nhắn của Đàm Gian tái nhợt vì hoảng sợ, đầu ngón tay siết chặt lấy cánh cửa, quay người định chạy trốn.Nhưng giây tiếp theo, một cánh tay rắn chắc quấn chặt lấy eo em, trời đất chợt đảo lộn—em bị Kha Phàn vác thẳng lên vai.Bụng mềm mại áp lên xương bả vai cứng rắn, Đàm Gian nức nở, hai chân trắng nõn đạp loạn trên không trung, nhưng chỉ có thể bị anh mang vào trong phòng rồi đóng cửa lại.Đôi mắt trà xinh đẹp của em đã ầng ậc nước, em căng thẳng cất giọng lí nhí:"Kha...

Kha Phàn, sao anh không bật đèn?"

Cánh cửa đóng lại hoàn toàn nuốt chửng tia sáng cuối cùng.

Đàm Gian hoảng hốt, cuống quýt bò từ đầu này sang đầu kia của chiếc sofa da.Rồi bị túm lấy cổ chân, lôi ngược trở lại.Trước mặt em xuất hiện một đôi chân dài thẳng tắp, Đàm Gian run lên, từ từ ngước nhìn lên trên.Kha Phàn không biết lấy từ đâu ra một đôi găng tay trắng muốt, chất liệu cực kỳ dai và mỏng.

"Chát"—anh đeo găng vào, động tác chỉnh găng trên những đốt ngón tay giống như một sát thủ đẹp đẽ mà điên loạn bước ra từ màn ảnh.Đàm Gian cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, những sợi tóc đen nhánh che đi một phần chiếc cằm nhỏ, tạo nên một dáng vẻ ngoan ngoãn khó tả.Thân hình mảnh dẻ cúi xuống, mềm mại đến mức chỉ cần một bàn tay là có thể ôm gọn lấy một nửa.Hàng mi dài đẹp đẽ run rẩy bất an, em khẽ giọng làm nũng:"Kha....

Kha Phàn, bật đèn lên đi mà, em sợ lắm..."

Trong bóng tối, dường như có tiếng cười khẽ vang lên.

Kha Phàn dễ dàng siết lấy cằm em."

Tiểu Đàm, em thật là không ngoan."

Cằm bị ngón tay lạnh như băng bóp chặt đến đau đớn, vì quá sợ hãi, em chỉ có thể ngửa đầu thở dốc từng ngụm nhỏ.

Đôi môi mềm mại khẽ hé mở, để lộ ra đầu lưỡi nhỏ hồng hồng đã bị hôn đến mức sưng tấy.Đồng tử Kha Phàn tối sầm lại."

Em vốn đã biết Lâm Giản Hoàn sẽ đến?"

Đàm Gian rưng rưng nước mắt, lắc đầu thật nhẹ.Kha Phàn lại cứ thế tiếp tục nói, giọng anh kéo dài, lộ ra sự ghen tuông và tức giận không thể che giấu."

Thảo nào em cố tình không gọi anh đến đón...

Tiểu Đàm, chẳng phải em luôn ỷ lại vào anh nhất sao?"

Anh vẫn nói bằng giọng điệu dịu dàng, thậm chí có chút tủi thân.

Nhưng những ngón tay lạnh như băng lại như một con rắn độc, chầm chậm lướt xuống làn da trắng mịn của em.Trong không gian tối đen, Đàm Gian không thể nhìn thấy nét mặt của Kha Phàn, em chỉ có thể nghe giọng anh ngày càng trầm thấp, mang theo sự chiếm hữu đáng sợ."

Hay là... em cảm thấy chỉ có một người làm chó cho em là chưa đủ?

Em tham lam quá đấy, Tiểu Đàm."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 34 : Thành phố A


Chương 18: Mùa mưa kéo dài - Sướng đến không chịu nổi (2) Đàm Gian bị anh bóp cằm, ép phải ngẩng đầu lên.

Kha Phàn càng cười dịu dàng hơn, "Ngoan nào, thè lưỡi ra, để anh kiểm tra giúp em."

Đầu ngón tay đeo găng mỏng của anh lướt nhẹ qua bờ môi bị ép phải hé mở của Đàm Gian.

Hơi thở nóng ẩm vừa mới thoát ra đã lập tức bị những đốt ngón tay thô ráp chặn lại.Vật thể lạ đột ngột xâm nhập vào khoang miệng khiến Đàm Gian không kìm được mà nức nở kêu lên.

Em vô thức muốn nôn khan, nhưng cơ thể lại phản xạ có điều kiện mà ngậm chặt lấy đầu ngón tay dài mảnh kia."

Ưm...."

Dòng nước trong suốt chảy dài xuống cằm nhỏ, Đàm Gian rất nhanh đã không chịu nổi nữa.

Những ngón tay quá mức xâm lấn gần như bịt kín tất cả tiếng khóc của em.

Em bất lực muốn giãy giụa, nhưng giây tiếp theo lại bị giữ chặt hơn.Nhưng rõ ràng một tay của Kha Phàn đã bị em ngậm trong miệng, tay còn lại lại đang kìm chặt cằm em...Vậy thì thứ đang đè ép em rốt cuộc là gì?Đàm Gian còn chưa kịp nghĩ kỹ, một cảm giác lạnh buốt từ tai truyền đến—là răng nanh sắc bén như dã thú cắn lên vành tai em.Kha Phàn hơi nhướn mày, giọng nói trầm thấp lộ ra sự ác ý không chút che giấu:"Vậy là lúc anh không có ở đây, em bị hắn hôn đến thoải mái lắm sao?"

"Hay là... em muốn bọn anh cùng nhau?"

Ngón tay trong khoang miệng đột nhiên cử động, hoàn toàn lấp đầy không gian nhỏ hẹp.Lần này, Đàm Gian thực sự không thể khóc nổi nữa.Đúng lúc này, từ bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, xen lẫn giọng cười nói ồn ào của Lý Tố và đám bạn."

Ê, mấy ông nói xem, anh Phàm với Tiểu Đàm không đi cùng tụi mình, có khi nào đến trước rồi không?"

"Hai người bọn họ lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng, chắc đang thân mật ở đâu đó chứ gì..."

Tiếng bước chân dừng ngay trước cửa phòng.

Cánh cửa gỗ nặng nề phát ra một tiếng "két" chói tai khi bị đẩy ra.

Ngay giây phút ấy, Đàm Gian cảm giác được ngón tay ngang ngược trong miệng mình khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng rút ra.'Tách'—Ánh đèn chói lòa đột ngột giáng xuống.

Trên chiếc sofa da, Đàm Gian co người lại, những giọt nước mắt to tròn lã chã rơi xuống.

Không rõ là vì xấu hổ hay vì tức giận.Giọng điệu trêu chọc của Lý Tố đột ngột im bặt, không gian trong phòng chìm vào tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào, yếu ớt của Đàm Gian vang lên khe khẽ, như một bé mèo nhỏ bị bắt nạt. *"Ây dà, anh Phàm, Tiểu Đàm, hai người đến sớm vậy, ngồi đi ngồi đi.

Sớm biết thế em đã gọi sẵn rượu cho hai người rồi."

Lý Tố nhanh chóng phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

Dù không rõ tại sao Kha Phàn lại không bật đèn và làm Đàm Gian thành ra thế này, nhưng ở cạnh đám công tử ăn chơi này lâu ngày, cậu ta cũng đã học được một kỹ năng sinh tồn quan trọng—có thể không hỏi thì nhất định đừng hỏi, còn lại coi như chẳng biết gì hết.Rất nhanh sau đó, phục vụ mang lên một khay rượu và hoa quả, mọi người hào hứng rủ nhau chơi trò uống rượu.Đàm Gian vừa bị Kha Phàn trêu chọc đến mức đầu óc quay cuồng, lúc Kha Phàn đưa cốc xúc xắc tới trước mặt em, em mới chậm rãi hoàn hồn.Ngay giây phút đó, cơn giận dữ chợt trào lên.Đàm Gian siết chặt viên xúc xắc trắng mịn trong tay, hận không thể vung tay đấm cho Kha Phàn hai cú.Nhất là khi nhìn thấy anh đang nghiêng người tựa vào sofa, vẫn giữ bộ dạng tao nhã cao quý như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, em lại càng thấy bực bội.Bộ dạng nghiêm chỉnh đứng đắn thế này, nhìn là đã thấy đáng ghét!Đàm Gian nghiến chặt răng, không thèm nhận lấy xúc xắc.

Thay vào đó, em quay đầu, dứt khoát ném thẳng cả viên xúc xắc lẫn cốc xúc xắc vào người Kha Phàn.Kha Phàn hơi khựng lại, ngước mắt nhìn em.Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên hoàn toàn sụp xuống, bày ra vẻ giận dữ cực kỳ rõ ràng.Giây tiếp theo—'Bốp!'Một tiếng vang giòn giã.Trên gò má Kha Phàn xuất hiện một vệt đỏ rực hình bàn tay.Bàn tay của Đàm Gian nhỏ nhắn, những ngón tay thon dài đều đặn, vậy nên dấu vết để lại trên mặt Kha Phàn cũng hoàn hảo đến mức từng ngón đều hiện lên rõ ràng.Đôi mắt em vẫn hoe đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm vệt nước mắt, nhìn cực kỳ đáng thương.Thế nhưng em vẫn cố chấp muốn "trả thù" anh trước mặt mọi người.Đàm Gian vắt chân qua, giẫm lên đầu gối Kha Phàn, nắm lấy cổ áo anh, hung dữ cúi xuống cắn mạnh lên môi anh.Giọng em vừa mềm mại vừa ngọt ngào, nhưng lại mang theo sự tức giận đầy ấm ức."

Kha Phàn, nếu còn dám bắt nạt em nữa, em sẽ cắn chết anh."

"Xem em có làm anh mất mặt hay không."

Ánh mắt Kha Phàn lập tức trở nên đáng sợ.Sau khi Đàm Gian cắn một hồi lung tung không theo quy tắc gì, vết bàn tay đỏ ửng trên mặt anh vẫn chưa kịp nhạt đi.Lòng bàn tay em áp lên gương mặt hắn, cảm nhận được làn da mát lạnh.

Cánh mũi cao thẳng của anh cọ nhẹ lên lòng bàn tay em, đôi mắt xanh thẫm trầm lặng đến đáng sợ, như thể chứa đầy sự thèm khát vô tận.Kha Phàn chủ động nghiêng mặt, áp má còn lại vào lòng bàn tay em.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc: "Bé con, em đánh giỏi thật đấy."

Ánh mắt xanh sâu thẳm ánh lên một tia si cuồng cùng điên loạn."

Chỉ cần nghĩ đến việc bé con đánh anh..."

"Anh đã sướng đến không chịu nổi rồi."

---------------------------------Kha Phàn: "Đánh tiếp đi bé..."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 35 : Thành phố A


Chương 19: Mùa mưa kéo dài - Kẻ gi.ế.t người (1) Không khí trong quán bar nhanh chóng trở nên náo nhiệt.Lý Tố có vẻ là khách quen ở đây, cậu ta thành thạo gọi một bàn đầy đủ các loại rượu.

Trong những chiếc ly thủy tinh cao, chất lỏng đủ màu sắc khúc xạ ánh sáng từ những ngọn đèn rực rỡ, lấp lánh đẹp mắt.Trong lúc chờ bartender mang bài tới, Kha Phàn cúi đầu, những lọn tóc vàng rơi lòa xòa bên tai.

Ánh đèn mờ ảo phản chiếu lên chiếc nhẫn nơi đốt ngón tay anh.Anh đang bóc cam cho Đàm Gian.Sau trò đùa vừa rồi, Đàm Gian có hơi ngại, lúc này thu mình thành một cục nhỏ trong góc sofa da của quán bar.

Trong tay em vẫn cầm một ly cocktail không biết ai đã nhét vào.

Cả đám tụ tập lại, ồn ào rủ nhau chơi trò chơi.Trên bàn đã chất đầy những chai bia lăn lóc, ai cũng có chút men say.

Đúng lúc này, một bộ bài số được mang tới.Lý Tố nheo mắt, loạng choạng đứng dậy.

Cậu ta là người bị chuốc nhiều nhất, cả người tỏa ra mùi rượu nồng nặc."

Trò chơi Vua sao..."

Lý Tố cầm bộ bài lên, khóe môi cong lên đầy ẩn ý."

Nào nào nào, chơi đi."

Cậu ta xáo bài rồi chia cho mỗi người một lá.Lòng bàn tay Đàm Gian đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Ngay trước khi bắt đầu uống rượu, Lý Tố đã giải thích rõ quy tắc của trò chơi.

Người rút trúng lá bài Vua có thể tùy ý chỉ định từ một đến ba người thực hiện một hành động hoặc trò chơi bất kỳ.Người bị chỉ định không được phép từ chối.

Nếu từ chối, họ sẽ phải chịu một hình phạt do Vua đặt ra.Nếu là một buổi tụ họp bạn bè bình thường, Đàm Gian sẽ cảm thấy trò này khá thú vị, giúp mọi người gắn kết với nhau hơn.

Nhưng nếu xuất hiện trong một bộ phim kinh dị...

Em cứ có cảm giác sẽ có chuyện gì đó mất kiểm soát xảy ra.Em bất an siết chặt lá bài trong tay.

Trên đó có một hình cơ nhỏ xíu.

Số 6.Còn chưa kịp để những người khác rút xong số bài trên bàn, cánh cửa gỗ nặng nề, vừa đóng lại khi nãy, bỗng vang lên tiếng gõ.Lý Tố, vừa định rút bài, sầm mặt xuống: "Còn ai chưa đến sao?"

"Không mà, trong nhóm chat đã đủ cả rồi."

Nụ cười trên mặt Lý Tố dần biến mất.

Cậu ta nhìn về phía cửa, cao giọng hỏi:"Ai đấy?"

Cánh cửa gỗ dày bị một bàn tay thon dài, tái nhợt đẩy ra.

Dưới ánh đèn chập chờn, đường nét góc cạnh sắc sảo nơi cằm người đó hiện lên đầy lạnh lẽo.Đầu ngón tay anh ta còn kẹp một ly rượu vang đỏ uống dở, ánh rượu đỏ thẫm càng khiến đôi mắt anh ta thêm phần hờ hững, xa cách.Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài nhanh chóng bắt lấy vị trí của Đàm Gian."

Giáo sư Lâm?

Thầy cũng đến đây sao?"

Trong đám đông có người kinh ngạc thốt lên.Lâm Giản Hoàn luôn là vị giáo sư được yêu thích nhất trong trường, nhưng anh ta trước nay vẫn mang vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng, chẳng hợp với nơi như thế này chút nào.Lâm Giản Hoàn chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Vừa gặp Tiểu Đàm ở phòng bên cạnh, biết mấy em tụ họp ở đây."

Anh ta dừng một chút, tầm mắt xuyên qua lớp ánh sáng lờ mờ, khóa chặt trên người Đàm Gian."

Không phiền nếu tôi tham gia cùng chứ?"

Đàm Gian mím chặt môi, vô thức rụt vào sâu trong sofa hơn một chút.

Nhưng ngay giây tiếp theo, trước mặt em bỗng xuất hiện một bóng đen phủ xuống.Kha Phàn lười biếng nghiêng người, chắn hết ánh nhìn của Lâm Giản Hoàn.

Anh cười mà như không, giọng điệu kéo dài:"Tất nhiên là không phiền."

"Chỉ cần giáo sư Lâm chơi được là được."

Lâm Giản Hoàn đặt mạnh ly rượu xuống bàn, tiếng 'cạch' vang lên trong không khí.

Đôi mắt sâu thẳm của anh ta không để lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào."

Tất nhiên rồi."

Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Ban nãy thiếu một người, giờ có thêm Lâm Giản Hoàn, số người lại vừa đủ một vòng tròn.Việc rút bài bị gián đoạn lại được tiếp tục, xào lại bài.

Rất nhanh, tất cả đã có lá bài của mình."

Ai là Vua?"

Lý Tố che lá bài số của mình lại, tò mò nhìn quanh.Kha Phàn nhướng mày, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt lá bài của mình, sau đó thong thả lật ngược nó lại.Anh bật cười khẽ, giọng nói êm dịu nhưng lại mang theo nguy hiểm ngầm:"Có vẻ lần này tôi khá may mắn."

"Mau mau mau, anh Phàm ra lệnh đi."

"Chơi lớn đi!"

Kha Phàn nhịp nhịp ngón tay lên lá bài, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngông nghênh:"Vậy thì dùng luật cũ mở màn đi."

"Nào, số 7 và số 14—hôn nhau khởi động cái đã?"

Đám người xung quanh lập tức phấn khích hẳn lên, hò reo ầm ĩ:"Ôi dồi ôi!

Toàn đàn ông với nhau mà hôn, vẫn là anh Phàm biết chơi!"

"Số 14 là ai?"

Giọng nói trầm thấp vang lên giữa đám ồn ào:"Là tôi."

Không biết từ khi nào, Lâm Giản Hoàn đã nới lỏng cà vạt.

Mái tóc đen hơi xõa, khiến anh ta khác hẳn vẻ nghiêm túc thường ngày."

Ôi trời ơi!

Giáo sư Lâm!"

Lý Tố giơ tay hét toáng lên.Lâm Giản Hoàn gõ nhẹ ngón tay lên bàn, chậm rãi lật lá bài của mình.

Bầu không khí trên bàn rượu lập tức lên đến cao trào."

Số 7 đâu?

Ai là số 7?"

Mọi người đứng dậy tìm kiếm khắp nơi."

Nhanh nào, số 7 là ai?"

"...Là tớ."

Một giọng nói mềm mại, yếu ớt vang lên từ góc khuất.Đúng lúc ấy, ánh đèn màu sắc rẻ tiền chiếu tới, phản chiếu vào đôi mắt màu trà của Đàm Gian, trong suốt như viên bi thủy tinh lấp lánh.

Đường nét khuôn mặt em dưới thứ ánh sáng mờ ảo ấy lại trở nên xinh đẹp đến quá đáng.Căn phòng đột nhiên trở nên yên ắng.Chỉ có tiếng cười khẽ, đầy ẩn ý của Lâm Giản Hoàn vang lên.Khuôn mặt trắng trẻo của Đàm Gian dần dần đỏ bừng.

Ngón tay thon dài của em bứt nhẹ vạt áo, lộ rõ sự do dự.Sắc mặt Kha Phàn lập tức trầm xuống, khó coi đến cực điểm.Chết tiệt...

Tự bê đá đập vào chân mình.

Sớm biết lúc Lâm Giản Hoàn mặt dày xông vào, anh đã đuổi thẳng ra ngoài mà chẳng cần nể nang gì.Ngón tay Kha Phàn vẫn đang kẹp lá bài Vua, vì siết chặt quá mức, tấm bài mỏng cứng gần như bị bóp méo.Anh cắn nhẹ đầu lưỡi, tặc một tiếng, thậm chí có chút muốn xé nát lá bài rồi lật bàn ăn vạ.

Nhưng lúc này, Lâm Giản Hoàn đã bước chậm đến trước mặt Đàm Gian.Anh ta đẩy nhẹ gọng kính, tầm mắt quét về phía Kha Phàn, giọng điệu chậm rãi mang theo ý châm chọc: "Phải chơi hết mình nhé, bạn học Kha Phàn."

Mặt Kha Phàn càng xanh mét hơn....
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 36 : Thành phố A


Chương 19: Mùa mưa kéo dài - Kẻ gi.ế.t người (2) Đàm Gian ngồi co mình vào góc xa nhất của sofa, chỗ ngồi vốn đã chật hẹp, giờ lại bị Lâm Giản Hoàn chen đến.Em tội nghiệp bị kẹp giữa Kha Phàn và Lâm Giản Hoàn.Ngay cả phần đùi trắng nõn của Đàm Gian cũng bị ép đến mức lộ ra một đường cong nhẹ.

Em bị Lâm Giản Hoàn nâng cằm lên, ép phải ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.Hàng mi của Đàm Gian khẽ run, ngay lúc nụ hôn nhẹ nhàng sắp rơi xuống, giọng nói do dự của em vang lên: "Cái đó..."

"Tớ nhớ là trong trò chơi Vua có thể từ chối thực hiện mệnh lệnh..."

Chàng thiếu niên xinh đẹp mím chặt môi đầy bất an, đôi con ngươi nhạt màu đầy ngập ngừng hướng về phía Kha Phàn."

Đúng vậy."

Kha Phàn nheo đôi mắt xanh thẳm, trong mắt lóe lên một tia ý cười thoáng qua."

Theo quy tắc thì đúng là thế, nhưng nếu từ chối thực hiện mệnh lệnh, em sẽ phải chịu phạt cùng với Vua."

Đàm Gian căng thẳng gật đầu, em giãy giụa một chút, muốn thoát khỏi sự giam cầm của Lâm Giản Hoàn.

Lúc nãy người này còn ép em vào gương mà bắt nạt, dù Kha Phàn đôi khi có chút bệnh hoạn, nhưng ít ra anh xin lỗi rất nghiêm túc.Em cân nhắc một lúc rồi kiên quyết gật đầu."

Được thôi."

"Em không muốn hôn Lâm Giản Hoàn."

Ánh mắt đang chăm chú nhìn em lập tức trở nên nóng bỏng.

Đàm Gian cứng đầu chịu đựng, chầm chậm dịch đến gần Kha Phàn.Kha Phàn nheo mắt, thong thả nhìn em, dáng vẻ dịu dàng và kiên nhẫn, rõ ràng là đang chờ em chủ động.Đôi môi mềm mại màu hồng nhạt dần áp sát vào, vừa ngượng ngùng vừa ngại ngùng muốn chạm vào bờ môi mỏng của người đàn ông kia.Đồng tử của Kha Phàn trong khoảnh khắc ấy co lại như đầu kim, như một con dã thú đang chờ đợi săn mồi.Ngay lúc bờ môi ấm áp và ẩm ướt sắp chạm vào nhau—Một lực mạnh mẽ bất ngờ giữ chặt cổ tay Đàm Gian, kéo em ngược về phía sau, ép xuống chiếc sofa da mềm mại.Nửa người em vẫn còn dựa trên người Kha Phàn, nhưng lại bị Lâm Giản Hoàn mạnh mẽ hôn xuống với cơn giận dữ cuồn cuộn.Lớp thịt mềm mại trên môi bị anh ta ác ý liếm mở ra, sắc môi nhạt nhòa ban đầu lập tức trở nên đỏ rực quyến rũ.

Toàn thân Lâm Giản Hoàn đè ép lên người em, trong lúc hôn, yết hầu anh ta khẽ chuyển động, như thể đang nuốt xuống thứ gì đó."

Lâm Giản Hoàn!

Mẹ nó, ông đang làm cái quái gì vậy?!"

Giọng nói vốn luôn tao nhã của Kha Phàn cũng lệch tông, mang theo phẫn nộ đến cực điểm....Ba người nhanh chóng bị tách ra.

Đàm Gian đỏ hoe mắt, rúc vào sau lưng Kha Phàn, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Giản Hoàn, cặp kính đã bị đánh lệch.Đôi môi em bị hôn đến mức rách da, sưng đỏ, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng sẽ đau rát đến rơi nước mắt.

Rượu trong tay cũng bị đổ hết, lúc này Kha Phàn đưa cho em nửa chai mật ong pha loãng, em ôm lấy, lại rúc sâu hơn vào góc sofa.Còn thủ phạm của mọi chuyện, Lâm Giản Hoàn, chiếc áo sơ mi vốn ngay ngắn giờ đã xộc xệch.

Anh ta chậm rãi lấy ra một chiếc khăn lụa từ túi, nắm lấy kính mắt, lau từng chút một.Những lọn tóc đen lòa xòa phủ xuống đôi mắt sâu thẳm, che giấu toàn bộ cảm xúc bên trong."

Thật không biết rốt cuộc cậu là chịu chơi hay không chịu chơi nữa."

Kha Phàn nhếch môi cười lạnh, chế giễu không chút nể nang.Lâm Giản Hoàn cài lại kính, chỉnh áo sơ mi thẳng thớm, còn cẩn thận cài cúc đến tận chiếc cuối cùng, dường như đã trở về dáng vẻ lạnh lùng, cấm dục như ban đầu.Ánh mắt bình thản không gợn sóng của anh ta lướt qua Đàm Gian đang cuộn tròn trong góc, theo bản năng nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi khi môi chạm môi....Đã xinh đẹp thế này rồi, môi còn mềm như vậy.Cổ họng Lâm Giản Hoàn chuyển động nhẹ một chút, sau đó kiềm chế, chắp hai tay vào nhau trước người.Hai kẻ vừa gây chuyện đều bị tách ra xa khỏi Đàm Gian 8 mét."

Tiếp tục đi."

Giữa bầu không khí im lặng đầy ngượng ngập, không biết ai là người đầu tiên lên tiếng.

Những lá bài bị vứt tứ tung dưới đất được nhặt lên, xào lại, và một ván mới bắt đầu.Lần này, Vua là Lâm Giản Hoàn.Những ngón tay thon dài, trắng nhợt của anh ta kẹp lấy một lá bài có hình tên hề nhuốm máu.

Dưới ánh sáng lờ mờ, bóng tối phủ lên sống mũi cao thẳng, tạo thành một tầng u ám.Mặt kính lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn, ánh lên sắc trắng rét buốt.Lâm Giản Hoàn đặt lá bài úp xuống bàn, ngón tay thon dài đè lên nụ cười lớn của gã hề trên lá bài—"À, thật không may, tôi là Vua."

"Vậy thì..."

"Xin mời số 7—""Hãy miêu tả cảm giác của mình khi bị hôn lúc nãy."

Sắc mặt Lâm Giản Hoàn nghiêm túc và ngay thẳng một cách kỳ lạ.Đàm Gian vẫn đang cẩn thận dùng màn hình điện thoại để soi phản chiếu vết sưng trên môi.Giọng nói của Lâm Giản Hoàn bất ngờ vang lên, em cứng đờ, chớp mắt nhìn xuống lá bài trong tay mình với một dự cảm chẳng lành.Quả nhiên—Số 7 cơ đỏ chói, đập thẳng vào mắt.Lúc bị Lâm Giản Hoàn ép hôn khi nãy, Đàm Gian đã rất giận, giờ mới kịp phản ứng lại, ngay lập tức xấu hổ đến đỏ mặt.

Em lập tức gập đôi lá bài lại, ôm vào lòng, tức tối quát:"Không được lén nhìn bài của em!"

Bé con xinh đẹp tức giận đến mức cả lọn tóc nhỏ trên đầu cũng dựng đứng lên."

Nhìn nữa là em đấm anh đó!"

Ánh mắt Lâm Giản Hoàn vô tình lướt qua dấu vết nhạt màu trên mặt Kha Phàn, rồi anh ta khẽ ho một tiếng, làm như che giấu điều gì đó, sau đó bình tĩnh đổi chủ đề."

Xin lỗi, tôi đùa thôi."

"Vậy thì..."

"Số 5 và số 9 đi."

Đôi mắt thẫm màu của Lâm Giản Hoàn tối lại."

Hãy tái hiện lại cảnh một năm trước—đêm hôm đó, các cậu đã gi.ế.t người trong phòng điêu khắc như thế nào."

Giọng nói trầm ổn và lạnh băng rơi xuống, như một tia sét giáng xuống giữa trời quang.Điều hòa trong phòng được bật rất thấp, trong không gian nhỏ hẹp của căn phòng bao riêng, Đàm Gian co lại trong góc, cảm thấy toàn thân lạnh buốt.Đầu ngón tay em run rẩy siết chặt lấy lá bài trong tay, đôi con ngươi nhạt màu trợn tròn đầy kinh hãi.Thảm án trong phòng điêu khắc năm đó...Tên sát nhân—Vẫn luôn ẩn nấp trong số bọn họ?!
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 37 : Thành phố A


Chương 20 : Mùa mưa kéo dài - Cơ hội cuối cùng (1) Lâm Giản Hoàn lúc này ngồi ngay bên cạnh Đàm Gian, đầu ngón tay kẹp chặt lá bài chú hề đỏ thẫm, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, giọng nói lạnh lùng như thể đang phân tích một buổi hội thảo học thuật bình thường."

Một năm trước, bên trong bức tượng David lớn nhất trong phòng điêu khắc, người ta tình cờ phát hiện một hộp sọ thối rữa."

Anh ta chậm rãi kể lại, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt trầm xuống của tất cả những người có mặt.Đàm Gian ngồi sát rạt bên cạnh Lâm Giản Hoàn, mỗi khi anh ta thốt ra một chữ, nhiệt độ trên người em dường như bị rút cạn một phần.

Em lạnh đến mức muốn phát run, nhưng lại bị nỗi sợ hãi cực độ đóng đinh tại chỗ.Trực giác nhạy bén như một con thú nhỏ khiến Đàm Gian có linh cảm chuyện này không hề đơn giản.Lâm Giản Hoàn vẫn tiếp tục, giọng anh ta bằng phẳng, lạnh lẽo, không hề có chút cảm xúc."

Thật kỳ diệu, từ đó về sau, trong phòng điêu khắc liên tục xảy ra những chuyện kỳ quái, số người ch.ết ở đó cũng ngày càng nhiều...

Mà nạn nhân đầu tiên, vốn là học trò của tôi, không chỉ một lần xuất hiện trong lớp học cũ trước đây—cậu ta lặng lẽ, trầm mặc, tiếp tục hoàn thành những bài tập chưa hoàn thành.

Hộp sọ của cậu ta đã vỡ vụn và thối rữa, đầu ngón tay dính đầy bột thạch cao, nhưng vẫn kiên trì ngồi đó, không ngừng viết."

Như thể một câu chuyện ma quái hoang đường nhưng cũng đầy kinh hoàng.Đàm Gian nhìn thấy rất rõ, trong bóng tối, biểu cảm của tất cả mọi người đều dường như bắt đầu vặn vẹo.

Căn phòng chật hẹp rơi vào sự im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn giọng nói lạnh lùng của Lâm Giản Hoàn đang chậm rãi kể lại thảm kịch năm đó."

Trùng hợp làm sao, đúng vào cái ngày xảy ra chuyện, trong văn phòng của tôi, lại bị mất một cuốn sách ghi chép nghi thức triệu hồi tà thần."

Sự thật bị sương mù che phủ dường như đã được vén lên một góc, nhưng dưới mặt biển vẫn còn ẩn giấu một tảng băng lớn hơn nữa.Trong đầu Đàm Gian, thanh tiến độ của cuộc điều tra chân tướng đang tăng dần lên.

Em co người lại vì sợ hãi, giọng nói run rẩy, nhẹ nhàng hỏi:"Vậy... vậy thì nạn nhân đầu tiên... rốt cuộc là ai?"

Em thực sự rất sợ hãi, cổ tay gầy trắng đến mức ngay cả ly rượu trong tay cũng không thể cầm vững, khẽ run rẩy, rượu đổ ra thấm ướt cổ tay áo, loang thành một vệt sẫm màu.Nhưng ngay giây tiếp theo, đầu ngón tay em đã được một bàn tay to lớn lạnh lẽo giữ lấy.

Người đàn ông cao lớn áp sát, gần như cả nửa người đè lên em.

Không gian chật hẹp khiến khoảng cách giữa họ trở nên vô cùng gần.Đặc biệt là Đàm Gian đã không còn đường lui, bởi vì ngay phía sau em chính là lồng ngực rắn chắc của Kha Phàn.Em gần như có thể nghe thấy hai nhịp tim mạnh mẽ, "thình thịch, thình thịch" chồng lên nhau, vang dội trong đầu.Em bị kẹt ở giữa, làn da nóng rực và mùi hương hormone bao phủ lấy em, khiến cả sống lưng em cũng tê dại, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.

Rõ ràng đang nghe kể một câu chuyện kinh dị, vậy mà Đàm Gian lại cảm thấy mình mới chính là con mồi đang bị trêu đùa.Trong đôi mắt trà xinh đẹp của em phản chiếu khuôn mặt sắc bén, đẹp đẽ của Lâm Giản Hoàn khi anh ta cúi xuống gần hơn."

Tiểu Đàm, đây chính là câu trả lời em muốn tìm."

Khóe môi Lâm Giản Hoàn khẽ nhếch lên đầy ẩn ý."

Chỉ là... mặc dù tôi không thể nói cho em biết cậu ta là ai, nhưng kỳ lạ thay, tôi lại vô tình nhìn thấy nội dung mà cậu ta đã viết..."

Đàm Gian càng thêm căng thẳng, em nuốt nước bọt, có linh cảm mình sắp nghe thấy một bí mật không thể tưởng tượng nổi.Linh hồn oan khuất, đêm khuya trở về lớp học vắng tanh, không ngừng viết, viết...

Rốt cuộc cậu ấy đang viết gì?

Danh sách nạn nhân?

Một điềm báo kinh hoàng về tương lai?Đàm Gian nín thở, cẩn thận mở to mắt, tập trung toàn bộ sự chú ý, chờ đợi một manh mối mới.Bên tai lại vang lên giọng điệu đầy trêu chọc của Lâm Giản Hoàn."

À, là một bức thư tình đấy."

"Nửa trang giấy viết về lần đầu gặp gỡ, nửa trang giấy còn lại toàn là những lời tình cảm sến súa.

Khi tôi nhìn thấy, có vẻ như cậu ta rất tức giận, suýt chút nữa thì chặt đầu tôi luôn."

Đàm Gian: "......."

Bây giờ thì ngay cả quái vật cũng có xu hướng theo đuổi tình yêu trong sáng vậy sao?Còn nữa, Lâm Giản Hoàn bình thường trông đạo mạo nghiêm túc như thế, vậy mà cũng có lúc rình mò thư tình của một con ma ngây thơ?

Nó không tức giận mới là lạ!Có lẽ cũng nhận ra mình vừa bị đùa cợt, Đàm Gian cắn chặt răng hàm, hung hăng trừng mắt lườm Lâm Giản Hoàn một cái.Lúc này, vị giáo sư họ Lâm mới chậm rãi ngả người ra sau, thong thả đẩy gọng kính.

Đầu ngón tay thon dài của hắn xoay nhẹ chiếc ly trong tay, để mặc chất lỏng đỏ sẫm phản chiếu ánh sáng mơ hồ dưới đèn."

Vậy thì, có lẽ, chúng ta có thể tiếp tục trò chơi?"

Nhưng ngay lập tức, có người phá vỡ không khí."

Xin lỗi Giáo sư Lâm, có lẽ trò chơi của chúng ta phải tạm dừng tại đây rồi."

Giọng nói ôn hòa, tao nhã của Kha Phàn đột ngột vang lên từ phía sau Đàm Gian.Em ngước lên, bắt gặp nụ cười lịch sự nhưng giả tạo trên gương mặt anh.Kha Phàn cúi xuống, một tay vòng qua dưới nách Đàm Gian, tay còn lại đỡ lấy đùi em, rồi trực tiếp nâng em lên, ép chặt hai chân em quấn quanh eo hắn.Cảm giác bất ngờ bị nhấc bổng khiến Đàm Gian thét lên khe khẽ, hai cánh tay mảnh khảnh theo bản năng siết chặt quanh cổ Kha Phàn.

Khoảng cách giữa họ bị rút ngắn đến cực điểm.Kha Phàn cúi đầu, đôi mắt xanh thẫm không lộ ra chút cảm xúc nào.

Anh ôm lấy Đàm Gian, hơi nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp như mang theo lời cảnh cáo."

Chúng tôi đã có hẹn trước, bây giờ đã đến lúc đi rồi.

Xin phép."

Lý Tố cười kỳ quái, ngay khi Kha Phàn đứng dậy, cậu ta cũng nhanh chóng hưởng ứng: "Đúng vậy, Giáo sư Lâm, nếu muộn thêm chút nữa, bọn em sẽ không vào được đâu."

Manh mối vừa hé lộ liền bị cắt đứt.Đàm Gian sững sờ, chợt hiểu ra.—— Bọn họ đang bảo vệ số 5 và số 9.

Bọn họ đang che giấu hung thủ...Hoặc có lẽ, tất cả bọn họ đều là đồng phạm...
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 38 : Thành phố A


Chương 20 : Mùa mưa kéo dài - Cơ hội cuối cùng (2) Hung thủ rốt cuộc là ai, tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ có em là không hay biết.Đến giây phút này, vụ án mạng xảy ra một năm trước cuối cùng cũng lộ ra chân tướng, hoàn toàn bày ra trước mắt em.Lâm Giản Hoàn không hề tỏ ra tức giận, anh dựa người vào sô pha một cách ung dung, khuôn mặt lạnh lùng, ngửa đầu uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay.

Đường nét sắc bén của chiếc cằm chìm vào bóng tối, không nói thêm một lời nào nữa.Anh trông giống như một NPC đã hoàn thành toàn bộ phần đối thoại của mình, lặng lẽ ngồi đó, hệt như một bức tượng không chút sinh khí.Đàm Gian bị Kha Phàn bế lên, rời khỏi quán bar.Ngay trước cửa, một chiếc xe tải cũ màu xanh lục đã đỗ sẵn từ lâu.

Lớp sơn trên xe bong tróc từng mảng lớn, ngay cả tay nắm cửa cũng loang lổ những vết gỉ sét.Bản năng mách bảo, Đàm Gian muốn vùng chạy, nhưng cánh tay đang siết chặt quanh eo em của Kha Phàn lại như một chiếc còng sắt, khóa chặt toàn bộ động tác của em."

Tiểu Đàm."

Kha Phàn cúi mắt, ánh nhìn không chút gợn sóng quét qua vòng eo mảnh khảnh của em."

Ngoan nào, nói cho anh biết, em có lấy đồ của người khác không?"

Sắc mặt Đàm Gian tức khắc tái nhợt.Ngay khoảnh khắc Lâm Giản Hoàn cúi xuống ghìm chặt em lại, giáo sư với khuôn mặt luôn lạnh lùng nghiêm nghị ấy đã lặng lẽ vén vạt áo em lên, không một tiếng động nhét vào trong đó một chiếc chìa khóa sắt lạnh buốt.Là chìa khóa phòng làm việc của giáo viên.Phòng điêu khắc nằm ngay cạnh đó.Hành động này của Lâm Giản Hoàn tựa như đang nói với em rằng—Anh ta mới là nơi em nên tìm đến để nương tựa.Lòng bàn tay Đàm Gian túa đầy mồ hôi lạnh, em siết chặt chiếc chìa khóa, trên gương mặt trắng bệch hiện lên vẻ ấm ức như sắp bật khóc.Giọng em nhỏ nhẹ, mang theo chút uất ức không thể diễn tả."

Không có..."

Đàm Gian hiểu rất rõ mình phải yếu thế thế nào, phải bộc lộ ra sao để tránh đi những hiểm nguy phía trước.Em mềm giọng trách cứ như một người vợ nhỏ đang giận dỗi vì bị chồng nghi ngờ vô lý."

Sao anh lại nghĩ em như vậy?"

"Em không phải ai cũng lấy đồ bừa bãi."

Cánh tay Kha Phàn vẫn giữ lấy vòng eo mềm mại của em, hưởng thụ trọn vẹn khoảnh khắc Đàm Gian nhỏ bé dựa dẫm vào mình.

Anh dường như hài lòng, hàng mi đen dày khẽ rũ xuống, che đi tia ác ý cuộn trào trong đôi mắt thâm trầm."

Phải rồi, Tiểu Đàm của anh ngoan nhất."

Nếu em không ngoan thì phải làm sao đây—Kha Phàn hơi nheo mắt lại.Vậy thì... chỉ có thể khóa lại thật chặt, xây một chiếc lồng thật kiên cố, để em mãi mãi chỉ có thể quỳ rạp trên giường, bụng nhỏ mềm mại cọ sát vào ga trải giường, khẽ khóc nức nở mà thôi.Đó mới là kết cục tốt nhất cho một thiếu niên ngang ngạnh mà xinh đẹp như em.Đàm Gian bị nhét vào chiếc xe việt dã cũ kỹ.Khoang xe rất rộng, nhưng không khí lại tràn ngập mùi xăng dầu hôi thối xen lẫn mùi ẩm mốc khó chịu.

Ngồi ghế lái phía trước là Lý Tố, lúc này, hắn đang siết chặt vô lăng, trên khuôn mặt vặn vẹo hiện rõ vẻ hưng phấn kỳ quái.Đàm Gian bị Kha Phàn ép ngồi trong góc xe.Chiếc xe cũ kỹ này ngay cả hệ thống điều hòa cũng khởi động chậm hơn hẳn so với những dòng xe khác.

Không khí oi bức khiến da thịt bọn họ dính sát vào nhau, trong không gian chật hẹp ấy, mùi hương trên người Đàm Gian dường như cũng nồng đậm hơn bình thường.Dù được Kha Phàn che chắn, bảo vệ trong góc, nhưng em vẫn có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt nóng rực và tham lam đang dán chặt lên cơ thể mình.Xung quanh lại vang lên những tiếng nuốt nước bọt ghê rợn.Đàm Gian bị ép vào trong vòng tay Kha Phàn, đầu mũi ngập tràn mùi hương nam tính nồng đậm trên người hắn.Bị ôm quá chặt khiến em có chút khó chịu, nhịn không được khẽ rên một tiếng.Bỗng nhiên, từ ghế trước truyền đến giọng nói kỳ quái của Lý Tố."

Ê, Tiểu Đàm, quan hệ của cậu và anh Phàn tốt vậy, hai người hôn nhau chưa?"

Đàm Gian không ngờ Lý Tố sẽ hỏi một câu như vậy.Em gần như sửng sốt mà ngẩng đầu khỏi vòng tay Kha Phàn, gương mặt thanh tú phản chiếu trên chiếc gương đầy bụi bẩn phía trước.Mỗi lần em mở miệng, trong gương dường như có thể thấy rõ những chiếc xúc tu nhỏ bé khủng khiếp đang cử động trong cổ họng em.Giọng cậu ta trở nên mơ hồ và quái dị, giống như thanh quản bị một sinh vật mềm nhũn nào đó ký sinh, gắng gượng đẩy ra từng âm tiết méo mó.Dù Lý Tố đang quay lưng về phía em, nhưng Đàm Gian vẫn có thể cảm nhận rõ ràng một ánh mắt nhớp nháp, dính chặt lên người mình."

C—Cái gì?"

Đàm Gian chớp mắt, khóe mi vẫn còn vương nước mắt, cẩn thận cất giọng hỏi lại.Giọng Lý Tố nghe càng thêm quỷ dị:"Hờ hờ, tớ nói, anh ấy đã làm gì với miệng cậu chưa?"

"Làm thế nào?"

"Tớ cũng rất muốn thử..."

Còn chưa kịp để Đàm Gian hoàn hồn trước câu hỏi đầy xúc phạm ấy—Trong nháy mắt, bên tai em vang lên một tiếng gió sắc bén—Một khẩu súng lục màu đen tuyền, lạnh lẽo không biết từ đâu xuất hiện.Kha Phàn chậm rãi nâng khẩu súng lên, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Lý Tố đang lái xe, nòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu cậu ta.Cánh tay còn lại của anh lười biếng che lại đôi mắt Đàm Gian."

Đoàng—!"

Tiếng súng nổ vang dội xé toạc không khí, dòng máu nóng hổi và tanh tưởi phun trào ra, văng vài giọt lên mặt Đàm Gian, ngay sau đó lại bị Kha Phàn dịu dàng lau sạch."

Aaaa!!!"

Những tiếng gào thét kinh hoàng của quái vật vang lên không ngớt.Kha Phàn vẫn giữ nguyên dáng vẻ tao nhã thường thấy.

Anh trầm giọng nói, ngữ điệu bình thản, không nhanh không chậm: "Súng lục ổ xoay M500, một viên có thể thổi bay cả một cái đầu."

"Tao không thích kẻ khác nhìn chằm chằm vào bảo bối của tao mà chảy nước miếng."

Anh khẽ cười, để lộ hai chiếc răng nanh sắc bén bên khóe môi."

Lần sau còn tái phạm, tao sẽ nổ từng cái sọ của bọn mày."

"Dù sao quái vật cũng không chết được, chơi rất vui."

Hơi thở vương mùi máu tanh phả lên vành tai Đàm Gian, còn lẫn cả mùi thuốc súng nồng nặc đến tê dại.

Những ngón tay đang che mắt em khẽ vuốt ve mi mắt mong manh run rẩy, rồi từng chút một buông ra.Đàm Gian gần như chết sững khi trông thấy cảnh tượng trước mắt—trên ghế lái, dù cái đầu của Lý Tố đã bị bắn mất một nửa, gương mặt còn lại vẫn có thể hiện rõ nỗi sợ hãi và nhục nhã.

Cậu ta thậm chí vẫn giữ chặt vô lăng, tiếp tục lái xe như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.Đàm Gian mím chặt môi, phía sau lưng là lồng ngực lạnh lẽo của Kha Phàn.Cơ thể em run lên từng hồi, không thể khống chế nổi.Rốt cuộc là từ khi nào... những người xung quanh em đều dần dần lột xác, thực sự trở thành những con quái vật?Đàm Gian siết chặt đầu ngón tay tái nhợt, khuôn mặt trắng bệch đến mức không còn chút huyết sắc.Chiếc chìa khóa văn phòng lạnh lẽo trong tay em—có lẽ...

đây sẽ là con đường sống cuối cùng của mình.
 
Back
Top Bottom