- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,812
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 19 : Thành phố A
Chương 19 : Thành phố A
Chương 11 : Mùa mưa kéo dài - Anh không muốn chỉ làm bạn với em nữa...(1) Hồn vía Đàm Gian gần như lên mây khi đọc xong tờ báo và bức ảnh kia.
Bên ngoài, cơn mưa vẫn chưa ngớt.
Cơn gió mang theo hơi ẩm lạnh lẽo ùa vào từ cửa sổ, cuốn đi chút hơi ấm cuối cùng trên người em.Hình ảnh thầy điêu khắc méo mó, xấu xí dường như vẫn còn lởn vởn trước mắt.
Dù hành lang lúc này vắng lặng đến mức dường như đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có, nhưng trong lòng Đàm Gian vẫn cứ thấy một cơn ớn lạnh buốt sống lưng, như có một thứ gì đó vô hình bám chặt lấy xương tủy em.Giữa không gian yên tĩnh quá mức, một loạt âm thanh tin nhắn dồn dập đột ngột nổ tung.Đàm Gian đang thất thần bỗng giật nảy mình, suýt nữa đánh rơi chiếc điện thoại đang rung trên tay.Em luống cuống bấm sáng màn hình.Biểu tượng cột sóng ở góc phải phía trên dần khôi phục, từ ký hiệu X chuyển thành bốn vạch tín hiệu đầy đủ.
Những tin nhắn bị kẹt trước đó cũng thi nhau hiện.Do em cài đặt hiển thị ảnh đại diện khi nhận tin nhắn, thế nên lúc này, gần như nửa màn hình đều bị gương mặt tinh tế, điển trai của Kha Phàn chiếm trọn.Giấc mộng Nam Kha: Tiểu Đàm, anh đã mua xong đồ ăn lâu lắm rồi, là món em thích nhất đấy.
Nếu em không quay lại sớm, sẽ nguội mất.Bức ảnh đính kèm là một phần cơm được đóng gói tỉ mỉ, trông vô cùng hấp dẫn.
Đặc biệt, còn có một chiếc bánh phô mai nhỏ được đặt trong hộp xinh xắn, như một phần quà kèm theo.Giấc mộng Nam Kha: Chiếc bánh nhỏ này nói rằng nó rất nhớ em, Tiểu Đàm.Giấc mộng Nam Kha: Vẫn chưa xong à?
Nhưng Lâm Giản Hoàn trông cũng không giống người nói nhiều lắm nhỉ...Giấc mộng Nam Kha: Xin lỗi em, Tiểu Đàm, có phải anh nhắn quá nhiều không?
Em đừng thấy phiền anh nhé.
Chỉ là... người ta luôn trở nên đặc biệt yếu đuối khi bị thương thôi.Giấc mộng Nam Kha: [Hình ảnh]Bức ảnh gửi đến trong khung tin nhắn là một bàn tay thon dài, trắng nõn.Trên mu bàn tay, chỗ bị Lâm Giản Hoàn ném viên phấn trúng đang ửng đỏ một mảng rõ rệt.Góc phản chiếu trên tấm kính cạnh nhà ăn tình cờ bắt trọn khoảnh khắc gương mặt Kha Phàn lộ ra một vẻ yếu ớt đáng thương.Chẳng mấy chốc, tin nhắn mới lại tiếp tục gửi đến.Giấc mộng Nam Kha: Thực ra anh bị ném trúng cũng không sao đâu, Tiểu Đàm.
Chỉ là... nếu tay anh đau quá, có thể sẽ không pha được nước mật ong ấm cho em nữa...Đàm Gian: !!!Nước mật ong!Đàm Gian mím môi đầy băn khoăn, khẽ thì thầm với quả cầu sáng vàng lơ lửng bên cạnh:"Thống Thống ơi, tự nhiên tôi thấy Kha Phàn tội nghiệp quá..."
001 im lặng một lúc.
Nó nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình điện thoại của chủ nhân nhà mình.Mặc dù hệ thống không có khứu giác, nhưng ngay khoảnh khắc này, nó thề là nó vừa ngửi thấy mùi trà xanh!Thật sự luôn!!!*Trên đường xuống tầng, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.Tầng số hiển thị trên thang máy lần lượt nhảy xuống.
Mùi tanh nồng của nước ẩm trong không gian chật hẹp cũng đã biến mất hoàn toàn, tất cả đều dường như trở lại bình thường.
Nếu không phải trong đầu Đàm Gian vẫn hiển thị rõ mồn một tiến trình của cốt truyện, em gần như đã tin rằng mọi thứ vừa trải qua chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp.Phòng điêu khắc rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết?
Tại sao Lâm Giản Hoàn lại luôn giữ tờ báo cũ nát ấy?Dòng suy nghĩ quấn vào nhau như một mớ len rối.
Còn chưa kịp gỡ ra từng sợi cho rõ ràng, ting!—thang máy đã dừng lại ở tầng trệt.Vừa bước ra khỏi tòa nhà, điều đầu tiên đập vào mắt Đàm Gian là mái tóc vàng sáng rực của Kha Phàn.Anh đứng dưới mưa, một tay cầm chiếc ô đen, tay còn lại xách theo một túi thức ăn với đủ loại món trông vô cùng hấp dẫn.
Từng đường nét trên gương mặt anh tinh xảo đến mức trông như bước ra từ trang truyện tranh.
Nhưng khi ngước mắt nhìn về phía Đàm Gian, vẻ dịu dàng trên mặt anh khựng lại trong một giây, rồi nhanh chóng trầm xuống.Sắc mặt anh đột nhiên trở nên u ám.Làn da Đàm Gian trắng đến chói mắt, thế nên chỉ cần ấn nhẹ một chút cũng để lại dấu vết rõ ràng.
Mà lúc này, đuôi mắt em vừa đỏ vừa ướt, trên gương mặt xinh đẹp còn thấp thoáng một dấu tay đỏ nhàn nhạt, đôi môi bị cắn đến mức đỏ mọng, như trái dâu chín căng nước.Một dáng vẻ mập mờ kỳ lạ như thể đã xảy ra chuyện gì, lại vừa như không có gì cả.Đặc biệt hơn cả, chiếc áo sơ mi phẳng phiu vốn mặc trên người đã trở nên xộc xệch không ra dáng.
Chiếc nơ buộc ở cổ áo cũng chẳng biết thất lạc từ lúc nào.Nụ cười nơi khóe môi Kha Phàn từng chút từng chút thu lại.
Đường viền cằm căng chặt, sắc bén đến mức trông gần như lạnh lẽo.Hàng mi dài của Đàm Gian khẽ run lên.
Em chưa kịp phản ứng gì thì cổ tay đã bị một lực mạnh kéo lấy, đưa vào bên trong chiếc ô.
Mặt ô nghiêng xuống, không gian xung quanh trở nên nhỏ hẹp, bóng tối bao trùm cả hai người."
Tiểu Đàm, hình như em và giáo sư Lâm... có quan hệ rất, rất tốt nhỉ?"
Kha Phàn khẽ cười.Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đường nét thanh mảnh của chiếc cổ, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh trắng mịn như tuyết.Đàm Gian không hiểu vì sao ánh mắt Kha Phàn lại đột nhiên trở nên âm trầm đáng sợ đến vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ vô tội.
Em thử giãy giụa, nhưng cổ tay vẫn bị anh giữ chặt, thoát không nổi, đành phải mím môi nhỏ giọng than vãn:"Kha Phàn, anh—""Suỵt."
Giọng nói Kha Phàn bất chợt trở nên dịu dàng lạ thường.Anh vẫn đang cười, nhưng đôi mắt xanh thẳm ấy lại chẳng hề có chút ấm áp nào."
Đừng nói gì cả, Tiểu Đàm."
Bên ngoài, có tiếng cười đùa của những sinh viên khác lướt qua.Nhưng trong thế giới nhỏ bé dưới chiếc ô này, Đàm Gian bị bao bọc trọn vẹn.
Mà Kha Phàn thì lại vùi đầu vào hõm vai em, tạo ra một cảm giác kỳ lạ đến mức khiến toàn thân em căng cứng.Ngón tay vốn đặt hờ trên cổ bỗng nhiên siết lại.Kha Phàn dụi vào vai em như một chú chó lớn đang đánh dấu lãnh thổ, rồi nhẹ nhàng há miệng, cẩn thận cắn lên những vết hằn không thuộc về mình.
Hơi thở nóng bỏng phả lên làn da vốn đã đỏ ửng của em, rồi tiếp tục bị đầu lưỡi ẩm ướt kia liếm láp, cắn mút từng chút một.Từ sự kiềm chế ban đầu, dần dần biến thành một con thú hoang ngoạm chặt con mồi, quyết không chịu buông tha.Đàm Gian cắn chặt răng.
Khi Kha Phàn lại muốn cắn thêm một cái nữa, em lập tức giơ tay—bốp!—đập mạnh xuống đầu anh.Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã trắng nõn, lúc này không rõ là vì tức hay vì xấu hổ, mà sắc đỏ lan rộng đến tận vành tai."
Không được cắn nữa!"
Kha Phàn không cam lòng mà thu lại hàm răng, sau đó rón rén dụi vào má em, giọng nói thấp đến mức gần như thì thầm:"Anh không cố ý đâu, Tiểu Đàm...
Chỉ là vết thương của anh đau quá thôi..."
Vừa nói, anh vừa chìa mu bàn tay đỏ ửng ra trước mặt em.Rõ ràng một giây trước, chính anh đã mặt không cảm xúc tự đập tay mình lên mép bồn hoa, vậy mà bây giờ lại tỏ ra tội nghiệp hết sức, đem tất cả tội lỗi đổ dồn lên người Lâm Giản Hoàn.Đôi mắt xanh của Kha Phàn nhìn chằm chằm vào Đàm Gian.Lúc này, em vẫn còn đang ngơ ngác vì vừa bị anh cắn đến choáng váng.Thấy em chưa phản ứng lại, Kha Phàn cố tình hạ giọng, nói càng thêm đáng thương:"Tiểu Đàm, em nói xem...
Có phải giáo sư Lâm rất ghét anh không, nên mới ra tay mạnh như vậy?"...(*trà xanh, bạch liên hoa he anh Phàn ( ͡° ͜ʖ ͡°))