Gió đêm thổi từ bờ phía tây sang, mang theo mùi tanh của sông Vô Ảnh, hòa lẫn mùi hương hắc ám như tiếng thở của hàng ngàn oan hồn.
Mặt sông phản chiếu vầng huyết nguyệt, đỏ như được nhuộm máu, sóng nước cuộn trào dữ dội, từng cơn gió như lưỡi dao cắt qua da thịt.Đông Liên Yết đứng nơi đầu thuyền, áo bào trắng phấp phới, bàn tay nắm chặt Liên Tâm Chỉ.
Hạt sen trên chuỗi hạt khẽ rung, phát ra âm thanh như tiếng gõ cửa khẽ khàng từ cõi xa xăm.Cửu Tây Thời từ khoang bước ra, trên tay vẫn cầm Thời Ảnh Kính.
Ánh sáng từ gương cổ chiếu lên gương mặt hắn, mơ hồ hiện lên bóng một hình dáng quen thuộc—một người đứng giữa biển máu, mỉm cười trong tuyệt vọng."
Lại là hắn?"
Đông Liên Yết nhíu mày, giọng trầm ấm."
Không phải 'lại', mà là... hắn chưa từng rời đi," Tây Thời đáp, ánh mắt vẫn nhìn vào gương.
"Nếu dự cảm này đúng, chúng ta không chỉ đối mặt với tàn dư của Ma Giới, mà còn... một thứ đang đợi ngươi."
Liên Yết im lặng.
Bàn tay trong tay áo khẽ siết lại, đầu ngón tay lạnh buốt.Con thuyền tiến sâu vào khúc giữa sông, nơi sương đen dày đặc đến mức ánh đèn hồn đăng cũng không xuyên qua nổi.
Tiếng chuông cổ vang lên từ bờ xa, mỗi tiếng như kéo dài vô tận, dẫn lối họ đi vào vùng cấm.Từ dưới nước, những bàn tay trắng bệch trồi lên, vươn về phía mạn thuyền.
Một tiếng rít dài vang lên, rồi hàng chục bóng quỷ nhảy lên, móng vuốt lóe sáng như lưỡi dao."
Tới rồi."
Tây Thời xoay Thời Ảnh Kính, ánh sáng bạc quét ngang boong thuyền.
Một vài bóng quỷ lập tức tan thành khói đen, nhưng nhiều kẻ khác chỉ lùi lại, rồi lao tới nhanh hơn.Liên Yết vung tay, Liên Tâm Chỉ tỏa ra từng vòng ánh sáng trắng, trói chặt mấy bóng quỷ gần nhất.
Nhưng... dây trói này run lên bất thường, như đang chống lại chính chủ nhân nó."
Liên Yết!"
Tây Thời hét lên.
"Ngươi bị—"Chưa kịp nói hết, một luồng hắc khí từ dưới sông phóng lên, quấn lấy mắt cá chân Liên Yết.
Ánh sáng của Liên Tâm Chỉ bỗng vụt tắt, toàn bộ pháp lực trong người y như bị hút ngược.Trong khoảnh khắc ấy, Tây Thời không kịp suy nghĩ, lao tới, ôm chặt lấy y, dùng thân mình chắn trước những móng vuốt đang bổ xuống.
Mùi máu tanh lập tức xộc lên, nhưng ánh mắt hắn lại sáng lạ thường, như vừa quyết định điều gì đó không thể quay đầu."
Ngươi...
đừng bao giờ..."
Giọng Liên Yết nghẹn lại, không biết là vì tức giận hay vì cảm giác quen thuộc từ vòng tay kia.Ngay khi câu nói vừa dứt, ánh huyết nguyệt trên sông bỗng bùng lên rực rỡ, như cả trời đêm bị thiêu cháy.
Từ sâu trong sương đen, một bóng người chậm rãi bước ra—khuôn mặt gần như giống hệt Đông Liên Yết, chỉ khác...
đôi mắt đỏ như máu, và khóe môi cong thành nụ cười đầy ma tính.Liên Yết khựng lại.
Cảm giác như đang nhìn thấy chính mình, nhưng là một "bản thể" mà hắn đã cố chôn vùi từ lâu."
Cuối cùng... ngươi cũng tìm đến," bóng kia nói, giọng trầm khàn như vọng từ vực sâu, mỗi chữ nện vào tim như búa giáng.Tây Thời siết chặt Thời Ảnh Kính, ánh sáng phản chiếu trong gương run lên dữ dội, nhưng không hề chiếu ra bóng của kẻ trước mặt—như thể hắn vốn dĩ không tồn tại trong hiện thực này.Sông Vô Ảnh như một vết nứt đen ngòm giữa đất trời, bọt nước bắn lên lại hóa thành sương mù đặc quánh.
Trong lớp sương ấy, bóng hình Đông Liên Yết mơ hồ như thực như ảo, mà sát khí lại càng lúc càng rõ rệt.Cửu Tây Thời vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cú đẩy của hắn, cảm giác nước lạnh thấm tận cốt tủy khiến hắn gần như mất đi tri giác.
Nhưng chính lúc ấy, một luồng khí nóng rực từ lòng bàn tay áp vào ngực hắn — là Đông Liên Yết, dù đang chìm dần, vẫn cố dùng pháp lực truyền qua, duy trì mạch sống cho hắn.Tây Thời nghiến răng, gắng mở mắt:
— Ngươi... không được buông tay.Đông Liên Yết khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đỏ rực lóe lên, nửa như mỉa mai, nửa như dịu dàng.
Một cơn gió lạnh quét qua, mặt sông đột nhiên nứt ra thành từng khe sâu.
Từ đáy khe, vô số hồn ảnh trắng xóa trồi lên, tiếng than khóc hòa vào tiếng sóng, quấn lấy thân hình Đông Liên Yết như những sợi xích vô hình.
Đó là Huyết Ảnh Trói Hồn — cấm thuật chỉ có ở U Minh giới, và chỉ kẻ mang nửa huyết quỷ mới chịu tác động mạnh như vậy.Tây Thời lúc này mới nhận ra, trong làn sương xám, mái tóc đen của Đông Liên Yết đã bị nhuộm bạc từng lọn, gân mạch bên thái dương nổi lên như bị tà khí ăn mòn.
Hắn không chỉ đang đấu với hồn ảnh, mà còn đấu với chính phần quỷ trong máu mình.— Liên Yết! — Tây Thời hét lớn, tiếng gọi vang lên xé tan một mảnh sương.
Hắn vung Thời Ảnh Kính, ánh sáng từ gương cổ bắn ra, tạm thời xua tan lũ hồn ảnh.
Nhưng khoảnh khắc đó, Tây Thời nhìn thấy trong gương không phải hình ảnh hiện tại... mà là một mảnh ký ức xa xôi: một chiến trường đỏ máu, Đông Liên Yết ôm chặt hắn, toàn thân nhuốm máu, thì thầm:
— Trả cho ngươi...Hình ảnh vụt tắt, như một lời cảnh báo từ tiền kiếp.Sóng dữ trào lên, kéo cả hai vào tâm xoáy.
Trong khoảnh khắc ấy, Tây Thời bất chấp tất cả, lao về phía Đông Liên Yết.
Bàn tay hắn chạm vào cổ tay y — lạnh buốt đến đau nhói — nhưng cũng chính lúc đó, một vòng sáng hình hoa sen bung nở từ Liên Tâm Chỉ nơi cổ tay y, bao lấy cả hai.Tiếng hồn ảnh gào rú bị chặn lại bên ngoài.
Không gian xung quanh chợt yên lặng, chỉ còn nhịp thở dồn dập của hai người.Đông Liên Yết cúi đầu, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai Tây Thời, giọng khàn hẳn đi:
— Ngươi...
đừng nhúc nhích.Tây Thời cười khẽ, dù môi đã tím tái:
— Ha ha bất đắc dĩ thôi, cũng không phải gì quá nghiêm trọng đi.Lời vừa nói đó nhưng hắn lại siết tay y chặt hơn, như muốn ghim y lại, nhưng sóng dữ lại một lần nữa phá vỡ khoảng lặng, cuốn họ sâu hơn vào lòng sông.Dòng nước tối om cuốn cả hai xuống tận đáy sông Vô Ảnh.
Ở nơi ấy, ánh sáng gần như không thể chạm tới, chỉ có những tia lân tinh lờ mờ trôi nổi, phát ra thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo.Tây Thời cảm giác như phổi mình sắp vỡ tung. hắn cố bám chặt lấy cổ tay Đông Liên Yết, nhưng bàn tay kia lại run lên dữ dội.
Cứ như mỗi giây trôi qua, phần người của y đang bị lấn át dần bởi thứ gì đó... không phải nhân loại.Từ sâu trong bóng tối, một giọng nói khe khẽ vang lên — trầm, ma mị, và... giống Đông Liên Yết đến lạ:
— Đưa y cho ta...
Ngươi biết, chỉ có ta mới giữ được hắn an toàn.Đông Liên Yết nhắm chặt mắt, sống lưng căng như dây cung.
Hắn đáp lại giọng nói ấy bằng một tiếng gằn khẽ:
— Cút.Nhưng bóng đen kia như dòng máu độc, tràn ra khắp cơ thể y.
Mạch máu nơi cổ tay và cổ y nổi rõ, ánh mắt đỏ sậm gần như nuốt chửng tròng đen.
Phần ma khí trong y...
đã đến sát ngưỡng bùng nổ.Tây Thời biết rõ, nếu lúc này Đông Liên Yết hoàn toàn ma hóa, hậu quả không ai lường nổi.
Không chỉ y, mà chính hắn cũng sẽ bị xé tan không chút do dự.
Nhưng...
Tây Thời vẫn không buông.— Liên Yết, ngươi nghe ta nói. — Tây Thời ghì chặt vai y, để ánh mắt mình chạm thẳng vào ánh đỏ như máu kia. — Ngươi không cần bảo vệ ta bằng cách biến thành thứ mà ngươi ghét.
Đông Liên Yết khẽ run.
Trong khoảnh khắc đó, Liên Tâm Chỉ ở cổ tay hắn phát ra ánh sáng trắng thuần khiết, từng hạt sen xoay vòng, tỏa ra một luồng khí ấm lạ thường.
Bóng đen rít gào, nhưng bị ánh sáng ấy đẩy lùi từng chút.Sóng nước quanh họ chợt dừng lại, thay vào đó là một khoảng trống lặng lẽ như buồng tim.
Đông Liên Yết cúi xuống, trán kề trán Tây Thời, hơi thở dồn dập:
— Ngươi... thật phiền phức.Tây Thời bật cười yếu ớt:
— Ừ, cứ dị ngươi mới chịu.Bất ngờ, từ trên cao, một luồng lực cực mạnh kéo cả hai ra khỏi vực sâu.
Sương mù vỡ tung, mặt nước văng lên như những mảnh kính vỡ.
Khi họ bị hất lên bờ, Đông Liên Yết lập tức ôm siết Tây Thời vào lăng đi mấy chục vòng, hơi ấm từ người y khiến hắn mới nhận ra... thở ra một hơi: "mai quá, vẫn còn sống."
Trăng treo thấp, ánh sáng bạc trải dài trên con đường đất dẫn ra khỏi sông Vô Ảnh.
Cỏ lau hai bên xào xạc, như đang thì thầm những câu chuyện chỉ gió mới hiểu.Cửu Tây Thời bước chậm lại, mắt luôn dõi theo bóng áo dài trắng của người đi trước.
Liên Yết vẫn im lặng, bàn tay trái giấu trong tay áo.
Hắn biết rõ — đó là bàn tay cầm Liên Tâm Chỉ vừa bị tổn hại.— Đưa tay đây. — Tây Thời cuối cùng cũng mở miệng.
— Không sao. — Liên Yết không quay đầu.
— Ta nói đưa đây.Giọng điệu ngang ngang, chẳng phải ra lệnh, cũng không giống nài nỉ.
Liên Yết khẽ thở ra, chìa tay ra ngoài.
Ánh trăng soi rõ khẽ vết rạn nứt trên hạt sen, mảnh sáng trắng xen kẽ với khe đen nhỏ nhỏ.Tây Thời lấy từ trong túi áo một lọ thuốc bột, vừa rắc vừa nói:
— Ta không biết vì sao gần đây ngươi lại giữ chuỗi hạt này như giữ mạng.
Nhưng thứ gì cũng có lúc hỏng.
Ngươi không thể dùng một thứ đang vỡ để chống lại tất cả.Liên Yết nhìn hắn, ánh mắt tối lại.
— Nếu Liên Tâm Chỉ vỡ... ta sẽ không còn là ta.Câu nói ngắn gọn, nhưng để lại một cảm giác nặng trĩu.
Tây Thời muốn hỏi "ngươi sẽ thành ai?", nhưng nhìn ánh mắt đó, hắn chỉ khẽ gật đầu trong lòng như đã có đáp án.
— Vậy thì, ta sẽ không để nó vỡ thêm.Một lúc sau, hai người rẽ vào một con ngõ hẹp, ánh đèn vàng hắt ra từ quán trà duy nhất còn mở cửa.
Mùi trà sen thoang thoảng, lẫn với khói đèn dầu.Lão chủ quán là một ông già mù, nhưng tai rất thính.
Nghe tiếng bước chân, lão cười:
— Khách từ sông Vô Ảnh trở về, mùi nước lạnh vẫn chưa tan...
Các ngươi tìm người hay tìm chuyện?Tây Thời ngồi xuống ghế tre, hỏi thẳng:
— Ngọc đỏ.
Ngươi biết ai ở vùng này từng giữ loại đó?Lão chủ nghiêng đầu, gõ nhẹ lên bàn ba cái, như đang nhớ lại.
— Mười năm trước, có một kẻ tới đây, để lại một mảnh ngọc đỏ ở bến thuyền.
Hắn nói... thứ này sẽ tìm đến kẻ mang nợ máu với U minh giới.Liên Yết hơi siết tay.
Tây Thời liếc qua, biết câu này đánh trúng gì đó trong y.— Hắn là ai? — Liên Yết hỏi.
— Ta không thấy mặt.
Chỉ nhớ... tiếng chuông.
Một tiếng chuông đồng nặng như kéo cả linh hồn xuống đáy nước.Tiếng chuông...
Tây Thời thoáng rùng mình, nhớ lại từng nhịp vang ở sông Vô Ảnh.
Hắn nhìn Liên Yết, muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.Một thiếu niên áo xanh lao vào, thở hổn hển:
— Lão chủ!
Bến đông có xác trôi!
Nhưng...
đó là xác của một tu sĩ, trên ngực khắc ký hiệu...Câu cuối bị nghẹn lại khi thiếu niên thấy ánh mắt Liên Yết.
Không phải vì sát khí, mà vì trong mắt hắn... lóe lên một tia đỏ như máu, chỉ trong thoáng chốc rồi biến mất.Tây Thời đứng dậy, nghiêng đầu về phía Liên Yết:
— Đi xem chứ?Liên Yết khẽ gật.
Nhưng khi bước ra cửa, hắn vô thức đưa tay chạm vào Liên Tâm Chỉ, như để xác nhận... nó vẫn còn nguyên, dù vết nứt đã ăn sâu thêm một chút.Bến đông về đêm tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng nước vỗ vào mạn thuyền.
Ánh trăng tròn hắt xuống mặt sông một màu đỏ nhạt — màu đỏ không phải của trăng, mà là do máu loang dập dờn trên mặt nước.Thi thể tu sĩ trôi dạt vào bờ, y phục vẫn còn mới, chứng tỏ cái chết xảy ra chưa lâu.
Nhưng điều khiến Tây Thời cau mày là ký hiệu trên ngực hắn— ba vòng tròn lồng vào nhau, ở giữa là một đường thẳng đâm xuyên xuống dưới.Liên Yết quỳ xuống, ngón tay khẽ chạm vào ký hiệu.
Ngay lập tức, một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng y, như có hàng ngàn hồn phách đang thì thầm trong tai.— U Minh ấn... — y khẽ nói, giọng gần như chìm vào tiếng sóng.— U Minh ấn? — Tây Thời hỏi.Liên Yết ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm trọng:
— Đây là ấn ký của kẻ từng phá phong ấn Huyết Trì.
Bất cứ ai bị giết bằng ấn này, linh hồn sẽ không thể siêu sinh, mãi mãi trở thành nô lệ ở U Minh giới.Tây Thời siết chặt nắm tay:
— Nghĩa là... có kẻ đang cố hút sức mạnh của tu sĩ để mở phong ấn ?Liên Yết không trả lời ngay.
Y đưa tay trái lên, cố ý che đi Liên Tâm Chỉ.
Thế nhưng Tây Thời vẫn nhìn thấy — vết nứt trên chuỗi hạt đang lan rộng.-------------------------------------