[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Đam Mỹ - Cửu Tây Thời Yết
Chương 21 - Huyết Liên Quỷ Nữ - Phần 2
Chương 21 - Huyết Liên Quỷ Nữ - Phần 2
Lối đi vòng cung như một chiếc hàm khổng lồ nuốt trọn cả nhóm.
Không gian lập tức tối sầm, và rồi... tất cả đều biến mất khỏi tầm mắt nhau.Cửu Tây Thời mở mắt, trước mặt là sân tập nhỏ của sư môn thời thơ ấu.
Tiếng chuông báo sáng vang lên, các đồng môn cười nói, y như chưa từng có máu và khói lửa.
Một giọng gọi ấm áp vang bên tai:
– Tiểu Thời, hôm nay không trốn tập chứ?Người gọi là sư huynh đã mất từ lâu, gương mặt sáng như nắng đầu xuân.
Tây Thời muốn lao tới, nhưng bàn tay vừa chạm thì người kia biến thành tro bụi, rơi lả tả.
Ở một nơi khác, Hồ Dao đang đứng giữa biển hoa đào.
Cánh hoa xoay vòng quanh nàng, kết thành một chiếc kiệu mềm mại.
Một nam tử tuấn tú bước ra từ trong kiệu, mỉm cười như muốn ôm nàng.
Hồ Dao khẽ cười, nhưng đáy mắt lướt qua tia cảnh giác.
Nàng giơ quạt, cắt phăng cảnh sắc — hoa đào lập tức biến thành hàng ngàn con mắt đỏ lòm, đồng loạt nhìn chằm chằm vào nàng.Và ở nơi sâu nhất của ảo cảnh...
Liên Yết mở mắt.Trước mặt y là Thần vực năm xưa.
Cánh cổng trời cao ngất, những bậc thang trắng dẫn lên điện chính.
Ngô Dung đứng ở đó, áo trắng tung bay, mỉm cười như đang chờ đợi...– Huynh... cuối cùng cũng về.Liên Yết bước lên một bậc, hai bậc... nhưng vừa chạm tay vào nàng, cảnh vật rạn nứt như kính vỡ.
Máu trào ra từ khóe môi Ngô Dung, tay nàng run rẩy chạm vào hạt sen trên tay y.– Nếu một ngày ta không còn như trước... huynh... sẽ làm gì?Câu hỏi ấy lơ lửng giữa khoảng không, không có câu trả lời.Khi Liên Yết kịp định thần, nàng đã biến mất, chỉ còn lại tiếng gió hú từ khe núi thật.
Ma khí cuộn trào, thì thầm như tiếng cười của ai đó vừa gieo một lời nguyền.Trong bóng tối, một âm thanh mơ hồ vang lên:
– Các ngươi... sẽ chẳng thể cứu ai cả.Tiếng gió thổi như rít qua tận xương tủy.
Mỗi người vẫn đang mắc kẹt trong ảo cảnh riêng, nhưng ở đâu đó, Cửu Tây Thời chợt cảm thấy một sợi dây vô hình kéo căng nơi tim.Đó là cảm giác của Liên Yết — lạnh lẽo, hoang vu, và... cô độc đến đau nhói.Tây Thời nghiến răng.
Nếu để y bị giam ở đây, chắc chắn sẽ càng chìm sâu vào bóng tối.Y rút Thời Ảnh Kính từ trong ngực áo.
Tấm gương khẽ rung, phản chiếu không phải là ảo cảnh của mình, mà là bóng dáng Liên Yết đang giữa cánh đồng héo úa, phía trước là một Ngô Dung bị xiềng bởi hàng ngàn sợi xích đen.Không kịp nghĩ, Tây Thời lao thẳng vào mặt gương.Một cơn choáng váng ập đến, và khi mở mắt, hắn đã đứng giữa biển sương.
Liên Yết ở cách đó vài bước, lưng thẳng nhưng vai khẽ run.– Này... – Tây Thời gọi khẽ.Liên Yết quay đầu, đôi mắt trầm như đáy hồ:
– Ngươi... không nên vào đây.– Ta mà không vào thì ai lôi ngươi ra? – Tây Thời nhếch môi, giọng vừa bông đùa vừa kiên quyết. – Đừng nói đây là "ảo cảnh", ta thấy ngươi mới chính là cái người đang muốn tự nhốt mình.Y im lặng, chỉ nhìn hắn thật lâu.
Rồi đột nhiên, mặt đất rung chuyển.
Những sợi xích đen từ phía Ngô Dung vươn ra như rắn, trói lấy cổ tay Tây Thời.– Cửu Tây Thời! – Giọng Liên Yết vang lên, lần này lẫn cả sự hoảng hốt.Không suy nghĩ, y lao đến, kéo mạnh Tây Thời về phía mình.
Hai người ngã xuống, Tây Thời bị đè lên người Liên Yết, mũi chạm vào xương quai xanh ấm nóng.Khoảng cách gần đến mức hơi thở hòa vào nhau.
Tây Thời cười khẽ, cố tình nói nhỏ:
– Thấy chưa, có ta ở đây... ngươi sẽ không một mình.Liên Yết định đẩy hắn ra, nhưng bàn tay vẫn giữ chặt lấy cổ tay Tây Thời, không buông.
Ánh mắt y phức tạp, vừa như muốn nói điều gì, vừa như đang cố che giấu.Đúng lúc đó, một giọng cười mảnh mai vang vọng:
– Huynh... cuối cùng cũng chọn người khác.Sương tan dần, để lộ Ngô Dung — gương mặt trắng bệch, ánh mắt đầy oán hận.
Sợi xích quanh người nàng bắt đầu rạn nứt, ma khí tràn ra, khiến không gian rung lên như sắp sụp đổ.Tiếng "rắc" vang lên, như xương nứt giữa đêm yên tĩnh.
Sợi xích đen trói Ngô Dung lần lượt gãy vụn, từng mảnh vụn bốc khói đen đặc quánh, len lỏi vào không khí, khiến hơi thở của cả ba trở nên nặng trĩu.Đôi mắt nàng biến đổi — ánh hổ phách mềm mại thuở nào giờ nhiễm màu đỏ thẫm, như bị máu nhuộm kín.– Ngô Dung, dừng lại. – Giọng Đông Liên Yết không còn lạnh lùng, mà là một mệnh lệnh trầm thấp, như muốn chặn đứng điều gì.Nàng mỉm cười, nụ cười mảnh như vỏ băng:
– Dừng lại?
Huynh biết ta đã đợi bao lâu không?
Chờ đến mức... từng giọt máu từng hơi thở đều biến thành xiềng xích.Tây Thời khẽ cau mày, cảm nhận được một luồng khí lạnh bò dọc sống lưng.
Ma khí này... không chỉ muốn nuốt chửng thân thể, mà còn muốn nghiền nát linh hồn.– Cái này không giống phong ấn bình thường đâu, Liên Yết! – Y nghiêng người che chắn, bàn tay lén đưa về phía thắt lưng, sờ vào Thời Ảnh Kính.Liên Yết khẽ lắc đầu, thấp giọng:
– Lui về sau.– Ta không lui. – Tây Thời nhìn thẳng vào mắt y, giọng chắc như đá tạc. – Ngươi nghĩ một mình có thể gánh hết sao?Một tiếng "ầm" vang lên.
Cả không gian nứt toác như kính vỡ, hàng ngàn mảnh vụn sương trắng bay tán loạn.
Từ những khe nứt, vô số bàn tay đen sì vươn ra, chạm vào bất cứ gì sống động.Ngô Dung bước ra từ tâm điểm, mái tóc dài tung bay, từng sợi biến thành mảnh khói đen.
Một vết máu đỏ rực lan trên trán nàng, hình dạng giống hệt một đóa sen đang nở — nhưng đó không phải sen trắng, mà là Huyết Liên.– Đây... mới là ta. – Giọng nàng vang vọng, không còn phân biệt là tiếng người hay tiếng quỷ.Liên Yết hơi khựng lại.
Vết thương cũ nơi trái tim — không phải do gươm đao, mà là từ những năm tháng đã bỏ lỡ — bất ngờ nhói buốt.Tây Thời liếc y, chợt hiểu ra: đây không chỉ là kẻ thù, mà còn là một mảnh quá khứ mà Liên Yết chưa từng buông.Mưa bắt đầu rơi.
Không phải là mưa nước, mà là từng giọt máu đen đặc quánh, rơi xuống đất liền hóa thành vệt khói u ám.Đông Liên Yết đứng giữa tâm trận, tay kết ấn nhanh đến mức chỉ để lại bóng mờ.
Hàng chục đạo pháp trận hiện lên dưới chân, ánh sáng trắng đan chéo như một mạng nhện khổng lồ, chặn bước Ngô Dung.– Ngươi không quay lại được đâu. – Giọng Liên Yết nặng trĩu, như chứa cả tiếng mưa lẫn tiếng thở dồn nén. – Ta sẽ không để ngươi bước thêm một bước nào nữa.Ngô Dung nghiêng đầu, đôi mắt đỏ thẫm hệt như hai viên ngọc máu phát sáng giữa đêm:
– Vậy huynh định dùng gì để giữ ta lại?
Lời nói không thể thực hiện?
Hay ánh sự lùng huynh dành cho ta suốt mấy trăm năm qua?Một đường chém của nàng xé toạc không gian.
Ma khí cuồn cuộn ùa vào, nuốt chửng một nửa pháp trận.
Tây Thời vừa lao tới định trợ lực, nhưng bị một làn sóng chấn động hất văng, đập mạnh vào cột đá phía xa.– Đừng tới gần! – Liên Yết quát, tiếng dội trong sương máu. – Đây là tâm ma của ta, để ta tự giải.Tây Thời cắn răng, không đáp.
Hắn không rời mắt khỏi bóng dáng kia, trái tim đập dồn, vừa lo sợ vừa giận dữ.Ngô Dung bước từng bước, mỗi bước chân lại làm vỡ thêm một vòng trận pháp.
Mái tóc nàng tung bay, những sợi tóc dài như biến thành vô số sợi xích đen, quấn quanh cánh tay Liên Yết, kéo mạnh.– Ngươi đã từng nói... sẽ quay lại tìm ta. – Giọng nàng run rẩy, nhưng nụ cười lại méo mó. – Vậy mà khi ta gào tên ngươi trong bóng tối, ngươi ở đâu?Liên Yết nhắm mắt một thoáng, sau đó mở ra, ánh nhìn sắc lạnh đến xé ruột gan:
– Ta đã nhiều lần lôi ngươi ra.
Nhưng, ta không làm được, lỗi của ta, Ngô Dung... ngươi ngày càng lún chìm xuống vực sâu tăm tối.Một luồng sáng trắng bùng lên từ lòng bàn tay y, hình thành một đóa sen tám cánh, từng cánh sen mang văn ấn cổ xưa.
Ánh sáng ấy xuyên qua màn mưa máu, chạm vào trán Ngô Dung.
Nàng khẽ khựng lại, nhưng ngay lập tức tiếng gào thét của ma khí đã át đi mọi do dự.– Muộn rồi! – nàng rít lên, cả thân thể vỡ thành vô số mảnh khói đen, tràn ra khắp bốn phía.Tiếng rạn vỡ của trận pháp vang lên như hàng ngàn mảnh thủy tinh đồng loạt bị nghiền nát.
Ánh sáng trắng chao đảo, rồi bị bóng tối nuốt chửng.Từ giữa màn khói đen, một đóa liên đỏ khổng lồ từ từ nở rộ.
Không phải hoa sen thanh khiết, mà là cánh hoa kết từ máu và oán hận, mỗi giọt sương rơi xuống đều có hình giọt máu tươi.Ngô Dung đứng trên đài hoa, mái tóc dài nhuốm đỏ, mắt không còn màu người.
Màu đỏ ấy không chỉ là màu của ma khí, mà còn là màu của những năm tháng nàng đã chờ đợi trong tuyệt vọng.Hồ Dao lúc này cũng tìm đến, thốt lên: Huyết Liên...
Quỷ Nữ.
Tây Thời nhìn qua, bàn tay siết chặt chuôi kiếm.Liên Yết không nói, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Mưa máu rơi xuống vai y, nhuộm cả áo trắng thành đỏ thẫm.Ngô Dung mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo hơn cả gió từ U minh:
– Cuối cùng, huynh cũng nhìn ta lâu hơn một khắc.
Tiếc là... chẳng phải ánh mắt ta từng mơ ước.Một tia sét đỏ đánh xuống, cả không gian rung chuyển.
Cánh hoa Huyết Liên bung ra, biến thành vô số lưỡi dao mỏng lao thẳng về phía Liên Yết.
Tây Thời lao tới chắn, nhưng một luồng lực vô hình hất hắn ra xa, ép lưng vào tảng đá nứt toác.– Tây Thời! – Liên Yết khẽ gầm, rồi xoay người, dùng thân chắn toàn bộ đòn tấn công.Máu nóng tràn ra từ khóe môi.
Nhưng trong mắt y không có sợ hãi, chỉ là một nỗi đau vừa quen vừa lạ — nỗi đau khi thấy một người từng được mình bảo vệ, giờ lại trở thành thứ mình buộc phải tiêu diệt.Ngô Dung không dừng tay.
Giọng nàng lẫn trong tiếng gió gào và tiếng máu chảy:
– Huynh đã không cứu ta... thì đừng mong cứu bất kỳ ai khác!Bầu trời rách toạc, từ vết nứt rơi xuống từng luồng ma khí đặc quánh.
Tây Thời nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khủng khiếp — bất an không chỉ vì Ngô Dung, mà vì... bóng tối trong mắt Liên Yết lúc này giống hệt như nàng.