Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam/Edit Hoàn] Sau Khi Nhuyễn Manh Mỹ Nhân Gả Cho Lang Vương

[Đam/Edit Hoàn] Sau Khi Nhuyễn Manh Mỹ Nhân Gả Cho Lang Vương
Chương 69


Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ.

Biên tập: Angel Anette.
...Chương 69Lão hoàng đế cúi đầu chạm vào mũi Tạ Linh Nguyệt.

Ông chăm chú nhìn bé con, hận không thể khắc sâu từng đường nét non nớt ấy vào tận đáy lòng.Tạ Linh Nguyệt ban đầu còn nghịch ngợm, sau đó không biết có phải cảm nhận được ánh mắt chứa đủ loại cảm xúc phức tạp của ngoại công hay không, nàng cũng dần dần trở nên an tĩnh lại.Bé con nghiêng đầu nhìn lão nhân trước mắt, thỉnh thoảng còn đưa ngón tay nhỏ xíu chọc chọc lên cằm và gương mặt ông.Lão nhân không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn nàng, ánh mắt không giấu được sủng nịch.Thế nhưng nhìn nhìn, đôi mắt ông lại dần đỏ hoe.Tạ Linh Nguyệt kêu lên: "Khóc khóc!

Xấu xấu!"

Lão hoàng đế vội vã quay đi lau nước mắt.

Ông cẩn thận trả bảo bảo về lại vòng tay Tạ Chỉ Thanh, liên tục nói: "Các con cứ trò chuyện đi, cứ trò chuyện đi..."

Tạ Chỉ Thanh mím môi nhìn ông, trong lòng cũng dâng lên từng trận chua xót.Một lát sau, Lang Tạp hắng giọng, nói: "Aiz, đừng cứ đứng mãi thế này, ta đưa mọi người đi nghỉ trước đã."

Hắn liếc mắt ra hiệu với Tạ Chỉ Thanh, ý bảo y nên ở lại với phụ hoàng để hai cha con có thể tâm sự nhiều hơn, còn mình thì bồng Tạ Linh Nguyệt, dẫn theo mấy người còn lại về gian phòng cho khách đã được chuẩn bị sẵn từ trước để nghỉ ngơi.Khi còn ở trong phòng, Lang Tiêu Tiêu đã bị khí thế uy nghiêm của lão hoàng đế làm cho có chút sợ hãi, suốt cả buổi chẳng dám hó hé gì nhiều.

Hiện tại được tách ra, nàng lập tức chạy đến bên cạnh Tạ Chỉ Phong và Tạ Chỉ Nguyệt líu lo không ngớt.Bên phía Tạ Chỉ Phong còn đỡ, riêng tiểu công chúa thì..."

Trời ạ, tiểu công chúa ơi, trong một năm này muội ăn cái gì vậy?

Sao lại cao lên nhanh như thế!"

Lang Tiêu Tiêu vừa so chiều cao, vừa ngạc nhiên reo lên khi phát hiện công chúa đã đứng cao ngang cằm mình.Nàng còn đi vòng quanh Tạ Chỉ Nguyệt mấy lượt, vỗ tay tán thưởng: "Công chúa không chỉ cao hơn mà còn xinh đẹp hơn nữa!"

Tạ Chỉ Nguyệt cúi gằm mặt, hai gò má đỏ ửng như ráng chiều.Lang Tiêu Tiêu vẫn tiếp tục lải nhải, lúc thì khen nàng có khí chất, khi lại khen nàng dễ thương, miệng như sắp nở hoa tới nơi rồi.Lang Tạp ôm tiểu bảo bảo đi ở sau cùng, dù cách một đoạn xa nhưng hắn vẫn bị tiếng nói của Lang Tiêu Tiêu làm cho ong cả đầu.

Hắn bất đắc dĩ, quay lại huýt sáo về phía A Thắc Tư đang lững thững theo sau.A Thắc Tư thong dong chạy đến, ngoạm lấy ống quần của Lang Tiêu Tiêu kéo nàng tách ra khỏi hai huynh muội nọ.Tạ Chỉ Nguyệt đã không còn sợ hãi như lần trước nữa.

Nhìn thấy con sói lớn quen thuộc, nàng ngập ngừng chào hỏi, nhưng vì đã quên mất tên nên đành lúng túng nói: "Lại gặp nhau rồi...

ừm...

Lang tiên sinh."

A Thắc Tư cao ngạo gật đầu với nàng, gương mặt lạnh lùng không lộ chút cảm xúc nhưng chiếc đuôi phía sau lại vẫy loạn cả lên.Lang Tạp nhìn mà bật cười.

Cười xong thì lại có chút không phục: vì sao A Thắc Tư là "Lang tiên sinh" còn mình thì toàn bị gọi là "Lang vương đại thúc" cơ chứ?Hắn đưa một tay lên sờ mặt mình, thầm nghĩ: Mình cũng đâu có già đến vậy...Đúng lúc này, Tạ Chỉ Phong quay đầu lại.Y nhìn bé con trong lòng Lang Tạp, ánh mắt sáng lên."......"

Lang Tạp hơi cạn lời nhưng vẫn sải bước nhanh hơn đuổi kịp, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn bế thử không?"

Tạ Chỉ Phong gật đầu.Thế nhưng, dường như tiểu bảo bảo lại cực kỳ kháng cự người lạ này.Vừa rơi vào lòng Tạ Chỉ Phong, Tạ Linh Nguyệt lập tức vùng vẫy kịch liệt, hai bàn tay nhỏ xíu không ngừng đẩy mặt y ra, hết trốn bên trái lại né bên phải, nhất quyết không để y nhìn mặt mình.Tạ Chỉ Phong: "......"

Nhị hoàng tử của An Du luôn tao nhã và ôn hòa, thật sự chưa từng bị ai ghét bỏ đến vậy.Y khó xử nhìn sang Lang Tạp, hơi lúng túng hỏi: "...Sao vậy?"

Lang Tạp lắc đầu: "Không biết," sau đó nhận lấy Tạ Linh Nguyệt về lại vòng tay mình.Nguyện vọng được bế tiểu chất nữ để bồi dưỡng tình cảm của Tạ Chỉ Phong cứ thế bụp một tiếng, tan thành mây khói.Sau đó, Lang Tạp dẫn cả nhóm người vào gian phòng khách đã được chuẩn bị sẵn, hắn chỉ tay vào Tạ Chỉ Phong, kiên nhẫn dạy cho tiểu bảo bảo: "Đây là cữu cữu, là ca ca song sinh của A nương."

Lúc này bé con mới mơ hồ hiểu được một chút, không còn chống đối với y nữa.Tuy nhiên, tiểu bảo bảo không thể tập trung vào một vấn đề quá lâu.

Không bao lâu sau, Tạ Linh Nguyệt không còn để tâm đến những người lạ này nữa, Lang Tạp muốn vừa ôm nàng vừa trò chuyện cùng mọi người cũng không được.Cuối cùng vẫn là Tạ Chỉ Phong đứng ra hòa giải: "Tiểu Linh Nguyệt mệt rồi, cứ để con bé tự chơi một lát đi."

Lang Tạp bất lực — đứa nhỏ này, từ trước đến nay có bao giờ chịu nghe lời hắn đâu.Hắn bèn tùy tiện lục từ trong rương đồ chơi ra một cái trống lắc, đưa cho Tạ Linh Nguyệt để nàng tự chơi.Trong khách phòng, người hoạt bát nhất là Lang Tiêu Tiêu đang chuyện trò rôm rả với hai huynh muội Tạ Chỉ Phong và Tạ Chỉ Nguyệt, còn Lang Tạp thì ngồi chống cằm ở một bên, yên lặng thất thần.Hắn không biết Tiểu Thanh Nhi đang tâm sự những gì với phụ hoàng của mình, nhưng hắn nghĩ... tiểu hoàng tử của hắn rất mau nước mắt, không biết lần chia xa này y sẽ lại đau lòng bao lâu......"

Phụ hoàng, mời dùng trà ạ."

Tạ Chỉ Thanh pha xong một ấm trà, tươi cười mời lão hoàng đế nếm thử.Tạ Khuông nhấp một ngụm, gật gù khen: "Trà ngon, đây là các ngươi tự trồng sao?"

Tạ Chỉ Thanh cười nói: "Chúng ta nào biết trồng trà ạ?

Lang Tạp đã khai khẩn một mảnh đất nhưng chỉ để trồng ít rau xanh thôi, còn lại đều nhờ người ngoài giúp đỡ."

Nói đến đây, y cũng rót cho mình một chén trà, ngồi xuống bên cạnh phụ hoàng, tiếp lời: "Trà này là Lang Tạp đã sai người ra ngoài mua về ạ."

Nhắc đến chuyện này Tạ Chỉ Thanh lại thấy buồn cười: "Lang tộc không có thói quen uống trà nên cũng không rành về vị trà lắm, hắn đã chạy đi chạy lại nhiều lần mới mua được."

Tạ Khuông lại cúi đầu nhấp một ngụm.

Nước trà khi mới vào miệng thì hơi đắng nhưng hậu vị lại ngọt thanh, lan tỏa thật lâu trong cổ họng.Một lúc lâu sau, ông mới nói: "Lang Vương có lòng rồi."

Tạ Chỉ Thanh cụp mắt xuống, vành tai hơi phiếm đỏ.Hai phụ tử xa cách đã lâu, trong lòng rõ ràng chất chứa nhiều nỗi nhung nhớ nhưng lúc gặp mặt lại trở nên ngại ngùng, không biết phải mở lời ra sao.Tạ Khuông lặng lẽ quan sát góc nghiêng gương mặt của tiểu nhi tử, một lần nữa cảm thán trong lòng: Tiểu Thanh Nhi của ông thật sự đã trưởng thành rồi...Đứa trẻ từng được ông bảo hộ dưới đôi cánh của mình, giờ đây lại sắp trở thành đôi cánh chở che cho một đứa trẻ khác.Tạ Khuông vội chớp mắt, đợi đến khi sự ê ẩm trong đôi mắt hoàn toàn tan đi ông mới mở lời: "Tiểu Linh Nguyệt... con dạy rất tốt, nàng rất thông minh."

Nhắc đến bảo bảo, gương mặt Tạ Chỉ Thanh lập tức hiện lên vẻ tự hào: "Linh Nguyệt quả thật rất lanh lợi... nhưng thật ra nhi tử cũng không dạy gì nhiều, phần lớn đều do con bé tự học.

Các bô lão trong Lang tộc nói có lẽ vì mang huyết thống của nhân loại nên nàng thông minh hơn một chút, học gì cũng nhanh."

Tạ Khuông mỉm cười, gật đầu tán thưởng.Đề tài về tiểu bảo bảo vừa đơn giản lại có thể phá tan bầu không khí gượng gạo giữa cha con, nét mặt của cả hai dần dần thả lỏng trở lại."

Hoàng huynh vẫn ổn chứ ạ?"

Tạ Chỉ Thanh chủ động hỏi, "Dạo trước thiên tai xảy ra... chắc là huynh ấy vất vả lắm?"

Tạ Khuông tóm tắt tình hình lúc đó kể cho y nghe, nói: "Khi ấy công chúa Lang tộc đến viện trợ, đã giúp chúng ta không ít việc.

Về sau, con nhớ thay phụ hoàng gửi lời cảm tạ nàng."

Tạ Chỉ Thanh gật đầu: "Vâng."

Không lâu sau, không biết nhớ tới điều gì, Tạ Khuông lại lắc đầu cười một cái.Ông đã lớn tuổi, cộng thêm việc đã làm hoàng đế mấy chục năm nên biểu tình trên gương mặt thường mang vẻ nghiêm túc, lông mày luôn theo thói quen hơi nhíu lại, để lại trên ấn đường vài nếp nhăn thật sâu.Nhưng giờ phút này theo bởi vì nụ cười của ông, những nếp nhăn đó cũng đã dần dần phai nhạt: "Chỉ Minh ấy à, hắn cũng không thể làm người ta bớt lo..."

Tạ Chỉ Thanh không tin, vội biện bạch: "Sao lại vậy ạ?

Đại hoàng huynh luôn là người đáng tin cậy nhất mà."

Tạ Khuông bĩu môi, lắc lắc đầu: "Đó là nó diễn cho con xem thôi.

Đợt trước Chỉ Minh còn mang theo một con thỏ bông đến khoe với ta, nói là do con tặng.

Tiểu Thanh Nhi, con nói phụ hoàng nghe xem có phải vậy không?"

Tạ Chỉ Thanh: "......"

Đúng là có chuyện ấy.

Nhưng mà...Y muốn nói lại thôi: "Đại hoàng huynh... chuyện nhỏ như vậy cũng mang ra khoe sao?"

Tạ Khuông tiếp tục lắc đầu: "Không chỉ mình hắn, ngay cả Chỉ Phong cũng khoe nữa.

Mấy đứa con này..."

Tạ Chỉ Thanh: "..."

Hai người ca ca của mình, hóa ra dáng vẻ điềm tĩnh và bình ổn bấy lâu đều là giả bộ trước mặt mình thôi sao?Tạ Chỉ Phong cảm thấy túng quẫn.Thật ra món quà nhỏ đó chỉ là một con thỏ bông được làm từ lông rụng của Phù Phù, chỉ là trò trẻ con, miễn cưỡng chỉ được dùng để tặng cho các huynh muội cùng vai vế, nếu đưa đến tay phụ hoàng thì đúng là quá mức sơ sài và khó coi.May mắn Tạ Khuông cũng không có ý định đòi quà từ y."

Tiểu Thanh Nhi không chuẩn bị lễ vật cho phụ hoàng cũng không sao."

Lão hoàng đế chậm rãi nói, "Trước đây ở trong cung, phụ hoàng vô tình tìm được một vật.

Hôm nay muốn làm quà tặng cho con."

Đôi mắt Tạ Chỉ Thanh sáng lên, y hỏi: "Là vật gì vậy ạ?"

Tạ Khuông từ trong ngực lấy ra một món đồ đưa cho y.Tạ Chỉ Thanh mở ra xem —Là một cái trống lắc nhỏ.Y thử lắc nhẹ.Âm thanh phát ra bình thường, không có gì nổi bật, chỉ có điều hình dáng của chiếc trống lắc nhỏ này rất đặc biệt.Là hình một con thỏ.Tạ Chỉ Thanh ngẩng đầu nghi hoặc nhìn phụ hoàng."

Có lẽ con không còn nhớ rõ..."

Tạ Khuông chậm rãi nói, "Đây là món đồ chơi của con khi còn nhỏ.

Khi ấy chúng ta còn ở vương phủ, phụ hoàng vẫn chưa đăng cơ..."

Ánh mắt ông trở nên xa xăm như đang chìm vào hồi ức.

Ông giơ tay so ra một khoảng, ước chừng bằng chiều cao của một đứa bé vài tháng tuổi, nói: "Lúc ấy con chỉ bé bằng chừng này thôi...

Mỗi khi phụ hoàng hạ triều trở về, các ma ma trong phủ đều bế con đứng chờ ở cổng.

Họ nói đến giờ đó mà chưa thấy mặt ta là con lại khóc nháo không thôi, cứ phải chờ được tận mắt nhìn thấy phụ hoàng trở về mới chịu ngoan ngoãn.

Bọn họ hay cầm món đồ chơi này dỗ con cười, nói là chỉ có chiếc trống này mới dỗ con được, hễ đổi sang loại khác là con lại khóc mãi không ngừng..."

Tạ Chỉ Thanh không còn nhớ những chuyện đó, nhưng chỉ nghe phụ hoàng kể thôi trong lòng y cũng cảm giác như đang được đưa trở về quá khứ.Y lặng im thật lâu, trong gian phòng chỉ còn lại tiếng trống trong tay y vang lên từng tiếng "đong đong" trầm thấp.Mũi Tạ Chỉ Thanh lại bắt đầu cay cay.

Y cẩn thận cất món đồ ấy vào tay áo, thấp giọng nói: "Tạ ơn phụ hoàng... hài nhi... hài nhi rất thích."

Y ngẩng lên nhìn phụ hoàng, lại bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của ông, trong lòng đau xót, vội vàng cúi mặt tránh đi.Chiếc trống lắc giấu trong tay áo theo động tác ấy rơi xuống, Tạ Chỉ Thanh hấp tấp đưa tay ra đỡ, động tác này làm hai viên bi sắt ở bên hông đập vào mặt trống, vang lên tiếng "đong đong".Đúng lúc này, ngoài cửa cũng vọng vào âm thanh đong đong y hệt.Tạ Chỉ Thanh nhìn ra phía cửa —Lang Tạp đang bế Tạ Linh Nguyệt đi vào phòng.

Trong tay tiểu bảo bảo không ngờ cũng đang cầm một chiếc trống lắc giống như y.Tạ Linh Nguyệt lắc trống, tiếng vang ồn ã, nàng còn đưa sát vào tai A phụ, cố ý tạo ra âm thanh cho hắn nghe.Tạ Chỉ Thanh đưa tay lau lau mặt, lòng bàn tay ẩm ướt.Y đặt món đồ chơi trên tay mình lên bàn, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với phụ hoàng.Bấy giờ Tạ Chỉ Thanh bỗng nhiên hiểu ra vì sao phụ hoàng lại tặng chiếc trống nhỏ này cho mình.Trước khi hai cha con Lang Tạp bước vào phòng, Tạ Chỉ Thanh vội vàng bước nhanh đến ngồi xổm xuống bên gối phụ hoàng, gối đầu lên đùi ông, định nói điều gì đó nhưng chỉ phát ra được tiếng khóc nức nở.Lão hoàng đế đưa tay vỗ về sau cổ y, cong lưng hạ thấp người nói: "Tiểu Thanh Nhi.

Cho dù... cho dù con ở nơi ngàn dặm xa xôi, cho dù con cũng đã làm phụ thân của người khác, nhưng... nhưng con mãi mãi vẫn là tiểu hài tử trong lòng ta"
 
[Đam/Edit Hoàn] Sau Khi Nhuyễn Manh Mỹ Nhân Gả Cho Lang Vương
Chương 70


Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ.

Biên tập: Angel Anette.
...Chương 70Tạ Chỉ Thanh tranh thủ lau khô nước mắt trước khi hai cha con Lang Tạp vào phòng.

Y vỗ vỗ gương mặt để lấy lại thần sắc, cong môi cười với Tạ Khuông, lại đưa tay sờ lên chiếc trống lắc trong tay áo.

Lúc này y mới hắng giọng một cái, bước ra mở cửa cho hai người họ."

Uầy--?"

Lang Tạp hơi nghi hoặc, "Sao ngươi biết chúng ta đến?"

Tạ Chỉ Thanh chu miệng nhìn tiểu bảo bảo trong lòng hắn, cười: "Tiếng trống lớn như thế, từ xa ta đã nghe thấy rồi."

Nhắc đến đây, Lang Tạp tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Nàng chơi suốt dọc đường, tai ta sắp điếc tới nơi rồi."

Tạ Linh Nguyệt nghe vậy liền trừng mắt, lè lưỡi làm mặt xấu với Lang Tạp, hai cha con lại một phen đấu đá.Tạ Chỉ Thanh đứng một bên xem náo nhiệt, khóe môi cong lên.

Đến khi thấy Lang Vương gần như đã bị hài tử chọc đến mức bó tay chịu trói, y mới lên tiếng: "Được rồi, được rồi...

đừng náo loạn nữa."

Y bồng Tạ Linh Nguyệt từ tay hắn, quay đầu lại hỏi phụ hoàng: "Phụ hoàng có muốn ôm một chút không ạ?"

Tạ Linh Nguyệt phối hợp dang hai tay ra, vui vẻ gọi: "Ngoại!

Ngoại!"

Làm hoàng đế nhiều năm, cuộc đời Tạ Khuông hiếm khi có thời khắc lúng túng như thế này.

Ông cẩn thận nhận lấy tiểu bảo bảo, bàn tay cũng không dám dùng quá nhiều sức.Ông nhìn nụ cười ngây thơ của bé con, rồi lại ngẩng đầu thấy được vẻ mặt hạnh phúc của tiểu nhi tử.

Không biết tự khi nào, đôi mắt của lão hoàng đế đã nhoè đi."

Tốt quá rồi, thật tốt..."

Tạ Khuông lẩm bẩm, "Hiện tại như thế này, thật tốt..."

Một câu nói không đầu không đuôi nhưng Tạ Chỉ Thanh hoàn toàn hiểu được.

Y siết chặt chiếc trống nhỏ giấu trong tay áo, ôn hoà nói theo: "Vâng, hiện tại là tốt nhất rồi ạ."

Y hiểu trong lòng phụ hoàng và các huynh trưởng vẫn còn áy náy về chuyện hôn sự của mình, thế nhưng...Cho dù ban đầu xuất phát từ nguyên do gì, từ lúc thành thân cùng Lang Tạp đến nay, y vẫn luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhiều hơn trước.Ngón tay rũ xuống bên người hơi rục rịch, Tạ Chỉ Thanh thẹn thùng nghĩ, cũng không thể nói là vui vẻ và hạnh phúc nhiều hơn trước, mà phải là...Ở bên cạnh Lang Tạp, mỗi ngày y đều được sống trong sự vui vẻ và hạnh phúc.Nghĩ đến đây, đôi gò má y lập tức nóng bừng lên.Đúng lúc này, Tạ Linh Nguyệt giơ nắm tay nhỏ xíu chỉ về phía Tạ Chỉ Thanh, líu lo nói: "A nương... hồng hồng!"

Tạ Chỉ Thanh sửng sốt, kinh hỉ hỏi lại: "Cái gì?

Linh Nguyệt, con vừa nói gì?"

Tạ Linh Nguyệt đưa ngón tay chọc chọc vào má mình, cao giọng reo lên: "Mặt đỏ!

Xấu hổ!"

Câu nói này khiến cả Lang Tạp cũng phải ngẩn người.Lang Tạp khó tin mà nhìn Tạ Chỉ Thanh, lại quay sang bảo bảo, khẩn trương hỏi nàng: "Ngươi... ngươi có thể nhìn thấy màu sắc sao?"

Tạ Linh Nguyệt bĩu môi, nói: "Ngốc!"

Phát hiện bất ngờ này quả thật là một chuyện tốt trời ban.

Lang Tạp đứng sững tại chỗ rất lâu, nửa ngày mới thở hắt ra một hơi.

Hắn bước lại gần Tạ Khuông bế Tạ Linh Nguyệt lên ôm vào lòng, mặc cho bé con vùng vẫy phản đối, Lang Tạp vẫn hôn một cái thật to lên trán nàng.Trong lòng Tạ Chỉ Thanh cũng tràn đầy mãn nguyện.

Mặc dù bệnh mù màu không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, nhưng có thể ngắm nhìn được một thế giới rực rỡ sắc màu vẫn là tốt hơn.Y vỗ vỗ mặt, nhẹ nhàng giải thích với phụ hoàng: "Lang tộc bị bệnh mù màu, chúng ta cứ nghĩ Linh Nguyệt cũng sẽ không phân biệt được màu sắc, không ngờ..."

"Thì ra là vậy..."

Tạ Khuông gật đầu, cười nói, "Vậy thì tốt rồi."

Ông không ngừng cảm thán: "Tốt quá, thật sự tốt quá."

Lang Tạp thực sự xúc động đến mức ôm Tạ Linh Nguyệt không chịu buông tay.

Trong khi đó, tiểu bảo bảo sau một hồi giãy giụa vô ích cuối cùng đành chấp nhận tình yêu thương to lớn của phụ thân, để mặc Lang Vương vừa ôm vừa hôn mình tới tấp.Chờ đến khi tâm tình dần bình ổn, Lang Tạp mới chịu buông hài tử ra, khôi phục dáng vẻ bình thản, khoan thai cất giọng: "Đến giờ cơm rồi, đi ăn thôi."

Tạ Chỉ Thanh nhìn dáng vẻ giả vờ đứng đắn của hắn mà buồn cười không chịu được.

Y đưa tay chọc chọc vào hông Lang Tạp, sau đó mời phụ hoàng cùng đi dùng bữa....Có điều, tương ngộ rồi cũng phải đến lúc chia xa, đoàn người Tạ Khuông không thể dừng chân quá lâu ở Lang tộc.Ước chừng nửa tháng sau, bọn họ rốt cuộc cũng chuẩn bị lên đường hồi cung.Bọn họ đã rời khỏi An Du quá lâu, trong cung chỉ còn Tạ Chỉ Minh cùng thái hậu, nhất định công việc đã chất chồng như núi, không thể kéo dài thêm.Dù trong lòng Tạ Chỉ Thanh có không nỡ đến đâu nhưng cũng đành nuốt xuống, không tiện mở miệng níu kéo thêm đôi chút thời gian nào nữa.Ngày đưa tiễn mọi người, Tạ Chỉ Thanh dìu phụ hoàng, chậm rãi cùng ông bước đến trước xe ngựa."

Lang Tạp nói..."

Y do dự mở miệng, mới nói mấy chữ đã quay đầu nhìn lại.Lang Vương ở phía sau đang kiểm tra lại hành lý của đoàn người, phía sau gáy như thể mọc thêm một đôi mắt, hắn đột nhiên quay đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của Tạ Chỉ Thanh.Tạ Chỉ Thanh: "..."

Y đưa tay gãi gãi mật, ngượng ngùng quay đầu lại, tiếp tục nhẹ giọng nói với phụ hoàng: "Lang Tạp từng nói...

đợi thêm 2-3 năm, chờ khi Linh Nguyệt lớn hơn một chút... hắn sẽ thoái vị, không làm Lang Vương nữa."

Ngữ khí của y ôn nhu như cơn gió xuân.

Tạ Chỉ Thanh chậm rãi kể về dự định trong tương lai của họ: "Lang Tạp muốn đưa chúng ta đi khắp nơi du ngoạn, cuối cùng sẽ trở về An Du định cư."

Tạ Khuông nghe vậy liền mỉm cười: "Chuyện của các ngươi, cứ tự mình quyết định là được.

Nhân lúc còn trẻ đi nhiều nơi hơn một chút cũng tốt.

Đừng giống như đại hoàng huynh của con, chưa tới 30 tuổi đã bị hoàng cung trói buộc mất rồi."

Tạ Chỉ Thanh buồn bã nói: "Đại hoàng huynh...

Tiểu Thanh Nhi cũng rất nhớ huynh ấy."

Lão hoàng đế nói: "Hắn cũng thường hay nhắc đến con...

Yên tâm đi, mọi thứ bên đó đều ổn cả.

Chuyện triều chính còn có Chỉ Phong giúp sức, nếu không được thì..."

Ông vỗ ngực, trầm giọng nói: "... còn có phụ hoàng ở đây!"

Tạ Chỉ Thanh gật đầu, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.Hai người một đường bước đi rất chậm, đến khi đã đứng trước xe ngựa, Tạ Chỉ Thanh nhẹ giọng thở dài, thần sắc luyến lưu không nỡ.Lão hoàng đế cũng tựa hồ có vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lời nói đến bên miệng chỉ biến thành một câu dặn dò ngắn ngủi: "Chăm sóc bản thân cho thật tốt."

Tiểu hoàng tử đỏ hốc mắt gật đầu.Phía sau, Tạ Chỉ Nguyệt đẩy Tạ Chỉ Phong đến gần.Những ngày qua, cuối cùng tiểu bảo bảo cũng đã phân biệt được rõ ràng Tạ Chỉ Phong và A nương của mình là hai người hoàn toàn khác nhau, không còn kháng cự nhị hoàng tử có dung mạo giống hệt a nương của mình nữa.Mặc dù như thế, chút thời gian ít ỏi còn lại cũng không đủ để Tạ Chỉ Phong bồi dưỡng tình cảm với bé con.Y nựng nựng nắm tay nhỏ xíu của Tạ Linh Nguyệt, cười nói: "Ta sắp đi rồi, Linh Nguyệt đừng quên ta đấy nhé."

Nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Chỉ Thanh."..."

Y do dự thật lâu, miệng mấp máy, cuối cùng chỉ nói được một câu từ biệt: "Tiểu Thanh Nhi, ta đi đây."

Tạ Chỉ Thanh khom người chỉnh lại tấm chăn nhỏ trên đùi hoàng huynh.

Y ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với Tạ Chỉ Phong, lòng bàn tay ấn lên đôi chân tàn tật của hoàng huynh, thấp giọng nói: "Huynh phải chăm sóc bản thân thật tốt, Chỉ Phong."

Tạ Chỉ Phong bật cười, nhẹ lắc đầu: "Ta là ca ca của đệ, đương nhiên tự biết phải chăm sóc cho mình thế nào."

Nói rồi, y tự mình điều khiển xe lăn chậm rãi đi về phía xe ngựa.

Nhị hoàng tử của nước An Du bẩm sinh tàn tật, thế nhưng y chưa bao giờ tỏ ra tự ti hay hèn yếu, bóng dáng một mình đẩy xe lăn của y rất vững chãi và kiên cường.Lúc được thị vệ dìu lên xe, nhị hoàng tử đặt tay ấn ấn trái tim, lúc nói lời cảm ơn ngữ khí cũng đã nghẹn ngào.Tạ Chỉ Thanh không dám nhìn thêm nữa, vội vàng dời mắt tìm kiếm bóng dáng của Tạ Chỉ Nguyệt.Y thấy Tiểu Thiền đang ôm tiểu bảo bảo, còn Tạ Chỉ Nguyệt thì đứng sát bên cạnh.Tạ Chỉ Thanh mỉm cười bước tới, dịu giọng hỏi: "Hai vầng trăng nhỏ của chúng ta đang thì thầm chuyện gì thế?"

Tạ Chỉ Nguyệt đỏ mặt, nói: "Tiểu Thanh Nhi, ta cũng phải đi rồi, phụ hoàng và hoàng huynh còn đang đợi ta."

Dáng vẻ hối hả của nàng khiến Tạ Chỉ Thanh hơi nghi hoặc.

Y đưa mắt qua Tiểu Thiền, hỏi: "Công chúa vừa rồi làm gì vậy?"

Tiểu Thiền chỉ cười, không nói.Tạ Chỉ Nguyệt vội vàng đưa tay che miệng y, nhỏ giọng ngăn lại: "Ca ca!"

"Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa."

Tạ Chỉ Thanh cười cười ôm bả vai muội muội, cùng nàng đi về phía xe ngựa – hôm nay y đã tự tay chải tóc cho muội muội mình.Trước khi lên xe, Tạ Chỉ Nguyệt càng lúc càng đỏ mặt.

Nàng giật giật ống tay áo của y, nhón chân ghé vào tai y nói nhỏ: "Tiểu Thanh Nhi, ta để lại cho bảo bảo một chiếc khăn tay, trên đó có thêu hình vầng trăng."

Tạ Chỉ Thanh kinh ngạc nhìn nàng.Tiểu cô nương đã lớn rồi, cũng đã có sự riêng tư trong lòng mình, có một số lời không tiện nói với huynh trưởng, chỉ muốn tâm sự với tiểu bảo bảo còn đang bi bô học nói.Từ trước đến nay nàng là vầng trăng nhỏ của gia đình, hiện tại trong nhà đã có thêm một vầng trăng nhỏ khác.

Tạ Chỉ Nguyệt liền tặng lại ánh trăng ấy cho tiểu bảo bảo, để bé con thay mình ở bên cạnh bầu bạn với Tạ Chỉ Thanh.Nàng lưỡng lự một hồi, vẫn không có đủ dũng khí để nói thêm câu nào.

Tạ Chỉ Nguyệt cắn môi, vội vàng trèo lên xe ngựa.Thế nhưng đến khi ngồi vững vàng, nàng lại lưu luyến kéo rèm xe, muốn nhìn y thêm một lần nữa.Tạ Chỉ Thanh vẫn còn đứng đó, an tĩnh nhìn lại nàng.Tiểu công chúa rũ mắt, vành mắt hơi đỏ, nhưng rốt cuộc vẫn mạnh mẽ ép nước mắt trở lại.

Nàng hít sâu một hơi, gắng nở nụ cười, hướng về phía huynh trưởng vẫy tay từ biệt....Chiếc xe ngựa chở đoàn người dần dần lăn bánh, người phu xe đã cố gắng làm chậm tốc độ hết mức có thể nhưng bóng dáng của họ vẫn theo thời gian mà thu nhỏ lại và mờ dần, cuối cùng biến mất nơi đường chân trời.Tiếng vó ngựa lộc cộc trên nền đất tung lên từng lớp bụi mù mịt, trong chớp mắt đất trời chỉ toàn là bụi cát.Đến khi tầm nhìn dần dần rõ ràng trở lại, đoàn người Tạ Khuông đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt.Tạ Chỉ Thanh vẫn đứng yên ở đó nhìn về khoảng không trước mắt thêm một lúc lâu, cuối cùng mới buồn bã thở dài.Y kéo tay áo Lang Tạp, nói: "Về thôi."

"Ừ."

Lang Tạp lên tiếng, bước lên trước hai bước ôm Tạ Linh Nguyệt từ tay Tiểu Thiền.Hắn cúi đầu nhìn —Tạ Linh Nguyệt đã ngủ say."

Ngủ rồi."

Hắn dùng khẩu hình nói với Tạ Chỉ Thanh, "Chắc là chơi mệt quá."

Tạ Chỉ Thanh gật đầu cười: "Đúng vậy, từ sáng sớm đã theo chúng ta đi tiễn mọi người, mệt rồi cũng phải.

Để ta ôm—"Y đến gần Lang Tạp, đưa tay định ôm bảo bảo."

Để ta."

Lang Tạp nghiêng người tránh tay y, hạ giọng nói, "Tiểu nha đầu nặng hơn nhiều rồi, vẫn để ta bế nàng thì hơn."

Tạ Chỉ Thanh cười, không tranh giành nữa.Lang Tạp phẩy phẩy tay, ra hiệu cho những người hầu còn đứng đó lui xuống, sau đó cùng Tạ Chỉ Thanh chậm rãi đi về nhà.Suốt dọc đường, Tạ Chỉ Thanh vẫn luôn im lặng.Lang Tạp hiểu được nỗi buồn và luyến tiếc trong lòng y, hắn cũng không nói gì, chỉ yên tĩnh bầu bạn đi bên cạnh.Về đến nhà, Lang Tạp đặt Tạ Linh Nguyệt xuống giường.

Bé con giờ đã lớn hơn trước, có thể phát âm nói được nhiều từ hơn, giờ giấc sinh hoạt cũng dần dần điều chỉnh lại, buổi tối hiếm khi tỉnh giấc, uống sữa và ăn dặm cũng đã theo thời gian cố định.

Mấy ngày trước Lang Tạp đã dời chiếc giường nhỏ của nàng sang một góc xa hơn, hắn còn đang suy tính xem có nên đổi thành một chiếc giường lớn hơn cho nàng hay không.Tạ Chỉ Thanh đứng phía sau nhìn, dùng khẩu hình nói nhỏ: "Lang Vương đúng là một a phụ chu đáo."

Lang Tạp nhìn y, đắc ý cười.Sau đó, hắn lại kéo hai chiếc ghế gỗ nhỏ đặt trước giường của bảo bảo, một cái cho hắn, một cái cho Tạ Chỉ Thanh, hai người cùng nhau ngồi xuống.Tạ Chỉ Thanh vẫn không nói lời nào, lại đang thất thần.Biểu tình của y không phải quá mức thương tâm, chỉ là có hơi quạnh quẽ.Lang Tạp lại cảm thấy đau lòng....Hắn sợ nhất là nhìn thấy Tạ Chỉ Thanh lộ ra vẻ mặt như thế này.Hắn đưa tay ôm vai tiểu hoàng tử, ở bên tai y thấp giọng nói: "Ta sẽ nhanh chóng an bài chuyện thoái vị Lang Vương, chúng ta..."

"Hả?"

Tạ Chỉ Thanh hoảng hốt: "Cái gì?

Cái gì?!!"

"..."

Lần này đến lượt Lang Tạp ngẩn người, hắn nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Ta nói sẽ nhanh chóng tìm người khác kế nhiệm Lang Vương, về sau ta sẽ đưa ngươi đi ngao du thiên hạ... trước kia ta chẳng phải đã nói rồi sao?"

Tạ Chỉ Thanh mê mang trong chốc lát, thực mau đã đoán được tâm tư trong lòng Lang Tạp — phụ hoàng và các huynh muội của mình vừa rời khỏi, Lang Tạp nhất định đang tự trách vì chuyện này.Y giơ tay che mặt, nói: "Lang Tạp!

Ngươi làm sao thế?"

Tiểu hoàng tử học theo dáng vẻ nghiêm túc của Lang Tạp, nhăn mặt khiển trách: "Lang Vương là vị trí quan trọng, sao có thể tùy tiện quyết định như thế?!"

Lang Tạp: "..."

Nét mặt của Tạ Chỉ Thanh dần mềm mại trở lại.

Y nghiêng đầu tựa vào vai hắn, thần sắc vẫn bình đạm nhưng bên trong đã có thêm một chút nhu hoà.Y nhìn bảo bảo đang ngủ say trên giường, cười bảo: "Mọi người đi rồi, ta đương nhiên rất không nỡ... nhưng—"Y ngồi thẳng lưng, bàn tay đặt lên lồng ngực, ánh mắt mang theo nét mê mang: "Ta lại cảm thấy cho dù mọi người đã đi rồi nhưng vẫn để lại cho ta rất nhiều thứ, ta cảm thấy thật sự rất mãn nguyện."

Lang Tạp chạm tay lên mặt y, ngón tay thô ráp vuốt ve làn da mịn màng, nói: "Họ không ở bên cạnh ngươi nhưng trong lòng họ luôn có ngươi.

Họ vẫn luôn yêu thương ngươi."

Tạ Chỉ Thanh cúi đầu cười thành tiếng."

À đúng rồi!"

Đang cười thì bỗng nhiên nhỏ giọng kêu lên.Y nhảy xuống ghế, vội vàng tìm kiếm trong đống y phục của Tạ Linh Nguyệt, lôi ra chiếc khăn tay mà Tạ Chỉ Nguyệt đã đưa cho bảo bảo trước khi rời đi.Chiếc khăn tay màu xanh nhạt, kiểu dáng mềm mại và nhu mì, nơi góc phải còn thêu một vầng trăng nhỏ màu vàng, trông càng thêm tĩnh lặng và ấm áp.Tạ Chỉ Thanh cẩn thận gấp lại khăn tay, cất vào ngăn kéo nhỏ nơi lưu giữ những món đồ quý giá của mình, cùng với chiếc trống lắc mà phụ hoàng đã mang đến.Chỉ mới hơn một năm sống ở thảo nguyên, vậy mà bên trong ngăn kéo nhỏ của y đã chất đầy những kỷ vật.Ngón tay y lướt qua từng món đồ, từng đồ vật nhỏ đều gợi lại những ký ức rõ ràng trong tâm trí.Nghĩ tới đây, Tạ Chỉ Thanh lại cười.Phụ hoàng từng nói, trong mắt người mình mãi mãi là một đứa trẻ...

Nhưng rõ ràng mình đã trưởng thành rồi."

A a a!"

Tiếng gỗ kẽo kẹt vang lên từ giường nhỏ, Tạ Linh Nguyệt đã tỉnh dậy: "Ôm!"

Bé con năng lượng tràn đầy, âm thanh to rõ lảnh lót.Tạ Chỉ Thanh lập tức hoàn hồn, vội bước tới định ôm nàng.Nhưng Lang Tạp đã nhanh hơn một bước đưa tay bế Tạ Linh Nguyệt lên, "Nào, để a phụ ôm!"

"Không!"

Tiểu bảo bảo không chút nể tình, ra sức giãy dụa, vươn tay về phía Tạ Chỉ Thanh, lớn tiếng gọi: "Ôm!"

"..."

Lang Tạp tức giận mắng: "Tạ Linh Nguyệt!

Ngươi biết làm vậy sẽ bị đánh không hả?!"

Tiểu bảo bảo dùng trán húc vào ngực hắn.Lang Tạp tặc lưỡi một tiếng — cái thói quen lấy trán húc người này sao mà nhìn quen mắt như vậy nhỉ?Tạ Chỉ Thanh cười đến đau bụng.

Y đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay Lang Tạp, nhận lấy Tạ Linh Nguyệt, cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị để dạy dỗ nàng: "Không được chê a phụ!"

Có lẽ cũng không phải là chê, chỉ đơn giản là bé con thích đấu khẩu với Lang Tạp mà thôi.

Nhưng Tạ Chỉ Thanh nói như vậy xem như đã khẳng định chuyện này mất rồi.Lang Tạp tức giận nhưng không có chỗ để phát tiết, chỉ có thể trợn trắng mắt nhìn hai tiểu tổ tông nhà mình.Đường đường là một Lang Vương, thế nhưng địa vị trong nhà lại thấp đến mức này, quả thật khiến người ta cảm thán!Tạ Chỉ Thanh cười đủ rồi, không trêu chọc nữa.

Y ôm Tạ Linh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Lang Tạp, học theo giọng non nớt của tiểu bảo bảo, nói: "Ôm!"

Lang Tạp giả vờ lạnh mặt, nhưng cuối cùng vẫn bại trận dưới đôi mắt to tròn và trong trẻo của y.

Hắn búng búng trán Tạ Chỉ Thanh rồi thuận thế kéo cả hai người vào lòng ngực.
 
[Đam/Edit Hoàn] Sau Khi Nhuyễn Manh Mỹ Nhân Gả Cho Lang Vương
Chương 71 (1)


Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ.

Biên tập: Angel Anette.
...Chương 71 (1)Sau khi đoàn người của lão hoàng đế rời khỏi thảo nguyên, Tạ Chỉ Thanh lại bước vào một khoảng thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi.

Nhưng lần nhàn rỗi này không kéo dài được bao lâu.Bởi vì...

Tạ Linh Nguyệt đang lớn lên với một tốc độ kinh người.Tiểu bảo bảo ngày càng trở nên hiếu động, không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ.Nói chuyện càng lúc càng lưu loát, tay chân cũng dài ra, còn mọc thêm mấy chiếc răng sữa nhỏ.Chỉ xét riêng về ngoại hình, Tạ Linh Nguyệt mới tám tháng nhưng gần như chẳng khác gì một hài tử nhân loại hơn một tuổi.Chính vì điều đó mà một vấn đề mới đã phát sinh — Tạ Linh Nguyệt bắt đầu... ngứa răng và thích gặm cắn.Tạ Chỉ Thanh: "..."

Y đau đầu nhìn Tạ Linh Nguyệt lúc này đang tranh giành thanh gặm răng với Phù Phù.Phù Phù không giành lại nàng, nó quay lưng lại, cái mông nhỏ chu lên, chui đầu vào trong góc mà giận dỗi.Tạ Linh Nguyệt đã lớn thêm một chút, cũng đã học được vài phần cách suy nghĩ và quản lý cảm xúc của con người.

Nàng nhận ra con thỏ nhỏ đang buồn bực, liền đặt thanh gặm răng xuống, đưa bàn tay mũm mĩm vào lồng thỏ chọt chọt lên mông Phù Phù.Phù Phù làm bộ không để ý đến nàng, nàng lại tiếp tục chọt nó."

Đủ rồi, Linh Nguyệt."

Tạ Chỉ Thanh cuối cùng không nhịn nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở, "Không được bắt nạt Phù Phù nữa, biết không?"

Tạ Linh Nguyệt giơ một ngón tay mập mạp lên trước mặt, ngoan ngoãn quay đầu lại gật đầu với y.Nàng lăn người trên án thư, cái thân hình tròn tròn uốn éo vài cái rồi đột nhiên phát hiện ra A Thắc Tư đang nằm trong góc phòng....A Thắc Tư lập tức cảm nhận được nguy hiểm!Nó vểnh tai, đứng dậy giả vờ như không có chuyện gì, thong thả đi một vòng quanh phòng, sau đó cắm đầu chạy thẳng ra cửa.Tạ Linh Nguyệt kêu to: "A Thắc Tư!

A Thắc Tư!"

A Thắc Tư vờ vịt như không nghe thấy, bỏ đi luôn không quay đầu nhìn lại.Tạ Linh Nguyệt bĩu môi, ánh mắt tràn ngập bi thương, đưa cặp mắt ướt rưng rưng nhìn Tạ Chỉ Thanh.Tạ Chỉ Thanh: "..."

Y hơi xấu hổ, quay mặt đi tránh ánh mắt của bé con."

A nương chơi với con!"

Tạ Linh Nguyệt ngồi trên án thứ bắt đầu vùng vằng gọi, "A nương!

Chơi với Linh Nguyệt!"

Tạ Chỉ Thanh bất đắc dĩ.

Y hắng giọng, vẫy tay gọi A Thắc Tư quay lại.

Y vỗ nhẹ đầu sói lớn, nhanh chóng nói: "A Thắc Tư, mau dẫn bảo bảo đi tìm Lang Tạp đi!"

Mặc dù A Thắc Tư có vẻ rất không tình nguyện nhưng vẫn lững thững bước đến trước bàn, kiên nhẫn chờ tiểu công chúa vụng về trèo lên lưng mình, sau đó đưa nàng ra ngoài.Chỉ đến khi xác nhận cả hai đã rời đi, Tạ Chỉ Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.Y thầm nghĩ, Tạ Linh Nguyệt không ngờ đã đến cái tuổi... thỏ chê sói ghét rồi.

Y đưa tay lau mồ hôi nơi thái dương, nghĩ thầm: Sao con bé lại lớn nhanh như vậy nhỉ...Đêm qua đã bị Lang Tạp giày vò đến tận khuya, hôm nay y thực sự không còn sức để tiếp tục chơi đùa cùng bảo bảo nữa.

Tiểu hoàng tử âm thầm oán giận: Để Linh Nguyệt đi "hành hạ" Lang Tạp một lát cũng tốt!...Nói đến Lang Tạp, Lang vương gần đây quả thực rất bận rộn.Hắn đang tìm cách thuyết phục các trưởng lão của Lang tộc đồng ý để hắn thoái vị, nhường lại ngôi vị Lang Vương."

Lang Vương, ngài nhất định phải suy nghĩ thật kỹ!"

"Lang Vương, Lang tộc không thể thiếu ngài được!"

"Lang Vương, lão thần—""Khoan đã, khoan đã!"

Lang Tạp xua tay cắt ngang bọn họ, "Nói năng cho tử tế đi, tất cả chúng ta đều là sói, đừng học cái kiểu ăn nói vòng vo của người Trung Nguyên nữa, ta nghe không lọt tai đâu."

"..."

"Các người đang lo rằng không ai có thể thay ta gánh vác vị trí Lang Vương đúng không?"

Lang Tạp thong thả nói, "Ta tìm một người kế nhiệm không phải là xong rồi à?"

Các trưởng lão đồng loạt kêu lên, giọng đầy đau xót: "Lang Vương là chức vị có thể tùy tiện tìm người thay thế là được ư?!"

Lang Tạp: "Sao lại không?"

Hắn xòe hai tay ra, vẻ mặt vô tội: "Lẽ nào công việc của ta sẽ không có ai làm nổi à?"

"Đúng vậy!

Lẽ nào không có ai làm nổi sao?!"

Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên một giọng nữ trong trẻo mà đanh thép."

Ầm!"

Cánh cửa bị một cước đá văng — cái thói quen đạp cửa này đúng là bản sao của Lang Tạp.Lang Tiêu Tiêu chống nạnh đứng trước cửa, cằm hất cao, nụ cười tươi tắn xinh đẹp động lòng người.Nàng nói: "Lang Tạp có thể làm Lang Vương, lẽ nào ta, Lang Tiêu Tiêu, lại không thể?"

Các trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, đồng loạt quay phắt đầu nhìn về phía Lang Tạp—Lang Tạp nhún vai, vẻ mặt vẫn vô cùng vô tội: "Đúng vậy, Lang Tiêu Tiêu không thể sao?"...A Thắc Tư ra ngoài chưa được bao lâu thì đã quay trở lại.Tạ Chỉ Thanh hơi kinh ngạc, hỏi: "Không tìm thấy Lang Tạp sao?"

Tạ Linh Nguyệt ngẩng cao đầu, lanh lảnh đáp: "Bận!"

À, xem ra Lang Tạp lại đang bận rộn chuyện gì đó rồi."

Vậy được."

Tạ Chỉ Thanh đưa tay nựng mặt con, cẩn thận bế tiểu công chúa xuống khỏi lưng A Thắc Tư.Y nghiêng người, nhường đường cho sói lớn đi vào phòng.Thế nhưng A Thắc Tư chỉ vẫy đuôi, đứng nguyên tại chỗ không chịu bước tiếp.

Nó ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh nhìn về phía xa, ra hiệu cho Tạ Chỉ Thanh.Tạ Chỉ Thanh nghi hoặc, cũng ngước mắt nhìn —Ở phía xa, y trông thấy...

Phục Ngưng.Phục Ngưng chính là thiếu niên hổ đã từng xuất hiện ở thảo nguyên lần trước, chính là con hổ đã làm Lang Tiêu Tiêu bị thương.Sau khi được cứu về, hắn đã dưỡng thương xong, không còn gây nguy hiểm cho ai nữa, nhưng cũng chẳng chịu rời đi, cứ thế mà ở lại thảo nguyên này.

Tạ Chỉ Thanh hằng ngày bận rộn cùng Tạ Linh Nguyệt nên đối với nội tình của chuyện này không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe nói rằng Lang Tiêu Tiêu vẫn luôn chăm sóc cho hắn, ngay cả cái tên Phục Ngưng cũng là nàng đặt cho.Nghe nói bản tính của Phục Ngưng không phải loài hung hãn, lần ấy chẳng qua bởi vì bị thương quá nặng, lại liên tiếp gặp phải vài mãnh thú, tình thế cấp bách mới lỡ gây thương tích cho Lang Tiêu Tiêu.Tuy vậy nhưng khi thực sự đối diện với hắn, Tạ Chỉ Thanh vẫn không khỏi có chút thấp thỏm.Lúc này, Tạ Linh Nguyệt trong lòng y cười khanh khách, reo lên: "Hổ hổ!

Chúng ta gặp Hổ hổ rồi!"

Xa xa, Phục Ngưng khẽ động đậy đôi tai đầy lông, chậm rãi bước về phía họ.A Thắc Tư lập tức cong lưng, bộ dạng đầy cảnh giác, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phục Ngưng.Thế nhưng, Phục Ngưng không có ý định gây hại.Hắn cúi đầu nhìn bộ móng vuốt sắc bén của mình, chậm rãi nói với A Thắc Tư: "Ta sẽ không làm tổn thương họ.

Ta đến... chỉ muốn nói vài câu với y thôi."

Sau đó hắn lùi lại một bước, giấu hai móng vuốt ra sau lưng, tỏ ý mình vô hại.Thế nhưng A Thắc Tư vẫn đầy cảnh giác, nó đứng chắn giữa hai người không chịu nhường đường.Tạ Chỉ Thanh suy nghĩ một chút, y xoay người ôm Tạ Linh Nguyệt vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường nhỏ.

Sau đó y lại ra ngoài đi tới trước mặt Phục Ngưng."

A Thắc Tư, không sao đâu."

Y vỗ vỗ đầu sói lớn trấn an rồi quay sang nói với Phục Ngưng: "Ngươi có điều gì muốn nói với ta sao?"

Nói rồi, Tạ Chỉ Thanh lại lập tức nhớ đến vết thương đáng sợ trên chân Phục Ngưng lần trước, vội vàng bổ sung: "Vết thương của ngươi đã lành chưa?

Trong phòng ta có thuốc trị thương mà Lang Vương để lại, nếu cần ta sẽ mang ra cho ngươi."

"Đã khỏi rồi, không cần."

Phục Ngưng đáp.Cách nói chuyện của Phục Ngưng khô khan và cứng nhắc, tốc độ nói nhanh nhưng âm tiết lại ngắt quãng không liền mạch.

Thêm vào đó là gương mặt lạnh như băng của hắn khiến người ta khi đối diện không khỏi phải cảm thấy dè chừng."

À...

Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Tạ Chỉ Thanh xấu hổ gãi gãi mặt.Con hổ trước mặt tuy đã mất đi uy lực mãnh thú như lần gặp đầu tiên gặp mặt nhưng so với những con sói hoạt bát trên thảo nguyên, hắn vẫn trầm mặc đến mức làm cho người ta thấy ngột ngạt.

Không hiểu sao khi đứng trước mặt hắn, Tạ Chỉ Thanh cảm giác như cả không khí xung quanh đều bị đóng băng.Một lúc sau, Phục Ngưng đột nhiên mở miệng: "Chuyện lần trước... xin lỗi."

Tạ Chỉ Thanh nói: "Không cần xin lỗi ta, ngươi cũng đâu có làm ta bị thương."

Phục Ngưng cúi đầu, giọng trầm thấp: "Nhưng ta...

đã dọa ngươi."

Tạ Chỉ Thanh hơi lúng túng, vội trả lời: "Cũng... cũng không đến mức ấy đâu... ngươi đừng bận tâm."

Trong một thảo nguyên chỉ toàn là sói cùng một số ít động vật ăn cỏ, bỗng nhiên xuất hiện một con hổ dữ, ai mà không giật mình cho được...Phục Ngưng lại nói: "Vậy được.

Ngươi... có giấy bút không?"

Tạ Chỉ Thanh: "?"

Chủ đề thay đổi quá đột ngột khiến Tạ Chỉ Thanh sững sờ, nhưng y vẫn gật đầu, đi lấy giấy bút đưa cho hắn.Thế nhưng Phục Ngưng không nhận, chỉ lạnh nhạt bảo: "Ngươi cầm lấy."

Sau đó hắn đưa móng vuốt ra, cẩn thận nhúng vào nghiên mực đen rồi in lên tờ giấy trắng.Lực hắn dùng không mạnh, thế mà móng vuốt sắc bén vẫn xuyên qua tờ giấy mỏng, nhẹ nhàng đâm xuống lòng bàn tay Tạ Chỉ Thanh.Y cúi xuống nhìn—trên tờ giấy đã in một ấn ký móng vuốt hổ nho nhỏ.Mực nước đen đậm nhưng dấu để lại trên giấy lại mang hình dáng... một miếng thịt đệm tròn tròn và mềm mại.Tạ Chỉ Thanh nhìn chằm chằm, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh "móng vuốt đen" của Ô Nhĩ Mã, không nhịn được gào thét trong lòng: "Đáng yêu quá đi mất!"

Nhưng ngoài mặt y vẫn phải giữ biểu cảm nghiêm túc.

Y hắng giọng, điều chỉnh nét mặt rồi hỏi: "Phục Ngưng, đây là... có ý gì?"

Phục Ngưng trầm giọng đáp: "Trao đổi."

"Trao đổi?"

Hắn lặng lẽ nhìn Tạ Chỉ Thanh, một lúc lâu sau mới giải thích: "Ta đã làm ngươi hoảng sợ, phải xin lỗi.

Đây là trao đổi.

Ngươi có thể dùng ấn ký này để sai ta làm một việc."

Tạ Chỉ Thanh dở khóc dở cười: "Không cần đâu.

Nếu nói thật ra, hôm ấy Tiêu Tiêu mới là người bị thương nặng, ngươi nên cầm thứ này đi trao đổi với nàng mới phải."

"..."

Không biết hắn vừa nghĩ đến điều gì, chỉ thấy khi nghe đến cái tên Lang Tiêu Tiêu, động tác của Phục Ngưng chợt cứng đờ, gương mặt hơi nghiêng đi.

"Không, không liên quan nàng."

Hắn gấp lại tờ giấy bằng móng vuốt.

Nhưng hổ không giỏi điều khiển lực đạo, chỉ trong chốc lát, móng sắc bén đã làm tờ giấy rách một lỗ nhỏ.Hắn nghiêm giọng nói: "Cầm lấy.

Đây là vật rất quan trọng.

Ngươi có thể sai ta làm bất cứ điều gì.

Nếu một ngày nào đó có kẻ muốn giết ngươi, ta cũng có thể chết thay ngươi."

Càng nói càng hoang đường.

Tạ Chỉ Thanh cạn lời, bật cười nói: "Ai lại đi giết ta chứ..."

Thế nhưng ánh mắt nghiêm túc của Phục Ngưng lại không hề mang ý đùa cợt, Tạ Chỉ Thanh cũng đành bất lực, chỉ có thể đưa tay nhận lấy tờ giấy — nếu không nhận, e rằng tờ giấy sớm muộn gì cũng bị hắn đâm thành tổ ong mất.Mực trên giấy đã khô, Tạ Chỉ Thanh dùng ngón tay nhẹ chạm lên, trong lòng lại không nhịn được mà thầm than một tiếng "thật đáng yêu", sau đó mới cẩn thận cất tờ giấy vào trong tay áo.Y nghiêng đầu suy nghĩ một lát, mỉm cười nói với Phục Ngưng: "Vậy ta cũng trao đổi với ngươi một vật nhé!

Đợi ta một chút."

Nói xong, tiểu hoàng tử xoay người bước vào phòng, lát sau trở ra với hai quả quýt nhỏ trên tay, đưa đến trước mặt hắn."

Đây là quýt vừa được thu hoạch mấy hôm trước."

Tạ Chỉ Thanh giải thích, "Ngươi mới đến chưa được bao lâu, có lẽ chưa biết.

Trước kia Lang Vương đã khai khẩn một mảnh đất để trồng rau, mọi người cũng thử trồng thêm một vài loại cây ăn quả.

Không ngờ lại thực sự kết trái."

Y vừa nói vừa đem hai quả quýt đặt lên bàn tay Phục Ngưng....Thế nhưng Phục Ngưng không thể cầm được.Vuốt hổ của hắn quá to, đệm thịt lại mềm mềm, căn bản không cách nào nắm được quả quýt nhỏ trong lòng bàn tay như nhân loại.

Không chú ý một chút, quả quýt liền lăn xuống đất.Tạ Chỉ Thanh khom lưng nhặt lên, lại cẩn thận đặt vào bàn tay hắn.Kết quả... lại rơi xuống tiếp.Phục Ngưng: "..."

Cuối cùng, Tạ Chỉ Thanh đành bóc vỏ quả quýt, đưa từng múi để hắn dùng móng vuốt nhẹ nhàng xiên ăn, xem như tạm hoàn thành xong việc trao đổi.Khi Phục Ngưng định xoay người rời đi, lại bị Tạ Chỉ Thanh gọi lại.Hắn nghiêng người, nghi hoặc hỏi: "Còn chuyện gì sao?"

Tạ Chỉ Thanh mỉm cười, chậm rãi nói: "Về sau ngươi định thế nào?

Có định ở lại nơi này không?"

Phục Ngưng đáp: "Ta... không biết."

Tạ Chỉ Thanh đã từng nghe đôi chút về thân thế của Phục Ngưng.Thú tộc vốn dĩ không đặt nặng tình thân huyết mạch, mà hổ lại càng là loài mãnh thú độc lai độc vãng.

Phục Ngưng cũng không rõ bản thân đến từ đâu, hắn từng lang thang khắp nơi nhưng chưa bao giờ tìm được một chốn yên ổn để định cư.Về sau hắn bị thương, để tránh sự truy đuổi hắn đành phải chạy bừa vào lãnh địa của Lang tộc.Trong mắt các thú tộc khác, Lang tộc vừa hung hãn lại vừa thần bí, khi hắn vào được đến thảo nguyên quả thật đã cắt đuôi được những kẻ truy đuổi phía sau.

Chỉ là...Lang và Hổ, liệu có thể chung sống hòa bình được sao?Tạ Chỉ Thanh gãi gãi mặt, cố gắng giải thích: "Nếu ngươi muốn ở lại, đương nhiên là được.

Lang Vương quản lý nơi này rất tốt, nhiều thú tộc khác cũng có thể chung sống hòa thuận.

Hai quả quýt ngươi vừa ăn là do mấy người nai đã giúp chúng ta trồng trọt đó!"

Thế nhưng điều Phục Ngưng bận tâm lại không phải là việc này.

Hắn chậm rãi nói: "Ở đâu cũng như nhau.

Nơi này... với những nơi khác, với ta đều giống nhau."

Dứt lời, hắn quay lưng bước đi, để lại Tạ Chỉ Thanh đứng tại chỗ, ánh mắt ra chiều nghi hoặc.Lúc này, A Thắc Tư vẫn luôn lặng lẽ canh chừng ở bên cạnh dùng đầu cọ cọ vào chân y.Tạ Chỉ Thanh cúi xuống vuốt ve đầu sói lớn, cũng không suy nghĩ thêm, đi vào phòng tiếp tục chơi đùa với Tạ Linh Nguyệt.
 
[Đam/Edit Hoàn] Sau Khi Nhuyễn Manh Mỹ Nhân Gả Cho Lang Vương
Chương 71 (2) - HOÀN


Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ.

Biên tập: Angel Anette.
...Chương 71 (2)Đến bữa tối, Lang Tạp mở miệng nói với y: "Ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến...

ừm, chỉ ra ngoài một chút thôi."

Giọng điệu quái quái ấy lập tức khiến Tạ Chỉ Thanh cảnh giác.

Y đưa ngón tay chọc vào cánh tay hắn, hờn dỗi nói: "Lại nữa rồi.

Ngươi lại giở trò úp úp mở mở trêu ta."

Lang Vương cúi đầu nở nụ cười đắc ý, nhưng vẫn không chịu tiết lộ một chút phong thanh nào.Hắn đưa tay ôm lấy vai Tạ Chỉ Thanh, cúi người thì thầm bên tai y: "Vài hôm nữa ngươi sẽ biết thôi."

"Ngươi thật là!"

Tạ Chỉ Thanh oán trách, cố gắng dùng trán đâm hắn một cái.Hai người quấn quýt đùa giỡn một hồi lâu, Tạ Chỉ Thanh vẫn chẳng moi được tin gì từ miệng Lang Tạp, cuối cùng cũng đành từ bỏ.Y lấy tờ giấy có dấu móng vuốt hổ buổi chiều ra đưa cho Lang Tạp xem: "Phục Ngưng... hắn cũng rất thú vị."

Không ngờ Lang Tạp chỉ liếc sơ qua đã thản nhiên nói: "Ồ, hắn đến thật à?"

Thì ra chuyện này là do Lang Tiêu Tiêu đã "dạy dỗ" hắn."

Lang Tiêu Tiêu bảo làm người bị thương thì phải xin lỗi, làm người hoảng sợ cũng phải xin lỗi."

Lang Tạp chậm rãi giải thích, "Thế nhưng đầu óc đơn giản của Phục Ngưng không hiểu nổi những điều ấy, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn đành bày ra cách 'trao đổi' này — hắn đã làm ngươi sợ hãi, vậy thì sẽ nghe theo lệnh của ngươi, làm cho ngươi một việc."

Lang Tạp gấp tờ giấy, trả lại cho y: "Cất kỹ đi.

Với Hổ tộc mà nói, đây thực sự là lời hứa quý giá nhất rồi."

Tạ Chỉ Thanh ngạc nhiên: "Thì ra là vậy...

Vậy hắn có trao đổi gì với Tiêu Tiêu không?"

"..."

Lang Tạp dừng lại một lát, sau đó bất lực thở dài: "Lang Tiêu Tiêu nói muốn hắn làm tiểu nô tài cho nó, nghe nó sai bảo.

Nha đầu điên khùng đó!"

Tạ Chỉ Thanh: "Vậy... sau đó thì sao?"

Lang Tạp đáp: "Phục Ngưng nói nó bị bệnh thần kinh, rồi hai người lại đánh nhau thêm một trận."

Tạ Chỉ Thanh im lặng che mặt."

Nhưng..."

Lang Tạp lại châm chước nói, "Ta nghĩ là hắn muốn ở lại thảo nguyên, nếu không thì đã không lưu lại chỗ này lâu như vậy rồi."

Tạ Chỉ Thanh hỏi: "Hắn có thể ở lại được không?"

"Chỉ cần không gây rối, ai cũng có thể ở lại."

Lang Tạp nhún vai nói, "Được rồi, không nhắc đến hắn nữa."

Hắn đứng lên ôm Tạ Linh Nguyệt lại, để một nhà ba người quây quần bên nhau.Tạ Linh Nguyệt chẳng chịu an ổn, ngồi trên đùi Lang Tạp nhưng lại cố gắng bò về phía Tạ Chỉ Thanh, đến khi bị Lang Vương trừng mắt dọa cho mới chịu ngoan ngoãn.Dỗ dành bảo bảo xong xuôi, Lang Tạp lại ôm eo Tạ Chỉ Thanh, để y tựa đầu lên vai mình."

Ngày hôm nay... ta đã tham gia nghị sự với một vài vị trưởng lão của Lang tộc."

Hắn trầm giọng nói, "Ta dự định chọn một ngày để Lang Tiêu Tiêu kế vị Lang Vương."

Hắn hôn lên trán Tạ Chỉ Thanh, thì thầm: "Chờ khi mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài du ngoạn, được không?"

Chuyện này Lang Tạp đã nhắc đến không biết bao nhiêu lần, Tạ Chỉ Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.Y cào nhẹ lớp vải trên y phục của Lang Vương, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, lại ngẩng đầu lên thẹn thùng hôn lên khoé môi Lang Tạp một cái."

Ta đã nghĩ rồi," Lang Tạp kề trán mình vào trán y, trầm thấp nói, "Đợi chúng ta ngắm hết cảnh đẹp trên thế gian này, sau đó sẽ cùng nhau trở về An Du định cư, được chứ?"

Tạ Chỉ Thanh vòng tay ôm cổ hắn, nhu thuận mà dựa vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, trả lời: "Được."

Tạ Linh Nguyệt bị kẹp giữa hai người lớn — tiểu bảo bảo còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa của sự thân mật này.Nàng dang đôi tay mũm mĩm, vui vẻ hô: "Linh Nguyệt cũng muốn ôm!

Linh Nguyệt cũng muốn ôm!"

Tạ Chỉ Thanh cười, lau khóe mắt, ngồi thẳng ôm nàng.

Y cúi đầu hôn lên trán bé con, hân hoan nói: "Tiểu Linh Nguyệt cũng sẽ cùng a phụ và a nương ra ngoài du ngoạn nhé, có vui không?"

Tạ Linh Nguyệt vui vẻ vỗ tay: "Vui!

Vui!"

Tạ Chỉ Thanh bật cười, ôm nàng chặt hơn.Nhưng ngay giây sau, y lại rơi vào một vòng tay quen thuộc.Lang Tạp từ phía sau ôm lấy cả hai người, vòng tay hữu lực gắt gao ôm bọn họ: "Đi!

Một nhà ba người chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi nào!"

Tạ Chỉ Thanh nghe thấy tiếng cười của hắn vang lên trên đỉnh đầu, trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm áp, cũng hân hoan hô lớn: "Đi ra ngoài chơi nào!"...Hôm sau, Lang Tạp quả nhiên ra khỏi nhà.

Trước lúc lên đường, hắn còn cố tình nói trước với Tạ Chỉ Thanh, hận không thể viết mấy chữ "Ngươi đoán thử xem ta đi làm gì" ngay trên mặt mình.Tạ Chỉ Thanh bĩu môi, trong lòng thầm khinh bỉ cái kiểu thích lấp lửng này của hắn.Chọc ghẹo y đủ rồi, Lang Tạp cuối cùng cũng nghiêm túc lại.

Hắn nắm lấy tay Tạ Chỉ Thanh thử độ ấm, hỏi: "Lạnh không?"

"Không lạnh nữa."

Tạ Chỉ Thanh lắc đầu, còn đưa lòng bàn tay áp vào mặt hắn, nhẹ nhàng nói, "Chân cũng không lạnh, toàn thân đều không lạnh."

Lang Tạp gật đầu: "Vậy thì tốt."

Nói rồi, hắn phóng người lên ngựa đi mất.Sau khi Lang Tạp rời đi, Tạ Chỉ Thanh tranh thủ đến tìm Phục Ngưng.Y đã nghĩ xong nên dùng quyền "trao đổi" đó như thế nào.Phục Ngưng hơi cau mày, giọng trầm thấp: "Đây là vật rất quan trọng, cũng chỉ có một lần.

Ngươi đừng dùng bừa bãi."

Tạ Chỉ Thanh mỉm cười: "Không phải dùng bừa đâu, ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi."

Y chậm rãi nói: "Phục Ngưng, ta đoán... ngươi muốn ở lại thảo nguyên đúng không?"

Phục Ngưng nghiêng đầu né tránh ánh mắt y, không trả lời.Tạ Chỉ Thanh cũng không để bụng, tiếp tục nói: "Chắc là ngươi cũng biết, Tiêu Tiêu sắp kế nhiệm ngôi vị Lang Vương rồi.

Cho nên ta hy vọng, nếu ngươi nguyện ý lưu lại thảo nguyên, xin hãy giúp đỡ nàng nhiều hơn được không?

Ta không phải nghi ngờ năng lực của nàng đâu, chỉ là..."

Y giơ tay ra, làm động tác mô tả: "Thảo nguyên rộng lớn quá, lúc trước Lang Tạp làm Lang Vương cũng có lúc bận tối mắt tối mũi.

Khi ấy ta đã từng nghĩ giá như có một người có thể hỗ trợ hắn, giống như Lang Vương và Lang Hậu đời trước vậy thì tốt biết bao.

Nhưng ta..."

Nói đến đây, tiểu hoàng tử hơi cúi đầu, giọng nói có chút mất mát: "Ta không hiểu được những chuyện đó, cũng không giúp được gì cho hắn."

Phục Ngưng không trực tiếp từ chối, song cũng chưa đồng ý.

Hắn nói: "Chuyện như vậy... không đáng để ngươi dùng thứ đó để trao đổi."

Tạ Chỉ Thanh lắc đầu, kiên định: "Sao lại không đáng?"

Y mở tờ giấy có dấu vuốt hổ ra, cẩn thận đặt vào tay hắn, nghiêm túc nói: "'Trao đổi' là ý muốn của ngươi.

Ngươi từng làm ta sợ hãi, vì vậy ta muốn trao đổi bằng việc ngươi giúp ta chăm sóc thật tốt cho gia đình này.

Làm gì còn chuyện nào đáng hơn như vậy nữa chứ?"

Phục Ngưng chăm chú nhìn y thật lâu, sau đó đưa tay nhận lấy tờ giấy.

Hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào móng vuốt trên giấy như đang suy nghĩ xem chuyện này có ý nghĩa gì hay không.Nhưng cuối cùng, hắn vẫn gật đầu: "Được.

Vậy về sau ngươi sẽ không còn cơ hội nào khác nữa."

"Ta biết."

Tạ Chỉ Thanh mỉm cười, lại bổ sung: "Nhưng mà Phục Ngưng, nếu như có một ngày nào đó ngươi muốn rời khỏi thảo nguyên, muốn rời khỏi nơi này, thì 'trao đổi' của chúng ta sẽ xem như mất hiệu lực."

Phục Ngưng ngẩn người — rõ ràng hắn chưa từng nghĩ đến tương lai, càng chưa từng có kế hoạch cho những ngày tháng sau này."

Ta hy vọng ngươi có thể giúp đỡ Tiêu Tiêu, nhưng lại không muốn trói buộc ngươi bằng 'trao đổi' này."

Tạ Chỉ Thanh tiếp tục nói: "Nếu ngươi muốn rời đi thì cứ đi thôi.

Khi đó, 'trao đổi' của chúng ta xem như chưa từng tồn tại."

Phục Ngưng cái hiểu cái không mà đáp: "...Được."

Ở phía xa, A Thắc Tư đang thong thả tiến về phía họ.Tạ Chỉ Thanh nghe thấy tiếng động quay lại nhìn, nét mặt lập tức sáng bừng lên.Y vẫy tay chào Phục Ngưng: "Ta đi đây!

Phục Ngưng, cảm ơn ngươi vì 'trao đổi' này.

Chúc ngươi hạnh phúc!"

Y vội vã quay về — y thật sự quá tò mò, muốn biết Lang Tạp rốt cuộc đã đi làm gì.Trong lòng nôn nóng nên lời nói cũng vội vàng.

Đáng lý ra Tạ Chỉ Thanh còn có nhiều lời muốn nói, nói rằng không bao lâu nữa mình và Lang Tạp sẽ rời khỏi thảo nguyên, từ nay về sau Phục Ngưng ở nơi này chỉ còn Tiêu Tiêu là người thân quen.

Hy vọng bọn họ có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu một ngày nào đó Phục Ngưng hòa nhập với Lang tộc, đó là điều rất tốt.

Y còn muốn nói rằng, so với lần đầu gặp gỡ, giờ đây trạng thái của hắn đã tốt hơn rất nhiều, chúc hắn sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, hy vọng hắn cũng sẽ có những dự định riêng cho tương lai của mình...Nhưng những lời này quá dài dòng, tiểu hoàng tử nóng lòng muốn quay về, cho nên cuối cùng chỉ gói gọn thành một câu: "Chúc ngươi hạnh phúc."

Thế mà Phục Ngưng lại dường như nghe hiểu được.Hắn ngẩng đầu, hướng về phía bóng lưng Tạ Chỉ Thanh, cao giọng nói: "Cảm ơn!"

Tạ Chỉ Thanh quay đầu lại, chỉ kịp vẫy tay một cái rồi tiếp tục bước nhanh về nhà.Phục Ngưng đứng yên một chỗ suy nghĩ thật lâu, đến khi ấn ký móng vuốt trên giấy bị hắn đâm lủng thêm một lỗ nhỏ mới giật mình hoàn hồn.Hắn cẩn thận cất kỹ tờ giấy, do dự hồi lâu, sau đó xoay người...

đi tìm Lang Tiêu Tiêu....Tạ Chỉ Thanh vội vàng chạy về nhà, vừa hay bắt gặp Lang Tạp đang khiêng một chiếc rương lớn vào trong."!"

Tạ Chỉ Thanh giật mình, vui mừng hỏi: "Là gì thế?

Là gì vậy?

Để ta xem với!"

Lang Tạp lại bắt đầu giở trò.Hắn mỉm cười ôm Tạ Chỉ Thanh, nói: "Lát nữa ngươi sẽ biết."

Không những không cho y xem, hắn còn ngang nhiên bịt mắt y lại.

Lang Tạp tùy tiện lấy một chiếc áo nhỏ hồi tiểu bảo bảo mới sinh, lung tung buộc lên đôi mắt của Tạ Chỉ Thanh.Tiểu hoàng tử bất ngờ mất đi thị giác, vừa sợ vừa bất lực: "Lang Tạp!

Mau bỏ xuống cho ta!"

Lang Tạp chỉ cười, không trả lời.Hắn dìu Tạ Chỉ Thanh ngồi xuống giường, rồi tự mình lạch cạch đi thu dọn đồ đạc.Tạ Chỉ Thanh càu nhàu không ngớt bên tai, hắn cũng không buồn để ý.Đợi đến khi dọn dẹp xong xuôi, Lang Tạp mới bước đến bên cạnh y, từng chút một cởi bỏ y phục trên người Tạ Chỉ Thanh, động tác cực kỳ dịu dàng, không hề mang theo nửa phần tình dục.Tạ Chỉ Thanh chợt nhận ra — Lang Tạp đang thay y phục cho mình.Tấm vải bịt mắt quá dày, y hoàn toàn không thấy được chút ánh sáng nào, đành ngoan ngoãn để mặc cho hắn bài bố.Y phục mới mà Lang Tạp thay cho y rất mềm mại và cực kỳ thoải mái, nhưng thủ pháp mặc cho y lại hơi vụng về.Có điều Lang Tạp đã chuẩn bị từ trước, vì thế mặc dù động tác lóng ngóng nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian.Tiếp đó, hắn cúi thấp người, nhẹ nhàng cõng Tạ Chỉ Thanh lên lưng."...Ngươi định làm gì vậy?!"

Tạ Chỉ Thanh kinh hãi kêu lên.Lang Tạp vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ cõng y đi tiếp.Con đường dưới chân quá đỗi quen thuộc, Tạ Chỉ Thanh lập tức phản ứng: "Ah!

Là đến chỗ căn cứ bí mật của ngươi phải không?"

Cuối cùng Lang Tạp cũng có phản ứng, tiếng cười vô cùng rõ ràng.Hắn bước đi nhanh, chẳng bao lâu đã tới được vách núi.Tạ Chỉ Thanh vẫn càu nhàu: "Lang Tạp, ta cũng không phải chưa từng tới đây, sao ngươi cứ phải thần thần bí bí như vậy?"

Trong lúc y đang nói chuyện, Lang Tạp đã cõng y nhảy xuống, đến nơi rồi mới chịu thả y xuống đất.

Nhưng hắn vẫn không chịu tháo tấm vải bịt mắt ra.Tạ Chỉ Thanh hờn dỗi: "Lang Tạp, ngươi thật là ấu trĩ!"

Y vừa oán trách vừa tự đưa tay ra tháo vải bịt mắt.

Cuối cùng cũng mở được, tiểu hoàng tử lập tức chớp mắt liên tục, chờ thị lực thích nghi trở lại.Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ y phục trên người, y đã thấy trước mắt tối sầm — Lang Tạp lại phủ một tấm vải đỏ rực lên đầu y.Tạ Chỉ Thanh sững sờ.Y có thể thấy rõ màu đỏ này, và nhận ra ngay đó là một tấm khăn trùm đầu tân nương có thêu viền vàng, tinh xảo và hoa mỹ.Trái tim tiểu hoàng tử đập dồn dập như trống.Y cúi đầu nhìn xuống y phục trên người mình—Hóa ra Lang Tạp đã thay cho y một bộ hỉ phục đỏ rực, kiểu dáng và hoa văn giống hệt như bộ y đã mặc lúc thành thân!Tạ Chỉ Thanh run rẩy vén khăn trùm đầu lên—Lang Tạp đang đứng đó, mỉm cười nhìn y."

Lang Tạp...

đây là..."

Tạ Chỉ Thanh thì thào."

Lần đó ta vội vàng rước ngươi về thảo nguyên, không lo lắng nhiều đến những chuyện khác."

Lang Tạp chậm rãi nói, "Về sau ta mới biết, đối với người Trung Nguyên các ngươi, thành thân là chuyện quan trọng của cả một đời người.

Ta không hiểu lễ nghi nên đã bỏ qua tất cả, không có bái đường, không có động phòng... cái gì ta cũng không biết."

Khóe mắt Tạ Chỉ Thanh dần dần đỏ hoe."

Về sau ta đã hiểu ra, ta liền luôn ghi nhớ trong lòng, nghĩ thế nào cũng phải bù đắp lại cho ngươi một lần."

Lang Tạp chạm tay lên khóe mắt của tiểu hoàng tử, mỉm cười nói, "Ngươi là thê tử của ta mà."

Nước mắt Tạ Chỉ Thanh rơi xuống, thấm ướt ngón tay hắn.

Y bỗng nhớ tới ngày thành thân hôm đó, mình cũng ngồi trong kiệu hoa lặng lẽ khóc như thế này.Cảnh tượng tương tự, giọt lệ tương tự, nhưng tâm tình nay đã hoàn toàn đổi khác.Lang Tạp nắm tay y, cùng nhau quỳ xuống trước cửa hang động.

Hai người đối diện với luồng sáng duy nhất trong hang núi tối tăm, nghiêm trang dập đầu ba cái.Nhất bái thiên địa.Nhị bái cao đường.Phu thê giao bái.Khi cùng nhau đứng lên, Tạ Chỉ Thanh rõ ràng thấy trong mắt Lang Tạp cũng là một mảnh ướt át.Y đưa tay lau nước mắt trên mặt, nở một nụ cười diễm lệ nhất đối với phu quân của mình.Lang Tạp đặt tay sau cổ Tạ Chỉ Thanh, cúi người hôn lên môi y.Sắc trời dần dần u tối.Ánh trăng sáng tỏ phủ xuống nhân gian, nhưng dường như nàng nguyệt cũng ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào đôi người đang hôn nhau bên dưới, chỉ dám chiếu sáng một góc nhỏ trước cửa hang động.Gió đêm lướt qua, ánh trăng nhu hoà.Hôm nay là ngày thành thân của tam hoàng tử nước An Du.— TOÀN VĂN HOÀN —

Biên tập: Bộ này còn có 3 phiên ngoại.

Nhưng mình sẽ không edit.

Bởi vì phiên ngoại thứ nhất là viết về cái kết SE ở kiếp trước, trong suốt bộ truyện tác giả cũng đã viết đại khái rồi, phiên ngoại đó chỉ làm rõ hơn mà thôi.

Hai phiên ngoại còn lại thì là If tuyến, vẫn viết về Tạ Chỉ Thanh và Lang Tạp nhưng một bối cảnh khác không liên quan đến cốt truyện chính.

Cho nên mình nghĩ dừng ở đây là đẹp rồi ^^ Chúc một nhà 3 người của Tiểu Thanh Nhi và tất cả mọi người luôn luôn hạnh phúc nhéee~ ('▽'ʃ♡ƪ)
 
Back
Top Bottom