- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 415,718
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đam/Edit Hoàn] Sau Khi Nhuyễn Manh Mỹ Nhân Gả Cho Lang Vương
Chương 69
Chương 69
Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ.
Biên tập: Angel Anette.
...Chương 69Lão hoàng đế cúi đầu chạm vào mũi Tạ Linh Nguyệt.
Ông chăm chú nhìn bé con, hận không thể khắc sâu từng đường nét non nớt ấy vào tận đáy lòng.Tạ Linh Nguyệt ban đầu còn nghịch ngợm, sau đó không biết có phải cảm nhận được ánh mắt chứa đủ loại cảm xúc phức tạp của ngoại công hay không, nàng cũng dần dần trở nên an tĩnh lại.Bé con nghiêng đầu nhìn lão nhân trước mắt, thỉnh thoảng còn đưa ngón tay nhỏ xíu chọc chọc lên cằm và gương mặt ông.Lão nhân không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn nàng, ánh mắt không giấu được sủng nịch.Thế nhưng nhìn nhìn, đôi mắt ông lại dần đỏ hoe.Tạ Linh Nguyệt kêu lên: "Khóc khóc!
Xấu xấu!"
Lão hoàng đế vội vã quay đi lau nước mắt.
Ông cẩn thận trả bảo bảo về lại vòng tay Tạ Chỉ Thanh, liên tục nói: "Các con cứ trò chuyện đi, cứ trò chuyện đi..."
Tạ Chỉ Thanh mím môi nhìn ông, trong lòng cũng dâng lên từng trận chua xót.Một lát sau, Lang Tạp hắng giọng, nói: "Aiz, đừng cứ đứng mãi thế này, ta đưa mọi người đi nghỉ trước đã."
Hắn liếc mắt ra hiệu với Tạ Chỉ Thanh, ý bảo y nên ở lại với phụ hoàng để hai cha con có thể tâm sự nhiều hơn, còn mình thì bồng Tạ Linh Nguyệt, dẫn theo mấy người còn lại về gian phòng cho khách đã được chuẩn bị sẵn từ trước để nghỉ ngơi.Khi còn ở trong phòng, Lang Tiêu Tiêu đã bị khí thế uy nghiêm của lão hoàng đế làm cho có chút sợ hãi, suốt cả buổi chẳng dám hó hé gì nhiều.
Hiện tại được tách ra, nàng lập tức chạy đến bên cạnh Tạ Chỉ Phong và Tạ Chỉ Nguyệt líu lo không ngớt.Bên phía Tạ Chỉ Phong còn đỡ, riêng tiểu công chúa thì..."
Trời ạ, tiểu công chúa ơi, trong một năm này muội ăn cái gì vậy?
Sao lại cao lên nhanh như thế!"
Lang Tiêu Tiêu vừa so chiều cao, vừa ngạc nhiên reo lên khi phát hiện công chúa đã đứng cao ngang cằm mình.Nàng còn đi vòng quanh Tạ Chỉ Nguyệt mấy lượt, vỗ tay tán thưởng: "Công chúa không chỉ cao hơn mà còn xinh đẹp hơn nữa!"
Tạ Chỉ Nguyệt cúi gằm mặt, hai gò má đỏ ửng như ráng chiều.Lang Tiêu Tiêu vẫn tiếp tục lải nhải, lúc thì khen nàng có khí chất, khi lại khen nàng dễ thương, miệng như sắp nở hoa tới nơi rồi.Lang Tạp ôm tiểu bảo bảo đi ở sau cùng, dù cách một đoạn xa nhưng hắn vẫn bị tiếng nói của Lang Tiêu Tiêu làm cho ong cả đầu.
Hắn bất đắc dĩ, quay lại huýt sáo về phía A Thắc Tư đang lững thững theo sau.A Thắc Tư thong dong chạy đến, ngoạm lấy ống quần của Lang Tiêu Tiêu kéo nàng tách ra khỏi hai huynh muội nọ.Tạ Chỉ Nguyệt đã không còn sợ hãi như lần trước nữa.
Nhìn thấy con sói lớn quen thuộc, nàng ngập ngừng chào hỏi, nhưng vì đã quên mất tên nên đành lúng túng nói: "Lại gặp nhau rồi...
ừm...
Lang tiên sinh."
A Thắc Tư cao ngạo gật đầu với nàng, gương mặt lạnh lùng không lộ chút cảm xúc nhưng chiếc đuôi phía sau lại vẫy loạn cả lên.Lang Tạp nhìn mà bật cười.
Cười xong thì lại có chút không phục: vì sao A Thắc Tư là "Lang tiên sinh" còn mình thì toàn bị gọi là "Lang vương đại thúc" cơ chứ?Hắn đưa một tay lên sờ mặt mình, thầm nghĩ: Mình cũng đâu có già đến vậy...Đúng lúc này, Tạ Chỉ Phong quay đầu lại.Y nhìn bé con trong lòng Lang Tạp, ánh mắt sáng lên."......"
Lang Tạp hơi cạn lời nhưng vẫn sải bước nhanh hơn đuổi kịp, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn bế thử không?"
Tạ Chỉ Phong gật đầu.Thế nhưng, dường như tiểu bảo bảo lại cực kỳ kháng cự người lạ này.Vừa rơi vào lòng Tạ Chỉ Phong, Tạ Linh Nguyệt lập tức vùng vẫy kịch liệt, hai bàn tay nhỏ xíu không ngừng đẩy mặt y ra, hết trốn bên trái lại né bên phải, nhất quyết không để y nhìn mặt mình.Tạ Chỉ Phong: "......"
Nhị hoàng tử của An Du luôn tao nhã và ôn hòa, thật sự chưa từng bị ai ghét bỏ đến vậy.Y khó xử nhìn sang Lang Tạp, hơi lúng túng hỏi: "...Sao vậy?"
Lang Tạp lắc đầu: "Không biết," sau đó nhận lấy Tạ Linh Nguyệt về lại vòng tay mình.Nguyện vọng được bế tiểu chất nữ để bồi dưỡng tình cảm của Tạ Chỉ Phong cứ thế bụp một tiếng, tan thành mây khói.Sau đó, Lang Tạp dẫn cả nhóm người vào gian phòng khách đã được chuẩn bị sẵn, hắn chỉ tay vào Tạ Chỉ Phong, kiên nhẫn dạy cho tiểu bảo bảo: "Đây là cữu cữu, là ca ca song sinh của A nương."
Lúc này bé con mới mơ hồ hiểu được một chút, không còn chống đối với y nữa.Tuy nhiên, tiểu bảo bảo không thể tập trung vào một vấn đề quá lâu.
Không bao lâu sau, Tạ Linh Nguyệt không còn để tâm đến những người lạ này nữa, Lang Tạp muốn vừa ôm nàng vừa trò chuyện cùng mọi người cũng không được.Cuối cùng vẫn là Tạ Chỉ Phong đứng ra hòa giải: "Tiểu Linh Nguyệt mệt rồi, cứ để con bé tự chơi một lát đi."
Lang Tạp bất lực — đứa nhỏ này, từ trước đến nay có bao giờ chịu nghe lời hắn đâu.Hắn bèn tùy tiện lục từ trong rương đồ chơi ra một cái trống lắc, đưa cho Tạ Linh Nguyệt để nàng tự chơi.Trong khách phòng, người hoạt bát nhất là Lang Tiêu Tiêu đang chuyện trò rôm rả với hai huynh muội Tạ Chỉ Phong và Tạ Chỉ Nguyệt, còn Lang Tạp thì ngồi chống cằm ở một bên, yên lặng thất thần.Hắn không biết Tiểu Thanh Nhi đang tâm sự những gì với phụ hoàng của mình, nhưng hắn nghĩ... tiểu hoàng tử của hắn rất mau nước mắt, không biết lần chia xa này y sẽ lại đau lòng bao lâu......"
Phụ hoàng, mời dùng trà ạ."
Tạ Chỉ Thanh pha xong một ấm trà, tươi cười mời lão hoàng đế nếm thử.Tạ Khuông nhấp một ngụm, gật gù khen: "Trà ngon, đây là các ngươi tự trồng sao?"
Tạ Chỉ Thanh cười nói: "Chúng ta nào biết trồng trà ạ?
Lang Tạp đã khai khẩn một mảnh đất nhưng chỉ để trồng ít rau xanh thôi, còn lại đều nhờ người ngoài giúp đỡ."
Nói đến đây, y cũng rót cho mình một chén trà, ngồi xuống bên cạnh phụ hoàng, tiếp lời: "Trà này là Lang Tạp đã sai người ra ngoài mua về ạ."
Nhắc đến chuyện này Tạ Chỉ Thanh lại thấy buồn cười: "Lang tộc không có thói quen uống trà nên cũng không rành về vị trà lắm, hắn đã chạy đi chạy lại nhiều lần mới mua được."
Tạ Khuông lại cúi đầu nhấp một ngụm.
Nước trà khi mới vào miệng thì hơi đắng nhưng hậu vị lại ngọt thanh, lan tỏa thật lâu trong cổ họng.Một lúc lâu sau, ông mới nói: "Lang Vương có lòng rồi."
Tạ Chỉ Thanh cụp mắt xuống, vành tai hơi phiếm đỏ.Hai phụ tử xa cách đã lâu, trong lòng rõ ràng chất chứa nhiều nỗi nhung nhớ nhưng lúc gặp mặt lại trở nên ngại ngùng, không biết phải mở lời ra sao.Tạ Khuông lặng lẽ quan sát góc nghiêng gương mặt của tiểu nhi tử, một lần nữa cảm thán trong lòng: Tiểu Thanh Nhi của ông thật sự đã trưởng thành rồi...Đứa trẻ từng được ông bảo hộ dưới đôi cánh của mình, giờ đây lại sắp trở thành đôi cánh chở che cho một đứa trẻ khác.Tạ Khuông vội chớp mắt, đợi đến khi sự ê ẩm trong đôi mắt hoàn toàn tan đi ông mới mở lời: "Tiểu Linh Nguyệt... con dạy rất tốt, nàng rất thông minh."
Nhắc đến bảo bảo, gương mặt Tạ Chỉ Thanh lập tức hiện lên vẻ tự hào: "Linh Nguyệt quả thật rất lanh lợi... nhưng thật ra nhi tử cũng không dạy gì nhiều, phần lớn đều do con bé tự học.
Các bô lão trong Lang tộc nói có lẽ vì mang huyết thống của nhân loại nên nàng thông minh hơn một chút, học gì cũng nhanh."
Tạ Khuông mỉm cười, gật đầu tán thưởng.Đề tài về tiểu bảo bảo vừa đơn giản lại có thể phá tan bầu không khí gượng gạo giữa cha con, nét mặt của cả hai dần dần thả lỏng trở lại."
Hoàng huynh vẫn ổn chứ ạ?"
Tạ Chỉ Thanh chủ động hỏi, "Dạo trước thiên tai xảy ra... chắc là huynh ấy vất vả lắm?"
Tạ Khuông tóm tắt tình hình lúc đó kể cho y nghe, nói: "Khi ấy công chúa Lang tộc đến viện trợ, đã giúp chúng ta không ít việc.
Về sau, con nhớ thay phụ hoàng gửi lời cảm tạ nàng."
Tạ Chỉ Thanh gật đầu: "Vâng."
Không lâu sau, không biết nhớ tới điều gì, Tạ Khuông lại lắc đầu cười một cái.Ông đã lớn tuổi, cộng thêm việc đã làm hoàng đế mấy chục năm nên biểu tình trên gương mặt thường mang vẻ nghiêm túc, lông mày luôn theo thói quen hơi nhíu lại, để lại trên ấn đường vài nếp nhăn thật sâu.Nhưng giờ phút này theo bởi vì nụ cười của ông, những nếp nhăn đó cũng đã dần dần phai nhạt: "Chỉ Minh ấy à, hắn cũng không thể làm người ta bớt lo..."
Tạ Chỉ Thanh không tin, vội biện bạch: "Sao lại vậy ạ?
Đại hoàng huynh luôn là người đáng tin cậy nhất mà."
Tạ Khuông bĩu môi, lắc lắc đầu: "Đó là nó diễn cho con xem thôi.
Đợt trước Chỉ Minh còn mang theo một con thỏ bông đến khoe với ta, nói là do con tặng.
Tiểu Thanh Nhi, con nói phụ hoàng nghe xem có phải vậy không?"
Tạ Chỉ Thanh: "......"
Đúng là có chuyện ấy.
Nhưng mà...Y muốn nói lại thôi: "Đại hoàng huynh... chuyện nhỏ như vậy cũng mang ra khoe sao?"
Tạ Khuông tiếp tục lắc đầu: "Không chỉ mình hắn, ngay cả Chỉ Phong cũng khoe nữa.
Mấy đứa con này..."
Tạ Chỉ Thanh: "..."
Hai người ca ca của mình, hóa ra dáng vẻ điềm tĩnh và bình ổn bấy lâu đều là giả bộ trước mặt mình thôi sao?Tạ Chỉ Phong cảm thấy túng quẫn.Thật ra món quà nhỏ đó chỉ là một con thỏ bông được làm từ lông rụng của Phù Phù, chỉ là trò trẻ con, miễn cưỡng chỉ được dùng để tặng cho các huynh muội cùng vai vế, nếu đưa đến tay phụ hoàng thì đúng là quá mức sơ sài và khó coi.May mắn Tạ Khuông cũng không có ý định đòi quà từ y."
Tiểu Thanh Nhi không chuẩn bị lễ vật cho phụ hoàng cũng không sao."
Lão hoàng đế chậm rãi nói, "Trước đây ở trong cung, phụ hoàng vô tình tìm được một vật.
Hôm nay muốn làm quà tặng cho con."
Đôi mắt Tạ Chỉ Thanh sáng lên, y hỏi: "Là vật gì vậy ạ?"
Tạ Khuông từ trong ngực lấy ra một món đồ đưa cho y.Tạ Chỉ Thanh mở ra xem —Là một cái trống lắc nhỏ.Y thử lắc nhẹ.Âm thanh phát ra bình thường, không có gì nổi bật, chỉ có điều hình dáng của chiếc trống lắc nhỏ này rất đặc biệt.Là hình một con thỏ.Tạ Chỉ Thanh ngẩng đầu nghi hoặc nhìn phụ hoàng."
Có lẽ con không còn nhớ rõ..."
Tạ Khuông chậm rãi nói, "Đây là món đồ chơi của con khi còn nhỏ.
Khi ấy chúng ta còn ở vương phủ, phụ hoàng vẫn chưa đăng cơ..."
Ánh mắt ông trở nên xa xăm như đang chìm vào hồi ức.
Ông giơ tay so ra một khoảng, ước chừng bằng chiều cao của một đứa bé vài tháng tuổi, nói: "Lúc ấy con chỉ bé bằng chừng này thôi...
Mỗi khi phụ hoàng hạ triều trở về, các ma ma trong phủ đều bế con đứng chờ ở cổng.
Họ nói đến giờ đó mà chưa thấy mặt ta là con lại khóc nháo không thôi, cứ phải chờ được tận mắt nhìn thấy phụ hoàng trở về mới chịu ngoan ngoãn.
Bọn họ hay cầm món đồ chơi này dỗ con cười, nói là chỉ có chiếc trống này mới dỗ con được, hễ đổi sang loại khác là con lại khóc mãi không ngừng..."
Tạ Chỉ Thanh không còn nhớ những chuyện đó, nhưng chỉ nghe phụ hoàng kể thôi trong lòng y cũng cảm giác như đang được đưa trở về quá khứ.Y lặng im thật lâu, trong gian phòng chỉ còn lại tiếng trống trong tay y vang lên từng tiếng "đong đong" trầm thấp.Mũi Tạ Chỉ Thanh lại bắt đầu cay cay.
Y cẩn thận cất món đồ ấy vào tay áo, thấp giọng nói: "Tạ ơn phụ hoàng... hài nhi... hài nhi rất thích."
Y ngẩng lên nhìn phụ hoàng, lại bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của ông, trong lòng đau xót, vội vàng cúi mặt tránh đi.Chiếc trống lắc giấu trong tay áo theo động tác ấy rơi xuống, Tạ Chỉ Thanh hấp tấp đưa tay ra đỡ, động tác này làm hai viên bi sắt ở bên hông đập vào mặt trống, vang lên tiếng "đong đong".Đúng lúc này, ngoài cửa cũng vọng vào âm thanh đong đong y hệt.Tạ Chỉ Thanh nhìn ra phía cửa —Lang Tạp đang bế Tạ Linh Nguyệt đi vào phòng.
Trong tay tiểu bảo bảo không ngờ cũng đang cầm một chiếc trống lắc giống như y.Tạ Linh Nguyệt lắc trống, tiếng vang ồn ã, nàng còn đưa sát vào tai A phụ, cố ý tạo ra âm thanh cho hắn nghe.Tạ Chỉ Thanh đưa tay lau lau mặt, lòng bàn tay ẩm ướt.Y đặt món đồ chơi trên tay mình lên bàn, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với phụ hoàng.Bấy giờ Tạ Chỉ Thanh bỗng nhiên hiểu ra vì sao phụ hoàng lại tặng chiếc trống nhỏ này cho mình.Trước khi hai cha con Lang Tạp bước vào phòng, Tạ Chỉ Thanh vội vàng bước nhanh đến ngồi xổm xuống bên gối phụ hoàng, gối đầu lên đùi ông, định nói điều gì đó nhưng chỉ phát ra được tiếng khóc nức nở.Lão hoàng đế đưa tay vỗ về sau cổ y, cong lưng hạ thấp người nói: "Tiểu Thanh Nhi.
Cho dù... cho dù con ở nơi ngàn dặm xa xôi, cho dù con cũng đã làm phụ thân của người khác, nhưng... nhưng con mãi mãi vẫn là tiểu hài tử trong lòng ta"