Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 280: Chương 280



Bà nghe vậy, ánh mắt ngập ngừng nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.

Vu Âm dừng lại một lát rồi hỏi:
“Bà có muốn gặp ông ấy không?”

Bà lão lặng thinh. Vu Âm đứng dậy, lấy chiếc ô cô từng đưa cho Kim Lan đưa cho Đại Không và nói:
“Cháu mang ô này lên núi, gọi ông ấy xuống đây.”

Đại Không gật đầu rồi chạy nhanh lên núi. Lữ Vạn Quân nhìn theo, cảm thán:
“Người trẻ tuổi quả nhiên chân nhanh.”

Vu Âm thấy bà cụ đứng bất động thì khẽ kéo bà ngồi xuống:
“Bây giờ bà chưa thể thấy ông ấy ngay đâu. Phải đợi Đại Không đưa ông ấy xuống thì bà mới có thể gặp lại ông ấy.”

Trong lúc chờ đợi, Vu Âm chậm rãi nói tiếp:
“Bà chẳng biết ông ấy sống c.h.ế.t thế nào, có lấy người khác trong suốt 76 năm qua hay không. Nhưng bà vẫn giữ lời hứa khi tiễn ông ấy đi rằng sẽ chờ ông ấy trở về. Và ông ấy cũng giữ lời hứa của mình, rằng nhất định sẽ quay lại.”

Ánh mắt Vu Âm dịu dàng, như nhìn thấu thời gian:
“Không sợ c.h.ế.t đuối giữa biển rộng, nhưng ông ấy vì chấp niệm mà trở về ngôi nhà này. Suốt 70 năm qua, sự chờ đợi ấy không hề phai nhạt. Dẫu chỉ năm năm bên nhau, nhưng đủ để đổi lấy 70 năm đợi chờ và giữ gìn tình yêu này.”

Dư Tiểu Ngư ngồi cạnh Vu Âm, ánh mắt ngập tràn tò mò, hỏi bà cụ:
“Bà ơi, hồi trẻ ông cụ có tốt với bà không?”

Bà cụ khẽ cười, lau nước mắt, rồi chậm rãi nói:
“Ông ấy nổi tiếng là người thương yêu vợ con nhất làng. Cả làng ai cũng khen ông ấy.”

Dư Tiểu Ngư không nén nổi sự hiếu kỳ, hỏi tiếp:
“Vậy sau khi cưới, ông bà có hay cãi nhau không?”

Vu Âm cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình:
“Đúng rồi, vợ chồng thì chắc chắn phải có lúc cãi nhau chứ.”

Bà cụ cười buồn, ánh mắt thoáng chút xa xăm:
“Cãi nhau chứ, vợ chồng nào mà chẳng cãi nhau. Hồi đó cuộc sống khó khăn, bà thì nóng tính, chuyện gì cũng có thể trở thành lý do để cãi vã.”

Nói đến đây, bà dừng lại, nhìn về phía ngọn núi, giọng trầm ngâm:
“Nhưng mỗi lần như vậy, ông ấy luôn tìm cách nịnh nọt để làm hòa với bà.”

Vu Âm tò mò hỏi:
“Ông cụ nịnh nọt kiểu gì vậy, bà?”

Bà cụ mỉm cười, nước mắt vẫn chưa khô:
“Hồi đó nghèo, cả nhà ăn một quả trứng cũng phải tiết kiệm. Mỗi khi cãi nhau, ông ấy lại leo lên núi bắt trứng chim, rồi nấu cho bà một bát canh trứng. Dưới bát canh ấy, ông ấy đặt một mẩu giấy.”

“Ông ấy viết thư cho bà à?” Dư Tiểu Ngư ngạc nhiên.

Bà cụ lắc đầu:
“Không phải. Bà đâu biết chữ, mà ông ấy cũng chỉ học đến lớp hai, không biết viết. Nhưng ông ấy vẽ. Ông ấy vẽ một người đàn ông đang quỳ gối, nét mặt đầy vẻ hối lỗi. Lần nào cũng vậy, nhìn thấy bức vẽ đó, bà lại không giận nổi nữa.”

Vu Âm mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Chắc ông cụ vẽ đẹp lắm, đúng không bà?”

“Đẹp lắm. Ông ấy vẽ rất giỏi.” Bà cụ gật đầu, giọng đầy tự hào. “Chỉ cần nhìn thấy tranh ông ấy vẽ, bao nhiêu giận dỗi trong lòng bà đều tan biến.”

Con đường núi dẫn xuống làng được giữ gìn cẩn thận, sạch sẽ, không một ngọn cỏ mọc xen. Trên con đường ấy, một người đàn ông mặc áo lam, tay cầm chiếc ô, đang chậm rãi bước xuống.

Mọi người nhìn thấy ông từ xa. Con đường không dài, nhưng dường như ông đã đi suốt 70 năm mới đến được đây.

Khi dáng ông dần rõ hơn, ai nấy đều sửng sốt. Đó là một người đàn ông trẻ trung, khỏe khoắn, dáng đi thẳng thớm. Nhưng khi ông đến gần hơn, tóc ông bỗng bạc trắng, khuôn mặt hằn dấu thời gian. Ông đã vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng, mang theo bao nỗi nhớ nhung và chờ đợi để trở về.

Bước đến trước mặt bà cụ, ông khẽ nói, giọng đầy xúc động:
“Anh đã về, vợ ơi.”

Bà cụ run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bà khẽ thốt lên, giọng nghẹn ngào:
“Anh già rồi… mà cũng không già rồi. Các con của chúng ta giống em nhiều, nhưng đứa cháu ngoại thì lại giống anh lắm.”

Ông nắm lấy tay bà, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy áy náy:
“Những năm qua, em vất vả rồi. Là anh vô dụng, để em một mình nuôi dạy ba đứa con. Nhưng em đã làm rất tốt. Các con đều trưởng thành, có tương lai và rất hiếu thảo. Anh thấy hết, anh tự hào về em lắm.”

Bà cụ bật khóc nức nở. Câu nói “Anh đã về” này, bà đã chờ đợi suốt 76 năm dài đằng đẵng.

Ông nhìn bà, ánh mắt thoáng buồn:
“Sau này, khi sang bên kia, anh đã học được chữ. Anh viết rất nhiều thư cho em, nhưng không biết gửi bằng cách nào. Đáng tiếc, tất cả những lá thư ấy đều bị thủy thủ ném xuống biển mất rồi.”

Bà cụ ngẩng lên, nước mắt lăn dài:
“Anh cũng thấy những lá thư em để trong ngăn kéo, phải không? Em đã đọc từng chữ cho các con nghe và nhờ chúng viết thư hồi âm cho anh.”

Ông gật đầu, giọng nghẹn ngào:
“Anh muốn bảo em đừng chờ anh nữa, hãy tìm người khác yêu thương em, để em không phải vất vả như vậy. Nhưng anh không làm được… Anh luôn ở bên cạnh em, nhìn em già đi từng ngày, nhìn các con trưởng thành. Anh hối hận vì đã khiến em bệnh nặng, anh thật sự hối hận.”

Bà cụ nắm lấy tay ông, bật khóc lớn:
“Sao anh không ở bên kia, anh về làm gì? Anh sợ nước mà, anh trở về làm gì chứ?”

Ông nhẹ nhàng đỡ bà, giọng trầm ấm nhưng đầy kiên định:
“Nhà của anh ở đây, vợ của anh ở đây. Dù có chết, anh cũng phải trở về.”

Giọng nói ấy mang theo cả nỗi nhớ nhung, cả niềm tiếc nuối không lời. Hàng trăm lá thư, hàng ngàn chữ viết, muôn vàn giọt nước mắt cũng không thể diễn tả hết nỗi lòng ông. Ông nắm tay bà, khẽ đặt lên má bà một nụ hôn.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 281: Chương 281



Giống như ngày ông rời nhà năm xưa, bà cụ v.uốt ve khuôn mặt ông, đôi tay run rẩy siết chặt như muốn giữ ông lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói lời chia tay.

“Mẹ sấp nhỏ à, anh phải đi rồi. Em lại đưa tiễn anh một lần nữa đi,” ông nói, giọng trầm ấm như năm nào.

Bà nghẹn ngào gật đầu, nước mắt lăn dài. Ông dặn dò từng lời:
“Anh đi trước, em đừng vội. Hãy chăm sóc tốt cho nhà cửa, vườn tược, và các cháu. Anh sẽ đợi em ở dưới đó. Từ từ hãy đến nhé.”

Bà nhìn ông, vừa khóc vừa cười, nhắc lại câu nói cũ:
“Anh cứ yên tâm đi. Có em ở nhà, em sẽ chăm sóc gia đình thật tốt. Em sẽ lo cho các con của chúng ta.”

Lời chia tay lần này không còn câu “Em và các con ở nhà chờ anh về” như năm xưa, mà thay vào đó là:
“Em sẽ đi tìm anh.”

Ông mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Được, anh sẽ đợi em.”

Lời tạm biệt này như quay ngược thời gian về những năm tháng ấy. Ngày ông mặc bộ đồ lam, đứng ở ngã ba đường chia tay bà, bà cũng từng căn dặn ông phải cẩn thận, chỉ mong ông bình an trở về.

Hình bóng ông dần khuất xa, chiếc ô lam ông mang theo bay lơ lửng trên không trung, chỉ còn bà đứng đó, nước mắt đầm đìa. Bà v.uốt ve khuôn mặt ông lần cuối, dù ông đã không còn ở đây.

Một người trong đoàn nói khẽ với bà:
“Bà à, gọi điện cho con cháu về đi. Chúng ta sẽ lập mộ cho ông cụ, đặt vào đó bộ quần áo của ông và bức thư chưa gửi kia. Như vậy, ông ấy sẽ có nơi để về.”

Bà lau nước mắt, khẽ đáp: “Ừ.”

Người đó tiếp lời:
“Vậy để phiên đại sư đi cùng bà tìm một mảnh đất phong thủy tốt nhé.”

Lòng bà chợt sáng sủa hẳn lên. Bà đã tìm thấy câu trả lời cho 76 năm chờ đợi. Có tiếc nuối, nhưng không quá đau buồn. Bà nghĩ thầm: Không sao cả, lần này sẽ không phải chờ thêm 70 năm nữa.

Cả đoàn cùng bà đi một vòng quanh khu đất trong núi. Bà và ông đã hứa sẽ chôn chung, nên họ chọn một mảnh đất đẹp cho cả hai, lại chọn thêm một chỗ để lập mộ ông tạm thời, nơi sẽ đặt những đồ vật kỷ niệm. Hẹn ngày sau, bà sẽ cùng ông đoàn tụ nơi đó.

Trên đường đi, Nghê Khê lôi kéo bà cụ, thao thao bất tuyệt:
“Bà à, trên đời này chỉ có bà là bạn của tôi. Tôi nghe nói ngồi tù khổ lắm, tôi sợ bị bắt nạt. Bà nhớ đến thăm tôi nhé.”

Vu Âm cuối cùng không chịu nổi, túm hắn, nhét thẳng vào xe. Bà cụ cười khẽ, nhìn theo đoàn người từ biệt rồi rời đi.

Nghê Khê lên xe vẫn không ngừng lải nhải. Đi được nửa đường, Vu Âm nhẫn nhịn mãi rồi thuận tay làm hắn bất tỉnh, sau đó đưa về Đặc Sự Cục và ném thẳng vào nhà tù.

Từ Khiết và Quách Á cũng bị áp giải về để loại bỏ cổ trùng. Lữ Văn Quân sau đó thông báo cho cảnh sát đến tiếp nhận hai kẻ này. Cả hai đã vi phạm pháp luật, nay lại mưu hại Vu Âm, nên sẽ phải nhận án tù dài hạn.

Về phần Nghê Khê, vì là người trong giới Huyền Môn, hắn được giao cho Đặc Sự Cục quản lý. Dù ngang ngược nhưng chưa phạm tội g.i.ế.c người, Lữ Văn Quân đề nghị cho hắn cơ hội chuộc tội, làm việc để giảm án.

Nghê Khê bị giam bên cạnh Cầu Minh, một “người” kỳ lạ khác. Vu Âm đi kiểm tra tình hình của hắn, thấy Cầu Minh vẫn cố giữ hình dạng con người nhưng không được, có lúc hắn nằm trong bồn tắm xem phim, dáng vẻ đầy chật vật.

Cầu Minh đang nằm dài trong bồn tắm ở nhà tù, vừa xem một bộ phim Mary Sue ngược tâm nào đó, vừa khóc thút thít. Khi nghe tiếng bước chân từ bên ngoài vọng lại, hắn vội vàng nhặt một cái túi nilon trên sàn rồi trùm lên cằm, cố giữ chút tự trọng cuối cùng.

Vu Âm nhìn cảnh đó, khẽ nhếch mép, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực. Cô ném cho hắn một lọ thuốc nhỏ:
“Viên thuốc này giúp ổn định tu vi của anh tạm thời. Vài ngày nữa, tôi sẽ tìm cho con anh một người mẹ.”

Cầu Minh nhanh chóng dùng đuôi đón lấy cái lọ, chẳng hỏi thêm gì, nuốt ngay viên thuốc.

Hắn lẩm bẩm: “Chị chẳng cần phải lừa tôi đâu, tôi là tù nhân rồi. Chị muốn g.i.ế.c thì cứ giết, cần gì phải bày trò.”

Vừa nuốt xong, một luồng khí ấm áp lan tỏa khắp cơ thể hắn. Cầu Minh tấm tắc: “Thuốc này tốt thật!” Rồi hắn chần chừ hỏi thêm:
“Có thể tìm một người mẹ đẹp chút được không?”

Vu Âm trừng mắt, khinh thường đáp:
“Có là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh! Sao nào, người xấu thì con anh cũng xấu xí đến mức c.h.ế.t được à?”

Nói xong, cô quay đầu bỏ đi, chẳng thèm cho hắn cơ hội cãi lại.

Khi Vu Âm trở về biệt thự, đầu bếp đã mang đến một khay pudding với đủ loại hương vị và màu sắc. Cô chọn một chiếc pudding xoài, vừa ăn vừa kể cho Đàm Từ nghe về bữa trưa với bà cụ.

“Nếu em thích, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến thăm bà ấy,” Đàm Từ cười nói. “Lần sau chúng ta mang theo ít trái cây mà bà thích.”

Vu Âm thở dài, đặt chiếc muỗng xuống. “Bà ấy già lắm rồi, tuy thân thể vẫn khỏe nhưng dương thọ đã sắp hết.”

Cô ngẫm nghĩ, giải thích thêm:
“Hồn của ông cụ đã rất yếu, nếu không xuống núi kịp thời sẽ tan biến. Lúc đó, bà sẽ không thể gặp lại ông ấy nữa. Đó mới là sự chia ly thực sự.”

Vu Âm khẽ nói tiếp, như đang tự nhắc mình:
“Vì vậy, em mới để họ gặp nhau lần cuối. Ông ấy hiểu rõ di nguyện của mình, sẽ đi đến nơi khác khi hồn tan. Đến địa ngục, ông ấy có thể từ từ hồi phục.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 282: Chương 282



Nghĩ đến đây, Vu Âm bỗng nhìn Đàm Từ. Cô hỏi, giọng trầm xuống:
“Sau này, chúng ta sẽ thế nào? Em sợ nếu em đi rồi, anh sẽ phải chịu nỗi nhớ nhung một mình.”

Đàm Từ im lặng một lát, rồi khẽ lắc đầu, cười:
“Em lo lắng cho anh à? Vu Âm, chúng ta khác với họ. Anh không phải ông ấy, và em cũng không phải bà ấy.”

Anh nhìn cô, ánh mắt đầy kiên định:
“Khi anh yêu em, anh đã biết sớm muộn gì em cũng sẽ rời đi. Nhớ nhung đúng là rất khổ, nhưng so với nỗi đau của việc bỏ lỡ, nó chẳng là gì cả.

“Khi em về lại Vô Phương Cốc, dù hai mươi năm trước hay hai mươi năm sau, điều duy nhất thay đổi là mỗi ngày anh lại có thêm một điều để nhớ về em.”

Đàm Từ nắm lấy tay cô, nói dịu dàng:
“Nhưng nhớ về em không phải nỗi đau, mà là hạnh phúc. Vì vậy, em không cần lo lắng cho anh. Chúng ta chỉ cần tận hưởng từng khoảnh khắc hiện tại. Chỉ cần em yêu anh nhiều hơn một chút mỗi ngày là đủ.”

Nói xong, anh đưa cho cô một chiếc pudding vị chanh dây:
“Cái này chua chua ngọt ngọt, em có muốn thử không?”

Vu Âm mắt sáng lên, vui vẻ đáp:
“Muốn chứ! Em muốn ăn hết tất cả các vị!”

Cô vừa cười vừa nói về món ăn, chẳng còn chút phiền muộn nào nữa:
“Pudding xoài với sữa bò ngon tuyệt! Đầu bếp bảo tất cả đều làm từ nước ép trái cây tươi, hương vị tự nhiên vô cùng!”

Nghiêm Minh là người làm việc rất đáng tin cậy. Khi Vu Âm nhờ anh đi mua củi, cô không ngờ chỉ chiều hôm đó, anh đã mang thành phẩm về tận nơi.

“Theo yêu cầu của Đàm tổng, tôi đã đặt làm riêng đấy,” Nghiêm Minh vừa cười vừa giải thích. “Tiền công của đại sư đã được thanh toán trước rồi. Làm xong, họ gọi điện cho tôi ngay, tôi sắp xếp xe chở về liền.”

“Được rồi, cứ mang thẳng đến phòng của Đàm Từ là được,” Vu Âm dặn dò, đang định khen Nghiêm Minh thì điện thoại cô reo lên.

Thấy tên Đàm Gia Di hiển thị trên màn hình, cô liền nghe máy.

Sau khi nghe xong, Vu Âm gật đầu, đáp:
“Chị Gia Di, chị cứ đưa bạn đến biệt thự này đi, em đang ở nhà.”

Ở đầu dây bên kia, Đàm Gia Di vui vẻ nói:
“Được rồi, để chị báo với bạn một tiếng. Tiện thể, chị đưa cả nhóc béo đến luôn nhé. Nó nhõng nhẽo muốn gặp em suốt mấy ngày nay đấy. Biết em bị ốm, nó còn bảo sẽ làm kem cho em, mà lại cho thêm cả kỷ tử và táo đỏ vào!”

“Chị Gia Di, chị cứ mang nhóc béo đến là tốt rồi, nhưng kem kỷ tử táo đỏ thì đừng! Em chắc chắn không ăn đâu!” Vu Âm kêu lên, giọng đầy khẩn thiết.

Câu nói của cô khiến Đàm Gia Di bật cười vui vẻ.

Cúp máy, Vu Âm quay sang dặn Đàm Từ:
“Anh nói đầu bếp chuẩn bị nhiều món cho tối nay nhé. Chị Gia Di và nhóc béo chắc chắn ở lại ăn cơm, còn bạn của chị ấy thì chưa rõ.”

Đàm Từ gật đầu rồi nhắn tin ngay cho đầu bếp.

Khoảng bốn mươi phút sau, Đàm Gia Di cùng bạn của mình là Vương Anna tới nơi. Vừa bước vào cửa, nhóc béo đã chạy ào tới ôm chầm lấy Vu Âm. Cô bế bé lên, xoay mấy vòng làm bé cười khanh khách, mắt híp lại vì vui sướng.

Sau khi chào hỏi, Vu Âm phải xử lý công việc, nên Nghiêm Minh dẫn nhóc béo và con ch.ó săn đi dạo trong vườn. Đàm Từ cũng quay lại phòng riêng.

Trong phòng khách, Vương Anna ngồi xuống, gật đầu chào Vu Âm rồi nói:
“Đại sư, nghe Gia Di kể đại sư thích ăn trái cây, nên tôi mang chút trái cây nhập khẩu đến tặng.”

Cô ấy đứng dậy hơi khó khăn, bụng bầu lớn khiến việc di chuyển có phần chậm chạp. Phần lớn đồ đạc đều do Đàm Gia Di giúp mang vào.

“Cảm ơn,” Vu Âm đáp lời, ánh mắt nhìn về phía Vương Anna. Sau vài giây, cô hỏi:
“Mang thai được mấy tháng rồi?”

“Còn một tháng nữa là sinh,” Vương Anna cười nhẹ, rồi lấy từ trong túi ra một món đồ trang trí bằng vàng. “Công ty tôi sản xuất đồ trang sức, món này coi như quà nhỏ tặng đại sư.”

Vu Âm cầm món đồ lên, ngắm nghía. Vật trang trí toàn thân bằng vàng, sáng lấp lánh, hình dáng con vật mập mạp trông rất đáng yêu. Cô không khỏi thốt lên:
“Đẹp quá! Công nghệ làm vàng bây giờ thật tinh xảo.”

Vật trang trí khá nặng, cô ước lượng chắc không dưới một cân, thầm cảm thấy Vương Anna quả thật hào phóng. Đặt món quà lên bàn, Vu Âm quay sang hỏi:
“Cô muốn nhờ tôi xem về đứa bé sao?”

Vương Anna lắc đầu, trả lời:
“Không liên quan đến đứa bé đâu, đại sư. Gần đây tôi cứ thấy bất an, muốn nhờ đại sư xem giúp xem có phải tôi đã đụng phải thứ gì không sạch sẽ, hoặc phong thủy nhà tôi không tốt.”

Vu Âm trầm ngâm một lát rồi nói:
“Cô không bị thứ gì không sạch sẽ ám đâu. Cô đi khám thai đều đặn chứ?”

“Đi chứ. Sáng nay tôi vừa đi khám về, bác sĩ bảo thai nhi rất khỏe mạnh,” Vương Anna đáp, nhưng ánh mắt cô bỗng hiện lên chút băn khoăn.

Cô muốn hỏi Vu Âm có cần xem bát tự của mình không, nhưng lại thấy Vu Âm tập trung nhìn vào bụng mình.

“Đại sư,” cô hỏi, giọng gấp gáp. “Có phải đại sư nhìn ra điều gì về đứa bé của tôi không? Chẳng lẽ con tôi có vấn đề gì sao?”

Vu Âm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Vương Anna, chậm rãi nói:
“Từ khi cô bước vào, tôi đã xem qua tướng mạo của cô. Thú thật, tôi rất ngạc nhiên về tình trạng hiện tại của cô và tướng mạo mà tôi thấy.”

Vu Âm nhìn Vương Anna, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy thấu hiểu. “Từ tướng mạo của cô, tôi không thấy dấu hiệu nào cho thấy cô có con cái ruột thịt. Nhưng rõ ràng, cô đang mang thai.”

Câu nói của Vu Âm khiến không khí trong phòng chùng xuống. Đàm Gia Di kinh ngạc nhìn bạn mình, trong khi Vương Anna gần như không tin vào tai mình.

“Đã là thai nhi tám chín tháng, lẽ ra tướng mạo của cô phải phản ánh điều đó. Nhưng tình hình lại hoàn toàn trái ngược.” Vu Âm nhấn mạnh.

Vương Anna ôm bụng, hoảng loạn hỏi: “Đại sư, ý cô là… con tôi sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Thấy Vương Anna bắt đầu mất bình tĩnh, Vu Âm liền trấn an: “Cô đừng vội, tôi sẽ giúp cô. Trước tiên, cô hãy cho tôi biết bát tự của mình.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 283: Chương 283



Vương Anna lập tức cung cấp thông tin mà Vu Âm yêu cầu. Trong lúc Vu Âm tính toán, cô căng thẳng đến mức ngồi không yên, nhưng vẫn cố kiềm chế để không làm phiền.

Là người đã từng xem những buổi livestream của Vu Âm, Vương Anna biết rõ cô không chỉ là Cục trưởng Đặc Sự Cục mà còn là người có năng lực đặc biệt. Thêm vào đó, Vu Âm lại là bạn thân của Đàm Gia Di, điều này càng khiến cô tin tưởng hơn.

Một lát sau, Vu Âm ngẩng lên nhìn Vương Anna, ánh mắt cô chứa đựng sự đồng cảm khó che giấu. Sau khi tính toán xong, cô đã hiểu tại sao tướng mạo của Vương Anna lại kỳ lạ như vậy.

“Tôi sẽ nói về cuộc sống hôn nhân của cô trước.” Vu Âm bắt đầu, giọng nói trầm ổn. “Cô và chồng quen nhau từ thời đại học, yêu nhau từ lúc còn là sinh viên. Sau khi tốt nghiệp, hai người có hai năm sống xa quê. Nhưng rồi cô nhượng bộ, từ bỏ một công việc tốt để theo anh ta đến thành phố S.”

Vương Anna gật đầu xác nhận: “Đúng vậy. Tôi đến thành phố S được hai năm thì chúng tôi kết hôn. Sau đó, chúng tôi cùng nhau xây dựng sự nghiệp. Ban đầu chỉ là một công ty nhỏ, nhưng không ngờ lại bắt kịp xu hướng ngành sản xuất. Hiện tại công ty đang phát triển rất tốt, lợi nhuận mỗi năm đều khả quan và có tiềm năng lớn trong tương lai.”

Nhắc đến sự nghiệp, Vương Anna cảm thấy tự hào. “Mục tiêu của chúng tôi là mở rộng công ty, đưa nó trở thành một công ty niêm yết.”

“Vì tập trung vào công việc nên vài năm đầu sau khi kết hôn, chúng tôi không nghĩ đến chuyện có con. Nhưng khi cả hai ngoài 30 tuổi, muốn có con thì lại không dễ. Đi khám mới biết… chồng tôi bị vô sinh.”

Cô thở dài, tiếp tục: “Cả hai chúng tôi đều là con một. Gia đình kỳ vọng rất lớn vào việc có người kế thừa. Cuối cùng, chúng tôi quyết định tìm đến phương pháp thụ tinh nhân tạo ở nước ngoài.”

Đàm Gia Di tiếp lời, vẻ mặt không giấu nổi sự cảm thông: “Anna đã rất vất vả. Dù mang thai, cô ấy vẫn phải điều hành công ty mỗi ngày. Chồng cô ấy lại hay đi công tác, thành ra suốt chín tháng qua, Anna hầu như tự mình xoay xở hết mọi việc.”

Vu Âm gật đầu, rồi nói thẳng: “Hiện tại, cô không cần lo lắng về phong thủy trong nhà. Có một vấn đề khác quan trọng hơn mà cô cần phải đối mặt. Đứa bé trong bụng cô… không phải con ruột của cô.”

Câu nói này khiến cả Vương Anna lẫn Đàm Gia Di đều c.h.ế.t lặng.

“Không phải?” Vương Anna lắp bắp, đôi môi run rẩy. “Làm sao có thể? Tôi mang thai cơ mà! Dù không phải con của chồng tôi, thì cũng không thể không phải của tôi!”

Cô đứng bật dậy, vẻ mặt hoang mang tột độ. Nhưng rồi dường như nhận ra điều gì đó, cô thì thầm, gần như không thốt nổi thành lời: “Ý cô là… bệnh viện đã nhầm lẫn? Họ… họ cấy phôi thai của người khác vào bụng tôi sao?”

Vương Anna cảm thấy như toàn thân mình tê liệt. Cô đã trải qua biết bao khó khăn suốt chín tháng qua, vậy mà kết quả lại là một sai lầm khủng khiếp như vậy?

Nhưng Vu Âm lắc đầu, giọng nói của cô bình thản nhưng nghiêm túc: “Vương Anna, khi cô lớn tuổi hơn và cuộc sống hôn nhân trở nên phức tạp, cô có từng nghĩ đến khả năng chồng mình ngoại tình không? Rằng… đứa bé trong bụng cô không mang dòng m.á.u của cô, mà là của chồng cô và một người phụ nữ khác.”

Vu Âm không vòng vo, cô nói thẳng: “Đứa bé trong bụng cô là con ruột của chồng cô với người phụ nữ khác. Vì vậy, đứa trẻ không có quan hệ huyết thống với cô, nhưng lại có quan hệ huyết thống với chồng cô.”

Những lời này như sét đánh ngang tai Vương Anna. Cô đứng chôn chân tại chỗ, cảm giác da đầu tê dại, toàn thân lạnh ngắt. Đây không chỉ là một tin xấu, mà còn là sự sụp đổ của mọi niềm tin mà cô từng có trong cuộc sống hôn nhân.

Đàm Gia Di vội bước đến đỡ lấy Vương Anna, kéo cô ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, cố trấn an: “Anna, quẻ của Vu Âm chưa từng sai. Nếu cô ấy nói chồng cậu ngoại tình, chắc chắn không thể sai. Cậu hãy suy nghĩ kỹ lại, đàn ông ngoại tình, kiểu gì cũng để lại dấu vết.”

Vương Anna ngồi lặng im, cơ thể như bị đóng băng. Cô cố gắng bình tâm, nhưng trong đầu lại dội lên những hình ảnh mờ nhạt, những dấu hiệu nhỏ mà cô từng bỏ qua.

“Gần đây, lúc gần cuối thai kỳ, có vài đêm tôi thức dậy vào nửa đêm và phát hiện anh ấy không nằm trên giường,” cô nói, giọng lạc đi. “Tôi thấy anh ấy cầm điện thoại vào nhà vệ sinh rất lâu. Khi tôi hỏi, anh ấy chỉ nói rằng bị đau bụng. Lúc đó, tôi nghĩ đơn giản vì mình đang mang thai, cơ thể mệt mỏi, nên không để ý nhiều.”

Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại, mắt đỏ hoe. “Hóa ra tôi quá tin tưởng anh ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy lại phản bội tôi.”

Rồi cô bật khóc nức nở, nước mắt không ngừng rơi, như muốn trút hết nỗi đau đớn, uất ức bị kìm nén bấy lâu nay.

“Hắn lại còn dám để tôi mang thai đứa con của hắn với người phụ nữ khác! Hắn coi tôi là gì? Một con ngốc sao? Một công cụ sinh con? Một cái máy kiếm tiền sao? Sao hắn có thể đối xử với tôi như vậy?”

Cô nấc lên từng hồi, giọng nói ngập tràn đau khổ. “Chúng tôi đã yêu nhau bao năm, cùng nhau vượt qua bao khó khăn. Nếu hắn không yêu tôi nữa, ly hôn là được. Nhưng tại sao hắn lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 284: Chương 284



Cô vừa nói vừa ôm mặt, nghẹn ngào: “Tôi đã chịu đựng mọi đau đớn để lấy trứng, chịu bao khó khăn để mang thai. Vì hắn không thể sinh con, tôi không ghét bỏ hắn mà còn cùng hắn cố gắng vượt qua. Vậy mà… hắn lại phản bội tôi!”

“Tôi chịu đủ mọi nỗi khổ khi mang thai: ốm nghén, mệt mỏi, ăn không ngon, ngủ không yên. Hàng ngày tôi vẫn lo lắng công việc, cứ nghĩ rằng mình đang hy sinh vì gia đình, vì con. Nhưng hóa ra… tôi lại đang làm áo cưới cho người khác! Đứa trẻ này thậm chí không phải là con của tôi!”

Nỗi giận dữ lẫn đau khổ dâng trào trong cô không cách nào ngăn lại. “Hắn dám làm như vậy với tôi? Hắn dám sao?”

Vương Anna run rẩy trong cảm xúc hỗn loạn. Cô gào lên, gần như kiệt sức: “Nếu hắn với người phụ nữ kia ở bên ngoài sinh con, tôi có thể tha thứ. Nhưng hắn lại cố tình để tôi mang thai đứa con đó? Hắn xem tôi là gì? Tôi yêu hắn từ thời đại học, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, thuyết phục cha mẹ hai bên chấp nhận, cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Hắn là người mà tôi tin tưởng nhất, yêu thương nhất. Tôi không ngờ rằng hắn lại đối xử tàn nhẫn với tôi đến vậy.”

Vu Âm lặng lẽ quan sát, ánh mắt đầy thương cảm. Đàm Gia Di ngồi bên cạnh, chỉ biết vỗ nhẹ vào vai bạn mình, nhưng cũng không biết phải nói gì để an ủi.

Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng nức nở của Vương Anna vang lên.

Vương Anna là một người phụ nữ với ý chí mạnh mẽ và tài năng vượt trội. Cô không chỉ thành công trong công việc mà còn gặp vận may về tài chính, điều này giúp công ty cô khởi sắc và phát triển nhanh chóng. Bằng sự nỗ lực và khả năng điều hành tuyệt vời, Vương Anna đã xây dựng một đế chế riêng cho mình.

Với một lá số bát tự và tướng mạo cho thấy sức mạnh nội lực, cô dễ dàng đạt được thành công trong sự nghiệp. Nhưng vào một tháng sau, cô sẽ hạ sinh đứa con trai quý giá mà cô yêu thương vô cùng. Tuy nhiên, trong những năm tháng sau đó, những dấu hiệu của sự phản bội dần xuất hiện.

Chồng cô, nhận thấy tình yêu thương sâu sắc của Vương Anna dành cho đứa con, đã khéo léo thuyết phục cô chuyển toàn bộ tài sản của gia đình sang tên con trai. Hắn giải thích rằng, trong trường hợp không may có chuyện gì xảy ra với hai vợ chồng, tất cả tài sản sẽ thuộc về con trai họ, tránh được những rắc rối sau này.

Vương Anna yêu con hết mực, cô cảm thấy chồng mình có lý, vì vậy từ khi con trai mới lên 7-8 tuổi, cô đã bắt đầu chuyển dần phần lớn tài sản sang tên con.

Cô hết lòng chăm sóc, dạy dỗ con cái. Khi con trai chuẩn bị bước vào cấp ba, chồng cô đề nghị cho con đi du học tại một trường quốc tế. Tuy nhiên, sau khi con trai lên đường, một cú sốc lớn ập đến với Vương Anna: Chồng cô đột ngột yêu cầu ly hôn. Dù cô đã cố gắng níu kéo, nhưng không thành, và ngay cả con trai cũng khuyên cô đồng ý ly hôn.

Vì phần lớn tài sản gia đình đã được chuyển sang tên con trai, khi ly hôn, Vương Anna gần như không nhận được gì. Trong khi đó, con trai cô chọn sống với bố, và Vương Anna không hề tranh giành quyền nuôi con.

Mãi đến một năm sau khi ly hôn, trong một lần tình cờ, Vương Anna mới phát hiện sự thật kinh hoàng: Chồng cô và người tình đang sống chung với con trai. Lúc đó, cô mới biết rằng, khi làm thụ tinh nhân tạo, chồng cô đã mua chuộc bác sĩ và đứa con mà cô mang thai suốt mười tháng qua thực chất là con của chồng cô và người tình. Hơn nữa, từ khi con trai được 7-8 tuổi, nó đã biết mẹ ruột của mình là ai, và cả hai cha con đã lừa dối cô trong suốt những năm qua.

Nỗi đau và cú sốc này quá lớn, khiến Vương Anna không thể tiếp tục sống nổi. Cô không chịu được sự phản bội của người chồng mà cô đã dành trọn niềm tin.

Vu Âm, sau khi xem qua vận mệnh của Vương Anna, đã kể lại cho cô nghe tất cả những gì cô nhìn thấy trong quẻ. Sự thật quá tàn khốc, nhưng nếu hôm nay Vương Anna bước vào nhà này, cô cũng không thể tránh khỏi bi kịch đã định sẵn.

Vu Âm nhìn Vương Anna với ánh mắt đầy thương cảm: “Khả năng làm việc của cô rất xuất sắc, chồng cô chắc chắn biết rõ điều đó. Nếu không có cô, công ty sẽ không thể phát triển như hiện tại. Nếu muốn công ty tiến xa hơn nữa, họ cũng không thể thiếu cô. Chính vì vậy, chồng cô vẫn chưa chịu buông tay và ly hôn với cô.”

Vương Anna chỉ biết gật đầu, mắt trống rỗng, đột nhiên cảm thấy những điều mình làm cho công ty đều trở nên vô nghĩa khi đối diện với sự phản bội của người mà cô yêu thương nhất.

“Đúng vậy,” Vương Anna khẽ nói, “Hầu hết các công việc lớn nhỏ trong công ty đều do tôi đảm nhận. Các khách hàng lớn của công ty cũng trở thành bạn bè của tôi. Các nhân viên lâu năm rất kính trọng tôi. Khi tôi mang thai, họ luôn giúp đỡ tôi hết lòng.”

Tuy nhiên, giữa tất cả những thành công ấy, cô không ngờ rằng người chồng mà cô từng tin tưởng nhất lại phản bội cô một cách tàn nhẫn.

Vương Anna cười nhạt, đôi mắt đỏ hoe: “Những mũi d.a.o đ.â.m sau lưng thật khó phòng tránh. Người phản bội lại là người tôi tin tưởng nhất. Tôi đã quá tin hắn.”

Cô ôm lấy bụng, mắt đầy sự lạnh lùng. Cô tự nhủ, “Tôi mang trong mình đứa con của kẻ phản bội và người tình của hắn. Thật là một sự sỉ nhục lớn lao.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 285: Chương 285



Đàm Gia Di vội vàng nắm lấy tay Vương Anna, lo lắng nhìn cô: “Đứa bé là kết quả của sự phản bội, nhưng cơ thể này là của bạn. Nếu bạn để chuyện này xảy ra, chẳng phải là đang để kẻ phản bội kia hưởng lợi sao?”

Vương Anna đã trải qua rất nhiều khó khăn, từ thụ tinh nhân tạo đến những tháng ngày mang thai vất vả. Đứa bé trong bụng cô đã gần chín tháng, và cô không thể nào không sinh. Nhưng đối với cô, mọi chuyện giờ đây thật mâu thuẫn. Cô cười tự giễu, giọng cười đầy chua chát: “Tôi lại mang thai đứa con của hắn và người tình. Ha ha ha… Họ mới là tình yêu đích thực. Hắn không thể từ bỏ người tình, thế là để tôi mang thai và sinh con thay.”

Cảm giác tủi nhục và căm phẫn tràn ngập trong lòng Vương Anna. Cô tiếp tục: “Hắn chắc chắn hy vọng đứa bé sẽ chiếm hết sự quan tâm của tôi, khiến tôi chỉ biết lo chăm sóc con và bỏ bê việc điều hành công ty. Như vậy, hắn sẽ dễ dàng nắm quyền trong tay.”

Vu Âm nhìn cô, ánh mắt đầy thấu hiểu: “Đúng vậy. Khi đứa bé chào đời, cô sẽ trở thành một người mẹ hết lòng vì con. Huống chi, đây là đứa con mà cô đã phải vật lộn rất nhiều mới có được.”

Nhưng, thực tế lại quá phũ phàng. Nỗi đau của Vương Anna không thể nào diễn tả hết bằng lời. Cô gằn giọng, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn: “Hắn đã tàn nhẫn như vậy, thì đừng trách tôi trả thù!” Cô đặt tay lên bụng mình, giọng nói quyết tâm: “Tôi sẽ sinh đứa bé này theo cách của tôi!”

Đàm Gia Di sợ hãi trước ánh mắt lạnh lùng của Vương Anna, vội hỏi: “Cô định làm gì?”

Vương Anna lạnh lùng đáp: “Tôi sẽ tìm cách để hắn đi công tác trong vài ngày tới. Khi đứa bé chào đời, tôi sẽ thay đổi đứa bé và tìm một đứa trẻ khác về nuôi. Với tiền bạc của tôi, tôi có thể làm được bất cứ chuyện gì.”

Đàm Gia Di giật mình, không dám tin vào những gì mình vừa nghe: “Nhưng… cô sẽ làm thế nào để hắn không nghi ngờ?”

Vương Anna mỉm cười lạnh lùng: “Khi đứa bé lớn lên một chút, tôi sẽ chuyển toàn bộ tài sản sang tên đứa bé. Nếu hắn muốn chia tài sản, tôi sẽ khiến hắn phải hối hận. Tôi sẽ không cho hắn một xu nào!”

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục, ánh mắt đầy quyết đoán: “Chỉ cần tôi không nói ra, chắc chắn hắn sẽ không nghi ngờ rằng tôi đã thay đổi đứa trẻ. Khi đứa bé trưởng thành, tôi sẽ nói cho hắn biết đứa bé không phải con ruột của hắn.”

Vương Anna tiếp tục, giọng nói như cắt ngang không khí: “Hắn chắc chắn sẽ nghĩ mình đã làm sai, vì chính hắn đã lén lút đổi đứa trẻ của tôi. Hắn sẽ nghi ngờ bệnh viện, cho rằng cơ sở đó mắc sai lầm trong việc thực hiện thụ tinh. Đến lúc đó, hắn sẽ không dám để tôi biết rằng hắn đã lừa dối tôi và bệnh viện để làm một giao dịch nào đó.”

Ánh mắt Vương Anna trở nên sắc lạnh hơn, đôi môi mím chặt: “Hắn tưởng hắn có thể tra tấn tôi sao? Để xem ai sẽ bình tĩnh hơn, ai sẽ tàn nhẫn hơn!”

Vu Âm nhíu mày, nhìn Vương Anna một cách thận trọng. Vương Anna quả thực là một người phụ nữ đủ bình tĩnh và tàn nhẫn. Nhưng, Vu Âm không thể không thừa nhận rằng cách trả thù của cô thật sự rất hiệu quả.

So với việc khóc lóc hay yếu đuối, cách phản kích này thật sự khiến người ta phải thán phục.

Vu Âm suy nghĩ một lúc rồi gõ vào bàn, sau đó lấy một mảnh giấy từ ngăn kéo, viết một địa chỉ và thời gian, rồi đưa cho Vương Anna. “Vào thời gian và địa điểm này, sẽ có một đứa trẻ bị bỏ rơi, rất có duyên với cô. Đó là một cậu bé. Nếu hôm nay cô không đến tìm tôi, cuộc đời của cô sẽ giống như những gì cô vừa nói, cô sẽ tự sát.”

Vương Anna nhìn Vu Âm, ngạc nhiên và không thể tin vào những lời mình vừa nghe. Vu Âm tiếp tục: “Cô đã từng giúp đỡ cậu bé này, cậu bé sẽ nhớ ơn cô. Đây sẽ là một đứa trẻ biết ơn và có mối liên kết đặc biệt với cô.”

Vu Âm mỉm cười một cách ẩn ý: “Có lẽ đây chính là một loại nhân quả. Làm nhiều việc tốt, ắt sẽ được báo đáp.”

Vương Anna nhận lấy mảnh giấy từ tay Vu Âm, đọc qua nội dung một lần, rồi đột ngột xé nát và bỏ vào thùng rác. “Cảm ơn đại sư,” cô nói với giọng lạnh lùng, ánh mắt đầy quyết tâm. “Tôi sẽ không để số phận này quyết định cuộc đời tôi.”

Cô đứng dậy, chống tay vào bụng, quay sang nói với Đàm Gia Di: “Gia Di, hôm nay cảm ơn bạn đã đưa tôi đến đây. Nếu không, cả đời này tôi sẽ hối hận.”

Đàm Gia Di vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, hãy làm những gì bạn muốn. Nếu cần giúp đỡ, cứ nói với tôi.”

Vương Anna gật đầu, rồi bước ra ngoài cùng Đàm Gia Di. Trước khi lên xe, cô quay lại cửa sổ và cảm ơn Vu Âm một lần nữa.

Vu Âm đứng yên một chỗ, theo dõi Vương Anna rời đi. Cô cảm nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt trong tướng mạo của Vương Anna. Sự lạnh lùng, quyết đoán, và mạnh mẽ trong cô ấy đã bắt đầu nảy nở.

Vu Âm quay lại phòng khách, lấy chiếc vật trang trí bằng vàng mà cô vừa nhận được.

Vu Âm nhìn chiếc vật trang trí bằng vàng mà Vương Anna vừa tặng cô, lần đầu tiên cô nhận ra vàng có thể đẹp và thanh thoát đến vậy, không hề quê mùa như cô vẫn tưởng. Cô ngắm nhìn vật trang trí trong tay, rồi quay sang Đàm Từ, tìm một vị trí đẹp trong thư phòng của anh để trưng bày nó.

“Em sẽ để nó ở đây để cầu tài lộc cho anh,” Vu Âm nói, “Anh không cần phải làm việc vất vả nữa.”

Đàm Từ nhìn cô, không nói gì, nhưng ánh mắt anh chứa đầy sự trìu mến. Vu Âm lùi lại một bước, ngắm nhìn chiếc vật trang trí sáng lấp lánh, rồi mỉm cười hài lòng.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 286: Chương 286



Từ hôm đó, Vu Âm phát hiện ra mình bắt đầu yêu thích màu vàng óng ánh của vàng. Cô không thể ngừng suy nghĩ về nó, và từ khi chiếc vật trang trí được đặt trong thư phòng, nó đã trở thành điểm nhấn đặc biệt trong không gian sống của họ.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Vu Âm nghe thấy tiếng gọi của nhóc béo từ dưới nhà. Cô liền chạy nhanh xuống, ngay cả Đàm Từ cũng chưa kịp nói chuyện với cô. Tối đó, đầu bếp đã chuẩn bị món vịt quay mà Vu Âm rất thích, đặc biệt là phần cánh giòn rụm và cổ. Cô liền lấy hết phần cánh và cổ, nói đùa rằng đó là tinh hoa của con vịt.

Nhóc béo, ngày mai phải đi nhà trẻ, sau bữa tối, Đàm Gia Di đưa cậu bé về nhà. Vu Âm cảm thấy yên tâm khi thấy cậu bé được chăm sóc chu đáo. Cô lên phòng của Đàm Từ, dọn dẹp bồn tắm cho anh thật sạch sẽ rồi mới đổ nước vào.

Khi mọi thứ đã ổn thỏa, Vu Âm bước thẳng vào thư phòng và gọi Đàm Từ cùng Nghiêm Minh đến. Cô vừa cho thêm thuốc vào bồn tắm vừa nói với Đàm Từ: “Anh hãy đưa chân vào trước để thích ứng với nhiệt độ nhé. Vì để kích hoạt hiệu quả của thuốc, nhiệt độ nước sẽ cao hơn một chút so với khi anh ngâm mình bình thường.”

Nghiêm Minh, đứng bên cạnh, nhìn vào bồn tắm với vẻ ngạc nhiên, không nhịn được mà lên tiếng: “Đại sư của chúng ta cứ như đang nấu một nồi cao lương mỹ vị vậy. Những viên thuốc tròn tròn này trông giống quả hồi quá! Còn có cả hoa nữa chứ? Có phải là đang pha hương liệu cho Đàm tổng ngâm không? Để tránh cho Đàm tổng bị hôi đúng không?”

Vu Âm dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi nhìn Nghiêm Minh bằng ánh mắt khó tả. Cô khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Thôi anh đừng nói nữa, không thì lát anh lại cầm lên uống mất.”

Nghiêm Minh lập tức làm động tác bịt miệng, không dám nói thêm lời nào.

Vu Âm quay sang Đàm Từ, nhẹ nhàng dặn dò: “Lát nữa, Nghiêm Minh sẽ đỡ anh ngồi vào ghế bên này nhé. Anh hãy đưa chân vào trước để thích ứng với nhiệt độ. Sau khi quen rồi thì ngâm cả người vào, ngâm đến dưới ngực. Cứ ngâm đủ hai tiếng, rồi Nghiêm Minh sẽ đỡ anh ra. À mà đừng mất quá nhiều thời gian cho việc thích ứng nhé.”

Cô tiếp tục giải thích thêm: “Nhiệt độ nước sẽ duy trì được khoảng một canh giờ nhờ linh lực của em, sau một canh giờ thì nước sẽ dần nguội.”

Vu Âm nhìn đồng hồ rồi nói: “Em phải đến bệnh viện xem tình hình của mấy người Lưu Túc. Chờ anh ngâm xong, em sẽ quay lại.”

Cô quay lại nhìn Đàm Từ, chờ anh gật đầu đồng ý. Khi anh nhẹ nhàng gật đầu, Vu Âm mỉm cười và nói: “Vậy em đi ra ngoài trước nhé.”

Tài xế đã đợi sẵn ở cửa. Xe chạy nhanh từ biệt thự đến bệnh viện, chỉ mất khoảng nửa tiếng. Khi xe dừng lại tại bãi đậu xe, Lữ Văn Quân đã đứng chờ Vu Âm trước cửa tòa nhà khám bệnh cấp cứu.

Vu Âm bước ra khỏi xe, tiến lại gần Lữ Văn Quân và hỏi: “Tình hình của mấy người Lưu Túc ổn định chứ?”

Lữ Văn Quân đáp: “Có vài người đã ổn định và được chuyển sang phòng bệnh thường, nhưng vẫn còn một số người đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, chưa qua khỏi nguy hiểm.”

Lữ Văn Quân nhìn Vu Âm, rồi tiếp tục: “Các cơ quan liên quan đã yêu cầu danh sách những người đầu tiên được nhóm bác sĩ điều trị. Tôi sẽ gửi đến nhà cục trưởng ngày mai. Nếu cục trưởng có thời gian, có thể xem qua.”

Vu Âm nghe vậy, gật đầu: “Cảm ơn anh. Để tôi về kiểm tra tình hình thêm.”

Lữ Văn Quân dừng lại một chút rồi hỏi: “Nghe nói Dư Tiểu Ngư đã bắt đầu điều trị chân cho Đàm tổng? Tôi nhớ năm đó Đàm tổng bị thương rất nặng. Chân của Đàm tổng sau khi được cục trưởng điều trị, liệu có phục hồi hoàn toàn không?”

Vu Âm cười tự tin: “Sẽ phục hồi như ban đầu. Việc điều trị chân cho Đàm Từ có hơi phức tạp, nhưng không quá khó giải quyết.”

Lữ Văn Quân rất vui mừng khi nghe Vu Âm nói vậy. “Thật tuyệt vời,” anh nói, “Rốt cuộc Đàm Từ là em trai của Đàm Gia Di, mà Đàm Gia Di lại là con dâu của ông Triệu, cho nên tôi tự nhiên rất quý Đàm Từ.”

Khi họ bước vào thang máy, Lữ Văn Quân vừa ấn nút thang máy vừa nói thêm: “Cục trưởng, nhà bệnh viện này có một bác sĩ phẫu thuật mà không biết cô đã từng nghe đến chưa?”

“Đây là chuyện xảy ra cách đây hai năm,” Lữ Văn Quân bắt đầu, mắt anh đầy sự tiếc nuối. “Bác sĩ Tưởng là một bác sĩ phẫu thuật trẻ tuổi và tài năng. Thầy của cậu ấy luôn nói rằng cậu sinh ra là để làm nghề này. Tay nghề của cậu ấy vô cùng ổn định, và có một loại phẫu thuật mà ở trong nước, chỉ có bác sĩ Tưởng và thầy của cậu ấy mới làm được.”

Lữ Văn Quân dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nhưng thầy của bác sĩ Tưởng đã lớn tuổi, và cậu ấy đã nghỉ hưu để bác sĩ Tưởng kế thừa. Tuy nhiên, cách đây hai năm, một sự cố đã khiến bác sĩ Tưởng không bao giờ có thể lên bàn mổ nữa. Đối với nhiều bệnh nhân, đây là một tổn thất lớn. Còn đối với bác sĩ Tưởng, điều này vô cùng đáng tiếc, vì cậu ấy còn rất trẻ, lẽ ra phải ở vị trí cao hơn và đạt được nhiều thành tích hơn nữa.”

Lữ Văn Quân kể xong, một người đứng trong thang máy bắt đầu chen vào câu chuyện.

“Ôi, tôi biết rõ về bác sĩ Tưởng!” Người này lên tiếng. “Vài năm trước, chính bác sĩ Tưởng là người phẫu thuật cho tôi. Thật sự, bác sĩ Tưởng là một bác sĩ rất tốt.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 287: Chương 287



Anh ta tiếp tục: “Sau ca phẫu thuật của tôi khoảng một tuần, bác sĩ Tưởng bị một bệnh nhân tấn công. Người bệnh đó thực sự quá vô lý, rõ ràng là gia đình anh ta không chịu trả tiền viện phí cho việc điều trị, nhưng lại đi đánh bác sĩ Tưởng, nói rằng bác sĩ Tưởng không cứu anh ta khi thấy anh ta chết. Anh ta còn muốn vu cáo bác sĩ Tưởng.”

Người này thở dài rồi tiếp tục: “Bác sĩ Tưởng bị c.h.é.m vào tay rất nặng. Sau khi vết thương lành, tay của cậu ấy đã không còn đủ khả năng để lên bàn mổ nữa.”

Anh ta nhíu mày, nói tiếp: “Sau đó, rất nhiều bệnh nhân trong tình huống tương tự, có tiền thì ra nước ngoài chữa bệnh, không có tiền thì… chỉ có thể chịu đựng. Thật sự là một sự đáng tiếc.”

Một người khác trong thang máy cũng đồng tình: “Đúng vậy, bác sĩ Tưởng là một bác sĩ giỏi, làm việc nghiêm túc và luôn đối xử tốt với bệnh nhân. Một bác sĩ trẻ tuổi như vậy, vốn có một tương lai vô cùng rộng mở. Thật sự rất đáng tiếc.”

Lữ Văn Quân không ngạc nhiên khi nghe những người xung quanh tham gia vào cuộc trò chuyện. Ai nhắc đến bác sĩ Tưởng đều không thể tránh khỏi một câu “đáng tiếc”. Chuyện về bác sĩ Tưởng đã được nhiều người biết đến, và mọi người đều cảm thấy rất tiếc nuối cho cậu ấy, cũng như những bệnh nhân không còn cơ hội được chữa trị bởi một bác sĩ tài năng như vậy.

Lữ Văn Quân đang muốn hỏi Vu Âm liệu cô có thể giúp bác sĩ Tưởng không thì thang máy dừng lại ở tầng 4, cửa thang máy mở ra và một vài người bước vào.

Vì thang máy đã đông người, Lữ Văn Quân lo lắng người đứng cạnh sẽ va vào Vu Âm, nên vội vàng kéo người đó ra khỏi vị trí.

“Thang máy rộng như vậy, đừng cứ chen lấn phía sau như thế, phía sau còn có người đứng đấy,” Lữ Văn Quân lên tiếng nhắc nhở.

Vu Âm lúc này đang cúi đầu xem điện thoại, một bên tai nghe Lữ Văn Quân nói chuyện. Cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang dõi theo mình, Vu Âm ngẩng đầu lên và bất ngờ nhìn thấy Dương Thục Phân.

Dương Thục Phân, khi thấy Vu Âm cuối cùng cũng chú ý đến mình, liền xô đẩy người bên cạnh ra, rồi lập tức quỳ xuống trước mặt Vu Âm.

“Xin đại sư cứu con trai tôi. Tôi đã mất một người con rồi, tôi không thể mất thêm người con nào nữa. Giờ tôi chỉ còn lại mỗi nó thôi. Đại sư, tôi cầu xin cô, xin cô thương xót, xin cô cứu con trai tôi.”

Dương Thục Phân vừa nói vừa liên tục cúi đầu lạy Vu Âm, hành động này làm cho nhiều người xung quanh sợ hãi, vội vàng rời khỏi thang máy. Họ không khỏi nghĩ rằng Dương Thục Phân có thể đang gặp vấn đề tâm lý.

Lữ Văn Quân nhìn cảnh tượng này và hỏi Vu Âm: “Cục trưởng, có quen biết người này không?”

Một người đứng ngoài thang máy nhìn thấy Dương Thục Phân và Vu Âm, liền nhận ra ngay. “Ôi, hóa ra tôi lại gặp được thần tượng của mình ở bệnh viện! Đó chính là Vô Phương Cốc Vu Âm!”

Những người đang chờ thang máy thấy cảnh tượng này, liền tụ tập lại để xem. Khi họ nhận ra Vu Âm, họ bắt đầu bàn tán xôn xao. Và khi nhìn thấy người phụ nữ đang quỳ lạy Vu Âm, họ đều cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Trong thang máy, một người trong đám đông nhận ra Dương Thục Phân và lên tiếng: “Này, không phải là Dương Thục Phân, người hôm trước đến xem bói sao?”

Một người khác, có vẻ tò mò, hỏi tiếp: “Ai biết con trai của Dương Thục Phân sao rồi? Nghe nói là con trai và con dâu của bà ấy lái xe lao xuống sông, hai người được vớt lên nhưng chỉ còn thoi thóp. Các bác sĩ đang cố gắng cứu chữa.”

“Làm sao có thể lái xe xuống sông được nhỉ?” Một người trong đám đông ngạc nhiên hỏi. “Chẳng lẽ không có bằng lái? Hay là đạp nhầm chân ga thành chân phanh?”

Một người khác lại nói: “Thành phố lớn mà, làm sao có thể lái xe xuống sông được?”

Trong lúc này, một người thân của Dương Thục Phân đứng phía sau nhỏ giọng giải thích: “Chúng tôi vừa mới chia tay nhau, chưa về đến nhà thì nhận được điện thoại và vội vã đến bệnh viện.”

Một người trong nhóm lại lên tiếng: “Làm sao mà lái xe xuống sông được? Chẳng phải là không có bằng lái sao? Hay là đạp nhầm chân ga thay vì phanh?”

Người thân của Dương Thục Phân lại nói: “Bằng lái thì họ đã thi từ lâu rồi. Nghe nói thời đại học họ đã thi, nhưng mà không có xe và cũng không có ý định lái đi đâu. Chỉ là tối nay, lúc ăn cơm con trai bà ấy vui quá nên uống vài ly rượu. Chúng tôi đã khuyên rất nhiều lần rồi, bảo là uống rượu đừng lái xe, nhưng con trai bà ấy không nghe. Cứ nói là uống rượu giỏi, vài ly không sao, rồi bảo muốn đưa vợ đi ngắm cảnh lãng mạn một chút.”

“Chúng tôi với tư cách người thân cũng đã khuyên can hết lời rồi mà không được, ai ngờ lại xảy ra chuyện này. Thật sự là rất đáng tiếc.”

Mọi người trong họ hàng đều bày tỏ sự lo lắng, nhưng lo hơn là sợ rằng sau này Dương Thục Phân sẽ quay lại tìm mọi người gây sự, vì vốn dĩ bà ta cũng không phải là người biết phân biệt đúng sai.

Lúc này, Vu Âm và Lữ Văn Quân vừa bước vào thang máy, Dương Thục Phân đột nhiên khóc lóc và đuổi theo họ. Bà ta muốn kéo Vu Âm lại nhưng bị Lữ Văn Quân ngăn lại.

“Đại sư, cô không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu được,” Dương Thục Phân van xin, “Mọi người đều nói cô rất giỏi, cô cầu xin cứu con trai tôi đi.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 288: Chương 288



Dương Thục Phân lại quỳ xuống trước mặt Vu Âm, cúi đầu cầu xin: “Tôi xin cô, cô thương hại tôi đi. Tôi chỉ còn một đứa con trai, con trai tôi không thể c.h.ế.t được.”

Vu Âm nhìn Dương Thục Phân, đôi mắt lạnh lùng, rồi cất lời: “Dương Thục Phân, tôi có thể chỉ cho bà một con đường.”

Bà ta ngẩng lên nhìn Vu Âm với ánh mắt đầy hy vọng. Vu Âm tiếp tục: “Bà và chồng bà bây giờ hãy đi tìm con dâu cả của bà, sang tên căn nhà bà đang ở cho cháu gái. Sau đó, bà phải xin lỗi con dâu cả và đến mộ của con trai cả để thắp hương xin lỗi. Nếu bà làm được những điều này, tôi sẽ giúp bà.”

Khi nghe Vu Âm nói xong, sắc mặt Dương Thục Phân ngay lập tức thay đổi. Bà ta đứng bật dậy, tức giận chỉ vào Vu Âm và mắng: “Loại người có quyền thế như cô thật độc ác! Con bé kia đã cho cô bao nhiêu tiền mà cô muốn giúp nó chiếm hết tài sản nhà chúng tôi?”

Bà ta tiếp tục lớn tiếng: “Cô tưởng mình thật giỏi lắm à? Cô cũng là kẻ lòng dạ đen tối! Cô thấy c.h.ế.t mà không cứu, cô sẽ bị sét đánh, cô sẽ không c.h.ế.t yên đâu!”

Chưa dứt câu, Dương Thục Phân bất ngờ bị một lực mạnh hất mạnh vào tường. Cả thang máy im lặng, mọi người chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của Vu Âm và Dương Thục Phân như một đống bùn bị ném vào tường.

“Tôi chỉ cứu người đáng cứu,” Vu Âm lạnh lùng nói, “Không tin nhân quả, không nghe lời khuyên thiện, cuối cùng tự mình chuốc lấy hậu quả.”

Họ hàng của Dương Thục Phân tìm đủ mọi cách để thuyết phục bà, nhưng rõ ràng Dương Thục Phân vẫn không thể từ bỏ số tiền bồi thường khổng lồ từ vụ tai nạn của con trai lớn.

Muốn có cái này lại muốn có cái kia, liệu trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?

Họ không phải là một gia đình nghèo khó, mà là một gia đình toàn những người tiêu xài hoang phí, mua nhà mua xe. Trong khi đó, người thực sự được sở hữu số tiền này lại phải cùng đứa con nhỏ trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả.

“Nhận tiền của người khác mà không trả lại, sớm muộn cũng phải trả giá đắt!” Vu Âm nói, ánh mắt sắc bén. “Vậy mà các người còn dám thốt ra những lời lẽ th* t*c như thế với tôi. Gia đình các người chỉ có một con đường: c.h.ế.t càng nhanh càng thảm!”

Nàng nhấn giọng, ánh mắt đầy uy h**p: “Ta cho các người một đêm để suy nghĩ. Nếu đến lúc bình minh mà vẫn tiếc rẻ số tiền không thuộc về mình để trả lại người khác, thì hãy tranh thủ thời gian còn lại để chuẩn bị hậu sự, lo liệu tang lễ và đặt vài hũ tro cốt đi!”

Dứt lời, Vu Âm xoay người bước về phía cầu thang.

Phía sau, Dương Thục Phân lập tức ngã quỵ xuống đất, khóc lóc gào thét:
“Vu Âm! Đại sư! Xin đừng đi! Tôi đưa cô mười vạn, xin hãy mang con trai tôi đi! Nó đã c.h.ế.t rồi, làm sao nó có thể quay lại quấy phá chúng tôi được nữa? Chúng tôi cũng là người thân của nó mà. Chẳng lẽ nó muốn biến thành ác quỷ để hại cả gia đình chúng tôi sao?”

Vu Âm dừng bước, ngoái đầu nhìn, rồi bật cười nhạt: “Thật đáng thương, chẳng biết sống c.h.ế.t là gì.”

Sau khi giải quyết xong chuyện của Dương Thục Phân, Vu Âm và Lữ Văn Quân nhanh chóng lên tầng sáu, nơi Lưu Túc cùng những người khác đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Lữ Văn Quân nói: “Vu Âm, nếu cần gì, tôi sẽ hỗ trợ hết mình.”

Vu Âm gật đầu, đáp: “Anh kêu bác sĩ Tưởng đến gặp tôi. Tôi muốn hỏi tình trạng cụ thể của bệnh nhân trước khi quyết định liệu có thể chữa trị hay không.”

“Được. Cảm ơn cô rất nhiều! Dù kết quả ra sao, tôi cũng biết ơn cô vì đã quan tâm.” Lữ Văn Quân tỏ vẻ xúc động.

Khi đến nơi, đội ngũ bác sĩ điều trị chính của Lưu Túc đều đã có mặt, chờ sẵn để hỗ trợ. Vu Âm thay đồ bảo hộ, bước vào phòng đặc biệt. Nàng khéo léo sử dụng linh khí bảo vệ các cơ quan quan trọng của bệnh nhân, tranh thủ thêm thời gian để cơ thể họ tự hồi phục.

Rời tầng sáu, cả hai đi xuống tầng dưới, đến phòng bệnh của Mã Bảo Cương và Mầm Vĩ. Nhưng khi vừa tới trạm y tá tầng năm, họ bị chặn lại bởi một đám đông đang gây náo loạn.

Một người phụ nữ lớn tuổi, cầm loa phóng thanh, chỉ tay vào một nữ y tá trẻ, lớn tiếng chửi bới:
“Mọi người đến mà xem! Chính cô ta, con hồ ly tinh này, đã vu oan cho con trai tôi ăn trộm đồ lót của cô ta. Nó vì không chịu nổi nhục nhã nên đã nhảy từ tầng ba xuống, giờ gãy chân nằm liệt giường! Cô ta phải bồi thường tất cả chi phí thuốc men, tổn thất danh dự cho con tôi!”

Đám đông đồng loạt hùa theo, tiếng la ó ồn ào không dứt.

Cô y tá trẻ bị dồn lùi về phía bàn làm việc. Y tá trưởng vội kéo cô ra phía sau, nghiêm giọng quát:
“Nếu các người còn tiếp tục gây rối, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức!”

Một bà cụ lập tức đáp trả, dùng loa khuếch đại giọng nói:
“Chính cô ta sai, nên mới sợ không dám báo cảnh sát chứ gì! Bây giờ còn dám lớn tiếng đe dọa chúng tôi nữa à?”

Cô y tá trẻ, với khuôn mặt mệt mỏi, bước ra từ phía sau y tá trưởng, cố giữ bình tĩnh:
“Sáng nay, khi tôi ra phơi đồ, tận mắt tôi thấy con trai bà, Trịnh Hiếu Thắng, trèo qua cửa sổ phòng tôi để trộm đồ lót. Đây không phải lần đầu tiên. Trong ba tháng qua, tôi đã mất hơn mười bộ đồ lót! Nếu không phải cậu ta, thì tại sao cậu ta lại đưa tay qua cửa sổ phòng tôi làm gì?”

Cô y tá trẻ, giọng đầy phẫn uất, cố giữ bình tĩnh:
“Khi tôi bắt quả tang cậu ta, cậu ta lập tức chạy lên tầng trên. Tôi bảo sẽ gọi cảnh sát thì cậu ta đứng trên lầu hét lên rằng sẽ nhảy. Tôi vừa lấy điện thoại ra thì cậu ta đã tự nhảy xuống! Nếu cậu ta không làm gì sai, thì tại sao phải hành động như vậy?”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 289: Chương 289



ô tiếp tục, ánh mắt nhìn thẳng vào bà Trịnh:
“Tôi đã nhân nhượng cho nhà bà, không báo cảnh sát, vậy mà giờ bà còn đổ tội ngược lại cho tôi? Trên đời này có người vô lý như gia đình bà không?”

Cô y tá trẻ nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, giọng nói càng lúc càng run:
“Nếu các người còn tiếp tục vu khống và gây náo loạn, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!”

Dứt lời, cô y tá đặt mạnh hộp dụng cụ lên bàn, kéo ngăn kéo lấy điện thoại.

Bà Trịnh lớn tiếng thách thức:
“Cô cứ gọi đi! Để xem cảnh sát đến, liệu cô có thoát khỏi chuyện này không! Cô cũng phải bồi thường cho gia đình tôi!”

Đúng lúc đó, Trịnh Hiếu Thắng từ phòng bệnh lăn xe ra, hét toáng lên:
“Không được gọi cảnh sát! Ai dám gọi, tôi sẽ nhảy lầu! Lần này, tôi sẽ nhảy từ sân thượng bệnh viện xuống!”

Cậu ta tiếp tục gào:
“Tôi không ăn trộm q**n l*t của cô đâu! Tôi thề! Nếu tôi trộm, hãy để sét đánh c.h.ế.t tôi, xe tông c.h.ế.t tôi, hay thậm chí cho tôi nghẹn c.h.ế.t khi đang ăn!”

Lời của Trịnh Hiếu Thắng khiến đám đông xung quanh bắt đầu bàn tán. Có người lên tiếng trách cô y tá:
“Cô làm việc quá đáng quá, sao lại dồn ép người ta đến mức phải nhảy lầu? Không phải cô còn trẻ mà đã học cách rủa ếm người khác chứ?”

Y tá trưởng đứng bên cạnh chất vấn:
“Vậy cậu làm gì mà lại sợ người ta báo cảnh sát như thế?”

Trịnh Hiếu Thắng gân cổ cãi lại:
“Tôi không ăn trộm đồ lót của cô ấy! Tôi chẳng làm gì sai, vậy tại sao tôi phải chịu sự oan uổng này? Chuyện này lan ra ngoài thì danh dự của tôi sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!”

Những người lớn tuổi trong đám đông bắt đầu tỏ vẻ đồng tình với Trịnh Hiếu Thắng. Họ cho rằng, dù sao, nếu mọi chuyện đến tai cảnh sát, danh dự của chàng trai trẻ này sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Trịnh Hiếu Thắng nhìn chằm chằm vào cô y tá trẻ, giọng đầy mỉa mai:
“Cô có bằng chứng gì để nói tôi với tay qua cửa sổ phòng cô lấy đồ? Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua ban công nhà cô, chứ chẳng làm gì cả!”

Cậu ta hạ giọng, cố tình buông lời xúc phạm:
“Cô gái như cô mà tưởng mình là mỹ nhân sao? Ai rảnh rỗi mà đi ăn trộm đồ lót của cô chứ? Có lẽ chính cô phơi không kỹ, bị gió thổi bay mất rồi!”

Trịnh Hiếu Thắng nói đến đây, quay sang đám đông xung quanh rồi cười khinh bỉ:

“Có khi cô ấy cố ý phơi đồ lót ở ban công để câu dẫn ai đó. Biết tôi hay đi ngang qua, cô treo đồ ra để dụ dỗ tôi, đúng không? Tôi ghét những cô gái ngoại tỉnh như cô!”

Nghe vậy, bà Trịnh tức giận hùa theo:
“Gì cơ? Cô ta dám quyến rũ con trai tôi? Gia đình chúng tôi không bao giờ chấp nhận loại con gái ngoại tỉnh như cô đâu! Cô gái trẻ như cô, không biết sống tốt, lại đi học mấy trò hồ ly tinh quyến rũ đàn ông. Các cô gái ngoại tỉnh thấy đàn ông bản địa là cứ bám lấy không buông à?”

Hai mẹ con càng nói càng quá đáng. Cô y tá trẻ, Tiểu Hạ, nghẹn ngào giải thích trong vô vọng, nhưng tiếng nói của cô hoàn toàn bị át bởi những lời xúc phạm chua ngoa của bà Trịnh. Đám đông xung quanh cũng góp lời, chỉ trích cô là người không biết xấu hổ.

Đúng lúc đó, Vu Âm bước tới, ánh mắt sắc bén, giọng lạnh lùng vang lên:
“Đủ rồi!”

Nàng tiến lên bảo vệ Tiểu Hạ, đối mặt với đám đông:
“Có chuyện thì báo cảnh sát! Sao còn đứng đây gây náo loạn? Gọi cảnh sát ngay đi! Để xem ai đúng ai sai! Những người này tụ tập làm loạn ở bệnh viện, cứ để cảnh sát đến xử lý từng người!”

Nàng nhìn quanh, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng gương mặt đang hóng chuyện:
“Các người thấy tận mắt Tiểu Hạ quyến rũ ai chưa? Nếu chưa, sao dám đứng đây buông lời xúc phạm người khác? Không biết rõ mà vẫn đổ lỗi, các người không sợ nghiệp báo à?”

Cả đám đông im bặt, không ai dám lên tiếng nữa. Không khí bỗng trở nên nặng nề. Vu Âm nhìn bà Trịnh và Trịnh Hiếu Thắng, lạnh lùng nói:
“Chuyện này, cảnh sát sẽ giải quyết. Tốt nhất, các người chuẩn bị tinh thần đi!”

“Cô là ai mà dám vào đây làm loạn thế này?” – Bà Trịnh lớn tiếng hét vào mặt Vu Âm, cầm chiếc loa uy h**p.

Vu Âm chỉ liếc nhìn bà ta, bước tới tước lấy chiếc loa một cách dứt khoát, ném mạnh xuống đất. Chiếc loa vỡ tan tành dưới chân cô.

“Đây là bệnh viện, không phải chợ. Bà mang thứ này vào đây làm ồn ào, nếu người bệnh tim nghe thấy mà c.h.ế.t thì bà chịu trách nhiệm sao?” – Vu Âm lạnh lùng nói, rồi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ ném về phía bà Trịnh.

Bà Trịnh sợ hãi lùi lại vài bước, ánh mắt kinh hoàng. Chưa bao giờ bà thấy ai có thể giẫm nát một chiếc loa dễ dàng như vậy.

Khi Vu Âm vừa quay lưng bước ra khỏi phòng, cô bắt gặp một y tá trẻ đứng gần đó. Người y tá rụt rè nhưng ánh mắt ánh lên sự biết ơn: “Cảm ơn cô vì đã giúp đỡ tôi.”

Vu Âm khoanh tay, nhìn cô y tá: “Một quẻ một ngàn, cô có muốn tôi xem hộ cái q**n l*t của cô bị lạc ở đâu không?”

Y tá ngạc nhiên, nhưng gật đầu lia lịa rồi đưa điện thoại của mình cho Vu Âm.

“Để tránh bị lợi dụng thông tin, cô tự ghi ngày sinh vào đi.” – Vu Âm vừa nói vừa đưa lại điện thoại cho y tá.

Khi y tá đang loay hoay ghi thông tin, một người họ hàng của nhà Trịnh đứng gần đó bật cười chế giễu: “Cô ta là lừa đảo đấy! Đời nào có chuyện bói q**n l*t!”

Vu Âm chỉ nhếch mép, ánh mắt đầy thương hại: “Tội nghiệp bà, sống đến tuổi này mà vẫn ngu thế.”

Người phụ nữ lập tức gào lên: “Cô nói cái gì? Tôi xé miệng cô ra bây giờ!”
 
Back
Top Bottom