Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 260: Chương 260



Vu Âm quan sát kỹ n.g.ự.c của cả hai, nhận thấy vết sẹo đen giống như Mã Bảo Cương. Đây là dấu hiệu của việc bị đọc tâm thuật, và dấu vết này sẽ mờ dần trong vài ngày tới. Điều này chứng tỏ họ đã bị đọc tâm, nhưng đã được rút bỏ. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, Vu Âm cảm thấy rùng mình. Lưu Túc chỉ còn lại hai hốc mắt đẫm máu, trong khi Mầm Vĩ miệng đầy m.á.u và không còn một chiếc răng nào.

Dù vậy, cả hai vẫn còn ý thức, cơ thể vẫn còn cử động, nhưng do bị treo lơ lửng trong nước và bị thương nặng, các cử động của họ rất yếu ớt. Vu Âm đứng trên kiếm, lợi dụng lúc hệ thống giám sát bị hỏng, phá hủy hoàn toàn thiết bị giám sát và tạo ra ảo giác rằng hệ thống bị lỗi đột ngột.

Cô không vội đánh thức Mầm Vĩ và Lưu Túc, mà đợi đến khi tình hình lắng xuống. Quả nhiên, sau hai phút, hai tên lính gác to con đuổi tới, mỗi người cầm súng.

“Như tôi đã nói, làm sao có thể có người đột nhập vào nhà tù được? Nhìn đi, chắc chắn là máy theo dõi bị hỏng rồi.” Một tên lính gác kiểm tra xung quanh rồi cất s.ú.n.g vào.

Một tên lính khác tiến lại gần để kiểm tra hướng đi của họ. Hắn chỉ chịu bỏ cuộc khi không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào. “Sáng mai nhớ thông báo cho người đến sửa,” hắn lẩm bẩm.

“Đi thôi, chúng ta về. Nơi này vừa bẩn vừa ẩm ướt,” tên lính cầm đèn pin chiếu vào trong nhà tù ngầm rồi gọi lớn: “Này hai người, các người chưa c.h.ế.t đâu. Thuốc đại ca mang về đúng là có tác dụng, có thể khiến chúng luôn tỉnh táo mà không c.h.ế.t được.”

Dưới ánh sáng lờ mờ của nhà tù ẩm thấp, hai người đàn ông vừa cười khẩy vừa rời đi. Đúng như Vu Âm dự đoán, nơi này luôn có người theo dõi. Chỉ khi chắc chắn rằng họ đã đi xa hơn mười phút, cô mới lộ diện. Vu Âm hạ thấp giọng, gọi khẽ:

“Lưu Túc! Mầm Vĩ! Các anh có thể nghe tôi nói không?”

Cô không dám lớn tiếng, bởi không biết tình trạng của họ hiện tại ra sao. Từ trong bóng tối, Mầm Vĩ là người phản ứng trước. Hắn từ từ mở mắt, khó nhọc ngẩng lên. Qua khe song sắt, hắn nhìn thấy một cô gái trẻ, ánh mắt kiên định đang nhìn hắn. Chính cô là người vừa gọi tên hắn và Lưu Túc.

Mầm Vĩ nhếch môi, cười nhạt:
“Muốn chơi trò gì nữa đây? Muốn g.i.ế.c thì cứ giết, muốn c.h.é.m thì tùy các người!”

Sau bao nhiêu thủ đoạn tàn nhẫn, hắn chỉ muốn họ dứt khoát kết liễu mình cùng Lưu Túc, để khỏi phải chịu đựng cuộc sống lay lắt này thêm nữa. Giọng nói của hắn trầm đục, khó nghe, bởi hàm răng đã mất hết.

Vu Âm kiên nhẫn, mất một lúc mới hiểu được sự hiểu lầm của hắn. Cô rút từ trong túi ra giấy chứng nhận, đưa qua khe hở của song sắt cho hắn xem.

“Tôi là Vu Âm, cục trưởng Đặc Sự cục, thuộc cơ quan an ninh quốc gia. Tôi đến đây để cứu các anh. Mã Bảo Cương đã được đưa đi an toàn.”

Ánh mắt Mầm Vĩ sững sờ nhìn tấm giấy chứng nhận. Hắn chưa từng nghe đến cơ quan đặc vụ này, nhưng tấm giấy chứng nhận trông rất thật, khiến hắn bắt đầu d.a.o động.

“Bảo Cương sao rồi?” Hắn ngập ngừng hỏi, rồi lắc đầu ngờ vực. “Chỉ có mình cô thôi sao? Cô định đưa chúng tôi ra khỏi đây kiểu gì? Nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, chìa khóa cổng do tên lính canh Đại Hùng giữ. Để ra ngoài phải vượt qua nhiều lớp bảo vệ, chưa kể hệ thống báo động. Chúng tôi không thể trốn thoát được đâu. Đừng vì chúng tôi mà gặp nguy hiểm. Tình trạng này, chúng tôi thậm chí còn chưa chắc trụ nổi đến cổng lớn!”

Lưu Túc bên cạnh khẽ ho vài tiếng. Cơ thể hắn yếu hơn nhiều so với Mầm Vĩ, thậm chí đôi mắt cũng không còn nhìn thấy. Nhưng hắn lặng lẽ lắng nghe từng lời trao đổi.

Vu Âm chỉ cười nhẹ, bước đến gần cửa sắt.

“Khóa? Chỉ là đồ chơi thôi!”

Cô đặt tay lên chiếc khóa sắt, dùng một lực mạnh. Tiếng “rắc” vang lên, chiếc khóa vỡ vụn thành từng mảnh trong tay cô. Vu Âm thả những mảnh vụn xuống bể nước bên cạnh, khẽ cười.

“Nhìn đi, chiếc khóa này chẳng là gì với tôi. Trên đời này không có khóa nào tôi không mở được, cũng không có ai mà tôi không thể cứu!”

Nói xong, cô tiến đến gần hai người, đặt một tay lên trán mỗi người. Một luồng khí ấm áp từ bàn tay Vu Âm truyền vào cơ thể họ, mang theo cảm giác dễ chịu kỳ lạ. Những con đỉa đáng sợ bám trên người họ bị sức mạnh này đánh bật, rơi xuống nước và lập tức tan thành bột phấn.

Mầm Vĩ và Lưu Túc ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời. Vu Âm rút từ trong túi ra một vật giống như móng vuốt sắc bén, chỉ cần một động tác nhanh gọn, cô cắt đứt những sợi xích thô to trói buộc họ.

“Xong rồi, các anh tự do.”

Vu Âm nhẹ nhàng đỡ họ ra khỏi bể nước, rồi lấy từ chiếc bao bên mình hai lá bùa nhỏ hình người. Cô nhanh chóng lấy một ít tóc và m.á.u từ Lưu Túc và Mầm Vĩ, niệm chú biến hai lá bùa thành hình hài của họ.

Đặt hai lá bùa vào bể nước, Vu Âm dùng thuật pháp che mắt, khiến chúng giống hệt hai người thật. Mầm Vĩ và Lưu Túc nhìn nhau, không giấu được sự thán phục.

“Cô… cô thật sự là ai vậy?” Mầm Vĩ lắp bắp hỏi.

Vu Âm chỉ cười, ánh mắt sáng rực:
“Là người sẽ đưa các anh ra khỏi địa ngục này.”

Trong làn ánh sáng yếu ớt, Vu Âm cẩn thận hoàn thành những bước cuối cùng. Hai lá bùa trên mặt nước không chỉ trông giống hệt Lưu Túc và Mầm Vĩ mà còn có thể cử động, thu hút lũ đỉa đang bơi lượn. Sau khi ổn thỏa, cô tiếp tục tạo một chiếc khóa giả từ lá bùa và thay thế chiếc khóa thật bằng thuật pháp tinh vi.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 261: Chương 261



Vu Âm cau mày khi quan sát xung quanh. Kỹ năng dịch chuyển tức thời của cô cần bề mặt đất tự nhiên, nhưng ở đây toàn là bê tông, khiến việc thi triển thuật pháp trở nên khó khăn. Thêm vào đó, cô chỉ có thể mang một người một lần. Dù đã che mắt hệ thống giám sát tạm thời, cô biết mình phải khẩn trương trước khi bất kỳ ai phát hiện ra.

Khi rời khỏi khu vực bể nước, Vu Âm nhận thấy cửa kho hàng vẫn mở. Nhưng khi quay lại lần nữa, cửa đã đóng kín, còn người canh gác ban đầu lơ đãng nghịch điện thoại giờ đã nằm ngủ ngon lành trên chiếc sofa. Hệ thống giám sát vẫn hoạt động, và cô biết chắc rằng luôn có người theo dõi qua màn hình.

Quay lại nhìn Mầm Vĩ, cô hỏi nhỏ:
“Anh biết phòng điều khiển ở đâu không?”

“Ở tầng hai,” Mầm Vĩ đáp, giọng yếu ớt. “Phía bên phải, có một căn phòng nhỏ. Trên cửa có dán hình tượng giống như thần canh cửa của chúng.”

Nghe vậy, Vu Âm gật đầu.
“Được rồi. Anh và Lưu Túc chờ ở tầng một. Tôi sẽ tạo kết giới bảo vệ hai người trước khi xử lý những kẻ giám sát. Muốn ra ngoài, nhất định phải qua cửa chính.”

Mầm Vĩ hơi do dự. “Cửa chính có hai camera giám sát đối diện nhau, lại có một người canh gác ngủ ngay đó. Nếu cô vào phòng điều khiển, người này sẽ phát hiện ngay.”

“Vậy tôi phải xử lý cả hệ thống giám sát lẫn kẻ canh gác.” Vu Âm trầm giọng, ánh mắt sắc bén.

Sau khi dặn dò kỹ lưỡng, cô lập tức hành động. Đặt lớp kết giới vững chắc bảo vệ Mầm Vĩ và Lưu Túc, cô tiến về phía cửa chính. Người canh gác vẫn say ngủ, không hay biết nguy hiểm cận kề. Vu Âm nhanh chóng tiếp cận, một tay bóp cổ kéo hắn ra khỏi ghế. Kẻ này bị bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã bị cô dùng lực quét mắt qua hệ thống mở khóa. Ngay sau đó, tiếng “rắc” vang lên khi cổ hắn bị bẻ gãy gọn ghẽ. Vu Âm ném xác hắn ra ngoài, không để lại dấu vết nào đáng nghi.

Cô quay lại kho hàng, lần lượt xách Lưu Túc và Mầm Vĩ lên. Nhẹ nhàng như không, Vu Âm băng qua không gian với tốc độ đáng kinh ngạc, nhanh đến mức cả hai người chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh lướt qua.

Lưu Túc, dù không thể nhìn thấy, vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Hắn lặng người, suy nghĩ:”Con người có thể di chuyển nhanh đến thế sao? Thật giống như trong phim, một cơn gió mạnh thổi qua, và tôi đã ở một nơi khác.”

Chỉ trong tích tắc, Vu Âm đã đưa cả hai đến nơi an toàn – một khu vườn chuối yên tĩnh, cách xa kho hàng đầy nguy hiểm.

“Ở đây tạm thời sẽ an toàn,” Vu Âm vừa tạo kết giới vừa giải thích. “Tôi chỉ có thể mang một người đi mỗi lần, nhưng tôi sẽ quay lại rất nhanh.”

Mầm Vĩ lập tức lên tiếng:
“Đưa Lưu Túc đi trước. Hắn bị thương nặng hơn tôi.”

“Được,” Vu Âm gật đầu, đặt Mầm Vĩ vào trong kết giới. Trước khi rời đi, cô dặn dò:
“Anh không được rời khỏi kết giới. Chỉ cần ở trong đây, không ai có thể làm tổn hại đến anh. Tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể.”

Vu Âm nhanh chóng bế Lưu Túc rời khỏi nơi nguy hiểm, gió lạnh vờn quanh nhưng cô không dám chậm trễ. Địa điểm cô đến đầu tiên là Đặc Sự Cục, nơi mà cô tin rằng Lữ Văn Quân có thể giúp đỡ.

“Chú Lữ!” Vu Âm cất tiếng gọi khi đến gần.

Lữ Văn Quân đang đứng trước cửa Đặc Sự Cục, hỗ trợ các bác sĩ đưa người bị thương lên xe cứu thương. Nghe tiếng gọi, ông lập tức quay đầu lại. Khi nhìn thấy Vu Âm ôm Lưu Túc, gương mặt ông lộ rõ sự ngạc nhiên.

“Đây là Lưu Túc,” Vu Âm giải thích ngắn gọn. “Chú giúp tôi chăm sóc anh ấy. Còn một người nữa, tôi sẽ quay lại đưa về sau.”

Lữ Văn Quân gật đầu, đỡ lấy Lưu Túc từ tay cô. Không chậm trễ, Vu Âm lập tức quay lại nơi cũ.

Dù đã vận dụng tốc độ nhanh nhất, khi đến nơi, cô lập tức nhận ra tình hình đã thay đổi. Trước mặt cô là một cô gái trẻ tóc dài đứng giữa kết giới. Ánh mắt sắc lạnh của người đó khiến Vu Âm lập tức đề phòng.

“Phan Liễu Nhi.”

Tiếng Mầm Vĩ cất lên, giọng vừa căng thẳng vừa tức giận. “Cô ta là nhân vật quan trọng trong tổ chức này. Chính vì sự xuất hiện của cô ta, chúng tôi mới bị bại lộ.”

Vu Âm hơi nhíu mày, quan sát Phan Liễu Nhi từ đầu đến chân.

“Chắc chắn cô ta không đến đây vô tình. Cô phải cẩn thận, không chừng cô ta là đồng đội của cô. Nhưng cũng có thể…”

“…là kẻ thù,” Vu Âm lạnh lùng tiếp lời.

Kết giới mà Vu Âm thiết lập đang bị phá hoại. Hàng trăm con sâu nhỏ bò trườn, gặm nhấm từng chút một, cố gắng xâm nhập vào bên trong. Phan Liễu Nhi rõ ràng đang sử dụng cổ thuật để phá hủy kết giới.

“Cô là người phương nào?” Phan Liễu Nhi cất tiếng hỏi, từng bước tiến gần Vu Âm.

“Cô là hậu duệ của Vu tộc?” Ánh mắt Vu Âm lướt qua ngón tay của Phan Liễu Nhi. Dù ánh sáng yếu, cô vẫn nhận ra những chuyển động kỳ lạ dưới làn da trắng nhợt nhạt.

Phan Liễu Nhi khẽ nhếch môi, dùng bàn tay che đậy một cách khéo léo. Nhưng những dấu hiệu này không qua được mắt Vu Âm.

Ở Vô Phương Cốc, sư huynh từng kể về Vu tộc – một gia tộc bí ẩn ít khi rời khỏi lãnh địa. Trong cả trăm năm, chưa từng có đồng môn nào gặp được người Vu tộc khi ra ngoài tu luyện. Nhưng hôm nay, Vu Âm không chỉ gặp mà còn phải đối mặt với họ ngay trong thế kỷ 21 này.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 262: Chương 262



“Cô gái, tôi không phải hậu duệ của Vu tộc.” Phan Liễu Nhi khẽ cười, giọng nói bất ngờ chuyển từ trong trẻo sang khàn đục như giọng của một bà lão.

Biến đổi đột ngột này khiến Vu Âm sửng sốt. Nếu không phải hậu duệ của Vu tộc, vậy chỉ còn một khả năng khác. Vu Âm siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.

Phan Liễu Nhi tiếp tục tiến lại gần, nhưng Vu Âm không để cô ta có cơ hội tiếp cận. Thanh kiếm vung lên, ánh thép lóe sáng trong bóng tối, chĩa thẳng vào đối thủ.

Phan Liễu Nhi buộc phải vội vàng né tránh, bước lùi về sau.

Vu Âm giữ vững thế thủ, không đuổi theo. Cô biết rõ ý định của đối phương. Vu tộc giỏi nhất là sử dụng cổ thuật. Nhưng muốn cổ thuật phát huy tác dụng, cổ trùng nhất định phải xâm nhập vào cơ thể mục tiêu. Nếu không thể tiếp cận, cổ thuật sẽ trở nên vô dụng.

Phan Liễu Nhi đã thăm dò được phần nào năng lực của Vu Âm, đồng thời kéo dài thời gian chờ viện binh. Vu Âm có thể kiên nhẫn chờ, nhưng Mầm Vĩ bên trong kết giới thì không thể.

Nhận thấy tình hình không thể trì hoãn thêm, Vu Âm vung tay lên, phá tan hàng trăm con trùng đang gặm nhấm kết giới. Những mảnh nhỏ của kết giới vỡ tung, không gian lập tức trong lành hơn.

“Thật là thuật pháp lợi hại,” giọng của Phan Liễu Nhi vang lên phía sau.

Vu Âm quay lại, thấy cô ta đứng đó từ bao giờ, tay cầm một chiếc điện thoại. Phan Liễu Nhi nhếch môi cười, giơ điện thoại lên để Vu Âm nhìn rõ video đang phát.

“Cô chắc không nghĩ rằng nơi này chỉ có hai người bị bắt đúng không?” Giọng nói của Phan Liễu Nhi đầy khiêu khích.

Trên màn hình, năm người bị bịt mắt quỳ gối trên mặt đất, nam có, nữ có. Dưới ánh sáng mờ mờ, Vu Âm nhìn thấy cổ của mỗi người đều có một vết cắt sâu, m.á.u thấm đẫm quần áo họ.

Sát khí trong lòng Vu Âm bùng lên, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô không chắc liệu những người trong video có liên quan đến Mầm Vĩ hay không, hoặc đó có phải là trò lừa gạt của Phan Liễu Nhi. Điều duy nhất cô biết là mình không thể tìm ra nơi họ bị giam giữ ngay lúc này.

“Cô muốn g.i.ế.c tôi sao?” Phan Liễu Nhi hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chế giễu. “Giết tôi rất dễ. Nhưng nếu tôi chết, những đồng bào của cô cũng không sống được. Còn tôi? Tôi có thể tìm cách sống khác, nhưng họ thì không.”

Vu Âm siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt lóe lên sự quyết liệt. Nhưng tiếng ho yếu ớt của Mầm Vĩ vang lên từ bên trong kết giới khiến cô phải dừng lại.

Cô lùi một bước, nhìn sâu vào mắt Phan Liễu Nhi, không nói lời nào. Rồi cô xoay người, quay vào kết giới, cẩn thận nâng Mầm Vĩ dậy và nhanh chóng rời đi.

Khi Vu Âm trở lại Đặc Sự Cục, xe cứu thương đã sẵn sàng. Lữ Văn Quân thấy Vu Âm liền vội vàng tránh sang một bên, nhường đường cho cô.

“Nhanh lên! Đưa người lên xe ngay!” ông thúc giục.

Lữ Văn Quân và đội ngũ y tế nhanh chóng hỗ trợ Vu Âm đưa Mầm Vĩ lên xe. Cảnh tượng này khiến những người xung quanh không khỏi rùng mình, đặc biệt là khi trước đó họ đã thấy tình trạng của Mã Bảo Cương.

Gân cốt tứ chi của Mã Bảo Cương bị đánh gãy, cơ thể chịu đựng tra tấn tàn khốc rồi bị chôn sống. Nhưng đến khi Lưu Túc được đưa về, nỗi kinh hoàng của mọi người tăng lên gấp bội.

Đôi mắt của Lưu Túc đã bị sinh vật lạ đào ra, không có thuốc tê, chỉ bằng những dụng cụ thô sơ. Khắp cơ thể anh là những vết thương chồng chất – bị đánh bằng gậy, bị điện giật, và thậm chí còn có dấu vết bị cổ trùng cắn.

Khi nhìn thấy Mầm Vĩ, mọi người thở phào vì đôi mắt của anh vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng ngay sau đó, Mầm Vĩ mở miệng phun ra một ngụm máu. Gương mặt trắng bệch và hơi thở yếu ớt của anh cho thấy tình trạng không hề nhẹ.

“Đồ súc sinh! Tất cả đều là súc sinh!” Lữ Văn Quân gầm lên, giận dữ siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.

Mầm Vĩ khẽ ho, giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng: “Chúng tôi may mắn được Vu cục trưởng cứu giúp. Nhưng còn biết bao người khác giống như tôi, không biết họ sẽ bị chôn vùi hay trở thành vật thí nghiệm.”

Ánh mắt Vu Âm trở nên lạnh lẽo. “Tôi nhất định sẽ giúp mọi người báo thù,” cô nói, rồi quay sang đội y tế. “Hãy nhanh chóng đưa họ đến bệnh viện!”

Không chậm trễ, các bác sĩ lập tức đưa cả ba người bị thương nặng lên xe cứu thương. Tiếng còi hú vang lên, xe lăn bánh rời khỏi Đặc Sự Cục.

Vu Âm mệt mỏi trở về văn phòng. Cô giao nhiệm vụ cho Lữ Văn Quân: “Chú giúp tôi tìm hiểu tình hình khu vực đó, đồng thời xin quyền truy cập danh sách những người đang làm nhiệm vụ ngầm. Tôi cần xác minh xem người phụ nữ trong video – Phan Liễu Nhi – có thực sự tồn tại không, và những người bị nhốt ở đó là ai.”

Lữ Văn Quân nghe xong yêu cầu của Vu Âm, không khỏi nhíu mày: “Yêu cầu này cần cấp quyền hạn rất cao. Tôi sẽ liên hệ với lão Triệu để xin hỗ trợ.”

Ông không ngờ rằng vụ việc lại liên quan đến cơ quan tình báo, một lĩnh vực vốn nằm ngoài phạm vi hoạt động thường ngày của họ.

“Càng nhanh càng tốt,” Vu Âm thúc giục, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô nói thêm: “Anh nhớ báo bệnh viện giữ lại các mẫu mô của những người bị thương, đặc biệt là ở tay và chân. Nếu có thể, hãy giữ chúng cho đến khi tôi đến lấy.”

Lữ Văn Quân gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho lão Triệu và bệnh viện để truyền đạt yêu cầu của Vu Âm.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 263: Chương 263



Dư Tiểu Ngư, một thành viên trong đội, thấy Vu Âm vẫn đứng đó, lo lắng hỏi: “Cục trưởng, cô nên nghỉ ngơi một chút. Hôm nay cô đã làm việc rất nhiều rồi.”

Vu Âm lắc đầu: “Tôi muốn quay lại khu vực đó để kiểm tra tình hình. Phải tìm cách xác định vị trí những người trong video. Tôi sợ sau khi tôi và Mầm Vĩ rời đi, Phan Liễu Nhi và đồng bọn sẽ trả thù những người còn lại.”

Lúc này, Lữ Văn Quân vừa kết thúc cuộc gọi. Ông bước tới, nói với Vu Âm: “Cục trưởng, lão Triệu nói rằng nếu vụ việc liên quan đến cơ quan tình báo, chúng ta sẽ hợp tác với chính quyền địa phương để thực hiện nhiệm vụ.”

Ông nhìn Vu Âm, vẻ lo lắng: “Nhưng cục trưởng cũng nên nghỉ ngơi trước. Chờ danh sách điều tra hoàn tất, bên cơ quan tình báo sắp xếp ổn thỏa, rồi chúng ta hợp tác điều tra sau.”

Dư Tiểu Ngư cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Cục trưởng, Phan Liễu Nhi biết cô muốn cứu người, chắc chắn chưa g.i.ế.c họ ngay đâu. Hơn nữa, thuật di chuyển xa tiêu hao rất nhiều linh lực, mà cô lại mang theo người bị thương. Đêm nay cục trưởng đã đi đi lại lại nhiều lần rồi, thật sự rất hao tổn sức lực.”

Nghe vậy, Vu Âm gật đầu: “Cũng được. Tôi sẽ về chuẩn bị thêm vài thứ. Chú Lữ, nếu có tin tức gì thì báo cho tôi ngay.”

Nói xong, cô chào mọi người rồi rời khỏi Đặc Sự Cục.

Khi trở về biệt thự, ánh đèn vẫn sáng. Vừa bước vào nhà, cô thấy Đàm Từ ngồi trên sofa trong phòng khách, trước mặt là một chiếc laptop.

“Sao anh chưa ngủ?” Vu Âm bước lại gần, thoáng nhìn qua màn hình. “Đêm khuya rồi mà còn xem cổ phiếu à?”

Đàm Từ đóng laptop lại, mỉm cười nhìn cô: “Anh đang đợi em.”

Thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt Vu Âm, anh khẽ vuốt nhẹ giữa trán cô: “Hôm nay gặp chuyện khó giải quyết à? Trông em mệt mỏi và cau mày như thế.”

“Anh quan sát kỹ thật đấy.” Vu Âm bật cười, chạm nhẹ vào sống mũi. “Em về muộn, đã bảo anh đừng đợi. Anh nên ngủ sớm đi.”

“Dù em về muộn, anh vẫn sẽ đợi,” Đàm Từ nói chắc nịch. “Không thấy em về nhà, anh không ngủ được.”

Anh ngừng lại một chút, ánh mắt đầy quan tâm nhìn cô. “Em nên làm quen với việc có bạn trai đi. Giờ trên đời này có thêm một người lo lắng cho em. Em cứ chạy nhanh như vậy, anh đuổi không kịp, chỉ có thể đứng chờ em thôi.”

Nghe lời nói chân thành ấy, Vu Âm khẽ cười, nhưng trong lòng cũng dấy lên cảm giác áy náy. Cô nhận ra mình đã dành quá ít thời gian cho Đàm Từ.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, kể lại những sự việc xảy ra trong ngày: “Hôm nay em đi dự đám cưới của em họ Lưu Triết. Có một cô gái nhờ em xem bói cho anh trai cô ấy. Không ngờ anh trai cô ấy lại là một đặc vụ ngầm của cơ quan tình báo, bị người ta chôn sống, chỉ còn lại một hơi thở. May mà em đến kịp.”

Đàm Từ lặng người nghe Vu Âm thuật lại, ánh mắt anh thoáng hiện lên sự lo lắng.

“Chuyện này rất nghiêm trọng,” cô nói tiếp. “Em cần vẽ thêm vài lá bùa Chân Ngôn để phòng thân. Có thể em sẽ phải ra ngoài gấp, nên đêm nay anh đừng đợi em. Khi xong việc, em sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Em hứa sẽ chữa chân cho anh, nên mấy ngày tới anh nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nhé.”

Đàm Từ nhìn Vu Âm với chút bất ngờ xen lẫn ngưỡng mộ. Anh biết cô đã xem bói cho ai đó tối nay, nhưng không ngờ sự việc lại có tầm ảnh hưởng lớn đến vậy.

Nghe Vu Âm kể rằng đêm nay cô đã cứu được ba người, Đàm Từ xoa nhẹ đầu cô, cười đầy tự hào: “Bạn gái của anh thật lợi hại.”

Anh không giấu được vẻ kiêu hãnh trong ánh mắt, tựa như thành tựu của Vu Âm cũng là niềm tự hào của anh. Tuy nhiên, Đàm Từ không phải kiểu người thích bám dính hay làm phiền khi biết cô đang vội. Anh lặng lẽ ngồi bên cạnh khi cô vẽ bùa, không nói lời nào. Mỗi khi Vu Âm hoàn thành một lá bùa, anh đều cẩn thận thu dọn và sắp xếp giúp cô.

Khi Vu Âm vẽ xong, cô ngồi thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không vội chờ cuộc gọi từ Lữ Văn Quân. Cô hiểu rõ rằng những thông tin mật cấp cao nhất cần phải qua nhiều lớp xét duyệt và phê chuẩn, không thể nhận được phản hồi ngay lập tức.

Vu Âm đi rửa mặt rồi quay lại bảo Đàm Từ: “Anh về phòng nghỉ đi. Em cũng sẽ tranh thủ chợp mắt một chút.”

Đàm Từ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng. Khi cô lên giường nằm, Đàm Từ mới trở về phòng mình.

Vừa chợp mắt được một lát, Vu Âm đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại khi trời còn chưa sáng rõ.

Sau cuộc gọi ngắn gọn, cô để lại một mảnh giấy trong phòng, dặn dò Đàm Từ nếu anh dậy sớm thì không cần đợi cô. Cô thu dọn đồ đạc và lập tức rời khỏi biệt thự.

Khi cô đến Đặc Sự Cục, ánh đèn vẫn sáng trưng. Vu Âm nhìn thấy Lữ Văn Quân, quầng thâm dưới mắt ông càng rõ ràng hơn so với tối qua.

“Lão Triệu và các lãnh đạo cơ quan tình báo đã có mặt trong phòng họp. Tôi đợi đến lúc mọi người đến đủ mới gọi cô,” Lữ Văn Quân nói, giọng pha chút áy náy.

Vu Âm chỉ gật đầu, bước nhanh lên lầu, không quên nói: “Cảm ơn chú đã đợi tôi.”

Đẩy cửa phòng họp lớn, Vu Âm thấy nhiều người đã ngồi bên trong. Một số là gương mặt quen thuộc, nhưng có ba người mà cô chưa từng gặp, chắc hẳn họ là thành viên của cơ quan tình báo.

“Vu Âm đến rồi,” lão Triệu lên tiếng, đồng thời đưa cho cô một tập hồ sơ dày. “Đây là tài liệu cô cần. Chúng tôi đã tổng hợp tất cả thông tin liên quan đến các nhiệm vụ nằm vùng tại khu vực này.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 264: Chương 264



“Cảm ơn ông.” Vu Âm nhận tài liệu, nhanh chóng lướt qua nội dung bên trong.

Hồ sơ bao gồm thông tin của tám đặc vụ. Lật đến trang thứ hai, cô dừng lại, ánh mắt khẽ trùng xuống khi đọc đến một cái tên. “Người này, tên Lão Miêu, đã mất cách đây một năm… nguyên nhân là tự sát.”

Cô ngừng lại vài giây, giọng trầm xuống: “Bốn chữ này thật nặng nề. Nếu không bị dồn đến đường cùng, chẳng ai dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình. Trừ khi họ dùng cái c.h.ế.t để bảo vệ điều quan trọng hơn.”

Không khí trong phòng chùng xuống.

Vu Âm tiếp tục lật xem tài liệu. “Trong năm người nằm vùng mà tôi đã xác nhận, có ba người xuất hiện trong video của Phan Liễu Nhi. Còn hai người khác, dựa trên tính toán của tôi, họ vẫn ở khu vực phía tây.”

Nghe vậy, đội trưởng đội hành động lập tức mở bản đồ, đặt lên bàn: “Cục trưởng Vu, cô có thể chỉ rõ vị trí được không?”

Vu Âm nhìn bản đồ một lúc, rồi chỉ vào một điểm được đánh dấu số 13. “Họ ở đây.”

Đội trưởng nghiến răng: “Đây là khu vực thí nghiệm của bên địch. Chúng thường gọi đó là ‘phòng thí nghiệm’. Không ngờ chúng lại tàn nhẫn đến mức này.”

Vu Âm không nói gì, ánh mắt sắc lạnh. Cô bấm đốt ngón tay tính toán. Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh mơ hồ về số phận của các đặc vụ.

Họ đã trải qua những tháng ngày gian khổ trong cuộc đời đầy sóng gió, bước vào con đường này dù biết trước cái c.h.ế.t đang chờ đợi. Vu Âm cảm nhận được những áp lực khủng khiếp, sự đau khổ tột cùng mà họ phải chịu đựng.

Vu Âm lật đến trang cuối cùng của tài liệu, ánh mắt dừng lại ở một cái tên. Cô ngẩng đầu lên, giọng nặng trĩu:
“Người này, tên Lão Du, đã c.h.ế.t vào hôm qua. Nguyên nhân tử vong là do bị tra tấn đến chết, vì thân phận của anh ta bị bại lộ.”

Câu nói của Vu Âm khiến cả phòng họp sững lại. Một người đàn ông ngồi gần đầu bàn đột ngột đứng bật dậy, mặt tái nhợt như tờ giấy. “Cô nói gì? Lão Du đã chết?”

Ông ta lảo đảo một bước, rồi nói tiếp, giọng gần như lạc đi:
“Hôm qua chúng tôi còn nhận được thông tin từ đường dây của anh ta! Không chỉ thế, chúng tôi còn dựa vào thông tin đó để sắp xếp nhiệm vụ cho tối nay!”

Vu Âm nhìn người đàn ông, ánh mắt nghiêm nghị. Cô nói chậm rãi nhưng đầy chắc chắn:
“Lão Du đã c.h.ế.t từ hôm qua, đường dây của anh ta đã bị lộ. Thông tin mà các anh nhận được hôm qua chính là do kẻ khác giả mạo. Chỉ cần ngày sinh tháng đẻ của Lão Du là thật, thì phép tính của tôi không thể sai.”

Đội trưởng đội hành động tái mặt, gần như hét lên:
“Lập tức hủy bỏ nhiệm vụ tối nay! Thông báo ngay cho các đội!”

Không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng tột độ.

Vu Âm nhìn quanh căn phòng, giọng nói trầm xuống:
“Phan Liễu Nhi từng cho tôi xem một đoạn video về năm người bị bắt giữ. Trong số đó, tôi nhận ra có những kẻ phản bội mang mã bảo mật giống nhau. Tôi biết tổ chức của ta đã cử người xâm nhập vào mạng lưới đối phương, nhưng không thể biết chính xác bao nhiêu kẻ phản bội đã sử dụng mã bảo mật này.”

Lão Triệu thở dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Ông nói:
“Công việc của cơ quan tình báo vốn là xâm nhập vào lòng địch, một người dẫn đường cho một người khác xâm nhập. Điều này đồng nghĩa với việc đưa mạng sống của mình ra làm con cờ. Không phải ai cũng có cơ hội rút lui an toàn.”

Ông dừng lại một lúc, ánh mắt trở nên xa xăm:
“Mặc dù Lão Miêu đã tự sát, nhưng cái c.h.ế.t của anh ta vẫn là một mất mát lớn. Đối với những người bị bắt giữ, được c.h.ế.t một cách nhanh chóng đã trở thành niềm mong ước.”

Đội trưởng đội hành động, đôi mắt đỏ hoe, đứng dậy, giọng nghẹn ngào:
“Nhiều chiến sĩ của chúng ta đã hy sinh trên tiền tuyến, trong khi những kẻ phản bội sống an nhàn, phá hoại từ bên trong. Đôi khi tôi chỉ muốn… chỉ muốn khiến chúng phải chịu đựng những đau khổ tương tự như các chiến sĩ của chúng ta trước khi chết!”

Vu Âm đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh:
“Đúng vậy! Những kẻ phản bội không xứng đáng được tha thứ. Lần sau nếu bắt được chúng, hãy giao chúng cho tôi. Tôi sẽ tạo ra những ảo giác khiến chúng sống không bằng chết. Các chiến sĩ của chúng ta hy sinh để bảo vệ mọi người, còn chúng thì sống sung sướng để phá hoại. Chúng phải trả giá đắt!”

“Hay lắm!” Lữ Văn Quân là người đầu tiên tán đồng.

Lão Triệu kéo Vu Âm ngồi xuống ghế, nói tiếp:
“Bây giờ chúng ta cần thảo luận về kế hoạch hành động tiếp theo. Tình hình hiện tại là như thế này…”

Ông bắt đầu thông báo về thái độ của chính quyền địa phương và mức độ hợp tác mà họ có thể cung cấp, đồng thời báo cáo tình hình của cơ quan tình báo.

Sau khi trình bày xong, ông quay sang Vu Âm, hỏi:
“Cháu có ý kiến gì không?”

Vu Âm lắc đầu, trả lời thẳng thắn:
“Cháu giỏi về chiến đấu đơn độc, nhưng việc lập kế hoạch không phải sở trường của cháu. Hiện tại, đối tượng mà phía địch đặc biệt chú ý là Phan Liễu Nhi. Cô ta thuộc Vu tộc, cũng được xem như người trong của Huyền Môn. Vì vậy, cháu sẽ đối phó với Phan Liễu Nhi. Các chú cùng với đội hành động hãy tiến về phía tây để giải cứu đồng đội. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hãy đến điểm hẹn để gặp cháu.”

Nói xong, cô lấy từ ba lô ra một chồng lá bùa, đưa cho đội trưởng:
“Có bao nhiêu người tham gia nhiệm vụ? Cháu không chắc số bùa này có đủ không. Nếu thiếu, cháu sẽ vẽ thêm.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 265: Chương 265



Cô nhìn thẳng vào đội trưởng, ánh mắt nghiêm nghị:
“Hãy chia đều những lá bùa này cho mọi người, mỗi người một lá và giữ thật cẩn thận bên người. Khi gặp nguy hiểm, hãy kích hoạt bùa để tự bảo vệ. Nếu bùa nóng lên, đó là dấu hiệu báo động. Hãy lập tức rút lui. Nhớ rằng, an toàn của mọi người là trên hết.”

Đội trưởng gật đầu, nhận lấy số bùa từ tay cô.

Vu Âm chỉ vào bản đồ, nói tiếp:
“Đây là địa điểm tập trung. Sau khi cháu giải quyết xong Phan Liễu Nhi, cháu sẽ đến tìm các chú. Khi đó, bất cứ vấn đề gì khó giải quyết, cứ giao lại cho cháu.”

Lữ Văn Quân thêm vào:
“Dư Tiểu Ngư và đội của cô ấy cũng sẽ hỗ trợ cho nhiệm vụ lần này.”

Vu Âm lặng lẽ gật đầu khi đội trưởng báo cáo số lượng người tham gia. Cô nhanh chóng lấy thêm vài lá bùa từ túi, đặt lên bàn và nói:
“Mấy lá bùa này có tính công kích, Đại Không và mọi người chắc hẳn đã biết cách sử dụng rồi.”

Đội trưởng kiểm tra kỹ lưỡng, rồi báo lại số lượng chính xác. Lữ Văn Quân quay sang Vu Âm, chờ đợi sự đồng ý từ cô trước khi lập tức sai người đi chuẩn bị những dụng cụ cần thiết mà cô yêu cầu.

Vu Âm bước vào một căn phòng nhỏ bên cạnh để tiếp tục vẽ bùa. Sau khi hoàn tất, cô gọi Dư Tiểu Ngư cùng những thành viên khác đến, dạy tạm thời vài chiêu thức pháp thuật cơ bản để ứng phó tình huống nguy hiểm. Trong khi đó, ở phòng họp lớn kế bên, các lãnh đạo đang gấp rút hoàn thiện kế hoạch hành động.

Đúng lúc ấy, Đàm Từ cho người mang bữa sáng đến. Nhìn những khay đồ ăn, mọi người mới chợt nhận ra cả buổi sáng bận rộn đến mức quên cả ăn.

Đàm Từ không bước xuống xe, mà nhờ Nghiêm Minh mang bữa sáng lên. Từ hành lang tầng trên, Vu Âm vừa nhìn thấy đã gọi to:
“Đàm Từ!”

Anh hạ cửa sổ xe xuống, mỉm cười và vẫy tay chào cô.

“Cảm ơn bạn trai nhé!” Vu Âm giơ cao hộp sữa đậu nành, cười trêu chọc:
“Đàm Từ đúng là người tuyệt vời!”

Trong xe, Đàm Từ chỉ khẽ cười, nhưng ngay cả tài xế cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Khi Nghiêm Minh quay trở lại xe, anh báo cáo:
“Đội trưởng và các đại sư vẫn đang bận rộn. Tôi để bữa sáng ở cửa phòng, không muốn làm phiền họ.”

Đàm Từ khẽ gật đầu, rồi bảo tài xế lái xe rời đi. Anh không thuộc Huyền Môn, chẳng thể giúp Vu Âm nhiều trong công việc. Vì vậy, anh chỉ có thể tận dụng khả năng của mình để chăm sóc cô trong cuộc sống.

Khi cô bận rộn đối mặt với nguy hiểm, anh sẽ thay cô nhớ đến những điều giản dị như bữa ăn hàng ngày.

Bữa sáng bất ngờ ấy không chỉ làm ấm lòng mọi người, mà còn giúp họ thư giãn sau những giờ căng thẳng.

“Dạ, Cục trưởng, bạn trai chị mua sữa đậu nành ở đâu thế? Ngọt quá! Em tìm mãi cũng không mua được sữa đậu nành nào sánh đặc như vậy,” Dư Tiểu Ngư vừa uống vừa tò mò hỏi.

Vu Âm nhấp một ngụm sữa, trả lời:
“Có thể anh ấy đặt từ nhà hàng hoặc khách sạn. Hoặc cũng có thể là đầu bếp trong nhà tự làm.”

Đại Không ôm cốc sữa vào lòng, hít một hơi dài, rồi luyến tiếc nói:
“Sữa ngon như vậy chắc chắn là được làm từ tình yêu rồi.”

Không muốn nghe thêm những câu trêu đùa, Vu Âm lập tức lấy một chiếc bánh bao nhét thẳng vào miệng Đại Không:
“Chua quá rồi! Cậu nói đến mức tôi nổi cả da gà đây này.”

Sau bữa sáng, Vu Âm dẫn Dư Tiểu Ngư và nhóm của cô ấy đến phòng hội nghị lớn ở tòa nhà bên cạnh để nghe kế hoạch chi tiết. Cô giao những lá bùa vừa vẽ xong cho đội trưởng và nhắc nhở mọi người cách sử dụng.

Nửa giờ sau, nhóm của Dư Tiểu Ngư lên trực thăng rời đi. Tốc độ hành động của Vu Âm nhanh đến mức đội chỉ kịp để cô ở lại chờ chỉ thị cuối cùng, tránh việc cô hành động trước khi kế hoạch chính thức triển khai.

Khi nhận được tín hiệu, Vu Âm chuẩn bị những vật dụng cần thiết rồi nhanh chóng rời khỏi Đặc Sự Cục.

Khi quay lại khu vực mục tiêu, Vu Âm nhận ra nơi này đã được canh gác nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều. Cả khu vực bị bao phủ bởi hệ thống chống tín hiệu, và trên các cành cây, các thiết bị hồng ngoại được giấu kín.

Rõ ràng, đối phương đang chuẩn bị sẵn sàng cho sự xuất hiện của cô.

May mắn thay, Huyền Môn có phương thức liên lạc độc nhất – hạc giấy truyền tin. Sau khi nắm rõ tình hình, Vu Âm lập tức dùng hạc giấy gửi thông điệp đến Lữ Văn Quân và những người khác. Nhận được hồi đáp, cô ngay lập tức bay đến tòa nhà mục tiêu.

Ở đây, Phan Liễu Nhi đang chờ sẵn. Vu tộc có khả năng đặc biệt để phát hiện sự hiện diện của Vu Âm. Ngay khi cô vừa đến gần, Phan Liễu Nhi đã nhận ra.

Phan Liễu Nhi rời khỏi tầng trên, bước xuống sảnh trước với chiếc đồng hồ cát nhỏ trên tay. Cô ta quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lướt qua khung cảnh vắng lặng. Dù không nhìn thấy ai, cô ta mỉm cười lạnh lùng.

“Vu Âm,” Phan Liễu Nhi cất giọng đầy thách thức, “đã đến rồi thì cùng chơi một trò chơi nhé?”

Từ trong bóng tối, Vu Âm lặng lẽ quan sát. Ánh mắt cô sắc lạnh như d.a.o găm, gương mặt trầm lặng nhưng ẩn chứa sát khí.

Phan Liễu Nhi đưa tay làm hiệu về phía tòa nhà phía sau. Ngay lập tức, các cửa sổ tầng sáu đồng loạt mở ra. Từ mỗi khung cửa, hai người bị trói lơ lửng, tổng cộng mười người.

Dưới các cửa sổ là một khoảng sân xi măng lạnh lẽo. Nếu bị buông tay từ độ cao này, chắc chắn họ sẽ mất mạng.

Phan Liễu Nhi ngước nhìn lên những người bị treo lơ lửng, khóe môi cong lên thành một nụ cười đắc ý. Cô ta ngồi xuống chiếc ghế dài trong sảnh, khoanh tay lại, ánh mắt đầy khiêu khích hướng về phía Vu Âm.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 266: Chương 266



“Cô quả nhiên có chút bản lĩnh,” Phan Liễu Nhi cười nhạt. “Nhưng cô nghĩ cứu được mấy người kia là mọi chuyện kết thúc sao? Họ đã bị hủy hoại từ trước rồi. Nơi này do chúng tôi kiểm soát, muốn cứu ai cũng phải có sự đồng ý của tôi.”

Giọng nói của Phan Liễu Nhi dường như cố tình kéo dài để khiêu khích. Cô ta tiếp tục:
“Chỉ là… trận pháp cô dùng hình như hơi lạ. Không biết cô học từ đâu?”

“Im ngay!” Vu Âm quát lớn. Ánh mắt cô quét qua những người trên sân thượng, rồi đến đám thuộc hạ đang cầm vũ khí nhắm vào mình. Một nụ cười khinh bỉ hiện lên trên môi cô.

Phan Liễu Nhi cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của Vu Âm, nhưng cô ta không tức giận. Trái lại, cô ta cười lạnh lẽo, đổi tư thế ngồi và khoanh chân.

“Trò chơi của chúng ta rất đơn giản,” cô ta nói, chỉ tay lên những người đang bị treo trên cao. “Trong mười người này, cô được chọn năm người. Những người cô chọn, tôi sẽ thả. Còn những người không được chọn, tôi sẽ g.i.ế.c ngay lập tức.”

Mười người bị trói đều bị bịt mắt và miệng, chỉ để lộ nửa khuôn mặt. Rõ ràng, việc này nhằm ngăn Vu Âm sử dụng pháp thuật để xác định ai là người cô cần cứu.

“Tôi có thể hỏi từng người một câu được không?” Vu Âm hỏi, giọng điềm tĩnh.

Phan Liễu Nhi nhướn mày, giọng lơ đễnh:
“Cứ tự nhiên.”

Không chần chừ, Vu Âm lấy ra mười lá bùa Chân Ngôn. Trong chớp mắt, cô lướt qua từng người, dán bùa lên người họ.

Cô cất tiếng hỏi:
“Các người là gián điệp, người vô tội, hay chẳng thuộc nhóm nào cả?”

Lời cô vừa dứt, Phan Liễu Nhi lập tức đứng bật dậy, gương mặt thoáng biến sắc. Nhưng ngay khi một số người định mở miệng trả lời, cô ta bất ngờ rút cây sáo nhỏ và thổi lên.

Tiếng sáo vang vọng trong không khí, khiến cả mười người kia giãy giụa dữ dội rồi bất tỉnh ngay sau đó.

Phan Liễu Nhi cười khẩy:
“Không ngờ cô lại lợi hại đến vậy. Nhưng trò chơi của tôi vẫn chưa kết thúc đâu.”

Vu Âm vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi Phan Liễu Nhi. Sự lạnh lùng trong ánh nhìn của cô khiến đối phương cảm thấy bất an.

“Chẳng lẽ cô định g.i.ế.c tôi?” Phan Liễu Nhi cất tiếng, lần đầu tiên giọng nói có chút run rẩy.

Trước đây, cô ta không tin Vu Âm có khả năng uy h.i.ế.p mình. Nhưng sau những gì chứng kiến từ tối qua đến giờ, cô ta buộc phải nhìn nhận lại. Pháp thuật của Vu Âm mạnh mẽ đến mức vượt qua cả hiểu biết thông thường.

“Cô là ai?” Phan Liễu Nhi nghiến răng, hỏi tiếp. “Làm sao một người trẻ tuổi như cô lại sở hữu pháp thuật cao thâm đến vậy? Hay cô cũng giống tôi, dùng cấm thuật để duy trì vẻ ngoài trẻ trung?”

Phan Liễu Nhi ngả người trên ghế, đôi mắt sắc bén ánh lên tia tự mãn khi nhìn Vu Âm. Cô ta cười nhạt, giọng nói lạnh lẽo:
“Những người này đều mang trong mình độc dược do tôi gieo. Nếu tôi chết, họ cũng không sống nổi. Cô có g.i.ế.c tôi, thì cũng chỉ kéo họ cùng c.h.ế.t mà thôi. Cùng xuống mồ với vài mạng người, cũng thú vị đấy chứ?”

Vu Âm đứng đối diện, tay nắm chặt chuôi kiếm. Thanh kiếm trong tay cô phát ra tiếng kêu khe khẽ, phản chiếu ý chí bất khuất của chủ nhân. Cô lạnh lùng đáp, giọng sâu thẳm như vọng lại từ đáy vực:
“Tôi sẽ không g.i.ế.c cô.”

Lời nói của Vu Âm khiến Phan Liễu Nhi thoáng chút bất ngờ, nhưng cô ta nhanh chóng nhếch môi cười khẩy, tin rằng mình vẫn đang nắm thế chủ động.

Không để lãng phí thêm thời gian, Vu Âm siết chặt thanh kiếm linh khí trong tay. Với một nhát c.h.é.m mạnh mẽ, dây thừng trói mười người bị treo lập tức đứt lìa. Trước khi họ kịp rơi xuống đất, Vu Âm đã nhanh chóng bay lên, linh khí từ thanh kiếm của cô nâng đỡ từng người một.

Khi mười người được đặt nhẹ nhàng xuống mặt đất an toàn, Vu Âm liền dựng lên một kết giới xung quanh họ. Cô lấy ra những lá bùa bảo vệ, dán lên từng người để ngăn cản bất kỳ đòn tấn công nào từ Phan Liễu Nhi.

Động tác của Vu Âm nhanh đến mức Phan Liễu Nhi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Cô ta mở to mắt, thoáng chút kinh ngạc khi nhìn thấy kết giới đã hoàn thành.

“Không thể nào…” Phan Liễu Nhi thì thầm, vẻ mặt dần chuyển từ đắc ý sang căng thẳng.

Không để Vu Âm có thêm thời gian phản ứng, Phan Liễu Nhi thổi một hồi còi ba tiếng, sau đó rút cây sáo ra và bắt đầu thổi. Từ trong khu rừng gần đó, những xác c.h.ế.t mục rữa bắt đầu di chuyển, lê bước về phía Vu Âm. Mùi hôi thối từ chúng nồng nặc, khiến không khí trở nên ngột ngạt.

Chưa dừng lại ở đó, Phan Liễu Nhi ra hiệu bằng cây sáo, điều khiển những con cổ trùng cổ xưa từ ổ của chúng lao về phía Vu Âm. Những con trùng đen sì, kích thước to lớn và khả năng bay nhanh, ùn ùn kéo đến như cơn bão đen khổng lồ.

Vu Âm nhìn thấy đàn cổ trùng từ xa, ánh mắt không chút d.a.o động. Cô niệm chú:
“Kiếm trận! Khởi!”

Thanh kiếm trong tay cô phát sáng, phân hóa thành hàng trăm, rồi hàng ngàn thanh kiếm, bao vây Phan Liễu Nhi vào giữa. Dù bị kiếm trận vây chặt, Phan Liễu Nhi vẫn nở nụ cười lạnh, ra lệnh cho đàn cổ trùng tấn công Vu Âm.

Vu Âm lập tức thi triển linh hỏa, ngọn lửa màu lam bùng lên dữ dội, thiêu đốt từng đàn cổ trùng lao đến. Dù bị đốt cháy, những con cổ trùng còn lại vẫn không ngừng lao tới như những con thiêu thân liều mạng.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 267: Chương 267



Khi Vu Âm đang bận duy trì kiếm trận và linh hỏa, tiếng động cơ trực thăng vang lên từ phía rừng núi. Âm thanh chói tai át đi mọi tiếng động khác, khiến Phan Liễu Nhi bối rối.

Cô ta quay đầu lại, trố mắt nhìn những chiếc trực thăng xuất hiện, nhanh chóng hạ cánh gần khu vực kết giới. Từng bóng người từ trên trực thăng nhảy xuống, di chuyển nhanh chóng về phía mười người bị giam giữ.

Phan Liễu Nhi hét lớn, giọng đầy giận dữ:
“Trở lại! Tất cả trở lại ngay!”

Nhưng mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô ta. Những người đồng đội của Vu Âm đã xuất hiện đúng lúc, hỗ trợ cô bảo vệ mười người và phá vỡ kế hoạch của Phan Liễu Nhi.

Phan Liễu Nhi cố gắng thoát thân, nhưng bị kiếm trận vây chặt. Cô ta nhận ra mình chỉ là một quân cờ trong ván cờ lớn hơn. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô ta tràn ngập sự tuyệt vọng, nhìn Vu Âm như thể muốn tìm câu trả lời.

Phan Liễu Nhi nhìn chằm chằm theo hướng những chiếc trực thăng đang dần xa khuất, ánh mắt tràn đầy căm hận. Cô ta nghiến răng, gằn từng chữ:
“Nếu vậy… tôi sẽ kéo tất cả xuống địa ngục cùng mình! Không một ai được phép trốn thoát!”

Mắc kẹt trong kiếm trận, cơ thể Phan Liễu Nhi cứng đờ, không cách nào nhúc nhích. Cây sáo trong tay đã bị linh khí của trận pháp phá nát. Cô ta cố gắng niệm chú, nhưng trước khi kịp hoàn tất, Vu Âm đã tiêu diệt xong đám cổ trùng và bước tới.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không g.i.ế.c cô,” Vu Âm lạnh lùng tuyên bố, đứng đối diện Phan Liễu Nhi. Cô rút ra một lá bùa định thân, dán thẳng lên người đối phương. “Nhưng tôi sẽ khiến cô phải trải nghiệm nỗi đau thấu xương tủy!”

“Anh hùng của chúng tôi đã chịu bao khổ nạn, Phan Liễu Nhi, cô cũng không ngoại lệ!”

Vu Âm vung tay, niệm chú thuật. Một tia sáng lóe lên, xuyên thẳng qua đầu lưỡi của Phan Liễu Nhi. Tiếng thét đau đớn vang lên xé toạc không gian. Nhưng cơn đau đó chỉ là khởi đầu.

Kiếm trận bắt đầu phát huy sức mạnh. Những thanh kiếm sắc bén đ.â.m thẳng vào tứ chi Phan Liễu Nhi, từng chiếc răng của cô ta lần lượt rơi rụng. Bên trong cơ thể, đám cổ trùng mất kiểm soát, quay sang chống lại chủ nhân của chúng.

Nhan sắc kiều diễm ngày nào của Phan Liễu Nhi nhanh chóng biến mất. Gương mặt cô ta trở nên hốc hác, đầy nếp nhăn; mái tóc đen óng ả bạc trắng chỉ trong chớp mắt. Trước mặt Vu Âm giờ đây là một bà lão tàn tạ, m.á.u me đầm đìa.

Xa xa, những chiếc trực thăng đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại khoảng không tĩnh lặng.

Vu Âm nhìn theo bóng dáng những chiếc trực thăng, lòng đầy phân vân. Cô chần chừ, định đuổi theo thì bất chợt, một hạc giấy truyền đến mang theo giọng nói gấp gáp của Lữ Văn Quân:

“Vu Âm! Mau chạy đi! Phía dưới khu công nghiệp đã bị chôn hàng vạn tấn thuốc nổ! Tất cả các tòa nhà đều cài b.o.m hẹn giờ. Chỉ còn hơn ba mươi giây nữa thôi! Chúng tôi không đi được, nhưng cô phải sống!”

Lữ Văn Quân hét lên trong tuyệt vọng:
“Chúng tôi có thể chết, nhưng cô thì không được phép!”

Nghe đến đây, cơ thể Vu Âm run lên. Trong không gian tĩnh lặng, cô có thể nghe rõ từng tiếng tích tắc đều đặn của b.o.m hẹn giờ từ các tòa nhà xung quanh.

Vu Âm hít một hơi sâu, giọng nói cương nghị vang lên:
“Mọi người nghe lệnh! Báo vị trí của các đội ngay lập tức! Ba mươi giây là đủ!”

Cô sử dụng hạc giấy truyền lệnh cho các đội nhỏ. Dù thời gian cấp bách, giọng nói của Vu Âm vẫn dứt khoát, đầy quyền uy.

Từng đội báo vị trí về, và khi xác định được vị trí cuối cùng của Lữ Văn Quân, cô ra lệnh:
“Tất cả đứng yên tại chỗ, đừng di chuyển!”

“Sáu… năm… bốn…”

“Kết giới, khởi động!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, xé toạc không gian. Cả khu vực rung chuyển dữ dội, những tòa nhà đổ sụp như những lá bài bị quật ngã.

Khói bụi dày đặc bao trùm mọi thứ. Vu Âm bị sức ép của vụ nổ đẩy văng lên cao, rơi mạnh xuống đất, đập người vào một thân cây. Máu tươi trào ra từ khóe môi, nhưng cô cắn răng đứng dậy, cố giữ vững cơ thể.

Xung quanh cô, chỉ còn lại một vùng hoang tàn, đổ nát. Dùng chút sức lực cuối cùng, Vu Âm hỏi qua hạc giấy:
“Mọi người… có ai bị thương không?”

Tiếng Dư Tiểu Ngư vang lên, đầy lo lắng:
“Cục trưởng! Chúng tôi ổn… Chị thì sao? Chị đang ở đâu?”

Ở phía xa, Lữ Văn Quân nhìn đống đổ nát trước mặt, lòng đầy bàng hoàng. Ông nhớ lại khoảnh khắc khi phát hiện ra toàn bộ tầng hầm đều đã bị cài bom. Khi nghe thấy thời gian chỉ còn ba mươi giây, ông đã nghĩ rằng không ai có thể thoát khỏi đây.

Nhưng ông tin Vu Âm.

Trên thế giới này, có thể có nhiều người như ông, nhưng chỉ có một Vu Âm.

Dù mọi người đã rơi vào tuyệt vọng, có người gục ngã, có người thả vũ khí cười trong điên dại.

Khi thời gian đếm ngược kết thúc, một loạt tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, chấn động cả khu vực. Những cột lửa khổng lồ bùng lên từ các tòa nhà xung quanh, kéo theo từng đợt sóng nhiệt. Nhưng giữa khung cảnh hỗn loạn, các thành viên của Đặc Sự Cục bàng hoàng nhận ra rằng họ vẫn bình an vô sự. Một lớp chắn trong suốt, lấp lánh ánh sáng như mặt nước yên bình, bao bọc toàn bộ đội hình. Bất chấp những vụ nổ dữ dội, lớp kết giới vẫn không hề lay chuyển.

Nghe báo cáo từ các đội, Vu Âm thở phào nhẹ nhõm. Cô cố nở một nụ cười yếu ớt, nhưng cơn đau từ vết thương khiến cô phải ho khan.
“Tôi… không ổn lắm. Mau điều trực thăng đến đón tôi,” cô nói ngắt
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 268: Chương 268



Hơn mười phút sau, đội cứu hộ do Dư Tiểu Ngư dẫn đầu đã đến nơi. Nhìn thấy cục trưởng nằm bất động trên nền đất, m.á.u thấm đẫm áo, Dư Tiểu Ngư hoảng hốt lao tới, nước mắt giàn giụa.
“Cục trưởng!” cô hét lên, vừa ôm lấy Vu Âm vừa khóc nấc. “Chị thế này mà vẫn không chịu báo chúng em sớm! Nếu tìm muộn thêm mười phút thôi, lửa đã lan đến chỗ này rồi!”

Cố gắng giữ bình tĩnh, Dư Tiểu Ngư cẩn thận bế Vu Âm lên lưng mình. Vừa đi, cô vừa nói như trách móc:
“Chị làm người khác sợ c.h.ế.t khiếp! Sao chị không lo cho bản thân trước? Cứu mọi người là đủ rồi mà!”

Bị lay động bởi sự lo lắng của cấp dưới, Vu Âm cố mở mắt, mỉm cười yếu ớt:
“Chị chưa c.h.ế.t được đâu. Lửa không đốt nổi chị. Nếu có cháy đến đây, chị chỉ cần… bò xa thêm một chút nữa thôi.”

“Chị còn cười được à!” Dư Tiểu Ngư vừa mắng vừa lau nước mắt. “Bọn em đều ổn, chỉ có chị là suýt chết. Sao chị không nghe lời hả? Em đã bảo chị rời đi rồi mà!”

“Chị không thể bỏ mặc các em,” Vu Âm đáp, giọng nói nhẹ như gió thoảng. “Đây là lần đầu tiên toàn bộ thành viên Đặc Sự Cục phối hợp cùng các đơn vị khác trong một nhiệm vụ lớn. Là cục trưởng, chị phải đưa các em đi, thì cũng phải đưa các em trở về an toàn.”

“Không chỉ có chúng ta,” cô tiếp tục, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên định, “những người khác cũng đã vất vả chiến đấu để cứu mọi người. Chị không thể để bất kỳ ai bị bỏ lại.”

Nghe những lời đó, Dư Tiểu Ngư vừa cảm động, vừa nghẹn ngào:
“Chị nói hay lắm, nhưng chị có biết mình đang bị thương nặng không? Làm sao bọn em báo cáo với Đàm tổng được đây? Sáng nay còn ăn bữa sáng do Đàm tổng mang đến, giờ chị lại nằm thế này!”

Nghe nhắc đến Đàm Từ, Vu Âm bất giác mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Cô có thể tưởng tượng được cảnh Đàm Từ nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị nhìn mình.
“Không cần nói với anh ấy vội,” cô cố nói, hơi thở yếu dần. “Kinh mạch của chị không bị tổn thương nghiêm trọng, sẽ hồi phục nhanh thôi. Đợi chị khỏe lại, tự chị sẽ giải thích.”

Lúc này, những thành viên khác trong đội cũng lần lượt đến nơi. Nhìn thấy Vu Âm yếu ớt nằm trên vai Dư Tiểu Ngư, cả đội không kìm được xúc động.

“Đi tìm cáng mau! Cục trưởng bị thế này sao nằm trên vai được?” Đại Không thúc giục, rồi cùng sư phụ chạy đi tìm thứ gì đó có thể làm cáng tạm.

Vu Âm được đặt xuống, nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo. Cô nhìn Dư Tiểu Ngư cùng bốn người khác, dặn dò:
“Phan Liễu Nhi đã bắt mười người, trong đó cấy cổ trùng vào năm người. Những người đó đang bị kết giới phong tỏa. Các em mau đưa họ về giam giữ an toàn. Phan Liễu Nhi bị chị phế, nhưng chị để lại một hơi thở. Trên người cô ta toàn cổ trùng, các em đừng đến gần. Hãy dùng linh khí của chị kết hợp với kiếm trận để trói cô ta lại.”

Sau khi dặn dò chi tiết, Vu Âm yếu ớt hỏi lần cuối:
“Mọi người đều an toàn, đúng không?”

Lữ Văn Quân đáp, giọng nghẹn ngào:
“Cục trưởng, cô yên tâm. Tất cả đều an toàn, nhờ có cô!”

Nghe vậy, Vu Âm nở một nụ cười mệt mỏi, nhẹ nhàng nói:
“Tốt rồi…”

Câu nói vừa dứt, cô đột ngột ngất đi.

Dư Tiểu Ngư hoảng hốt bật khóc:
“Cục trưởng! Cục trưởng!”

Nguyên Nhất hòa thượng lập tức chạy đến, bắt mạch cho Vu Âm. Ông cẩn thận kiểm tra, rồi thở phào nói:
“Cục trưởng chỉ kiệt sức thôi, có chút tổn thương bên trong, nhưng không nguy hiểm tính mạng. Cô đừng khóc như chịu tang nữa, làm tôi hết hồn!”

Vu Âm được chuyển đến bệnh viện ngay sau khi được đội cứu hộ giải cứu. Một số người khác bị thương nhẹ cũng được đưa đi cùng cô, trong khi Lữ Văn Quân và những người còn lại ở lại hiện trường để xử lý công việc tiếp theo.

Khi tỉnh dậy, Vu Âm nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái trong căn phòng bệnh cao cấp. Căn phòng tối om, không một tia sáng lọt qua rèm cửa dày. Cô với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường, nhìn đồng hồ. Mới 5 giờ sáng, giờ cao điểm để ngủ. Không ngạc nhiên khi căn phòng vẫn chìm trong bóng tối như vậy.

Vu Âm lặng lẽ đặt điện thoại xuống, bước chân trần ra khỏi giường và kéo rèm cửa ra. Ánh sáng mờ nhạt từ buổi bình minh bắt đầu len lỏi vào phòng. Khi quay đầu lại, cô nhận ra một bóng người quen thuộc đang nằm trên chiếc sofa ở góc phòng. Đàm Từ, trong bộ vest nhăn nhúm, đang ngủ say.

Cô lặng lẽ tiến lại gần. Hai ngày không gặp, trông anh tiều tụy và mệt mỏi hơn nhiều. Bộ râu lún phún chưa cạo, quần áo không thay, rõ ràng anh đã không về nhà suốt hai ngày qua. Nhưng dù vậy, sự mệt mỏi ấy không làm mất đi nét đẹp của anh – một người đàn ông cuốn hút, ngay cả trong những khoảnh khắc kém hoàn hảo nhất.

Vu Âm khẽ mỉm cười, nghĩ thầm: Người đàn ông này là của mình. Ý nghĩ ấy khiến cô không kìm được, cúi xuống khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.

Cô nghĩ rằng Đàm Từ sẽ không dễ tỉnh, nhưng khi vừa định đứng dậy để gọi điện thoại, đôi mắt anh đã mở ra.

Đàm Từ nhìn cô, ánh mắt vẫn còn mơ màng nhưng bàn tay lại rất nhanh ôm lấy eo cô, giữ cô lại. “Em tỉnh từ lúc nào vậy?” anh hỏi, giọng khàn khàn vì vừa ngủ dậy.

Vu Âm hơi bối rối, hỏi lại: “Anh tỉnh từ lúc nào?” Cô thầm nghĩ: Chẳng lẽ lại bị bắt gặp làm chuyện mờ ám lần nữa?

Đàm Từ thả cô ra, ngồi dậy và nhìn cô chăm chú. “Anh vừa tỉnh thôi,” anh nói, rồi nhẹ nhàng hỏi thêm: “Em cảm thấy thế nào? Bác sĩ nói em kiệt sức, phải đợi tự tỉnh lại.”

“Em ổn,” Vu Âm mỉm cười đáp. “Ngoài việc hơi mệt thì không sao cả. Nguyên Nhất hòa thượng nói là do em sử dụng quá nhiều linh khí nên mới ngất đi. Còn vết thương nội tạng chỉ là nhẹ thôi, uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.”

Vu Âm nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Anh… biết chuyện hôm đó rồi chứ?”

Đàm Từ gật đầu. “Dư Tiểu Ngư đã kể hết cho anh.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 269: Chương 269



“Đừng giận nhé?” Vu Âm khẽ kéo tay áo anh, vẻ mặt vừa áy náy vừa lo lắng. Không đợi anh trả lời, cô vội vàng giải thích:
“Em thật sự không có ý định mạo hiểm đâu. Chỉ là em cảm thấy mình có thể làm được, nên mới thử. Kết quả là em đã cứu được mọi người mà! Vết thương cũng không nghiêm trọng, thật ra các anh không cần đưa em đến bệnh viện. Với người tu luyện như em, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là ổn.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Đàm Từ, Vu Âm hơi hoảng. Cô chưa từng thấy anh thực sự tức giận. Trước mặt cô, anh luôn dịu dàng và điềm tĩnh. Nhưng cô đã nghe Nghiêm Minh kể rằng, một khi Đàm Từ giận, hậu quả không dễ đối phó.

Cô nhớ lại câu chuyện về lần Đàm Từ phá hỏng xe của ông Đàm vì một chuyện không vừa ý. Nghĩ đến đây, Vu Âm không khỏi lo lắng. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, khẽ hỏi:
“Anh không phải giận mà phá luôn Đặc Sự Cục của em đấy chứ?”

Nghe vậy, Đàm Từ sững sờ, rồi bật cười. “Phá hoại tài sản nhà nước thì phải ngồi tù, em nghĩ anh muốn vậy sao?” Anh khẽ gõ đầu cô, sau đó thở dài:
“Từ lúc nhận được điện thoại của Dư Tiểu Ngư, biết em mạo hiểm như vậy và bị thương bất tỉnh, anh chỉ lo cho em. Không có tâm trạng mà giận dỗi gì cả.”

Đàm Từ nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục nói:
“Khi đến bệnh viện, nghe Dư Tiểu Ngư kể lại mọi chuyện, anh chỉ cảm thấy đau lòng. Em nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như vậy, em biết anh lo đến mức nào không?”

Đàm Từ trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ giọng nói:
“Suy nghĩ kỹ, anh tự đặt mình vào hoàn cảnh của em. Trong tình huống đó, nếu là anh, anh cũng sẽ làm như em đã làm.”

Ánh mắt anh dịu dàng, pha chút cảm thông. “Chúng ta đều là người trưởng thành, là một phần tử của đất nước này. Cả đời này, em không thể lúc nào cũng dựa vào anh, cũng không thể lúc nào cũng đặt anh lên hàng đầu. Em có trách nhiệm và sứ mệnh của riêng mình.”

Những lời nói ấy nghe như có chút trách móc, nhưng từ ánh mắt đến giọng điệu của Đàm Từ vẫn rất bình tĩnh và thấu hiểu. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Vu Âm, ánh mắt đầy trìu mến. “Cho nên, anh không có lý do gì để giận em cả. Em đã cố gắng cứu sống hàng trăm mạng người, Vu Âm. Em thật sự rất dũng cảm.”

Vu Âm im lặng, cảm nhận từng lời anh nói thấm sâu vào lòng.

Đàm Từ tiếp tục, giọng trầm thấp nhưng vững vàng: “Thế giới này không phải là câu chuyện tình yêu lãng mạn trong cổ tích. Cuộc đời mỗi người không thể chỉ xoay quanh tình yêu, cũng không thể chỉ có tình yêu mà thôi. Vì vậy, anh sẽ không bao giờ biến cảm xúc của mình dành cho em thành một gánh nặng.”

Anh dừng lại, ánh mắt nhìn Vu Âm đầy yêu thương nhưng cũng có chút xa xăm. “Anh hiểu rằng, trong thời khắc ấy, em chỉ có thể nghĩ đến cách bảo vệ mọi người. Em đã có quá nhiều việc phải làm, quá nhiều điều phải gánh vác. Làm sao anh có thể ích kỷ yêu cầu em phải lo lắng thêm về anh được?”

Những lời nói của anh khiến Vu Âm nghẹn ngào. Cô không biết nên đáp lại thế nào, chỉ khẽ áp mặt vào cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Đàm Từ, anh thật sự rất tốt. Em thích anh… nhiều hơn một chút rồi.”

Nghe vậy, Đàm Từ bật cười, giọng nói dịu dàng nhưng pha chút hài hước: “Anh không tham lam đâu. Mỗi ngày thích thêm một chút là đủ rồi, dần dần sẽ thành rất nhiều.”

Nói xong, như bị một cảm xúc mãnh liệt cuốn lấy, Đàm Từ đột ngột kéo Vu Âm vào lòng. Anh ôm cô chặt, hành động hoàn toàn xuất phát từ bản năng, như để trấn an bản thân rằng cô đang bình an ở đây, ngay trong vòng tay anh.

Khi nhận ra mình ôm cô, Đàm Từ có chút lúng túng, sợ cô giật mình. Nhưng nhìn xuống, anh thấy Vu Âm không chỉ không khó chịu mà còn vòng tay ôm lấy anh. Đầu cô tựa vào n.g.ự.c anh, khuôn mặt khẽ cọ vào áo anh như một chú mèo nhỏ đang tìm kiếm sự ấm áp. Khoảnh khắc ấy khiến anh mỉm cười, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng.

“Anh hy vọng em sẽ mạnh mẽ hơn nữa, mạnh mẽ đến mức không có thứ vũ khí nào trên thế giới này có thể làm hại em,” Đàm Từ khẽ nói, giọng đầy cảm khái.

Vu Âm ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh, giọng nói đầy phấn khích: “Sáng nay khi tỉnh dậy, em phát hiện tu vi của em đã tiến bộ!”

Cô kể với anh rằng trước đây, tu vi của cô luôn chững lại, như có một rào cản vô hình ngăn cô đột phá. Nhưng sáng nay, rào cản ấy đã biến mất, và cô cảm thấy mình đã vượt qua giới hạn trước đó. Nếu nghỉ ngơi thêm vài ngày để hồi phục hoàn toàn nội thương, tu vi của cô chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể.

Ngay lúc đó, Nghiêm Minh bước vào, mang theo một khay thức ăn sáng. Anh đẩy chiếc bàn nhỏ đến cạnh giường của Vu Âm, vừa đặt bữa sáng xuống vừa trò chuyện:
“Đại sư, lúc cô ngất xỉu, Lữ Văn Quân và mọi người lo lắng lắm. Vì có nhiều người cần cấp cứu, họ đã dùng trực thăng đưa tất cả đến bệnh viện gần nhất ở thành phố Y.”

Vu Âm nhìn Nghiêm Minh, ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta không còn ở thành phố S nữa sao?”

“Đúng vậy,” Nghiêm Minh gật đầu, tiếp tục giải thích: “Theo thống kê của chính phủ địa phương, vụ nổ đã gây thiệt hại hơn 1 tỷ và khiến hơn 300 người thiệt mạng trong khu tập đoàn. Những kẻ đứng đầu thật sự quá tàn nhẫn. Trước khi bỏ trốn, họ không để lại đường lui cho bất kỳ ai, thậm chí không thông báo cho nhân viên rút lui. Họ tự lên trực thăng bỏ chạy rồi kích hoạt hệ thống tự hủy tòa nhà.”

Đàm Từ cau mày, lên tiếng: “Hai người trong số những kẻ đứng đầu tòa nhà tập đoàn vẫn chưa xác định được danh tính. Chúng cho nổ tòa nhà không chỉ để hủy hoại chứng cứ mà còn để bảo vệ thân phận của mình. Càng nhiều người thiệt mạng, thân phận chúng càng khó bị lộ.”

Anh ngừng lại một chút, ánh mắt sâu xa: “Tòa nhà tập đoàn này đã tồn tại mấy chục năm và ảnh hưởng rất lớn đến chính quyền địa phương. Chính phủ đã muốn xử lý chúng từ lâu, nhưng có quá nhiều thế lực bảo vệ.”
 
Back
Top Bottom