Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 180: Chương 180



Những lời cảm ơn liên tục được gửi đến:
“Mỗi thành phố đều có những anh hùng vô danh như cô ấy. Dù họ không được biết tên, nhưng chúng tôi luôn ghi nhớ sự hy sinh của họ.”

Vu Âm lấy điện thoại, đọc từng dòng bình luận cho Kim Lan nghe.

Phương Dụ đột nhiên lên tiếng:
“Hay là ngày mai chúng tôi đến thăm Bảo tàng Lịch sử Cách mạng thành phố S? Có thể ở đó có những câu chuyện về cô và các đồng đội.”

Anh gãi đầu, như nhớ ra điều gì, liền nói thêm:
“Đúng rồi, công việc của tôi là biên kịch. Nếu cô không ngại, chúng ta có thể cùng nhau kể lại những câu chuyện của các cô. Biết đâu tôi có thể dùng văn của mình để viết lại và chia sẻ với nhiều người hơn.”

Kim Lan nhìn chằm chằm Phương Dụ một lúc, sau đó bật cười:
“Hình như tôi không ghét anh ta đến vậy. So với Trọng Bình, anh ta cũng dễ coi hơn một chút.”

Phương Dụ không biết đây là lời khen hay lời chê, chỉ vươn tay gãi lông mày, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

Vu Âm nhìn cả hai, mỉm cười và nói:
“Các người cứ từ từ bàn bạc. Đã khuya rồi, tôi không còn việc gì ở đây nữa, vậy tôi về trước.”

Vu Âm khép máy tính bảng, quay sang Phương Dụ với vẻ trầm ngâm. Sau một lát suy nghĩ, cô nói:
“Ngày mai, anh có thể mở một buổi livestream trên tài khoản cá nhân của mình. Có lẽ khán giả sẽ muốn theo dõi hành trình này từ góc nhìn của anh.”

Phương Dụ hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Sau khi chắc chắn mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Vu Âm kết thúc buổi livestream. Trước khi rời đi, cô để lại số điện thoại cho Phương Dụ, phòng khi anh cần liên lạc.

Rời khỏi nhà Phương Dụ, Vu Âm trở về biệt thự. Vừa bước vào, cô đã cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt khác thường. Trong phòng khách, ngoài Đàm Từ và Nghiêm Minh, còn có một nhóm người lạ, trong đó có Đàm Phù – người mà Vu Âm từng gặp tại biệt thự Đàm gia.

Đặc biệt hơn, Vu Âm còn nhận ra một cặp vợ chồng lớn tuổi, dựa vào vẻ ngoài và thái độ, cô đoán đây chính là cha mẹ của Trần Tiến Thăng. Không chỉ có vậy, trong phòng còn có vài cảnh sát, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm nghị.

Vu Âm cởi giày, bước vào phòng khách với một nụ cười nhạt:
“Nhộn nhịp quá nhỉ? Chắc tôi đến không đúng lúc rồi.”

Vừa nhìn thấy cô, Đàm Phù lập tức đứng dậy, giọng điệu gay gắt:
“Cô chính là Vu Âm? Hôm đó, cô đã nói về cái c.h.ế.t của Trần Tiến Thăng, trong khi tin tức này tôi chỉ mới biết qua điện thoại của ông bà Trần. Lúc ấy, vụ án còn chưa được công khai. Làm sao cô biết được?”

Đàm Từ ngồi trên ghế, thản nhiên vẫy tay:
“Vu Âm, em mệt rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi. Lát nữa, Nghiêm Minh sẽ mang cho em một cốc sữa nóng. Còn chuyện này, để tôi lo.”

Giọng của Đàm Phù lập tức cao lên:
“Đàm Từ! Mạng người là chuyện lớn, cô không thể chỉ vì bảo vệ một người ngoài mà phớt lờ như vậy! Nếu cô ta không liên quan, làm sao lại biết nhiều chi tiết như thế? Cô nghĩ mình là tổng giám đốc của tập đoàn Đàm Thị thì có thể bao che được tất cả sao?”

Vu Âm chậm rãi quay đầu nhìn Đàm Phù, giọng đầy mỉa mai:
“Cô là ai mà dám lớn tiếng kết tội người khác? Cô nói ai có tội thì người đó có tội à? Vài câu nói đã gán tôi làm hung thủ, cô không thấy nực cười sao?”

Đàm Phù tức giận, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo:
“Loại chuyện này không thể giải quyết bằng vài câu nói sắc bén đâu. Đừng tưởng mình là cái gì ghê gớm!”

Vu Âm cười nhạt:
“Bà già này hay quên quá nhỉ? Có cần tôi nhắc lại không? Tôi không chỉ nói hay, mà còn rất nhanh tay. Nhớ hôm đó tôi đã ra tay thế nào không? Hai cú đánh cho ông già nhà bà, nhớ chứ?”

Sắc mặt Đàm Phù tái đi, cô ta nghiến răng nói qua kẽ răng:
“Đừng đắc ý quá sớm!”

Phía bên kia, cha mẹ của Trần Tiến Thăng không quan tâm đến cuộc khẩu chiến giữa Vu Âm và Đàm Phù. Họ chỉ muốn biết sự thật về cái c.h.ế.t của con trai mình.

Cảnh sát cũng không có ý định xen vào ân oán cá nhân giữa Đàm gia và Vu Âm. Một trong số họ lên tiếng:
“Cô Vu Âm, chúng tôi cần cô hợp tác điều tra về cái c.h.ế.t của Trần Tiến Thăng.”

Người này tiếp tục giải thích:
“Chúng tôi đã kiểm tra đoạn video giám sát tại khu chung cư. Nó cho thấy cô đã tiếp xúc với Trần Tiến Thăng không lâu trước khi anh ta tử vong. Ngoài ra, lời khai của bà Đàm Phù về việc cô biết trước cái c.h.ế.t của anh ta cũng khiến chúng tôi nghi ngờ. Chúng tôi cần hỏi cô vài câu.”

Vu Âm dựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt điềm tĩnh nhìn thẳng vào nhóm cảnh sát. Cô khẽ nhếch môi:
“Tôi không chỉ biết Trần Tiến Thăng đã chết, mà tôi còn biết trước rằng anh ta sẽ c.h.ế.t và c.h.ế.t như thế nào.”

Lời tuyên bố thẳng thắn khiến cả căn phòng im bặt. Sau vài giây, Vu Âm tiếp tục:
“Nếu tôi nhớ không lầm, Trần Tiến Thăng c.h.ế.t đuối. Nhưng đây không phải là một cái c.h.ế.t đuối đơn thuần. Anh ta c.h.ế.t rất thảm, đúng không?”

Các cảnh sát nhìn nhau, ánh mắt họ đầy nghi hoặc. Một người phụ nữ lớn tuổi – mẹ của Trần Tiến Thăng – đột nhiên hét lên, giọng đầy oán hận:
“Cô đang nói linh tinh gì vậy! Chắc chắn là cô đã quyến rũ con trai tôi, rồi hại c.h.ế.t nó!”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 181: Chương 181



Vu Âm nhẹ nhàng gật đầu, đối diện với ánh mắt dò xét của cảnh sát, cô lên tiếng:
“Tôi đương nhiên biết rõ mọi chuyện. Trần Tiến Thăng bị quỷ kéo xuống nước mà chết, nhưng cái c.h.ế.t của anh ta không chỉ đơn thuần là c.h.ế.t đuối. Trước khi chết, anh ta chắc chắn đã làm rất nhiều điều xấu, nên mới có kết cục kinh khủng như vậy, đúng không?”

Các cảnh sát nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi ngại. Một vài người thầm nghĩ, cô gái này dường như biết quá nhiều.

“Con bé này đang nói linh tinh gì thế này!” Mẹ của Trần Tiến Thăng hét lên, giọng điệu giận dữ: “Chắc chắn là con tiện nhân này quyến rũ con trai tôi rồi hại c.h.ế.t nó!”

Lời mắng chưa dứt, một nửa quả táo bất ngờ bay thẳng vào trán bà ta. Chưa kịp định thần, một chiếc dép lê từ cửa phòng bay vèo tới, đánh trúng miệng bà.

Trong lúc mọi người còn sững sờ, Nghiêm Minh điềm nhiên ngồi gọt táo, liếc mắt nhìn mẹ Trần mà không nói một lời. Trên ghế, Đàm Từ tựa người, thái độ thản nhiên như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.

Mẹ Trần hoảng sợ bịt miệng, không dám hé môi thêm lời nào. Bà ta biết quả táo là do Đàm Từ ném, nhưng chiếc dép lại tự bay tới là chuyện hoàn toàn khó hiểu.

Vu Âm nhìn nhóm cảnh sát, cười nhẹ:
“Trần Tiến Thăng đã g.i.ế.c người. Nơi các anh tìm thấy t.h.i t.h.ể của anh ta cũng chính là nơi anh ta phi tang xác. Nếu các anh cẩn thận kiểm tra thêm, chắc chắn sẽ phát hiện ra t.h.i t.h.ể của một cô gái trẻ đang mang thai.”

Cảnh sát lặng người. Một người tò mò hỏi:
“Cô chắc chắn về điều đó?”

“Đúng vậy,” Vu Âm gật đầu chắc nịch. “Nạn nhân đó có thể là một trong những người tình cũ mà Trần Tiến Thăng từng nghĩ sẽ cưới. Bạn bè của anh ta hẳn sẽ biết đôi chút thông tin về cô ấy.”

Không đợi phản ứng của mọi người, Vu Âm chậm rãi giải thích:
“Tôi là người trong giới tâm linh. Ngay lần đầu gặp Trần Tiến Thăng, tôi đã biết anh ta bị quỷ ám. Anh ta g.i.ế.c người và phi tang trước đó, nên việc anh ta bị quỷ lấy mạng cũng không có gì lạ.”

Đàm Từ khẽ mỉm cười, đưa quả táo vừa gọt xong cho Vu Âm:
“Quả táo hôm nay mua ngọt lắm.”

Vu Âm nhận lấy, cắn một miếng, vừa nhai vừa nói:
“Ừ, giòn ngọt, đúng là rất ngon.”

Đàm Từ không nhìn ai, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh:
“Các vị, có thể đi được rồi. Chúng tôi đã nói những gì cần nói. Khuya rồi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi.”

Nhóm cảnh sát cùng ông bà Trần và Đàm Phù không cam lòng nhưng cũng đành rời khỏi biệt thự.

Khi họ vừa khuất bóng, Vu Âm vẫy tay, chiếc dép lê từ cửa lập tức bay trở lại giá giày. Cô quay sang nhìn Đàm Từ, ánh mắt đầy ý cười:
“Quả táo hôm nay mua đúng là ngon thật. Anh chọn khéo đấy.”

Nghiêm Minh đứng gần đó, nhanh nhảu tiếp lời:
“Đàm tổng của chúng tôi tự mình lên mạng tìm cách chọn táo giòn ngọt đấy. Từ khi đại sư đến đây, Đàm tổng như trở lại đời thường.”

Vu Âm cười nhẹ, tiếp tục nhấm nháp quả táo, rồi kể lại câu chuyện của Phương Dụ và nữ quỷ mặc sườn xám cho Đàm Từ cùng Nghiêm Minh nghe. Câu chuyện chưa kịp kết thúc thì điện thoại của cô reo. Nhìn màn hình, cô nhận ra đó là Ngụy Thậm.

Vu Âm bắt máy, giọng nhẹ nhàng:
“Các anh ở đồn cảnh sát lâu vậy à?”

Ngụy Thậm đáp, giọng có chút mệt mỏi:
“Không đâu. Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát thì điện thoại hết pin. Về nhà sạc rồi tắm rửa, giờ mới thấy tin nhắn của cô.”

Anh cười khẽ, tiếp tục:
“Mấy fan cuồng đến đồn cảnh sát hôm nay, vừa nghe tôi đọc danh sách bồi thường thì có vài người quỳ xuống luôn. Tôi yêu cầu bồi thường quần áo, xe hỏng và thiệt hại tinh thần. Một nửa là sinh viên, còn lại là mấy người mới đi làm được hai ba năm.”

Vu Âm nhướn mày, giọng đầy vẻ tán đồng:
“Tôi ủng hộ anh! Dù là sinh viên cũng đã trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình, đặc biệt là cái tên ném đá. Đầu óc nó đúng là thùng rác. Mang cả đá đến bãi đỗ xe, rõ ràng là có ý định gây chuyện.”

Ngụy Thậm hỏi, giọng pha chút quan tâm:
“Tối nay có bị dọa sợ không? Lần sau tôi bảo Đàm Từ đưa cô đến những sự kiện vui vẻ hơn, chẳng hạn liên hoan phim.”

Vu Âm bật cười:
“Tiếc thật. Hôm nay tôi không xin được chữ ký của nữ thần, cũng chẳng chụp được ảnh chung. Với chuyện ồn ào hôm nay, sau này chắc cô ấy không muốn gặp tôi nữa.”

Tối nay, tại liên hoan phim, câu chuyện giữa Trình Ý Ninh và Ngụy Thậm lại trở thành chủ đề nóng trên mạng. Vụ kiện giữa hai người bị đào bới, nhanh chóng leo lên vị trí cao trong top tìm kiếm. Giờ đây, hầu như ai cũng biết chuyện Ngụy Thậm, chủ sở hữu Douyu, từng bị ném trứng gà trước công chúng.

“Tôi có chữ ký của chị Băng, tôi tặng anh.” Vu Âm vừa nói vừa đưa ra một tờ giấy, ánh mắt đầy sự tin tưởng. “Chị ấy là một người tốt và chắc chắn sẽ có phán đoán riêng của mình.”

Cô dừng lại giây lát, rồi tiếp tục, “Ngụy Thậm, anh cho tôi bát tự của anh đi. Tôi sẽ xem thử giúp anh. Và…” Ánh mắt Vu Âm trở nên sắc bén, “Anh không muốn biết rõ sự thật về chuyện năm đó giữa anh và Trình Ý Ninh sao?”

Ngụy Thậm ngồi im, gương mặt trầm mặc. “Tôi chưa làm gì sai,” anh nói, giọng khẽ khàng nhưng đầy kiên quyết, “vậy tại sao tôi phải chịu những điều này?”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 182: Chương 182



Vu Âm nhìn anh, lòng đầy cảm thông. “Ngụy Thậm, tôi thấy anh là người rất cởi mở, nhưng ở liên hoan phim hôm nay, ngoài nói chuyện với tôi, anh chẳng hề tương tác với ai khác.”

Cô ngừng lại, suy nghĩ rồi tiếp lời, “Anh dựng lên một bức tường vô hình với mọi người. Chỉ khi cảm thấy an toàn, anh mới mở lòng, đúng không?”

Ngụy Thậm không trả lời, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

“Người ta nói là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác. Nhìn anh bây giờ, tôi không khỏi xót xa. Ở tuổi anh, lẽ ra anh phải là một chàng trai tràn đầy nhiệt huyết, nhưng thực tế anh lại quá trầm ổn, đến mức khiến người khác lo lắng.”

Cô dừng lại, ánh mắt hướng về anh. “Chắc chắn anh đã trải qua không ít sóng gió. Chỉ khi trải qua nhiều đau thương, người ta mới biết cách bảo vệ bản thân như vậy.”

Vu Âm hít một hơi thật sâu, giọng nói nghiêm túc hơn. “Ngụy Thậm, tôi tin rằng anh không làm hại Trình Ý Ninh. Tôi có thể giúp anh tìm ra sự thật, giúp anh lấy lại danh dự. Anh có muốn không?”

Ngụy Thậm cười nhẹ, giọng nói mang chút tự giễu. “Tìm lại được thì sao chứ? Con thuyền đã lỡ chuyến, làm sao quay đầu lại?”

“Tìm lại được, anh sẽ ngẩng cao đầu, sẽ không ai dám gọi anh là kẻ sát nhân nữa. Họ sẽ phải xin lỗi vì những lời ác ý đó.” Vu Âm kiên quyết, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can anh. “Ngụy Thậm, anh có tin tôi không?”

Ngụy Thậm lặng đi một lúc rồi khẽ đáp, “Người khác có thể không tin, nhưng tôi… tôi không thể không tin cô.”

“Anh cố chấp quá.” Một giọng nói khác vang lên. Ngụy Hâm, anh trai của Ngụy Thậm, bất ngờ bước tới. Anh lấy điện thoại từ tay Ngụy Thậm và nói với Vu Âm, “Đại sư, tôi là Ngụy Hâm. Cô xem bát tự giúp nó đi. Tôi sẽ gửi ngày tháng năm sinh của nó cho cô.”

Rồi anh quay sang Ngụy Thậm, không quên châm chọc. “Em trai tôi thuộc kiểu người một khi vào ngõ cụt thì không biết đường ra.”

Dứt lời, Ngụy Hâm đưa điện thoại lại cho Ngụy Thậm, nói tiếp, “Em chuyển cho cô ấy một triệu, rồi gửi luôn bát tự của em đi.”

Bị anh trai thúc giục, Ngụy Thậm không còn cách nào khác, đành làm theo. Anh chuyển tiền cho Vu Âm rồi cúi đầu nhập bát tự của mình vào điện thoại.

Khi nhận được bát tự, Vu Âm tập trung quan sát. Càng xem, cô càng khẳng định khả năng của mình không hề sai. Nhưng bất ngờ, cô nhận ra một điều kỳ lạ. Lá số của Ngụy Thậm có một khoảng trống lớn, như bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc.

Cô có thể nhìn thấu mối quan hệ của anh với cha mẹ, có thể dự đoán vận mệnh tương lai, nhưng lại không thể hiểu rõ những gì xảy ra ba năm trước. Đây là lần đầu tiên trong đời, Vu Âm gặp trường hợp như vậy.

Sau một hồi trầm tư, cô quyết định gọi cho Ngụy Thậm. “Tôi nhớ trước đây anh và Trình Ý Ninh rất thân thiết. Theo tôi biết, hai người là bạn từ thời mẫu giáo. Anh có biết bát tự của cô ấy không?”

“Tôi biết. Tôi sẽ gửi cho cô.” Ngụy Thậm đáp.

Chưa đầy nửa phút sau, Vu Âm nhận được bát tự của Trình Ý Ninh từ anh.

Một phút sau, Vu Âm vẫn trầm ngâm. Mệnh số của Ngụy Thậm đối với cô tuy ẩn hiện, nhưng ít ra cô vẫn nhìn được một phần. Tuy nhiên, khi xem bát tự của Trình Ý Ninh, tất cả đều bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc, không thể thấy bất kỳ thông tin nào.

Vu Âm cầm điện thoại, ngẩn người rất lâu. Đến khi Đàm Từ nhận thấy sắc mặt của cô không ổn và hỏi thăm, cô mới giật mình lấy lại tinh thần. Không muốn giấu giếm, cô gửi lại toàn bộ quẻ bói của Ngụy Thậm cho Đàm Từ nhờ xem giúp.

Sau đó, cô gọi điện cho Ngụy Thậm, giọng nói mang chút áy náy:
“Xin lỗi, chuyện xảy ra giữa ba người các anh ba năm trước… Tôi không thể tính ra. Ngụy Thậm, cho tôi thêm một chút thời gian để suy nghĩ, được không?”

Ngụy Thậm im lặng vài giây, rồi nhẹ giọng trấn an cô:
“Không sao đâu. Cô cũng đừng nghĩ nhiều quá. Dù sao thì mọi chuyện cũng qua rồi. Những gì trên mạng cũng chẳng ai nhớ lâu. Cứ để nó qua đi.”

Anh ngừng một lát, rồi nói thêm:
“Đã khuya rồi. Cô nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi mời cô ăn cơm.”

“Được.” Vu Âm đồng ý, sau đó tắt máy. Khi cô ngước mắt lên, liền thấy Đàm Từ và Nghiêm Minh đang chăm chú nhìn mình.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi vẫy tay gọi Nghiêm Minh:
“Cho tôi bát tự của anh, tôi sẽ bói thử cho anh một quẻ.”

Nghiêm Minh lập tức nhảy lên, giọng vui mừng:
“Thật sao? Đại sư, cô nói thật đấy chứ?”

Không chần chừ, anh nhanh chóng đọc bát tự của mình. Sau đó, không quên cười đùa:
“Đại sư, nếu được thì xem thử xem khi nào Đàm tổng mới trả lương cho tôi nhé!”

Nói xong, anh lại lắc đầu tự chế nhạo:
“Không đúng, lương đã ghi rõ trong hợp đồng rồi, năm ngoái mới được trả một lần. Thôi, cô giúp tôi xem xem khi nào tôi có bạn gái đi!”

Vu Âm khẽ cười, gật đầu đồng ý. Sau một hồi tập trung, cô nhìn Nghiêm Minh, ánh mắt ánh lên sự hài hước:
“Nghiêm trợ lý, anh có hồng loan tinh chiếu mệnh. Trong vòng ba tháng tới, anh sẽ gặp được người thực sự khiến anh rung động. Hãy chú ý đến những nơi như quán trà sữa hoặc quán cà phê, rất có thể anh sẽ gặp cô ấy ở đó.”

Nghe vậy, Nghiêm Minh vui sướng như đứa trẻ được quà. Sau khi xem bói cho anh xong, Vu Âm thở phào nhẹ nhõm. Cô nhận ra rằng không phải kỹ năng của mình có vấn đề.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 183: Chương 183



Lúc này, cô ném vỏ táo vào thùng rác, rồi đứng dậy:
“Muộn rồi, tôi về phòng trước đây.”

Về đến phòng, Vu Âm lập tức chui vào không gian linh phủ để luyện thuốc. Thuốc cho Đàm Từ không thể luyện nhanh, nên cô dành cả đêm để điều chế một loại đan dược bổ nguyên khí.

Mặc dù thức trắng, nhưng nhờ linh khí dồi dào trong không gian, sáng hôm sau, cô vẫn tỉnh táo khi xuống dùng bữa sáng.

Thế nhưng, khi nhận được cuộc gọi hẹn ăn trưa từ Ngụy Thậm, Vu Âm lại thấy uể oải. Đàm Từ ngồi bên cạnh, quan sát thấy cô uống sữa bò như thể đang nuốt rượu đắng. Anh rót thêm nửa ly, rồi hỏi:
“Cảm xúc của em từ tối qua đến giờ có vẻ không ổn. Có chuyện gì lớn đến mức khiến em chẳng thiết ăn uống vậy?”

Quen biết Vu Âm đã lâu, Đàm Từ chưa từng thấy cô như thế này.

Vu Âm thở dài:
“Đàm Từ, tối qua tôi xem bói cho Ngụy Thậm, phát hiện mình không thể tính ra chuyện ba năm trước của anh ấy. Sau đó, tôi nhờ anh ấy gửi bát tự của Trình Ý Ninh, nhưng tôi vẫn không xem được mệnh số của cô ấy.”

Nghe vậy, Nghiêm Minh từ ngoài bước vào, ngồi xuống đối diện Vu Âm, vẻ mặt lo lắng:
“Đại sư, sao lại thế? Có phải sức khỏe cô không tốt, hay dạo này cô xem bói quá nhiều nên bị ảnh hưởng không?”

“Chắc không phải đâu.” Đàm Từ lên tiếng. Anh nhớ rằng tối qua Vu Âm còn bói miễn phí cho Nghiêm Minh mà không gặp khó khăn.

Sau một hồi suy nghĩ, Đàm Từ đề xuất một khả năng:
“Nghe nói người trong Huyền Môn không thể xem được chính mệnh của mình?

“Anh biết à?” Vu Âm hơi ngạc nhiên nhìn Đàm Từ.

“Dạo này, trước khi ngủ, tôi hay đọc những tài liệu phổ cập khoa học về lĩnh vực này,” Đàm Từ giải thích, giọng điệu nhẹ nhàng.

Vu Âm gật đầu, thở dài:
“Đúng vậy. Tôi không thể xem được chính mệnh của mình, vì vậy chuyện của Ngụy Thậm ba năm trước có lẽ có liên quan đến tôi. Ba năm trước, tôi rời thế kỷ 21 để đến đây. Lúc đó, tôi bị thương nặng, bộ quân áo dính đầy m.á.u vẫn được tôi giữ trong linh phủ bằng pháp khí. Ngụy Thậm gặp chuyện cũng vào đúng thời gian đó.”

Cô dừng lại một chút rồi tiếp lời:
“Còn chuyện giữa Ngụy Thậm và Trình Ý Ninh xảy ra vào mùa hè cùng năm. Nhưng điều tôi không hiểu là tại sao tôi không xem được bát tự của Trình Ý Ninh.”

Đàm Từ suy tư một lát rồi hỏi:
“Vậy có phải có người trong Huyền Môn đã dùng thuật pháp che giấu mệnh số của cô ấy khiến em không thể xem được không?”

“Làm sao có người giỏi đến mức khiến tôi không thể xem được chứ?” Vu Âm lắc đầu, nhẹ giọng giải thích:
“Nếu bị người khác dùng thuật pháp che giấu mệnh số, tôi sẽ bị phản phệ khi cố gắng xem bói. Nhưng việc bị người khác che giấu mệnh số và việc tôi không thể xem được chính mệnh của mình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Khi bị thuật pháp che đậy, tôi sẽ cảm nhận được dấu vết của nó, nhưng nếu kỹ năng không đủ, tôi không phá được. Trường hợp của Trình Ý Ninh không giống vậy.”

Cô ngừng lại, ánh mắt thoáng chút mơ hồ:
“Khi tôi tính toán bát tự của Trình Ý Ninh, nó giống như bị một lớp sương mù dày đặc che phủ. Không phải dấu vết của thuật pháp mà giống như có một rào chắn vô hình ngăn cách tôi với quẻ bói.”

Nghiêm Minh ngồi bên cạnh, nghe mà như lạc vào mớ bòng bong:
“Đại sư, vậy ý cô là gì?”

Đàm Từ xen vào, giọng điệu bình tĩnh nhưng tốc độ nói vô thức nhanh hơn:
“Ý của em ấy là bát tự Ngụy Thậm đưa không phải của Trình Ý Ninh. Có lẽ… Vu Âm, chính em mới là Trình Ý Ninh.”

Câu nói của anh khiến Vu Âm ngẩn người. Cô chậm rãi lắc đầu, cố gắng nhớ lại điều gì đó:
“Ngày đó, khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy chị Băng trong núi, phản ứng đầu tiên của tôi là nói với mình rằng tôi có một người bạn rất thích chị ấy. Nhưng tôi không nhớ nổi bạn đó là ai. Điều này chứng tỏ đây là một phần ký ức đã bị tôi loại bỏ.”

Cô ngừng lại, như đang lục lọi những ký ức mờ nhạt:
“Ngụy Thậm từng coi chị Băng như nữ thần. Anh ấy là một fan trung thành của chị ấy, thậm chí đã lấy được chữ ký. Nhưng tôi lại chẳng thể nhớ nổi người bạn thích chị Băng đó là ai. Ký ức ấy dường như đã biến mất.”

Đàm Từ khẽ thở dài, ánh mắt đầy cảm thông:
“Anh nghĩ anh hiểu tại sao em lại cảm thấy không vui. Có lẽ em đã chủ động loại bỏ những ký ức không vui để trở thành một Vu Âm vui vẻ như hiện tại. Nhưng chuyện của Ngụy Thậm đã khiến em phải suy nghĩ. Em đang do dự giữa việc bỏ qua nỗi oan ức của Ngụy Thậm để tiếp tục là chính mình, hay khôi phục lại ký ức để tìm kiếm sự thật ba năm trước.”

Anh nhìn cô, giọng nói trầm ấm:
“Nhưng em biết đấy, nếu khôi phục ký ức, có thể em sẽ phải đối mặt với những nỗi buồn mà em từng cố quên.”

Anh bóc một con tôm, đặt vào đĩa trước mặt Vu Âm, giọng dịu dàng:
“Ăn trước đi. Ăn xong rồi tôi sẽ kể cho em nghe một chuyện khác.”

Đàm Từ không khéo tay trong việc bóc tôm, động tác vụng về nhưng đầy chân thành. Anh quay sang Nghiêm Minh:
“Lát nữa cậu đi công ty trước, hủy hết lịch trình buổi sáng của tôi.”

Sau khi ăn sáng, Nghiêm Minh rời đi, còn Đàm Từ đưa Vu Âm vào thư phòng của anh.

Vu Âm nhìn quanh thư phòng rộng lớn, hỏi:
“Anh muốn nói gì với tôi?”

“Ngồi xuống đi.” Đàm Từ chỉ vào ghế sofa. Khi Vu Âm ngồi xuống, anh mở két sắt, lấy ra một chiếc điện thoại và một tập hồ sơ, đặt lên bàn trà trước mặt cô.

“Em xem những thứ này trước, rồi chúng ta nói chuyện tiếp.” Anh nói, ánh mắt sâu thẳm.

Anh dừng một chút rồi nghiêm túc nói thêm:
“Em từng xem tướng cho tôi và biết rằng tôi đã gặp chuyện ba năm trước.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 184: Chương 184



“Vết thương thực sự của tôi xảy ra ba năm trước,” Đàm Từ nói, ánh mắt trầm ngâm. “Thật trùng hợp, chuyện của tôi chỉ cách chuyện của Ngụy Thậm và Trình Ý Ninh hai ngày, hơn nữa còn ở cùng một nơi.”

Anh ngừng một chút rồi tiếp tục:
“Năm đó tôi mới du học về nước. Vì lúc đó chưa có chuyến bay thẳng đến thành phố S, tôi phải dừng lại ở thành phố H. Không ngờ, tại đây, tôi lại bị bắt cóc.”

“Người ta cho tôi thuốc mê. Khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm trong một khu rừng sâu, giữa đêm tối mịt. Không lâu sau, tôi bị ném xuống vực. May mắn thay, một cành cây lớn đã giữ tôi lại, không để tôi c.h.ế.t ngay tức khắc. Nhưng toàn thân tôi bị thương nặng, đau đớn không thể tả, và dần rơi vào trạng thái hôn mê. Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Tôi muốn cử động nhưng không thể, cơn đau làm mọi thứ trở nên vô vọng.”

Nghe đến đây, Vu Âm giật mình, ánh mắt đầy kinh ngạc và xót xa. Cô cố tưởng tượng cảnh tượng Đàm Từ bị thương nặng nằm dưới vực sâu, không thể nhúc nhích, chỉ có thể chờ đợi trong tuyệt vọng. Cô khẽ hỏi:
“Lúc đó, anh chắc hẳn rất đau, đúng không? Sau đó thì sao?”

“Tôi kể chuyện này không phải để làm em đau lòng,” Đàm Từ nhẹ lắc đầu. “Thật ra lúc đó, tôi chỉ mơ màng tỉnh rồi lại ngất đi, cố gắng níu giữ chút hơi thở mong manh. Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện có một người khác cũng bị kẹt dưới vực cùng tôi.”

Vu Âm im lặng, lắng nghe.

“Đó là một cô gái,” Đàm Từ nhớ lại, ánh mắt thoáng chút đau thương. “Vận mệnh của cô ấy còn tồi tệ hơn tôi rất nhiều. Toàn thân cô ấy đầy máu, vết thương chồng chất vết thương. Một cành cây lớn đ.â.m xuyên qua vai, giống như một chiếc đinh cố định cô ấy vào thân cây. Tay phải thì bị một nhánh cây khác xuyên qua, cả người cô ấy như treo lơ lửng giữa không trung, m.á.u chảy đầm đìa.”

Anh dừng lại một lát, giọng khẽ run lên khi nói tiếp:
“Tôi nằm dưới đất, nhìn rõ cảnh tượng ấy. Cô ấy nằm đè lên người tôi, toàn bộ thân thể bị thương nặng đến mức không tưởng. Mắt cô ấy vẫn mở, nhưng trong đó tràn đầy tuyệt vọng, như thể mọi cảm giác đau đớn đều đã tê liệt. Cô ấy không giống tôi còn cố níu giữ hơi thở, mà hoàn toàn buông xuôi, như chỉ chờ đợi cái c.h.ế.t đến.”

“Ban đầu, cô ấy có lẽ nghĩ rằng tôi đã chết. Mãi đến khi tôi lên tiếng gọi, cô ấy mới quay đầu nhìn tôi, nhưng vẫn ngỡ là mình bị ảo giác. Tôi gọi rất nhiều lần, cuối cùng cô ấy mới đáp lại.”

“Câu đầu tiên cô ấy nói với tôi là…” Đàm Từ khẽ cười, như đang cố giấu đi nỗi xót xa:
“‘Anh không phải là người c.h.ế.t à?'”

Vu Âm cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Một cảm giác quen thuộc lạ kỳ len lỏi trong lòng cô.

Đàm Từ tiếp tục, giọng nói trầm ấm:
“Lúc đó, tôi không hiểu sao cô ấy có thể chịu đựng được cơn đau kinh khủng như vậy. Cô ấy nhìn tôi, rồi bất chấp cơn đau từ cành cây đ.â.m xuyên qua tay, mạnh mẽ rút tay phải ra. Em biết cô ấy làm gì không?”

Vu Âm lắc đầu, ánh mắt dán chặt vào anh.

“Cô ấy lấy điện thoại trong túi, gọi cho chị gái tôi, sau đó ném chiếc điện thoại cho tôi và nói…”

Đàm Từ dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Vu Âm:
“‘Anh nhất định phải sống sót.'”

Vu Âm cúi nhìn chiếc điện thoại trên bàn. Đó là một kiểu dáng đã lỗi thời từ lâu, nhưng chiếc điện thoại vẫn còn rất mới, như thể nó được bảo quản cẩn thận qua nhiều năm.

Cô khẽ hỏi, giọng run run:
“Sau đó thì sao? Cô ấy đâu? Tại sao chiếc điện thoại này vẫn còn ở đây?”

Đàm Từ cười khẽ, nụ cười mang theo nỗi buồn sâu thẳm:
“Đó cũng là câu hỏi tôi đã tự hỏi suốt nhiều năm qua. Khi tôi đang gọi điện cho chị gái, tôi tận mắt chứng kiến cô ấy… dần dần biến mất. Thân thể cô ấy mờ nhạt đi như một ảo ảnh, rồi hoàn toàn tan biến trước mắt tôi.”

“Tôi đã suy nghĩ rất lâu về cảnh tượng năm đó,” Đàm Từ nhẹ nhàng nói, ánh mắt như đang chìm vào ký ức. “Có lúc, tôi còn nghĩ mình bị thương nặng đến mức sinh ra ảo giác. Tôi tự hỏi liệu cô gái ấy có phải chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng – một điều tôi bịa ra để cổ vũ bản thân sống sót hay không.”

Anh ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
“Sau khi trở về, tôi kể câu chuyện này cho chị gái và Ngụy Hâm. Cả hai đều quả quyết rằng tôi chỉ là bị ảo giác. Dù có chiếc điện thoại làm bằng chứng, họ vẫn tin rằng điện thoại đó là của ai đó vô tình đánh rơi xuống núi, còn tôi vì quá tuyệt vọng mà tự tưởng tượng ra tất cả.”

Vu Âm chăm chú lắng nghe, đôi mắt ánh lên vẻ trầm ngâm.

Đàm Từ khẽ thở dài, giọng nói trầm xuống:
“Họ thậm chí còn đưa tôi đến gặp chuyên gia thần kinh. Sau khi được giải thích, cả chị tôi và Ngụy Hâm đều tin chắc rằng cô gái kia không hề tồn tại – chỉ là sản phẩm của tổn thương tâm lý. Cả hai còn nghi ngờ rằng tôi đã mắc phải chứng rối loạn tâm thần hoặc có dấu hiệu phân liệt nhân cách.”

Anh nở nụ cười nhàn nhạt, pha lẫn chua chát:
“Thật ra cũng chẳng trách được họ. Một người biến mất không dấu vết, ai mà tin nổi? Nếu tôi không tận mắt chứng kiến, có lẽ tôi cũng chẳng tin.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 185: Chương 185



Đàm Từ ngừng lại, ánh mắt xa xăm như đang trở về ký ức đau thương năm đó:
“Sau khi tôi liên lạc được với chị gái và Triệu gia, họ đã lập tức sắp xếp người đưa tôi từ vách núi xuống. Khi đó, tôi được chuyển thẳng đến bệnh viện để cấp cứu. Vì thương tích quá nặng, tôi phải nằm trong phòng ICU suốt nửa tháng, tưởng chừng không qua khỏi. Nhưng suốt thời gian đó, tôi luôn nghe thấy một giọng nói bên tai – giọng nói ấy không ngừng cổ vũ tôi, bảo rằng tôi nhất định phải sống.”

“Nhờ giọng nói ấy, tôi vượt qua hàng loạt biến chứng và dần hồi phục. Khi vừa được chuyển sang phòng bệnh thường, chị gái tôi đã lập tức đưa tôi sang Đức để điều trị chân. Lúc ấy, tôi vẫn còn mơ màng, chưa kịp mang theo chiếc điện thoại.”

Vu Âm nhìn chiếc điện thoại trên tay Đàm Từ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

“Khi tôi trở về nước sau thời gian điều trị, chiếc điện thoại đã bị xóa hết dữ liệu vì không đăng ký thông tin cá nhân. Tôi phải nhờ người giải mã mới khôi phục được một vài bức ảnh – chỉ là vài phong cảnh và bức ảnh ngọn núi nơi xảy ra sự việc.”

Đàm Từ chậm rãi nói tiếp, giọng trầm hơn:
“Tuy nhiên, trong điện thoại còn lưu lại một vài tin nhắn với một số điện thoại khác. Nhưng đáng tiếc, số đó cũng bị xóa vì không đăng ký thông tin cá nhân, do đúng thời điểm chính sách đăng ký bắt buộc được triển khai.”

Vu Âm gật đầu, khẽ đáp:
“Tôi nhớ rõ việc đó. Khi quay lại thế kỷ 21, tôi không hề ngạc nhiên với chính sách đăng ký thông tin cá nhân cho SIM điện thoại.”

Đàm Từ im lặng một lúc, sau đó nói:
“Sau này, tôi liên lạc với Ngụy Hâm và mới biết rằng một ngày trước khi tôi được cứu, Ngụy Thậm cũng gặp chuyện. Địa điểm xảy ra chuyện lại chính là khu vực gần nơi tôi bị bắt cóc.”

“Ngụy Thậm?” Vu Âm hơi nhíu mày, tò mò.

“Phải,” Đàm Từ gật đầu. “Lúc đó, Ngụy Thậm bị bắt giam. Tôi đã điều tra vụ án của anh ta và Trình Ý Ninh. Trong quá trình ấy, tôi cũng chú ý đến thông tin về Trình Ý Ninh.”

Anh rút từ túi một tập hồ sơ, đặt trước mặt Vu Âm.
“Khi xem hồ sơ của Trình Ý Ninh, tôi phát hiện cô ấy rất giống cô gái đã đưa điện thoại cho tôi dưới vách núi năm đó. Dù ngày đó mặt cô ấy đầy m.á.u và tôi không nhìn rõ chi tiết, nhưng khuôn mặt và vóc dáng thì không thể nhầm lẫn.”

Vu Âm cầm tập hồ sơ lên, lật từng trang một, ánh mắt không rời khỏi những thông tin và bức ảnh bên trong.

“Vậy vụ án của Ngụy Thậm và Trình Ý Ninh thì sao? Anh đã phát hiện điều gì đặc biệt không?” cô hỏi.

Đàm Từ lắc đầu, giọng trầm xuống:
“Tôi đã xem rất kỹ hồ sơ vụ án, nhưng không tìm thấy bất kỳ điểm đáng ngờ nào. Nạn nhân đã tố cáo, hiện trường có hung khí là một con d.a.o quân đội, trên đó có vân tay của Ngụy Thậm và m.á.u của nạn nhân. Hơn nữa, hiện trường còn có nhân chứng, và nạn nhân đã cung cấp động cơ rõ ràng của vụ án. Chuỗi bằng chứng quá đầy đủ, dù Ngụy Thậm không nhận tội thì cũng không thay đổi được gì.”

Đàm Từ chậm rãi nói, ánh mắt như xuyên qua không gian, trở về những ký ức xa xăm:
“Vì Trình Ý Ninh bị hủy dung nặng nề, nên sau khi tôi trở về từ nước ngoài và Ngụy Thậm bị bắt giam, Trình Ý Ninh được gia đình đưa đi phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài. Khi tôi gặp lại cô ấy, Trình Ý Ninh đã phục hồi hoàn toàn, mang diện mạo hiện tại. Chính vì vậy, tôi có thể khẳng định cô gái mà tôi nhìn thấy dưới vách núi năm đó không phải là Trình Ý Ninh thật.”

Lời nói của Đàm Từ khiến Vu Âm trầm ngâm. Cô mất một lúc lâu để tiêu hóa hết lượng thông tin quá lớn mà anh vừa cung cấp.

“Ý anh là,” Vu Âm cất tiếng, giọng pha chút ngờ vực, “nếu tôi thật sự là Trình Ý Ninh, thì năm đó khi vụ án xảy ra, tôi đã bị ai đó đẩy xuống vách núi. Còn người phụ nữ hiện tại đang sống dưới danh nghĩa Trình Ý Ninh chính là kẻ giả mạo, thay thế tôi?”

Đàm Từ gật đầu chậm rãi, ánh mắt nặng trĩu:
“Đúng vậy. Có khả năng vụ án của Ngụy Thậm năm đó do Trình Ý Ninh giả mạo tự dựng lên. Sau đó, cô ta lợi dụng lý do bị Ngụy Thậm hủy dung để có cơ hội đi phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài. Người khác nghĩ rằng cô ta phẫu thuật để che giấu vết thương, nhưng thực chất cô ta chỉnh sửa diện mạo sao cho giống em hơn.”

Vu Âm nhíu mày, khóe môi nhếch lên vẻ giễu cợt:
“Vậy là cô ta đã tạo dựng vụ án để có lý do biến mất, rồi sau đó trở lại với một vài nét giống Trình Ý Ninh cũ, hoàn toàn thay thế tôi?”

“Chính xác,” Đàm Từ nói, giọng đầy chắc chắn. “Năm đó, người mà nhân chứng nhìn thấy chính là Trình Ý Ninh giả. Nghe nói, nếu không phải bà Trình đến kịp thời, Ngụy Thậm đã có ý định g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta.”

Vu Âm im lặng rất lâu. Dường như một mảnh ghép trong ký ức của cô đã được đặt đúng chỗ, khiến mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Một lúc sau, cô khẽ hỏi, giọng nói nhỏ như tiếng thở:
“Con gái mình đã bị người khác thay thế, cha mẹ thật sự sẽ không nhận ra sao?”

Đàm Từ nhìn cô, ánh mắt lấp đầy sự thông cảm. Anh khẽ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Vu Âm, giọng nói trở nên dịu dàng:
“Nếu em chính là Trình Ý Ninh, thì đây có lẽ là nguyên nhân khiến em đau khổ đến mức muốn chết, đến mức mất hết ý chí sống. Năm đó, em chỉ là một cô bé. Chuyện này chắc chắn đã khiến em tổn thương sâu sắc, đến nỗi khi có cơ hội gọi điện cầu cứu, em lại chọn cách chờ c.h.ế.t trong đau đớn.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 186: Chương 186



Anh ngừng một lát, như để cân nhắc từng lời nói:
“Khi một cô bé còn non nớt bất ngờ nhận ra gia đình không yêu thương mình, thậm chí còn mong mình c.h.ế.t đi… điều đó đủ để hủy hoại tâm hồn em. Nhưng Vu Âm…” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm xuống. “Ngay từ lần đầu tiên gặp em ở quán cơm nhỏ, tôi đã cảm thấy có một mối liên kết kỳ lạ giữa chúng ta. Tôi chắc chắn cô gái năm đó trên vách núi chính là em.”

Vu Âm nhìn Đàm Từ, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Cô nhớ lại lần đầu gặp anh, khi anh không ngừng nhìn tay cô và hỏi cô có từng gặp anh hay không.

Đàm Từ mỉm cười, giọng anh chậm rãi nhưng đầy áy náy:
“Nói đến đây, tôi thực sự xin lỗi. Có lẽ sự sống của tôi là đổi lấy cái c.h.ế.t của em.”

Nghe đến đây, Vu Âm vội rụt tay lại, đôi má ửng đỏ nhưng giọng nói lại cố làm ra vẻ lạnh nhạt:
“Tôi vẫn còn sống mà, tôi không c.h.ế.t đâu! Anh nghĩ lung tung cái gì thế? Tay anh… sờ mò quá đáng!”

Đàm Từ xoa xoa mũi, cười khẽ rồi buông tay xuống. Anh tiếp tục:
“Chúng ta dường như đã tìm ra gần như toàn bộ sự thật. Vậy còn em, em cảm thấy thế nào? Đau khổ lắm phải không?”

Vu Âm chống nạnh, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm:
“Tại sao tôi phải khổ sở? Không những không khổ sở, mà tôi còn rất tức giận! Nếu đó là sự thật, tôi nhất định phải báo thù. Họ đã hãm hại tôi, tổn thương tôi, còn sống ung dung như vậy. Tôi nhất định sẽ khiến họ trả giá!”

Cô nghiến răng, giọng đầy căm phẫn:
“Ít nhất cũng phải cho họ vào tù, tốt nhất là 20 năm, rồi b.ắ.n c.h.ế.t họ luôn!”

Đàm Từ bật cười nhẹ trước phản ứng của cô, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự nghiêm túc:
“Vậy còn Trình gia? Em sẽ đối mặt với họ thế nào?”

“Tại sao tôi phải sợ đối mặt với họ?” Vu Âm đáp ngay, ánh mắt sắc bén. “Chẳng phải họ mới là người nên xấu hổ khi gặp tôi sao?”

Vu Âm hít một hơi sâu, ánh mắt sắc bén hiện rõ sự khinh miệt:
“Nếu thật sự cả Trình gia âm mưu hãm hại tôi, dù họ là người thân đi nữa, tôi cũng sẽ cho tất cả vào tù! Tôi sẽ khiến họ nếm trải mùi vị của tù tội. Tốt nhất là bị phán 20 năm, rồi b.ắ.n c.h.ế.t luôn!”

Đàm Từ bật cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:
“Đúng vậy, em không còn là Trình Ý Ninh yếu đuối của năm đó nữa. Giờ đây, em là Vu Âm, em có sư môn, có chúng tôi. Em không đơn độc.”

Anh ngừng lại, giọng nói càng thêm phần trấn an:
“Chúng tôi sẽ là hậu thuẫn vững chắc của em. Hơn nữa, em đã trưởng thành rồi, Vu cục trưởng. Những chuyện từng khiến em tuyệt vọng năm đó, bây giờ sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương em nữa.”

Lời nói của Đàm Từ như một sự công nhận, và cách anh gọi cô là “Vu cục trưởng” khiến Vu Âm cảm thấy tự hào. Cô khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên đầy kiêu hãnh.

Sau một lúc trầm ngâm, cô cất giọng đầy quyết tâm:
“Muốn biết sự thật năm đó, muốn xác định tôi có phải là Trình Ý Ninh hay không, thực ra rất đơn giản.”

Vu Âm lấy từ trong túi linh khí ra một viên ngọc trai nhỏ, đặt vào lòng bàn tay:
“Chỉ cần bóp nát viên châu này, những ký ức bị xóa sẽ lập tức quay trở lại.”

Nói xong, cô không chút do dự. Vận linh khí vào lòng bàn tay, viên châu lập tức vỡ vụn, tỏa ra một luồng ánh sáng trắng bay thẳng vào trán cô.

Vu Âm từ từ nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần đón nhận đoạn ký ức đã bị phong ấn hàng trăm năm. Những hình ảnh sống động, như một thước phim, dần lấp đầy khoảng trống trong trí nhớ của cô.

Đàm Từ ngồi lặng lẽ bên cạnh, ánh mắt chăm chú dõi theo Vu Âm. Anh không nói gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Dù vậy, ánh mắt anh vẫn ánh lên một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp.

Anh nhớ lại lần đầu gặp cô – một cô gái yếu đuối nhưng tốt bụng, sẵn sàng đối mặt nguy hiểm để giúp anh. Bây giờ, cô đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, nhưng vẫn giữ được trái tim lương thiện. Trước kia, cô khiến anh đau lòng. Còn hiện tại, cô khiến anh cảm phục và kính trọng.

Một lúc lâu sau, Vu Âm từ từ mở mắt. Nhìn thấy Đàm Từ vẫn ngồi đó, cô không hề ngạc nhiên.

“Đàm Từ,” cô nói, giọng pha lẫn sự kinh ngạc và phẫn nộ, “anh đoán đúng hết rồi. Năm đó, tôi thực sự bị kẻ giả mạo kia và mẹ kế hợp tác đẩy xuống núi.”

Đàm Từ khẽ nhíu mày:
“Em có đau khổ lắm không?”

“Đau khổ đến chết!” Vu Âm nghiến răng, ánh mắt lóe lên sự giận dữ. “Nếu biết ký ức của mình bị xóa đi một phần quan trọng như vậy, nếu biết có mối thù hận sâu sắc thế này, lẽ ra ngay khi nhớ lại, tôi đã phải đi c.h.ặ.t đ.ầ.u kẻ thù rồi! Vậy mà tôi lại để chúng sống yên ổn quá lâu! Thật sự đau khổ đến chết!”

Đàm Từ bật cười khẽ. Đây mới chính là Vu Âm mà anh biết, là con người thật của cô.

Vu Âm hít một hơi, lấy lại bình tĩnh:
“Anh chờ tôi một chút, tôi sẽ gọi điện cho Ngụy Thậm. Món nợ này cần phải được tính sòng phẳng, đặc biệt là với Ngụy Thậm.”

Cô vừa bấm số điện thoại vừa nói:
“Ngụy Thậm là người xui xẻo nhất. Chỉ vì làm bạn với tôi mà anh ấy phải chịu tai bay vạ gió, bị oan uổng ngồi tù hai năm. Thật ra, người bị hại thảm nhất không phải tôi, mà là Ngụy Thậm.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 187: Chương 187



Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới có người bắt máy. Từ đầu dây bên kia, giọng Ngụy Thậm cất lên, pha chút bông đùa:
“Gọi cho tôi giờ này, chẳng lẽ lại muốn thả bồ câu đi?”

Vu Âm bật cười lớn:
“Anh mau đến nhà Đàm Từ ngay! Tôi có bất ngờ cho anh. Lập tức! Đừng có lề mề!”

Sau khi cúp máy, cô quay sang Đàm Từ. Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc:
“Giờ em đã biết Trình Ý Ninh thật sự là ai chưa?”

Vu Âm lắc đầu, giọng nói chắc nịch:
“Chưa từng gặp cô ta trước đây. Nhưng qua ký ức, tôi thấy cô ta có quan hệ rất thân thiết với Lưu Kim Mỹ. Ngoại hình của cô ta cũng có vài phần giống Lưu Kim Mỹ.”

Vu Âm trầm ngâm một chút, rồi bổ sung:
“Lưu Kim Mỹ, chính là mẹ kế của tôi, cũng chính là bà Trình hiện tại. Còn kẻ giả mạo kia rất có khả năng là người thân bên ngoại của bà ta.”

Nói xong, cô quay sang Đàm Từ, giọng nói mang theo vẻ mỉa mai:
“Anh biết đám người nhà họ Trình tàn nhẫn và bất công đến mức nào không?”

Đàm Từ khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo:
“Người Đàm gia đã tệ hại lắm rồi, nhưng so với Trình gia, họ còn thua xa. Người nhà họ Trình tàn nhẫn hơn gấp bội.”

Nghe vậy, Vu Âm không nhịn được bật cười, vỗ vai Đàm Từ:
“Tôi quên mất. Hóa ra trước đây chúng ta cùng chung số phận. Tôi khổ sở, anh cũng chẳng khá hơn là bao. Anh bị đẩy xuống vách núi trước, hai ngày sau tôi cũng nằm đó.”

Nhớ lại những chuyện đau khổ năm xưa, giờ đây Vu Âm lại thấy có chút buồn cười.

Ngụy Thậm đến rất nhanh. Khi vừa bước qua cổng, anh lập tức bị con ch.ó lớn nhà Đàm Từ lao tới suýt xô ngã. Vừa vào đến cửa, anh đã không nhịn được lớn tiếng:
“Con chó này là của ai nuôi vậy? Của cô, của Đàm Từ, hay của Nghiêm Minh? Đã thấy người thì sủa, lại còn không biết tự trọng chút nào!”

Từ trên lầu, Vu Âm cất giọng gọi xuống:
“Tôi ở phòng làm việc của Đàm Từ. Lên đây đi.”

Ngụy Thậm thay dép lê, rồi bước lên lầu. Vừa vào cửa, anh hỏi thẳng:
“Gọi tôi đến đây làm gì?”

Ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại trên bàn trà, nơi có đặt một vài tài liệu về Trình Ý Ninh và một chiếc điện thoại kiểu dáng cũ. Anh cầm chiếc điện thoại lên, nhìn kỹ rồi hỏi:
“Điện thoại này của ai? Sao lại dùng loại kiểu dáng cũ kỹ mấy năm trước thế này?”

Đàm Từ chỉ vào một chiếc hộp sạc trên bàn làm việc:
“Trên bàn có bộ sạc điện thoại. Anh c*m v** bật máy thử xem là biết của ai ngay.”

Ngụy Thậm làm theo, cắm sạc và bật nguồn. Chiếc điện thoại không bị hỏng, khởi động được ngay. Khi màn hình hiển thị yêu cầu nhập mật khẩu, anh nhíu mày suy nghĩ, rồi nhập thử một dãy sáu chữ số quen thuộc.

Điện thoại mở khóa. Anh nhanh chóng vào phần lịch sử cuộc gọi, và khi thấy một chuỗi số quen thuộc, anh khựng lại. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng đầy sửng sốt:
“Đàm Từ, Vu Âm, năm đó chiếc điện thoại này tôi đưa cho con tiện nhân Trình Ý Ninh kia, sao giờ lại ở đây?”

Nghe thấy hai chữ “tiện nhân” và cái tên “Trình Ý Ninh” được nói cùng nhau, Vu Âm không nhịn được mà cau mày. Dù sao thì đó cũng là cái tên cô từng mang suốt hơn mười năm.

“Từ giờ, anh không được chửi Trình Ý Ninh nữa!” Vu Âm đứng bật dậy khỏi ghế sofa, giọng nói đầy nghiêm khắc.

Ngụy Thậm ngơ ngác:
“Tôi chửi Trình Ý Ninh thì cô phản ứng dữ dội vậy làm gì? Đừng nói với tôi là cô muốn đi theo phe Trình Ý Ninh nhé?”

Vu Âm nheo mắt nhìn anh, tưởng tượng nếu thật sự như vậy, chắc Ngụy Thậm sẽ phát điên mất. Nghĩ đến đây, cô chỉ bật cười, bỏ qua.

Cô nhảy khỏi ghế sofa, lao tới chỗ Ngụy Thậm, mặt cô gần như áp sát vào mặt anh. Ngụy Thậm hốt hoảng, lùi lại liên tục, vừa tránh vừa la lên:
“Đàm Từ! Anh thấy chưa? Không phải tôi muốn dán mặt vào cô ấy, mà là cô ấy tự dán vào tôi đấy! Nếu anh không thích thì tự đi nói với cô ấy, đừng bắt nạt tôi!”

Đàm Từ đứng bên cạnh chỉ mỉm cười, kéo Vu Âm ra rồi nhắc nhở nhẹ:
“Em làm cậu ấy sợ quá rồi đấy.”

Vu Âm gật đầu, nhìn Ngụy Thậm, rồi bất ngờ hỏi:
“Anh thấy này, mặt tôi có giống con nhỏ tên Trình Ý Ninh không?”

Ngụy Thậm ngẩn người, rồi gật đầu chắc nịch:
“Giống! Chẳng phải tôi đã nói từ trước rồi sao? Giữa cô và Trình Ý Ninh trước khi phẫu thuật giống nhau y hệt. Đến cả cặp sinh đôi còn không giống bằng.”

Vu Âm nghiêm mặt, hỏi tiếp:
“Vậy có khả năng nào tôi mới chính là Trình Ý Ninh không?”

Câu hỏi của cô khiến Ngụy Thậm sững sờ, gần như không tin nổi. Anh lắp bắp, giọng nói run rẩy:
“Cô… cô nói cái gì? Sao cô lại là Trình Ý Ninh được? Chẳng phải cô là Vu Âm sao?”

Ngụy Thậm nghe xong lời của Vu Âm thì ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía Đàm Từ, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu:
“Đàm Từ, Vu Âm bị làm sao vậy? Còn nữa, cái điện thoại này sao lại ở đây? Đây là chiếc điện thoại tôi mua cho Trình Ý Ninh năm đó, thậm chí cả mật khẩu khóa màn hình cũng do tôi đặt!”

Đàm Từ bình thản đáp, giọng nói trầm ổn nhưng từng chữ đều như nện vào lòng người:
“Những gì cô ấy nói đều là sự thật. Vu Âm mới chính là Trình Ý Ninh.” Anh nhìn Ngụy Thậm, ánh mắt kiên định: “Cậu hẳn còn nhớ rõ chuyện năm đó. Hai ngày cách nhau, chúng tôi đều gặp nạn. Tôi bị thương trên đỉnh núi, còn cô ấy thì bị đẩy xuống vực.”

Ngụy Thậm sửng sốt, không thốt nên lời.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 188: Chương 188



Đàm Từ tiếp tục:
“Thực ra, sau khi cô ấy bị đẩy xuống vực, cô ấy đã đưa chiếc điện thoại này cho tôi. Cậu nhớ chứ? Sau khi tôi được cứu về, tôi từng kể rằng có một cô gái đã giúp mình. Anh trai cậu và chị Gia Di đều nghĩ rằng tôi bị rối loạn tâm thần, nhưng sự thật là cô gái đó chính là Vu Âm.”

Anh nhìn về phía Vu Âm, ánh mắt chứa đựng nỗi đau lẫn sự cảm kích:
“Cô ấy đã cứu mạng tôi, đưa cho tôi chiếc điện thoại này rồi biến mất.”

Vu Âm gật đầu, tiếp lời:
“Lúc đó, tôi thấy Đàm Từ đang gọi điện thoại cho chị gái anh ấy, nên mới yên tâm mà ngất đi. Khi tỉnh lại, sư phụ tôi đã đưa tôi về Vô Phương Cốc để chữa trị.”

Ngụy Thậm hoàn toàn choáng váng, đầu óc như trống rỗng. Anh chỉ lắp bắp:
“Cái gì… làm sao lại… thế này?”

Vu Âm nhìn anh, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được nỗi đau:
“Hôm đó, tâm trạng tôi không tốt, anh đã rủ tôi đi leo núi để thay đổi không khí. Khi chúng ta lên đến đỉnh núi, hết nước uống, anh nói sẽ đi tìm một ngôi miếu gần đó để mua nước, rồi bảo tôi ở lại chờ.”

Ngụy Thậm gật đầu, tay run run siết chặt chiếc điện thoại:
“Tôi sợ cô chờ lâu, nên đã vội quay lại…”

Vu Âm hít sâu một hơi, rồi kể tiếp:
“Chưa đầy hai phút sau khi anh đi, Lưu Kim Mỹ dẫn người tới. Trong số đó, có một cô gái trông giống hệt bà ta, thậm chí cách ăn mặc, kiểu tóc cũng giống hệt tôi. Lúc ấy, tôi còn tưởng bà ta đến đón mình về, nhưng không ngờ…” Giọng cô nghẹn lại, ánh mắt thoáng vẻ uất hận. “Bà ta bắt tôi, rồi đẩy tôi xuống vực.”

Ngụy Thậm giật mình, thốt lên:
“Sao có thể như vậy được?”

Vu Âm nén cảm xúc, tiếp tục:
“Lúc đó, tôi túm lấy được một cành cây, cố gắng bám trụ. Nhưng bà ta không dừng lại. Bà ta nhặt đá ném vào đầu tôi, vừa ném vừa cười nhạt, nói rằng nếu tôi chết, ba tôi cũng sẽ không tha cho bà ta. Nhưng rồi bà ta lại khẳng định: ‘Đối với ba mày, ai là Trình Ý Ninh không quan trọng. Chỉ cần có một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời là đủ. Còn mày, quá bướng bỉnh, quá có chủ kiến, nên không xứng đáng được yêu thương.’”

Giọng Vu Âm run lên:
“Lúc đó, tôi còn nhỏ, tâm trí không vững vàng. Nghe những lời đó, tôi mất hết niềm tin. Tôi buông tay…”

Không khí chùng xuống, ai nấy đều trầm mặc. Vu Âm cười nhạt, nỗi đau dường như đã chai sạn:
“Sau này, khi sống sót trở về, tôi từng nghĩ, c.h.ế.t đi có lẽ là cách giải thoát tốt nhất. Ít ra, tôi sẽ không phải chịu đau khổ như vậy nữa.”

Ngụy Thậm sững sờ, vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết mọi chuyện. Anh lẩm bẩm:
“Điện thoại… Làm sao điện thoại lại ở đây?”

Vu Âm giải thích:
“Hôm đó, anh mới mua cho tôi chiếc điện thoại này, nhưng Lưu Kim Mỹ không hề biết. Khi bà ta đẩy tôi xuống núi, cũng không lục soát người tôi. Lúc đó, tôi mặc đồ thể thao, túi quần có khóa kéo, nên chiếc điện thoại vẫn còn nguyên.”

Ngụy Thậm lặng đi. Những lời của Vu Âm như những nhát d.a.o sắc bén chạm thẳng vào sự thật. Cuối cùng, anh thở dài, khẽ thì thầm:
“Tất cả… là sự thật…”

Vu Âm nhìn anh, ánh mắt đầy sự day dứt:
“Ngụy Thậm, tôi xin lỗi. Vì liên lụy đến anh mà anh phải ngồi tù hai năm. Nhưng yên tâm, giờ tôi đã lấy lại ký ức, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh.”

Ngụy Thậm mở miệng như muốn nói điều gì, nhưng lại thôi. Trong đầu anh tràn ngập câu hỏi, nhưng rốt cuộc anh không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đàm Từ đứng bên cạnh, nhẹ giọng giải thích:
“Sau khi trở về Vô Phương Cốc, Vu Âm không có sức sống, sư phụ cô ấy đã xóa bỏ toàn bộ ký ức không vui liên quan đến cái tên Trình Ý Ninh, rồi đặt cho cô ấy cái tên mới. Đó là lý do khi trở về, cô ấy không nhớ bất cứ điều gì.”

Vu Âm khẽ gật đầu, giọng cô trầm ngâm:
“Khi vừa trở về, tôi không nghĩ việc ký ức bị phong ấn lại che giấu đi những nỗi oan khuất của chúng ta. Vì thế, tôi không để tâm đến đoạn ký ức đó, cũng không nghĩ đến việc khôi phục lại. Tôi thật sự không cố ý để cậu phải chịu uất ức lâu như vậy mà không lên tiếng.”

Cô ngừng một chút, ánh mắt xa xăm:
“Nếu không phải tình cờ thấy cậu bị sỉ nhục trong lễ liên hoan phim… nếu không phải vô tình chạm đến bí mật về thân thế của mình, có lẽ cả đời này tôi cũng không bao giờ khôi phục ký ức. Tôi luôn nghĩ mình là Vu Âm của Vô Phương Cốc, ký ức đã bị xóa bỏ tức là quá khứ đã khép lại. Thậm chí, dù trở về đây, tôi cũng chỉ nghĩ cách quay lại Vô Phương Cốc mà không hề tò mò về thân thế hay quá khứ.”

Giọng cô nghẹn lại, ánh mắt thoáng hiện nỗi day dứt:
“Nhưng tôi thật sự không ngờ rằng đoạn ký ức bị phong ấn lại ẩn chứa sự thật tàn nhẫn đến vậy.”

Ngụy Thậm mắt đỏ hoe, giọng khản đặc, gần như nghẹn lại:
“Vậy… suốt ba năm qua tôi đã hận sai người sao? Cả ba năm trời, tôi đã uất ức và trách nhầm Trình Ý Ninh?”

Anh quay mặt đi lau nước mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc, rồi quay lại nhìn Vu Âm, đôi mắt vẫn đỏ ngầu:
“Vu Âm, kẻ giả mạo đó tên gì? Tôi sẽ về thay ngay tấm ảnh trong nhà tối nay.”

Vu Âm lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
“Tôi không biết. Cậu kể lại mọi chuyện năm đó đi.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 189: Chương 189



Ngụy Thậm hít sâu, hồi tưởng lại cảnh tượng ám ảnh trong trí nhớ:
“Hôm đó, khi tôi đến nơi, tôi thấy cậu nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu. Tôi hoảng sợ đến ngất đi, nhưng rồi vội chạy tới ôm lấy cậu. Khi nhìn kỹ, tôi nhận ra mặt cậu đã bị hủy hoại hoàn toàn. Tôi sững sờ, chưa kịp phản ứng gì thì nhìn thấy một con d.a.o găm nằm ngay cạnh chân cậu. Theo bản năng, tôi cúi xuống nhặt nó lên.”

Anh ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu như để lấy lại bình tĩnh:
“Ngay lúc đó, Lưu Kim Mỹ dẫn theo đám bảo vệ xông tới. Bà ta lớn tiếng buộc tội tôi g.i.ế.c người, gọi thêm người qua đường đến. Vì quần áo, kiểu tóc và dáng người của cậu rất giống kẻ giả mạo, hơn nữa người kia bất động trên đất, tôi… tôi đã nghĩ rằng đó chính là cậu.”

Ngụy Thậm cúi đầu, nắm chặt tay, giọng nghẹn ngào:
“Lưu Kim Mỹ còn nói rằng con d.a.o đó là món quà sinh nhật tôi tặng cậu.”

Nghe đến đây, Vu Âm khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng hiện chút hồi ức:
“Tôi nhớ rồi. Có một thời gian cậu rất thích những thứ như vậy, nhưng tôi lại ghét cay ghét đắng. Khi cậu tặng tôi con d.a.o làm quà sinh nhật, tôi còn trách cậu, bắt cậu tặng thêm một chiếc bánh kem để bù lại.”

Cô mỉm cười nhạt, nhưng nụ cười ấy mang đầy sự chua xót:
“Con d.a.o đó tôi không hề động đến, tôi cất kỹ trong phòng. Cậu nghĩ tôi là loại người như thế nào chứ?”

Đàm Từ đứng bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh:
“Như vậy có thể thấy, Lưu Kim Mỹ đã chuẩn bị kế hoạch từ lâu. Bà ta chỉ tình cờ gặp Ngụy Thậm ở hiện trường nên mới nghĩ ra cách đổ tội hoàn hảo như vậy.”

Ngụy Thậm gật đầu, giọng đầy căm phẫn:
“Đúng vậy. Vì con d.a.o đó là tôi tặng, nên có dấu vân tay của tôi cũng không có gì lạ. Lưu Kim Mỹ chắc chắn đã dùng nó để làm hỏng mặt kẻ giả mạo, sau đó vu oan cho tôi.”

Anh ngẩng lên, ánh mắt chứa đầy nỗi đau:
“Lúc đó, hiện trường hỗn loạn. Mặt kẻ giả mạo đã bị biến dạng hoàn toàn, tôi vừa hoảng loạn, vừa bối rối. Thật sự không thể nghĩ rằng người nằm bất động kia lại không phải là cậu…”

Đàm Từ khẽ vỗ vai Ngụy Thậm, giọng trầm ổn:
“Hơn nữa, sau đó, cha của kẻ giả mạo còn lên tiếng buộc tội cậu. Trong hoàn cảnh đó, chẳng ai nghĩ rằng nạn nhân lại là kẻ giả mạo.”

Anh tiếp tục giải thích:
“Cha của Trình Ý Ninh khi đó còn công khai trả lời phỏng vấn, nói rằng con gái yêu quý của ông ta đã bị tra tấn dã man đến mức nào. Truyền thông và dư luận đều hoàn toàn đứng về phía kẻ giả mạo, ai cũng thương cảm cho số phận của cô ta.”

Ngụy Thậm nghe vậy, cả người run lên vì phẫn nộ. Đàm Từ trầm giọng nói tiếp:
“Sau đó, Trình gia nói vì sức khỏe của Trình Ý Ninh mà đưa cô ta ra nước ngoài chữa trị. Cả nhà họ Tề lẫn Trình gia đều tạo áp lực lớn, các bằng chứng được đưa ra đều bất lợi cho cậu. Dù cậu không nhận tội, nhưng cuối cùng vẫn bị kết án.”

Trình gia quả thực đã giăng ra một cái bẫy lớn. Ngụy Thậm nhìn Vu Âm, giọng anh khàn đi vì tức giận:
“Thực ra, lúc đó tôi chưa bị kết án chính thức. Tôi còn đang bị giam giữ, mỗi ngày đều hy vọng rằng Trình Ý Ninh sẽ đứng ra làm rõ mọi chuyện, chứng minh tôi vô tội. Nhưng mỗi ngày tôi lại thất vọng. Khi bản án cuối cùng được tuyên, lòng tôi đầy hận thù. Tôi không thể hiểu nổi tại sao Trình Ý Ninh lại thay đổi như vậy, tại sao cô ấy lại muốn vu oan cho tôi.”

Anh ngừng lại một chút, ánh mắt đầy phức tạp:
“Chúng tôi đã là bạn từ nhỏ, tình bạn ấy sâu đậm đến mức có thể chia sẻ mọi thứ với nhau. Vậy mà cô ấy lại đột ngột quay lưng.”

Ngụy Thậm thở dài, đôi mắt đầy đau đớn:
“Hai năm trong tù, tôi gần như chỉ sống nhờ nỗi hận thù. Nhưng ngay cả khi ra tù, tôi vẫn nghĩ rằng nếu hôm nay Trình Ý Ninh đến gặp tôi và giải thích lý do tại sao cô ấy làm như vậy, tôi sẽ tha thứ cho cô ấy.”

Vu Âm lặng lẽ nghe, không nói gì. Ngụy Thậm hít một hơi thật sâu, tiếp tục:
“Tuy nhiên, khi ra tù, người đến đón tôi lại là anh trai và Đàm Từ, người vẫn ngồi trên xe lăn. Lúc lấy lại điện thoại, tôi mới biết rằng trong suốt thời gian tôi ngồi tù, Trình Ý Ninh đã lợi dụng vụ án này để bước vào giới giải trí. Cô ấy vừa học đại học, vừa làm diễn viên.”

Anh khẽ lắc đầu, giọng trở nên chán nản:
“Tôi không trách Vu Âm, vì cả hai chúng ta đều là nạn nhân trong câu chuyện này.”

Ngụy Thậm ngừng lại một lát rồi tiếp lời:
“Đúng rồi, chắc chắn Tề gia không biết gì về chuyện này.” Anh quay sang Vu Âm, hỏi: “Vu Âm, cậu có muốn nói chuyện này với Tề Sở Thần không?”

Vu Âm gật đầu ngay lập tức, không hề do dự:
“Muốn chứ! Nếu tôi ra ngoài và nói với mọi người rằng tôi mới là Trình Ý Ninh, chắc chắn sẽ bị chửi chết, chẳng ai tin đâu. Vì vậy, chuyện này cần có sự giúp đỡ từ Tề gia.”

Cô dừng lại một chút, đôi mắt lóe lên vẻ quyết tâm:
“Nếu không có đủ bằng chứng, tôi mà cứ ngang nhiên công khai thân phận, Trình gia nhất định sẽ nói tôi bị điên.”

Vu Âm thở dài, rồi đập tay xuống bàn:
“Biết thế, tối qua tôi đã đánh Tề Sở Thần một trận rồi, giờ kết bạn với anh ta luôn rồi.”
 
Back
Top Bottom