Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,061
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNsgRVJUF1KHbBTGbt1EnXBgQO4QJ0Cgd27snOYoDx10MCPwsUGe0puhJQljDT389Ivo_cvPKcLhJATTNSUOJ-FExH5ArGCSK1LIErdByuqJRSPd1-UOrZlACSNxn59PsLf2EHK4C8zCCbVQ-xbs1Aq=w215-h322-s-no-gm

Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim
Tác giả: Mộng Phiến Bối
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 梦扇贝

Thể loại: Hiện Đại, Gia Đình, Đọc Tâm

Team dịch: Sở Minh Khê

Giới thiệu

Ngày cô con gái ruột thật sự được đón về, tôi nhận được kết quả chẩn đoán ung thư dạ dày.

Lúc tôi thu dọn hành lý rời khỏi nhà, phía sau vang lên tiếng cười nhạo của Trần Trì.

"Nhất định phải về cái xóm nghèo của mẹ ruột cô à? Cô cố tình tỏ ra đáng thương như thế này để chờ chúng tôi thương hại và để cầu xin cô quay về đấy à? Vậy thì cô cố lên nhé."

Tôi nghĩ, vậy tôi đi chết là được rồi.

Giống như trong tiểu thuyết vẫn viết, một người luôn bị hiểu lầm, bị ghét bỏ, sau khi chết đi, những người bên cạnh mới bừng tỉnh.

Họ không thể nào bù đắp được, chỉ có thể sống trong hối hận cả đời.

Tôi chuyển về căn nhà cũ kỹ của gia đình ruột thịt, chuẩn bị chờ chết.

Nhưng lại có người nắm tay tôi, nói tôi là em gái của cô ấy.​
 
Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim
Chương 1: Chương 1



01

"Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?"

Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?"

Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý.

Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận.

Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú.

So với tôi, đúng là một trời một vực.

"Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo.

"Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng hoàng mười mấy năm rồi, cũng đủ nghĩa khí lắm rồi."

Tôi gật đầu.

Giấy kết quả chẩn đoán ung thư vẫn còn trong cặp, bác sĩ đều ngạc nhiên tại sao tôi còn trẻ mà đã mắc bệnh này, khuyên tôi nên nhanh chóng liên hệ với gia đình để bàn bạc phương án điều trị.

Nhưng gia đình tôi sẽ không quan tâm đâu.

Dù sao, tôi cũng là tội đồ của cái nhà này.

Hồi nhỏ, Trần Trì nhân lúc bảo mẫu ngủ trưa, kéo tôi và cậu ta xuống sân chơi xích đu.

Cậu ta nổi hứng nghịch ngợm, đẩy tôi từ trên xích đu xuống, khiến tay chân tôi bê bết máu.

Tôi đau đến mức khóc lớn, chạy về nhà tìm bảo mẫu. Bảo mẫu vội vàng xử lý vết thương cho tôi xong thì phát hiện Trần Trì biến mất.

Cậu ta mất tích cả ngày mới về nhà, mặt mũi lem luốc nước mắt, mu bàn tay có vết bỏng.

Cậu ta nói mình bị một người đàn ông lạ mặt bắt đi, nhân lúc người đó xuống xe mua đồ, cậu ta chạy trốn, vất vả lắm mới tìm được đường về nhà.

Vết bỏng trên mu bàn tay là do người đàn ông đó thấy cậu ta cứ khóc nên tức giận, lấy bật lửa đốt.

SMK

Đến giờ tôi vẫn không thể quên được, sau khi ôm đứa con trai thất lạc trở về, mẹ vừa khóc vừa đạp tôi ngã xuống đất, rồi lại lôi tôi dậy, vừa đẩy vừa mắng.

"Nếu Trần Trì thật sự bị bắt cóc, cả đời mày chuộc tội cũng không hết, tại sao mày cứ nhất định phải rủ Trần Trì xuống đó chơi? Không phải mày chưa bao giờ thích chơi xích đu sao?"

"Có phải mày cố ý không, Trần Mộc, tao hỏi mày có phải cố ý không!"

"Nếu mày không phải con ruột của tao, tao thật sự muốn đánh c.h.ế.t mày!"

Tôi muốn nói là Trần Trì nằng nặc đòi dẫn tôi xuống chơi, tôi cũng muốn trông chừng cậu ta, nhưng lúc đó tôi bị thương, tôi rất đau.

Chảy nhiều m.á.u như vậy, tôi cũng rất sợ, đương nhiên là muốn về nhà tìm người lớn.

Nhưng mẹ lúc tức giận trông thật đáng sợ, bố vốn luôn phản đối việc đánh đập con cái cũng đứng bên cạnh, mặt mày sa sầm nhìn, liên tục hút thuốc.

Tôi sợ đến mức không nói nên lời.

Từ đó về sau, bố mẹ rất ít khi tỏ ra vui vẻ với tôi. Mỗi lần tôi cố gắng lấy lòng mọi người, cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa chúng tôi, vết sẹo trên mu bàn tay của Trần Trì lại lặng lẽ nhắc nhở họ rằng, tôi đã suýt chút nữa khiến họ mất đi đứa con trai quý báu.
 
Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim
Chương 2: Chương 2



Cuộc sống không được quan tâm đã kéo dài mười mấy năm, cũng đến lúc kết thúc rồi.

Nếu tôi c.h.ế.t đi, có lẽ họ sẽ quan tâm một chút.

Vậy thì cứ c.h.ế.t đi, tôi nghĩ.

Giống như trong tiểu thuyết vẫn thường viết, một người luôn bị hiểu lầm, bị ghét bỏ, sau khi c.h.ế.t đi, những người bên cạnh mới nhận ra họ đã thua thiệt người đó bao nhiêu, yêu thương người đó bao nhiêu.

Nhưng người đó đã c.h.ế.t rồi, họ không thể bù đắp, chỉ có thể hối hận cả đời.

Một tia hy vọng khó nói nên lời dâng lên trong lòng, tôi kéo khóa vali, xách nó đến bên cạnh Trần Trì.

"Ồ, tôi biết rồi, chị cố tình làm mình ra nông nỗi này để chờ chúng tôi thương hại, cầu xin chị quay về phải không?" Trần Trì cười nhạo, "Vậy thì chị cố lên nhé."

02

Tôi lên xe buýt rồi mới gọi điện liên lạc với người thân ruột thịt của mình.

Giọng cô gái ở đầu dây bên kia rất to, có chút thiếu kiên nhẫn.

"Chút nữa chị gửi địa chỉ cho em, chìa khóa để dưới thảm chùi chân, à đúng rồi, chị tên là Nhậm Tiểu Lộ, chị là chị gái của em!"

Nói không buồn là giả, tôi cứ nghĩ ít nhất sẽ có người ở nhà chờ tôi.

Một lúc sau tôi lại lắc đầu, nghĩ, vậy thì có ý nghĩa gì đâu, dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi.

Tìm được chìa khóa, tôi mở cửa vào nhà. Trên cửa có một bức ảnh chụp chung, là một cặp nam nữ trẻ tuổi rất đẹp.

Nhưng vẻ mặt của họ đều lạnh lùng, khiến người ta khó gần.

Nghe nói bố đã mất, chỉ còn mẹ và một em trai, một chị gái, là những người thân ruột thịt của tôi.

Năm đó bệnh viện xảy ra hỏa hoạn, chị gái ruột của Trần Trì bị y tá bế đi, bán cho một gia đình hiếm muộn.

Tôi bị nhận nhầm là con gái của nhà họ Trần, còn nhà họ Nhậm thì cứ nghĩ con gái mình đã c.h.ế.t trong vụ cháy đó.

Căn nhà chật chội, cũ kỹ, đồ đạc lỗi thời lại không đồng bộ, ánh sáng kém, đèn ở phòng khách còn bị hỏng.

Có lẽ bản tính nịnh nọt đã ăn sâu vào m.á.u thịt tôi, đến nhà mới, tôi theo bản năng muốn làm việc gì đó.

Tôi vào bếp nấu cơm, nhưng vì dùng đồ dùng nhà bếp chưa quen, tôi bị đứt tay khi cắt cà chua, trứng cũng bị cháy khét, khiến tôi ho sặc sụa.

Đúng lúc này, cửa chính mở ra, cô gái trong bức ảnh bước vào, rồi cũng bị khói làm cho ho sặc sụa.

Chị ấy bịt mũi chạy vào bếp, thấy tình hình thì hét lên: "Này, em làm cái gì thế!"

Chị ấy lôi tôi ra ban công, đóng cửa lại, không biết làm gì trong làn khói mù mịt.

"Không biết nấu cơm thì đừng nấu, mua trứng không tốn tiền à! Sao vừa về nhà đã gây chuyện thế? Quen làm tiểu thư rồi à?"

Tiểu thư? Tiểu thư không ai yêu sao?

Tôi cúi đầu không nói, chị ấy lại càng nói hăng: "Chị nói cho em biết, nhà chúng ta không có nhiều tiền cho em phung phí đâu, chậc, sao lại mang cái vali to thế, biết để đồ của em ở đâu bây giờ, thật là."

Nói xong, chị ấy đẩy tôi sang một bên.

Ngay sau đó, cửa lại mở, là chàng trai mặt lạnh trong bức ảnh.

Cậu ấy nhìn tôi một cái, không nói gì, rồi đi vào nhà vệ sinh.

Tôi đứng im tại chỗ, cảm thấy xấu hổ đến mức không thể nhúc nhích.

Một lát sau, có người vỗ vai tôi, "Tránh ra."

Tôi theo bản năng tránh đường, mái tóc đen mượt của chị ấy lướt qua bên cạnh tôi.

"Chị là chị gái của em, tên chị là Nhậm Tiểu Lộ, kia là em trai em, Nhậm Tiểu Thiên - Nhậm Tiểu Thiên! Ra ăn cơm!"

Tôi đến bàn ăn ngồi xuống, Nhậm Tiểu Lộ tiếp tục bê đồ ăn ra, trứng xào hẹ, trứng xào cà chua, trứng xào ớt, và một nồi cơm thơm phức.

SMK

Tôi quên cả xấu hổ, kinh ngạc nói: "Sao toàn là trứng xào thế?"

Nhậm Tiểu Lộ: "Thấy lúc nãy em xào nhiều trứng cháy thế, chắc là thích ăn trứng lắm nhỉ? Trứng trong tủ lạnh chị cho em xào hết rồi đấy, mẹ về mà mắng thì em phải chịu cho chị đấy nhé."

Tôi: "..."

Không phải chị ấy ghét tôi sao? Không phải vừa gặp đã mỉa mai tôi là tiểu thư sao? Sao lại xào hết trứng trong tủ lạnh cho tôi?
 
Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim
Chương 3: Chương 3



Nhưng chị ấy không có ý định giải thích thắc mắc cho tôi, mà đứng dậy đi đến cửa nhà vệ sinh, đạp mạnh vào cửa.

"Nhậm Tiểu Thiên, ra ăn cơm! Em trốn trong đó làm gì?"

Một lát sau, Nhậm Tiểu Thiên đi ra, tóc ướt nhẹp.

Nhậm Tiểu Thiên nói câu đầu tiên kể từ khi chúng tôi gặp nhau.

Cậu ấy nói: "Em hơi lo lắng, em, em, em ngại."

SMK

Tôi: "..."

Nhậm Tiểu Lộ: "Em ngại cái gì, đó cũng là chị của em, cùng mẹ sinh ra, chị ruột của em đấy, gặp chị mà còn phải gội đầu, chải chuốt các kiểu à? Nhìn em ngốc nghếch thế này chị chỉ muốn đánh cho một trận."

Nhậm Tiểu Thiên đến bàn ăn ngồi xuống, nhìn tôi, nói: "Chị."

Tôi cũng bỗng dưng thấy căng thẳng, gật đầu.

Nhậm Tiểu Thiên ấy lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ đưa cho tôi, "Đây là quà gặp mặt em tặng chị."

Tôi nhận lấy, chợt nhận ra, tôi cứ mải nghĩ đến mình mà quên chuẩn bị quà cho gia đình thật sự của tôi.

Nhậm Tiểu Lộ nói: "Thôi, ăn cơm đi, đói c.h.ế.t tôi rồi, Nhậm Tiểu Thiên, em lấy đâu ra tiền, lại đi cày thuê game cho người ta à?"

Nhậm Tiểu Thiên nói: "Em bán thân kiếm tiền."

Tôi bị sặc nước, ho sặc sụa.

Nhậm Tiểu Thiên: "Bạn trai cũ của bạn cùng bàn cứ chặn cô ấy ở cổng trường, em giả làm bạn trai cô ấy, đánh cho anh ta một trận, cô ấy cho em ba trăm tiền công."

Lúc này điện thoại rung lên, là tin nhắn của Trần Trì.

"Nhà mới thế nào? Ở xóm nghèo có vui không? Chị tưởng bố mẹ sẽ gọi điện hỏi chị đi đâu à? Nghĩ nhiều rồi, cả nhà tôi đang đi ăn nhà hàng đấy."

Kèm theo một bức ảnh chụp nhà hàng ven sông và ảnh cả gia đình họ.

Tôi không trả lời.

Mấy phút sau, Trần Trì lại gửi một tin nhắn.

"Chị có biết chiều nay chúng tôi dọn đống đồ cũ của chị, thấy bài văn chị viết hồi cấp hai không? Buồn cười c.h.ế.t được, mẹ nào mà đội mưa đưa chị đi bệnh viện, tôi chỉ nhớ có lần chị bị viêm dạ dày ruột, mẹ còn chẳng thèm quan tâm, đi mua giày với tôi đấy. Chị có biết tôi đưa bài văn đó cho mẹ xem, mẹ nói gì không."

03

Dạ dày tôi quặn đau, sự xấu hổ và bối rối khiến tay tôi run rẩy, tôi vội vàng gõ chữ: "Sao em lại gửi cho mẹ xem?"

Đó chỉ là bài văn tôi không biết viết về "Người mẹ yêu quý" như thế nào nên chép từ sách ra thôi, có gì đáng để chế nhạo chứ?

Nhưng chưa kịp gửi tin nhắn đi, tôi đã nhận được một ảnh chụp màn hình đoạn chat.

Tôi đi không lâu, Trần Trì đã gửi ảnh chụp bài văn cho mẹ, mẹ chỉ trả lời ngắn gọn: "Diễn."

Diễn.

Hình như mẹ rất thích dùng từ này để nhận xét về tôi.

Mỗi lần tôi khóc trước mặt mẹ, mẹ đều nói tôi diễn.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy từ này là khi nào?

Tôi cứ tưởng mình đã quên, nhưng lúc này tôi lại nhớ rất rõ.

Hồi cấp hai, Trần Trì muốn đi du lịch nước ngoài một mình, mẹ lo lắng cho cậu ta nên không đồng ý, hai mẹ con hiếm khi cãi nhau một trận, mẹ còn mắng cậu ta không hiểu chuyện.

Vài ngày sau, Trần Trì đội tuyết đi mua cho tôi một chiếc bánh kem nhỏ, tối đó cậu ta bị sốt cao.

Mẹ thức trắng đêm bên giường bệnh chăm sóc cậu ta, xót con đến c.h.ế.t đi được, Trần Trì lại tỉnh bơ nói: "Không sao đâu mẹ, chị muốn ăn chiếc bánh đầu tiên của mùa đông, con đi mua cho chị thôi mà, mẹ đừng mắng con không hiểu chuyện nữa nhé."

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì một cốc nước đã hắt thẳng vào người tôi.

"Đầu óc mày bị úng nước à!" Mẹ đứng dậy chỉ vào tôi, mắt đỏ hoe, "Không ăn được cái bánh c.h.ế.t tiệt đó thì mày c.h.ế.t à? Nhất định phải để em trai mày đội tuyết đi mua, kiếp trước mày c.h.ế.t vì thèm ăn à?"

Tôi đứng sững tại chỗ, mấy giây sau mới lắp bắp nói: "Con không hề nói con muốn ăn bánh."

Trần Trì im lặng một lúc rồi nói: "À, là con tự ý đi mua, mẹ đừng giận."

"mày còn chưa chịu thừa nhận à?" Mẹ mạnh tay đẩy tôi một cái.

Chân tôi đập vào cạnh giường, phát ra một tiếng "thịch" muộn .

Xung quanh có bác sĩ, y tá và người nhà của bệnh nhân khác.
 
Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim
Chương 4: Chương 4



Cốc nước làm ướt sũng áo tôi, đang tuổi dậy thì, tôi chưa mặc áo lót vừa vặn, tôi cảm thấy mọi người đều đang nhìn tôi cười nhạo.

Lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là muốn độn thổ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, không ai nói gì, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập, tiếng khóc nghẹn ngào và tiếng sụt sịt thảm hại của chính mình.

Người phá vỡ sự im lặng là mẹ.

"Trần Trì còn chưa khóc mà mày còn khóc cái gì? Diễn vừa thôi."

Câu chuyện sau đó là Trần Trì được toại nguyện, bố thương cậu ta, dành thời gian đưa cậu ta đi du lịch châu Âu, để tuổi trẻ của cậu ta thêm một lần trọn vẹn.

Bức ảnh cậu ta mỉm cười đứng trước cực quang Phần Lan vẫn được treo ở vị trí nổi bật nhất trong phòng khách.

Còn tôi, vào ngày đầu tiên họ đi du lịch, tôi bị bỏ lại ở nhà, bị ép ăn một cái bánh kem dâu tây to tướng, ăn đến mức buồn nôn cũng không được dừng lại.

"Ăn đi, nhìn mày ăn hết, ăn một lần cho chừa, trị cái bệnh thèm ăn của mày." Mẹ đứng bên bàn bếp, vừa tỉa hoa vừa ra lệnh.

Tôi nhìn cái bánh trước mặt, cố gắng kìm nén nước mắt.

"... Tại sao." Tôi hỏi.

SMK

"Tại sao cái gì?"

"Tại sao mẹ tin em ấy mà không tin con, chẳng lẽ chỉ có em ấy mới là con của mẹ sao?"

Đây là lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm để hỏi, tôi thật sự rất muốn biết câu trả lời.

Mẹ vừa định nói thì điện thoại reo, mẹ tiện tay nghe máy.

"Trần Trì bị say máy bay à? Sao lại thế, bay lâu quá rồi, không sao, mẹ có để thuốc trong hộp thuốc rồi."

"Con tìm xem, ngay cạnh vali đấy; mau cho con uống đi."

"Ăn cơm chưa? Ừ, được, vậy thì lùi lại một ngày rồi hẵng đi... Sao lại không kịp chứ, chơi thêm một ngày chẳng phải bù lại được rồi sao, thôi được rồi, đưa điện thoại cho Trì Trì."

Cô lại dặn dò thêm vài câu, vẻ mặt quan tâm dịu dàng, tôi đoán ngay cả chính cô cũng không nhận ra, lúc cô và Trần Trì nói chuyện, khóe miệng cô bất giác cong lên.

Cúp điện thoại, cô phát hiện tôi đang nhìn mình, liền dời mắt đi, khẽ hừ một tiếng.

Tôi không biết tiếng hừ khẽ này có ý nghĩa gì.

Nhưng ánh mắt khinh thường của cô lúc đó, khóe miệng hơi nhếch xuống, tất cả đều khiến tôi cảm thấy mình thật thấp kém và chẳng đáng nhắc tới.

Tôi giống như một con mèo hoang được ai đó nhặt về, ngỡ rằng nơi này chính là nhà của mình, nhưng nếu lỡ chạm vào món đồ chơi mà con mèo cưng trong nhà yêu thích, lập tức sẽ bị đá văng đi.

Tôi lại gần cọ cọ chân họ, họ còn cười khẩy nói, con vật nhỏ này đúng là tự mình đa tình.

Từ đó về sau, tôi không bao giờ nói mình muốn ăn gì nữa, cũng chẳng bao giờ ăn bánh ngọt nữa.

Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng tất cả mọi người đều đối xử với tôi như vậy, chắc hẳn là lỗi của tôi, nên tôi không đáng phải chịu ấm ức.

Hồi ức đột ngột dừng lại, một bàn tay trắng nõn vỗ điện thoại của tôi xuống bàn.

04

"Lúc ăn cơm không được nghịch điện thoại!" Nhậm Tiểu Lộ nghiêm giọng dạy dỗ tôi. "Gầy như vậy rồi mà còn không chịu ăn cơm cho đàng hoàng, em mà không ăn thì Nhậm Tiểu Thiên sẽ ăn hết đấy."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Nhậm Tiểu Thiên đã ăn xong một bát cơm một cách nhanh chóng.

Bị tôi nhìn, Nhậm Tiểu Thiên có vẻ ngại ngùng. "Hay là chị ăn trước đi, chị ăn xong em sẽ ăn, à thì, thật ra bình thường em cũng không ăn nhiều như vậy đâu, chủ yếu là lúc nãy tập luyện xong đói quá, bình thường em rất chú trọng hình tượng đấy."

Trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm và kỳ lạ, tôi vội vàng xua tay. "Không sao không sao, cùng ăn đi, em đói thì cứ ăn nhiều một chút."

Tôi ăn một miếng cà chua xào trứng, mùi vị thơm ngon, ăn kèm với cơm mềm dẻo, ngon không tưởng.

"Chị?" Tôi dè dặt gọi Nhậm Tiểu Lộ. "Chị nấu ăn ngon thật đấy, vất vả cho chị rồi."

"Ôi chao." Nhậm Tiểu Lộ không nhịn được mỉm cười. "Vẫn là em gái ngoan, miệng ngọt, không như một số người, hôm nay tâm trạng chị tốt, chị sẽ làm thêm món nữa cho em, em muốn ăn gì, cứ nói đi."

Tôi chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, có người mỉm cười với tôi, không hề ác ý mà hỏi tôi muốn ăn gì.
 
Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim
Chương 5: Chương 5



"Được rồi được rồi, mau ngủ đi, em gái nhỏ của chị."

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Tôi cứ như vậy trở thành em gái của người khác.

06

Tôi không ngờ lại gặp mẹ ở quán ăn.

Mẹ mở một quán ăn nhỏ, sinh ý rất đông khách, bà thường mệt mỏi không muốn về nhà nên ngủ lại ở quán.

Khác với hình ảnh người phụ nữ trung niên vất vả nuôi hai đứa con mà tôi tưởng tượng, mẹ trông rất khỏe mạnh, tuy khóe mắt đã có nếp nhăn nhưng vẫn không che giấu được nét đẹp trên gương mặt.

Vừa nhìn thấy tôi, mẹ liền cởi tạp dề, ôm chầm lấy tôi, nhìn tới nhìn lui, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Lần trước gặp mẹ là ở trung tâm giám định ADN, khi đó mẹ đã khóc rất nhiều vì xúc động, còn tôi thì bối rối vì vừa biết mình không phải con ruột, nên chẳng nói được với mẹ mấy câu.

Lúc đó mẹ có đề nghị tôi về nhà, nhưng tôi chưa chuẩn bị tinh thần nên đã từ chối ngay lập tức.

Nếu không phải Trần Trì ép tôi nhường phòng ngủ, lại đúng lúc tôi bị ốm, chắc tôi sẽ không về nhà.

"Từ hôm đó đến giờ, mẹ rất nhớ con, nhưng mẹ lại sợ gọi điện cho con, sợ con thấy phiền, hai gia đình khác biệt quá nhiều, con nhất thời chưa chấp nhận được cũng là điều bình thường, mẹ hiểu mà."

Mẹ không hề có chút nào phật ý với tôi, cứ như thể việc tôi từ chối trước đây chưa từng xảy ra, điều này khiến tôi cảm thấy có lỗi.

Quán ăn rất đông khách, chúng tôi không có nhiều thời gian để trò chuyện, Nhậm Tiểu Thiên và mẹ đang bận rộn, Nhậm Tiểu Lộ đứng ở quầy tính tiền, cầm sổ sách và máy tính để đối chiếu.

Cô ấy làm việc rất nhanh nhẹn, đầu óc lại càng nhanh nhạy hơn, chẳng mấy chốc đã đối chiếu xong sổ sách của mấy ngày hôm nay.

Cuối cùng tôi cũng có cơ hội nói chuyện với cô ấy, tôi hỏi: "Chị, xem ra việc buôn bán ở quán cũng khá tốt mà, tại sao..."

"Tại sao nhà mình trông vẫn nghèo thế này đúng không? Vì còn nợ nần chứ sao." Nhậm Tiểu Lộ nói. "Bố mất vì ung thư, vay mượn khắp nơi họ hàng, bạn bè mà vẫn không chữa khỏi, bố mất rồi thì nợ vẫn phải trả, trả tới trả lui nên mới ra nông nỗi này đấy, haiz, sắp trả hết rồi."

Nghe đến hai chữ ung thư, tim tôi thắt lại.

Từ hôm qua đến giờ bận rộn suốt, tôi gần như quên mất việc mình bị bệnh.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sợ hãi.

Trước đây tại sao tôi lại nghĩ cái c.h.ế.t là một điều bi tráng và lãng mạn vậy chứ?

Nó đáng sợ như thế, mà tôi còn trẻ như vậy.

Sống bao nhiêu năm, vừa mới tìm được người thân, cảm nhận được chút hạnh phúc.

Vậy mà lại sắp phải c.h.ế.t sao?

SMK

07

Nhậm Tiểu Lộ cất sổ sách đi, chạy vào bếp phụ giúp, tôi cũng định vào theo, nhưng bỗng nhiên tôi hoảng hốt khi nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.

Đó là mấy bạn học lớp bên cạnh - họ là bạn của Trần Trì.

Mặc dù tôi và Trần Trì kém nhau hai tuổi, nhưng cậu ta học nhảy cóc, nên học cùng lớp với tôi, bạn bè của cậu ta hầu như đều biết tôi.

Tôi bỗng chốc trở nên luống cuống, nếu để họ nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ nói với Trần Trì, tôi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Trần Trì và đám bạn sẽ chế nhạo tôi ở trường như thế nào.

"Chị sao vậy?" Nhậm Tiểu Thiên bưng đĩa bẩn đi ngang qua, nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

Nhậm Tiểu Lộ cũng vừa đi ra, quay đầu lại nhìn tôi cùng với cậu ấy.

Lòng tự trọng không đúng lúc khiến tôi xấu hổ, tôi chỉ ra ngoài cửa, nơi có mấy người sắp bước vào, nhỏ giọng nói: "Đó là bạn học của em."

"Hả? Bạn học của chị, bạn học thì sao?" Nhậm Tiểu Thiên tỏ vẻ không hiểu.

Rõ ràng cậu ấy không hiểu, bị bạn học biết mình đang phụ giúp ở quán ăn nhà mình thì có vấn đề gì.

Tôi: "..."

"Đồ ngốc!" Nhậm Tiểu Lộ vỗ vào đầu cậu ấy. "Chị gái em ngại thôi."

Tôi càng cảm thấy xấu hổ, họ đang vất vả mưu sinh, trả nợ, sống một cuộc sống trong sạch, đàng hoàng, vậy mà phản ứng của tôi lại như họ có gì đó không thể để người khác thấy vậy.

"Lại đây lại đây." Nhậm Tiểu Lộ kéo tôi vào một căn phòng nhỏ bên cạnh. "Em ngồi đây một lát đi, chờ họ đi rồi hãy ra, ở đây có thể sạc điện thoại, em chơi điện thoại một lát đi."
 
Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim
Chương 6: Chương 6



Vốn dĩ tôi không muốn làm phiền chị ấy, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được.

Tôi sắp c.h.ế.t rồi.

Tại sao tôi không thể ích kỷ một lần chứ?

"Em muốn ăn... rau cải xào dầu hào."

"Chuyện nhỏ! Chờ một lát."

Nhậm Tiểu Lộ đứng dậy đi vào bếp, chẳng mấy chốc đã bưng một đĩa rau cải xào dầu hào ra bàn.

Tôi gắp một đũa rau cải xào dầu hào cho vào miệng.

"Ngon không?" Nhậm Tiểu Lộ hỏi. "Ngon thì ăn nhiều vào, nhìn em gầy quá, chậc, như que củi vậy."

Tôi nhìn cánh tay gầy guộc của mình, cúi đầu ăn cơm, chớp mắt liên tục để ngăn nước mắt rơi xuống.

05

Phòng ngủ của Nhậm Tiểu Lộ rất nhỏ, đồ đạc lại nhiều, sự xuất hiện của tôi chắc chắn khiến căn phòng trở nên chật chội hơn.

"Nghe nói người ta không có ý định đuổi em đi, là tự em muốn đi à?" Nhậm Tiểu Lộ vừa dọn dẹp đồ đạc của mình vừa nói. "Đúng là ngốc nghếch, sống như tiểu thư đài các không muốn lại chạy đến đây chịu khổ."

SMK

Tôi đứng im lặng không dám lên tiếng, vì lo lắng chị ấy sẽ không vui.

Nghĩ đến tờ giấy chẩn đoán, lòng tôi dần bình lặng.

Dù sao tôi cũng sẽ chết, cũng chẳng làm phiền chị ấy quá lâu.

Bất chợt, có thứ gì đó mềm mại chạm vào mặt tôi, tôi hoàn hồn, nhìn kỹ thì ra là một con thú bông hình rồng màu hồng của hãng Jellycat.

"Không có nhiều tiền để mua quà gặp mặt cho em, đây là quà của một người theo đuổi chị tặng, chị chưa dùng đến đâu, còn mới nguyên, giữ lại cho em đấy." Nhậm Tiểu Lộ nói. "Nhà chị chỉ có điều kiện thế này thôi, em cố gắng thích nghi nhé, chậc, cái váy này của em chắc không giặt máy được đâu nhỉ? Phải giặt tay thì tự em giặt lấy nhé, chị không hầu hạ đâu, phiền lắm."

Tôi nhìn con rồng bông trước mặt, ngẩn người.

"Chị chê em phiền mà còn chuẩn bị quà cho em nữa." Tôi lẩm bẩm.

Nhậm Tiểu Lộ hừ một tiếng.

"Sao nào, không có ai đón em, buồn à? Ai bảo em chọn đúng hôm nay đến, chị phải đi dạy kèm kiếm tiền, Nhậm Tiểu Thiên là vận động viên, bị gọi đi tập luyện rồi, đừng có nhỏ nhen đấy, không phải cả hai đều đã về sớm nấu cơm cho em ăn rồi sao."

Gần mười hai giờ đêm mà mẹ vẫn chưa về, Nhậm Tiểu Lộ nói: "Thôi đừng đợi nữa, chắc mẹ mệt quá ngủ lại ở quán rồi, mấy hôm nay mẹ bận, chị chưa nói với mẹ là hôm nay em về."

Tôi gật đầu, sau khi rửa mặt xong, chúng tôi thay đồ ngủ rồi cùng nằm trên giường.

Vừa thiu thiu ngủ thì tôi cảm thấy lòng bàn tay ấm lên - là Nhậm Tiểu Lộ đang nắm tay tôi.

"Không ngờ mình lại có em gái." Chị ấy nói. "Năm đó bệnh viện bị cháy, bố mẹ cứ tưởng em đã c.h.ế.t rồi, chuyện này nói ra chẳng ai tin đâu."

Quả là một câu chuyện kỳ lạ, nhưng bây giờ tôi không còn tâm trí để nghĩ ngợi nữa.

Mọi cảm xúc của tôi đều dồn vào bàn tay đang nắm chặt của chị ấy và tôi.

Tôi không có nhiều bạn bè thân thiết, chưa từng có ai gần gũi với tôi như vậy.

Hóa ra nắm tay người khác là cảm giác như thế này, tay con gái thật ấm áp, mềm mại, khiến lòng tôi cũng trở nên ấm áp và mềm mại.

"Em xin lỗi." Tôi nói. "Đột nhiên xuất hiện thêm một người, làm phiền mọi người rồi."

"Em cũng biết điều đó sao, tiểu thư đài các." Nhậm Tiểu Lộ hừ một tiếng, nhưng sau đó giọng nói lại mang theo ý cười. "Nhưng có thêm em gái cũng tốt, quần áo của chúng ta có thể thay nhau mặc, à thôi, quần áo của em chắc không cho người khác động vào đâu, nhưng mà như vậy cũng tốt, lúc tắm sẽ có người kỳ lưng cho."

"Không phải đâu!" Tôi hơi sốt ruột, không biết là muốn chứng minh mình không hề keo kiệt hay muốn làm chị ấy vui. "Quần áo của em chị cứ mặc thoải mái, không sao cả, đồ đạc của em nếu chị thích thì cứ dùng."

"Hào phóng vậy sao?" Nhậm Tiểu Lộ ngáp một cái.

Tôi muốn nói bởi vì chị là chị gái của em, chị là người nhà của em, chị nấu món em thích ăn, còn giữ lại món đồ chơi hơi đắt tiền đối với chị để làm quà tặng em, đương nhiên em phải hào phóng với chị rồi.

Nhưng vì ngại ngùng, tôi không nói nên lời.

Nhậm Tiểu Lộ siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, nói: "Thôi, không nói nữa, ngủ đi, tiểu thư."

"Chị đừng gọi em như vậy được không?" Tôi cảm thấy hơi không thoải mái.

"Được rồi được rồi, mau ngủ đi, em gái nhỏ của chị."

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Tôi cứ như vậy trở thành em gái của người khác.
 
Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim
Chương 7: Chương 7



06

Tôi không ngờ lại gặp mẹ ở quán ăn.

Mẹ mở một quán ăn nhỏ, sinh ý rất đông khách, bà thường mệt mỏi không muốn về nhà nên ngủ lại ở quán.

Khác với hình ảnh người phụ nữ trung niên vất vả nuôi hai đứa con mà tôi tưởng tượng, mẹ trông rất khỏe mạnh, tuy khóe mắt đã có nếp nhăn nhưng vẫn không che giấu được nét đẹp trên gương mặt.

Vừa nhìn thấy tôi, mẹ liền cởi tạp dề, ôm chầm lấy tôi, nhìn tới nhìn lui, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Lần trước gặp mẹ là ở trung tâm giám định ADN, khi đó mẹ đã khóc rất nhiều vì xúc động, còn tôi thì bối rối vì vừa biết mình không phải con ruột, nên chẳng nói được với mẹ mấy câu.

Lúc đó mẹ có đề nghị tôi về nhà, nhưng tôi chưa chuẩn bị tinh thần nên đã từ chối ngay lập tức.

SMK

Nếu không phải Trần Trì ép tôi nhường phòng ngủ, lại đúng lúc tôi bị ốm, chắc tôi sẽ không về nhà.

"Từ hôm đó đến giờ, mẹ rất nhớ con, nhưng mẹ lại sợ gọi điện cho con, sợ con thấy phiền, hai gia đình khác biệt quá nhiều, con nhất thời chưa chấp nhận được cũng là điều bình thường, mẹ hiểu mà."

Mẹ không hề có chút nào phật ý với tôi, cứ như thể việc tôi từ chối trước đây chưa từng xảy ra, điều này khiến tôi cảm thấy có lỗi.

Quán ăn rất đông khách, chúng tôi không có nhiều thời gian để trò chuyện, Nhậm Tiểu Thiên và mẹ đang bận rộn, Nhậm Tiểu Lộ đứng ở quầy tính tiền, cầm sổ sách và máy tính để đối chiếu.

Chị ấy làm việc rất nhanh nhẹn, đầu óc lại càng nhanh nhạy hơn, chẳng mấy chốc đã đối chiếu xong sổ sách của mấy ngày hôm nay.

Cuối cùng tôi cũng có cơ hội nói chuyện với chị ấy, tôi hỏi: "Chị, xem ra việc buôn bán ở quán cũng khá tốt mà, tại sao..."

"Tại sao nhà mình trông vẫn nghèo thế này đúng không? Vì còn nợ nần chứ sao." Nhậm Tiểu Lộ nói. "Bố mất vì ung thư, vay mượn khắp nơi họ hàng, bạn bè mà vẫn không chữa khỏi, bố mất rồi thì nợ vẫn phải trả, trả tới trả lui nên mới ra nông nỗi này đấy, haiz, sắp trả hết rồi."

Nghe đến hai chữ ung thư, tim tôi thắt lại.

Từ hôm qua đến giờ bận rộn suốt, tôi gần như quên mất việc mình bị bệnh.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sợ hãi.

Trước đây tại sao tôi lại nghĩ cái c.h.ế.t là một điều bi tráng và lãng mạn vậy chứ?

Nó đáng sợ như thế, mà tôi còn trẻ như vậy.

Sống bao nhiêu năm, vừa mới tìm được người thân, cảm nhận được chút hạnh phúc.

Vậy mà lại sắp phải c.h.ế.t sao?

07

Nhậm Tiểu Lộ cất sổ sách đi, chạy vào bếp phụ giúp, tôi cũng định vào theo, nhưng bỗng nhiên tôi hoảng hốt khi nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.

Đó là mấy bạn học lớp bên cạnh - họ là bạn của Trần Trì.

Mặc dù tôi và Trần Trì kém nhau hai tuổi, nhưng cậu ta học nhảy cóc, nên học cùng lớp với tôi, bạn bè của cậu ta hầu như đều biết tôi.

Tôi bỗng chốc trở nên luống cuống, nếu để họ nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ nói với Trần Trì, tôi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Trần Trì và đám bạn sẽ chế nhạo tôi ở trường như thế nào.

"Chị sao vậy?" Nhậm Tiểu Thiên bưng đĩa bẩn đi ngang qua, nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

Nhậm Tiểu Lộ cũng vừa đi ra, quay đầu lại nhìn tôi cùng với cậu ấy.

Lòng tự trọng không đúng lúc khiến tôi xấu hổ, tôi chỉ ra ngoài cửa, nơi có mấy người sắp bước vào, nhỏ giọng nói: "Đó là bạn học của em."
 
Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim
Chương 8: Chương 8



"Hả? Bạn học của chị, bạn học thì sao?" Nhậm Tiểu Thiên tỏ vẻ không hiểu.

Rõ ràng cậu ấy không hiểu, bị bạn học biết mình đang phụ giúp ở quán ăn nhà mình thì có vấn đề gì.

Tôi: "..."

"Đồ ngốc!" Nhậm Tiểu Lộ vỗ vào đầu cậu ấy. "Chị gái em ngại thôi."

Tôi càng cảm thấy xấu hổ, họ đang vất vả mưu sinh, trả nợ, sống một cuộc sống trong sạch, đàng hoàng, vậy mà phản ứng của tôi lại như будто họ có gì đó không thể để người khác thấy vậy.

"Lại đây lại đây." Nhậm Tiểu Lộ kéo tôi vào một căn phòng nhỏ bên cạnh. "Em ngồi đây một lát đi, chờ họ đi rồi hãy ra, ở đây có thể sạc điện thoại, em chơi điện thoại một lát đi."

Chị ấy quay người đi ra ngoài, một lúc sau, Nhậm Tiểu Thiên đi vào, ném cho tôi một gói bim bim, một quả táo và một quả quýt.

"Chị ăn đi, em bận rồi."

Tôi cắn một miếng táo, nhưng chẳng cảm thấy ngon miệng chút nào.

Trước đây tôi chỉ thấy bản thân thật đáng thương, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận ra sự hèn mọn của mình.

Tôi luôn chỉ nghĩ đến bản thân mà quên mất cảm xúc của người khác.

Nhưng trên đời này không phải chỉ có tôi mới bị tổn thương, ai cũng có cảm xúc, ai cũng có thể bị tổn thương.

Hơn nữa họ còn là gia đình của tôi.

Tôi thực sự không thể ngồi yên, liền đẩy cửa đi ra, nhận lấy chiếc đĩa trên tay Nhậm Tiểu Lộ, rồi đi vào bếp.

Nhậm Tiểu Lộ nhìn tôi, hỏi: "Sao em lại ra đây?"

Tôi đáp: "Mọi người đều đang làm việc, em ngồi một mình thấy hơi ngại."

Đám bạn học kia quả nhiên đã nhanh chóng nhận ra tôi, họ như phát hiện ra châu lục mới, cậu nam dẫn đầu lên tiếng: "Ê! Đây chẳng phải là Trần Mộc sao? Cậu làm gì ở đây thế?"

Tôi cứ nghĩ mình sẽ rất xấu hổ, nhưng ngay khi cậu ta vừa dứt lời, tôi bỗng thấy mình chẳng có gì phải ngại ngùng cả.

Có gì mà phải xấu hổ chứ?

"Đây là quán ăn nhà tôi, tôi đến quán phụ giúp." Tôi nói.

Mấy người kia ngẩn ra một lúc.

Cậu nam kia vẫn không bỏ qua cơ hội mỉa mai tôi. "Nhà cậu? Nhà cậu không phải kinh doanh khách sạn sao? Từ bao giờ lại lấn sân sang lĩnh vực ăn uống thế?"

Nói rồi, cậu ta nhìn xung quanh một lượt, nhìn vào cách bài trí đơn giản của quán ăn, giọng điệu đầy mỉa mai.

Cả đám cười ồ lên.

Tôi nói: "Tin tức của mấy người kém thế sao? Bố mẹ Trần Trì không có quan hệ huyết thống với tôi, đây là quán ăn của mẹ ruột tôi."

Họ không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, nhất thời cứng họng.

Im lặng một lúc, cô gái tóc nâu bĩu môi. "Cái quán rách nát này..."

"Cái quán rách nát này mà đám công tử, tiểu thư nhà các người còn đến ăn, chắc là ngon lắm nhỉ, cảm ơn đã ủng hộ quán nhà tôi. Gọi món cá không? Bổ dưỡng não lắm đấy, lần sau đừng có lỡ tay gửi tin nhắn chửi giáo viên chủ nhiệm vào group chat chung nữa nhé, tôi thấy ngại thay cậu đấy."

Nói xong, tôi mỉm cười với cô ta, giống như cái cách mà cô ta thường làm với tôi.

Tim tôi đập nhanh, tôi vẫn chưa quen với việc tranh chấp với người khác.

Nhưng tôi không muốn nghe người khác dùng giọng điệu khinh thường như vậy để nói về quán ăn mà mẹ tôi đã dày công vun vén là "cái quán rách nát này".

"Cậu!" Cô gái tóc nâu tức giận, đẩy cậu nam nói chuyện lúc nãy. "Ăn uống gì nữa, mất cả hứng, đi thôi đi thôi."

Cả đám kéo nhau bỏ đi, tôi đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu để điều hòa lại nhịp tim đang đập nhanh.

Nhậm Tiểu Lộ khoanh tay đứng bên cạnh, nói: "Cũng được đấy, cũng có chút chiến đấu lực rồi, ở trường cũng không sợ bị bắt nạt nữa, nếu có ai bắt nạt em thì cứ nói với chị, chị sẽ thả Nhậm Tiểu Thiên ra cắn bọn họ."

Chị ấy xoa đầu tôi, tôi không nhịn được cười toe toét với chị ấy.

SMK

Cảm thấy hơi ngốc nghếch, nhưng trong lòng lại rất ấm áp, như thể một nơi trống rỗng bấy lâu nay bỗng được lấp đầy bởi một thứ gì đó ấm áp.
 
Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim
Chương 9: Chương 9



Vất vả lắm mới hết giờ cao điểm, mẹ bưng ra mấy đĩa thức ăn, bày biện cả một bàn, coi như là bữa tiệc chào đón tôi về nhà.

Họ vừa ăn cơm vừa trò chuyện về những câu chuyện thường ngày.

Nhậm Tiểu Lộ lại được học bổng, định thêm ít tiền đổi điện thoại mới, Nhậm Tiểu Thiên quần ngắn, phải mua mới, ngày giỗ của bố là hôm nay, lát nữa chuẩn bị đồ đạc xong sẽ đi tảo mộ.

Tôi không chen lời vào được, chỉ đành yên lặng nghe.

"Mộc Mộc à, con yên tâm, học phí của con học kỳ sau nhất định là đủ, mẹ sẽ chuẩn bị trước." Mẹ đột nhiên nhìn tôi.

Tôi vội vàng nói: "Không sao, con chuyển trường cũng được, dù sao con học ở đâu cũng như nhau."

Đây không phải là nói dối, tôi tin rằng với thành tích của mình, tôi có thể thi đậu một trường tốt ở bất cứ đâu.

Hơn nữa tôi còn nhất định có thể học xong học kỳ tiếp theo.

Nghe tôi muốn chuyển trường, ba người đồng thanh nói: "Như vậy sao được!"

Nhậm Tiểu Lộ nói: "Trường của em tốt như vậy, chuyển trường quá đáng tiếc, lúc trước khi thi chị bị ốm, thiếu một chút không thi đậu, bây giờ vẫn còn hối hận."

Nhậm Tiểu Thiên: "Chị, chị nói em kém mấy điểm có thể thi vào?"

Nhậm Tiểu Lộ liếc mắt, "Nói cái gì, nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của em, chị chỉ muốn đánh em, phụ đạo cho em một bài tập giảm thọ ba năm."

Nhậm Tiểu Thiên: "Chị có thành kiến với học sinh thể dục bọn em."

"Em hãy bớt bớt lại đi." Nhậm Tiểu Lộ giơ tay lên ra hiệu cho cậu ấy im lặng: "Ăn cơm đi."

"Ăn cơm, ăn cơm, ăn xong thì đi tảo mộ cho bố, để bố nhìn các con." Mẹ nói.

Chúng tôi cùng nhau gật đầu.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, chúng tôi cùng quay đầu nhìn lại, người tới lại là Trần Trì.

08

Chắc chắn là mấy bạn học vừa rồi đã báo tin cho cậu ta.

Trần Trì nhíu mày đánh giá quán ăn nhỏ này, không có chút ý định chào hỏi gia đình tôi, sải bước đến trước mặt tôi, nói: "Trần Mộc, em nhắn tin cho chị, sao chị không trả lời?"

Sáng nay Trần Trì quả thực có nhắn tin cho tôi, cậu ta hỏi tôi đang làm gì.

Vô cùng kỳ lạ.

Bấy lâu nay, đều là tôi đang cố gắng lấy lòng cậu ta, tôi thường nhắn rất nhiều tin nhắn vô nghĩa cho cậu ta, chuẩn bị rất nhiều món quà mà cậu ta không thích, tuy rằng cậu ta sẽ không nhận, nhưng tôi dường như đã quen làm như vậy rồi.

Tôi buông đũa xuống, nói: "Cậu có chuyện gì sao?"

"Bà bị ốm!" Trần Trì lớn tiếng nói: "Sáng nay nhập viện rồi, chị không đi thăm sao?"

Tôi sững người một lúc, ký ức đầu tiên hiện lên trong đầu lại là năm mười tuổi, sau bữa cơm tất niên, bà gọi tất cả bọn trẻ ra, đứng thành một hàng, lần lượt phát lì xì.

Đến lượt tôi, bà dừng lại, vỗ vào tay tôi một cái, rồi đưa lì xì cho đứa trẻ bên cạnh.

Tôi chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, bàn tay chìa ra cứ ngây ngốc giữa không trung.

Mãi đến khi đứa trẻ tiếp theo nhận lì xì, nói lời chúc mừng năm mới, tôi mới hoàn hồn, rụt tay về.

Những người lớn đang trò chuyện bên cạnh đều thấy, nhưng không ai hỏi tại sao, cả bố mẹ tôi cũng không hỏi.

Hôm sau trước khi về nhà, có mấy đứa trẻ cố tình khoe khoang lì xì trước mặt tôi, có một đứa còn hỏi: "Mẹ, sao bà không cho chị ấy lì xì ạ?"

SMK

Người họ hàng đó vỗ vai con mình một cái, dẫn nó lên xe, cười ngượng ngùng với mẹ tôi.
 
Back
Top Bottom