Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 37: Sự quan tâm của Thái Hậu


Sang ngày hôm sau thì Lăng Vô Thần hoàn toàn bận bịu không có thời gian quan tâm đến cô nữa.

Trận chiến cũng đang hồi gay cấn vì quân địch liên tục nhử quân ta gây tổn thất nặng.

Hiện tại Lăng Vô Thần đang đau đầu vì những tấu chương của các quan đại thần về những việc như: Tại sao lại ra quân sớm?

Quân ta tổn thất như vậy thì phải lui quân lại chờ hồi phục.....

Ngay cả một số người cũng đề nghị rằng phải xử tội Yên Anh Thy tội mê hoặc Hoàng thượng, xúi người làm những việc không tốt cho dân cho nước.

Cô ở trong Vị Ương cung nghe được không khỏi nhếch môi chế giễu.
.

- Nương nương, người ở điện Thái Hậu đến nói mời người qua điện một chuyến - Lục hoa nói nhỏ bên tai cô.

- Ừ - Cô đứng dậy đi ra khỏi cung Vị Ương.

Trên đường đi cô không khỏi suy nghĩ nhiều về Thái Hậu.

Bà ta vốn chẳng ưa gì cô vậy nên lần này mời tới có lẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì trong khi có bao nhiêu tấu chương dâng lên đòi xử tội cô vụ xen vào triều chính.

Cung Trường Thọ ( Điện Thái Hậu )
Thái Hậu đang ngồi tụng kinh như bao nhiêu ngày tháng trước.

Bà biết cô đến nhưng không có phản ứng.

Cô bước vào quỳ xuống bên cạnh cùng bà tụng kinh
- Đứa bé thế nào?

- Thái Hậu hỏi - Đứa bé rất ngoan cũng rất khỏe mạnh.

Tạ Thái Hậu quan tâm - Cô mỉm cười cúi đầu lạy phật.

- Mang thai không nên quỳ.

Đứng lên đi - Bà mặc dù thật sự không thích cô nhưng vẫn vì cháu đích tôn trong bụng cô mà phải đối xử cô tốt chút
Yên Anh Thy mím môi đứng dậy, thấy bà cũng có ý định đứng lên cô liền đỡ lấy bà.

Thái hậu ngồi xuống ghế rót trà đưa đến cho cô.

- Mấy hôm nay Thần nhi bận bịu, không có thời gian quan tâm đến ngươi.

Vậy nên bây giờ rảnh rỗi đến đây nói chuyện với ai gia
- Vâng
Cô bất ngờ nhìn Thái Hậu, thì ra bà ấy không phải mời cô đến mắng hay phạt cô mà chỉ là muốn nói chuyện để cô không cảm thấy chán.

Cô hiểu nhầm bà ấy rồi
- Mang thai không mệt chứ?

- Có lẽ do lần đầu nên thần thiếp có chút mệt thôi
- Nghỉ ngơi không đi lại nhiều sẽ cải thiện được vấn đề đó
- Thần thiếp rõ.

Tạ Thái Hậu chỉ bảo

Cô ở cung Trường Thọ đến quá trưa mới quay về Vị Ương cung nghỉ ngơi.

Lúc cô sắp đi ngủ thì Lăng Vô Thần lại đến
- Hoàng thượng - Cô đứng dậy muốn hành lễ với hắn nhưng vì bụng vừa to vừa nặng loay hoay một hồi vẫn chưa xuống được khỏi giường
- Cẩn thận - Hắn nhanh tay đến ấn cô lại xuống giường để cô nằm nghỉ
- Không phải người rất bận hay sao?

- Cô bĩu bĩu môi giận hờn hắn.

- Giận trẫm sao?

Tiểu Yên....

- Hắn cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm của cô mút thật nhẹ rồi dần mạnh mẽ hơn như muốn nuốt xuống luôn môi cô
- Đừng..

Hoàng thượng - Mặt cô một mảng đỏ rực
Hắn không nói chỉ nằm xuống bên cạnh rồi ôm cô ngủ thiếp đi.
.

1 tuần sau
Hôm nay cô cùng Thái Hậu đi chùa cầu phúc cho nước.

Vậy nên cô phải vác thân dậy thật sớm chuẩn bị chu đáo.

Chùa Bắc là nơi Thái Hậu muốn đưa cô đến.

Bà nói rằng đây là nơi rất linh thiêng, cầu thành tâm sẽ đạt được mong ước.

Khoảng giữa giờ Thìn thì cô cùng Thái Hậu dừng chân ở chùa.

Những ni cô ở đó sớm đã đứng chờ đón hai người.

Nghỉ ngơi tầm nửa canh giờ cô cùng Thái Hậu và các ni cô, cung nữ vào cầu khấn với phật.

Riêng Yên Anh Thy cô từ khi bước ra lên kiệu thì một trận lo lắng ập tới rõ ràng nên không có tâm trạng nào để khấn phật.

Thế nên trong cả buổi đều như người lơ tơ mơ không biết gì.


 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 38: Hạ Chiêu Linh tìm đến


Khi trời chập tối cô cùng Lục hoa trở về phòng nghỉ ngơi còn Thái Hậu thì tiếp tục ở lại khấn phật.

Nghỉ mệt được tầm nửa canh giờ thì trời nổi gió, tâm trạng của cô ngưng đọng.

Cô bước ra ngoài nhìn xung quanh một lát rồi bước vào lấy thứ gì đó rồi lại bước ra.

Cô đi đến cái hồ nhỏ gần đó đứng nhìn lên mái nhà.

Gió không ngừng thổi càng lúc càng mạnh hơn.

Từ từ trời tối hẳn đi, những đám mây đen sì kéo đến.

Bụp... nghe đâu đó tiếng va chạm nhỏ, cô không quay lại vì cô biết đó là cái gì.

- Hừ, cũng biết mà đứng ở đây - Đằng sau là một nữ tử áo đen, che mặt kín mít lạnh lùng hỏi cô

- Cô quay lại làm gì?

- Cô nhàn nhạt chống tay lên thành hồ nhìn phía xa xăm
- Cô lẽ ra phải biết lý do ta quay lại chứ?

Thêz nào?

Bất ngờ lắm sao?

- Người đang nói chẳng ai xa lạ mà chính là Hạ Chiêu Linh.

Ả rõ đã đi đến Đại Ngụy rồi mà lại vác xác quay trở lại chẳng hiểu để làm gì

- Ta không biết - Hừ, bớt giả ngây với ta đi Yên Anh Thy.

Cô phá hỏng kế hoạch của ta, ta quay lại hỏi tội cô - Giọng của ả ngày càng lạnh và sắc hơn.

Cô im lặng, từng cơn gió lướt qua như muốn để lại vết cắt rướm máu trên mặt cô.

Thật rát!

- Ngươi không sợ chết đi?

- Cô quay người lại nhìn Hạ Chiêu Linh
Đang định nói gì đó thì từ xa có một ni cô đi đến.

Hạ Chiêu Linh nhảy phóc lên cành cây.

- Hoàng quý phi nương nương - Ni cô thấy cô đứng đó thì liền cúi đầu hành lễ.

Hạ Chiêu Linh từ trên cây nhảy xuôngd đứng ngay sau vị ni cô đó.

- A, thích khách....

ưm..m - Ni cô nhìn thấy ả liền hét lên một tiếng.

Ả ngay lập tức bịt mồm ni cô, rút từ hông ra con dao nhỏ
- Ngươi định làm gì?

- Cô hốt hoảng nhìn con dao của ả để kề cổ vị ni cô
đang sợ hãi giãy dụa Hạ Chiêu Linh không nói, ánh mắt ả trông tàn ác vô cùng...

Xoẹt... con dao cứa một đường giữa cổ vị ni cô.

Máu tươi chảy xuống thấm vào áo.

Người đó ngã rạp xuống đất, máu tràn cả ra đất.

Hạ Chiêu Linh đá bay người vị ni cô xuống hồ kêu cái...

Bõm... thật lớn...

Ầm...

ầm... sấm sét nổ vang trời.

Cô mở to mắt nhìn Hạ Chiêu Linh đang tiến về phía mình.

Cô nheo nheo mắt đưa tay ra đằng sau nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ.

Cô đang mang thai nên không thích hợp để đánh nhau.

Nhưng không có nghĩa cô không đánh nhau được.

Hạ Chiêu Linh cô biết ả vốn yếu hơn cô, nhưng lựa chọn thời điểm cô đang mang thai 6 tháng mà ra tay thì... quả không lường trước được.

Hạ Chiêu Linh nhảy xổ đến vung dao về phía cô.

Cô xoay người qua một bên né con dao của ả.

Vút.... thanh kiếm sắc bén của cô vung lên hướng về phía ả mà bổ xuống.

Hạ Chiêu Linh cũng nhanh chóng né được.

Hai người giằng co trong thời tiết gió mạnh mưa lớn đang trút xuống.

Cuối cùng vì quá mệt nên cả 2 đành bỏ vũ khí đầu hàng.

Yên Anh Thy đang mang thai sức khỏe không tốt còn ả kia chẳng biết vì sao yếu như vậy.

Dằm mưa chút xíu đã gục
- Hừ... yếu ớt như vậy?

Ngươi cũng không đủ bản lĩnh làm gián điệp đi - Cô nhếch môi khinh bỉ ả.

- Ngươi còn nói?

Hạ Chiêu Linh chưa nói hết câu thì từ xa tiếng gọi tìm người vang lên tới tấp.

Hầu hết đều là đang tìm cô.

Hạ Chiêu Linh đứng dậy muốn trốn nhưng cô lại đứng ngay sau ả giữ lấy góc áo

- Chạy sao?

-----
Đố m.n Hạ Chiêu Linh có thoát được hay không?

Nếu ả phải chết thì sẽ chết thế nào???

 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 39


Cô túm lấy Hạ Chiêu Linh, tay còn lại dùng kiếm chém 1 đường lên lưng ả.

Chiêu Linh hất cô ra nhanh chân chạy mất không màng vết thương sâu hoắm trên lưng mình.

Cô nằm vật ra đất, tay theo đà ném cây kiếm vào lùm cây gần đó khuất dạng.

Cô co người ôm bụng, ả hất cô ra lực quá mạnh làm vùng xương chậu cô va vào nền đất.

Bụng quặn đau.

- Hoàng quý phi. ...

- Tiếng kêu gọi càng lúc càng gần.

Cô ngồi dậy nhăn nhó mặt mày cố hét lên
- Ta ở đây
Tiếng chạy dồn dập vang lên, cô nhìn thấy bóng của Liên hoa, Lục hoa và các ni cô đang chạy đến.

- Nương nương, người làm sao vậy?

- Lục hoa và Liên hoa đỡ cô lên, dùng dù tre che mưa cho cô.

- Mau đưa Hoàng quý phi về phòng - Một ni cô phân phó.

Cô cau có mặt mày, trước mắt tối sầm một mảng nhẹ ngất đi
Mấy hôm sau
Cô mệt mỏi thức giấc, bụng không đau, cơ thể chỉ hơi nhức mỏi, chân có chút tê.

'Đây là đâu?' Câu hỏi hiện lên ngay trong đầu cô.

Xung quanh không lạ cũng không quen.

Đồ vật cũng như cách bài trí nơi đây cô từng xem qua rồi nhưng sao lại chẳng tồn tại trong đầu cô nhỉ?

- Lục hoa...

- Gọi lần 1
- Liên hoa...

- Lần 2
- Người đâu...

- Mày nhíu chặt lại, vẫn chẳng thấy bóng ai.

Cô đứng lên vịn đủ chỗ để đi ra ngoài.

- Ơ, nương nương....

- Lúc đấy Lục hoa lại bước vào.

Trên tay còn cầm thau nước.

- Ta đang ở đâu?

- Cô ngồi lại xuống giường xoa xoa thái dương và bụng lớn
- Cung Vị Ương ạ
Cô nhìn lại xung quanh.

Đúng thật là cung Vị Ương rồi.

Lăng Vô Thần cho người thay đổi toàn bộ cung nên cô nhìn có chút chưa quen mắt
- Nương nương, người ngủ ba ngày rồi.

Hoàng thượng sau khi nghe người bị động thai liền phóng ngựa đến đưa người về.

Thái hậu có lo lắng nhưng vẫn ở lại chùa cầu phúc - Lục hoa vắt khăn giúp cô cởi y phục ngoài để lau người
- Hoàng thượng ở đâu?

- Hiện đang bàn việc với Lãnh Phong tướng quân
- Được rồi
Lục hoa giúp cô thay váy khác ra.

Ngồi ăn chút bữa sáng thì có vài vị tiệp dư đến thăm cô.

Tiếp họ đến gần trưa mới đuổi khéo đi được.

- Ái phi tỉnh rồi sao?

- Định ngủ trưa ai dè Lăng Vô Thần lại đến
- Phải.

Ta thật mệt nha - Cô dựa vào lòng hắn nũng nịu
- Ta rất lo lắng cho nàng.

Nói ta nghe chuyện gì xảy ra?

Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi kể cho hắn tất cả những chuyện đã xảy ra.

- Hạ Chiêu Linh có ý định giết nàng sao?

- Hắn ẵm cô về giường
- Phải - Cô dính hắn như bạch tuộc, không chịu buông
- Nàng mang thai lại dám đánh nhau?

- Hắn nhướn mày đen mặt nhìn cô
- Không... chỉ một tý ti thôi
- lần sau tuyệt đối không được đánh nhau nữa.

Biết không?

- Nhưng mà...

- Không nghe lời?

- Không có
- Tốt.

Mau ngủ đi.

---
Chiều tỉnh dậy cô đi cùng Lăng Vô Thần đến Dưỡng Tâm điện tình cờ nghe được cuộc hội thoại về cuộc chiến.

Tình hình bên ta đang chiếm ưu thế lớn.

Dự định trận này sẽ mau chóng chiến thắng thôi.

Quân ta đại khái mặc dù cũng tổn thất nhưng không nhiều bằng địch...
....

Hôm nay ra chap hơi trễ xíu😁😁😁

 
Đặc Công Hoàng Hậu
Thông báo


Các bạn ơi🤗🤗🤗 Tg xin thông báo với các bạn à vì ngày mai tức ngày 23/7 và ngày 24/7 Tg đi chơi xa nên k có thời gian viết truyện😐😐
Vì thế mong các bạn đọc xong thông báo này đừng bùn và đừng bỏ rơi Tg nha.😔😔😔

Hứa là sau khi đi chơi về sẽ tích cực viết bù cho các bạn. 😁
Chúc các độc giả cuối tuần vui vẻ nhoa😄😄😄
Thank you very much for read 👄👄👄💋💋💋
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 40: Sinh con


Mang thai đến tháng thứ 8, mọi chuyện vẫn diễn biến rất tốt, thuận lợi.

Trận chiến gay cấn hơn, không chỉ dừng lại ở đó.

Điều mà Yên Anh Thy mấy tuần nay băn khoăn suy nghĩ đó là tại sao Đại Ngụy lại dễ dàng chịu thua như thế?

Vốn dĩ chẳng phải họ rất muốn trả thù hay sao???

- Nương nương, người đừng suy nghĩ mấy chuyện đó nữa.

Không tốt cho thai nhi đâu - Liên hoa gọt quả mơ cho cô, lén liếc nhìn cô đang mải mê suy tư
- Ta biết.

Nhưng ta không thể chủ quan được, trận chiến này ta đang chiếm lợi thế tất nhiên không thể vì chủ quan mà bất lợi được - Cô nhổm dậy lấy một miếng mơ cắn ăn, tay trái xoa xoa cái bụng to như cái bồ của mình
- Cái đó chẳng phải hoàng thượng lo rồi hay sao?

Nương nương nên giữ gìn phụng thể đi ạ - Lục hoa bóp vai cho cô cũng không nhịn được ý kiến.

Cô chỉ im lặng không nói gì hết.

2 tuần sau Thời tiết đã sắp vào hè, không khí lúc nóng lúc lạnh làm cô mệt mỏi nằm liệt giường.

Nói thế thôi chứ cô đang sắp chuyển dạ vậy nên không thể nằm mãi một chỗ.

Hôm nay Thái Hậu cho người mời cô đến điện Trường Thọ làm cái việc gì đó.

Cô cũng vui vẻ chuẩn bị kiệu đi đến điện của bà.

Trên đường thì cô có vô tình đi ngang qua vườn Thượng Uyển thế là dừng chân vào ngắm hoa một chút cho sảng khoái.

Cô cho người đứng bên ngoài còn mình thì tự đi vào trong.

Cô đến gần hồ Tiền xem mấy chú cá đã lớn thế nào rồi.

Tình cờ cô nhìn thấy một cung nữ ngự trù đứng ở đó, trên tay là chú chim bồ câu khá đẹp.

- Ngươi đang làm gì?

- Cô nheo nheo mắt hỏi Cung nữ đó giật mình quay lại, nhìn cô một lúc ngẩn ngơ mới quỳ xuống
- Tham kiến Hoàng quý phi
- Ta hỏi ngươi đang làm gì?

- Hồi bẩm nương nương nô tỳ đang cho chim bồ câu ăn
- Được rồi.

Lui ra Cô nói xong cung nữ đó lập tức nắm váy chạy mất.

Cô tò mò nhìn theo bóng lưng của người đó.

Trong đầu suy nghĩ 'bóng lưng này trông thật quen'.

Đúng thật là nhìn rất quen nhưng không thể đoán được là người nào.

Cô quay đi không thèm quan tâm nữa nhưng nhớ về chú bồ câu cô lại chợt nghĩ đến Hạ Chiêu Linh.

Lòng dấy lên sự lo lắng.

Cô rời khỏi vườn Thượng Uyển đến điện Trường Thọ.

Thái Hậu mời cô đến ra là để cùng cô thắp nhang khấn các vị tổ tiên Đại Quốc cho cuộc chiến chóng kết thúc.

Hòa bình lập lại.

Bản thân cô chán ngắt việc này rồi.

Bà ta đi chùa Bắc về 1 tháng trước, cứ 3 ngày lại mời cô đến khấn phật.

Hôm nay tưởng đâu làm việc khác, ai ngờ...

Trước khi cầu nguyện thì cô cùng bà ăn điểm tâm.

Khi ngự trù bưng thức ăn lên cô lại nhìn thấy cô cung nữ ở vườn Thượng Uyển ban nãy.

Ả ta chẳng hiểu thế nào cứ lấm lét muốn tránh xa cô.

Thức ăn trên bàn toàn những món mà cô thèm ăn, cô mời bà một miếng rồi chính mình cũng gắp ăn.

1 khắc sau
Cô ngồi cảm thấy bụng hơi nhói lên, nhưng cô chỉ nghĩ là do em bé đạp nên bỏ qua.

- A...

Rầm....
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 41: Sinh con (tt)


Rầm...

Bàn ăn bị đổ xuống đất gây tiếng động lớn.

Hoàng quý phi ôm bụng ngồi vật trên đất, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn
- A...

Đau - Trán đổ mồ hôi, bụng quặn lên từng cơn còn đau hơn hôm ở chùa Bắc.

Thái hậu mở lớn con mắt, bà đứng dậy đi đến đỡ cô lên cùng vài cung nữ khác.

- Mau đưa Hoàng quý phi về cung Vị Ương.

Đến truyền bà đỡ.

Nhanh báo cho Hoàng thượng
Cô được đỡ lên đưa về Cung Vị Ương.

Giường chiếu chuẩn bị gọn gàng đầy đủ.

Bà đỡ cũng có mặt.

Cô nằm lên giường.

- Đau...

A - Cắn môi đến chảy máu vẫn không thể ngăn được tiếng kêu đau tuột ra khỏi miệng
- Nương nương, cố gắng lên.

Cắn vải đoàn đây - Bà đỡ nhét vào miệng cô miếng vải để cô cắn.

Bên ngoài đã tập trung đông đủ mọi người trong Hậu cung.

Lăng Vô Thần lo lắng đi qua đi lại trước cửa cung

Đợi đến gần 2 khắc sau
- Dạ mẹ đã nở đến 4 ngón tay.

Bắt đầu được rồi - Bà đỡ giúp cô ép bụng.

- Hít vào... thở ra...

Nương nương, dùng sức đi
Vì cô lần đầu sinh con thế nên không có kinh nghiệm, bà đỡ chỉ biết cố gắng chỉ cô từng chút một

- A...

- Cô gồng người dùng sức.

Nói thật, những lần cô đi làm nhiệm vụ thật sự cũng bị thương rất nặng.

Tuy vậy còn có thể chịu đựng được.

Bây giờ sinh con cô lại bất lực thế này.

- Đã thấy đầu rồi, hít vào... thở ra.. dùng sức đi...

đúng rồi
Cô vô thức làm theo chẳng biêta được điều gì nữa.

Mắt hoa lên, đầu cứ ong ong, bụng lại còn đau, bên dưới thì như muốn nứt đôi ra.

Bên ngoài

- Thần nhi, con ngồi xuống đi - Thái Hậu suốt ruột nhìn con trai đi lại trước cửa cung
Lăng Vô Thần thở dài một tiếng, ngồi xuống cạnh bà.

- Đừng lo.

Phụ nữ sinh con đều như vậy - Bà vỗ vai an ủi hắn

Oe... oe... oe

Tiếng khóc trẻ con vang lên lanh lảnh, bà đỡ bế một đứa bé nhỏ xinh ra được bọc kĩ trong lớp vải, khuôn mặt vui vẻ

- Chúc mừng Hoàng thượng, là môtk tiểu hoàng tử ạ

Lăng Vô Thần bước đến đơ mặt nhìn đứa bé trong bọc tã.

Hắn mỉm cười nhưng rồi lại cau mày
- Sao nó lại xấu xí như vậy?

Đứa bé quả thật rất xấu.

Làn da đỏ hỏn, nhăn nhúm.

Hơn nữa còn bé xíu xiu
- Hoàng nhi, em bé sinh ra đều như vậy.

Mẫu hậu thấy nó rất gióng con đó.

Ngay lúc hắn bồng em bé thì bên trong lại phát ra tiếng kêu thảm thiết của cô

- A...

Bà đỡ lập tức chạy vào, hắn đang vui vẻ lập tức chuyển sang lo lắng.

- Còn một đứa bé nữa.

Nương nương cố lên... dùng sức đi - Mặc dù đã rất mệt nhưng cô vẫn cố gắng tiếp tục vì còn một bảo bối nữa ở trong.

Vì trước đã sinh 1 đứa rồi đứa sau lại càng dễ ra.

Cô chỉ vừa định thiếp đi thì nghe tiếng khóc của một bé gái
Oa.. oa.. oa
Lại một tiếng khóc truyền ra bên ngoài.

- Hoàng thượng, là một tiểu công chúa - bà đỡ lại bế ra một đứa bé.

Mặt còn vui mừng hơn.

Lăng Vô Thần nhìn cô bé mà xúc động không thôi.

Hai đứa con của hắn... không biết phải nói thế nào... hắn thật hạnh phúc.

- Chúc mừng Hoàng thượng - Những nữ nhân kia đồng thanh chúc mừng hắn
- Hảo... thưởng

Lăng Vô Thần cười lớn ôm hai đứa bé.

Vậy là hai bảo bối đã có mặt trên trần thế này rồi.

Cô thiếp đi trong sự vui mừng mãn nguyện
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 42: Đầy tháng


Yên Anh Thy sinh xong khoảng 3 ngày thì thân thể hồi phục trở lại.

Tuy vậy vẫn trong tình trạng phải kiêng cữ nên hai đứa bé đành giao cho Thái Hậu chăn sóc.
.

- Nương nương, người uống thuốc đi - Lục hoa bưng vào cho cô một chén thuốc giúp cô giữ ấm cơ thể.

Vì hôm trước khi sinh con cô ăn phải cái gì đó làm tử cung co rutd mãnh liệt nên khiến cô bị sinh non.

May mắn hai đứa trẻ mạnh khỏe nếu không cô sống không nổi.

Chuyện đó đến hôm nay vẫn không ai để ý.

- Sắp đầy tháng hai tiểu bảo bối.

Hoàng thượng định làm khi nào?

- Cô uống thuốc xong tiện hỏi Lục hoa
- Nô tỳ nghe nói sẽ tổ chức vào tuần sau ạ
Lục hoa nói rồi lui ra ngoài.

Cô thở dài dựa vào giường ngây ngốc nhớ đến hai đứa bé đáng yêu mà cô chưa được thấy mặt.

Có lẽ chúng sẽ rất giống cô và hắn nhỉ??

- Hoàng thượng giá lâm
Tiếng hô cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

Từ ngoài cửa cung, một bóng người cao lớn mặc hoàng bào vàng chói bước vào.

- Hoàng thượng...

- Cô đứng dậy hành lễ với hắn.

- Tiểu Yên không cần đa lễ như vậy.

Lại đây nào - Hắn ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi hắn.

- Sao người lại đến đây?

- Cô nhích người cố không đụng vào cơ thể hắn vì cô biết nữ nhân sinh con xong chưa kiêng đủ 30 ngày không nên động vào chồng của mình.

Điều đó không tốt và cũng vì một phần phụ nữ sinh con xong cơ thể không sạch sẽ.

- Trẫm rất nhớ nàng - Hắn vùi đầu vào cổ cô
Vì kiêng cữ nên cô cũng không được tắm rửa hay gội đầu.

Mỗi ngày chỉ dùng khăn ấm lau sơ cơ thể thôi

- Đừng... ta không...

- Cô định nói mình không sạch thì hắn liền cướp lời cô
- Trẫm sẽ đặt tên cho con là Lăng Kỳ Thiên và Lăng Ngọc Dung.

Nàng thấy có được không?

- Được.

Tên rất hay - Nhắc đến con cô liền vui vẻ không ngừng mỉm cười gật đầu
...

1 tuần sau Đầy tháng của con cũng là lúc cô kết thúc thời gian kiêng cữ.

Cô chuẩn bị từ sớm tắm rửa gội đầu sạch sẽ gột đi hết bụi bẩn bết dính trên tóc mà 30 ngày qua tụ lại.

Cô mặc cung bào màu xám thanh lịch.

Trên váy thêu những chú chim bách điểu rất nhã nhặn.

Tóc búi cao đeo mũ bạc và trâm bạc.

Mặt trang điểm hơi đậm một chút.

Lễ đầy tháng cử hành ở điện Bảo Chính.

Thái hậu sẽ bồng cháu của mình đến đó bằng kiệu.

Khi bắt đầu thì bà đặt hai đứa bé vào hai cái chậu (Kiểu chậu tắm cho trẻ con ý), anh trai của cha đứa bé sẽ đổ nước vào chậu.

Tuy nhiên hoàng huynh của Lăng Vô Thần không có mặt nên người thay thế sẽ là em trai tức hoàng đệ của Lăng Vô Thần sẽ làm.

Lăng Đĩnh vui vẻ cầm nước cẩn thận đổ vào chậu lần lượt từng đứa bé một.

Vì bị đổ nước vào nên bé trai là Lăng Kỳ Thiên khóc to lên.

Em gái nghe anh trai mình khóc cũng gào lên hùa theo
Oe... oe.. oe
Oa...oa... oa

Tiếng khóc lanh lảnh vang khắp điện Bảo Chính.

Ai cũng vui vẻ vì tiếng khóc của trẻ càng to tức là càng có phúc và có khí chất.

Đây là tượng trưng niềm tốt.

Nghi thức ngày đầy tháng đã xong, Lăng Vô Thần cùng Yên Anh Thy mỗi người một bên ôm bảo bối ra bọc kĩ trong tã.

Lăng Vô Thần tuyên bố tên của hai đứa bé vào bắt đầu bữa tiệc ăn mừng.

Yên Anh Thy ôm chặt Lăng Ngọc Dung trong lòng mắt hết nhìn Lăng Kỳ Thiên lại nhìn cô công chúa nhỏ.

Đầu cô chợt ong lên một cái, mắt hoa đi một mảng.

Bụng dưới thắt lại, sống lưng lạnh ngắt.

Cô cứng người, mặt nhăn nhó.

- Sao vậy?
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 43: Điều tra


- Nàng sao vậy?

- Lăng Vô Thần quay qua hỏi cô.

- Thiếp hơi mệt một chút - Cô xoa xoa sống lưng, mày nhăn lại tỏ vẻ khó chịu.

Trong khi cô đang mệt thì hai đứa bé lại ngược lại cô.

Năng động vô cùng không ai làm gì cũng òa lên khóc.

- Ngoan nào, nín đi bảo bối - Thấy con khóc cô lại sợ con bị cái gì, ra sức dỗ dành.

Hai đứa bé như có thần giao cách cảm, em gái khóc anh trai cũng lại khóc theo.

Không còn cách nào cô cùng Lăng Vô Thần đành rời khỏi bữa tiệc đưa hai bé con trở về cung Vị Ương

Trên đường về Yên Anh Thy đột nhiên ngất xỉu trên kiệu, Lăng Vô Thần lo lắng phát cuống lên quay qua quay lại ôm vừa con vừa thúc giục cung nhân nhanh chóng về cung và truyền thái y.
.

- Ngô thái y, thế nào rồi?

- Hắn ngồi bên cạnh cô hỏi Ngô thái y đang xem mạch.

- Hồi bẩm hoàng thượng, thân thể Nương nương không tốt.

Do trước khi lâm bồn bị trúng phải xạ hương làm tử cung co thắt gây sinh non.

Nương nương vẫn chưa tịnh dưỡng hoàn toàn nên mới ngất đi thế này
- Xạ hương?

Sinh non?

- Hồi Hoàng thượng, theo thần biết phụ nữ mang song thai thông thường chỉ 8 tháng đến 8 tháng rưỡi là sinh.

Nhưng Nương nương mới chỉ hơn 7 tháng nên có lẽ là do ăn phải xạ hương mới xảy ra như vậy.

Lăng Vô Thần nghe xong, hắc tuyến trên mặt giăng đầy.

Hắn tỏa ra khí lạnh làm Ngô thái y run bật lên

- Người đâu...

- Có chúng nô tỳ
- Trước khi sinh Hoàng quý phi đã đi đâu?

- Hồi Hoàng thượng, Hoàng quý phi đã đến điện Trường Thọ của Thái hậu dùng bữa - Lục hoa quỳ dưới đất run run nói.

- Chăm sóc tốt cho Hoàng quý phi đi - Lăng Vô Thần phất tay áo đứng lên đi ra ngoài.
.

Điện Trường Thọ - Mẫu hậu - Hắn rời khỏi cung Vị Ương để đến đây làm rõ chuyện này với Thái hậu
- Thần nhi, có chuyện gì?

- Bà ấy buông chuỗi đá ngọc xuống đứng lên tiến về phía hắn

- Trước đây khi Tiểu Yên chưa chuyển dạ đã đến đây với mẫu hậu sao?

- Đúng vậy
- Hôm nay trẫm vừa nghe Ngô thái y báo lại nàng ấy là do ăn phải xạ hương nên sinh non....

- Thần nhi, chuyện này không liên quan đến ai gia.

Bữa ăn đó là do Ngự thiện phòng chuẩn bị, ai gia không biét nó là có cái gì bên trong
- Mẫu hậu nói như vậy Thần nhi không dám cãi.

Nhưng đây là chuyện lớn không thể không điều tra

- Được rồi, ai gia sẽ giúp con điều tra

.

Sang hôm sau thì cô đã tỉnh lại.

Vừa sáng sớm từ điện Bảo Chính về hắn đã đến cung Vị Ương thăm cô nhân tiện hỏi cô về chuyện đó.

Cô kể hết cho hắn nghe trước khi dùng bữa ở điện Trường Thọ đã gặp một ngự trù.

Cô kể xong hắn lại hỏi cô tiếp tục...

- Người đó giống Hạ Chiêu Linh lắm sao?

- Nhìn mặt thì không phải nhưng khi nhìn từ phía sau thì rất giống.

Hơn nữa người này rất kì cục, gặp ta giống như gặp ma.

Luôn tránh né - Cô ngồi trong lòng hắn bĩu môi kể lể

Hắn không nói gì nữa, mặt nhăn một đống trở quay về Dưỡng Tâm điện.
.

Những ngày tiếp theo cô luôn ở trong cung chơi với hai đưâ con đáng yêu của mình.

Lăng Vô Thần thì bận tối mũi vì trận chiến sắp có hồi kết nên không có thời gian rảnh để ở bên cạnh cô.

Một tuần hắn đến nghỉ lại cung Vị Ương có 1 lần duy nhất.

Lại còn không đụng đến cô.

Sáng đi sớm, tối lại đến rất trễ.

Cứ như vậy kéo dài làm cô vô cùng khó chịu.
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 44: Manh mối về Hạ Chiêu Linh


Vì dạo này Lăng Vô Thần bận tối mặt nên Yên Anh Thy ngoại trừ chơi đùa với hai đứa bé ra thì chỉ biết ngồi thêu quần áo mà thôi.

Thời gian dần trôi qua cho đến một ngày nọ...

- Nương nương, nô tỳ chuẩn bị xe xong rồi - Tốt.

Bây giờ mang hết mấy cái này lên xe đi.

Ta sẽ ra ngay - Vâng Yên Anh Thy hôm nay quyết định ra ngoài về thăm cha mẹ.

Đã rất lâu rồi không về nên nên cô có chút thắc mắc cha mẹ của mình và muốn gặp họ.

Hơn nữa Lăng Vô Thần thì bận bịu chả quan tâm đến cô, Thái Hậu mấy hôm nay cứ quấn quýt hai đứa cháu nên cô cũng chẳng lo lắng gì đem bọn chúng cho Thái Hậu chăm còn mình thì xuất về nhà.

Cô mặc váy màu xanh nhạt đơn giản dễ vận động, tóc búi cao chừa lại một ít thả xõa, đeo trang sức cũng đơn giản, cô không trang điểm chỉ bôi chút son mà thôi.

Từ Kinh thành mà vè đến nơi cha mẹ cô sống mất hơn 1 ngày đi đường nên cô phải chuẩn bị kĩ lưỡng quà cáp cho cha mẹ.

- Đi nào - Cô lên xe ngựa xuất phát cùng 2 cung nữ là Liên hoa và Lục hoa, để an toàn nhất thì cô còn mang theo 2 thị vệ nữa.

- Khoan đã - Xe đi đến cổng thành cô liền ra lệnh ngừng lại.

Cô nhìn về phía tiệm bán đồ cổ phía Tây của Quách Tả Thượng (ai còn nhớ ông này nào?).

- Đi về phía đó - Cô chỉ về phía cửa tiệm ra lệnh.~ Cô xuống xe bước vào tiệm.

Giờ này mới là giờ Thìn, trong tiệm không có khách.

Quách Tả Thượng thì đang ngồi lau những món đồ cổ trong tiệm.

- Ồ, lại là cô sao?

Lâu rồi không gặp nhỉ - Thấy cô bước vào ông ta liền cười vui vẻ
- Tiệm của ông làm ăn tốt chứ, ông chủ Quách - Cô đến gần bàn trà thản nhiên ngồi xuống - Ai da, tốt gì chứ.

Ngoại trừ mấy người giang hồ đến đây mua binh khí thì tôi chẳng bán được món hàng nào khác - Ông ta than vãn chỉ vào những món đồ còn nguyên si trên giá gỗ
- Giang hồ sao?

- Cô nheo mày.

- Phải.

Tiệm của tôi vừa bán đi một binh khí tốt cho một cô gái.

Cô không biêta đâu cô ta trả tôi rất nhiều tiền a - Quách Tả Thượng bật cười lớn khoe mẽ với cô.

- Một cô gái sao?

Ông chủ Quách, người đó có dáng người thế nào?

- Cô nghe đến 'một cô gái' liền nghĩ ngay đến Hạ Chiêu Linh.

- Ờm, dáng người gầy, yểu điệu, thanh thoát.

Nếu tôi nhớ không nhầm cô gái này có một vết bớt hay hình xăm gì đó ở cổ nữa.

Mà cô hỏi làm gì vậy - Ông ta tả một hồi rồi mới quay ra hỏi cô
- Tôi muốn tìm người thất lạc.

Ông chủ Quách, cô gái đó đến lúc nào

- Lâu rồi, chắc phải hơn hai tháng nay rồi.

Gần nhất cô gái đó cũng đến đây mua thuốc nữa
- Thuốc gì?

- Bột xạ hương và nước dịch dung
- Ông bán cho cô ta bột xạ hương à?

- Đúng vậy.

Cô ta nói muốn mua cho ai đó làm nước hoa.

Tôi chỉ đảm nhiệm vai trò bán thôi mag

- Nước dịch dung là cái gì?

- cai đó dùng lên mặt, trong hai canh giờ khuôn mặt sẽ biến đổi
- Ông chắc chắn người mua là cô gái kia chứ?

- Ai da, tôi một thời là người trong giang hồ.

Dù già rồi nhưng mắt vẫn còn rất tinh a, không sai đâu - Quách Tả Thượng cau mày phủi phủi cái khăn trên tay tỏ vẻ không vừa lòng vì cô coi thường ông ta
- Vậy sao?

- Cô mỉm cười hối lỗi với ông ta
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 45: Tiếp tục mua bán vũ khí


- Ông chủ Quách, mong ông giữ kín việc này đừng nói cho ai
- Được thôi.

Dù sao cũng chẳng có ai hỏi hết

- Hảo.

Hôm nay tôi muốn mua binh khí của ông
- Được

Quách Tả Thượng mang ta hai hộp gỗ.

- Cái nào tốt?

- Cô nhìn vào bên trong nhẹ nhàng hỏi
- Cái nào cũng tốt.

Cô không cầm được kiếm nặng thì lấy thứ này đi.

Nhẹ, mỏng, đúc bằng kim loại thượng hạng, khó gãy và rất sắc bén a - Ông ta đưa lên cho cô hộp có chưâ cây kiếm màu xanh tựa cây đầu tiên cô mua

- Được - Cô đặt lên bàn một bịch tiền rồi cầm kiếm lên
- Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại.

Ông chủ Quách - Cô mỉm cười rời khỏi cửa tiệm

~
Trong xe ngựa
- Liên hoa, gia đình ta có bao nhiêu ngưòi?

- Nhà nương nương chỉ có bốn người.

Nương nương là con lớn, còn một em trai.

Năm nay chắc chỉ 8 tuổi thôi - Lục hoa rót trà đưa đến cho cô

- Vậy sao?

Ta về mà không mang quà cho đệ đệ.

Tìm chỗ nào bán đồ chơi thì dừng lại đi - Cô nhướn mày.

Xe ngựa dừng lại tại một tiệm bán đồ trẻ con.

Lúc cô xuống xe thì cảm giác như có người đang theo dõi mình
- Nương nương - Liên hoa thấy cô đứng trước cửa tiệm ngó qua ngó lại không khỏi tò mò hỏi
- Không có gì - Cô quay người đi vào trong, tạm bỏ qua cái lo lắng trong lòng
~
Cô mua cho đệ đệ vài bộ quần áo mới và đồ chơi cho trẻ em nữa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cô đã đi được 1/3 đoạn đường về nhà rồi.

Bây giờ cũng đã là chiều tối, cô cũng sắp ra khỏi kinh thành rồi
Dừng chân tại quán trà nhỏ cho hai thị vệ nghỉ ngơi

- Hai ngươi nghỉ ngơi cho tốt.

Đêm nay Hoàng quý phi không muốn nghỉ chân trên đường - Lục hoa mang ra cho hai thị vệ lương khô và hai bầu nước lớn
- Được - Hai người họ gật đầu, ăn hết cơm ở bát và thức ăn sau đó đi tìm mua dầu và đèn để thắp qua đêm nay.

Lý do cô không muốn dừng chân là vì linh tính mách bảo cô rằng không được làm như vậy.

Cô nhạy cảm về giác quan nên cũng quyết định làm theo.

Cả đêm đó họ đi suốt không ngừng, có lẽ chẳng ai biết đuổi theo phía sau là một bóng người áo đen kiên trì đâu nhỉ
.

Đi mãi cho đến gần sáng mới tìm được một chỗ nghỉ chân nữa.

Cô dừng lại nghỉ ngơi vì cũng đã sắp tới Thành An, nơi cha mẹ cô sống.

Hai thị vệ làm việc rất tốt, họ đã thay phiên nhau ngủ và đánh xe trên đường nên chỉ nghỉ một chút thì họ đã lấy lại sức rồi..

Thành An là tòa thành phía Tây của Đại Quốc, nơi này là do cha được sự tín nhiệm quản lý.

Thành An không lớn, chỉ có hơn 100 hộ dân sinh sống.

Nơi đây cũng không phải là tòa thành trù phú gì, người ở đây sống chỉ cơm no áo ấm.

Không dư giả gì mấy.

Khi xe ngựa đi vào trong thành An, cô nhìn thấy người dân sống khá chan hòa.

Trẻ con tung tăng trên đường, ngưòi bán người mua tấp nập.

Có lẽ ngoại trừ thế giới cổ đại này thì ở hiện đại sẽ không bao giờ có nữa đâu.


 
Back
Top Bottom