Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 28: Đi săn (2)


Anh thy nhìn Hạ Chiêu Linh, cô đập nhẹ chân vào bụng chú ngựa chạy thẳng về phía trước.

Quý phi phía sau định thần lại rồi cũng leo lên ngựa đuổi theo.

Men theo con đường mà hai người đi điểm dừng là một cái hồ rất lớn, xa xa đó là ngọn núi lớn phủ một màu xanh lá lung linh.

Cô dừng lại nhìn xung quanh, phía sau một lúc là Hạ Chiêu Linh đuổi đến.

Cả bầu không khí chìm vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trên thượng nguồn, tiếng chim hót líu lo và tiếng lá xào xạc.

Mãi cho đến khi...

- Cô nhìn thấy gì rồi?

- Hạ Chiêu Linh lạnh lùng hỏi cô

- Tất cả....

Chiêu Linh, bây giờ đã là mùa xuân rồi.

Đại Ngụy cũng lui binh về, cô còn muốn làm gì nữa?

- Cô nhảy xuống ngựa chắp tay phía sau, quay lưng về phía Hạ Chiêu Linh mà hỏi

- Hừ... chiến tranh không có khái niệm mùa xuân đâu - Ả hừ lạnh, cũng theo cô nhảy xuống ngựa

- Tôi biết cô cũng không màng đến mạng sống của mình mà mạo nguy hiểm.

Việc cô là gián điệp trong cung chỉ có tôi và Đường Y Tuyên biết.

Thư kia tôi không cần biết cô gửi đi đâu nhưng tôi cũng nhắc lại cho cô nhớ.

Đừng quên lời cảnh cáo của tôi - Cô nhìn Hạ Chiêu Linh, ánh mắt và khuôn mặt cô không có một cảm xúc nào.

- Cô dọa ta sao?

- Hạ Chiêu Linh cũng đâu phải dạng vừa, lăn lộn trong giang hồ bao nhiêu năm chắc chắn không vì mấy lời của cô mà xao động
- Tôi không dọa cô đâu.

Bây giờ tôi không muốn gây chuyện với cô
Lúc Anh thy định leo lên ngựa thì Hạ Chiêu Linh lại rút đoản đao* lao về phía cô.

Cô may mà né được tức giận nhìn ả.

Cô không ngần ngại xông lên, mạnh mẽ ra đòn.

Võ công cổ và võ công hiện đại sẽ không chênh nhau bao nhiêu cả.

Cô ra đòn ả né được, ả ra đòn cô cũng né luôn.

Cô không thích vòng vo rông dài thi triển bài quyền riêbg của mình.

Chân trái nhún xuống vuông góc mặt đất, chân phải duỗi thẳng ra phía sau, bàn tay trái duỗi thẳng đưa về phía trước, bàn tay phải để ngang ngực.
* Đao ngắn

'Vụt'... cô biến mất chỉ trong 1s, 1s sau xuất hiện trước mặt ả, đưa bàn tay phải đánh đến cổ tay ả làm đoản đao rớt xuống đất.

Ả vì đau mà lui về phía sau ôm tay.

- Ngươi....

Hạ Chiêu Linh còn chưa nói xong thì cô đã xuất hiện sau lưng ả, đánh vào lưng ả 1 cái mạnh làm ả bay về phía trước.

Trên đất còn để lại 2 hàng đất dài.

Cô tiếp tục phóng lên trước mặt ả, chưởng một quyền đến ngực ả khiến ả ngã ra phía sau, ho vài cái, phụt ra bụm máu.

- Lần này ta cảnh cáo ngươi.

Tuyệt đối không có lần sau
- Ngươi... sao có thể??

- Ả cắn răng khó khăn hỏi cô - Chắc cô cũng không quên đem chuyện nữ nhân được Lăng Vô Thần sủng ái lại là người học võ hay là người cản trở âm mưu gì của các ngươi cho Hoàng thượng Đại Ngụy biết chứ?

- Cô nhếch môi nhìn Hạ Chiêu Linh nằm dưới đất

Hạ Chiêu Linh mở to mắt kinh ngạc, cô biết ả gửi thư cho Hoàng thượng Đại Ngụy?

Sao cô biết được??

Cô liếc nhìn Hạ Chiêu Linh, leo lên ngựa quay về doanh trại.

Tại doanh trại
Giờ đã gần trưa, mọi người đã tụ tập đủ để chuẩn bị dùng ngọ thiện chỉ còn thiếu cô và Hạ Chiêu Linh.

- Ái phi - Cô vừa xuống ngựa thì một bóng nam nhân cao lớn phóng tới ôm chặt cô vào lòng - Hoàng thượng - Cô tất nhiên cũng ôm lại hắn
- Sao vậy?

Trông nàng không tốt lắm - Hắn thấy gương mặt cô trắng bệch có chút lo lắng hỏi han - Ta không sao.

Chắc là do không quen cưỡi ngựa nên có chút mệt
Cô quả thật thấy rất mệt, cơ thể mỏi nhừ đau nhức.

Thật không quen với thể chất yếu ớt thế này mà
Lăng Vô Thần ôm cô đi vào trong lều trại để cô nghỉ ngơi, tự tay lấy cơm cho cô ăn luôn.

Cưng chiều cô vô hạn.
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 29: Đi săn (3)


Nghỉ ngơi trong lều trại tầm đến giờ Mùi* thì Lăng Vô Thần mang theo cô tiếp tục đi săn.

Cả buổi sáng hắn cùng các tướng quân và vương gia đi săn đã không ít con vật, bây giờ tiếp tục đi sợ là không còn con nào nữa rồi.

- Yên thục phi, ta đã nghe Lăng Nhã tỷ tỷ nói về người rất nhiều, bây giờ mới được gặp mặt - Cô đang chuyên tâm cưỡi ngựa tìm mấy con thỏ nhỏ xinh thì nghe tiếng vương gia Lăng Đĩnh nói từ phía sau - Vậy sao?

- Cô không giỏi tiếp xúc với người khác nên khi nói chuyện với Lăng Đĩnh không biết thế nào - Ái phi, nhìn đằng kia - Lăng Vô Thần chợt kéo tay cô chỉ về phía bụi cây đang rung rung - Chắc là con mồi nhỏ rồi.

Để đệ bắn phát này được chứ?

- Lăng Đĩnh cầm cung và mũi tên lên - Được.

Thật muốn xem tài bắn cung của Vương gia - Cô mỉm cười nhìn Lăng Đĩnh đang nhắm mục tiêu.

Vút...

É..É..É (😂😂😂)... mũi tên bay thẳng một đường xé gió trúng ngay thân con mồi.

Nó kêu lên một tiếng đau đớn rồi gục xuống.

- Đệ đệ bắn cung không tệ, ái phi có thấy vậy không?

- Lăng Vô Thần phất tay ý bảo lính lên đem con mồi đến - Hoàng thượng nói thật không sai...Vút....

Vút...

Vút... những mũi tên sắc nhọn từ đâu lao đến một loạt.

Cả 3 người ngồi trên ngựa gập người né mũi tên.

- Chuyện gì vậy?

- Cô ngồi thẳng dậy cau mày nhìn xung quanh Bịch... bịch... từ những cái cây cao, một đám người áo đen nhảy xuống bao vây Lăng Vô Thần, Yên Anh Thy, Lăng Đĩnh và những quân lính - Là thích khách phương nào?

- Lăng Đĩnh chững chạc hẳn ra lớn giọng hỏi.

Mấy tên áo đen mặc dù để ý đến Lăng Đĩnh nhưng không trả lời bằng miệng mà bằng cách lao lên đánh nhau với bọn họ.

Lăng Vô Thần nhảy ra khỏi ngựa ôm chặt lấy cô, rút kiếm từ trong vỏ ra càn quét những tên áo đen ngu ngốc vô thức xông đến.

Số người của Lăng Vô Thần và đám áo đen chênh nhau khá nhiều nên đám áo đen có lợi thế hơn hẳn.

Tuy vậy nhưng đám người đó quá coi thường khả năng của Lăng Vô Thần và Lăng Đĩnh nên cứ xông lên như con thiêu thân và chết dưới lưỡi kiếm, mũi tên của hai người.

Anh Thy được Lăng Vô Thần ôm trong lòng cứ xoay đi xoay lại chóng cả mặt.

Sức khỏe cô lại không tốt nên cơn buồn nôn cứ xông lên.

Cho đến khi Lăng Vô Thần xử xong đám người đó thì cô như người sắp chết vậy, vô lực nằm trong lòng hắn.

- Tiểu Yên, nàng có sao không?

- Lăng Vô Thần cúi xuống nhìn cô, khuôn mặt cô trắng bệch, hơi thở có chút khó khăn.

- Hoàng thượng, đưa tẩu về lều trại đi - Lăng Đĩnh giúp hắn dắt chú ngựa đi loạn đến để hắn đưa cô về.

Lều trại
Về đến nơi thì mọi người cũng đã đầy đủ kể cả Quý phi cũng vậy chuẩn bị trở về hoàng cung.

Hắn vì lo sợ mỹ nhân trong lòng xảy ra chuyện nên leo lên xe ngựa phóng nhanh về trước.

Quý phi sẽ lo việc điều động những người còn lại về sau.

Cung Vị Ương Hắn ẵm cô vào theo sau là Ngô thái y.

- Mau xem Thục phi thế nào rồi - Hắn kéo Ngô thái y đến bảo ông ta nhanh xem bệnh cho cô.

Trên mặt là một biểu cảm lo lắng
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Thông báo


Các bạn ơi🤗🤗🤗 Dạo này Tg thấy viết một tuần bảy phần truyện hơi ít😁😁 Vậy cho nên Tg quyết định sửa lại lịch đăng truyện thành: + Từ thứ 2 - 6 là bốn hoặc năm phần + Hai ngày cuối tuần sẽ viết bốn phần nhé😁😁😁😁
Thanks các bạn đã đọc truyện của ghetmauhong nhé😙😙😙
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 30: Mang thai


Ngô thái y kéo tay áo của cô lên, trải một chiếc khăn trắng rồi mới đặt tay vào bắt mạch.

Khuôn mặt ông lúc đầu nhăn nhó, sau đó là suy tư rồi cuối cùng là vui mừng.

Ông đứng lên đi qua một bên hoan hỉ nói - Chúc mừng Hoàng thượng, Thục phi đã có thai rồi - Cái gì?

Thục phi mang thai rồi sao?

- Lăng Vô Thần ngạc nhiên hỏi lại Ngô thái y, hắn nhìn qua bụng nhỏ của cô ngây ngốc - Vâng thưa Hoàng thượng.

Thục phi mang thai đã được hai tháng rồi - Ông đính chính laik lần nữa cho hắn nghe.

- Vậy... sức khỏe nàng ấy thế nào?

- Hắn chợt nhớ ra điều gì đó nhăn mày nhìn Ngô thái y
- Bẩm hoàng thượng, sức khỏe nương nương có chút yếu, tốt nhất không nên hoạt động mạnh, đứng quá lâu, đi lại nhiều đặc biệt không được nhịn ăn, phải bồi bổ thật nhiều - Ngô thái y nói một loạt nhũng vấn đề sức khỏe của cô - Được rồi, lui xuống đi Lăng Vô Thần ngắm nhìn cô chăm chú.

Nữ nhân này là của hắn.

Người hăn yêu thương nhất trên đời.

Nàng đang mang trong mình giọt máu của hắn.

Nàng sẽ sinh cho hắn những đứa con thật đáng yêu.

Hắn sẽ được làm phụ hoàng, nàng sẽ làm mẫu thân của những đứa con của họ.

Nghĩ đến nơi cái bụng phẳng kia ngày một to dần lên cho đến lúc sinh linh bên trong được ra ngoài và òa khóc, hắn thật muốn khóc vì hạnh phúc.

Lăng Vô Thần hôn lên trán cô một cái rồi đi ra ngoài.

- Hai ngươi tới đây - Hắn ngồi trên ghế chỉ Lục hoa và Liên hoa đến - Hoàng thượng cho gọi nô tỳ?

- Lục hoa và Liên hoa đi đến quỳ xuống đất.

- Đứng lên...

Dạo gần đây Thục phi ăn uống thế nào?

- Hắn nhìn hai cung nữ trước mặt nhàn nhã hỏi - Hồi bẩm Hoàng thượng, Thục phi thường xuyên bỏ bữa.

Ăn ít, ngủ nhiều, lâu lâu lại thay đổi tính tình thất thường.

Chúng nô tỳ cũng không biết lý do - Liên hoa nhìn Lục hoa, thấy chị mình không có ý định mở miệng liền nói thay
- Ừ...

Hiện tại nàng ấy mang thai.

Các ngươi lo chăm sóc nàng ấy cho tốt, có chuyện gì xảy ra trẫm hỏi tội các ngươi - Lăng Vô Thần nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

Dặn dò hai nàng cung nữ xong lại đi vào tẩm cung
.

Yên Anh Thy ngất được một canh giờ thì tỉnh dậy, cô cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, đầu ong ong khó chịu - Nàng tỉnh rồi - Lăng Vô Thần vốn đang ngồi xem tấu chương những ngày cuối năm để chuẩn bị nghỉ ngơi ngày tết - Hoàng thượng - Giọng cô nhỏ xíu mềm mại nũng nịu - Thế nào?

Mệt lắm sao?

- Hắn ôm cô ngồi dậy cạ cạ gò má cô - Ừm...

- Cô gật nhẹ, đầu nhỏ vùi sâu vào lồng ngực rắn chắc của hắn
- Tiểu Yên, bây giờ nàng đang mang thai, tuyệt đối phải giữ gìn sức khỏe, biêta không?

- Hắn xoa xoa lưng của cô yêu thương nói - Cái gì?

Ta đang... manng thai sao?

- Cô bất giác sờ tay lên bụng mình.

Cảm nhận dường như có cái gì đó đang phát triển trong bụng - Phải, con đã được hai tháng rồi - Thật sao?

- Cô sờ loạn trên bụng mình.

Lăng Vô Thần nắm lấy hai tay cô, để tay cô vòng qua cổ mình tránh cô làm bị thương hài nhi - Biết rồi thì phải thật cẩn thận.

Tuyệt đối không xảy ra sơ xuất - Hắn mỉm cười ôm chặt cô.

Yên Anh Thy mừng muốn chảy nước mắt.

Bây giờ cô mới biết niềm vui khi có con như thế nào.

Ông trời đã ban cho cô thì cô nhất định phải giữ.

Nhất định bảo vệ con.
.

Không lâu sau khoảng ba ngày, việc cô mang thai đã lan truyền khắp hậu cung, Thái Hậu ngày trước ghét cô bao nhiêu bây giờ lại thương yêu cô bấy nhiêu.

Bà một phần vì muốn hậu cung êm ấm không sóng gió, một phần là vì cô đang mang thai đứa con đầu tiên của Lăng Vô Thần vậy nên rất đáng quý trọng.

Lăng Vô Thần cũng nói với cô sẽ thăng phẩm vị cho cô làm Hoàng Quý Phi.

Ban tặng cho cô một đống trang sức lụa là.

Ngày nào cũng đến cung Vị Ương chăm sóc cho cô.
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 31: Hoàng Quý Phi


Sau khi tin cô mang thai truyền ra khắp hậu cung thì Lăng Vô Thần lại nói với cô sẽ thăng phẩm vị cô lên làm Hoàng Quý Phi - Nương nương, canh an thai được đưa đến rồi - Lục hoa và Liên hoa cẩn thận mang canh an thai và trái cây chua ra cho cô.- Thôi, ta không uống cái đó đâu - Cô nhăn mày nhăn mặt né cái mùi đắng ngắt của chén thuốc- Nhưng...- Tại sao lại không uống?

- Liên hoa dẩu môi định nói thì giọng trầm trầm có chút tức giận của Lăng Vô Thần vang lên làm cô giật cả mình suýt ngã khỏi ghế, may mắn hắn nhanh tay đỡ cô- Hoàng thượng - Cô nắm vạt áo hắn ngại ngùng nói.

Lục hoa và Liên hoa đặt thuốc và trái cây lên bàn đá rồi quay đi- Không chịu uống thuốc?

- Hắn tức giận nhìn cô, mặt đen thui như sắp có bão- Ta...

- Cô cắn môi không biết nói thế nào, liếc nhìn chén canh đắng ngắt trên tay Lăng Vô Thần - Không uống thì con làm sao khỏe được?

Nào, ngoan, uống đi - Hắn đưa chén thuốc đến bên môi cô dụ dỗ cô uống.

Hắn biết là từ sau khi cô biết mình mang thai thì lười biếng hẳn đi, không phải đi thỉnh an Thái Hậu suốt ngày nằm một chỗ ăn trái cây.

Hơn nưa rảnh rỗi như vậy có chén thuốc an thai cũng mè nheo không chịu uống.- Đắng lắm.

Ta không uống đâu - Cô nũng nịu đẩy chén thuốc ra- Không đắng.

Nếu nàng không uống trẫm đút cho nàng - Hắn nhếch môi hôn thật nhẹ lên môi mềm mại của cô thì thầm.

Gương mặt nhỏ đỏ ửng ngại ngùng.Đây là cách mà hắn áp dụng khi cô không chịu uống thuốc.

Cô từ khi mang thai mẫn cảm và dễ ngại hơn với những lời trêu chọc của hắn.

Lăng Vô Thần dùng muỗng bạc múc thuốc lên cho cô uống từ từ..Sắp đến ngày cử hành lễ thăng phẩm vị cho cô thành Hoàng Quý Phi.

Lăng Vô Thần cho người chuẩn bị từ sớm, y phục của cô cũng do chính tay hắn phê duyệt và kiểm tra.- Nương nương, cung bào của người được đưa đến rồi - Liên Hoa bê khay y phục của cô vào tẩm cung- Đưa ta xem - Cô ngồi dậy đưa tay muốn cầm y phục- Cái này do chính Hoàng thượng kiểm tra rồi mới đưa đến đây.

Nương nương có muốn mặc thử không - Lục hoa đi vào sau đặt khay trang sức mới toanh lóng lánh lên bàn trang điểm- Vậy sao?

- Cô mỉm cười lật y phục lại xem những đường chỉ có bị lỗi hay không.

Lăng Vô Thần dù sao cũng là nam nhân nên có lẽ những điểm này nhìn sẽ không nhận ra được.

- Được rồi, mặc thử xem sao - Cô đứng lên đưa y phục cho Liên hoa cầm để Lục hoa mặc giúp côBộ cung bào này có màu chủ đạo là đỏ và xám trắng khá nhã nhặn nên rất hợp với cô.

Tất cả trang sức đều làm từ bạc nguyên chất.

- Nương nương, Hoàng thượng thật có mắt nhìn.

Bộ cung bào này rất hợp với người
- Ừ
.

Sáng hôm sau Cô dậy rất sớm để chuẩn bị lên triều cử hành lễ thăng phẩm vị.

Trong triều đầy đủ các quan đại thần, hậu cung và Thái hậu.

Vì sức khỏe cô rất không khỏe nên lễ thăng phẩm cử hành rất đơn giản.

 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 32: Tết....


Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã vào tháng hai rồi.

Triều đình nghỉ ngơi từ giữa tháng một đến cuối tháng hai.

Khoảng thời gian này mọi người xum họp cùng gia đình, chào mừng năm mới.

Nhà nhà đều trang trí đèn lộng lẫy rực rỡ.

Khu chợ tấp nập người qua lại, những sạp hàng quán đông khách đến chủ cũng giới thiệu hàng không kịp.

Thiếu nữ thiếu nam đều đua nhau sắm sửa y phục mới, sửa soạn tươm tất chỉ chờ đêm giao thừa và mồng một tết thỏa sức bung lụa.

Trong hậu cung cũng chẳng kém náo nhiệt.

Các cung điện lớn nhỏ đều đang trang trí đèn, hoa.

Các phi tử vui vẻ phân phó nha hoàn quét dọn cung điện của mình, treo đèn treo hoa thật đẹp.

4 phòng chuyên trang sức, y phục, thiết kế, đồ dùng trong cung cũng bận ngập đầu vì ai cũng muốn có những đồ mới thay đổi trong cung cho đỡ buồn chán.

Đến với cung Vị Ương xem...

- Nè, các ngươi đặt đèn này lên phía trên cao kia đi...

- Nè, đặt cái này phía đó..

- Treo cái này qua kia...

-.....

Phía ngoài cung ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Bên trong cung cũng chả kém...

- Nương nương, cái bình này đặt ở đâu?

- Liên hoa trên tay cầm chiếc bình sứ màu đỏ hoa vàng rất đẹp hỏi cô đang ngồi thêu áo em bé.

- Đặt đằng kia đi - Cô chỉ đến cái kệ nhiều tầng và nhiều ô ở gần giường
Hầu hết mọi thứ trong cung Vị Ương đều được Lăng Vô Thần cho người thay đổi hết.

Cả y phục của cô cũng do hắn đặt và kiểm tra.

Cô mang thai cũng đã vào tháng thứ ba rồi, thai nhi đã ổn định và bụng cũng có dấu hiệu nhô lên.

Sức khỏe cô vào thời tiết này rất tốt nhưng vẫn phải kiêng một vài thứ để giữ an toàn cho bé con trong bụng.

Lăng Vô Thần thì ngày càng để ý cô hơn, nhất là trong thời gian được nghỉ ngơi này, hắn bám cô gần như là cả ngày ngoại trừ mấy lúc đi gặp Lãnh tướng quân hay đi thăm vương gia.

Công chúa Lăng Nhã thì dạo này cũng rất hay đến chỗ cô.

Hai người thường cùng nhau đàn, ca hay cô chỉ cho công chúa làm mấy lọ tinh dầu để tắm..

- Ái phi...

- Lăng Vô Thần vừa đi vào điện liền lân la gọi cô - Hoàng thượng...

- Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn mỉm cười.

Lăng Vô Thần đi đến nhìn xem cô đang làm cái gì.

- Nàng sao không đi nghỉ ngơi.

Ngồi lâu như vậy không đau lưng?

- Hắn bồng cô lên để cô ngồi trên đùi hắn
- Không có...

Hoàng thượng nhìn xem, cái áo này có xinh không?

- Cô đưa lên cho Lăng Vô Thần xem chiếc áo màu đen thêu hoa đỏ đậm nhỏ xinh cho em bé khoảng 5 tháng mặc.

- Tự nàng làm sao?

- Hắn cầm lấy chiếc áo gật đầu hỏi cô - Phải, thiếp cảm thấy ở không rất chán nên làm y phục cho con chúng ta mặc - Cô đưa lên cho hắn xem mấy chiếc áo khác nữa, nhiều kích cỡ, nhiều màu sắc - Đều là đồ con trai.

Lỡ như là con gái thì sao?

- Hắn nhướn mắt nhìn cô, tay lớn xoa xoa phần bụng đã nhô lên của cô - Ờ.....

- Cô cũng quên mất vấn đề này.

Mấy ngayg hôm nay chỉ toàn làm y phục cho con trai, nếu cô sinh ra một bé gái thì những đồ này đâu có dùng được -

Sau này nàng muốn làm gì cứ để cung nhân làm là được.

Không cần cất công như vậy - Được.

Ta biết rồi....
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 33: Đêm giao thừa


Hôm nay là giao thừa rồi.

Mọi thứ trong cung bây giờ đang rất bận rộn và náo nhiệt.

Điện Bảo Chính được trang hoàng một màu đỏ rực rỡ.

Trước đại môn điện có treo hai dải pháo thật lớn.

Chỉ cần cung nhân châm lửa một cái là tiếng pháo nổ sẽ bao trùm cả Đại Quốc.

Cung Vị Ương Yên Anh Thy đang chuẩn bị cho mình bộ y phục thật đẹp để mặc đi dự bữa tiệc giao thừa.

Vì thời tiết vẫn còn lạnh mà thân thể cô lại đang mang thai nên Lăng Vô Thần đã sai người may cho cô bộ y phục màu xám nhã nhặn.

Y phục đủ dày và ấm nên cô cũng không phải khoác lên người nhiều lớp áo nữa.

Tóc vấn cao nhẹ nhàng, đeo trang sức bạc đơn giản, cô không trang điểm.

Chỉ dùng chút son lên môi thôi.

Chỉ cần như vậy cô đã trông rất đẹp, thanh lịch và cực kì quý phái.

Tối đến Lăng Vô Thần ngồi trên Ngự liễn ung dung đi đến cung Vị Ương đón mĩ nhân đến điện Bảo Chính.

- Hoàng thượng tớiiiii...

- Tổng quản hét thật lớn để mọi người trong điện nghe thấy và quỳ xuống hành lễ
- Hoàng thượng...

- các nữ nhân đồng thanh nói lớn
Hắn đưa cô lên ngồi cùng ghế với hắn, phất tay bảo mọi người đứng dậy.

- Bây giờ là đêm giao thừa.

Không cần đa lễ
- Khởi yến
Vì là đêm giao thừa nên tất cả mọi thứ từ thức ăn cho đến những điệu múa mừng năm mới đều rất hoành tráng.

Cô ngồi bên cạnh Lăng Vô Thần xem mà quên cả ăn.

- Tiểu Yên, mau ăn đi - Hắn đặt biệt sai ngự trù làm những món bổ dưỡng cho người mang thai để cô ăn.

- Hoàng thượng chuẩn bị những món này sao?

- Cô há miệng nhỏ để hắn đút vào miệng muỗng canh hạt sen
- Phải.

Nàng ăn nhiều chút - Lăng Vô Thần đút cho cô hết miếng này đến miếng kia.

Các nữ tử bên dưới nhìn thấy không khỏi ghen tị.
.

Ăn uống xong đâu vão đấy thì tới nghi thức đốt pháo.

Mọi người chờ đến đúng nửa đêm mà nghe những tiếng pháo ngập tràn hạnh phúc bình an của con dân Đại Quốc
Đốt pháo xong thì mọi người theo chân Lăng Vô Thần đến hồ Khuyết tự để ngắm pháo hoa.

Những quả pháo hoa thời này cũng không đặc sắc gì như ở hiện đại.

Nhưng cô lại cảm thấy thật lạ khi ngắm pháo hoa trong hoàn cảnh này.

Nghĩ đi nghĩ lại thật không tin được rằng mình đã trải qua những cái gì.

Cô không tin được một kẻ sát thủ máu lạnh giết người không nương tay như cô lại có lúc đứng hạnh phúc bên người đàn ông của mình.

An nhàn hưởng thụ cuộc sống, chuẩn bị tâm lý chào đón đứa con nhỏ sắp chào đời.

Cô hoàn toàn không tin rằng xuyên không hay trọng sinh là có thật.

Nhưng bây giờ... cô đã tin rồi.
.

Đứng một lúc ở hồ Khuyết Tự chân cô mỏi nhừ, nhìn xung quanh chẳng thấy Hạ Chiêu Linh đâu cô bất giác nổi lên lo lắng.

Cô quan sát một hồi thấy bóng người áo xanh đi ra khỏi hồ Khuyết tự hướng đến hồ Tiền lập tức xoay người đi theo,
- Nàng đi đâu?

- Hắn thấy cô định rút tay ra khỏi tay hắn muốn đi đâu đó liền hỏi.

- Ta đi ra đây một chút.

Chàng đừng lo - Cô mỉm cười thuyết phục hắn
.

Hồ Tiền
- Cô theo ta làm gì?

- Hạ Chiêu Linh đứng bên hồ tay vuốt vuốt chú bồ câu nhẹ giọng hỏi
- Ta muốn xem ngươi định làm cái gì?

- Cô lạnh lùng đứng sau ả
- Thế nào?

Cô thấy khoảnh khắc này bình an chứ?

- Ả hỏi cô
- Rất bình an, hạnh phúc
- Hừ... tôi sẽ để các người hưởng thụ cái bình an hạnh phúc này lâu một chút.

Và rồi tôi sẽ phá nát nó
- Tại sao?

- Đại Quốc?

Hùng mạnh?

Công bằng?

Bình an?

Những cái đó không phù hợp với cái đất nước thối nát này
- Ngậm miệng.

Dựa vào đâu ngươi dám nói như vậy?

- Dựa vào cái gì sao?

Hừ... trước đây, khi Lăng Vô Thần chưa lên ngôi thì Lăng Tào là người nắm quyền.

Ông ta là một tên háo sắc, mưu mô, đa nghi, sảo trá.

Không chừa một thủ đoạn nào để giữ vững ngôi vua của mình.

Rõ là trước đấy hai nước Đại Ngụy và Đại Quốc vô cùng hòa hợp.

Vậy mà chính tên cẩu hoàng đế đó đã khiến hai nước xích mích nhau.

Công chúa Trần An được ban cho Lăng Tào làm Hoàng Hậu.

Trong lần chiến tranh đó không ngừng bị đem ra doanh trại cho đám binh sĩ cưỡng hiếp.

Vì không chịu nổi sự ô nhục mà phải tự vẫn.

Từ đó hai nước hoàn toàn trở thành kẻ thù của nhau.

- Vậy thì sao?

Lý do như vậy đâu đủ chứng kiến Đại Quốc thối nát.

Hạ Chiêu Linh, dù sao đi nữa những chuyện sảy ra bốn năm năm trước đâu phải do Lăng Vô Thần làm?

Tội ai người đó gánh, sao lại đổ lên đầu Lăng Vô Thần chứ?

- Hắn cũng không xứng đáng làm hoàng đế.

- Vậy ngươi xứng đáng sao?

Ta không cần biết ngươi vì cái gì mà phải trả thù.

Nhưng ta nói ngươi biết, một vua một đời.

Đời vua nào vua đó gánh tội.

Chết rồi thì xuống âm phủ mà tìm.

Còn sang đời tiếp theo các ngươi cũng đừng hòng trả thù nữa đi
- Hừ... lỗi cha con chịu.

Ta không cần biết.

Không nhìn thấy Đại Quốc sụp đổ ta không can tâm
- Chỉ dựa vào ngươi sao?

- Đúng.

Chỉ cần ta
- Ngươi nghĩ mình là ai?

Một Quý phi như ngưoi sống trong hậu cung thì làm được gì.

Sợ rằng trước khi làm ngưoi đã bị cung quy đè chết rồi
- Hừ... cô tưởng ta sợ sao?

Yên Anh Thy, từ bây giờ đến lúc đó không còn xa đâu.

Cô cứ chờ coi
Hạ Chiêu Linh nói xong lập tức ném mạnh con chim bồ câu xuống đất phất váy rời đi.

Cô đứng ở đó thẫn thờ nhìn lên trời.

- Tiểu Yên - Lăng Vô Thần đột nhiên xuất hiện ôm lấy cô
- Hoàng thượng
- Sao lại đứng ở đây?

Trẫm tìm nàng từ nãy đến giờ.

Tay nàng lạnh hết rồi - Hắn nói một tràng rồi dùng tay lớn bao lấy tay nhỏ xinh của cô ủ ấm
Giờ cô mới nhận ra tay mình tê cứng lại rồi.

Cô mệt mỏi dựa vào ngực hắn mà thiếp đi.

--- Các bạn ơi🤗🤗🤗Phần truyện này đến hơn 1160 từ lận đó nha.

Đền bù các bạn hôm qua mình chưa ra đủ 2 phần truyện.😄😄😄

 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 34: Chiến tranh (1)


2 tháng sau Yên Anh thy đã bước sang giai đoạn mang thai tháng thứ 5 rồi.

Sức khỏe cô vẫn không có biến chuyển gì tốt cả.

Vẫn là sáng khỏe tối yếu.

Còn về Hạ Chiêu Linh thì sau cuộc nói chuyện đó ả biến mất một cách bất thường vô cùng.

Dường như đêm nào khi cô sắp đi ngủ cũng nhìn thấy một chú chim bồ câu bay ngang qua cửa sổ.

Không biết ả lại định làm cái gì.

Dưỡng Tâm điện
- Hoàng thượng, bên phía Đại Ngụy lần nữa dàn quân lính ra hết vùng biên giới rồi - Lãnh Phong tướng quân ngày ngày tới báo tin cho Lăng Vô Thần
- Hừ... chúng lại định làm cái gì nữa đây?

Chẳng lẽ muốn kiêu chiến ta sao?

- Lăng Vô Thần nâng chén trà uống một hơi cạn sạch
- Hoàng thượng, Ngụy Văn ( Vua Đại Ngụy ) có lẽ là do mật tin của gián điệp mà động thủ.

Không biết đã nhận được tin gì rồi
- Lãnh tướng quân vẫn không tra ra gián điệp bên này sao?

- Nhắc đến hai chữ gián điệp cô lại nhớ đến điều gì đó cất giọng hỏi
- Thần không tra ra
- Lãnh tướng quân, quân lính bên ta và bên địch không chêch lệch nhau là bao chứ?

- ....

Hồi bẩm nương nương, quân ta hơn 10 vạn tưỡng sĩ ngoài biên cương, bên địch có lẽ không chênh lệch bao nhiêu đâu - Lãnh tướng quân im lăngk một lúc mới trả lời
- Sao nàng lại hỏi như vậy?

- Lăng Vô Thần ôm eo cô nhẹ giọng hỏi
- Thân là nữ nhân, không được can dự việc quân triều.

Nhưng ta lại không nhịn được nổi ra ý này.

Hoàng thượng cho phép thần thiếp nói chứ?

- Được
- Đại Ngụy và Đại Quốc trước đây vô cùng thân thiết, sau vì xích mích mà gây thù gây oán.

Chúng ta ba lời đều muốn làm hòa, nếu họ không nghe chắc chắn là đã lên kế hoạch trả thù rồi.

Chúng ta vẫn cần phải lên kế hoạch dàn quân để tùy cơ ứng biến, họ có thể tấn công bất cứ lúc nào khiến ta trở tay không kịp - Cô nói một lèo cho hai nam nhân nghe
- Vậy....

- Lãnh tướng quân chắc chắn giỏi việc này.

Ta nghĩ trận chiến này sớm muộn cũng xảy ra, thà rằng đánh nhanh giết lẹ, dùng kế hòa là thượng sách đàm phán với họ xem sao - Cô chỉ vào bản đồ rồi nhìn Lãnh Phong
- Nhưng nếu trận chiến kéo quá dài thì sao?

- Vậy chúng ta mới cần tính kế trước.

Hoàng thượng thấy sao?

- Kế của Hoàng Quý Phi không tồi.

Nhưng trẫm nghĩ không cần nhanh chóng như vậy
- Đúng là không cần đánh nhanh nhưng cái ta cần là sự nhẫn nhịn của địch.

Nếu để quá lâu thì bên địch lại có nhiều kế hoạch hơn, ý muốn trả thù tăng cao nên họ sẽ không chịu nghe ta đàm phán đâu.

Thà rằng ngay lúc này họ còn chưa chuẩn bị thấu đáo, ta đánh vào doanh trại chính rồi tính tiếp, lúc đó chẳng phải ta được lợi thế hay sao?

- Cô ra sức thuyết phục 2 nan nhân đang cau mày suy nghĩ.

Đây là một trong những kinh nghiệm khi đi làm nhiệm vụ của cô.

Nắm bắt tâm lý địch là việc rất quan trọng
- Ái phi nói rất đúng.

Phong, ngươi thấy thế nào?

- Lăng Vô Thần gật gù mỉm cười
- Được.

Thần sẽ chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa kế hoạch - Lãnh phong cũng gật đầu đồng ý.

Cô mỉm cười nhẹ nhõm.

Xem ra ván cờ của Hạ Chiêu Linh chơi không tới bến rồi.

Nếu ả chơi cách kéo dài thời gian làm xao lãng tinh thần bên cô thì cô sẽ chơi lại với ả bằng cách đánh nhanh rút lẹ.

Xem xem ả ta tính kế giỏi hay cô tính kế giỏi???

Lúc Lãnh Phong đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện thì Lăng Nhã vui vẻ đi đến.

Bắt gặp Lãnh phong thì hai người cứng đờ trừng to mắt nhìn nhau.

- Chuyện gì vậy?

- Cô thấy vậy thắc mắc hỏi
- Công chúa...

- Lãnh phong cúi đầu chào Lăng Nhã rồi nhanh chân chạy mất.

Lăng Nhã không đi vào điện nữa mà cũng vội vàng quay ra đuổi theo
- Hoàng thượng, hai người họ làm sao vậy?

- Cô cau mày khó hiểu
- Nhã nhi có tình cảm với Lãnh Phong.

Hai người đó từ nhỏ đã chơi khá thân với nhau, về gần đây từ lúc Phong lên làm Đại tướng quân thì hai người lại xa cách nhau như vậy.

Trẫm cũng không rõ - Hắn trầm lặng ôm chặt cô
Cô à một tiếng rồi nâng chén trà lên uống hết sạch.

Cổ họng cô khô rát vì nói quá nhiều đi.

Ngồi xoa xoa bụng nhỏ nhìn hắn xem tấu chương mà cô ngủ gật lúc nào không hay.

-----
Chap này hơi nhảm.

Các bạn có thấy vậy không?😂😂😂
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 35: Chiến tranh (2)


Lăng Vô Thần ngắm cô bất giác mỉm cười.

Hắn bồng cô lên thật nhẹ nhàng đưa cô nằm lên long sàng, đắp chăn cẩn thận.

Sáng hôm sau Khi cô tỉnh lại thì bên ngoài điện đang rất ồn ào.

Cô nghe loáng thoáng tiếng nói của một người...

- Hoàng thượng, trận chiến này không thể nào nhượng bộ Đại Ngụy được.

Chúng ta làm hòa với họ chưa chắc họ sẽ làm hòa với chúng ta.

Mong hoàng thượng suy nghĩ lại đợi thêm một thời gian nữa Và tiếng nói hùa theo của mấy người nữa - Xin Hoàng thượng suy xét lại -...

Cô thở dài lắc đầu, mấy người này cô biết họ hiếu thắng, trận chiến này mấy phần là muốn đánh tan Đại Ngụy.

Cô phải nói thế nào đây nhỉ?

Anh Thy nghĩ ngợi một lúc rồi bước ra.

Cô thấy bên ngoài tụ tập đủ 5 vị tướng quân tài giỏi trong Đại Quốc - Hoàng quý phi nương nương - họ đồng loạt cúi đầu chào cô.

- Các vị tướng quân miễn lễ.

Vừa rồi ta nghe thấy các vị là cầu xin Hoàng thượng suy xét lại.

Suy xét... cái gì?

- Hồi nương nương, là trận chiến giữa Đại Quốc và Đại Ngụy - Hừ, các vị đây là được Hoàng thượng tín nhiệm giao trọng trách điều khiển toàn quân đánh giặc xâm lược.

Bây giờ Hoàng thượng đã truyền đến lệnh ra quân cho các vị.

Lẽ chăng các vị lúc này phải đang thi hành chứ?

- Việc này...

- Các vị tướng quân, Hoàng thượng mấy hôm nay lo việc quân sự mệt mỏi cần nghỉ ngơi...

- Cô mỉm cười nhìn một loạt mấy người đó.

Họ không nói gì chỉ cáo lui và ra ngoài, Lãnh Phong cũng vậy. .

- Ái phi - Lăng Vô Thần dựa lưng vào tràng kỉ nhìn cô - Chàng có mệt không?

Uống chút trà đi - Cô ngồi xuống bên cạnh hắn với tay châm chút trà rót ra ly đưa lên miệng hắn
- Trẫm không mệt - Hắn uống sạch chén trà nóng trong tích tắc Hai người một xem tấu chương một ngồi xoa bụng lớn kéo dài đến gần ngọ thiện mới thôi....

Những ngày tiếp theo cô vẫn luôn ở cạnh Lăng Vô Thần và liên tục nghe thấy từ hắn những tin báo việc quân sự biên giới.

Đại Quốc cũng đã cho dàn sẵn quân lính rồi và chẳng bao lâu nữa hai bên sẽ xích mích và trận chiến sẽ bắt đầu ngay thôi.

Chiều hôm nay Hạ Chiêu Linh lại sai người đến cung Vị Ương mời cô ra Hồ Tiền gặp ả.

- Hạ Chiêu Linh - Cô một thân y phục trắng xám nhã nhặn đứng sau lưng ả lạnh lùng - Cô đã bày kế cho Lăng Vô Thần tiến thế chủ động?

- Ả quay mặt lại hung dữ trừng cô.

Cô chỉ nhếch môi gật đầu.

Xem ra cô đoán chẳng sai.

Ả đang tính toán kế hoạch gì đó với Hoàng đế Đại Ngụy, kế chưa thành mà sắp bị rơi vào thế bị động.

Thời gian không còn nhiều họ chẳng còn cách nào ngoài cách lui quân về cả.

Nhưng có lẽ bên Đại Ngụy vẫn chưa biết chuyện này.

- Ngươi là có ý gì?

- Ả nắm chặt hai tay cố giữ bình tĩnh nhìn cô - Không có ý gì.

Ta hoàn toàn không muốn hai bên bị tổn thất mà thôi - Hừ...

Hạ Chiêu Linh, ban đầu ta chẳng hề muốn quan tâm đến ngươi nhưng vì ngươi ngu ngốc làm mấy chuyện bị ta phát hiện.

Ta chưa tố cáo ngươi là may mắn đi.

Ngươi muốn tiêu diệt Đại Quốc???

Sợ là dựa vào ngươi cũng chẳng được đi - Cô khinh miệt nhìn Hạ Chiêu Linh Không chờ ả nói thêm câu gì cô lập tức đảo mắt một vòng rồi quay người đi..

Tối hôm đó cô đã cho người nấp nhẹ nhàng từ cung Vị Ương đến chỗ Hạ Chiêu Linh ở.

Cốt là để tiêu diệt kẻ đưa tin của ả.

Cô không lo việc ả có người bên ngoài chuyên giao thư vì ngoài kinh thành được canh phòng cực nghiêm ngặt.

Vậy nên cái cô muốn bắt đó là... con chim bồ câu của ả.

Đến gần nửa đêm từ chỗ của Hạ Chiêu Linh lộ ra một chú bồ câu đưa thư xinh đẹp...

Vút...

Éc éc (😂😂)....

Chú chim nhẹ nhàng đáp xuống bụi cây nhỏ.

Khi cô nhận được chú chim thì nó chỉ bị mũi tên vụt qua cánh mất đà ngã xuống chứ không thương tích ở đâu.

Cô lấy thư ra đọc thử.

Quả nhiên bên trong là cấp báo rút quân.

Cô viết lại một tờ thư khác, cố gắng giả nét chữ thật giống của ả rồi cho lại vào chú bồ câu rồi ném nó lên trời.

Vậy là xong việc, cô nhẹ nhàng chui vào giường ngủ như không có chuyện gì xảy ra..--- Chap này cũng thấy nhảm😂😂😂 Các bạn ơi🤗🤗🤗 Xong truyện này mình định viết 1 truyện nữa nhưng không biết viết thể loại gì😓😓😓 Vậy nên cùng vote thử từ bây giờ đến khi hết truyện này xem nhé.

Mình sẽ theo ý kiến số đông để viết nha.

A.

Thể loại teen B.

Thể loại ngôn tình C.

Thể loại phép thuật, vampire or phù thủy ( Các bạn ghi rõ thể loại nào lun nha😘) Mong các bạn ủng hộ mình nhoa👄👄👄💋💋💋
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 36: Chiến tranh (3)


Sáng hôm sau khi cô vừa tỉnh dậy thì nghe Liên hoa báo lại Lăng Vô Thần đã rời đi từ sớm, nghe đâu có chuyện khẩn cấp cần hắn xử lí.

Cô im lặng ngồi thừ trên giường.

'Lẽ nào đã bắt đầu trận chiến rồi sao?' Đó là câu hỏi hiện lên ngay trong đầu của cô.

- Nương nương, không xong rồi - Lục hoa chạy vào hốt hoảng báo
- Chuyện gì?

- Vừa rồi cung nữ ở điện Thiên Hương báo lại đêm qua sân vườn bị bốc cháy lan đến gần nửa điện.

Sáng nay không còn thấy Quý phi đâu nữa
- Cái gì?

Chẳng phải nửa đêm hôm qua vẫn không xảy ra chuyện gì hay sao?

Tại sao lại có hỏa hoạn.

Hơn nữa đêm qua lại không nghe có người báo?

- Nô tỳ không rõ.

Nghe nói phòng ngủ của cung nhân cháy rụi, bao nhiêu người đều không còn một ai.

Sáng nay cung nữ đưa đồ tới mới phát hiện
Thật lạ!

Rõ ràng đêm qua không hề có dấu hiệu gì của hỏa hoạn.

Trong thời gian ngắn như vậy không thể cháy rụi mọi thứ như thế.

Hơn nữa sáng nay Lăng Vô Thần rời đi sớm, ắt hẳn phải có người đã dập lửa nhưng không báo.

Ngoại trừ 'người đó' ra thì...

- Hoàng thượng đi đâu?

- Hiện người đang ở điện Bảo Chính

Rõ rồi.

Chắc chắn là ả làm việc này đây.

Đêm qua chắc ả đã biết cô bẫy con bồ câu của ả nên ả mới tìm cách ngụy tạo sự việc để trốn đi đây mà.

Cô thay đồ ra đi đến điện Thiên hương.

Điện này nằm khá xa so với cung Vị Ương của cô và điện Bảo Chính vậy nên đêm qua xảy ra chuyện, tiếng động phát ra có lẽ cũng không có mấy người nghe.

Khi cô đến nơi thì mọi thứ tan hoang cả, nửa bên điện cháy đen thui, cả sân vườn và phòng ngủ của cung nhân cũng vậy.

Nước tràn lênh láng cùng với tro tàn hòa lại trông thật bẩn.

Trên nền đất là mấy cái chiếu lớn phủ lên người đã cháy đen thui
- Ọe...

- Cô vừa nhìn thấy liền bụm miệng muốn nôn.

Mặc dù đã qua giai đoạn thai nghén nhưng nhìn thấy cảnh này không khỏi đáng sợ đi.

- Nương nương - Liên hoa và Lục hoa đỡ lấy cô dìu cô ra bên hồ gần đó hít thở không khí
- Nương nương, giờ phải làm thế nào?

- Lục hoa xoa xoa lưng giúp cô.

- Đem những người đó bảo quản tốt, chưa có lệnh của ta đừng đem đi
Cô muốn báo cho Lăng Vô Thần biết cái đã, không chắc rằng những người kia có Hạ Chiêu Linh hay không.

Nếu ả bỏ trốn rồi cô sẽ nói hết cho Lăng Vô Thần nghe luôn.

Dưỡng Tâm điện
Lúc cô vừa đến thì hắn cũng vừa tan triều.

Nhìn thấy cô đang bước xuống kiệu hắn liền lại gần đỡ lấy cô.

- Hoàng thượng, đêm qua điện Thiên Hương bị cháy rồi
- Cái gì?

Sao không ai nói với trẫm?

- Sáng nay mới phát hiện ra.

Hoàng thượng, không tìm thấy Quý phi đâu...

Cô kể luôn cho hắn việc phòng của cung nhân cũng bị cháy.

Lăng Vô Thần liền cho người đến khám nghiệm tử thi
Không lâu sau
- Hoàng thượng, không thấy Quý phi đâu - Tổng quản công công đi về báo tình hình
- Lui ra
Cô nhìn ông ta một cái rồi nhìn Lăng Vô Thần
- Hoàng thượng, thiếp có chuyện muốn nói...

- Được
Cô im lặng một lúc rồi mới nói hết cho hắn nghe.

Từ chuyện cô gặp Đường Y Tuyên, nói chuyện với ả trong Lãnh cung rồi cả Chiêu nghi rồi đến bây giờ.

Cô nói hết tất cả cho hắn nghe.

Mặt của Lăng Vô Thần rơi đầy hắc tuyến
- Bây giờ nàng mới nói cho trẫm?

- Thiếp đã định nói từ lâu nhưng lại...

- Được rồi.

Quân ta và quân địch đã gây chiến với nhau.

Bây giờ địch có lui quân cũng không kịp nữa..

---
Viết Chap này sợ thấy bà nội lun😂😂😂

 
Back
Top Bottom