- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Abo] Sống Lại Rồi, Theo Đuổi Chồng Thật Khó - Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử
CHƯƠNG 69: Sao em lại dính người đến vậy hả?
CHƯƠNG 69: Sao em lại dính người đến vậy hả?
Phong Diệc không ngờ mình sẽ nhận được món quà thế này.
Hắn ngẩn người, mở to hàng lông mi đang rũ xuống, nhìn về phía Tịch Dạng.Tịch Dạng đứng ở huyền quan, câu nệ cuộn tay lại: "Đây là ngôi nhà mà em vừa mới mua hôm nay."
Nhịp tim Phong Diệc ngay tức khắc xao động.
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn không đáp lời, để cho Tịch Dạng nói tiếp."
Anh yên tâm, em sẽ nhờ người bảo lãnh để vay tiền mua nhà.
Em tuyệt đối sẽ không dùng tiền bẩn đâu.
Chỉ cần em tìm được công việc ổn định, mỗi tháng em sẽ trả nợ đều đặn."
TỊch Dạng vừa giải thích vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Alpha.
Cậu sợ chuyện ngôi nhà – vốn là điều nhạy cảm, kiêng kỵ – sẽ chọc giận Phong Diệc, nên mỗi lời nói ra đều đắn đo, dè dặt.
Thái độ ấy khiến cậu trông có phần rụt rè, như thể ngay cả việc tặng quà cũng là phạm lỗi.Còn chưa kịp nảy sinh cảm xúc gì đối với món quà ngoài ý muốn kia, Phong Diệc trước hết đã bị dáng vẻ của Tịch Dạng lúc này làm cho lòng nhói đau.
"Cảm ơn em, anh thích lắm.", hắn không kìm được mở miệng nói.Đôi mắt thấp thỏm của Tịch Dạng ngay lập tức sáng rực lên.
Cậu cười, nhưng bởi vì rất ít khi cười, nên hành động vô thức có hơi khiêng cưỡng, vậy nên vội vàng thu lại.
Sau một lúc lâu, khóe môi Omega lại nhịn không được cong lên một lần nữa, trong ánh mắt tựa như cũng mang theo ý cười, lấp lánh như những vì tinh tú."
Vậy mau đi xem nhà thôi nhỉ?", cậu ngỏ lời với Alpha.Hai phút sau, Phong Diệc vốn định hâm nóng cơm, nhưng không biết vì lý do gì mà lại theo Tịch Dạng bước ra khỏi cửa.
Đến khi hoàn hồn, hắn đã ngồi sau tay lái, chở Tịch Dạng bon bon trên con đường hướng về ngôi nhà mới.Tựa như bắt đầu từ một khoảnh khắc nào đó, đối với Tịch Dạng, hắn đã không còn cách nào nói ra lời cự tuyệt.Tịch Dạng vốn cũng định mua một căn nhà gần giống với căn Phong Diệc từng tặng cho cậu trước kia.
Thế nhưng nhà cửa không phải là thứ có thể dễ dàng mua được như một món đồ.
Dù có Tịch Sách đứng ra bảo đảm, Tịch Dạng vẫn không thể xoay nổi số tiền lớn như vậy.
Cuối cùng, cậu chỉ đành bỏ cuộc, lấy một phần năm số tiền mua biệt thự cũ để mua một căn khác."
Chỗ đó không lớn như nhà cũ của chúng ta, đường đi vào nhà cũng không đẹp như vậy, chỉ có bể bơi, không có sân bóng.
Phong Diệc, anh có thích không?"
Phong Diệc bị lời nói thấp thỏm của Tịch Dạng chọc cười.
Hắn nhìn xéo Tịch Dạng đang ngồi bên cạnh, hỏi ngược lại: "Anh là người nông cạn vậy sao, hửm?"
Tịch Dạng nghe vậy mới yên tâm, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần thả lỏng.Căn nhà mới nằm ở phía Bắc Cảng Thành, đối ngược hoàn toàn với vị trí của căn biệt thự cũ.
Kiến trúc của nó cũng kém xa phong cách sang trọng ngày trước.Phong Diệc đứng trong sân, khoanh tay nhìn tòa biệt thự nhỏ ba tầng trước mắt.
Hắn hiểu, khi chọn căn hộ này, Tịch Dạng nhất định đã hao tổn không ít tâm tư, chỉ để tránh cho hắn lại rơi vào bóng tối của quá khứ."
Phong Diệc, anh có chấp nhận nó không?", đứng bên mé sau của hắn, Tịch Dạng đột nhiên nhẹ giọng mở miệng.Phong Diệc xoay người.Lúc này đã là 11 giờ đêm, có hàng ngàn vì tinh tú lấp đầy màn sương đêm, và dải ngân hà lắt lẻo trên bầu trời.
Phong Diệc nhìn Tịch Dạng, đôi mắt hắn phản chiếu khuôn mặt hơi thấp thỏm của Omega.Trên đường đi, Phong Diệc có ghé quán ở chợ đêm mua một chiếc bánh rán cho Tịch Dạng lót dạ.
Vừa bước vào cửa, túi bánh đã ăn hết vẫn còn nằm trong tay đối phương.
Gió đêm lướt qua, trong không khí dường như vẫn phảng phất hương bánh rán, cứ thoắt ẩn thoắt hiện trên người Omega.Mà một vài vụn bánh rán vẫn còn dính lại trên khóe môi Tịch Dạng.Phong Diệc vươn tay lau đi những vụn bánh vương vãi kia, sau đó, ngón cái miết tại nơi cằm Tịch Dạng, và thế rồi, một nụ hôn dừng lại trên đôi môi đang khẽ nhếch lên của Omega.Đôi lông mi Tịch Dạng run rẩy, theo bản năng tiến đến tham lam chiếm lấy càng nhiều hô hấp của đối phương hơn.Phong Diệc khẽ cười một tiếng, bàn tay ấm áp ghì chặt lấy gáy Tịch Dạng.Hỗn hợp mùi thuốc lá và hơi thở của Alpha tràn ngập trong khoang miệng, eo Tịch Dạng nhũn ra.
Một lát sau, chân cậu cũng không còn có thể đứng vững nổi."
Phong Diệc.", Omega bấu vào quần áo của người đàn ông.Phong Diệc buông cậu ra.
Tiếp đó, bên tai cậu truyền đến giọng nói thâm trầm của Alpha: "Ngày mai chúng ta chuyển đến đây nhé."
Phong Diệc hiểu ý của Tịch Dạng.Lần trước anh trao em một mái ấm, nay em muốn cho anh một nơi để trở về.Một ý tứ đong đầy như lời ước hẹn, cớ gì để hắn phải cự tuyệt chứ."
Thật ra... em đã thuê người cải tạo lại.
Tịch Sách bảo cách bài trí của nhà cũ không ổn, trông quá cũ kỹ, nên em muốn tự thiết kế."
Phong Diệc tựa cằm lên vai cậu, khẽ cười: "Vậy chờ đến lúc trang hoàng xong, chúng ta dọn qua nhé."
Tịch Dạng gật đầu.Ôm một lúc, Phong Diệc lùi về sau một bước, muốn đứng thẳng người dậy, nhưng Tịch Dạng lại bấu chặt lấy quần áo hắn, nhỏ giọng nói: "Phong Diệc, chân của em mềm nhũn rồi."
Alpha hơi nghiêng đầu, kế đó rũ mắt, khẽ cười hỏi: "Sao em lại dính người đến vậy hả?"
Ánh mắt của Tịch Dạng đảo loạn, không dám đối diện với hắn.Giây tiếp theo, cánh tay rắn chắc của Phong Diệc vòng qua eo và mông của Omega, ôm người lên.
Tịch Dạng ngay lập tức vươn tay ra quàng lấy tấm lưng của Alpha.Phong Diệc ôm cậu đi về phía xe.Tịch Dạng khẽ đung đưa chân.
So với kiểu bế công chúa hay cõng sau lưng, cậu càng thích được Phong Diệc ôm đối diện như thế này hơn.
Cậu cảm thấy tư thế này thân mật hơn bất kỳ dáng ôm nào khác.Đi được một đoạn, điện thoại trong túi Phong Diệc rung lên.Tịch Dạng lấy điện thoại giúp hắn, nhìn tên danh bạ hiện lên trên màn hình: "Là ông nội Phong."
"Em nhận giúp anh đi.", Phong Diệc nói.Tịch Dạng liền ấn nhận cuộc gọi, đặt điện thoại sát bên tai Phong Diệc."
Thứ bảy tuần trước con nói sẽ đưa nó đến, vậy người đâu rồi?", lão Phong nói.Bước chân Phong Diệc ngay lập tức khựng lại: "Xin lỗi, con quên mất."
Trước đó vài ngày, bệnh của Tịch Dạng tái phát.
Hắn quá bận chăm sóc cho đối phương nên đã sớm ném lời hứa với ông nội ra khỏi đầu.Phong lão gia hừ lạnh: "Ngày mai là sinh nhật của ta, có phải con cũng quên rồi không?"
Phong Diệc: "...Xin lỗi ạ."
"Cưới vợ rồi là coi như cả cái nhà này chết hết luôn nhỉ?!", âm lượng của Phong lão gia ngay lập tức tăng thêm vài đề-xi-ben: "Trước đây là ai thà chết cũng không chịu cưới?
Sao giờ chăm nó như bảo vật thế kia hả?"
Phong Diệc day mạnh thái dương: "...Ngày mai con sẽ đưa em ấy đến."
Lão hừ một tiếng, cúp máy một cái rụp....Ngày hôm sau, Phong Diệc đưa Tịch Dạng về nhà cũ để mừng thọ Phong lão gia.
Từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên họ cùng nhau xuất hiện trước mặt mọi người.Nhìn họ tay trong tay, lại nhớ đến những thước phim ở lễ cưới lúc ấy, ánh mắt mọi người đều không khỏi trở nên có chút vi diệu.Vì là tiệc mừng thọ của Phong lão gia, những doanh nhân sừng sỏ nhất ở Cảng Thành hầu như đều tề tựu đông đủ.
Tịch Dạng trông thấy vài khuôn mặt hơi quen thuộc, cũng gặp được Tịch Sách."
Tiểu Dạng.", Tịch Sách đi tới.Tịch Dạng gật đầu: "Thưa cha."
Tịch Sách lên tiếng, tươi cười dời ánh mắt về phía Phong Diệc.
Tuy nói ông là trưởng bối, nhưng khí thế của Alpha trẻ tuổi trước mặt quá dũng mãnh, trong tay còn nắm giữ thế lực hùng hậu, vậy nên ông nhất thời thật sự không biết nên xưng hô thế nào cho phải.Mà đối diện với kẻ thù cũ, Phong Diệc hoàn toàn không có ý muốn mở lời.Đúng lúc này, mẹ của Phong Diệc – Diệp Ngưng từ trong sảnh đi ra đón: "Tiểu Diệc về rồi sao?"
Tịch Dạng ngẩng mắt nhìn lên, trông thấy Diệp Ngưng mặc một chiếc váy mang phong cách châu Âu lộng lẫy.
Bà chính là ví dụ điển hình của hình mẫu Omega nữ dịu dàng, nhu mì, lời nói nhẹ nhàng, mang theo vài phần phong vị vùng sông nước Giang Nam.Nhìn thấy bà, Phong Diệc khẽ gật đầu, bất động thanh sắc mà đưa tay ra đáp lại cử chỉ của Diệp Ngưng.Động tác Diệp Ngưng thoáng cứng đờ, rồi lại quay sang nhìn Tịch Dạng.
Trên gương mặt, hơi nóng dần phai bớt, giọng nói vẫn ôn nhu: "Con là Tiểu Dạng phải không?
Xin lỗi vì mẹ đã không thể tham dự hôn lễ của con và Tiểu Diệc.
Lễ vật thành hôn, mẹ sẽ bù cho các con sau nhé."
Tịch Dạng cũng như Phong Diệc, không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu với bà, thái độ lãnh đạm, mang theo vài phần xa cách.Sau đó, Phong Diệc liền đưa Tịch Dạng tiến vào sảnh trong.So với không khí náo nhiệt bên ngoài, sảnh trong cũng không thua kém chút nào.
Các thành viên của gia tộc và cả những người có quan hệ tốt với Phong gia đều tụ tập nơi đây.Tịch Dạng được Phong Diệc nắm tay, hòa vào giữa đám người.
Đảo mắt quanh, cậu liền đối diện với ánh nhìn của Tần Nhạc đang tiến lại gần."
Anh Diệc."
Tần Nhạc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, khóe môi mím lại, trong mắt ánh lên nụ cười lạnh lẽo: "Một kẻ giết người thì nên ngồi ở trong tù, chứ không phải xuất hiện ở chỗ này đâu."