Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Abo] Sống Lại Rồi, Theo Đuổi Chồng Thật Khó - Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử

[Abo] Sống Lại Rồi, Theo Đuổi Chồng Thật Khó - Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử
CHƯƠNG 69: Sao em lại dính người đến vậy hả?


Phong Diệc không ngờ mình sẽ nhận được món quà thế này.

Hắn ngẩn người, mở to hàng lông mi đang rũ xuống, nhìn về phía Tịch Dạng.Tịch Dạng đứng ở huyền quan, câu nệ cuộn tay lại: "Đây là ngôi nhà mà em vừa mới mua hôm nay."

Nhịp tim Phong Diệc ngay tức khắc xao động.

Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn không đáp lời, để cho Tịch Dạng nói tiếp."

Anh yên tâm, em sẽ nhờ người bảo lãnh để vay tiền mua nhà.

Em tuyệt đối sẽ không dùng tiền bẩn đâu.

Chỉ cần em tìm được công việc ổn định, mỗi tháng em sẽ trả nợ đều đặn."

TỊch Dạng vừa giải thích vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Alpha.

Cậu sợ chuyện ngôi nhà – vốn là điều nhạy cảm, kiêng kỵ – sẽ chọc giận Phong Diệc, nên mỗi lời nói ra đều đắn đo, dè dặt.

Thái độ ấy khiến cậu trông có phần rụt rè, như thể ngay cả việc tặng quà cũng là phạm lỗi.Còn chưa kịp nảy sinh cảm xúc gì đối với món quà ngoài ý muốn kia, Phong Diệc trước hết đã bị dáng vẻ của Tịch Dạng lúc này làm cho lòng nhói đau.

"Cảm ơn em, anh thích lắm.", hắn không kìm được mở miệng nói.Đôi mắt thấp thỏm của Tịch Dạng ngay lập tức sáng rực lên.

Cậu cười, nhưng bởi vì rất ít khi cười, nên hành động vô thức có hơi khiêng cưỡng, vậy nên vội vàng thu lại.

Sau một lúc lâu, khóe môi Omega lại nhịn không được cong lên một lần nữa, trong ánh mắt tựa như cũng mang theo ý cười, lấp lánh như những vì tinh tú."

Vậy mau đi xem nhà thôi nhỉ?", cậu ngỏ lời với Alpha.Hai phút sau, Phong Diệc vốn định hâm nóng cơm, nhưng không biết vì lý do gì mà lại theo Tịch Dạng bước ra khỏi cửa.

Đến khi hoàn hồn, hắn đã ngồi sau tay lái, chở Tịch Dạng bon bon trên con đường hướng về ngôi nhà mới.Tựa như bắt đầu từ một khoảnh khắc nào đó, đối với Tịch Dạng, hắn đã không còn cách nào nói ra lời cự tuyệt.Tịch Dạng vốn cũng định mua một căn nhà gần giống với căn Phong Diệc từng tặng cho cậu trước kia.

Thế nhưng nhà cửa không phải là thứ có thể dễ dàng mua được như một món đồ.

Dù có Tịch Sách đứng ra bảo đảm, Tịch Dạng vẫn không thể xoay nổi số tiền lớn như vậy.

Cuối cùng, cậu chỉ đành bỏ cuộc, lấy một phần năm số tiền mua biệt thự cũ để mua một căn khác."

Chỗ đó không lớn như nhà cũ của chúng ta, đường đi vào nhà cũng không đẹp như vậy, chỉ có bể bơi, không có sân bóng.

Phong Diệc, anh có thích không?"

Phong Diệc bị lời nói thấp thỏm của Tịch Dạng chọc cười.

Hắn nhìn xéo Tịch Dạng đang ngồi bên cạnh, hỏi ngược lại: "Anh là người nông cạn vậy sao, hửm?"

Tịch Dạng nghe vậy mới yên tâm, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần thả lỏng.Căn nhà mới nằm ở phía Bắc Cảng Thành, đối ngược hoàn toàn với vị trí của căn biệt thự cũ.

Kiến trúc của nó cũng kém xa phong cách sang trọng ngày trước.Phong Diệc đứng trong sân, khoanh tay nhìn tòa biệt thự nhỏ ba tầng trước mắt.

Hắn hiểu, khi chọn căn hộ này, Tịch Dạng nhất định đã hao tổn không ít tâm tư, chỉ để tránh cho hắn lại rơi vào bóng tối của quá khứ."

Phong Diệc, anh có chấp nhận nó không?", đứng bên mé sau của hắn, Tịch Dạng đột nhiên nhẹ giọng mở miệng.Phong Diệc xoay người.Lúc này đã là 11 giờ đêm, có hàng ngàn vì tinh tú lấp đầy màn sương đêm, và dải ngân hà lắt lẻo trên bầu trời.

Phong Diệc nhìn Tịch Dạng, đôi mắt hắn phản chiếu khuôn mặt hơi thấp thỏm của Omega.Trên đường đi, Phong Diệc có ghé quán ở chợ đêm mua một chiếc bánh rán cho Tịch Dạng lót dạ.

Vừa bước vào cửa, túi bánh đã ăn hết vẫn còn nằm trong tay đối phương.

Gió đêm lướt qua, trong không khí dường như vẫn phảng phất hương bánh rán, cứ thoắt ẩn thoắt hiện trên người Omega.Mà một vài vụn bánh rán vẫn còn dính lại trên khóe môi Tịch Dạng.Phong Diệc vươn tay lau đi những vụn bánh vương vãi kia, sau đó, ngón cái miết tại nơi cằm Tịch Dạng, và thế rồi, một nụ hôn dừng lại trên đôi môi đang khẽ nhếch lên của Omega.Đôi lông mi Tịch Dạng run rẩy, theo bản năng tiến đến tham lam chiếm lấy càng nhiều hô hấp của đối phương hơn.Phong Diệc khẽ cười một tiếng, bàn tay ấm áp ghì chặt lấy gáy Tịch Dạng.Hỗn hợp mùi thuốc lá và hơi thở của Alpha tràn ngập trong khoang miệng, eo Tịch Dạng nhũn ra.

Một lát sau, chân cậu cũng không còn có thể đứng vững nổi."

Phong Diệc.", Omega bấu vào quần áo của người đàn ông.Phong Diệc buông cậu ra.

Tiếp đó, bên tai cậu truyền đến giọng nói thâm trầm của Alpha: "Ngày mai chúng ta chuyển đến đây nhé."

Phong Diệc hiểu ý của Tịch Dạng.Lần trước anh trao em một mái ấm, nay em muốn cho anh một nơi để trở về.Một ý tứ đong đầy như lời ước hẹn, cớ gì để hắn phải cự tuyệt chứ."

Thật ra... em đã thuê người cải tạo lại.

Tịch Sách bảo cách bài trí của nhà cũ không ổn, trông quá cũ kỹ, nên em muốn tự thiết kế."

Phong Diệc tựa cằm lên vai cậu, khẽ cười: "Vậy chờ đến lúc trang hoàng xong, chúng ta dọn qua nhé."

Tịch Dạng gật đầu.Ôm một lúc, Phong Diệc lùi về sau một bước, muốn đứng thẳng người dậy, nhưng Tịch Dạng lại bấu chặt lấy quần áo hắn, nhỏ giọng nói: "Phong Diệc, chân của em mềm nhũn rồi."

Alpha hơi nghiêng đầu, kế đó rũ mắt, khẽ cười hỏi: "Sao em lại dính người đến vậy hả?"

Ánh mắt của Tịch Dạng đảo loạn, không dám đối diện với hắn.Giây tiếp theo, cánh tay rắn chắc của Phong Diệc vòng qua eo và mông của Omega, ôm người lên.

Tịch Dạng ngay lập tức vươn tay ra quàng lấy tấm lưng của Alpha.Phong Diệc ôm cậu đi về phía xe.Tịch Dạng khẽ đung đưa chân.

So với kiểu bế công chúa hay cõng sau lưng, cậu càng thích được Phong Diệc ôm đối diện như thế này hơn.

Cậu cảm thấy tư thế này thân mật hơn bất kỳ dáng ôm nào khác.Đi được một đoạn, điện thoại trong túi Phong Diệc rung lên.Tịch Dạng lấy điện thoại giúp hắn, nhìn tên danh bạ hiện lên trên màn hình: "Là ông nội Phong."

"Em nhận giúp anh đi.", Phong Diệc nói.Tịch Dạng liền ấn nhận cuộc gọi, đặt điện thoại sát bên tai Phong Diệc."

Thứ bảy tuần trước con nói sẽ đưa nó đến, vậy người đâu rồi?", lão Phong nói.Bước chân Phong Diệc ngay lập tức khựng lại: "Xin lỗi, con quên mất."

Trước đó vài ngày, bệnh của Tịch Dạng tái phát.

Hắn quá bận chăm sóc cho đối phương nên đã sớm ném lời hứa với ông nội ra khỏi đầu.Phong lão gia hừ lạnh: "Ngày mai là sinh nhật của ta, có phải con cũng quên rồi không?"

Phong Diệc: "...Xin lỗi ạ."

"Cưới vợ rồi là coi như cả cái nhà này chết hết luôn nhỉ?!", âm lượng của Phong lão gia ngay lập tức tăng thêm vài đề-xi-ben: "Trước đây là ai thà chết cũng không chịu cưới?

Sao giờ chăm nó như bảo vật thế kia hả?"

Phong Diệc day mạnh thái dương: "...Ngày mai con sẽ đưa em ấy đến."

Lão hừ một tiếng, cúp máy một cái rụp....Ngày hôm sau, Phong Diệc đưa Tịch Dạng về nhà cũ để mừng thọ Phong lão gia.

Từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên họ cùng nhau xuất hiện trước mặt mọi người.Nhìn họ tay trong tay, lại nhớ đến những thước phim ở lễ cưới lúc ấy, ánh mắt mọi người đều không khỏi trở nên có chút vi diệu.Vì là tiệc mừng thọ của Phong lão gia, những doanh nhân sừng sỏ nhất ở Cảng Thành hầu như đều tề tựu đông đủ.

Tịch Dạng trông thấy vài khuôn mặt hơi quen thuộc, cũng gặp được Tịch Sách."

Tiểu Dạng.", Tịch Sách đi tới.Tịch Dạng gật đầu: "Thưa cha."

Tịch Sách lên tiếng, tươi cười dời ánh mắt về phía Phong Diệc.

Tuy nói ông là trưởng bối, nhưng khí thế của Alpha trẻ tuổi trước mặt quá dũng mãnh, trong tay còn nắm giữ thế lực hùng hậu, vậy nên ông nhất thời thật sự không biết nên xưng hô thế nào cho phải.Mà đối diện với kẻ thù cũ, Phong Diệc hoàn toàn không có ý muốn mở lời.Đúng lúc này, mẹ của Phong Diệc – Diệp Ngưng từ trong sảnh đi ra đón: "Tiểu Diệc về rồi sao?"

Tịch Dạng ngẩng mắt nhìn lên, trông thấy Diệp Ngưng mặc một chiếc váy mang phong cách châu Âu lộng lẫy.

Bà chính là ví dụ điển hình của hình mẫu Omega nữ dịu dàng, nhu mì, lời nói nhẹ nhàng, mang theo vài phần phong vị vùng sông nước Giang Nam.Nhìn thấy bà, Phong Diệc khẽ gật đầu, bất động thanh sắc mà đưa tay ra đáp lại cử chỉ của Diệp Ngưng.Động tác Diệp Ngưng thoáng cứng đờ, rồi lại quay sang nhìn Tịch Dạng.

Trên gương mặt, hơi nóng dần phai bớt, giọng nói vẫn ôn nhu: "Con là Tiểu Dạng phải không?

Xin lỗi vì mẹ đã không thể tham dự hôn lễ của con và Tiểu Diệc.

Lễ vật thành hôn, mẹ sẽ bù cho các con sau nhé."

Tịch Dạng cũng như Phong Diệc, không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu với bà, thái độ lãnh đạm, mang theo vài phần xa cách.Sau đó, Phong Diệc liền đưa Tịch Dạng tiến vào sảnh trong.So với không khí náo nhiệt bên ngoài, sảnh trong cũng không thua kém chút nào.

Các thành viên của gia tộc và cả những người có quan hệ tốt với Phong gia đều tụ tập nơi đây.Tịch Dạng được Phong Diệc nắm tay, hòa vào giữa đám người.

Đảo mắt quanh, cậu liền đối diện với ánh nhìn của Tần Nhạc đang tiến lại gần."

Anh Diệc."

Tần Nhạc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, khóe môi mím lại, trong mắt ánh lên nụ cười lạnh lẽo: "Một kẻ giết người thì nên ngồi ở trong tù, chứ không phải xuất hiện ở chỗ này đâu."
 
[Abo] Sống Lại Rồi, Theo Đuổi Chồng Thật Khó - Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử
CHƯƠNG 70: Ly hôn với nó đi


Tần Nhạc nhìn Tịch Dạng, nhưng lời nói lại chĩa về phía Phong Diệc.Trong mắt vị tiểu thiếu gia vốn được ngàn sao phủng nguyệt* nuôi lớn, tia sáng thuần khiết cuối cùng đã vụt tắt, thay vào đó là ngọn lửa ghen ghét và oán hận hừng hực bùng cháy.*Ngàn sao phủng nguyệt: nghĩa gốc - Muôn ngàn vì sao vây quanh, nâng đỡ mặt trăng; nghĩa bóng - Thường dùng để miêu tả những cậu ấm, cô chiêu trong các gia tộc lớn, hoặc những người nổi bật, đi đâu cũng được chăm chút, cưng chiều.Cậu ta nghĩ mãi cũng không hiểu, rằng vì sao một kẻ từng mang đầy tội ác, hoàn toàn đi ngược lại với đạo đức - một hung thủ giết người, lại có thể khiến Phong Diệc yêu thương, chung thủy sắt son như vậy.Trước đây cậu ta còn có thể tự lừa mình dối người, cho rằng việc Phong Diệc kết hôn chẳng phải là vấn đề lớn.

Cậu ta có thể chờ, vì dù gì Phong Diệc cũng đâu có thích tên Omega có cuộc sống nhàm chán kia.Nhưng ngay trong giai đoạn cậu ta tiếp nhận điều trị ở viện nghiên cứu, Phong Diệc lại tự mình nói rằng: "Anh thích Tịch Dạng."

Dù cho không có người ấy, hắn cũng sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác.Tần Nhạc không thể hiểu nổi.

Tại sao tình cảm bọn họ vun đắp trong suốt 20 năm bên nhau lại không bằng một người từ đâu đâu xuất hiện chứ?Phong Diệc cũng nói cho cậu biết: "Nếu anh thật lòng thích em, anh sẽ không im lặng nhiều năm đến vậy.

Tiểu Nhạc, anh đã nói rất nhiều lần rồi.

Đối với anh, em là một người em trai tốt, giống như Phong Chiêu vậy."

Lúc ấy, biểu cảm của Phong Diệc cực kỳ nghiêm túc.

Cơ thể cao dài của Alpha thong thả đứng bên giường trong bệnh viện, ý đồ muốn làm rõ sự thật cho Tần Nhạc.Nhưng sao mà Tần Nhạc nghe lọt tai nổi?Cậu ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy.

Trước khi Tịch Dạng xuất hiện, tất cả mọi người, bao gồm cả người nhà họ Phong đều cảm thấy Tần Nhạc chính là vị hôn thê xứng đáng nhất của Phong Diệc.Bởi nghe đồn, có người từng bắt cóc cậu ta, cốt để uy hiếp Phong Diệc.Dù cho Phong Diệc đã kết hôn, Phong lão gia vẫn ôn hoà an ủi cậu ta, nói rằng cuộc hôn nhân giữa Phong Diệc và Tịch Dạng chỉ là kế sách tạm thời, sau này họ sẽ ly hôn, bảo cậu ta đừng nóng vội.Thế nhưng hôm nay, Phong lão gia lại khuyên cậu ta buông tay.Đột ngột mất đi ô dù lớn nhất, Tần Nhạc như một quả khinh khí cầu bị chọc thủng.

Khi Tịch Dạng xuất hiện, mọi sự ghen ghét dành cho cậu gần như bộc phát ra ngoài."

Anh Diệc, chắc mọi người trong nhà và ông nội chưa biết anh đã cưới người như thế nào nhỉ?

Anh nói thử xem, nếu em nói cho mọi người ở đây biết những chuyện anh ta đã làm, bọn họ sẽ phản ứng thế nào nhỉ?", Tần Nhạc cười hỏi, trên mặt là muôn tầng ác ý.Phong Diệc nhíu mày, nhưng phản ứng không có gì đáng kể.Tịch Dạng cũng vô cảm nhìn cậu ta.Thấy bọn họ như vậy, Tần Nhạc tàn nhẫn cắn phần thịt mềm trong miệng mình.

Cậu ta nhìn hai người đàn ông trông vô cùng xứng đôi vừa lứa trước mắt, một lát sau xoay người đi về phía Phong lão gia, người đang được mọi người vây quanh."

Ông nội!", Tần Nhạc đứng ở phía xa, hô lên.Mọi người đều dõi ánh mắt về phía cậu ta.Tần Nhạc câu khóe miệng lên đi đến bên cạnh Phong lão gia, cúi đầu cười nói: "Nhìn thấy Omega anh Diệc mang theo, con đột nhiên nhớ ra một chuyện, không biết ông nội đã nghe qua chưa ạ?"

Âm lượng của cậu ta không lớn, cũng không nhỏ, vừa vặn để tất cả mọi người ở đây nghe thấy.Đang tụ tập cùng đám anh chị em trong gia tộc, Phong Chiêu ngay lập tức ngửi thấy mùi kỳ quái, liền xen vào: "Chuyện gì thế?

Nói cho mọi người nghe một chút xem nào?"

Hỏi xong, nó còn hung hăng trừng mắt liếc Tịch Dạng một cái.

Nhưng sau khi đụng phải ánh mắt đáp lại của Phong Diệc, nó nhanh chóng rụt cổ về.Tần Nhạc chỉ chờ có những lời này.

Có người hỏi, cậu ta lập tức chỉ tay về phía Tịch Dạng, thuận miệng giảng giải: "Mọi người hẳn còn chưa biết, người này từng làm việc ở bệnh viện nhà tôi.

Trong thời gian làm việc, anh ta đã lợi dụng chức quyền, mưu đồ giết hại bệnh nhân, giờ đã bị bệnh viện đuổi thẳng cổ."

Từ trong đám đông, có người không kìm được hít một ngụm khí lạnh."

Hơn nữa,", Tần Nhạc ngừng lại một chút, gắt gao nhìn chằm chằm Tịch Dạng, tiếp tục nói: "Anh ta đã bị tất cả các bệnh viện trên đất Cảng Thành này cho vào danh sách đen, cục cảnh sát cũng có lưu giữ hồ sơ điều tra của cậu ta."

Nói xong, Tần Nhạc thu ánh mắt về, cúi đầu nhìn Phong lão gia: "Ông nội, con không biết ông đã rõ những chuyện này hay chưa.

Anh Diệc cưới một người như vậy là quá nguy hiểm, khó có thể chắc chắn rằng sau này anh ta sẽ không xuống tay với anh Diệc."

Tất cả mọi người ở đó đều dùng ánh mắt khiếp sợ hoặc nghi ngờ để đánh giá Tịch Dạng.Trước đây, trong mắt người nhà họ Phong, Tịch Dạng không hề có cảm giác hiện diện nào.

Không có ai để tâm đến Omega mà Phong Diệc không bằng lòng cưới này.Lời nói vừa dứt, trong lòng mọi người ở đây như có một quả bom nặng nề dội thẳng xuống.Giết người?Phong Diệc mà lại đi cưới một kẻ giết người?Nghe được tiếng xì xào khe khẽ xung quanh, lòng Tần Nhạc dâng lên vô vàn khoái trá.

Một kẻ ti tiện như vậy, cậu ta không tin Phong gia có thể rộng lòng bao dung.Và cậu ta cũng không vu oan giá họa Tịch Dạng.Nhưng có một điều mà Tần Nhạc không biết: Phong lão gia có bênh vực người nhà, nhưng lão lại càng xem thể diện Phong gia quan trọng hơn trời.Có lý nào lão lại thừa nhận trước mặt người ngoài rằng cháu dâu mình có tội, để Phong gia mang tiếng xấu chứ?Mà Tịch Dạng vẫn đứng đó.

Dù cho trung tâm đề tài đều xoay quanh cậu, song dáng vẻ ấy lại tựa như một người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt trước tất thảy."

Giỏi lắm!

Anh không chỉ dám đánh người, mà còn dám giết người!"

Phong Chiêu như thể cuối cùng cũng nắm được cơ hội trả thù.

Nghẹn nửa phút, thấy không ai lên tiếng, nó liền làm kẻ xung phong.Phong Diệc lạnh lùng nhìn về phía nó: "Phong Chiêu, câm miệng."

Phong Chiêu lúng túng, liền rụt bàn tay đang chỉ vào Tịch Dạng về, gượng gạo bật ra một tiếng: "Ư."

Ngay khi quần chúng còn đang chỉ trỏ Tịch Dạng, quản gia phía sau Phong lão gia với hiệu suất cực cao đã lập tức đi điều tra, chứng thực lời Tần Nhạc vừa nói.Gã khom lưng nói nhỏ bên tai Phong lão gia vài câu.

Ông bất động thanh sắc gật đầu, tiện đà cười nhìn Tần Nhạc trước mắt, nói bằng ngữ điệu ôn hòa: "Tiểu Nhạc, chuyện con nói ông đã biết rồi.

Đúng là trước đây Tịch Dạng thật sự đã bị cảnh sát điều tra, nhưng mà..."

"Ông nội,", Phong Diệc đột nhiên ngắt lời Phong lão gia, mở miệng nói: "Ông nên lên bục nói lời cảm ơn rồi, mọi người còn đang chờ ở bên ngoài."

Đang nói nửa lời bị người xen ngang, Phong lão gia ngay lập tức mất hứng.

Nhưng đối điện với đôi mắt thâm sâu tăm tối, dò không ra cảm xúc của thằng cháu đích tôn nhà mình, lão lại nhịn tâm tình xuống, chỉ dùng tay vỗ đầu gối: "Thôi, vậy ta đi ra ngoài trước đây."

"Còn không mau qua đẩy ta đi!", đôi mắt lão trừng lớn nhìn Phong Diệc.Phong Diệc liền dắt tay Tịch Dạng bước đến trước Phong lão gia, rồi nhận lấy xe lăn từ tay quản gia.Một vở hài kịch cuối cùng cũng chỉ như một trận mưa rào, ồn ào một chốc rồi dần tan đi.Tần Nhạc không cam lòng, nghiến răng cười lạnh: "Anh Diệc, anh nghĩ là giấu được nhất thời, sẽ che được cả đời sao?

Đợi khi nào ông nội biết rõ chân tướng, chắc chắn sẽ đuổi cổ tên này ra khỏi Phong gia thôi!"

"Không phải đâu.", Phong Diệc nói một câu, nhưng lại không giải thích nhiều hơn.Tần Nhạc không hiểu Phong lão gia, nhưng hắn biết quá rõ.Sự việc một khi được điều tra rõ ngọn nguồn, Phong lão gia chắc chắn sẽ đuổi Tịch Dạng đi.

Nhưng trước lúc đó, lão nhất định sẽ bóp méo sự thật, uốn nắn nó thành một hình dáng khác để bày ra trước mặt mọi người.Thậm chí vì mặt mũi của Phong gia, lão sẽ khiến cho mọi người nghĩ Tần Nhạc mới là người hãm hại Tịch Dạng.Cuối cùng Tịch Dạng sẽ không bị bắt đi, cũng không phải ngồi tù.Mà đến sau chót, mọi người đều sẽ biết Tần Nhạc thích hắn.Nói Tần Nhạc đã hãm hại Tịch Dạng chắc chắn sẽ dành được sự tin tưởng từ tất cả mọi người.Phong Diệc không nghĩ Phong lão gia sẽ lấy chuyện này để đổi trắng thay đen, nhưng sự thật rằng Tịch Dạng đã từng gây thương tổn cho Tần Nhạc là không thể phủ nhận.Bởi vì hắn đã từng ngăn cản Phong lão gia.

Nhưng Tần Nhạc thì lại không biết....Năm nay là trường thọ 70 tuổi của Phong lão gia, vậy nên tiệc sinh nhật cũng được tổ chức vô cùng linh đình.

Khi tiệc tàn, sắc trời đã tối đen.

Trong lúc đợi Tần Lễ tới đón, Tần Nhạc cũng chưa có cơ hội nghe ý kiến của Phong lão gia về chuyện của Tịch Dạng.Nhưng đương sự và Phong Diệc đều đã biết.Bữa tiệc vừa mới trôi qua được một nửa, Phong lão gia liền lấy lý do cơ thể không được khỏe mà rời đi trước.

Đợi đến khi Phong Diệc dẫn Tịch Dạng đi xã giao xong xuôi, quản gia mới xuống mời bọn họ lên thư phòng nói chuyện.Phong Diệc đã đại khái đoán được đối phương muốn nói chuyện gì, suy nghĩ một hồi vẫn lên lầu cùng với Tịch Dạng."

Phong Diệc.", đã tới cửa thư phòng, Tịch Dạng kéo cánh tay Phong Diệc.

Con ngươi sắc nét của cậu nhìn chằm chằm hắn.Phong Diệc xoa nắn đầu ngón tay cậu: "Không sao đâu em."

Nói xong, Phong Diệc vươn tay đẩy cửa ra.Trong thư phòng, Phong lão gia đang ngồi trên xe lăn.

Ở trong tầm với của đối phương, ngay trên bàn là hai tờ đơn ly hôn vừa được đóng dấu xong."

Ly hôn với nó đi,", Phong lão gia dùng cây gậy trong tay chỉ chỉ lên mặt bàn, không thèm nhìn Tịch Dạng, chỉ nói với Phong Diệc: "Tự mình ký đi."

Phong Diệc cầm lấy tờ đơn, khẽ liếc qua rồi nói: "Con không ký."

"Con cũng không ký đâu ạ.", một cách vô cảm, đó là câu đầu tiên trong ngày Tịch Dạng nói với một người khác ngoài Phong Diệc.
 
Back
Top Bottom