- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 417,488
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Abo] Sống Lại Rồi, Theo Đuổi Chồng Thật Khó - Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử
CHƯƠNG 19: Sao cậu có thể ích kỷ đến vậy?
CHƯƠNG 19: Sao cậu có thể ích kỷ đến vậy?
Phong Diệc mạnh mẽ bức Tịch Dạng trở về lại đêm bị giết đó.Sống lại, thật ra Tịch Dạng không để ý nhiều đến cơn đau như moi móc ruột gan khi đó, trước kia những đau đớn đó chẳng phải cậu chưa từng trải qua.Nhưng từ miệng Phong Diệc thốt ra, những cảm giác đó phảng phất như quay trở lại, thấm vào trong xương cốt, đau đến mức khiến mồ hôi Tịch Dạng nhễ nhại, răng lưỡi rét run."
Đêm ấy anh đã ở đó.", Tịch Dạng nghẹn ngào nói, thanh âm như khẳng định.Vậy là đêm đó người ấy không bỏ đi.
Hắn đã đứng nhìn ở một góc tối.Yết hầu Tịch Dạng bỗng co rút.
Trước đây cậu chưa từng nghĩ đến cảm xúc của người khác, giờ đôi môi lại run rẩy nói: "Anh đã ở đâu vậy?
Phong Diệc, nhìn thấy em bị chọc mù hai mắt, bị đánh đến tan xương nát thịt, sau đó bị ném xuống biển, anh có đau không?"
Đồng tử Phong Diệc hung tợn run lên.Nhìn thấy phản ứng của hắn, nước mắt của Tịch Dạng ngay lập tức trào ra.
Cậu bắt đầu hối hận vì Phong Diệc vẫn còn thích mình.Nhìn người mình thích bị tra tấn từng chút một đến chết, rốt cuộc đối phương đã có cảm giác gì vậy?Tịch Dạng khẽ tưởng tượng cảnh Phong Diệc bị tra tấn giống vậy, liền tức khắc vô thức lui về sau hai bước.Nỗi bi thương ngút ngàn trong nháy mắt bao phủ lấy cậu.Tịch Dạng biết, tình cảm của cậu và Phong Diệc từ trước đến nay luôn không công cân bằng.
Ba năm ấy, trong lòng cậu là tràn đầy mưu kế, lừa lọc, rất lâu sau này mới dần dà nảy sinh tình cảm chân thành.
Mà từ lúc bắt đầu, Phong Diệc đã đem toàn bộ con tim nóng cháy nhiệt thành đó trao hết cho cậu.Tình cảm của Phong Diệc dành cho cậu là quá nhiều so với những gì cậu dành cho hắn.Người như vậy, khi tự tay phó mặc mình cho người khác, ở một nơi nào đó nhìn mình từ từ chết đi, rốt cuộc hắn đã đau đớn đến mức nào?Nước mắt nóng bỏng không thể kiềm chế rơi từng giọt xuống sàn nhà.
Tịch Dạng che mặt, chậm rãi quỳ gối trên mặt đất.Cậu chưa từng thật sự cảm nhận được nỗi thương tâm đến thế này.Lần đầu được nếm trải, cậu muốn moi lục phủ ngũ tạng ra cắn nát.Bởi vì cậu quá thương Phong Diệc, cũng bởi vì Phong Diệc không hề đáng phải bị như vậy.Cậu thật sự không xứng đáng, Tịch Dạng nghĩ thầm.
Sao mình có thể xứng với anh ấy được?Sau một khắc thất thần, Phong Diệc nặng nề ngồi xổm xuống, duỗi tay kéo đôi tay đang che mặt của Tịch Dạng xuống, sờ lên hàng lông mi thấm đẫm nước mắt của Tịch Dạng.Hắn không nghĩ Tịch Dạng sẽ phản ứng như vậy.Về chuyện đêm hôm đó, hắn vốn không định nhắc tới.
Chỉ là lúc nãy buột miệng thốt ra, hết câu này đến câu khác, thành ra lại lỡ lời.Nhưng mỗi một câu nói hắn đều thật lòng: Hắn có thể xuống tay với Tịch Dạng một lần nữa, nếu một ngày nào đó hắn buộc phải làm.Vậy nên Phong Diệc không hề hối hận khi nói ra những lời này.Đây chỉ là cảnh cáo, hắn hy vọng Tịch Dạng biết khó mà lui.
Nhưng mà phản ứng của Omega trước mặt lại không giống với dự đoán của hắn.Thần sắc Phong Diệc trở nên hơi mơ hồ.
Hắn nhìn đôi mắt dầm dề lệ của Tịch Dạng, nhẹ giọng nói: "Còn gì khác ngoài nước mắt không?
Ngoài cái này ra cậu đã luyện được thêm gì rồi?"
Tịch Dạng không trả lời, chỉ dán sát nửa mặt đầy nước của mình vào lòng bàn tay Phong Diệc.
Một khi đã thật sự đau lòng, mọi lời biện giải đều không thể thốt ra.Mà hình như Phong Diệc cũng chẳng cần câu trả lời từ cậu.
Hắn nhìn chằm chằm mặt Tịch Dạng một lúc lâu, sau đó ngồi xuống đất lấy ra một điếu thuốc lá ngậm trong miệng.Vị thuốc lá nhàn nhạt tỏa ra trong không gian.Hút được nửa điếu, Phong Diệc búng búng tàn thuốc, lại mở miệng nói: "Nếu có gì làm cậu hiểu lầm, thì tôi xin lỗi."
Tịch Dạng ngẩng đầu, dùng đôi mắt ầng ậng nước nhìn hắn."
Đúng là tôi có thích cậu,", Phong Diệc ngậm thuốc, đối mắt với Tịch Dạng: "Nhưng người tôi thật sự thích là 'Tịch Dạng' cậu đã đóng giả để tiếp cận tôi."
"Tịch thiếu gia thật sự, không phải là người tôi thích, và tôi cũng không hề có hứng thú."
Phong Diệc híp mắt, ngừng một lúc rồi nói: "Cho nên lúc tôi đau đớn nhất, chính là lúc tôi vạch trần bộ mặt thật của cậu.
Khi biết 'Tịch Dạng' đó không tồn tại, chuyện cậu bị giết..."
"Người tôi hận nhất đã chết, sao tôi lại phải đau đớn?", Phong Diệc ngừng rồi nói.Tịch Dạng trừng lớn mắt: "Em không tin."
Phản ứng của Phong Diệc không nói dối.Dù cho có chướng ngại tình cảm, nhưng đã trải qua một khóa huấn luyện chuyên nghiệp, Tịch Dạng có thể nhận ra cảm xúc thật sự của đối phương qua ngôn ngữ hình thể và biểu cảm.Hơn nữa, Phong Diệc cũng không giỏi che giấu điều đó trước mặt cậu.
Tuy người đàn ông này chỉ sơ hở đúng một giây, nhưng vậy là đã đủ để Tịch Dạng phát hiện ra.Phong Diệc không nói, cúi đầu tiếp tục hút thuốc.
Một lúc lâu sau hắn mới nói tiếp: "Cậu nói cậu thích tôi?"
Tịch Dạng không bắt kịp tốc độ thay đổi chủ đề của Phong Diệc.
Cậu lau nước mắt, gật đầu: "Thích.
Phong Diệc, em thích anh."
"Vậy cậu có biết thích một người thì sẽ muốn làm gì không?"
Phong Diệc không đợi Tịch Dạng trả lời.
Hỏi xong hắn quay đầu nhìn Tịch Dạng nói: "Tôi không phải kẻ chỉ biết mù quáng trao đi như một cái xác không hồn.
Khi tôi thích cậu, tôi chỉ hận không thể moi cả trái tim mình ra trao cho cậu.
Mỗi ngày nhìn thấy cậu vui vẻ, tôi cũng vui.
Thấy cậu được vô tư theo đuổi giấc mơ của chính mình, lòng tôi cũng hạnh phúc theo."
"Tôi cảm thấy, thích một người, khiến người ấy vui vẻ là nguyên tắc cơ bản nhất.
Cậu thấy sao?"
Tịch Dạng há miệng thở dốc.
Cậu nhìn trong mắt Phong Diệc, giống như đã hiểu được ý đối phương, thật sự không muốn trả lời, nhưng cậu lại nghe thấy lời nói của chính mình không chịu im lặng mà tràn ra khỏi môi: "Đúng vậy."
"Nhưng tôi một chút cũng không vui.
Tịch Dạng, mỗi khắc tôi ở bên cạnh cậu, hoặc mỗi khi cậu xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của tôi, đối với tôi đều là dày vò."
Phong Diệc nói: "Sự tồn tại của cậu khiến tôi không thể nào không nhớ tới những chuyện đã qua.
Khoảng thời gian đã từng là hạnh phúc nhất đối với tôi giờ thành đoạn hồi ức đau khổ nhất trên đời.
Tịch Dạng, cậu không thể bắt đầu mọi thứ lại một lần nữa."
"Chỗ này nhớ rõ tất cả mọi thứ, chưa bao giờ quên.", Phong Diệc chỉ huyệt thái dương của mình, rồi sau đó bóp cằm Tịch Dạng, khiến cậu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, chậm rãi cười nói: "Vậy nên, cậu nói thích tôi, nhưng chưa cho tôi được một phút bình yên."
"Tịch Dạng, sao cậu có thể ích kỷ đến vậy?"
Lời này quá nặng.Giống như có một con dao nung đỏ cháy xuyên thẳng qua phổi của Tịch Dạng.Tịch Dạng không thể ngờ, Phong Diệc sẽ dùng cách này để đối phó với cậu, ngay khi cậu mới vừa học được cách đau lòng vì một người."
Anh muốn em phải làm sao?", cậu lầm bầm nói.Kỳ thật đáp án đã sớm ở trong lòng.
Quả nhiên Phong Diệc nói ra ý đồ sâu thẳm trong lòng: "Ly hôn đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Phong Diệc ngừng một lát, rồi nói tiếp: "Nếu được, hy vọng chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa.
Cậu hãy đi chết đi."
Môi Tịch Dạng mấp máy.
Cậu muốn phản đối, thế nhưng lời từ chối không thể thốt ra ngoài miệng."
Vậy sau này anh sẽ kết hôn với người khác sao?", cậu chỉ có thể hoảng hốt hỏi.Phong Diệc trầm mặc một hồi, nói: "Đúng vậy."
Tịch Dạng muốn tìm ra dấu hiệu nói dối trên nét mặt Phong Diệc, nhưng không có.
Dù cho có ra sao đi nữa, một ngày nào đó trong tương lai, người đàn ông này sẽ ở bên cạnh một người mà cậu không quen biết, hoặc chỉ không phải là cậu.Cuối cùng, Tịch Dạng đỏ cả mắt, quay mặt đi chỗ khác: "Cho em thời gian để suy nghĩ."
Ba ngày sau, Phong Diệc đang ngồi trong văn phòng nhận được điện thoại của Tịch Dạng."
Phong Diệc, em chấp nhận.
Em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, nhưng em sẽ không ly hôn.", Tịch Dạng khịt mũi nói, trong thanh âm mang theo tia nghẹn ngào.