- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 417,249
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Abo] Sống Lại Rồi, Theo Đuổi Chồng Thật Khó - Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử
CHƯƠNG 9: Em không muốn
CHƯƠNG 9: Em không muốn
Tịch Dạng bị Phong Diệc làm cho ngẩn người.Mỗi khi cậu cảm thấy Phong Diệc thật sự không nhớ ký ức quá khứ, Phong Diệc sẽ lại làm ra những hành vi khiến cậu sinh nghi.Thù hận là thứ không thể giấu được.Dù cho cố gắng kiềm chế đến đâu, chỉ bằng một ánh mắt, động tác hay lời nói cũng sẽ bại lộ vào giây phút lơ đãng nào đó.Cậu chưa từng nghĩ nếu Phong Diệc vẫn còn nhớ rõ tất cả, cậu nên làm gì đây?Vì thế lần đầu tiên, Tịch Dạng bỏ lại Phong Diệc, chọn cách chạy trối chết.Suốt hai ngày sau, Tịch Dạng cũng chưa dám chủ động liên lạc lại với Phong Diệc.
Mãi đến trước khi kết hôn một ngày, Tịch Dạng cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Phong Diệc, vì không có ai ở Phong gia nói cậu đến Cục Dân Chính làm giấy kết hôn.Nếu đã đồng ý kết hôn, Phong Diệc cũng không muốn kéo dài mãi.
Buổi chiều, hắn liền chạm mặt Tịch Dạng ở Cục Dân Chính."
Phong Diệc."
Tịch Dạng vẫy vẫy tay.Phong Diệc thấy cậu, bước chân nhỏ đến không thể phát hiện dừng một chút, sau đó quay sang đi về hướng Tịch Dạng.Tịch Dạng rõ ràng đã cố ý ăn diện.
Trên người cậu khoác một bộ âu phục màu trắng kiểu dáng thật xinh đẹp, kết hợp với áo sơ mi ở trong cùng áo khoác ngoài và quần tây, phác họa ra đường cong thon chắc nhỏ nhắn ở phần eo.Trước ngực còn đeo một cái ghim cài áo kim cương xa xỉ, tóc cũng mời chuyên gia về xử lý.
Từ xa nhìn lại, dưới ánh mặt trời, cậu mang vẻ đẹp tinh xảo mà tự phụ.Đến gần mới phát hiện, trên mặt Tịch Dạng cũng trang điểm.
Chuyên gia trang điểm đã dùng kỹ thuật xuất sắc của mình để che giấu vết thương nơi gò má cậu.
Chỉ khi săm soi thật kỹ, mới có thể nhìn thấy làn da đã qua hai ngày vẫn chưa hồi phục.Mà so với Tịch Dạng, Phong Diệc ăn mặc rất tùy ý, là áo thun màu đen cùng với quần jeans.Tuy bộ đồ này có thể thể hiện tốt dáng người đẹp đẽ của Phong Diệc, nhưng hôm nay, cách ăn mặc này hiển nhiên không thích hợp lắm."
Phong Diệc, trước khi lấy giấy kết hôn chúng ta còn phải chụp ảnh,", Tịch Dạng nhìn hắn đề nghị: "...Anh có muốn về nhà thay bộ quần áo không?"
Phong Diệc không hề để ý đến cậu, đi thẳng vào Cục Dân Chính, Tịch Dạng đành phải đuổi theo.Tới chỗ đăng ký kết hôn, nhân viên ở trong nhiệt tình chào hỏi họ, sau đó đưa cho bọn họ hai tờ đơn, nói: "Trước tiên mời hai anh điền vào đây.
Đúng rồi, hai anh còn phải có ảnh chụp chung nữa, không biết hai người đã chuẩn bị chưa nhỉ?"
"Chưa..."
Tịch Dạng vừa mới nói ra một chữ, Phong Diệc liền lấy từ trong túi ra hai bức ảnh đặt lên quầy: "Có sẵn rồi."
Tịch Dạng ngẩn người.
Cậu không nhớ mình đã từng chụp ảnh với Phong Diệc bao giờ, không khỏi nhướng lên quầy nhìn lại.Trên ảnh chụp quả thật là cậu và Phong Diệc, nhưng đã trải qua giai đoạn hậu kỳ rất kỳ công.Tịch Dạng nhìn nhân viên Cục Dân Chính tiếp nhận ảnh chụp, sau đó dán chúng lên giấy hôn thú, cậu há miệng thở dốc, không kịp nói lời nào.Chờ điền xong tờ đơn, xong xuôi cả các thủ tục khác, Tịch Dạng cuối cùng cũng được cầm giấy trên tay.Nhìn tên của hai người xuất hiện trên tờ giấy, cảm xúc vừa mới chùng xuống của cậu lại một lần nữa dâng lên.Tịch Dạng nhịn không được sờ sờ ảnh hai người đã có dấu nổi của chính phủ, mặt vốn không có biểu cảm gì chậm rãi lộ ra nụ cười.Cậu và Phong Diệc cuối cùng đã được pháp luật thừa nhận là đôi chồng chồng hợp pháp.Tịch Dạng cẩn thận cất giấy hôn thú của mình vào túi, sau đó ngẩng đầu tìm Phong Diệc.
Lúc này, cậu mới phát hiện người đàn ông bên cạnh cũng đang dán mắt vào tờ giấy hôn thú, không biết đang suy nghĩ điều chi.Cảnh tượng này vô tình trùng hợp với hình ảnh nào đó trong trí nhớ của Tịch Dạng - ở kiếp trước, trước khi bọn họ ly hôn, Phong Diệc cũng nhìn chằm chằm vào giấy hôn thú thật lâu thế này, sau đó kéo Tịch Dạng bắt ký tên lên đơn ly hôn.Trong lòng Tịch Dạng bỗng chớp mắt luống cuống.
Cậu không nhịn được kéo kéo cánh tay Phong Diệc, nhẹ giọng nói: "Phong Diệc, sau này chúng ta đừng ly hôn, được không?"
Không biết vì sao, khi mở miệng thanh âm Phong Diệc có chút khàn khàn.
Hắn làm bộ mặt lạnh lẽo với nhân viên Cục Dân Chính rồi nói: "Trong lòng cậu rất rõ, rằng tôi không muốn kết hôn với cậu."
Việc khiến Phong Diệc hối hận nhất chính là cưới Tịch Dạng.Cho nên vào một ngày nào đó trong tương lai, hắn nhất định sẽ cùng Tịch Dạng quay lại đây, đổi thành giấy ly hôn.Mà hiện tại sở dĩ hắn thỏa hiệp, chỉ là vì bị bức phải bất đắc dĩ lựa chọn thôi.Phong Diệc có thể xúc động làm ra chuyện hoang đường gây náo loạn công chúng hôm đó, nhưng hắn không thể làm ngơ sự uy hiếp của Phong lão gia.Hắn có thể ngồi trên ghế lãnh đạo Phong thị, nhưng vị trí này hắn nhận từ Phong lão gia.
Nếu lão thật sự muốn tước quyền của hắn, hắn cũng chẳng thể cãi lời, trừ phi hắn cùng lão gia một mất một còn, phản bội lẫn nhau.Nhưng Phong Diệc cũng không muốn cái ghế này.
Tịch Dạng không có ai chống lưng kia biết càng nhiều, đổi người lãnh đạo, nói không chừng sẽ lại đi vào vết xe đổ đời trước của Phong gia.Không khí bốn phía bởi vì câu nói long trời lở đất kia của Phong Diệc tràn ngập sự xấu hổ.
Nhân viên làm ở đó tuy cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi vừa lứa, thế nhưng vẫn phải xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp mà do dự khuyên một câu: "Thông tin của hai anh tôi vẫn chưa ghi vào hệ thống, nếu không hai anh suy nghĩ lại thử?"
"Không cần.", Tịch Dạng vô cảm nói.Ra khỏi Cục Dân Chính, Tịch Dạng vốn tính sẽ cùng Phong Diệc đi chụp ảnh cưới, nhưng hiện giờ xem ra Phong Diệc khả năng cao sẽ không phối hợp."
Ở đám cưới, anh cũng chuẩn bị hình chiếu của chúng ta rồi sao?", Tịch Dạng không nhịn được hỏi.Phong Diệc liếc cậu một cái, không trả lời, trực tiếp lái xe đi.
Hắn căn bản chẳng muốn chiếu ảnh chụp ở đám cưới.Nhìn chiếc SUV màu đen khuất khỏi tầm mắt mình, Tịch Dạng mím môi tháo trang phục cùng ghim cài áo trên người, sau đó quay lại Cục Dân Chính, đem lớp trang điểm trên mặt rửa sạch hết.Trên gò má trái đã bị đánh giờ đây bởi vì đồ trang điểm mà bị kích ứng trở nên đỏ hơn.
Tịch Dạng nhìn chằm chằm vào gương, lấy từ trong túi ra một tuýp thuốc mỡ, vô cảm sờ lên khuôn mặt của mình.Phong Diệc đã từng rất thích khuôn mặt của cậu, nói cậu là Omega xinh đẹp nhất hắn từng gặp.Cậu sẽ không để gương mặt này bị hủy hoại.Ngày hôm sau, hôn lễ hào môn gây náo động Cảng Thành được cử hành ở nhà riêng của Phong gia.
10 giờ sáng, các khách mời đã lục tục xuất hiện, đám truyền thông bát quái cũng theo lời mời mà tập hợp thành hàng.Tịch Dạng mở cửa phòng trang điểm, lặng lẽ nhìn mặt cỏ dưới lầu.
Tuy rằng từ trên xuống dưới Phong gia không ai nguyện ý cho Phong Diệc cưới Omega thuộc gia đình bình dân như vậy, nhưng đám cưới vẫn cực kỳ phô trương.Hoa tươi, rượu ngọt, âm nhạc, bong bóng, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở lãng mạn, nhưng so với khi trước vẫn còn kém rất xa.Kiếp trước Phong Diệc vì muốn cho người mình yêu một đám cưới hoàn mỹ, không biết đã cùng bạn bè bàn ra những phương án gì, cuối cùng hắn bao một du thuyền, trong pháo hoa lộng lẫy quỳ gối đeo lên một chiếc nhẫn bạch kim cho Tịch Dạng.Mà hôm nay, Tịch Dạng để ý quan sát, bạn bè của Phong Diệc không một ai tới.
Ngay cả người bạn tốt nhất là Tần Lễ cũng không tới.Người kia không một lời đã nói cho cậu biết, hắn không chấp nhận lễ cưới này."
Tịch thiếu gia, sắp đến giờ rồi, cậu đã chuẩn bị xong chưa?", có người đi ra hỏi.Tịch Dạng hạ mi thu lại vẻ ảm đạm trong mắt, đáp: "Rồi."
11 giờ, tiến lên lễ đường, Tịch Dạng gặp lại Phong Diệc trên nền cỏ, ban nhạc được mời đến tấu lên khúc ca cho tình nhân.Trong lúc bước đi, Tịch Dạng chủ động dắt tay Phong Diệc.
Phong Diệc rũ mắt liếc cậu một cái, không tránh.Phù rể đi theo sau bọn họ.
Dọc đường đi, Tịch Dạng nghe khách khứa xung quanh chân thành hoặc giả vờ tán thưởng, sự vô cảm trong mắt dần nhiễm ý cười mãn nguyện.Tới lúc tuyên thệ trước đài, phù rể lặng lẽ bước xuống sân khấu, nghi thức bắt đầu.Sau khi chủ trì hôn lễ thao thao bất tuyệt nói một tràng dài, Tịch Dạng cuối cùng cũng chờ được tới lúc trao lời thề và đeo nhẫn."
Cậu Phong, cậu có đồng ý để cậu Tịch trở thành nửa kia của mình, từ nay về sau vĩnh viễn yêu thương, chăm sóc cậu ấy, tôn trọng, bảo vệ cậu ấy, yêu cậu ấy như yêu bản thân mình, bất kể cậu ấy có bệnh tật hay khỏe mạnh, bần cùng hay giàu có, trước sau trung trinh, cho đến khi cậu rời bỏ thế giới này không?"
Chờ lời nói của chủ trì kết thúc, Tịch Dạng không khống chế được nín thở.
Cậu nhìn Phong Diệc lấy chiếc nhẫn ra khỏi tấm vải nhung trên tay phù rể, sau đó quay đầu lại nhìn cậu."
Phong Diệc.", cậu nhỏ giọng kêu một tiếng, không ngừng chờ mong vươn tay,Phong Diệc lại tiến về trước một bước.
Tịch Dạng bỗng cảm thấy mình bị cơ thể cao lớn của đối phương bao bọc lại, rồi sau đó nói nhỏ bên tai cậu một câu chỉ có hai người nghe được: "Tôi không đồng ý."
Mà chiếc nhẫn đó, Phong Diệc tự đeo lên tay của chính mình.