Tâm Linh .

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
358444642-256-k865967.jpg

.
Tác giả: hienthu0110
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

🙁 Tags: bonbinchanbineunchanhanbinhyeongseophyukjaebinjaewonkbinlewlewbinnichobinseopbintaebintaeraetempest​
 
.
chap 1


________________________Trong thế giới này có một gia tộc huyền bí đó là đại gia tộc Oh.

Và gia đình Oh Hanbin là người đứng đầu gia tộc quản lí trật tự của gia tộc.

Người trong gia tộc này ai cũng sẽ sở hữu một năng lực.

Có thể họ đc di truyền từ đời trc hoặc một năng lực ngẫu nhiên khi mới sinh ra.

Quay trở lại với gia đình cậu bố cậu vô tình yêu mẹ cậu và lấy bà về.

Cả hai người có một cuộc hôn nhân viên mãn và cậu sinh ra trong sự chào đón của gia tộc, sự yêu thương của bố mẹ.

Ngay từ khi bước vào đời cậu đã được định sẵn là người được trời chọn.Cậu mang trong mình 3 năng lực:1 là thuần hoá và nói chuyện được với động vật2 là điều khiển được thực vật3 là có khả năng, sức mạnh phi thường ( kiểu có thể lực mạnh á)Vì gia tộc của cậu cũng chủ yếu là diệt gian trừ ác tiêu diệt các oán linh trên trần gian để cứu đời giúp người nên khi biết cậu có thể là thiên tài, làm cho gia tộc thêm hưng thịnh thì cậu đã là trung tâm được mn tận tình chỉ dẫn, dạy bảoMang trong mình là cả một gia tộc cậu luôn nghe lời cha mẹ chăm chỉ học tập mỗi ngày.

Bố mẹ cậu cũng không quá khắt khe nhưng chính bản thân cậu không cho mình lơ là.Khi mới lên 3 tuổi cậu đã thông thạo nhiều thứ võ hơn thế cậu cũng phát huy đc hết sức mạnh mình có.Gia đình cậu lui về ở ẩn ở Anh.

Cậu cùng cha mẹ sống hạnh phúc ở đó cậu mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập.

Chẳng mấy chốc mà cậu đã 4 tuổi giờ cậu có thể đấu tay đôi với người mạnh nhất gia tộc là bố mình rồi.Cậu càng lớn cành xinh đẹp cộng thêm tính cách hoà đồng vui tính cậu kết đc rất nhiều bạn và với năng lực của mình cậu cũng có khối lượng bạn bè là động vật vô cùng đông đảo.Bất kể khi nào cậu cũng tới nói chuyện với bọn chúng.

Cũng chẳng biết từ khi nào mà ngay cả khi cậu chưa nói chuyện hay đến gần động vật thì bọn chúng lại tự nhiên cuốn quýt lấy cậu.

Chắc là người cậu có mùi hương gì thu hút bọn chúng chăng ko biết nữa.Năm nay mẹ cậu cho cậu về hàn thăm bà cậu vui vẻ bế theo chú chó nhỏ của mình về cùng.Chú chó ấy là người bạn thân nhất của cậu nó đã sống với cậu được 4 năm và tình bạn giữa họ không phân biệt chủng loài.Hôm đó khi cùng mẹ dắt Harry ( tên chú chó á ko có ý gì đâu tiện nghĩ trong đầu nên tui đặt thui nha)đi dạo.

Thì bỗng một chiếc xe lao tới mẹ cậu đẩy cậu ra một mình hứng trọn cú đâm.

Giờ đây trước mặt cậu là hình ảnh mẹ mình nằm trong vũng máu tên gây tai nạn đã lái xe đi mất từ lúc nào.Cậu bé mới chỉ 4 tuổi như cậu lần đầu đối mặt với sinh li tử biệt đã thế còn là người cậu yêu thương nhất cậu nhìn mn túm tụm lại vây quanh mẹ mí mắt nặng chĩu rồi cậu rơi vào cơn mê man.Trong mơ màng cậu cảm nhận đc mẹ bên cạnh mình bà ấy xao nhẹ mái đầu cậu rồi bây lên không trung biến mất sau làn sương mờ.Cậu thì gào khóc thảm thiết cứ lao vào làn sương để tìm kiếm bóng người quen thuộc đầu cậu chảy đầy mồ hôi, rồi giật mình cậu tỉnh giấc.Bên cạnh cậu là những con người xa lạ họ tự nhận mình là ba mẹ cậu.

Chính cậu đã quên đi về cái chết của mẹ.

Hai người kia thì nói rằng họ thấy cậu ngất thương cậu nên đã nhận nuôi cậu.

Bác sĩ bảo cậu do quá sốc và sợ hãi trước cái chết của mẹ nên não bộ đã tự động xoá đi kí ức lúc mẹ chết.

Cậu chỉ nhớ rằng bản thân là người của gia tộc Oh và sở hữu năng lực vượt trội bên cạnh cậu chỉ còn người bạn thân là chú cún Harry mà thôi.Bắt đầu từ đây cuộc đời cậu mở ra một chương mới liệu nó sẽ bi thương nhuốm màu máu hay là tươi đẹp như chốn thiên đường tráng lệ mn hãy chờ chap tiếp theo nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
 
.
chap 2


Đối với cậu bé như cậu thì việc có thể sống sót được ở cái xã hội này là một điều vô cùng khó khăn.Cậu quyết định đi theo hai người kia.Cậu dù đã cố gắng mấy vần ko thể nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra trong lúc nói chuyện với Harry cậu càng bế tắc hơn khi chú ta đang cố gắng gợi lại kí ức cho cậu.

Giờ thứ còn trong cậu chỉ còn là những lời giảng dạy, cách điều khiển, sử dụng năng lực mà bố nói thôi.Cố gắng nhớ thêm một chút đầu cậu lại ko chịu đc mà nhức lên kinh khủng.

Cái cảm giác đau đớn ấy khiến cậu ôm đầu ngồi thụp xuống sàn rồi ngất lịm đi.Hai người đã nhận nuôi cậu là ông Kim và bà Jang.

Hai người họ cũng chẳng phải cái ngữ tốt đẹp gì.

Ông bà ta có một đứa con sinh ra đã có cơ thể yếu ớt máu xấu.

Và chính vì thế mà ông bà ta cần thay máu định kỳ cho con.

Mà máu của nhỏ Kim Joon( nhỏ con ai chắc mn đoán ra ha) thuộc loại máu hiếm O Rh(D) âm.

Cái hôm cậu đc người ta đưa vào viện thì bà Jang nghe lỏm đc cậu có cùng nhóm máu với con mình thế là lên kế hoạch nhận nuôi cậu.Cậu nằm viện đc mỗi một hôm rồi xuất viện do gđ kia sợ tăng tiền viện phí.Cậu đc đưa tới một ngôi biệt thự lớn gần bằng nhà mình.

________________________Tui tạm thời dừng nha tại tôi cũng ko cố nghĩ thêm đc cái chi hết á.Thật sự là sắp thi cuối kì rồi mấy bà ạ, cảm ơn mn đã ủng hộ nhưng có lẽ tui sẽ off một thời gian chắc khoảng mùng 1 dương nha tui đc nghỉ tui đăng tiếp nha Bài nhiều quá không cố nổi mấy bà ơi (⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠_⁠_⁠_⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠) cứu tui ko bt học nổi ko sợ điểm thấp mẹ tui cho tui ăn tết bánh chưng nhân chửi quáMong tui comeback mấy bà tiếp tục ủng hộ tui nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
 
.
chap 2 ( tiếp)


Bản này đã được chỉnh sửa lại

________________Tại là thấy truyện này top còn chưa xuất hiện tui thấy áy náy với mấy ổng quá nên đăng luôn hôm nay truyện kia mấy bà đợi tui xíu._________________________Cậu sống ở Busan cùng bố mẹ nuôi và việc phải tự lập là điều khó tránh khỏi.

Cậu mỗi tuần đều đặn đều phải đến bệnh viện truyền máu cho ả Kim Joon.Ả ta thì đắc ý sau khi nhìn thấy cậu đi ra từ phòng truyền máu mặt tái nhợt.

Ả vẫn vui vẻ tung tăng suốt ngày còn ba mẹ ẻ thì ném cho cậu mấy tờ tiền rồi mặc cậu làm gì làm.Cậu cũng không dám ở lại bệnh viện lâu do mấy người đó nào có đóng viện phí cho cậu, cậu không đi mau lấy đâu ra tiền mà trả người ta.Cậu lết xác về tới nhà dành dụm từng đồng để đi học.

Cậu ăn không dám uống cũng không chứ nào lỡ bỏ tiền ra đi xe về.Thật sự là cậu từ khi về ngôi nhà này chưa bao giờ được đối xử như một người con trong gia đình.Lũ người kia còn chưa từng chu cấp cho cậu một đồng mà hơn thế số tiền mà chúng cho cậu kể ra cũng là do cậu tự kiếm.Cậu làm lụng trong nhà chẳng khác nào người hầu, rồi số tiền họ vứt dưới đất cho cậu cũng là cậu dùng máu để đổi lấy.Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ cậu có một cuộc sống vui vẻ nhưng nếu họ nhìn sâu vào cuộc đời cậu thì có lẽ không còn từ nào có thể miêu tả được sự đáng thương của cậu.Cậu thật khốn khổ khi va phải cái gia đình này.Ông Kim suốt ngày đi xã giao rồi về nhà với trạng thái sau bí tỉ.

Rất nhiều lấn ông say rồi lôi cậu ra đánh đập nhưng cậu phải nhẫn nhịn do không thể phản kháng đây có lẹ là nơi duy nhất chứa chấp cậu rồi.

Giờ cậu muốn bình yên học tập sau này cậu sẽ rời khỏi nơi đây mãi mãi đề tìm lại mảnh kí ức đã mất.Rồi cứ thế cậu cố gắng cũng sống qua được 15 năm địa ngục.Trong những năm này tuy chịu không ít cực khổ nhưng cậu vẫn lạc quan không bị tha hoá khi sống trong cái xã hội thối nát này.Tại sao tui lại nói là xã hội thối nát ?Vì khi lên cấp 2 hay cấp 3 cậu đều học chung với ả chịu nhiều tiếng xấu những lời vô căn cứ.

Bị bạn bè cô lập kì thị khinh rẻ ra mặt.

Còn ả thì nịnh bợ lấy lòng bao người rồi có sự chống lưng của cha mẹ ả ta càng hống hách đặt điều rồi bắt nạt cậu.Cậu sống trong cực khổ mấy năm qua nhưng cũng đã tiết kiệm được không ít tiền.Cậu cùng Harry ngày ngày tập luyện bằng cuốn sách gia truyền trong túi sách của cậu lúc trước.Cậu vẫn chăm chỉ mỗi ngày âm thầm tập vẽ bùa rồi rèn luyện cơ thể cũng như ổn định lại sức mạnh siêu nhiên của mình tìm cách làm chủ nó( đôi khi ông ý có mấy năng lực phát sinh nhất thời nên mấy bà đừng nghĩ tui viết lộn nha, ổng có năng lục ngầm chưa đc phát hiện thôi).Hôm nay cậu vừa đi làm thêm về liền chạy vội về nhà để dọn dẹp.Vừa về tới nhà đã nghe tiếng nhỏ Kim Joon kêu oai oái🐍:" mẹ ơi thằng kia bao h về thế ạ còn đói lắm rồi cái thứ bần hèn đấy làm cái gì mà lâu thế ko biết"👹:" thôi Kim Joon ngoan tí nó về mẹ sẽ đánh cái thứ hạ đẳng đó cho con xem nhé"🐍:" dạ yêu mẹ nhất"Cậu đứng ngoài nghe hết cuộc đối thoại cậu nhẹ nhàng mở cửa sau khi ổn định hơi thở do chạy mấy trăm mét từ chỗ làm qua chợ mua đồ rồi xách về nấu ăn cho bọn họ.Cạch🌻:" còn chào mẹ"Cô ả nhìn thấy cậu liền nói:" mẹ~~~~"👹:" rồi rồi"Nói xong bà ta ném thẳng cái điều khiển trên tay vào người cậu.

Cậu bị ném vào cánh tay đau mà không dám nói👹:" cái ngữ m ở ngoài làm gì mà giờ mới vác mặt về"🌻:" còn xin lỗi công việc hôm nay hơi nhiều"Cậu vội té lẹ vô bếp làm đồ ăn.Tối đến khi cậu nấu xong thì ông Kim cũng về, ông ta lảo đảo bước vào trong nhà.

Từ người ông ta cậu ngửi ra mùi rượu hắc nồng vô cùng khó chịu.Cậu ra xem thì ăn ngay một cú đánh vào đầu.

Bình rượu trên tay ông ta vỡ tan đầu cậu bắt đầu chảy máu.

Tay chân cậu bủn rủn cậu không hiểu sao mỗi khi thấy máu cậu lại không thể đứng vững.

Như có sự thôi thúc nào đó cậu lấy hết sức bình sinh đẩy người đàn ông đang ghì chặt mảnh thủy tinh lên tay mình.Bà Jang đi xuống chẳng hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành gì mà xồng xộc đi tới tát vào mặt cậu một cái thật vang.Cậu đau đớn nằm trên một đống mảnh chai vỡ.Bà ta dẫm lên người cậu khiến những mảnh thủy tinh càng ghim sâu hơn vào từng thớ da thớ thịt của cậu.

Cậu cứ ngỡ ràng nó đã chạm đến tận xương của mình rồi.👹:" người hầu đâu ra đây lôi cậu ta xuống tầng hầm rồi lên bảo tiểu thư ăn cơm trc đi với lại đưa lão già đi nghỉ ngơi chút đi"Đám gia nhân :" dạ thưa bà"Rồi những việc bà sai bọn hắn làm rất nhanh chóng.Đang mất đi ý thức cậu cảm nhận được một làn nước lạnh lẽo hất thẳng vào thân mình.Lờ mờ mở mắt cậu thấy bà ta ngồi trên ghế đắc ý mà đổ nc lạnh lên người cậu.Rồi đêm đó từ trong gian phòng tối om vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của cậu.Ông Kim sau khi tỉnh rượu đi xuống nhìn cậu đang mặt mũi bầm dập sưng đỏ chẳng những ko thương mà thuận chân đá cậu mấy cái.Cậu nằm trên đất mơ hồ nghe đc hai người họ nói chuyện 👺:" này bà mai cta chuyển nhà quá Seoul sống cta cần lập hôn ước với lục thị( 8 top nha mấy bà 2 anh nữa ở đâu hổng có bít)"👹:" hừ ông lôi kéo đc đấy"👺:" cta sẽ để Kim Joon tiếp cận họ rồi moi tiền.

Hừ còn mình xinh vậy tôi không nghĩ bọn chúng lại vô tâm vô phế không nhìn tới"👹:" mai chuyển có sớm quá không"👺:" ko đâu tại mai sẽ có buổi tiệc do lục thị tổ chức để kỉ niệm thành lập công ty cta đc mời cần đến để tạo ấn tượng tốt."👹:" uk vậy tối nay tôi phục vụ ông thưởng cho ông chút"👺:" đúng là vợ ta"Hai người kia cứ ân ân ái ái quên mất đứa con đang nằm trên đất mặt mũi bầm dập máu chảy ko ngừng đỏ cả mảng lớn.

Cậu choáng váng rồi ngất lịm đi hơi thở yếu dần.Bên kia khác hoàn toàn với hoàn cảnh của cậu đang nằm thoi thóp trên vũng máu bọn hắn vẫn đang ân chơi sa đọa ở club.🐶:" này mai có tiệc đấy"🦊:" uk nghe bảo có cả hôn thê tương lai của bọn mình hay sao á"🦉:" t ko muốn kết thúc thời ăn chơi này đâu"🐻:" thôi cố xíu"🧀:" cứ kệ mẹ con hôn nhân thê ở nhà mình đi chơi có sao đâu"🐻:" ê mà sáng mày báo mình nghỉ chưa"🦊:" chưa"🐬:"mẹ"🦊:" mày sao đấy "🐬:" coi nó kìa nó còn chx xin nghỉ đó"🦊:" thì mọi ngày mình cũng có xin đâu toàn cúp tiết ko mà"🐬:" ừ nhờ"All:"🙂)) quê~~~~~"🐬:" câm m* mồm vào"Bye mn nha❤️❤️❤️❤️
 
.
❤️💓❤️(⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠♥


Theo tinh thần đón tết dương lịch thì tui chúc mấy bà năm mới vui vẻ nha yêu mọi người nhiều.

Mong rằng trong năm mới tui ra được nhiều truyện mọi người ủng hộ nhiều.

Cũng trong năm mới này chúc tôi cùng các bạn đều có thể gặp nhà bão thành công trong sự nghiệp học tập và công việc nha.

NĂM MỚI VUI VẺ 🎊🎊Vạn sự như ý, ấm no hạnh phúc nha các bạn iE của tui ❤️❤️❤️Tempest thành công, năm 2024 bùng nổ chơi cho anti nó nhức mắt
 
.
chap 3


Harry tối đó đi khắp nơi tìm cậu cuối cùng lại trốn mãi mới chui vào tầng hầm cậu đang bị nhốt được.Nó tiến tới liếm nhẹ lên trên mặt cậu cố gắng để cậu thức dậy.

Cậu cảm thấy mặt mình ươn ướt cũng cố gắng gượng người tỉnh dậy.Cậu xoa nhẹ đầu nó bằng đôi bàn tay nhuốm máu và chi chít những vết thương miệng nở nụ cười chua chát mang ý an ủi.- cậu đến đây với mình hả Harry- cậu ổn chứNó đưa tay sờ nhẹ lên những vết thương trên người cậu hỏi với giọng lo lắng- nếu không thể trụ nổi thì đừng cố gắng nữa tôi không muốn nhìn thấy cậu thế này mãi họ đâu coi cậu là gia đình- nhưng nếu từ bỏ tôi và cậu sẽ đi đâu đây là nơi cuối cùng có thể dung nạp chứa chấp tôi rồi.

Một đứa không có kí ức gia đình không có gì trong tay ngoài một chú chó và ít kinh nghiệm sống liệu có thể sống sót nổi với cái xã hội hiểm nguy ngoài kia sao.

Tôi không sao khi bào tìm được người thân khi tôi đã hết nhiệm vụ với chính cuộc đời của mình tất cả sẽ kết thúc sớm thôi.- nhưng nếu cậu không thể tìm ra họ chẳng nhẽ cả đời này chúng ta sẽ mãi sống trong cái địa ngục này sao- không!

Đến lúc tôi 18 tuổi cái tuổi không cần đến người dám hộ nữa mọi thứ sẽ kết thúc tôi sẽ dùng số tiền mình có để đưa cậu tới một nơi xa chúng ta sẽ cách càng xa càng tốt nới này- haizz không khuyên được cậu vậy mai cậu có thể dậy được không - chắc là sẽ ổn thôiCậu gắng sức đứng dậy lết ra cửa phòng chào hỏi mấy anh canh phòng.Bọn họ cũng chẳng phải người xấu xa gì hỏi thăm cậu dăm ba câu cũng thả cậu về.

Bế theo Harry về cái phòng xập xệ sau nhà não cậu dường như trắng toát chả thể nghĩ thêm gì thì như có một sự thôi thúc cậu lại phải bật dậy mà vệ sinh cá nhân( chắc do mê đẹp hen, xấu là không ai thích đâu bin sợ lắm)Mới 4h30 sáng cậu lật đật bò dậy đi dọn nhà nấu cơm.

Chuẩn bị xong mọi thứ mới dám đến nơi làm thêm, cậu hôm nay không cần đi học do đã xin nghỉ để tối nay dọn nhà.

Công việc thì lu bu vậy mà còn dọn đi gấp khiến cậu không chuẩn bị kịp hôm qua trước khi ngủ cậu mới nhắn xin nghỉ với chủ sáng dậy vẫn chưa thấy người ta nhận tin nhắn.Đạp cật lực trên chiếc xe đạp mới thuê ở tiệm, cậu kít mạnh phanh nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong tiệm mới 6 rưỡi sáng.

Lật đật chạy vào trong làm phần công việc của ngày hôm nay thật nhanh chóng cốt cũng là để lấy lòng người chủ này mong họ trả tiền lương nhiều chút để cậu chống chọi với những mặt hàng tại thủ đô hoa lệ_Seoul.Khoảng 8h sáng điện thoại cậu toàn là tiếng tin nhắn thúc dục với lời lẽ đe doạ.- mày có nhanh lên không thằng kia_ bà Jang nhắn- mày có nhanh lên không _ ông Jang - sao anh có thể lề mề đến thế chứ đúng là thứ nghiệt súc_ ả ta nhắn-Tao với bố con nó sẽ đi trước định vị tao gửi cho mày rồi nhớ đến đúng chỗ quan trọng là đừng làm mất mặt tao_ ông Kim nhắnCậu nhìn dòng tin nhắn nhưng cảm xúc dồn dập lo sợ tự nhiên bị cắt ngang bằng một nụ cười lạnh.Cái câu đừng làm mất mặt tao rõ ràng ám chỉ cậu phải che giấu nhưng điều họ đã làm tối qua với cậu.Cuối cùng ông chủ cũng tới cậu lễ phép cúi chào cả thân mình khép nép kèm theo chút cảm xúc rối bời, bàn tay bất giác bấu chặt vào nhau quan sát theo từng cử động của người trước mặt.

Người chủ cũng lẳng lặng đi tới quầy tính tiền sau đó cất tiếng- nhà cậu có chuyện gì sao - a hả à à nhà em á- ừ chẳng nhẽ nhà tôi- dạ em cùng...gia đình chuyển tới Seoul sống ạ- tiền lương tháng này của cậu là 8 triệu( tiền việt he tui lười đổi)cầm lấy cố gắng sống tốt- dạ sao lại nhiều vậy ạ- thì cứ cầm đi còn lại tôi thưởng thêm- dạ em cảm ơn anhCậu đúng là chẳng thể ngờ anh chủ lạnh lùng luôn quát tháo nhân viên ngày thường lại có mặt tốt bụng đến thế.

Nghe cậu khi nói đến hai từ gia đình cộng thêm việc quan sát cậu mấy tháng qua anh ta cũng đủ biết cuộc sống của cậu thật không dễ dàng gì.Lướt thật nhanh bằng chiếc xe đạp trên đường cao tốc cậu phóng nhanh quá tạt đầu xe máy siêu ngầu rồi xuýt hôn mặt đường nhưng may sao vẫn đánh lái kịp.Về đến nhà cũ thấy mọi người đều đã đi hết nên cậu cũng thu dọn nốt đống đồ của mình, cả gia tài của cậu cũng chỉ có mỗi mấy bộ quần áo đã sờn vài, không thì cũng đã phai màu.Cậu bế theo harry đứt ruột mà tiêu chút tiền cho phí đi lại.

Lần theo định vị cậu gần như dắt theo một chú chó và chiếc vali nhỏ lượn khắp Seoul tráng lệ.Hoa mắt cả buổi sáng đi tìm cuối cùng cậu mới tìm được ngôi nhà mà bà Jang vừa gửi hình qua, mụ ta cố tình gửi sai địa vị sau đó mới gửi lại khiến cậu đi lại muốn rã cả đôi chân.Khi cậu vẫn ngơ ngác dắt theo harry trên đường lúc sáng có vài tên( cụ thể là mấy ông công) đã chú ý tới cái bộ dạng bịt kín mít từ đầu tới chân của cậu quả thật là có chút ấn tượng sâu sắcBài bai hôm nay đăng truyện ở đây truyện kia mai đăng nha mấy bà
 
.
chap 4


Giờ đã là 4h chiều trời vẫn còn chút nắng ấm cuối ngày.Sau khi lấy lại dưỡng khí cậu đưa mắt nhìn ngôi nhà trước mặt không dấu nổi ý cười.

Dưới cái nắng chan hoà buổi chiều tà hiện lên một cậu thiếu niên trẻ trên môi nở nụ cười đẹp đến nào lòng.

Từng đường nét thanh tú ấy khiến cho con người ta một khi nhìn vào thì khó mà dứt ra được quả thật là mỹ nam trong truyền thuyết hiếm thấy khó tìm.Đi vào nhà trong cậu nhẹ nhàng đặt chú cún xuống để nó thăm thú nhà mới.

Từ trong phòng khách vọng ra tiếng nói chanh chua của bà Jang:" đã là mấy giờ rồi tìm có cái nhà mà cũng lâu mày đúng là thằng vô dụng, mà nhớ đấy mai là đến kì rồi về sớm rồi ra bệnh viện theo địa chỉ tao gửi để rút máu"Cậu cũng theo thói quen hờ hững đáp:"dạ"Bà Jang tiếp tục:" phòng của mày ở cái kho sau nhà ra đấy sắp xếp đồ đạc rồi vào nấu cơm đi.

Hôm nay cũng là ngày mày nhận lương đúng không đem đưa tao 3 triệu nhanh"Việc bà ta biết cậu làm thêm đã lâu rồi số tiền lương của cậu buộc phải cống cho bả 70-80% mỗi tháng.

Cậu không còn cách nào chỉ biết nghe theo không thể phán kháng đành lực bất tòng tâm.

Mỗi tháng cậu được trả 5 triệu nhưng tháng này ông chủ tốt đã thưởng thêm 2 triệu kinh tế của Hanbin rộng lên nhiều.Nghĩ đến đây lại thấy vui vui cậu lấy tiền ra đưa bà Jang luôn không chần chừ.

Lúc chuẩn bị tót ra sau nhà thì cậu cảm nhận rõ có điềm sau lưng, không kịp phản ứngBụp!Nguyên một túi đồ bay thẳng vào mặt cậu làm cậu suýt sml,bà Jang lạnh giọng kêu:" đồ đấy tối mặc vào không người ta lại bảo cái nhà này ngược đãi mày, mặc cho cẩn thận nó mà hỏng hay bị sao là mày cứ đợi đòn đi là vừa"Tay nhỏ xoa xoa vùng đầu vừa bị tác động mạnh cậu nhặt cái túi quần áo bị vứt dưới sàn lên không nhịn được nghĩ thầm:*đau vãi cả lồ...lồng đèn 🙂) *Ra đến sau nhà nhìn căn phòng mình sẽ phải ở cậu đơ ra vài giây.

Trước mặt cậu không chắc thật sự là một cái phòng hay không, nó xập xệ, lôi thôi và tồi tàn đến đáng thương.

Cảm tưởng như cái kho này đã nghìn năm chưa động tới khi mà trên bề mặt bức tường đồ đạc đều đóng một lớp bụi dày.

Cậu vừa vào đã động làm cho bụi bẩn bay tứ tung, nó khiến cậu phải bụm miệng ho vài cái.

Nhìn cái khung cảnh trước mặt cậu chép miệng mấy lần rồi than trời:" Ác đạn thật chứ cho cái phòng ít nhất mình quý tộc thì dọn hộ cái phòng đi để nó thế này xong cho con ở mới hay"Thôi thì cậu lại lai lưng ra dọn phòng xong sớm còn được nghỉ.

Theo đúng dự tính là cậu đã nằm ngủ thẳng cẳng tới tận tối muộn rồi nhưng giờ lại phải dụi mắt với đống bụi và căn phòng lộn xộn này.Loay hoay cả buổi trời cuối cùng cũng xong xuôi, cậu ngồi nghỉ nhìn ngắm nơi ở ọp ẹp của mình sau khi thêm đồ đạc vào lại càng nhỏ hơn.

Nhưng cậu cũng lạc quan lắm tận dụng hết cỡ diện tích trong phòng để để đồ, phòng ấp cũng thông thoáng hơn rồi cậu đặt chiếc lưng đã bị tra tấn cả ngày trời lên chiếc giường đơn bé xíu.

Chưa được một phút cậu đã vào giấc, cả một ngày hoạt động không ngừng nghỉ đây là giây phút hiếm hoi cậu có thể chợp mắt, tối còn phải đi tiệc nữa mà.Ngủ được đâu đó tầm khoảng 2 tiếng cậu bị tiếng quát trên nhà gọi dậy."

Thằng Hanbin đâu rồi thay quần áo chuẩn bị đi, bọn tao không chờ mày đâu"Vừa tỉnh giấc cậu đã cầm túi quần áo đi thay trải truốt các kiểu mất ít phút cậu phóng lẹ ra xe.

Vừa bước ra đã bị bà Jang hạnh hoẹ:" mày lề mề nó vừa thôi, đúng là cái loại ngu si, cái ngữ mày có nước tao cho ở nhà chứ đi đâu"Cậu ngồi lên xe chỉ dám thở dài trong lòng:* thì nào ai muốn đi đâu"Ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài cậu có chút choáng ngợp bởi những khung cảnh tại Seoul tráng lệ.

Thật tiếc khi harry không thể cùng cậu ngắm nhìn nó.

Cậu lạc lối trông những toà cao ốc chọc trời với ánh đèn lấp lánh hờ mọi thứ có vẻ mới lạ.Kít!Chiếc xe đen tuyền của gia đình ông Kim dừng trước cửa một toà nhà tráng lệ.

Bên trong tiếng nhạc vọng ra từ ngoài nhìn vào cũng đủ thấy bên trong là một bữa tiệc lớn vô cùng trang trọng và lung linh.Cả nhà cậu bước vào gần như cướp đi mọi sự chú ý, bà Jang khoác lên mình một chiếc đầm sang trọng bên ngoài là chiếc áo lông trắng ting.

Cô ả Kim Joon hôm này cũng đặc biệt diện một chiếc áo đỏ ôm sát người để phô ra những đường cong tinh sảo.

Ông Kim thì bỏ đi nét say sỉn thường ngày hôm nay ông trông đĩnh đạc hơn trong bộ vest đen thời thượng.

Riêng cậu nhận được nhiều sự chú ý hơn hẳn.

Bà Jang cứ tưởng rằng cậu sẽ mờ nhạt khi đứng cạnh gia đình họ khi ai cũng có sắc màu rực rỡ nhưng ngược lại cậu đã làm cho người khác phải dừng ánh mắt trên người mình.

Cậu diện một thân vest trắng tinh khiết như đoá thiên sơn tuyết liên vừa lạnh lùng cao quý lại mang theo vẻ nhã nhặn làm người ta muốn với tới cũng không thể.Trông về tổng thể cậu nổi bần bật giữa mấy cái áo đầm hoa hoè chói mắt kia.Nhưng điểm trọng tâm ở đây là trong khi mọi người ai cũng trang điểm lộng lẫy trải truốt ngọn ngàng còn cậu thì kín mít khẩu trang ôm kín mặt che đi làn da láng mịn hằn những vết bầm.

Chiếc kính râm làm điểm sáng tăng thêm vẻ điển trai cho khuân mặt nhỏ nhắn của cậu giấu đi cặp mắt to tròn long lanh bị đánh cho sưng tấy bầm tím.Cậu mang theo nét lạnh lùng, khó gần bí ẩn tựa như người ở tầm cao, không ai có thể sánh bằng.Vừa bước vào bừa tiệc gia đình kia đã vội vội vàng vàng đi bắt chuyện kéo quan hệ để mặc cậu bơ vơ giữa đám người náo động bàn tán.Do sáng dậy sớm lại thêm cái việc hoạt động cả buổi trời mới chợp mắt nghỉ ngơi được mấy tiếng làm cậu có chút uể oải mà cố tiếp cận cái ban công với dụng ý muốn hít tí khí trời cho thoải mái đầu óc.Mới chạm nhẹ tay vào lan can tay cậu đã bị tra tấn bởi xúc cảm lạnh buốt từ thanh kim loại.

Đón vào người từng đợt gió lạnh cậu khẽ khàng thở ra từng đợt khói trắng phà vào không trung.

Từ chỗ cậu nhìn lên trăng hôm nay thật đẹp vừa tròn lại vừa sáng.

Hiếm thấy thật đấy tự bao giờ mà nơi phố thị xa hoa lại có thể chiêm ngưỡng được cảnh trăng lung linh thế này?Chớp mắt một cái lại thấy những bông sao nhỏ lấp lánh in hằn lên bầu trời đêm như bức thảm nhung vậy.

Đang ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt mỹ này bỗng từ đâu ra một chú mèo sở hữu bộ lông đen tuyền trông vô cùng cao quý, sang trọng.

Không biết thú cưng nhà ai đem tới mà lại nhảy bổ vô lòng cậu quấn quýt.

Thôi thì đẹp nên tha cậu ôm nó vào lòng mà sưởi ấm hỏi han:" mi đi đâu đây"Mèo nhỏ đáp lại giọng có chút cao ngạo:" ta đây là đang đi tìm chủ nhân thấy cậu ở đây một mình thương hại nên đến bầu bạn cùng"Thật ra là do người cậu vốn có một thứ mị lực kì lạ vô cùng thu hút đối với các loại động vật nó cũng là bị cậu thao túng mà đến nhưng vì cái tính không biết do ai dạy mà vô cùng khinh người.Cậu lấy ngón tay vuốt nhẹ mũi nó mà nói:" hừ mạnh miệng"Mèo ta cũng khá ngạc nhiên nhìn cậu:" hiểu tôi nói gì hả cũng được phết đấy"Cậu lục túi lấy ra một miếng bánh tự làm đưa nó:" hiểu thì sao ăn đi ngon lắm"Nó dè chừng nhìn miếng bánh cậu đưa nhưng khịt khịt mũi vài cái nó không kìm lòng được mà cắn một miếng.

Nhìn thôi đã thấy ngon ai ngờ ăn vào mới biết đúng là mĩ vị.

Cậu thấy nó ăn ngon vậy mới tiếp lời:" ngon quá ha tao đặc biệt chế biến cho Harry đó nó mà biết mày ăn mất thể nào cũng goà ầm lên cho coi"Con mèo kia chả thèm để tâm chuyên chú ăn mặc cậu vuốt ve ôm nó trong lòng.Tuy là trời đẹp thật nhưng có lẽ cậu đã quá lơ đãng khi không để ý thấy ban công bên cạnh có một nhóm sáu người đang âm thầm đánh giá:" thú vị"Một tên cho hay:" con mèo kia trước giờ khó tính trong việc ăn uống nhìn người hoá ra cũng có ngày này"Một tên khác chen lời:" cậu ta cũng đẹp quá không biết con cái nhà ai" Lại thêm một tên có vẻ đĩnh đạc chỉnh lời:" đừng bát nháo đang trong tiệc, sắp đến giờ rồi đi thôi"" Ờ thì đi"----------Hết roài mai tết nguyên đán rồi tui sẽ có lì xì nà
 
.
chap 5: lì xì tết 🧧


Bên trong khi mấy người kia chuẩn bị xong tất cả mọi thứ thì cũng là lúc MC bữa tiệc cất tiếng nói:" kính thưa các quý vị đại biểu kính thưa các ông các bà các cháu các chắt các cụ các kị đã tham gia buổi tiệc ngày hôm nay.

Tôi tên là...

Thay mặt gia đình lục gia gửi đến các vị lời chào thân thương và trân trọng nhất.

Hôm nay mục đích chúng ta đứng đây ngoại giao là phụ dự tiệc chọn bạn đời cho các thiếu gia của ngài Hwang ( bố lục gia, vì các thiếu gia được ông Hwang nhận nuôi).

Và bây giờ đây tôi xin trịnh trọng mời quý vị hướng mắt về phía cửa lầu trên để trào đón các nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay"Từ trên lầu sáu người con trai đẹp tựa ánh trăng sáng họ như xé truyện bước ra mỗi người một vẻ, người trưởng thành, kẻ tinh ranh không trùng lặp lại vô cùng lôi cuốn.

Sáu người bọn họ gần như đã làm cho tất cả đàn ông hổ thẹn.

Nhưng biết sao giờ họ vẫn không bằng cậu.

Khoác trên mình là những bộ âu phục phẳng phiu, sang trọng ai mà ngờ được họ từng là những đứa trẻ mồ côi lưu lạc đầu đường xó chợ bị người đời cười chê khinh khỉnh được ông Hwang thương xót nhặt về nuôi dưỡng.

Nhưng có vẻ sống trong nhung lụa họ tưởng cuộc sống mình đã quá khổ bây giờ có ông Hwang chống lưng họ có thể mặc sức tung hoành trả thù đời.

Cứ thế những chàng trai ấy về sau càng khinh đời bỏ bê việc học chả trú tâm vào gì mà chỉ biết bar pub, bắt nạt, bạo lực.

Vậy ông Hwang không ngăn?

Haizz ông có biết cái chi mô nó giấu kín hơn cả ma giấu nữa.Thôi quay lại chút ông Hwang trên mặt mang theo vẻ phúc hậu có hơi khắc khổ đi trước dàn công lịch thiệp.

Cậu từ ngoài nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ mà nói với chú mèo trong tay:" thấy gì chưa người ta sướng quá không như tao với Harry gặp gay cái của nợ gì đâu, phải công nhận là mấy cái thằng lục lục gì đấy đẹp ha bây, ông Hwang cũng đẹp nữa tao mới đọc báo hôm qua xong thấy ông ý giỏi vãi nho có gì tao học hỏi bây ạ"Nó đang dúi sâu đầu vào lồng ngực ấm áp của cậu cũng phải ngẩng lên chen vài lời:" hừ mê zai quá nhưng mà Harryaf thằng nào nhắc quài zị thì có biết người ta đâu"" Ủa chưa kể hả"" Chưa cha"" Sao mà tính hay cọc quá à"" Sao thích zề"" Thì giờ kể nè được chx"" Ok tạm chấp nhận kể đê"" Chuyện thì là...ậm ừ...là cái...sao ta...ờ...nó là nó...ờm...cái kiểu...sao ta...ờm..."

" Khoan đi xí dừng, dừng ngày nghe chưa sao zị anh sao zị sao mà nó cứ hỏi tới hỏi lui zị thui ngay dùm tui không kể nừa bây khoải nha "" Đó muốn kể mà không có cho ác đạn thật chứ"" Ác cái đầu gối tao nè"" MẸ nó...đẹp ghê""Gì?"

" Kìa mẹ nhỏ kia kìa đẹp""Con CHÓ...là một loài động vật tao ghét"" Ok tao nghĩ là mình đẹp cái chủ đề xàm xí này được rồi đấy"" Ừ "Con Lulu lấy chân xoay mặt cậu lại phía bọn hắn nói:" quay lại chuyện chính đi bé"Ờ thì chuyện chính giờ tới cái khúc em quay cuồng trong mơ hồ rồi nè.

Cả đám trai gái bắt cặp với nhau vui vẻ mà khiêu vũ xoay qua xoay lại cậu không bắt kịp tiết tấu mắt đã đảo như rang lạc tự bao giờ.

Thôi thì sắp qua năm mới đây là chap cuối của năm nay rối tới đây là năm giáp thìn mình chúc các bạn luôn vui tươi tràn đầy sức khỏe, hạnh phúc bên gia đình người thân.

Là trái thì ngày càng đẹp ra,là gái thì xinh đẹp bội phần, là học sinh thì chăm ngoan học giỏi có nhiều điểm tốt, là người đi làm thì không gặp áp lực, tiền vào như nước tiền ra nhỏ giọt .Chúc mọi người năm mới bình an phát tài hạnh phúc 🎉🎉
 
.
chap 6


Một lúc sau chú mèo nhỏ chạy vọt đi để lại cậu vẫn đứng đó thẫn thờ nhìn những đám đông náo nhiệt trong phòng mà thở dài.

Ước gì cậu cũng vô tư, thoải mái như thế.Tự cô lập mình khỏi xã hội ồn ào những lời ra tiếng vào sôi nổi cậu lại khẽ nở nụ cười sau lớp khẩu trang kín mít.

Trong cái ánh đèn sáng chói cậu đặc biệt nổi bật toả sáng như vì sao xa.

Việc gì phải tiêu cực cậu tia mắt qua cái bàn tiệc trưng ra bao đồ ăn bắt mắt rồi tiếp cận nhanh chóng.

Bàn tay thon dài thoăn thoắt lấy từng chiếc bánh nhỏ đặt lên đĩa toan tính sẽ trốn ra ban công một mình một thế giới yên tâm thưởng thức mỹ vị.

Xoảng!Vừa bê được đĩa bánh lên chưa kịp nhấc bước đã có người đâm sầm vào cậu tiếng cốc rơi đĩa bát vỡ toang chói tai vang lên.

Loang lổ trên bộ vest trắng tinh của cậu là vết rượu vang đỏ như máu.

Cả người cứng đờ cậu hốt hoảng trong đầu chỉ tồn tại một suy nghĩ:*chết mẹ tôi rồi quả này là toang thật rồi ựa con điên ấy sẽ lại đánh nữa cho coi ask tức*Người đối diện cậu là một cô nàng khá xinh xắn mặc áo hồng cánh sen rối rít xin lỗi nhưng trong lời nói cậu nghe ra có phần giả tạo, đay nghiến:" a xin lỗi xin lỗi cậu nhiều nha đồ cậu thuê mà tôi lỡ làm bẩn rồi phải làm sao đây cậu sẽ phải trả tiền bồi thường đó ài đúng là khổ thân hay cầu xin tôi đi tôi đền thay cho"Nghe là biết cố tình rồi nhưng quanh hai người chẳng có ai họ vội né rắc rối rồi nên không thể nghe được những lời nói thì thầm của ả kia.Cậu cũng khinh khỉnh đáp lại:" mồm chó thì đừng có ba hoa bố đếch cần m bố thí, mẹ bố con điên"Cô ta lườm cậu một cái rồi khoé miệng nâng lên, ả ta ngã người ra sau rồi khóc toáng lên:" hức tôi xin lỗi cậu tôi đã sai rồi lần sau không dám động vô cậu nữa"Cả không gian tĩnh mịch bỗng rộ lên tính xì xào bàn tán:" Nhìn tên kia kìa đúng là loại trơ trẽn, ích kỉ người ta chỉ lỡ tay thôi mà"" Cái loại không đáng mặt đàn ông vũ phu"" Trên đời còn tồn tại người như nó nữa hả mô phật"" Amen"" Rõ ràng tôi thấy cô ta tự ngã mà"" Cậu nhóc xinh xắn như kia làm sao có thể đẩy ngã con thần kinh kia được"" Nếu muốn sống thì im lặng đi cô ta là con gái của ông Park tập đoàn thực phẩm lớn thứ 5 toàn quốc đấy"" May cho cô ta có chống lưng không tôi sớm đã vạch trần cô ả rồi"" Không được không thể để cục mochi mềm mịn kia chịu oan ức được tôi sẽ lập nick ẩn danh đăng bài bốc phốt""Tui vô bình luận ủng hộ hen"...Mặc kệ cô ả gào thét như bị chọc tiết đằng sau cậu chạy vội đi tìm phòng thay đồ.

Vừa đi trên dãy hành lang tràn ngập ánh đèn cậu vừa chửi thề trong lòng:* má nó chứ còn mặt lồn đấy thế này thì giặt kiểu mẹ gì địt mẹ nó xui tận mạng mới đau chứ*Đi được một lúc đập vào mắt cậu là biển chỉ dẫn tới phòng thay đồ nam.

Chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều cậu đâm thẳng vào một trong hai phòng có sẵn mà không để ý bên trên có chú thích • Thiếu gia lục gia•.Trước khi cậu đi bọn hắn_ đám người ngoài bạn công đã bị thu hút bởi tiếng khóc chói tai của cô ả Park Min Jae.

Quay lại đã thấy cô hoa khôi trường mình mà bọn hắn đang quen đang nằm rạp dưới chân cậu.

Bọn hắn vừa tiến tới dỗ dành ả cậu cũng bỏ đi cùng lúc.

Khoảng ít phút sau bọn họ đã có kèo đi bar đến 11h khuya ( hiện tại mới 8 rưỡi nha).

Cô Min Jae kia thì không muốn thay đồ nên mặc vậy ngồi ngoài đợi bọn hắn thay vest ra để đi.

Bước chân nhanh chóng lại biết rõ đường đi chỉ không lâu sau bọn hắn đã đứng trước phòng thay đồ.

Cậu chàng cao nhất nhóm_ Eunchan mở cánh cửa phòng ra đập vào mắt hắn và 5 người đàn ông đằng sau là một người con trai đang từ từ cởi áo để lộ ra bờ vai mảnh khảnh nước đã trắng mịn.

Bị cơn tức và nỗi lo bị đánh làm cho phân tâm cậu không hề phát giác ra sự tồn tại của 6 con cáo già ngoài cửa đang rình rập chú cừu non là mình.

Bọn hắn khép cửa lại chỉ để lại một khoảng trống nhỏ để vừa đủ sáu người có thể chiêm ngưỡng thân hình của người trong phòng.Cậu xoay người lại trước dàn treo quần áo tìm kiếm một chiếc thật vừa người.

May mà quần không bị sao không thì...

Hanbin ngắm nghía các kiểu cuối cùng cũng miễn cưỡng chọn ra một chiếc áo nhỏ nhất những vẫn khá rộng với cậu.

Cả người đầy vết thương đang được quấn băng cẩn thận vừa bị hất rượu lên người giờ rượu ngấm vào vết thương khiến cậu vừa đau vừa xót.

Sau cánh cửa thấy cậu bị thương nặng vậy bọn hắn cũng có chút ngạc nhiên nhưng quan trọng là đã thấy được những điều mình muốn trên cơ thể cậu.

Nước da trắng hồng ấy cơ bụng rõ ràng trên chiếc eo thon gọn ấy cả cái xương quai xanh lộ rõ lại làm tăng thêm hảo cảm của bọn hắn với cậu.

Sau khi thay đồ xong cậu bước ra bên ngoài bọn hắn nhanh chóng trốn đi.

Thấy cậu đi xa bọn hắn lại bàn bạc, cậu trai có giọng trầm nhất nhóm _ Taerae cất tiếng:" em thấy cậu ta được đấy không biết con cái nhà ai"Đáp lại Taerae là một người lớn tuổi nhất hội năm nay đã 17_ Hyeongseop:" có vẻ cuộc sống không ổn lắm thấy cũng bị thương nhiều"Cái cậu nhìn có vẻ khá yếu nhưng lại là thằng nguy hiểm nhất_ Hyuk dựa lưng vào tường tay đút túi lạnh lùng buông câu:" hừ nó chắc gì đã khổ bằng mình lúc trước thương hại cái chó gì.

Mà hình như câu này quen quen mày nói 2 lần rồi đấy cú ạ"" Mạnh miệng gớm nhỉ Hyuk"Hyuk:" mày im mẹ nó đi dùm tao cái Hwarang"Hwa:" ok bạn là nhất vậy tôi câm chầu tối nay bạn bảo nhá"Hyuk:" chó này bớt dụ"" Cũng lâu phết rồi đấy đi thay đồ rồi ra đi"Seop:" thôi lẹ đi thằng Lew căng rồi đấy"Lew:" anh hộ em phát lì như trâu"Seop:" nhanh lên chầu này tao bao không nhanh hết suất"All:"ok đợi tí"Qua quên không đăng giờ có lịch trong ba tuần tới có thể tui sẽ ra 2 chap một tuần.

Chủ nhật thì cố định rồi còn một chap nữa có thể rơi vào thứ 3 hoặc 7 tùy vào thời gian biểu của tui ha không tui bận quá thì có thể cả tuần ra một chap thôi mọi người thông cảm nha
 
.
chap 7


Trong barTiếng nhạc xập xình, anh đèn nhấp nháy chớp tắt chớp tắt một cách chói mắt, hoà vào dòng người sôi nổi đang feel theo điệu nhạc bọn họ tay cầm ly vừa trò chuyện vừa nhảy.Hyuk:" baby hôm nay em đẹp lắm"Nghe hắn buông lời cô ả Min Jae ngại ngùng nũng nịu:" anh cứ trêu bé thôi ý~~"Ôm ả vào lòng Hyuk ngồi lại vào ghế nói chuyện phiếm với bọn còn lại.Còn bên cậuCậu chạy lẹ về nhà trước nhắn tin cho bà Jang, bà ta cũng chẳng để tâm lắm cứ vậy cho qua rồi tiếp tục nói chuyện với mấy bà bạn.

Động não cậu cố tìm ra cách xoá đi cái vết rượu vang trên áo.

Dù đã cật lực cứu chữa nhưng cậu đành buông câu:" tôi đã cố gắng hết sức nhưng chiếc áo không qua khỏi "* lại bị đánh rồi*Chạy ra đường mua băng bông để dự trữ đồng thời cậu mua thêm thuốc ngủ, trầm cảm để chữa bệnh.

Harry từ ngoài đi vào niềm nở nói cười với cậu:" ya về sớm dữ vậy bạn"" Có chuyện mới về sớm đó"" Chuyện gì kể nghe"" Thôi đừng quan tâm đi chơi không bây tao dẫn đi""Ok đi"Vừa bước ra khỏi nhà cậu bỗng khựng lại mấy giây:" ê mày có thấy cái gì thiếu thiếu sai sai ở đây không ba"Harry thản nhiên đáp :" thiếu gì mày hâm hả"Cậu hoảng hốt cất tiếng khiến harry giật mình:" chết rồi ry ơi con Nicho nó vẫn ở Busan tao quên bà nó mất không đem theo"( Nicho là một con mèo hoang mà cậu phát hiện ngoài cửa bệnh viện lúc 4 tuổi và quyết định nhận nuôi nó.

Còn Harry_ chú chó sinh cùng ngày nhưng trước cậu mấy giây do là con của cún cưng nhà họ Oh thấy có duyên nên để bin nuôi từ khi mới sinh.

Cả ba vô cùng thân thiết và không bao giờ quên nhau hay để ai cô đơn🙂).

Được cái Ni nhận sau nên bà Jang không cho về nhà ở cùng.

Cậu cho nó ở lại cửa hàng làm thêm của mình.

Do thêm bé mèo dễ thương hút khách lại thông cảm cho hoàn cảnh của cậu nên anh chủ cũng không phàn nàn gì.)Harry nhìn cậu cậu nhìn nó, mắt đối mắt nó mới nói:" chậc có thế mà mày cũng quên nữa đi đón nó đi"Cậu ôm nó lên cũng dở giọng trách cứ:" hừ ông cũng zị mà trách tui làm như mình nhớ không bằng"Nó câm nín vì đúng quá không cãi được, thôi thì cố nốt đã cậu lết xác ra tiệm thuốc mua đồ sẵn tiện mua thêm ít đồ ăn nhanh.Ngồi ở cửa hàng tiện lợi vừa suy nghĩ cách kiếm việc làm thêm lại vừa lo xem nên đón Ni lúc nào cho hợp lí.

Cầm trên tay cả xấp tờ đơn tuyển nhân viên cậu xem thật kĩ.

Lần mò cả mớ giấy đó cậu vẫn chưa chọn được công việc nào ưng ý.

Khẽ thở dài một cái cậu mỉm cười trò chuyện với Harry:" mày nghĩ bố có đang tìm tao không"" Hm...

Chắc chắn là có rồi"" Sao lớn chậm vậy ta, nhanh hơn xíu nữa là tự do rồi"" Đừng lo tao vẫn sẽ đồng hành cùng mày cho đến khi mày tìm ra gia đình của mình "" Yêu thế, thật khó chịu tại sao ông trời lại không cho tao nhìn mặt mẹ cơ chứ""Chắc ông ý không muốn mày đau khổ khi nhìn người thân mình gặp nạn ngay trước mắt mày"" Ừm, à mai về lại Busan đón Ni nhà tiện tao nhận học bổng luôn đâu thể học ở xã như vậy được "" Mà mày nhớ nhá không được bỏ tao khi tao chưa tìm được gia đình nghe chưa, móc nghéo đi""Rồi rồi đây đã là lần 409 mày bắt tao móc nghéo hứa với mấy chuyện đấy rồi"Nói vậy nhưng nhìn ngón út thon dài của cậu vẫn kiên trì dơ trước mặt nó đành đưa chân lên.

Với cái ngón ngắn tũn của nó thì chắc là khó có thể hứa với cậu đây.

Cả hai vật lộn lâu dữ lắm mới móc nổi hai ngón tay/chân vô nhau.

Về đến nhà cậu vừa vào cứ ngỡ sẽ bị đánh nhưng nghe vẻ hôm nay bà Jang rất vui nên tha cho cậu.

Bà ta chỉ không cho cậu ăn trong mấy ngày tới mà thôi.

Ui trời nghe vậy cậu vui khôn xiết từ trước tới giờ cậu nào được miếng cơm ngon từ gia đình này. cậu toàn ăn bên ngoài không thì lúc túng thiếu thì phải ăn cơm thừa canh cạn của cái nhà này thôi.Nghe ra mới biết lúc nãy ông Hwang đã để ý tới gia đình ông bà Kim Jang và hẹn ngày sẽ đưa 6 đứa con trai nhà mình tới xem mắt nên bà ta mới vui đến vậy.Uống thuốc xong cậu chúc ngủ ngon Harry và chìm vào giấc ngủ.

Cậu bị chứng khó ngủ sâu vụ tai nạn của mẹ phải nhờ đến thuốc mới có thể ăn tâm vào giấc.

Nhưng khi vừa ngủ được cậu rơi vào một cõi hư ảo.

Những hình ảnh lập loè, bị nhiễu khiến cậu khó chịu cay mắt.

Đột nhiên có tiếng và chạm mạnh cậu giật mình nhìn lên trước mặt cậu đó là hiện trường một vụ tai nạn giao thông.

Trước đầu xe gây tai nạn là nạn nhân cậu cảm thấy bà ấy rất quen thuộc nhưng trước mặt cậu còn có một đưa trẻ nữa.

Khuôn mặt người phụ nữ đen kịt không rõ tướng mạo, đang tập trung vào người đàn bà bỗng đứa trẻ quay đầu lại nhìn cậu.

Nó nở nụ cười quái zị.

Cậu ngờ ngợ nhận ra đó là mình hồi nhỏ nhưng nó lạ lắm.

Đứa bé đuổi theo cậu mặt mũi thân thể nó biến dạng rồi trở thành một chiếc ô tô chạy sau cậu.

Cậu chạy dáo diết rồi ngã nằm ra đất.

Quay lại nhìn đứa bé kia nó biến thành một thứ chất lỏng đỏ lòm như máu rồi cất tiếng:"Chính mày là hung thủ giết mẹ, mày đáng chết, tao sẽ giết mày Ahahaha..."

Sau tiếng cười vang dội đầy ghê rợn nó tiến lại cậu bao quanh cậu.

Cậu chìm trong thứ chất lỏng ấy vùng vẫy cật lực muốn thoát ra ngoài nhưng đều công cốc.

Thoảng thốt giật mình cậu tỉnh dậy từ trong cơn mơ, mồ hôi thấm ướt áo cả khuôn mặt cậu cũng nhễ nhại mồ hôi.

Đánh mắt sáng bên cạnh cậu đã thấy harry ngồi đó lo lắng nhìn cậu:" làm phiền cậu rồi ngủ lại đi".

Nhìn mặt cậu bơ phờ trắng bệch đang thở hổn hển trên giường harry lo lắng hỏi lại:" cậu có chắc là mình ổn thật không đấy"" Chắc mà"Haizz cái tính bướng này harry chịu nó không giải quyết được kệ thôi không cố nữa khuyên cậu nên ngủ sớm nó tuy đã nằm nhưng vẫn theo dõi cậu.

Đợi đến khi nào cậu sâu giấc mới dám chợp mắt.Ok đên đây đã nhen tuần sau sẽ có tiếp ha❤️❤️
 
.
chap 8


Liếc mắt thấy chú chó đã ngủ sâu cậu nhẹ nhàng lấy từ cái tủ đầu giường ra một cái vòng cổ rồi đeo lên.

Đã lâu rồi cậu dựa vào nó để có thể yên giấc thứ mà mẹ cậu tặng cho cậu ngay bé.

Sáng ngày hôm sauMới 5h cậu đã tờ mờ thức giấc, luyến tiếc mà rời khỏi chiếc chăn ấm áp.

Để Harry ngủ ngon cậu rón rén đi vào nhà tắm vscn.

Tiếng nước róc rách đã khiến chú cún hơi cau mày rồi cũng lờ mờ tỉnh nhưng rồi mệt quá lại lịm đi.Cậu đi vào phòng bếp thoăn thoắt nhưng động tác xào nấu rồi bày ra bàn biết bao món ngon.

Do Kim Joon nhập học còn cậu thì còn về trường cũ lấy học bổng đạt được nên sẽ đi học lại sau.Nấu ăn dọn nhà xong cậu bắt đầu đưa con cún đang nhắm tịt mắt trong lòng về lại Busan.

Đầu tiên cậu tạt qua quán làm thêm lúc trước.

Vừa bước vào đã có mấy vị khách quen với đồng nghiệp cũ niềm nở chào hỏi.

Nghe tiếng, anh chủ đang bế mèo cũng ôm Ni ra.

Con mèo này vẫn đang nhõng nhẽo thấy cậu thì quay ngoắt đi tỏ vẻ dỗi hờn.

Cậu ôm nó vào lòng cười cười với anh chủ:"hì hì em quên mất nó cảm ơn anh nhen"Nói rồi cậu lại đưa Ni ra trước mặt:" ôi xin lỗi xin lỗi sai sót nhỏ mong cậu bỏ qua ha, mai tui đem cậu về phòng ở chung ha đừng có dỗi nữa nha"Ni vẫn tỏ cái vẻ kiêu kỳ cậu ta hình như giận lắm rồi.

Lúc này anh chủ lên tiếng:" có thời gian thì thường xuyên nghé tiệm nhá, còn sống ở kia thế nào rồi ổn không."

Cậu ngẩng đầu tươi cười nhìn anh:" dạ vâng dạo này công việc tuy chưa ổn định lắm nhưng cũng sẽ sớm thuận lợi thôi.

Còn quán mình thế nào rồi anh mọi người khoẻ không"" Ừ khoẻ làm ăn cũng tốt nhưng có em tốt hơn"" Vậy hả để bữa nào sắp xếp qua làm lại.

Thôi em đi đây có chút việc đã sắp muộn rồi mọi người với anh ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe "" Ừ đi sớm về sớm với bọn anh"" Dạ chào anh em đi"Nói rồi cậu bế theo hai cái con của nợ kia đến trường cũ.

Vừa đến thì cả trường đã nhốn nháo hết cả.Tiếng bàn tán tiêu cực có mà tích cực cũng có."

Hừ nó mặt dày thật chuyển đi rồi còn về đây làm gì"" Lấy học bổng chứ sao nó nghèo vậy mà"" Ừ không khéo chuyển đi hết tiền rồi lại bỏ học làm ăn xin ấy chứ"" Hahaha khéo vậy thật ấy chứ"" Haizz số cậu ấy khổ thật đấy"" Ui cái khuôn mặt đẹp trai siêu cấp đáng iu đâu sao binie lại dấu đi chứ"" Mẹ tổ sư con điên này mày khùng hả"" Địt cụ mày cho bố mê trai tí thì đã sao"" Sao chứ sao đầy đầu đây nè tối ra cổng trường gặp tao"" Ra làm đéo gì"" Tao chỉ sao cho tối mới có"" Ê ê trên tay bin ôm gì cuti y cậu ấy vậy"" Mù hay gì không thấy con chó với con mèo chứ gì"" Tao móc mắt bẻ răng mày con dog"" Đố mày bắt được tao không bắt được làm choá bắt được cũng làm choá"All:"..."

Cậu kệ bọn họ nói chuyện bàn tán xôn xao cứ vậy đi thẳng vào phòng hiệu trưởng.Vừa bước vào đã thấy các giáo viên đang tụ tập đông đủ trong phòng nói chuyện rôm rả.

Thấy cậu ai cũng mừng ra mặt.

Thầy hiệu trưởng lại gần đỡ cậu vào, ai cũng biết hoàn cảnh nhà cậu nên cũng thông cảm và ưu ái.

Lại thêm cậu luôn chăm chỉ học tập,ngoan ngoãn luôn dành hạng nhất toàn trường nên càng thêm quý mến.

Cô Juna chủ nhiệm cũ đi lại tay bắt mặt mừng rồi chạm nhẹ lên mặt cậu dịu dàng hỏi thăm:" đến trường mới tiếp xúc nhiều không phải ai cũng tốt với em giống như ở đây.

Lại bị đánh rồi đã bôi thuốc chưa có đau lắm không"Trước lời hỏi thăm của cô Juna cậu nở nụ cười tươi sau khi bị Juna tháo bỏ khẩu trang.

Cái nụ cười tươi sáng như hoa ấy khiến cho những ai biết đến hoàn cảnh của cậu dâng lên trong lòng một cỗ chua xót.

Rõ ràng sống trong cái bùn lầy ấy cậu vẫn rực rỡ như bông hoa sen không bị vấy bẩn,ám mùi tanh.

Thầy Junho giáo viên môn hoá trong trường xoa nhẹ đầu :"Cậu học sinh cưng của thầy phải luôn mạnh mẽ nhé ở nơi ở mới có khó khăn gì cứ gọi thầy sẽ giúp.

Cố gắng kết bạn nhiều, học giỏi chăm lo sức khỏe cho hai bé nhà em nha"Cậu nhẹ giọng đáp lại cộng thêm chút làm nũng:" con biết rồi thưa bố nuôi bố cũng vậy nhé cả mọi người nữa con sẽ liên lạc về thăm bố mẹ nuôi thường xuyên"Mọi người cười rộ lên quan hệ của họ trên cả tình thầy trò chẳng biết từ lúc nào mà tất cả mọi người ở đây lại trở thành cha mẹ nuôi của cậu.

Họ thật sự rất muốn bảo vệ cậu nhưng ngặt nỗi đến tiền xây trường cũng là do nhà cậu rót vốn để thu lợi nhuận.

Ông Kim chiếm tới 80% ngôi trường này bọn họ sao dám phản kháng.

Hơn thế họ còn chẳng có bằng chứng xác thực bên đó lại có cả luật sư giỏi chịu thôi.

Cậu cũng là người hiểu chuyện khuyên mọi người không nên vì mình ảnh hưởng tới cuộc sống cá nhân.

Thôi thì không thể công khai bảo vệ thì họ âm thàm giúp đỡ cưu mang cậu.

Cái khung cảnh ấy mười mấy con người cả trai lẫn gái ngồi quanh một cậu thiếu niên xinh trai mặt mũi bầm tím cùng cười rạng rỡ.

Ai không biết nhìn vào sẽ tưởng đây là một đại gia đình hạnh phúc.

Cậu cảm nhận không khí này rất ấm áp khác hẳn cái ngôi nhà lạnh lẽo kia của cậu.

Hiệu trưởng Song lấy từ trong ngăn kéo tủ ra một tờ giấy bên trên kẹp một phỏng thư:" đây là giấy khen và tiền học bổng của Hanbin đến trường mới giữ vững thành tích nhé"Hanbin lê phép đưa hai tay nhận lấy rồi đưa tay phải lên làm động tác chào cờ:" dạ tuân lênh bố Song"Ông Song nghe vậy cười hiền hoà:" ngoan tiền đợt này nhiều lấy mà bồi bổ bố thấy con gầy đi rồi"Cậu nhìn lại mình đúng là có phần ốm hơn trước rồi chắc tại hai cái của nợ kia ăn hết của cậu.

Ngồi hàn huyên một chút cậu nhận được bao nhiêu lời chúc đến lúc về ai cũng luyến tiếc nhìn nhau.

Vậy mà cậu lại cùng mọi người nói hết giờ nghỉ trưa luôn về đến nhà mới cũng đã là xế chiều.

Dù vẫn mệt trong người sau những chuyến đi cậu vẫn phải lao vô đống công việc nhà chất đống.

Đang phơi quần áo bỗng điện thoại cậu nhận được tin nhắn.Trên bong bóng chat hiện ảnh đại diện của bà Jang cậu ấn vào và đọcTối nay không cần nấu cơm tao với hai bố con nó đi ăn ngoài từ bắt tao thấy mày cũng lớn rồi nên tự lập đi,công việc nhà giờ đã có giúp việc làm tối nay nó sẽ tới.Cuối tuần này truyền máu cho Kim Joon xong mày đi tìm nhà ở trọ điĐọc những dòng đấy của bà Jang cậu cảm thấy khá nhẹ nhõm không sống cùng mấy người đó cũng tốt lại giảm đi mấy thứ công việc rườm rà tốn thời gian này.

Nhưng đôi mày cậu lại cau lại:" hừ nói đuổi là đuổi công việc còn chưa tìm ra ai cho thuê nhà mà ở"Thật ra cũng chẳng phải bà ta tự nhiên tốt tính chuyện kể ra là tối nay nhà bà có hẹn với lục gia như đã hẹn mà bà ta không muốn họ để ý tới cậu nên Nokia nhà chỉ có 1 cô con gái.

Ngày tháng sau này có khi bọn hắn còn tới nhà chơi nên không thể để cậu trong nhà chi bằng tốn ít tiền thuê giúp việc đỡ đi cái gai trong mắt còn may mắn lại có thể ôm được đùi lớn mà sống nhàn hạ.

Thôi vậy đã hen mấy bà tui sắp thi đội tuyển rồi trượt cái là ăn năn hối lỗi cả đời nên lịch ra chap mấy tháng nay hơi thưa nghỉ hè rồi tui cố găng ra dày hơn ha 😘❤️
 
.
chap 9


Sau khi giúp việc mới tới cậu mang cái đầu đầy muộn phiền mà đi ra ngoài.

Ghé chân vào cửa hàng tiện lợi gần đó Ni và Ha cũng đi theo.

Chọn cho mình một cái cơm nắm với bịch nước cậu ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa hàng nhâm nhi bữa tối.

Bên phía khácTrong một nhà hàng sang trọng những người đầu bệp chuyên nghiệp đang biểu diễn tài nghệ của mình.

Ông bà Kim và cô con gái của mình đang ngồi ở chiếc bàn cách đó không xa với gia đình lục gia.

Bọn họ ăn uống vui vẻ cô Kim Joon còn tỏ ra ngại ngùng bẽn lẽn trước mặt gia đình cô ta cho là nhà chồng tương lai.Những hình ảnh đã lọt vào tầm mắt bọn hắn.

Taerae khẽ cười khẩy một cái rồi đưa ly rượu vang đỏ ra mời Kim Joon.

Theo phép cô ta cũng e thẹn mà nâng lý:" dạ em chỉ uống được một xíu thôi không nhiều đâu ạ"Taerae nhấp miệng rồi đặt ly rượu xuống:" không sao một chút cũng tốt chưa đủ tuổi mà"Dưới ánh đèn lấp lánh ấy những món ăn sơn hào hải vị được bày lên bàn một cách nhanh chóng.

Tiếng nhạc du dương vang lên lại làm tăng thêm sự trang nhã, ấm áp của khung cảnh ấy.Vậy mà bên cậu vẫn ngồi cạnh cửa hàng nhỏ đã đóng cửa người run lên vì lạnh lại phải sẻ chia miếng ăn với hai động vật nhỏ.

Thay vì tiếng nhạc êm tai vang lên thì hiện hữu bên cạnh cậu là những cơn gió lạnh đến xé lòng.

Rồi không có những ngọn nến lung linh ấm áp kế cậu chỉ có ánh đèn đường chớp tắt gần như ánh điện có thể biến mất bất cứ líc nào.Trong buổi tối ấy biết bao cậu thanh niên đang ăn uống nó say nằm ở nhà cậu vẫn chật vật với đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

Ni, Ha chui vào lòng câụ chúng nó cũng đề xuất cho cậu mấy biện pháp để sống dễ dàng hơnNi:" hay thôi đi học nhiều làm gì hả bin vừa tốn kém lại mất thời gian"Ha:" ừ đúng rồi hãy cậu đi làm luôn đi chú tâm vào cậu chăm chỉ vậy sớm ngày thăng chức thôi "Cậu nghe vậy khoan chưa nói mà nhìn lên trời ngẫm nghĩ.

Khoé môi lại cong lên nụ cười tươi rạng rỡ:" haizz vậy không được đâu nha, học rất quan trọng mà các cậu còn được học bài do mình giảng đó"Trong giọng nói có phần nghẹn lại có lẽ cậu không muốn khóc cậu biết đây vỗn chẳng là gì sống khổ cực mười mấy năm nay chả nhẽ có chút chuyện này mà khóc sao cậu không cho mình yếu đuối như vậy.

Gia đình vẫn chờ cậu, cậu còn là chỗ dựa cho Ni và Ha mít ướt vậy thì làm được trò trống gì.

Ha:" rõ ràng là rất giỏi trừ tà cậu cũng đã giúp nhiều người việc gì lại không lấy tiền chẳng phải sẽ kiếm được kha khá sao"Cậu nựng má nhỏ Ha mà nói:" đã gọi là giúp thì phải bàng cái tâm chứ gia cảnh họ đâu khá giả gì"Ni:" mình cũng có sống tốt đâu sao cậu không lo cho mình đi"Thấy Ni lại quạo lên cậu nhẹ nhàng an ủi:" thôi mà mai người nào giàu tui thu tiền nha còn người khổ quá thì thui nhen"Ni & Ha:" vậy cũng được "Nói ngoài miệng là thế những trong lòng hai nhỏ kia thầm nghĩ sao đời bất công với cậu mà cậu nhẹ nhàng với nó quá.

Đúng là cậu chẳng khác gì bông hoa sen mọc lên trong bãi bùn lầy nhưng vẫn toả ngát hương thơm.

Mai đã là thứ bảy rồi vừa đi nhập học lại vừa tìm nhà và công việc mới khiến đầu óc cậu hỗn loạn.

Chỗ bọn hắn Giờ phụ huynh hai bên đã về nhà còn bọn trẻ lại rủ nhau đi tăng hai để làm thân.

Đến khoảng 1,2h gì đó 6 nam 1 nữ dìu nhau đi từ trong quán bar ra.

Bước lên chiếc xe đã đợi trước đó họ nằm vật vã trên xe.

Chiếc xe dừng lại trước dinh thự nhà họ Kim ả Joon đi vào nhà với những bước chân loạng choạng.

Bọn hắn và cô ta tạm biệt nhau, còn cậu thì đã về nhà sau khi không chịu được cái lạnh thấu xương giữa cơn mưa tuyết nữa.

Lại là những viên thuốc chả ngọt ngào gì câụ với tay lấy cốc nước lạnh trên bàn mà nuốt vội nó xuống.

Cái lạnh xâm nhập bất chợt khiến bụng cậu hơi cồn cào.Giữa đêm cậu lại thấy giấc mơ đó cả tuổi thơ cậu đã mơ đi mơ lại nó rất nhiều nhưng lần nào cũng giật mình thức giấc.

Tỉnh dậy hôm nay bên cạnh cậu lại có thêm một chú mèo nhỏ.

Hanbin dang tay ôm cục bông kia vào lòng yêu chiều cưng nựng thân nhiệt ấm nóng, rồi cả ngày mệt mỏi làm cậu không kịp nghĩ thêm mà ngủ lịm đi.Cả căn phòng tĩnh mịch ấy chìm trong bóng tối đột nhiên chiếc vòng trên cổ cậu loé lên một tia sáng rồi nhanh chóng tắt ngủm.
 
.
chap 10


5h sángNgày nào cũng vậy sau khi vscn xong cậu thay quần áo rồi đi xuống nhà mặc kệ hai đứa nhỏ kia chui đầu trong chăn ấm say giấc.

Nay là ngày nhập học do chưa có quần áo cậu đặc biệt lục tung cái tủ để tìm cái áo sơ mi duy nhất mua từ mấy năm trước để đi phỏng vấn ở quán cũ.Vừa bước lên nhà chính đập vào mắt cậu là hình ảnh cô giúp việc đang hì hục chuẩn bị bữa sáng.

Điều này như nhắc nhở cậu ràng trong ngôi nhà này cậu đã gần như hết giá trị và sẽ sớm thôi cậu rồi cũng phải biến mất.Những cũng lễ phép ngoan ngoãn cậu chạy lại giúp cô gái kia một tay.

Khoảng 7h sáng bọn họ mới xuống ăn cơm cậu cũng vào phòng mình tạm biệt Ni và Ha đeo cặp rồi chạy mất hút.Tưởng là tránh mặt được rồi ai ngờ vừa ra đến cổng Hanbin đã nghe tiếng bà Jang gọi vọng ra:" mai là cuối tuần rồi mày chẩn bị đồ đạc đi truyền máu xong tao sẽ cùng mọi người về nhà đến lúc đó mày có thể đi.

Mai sẽ lấy của mày nhiều máu tí tao sẽ đưa thêm ít tiền cho từ mai không cần phỉa truyền máu nữa"Cậu nhanh nhảu vâng dạ rồi chạy đi ngay. ( Lí do không cần truyền máu có thể là do cô Kim Joon kia đã có thể chữa bệnh rồi nhé.

Cậu và ả sẽ chung trường để tiện cô ả có khó khăn gì cậu phải giúp)Vừa đi trên đường cậu cảm thấy bụng mình đói đến cồn cào cả lên.

Tự nhủ rồi sẽ ổn thôi cậu nhìn con đường tới trường dài đằng đẵng xung quanh văng hòe không nhà nào mở cửa.

Sau lớp khẩu trang cậu vẫn cười thật tươi nhảy chân sáo mà tranh thủ ngắm mấy tờ tuyển người bên đường.Đang tung tăng bỗng cậu dừng hẳn bước chân miệng mở to ngạc nhiên cứ ngỡ cằm sẽ rớt xuống đất.Hanbin trố mắt nhìn đơn tuyển dụng trước mặt.

Con ngươi lia tới ô mức lương ngôn ngữ mất đà phun ra:" mẹ ơi sốc vaiz làm gia sư bao ăn bao ở mà lương 30 triệu đùa à"Hanbin hoài nghi nhân sinh cầm tờ rơi ấy trong tay mà suy nghĩ* có khi nào nó lừa người bán Trung Quốc không ta???*Mải suy nghĩ quá cậu đi lố mấy bước qua cổng trường luôn.

Ngày đầu tiên ở đây mà đâu thể đến trễ đâu đã thế còn mù hướng nữa giờ mà lạc là nghỉ học đó.

Giờ cũng gấp lắm rồi thôi thì liều một phen xem sao nhỡ đâu hời to.

Cậu quyết định sẽ nhận công việc lương cao này ngay trong giây phút bước vào công trường TPST.

Tự nhiên cậu khẽ nhíu mày:"có điềm nè"

Tưởng tượng có cặp nhenBước vào trường với tâm thế vui vẻ cậu thân thiện cúi chào mấy bác lớn tuổi và học sinh tới sớm.Có mấy bạn phải gào thét vì làn da sáng bóng của cậu tuy không thấy mặt nhưng cái vẻ đẹp có làm gì cũng khó che giấu nổi.Đi lại gần một bác trai lớn tuổi cậu ngỏ lời:" dạ cháu chào bác cháu là học sinh mới đến bác có thể chỉ cho cháu biết phòng hiệu trưởng ở đâu không ạ"Bác trai kia tia thấy dáng dấp gầy gò nhưng có phần đáng yêu của cậu ân cần dặn dò cậu:" cậu trai trẻ giờ cậu đi lên tầng cao nhất của toà nhà trước mặt cậu.

Cậu sẽ thấy có một phòng bên ngoài có ghi hiệu trưởng thì bước vào ổng ở trong á"Cậu kính cẩn cúi gập người:" dạ cháu cảm ơn bác nhiều "Rồi theo lời bác ấy cậu lật đật chạy vào toà nhà đối diện.

Bước vào trong cậu choáng ngợp trước sự sang trọng xa hoa của nó.

Toà nhà vừa to vừa rộng tông màu chủ đạo là trắng dòm đi dòm lại đều thấy vừa mắt.

Thấy trước mặt là chiếc thang máy cậu ấn nút rồi bước vào.

Để ý không có ai cậu thẳng tay ấn tầng 8 cũng là tầng cao nhất.

Chật vật một hồi giờ cậu cũng đã đứng trước cửa phòng hiệu trưởng.

Hít một hơi thật sâu cậu mở cửa bước vào.

Bên trong người đàn ông mang nét phúc hậu đang khá bận rộn với một chồng tài liệu sắp trên bàn.

Thấy cậu ló đầu vào ông ta dừng tay và tiến ra bộ bàn ghế cạnh bàn làm việc của mình nói:" chào em em vào đây ngồi"Cậu rụt rè tay nắm chặt quai cặp mà bước vào :" em chào thầy em là học sinh mới đến đây để nhận lớp ạ"Ông Choi( hiệu trưởng) tay rót trà tươi cười nhìn cậu:" ừ vào đây đợi thầy chút"Cậu vào ngồi ghế, ông Choi vừa định đi tìm danh sách lớp cậu được phân vào thì cậu chợt lên tiếng:" a thầy thầy ơi em có thể học nhảy lớp không ạ "Hiệu trưởng trố mắt nhìn cậu:"em muốn nhảy lớp á"" Dạ tại em nghĩ bản thân đủ năng lực và cần tiếp thu kiến thức cao hơn"" Em mới lớp 10 muốn học lớp 11 hả"" Dạ không 12 ạ"" 12! lớp 12 kiến thức nặng em có theo kịp không ?"

" Thầy cho em một bài kiểm tra đi ạ lúc đó mọi chuyện sẽ rõ"Nghe vậy cũng có lí thầy Choi gọi cho ai đó ngay sau đó có người bước vào thở hổn hển trên tay còn có một vài tờ giấy.

Hiệu trưởng sau đó cũng lên tiếng giới thiệu:" đây là cô Min Ho là giáo viên dạy toán lớp 12 cô ấy đã chuẩn bị đề cho em làm bài test đấy"" A em chào cô sau này học tại trường mong cô giúp đỡ ạ"" Ừ cô thông báo này bây giờ em có 90' làm tiếng Hàn,90' làm toán, 50' cho tiếng anh và 45' cho các môn lí,hoá,sinh, 45' làm sử địa còn lại sẽ kiểm tra sau.

Nếu làm tốt em có thể nhảy lớp lên 12 học"" Dạ vâng vậy hiện giờ em có thể làm bài chưa ạ"" Ừ đây em làm đi cô và thầy sẽ đợi"Sau khi nhận được xấp đề cậu cắm cúi làm bài.

Từng con chữ xuất hiện trên trang giấy trắng rất nhanh đã kín mấy tờ giấy.

Thời gian cứ thế trôi cậu chẳng nghỉ ngơi gì cứ cắm cúi tính tính viết viết.

Dù sao cũng học hành tìn tòi kiến thức vô cùng chăm chỉ cậu không thể bỏ phí công sức của mình được.Cả không gian chìm vào khoảng lặng yên tĩnh chỉ còn tiếng giấy bút ma sát vào nhau.

3h30' sauCậu bấm bút thở ra một hơi:" dạ em làm xong rồi "Cậu nói quả cậu doạ cho thầy Choi và cô Min kia một trận:" xong rồi á!!"

"Thật đáng ngạc nhiên vậy mà làm nhanh vậy đừng nói là cậu làm linh tinh nhé"_ thầy Choi nói" Dạ thầy cô cứ chấm hộ em đi ạ"Cầm lấy bài làm của Hanbin cô Min Ho cùng thầy Choi chạy ngay qua phòng phát thanh bên cạnh gọi các thầy cô có chuyên môn qua chấm bài của cậu thật nhanh.30 phút sau đó mọi người đi vào đã thấy cậu ngủ lặt lưỡi ra đó rồi.

Vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng mấy thầy cô vẫn còn thất thần đi lại chỗ cậu.

" Bin dậy đi em có kết quả này"Cậu lờ mờ tỉnh dậy trước mặt cậu là hàng mấy chục con mắt đang nhìn cậu như sinh vật lạ."

Dạ có rồ..."

Đột nhiên cậu bị thầy Kang ôm chặt lấy :" mới tí tuổi mà thông minh thế làm đúng hết rồi có mỗi tiếng hàn là thiếu 5₫ mới tuyệt đối thôi"" Em cảm ơn, vậy em có thể nhảy lớp đúng không ạ"Thầy Choi tách hai người ra xoa đầu cậu :" nhảy chứ phải nhảy"" Thật ra em có chút chuyện không biết là em có thể nói chuyện riêng với thầy hiệu trưởng không ạ"Mọi người nghe thế thì lần lượt đi ra ngoài, thầy Choi mới lên tiếng:" sao em thấy có vấn đề gì hả thầy sẽ phân em tới lớp 12A1 nhé"" Dạ về việc phân lớp xíu em sẽ đi tìm sau em hoàn toàn không thấy có vấn đề gì nhưng ngôi trường này thì có"" Em nói sao"" Thầy Choi em biết ngôi trường này có chuyện gì đó liên quan đến tâm linh và khi bước vào cổng trường em cảm nhận được một nguồn ám khí vô cùng mạnh.

Càng đi sâu vào trường ám khí càng nồng và đặc biệt khi lúc nãy em đã có một cuộc dạo chơi tại trường.

Đi theo nguồn ám khí dẫn dụ em đã tới cái ao sâu sau trường.

Em nhắc nhở thầy nó toả ra ám khí nồng nặc có thế sau này sẽ không có lợi gì đâu, và em dám chắc trường này đã xảy ra một số chuyện không hay em nói đúng chứ"Khá ngạc nhiên ông ta lắp bắp:" đúng như em nói trường đã có mấy học sinh bị thương và gần đây nó xảy ra thường xuyên hơn thầy chỉ mới được chuyển công tác tới đấy nhiều chuyện không rõ"" Hừ em cá là nó đang hành động đấy, hư thật"" Nó?

Nó là ai?"

" Nó là thứ dưới cái áo đó chuyện này thầy không cần lo đợi thời cơ đến em sẽ thay trời hành đạo một phen khiến nó biến mất mãi mãi .

Thôi cũng trễ rồi em về lớp nha thầy"" Ừ em về đi, nếu được thì giúp thầy giải quyết nó nhé nhà trường sẽ thưởng lớn cho em"__________________________Cậu đến trước cửa phòng lớp 12A1 trong lòng không khỏi hít một hơi lạnh tại cậu thấy tà khí ở đây cũng mạnh đấy.

Nhưng mà khu bước vào mọi thứ không như cậu nghĩ.

Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cậu, mắt đối mắt không nói câu gì.

Trên bàn, trên ghế cửa sổ hay thậm chí là nóc tủ trần nhà cũng có học sinh đu bám.

Họ tháo tấm gỗ trên nóc nhà ra định bụng trèo lên đó để chơi mà ai ngờ cậu bước vào.Rồi đột nhiên mọi người ồ lên ồn ào bàn tán các kiểu có mấy cô còn nói:" ê mày trai kìa"" Ui má ơi trông nhỏ nhỏ dẽ thương quá bây ơi""Trời trời cứu tui cho cái máy thở oxy gấp đê"" Tiện mua cả trợ tim nhá tim tạo loạn nhịp vì cậu ấy rồi"Với tình huống khó xử như này ta chỉ cần một nụ cười tự tin.

Và vâng cậu đã cười và mấy cậu trai cũng lên tiếng:" điên hả mấy con kia"" Ê hình như tao cong mày ạ"" Chắc tao cũng vậy tại thấy cũng mê mê"Bọn họ cứ bàn tán chạy nhảy vậy thôi ai mà ngờ trong đầu cậu đang nghĩ* toàn mấy bọn thần kinh tăng động như cái sở thú thế này sao mà mình tưởng nó phải ư ám lắm chứ nhỉ"Đột nhiên sau lưng cậu vang lên tiếng nói:" về chỗ ngay 6 cậu kia lại trốn rồi hả"Giọng nói của giáo viên ấy cứ khàn khàn đục đục làm cậu phải ngoái lại nhìn.

Trời ơi ngay trước mạt cậu là một người ấn đường đen xì, nhíu mày nhìn cả lớp vẫn đang vui chơi mặc kệ lời nhắc nhở.

Ui phải gọi là siêu siêu ghê mặt bà ta đen lại gần xanh cũng lộ rõ cả ra tỏ vẻ rất tức giận.

Chắc âm khí là từ đây mà ra, tính học yên ổn một chút cậu quyết định chuyện đại sự luôn.Cut đến đây nha cả nhà nao rảnh tui ra típ😘❤️❤️❤️
 
.
chap 11


Cả lớp sau một màn nháo nhào cũng im bặt đi khi bị thầy hiệu trưởng quát qua loa.

Cậu trong bộ dạng kín mít bước vào cô giáo trên bục giảng cũng ngơ ra:" em là...?".

Cậu vội tiếp lời:" a em là Oh Hanbin năm nay mới 15 tuổi nhưng được nhảy lớp lên đây mong anh chị và cô sau này chiếu cố"Cậu vừa dứt câu cả lớp lại thêm một phen ồn ã" Gì 15 á"" Ô tao nghe nhầm à''" Không mày không nghe nhầm đâu"" Đ*t tao còn mất cả mớ tiền thi lại vậy mà thua nó"" A~~ nhục vãi c*t tao ôn gần chết không bằng cái thằng 15 tuổi"Đang lúc nháo nhào chiếc loa trong lớp vang lên giọng nói quyền lực:" IM" Cả lớp lại chìm vào tĩnh lặng không dám động đậy thở cũng cần thận hơn.

Cậu thì đứng đơ ra đó tại đâu biết nói gì đâu.

Cái giọng nói trầm khàn văng vẳng bên tai:" em tìm chỗ chống và ngồi đi"Cậu gập người lễ phép cảm ơn rồi đi xuống.

Tình cờ thay ngày khi đi xuống đập vào mắt cậu là mấy bàn ghế trống toang ngoác.

Cậu đi thẳng một mạch đến chiếc ghế cuối lớp gần cửa sổ ngồi xuống.

Vừa đặt đít xuống đã nghe mấy đứa trong lớp rú lên như bộ tốc nguyên thủy" Ô ô ô coi kìa coi kìa"" A chu choa thằng này liều"" Cuối cùng đã có thằng máu liều hơn tao, tối đi nhảy sông không"Chúng nó hú hét đập bàn hứng khởi một cách thái quá khiến cậu hoài nghi:*liệu mấy đứa này có vấn đề về não không ta*Hanbin:*-_- ,🙂) perfect ghê á trời*Thôi thì kệ bọn thần kinh chập mạch ấy cậu quan tâm cái cô giáo trên bục kia hơn.

Theo sự quan sát của cậu có vẻ cô ta là một giáo viên khá nhút nhát, có phần rụt rè.

Đụng đâu không đụng trúng ngay cái lớp như lũ giặc trời thế này chắc bất lực lắm đây.

Có lẽ lâu dần tâm lí bất ổn tạo đều kiện cho ma quỷ lợi dụng.

Trước mắt thì phán đoán của cậu là thế còn sự thật thì cần thời gian sau này cậu xem sao đã.

Chừng mấy phút sau đã hết tiết mọi người ra về chiều không có tiết.Cậu vừa bước trên đường vừa suy nghĩ.

Giờ công việc nhà không cần lo tốt nhất là nên đi xin việc thôi.

Chiều rảnh nên cậu quyết định đi phỏng vấn luôn.Lần mò theo cái địa chỉ đúng ngoằn ngoèo cậu vác theo cái bụng rỗng tuếch đứng trước ngôi biệt thự to oành.

Lại hít sâu một tiếng lấy sinh khí cậu bấm chuông cửa Tính toong , tính toong Mới chưa đầy nữa phút cổng biệt thự tự động mở khiến cậu một phen hú vía.Một tay nắm chặt quai cặp một tay cầm chiếc đơn xin tuyển dụng cậu thận trọng bước từng bước chậm chạp.Vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh cậu thấy rõ sự đồ sộ xã hoa của nơi đây khi ngày càng tiến sâu vào trong.

Rồi bước chân cậu khựng lại khí thấy trước mặt mình là một người đàn ông lớn tuổi.

Tuy là thế ông vẫn trông vô cùng phong nhã dáng ngồi vẫn tỏa ra khí tức bức người.

Rụt rè tiến lại gần cậu phát ra âm thanh trong trẻo:" chào ông tôi đến đây đề xin làm gia sư ạ"Ông ta đột nhiên cười lên một cách phúc hậu giọng thân thiện hơi trầm nói:" chào cháu mời cháu ngồi như trong đơn tuyển dụng đã nói tiền lương là 30 triệu bao ăn ở cháu có nhu cầu làm luôn chứ"" Dạ có thì cũng có nhưng cháu nghĩ không đơn giản mà tự nhiên lại có mức lương ưu đãi đến thế đúng không ạ"" Ừ chuyện là ta có 6 thằng con năm nay mới lớp 12 thôi những ăn chơi lắm chẳng lo học hành nhiều lần thuê gia sư hiền dữ thế nào cũng chả chịu nổi 1 tuần ta cũng đau đầu lắm"" Vậy sao ạ cháu thì hoàn cảnh không được tốt lắm nên cần tìm nơi ở và công việc gấp công việc này thật sự cháu rất cần nên sẽ cố gắng hoàn thành ạ"" Ừm thấy cháu cũng hiền lành ngoan ngoãn nên ta cũng mong cháu ở lại lâu chút.

À mà cháu năm nay mấy tuổi rồi"Cậu đáp lại với giọng khá e ngại, hấp tấp:" a dạ cháu mới 15 tuổi nhưng cháu học rất tốt lại học đều bây giờ đang học lớp 12 rồi"" À vậy thì được vậy cháu đảm nhận dạy cả mười mấy môn luôn nhé trong giấy có nói rồi đấy.

Cháu có yêu cầu gì không?"

" Dạ thật ra cháu có nuôi một bé cún và thêm một em mèo cháu có thề đem qua đây không .

Nó hiền và ngoan lắm ạ không quấy tí nào "."

Ừ nhà ta cũng có một con mèo thôi thì thêm bạn cũng khoong sao.

Mà cháu đi theo quản gia vào phòng nhé con ta còn lâu mới về lúc đó ta sẽ giới thiệu cháu sau cháu có thể làm gì tùy ý tham quan một chút cũng được"" Dạ vâng cảm ơn ông"" Đừng khách sáo quá không cần câu nệ quá ta cũng chẳng đặt nặng vấn đề lễ nghi đâu cứ gọi là bố Hwang cũng được vậy cho thân thiện, gần gũi "" Dạ vâng bố "Hai người cười xoà nhìn nhau sau lớp khẩu trang cậu vẫn tỏ rõ ý cười.Rồi ông Hwang kia cũng đi ra ngoài cậu thì đi theo sau lưng quản gia.

Đầu óc rối tung của cậu như được thiết lập lại giờ cậu mới ngờ ngợ nhớ ra hình như kia là ông Hwang có 6 người con nuôi khiến cậu ghen tị thì phải.

Haizz suy nghĩ đôi chút vậy thôi tí hồi cậu đã bị tiếng của ông Ahn( quản gia) lôi về thực tại:" đây là phòng của cậu khi cậu đến ở nhà này chúc cậu buổi chiều tốt lành giờ tôi có chút việc nên cậu cứ thoải mái xin lỗi vì sự thiếu sót này của tôi"" Dạ ông cứ bận việc của mình đi hôm nay mục đích của tôi vẫn chỉ là đến xin việc giờ tôi về nhà soạn hành lí mong ông báo với ông Hwang tôi sẽ quay lại vào ngày mai nhé chuyện gặp các thiếu gia có thể gác lại một chút ạ"Hết rồi bye bye mọi người nha

❤️

Cưng quá
 
.
chap 12


Hôm nay đã là chủ nhật Hanbin nhẹ nhàng vươn vai thức dậy thật sớm.

Đồ đạc đã được cậu sắp xếp xong tất thảy từ tối qua.

Hanbin tiến lên nhà trước đụng mặt bố mẹ nuôi đang vui vẻ ăn uống cùng Kim Joon.

Cậu cúi thấp người cất giọng:" chúc bố mẹ và em buổi sáng lành"Bà Jang hừ nhẹ một cái tỏ ý không vừa lòng ông Kim chẳng thèm liếc cậu đến một cái lạnh lẽo buông câu:" chuẩn bị xong hết chưa"" Dạ rồi ạ" tay Hanbin cầm chắc quai cặp bên dưới Ha và Ni vẫn quấn quýt chân cậu.Ông Kim lấy khăn lau miệng nhìn bà Jang đang gắp thịt cho con gái sau đó đứng dậy ra bàn uống cà phê:" mày ra ngoài trước đi đứng đấy nhìn ai mà nuốt trôi được"Cậu nghe vậy tay xoa xoa cái bụng phẳng mỉm cười đi ra ngoài.Cậu đứng đứng ngồi ngồi bên ngoài đợi bọn họ cả tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy đâu.

Tính ra cậu cũng chả rảnh rang gì thấy họ chưa ra thì lại bàn việc với Hubi( tên gọi chung cho cả Harry và Nicholas).

Ngồi cạnh chiếc cặp cậu nói với Ha:"mới chuyển trường vừa tới bin đã gặp ma quỷ hoành hành rồi nè"Ha rúc sâu trong người cậu mới nói:" tính bao đồng à mà truyện như nào kể nghe coi"Vuốt ve bộ lông của Ni cậu đáp lời Ha:" thì hôm đó đi nhận lớp vừa bước vào trường đã nghe mùi âm khí thoảng thoảng trong không khí.

Càng vô sâu càng nghe rõ rồi bin phát hiện ra cái hồ sau trường phát ra âm khí nồng nặc tràn đầy trong không gian vô cùng khó chịu.

Đã vậy còn có giáo viên đứng lớp bin ý mặt hằm hằm giọng khó nghe lắm nhìn sơ đã biết bị quỷ theo rồi"Mặt Ha đăm chiêu nhìn vào không trung lòng có vẻ đang suy tính gì đó, quay ra Ni đã ngẩng đầu lên nhìn Hanbin:" vậy là muốn giúp người ta đúng không"Cậu lập tức ôm Ni lên hôn một cái:" chuẩn rồi chỉ Ni với Ha hiểu bin thui.

Đợt này chưa có manh mối gì quan trọng cần điều tra hai người giúp bin nha.

Công việc mới nơi ở mới bin bận lắm cần hai bạn giúp bin nhiều, mà bin nghĩ nên giải quyết giáo viên kia trước còn ngôi trường của bin nghe vẻ còn nhiều uẩn khúc lắm nên sẽ tính sau hen.

Bin yêu hai đứa nhiều lắm ớ"" Chỉ biết nịnh tụi tui thôi" cả hai đều bị câu nói cuối của cậu làm cho ngại ngùng mà đồng thanh lên tiếng.

Bình thường công việc được chia như sau:Bin sẽ là người trừ quỷ chính Harry phụ bin trừ quỷNicholas thì đi tìm hiểu câu chuyện của người bị quỷ ám

( Đôi khi có những vụ lớn thì ba người sẽ cùng làm tất cả công việc đoàn kết để có kết quả tốt nhất)Ngồi thêm một xíu thì gia đình Kim đi ra.

Cô ả Kim Joon kia hôm nay lại diện một bộ váy đỏ thẫm trông hơi cay mắt.

Bọn họ hôm nay ăn mặc rất đẹp chắc hẳn đang suy tính sau khi truyền máu xong sẽ đi tiệc hay đâu đó chăng.

Cậu nhìn xong cũng chả nói gì lặng lẽ mở của cho họ vào rồi thận trọng ngồi bên cạnh bà Jang tại ghế sau.

Cô Kim Joon kia thì say xe nên ngồi ghế trước, cậu ngồi cạnh bà Jang như ở trên đống lửa bồn chồn lo lắng sợ phật ý bà ta sẽ lại bị quở trách.

Tính khí bà ta hôm nay chả hiểu sao lại có chút hiền hơn mọi ngày.

Thấy cậu chỉ có cái cặp nhỏ mà đựng được tất thảy đồ đạc cá nhân từ trong ánh mắt hiện lên tia lung lay.

Chả hiểu sao lại có chút luyến tiếc đứa con hiểu chuyện ngoan ngoãn này.

Nhưng ngay sau đó bà ta chợt tỉnh lại* suy cho cùng chỉ là bịnh máu di động miễn phí thôi có gì mà phải tiếc, sau Kim Joon khoẻ cũng không cần đến nó nữa thiếu nó cũng chả sao*Nghĩ vậy thôi chứ bà vẫn không nhịn được mà nhìn cậu thêm chút.

Quan sát kĩ một chút mới thấy cậu đang ở tuổi thiếu niên đầy sức sống tuổi ăn tuổi lớn ấy vậy mà trông ốm nhom.

Da dẻ trắng sáng thân hình mảnh khảnh lại cộng thêm gương mặt xinh trai khiến cậu nhìn vào có vẻ hơi yếu đuối.

Bà Jang giật mình trước đó nhận nuôi cậu lần đầu gặp không thấy cậu gầy đến vậy giờ nhìn kĩ mới thấy cậu như bị suy dinh dưỡng trong lòng đột nhiên thấy áy náy.

KítChiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện cắt ngang cảm xúc rối bời của bà.

Bước vào bệnh viện tại phòng lấy máu khi bác sĩ sắn tay áo cậu lên thấy chi chít những vết kim tiêm từ những lần truyền máu trước.

Khi nhìn vào lại thấy lòng không khỏi xót xa, dòng máu đỏ thẫm chạy ngược vào túi máu qua chiếc ống nhựa nhanh chóng sau đó được đưa vào người Kim Joon.

Cậu mệt mỏi nằm trên giường ánh mằt mờ mờ nhìn lên trần nhà.

Trước mắt cậu là trần nhà trắng toát bên cạnh ù ù tiếng ai đó đang nói chuyện, ít phút sau đó cậu lịm dần vào giấc.

Khoảng mấy phút sau bỗng cậu giật mình thoảng thối bật dậy.

Có lẽ lại gặp ác mộng nữa rồi, cậu nhìn sang bên cạnh thấy một xấp tiền nhỏ đi ra ngoài thì được bác sĩ thông báo mọi người đã về hết còn tiền trên bàn là do người phụ nữ lớn tuổi đi cùng để lại.

Cầm tiền trên tay cậu cũng có tí cảm động lết cái thân đã mệt rã rời cùng Hubi đến biệt thự ông Hwang.

Hôm nay Wattpad bị sao á may sao lên mạng có bà chỉ cách sửa mới vào viết truyện được.

Đăng hơi muộn mấy bà thông cảm nhen.
 
.
chap 13


1/5------------------Lại là khung cảnh quen thuộc một ngôi biệt thự to oành trước mặt cậu.

Đưa bàn tay trắng nõn thon dài đến gần nút chuông cậu ấn nhẹ một cái.Chỉ mấy giây sau cánh cổng đã tự mở quản gia bước ra cung kính cúi chào mời cậu vào.

Theo quy tắc ứng xử cậu cũng cúi đầu đáp lại.

Bước vào cậu nhận thấy mọi người đang tấp nập bận rộn với công việc của bản thân cúi nhẹ người cậu thân thiện chào họ.

Ông Ahn để cậu về phòng của mình sau đó lại phụ trách quản lý các công việc nhà.

Hôm nay khi bước vào phòng cậu mới để ý thấy căn phòng không quá to nhưng rộng rãi thoáng mát.

Đồ da dụng sắp xếp hợp lí nên trông không bị chật chội, tông màu chủ đạo là màu trắng vừa sạch sẽ lại tăng thêm phần ấm áp.Cậu tiến đến ngồi lên chiếc giường giữa phòng, bờ mông tiếp xúc với độ mềm của nệm giường vô cùng thoải mái.

Cảm giác ngồi lên giường ở đây khác hẳn với cái giường của cậu.

Cậu trước đó chỉ được nằm trên cái giường nhỏ xíu lạnh băng cứng như đá mỗi khi trở mình lại nghe tiếng kêu kẽo kẹt khó chịu đến cực hạn.Hubi thì không nhịn được mà lăn lộn trên cái giường mới, cậu kệ chúng nó đi thăm thú khắp phòng.

Chỗ này vừa có nhà tắm nhà vệ sinh lại còn có tủ đựng quần áo kệ để đồ rồi là đèn ngủ tươm tất về mọi mặt.

Từ trên cửa sổ nhìn xuống còn thấy được khu vườn sau nhà, đó là một mảnh đất màu mở với trăm bông hoa đang đua nở.

Bao quanh cả khu biệt thự này có thể nói là toàn cây cối tạo ra bầu không khí vô cùng trong lành.

Ngồi không cũng chả có việc gì làm nên cậu đã kệ bọn Hubi kia đi tìm manh mối về cô giáo viên kia cậu thì ở lại vẽ vào lá bùa cũng như làm bài tập.

Tua henMới ngồi được một chút cậu ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ đã là 12h trưa.

Hai đứa kia vẫn chưa về cậu thôi thì cũng chả bận tâm nữa mà đi xuống dưới nhà.

Trong bếp hai ba cô gái đang hì hục làm bữa.

Cậu thấy thế liền chạy vào:" em chào mọi người ạ em có thể giúp gì cho mọi người không ạ"Họ quay ra nhìn cậu một cô gái trong đó lên tiếng:" em là giá sư mới sao tên Hanbin đúng không"" Đúng rồi ạ"" Em là khách mà không cần quan tâm chuyện này đâu"" Dạ không sao đâu ạ dù sao thì em cũng muốn làm em ở nhà cũng thích nấu lắm ạ ngồi lâu không làm gị thật sự sẽ chán lắm em chỉ giúp mọi người xíu thôi"" Ờm...

Vậy hay là em đi rừa rau với thái thịt hộ bọn chị nhé còn nấu chị sợ không hợp khẩu vị ông chủ"" Vâng ạ"Cậu mỉm cười mắt sáng lên cầm rổ rau đem đi rửa.

Là một người cũng kĩ tính cậu săm soi rửa thật kĩ không để lại chút vết bẩn nào.

Sau đó Hanbin cầm con dao sắc nhọn lên nhìn vào miếng thịt trước mặt.

Rất nhanh sau đó cậu đã thoăn thoắt cắt ra từng miếng đều nhau.

Nhìn mấy chị sắp làm xong cậu ra ghế ngồi chơi tiện sắp bát đũa ra bàn.

Hôm nay hình như là bọn hắn sẽ về nhà ăn cơm nên chị Jan( giúp việc trong nhà) đặc biệt dặn cậu cần sắp 7 bộ bát đũa.

Trong lúc làm việc cậu cũng bắt chuyện với mọi người, ai cũng thân thiện đáp lại cậu.

Có lẽ sau đợt đó tình cảm giữa cậu và họ đã tăng lên mọi người rất quý cậu quý một cậu bé dễ thương lễ phép lại nghe lời hiểu chuyện.Bên ngoài tiếng động cơ xe vọng vào cậu cùng mọi người đang dọn thức ăn ra cũng ló đầu ra xem.

Hoá ra là gia đình ông Hwang đã về cậu dặn mọi người mình lên phòng và sẽ không ăn cơm nên nếu ông chủ có gọi cứ nói cậu đã ăn trước rồi.

Người làm chỉ nhìn cậu trai trước mắt, chả hiểu sao có chút đau lòng cảm giác cậu đã quá hiểu chuyện đi.

Bóng hình cậu cô đơn bước về phòng mình nhìn từ xa vẫn thấy rõ sự lạc lõng.

Hanbin không phải không đói cũng không phải không muốn ăn.

Cậu muốn lắm chứ coi cái bàn ăn đi đủ thứ sơn hào hải vị trông thôi đã muốn ăn.

Nhưng cậu sợ lắm cậu sợ mình làm phiền gia đình người ta cậu sợ người ta ghét đâm ra lại làm mình tổn thương.

Dù sao cũng là phận tôi tớ làm sao dám ngồi cùng bàn với chủ nhân.

Đúng như dự định sau khi tất cả bọn hắn đã có mặt trên bàn ăn ông Hwang mới hỏi Jan:" cô thấy Hanbin đâu không gọi thằng bé xuống ăn cơm"Jan cúi thấp đầu:" dạ thưa ông cậu Hanbin nói là đã ăn trước nên mọi người cứ ăn đi ạ"Ông Hwang hỏi lại Jan:" sao lại ăn trước ?

Sáng giờ thằng bé có ra ngoài không"" Dạ không thưa ông cậu ấy chỉ ra khỏi phòng vào trưa nay để giúp chúng tôi làm bữa thôi ạ"" Sao lại để cậu ấy giúp rồi không ra ngoài thì sao mà ăn gì được "" Tôi và mọi người đã ngăn rồi nhưng cậu ấy cứ khăng khăng muốn làm chúng tôi đành thỏa hiệp còn chuyện kia thì chúng tôi cũng không rõ"Ông Hwang đứng dậy mặc kệ " đàn con thơ " đang đợi bố động đũa để lao vào đớp cơm.

Ông lên thẳng phòng Hanbin nhẹ nhàng gõ cửa :" Hanbin cháu ở trong phòng hả ta vào nhé"Cậu nghe tiếng ông vội cất mấy lá bùa đi :" dạ bố đợi chút con ra mở cửa ngay"Cậu mở cửa ra ông Hwang chìu mến nhìn cậu :" haizz thằng nhỏ này người thì bé vậy mà không chịu ăn cơm tính để bản thân gầy trơ xương à"Cậu giọng hơi nũng nịu:" con ăn rồi mà bố bố ăn cơm chưa chưa ăn thù bố đi ăn đi.

Làm việc cả sáng công việc nhiều chắc bố mệt lắm"" Ngoan xuống ăn cơm với bố"" Con ăn rồi thật mà còn mấy cái bánh mì đói quá con ăn trước giờ no quá rồi không nhét thêm được đâu"" Cậu đấy ăn uống cho điều độ tôi mà biết cậu bỏ bữa nào chết với tôi"" Rồi mà bố đi xuống ăn cơm đi"-------------------Trên bàn ăn ông Hwang ngồi xuống ăn cơm ngon lành.

Bọn hắn cũng bắt đầu ăn, nhưng trong suy nghĩ ai cũng thắc mắc *cái cậu tên Hanbin gì đó là ai mà ba quan tâm quá vậy cần tìm hiểu *Hết rồi nè
 
.
chap 14


2/5-------------------Mọi người lại về phòng riêng của mình người làm thì tiếp tục công việc của bản thân.

Hubi trở về phòng cậu chúng bắt đầu nói về việc mà mình điều tra được.

Cậu chăm chú nhìn vào chú cún nhỏ đang đi đi lại lại:" chuyện như nào"Ha chậm rãi di chuyển:" theo như điều tra thì cô ta tên Do Bong Cha là người lành tính đã từng là học viên vô cùng xuất sắc nhưng vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó nên bị đàn áp.

Cô ta năm nay 25 tuổi dạy phân môn hoá trường cậu.

Trên lớp cô ta nhút nhát nên học sinh được nước lấn tới hay trêu đùa cợt nhả.

Thường ngày thì không sao nhưng dạo gần đây hành động rất bất thường.

Bong Cha hay ra ngoài lúc nửa đêm trong nhà thì hay có tiếng cãi vã xích mích.

Chúng tôi đã nghe lỏm cuộc nói chuyện của mấy bà hàng xóm gần nhà là vậy.

Có thể cô ta do chịu nhiều áp lực nên tâm lí yêu bị quỷ thao túng để sai khiến đây"Cậu gương mặt khá nghiêm trọng :" tối nay đi chơi đê qua thăm cô ấy chút"Ni nhảy lên rúc vào người cậu:" mấy giờ"" 11h 30 đi đến đó chắc đúng 12h cho thiêng"Ha khẽ chắc moitj tiếng:" này mai là ngày linh đấy âm khí mạnh cô ta mang mệnh âm con quỷ có thể sẽ chiếm dữ lý trí làm ra chuyện động trời gì không ai đoán trước được đâu"" Biết rồi tối điều tra mai xử lý tại tối lười lắm"Cậu lôi trong cặp ra một cái bánh mì sau đó lấy thêm mấy gói bánh nhỏ đựng trong một bọc trắng:" nè ăn đi dạo gần đâu hơi bận xíu nên chả làm thêm bánh được với lại mùa này lá ra ít quá"Cậu thích làm bánh đã vậy còn có một số loại hạt giống rất kì lạ được bố cho.

Thấy trong cái cặp mang theo lúc nhỏ có ít giống lạ cậu liền tò mò trồng thử.

Khi cây ra lá lấy lá ép ra nước trộn vào bột làm bánh lại có sức hút lớn với động vật.

Hubi rất thích ăn bánh đó nên cậu cũng thường xuyên làm.

Sau thời gian quan sát cậu nhận thấy loại bánh này rất thần kỳ có thể giúp vết thương mau lành lại gia tặng thêm dương khí.

Cậu đôi lúc đem ra ăn cho qua cơn đói cơ mà cũng ngon ra phết.

Nhưng thường là Hubi ăn nhiều cậu không dành với chúng nó.Nhớ ra còn có buổi gia sư vào buổi tối cậu ưu tư một chút rồi quyết định sẽ dạy môn hoá cho mấy người đó.

Nghĩ xong để tối tỉnh táo cậu nằm vật ra ngủ lặt lưỡi đến tối.Khoảng 6h có tiếng gõ cửa:" cậu Hanbin ông chủ mời cậu xuống ăn cơm để tiện giới thiệu các thiếu gia cho cậu"Cậu bị cơn đói đánh thức từ lâu mắt đang thao láo nhìn vào khoảng không tĩnh mịch để luyện sự tập trung.Nghe cô hầu nói vậy cậu bật dậy cơn đói đã làm mờ lí trí ban sáng ông Hwang còn lên tận phòng nói xuống rồi.

Cậu nghĩ không xuống bây giờ thì mình vừa đói có khi lại còn khiến mọi người khó chịu.Bước xuống bậc thang cậu đã thấy ông Hwang vẫy lại chỗ ngồi.

Hanbin cũng ngoan ngoãn đi lại.

Trước mắt cậu là sáu cậu chàng điển trai khuôn mặt hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Cậu vội ngồi xuống bỗng khựng lại khi nghe một người trong số họ nói lớn:" ơ cái cậu con cái nhà ai nè"Giọng Taerae vang lên khiến cậu nhăn mày:" chào cậu tôi có tên đoàng hoàng đó"Ông Hwang cũng nghiêm mặt:" Taerae không hỗn nghiêm túc đi con ta đó tên Hanbin"Cả đám há hốc mồm:" hả bố nói gì cơ!!!!"

Ông Hwang vẫn thản nhiên :" thì con ta chứ sao Hanbin ha mai dạy lũ giặc trời này nó bắt nạt cứ nói vơi bố nghen"Cậu gãi gãi đầu ngơ ngơ nhìn ông:" dạ dạ vâng "Sau đó cậu tháo khẩu trang cùng kính mắt ra ông Hwang ngỡ ngàng nhìn cậu bọn hắn cũng sốc không kém.Trên khuôn mặt thanh tú đấy là vết bầm tím vết xước trên làn da ráng mịn lại in hằn đầy rẫy những vễt thương chồng chéo đã đóng vảy.Có đôi chỗ được cậu dán băng gâu cẩn thận nhưng nhìn tổng thể vẫn khiến người ta không khỏi hoảng sợ.Hết rồi ❤️
 
.
chap 15


3/5------------------Kết thúc bữa ăn cậu tuy bị ông Hwang tra hỏi nhiệt tình vẫn không hé đến nửa lời.

Trên mặt đã thế thì thân thể sẽ ra sao chứ thật khó để tưởng tượng.

Có lẽ người đánh cậu chưa nghe qua câu nói đánh người không đánh mặt chăng.

Giờ ông Hwang đã bất lực đi nghỉ ngơ chỉ còn cậu và đám nhõi con kia trong thư phòng riêng.

Bên trong có một cái bảng lớn còn kèm theo bút viết và đồ xoá.Cậu tiến vào, bọn hắn vì đang ở nhà cũng cố ổn định chỗ ngồi một cách miễn cưỡng.

Hanbin phát cho mỗi người một bài kiểm tra nhỏ để xem kiến thức mà họ hiện có là gì.

Bài kiểm tra hoá 60' bọn hắn lằm nhoáng cái đã xong.

Cậu khá ngạc nhiên nghĩ:* không phải chứ cứ tưởng là không giỏi ai ngờ vậy mà khá quá, không hiểu sao lại thuê gia sư làm gì thừa tiền sao.

Thôi kệ dự sao mình cũng có tiền lại còn lại thêm ông bố coi cũng ok đi*Cậu vui vẻ nhận lấy bài thi của từng người để chấm.

Khuôn mặt cậu muôn vàn cảm xúc.

Lúc đầu thì đầy hy vọng lúc sau thù thất vọng rồi rơi vào tuyệt vọng vì bọn hắn không 5 cũng 7đ quả này thì khó cứu.(!): thang điểm là 100/100 nhéCậu đúng là hết nói nổi bài toàn kiến thức cơ bản từ hồi lớp 10,11 vậy mà bọn hắn trả lời sai tứ lung tung.

Cậu nghiêm chỉnh đứng dậy:" các cậu lên nhận bài làm của mình đi"Nhận bài xong Taerae lại hét toáng lên:" ô oa má ơi kì tích nè em được 5 ui ui 5₫ bố ơi mở tiệc đi"Lew cũng bất lực cùng anh em cố gắng giữ cái thằng liều này lại.

Đã điểm thấp còn đi khoe bố quả này ông bô không đập cho mới lạ.

Đang lúc mọi người chật vật nhất thù cậu lên tiếng khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình:" xin tự giới thiệu với các anh tôi là Oh Hanbin năm nay 15 tuổi.

Tôi được ông Hwang thuê về đây để làm gia sư cho các anh mong các anh hợp tác, chỉnh đốn bản thân nghiêm túc trong việc học hơn.

Qua bài kiểm tra vừa rồi thì tôi nhận thấy lỗ hổng kiến thức của mọi người vô cùng lớn.

Tuy là hoá cơ bản của học sinh lớp 10, 11 vậy mà điểm cao nhất chỉ có Hwarang với 7₫/100₫ còn thấp nhất là Hyuk với 3₫/100₫.

Từ mai thời gian vào học sẽ là 7h tối đến 9h lúc 8h sẽ nghỉ 15'.

Ngoài ra tôi có in bài tập nên mọi người nhớ làm hết bàu được giao nhé"Lại là giọng nói quen thuộc:" gì!!!

Vừa phát ngôn gì cơ 15 tuổi á đùa, sao lại để một bé trai xinh yêu như này bị thương vậy" taerae vùng ra khỏi bọn còn lại chạy lại chỗ Hanbin.Ờmmm...

Có vẻ cậu ta đã hiểu sai trọng tâm câu chuyện rồi.

Hanbin ngửa mặt ra sau tránh cái tay đang muốn chạm vào mặt cậu.

Thằng Hyuk giở cái thói khinh người nói:" này bé hơn mà xưng tôi á lễ phép với các anh tí đi"Cậu không thèm chấp chống tay lên bàn bắt bọn họ về chỗ:" hôm nay tôi sẽ dậy lại môn hoá cho các cậu à ừm em sẽ dạy lại môn hoá cho các anh nên mọi người nghiêm túc chút"Xưng anh em với bọn họ khiến Hanbin cảm thấy hơi gượng miệng, bọn hắn thì dửng dưng lơ đễnh không quan tâm gì nhiều.

Bắt đầu vô dạy cậu giảng cật lực đưa công thức rồi cả ví dụ cụ thể vậy mà trừ Taerae vì say đắm nhìn cậu nên Hanbin nghĩ hắn chăm còn đám còn lại đúng kiểu bất cần đời mặc kệ cậu giảng khô cả miệng bọn hắn chả thèm chú tâm.Cậu nói giữa chừng thấy tình hình không ôn xin ra ngoài một chút.

Cậu vừa bước ra Hwarang đã cười trào phúng:" hừ để xem cậu ta chịu được đến mấy ngày, chưa gì đã ra ngoài rồi chắc tức lắm"Thằng Taerae quay ra liếc xéo con cáo già:" này cr em đó nên anh đừng có mà bắt nạt""Đéo ngờ mày thích nó chỉ sau mấy lần gặp đúng là loại hám sắc" Eunchan kháy đểu Taerae Taerae :" cha không phải thế hơn ai mà nói"Eunchan nhìn nó một lượt:" hơn mày chứ ai""...

Ừ thì coi như bạn đúng"Tae- éo thể cãi- rae"Bố có bao giờ sai"Taerae đang rất muốn xông lên tẩn thằng chả Eunchan một cái rồi nhưng quay ra nhìn thì ờm có vẻ mình yếu thế nên đành bó tay mà chửi đổng lên:" má nó tức ước gì tao cao 2m trước mày lúc đó mày xong đời"

Lew đưa ra đề nghị:" đừng cãi nữa cược không"" Cược gì" Seop ngồi ngả ngớn trên nghế nhìn Lew Lew cười khẩy một cái :" thì xem thằng nào không được trong top 10 tháng này bao cả lũ đi ăn"" Điên à" Hyuk quát lên" Chậc thằng này sao vậy"Hwarang khó chịu nóiGấu chả giải thích thêm nhiều:" thế rồi thằng nào đồng ý cho xin cánh tay đi đa số hơn thiểu số nhé"Cha nội seop thân với thằng Lew thôi thì ủng hộ cho nó vui quả Taerae kia thì muốn tạo bất ngờ cho Hanbin để được ổng cưng nên cũng ủng hộ hai tay hai chân.

Ông Eunchan bị taerae ép giơ tay nên đành chấp thuận.

Riêng Hwa Hyuk không chịu, nhưng kết quả đã rõ nên khó tránh.

Dù sao cũng chỉ là một trầu ăn bọn họ đầy tiền nên lo được trong tâm thằng Hwa Hyuk đang nghĩ kệ bà nó mình đội sổ cũng chả sao.Hết roài nhen
 
.
chap 16


4/5--------------------Từ bên ngoài Hanbin đi vào cắt đứt đoạn hội thoại giữa 6 người bọn hắn.

Cậu đem theo hai thông báo cho bọn họ:" tôi à em vừa hội ý lại với b...bố là sẽ đem tới cho mọi người hai tin tức trong đó có một tin xấu và một tin tốt mọi người muốn nghe tin nào trước."

Taerae nhanh nhảu đứng dậy giơ cao tay:" tôi tôi tôi muốn nghe tin tốt trước"Seop cầm lấy cánh tay tae dí xuống:" khổ trước sướng sau chưa nghe câu đấy à, thằng nào muốn nghe tin tốt trước thì lên tiếng đi"Chả ai nói gì cả chỉ có Taerae đang âm ử dãy đành đạch vì bị bịt miệng.

Cậu nhìn tình cảnh này 3 phần bất lực 7 phần như 3:" vậy tin xấu là nếu trong đợt kiểm tra tháng tới nếu ai không nằm trong top 10 sẽ bị cắt tiền tiêu vặt và tin tốt là nếu ở top 10 các cậu có thể sai tôi làm gì cũng được nhưng chỉ có một điều ước nếu tất cả cùng ở top 10 thôi.

Mọi người cố gắng nhé giờ mới chỉ đầu tháng thôi."

Nghe cậu nói nó nhẹ bâng mà lòng bọn hắn trĩu nặng.

Tiền tháng này đã gần hết đếm lại cùng lắm thằng giàu nhất trong 6 đứa cũng chỉ có 300 won thôi.

Sao mà lo cho tháng sau được.

Bình thường mỗi tháng bọn hắn phải có 1tr won ăn vặt giờ mà cắt sao sống.

Đám Hwa Hyuk nãy còn thảnh thơi bây giờ cuống cuồng lên không tin vào tai mình.Ơi trời ơi bọn hắn mong đây là giấc mơ, ban đầu cũng cược chơi chơi thôi ai mà ngờ được cậu lại đem vô cái tin sốc như thế đâu.

" Thôi giờ tui giảng bài tiếp nha"Bọn hắn không nói gì đồng loạt lấy bút sách ra học.

Hanbin thấy thế cười thầm một cái:*đúng là công tử bột không có tiền là hoảng ngay*Cậu sau đó cứ thao thao bất tuyệt bọn hắn nghe không sót một chữ phải nói là rất chăm chú nghe.

Một nhoáng thôi cậu đưa mắt lên nhìn đã là 9h rồi:" hết giờ rồi giải tán mưu sinh mọi người nhớ làm bài được giao nhé có chỗ nào khó hiểu thì hỏi em"Taerae vội giữ tay cậu lại, Hanbin khó hiểu ai mà zô ziên người ta mới bước ra khỏi phòng đã lôi lôi kéo kéo.

" Sao vậy"" Ờ thì có tài khoản xã hội không kết bạn với có gì mà không trao đổi trực tiếp được thì có thể nhắn tin"" Ừ có đây lẹ đi tôi có việc"" Này cho bọn này xin với đâu phải mình nó cần hỏi bài"Bọn còn lại cầm sách vở bằng một tay tay kia cầm điện thoại tiến gần lại chỗ Hanbin và hắn."

Vào vòng bạn bè của taerae tìm đi"Hyuk lên tiếng:" nó tỉ thằng bạn có chơi không chơi cũng kết có bao giờ xoá tìm đến bao giờ"" Ờm vậy đây"Loay hoay cùng bọn hắn cũng hết mất mấy phút cuộc đời.Cậu chạy vội về phòng từ bên ngoài đi vào chưa thấy mặt đã ríu rít xin lỗi:" Hubi ơi bin xin lỗi nhe bin quên mất tiêu hai bồ chưa ăn , xin lỗi hai bồ nhiều tha lỗi cho bin nhen.Cậu bước vô đã thấy hai động vật nhỏ đã đói đến lả cả người ra rồi.Thấy thế cậu vội lấy ra đồ ăn mà mình xin ông Hwang gói lại cho thú cưng để hai nhỏ ăn.

Đồ ngon trước mắt hubi cũng không trách cậu nữa mà chăm chú ăn uống.Ni ngẩng đầu nhìn cậu:" bin ăn chưa đừng để bụng đói"" Cảm ơn Ni nha bin ăn rồi nè"Ha lúc này mới lên tiếng:" chuẩn bị thôi tối nay có việc trọng đại mà"" Ừ hai đứa ăn nhen bin soạn chút đồ "Cậu tất bật lấy sách vở bỏ vô cặp, soạn quần áo sẵn ra rồi vscn.

Hanbin tính là về phát là ngủ luôn chứ cậu đặc biệt lười biếng mỗi khi về đêm tóm lại cũng là do thói quen thức khuya dậy sớm nên thế.

Cứ rảnh rang một chút cậu chỉ muốn ngủ để nạp lại năng lượng thôi.Khoảng 11h cậu cầm theo vài ba lá bùa vơ đại cái áo khoá đen chùm kín mít rồi đi cùng Hubi ra ngoài.Vừa đi cậu quơ đại trong túi áo lấy ra một lọ thuốc.

Đổ thuốc ra tay cậu cho vào miệng dùng răng cắn mạnh cho nát mấy viên thuốc đắng ra.Khé rùng mình một cái do cơn đắng tóc cậu bay phấp phới trước gió lạnh.Tầm 11h30 cậu đứng trước cái toà trung cư mà Bong Cha đang sốngBái bai 👋
 
.
chap 17


5/5-----------------------Trong bóng tối vố tận có ánh đèn đường cứ lập loè chớp tắt chớp tắt cậu lờ mờ thấy một bóng người đang đi vật và vật vờ đi ra từ căn trung cư.Nhíu mắt lại nhìn cậu thấy đó là Bong Cha xung quanh cô ta bao bọc bởi một làn khói đen nghịt.

Tiến gần hơn cậu thấy ánh mắt cô ta đờ đẫn thất thần như không hồn đi về một khoảng không vô định.

Hanbin cùng Hubi len lén theo sau đi đi một hồi cũng đã là 12h20 Bong Cha bỗng dừng lại.

Trước mặt cô ta là một ngôi nhà hoang vắng hoang tàn xơ xác âm u đến đáng sợ.

Bong Cha bắt đầu nhấc chân bước vào cậu cũng đi theo.Khi Hanbin bước vô xung quanh là những khoảng đen đêm tối cậu nhìn mãi vẫn không thấy cô Bong Cha kia đâu.

Như có linh cảm mách bảo cậu né mạnh sang bên phải.

RầmMột nụ cười vang lên khanh khách vang vọng trong đêm tối khiến người ta rùng mình.

Móng tay Bong Cha in hằn trên nền đất gióng nói trầm khàn đặc vang lên:" cũng lợi hại đấy không vô dụng như ta nghĩ, nói mày là ai mà muốn phá truyện của tao"Cậu nhìn hắn đoán chắc được đây là quỷ nam vì giọng nói khàn khàn trầm trầm vừa nãy:" hừ mày sao lại nhập vào Bong Cha"" Do nó ngu tâm lí yếu tao mới nói có mấy câu đã nguyện cho tao ở cùng nhà rồi "" Cái loại ma quỷ chỉ biết ký sinh ở nhà người khác để hút dương khí như mày đáng bị hồn bay phách tán"" Thằng nhóc con miệng còn hôi sữa như mày thì làm gì được tao "" Làm gì được hay không sau này khi gặp lại sẽ rõ"" Được vậy tao đợi mày"Cậu đi ra khỏi căn nhà trước sự dè chừng của gã kia.

Vừa đi qua hắn cậu nhanh tay giáng cho hắn một chưởng giữa lửng rồi vụt đi mất dạng.Hắn ta tức lắm nhưng cũng không thể làm gì được tại cậu chạy đi nhanh quá.Thôi thì nén cơn giận hắn ta đi lên trên tầng của căn nhà đó cung kính cúi chào người đàn bà thần thần bí bí trùm kín mít:" mày với thằng Lion làm việc sao rồi, tiến độ tuần này chậm năng xuất kém đây là nghĩ mình tồn tại quá lâu à"Giọng bà ta đanh lại giận giữ đưa tay siết chặt cổ hắn ta lại mặc kệ sự vùng vẫy của cái xác Bong Cha."

X...xin l...lỗi bà t...ự tuần này do bận quá m...mà bọn con người khôn q...quá hự c... chúng chúng nó mang theo bùa mạnh tôi không thể đến gần"PhịchTay bà ta ném hắn thật mạnh xuống nền đất người hắn nện trên nền chỉ biết ôm thân thể quằn quại."

Tốt nhất là chúng mày làm việc cho tử tế chỉ còn 2 năm nữa là đến ngày đặc biệt của tao rồi nếu không gom đủ 10000 cái hồn nữa chúng mày đừng hòng chết yên."

Nói xong bà ta biến mất trong bóng đen vô tận hắn ta cũng gồng mình đứng dậy bước chân loạng choạng đi về.Sáng hôm sau bảnh mắt ra lúc 5 giờ sáng Hanbin theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy khỏi cơn mơ.Dạo gần đây khi đeo vòng cổ mẹ tặng cậu ngủ ngon hơn hẳn khi trước.

Lúc trước đâu có hay tại quý nên cậu dấu đi không dám đeo chỉ khi tối mới đem ra ngắm ngía rồi cất lại.Tỉnh dậy trong trạng thái cả người khoan khoái cậu tiến lại cửa sổ mở rèm mở cửa đón không khí buổi sáng sớm.

Trời hơi âm u nhưng xa xa cậu thấy rõ mặt trời đang ló dạng cảnh mình bình đẹp lay động lòng người.Cậu tập thể dục 1 tiếng sau đó thì vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay quần áo.Bước ra khỏi phòng cậu ngân nga hát dăm ba câu.

Miệng hát tay cậu lấy bùa phép rồi bỏ thêm một chai rượu nhỏ vào trong cặp để chuẩn bị cho trận chiến hôm nay.Bước ra khỏi phòng cậu thấy mấy cô hầu đang hì hục làm bữa sáng .

Cậu chạy lại phụ giúp đỡ được tí nào hay tí đó.Sau đó cậu được giao một trọng trách lớn là lên gọi mọi người thức dậy.

Vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên cậu đã gặp ông Hwang, cúi đầu chào cậu bước đến giữa cầu thang lại gặp Lew đi xuống chào buổi sáng cậu lại đi lên lầu.

Gõ cửa từng phòng cậu gọi hết tất cả mọi người đang trong cơn mê man thức dậy.

Tuy nhiên riêng Hyuk khiến cậu nhọc tâm nhất.

Cậu đầu tiên gõ cửa sau đó là xin phép đi vào do không nghe ai trả lời.

Hanbin tiến vô thấy Hyuk ngủ lặt lưỡi không để ý gì.

Lấy tay lay nhẹ người Hyuk anh ta chả thèm care cứ ngủ vậy.

Tức quá bin giơ chân đạp mạnh cho phát.Ầm Tiếng động lớn thêm cả cơn đau ê ẩm từ mông truyền lên Hyuk lờ đờ tỉnh dậy:" má nó cái mẹ gì vậy mới sáng sớm"Cậu nhẹ giọng :" anh Hyuk xuống ăn cơm mọi người đang chờ".Hyuk tức mà không là gì được gào lớn :" bố ơi nó bắt nạt connnn!!!"

Đấy là một buổi sáng yên bình tại căn biệt thự nhà ông Hwang nhen
 
Back
Top Bottom