[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
9/ [Đam Mỹ] Mỹ Nhân Ốm Yếu Cưới Trước Yêu Sau Với Chủ Nhân Minh Giới
Chương 57: Vả mặt tên chó sao chép
Chương 57: Vả mặt tên chó sao chép
Biên Dịch: Thời AnĐợi đến giờ giải lao, Tiểu Kiều đã không nhịn được mà chửi ầm lên."
Tôi tận mắt nhìn thấy cậu vẽ biết bao nhiêu bản đấy, vậy mà tên ngu kia lại dám ăn cắp đem đi lấy lòng thầy hướng dẫn tương lai?"
Gương mặt Tiểu Kiều đầy vẻ ghét bỏ, còn nhỏ giọng ọe một tiếng: "Chó sao chép mà cũng đòi làm kiến trúc sư?
Hết tiết tôi đi tìm anh ta cùng cậu!
Mà nói thật, Diễm Diễm, sao cậu lại bị anh ta sao chép thế?"
''Lúc nghỉ trưa ở thư viện, tôi không mang máy tính đi."
Hạ Diễm nói: "Lát nữa có thể đi xem camera trên lầu ba thư viện.''''Mẹ nó, anh ta thật đáng chết."
Tiểu Kiều nắm chặt tay: "Vừa hay tôi có quen một thầy thủ thư, lát nữa tôi sẽ nói là mất đồ, hỏi thầy ấy xem có thể xem camera không."
Hạ Diễm nhìn dáng vẻ đầy căm phẫn của Tiểu Kiều, ngược lại còn an ủi Tiểu Kiều, thản nhiên mở miệng nói: "Không sao, đều sẽ được giải quyết thôi.
Có điều lúc trước tôi không có tiếp xúc gì với đàn anh này, Tiểu Kiều, cậu thì sao?"
"Mẹ nó trước đây tôi còn nghe anh ta chia sẻ kinh nghiệm bảo vệ nghiên cứu sinh cơ đấy.
Suốt bốn năm nay GPA của Hàn Trường An đều đứng nhất chuyên ngành, nghe nói vì bạn gái học ở trường bên cạnh nên anh ta mới chọn sang đó bảo vệ.
Đúng là chỉ biết mặt chứ không biết lòng, bên ngoài thì ra vẻ đạo mạo, sau lưng thì âm thầm làm trò bẩn thỉu."
Khoa Kiến trúc đại học T phải học năm năm, năm nay Hàn Trường An học năm tư đại học, không lâu trước đây vừa xác nhận được sang trường bên cạnh bảo vệ nghiên cứu sinh, chứ không phải ở lại khoa Kiến trúc của trường chính vốn có điều kiện tốt hơn."
Chẳng qua, nghe phong thanh là trước đây anh ta định xin vào làm nghiên cứu sinh dưới trướng giáo sư Ngụy, đại lão của viện mình, nhưng vì lý do gì đó mà giáo sư Ngụy từ chối anh ta, nên sau đó anh ta mới chuyển sang trường bên cạnh."
Giáo sư Ngụy là chủ nhiệm khoa Kiến trúc, nhưng nổi tiếng là một giáo sư nghiêm khắc, tuy đã dẫn dắt được rất nhiều sinh viên giỏi, nhưng thật sự rất ít khi cười nói, hơn nữa trên cơ bản chỉ nhận sinh viên bảo vệ ngay tại trường.Hạ Diễm gật đầu: "Tôi nghe nói nếu muốn đăng ký vào nghiên cứu sinh của thầy Ngụy, ngoài tài liệu bảo vệ ra, còn phải nộp thêm một bản vẽ thiết kế riêng cho thầy đánh giá."
Tiểu Kiều cười nhạo một tiếng, nói: "Ồ, vậy thì khó trách.
Lúc trước tôi còn thắc mắc vì sao anh ta không bảo vệ ở trường mình, giờ thì tôi hiểu rồi.
Chắc chắn là giáo sư Ngụy chê bản thiết kế của anh ta, nên mới không nhận anh ta.
Tên này chắc đã bị đả kích nặng nề nên mới phải đi tìm cách khác."
Hạ Diễm thấy được sơ yếu lý lịch của Hàn Trường An trên bảng vàng danh dự bảo vệ nghiên cứu sinh của khoa Kiến trúc.
Ngoài thành tích học tập xuất sắc, anh ta cũng từng tham gia không ít cuộc thi, nhưng đa phần chỉ là các cuộc thi nội bộ trong trường, vả lại chưa từng giành được giải nhất, chỉ toàn giải nhì hoặc giải ba.Tất cả các cuộc thi trong trường đều được lưu trữ, nên cậu vào trang web chính thức của học viện để lục tìm các tác phẩm của Hàn Trường An.So với thành tích vượt trội, các tác phẩm thiết kế của Hàn Trường An lại có vẻ tầm thường hơn hẳn.Trong cuộc thi hai năm đầu đại học, tác phẩm của Hàn Trường An vô cùng bình thường, về cơ bản chính là tác phẩm theo đúng quy định và không phạm sai lầm, nhưng cũng không thể nói là có hồn.Nhưng sau năm thứ ba đại học, tác phẩm của anh ta đột nhiên tiến bộ hơn trước rất nhiều.Từ nhỏ Hạ Diễm đã theo bố mẹ xem không ít những tác phẩm thiết kế ưu tú, đại khái có thể đoán được vì sao thầy Ngụy lại không thu nhận một sinh viên như anh ta.Là một nhà thiết kế, ít nhất phải có chút suy nghĩ và phong cách của mình, nhưng mỗi một tác phẩm của Hàn Trường An đều có dấu vết mô phỏng rất nặng, kiểu người hướng dẫn như thầy Ngụy chắc chắn sẽ chướng mắt.Ngựa quen đường cũ, Hàn Trường An có thể nghênh ngang sao chép ở thư viện như thế thì lá gan của anh ta cũng không giống như của tay mơ, nói không chừng còn là một kẻ đã đã phạm tội nhiều lần.Hạ Diễm lưu lại từng bản thiết kế của Hàn Trường An từ năm ba đại học vào trong iPad rồi cẩn thận xem xét, phát hiện phần mà Hàn Trường An đạo nhái chính là phần xuất sắc nhất trong từng bản vẽ.
Hạ Diễm nhìn qua từng bản, khoanh tròn ra phần xuất sắc nhất của mỗi tấm bản vẽ.Nếu là người thường, có lẽ sẽ không nhìn ra những bản vẽ này có vấn đề gì.
Nhưng trí nhớ của Hạ Diễm vô cùng tốt, gần như đạt đến mức độ nhìn qua là nhớ, cậu nhìn chằm chằm bản thiết kế từng giành giải nhì trong cuộc thi thiết kế nội bộ trường của Hàn Trường An một lúc, bỗng nhiên cảm thấy bản vẽ rất quen mắt.Hạ Diễm nhắm mắt lại, trong vòng năm phút ngắn ngủi đã lướt qua toàn bộ những nhà thiết kế mà mình từng biết, cuối cùng tìm ra được đầu mối!Bản thiết kế này đúng thật cũng có hiện tượng đạo nhái trên diện rộng.
Nhưng lần này, đối tượng bị sao chép không phải là nhà thiết kế trong nước, mà là một nhà thiết kế nhỏ ít tiếng tăm ở nước ngoài.Cậu tìm được bản vẽ này trong lịch sử trò chuyện với nhà thiết kế kiến trúc của công ty mình, bởi vì cậu đã sớm xác định sẽ theo học ngành kiến trúc, nên chú của cậu, kiến trúc sư trưởng của công ty thường xuyên chia sẻ với cậu những tác phẩm xuất sắc trong và ngoài nước cho cậu xem.Cậu đưa bản vẽ cho Tiểu Kiều xem, Tiểu Kiều khiếp sợ trả lời tin nhắn của cậu: Mẹ kiếp, tên này là dân chuyên sao chép hả?!Hạ Diễm: Đúng vậy, tôi vừa mới xem một chút, cả tấm p1 lẫn p3 đều có dấu hiệu sao chép.Tiểu Kiều: Trâu bò, đưa đây đưa đây, gửi bản vẽ cho tôi, tôi sẽ làm một bộ ảnh so sánh đẹp mắt rồi đăng lên diễn đàn, người không biết còn tưởng ông anh này đang tập vẽ ấy.Hạ Diễm: Được, vậy tôi sửa sang lại một chút rồi gửi cho cậu, cảm ơn~Tiểu Kiều: A a a thầy thủ thư trả lời tôi rồi, cậu xem nè, cái tên kia lén lút chụp hình trên bàn của cậu vừa hay bị bắt quả tang!
Mà thầy còn nói camera ghi lại mấy ngày đó trong thư viện đã bị anh ta xóa sạch, nhưng tên này vẫn để sót mất một ngày!Hạ Diễm nhìn về phía mấy tấm ảnh này, phát hiện vào thời gian nghỉ trưa, quả nhiên Hàn Trường An đã đi nhìn lén bản vẽ của cậu, thậm chí còn chụp ảnh.Hạ Diễm: Cảm ơn Kiều Kiều!Tiểu Kiều: Cục cưng!Hạ Diễm: 【Mèo bông nghi hoặc.】Tiểu Kiều: Vừa rồi tôi đã muốn hỏi, trên người cậu có mùi thơm rất dễ ngửi, là nước hoa hương gỗ gì sao?Tiểu Kiều rất biết đặt câu hỏi.Hạ Diễm bị hỏi bèn đỏ mặt tôii mang tai, bản thân cậu không dùng nước hoa, nhưng do ngày nào cũng quấn quýt với Lục Bỉnh Văn, Lục Bỉnh Văn thì lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp cậu, tối qua còn ôm ngủ cả đêm, nên mùi hương nhè nhẹ của gỗ thông tự nhiên dính luôn lên người cậu.Hạ Diễm: ...
Chắc là do hương thơm hoa cỏ trong nhà thôi.Đúng là một nam quỷ tốt, không chỉ làm miếng dán hạ sốt hình người cho nam sinh đại học, mà còn làm máy khuếch tán hương thơm hình người luôn.Lúc này đã là hơn bốn giờ chiều, hôm nay là một ngày trời âm u, Hàn Trường An đang ở trong phòng tự học của nhóm sinh viên trường bên cạnh, vẽ bản thảo cho thầy hướng dẫn cùng các đàn anh đàn chị tương lai.
Vì ánh sáng trong phòng quá yếu nên trong phòng tự học phải bật đèn lên.Trên tường trong phòng tự học treo đủ loại bản vẽ xuất sắc, trong đó có không ít bản đã được xây dựng thành những tòa nhà cao tầng.Hàn Trường An nhìn những bức vẽ đó, khóe miệng khẽ cong lên đắc ý, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần theo được thầy Vạn, tương lai của mình chắc chắn không phải lo.Trong giờ nghỉ ngơi, đàn anh của anh ta khen ngợi nói: "Tiểu Hàn, chắc cậu không biết đâu, ban đầu thầy Vạn đã nhận đủ người rồi.
Nhưng sau khi xem tác phẩm dự thi thiết kế của cậu, thầy ấy đã lập tức chuyển một đàn em cùng khóa vốn cũng rất giỏi sang cho thầy Lưu, nhờ vậy mà cậu mới được thầy mình hướng dẫn đấy."
Trên mặt Hàn Trường An nở nụ cười khiêm tốn, anh ta nói: "Chỉ là số em may mắn thôi, thầy Vạn giỏi như thế, có thể nhận em vào là em đã thấy vô cùng may mắn rồi."
''Bản vẽ này của em là lấy cảm hứng từ đâu thế?"
Đàn chị tò mò nói: "Phong cách rất đặc biệt, hơn nữa còn có tính thực dụng và tính mỹ quan, nền tảng mỹ thuật của em thật tốt."
''Đúng vậy, nghe nói tác phẩm này của Tiểu Hàn còn bị một cậu đàn em của cậu ấy sao chép, đàn em này kỳ cục thật đấy, lại còn dám sao chép cậu."
Một đàn anh khác nói: "Chuyện này đã truyền khắp đại học T rồi, anh thấy cậu đàn em đó không lăn lộn nổi ở đại học T nữa đâu."
Hàn Trường An vẫn tươi cười như trước, nhưng trong lòng lại bắt đầu chột dạ.Trước khi vào đại học, anh ta chưa từng học qua chuyên môn mỹ thuật, chỉ tạm thời ôm chân Phật trong lúc nghỉ hè, không có nền tảng mỹ thuật, ngay cả sao chép bản vẽ của Hạ Diễm cũng phải bỏ ra rất nhiều sức lực.Từ nhỏ anh ta đã tự nhận là đầu óc thông minh, học tập xuất sắc, là học sinh giỏi lớn lên dưới ánh hào quang của một "thiên tài", mà thất bại lớn nhất trong đời anh ta chính là khi bắt đầu thiết kế bản vẽ, anh ta nhận ra mình thật sự rất bình thường.Khi bản thân anh ta không có bất kỳ ý tưởng nào, anh ta bắt đầu điên cuồng bắt chước tác phẩm của người khác, cố gắng giành được một ít cảm hứng và lợi ích từ chuyện đó.Lúc bảo vệ nghiên cứu sinh, anh ta cầm bản thiết kế mình hài lòng nhất đi gặp giáo sư Ngụy giỏi giang nhất khoa, nhưng giáo sư Ngụy chê tác phẩm của anh ta, không chỉ không chịu nhận anh ta làm học trò mà còn thản nhiên bỏ lại một câu: "Em không thích hợp vẽ tranh, em học khoa học cơ bản tốt như vậy, có thể cân nhắc chuyển sang chuyên ngành khác đấy."
Những lời này đối với một người đã mơ ước trở thành kiến trúc sư thiết kế từ nhỏ chẳng khác gì một cú sốc lớn.
Bởi vì cảm thấy mình bị mất mặt, anh ta bèn xin vào một trường học khác cùng cấp, vốn định nương tựa vào thầy Vạn giỏi nhất trường học này, nhưng chỉ có một giảng viên trẻ là chịu nhận anh ta làm học trò, còn giáo sư Vạn mà anh ta muốn theo lại không trả lời lại tác phẩm của anh ta.Ngày hôm đó anh ta đang sắp xếp sách vở ở thư viện thì tình cờ nhìn thấy Hạ Diễm đang vẽ tranh ở góc phòng.Bản thân Hạ Diễm còn đẹp hơn so với những bức ảnh được chia sẻ rộng rãi trên diễn đàn, nhìn từ xa, cậu là một mỹ nhân lạnh lùng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.Vì đã nghe nhiều lời đồn về Hạ Diễm từ bạn cùng phòng, anh ta tò mò nên đã lợi dụng giờ nghỉ trưa khi thư viện đóng cửa để lén lút xem tác phẩm của Hạ Diễm.
Ai ngờ vừa nhìn thì đã giật nảy mình.Sự xinh đẹp của bản vẽ Hạ Diễm không thua gì bản thân cậu.Hạ Diễm vừa hay chính là loại người mà anh ta ghen tị nhất, không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể đạt tôii độ cao mà người khác có tốn cả đời cũng không đạt tôii được, là một thiên tài chân chính.Lòng đố kỵ và lòng hư vinh khiến anh ta chụp ảnh ghi nhớ bản vẽ của Hạ Diễm, mấy ngày sau đó, mỗi ngày Hạ Diễm đều cập nhật bản vẽ, trưa nào anh ta cũng lén chụp một bức, thay đổi tác phẩm của mình theo Hạ Diễm.Bản vẽ ấy vốn đã hoàn mỹ, nhưng dưới sự chỉnh sửa của Hạ Diễm lại dần trở nên hoàn mỹ hơn.
Mà bởi vì ngày nào anh ta cũng đều có thể nhìn thấy được tiến độ, nên cũng nắm bắt được tư duy của Hạ Diễm rất rõ ràng, từ đó thu hoạch được càng nhiều thất bại hơn.Một đêm trước đó không lâu, anh ta sửa bản vẽ sao chép này lại một chút, ôm thái độ thử vận may mà gửi cho thầy Vạn, giả bộ ra vẻ hỏi rằng liệu có thể tham gia cuộc thi cùng thầy Vạn hay không.Không ngờ, thầy Vạn chưa từng trả lời email của anh ta lại gửi cho anh ta một đoạn dài toàn lời khen ngợi vào nửa giờ sau, còn viết ở cuối đoạn rằng: Tôi rất xem trọng em, hoan nghênh em gia nhập nhóm sinh viên hướng dẫn của chúng tôi!
Nếu em đồng ý, tôi sẽ trực tiếp gửi bản thiết kế này đến tổ thẩm định cuộc thi, chắc chắn sẽ đạt được thành tích không tệ.Một chút áy náy cuối cùng của anh ta cũng tan thành mây khói theo lời khen của thầy Vạn, Hàn Trường An lớn lên trong sự tâng bốc của vô số người, mà anh ta chưa bao giờ nhận được nhiều lời khen ngợi như vậy từ bản thiết kế.Bản vẽ ở đại học T cần phải qua vòng tuyển chọn nội bộ trong trường trước mới được gửi đi thẩm định, nhưng thầy Vạn lại đích thân gửi đi xét duyệt giúp anh ta, vì vậy Hàn Trường An đã lợi dụng khoảng trống thời gian này để chiếm đoạt bản vẽ của Hạ Diễm làm của riêng.''Sao vậy, Tiểu Hàn?"
Đàn chị nói: "Có phải em mệt mỏi quá rồi không, nhìn ánh mắt của em mệt mỏi lắm."
''Đúng là có chút, vậy em đi rửa mặt nhé."
Hàn Trường An cười cười: "Tối hôm qua thức khuya vẽ bản thiết kế."
"Hầy, thật chăm chỉ...
Gặp phải chuyện bị người khác sao chép đúng là đáng thương thật."
Hàn Trường An đi ra khỏi phòng tự học tựa như chạy trốn, sợ đàn anh đàn chị tiếp tục truy hỏi anh ta về chuyện của bản vẽ này.Cảm hứng đến từ đâu?
Sao lại vẽ như vậy?Những thứ này, anh ta cũng không biết, bởi vì anh ta là một người sao chép, anh ta chỉ có thể sao chép được vẻ ngoài của bức thiết kế này chứ không thể lý giải được hàm nghĩa sâu sắc của mỗi một chỗ thiết kế ấy.Lúc này ngoài cửa sổ đổ mưa nhỏ tí tách, Hàn Trường An đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, bèn đứng trước cửa sổ nhà vệ sinh nhìn ra cảnh sắc âm u bên ngoài cửa sổ.''Trường An, cậu đứng dại ra gì thế?"
Lúc này, phía sau Hàn Trường An truyền đến âm thanh của một đàn anh.Hàn Trường An đang muốn quay đầu lại thì nghe phía sau có người nói: "Chột dạ sao, chó sao chép?"
Hàn Trường An giật mình, anh ta quay phắt đầu lại một cái.Trong nhà vệ sinh vắng vẻ này rõ ràng chỉ có một mình anh ta, nào có đàn anh gì?Anh ta lần lượt mở cửa phòng vệ sinh nhìn một chút, nhưng lại không thấy một người nào.
Nhưng đàn anh vừa mới nói chuyện nghe có vẻ chỉ đứng ở vị trí phía sau cách anh ta không xa, tại sao lại biến mất nhanh như vậy, ngay cả tiếng bước chân cũng không có?Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn lo lắng chuyện mình sao chép tác phẩm của đàn em năm nhất bị người ta phát hiện, thậm chí còn nghĩ tôii việc nếu có người đề cập tôii thì sẽ cắn ngược lại một cái, nói là Hạ Diễm sao chép tác phẩm của mình.Dù sao thời gian đưa tác phẩm của anh ta ra thẩm định sớm hơn Hạ Diễm, dù thế nào anh ta cũng có lý do để giải vây cho mình.Nhưng anh ta lại thật sự không ngờ, sự tình lại bị diễn đàn ở đại học T lan truyền đến mức độ nghiêm trọng như vậy.Hàn Trường An soi gương nhìn gương mặt tái nhợt của mình, sau khi xác nhận rằng vẻ ngoài của mình trông vẫn còn ổn, anh ta mới chậm rãi rời khỏi nhà vệ sinh, quay lại phòng tự học.Trong phòng tự học, tất cả các đàn anh đàn chị đều đang cúi đầu vẽ tranh.Hàn Trường An ngồi xuống bên cạnh một đàn anh, nói: "Đàn anh, lúc nãy anh có đến nhà vệ sinh không?"
Đúng lúc này, một luồng gió âm u thổi qua bên người Hàn Trường An, đàn anh ngồi bên cạnh anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, hai hốc mắt đẫm máu chảy thành hàng lệ đỏ, nở nụ cười lạnh lẽo nói: "Bị cậu thấy được rồi à, tên chó sao chép."
Hàn Trường An bị dọa đến nỗi ngã lăn ra đất, anh ta vô cùng hoảng sợ, không ngừng lùi người trên sàn, nhưng lại thấy ngay phía trước là đàn chị khẽ giật cái cổ, bò dậy từ trên bàn với một tư thế vặn vẹo quái dị rồi nhanh chóng trườn về phía anh ta."
Tiểu Hàn, linh cảm của em đến từ đâu thế, sao em lại không nói lời nào?''Đàn chị há miệng, đầu lưỡi lại chẻ ra làm hai như rắn, chị ấy lè lưỡi ra, một luồng khí lạnh tanh nồng nặc xông thẳng vào mũi.
Hàn Trường An sợ tôii mức không dám thở mạnh, chỉ biết hét lên rồi cắm đầu chạy về phía cửa."
Chạy gì vậy?"
Hàn Trường An vừa mới chạy ra khỏi phòng tự học này, chợt nghe thấy trong hành lang truyền đến âm thanh của một đàn anh khác.''Tiểu Hàn, cậu chạy cái gì, cậu đây là có tật giật mình sao?''Âm thanh vang lên từ trần nhà, Hàn Trường An kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đàn anh mặc áo trắng đang bám vào trần nhà như một con nhện lớn, ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm anh ta."
Hàn Trường An, cậu sao chép tác phẩm của Hạ Diễm, đừng nói là cậu còn muốn cắn ngược lại cậu ấy một cái, nói cậu ấy sao chép tác phẩm của cậu đó nhé?"
Hàn Trường An hét to một tiếng, nói: "Tôi...
Tôi không có sao chép!
Các người là ai, các người là người hay quỷ, mau cút đi, mau cút đi!"
Anh ta vừa lăn vừa bò chạy về phía đầu cầu thang, lao nhanh xuống lầu, nhưng rõ ràng anh ta đang ở lầu ba nhưng lại leo cả tám tầng cũng không tìm được lối ra của tầng này.Mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống trên lưng anh ta, ba con lệ quỷ phút chốc xuất hiện ở trước mặt anh ta."
Hàn Trường An, cậu chạy cái gì?
Chạy hôm qua, nhưng có chạy được hôm nay không?"
Một bàn tay quỷ tái nhợt phủ lên ngực Hàn Trường An: "Trái tim bẩn như vậy, hay là để tôi lấy ra giúp cậu cho rồi."
''Không không...
Không không!''Hàn Trường An quỳ gối trước mặt ba con lệ quỷ, hoảng sợ nói: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi!"
Anh ta lại chạy về phía phòng tự học, nhưng mới vừa chạy chưa được mấy bước thì đã bị một bàn tay túm lấy mắt cá chân bèn ngã mạnh xuống mặt đất, cả người anh ta phải hơn tám mươi kí, vậy mà lại bị bàn tay quỷ đó nhẹ nhàng kéo lê nhanh chóng vào trong phòng học.Cửa "rầm" một tiếng đóng sập lại, Hàn Trường An lại bị kéo trở về phòng tự học của nhóm sinh viên.
Nhưng lần này, anh ta nghe thấy các bản vẽ thiết kế treo trên tường như sống dậy, từng bức từng bức đang thì thầm nói chuyện với anh ta."
Sao chép tác phẩm của đàn em, thật ghê tởm!"
''Sao lại có người ghê tởm đến vậy, anh ta không nên học kiến trúc!''''Tên chó sao chép rác rưởi, đời này đừng mong có được thành tựu!"
Đèn trong phòng học bắt đầu lấp lóa, Hàn Trường An bò tôii cạnh cửa, bắt đầu điên cuồng vặn tay nắm cửa, nhưng dù có làm thế nào cũng không mở ra được.
Sau lưng anh ta, ba con lệ quỷ đang chậm rãi tiến lại gần.
Anh ta vừa gào thét, vừa liều mạng vặn cửa, cuối cùng, cửa mở ra...Lệ quỷ mỉm cười với anh ta, bóp cổ anh ta rồi nói: "Còn không thừa nhận sao?
Hàn Trường An."
"Á..."
Hàn Trường An gần như không thể hô hấp, hai chân anh ta lơ lửng, lớn tiếng hô: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi!
Khụ khụ khụ!
Là tôi sao chép, đúng là tôi sao chép Hạ Diễm, tôi thấy tác phẩm của cậu ta thực sự xuất chúng nên mới sao chép cậu ta, là tôi nhất thời hồ đồ, tôi xin lỗi đàn em!
Thả tôi ra, thả tôi ra!"
Lệ quỷ hỏi: "Cậu sao chép bản thiết kế nào của Hạ Diễm?"
"Tôi sao chép ảo cảnh vườn đào của Hạ Diễm!"
Hàn Trường An cuống quít thừa nhận: "Cầu xin anh tha cho tôi, tôi vẫn chưa muốn chết!"
Anh ta vừa dứt lời bèn cảm giác được con lệ quỷ kia thả mình xuống.Lệ quỷ bình tĩnh cười, lại chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.Hàn Trường An nặng nề ho khan vài tiếng, lại phát hiện chẳng biết vì sao mình lại xuất hiện ở cửa thư viện trường học, xung quanh anh ta là những sinh viên vây kín từng tầng từng tầng, các đàn anh đàn chị thì đang dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn anh ta.Đàn chị nói: "Cho nên, hóa ra là em sao chép đàn em của em!"
''Thật không ngờ mọi chuyện lại là như vậy...
Cậu đàn em đó còn bị cư dân mạng trên diễn đàn đại học T chửi bới thậm tệ nữa, thật đáng thương, tác phẩm thì bị đạo nhái, còn phải chịu đánh mắng.
Hàn Trường An, cậu đúng là đồ ghê tởm."
"Cậu ác độc quá vậy?!"
Một đàn anh trực tiếp nện Hàn Trường Anh một quyền: "Loại người như cậu đến dưới trướng thầy chúng tôi chẳng khác nào một con sâu làm rầu nồi canh cả, mau cút đi!"
Mặt mũi Hàn Trường An bầm dập lắc đầu nói: "Không phải như vậy, tôi không có sao chép, tôi không có sao chép!"
Trong đám người, giáo sư Vạn vừa tan học bất ngờ nhìn thấy sinh viên mình vừa mới nhận chật vật như thế.Vừa rồi Hàn Trường An vừa chạy vừa hô là mình sao chép tác phẩm của Hạ Diễm, còn có người quay video cảnh anh ta đột nhiên nổi điên.Thầy Vạn chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, lúc này bất đắc dĩ nhìn Hàn Trường An một cái rồi nói: "Dưới trướng chúng tôi tuyệt đối không thu nhận người như cậu, nếu lời cậu nói là thật, vậy cậu có thể cút được rồi!"
"Đừng!
Thầy ơi, kỳ bảo vệ nghiên cứu sinh nội bộ đã kết thúc rồi, nếu thầy không nhận em, em biết đi đâu bây giờ..."
Hàn Trường An vừa khóc vừa ôm lấy đùi thầy Vạn: "Em chỉ là nhất thời xúc động, thành tích của em rất tốt, thầy đừng như vậy..."
Hàn Trường An chật vật vô cùng, nhưng thầy Vạn đã hất tay anh ta ra, nói: "Nghe giọng điệu của cậu thì xem ra là thật rồi.
Sau này tôi sẽ rút bản thảo của cậu, đồng thời thông báo chuyện này cho các đồng nghiệp của tôi."
Giờ này phút này, mặt mũi và tương lai mà Hàn Trường An để ý nhất đều mất sạch, bao nhiêu lễ độ nho nhã mà anh ta giả vờ bấy lâu cũng sụp đổ, giờ phút này gào lên chửi rủa: "Rốt cuộc là ai hại tao?
Rốt cuộc là ai?"
Lúc này, trên diễn đàn đại học T lại xuất hiện một hot topic mới, tên là 【Tên chó sao chép Hàn Trường An đã sao chép tác phẩm Phẩm Giám Lâu】【Mịa nó, anh ta sao chép nhiều vậy à?
Không nhìn ra anh ta lại là người như vậy đấy.】【Vậy là anh ta sao chép tác phẩm của Hạ Diễm, mỹ nhân sao lại đáng thương như vậy chứ QAQ.】【Camera số 24 quay được cảnh tên chó này nhân lúc Hạ Diễm đi ăn cơm mà nhìn lén máy tính của Hạ Diễm, đồng thời còn chụp lén bản thiết kế của Hạ Diễm, đây là video theo dõi, tên này còn xóa cả dữ liệu theo dõi từ ngày 21 đến 23, hành vi này đã cấu thành tội phạm, hiện giờ đã bị báo cáo lên nhà trường rồi.】【Tôi làm bạn cùng phòng với cậu ta nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi biết cậu ta là người như thế.】【Vừa rồi chó Hàn chính miệng thừa nhận là mình sao chép tác phẩm của Hạ Diễm ở sân thể dục trường học bên cạnh, người chung quanh đều quay được video anh ta nổi điên, có phải tinh thần của tên này không được bình thường không?】【Chắc là say rồi, Diễm Diễm đáng thương, vừa nãy còn bị nhiều người tấn công mắng mỏ nữa.
Diễm của tôi chỉ là một mỹ cường thảm mà thôi, mama ôm một cái~】【Diễm Diễm còn có fan mẹ nữa à?
Tôi cho rằng đều là fan của bạn trai cậu ấy đấy, tôi thì khác, tôi muốn gọi cậu ấy là vợ.】【Đó là vợ tôi, cậu là ai?】【Cái tên vợ mèo mua mặt nạ là ai vậy, thái độ ngông cuồng quá, Diễm Diễm chính là vợ tôi, vợ yêu, ôm ôm.】【Tên chó sao chép mau cút khỏi đại học T đi, anh ta có bị đuổi học không vậy?】【Cái đó thì không biết, ít nhất là không thể bảo vệ nghiên cứu sinh nữa, nghe nói anh ta bị thầy hướng dẫn mới ở trường học bên cạnh đá rồi, cười chết, đúng là lẽ trời rất biết cách tuần hoàn mà.】Hạ Diễm thấy được bài viết trên diễn đàn, đương nhiên cũng biết chuyện Hàn Trường An tự mình thừa nhận đã sao chép ở sân thể dục hẳn là tác phẩm của Lục Bỉnh Văn, trong lòng cũng có chút cảm động.Sáu giờ, khóa kiến trúc kết thúc, Hạ Diễm tạm biệt Tiểu Kiều, một mình im lặng ở trong phòng học chờ ông xã quỷ tới đón cậu.Cậu đợi đã lâu, Lục Bỉnh Văn cũng không xuất hiện, đang muốn gọi điện thoại hỏi một chút thì Lục Bỉnh Văn mặc âu phục mang giày da lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Hạ Diễm, trong tay còn cầm một ly kem."
Việc kinh doanh xúc xích nướng của trường các em rất phát đạt."
Lục Bỉnh Văn nói: "Đã bán hết rồi, nên mua cho em một ly kem."
Hạ Diễm có chút mê man nhìn anh: "Tại sao phải đi mua xúc xích nướng?"
"Sợ em không cho tôi nắm tay."
Lục Bỉnh Văn cười khẽ: "Anh trai mua kem cho em, bạn nhỏ có cho nắm tay không?"
Hạ Diễm giật mình, tâm trạng xấu đã bị quét sạch.Cậu tiến đến bên cạnh Lục Bỉnh Văn, nhẹ nhàng liếm một ngụm kem trong tay Lục Bỉnh Văn, cong mắt lên nói: "Một cây kem đã lừa được em, có phải em dễ bị lừa quá rồi không?"