- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,917
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 269: Thần
Chương 269: Thần
Có lẽ quan trọng nhất chính là làm sao đối mặt với bảy vị trước mắt.Sở Mộ Vân nhớ lại ký ức của mình, nói hết mọi chuyện ra cũng không được, chẳng lẽ ném họ vào trong Sinh Môn để cho bọn họ tìm lại trí nhớ bị phong ấn?Cũng không được, sáu người này toàn thánh đề phòng, hắn chẳng lừa được tên nào.Cho nên......Sở Mộ Vân suy nghĩ một chút, nảy ra một sáng kiến.Chỉ cần hắn vào Sinh Môn, bọn họ nhất định sẽ theo vào.
Đến lúc đó hắn thao túng Sinh Môn để bọn họ khôi phục trí nhớ, thuận tiện dạo một vòng.
Hắn sẽ nhân cơ hội đi Tu La Vực một chuyến, thả Linh cục cưng ra.Sở Mộ Vân không nói một lời, ở trước mắt bao người, không quay đầu lại tiến vào Sinh Môn.Lăng Huyền cách hắn gần nhất, gã đưa tay muốn kéo hắn, cũng không định lại gần nhưng sau đó nhanh chóng bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ hung mãnh hút vào.Năm người khác phản ứng cực nhanh, nhao nhao phóng thích khí lực, mười phần ăn ý muốn áp chế Sinh Môn.Nhưng mà...... bọn họ làm sao chống đỡ được lực thao túng của Sở Mộ Vân đối với Sinh Môn.Không hề nghi ngờ bị mất khống chế, đợi đến khi dòng năng lượng ùn ùn kéo đến trút xuống, Dạ Kiếm Hàn là người duy nhất biết rõ tình hình thực tế cười khẽ một tiếng, cánh môi mấp máy...Sở Mộ Vân không nghe thấy giọng nói của y, lại thấy rõ khẩu hình miệng."
A Vân, ta rất nhớ ngươi."
Sở Mộ Vân cười với y, trả lời: "Ta cũng vậy."
Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc, Sở Mộ Vân đã nhảy tới sơn động chôn cất bản thể của Linh.Nghĩ hồi lúc trước mình mới gặp con thú này, dáng vẻ đáng thương của nó làm Sở Mộ Vân mềm lòng.Thật sự là khổ cho đứa nhỏ này.Sở Mộ Vân giơ tay hủy diệt trận pháp, ném Lăng Túc Vân hôn mê thật xa, thành công dẫn quái vật khổng lồ dưới lòng đất ra ngoài.Vạn vạn năm trôi qua, theo lý thuyết Linh nên trưởng thành, nhưng bởi vì thân thể này mất đi linh hồn, chỉ là một cái vỏ rỗng nên vẫn giữ nguyên dáng vẻ thời kỳ niên thiếu.Chẳng qua dị thú thời niên thiếu có thân hình khổng lồ như ngọn núi lớn.Sở Mộ Vân thi triển thuật bay lên không trung, nhìn thẳng vào mắt nó: "Linh, trở về đi."
Linh hồn đi cùng hắn xuyên suốt mấy ngàn năm đột nhiên mất đi, Sở Mộ Vân lại có loại cảm giác hơi mất mát, nhưng rất nhanh hắn đã bị đôi mắt to sáng ngời đầy sức sống này làm vui vẻ.Linh bị "đại thúc" nào đó lừa gạt, làm "hệ thống" mấy chục năm, hôm nay thình lình trở lại cơ thể vốn có nên vẫn chưa quen.Kết quả của việc chưa tập quen chính là, ầm một tiếng, tên to con ngã chổng vó bốn chân hướng lên trời.Sở Mộ Vân cười nói: "Ngươi đã bước vào thời niên thiếu, thử biến thành hình người xem."
Linh ngơ ngác: "Sao biến lại được?"
Sở Mộ Vân mỉm cười nói với nó.Khả năng lĩnh ngộ của Linh vẫn rất mạnh, nhắm hai mắt thử một chút, vút một tiếng, sương trắng dày đặc chợt nổi lên, sau khi thu nhỏ nhanh chóng, một thiếu niên trắng trẻo vững vàng "Ngã" trên mặt đất.Sở Mộ Vân lấy quần áo từ túi Càn Khôn cho nó: "Mặc vào, cẩn thận bị cảm lạnh."
Vẻ mặt Linh cục cưng hưng phấn, một bên mặc quần áo, một bên nhìn tay chân của mình, mới lạ vô cùng."
Ký chủ, ta thật sự......"
Sở Mộ Vân ngắt lời nó: "Tại sao ngươi lại cảm thấy mình là hệ thống?"
Còn gọi hắn là kí chủ.Linh nói: "Cái này... nói ra thì dài dòng..."
Không đợi Sở Mộ Vân hỏi kỹ, Linh đã nói trước: "Là máy tính nói cho ta biết, sau này hẵng kể chi tiết tỉ mỉ, chúng ta đi tìm thân thể trước."
Sở Mộ Vân để ý chuyện máy tính nói cho nó biết, mà không phải nhìn thấy từ trong máy tính, ngẫm lại sau khi Linh mất trí nhớ dường như còn có rất nhiều chỗ kỳ lạ.Ví dụ như... tại sao nó lại nghĩ mình là hệ thống?
Tại sao lại có khái niệm "nhiệm vụ"?
Tại sao lại nhìn thấy hình vuông công lược trên đầu của Thất Ma Tôn?
Thậm chí... còn có khả năng phán đoán độ sáng góc vuông như thế nào, rồi có công lược thành công không.Rất không khoa học, nhưng tình hình hiện tại không cho phép Sở Mộ Vân suy nghĩ nhiều.Bây giờ chuyện hắn muốn làm nhất chính là: Tìm thân thể về, sau đó thả Dạ Kiếm Hàn ra, phá hủy cái "lồng giam" quỷ quái này!Sở Mộ Vân dẫn thiếu niên Linh xuyên qua Sinh Môn đi tới Tu La Vực.Lần trước tới Tu La Vực, có thể nói Sở Mộ Vân cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn bị bóc lột không ít sức lực, lại vì Dạ Đản Đản mà bị thứ đồ chơi này tra tấn rất nhiều lần.Hôm nay lại hắn quay lại, cũng chính là vị vương giả đã trở về.Sở Mộ Vân thu hồi Sinh Môn, giải phóng Linh, ngược lại thứ duy trì cân bằng Ma giới chỉ có Tu La Vực.Nhưng khi hắn đến gần Tu La Vực, lại khiến cho địa phương quỷ quái này chấn động ba lần.Kẻ đối đầu một mất một còn và kẻ thù lớn nhất trong đời lại kết bạn tới đây, ngươi nói Tu La Vực có sợ hay không?Sở Mộ Vân bình tĩnh đi vào, do lo lắng nên linh hồn bên trong Tu La tạo nên bão táp, các loại cảm xúc tiêu cực đập vào mặt.
Chỉ cần xâm lấn vào trong linh hồn đối phương, dễ dàng có thể khiến cho bất kỳ sinh mệnh cũng phải khuất phục.Nhưng Sở Mộ Vân không nhúc nhích, búng ngón tay, Sinh Môn vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau hắn, lực hút cực lớn nhanh chóng thôn phệ phần lớn linh hồn mà Tu La Vực cực khổ trăm bề tích góp từng tí một.Sao Tu La Vực có thể chịu thua?
Nó bắt đầu không ngừng phóng thích sức mạnh cuồng bạo, muốn tra tấn nam nhân đứng ở vị trí trung tâm kia đến chết.Mặt Sở Mộ Vân không đổi sắc, dường như hoàn toàn nhìn thấu nó, hiểu rõ kịch bản của nó, ngay cả cách thức mê hoặc con mồi của nó. hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.Càng đáng sợ hơn chính là, nam nhân này cực kỳ quen thuộc khu vực bên trong Tu La Vực.
Cảm giác này thật ra rất đáng sợ, nếu có thể đổi sang tư duy của nhân loại.
Đó chính là có người đi vào bên trong thân thể ngươi, cầm "Đao" không coi ai ra gì đâm một đường từ trái tim đến dạ dày.Có sợ không?
Dù sao Tu La Vực không nhận ra bản thân cũng sắp bị hù chết rồi.Đương nhiên, Sở Mộ Vân không muốn hủy hoại nó, sau khi thao túng Sinh Môn cắn nuốt phân nửa tàn hồn Tu La Vực gom góp từ tí một một trong suốt nhiều năm, Sở Mộ Vân rốt cuộc tìm được thân thể mình.Hắn đưa tay, kéo thân thể lơ lửng trong cột sáng kia ra.Khi Sở Mộ Vân mở mắt ra, cả Tu La vực bắt đầu rung động kịch liệt.Người đàn ông này......
Chính là......Sở Mộ Vân hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nó: "Nghe lời, đừng gây chuyện, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu."
Nói xong lời này, Sở Mộ Vân ra khỏi Tu La Vực.Chính là......
Thần sáng tạo.Tu La Vực đã co thành một cục, trốn vào góc tối của thế giới.Tìm được thân thể, bước tiếp theo chính là xuyên qua thế giới kia.Thao tác vẫn là rất đơn giản mà thô bạo, Sở Mộ Vân có thể trực tiếp khiến Ma giới và thế giới cũ va chạm, rầm một tiếng, giống như thiên thạch va chạm Địa Cầu, ai cũng đừng hòng sống sót.Nhưng Sở Mộ Vân chưa hận Ma giới nhiều như vậy, không đến mức phá hủy hoàn toàn.Chỉ trừng phạt nhẹ Tu La Vực, dù sao hắn cũng sáng tạo ra bọn họ, một ít việc nhỏ không đáng để truy cứu.Nhưng thế giới cũ thì khác, nó nhốt Sở Mộ Vân, giết Lăng Huyền, cuối cùng còn vây khốn Dạ Kiếm Hàn.Thù giết chồng, không đội trời chung.Cho dù là con ruột, cũng phải để cho nó nếm trải sự dạy dỗ vốn có!Sở Mộ Vân lùi lại, chọn một cách tương đối công bằng.Thời gian Ma Giới thành lập quá ngắn, cho nên lãnh thổ không quá lớn, lại là vị diện nhiều Yêu Ma, phát triển đến giai đoạn hiện tại đã có vẻ chật chội.
Hơn nữa đám Nhân tộc đáng thương kia rõ ràng đều là tu sĩ, lại bị Yêu tộc bắt nạt, chỉ có thể trốn đến một nơi nhỏ bé đáng thương như vậy..Đều là do hắn tạo ra, Sở Mộ Vân cảm thấy không nên nặng bên này nhẹ bên kia.
Cho nên hắn chuẩn bị lợi dụng Sinh Môn xuyên qua giữa hai thế giới, để cho Ma giới Nhân tộc tới thế giới đó thử, nơi đó lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên bao la, dựa vào thực lực không chừng có thể chiếm được một mảnh đất.Cũng vừa hay để cho sinh linh ở nơi được "Thần" che chở, sống sung sướng chỉ lăn lộn chờ chết, còn có tâm trạng oán giận của "Thần" học tập một chút, cái gì là sinh tồn, cái gì là cá lớn nuốt cá bé.Về phần sự oán giận của hàng vạn sinh linh kia, Sở Mộ Vân vốn không lo lắng, dù sao có Tu La Vực ở đây, nhiều cảm xúc tiêu cực hơn nữa cũng chỉ lấp đầy cái bụng trống rỗng của nó.Chỉ có một việc hắn phải làm.Đó là đi gọi bé đáng thương yên tĩnh đợi ở trong lồng giam kia ra.Tác giả nói:Chính văn sau khi kết thúc sẽ có phiên ngoại hằng ngày trở lại Địa Cầu.Tại sao Linh cục cưng cảm thấy mình là hệ thống có thể cũng được viết ở phiên ngoại.