Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 219: Tìm kiếm Sở Mộ Vân


Không phải là Thẩm Thủy Yên đã phát hiện ra điều gì.

Bây giờ y không thể nhận ra Sở Mộ Vân được, bởi vì y đã mất đi khả năng khống chế Sinh Môn, không thể thông qua đó tìm kiếm linh hồn Sở Mộ Vân.

Nhưng y biết Mạc Cửu Thiều có thể làm được.

Y có cách độc đáo để nhận ra linh hồn Sở Mộ Vân.

Cách này được phát hiện ra sau khi Sở Mộ Vân chết đi và sống lại trong cơ thể Băng Linh Thú.

Mạc Cửu Thiều cho Thẩm Thủy Yên xem gương kí ức, nhưng phần quan trọng đã bị che giấu nên Thẩm Thủy Yên không cách nào biết được phương pháp nhận dạng là gì.

Vì vậy y mới cần hợp tác với Mạc Cửu Thiều.

Sở dĩ bây giờ y chắc chắn A Vân đã trở lại, còn đang ở Thanh Sương Cung, là vì biểu hiện trước đó của Mạc Cửu Thiều.

Tại sao y lại nhắc tới Lăng Huyền trước mặt người khác?

Vì sao y lại nói trước mặt nhiều người hầu rằng: "Nếu Lăng Huyền đến, ngươi hãy giữ gã lại mấy ngày?"

Lời này không chỉ nói với Thẩm Thủy Yên, mà còn ám chỉ một người khác.

Y đang nói cho Sở Mộ Vân nghe.

Mạc Cửu Thiều nhận ra Sở Mộ Vân đang ở trong điện, nên mới dùng lời lẽ khó hiểu như vậy để nhắc nhở hắn đừng đi tìm Lăng Huyền, nếu không sẽ bị bắt.

Thẩm Thủy Yên đứng dậy, siết chặt bàn tay sau ống tay áo dài, không để ý đến máu đang rỉ ra từ kẽ tay.

A Vân đã trở lại và đang ở gần y.

Chỉ tin tức này thôi cũng khiến y choáng váng.

Cảm xúc mãnh liệt dường như biến thành thực thể, quay cuồng trong đầu y, khiến y không biết làm sao.

Thật ra chuyện này rất nực cười, sau khi tìm kiếm một nghìn năm, chờ đợi ba nghìn năm, y đã dành hơn nửa cuộc đời cho nam nhân này.

Lâu như vậy, thế giới thay đổi nhiều như vậy, mặt trời mặt trăng không ngừng luân phiên.

Dù tình cảm sâu đậm đến đâu cũng phải cạn kiệt, chấp niệm thế nào rồi cũng phai mờ dần, nỗi nhớ nhung cũng theo dòng nước cuốn trôi.

Nhưng điều đó hoàn toàn không xảy ra, đừng nói là biến mất, thậm chí nó còn không hề phai mờ đi.

Giống như vũng nước đóng băng trong tuyết lạnh, nó không thể tan chảy.

Dưới sự tích tụ của sương giá và tuyết, nó càng ngày càng cứng hơn và không thể thay đổi hình dạng.

Trong ba nghìn năm này, gần như Thẩm Thủy Yên đã biết tất cả mọi chuyện.

Y biết Sở Mộ Vân có quan hệ với Mạc Cửu Thiều và Yến Trầm, đồng thời cũng biết hắn từng bị tổn thương sâu sắc, trải qua cái chết hai lần, cuối cùng mất hết hy vọng.

Thẩm Thủy Yên biết Lăng Mộc chính là Thẩm Vân, biết chấp niệm của hắn với Lăng Huyền, biết hắn vì gã không tiếc lợi dụng Quân Mạc và Dạ Kiếm Hàn, nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại.

Nhưng dù biết nhiều như vậy, Thẩm Thủy Yên vẫn không thể nhìn rõ trái tim nam nhân này đặt ở đâu.

Hắn tình thâm nghĩa trọng, nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn.

Khi hắn yêu ngươi, hắn sẵn sàng cho ngươi tất cả, chịu đựng mọi thứ, dành cho ngươi tình yêu đẹp nhất, không ai có thể thay thế được.

Sau đó hắn lại rời đi.

Phải thừa nhận rằng... chính y đã làm sai, cũng chính y là người đã đẩy hắn đi.

Nhưng tại sao y lại bị ám ảnh đến mức không thể giải thoát, thậm chí còn không có ý định di chuyển một bước.

Còn hắn lại quên đi mọi thứ, nhanh chóng đối xử tốt với người khác như vậy.

Đã có lúc Thẩm Thủy Yên nhìn những gì Sở Mộ Vân làm cho Lăng Huyền mà ghen tị đến phát điên.

Y ước gì có thể xé xác nam nhân kia thành từng mảnh, để Lăng Huyền biến mất vĩnh viễn, không thể xuất hiện trên thế giới này.

Nhưng...

Thẩm Thủy Yên không dám.

Y biết rất rõ, nếu Lăng Huyền chết, Sở Mộ Vân sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Thật nực cười làm sao khi y phải buông tay vì sự độc chiếm!

Thật ra Thẩm Thủy Yên đã từng nghĩ, tại sao mình lại không thể buông tay?

Chuyện đã đến mức này, bọn họ không thể trở về như trước đây nữa.

Tại sao y lại không thể buông tay?

Nhưng suy nghĩ này vừa mới nảy ra, trong trái tim y lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Thậm chí mất đi ý nghĩa sinh tồn, vì vậy y nhanh chóng bỏ ý định này.

Không thể được, tuyệt đối không thể được.

Đừng nói một ngàn hay ba ngàn năm.

Y đã đợi lâu hơn rất nhiều, chút thời gian này có là gì?

Không thể mất đi lần nữa.

Sau khi Thẩm Thủy Yên bừng tỉnh.

Y không biết những suy nghĩ này đến từ đâu, nhưng trái tim, máu và linh hồn đều đang mách bảo y: Đừng bao giờ buông tay.

Đây là điều duy nhất mà dù thế nào đi nữa y cũng không làm được.

Thẩm Thủy Yên bước ra khỏi sân, nhanh chóng gọi tất cả những người hầu hạ trước đó.

Lại nói về Sở Mộ Vân, dù hắn không nghe hết được toàn bộ mọi chuyện, nhưng chỉ với đôi ba câu cũng đủ để đoán được 70 đến 80 phần trăm.

Thẩm Thủy Yên gặp Thẩm Vân sớm nhất, mà lúc đó Thẩm Vân giống hệt Sở Mộ Vân (tiểu bạch hoa).

Mãi sau này, cơ thể Băng Linh Thú mới từ từ thay đổi, khôi phục lại diện mạo của Sở Mộ Vân ở kiếp trước.

Chuyện giữa Mạc Cửu Thiều và Yến Trầm không nhỏ.

Có lẽ khi Sinh Môn bạo động, Thẩm Thủy Yên đã phái người đi điều tra, nhận ra Sở Mộ Vân (Băng Linh Thú) chính là Thẩm Vân.

Mà Mạc Cửu Thiều có cách nhận ra linh hồn của Sở Mộ Vân nên cả hai đã hợp tác để tìm kiếm hắn sau khi sống lại.

Về phần Mạc Cửu Thiều làm sao nhận ra, có lẽ Thẩm Thủy Yên không biết được.

Mạc Cửu Thiều chắc chắn sẽ nắm giữ con át chủ bài của mình, không ngu ngốc đến mức để lộ.

Nhưng Sở Mộ Vân lại biết, đó là- Hung Hỏa Chi Độc.

Nhớ đến gương kí ức hack game của Mạc Cửu Thiều, Sở tổng lại cảm thấy khó chịu.

Mà lần này hắn không tìm được thứ gì trấn áp Hung Hỏa Chi Độc chết tiệt này.

Tuy vậy có thể lợi dụng điều này để công lược Lăng Huyền.

Bây giờ phải làm gì?

Chỗ Lăng Huyền chắc chắn bị giám sát chặt chẽ, tung tích của hắn sẽ bại lộ nếu đến chỗ gã.

Về phần Yến Trầm...

Mạc Cửu Thiều có thể không quan tâm, nhưng Thẩm Thủy Yên chắc chắn sẽ cảnh giác, sắp xếp người ở chỗ đó.

Sở Mộ Vân đứng dậy, bây giờ hắn không thể ở lại Thanh Sương Cung được nữa.

Có tổng cộng 23 người hầu ở điện trước.

Thẩm Thủy Yên lướt qua từng người một, nhưng đột nhiên nhìn chằm chằm vào A Tư.

A Tư có ngoại hình rất giống Thẩm Vân, nhưng tính tình hoàn toàn khác nhau.

Trong trí nhớ của Thẩm Thủy Yên, Sở Mộ Vân luôn mạnh mẽ và cơ trí, ngay cả trên giường, khi nằm dưới thì cũng không thể coi hắn là kẻ yếu.

Nhưng thiếu niên trước mặt này lại vô cùng yếu đuối.

Có được dung mạo như vậy nhưng tính cách lại nhát gan, Thẩm Thủy Yên rất ghét kiểu người này.

Y cảm thấy người này đã vấy bẩn A Vân, cảm thấy người này không xứng có khuôn mặt như vậy.

Nếu không phải chờ A Vân sống lại, y nhất định sẽ tiêu diệt hết tất cả những đồ giả này!

Tại sao họ có quyền trông giống hệt A Vân?

Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã khiến y không thể chịu nổi.

Nhưng bây giờ... y phải chịu đựng.

Thẩm Thủy Yên chán ghét liếc cậu ta một cái rồi lướt qua.

Thật ra Thẩm Thủy Yên không có cách nhận ra được A Vân, nhưng y có thời gian.

Đừng ai trong hai mươi ba người này mong có thể rời đi, y có thể từ từ tìm thấy A Vân của mình.

So với ba nghìn năm dài đằng đẵng và biển người rộng lớn, phạm vi hiện tại thực sự quá nhỏ!

Nghĩ như vậy, Thẩm Thủy Yên đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào A Tư.

"Người trước đó không phải là ngươi."
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 220: Ta sẽ giúp ngươi


A Tư rùng mình.

Thật sự không phải là cậu ta.

Nhưng lẽ ra đó phải là cậu!

Nếu cậu không bị ngã lúc đó thì người hầu hạ ở đây chính là cậu.

Khi ấy thời gian eo hẹp, cậu không có thời gian thay quần áo, lại sợ bị trừng phạt nên đã để A Mộ đi..

Ai ngờ được tôn thượng lại để ý người hầu như vậy, đích thân ra lệnh cho bọn họ tới đây.

Lẽ ra A Tư định bảo A Mộ đi, nhưng cậu ta lại cảm thấy không cam lòng.

Tên được ghi trong sổ sách là cậu ta, hơn nữa khi đó đám đông hỗn loạn, không ai để ý đến ai...

Cậu ta muốn gặp tôn thượng một lần, nhỡ may...

Có ai lại không muốn ở thượng viện?

A Mộ đã được tôn thượng ưu ái rồi, cơ hội này... hãy nhường cho cậu ta đi.

Vì vậy A Tư không nói gì, đi theo chấp sự vào chính điện.

Nhưng không ngờ tôn thượng nhìn thoáng qua đã phát hiện ra.

Khả năng quan sát và trí nhớ mạnh mẽ như vậy thực sự rất đáng sợ.

Lòng bàn tay A Tư ướt đẫm mồ hôi, cậu ta muốn nói nhưng lại căng thẳng đến mức cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Khí thế của Thẩm Thủy Yên kinh người, tính cách thì cáu kỉnh, hành vi không theo lẽ thường.

Tuy y xinh đẹp như vậy nhưng người sợ y cũng đủ xếp vòng quanh Ma giới ba lần.

Lúc này, y lạnh lùng nói: "Nói mau!

Ngươi tới đây thay thế ai?"

A Tư sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống, dập đầu kể lại toàn bộ câu chuyện với giọng run run.

Thân hình cao gầy, khiêm tốn hiện lên trong đầu Thẩm Thủy Yên, tim y gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mấy ngày trước người nọ bị trọng thương, tưởng rằng sẽ chết, không ngờ lại bình phục.

Chẳng lẽ không phải là bình phục, mà là chết đi sống lại?

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Thủy Yên gần như có thể khẳng định!

A Vân, hắn là A Vân!

Chắc chắn không sai!

Thẩm Thủy Yên hít một hơi thật sâu, nhanh chóng hạ lệnh: "Phong tỏa Thanh Sương Cung, không có sự cho phép của ta thì không ai được ra vào!"

Y ra lệnh xong, giơ tay lên, một luồng khí mạnh mẽ xoay tròn như muốn xé rách không gian.

Trường kiếm xanh phá không mà đến, y không chút do dự cắt đầu ngón tay, lấy máu làm vật trung gian, vẽ ra lá bùa có sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Nếu có người hiểu rõ, nhìn thoáng qua sẽ biết lá bùa này là một loại phòng ngự toàn năng.

Thẩm Thủy Yên đã tiêu tốn rất nhiều công sức để chế tạo một vòng bảo vệ cho Thanh Sương Cung, nhưng không phải là để bảo vệ mà là để phong tỏa nơi này.

Dưới sự bảo vệ toàn diện như vậy, ngay cả một con bọ cũng không thể bò ra khỏi đây!

Sau khi Thẩm Thủy Yên làm xong tất cả, y nhìn chằm chằm vào A Tư rồi hỏi: "Thẩm Mộ Vân ở đâu?"

Đây là lần đầu tiên y gọi đầy đủ tên của bọn họ...

A Tư hoàn toàn choáng váng.

Sở Mộ Vân phản ứng rất nhanh, hắn biết Mạc Cửu Thiều đã phát hiện ra mình.

Dù sao thân thể hiện tại của hắn quá bình thường, tu vi cũng không quá cao, trời sinh lại không có thuộc tính băng, không thể áp chế được Hung Hỏa Chi Độc kia.

Có lẽ khi bước vào Thanh Sương Cung, Mạc Cửu Thiều đã phát hiện ra điều này.

Và vốn dĩ y nói những lời đó trước mặt rất nhiều người trong điện là để gợi ý cho hắn.

Ám chỉ hắn đừng đi tìm Lăng Huyền, đồng thời cũng ám chỉ y đang đợi hắn ở bên ngoài.

Sở Mộ Vân suy nghĩ kĩ càng.

Với thông tin có được trong Thẩm Thủy Yên, chắc chắn cũng sẽ đoán được mục đích Mạc Cửu Thiều đến đây.

Từ đó đoán được Sở Mộ Vân ở trong Thanh Sương Cung.

Nếu để Thẩm Thủy Yên biết chuyện, hắn còn khuya mới chạy được!

Sở Mộ Vân ngay lập tức muốn rời khỏi Thanh Sương Cung, nhưng vẫn chậm một bước.

Khi lá bùa của Thẩm Thủy Yên bao trùm toàn bộ cung điện, Sở Mộ Vân liền ngừng lại.

Hắn không thể rời đi được nữa, con đường thoát ra mà hắn đã chuẩn bị nửa tháng cũng bị phá hủy.

Nếu Thẩm Thủy Yên phát hiện ra hắn muốn rời đi, điều này càng chắc chắn rằng hắn chính là Thẩm Vân.

Mà chỉ cần hắn không rời đi, có lẽ vẫn có thể tiếp tục lừa dối.

Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, quyết định của bọn họ được đưa ra rất nhanh chóng.

Linh cục cưng bối rối theo dõi toàn bộ quá trình: "Hình như...

đã xảy ra chuyện gì đó?"

Sở Mộ Vân không kịp giải thích với nó, bởi vì cửa phòng hắn đã bị mở ra, nam nhân mặc hoa phục đứng ngược sáng.

Hai người nhìn nhau, Sở Mộ Vân phản ứng rất nhanh.

Khuôn hắn có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại cung kính quỳ xuống đất, cúi đầu thấp giọng nói: "Tôn thượng."

Thẩm Thủy Yên đứng ngược sáng nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của y.

Y đưa tay ra, kéo Sở Mộ Vân đứng dậy, ôm lấy hắn.

Đây là cái ôm chặt đến mức nghẹt thở.

Cho dù cách quần áo cũng có thể nghe được tiếng tim đập của y, vừa kịch liệt vừa nóng...

Sở Mộ Vân khẽ thở dài, nhưng khuôn mặt hắn không thay đổi, giọng nói hoảng sợ rất tự nhiên: "Tôn...

Tôn thượng?"

Thẩm Thủy Yên buông hắn ra, vội vã hôn lên môi hắn.

Đã lâu bọn họ không hôn môi, mỗi đêm Thẩm Thủy Yên đều sống trong ác mộng mất đi Thẩm Vân.

Bây giờ y chạm vào người thật, mừng rỡ trong lòng như lấn át tất cả lý trí, bình tĩnh và kiềm chế đều tan thành mây khói.

Y chỉ muốn chiếm hữu hắn, muốn có được hắn, muốn dùng mọi cách, kể cả vi phạm đạo đức cũng muốn giữ hắn ở bên mình.

Cảm giác mất đi rất đáng sợ, chờ đợi cũng rất đáng sợ.

Ai chưa từng trải qua thì không thể hiểu được tâm trạng của y lúc này.

Thẩm Thủy Yên vội vàng muốn hôn.

Sau một hồi ngơ ngác, Sở Mộ Vân mới cẩn thận đáp lại - có chút vụng về, xen lẫn hèn mọn, thấp thỏm, cùng với chút vui mừng.

Hành động của hắn giống như một xô nước lạnh trút xuống đầu Thẩm Thủy Yên, khiến y cảm nhận được cái gì gọi là lạnh thấu tim.

Lúc đó, một suy nghĩ hiện lên trong đầu y: Đây không phải A Vân.

Y đã nhầm, thứ y có được sau khoảng thời gian hy vọng ngắn ngủi là nỗi tuyệt vọng to lớn khiến người ta suy sụp.

Thật ra Sở Mộ Vân cảm thấy hơi đau lòng.

Tính cách của tên nhóc này có chút khó chiều, nhưng khuôn mặt của y chính là khuôn mặt mà hắn thích nhất.

Khi hành hạ y như vậy, hắn có chút không đành lòng.

Đáng tiếc... không diễn đến cùng thì làm sao thoát được?

Hắn cảm nhận rõ ràng rằng sự nhiệt tình của Thẩm Thủy Yên đã bị dập tắt hơn nửa...

Ngay khi Sở Mộ Vân nghĩ rằng Thẩm Thủy Yên sẽ 'từ bỏ'.

Thẩm Thủy Yên lại buông hắn ra.

Trong ánh sáng mờ của căn phòng, giọng nói của y không che giấu sự cầu xin: "A Vân, đừng lừa dối ta được không?"

Một thoáng bối rối hiện lên trong mắt Sở Mộ Vân.

Thẩm Thủy Yên cảm thấy trái tim mình như bị bóp nát, nhưng y vẫn kiên trì nói: "Đừng trốn tránh ta, ta sẽ không ngăn cản điều mà ngươi muốn làm.

Cho dù... cho dù ngươi muốn gặp Lăng Huyền đi chăng nữa."

Sở Mộ Vân vẫn như cũ sắm vai Thẩm Mộ Vân, nhưng trong lòng lại khẽ run lên.

Thẩm Thủy Yên áp trán với hắn, nói một cách khó nhọc như đang tự tay cắt nát trái tim mình: "Ta sẽ giúp ngươi.

Dù ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ giúp ngươi."

"Chỉ cần... ngươi đừng vứt bỏ ta."

Sở Mộ Vân nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp của y.

Những giọt nước lướt qua gò má mịn màng, rơi xuống y phục hoa lệ, lan ra như mực không thể hòa tan, mang theo nỗi đau và sự tuyệt vọng.
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 221: Trống rỗng


Thật khó tin rằng Thẩm Thủy Yên sẽ nói ra những lời này.

Cho dù chỉ là nói dối thì với tính cách tham lam của y, cái gì là của y thì vĩnh viễn thuộc về y.

Trong mắt Thẩm Thủy Yên không thể chứa được một hạt cát.

Vì vậy những gì y nói ra là một thử thách lớn với bản thân y.

Mà Sở Mộ Vân cảm giác được Thẩm Thủy Yên không lừa gạt hắn.

Những gì y nói là sự thật.

Nhưng hắn lại không thể đồng ý.

Nếu người nói lời này với hắn là Dạ Kiếm Hàn hay thậm chí là Mạc Cửu Thiều, Sở Mộ Vân có lẽ sẽ ngả bài.

Thuận theo nhu cầu của hai bên mà hợp tác.

Nhưng đối mặt với Thẩm Thủy Yên, Sở Mộ Vân lại không thể.

Bởi vì hắn quá hiểu Thẩm Thủy Yên, cũng hiểu quá rõ bản chất của y.

Những lời y nói trong lúc xúc động đều là thật lòng, nhưng nếu thật sự nhìn thấy hắn dây dưa với những nam nhân khác...

Chưa nói những chuyện quá mức, chỉ bọn họ nhìn nhau, nói chuyện và hơi thân mật, e rằng sẽ khiến Thẩm Thủy Yên mất kiểm soát, làm ra những hành động cực đoan, gián đoạn tình hình.

Thẩm Thủy Yên là nhân tố không ổn định.

Mà Sở Mộ Vân sẽ không hợp tác với nhân tố không ổn định như vậy.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Sở Mộ Vân bối rối nói: "Tôn thượng...

A Mộ không hiểu lắm...

Ưm..."

Hắn chưa kịp nói xong, Thẩm Thủy Yên đã hung hăng hôn hắn.

Khác với nụ hôn tràn ngập tình cảm trước đó, nụ hôn này bao gồm sự phẫn nộ, không cam lòng, đau buồn tột độ và thất vọng.

Y hôn hắn một cách thô bạo như thể đang trút giận, hành động cũng vô cùng ngang ngược.

Tuyên dâm như vậy sẽ không bị chịch đến chết chứ?

Hiển nhiên Thẩm Thủy Yên rất tức giận, y đã chắc chắn đây chính là A Vân.

Thế nhưng dù y đã hèn mọn cầu xin như vậy, thậm chí từ bỏ cả giới hạn của bản thân, vậy mà hắn vẫn thờ ơ, tỏ ra vẻ không biết gì để kích thích y.

Tại sao... tại sao lại tàn nhẫn với y như vậy?

Tại sao chỉ có y luôn nghĩ về những kỷ niệm đẹp đẽ đó?

Tại sao... chỉ có mình y bị mắc kẹt bên trong, không thể thoát khỏi lời nguyền này?

Sở Mộ Vân bị động chịu đựng, ngoại trừ bất an và sợ hãi, căn bản không hề phản kháng.

Làm gì có ai ở Thanh Sương Cung không ngưỡng mộ Thẩm Thủy Yên?

Vì vậy những gì hắn thể hiện lúc này đều hợp tình hợp lý.

Nhưng nó lại hợp lý đến mức đau lòng.

Trái tim của Thẩm Thủy Yên hoàn toàn bị ăn mòn, trong đầu y tràn ngập những cảm xúc âm u và tiêu cực.

Y ảo tưởng về cuộc gặp gỡ suốt ba ngàn năm, nhưng thứ y nhận được lại là hắn không quen biết mình.

Y bằng lòng chấp nhận mọi thứ, đồng ý đi quá giới hạn của bản thân, nhưng hắn vẫn không chịu cho y cơ hội, dù chỉ là một lần!

Y đã làm gì sai?

Y đã làm gì khiến hắn phải hành hạ y như thế này?

Chỉ vì y giết Tạ Thiên Lan sao?

Hay là... hắn thực sự yêu Tạ Thiên Lan nhiều hơn?

Sự ghen tỵ thiêu đốt lồng ngực, khao khát độc chiếm không còn bị đè nén.

Đôi mắt của Thẩm Thủy Yên đỏ bừng, chỉ muốn xé xác của người dưới thân nuốt vào bụng, hòa vào linh hồn mình.

Như vậy mới có thể thỏa mãn.

Sở Mộ Vân thấp giọng cầu xin, nhưng Thẩm Thủy Yên hoàn toàn không muốn nghe, y đang suy nghĩ làm sao có thể xé nát những thứ giả dối này, làm sao mới có thể chạm vào trái tim hắn...

- Hắn không có trái tim. . .

Bốn chữ này chợt lóe lên trong đầu y.

Thẩm Thủy Yên giật mình, dừng mọi động tác.

Y rút khỏi nơi chật hẹp, nhìn người dưới thân chật vật, cảm thấy đau lòng không tả xiết...

"A Vân..."

Giọng nói của Thẩm Thủy Yên run rẩy, như đứa trẻ làm sai: "Ta phải làm sao đây?"

"Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?

Tại sao ngươi luôn đẩy ta ra xa, bất kể lúc nào?"

Thẩm Thủy Yên vùi đầu vào cổ Sở Mộ Vân, cảm nhận mạch đập của hắn.

Nhưng trái tim y lúc này lại lên xuống như đang trôi nổi trên biển băng, không có chút cảm giác an toàn, thậm chí bất cứ khi nào cũng có thể bị những khối băng nhọn đâm.

Thẩm Thủy Yên không nói gì nữa.

Y lẳng lặng ôm lấy Sở Mộ Vân, thân thể khẽ run lên.

Chất lỏng nóng hổi chảy trên khuôn mặt, như tuôn ra từ đáy lòng, nhưng lại không thể đi vào trái tim của người kia.

Sở Mộ Vân sửng sốt, cảm xúc hiện giữa lông mày và trong mắt nhạt đi.

Hắn không cử động, để mặc Thẩm Thủy Yên ôm mình.

Nhưng trong lúc hoảng hốt, cảm giác quen thuộc mãnh liệt lại xuất hiện.

Sự quen thuộc này không thể hiểu được, cũng không giải thích được.

Nhưng sức nặng lại đè lên trái tim hắn, khiến hắn có chút sợ hãi và bất an.

Đây là sự bất an về những điều chưa biết, sợ hãi vì dần mất kiểm soát với mọi chuyện.

Nhưng Sở Mộ Vân cảm giác được mọi thứ chưa nằm ngoài tầm kiểm soát, vẫn có thể khống chế được.

Vậy tại sao hắn lại có cảm giác này?

Sở Mộ Vân khẽ gọi trong lòng: "Linh..."

Không ai đáp lại lời hắn.

Đột nhiên sự trống rỗng ập đến trước mặt, cảm giác không thể chịu đựng từ sâu trong ký ức lan tràn.

Đó là một đám sương mù trắng xóa, mơ hồ không thấy rõ, dường như không tồn tại.

Hắn trơ mắt nhìn sự cô độc đáng sợ hòa vào linh hồn, không thể chống lại.

Sở Mộ Vân trầm mặc, một lát tựa như cả một đời.

Sau khi mất đi khái niệm thời gian, giây phút ngắn ngủi như biến thành vĩnh hằng.

Chúng trống rỗng và nhàm chán, nhưng vẫn phải tiếp tục.

"A Vân..."

Tiếng gọi run rẩy khiến Sở Mộ Vân tỉnh lại.

Hắn không chớp mắt nhìn Thẩm Thủy Yên.

Sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, đôi mắt đen kia sâu thẳm như biển, dường như xuyên qua cơ thể, nhìn thẳng vào linh hồn.

Thẩm Thủy Yên giật mình.

Sở Mộ Vân kéo y lại gần, hôn lên đôi môi đang run rẩy kia.

Đây là một nụ hôn chủ động, cuồng nhiệt và mạnh mẽ.

Dường như nụ hôn này đã kìm nén rất lâu, cuối cùng không còn kìm được nữa, hoàn toàn buông thả.

Chẳng bao lâu sau Thẩm Thủy Yên cũng tỉnh táo, hôn đáp lại hắn.

Hai người hôn nhau kịch liệt như dã thú sống sót qua mùa đông, điên cuồng đòi hỏi, chiếm hữu, tuyên bố chủ quyền tuyệt đối lẫn nhau.

Chạm một cái liền cháy, tình dục điên cuồng nhất cũng không thể diễn tả cảm xúc lúc này.

Trời đất quay cuồng.

Cho dù chỉ còn lại giây phút cuối cùng trong cuộc đời, họ vẫn muốn tiếp tục, muốn làm những việc không nên làm nhưng lại muốn làm.

Tuy nhiên... một tiếng động lớn phát ra, đất đá rung chuyển, phá hủy hoàn toàn giấc mộng.

Đôi mắt đen của Sở Mộ Vân dần lấy lại ánh sáng, hắn nhìn trần nhà rung chuyển, khôi phục trạng thái bình thường.

Rốt cuộc là hắn đang làm gì?

Sở Mộ Vân nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, hoàn toàn khôi phục.

Thẩm Thủy Yên nhạy bén nhận ra.

Y ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt vô tình.

Không hề có chút tình dục nào, dường như mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy thì không còn nữa.

Một giọng nói vô cùng ngạo mạn vang lên ở bên ngoài: "Vụ Thanh Quân, Lăng Huyền đã có thành ý đến thăm, tại sao lại đóng cửa không gặp?"
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 222: Quên tất cả


Đây là giọng nói phát ra từ bên ngoài cung điện, thế mà lại như đang vang vọng bên tai.

Tuy chưa nhìn thấy người, nhưng chỉ riêng âm thanh đã khiến người ta tưởng tượng ra nam nhân tóc đỏ ngang ngược.

Sở Mộ Vân hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn nhìn Thẩm Thủy Yên, nhẹ giọng hỏi: "Còn muốn tiếp tục không?"

Bọn họ vẫn đang làm chuyện thân mật nhất.

Thẩm Thủy Yên im lặng nhìn hắn.

Sở Mộ Vân hơi nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Tiểu Yên, ta xin lỗi."

Thẩm Thủy Yên nghe lời này của hắn, cảm thấy cực kỳ mỉa mai.

Y cúi đầu, hung hăng cắn vào cái cổ trắng nõn, nếm máu tươi, để lại dấu vết.

Nhưng vẫn còn chưa đủ, làm sao có thể đủ được?

Cái gọi là một ngàn năm, ba ngàn năm, gặp lại cũng không chịu nhận, cuối cùng chỉ đổi được ba chữ này.

Làm sao y có thể cam lòng?

Sở Mộ Vân không hề động đậy, mặc cho y làm gì thì làm.

Nhưng đôi mắt lại tựa như rời khỏi cơ thể hắn, từ trên cao lạnh lùng nhìn y.

Nhìn y mất bình tĩnh, nhìn y phát điên, nhìn y chìm đắm trong tình cảm vô vọng, chật vật đau khổ.

Trong lòng Thẩm Thủy Yên dâng lên cảm giác tủi nhục khó tả.

Thứ này không phải mới xuất hiện, mà từ lâu về trước, trong vô số lần tuyệt vọng và giãy giụa.

Nếu y giết hắn, liệu hắn sẽ thuộc về y chứ?

Trong lòng Thẩm Thủy Yên tràn ngập những suy nghĩ điên cuồng, nhưng y lại vô cùng bi ai biết rằng điều đó là vô ích.

Bây giờ y giết hắn chỉ khiến hắn có cơ hội trốn thoát lần nữa.

Nhưng... y lại không thể nhốt được hắn.

Dưới sự đòi hỏi mạnh mẽ, trong lòng Thẩm Thủy Yên dâng lên cảm giác bất lực khó tả.

Cả đời y chỉ quan tâm đến một người, ngay cả ý nghĩa cuộc sống cũng gắn liền với hắn, nhưng người này lại không muốn thuộc về y.

Vẻ mặt Sở Mộ Vân rất bình tĩnh.

Hắn dịu dàng nhìn Thẩm Thủy Yên, thậm chí còn hôn lên trán y để an ủi.

Giọng nói của hắn dường như vượt qua thời gian và không gian, quay trở lại thời điểm họ lần đầu gặp nhau.

Hắn mạnh mẽ, mà y còn trẻ.

Âm thanh như cát nóng chảy vào tai, bao trùm cả cuộc đời y bằng hơi ấm.

"Là lỗi của ta, đừng khóc."

Cuối cùng Thẩm Thủy Yên cũng dừng lại.

Y nhìn Sở Mộ Vân, nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại không có chút cảm xúc yếu đuối nào.

Chỉ là tình cảm sâu đậm bị đè nén càng trở nên đáng sợ.

"Rốt cuộc là tại sao?"

Sở Mộ Vân nhắm mắt lại: "Không có lý do gì cả, mọi chuyện đã qua rồi."

Thẩm Thủy Yên trừng mắt nhìn hắn: "Cho nên ngươi không cần ta nữa phải không?"

Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói: "Sau khi chết, ta đã quên đi rất nhiều chuyện.

Đôi khi quá đau đớn sẽ quên nhiều hơn, nhưng ta dần dần nhớ lại một số hình ảnh mơ hồ."

Sở Mộ Vân chưa bao giờ nói điều này, trong lúc nhất thời Thẩm Thủy Yên không thể biết được hắn có nói thật hay không.

Hắn tiếp tục nói tiếp: "Ví dụ như...

Ta nhớ mình đã yêu một người.

Có lúc y là một thiếu niên đáng yêu, có lúc lại là một nam nhân tuấn mỹ.

Ta nhớ y, nhưng lại không thể nhìn thấy y, cảm xúc như vậy thỉnh thoảng bủa vây lấy ta."

"Thật ra quên hết kiếp trước và kiếp này cũng là chuyện tốt, chỉ như vậy ta mới có thể sống một cuộc sống mới.

Nhưng dường như ta không thể quên được."

"Dù sao thì mọi chuyện đã qua, dù ta có nhớ lại thì sao?

Khi mất trí nhớ, ta đã bắt đầu một cuộc sống mới.

Ta gặp những người khác, có người mà ta quan tâm...

Ta không thể sống mãi trong quá khứ, gánh vác mọi thứ trên lưng mình..."

Sở Mộ Vân đau đớn lắc đầu: "...Như vậy ta thiếu nợ rất nhiều, ta... còn không nhớ rõ."

Nói xong, hắn lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Thẩm Thủy Yên: "Tiểu Yên, cứ coi như ta đã chết rồi.

Ta không còn là Thẩm Vân nữa, cũng không còn là Lăng Mộc.

Ta..."

Thẩm Thủy Yên không chớp mắt nhìn y, như thể đang cố gắng phân biệt thật giả.

Những gì hắn nói là thật ư?

A Vân có nói dối y không?

Hay đây chỉ là lời nói để kiếm cớ rời xa y?

Bốn nghìn năm qua y đã biết quá nhiều chuyện, vì vậy y không biết có nên tin tưởng hắn nữa không.

Sao Sở Mộ Vân có thể không biết y đang nghĩ gì.

Hắn chậm rãi cụp mắt, giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng ngón tay lại nắm chặt thành quyền, khớp xương nổi lên.

"Ngươi xem, ngươi không thể tin tưởng ta nữa.

Nếu hai người mất đi niềm tin cơ bản nhất, ở bên nhau cũng chỉ giày vò đối phương.

Chúng ta..."

"Ta tin ngươi."

Thẩm Thủy Yên ngắt lời hắn, giọng nói lạnh lùng nhưng kiên quyết: "Ta tin tất cả những gì ngươi nói."

Sở Mộ Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.

Thẩm Thủy Yên thở phào, nhẹ giọng nói: "Cho ta một cơ hội được không?

Ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa, sẽ không để ngươi chết.

Chỉ cần ngươi ở lại bên ta, chỉ nhìn ta, chỉ nghĩ về ta.

Những chuyện khác không cần lo lắng, ta có thể giúp ngươi giải quyết, ngươi chỉ cần......"

Sở Mộ Vân giật mình.

Thẩm Thủy Yên nhìn thấy trong mắt Sở Mộ Vân lóe lên sự thống khổ.

Sau đó giống như thiên tai, những cảm xúc đen tối đáng sợ điên cuồng ập đến.

Trong nháy mắt, chút ấm áp mới dâng trong trái tim bị nuốt chửng hoàn toàn.

Giọng nói y mất đi độ ấm: "Ngươi không thể buông bỏ Lăng Huyền."

Cơ thể Sở Mộ Vân cứng đờ.

Giọng nói khàn khàn của Thẩm Thủy Yên tràn ngập cố chấp và tuyệt vọng: "Ngươi vốn dĩ không quan tâm đến ta.

Gọi là gánh vác tất cả nhưng thật ra là ngươi đã buông bỏ, quên đi ta, quên Mạc Cửu Thiều, quên cả Tạ Thiên Lan.

Người mà ngươi nhớ đến chỉ có kẻ điên ở ngoài kia!"

Sắc mặt Sở Mộ Vân tái nhợt, lưng thẳng tắp, môi mỏng mím chặt, không chịu nói thêm một câu.

Nhưng đôi khi sự im lặng chính là câu trả lời.

Thẩm Thủy Yên đứng dậy.

Đôi mắt y hoàn toàn tối tăm, không một chút ánh sáng: "Chờ ta trở về."

Sở Mộ Vân cũng đứng dậy, lo lắng nói: "Ngươi định làm gì?"

Khóe miệng Thẩm Thủy Yến nhếch lên quỷ dị: "Ngươi không biết sao?"

Nhìn thấy sự bất an trong mắt Sở Mộ Vân, đáy lòng Thẩm Thủy Yên dâng lên khoái cảm ác ý.

Y nhẹ nhàng nói: "Ta đã từng giết Tạ Thiên Lan, bây giờ cũng có thể giết Lăng Huyền!"

"Thẩm Thủy Yên!"

Dường như Sở Mộ Vân chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của y.

Nụ cười của Thẩm Thủy Yên càng diễm lệ hơn.

Y bóp cằm Sở Mộ Vân, vô cùng dịu dàng nói: "A Vân, ta không thể rời xa ngươi, vậy nên... làm gì cũng không quan trọng, miễn là ta có được ngươi."

Trong mắt Sở Mộ Vân lộ ra sự hoảng sợ, cố gắng giữ chặt y, nhưng tu vi không đủ nên không thể làm gì.

Thẩm Thủy Yên bước ra khỏi phòng, giơ tay hủy bỏ trận pháp phòng ngự bao quanh cung điện, đối mặt với Lăng Huyền.

Gió nổi lên, ánh sáng đỏ chiếu trên khuôn mặt anh tuấn như ban mai.

Ba nghìn năm không gặp, tiểu lang khuyển đã biến mất, thay vào đó là Đế tôn Phẫn nộ kiêu ngạo hiếu chiến.

Sở Mộ Vân đi theo ra ngoài, ngước mắt đối diện với Lăng Huyền.

Đôi môi mỏng của Lăng Huyền hơi cong, nửa cười nửa không trêu chọc: "Đóa Đóa, ta đến đây đón ngươi."

Sở Mộ Vân: "..."
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 223: Trả thù?


Sở Mộ Vân cảm thấy điều xỉ nhục nhất trong đời hắn chính là cái tên này.

Vì chỉ cần nghe thấy, tay hắn lại bắt đầu ngứa ngáy, muốn đánh người.

Hiển nhiên lời nói của Lăng Huyền nhanh chóng châm lửa giận nơi Thẩm Thủy Yên.

"Đón hắn?"

Thẩm Thủy Yên cười lạnh: "Hôm nay không ai có thể rời đi!"

Vừa nói xong, y đã triệu hồi vũ khí của mình.

Lăng Huyền nhếch môi, trong mắt tràn đầy hứng thú: "Thật vinh dự khi được lĩnh giáo thuật bùa chú của Vụ Thanh Quân."

Dứt lời, một luồng hắc khí tụ trong lòng bàn tay gã, giữa tiếng rồng ngâm hổ gầm, một thanh kiếm đỏ tươi xuất hiện trong tay.

Sở Mộ Vân lạnh lùng nhìn, cảm thấy tên này đến đón mình là nói dối, đến khiêu khích Thẩm Thủy Yên đánh nhau mới là thật.

Đm, có thể trả lại tiểu lang khuyển ngoan ngoãn đáng yêu cho hắn không?

Tên điên cuồng chiến đấu này là ai!

Sở Mộ Vân hít sâu một hơi, cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu.

Tu vi của Lăng Huyền bây giờ vô cùng nghịch thiên.

Ba nghìn năm trước có lẽ gã không thể đánh bại Thẩm Thủy Yên, nhưng hiện tại thì khó nói.

Theo một bảng xếp hạng lực chiến đấu, Mạc Cửu Thiều và Lăng Huyền ngang nhau.

Một người có kiếm thuật siêu phàm, người còn lại có sức chiến đấu và vũ khí mạnh mẽ.

Tham ăn bị loại khỏi bảng xếp hạng vì gian lận.

Tiếp theo là Tạ Thiên Lan và Thẩm Thủy Yên, họ ngang nhau, nhưng cả hai đều không thuần về chiến đấu.

Một người thì dùng tiếng đàn mê hoặc, nếu bày cục tốt thì không ai thắng được.

Người kia thì có thuật bùa chú, thứ này giống trận pháp, không cần tu vi cao mà chỉ cần thiên phú.

Nếu thiên phú của ngươi cao, xưng bá thiên hạ không ai dám chọc.

Vì vậy phân thắng thua giữa Lăng Huyền và Thẩm Thủy Yên không thể trong chốc lát được.

Sở Mộ Vân đương nhiên hy vọng bọn họ chiến đấu bảy bảy bốn chín ngày càng tốt.

Dù sao không ai giết được ai, đánh càng hăng mới tốt, nếu quên luôn hắn thì càng tốt hơn.

Trong lòng Sở Mộ Vân nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ lo lắng.

Làm vậy là để trấn an trái tim của Thẩm Thủy Yên.

Thẩm Thủy Yến không ngốc, đương nhiên sợ Sở Mộ Vân chạy trốn.

Nhưng bây giờ, y lại cho rằng 'A Vân thích Lăng Huyền', chỉ cần y dây dưa Lăng Huyền, A Vân sẽ không bao giờ rời đi.

Thậm chí y còn cảnh giác Sở Mộ Vân ra tay, sợ hắn sẽ giúp Lăng Huyền.

Y hiểu mọi chuyện quá rõ ràng, việc Lăng Hiên đến đúng lúc như vậy rõ ràng rất đáng nghi.

Quả nhiên tiểu lang khuyển cũng biết sự tồn tại của Hung Hỏa Chi Độc, nhưng thứ này không mạnh đến mức có thể tỏa sáng như mặt trời, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy.

Lăng Huyền đến đúng lúc như vậy, chắc chắn là có người đã nói với gã.

Ai sẽ làm điều này?

Đương nhiên chỉ có thể là Mạc Cửu Thiều.

Sở Mộ Vân nhận ra điều này nên mới phối hợp, cố ý chọc tức Thẩm Thủy Yên, khiến y nổi sát tâm với Lăng Huyền.

Mà Lăng Huyền hiếu chiến, đương nhiên sẽ không quan tâm 'Đóa Đóa đi đâu rồi'.

Có khi gã còn nghĩ đây là một món quà tuyệt vời mà Đóa Đóa tặng cho mình.

Trong lòng Sở Mộ Vân biết rõ những chuyện này, nhưng bề ngoài vẫn phải giả vờ.

Ánh mắt hắn dán chặt vào Lăng Huyền, thậm chí không chớp lấy một cái.

Thẩm Thủy Yên thấy vậy liền phẫn nộ, tất cả các đòn tấn công đều là sát chiêu, mong muốn giết chết Lăng Huyền.

Nhưng y lại mất khống chế, còn kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Huyền quá phong phú.

Gã nắm bắt được sơ hở, chiếm lấy thượng phong.

Thẩm Thủy Yên bị kiếm quét qua, tay áo bị cắt mất, trên cánh tay trắng nõn xuất hiện vết máu.

Làn da của y rất trắng nên sự tương phản của màu đỏ càng ghê người.

Sở Mộ Vân hô lên một tiếng: "Tiểu Yên!"

Dường như vô cùng lo lắng cho y.

Thẩm Thủy Yên quay người lại, không để ý tới Lăng Huyền mà chỉ nhìn chằm chằm hắn.

Sở Mộ Vân hơi giật mình, trong mắt hiện lên sự đau đớn.

Thẩm Thủy Yên xoay người đối mặt với Lăng Huyền, nhưng lần này y đã bình tĩnh lại, thực sự muốn phân thắng thua với Lăng Huyền.

Lăng Huyền hơi nhướng mày, hoàn toàn hưởng thụ.

Sở Mộ Vân cố ý làm vậy, một mặt thiên vị Lăng Huyền sẽ khiến Thẩm Thủy Yên nản lòng, mà chỉ cần thể hiện sự quan tâm với y, tinh thần chiến đấu của y sẽ được khơi dậy.

Bởi vì điều này khiến Thẩm Thủy Yên cho rằng: A Vân vẫn chưa hoàn toàn quên mình.

Chỉ cần giết chết tên điên trước mắt, bọn họ sẽ không còn trở ngại nữa.

Thật cặn bã, Sở tổng thầm thở dài.

Với tình hình này, hai người có lẽ sẽ đánh nhau suốt mấy tiếng nữa, không để ý đến điều gì khác.

Dù sao cũng là cao thủ quyết đấu, khi nghiêm túc thì không ai phân tâm được.

Hơn nữa Mạc Cửu Thiều chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi thời cơ tốt nhất bắt hắn đi.

Sở Mộ Vân yên lặng chờ đợi, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Linh cục cưng: "Wow~ Ngầu quá đi!

Đã lâu không gặp Phẫn nộ đại đại!"

Sở Mộ Vân: Fanboy đang online...

"Ngươi vừa đi đâu vậy?

Bế quan à?"

Hắn hỏi thời điểm mình dây dưa với Thẩm Thủy Yên.

Linh cục cưng: "(w) Nghĩa là lần sau ta có thể xem sao?"

Sở Mộ Vân: "..."

Linh cục cưng: "Σ(⊙▽⊙"aThật sự được sao???"

Sở Mộ Vân: "Không."

Linh cục cưng: "┑( ̄Д ̄)┍"

Sở Mộ Vân đã đoán đúng.

Hai giờ sau, Thẩm Thủy Yên và Lăng Huyền đánh nhau kịch liệt đến mức không còn rảnh quan tâm đến ai.

Cung điện đã bị phá hủy một nửa, chỉ có nơi Sở Mộ Vân đứng là vẫn an toàn, thậm chí còn không chút hư hại.

Tốn nhiều quan tâm công sức như vậy, khó cho các ngươi rồi...

Sở Mộ Vân cảm thấy không khí giao động mạnh sau lưng, hắn còn chưa kịp quay người lại đã lập tức biến mất.

Chậc chậc...

Mạc Cửu Thiều bỏ ra nhiều công sức như vậy, Truyền Tống Trận này chắc chắn không hề đơn giản.

Cho dù có là đế tôn Ngạo mạn đi chăng nữa, muốn đặt trận pháp trong Thanh Sương Cung cũng phải trả giá rất lớn.

Nhưng lại rất hữu dụng,

Khi Sở Mộ Vân mở mắt lần nữa, hắn đã xuất hiện tại một khu rừng hẻo lánh.

Đồng thời hắn cũng rất tự nhiên làm ra vẻ bối rối khi nhìn thấy nam nhân mặc trường bào.

Cảm giác trùng hợp ập đến, dường như quay trở lại thời điểm hai người gặp nhau lần đầu.

Ngọn lửa sáng rực trời, nhưng dung mạo của nam nhân này lại nổi bật hơn tất cả, mạnh mẽ chiếm giữ mọi ánh mắt, thậm chí là cả hơi thở.

Ánh mắt Sở Mộ Vân ảm đạm, cụp mắt xuống.

Mạc Cửu Thiều nhìn chằm chằm hắn: "Đã lâu không gặp."

Sở Mộ Vân Vân chợt căng thẳng.

Mạc Cửu Thiều: "Không biết ta nên gọi ngươi là Sở Mộ Vân hay là Thẩm Vân đây?"

Sở Mộ Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn y.

"Ngươi... biết hết rồi?"

"Biết cái gì?"

Sắc mặt Mạc Cửu Thiều trầm như nước: "Những gì mà ngươi lừa dối và trả thù ta sao?"

Trái tim Sở Mộ Vân co lại, hắn quay mặt đi.

Mạc Cửu Thiều đến gần hắn, trong mắt tràn ngập lạnh lùng và thờ ơ: "Lúc ở trên giường của ta, ngươi đã nghĩ đến ai?"

Sau đó y lại nở nụ cười giễu cợt, nhẹ nhàng hỏi: "Tạ Thiên Lan sao?"

Bọn họ giống hệt nhau, mà Thẩm Vân vì cứu Tạ Thiên Lan mà bỏ mạng.
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 224: Cặn bã


Sở Mộ Vân sửng sốt, cảm xúc này đương nhiên là đang diễn, nhưng thành thật mà nói thì hắn cũng đang ngẩn người.

Bởi vì hắn chưa nghĩ đến điều này.

Chẳng lẽ Mạc Cửu Thiều nghĩ rằng hắn không chỉ lừa gạt báo thù mà còn coi y là thế thân?

Khụ khụ...hắn thật sự cặn bã như vậy sao?

Hay do Mạc Cửu Thiều là tra nam nên nhìn ai cũng nghĩ là giống mình?

Suy cho cùng thì Ngạo mạn chắc chắn là cặn bã của cặn bã.

Sở Mộ Vân cố tình để Mạc Cửu Thiều bắt đi.

Bởi vì chỉ như vậy thì hắn mới dễ dàng công lược Yến Trầm (Đố kỵ).

Cả hai người này đều thua trước Băng Linh Thú Sở Mộ Vân.

Chỉ cần Mạc Cửu Thiều thừa nhận hắn là Băng Linh Thú tái sinh thì Yến Trầm chắc chắn sẽ rơi vào bẫy.

Đây là chuyện rất logic, điều khó khăn duy nhất là làm sao để đối phó với Mạc Cửu Thiều.

Ngồi xuống nói chuyện chắc chắn không có tác dụng, Mạc Cửu Thiều có lẽ đã muốn giết hắn hàng nghìn lần.

Hắn có thể tiếp tục lừa gạt y sao?

Tuy rằng có chút áy náy, nhưng cũng chỉ đành vậy.

Ai bảo ngươi thích suy diễn lung tung...

Sở Mộ Vân chỉ mất một phần nghìn giây để hạ quyết tâm.

Sau một thoáng sửng sốt, đôi mắt hắn hiện lên sự nhục nhã và hận thù, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi đã biết hết rồi, còn hỏi làm gì?"

Đây là sự thừa nhận.

Kể từ khi Mạc Cửu Thiều biết Sở Mộ Vân chính là Thẩm Vân, chuyện này đã trở thành tâm ma trong lòng y, ám ảnh y ngày đêm.

Y vừa không muốn nghe câu trả lời, lại vừa nóng lòng muốn biết chân tướng.

Dù thế nào đi chăng nữa, khó để buông bỏ tất cả sau những tra tấn, dày vò kia.

Nhưng bây giờ nghe hắn đích thân thừa nhận, y lại không hề nhẹ nhõm chút nào, ngược lại trong ngực dâng lên lửa giận, dường như có thể đốt cháy tất cả!

Y giơ tay, bàn tay trắng nõn bóp cổ Sở Mộ Vân.

Đôi mắt xám bạc kia giăng đầy mây đen: "Nói lại lần nữa."

Sở Mộ Vân không chút sợ hãi, ngẩng đầu nhìn y, trong ánh mắt thấy chết không sờn: "Ngươi hủy hoại ta, ta hận ngươi.

Ta muốn ngươi nếm trải cảm giác tương tự, muốn ngươi..."

Mạc Cửu Thiều lạnh lùng ngắt lời hắn: "Nói lại lần nữa.

Khi ngươi ở bên ta có phải đang nghĩ đến Tạ Thiên Lan hay không?"

"Phải!"

Sở Mộ Vân trừng mắt nhìn y, không chút do dự nói: "Nếu không nghĩ đến y, sao ta có thể làm những chuyện kia với ngươi..."

"Đủ rồi!"

Trong mắt Mạc Cửu Thiều tràn ngập sát ý.

Sở Mộ Vân không hề sợ hãi.

Dù mặt hắn tái nhợt nhìn y, nhưng trong mắt lại lộ rõ hận ý.

Nếu cẩn thận để ý sẽ thấy được sự nhớ nhung và đau đớn đang âm thầm dâng lên trong đồng tử.

Cảm xúc này ẩn sâu đến mức Mạc Cửu Thiều sắp mất lí trí gần như không phát hiện ra.

Nhưng suy cho cùng thì y vẫn rất thông minh, dừng tay trước khi chuẩn bị giết hắn.

"Ngươi muốn ta giết ngươi."

Môi Sở Mộ Vân khẽ run, mím chặt không chịu nói chuyện.

Mạc Cửu Thiều nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau lại khẽ cười: "Nếu ngươi chết thì lại đến một nơi không ai có thể tìm được.

Sao ta có thể để ngươi chết?"

Trên mặt Sở Mộ Vân hiện lên sự bất an và căng thẳng.

Mạc Cửu Thiều đến gần, thì thầm bên tai hắn: "Ta... sẽ để ngươi sống không bằng chết."

Sắc mặt Sở Mộ Vân tối xuống, đột nhiên mất đi sức lực: "Thả ta ra đi.

Ta đã chết quá nhiều lần, từ lâu không còn sợ hãi điều gì."

Mạc Cửu Thiều không cảm xúc nhìn hắn: "Ngươi không sợ, nhưng Tạ Thiên Lan thì chưa chắc."

Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn y.

Mạc Cửu Thiều cười lạnh nói: "Hãy nhìn cho kỹ người trong lòng ngươi thống khổ như thế nào đi."

Điều khiến Mạc Cửu Thiều ngạc nhiên là trong mắt Sở Mục Vân vẫn không có chút sợ hãi hay hoảng sợ.

Dường như linh hồn hắn đã bị rút mất, mọi ánh hào quang bỗng mất đi, không còn tức giận hay lo lắng, nỗi hận thù sâu sắc cũng tiêu tan theo đó.

Sở Mộ Vân đứng chết lặng không nói một lời.

Tim Mạc Cửu Thiều như bị siết chặt.

Sở Mộ Vân không nhìn y nữa, chỉ im lặng, đôi mắt trống rỗng.

Dáng vẻ này của hắn khiến Mạc Cửu Thiều bình tĩnh lại.

Cơn tức giận như bị nước đá dập tắt, cảm giác đau đớn lan tràn từ sâu trong trái tim...

Đây là một loại cảm xúc khó diễn tả.

Nhìn nam nhân thờ ơ trước mặt, y đột nhiên thấy luống cuống.

Thậm chí trong đầu thoáng qua một số hình ảnh mơ hồ.

- Đây là chuyện của ngươi.

- Ta không có lý do gì để ở cạnh ngươi.

- Ngươi nên biết ta muốn ngươi làm gì.

- Ngươi như vậy khiến ta rất thất vọng.

Những lời nói ngắt quãng không thể ghép lại thành một đoạn hoàn chỉnh, nhưng cảm giác hoảng sợ lại ập vào trong đầu y, lập tức chiếm lấy toàn bộ ý thức.

Mạc Cửu Thiều nhìn Sở Mộ Vân.

Trong lúc sững sờ, con người vô tình kia càng trở nên rõ nét.

Nỗi bất an ăn sâu vào xương tủy khiến ngón tay y khẽ run, cảm giác sắp mất đi thứ quan trọng nhất nhưng lại không thể làm gì được.

Khi Mạc Cửu Thiều tỉnh táo lại, y đã ôm Sở Mộ Vân vào lòng.

Dù tỉnh táo nhưng y cũng không biết mình đang làm gì.

Sở Mộ Vân cũng rất kinh ngạc, một loạt phản ứng của hắn đều nhằm vào tính cách đa nghi của Mạc Cửu Thiều.

Cho dù chắc chắn tên này sẽ nghi ngờ, không tin lời hắn nói, nhưng tình huống này...

Sau khi Mạc Cửu Thiều bình tĩnh lại liền đè nén nhưng cảm giác không tên trong lòng.

Y nhẹ giọng: "Nếu ngươi thật sự nghĩ đến Tạ Thiên Lan thì đã không chọc giận ta."

Cơ thể Sở Mộ Vân cứng đờ.

Mạc Cửu Thiều hạ giọng, nhẹ nhàng nói: "Vì sao lại muốn ta hận ngươi?"

Sở Mộ Vân nghe vậy, không thể kìm chế được cơ thể đang run rẩy.

Mạc Cửu Thiều nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, tiếp tục hỏi: "Tiểu Vân, nói cho ta biết mọi chuyện được không?"

Sở Mộ Vân khẽ thở dài, cho dù mọi chuyện có vẻ ngoài ý muốn, nhưng kết quả vẫn rất tốt.

Tuy nhiên điều mà Sở Mộ Vân không ngờ tới chính là Mạc Cửu Thiều vẫn còn hậu chiêu khác.

Y buông Sở Mộ Vân ra, lòng bàn tay hơi lóe lên, một lọ nhỏ màu xanh lá cây xuất hiện.

Hiển nhiên đây là một lọ đan dược.

Vừa nhìn chất lượng nguyên liệu có thể đoán được đan dược bên trong chắc chắn rất cao cấp.

Trái tim Sở Mộ Vân chợt hẫng một nhịp.

Thất Tâm Đan?

Ngạo mạn thiếu kiên nhẫn như vậy sao?

Lần trước hắn ăn thứ này đã khiến Linh cục cưng bị hạ cấp, bây giờ...

Nhưng trước khi Sở Mộ Vân kịp phản ứng, Mạc Cửu Thiều đã nhét đan dược kia vào miệng hắn.

Đan dược vào miệng là tan, không thể chặn lại, lập tức theo đầu lưỡi lan đến lục phủ ngũ tạng.

Sở Mộ Vân chợt nhận ra có gì đó không đúng, đây không phải là Thất Tâm Đan!

"Linh, duy trì tỉnh táo!"

Linh cục cưng phản ứng rất nhanh, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ hạ cấp.

Nhưng nó lại phát hiện ra đây không phải là Thất Tâm Đan.

Đây là gì?

Mạc Cửu Thiều đã cho hắn ăn cái gì?

Sở Mộ Vân rất nhanh đã biết đây là thứ gì.

Ánh mắt Mạc Cửu Thiều dịu dàng nhìn hắn: "Nói cho ta biết, ngươi là ai?"

Sở Mộ Vân: "..."

Hắn muốn ngăn cản mình, nhưng giọng nói lại như có ý thức riêng: "Sở Mộ Vân."
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 225: Chân Ngôn Đan


Chân Ngôn Đan phiên bản ma quỷ!

Linh cục cưng: "Thuốc, thuốc, thuốc nói thật!!!!"

Sở Mộ Vân: "..."

Linh cục cưng: "Ta phải làm sao đây?

Chẳng lẽ ta sắp bị bại lộ sao?

Họ có đánh chết ta không?

" Sở Mộ Vân: Tốt lắm, chút căng thẳng cuối cùng lại biến mất.

Ra ngoài mang theo một nhóc ngốc nghếch thì không có gì phải lo lắng.

Sở Mộ Vân thật sự hoảng sợ trong hai giây, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

May mắn là Mạc Cửu Thiều dùng loại thuốc này, nếu là Dạ Kiếm Hàn (Tham ăn) dùng thì từ nay về sau hắn sẽ xong đời.

Sở Mộ Vân nhanh chóng nói với Linh cục cưng: "Tiếp tục sử dụng duy trì tỉnh táo."

Linh cục cưng vội vàng nói: "Được!"

Sở Mộ Vân hoàn toàn không khống chế được cơ thể của mình, nhất là giọng nói.

Chuyện này rất kì quặc, đầu óc hắn rất bình tĩnh, nhưng lại như có ý thức riêng.

Khi đối phương hỏi thì nói ra tất cả không chút dè dặt.

Mạc Cửu Thiều đã hỏi vấn đề quan trọng nhất: Hắn là ai.

Sở Mộ Vân không hề sợ hãi, bởi vì hắn thật sự là Sở Mộ Vân.

Nhưng khi nghe được câu trả lời của hắn, Mạc Cửu Thiều lại vô cùng bất ngờ.

Chuyện Sở Mộ Vân có trước hay Thẩm Vân có trước chính là khúc mắc trong lòng y.

Nhưng bây giờ y đã biết, người đến trước là Sở Mộ Vân!

Mạc Cửu Thiều hít sâu một hơi, lại hỏi: "Khi Sinh Môn bạo động, ngươi quay về bốn ngàn năm trước phải không?"

Sở Mộ Vân nói: "Đúng vậy."

Mạc Cửu Thiều hỏi: "Sao ngươi không muốn gặp ta?"

Sở Mộ Vân nói : "Làm vậy sẽ thay đổi tương lai."

Mạc Cửu Thiều nghe được câu trả lời liền giật mình.

Sẽ thay đổi tương lai nào...

Tất nhiên là 'tương lai' hai người gặp nhau vào bốn nghìn năm sau.

Mạc Cửu Thiều dừng một chút, sau đó hỏi: "Ngươi còn muốn gặp ta không?"

Sở Mộ Vân: "Muốn."

Mạc Cửu Thiều không chớp mắt nhìn hắn: "Vẫn muốn ở bên ta chứ?"

Sở Mộ Vân: " Ừ."

Trái tim Mạc Cửu Thiếu chợt run lên, sau đó y lại hỏi: "Lúc ngươi sử dụng Sinh Chi Bảo Hộ là thật lòng muốn bảo vệ ta sao?"

Sở Mộ Vân: "Đúng vậy, chỉ cần ngươi có thể sống thì ra sao cũng được."

Mạc Cửu Thiều giật mình, đôi mắt màu xám nhạt dần dần đậm màu.

Đó là dấu hiệu của tình cảm sâu đậm trong lòng y.

Những câu hỏi đã dày vò y vô số ngày đêm, khiến y không thể buông bỏ, muốn có được câu trả lời.

Mạc Cửu Thiều đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao vừa nãy ngươi lại lừa ta?

Vì sao ngươi không nói cho ta biết ngươi là Sở Mộ Vân?"

Sở Mộ Vân chậm rãi nói: "Bởi vì ta không có tư cách để quay lại được nữa.

Sở Mộ Vân hiện tại đã không còn là Sở Mộ Vân ban đầu."

Sở Mộ Vân cảm thấy may mắn là Mạc Cửu Thiều dùng Chân Ngôn Đan.

Bởi vì những gì tên này biết đều rất phiến diện, hơn nữa mọi chuyện y hỏi lại đúng với những gì Sở Mộ Vân đã làm.

Ví dụ như điều mà y quan tâm nhất chính là Sở Mộ Vân là ai.

Mà Sở Mộ Vân lại chính là Sở Mộ Vân.

Lại ví dụ như y muốn biết Sở Mộ Vân có phải biến thành Thẩm Vân hay không, đây cũng chính là sự thật.

Ngoài ra Mạc Cửu Thiều biết rất rõ những gì mình làm trước đây đã khiến Sở Mộ Vân (Tiểu bạch hoa) tan nát cõi lòng.

Cho nên điều mà y muốn biết nhất là khi Sở Mộ Vân chết vì y, có thật sự là vì muốn bảo vệ y hay không?

May mắn là lúc đó Sở Mộ Vân cam tâm chết vì y, mặc dù không phải vì tình yêu.

Nếu cứ tiếp tục hỏi, y chắc chắn sẽ hỏi đến vấn đề chí mạng.

May là Sở Mộ Vân đã câu đủ thời gian.

Nhờ Linh cục cưng không ngừng kích hoạt duy trì tỉnh táo, Sở Mộ Vân cuối cùng cũng lấy lại thế chủ động trong cơ thể.

Quả nhiên...

Thuốc này giới hạn thời gian hiệu lực.

Dù loại đan dược này có thể khiến người ta nói ra sự thật, nhưng nó không hiệu lực vĩnh viễn mà nhất định phải có thời hạn.

Mà khi hết thời gian đồng nghĩa với việc hiệu lực của đan dược sẽ từ từ giảm.

Mạc Cửu Thiều không biết đến kỹ năng 'Duy trì tỉnh táo' của Linh cục cưng, cho nên không vội vàng hỏi tất cả.

Dù sao y muốn biết hết mọi thứ, tra hỏi nửa giờ cũng đủ rồi.

Nhưng... theo tác dụng của thuốc giảm bớt và không ngừng giải phóng kĩ năng duy trì tỉnh táo, Sở Mộ Vân đã hoàn toàn "khôi phục"!

Mà Mạc Cửu Thiều cũng hỏi đến vấn đề quan trọng nhất: "Tiểu Vân, ngươi... yêu ai?"

Sở Mục Vân vừa nghe được câu hỏi này, trái tim như ngừng lại.

Hắn đột nhiên muốn biết nếu không duy trì tỉnh táo thì hắn sẽ trả lời như thế nào.

Có lẽ... là không nói gì cả.

Trong lòng Sở Mộ Vân cười tự giễu, nhưng ngoài mặt lại nói: "Mạc Cửu Thiều."

Trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi.

Mạc Cửu Thiều bất động nhìn hắn.

Sở Mộ Vân cũng nhìn y, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi và bất an - hắn đang nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại mê man với con đường phía trước.

Như hắn đã nói, hắn không thể quay lại.

Bốn nghìn năm sau, trên lưng Sở Mộ Vân đã gánh quá nhiều thứ, không thể đơn thuần ở bên cạnh Mạc Cửu Thiều nữa.

Lại như Mạc Cửu Thiều đã nói, nếu ngươi thật sự nghĩ tới Tạ Thiên Lan thì đã không chọc giận ta.

Tương tự như vậy, nếu hắn thực sự yêu Mạc Cửu Thiều, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận nếu không có Chân Ngôn Đan.

Bởi vì nếu hắn thừa nhận... sẽ chính là hại mình, thậm chí dẫn đến cái chết.

Nhưng bây giờ hắn đã nói ra tất cả.

Sắc mặt Sở Mộ Vân tái nhợt, Mạc Cửu Thiều lại ôm hắn rất chặt.

Tình cảm sâu đậm gần như lấn át đại não y, khiến y bỏ qua rất nhiều chuyện.

Y chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài đến vô hạn, trở thành vĩnh hằng.

Sở Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng đã lừa được Mạc Cửu Thiều, như vậy mới có cơ hội tiếp cận Yến Trầm.

Ngay khi anh đang nghĩ vậy, đột nhiên lại có dị biến.

Khu rừng này rất hẻo lánh, nhưng cũng không dễ lẩn trốn như vậy...

Không khí đột nhiên giao động, Mạc Cửu Thiều đứng dậy, trường kiếm từ không trung toát ra luồng ánh sáng lạnh lẽo.

Ai đang tới?

Trong đầu Sở Mộ Vân nghĩ tới rất nhiều người.

Nhưng khi nhìn thấy người tới, hắn vẫn giật mình.

Mái tóc đỏ lóa mắt, không phải là Lăng Huyền (Phẫn nộ) thì còn là ai?

Không phải gã đang đánh nhau với Thẩm Thủy Yên (Tham lam) sao?

Kết thúc nhanh như vậy?

Khí thế xung quanh Lăng Huyền vô cùng áp đảo, ngọn giáo đỏ tươi vẫn còn nồng đậm sức mạnh, hiển nhiên là gã vừa thoát khỏi chiến trường.

Gã bước tới, áp lực kinh khủng trực tiếp khiến cây cối xung quanh đổ gãy.

Đôi môi mỏng của Lăng Huyền khẽ mỉm cười, mang theo sát khí khát máu.

"Đưa người cho ta."

Gã nói với Mạc Cửu Thiều.

Đôi mắt của Mạc Cửu Thiều tối sầm, kiếm khí giao đấu.

Y không nói gì nhưng khí thế quanh người đột nhiên tăng lên, không khí dâng trào tạo ra màu sắc lạnh như băng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Sở Mộ Vân hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Lăng Huyền phát hiện hắn bị Mạc Cửu Thiều bắt đi nên không đánh nhau với Thẩm Thủy Yên nữa?

Suy cho cùng cũng có lý, chỉ cần Thẩm Thủy Yên phát hiện ra hắn biến mất, chắc chắn sẽ không còn ý định chiến đấu nữa.

Nhưng tại sao Lăng Huyền lại trùng hợp đuổi theo hắn đến đây?

Sở Mộ Vân có chút khó xử...

Hắn nên đi cùng ai?

Một người là tiểu lang khuyển, một người là Yến Trầm.

Cả hai đều thiếu lời cầu hôn, nhưng có vẻ như Yến Trầm thì dễ công lược hơn.

Vì vậy hắn nên theo Mạc Cửu Thiều sao? *****
Chúc mọi người năm mới vui vẻ
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 226: Mất khống chế


Thật ra Mạc Cửu Thiều cũng không đáng tin cậy lắm.

Tên này có lẽ vẫn còn mê man chưa nhận thức được vấn đề, chờ y bình tĩnh lại chắc chắn sẽ rất phiền toái.

Nếu hắn đi theo Mạc Cửu Thiều, Yến Trầm nhất định sẽ biết.

Dù sao bây giờ Yến Trầm chắc chắn đang theo dõi Mạc Cửu Thiều, chỉ cần thu hút được sự chú ý của Yến Trầm, y sẽ đi đoạt lại hắn.

Trước đó Sinh Môn bạo động khiến 'Ám Dạ' bị thương, nhưng Yến Trầm từ trước đến giờ luôn rất giàu có, nếu không đã không nuôi một thần thú như 'Ám Dạ'.

Yến Trầm có thể ném mấy vạn linh thạch cho Băng Linh Thú, đương nhiên cũng có thể nuôi Ám Dạ khôi phục như ban đầu.

Hiện tại đã trôi qua vài năm kể từ khi Sinh Môn bạo động, Yến Trầm chắc chắn đã bình phục từ lâu.

Nhưng những chuyện mà Yến Trầm biết quá ít, cũng không có ai nói cho y.

Bây giờ hai mắt y tối tăm, còn đang chờ Sở Mộ Vân soi sáng thế giới cho.

Sở Mộ Vân không do dự quá lâu, thật ra hắn cũng không có nhiều sự lựa chọn.

Mạc Cửu Thiều và Lăng Huyền ngang tài ngang sức.

Mạc Cửu Thiều có Sinh Chi Bảo Hộ, còn Lăng Huyền lại dây dưa với Thẩm Thủy Yên hồi lâu, hao tổn không ít khí lực.

Cơ hội chiến thắng của gã trước Mạc Cửu Thiều là rất nhỏ.

Cho nên rất có thể hắn sẽ phải đi cùng Mạc Cửu Thiều.

Nhưng điều làm Sở Mộ Vân ngạc nhiên là...

Lăng Huyền gần như thắng áp đảo Mạc Cửu Thiều!

Chuyện này là thế nào?

Sức chiến đấu của Lăng Huyền từ khi nào hung hãn như vậy?

Trục Nguyệt Kiếm Pháp của Mạc Cửu Thiều xưng bá thiên hạ, bất khả chiến bại, sao gã có thể...

Đồng tử của Sở Mộ Vân co rút mạnh, sau đó hắn nhận ra rằng Mạc Cửu Thiều hoàn toàn không sử dụng Trục Nguyệt Kiếm Pháp...

Y chỉ sử dụng những kỹ năng cơ bản nhất để chiến đấu với kẻ thù.

Không phải là không muốn dùng mà là không dùng được.

Sở Mộ Vân lúc này mới ý thức được, Mạc Cửu Thiều đang bị thương nặng!

Đế tôn Ngạo mạn có Sinh Chi Bảo Hộ, sao có thể bị thương nặng như vậy?

Trước đây y giấu rất kỹ, có lẽ ngay cả Thẩm Thủy Yên cũng không phát hiện.

Còn Lăng Huyền có biết hay không thì Sở Mộ Vân không rõ, nhưng vừa động thủ thì không giấu được nữa.

Thương thế này không phải ngày một ngày hai mà đã kéo dài một thời gian.

Lâu như vậy không lành...Mạc Cửu Thiều bị làm sao vậy?

Sở Mộ Vân chưa kịp suy nghĩ kĩ, trận chiến đã chuyển biến xấu.

Lăng Huyền dùng trường thương đâm mạnh, buộc Mạc Cửu Thiều phải lùi lại mấy chục bước.

Y phục không tì vết của Ngạo mạn đã lấm lem bùn đất, khuôn mặt tinh xảo hiện lên vệt đỏ bất thường, vết thương cũ tái phát.

Lăng Huyền đột nhiên quay đầu lại nhìn Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân vội vàng nói: "Dừng tay!"

Lăng Huyền lại đâm trường thương sâu hơn vào cơ thể Mạc Cửu Thiều.

Tiến thêm một tấc nữa, trái tim Mạc Cửu Thiều sẽ bị xuyên thủng.

Sở Mộ Vân vội vàng đứng dậy, nhìn thần khí tỏa ra sát khí kinh người, hắn nhỏ giọng nói: "Ta đi cùng ngươi, thả y đi."

Hắn nói lời này với Lăng Huyền, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Mạc Cửu Thiều.

Mạc Cửu Thiều cũng đang nhìn hắn, màu sắc trong mắt y rất nhạt.

Nếu không nhìn kỹ sẽ thành màu bạc.

Không biết tại sao Sở Mộ Vân lại nghĩ đến Quân Mạc.

Một Quân Mạc biết tất cả nhưng vẫn ngoan cố không chịu buông tay.

Mạc Cửu Thiều mỉm cười, lông mi khẽ run, nhỏ giọng nói: "Ta biết ngươi giấu ta rất nhiều chuyện, nhưng..."

Sở Mộ Vân vì lời nói dang dở của y cau mày.

"Ta đã biết chuyện mình muốn biết nhất."

Mạc Cửu Thiều khẽ thở dài, thấp giọng nói: "Hy vọng lần này ngươi không lừa ta."

Sở Mộ Vân thất thần nhìn y.

Tính toán của hắn không sai.

Hắn đoán được nỗi ám ảnh của Mạc Cửu Thiều và khúc mắc trong lòng y, nhưng hắn lại bỏ qua một điều.

Không phải Mạc Cửu Thiều không phát hiện ra hay là không biết.

Mà là... y không muốn hỏi.

So với những chuyện đó, điều duy nhất mà y quan tâm chỉ có một.

- Tiểu Vân, rốt cuộc ngươi... yêu ai?

Sở Mộ Vân lại một lần nữa lừa dối y.

Cuối cùng hắn vẫn đi theo Lăng Huyền, trước khi đi không nói một lời với Mạc Cửu Thiều.

Nhưng khi đi xa quay đầu lại, hắn nhìn thấy máu tươi chảy từ khóe miệng Mạc Cửu Thiều.

Cảm giác mất khống chế lại ập đến.

Cảnh tượng quen thuộc chợt hiện lên trong đầu, Sở Mộ Vân cố gắng để không quay lại nữa.

---Tại sao ta có làm gì thì ngài vẫn không hài lòng?

---Tại sao ngài không thèm liếc mắt nhìn ta, dù cho ta đã làm tất cả mọi thứ?

---Ta biết ngài luôn mong đợi ta trở thành một người khác.

---Nhưng điều này là không thể!

Sở Mộ Vân bừng tỉnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Hắn chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy Mạc Cửu Thiều lúc còn trẻ.

Tuấn tú như vậy, hoàn hảo như vậy, nhưng lại trưởng thành rất sớm...

Cuối cùng sự trống rỗng trong mắt hắn nhạt đi.

Sở Mộ Vân cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, nhưng lại không có gì.

Hắn thờ ơ, vô cảm, thậm chí không có một chút quyến luyến nào nhìn Mạc Cửu Thiều tức giận, không cam lòng, cuối cùng trầm luân.

Sở Mộ Vân nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, ánh mắt đã khôi phục sự bình tĩnh.

Lăng Huyền dừng lại, phía trước là vực sâu.

Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng ngược gió, mái tóc dài bị thổi tung, màu đỏ rực như ánh mặt trời rực rỡ, khiến người ta không thể mở mắt được.

Sở Mộ Vân im lặng nhìn gã, thật ra hắn vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Lăng Huyền mỉm cười với hắn, đôi mắt phản chiếu ánh mặt trời, hiện lên chút ấm áp.

Gã nói với giọng trầm thấp: "A Mộc."

Sở Mộ Vân ngẩn ra.

Lăng Huyền tiếp tục nói: "Cám ơn."

Lăng Huyền khôi phục trí nhớ?

Hay là không mất trí nhớ?

Không...

Gã chắc chắn đã mất trí nhớ, Quân Mặc không thể thả gã đi, Thất Tâm Đan cũng không thể mất đi hiệu lực.

Lăng Huyền sẽ không nhớ được những chuyện trước đó.

Lăng Huyền lại đến gần, ôm chặt lấy hắn.

Ánh mắt đầy lệ khí của y cụp xuống, trở nên cực kỳ dịu dàng: "Dù ta đã quên rất nhiều chuyện, nhưng ta vẫn nhớ ngươi.

Dù ngươi có biến thành dáng vẻ nào đi chăng nữa, ta vẫn sẽ nhớ đến ngươi."

Sở Mộ Vân vẫn chưa kịp phản ứng.

Lăng Huyền hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng hôn lên cổ hắn, nhẹ nhàng nói: "A Mộc, ở lại với ta được không?"

Sở Mộ Vân đột nhiên tỉnh táo lại.

Đây là một cơ hội, chỉ cần nói tiếp chắc chắn sẽ công lược thành công.

Nhưng hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, chưa suy nghĩ cẩn thận.

Nhưng cơ hội như vậy không nên bỏ qua.

Sẽ có rủi ro gì?

Đối diện với tiểu lang khuyển, hẳn là không có gì phải băn khoăn.

Sở Mộ Vân thả lỏng một chút, nhẹ nhàng nói: "Được, chúng ta ở bên nhau."

Hắn đè xuống nghi ngờ ở trong lòng, tiếp tục nói: "...Chúng ta có thể là bạn đời vĩnh viễn của nhau không?"

Lăng Huyền ôm hắn vào lòng chặt hơn, giọng nói hơi khàn, nhưng lại nghiêm túc trả lời: "Được, ngươi vĩnh viễn là người yêu của ta."

Chỉ cần gã đồng ý lời cầu hôn khi các góc đều sáng là được, như vậy mới được coi là thành công.

Nhưng Sở Mộ Vân lại không thể an tâm.

Lúc này Linh cục cưng kêu lên: "Sao lại không thành công..."

Sở Mộ Vân nheo mắt, trong đầu chợt có tia sáng, hắn lập tức tỉnh táo lại.

Đây không phải là Lăng Huyền!
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 227: Đứa trẻ ngỗ nghịch


Đêm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Đầu tiên không biết tại sao Mạc Cửu Thiều lại bị thương, sau đó đến những kí ức vụn vặt không logic với nhau, cuối cùng là chuyện Lăng Huyền đột nhiên nhớ lại.

Những chuyện này xảy ra liên tục khiến năng lực tư duy của Sở Mộ Vân suy giảm.

Nếu không hắn đã sớm phát hiện ra người này không phải là Lăng Huyền.

Thật ra... nhìn vào nguyên nhân, Sở Mộ Vân biết rõ điều gì ảnh hưởng đến hắn nhất.

Thiếu niên Mạc Cửu Thiều không cam lòng, tuyệt vọng, oán hận...

Đó chính là Mạc Cửu Thiều sao?

Thật ra Sở Mộ Vân cũng không biết, nhưng hắn lại muốn biết hơn bao giờ hết.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, Sở Mộ Vân bình tĩnh lại, nhìn nam nhân bên cạnh.

Sau khi có được thông tin mình muốn, mái tóc đỏ của người kia dần biến thành màu đen, lông mày nhướn lên thay đổi, đôi mắt sâu không lường được, khóe miệng nở nụ cười tà khí.

Đế tôn Tham ăn - Dạ Kiếm Hàn.

"Sở Mộ Vân."

Y nhẹ nhàng thì thầm cái tên này.

Sở Mộ Vân không chớp mắt nhìn chằm chằm Dạ Kiếm Hàn.

Trừ y ra thì không ai có thể làm được việc này, Sở Mộ Vân cũng không ngạc nhiên lắm.

Nói mới nhớ, mục đích lớn nhất trong đời Lăng Huyền sau khi mất kí ức chính là chiến đấu, làm sao gã có thể dễ dàng bỏ cuộc trước một đối thủ như Thẩm Thủy Yên?

Cho dù Thẩm Thủy Yến muốn rút khỏi cuộc chiến, gã cũng sẽ ép y phải đánh tiếp.

Hồng thủy đã dâng, sao có thể dừng lại?

Vì vậy Lăng Huyền thật chắc chắn không có thời gian chạy tới, mà người biết rõ về Lăng Huyền cũng chỉ có vài người.

Dâm dục không biết Sở Mộ Vân chính là Lăng Mộc, tu vi của Quân Mặc không đủ để bắt chước kỹ năng của Lăng Huyền.

Ngoại trừ Dạ Kiếm Hàn ra thì không ai có thể làm được điều này.

Sở Mộ Vân im lặng.

Dạ Kiếm Hàn tới gần, nghiêm túc nhìn hắn, dịu dàng nói: "Hình như ngươi không muốn gặp ta?"

Sở Mộ Vân cúi đầu đứng đó, không nói lời nào.

"Đau lòng quá đi."

Dạ Kiếm Hàn mỉm cười: "Ta không so đo với hai người được ngươi 'hứa hẹn' kia, nhưng xem ra ngươi đối xử với ta còn tệ hơn những người khác thì phải?

Mạc Cửu Thiều bị thương thì ngươi lo lắng.

Còn chúng ta lâu ngày gặp lại thì ngươi không thèm nhìn ta là sao?"

Sở Mộ Vân rất muốn nhìn y, nhưng hắn sợ vừa nhìn sẽ muốn đập y một trận.

Dù sao trông y cũng vô cùng ngứa đòn.

Đôi mắt Dạ Kiếm Hàn hơi lóe lên.

Bùm một tiếng, luồng khói đen đột nhiên tỏa ra.

Sở Mộ Vân hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn bé trai tóc đen mắt đen, làn da trắng như tuyết.

Sở Mộ Vân: "..."

Linh cục cưng: "(⊙o⊙) Ah!

Dạ Đản Đản!

Dễ thương quá đi!"

Bé trai hơi ngẩng đầu, đôi mắt sáng như đá quý: "A Mộc, ngươi có nhớ ta không?"

Khóe miệng Sở Mộ Vân co giật: Tên Tham ăn rác rưởi vô liêm sỉ này!

Bé trai ngây thơ như tờ giấy trắng, hơi buồn bã vì bị Sở Mộ Vân phớt lờ.

Cậu kéo tay áo Sở Mộ Vân, nhẹ giọng gọi: "A Mộc..."

Sở Mộ Vân nhịn không được nữa: "Dạ Kiếm Hàn, ngươi chơi đủ chưa!"

Bùm một tiếng, bé trai lớn lên, từ đứa trẻ đáng yêu biến thành tiện nhân.

Sở tổng rất khó chịu.

Nhưng ai ngờ Dạ Kiếm Hàn vẫn chưa chơi đủ.

Y không trở lại nguyên hình, mà biến thành Dạ Tiểu Hàn mười sáu tuổi...

Trái tim Sở Mộ Vân đập thình thịch - điểm yếu của hắn bị bóp chặt.

Dáng vẻ Dạ Kiếm Hàn thế này mang theo rất nhiều ký ức, Sở Mộ Vân cảm thấy vô cùng áy náy với y.

Hiển nhiên Dạ Kiếm Hàn đã nắm chắc điểm yếu này.

Dù y đã dung hợp với Dạ Tiểu Hàn, nhưng cũng vì vậy cảm giác của hai người cũng đồng bộ.

Y cảm nhận được tất cả tình cảm của Dạ Tiểu Hàn.

Dạ Tiểu Hàn không biến mất, mà là biến thành Dạ Kiếm Hàn.

Thiếu niên tuấn tú, đôi mắt đen trong veo, tràn ngập sự quyến luyến và nhớ nhung không thể che giấu.

Y thấp hơn Sở Mộ Vân một chút, cho nên thoạt nhìn có vẻ yếu thế.

Nhưng điểm yếu này lại đánh trúng trái tim Sở Mộ Vân, khiến hắn không khỏi thương tiếc.

"A Mộc, ta rất nhớ ngươi."

Giọng nói của thiếu niên trong trẻo như nước suối, chảy qua khe núi trong mùa hè nóng bức, thấm vào ruột gan.

Lời đến bên môi Sở Mộ Vân không cất lên được.

Bởi vì người trước mặt dù là ai cũng đều có cảm xúc chân thật, không hề giả tạo.

Sở Mộ Vân lắc đầu: "Được rồi, đừng..."

Lời còn chưa dứt, thiếu niên đã túm lấy cổ áo hắn, hôn mạnh lên môi hắn.

Sở Mộ Vân khẽ nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy khát vọng trong mắt y, hắn lại chậm rãi thả lỏng.

Sau khi buông lỏng khớp hàm, nụ hôn càng trở nên mạnh mẽ và ái muội.

Sở Mộ Vân mơ màng nghĩ: Dạ Tiểu Hàn làm gì có kỹ thuật hôn tốt như vậy?

Diễn xuất này thật sự không chuyên nghiệp!

Sau nụ hôn, thiếu niên kia biến mất, thay vào đó là nam nhân bá đạo ôm hắn vào lòng.

Hai người tách ra, Sở Mộ Vân không kìm được thở dốc.

Dạ Kiếm Hàn cười xấu xa: "Hôn một cái đã thỏa mãn rồi."

Sở Mộ Vân lạnh lùng nhìn y: "Ta không phải nữ nhân."

Dạ Kiếm Hàn lại nói: "Ngươi vốn dĩ không phải người đúng không?"

Sở Mộ Vân nheo mắt nhìn y.

Dạ Kiếm Hàn bỗng nhiên đến gần, ghé vào tai hắn nói: "...

Mà là tiểu yêu tinh đùa giỡn trái tim người khác?"

Sở Mộ Vân: "..."

Đm ngươi!

Linh cục cưng: "Hahahahahahahahaha tiểu yêu tinh."

Sở Mộ Vân đá văng Dạ Kiếm Hàn ra: "Cút!"

Dạ Kiếm Hàn nhún vai: "Dùng xong thì vứt, ta đã cút không biết bao nhiêu lần rồi."

Lông mày Sở Mộ Vân giật giật, không hiểu tại sao mình lại tạo ra một đứa con ngỗ nghịch vô liêm sỉ đến thế?

Dạ Kiếm Hàn lại đến gần, vươn bàn tay to lớn ôm hắn vào lòng: "Ta thật sự rất nhớ ngươi.

Ba ngàn năm với ngươi chỉ là cái chớp mắt, còn ta thì chờ đợi lâu như vậy."

Lời của y ẩn chứa nhiều hàm nghĩa, khiến trái tim Sở Mộ Vân thắt lại.

Dạ Kiếm Hàn chỉ đang thử hắn.

Sau khi cảm nhận được sự thay đổi ở cơ thể hắn, y lại khẽ thở dài: "Ngươi thật sự chỉ chớp mắt..."

"Thật không công bằng..."

Y bất mãn nói, bàn tay không khách sáo thò vào trong quần áo hắn, xằng bậy vuốt ve.

Sở Mộ Vân cười lạnh: "Dù lâu không gặp, nhưng trí nhớ của ngươi vẫn rất tốt."

Ngón tay y chạm vào tất cả điểm nhạy cảm của hắn.

Dạ Kiếm Hàn chớp mắt, cười nói: "Ta chỉ nhớ được chút chuyện này thôi.

Vì ta thủ thân như ngọc nhiều năm, ngươi có thể cho ta đè không?"

Sở Mộ Vân nhịn rất lâu mới không đập y một trận.

Tiếp tục nói chuyện với y cũng không có lợi gì, Sở Mộ Vân đè lại bàn tay y qua lớp quần áo, giọng nói lạnh lùng hơn: "Điều ngươi muốn biết cũng đã biết, cho nên..."

"Nói mới nhớ" Dạ Kiếm Hàn đột nhiên ngắt lời hắn, hỏi: "Ngươi thật sự yêu Mạc Cửu Thiều sao?"

Sở Mộ Vân lập tức hiểu ra.

Khi hắn ăn Chân Ngôn Đan, Dạ Kiếm Hàn cũng nấp ở gần đó.

Vì vậy điều không nên nghe thì y cũng đã nghe được.

Sở Mộ Vân suy nghĩ một lát, muốn tìm cách lừa gạt y.

Dạ Kiếm Hàn khẽ thở dài: "Ngươi thật sự là Sở Mộ Vân sao?

Là thiếu gia của Sở gia?"
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 228: Quyến rũ không thành


May mắn là Chân Ngôn Đan không ở trong tay Dạ Kiếm Hàn, nếu không y chỉ cần hỏi vài câu đã lộ hết mọi chuyện.

Câu hỏi này của Dạ Kiếm Hàn có rất nhiều nghĩa.

Sở Mộ Vân có thể cùng tên cùng họ, nhưng cuộc đời lại khác nhau.

Tiểu bạch hoa Sở Mộ Vân là thiếu gia nhà họ Sở, sau khi nhà họ Sở bị diệt môn, hắn được Mạc Cửu Thiều cứu ra.

Từ đó xảy ra một vòng yêu hận dây dưa.

Khi hỏi Sở Mộ Vân là ai, hắn chỉ cần trả lời là Sở Mộ Vân.

Đáng tiếc Sở Mộ Vân này không phải là thiếu gia Sở Mộ Vân.

Vẻ mặt Sở Mộ Vân không thay đổi, hắn lạnh lùng nói: "Ta không nhớ rõ chuyện quá khứ."

Lời này cũng rất mơ hồ, khi được đón về hắn vẫn còn là một đứa trẻ.

So với những tháng năm dài đằng đẵng sau đó, ký ức mấy năm khi hắn còn nhỏ quả thực không đáng nhắc tới.

Hắn nói mình không thể nhớ rõ ràng cũng không quá lời.

Dạ Kiếm Hàn không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng chạm vào hắn, hành động rất dịu dàng, nhưng người khác lại khó đoán được suy nghĩ của y.

Sở Mộ Vân bị y trêu chọc đến khó chịu: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Làm ngươi."

Dạ Kiếm Hàn lập tức trả lời.

Sở Mộ Vân nhướng mày, không hề tức giận mà quay lại nhìn y: "Được."

Dạ Kiếm Hàn tỉnh táo lại, đôi mắt đen khóa chặt lấy hắn.

Sở Mộ Vân mỉm cười với y, đôi mắt hơi cong vô cùng quyến rũ: "Ở đây?"

Dạ Kiếm Hàn cảm giác lửa dục đang cháy phía dưới bụng.

Y chỉ muốn đè hắn xuống, "làm" hắn phải khóc lóc van xin mình, khiến dáng vẻ đắc ý kia biến thành sung sướng trong dục vọng...

Nhịn suốt mấy nghìn năm khiến Tham ăn không chịu nổi nữa.

Người mà y mong nhớ đang ở trong vòng tay, hơn nữa dáng vẻ lại còn vô cùng thiếu chịch.

Khả năng chịu đựng của y dù có mạnh mẽ đến đâu thì lúc này cũng biến thành tờ giấy, thổi phát là bay.

Nhưng y vẫn phải nhịn, hồ ly nhỏ này quá xảo quyệt, trong bẫy của hắn có khi còn có bẫy kép, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào.

Dạ Kiếm Hàn từ những kinh nghiệm trước đó mà rút ra được điều này.

Tuy nhiên Sở Mộ Vân không cam lòng, cách lớp quần áo nhéo chỗ đó của y một cái.

Giọng Dạ Kiếm Hàn không khỏi trở nên khàn khàn: "Không vội, chúng ta nói chuyện chính sự trước đi."

Sở Mộ Vân cười lạnh: "Làm tình không phải là chính sự sao?

"

Dạ Kiếm Hàn: "..."

Sở Mộ Vân xoay người, nửa quỳ trong lòng y, cụp mắt nhìn y: "Dạ Kiếm Hàn, ngươi nhịn ba ngàn năm nên chỗ kia có vấn đề rồi?"

Dạ Kiếm Hàn: "..."

Sở Mộ Vân nheo mắt cười: "Thật ra ngươi đang lừa ta phải không?

Nói thủ thân như ngọc chỉ để khiến ta vui."

Dạ Kiếm Hàn cảm thấy sợi dây trong đầu đứt phựt.

Chuyện chính sự không thể so với chuyện không đứng đắn mà y muốn làm bây giờ.

Dạ Kiếm Hàn cắn vào xương quai xanh gợi cảm của hắn.

Sở Mộ Vân không phản kháng, thậm chí còn ngẩng cổ, chủ động dâng mình lên.

Tục ngữ có câu thực tủy biết vị, đã nếm được ngon ngọt thì sao có thể nhịn được.

Thậm chí muốn đến phát điên.

Sự phối hợp và thuận theo hiếm có của Sở Mộ Vân khiến Dạ Kiếm Hàn thật sự hiểu được cái gì gọi là vừa cho lửa vừa cho nước.

Một bên biết tên này đang đào hố, nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân ngu ngốc.

Suy nghĩ 'dù chết cũng xứng đáng' và 'phải bình tĩnh' cứ đan xen, va chạm, không bên nào có thể đánh bại được đối phương.

Ngược lại lửa dục càng cháy ngày càng mạnh, muốn giết y ngay bên rìa vách đá.

Tuy nhiên dù sao Dạ Kiếm Hàn cũng là người có lý trí lớn hơn dục vọng, mũi tên đã lên dây vẫn có thể dừng lại.

Sở Mộ Vân nằm dưới thân y, mái tóc dài xõa ra, đôi mắt phủ sương mù, dáng vẻ lười biếng quyến rũ.

Giọng nói của hắn giống như lông vũ mềm mại, quét qua xương cốt khiến người ta tê dại: "Sao vậy?"

Dạ Kiếm Hàn nhắm mắt, hôn mạnh lên đôi môi mỏng kia, sau đó lạnh lùng mặc quần áo cho hắn.

Sở Mộ Vân sửng sốt.

Dạ Kiếm Hàn bọc người hắn thành cái bánh chưng, kín không kẽ hở.

Sở Mộ Vân không khách sáo châm chọc y: "Dạ Kiếm Hàn, ngươi thật sự không lên được nữa sao?"

Dạ Kiếm Hàn không nhìn hắn: "Được hay không thì sau này ngươi sẽ biết."

Vẻ mặt Sở Mộ Vân không che giấu sự bực bội: "Không làm thì cút, ai quan tâm."

Dạ Kiếm Hàn mỉm cười: "Được rồi, đừng kích thích ta.

Nếu thật sự làm thì ngươi không thể đi đi được."

Sắc mặt Sở Mộ Vân tối sầm.

Dạ Kiếm Hàn bế hắn lên, nhảy qua vách đá.

Y thì thầm: "Lá gan ngươi lớn thật.

Để Thẩm Thủy Yên thấy được chúng ta làm tình, không phải y sẽ phát điên sao?"

Gió mạnh thổi qua tai, Sở Mộ Vân vờ như không nghe thấy.

Thất sách rồi, ai có thể ngờ rằng Dạ Tiện Hàn nhịn suốt ba ngàn năm nên liệt dương.

Sở Mộ Vân nhắm mắt nghỉ ngơi, lười để ý đến y.

Hắn cố tình quyến rũ Dạ Kiếm Hàn là vì nơi kia không an toàn, nếu thực sự giữ chân được y, Thẩm Thủy Yên hoặc Lăng Huyền nhất định sẽ tới kịp.

Thẩm Thủy Yên không thể thoát khỏi Lăng Huyền trong nửa giờ, nhưng nếu qua hai tiếng mà vẫn không thoát thân được thì đừng làm Ma tôn nữa.

Bất kể ai đến, nhìn thấy việc Dạ Kiếm Hàn làm nhất định sẽ đánh chết y.

Đáng tiếc Dạ Tiện Hàn không cắn câu.

Tâm trạng Sở tổng không tốt, không muốn nói chuyện.

Dạ Kiếm Hàn ôm hắn, dường như muốn trở về hang ổ của mình.

Sở Mộ Vân nhìn đường đi, suy nghĩ một chút, sau đó chủ động mở miệng: "Ngươi không muốn nói chuyện sao?"

Dạ Kiếm Hàn nhìn thẳng về phía trước, khóe môi hơi nhếch lên: "Ngươi không có thành ý."

Trong lòng Sở Mộ Vân đắc ý, nhưng sắc mặt lại dần trở nên nghiêm túc.

Hắn thu hồi tâm tư, nhỏ giọng nói: "Ta đang cố gắng sống sót."

Dạ Kiếm Hàn giật mình.

Sở Mộ Vân nói: "Ta đã chết khi Sở gia bị diệt môn, nhưng... sau đó lại sống lại."

Giọng Dạ Kiếm Hàn vô cùng bình tĩnh: "Ngươi đã sống chết vô số lần."

Sở Mộ Vân nói: "Đó là lần đầu tiên ta sống lại."

Dạ Kiếm Hàn liếc hắn một cái, ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.

Sở Mộ Vân: Ra vẻ cái con khỉ.

Đương nhiên trên mặt hắn vẫn nghiêm túc, "chân thành" nói tiếp: "Ta có thể sống lại là bởi vì ta đã giao dịch với một thứ không biết tên."

Thứ không biết tên - Linh cục cưng: ╮(╯▽╰)╭

"Ồ?"

Dạ Kiếm Hàn trở nên hứng thú, bước chân chậm lại: "Giao dịch gì?"

Sở Mộ Vân mỉm cười: "Không phải ngươi đã đoán được rồi sao."

"Cầu hôn?"

Dạ Kiếm Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Cầu hôn với bảy Ma tôn?"

Sở Mộ Vân đáp: "Đúng vậy, có được tình yêu của bảy Ma tôn, hơn nữa phải cầu hôn thành công."

Dạ Kiếm Hàn nheo mắt: "Thứ đó muốn làm gì?"

Sở Mộ Vân nói: "Ta không biết, ta chỉ muốn sống sót thôi."

Dạ Kiếm Hàn trầm ngâm.

Những gì Sở Mộ Vân nói gần như đều là sự thật, chỉ là bỏ qua một số sự thật.

Ví dụ như đó không phải là điều Linh cục cưng muốn mà là điều hắn muốn.

Lại ví dụ như hắn công lược bọn họ không phải vì mạng sống, mà là vì ước muốn của bản thân.

Nhìn qua không có nhiều khác biệt, nhưng thật ra khác nhau rất lớn.

Tính chất hoàn toàn khác nhau.

Một bên là con rối bị điều khiển đáng thương.

Một bên là bậc thầy biết mình nên làm gì, thậm chí còn lên kế hoạch cho mọi việc.

Có thể giống nhau sao?

Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn y: "Ta đã nói hết tất cả rồi, ngươi có thể giúp ta không?"
 
Back
Top Bottom