Cảm giác lúc này của y không thể diễn tả thành lời.
Kích động quá lớn, cho dù là đến từ cơ thể hay thị giác đều khiến y có cảm giác mất khống chế.
Thậm chí y còn cảm thấy đây là điều tuyệt vời nhất trên đời này...
Hơn nữa y chưa từng nhìn thấy một Sở Mộ Vân như vậy, thậm chí chưa bao giờ nghĩ về nó.
Bóng lưng mềm mại của hắn hướng về phía y, đường cong vô cùng gợi cảm, mái tóc đen nhánh xõa xuống, lộ ra bờ vai mịn màng gầy gò, khiến người ta muốn đưa tay ấn xuống.
Bởi vì y biết chỉ cần ấn xuống, hắn sẽ siết chặt y hơn, khoái cảm điên cuồng cũng mãnh liệt hơn.
Không, không nên tiếp tục.
Trong đầu Dạ Tiểu Hàn đột nhiên tỉnh táo lại.
Y hận tên ác ma cưỡng ép A Mộc kia.
Y không thể trở thành Dạ Kiếm Hàn, không thể làm loại chuyện như vậy.
Y là...
Có lẽ là bởi vì y dừng lại, Sở Mộ Vân cảm thấy rất khó chịu, khàn giọng nói: "Mau... mau lên..."
Giọng nói trầm thấp này giống như một quả bom hạng nặng nổ tung trong đầu y, lí trí và tỉnh táo đều bị nghiền thành cát bụi.
Dạ Tiểu Hàn hoàn toàn làm theo bản năng, đắm chìm trong vòng xoáy vô tận này.
Y chỉ kết thúc cho đến khi Sở Mộ Vân ngủ thiếp đi.
Khi mọi chuyện chấm dứt, trong bộ não lý trí chỉ còn lại sự ảo não vô bờ bến và tự trách sâu sắc.
Dạ Tiểu Hàn nói sẽ không bao giờ trở thành Dạ Kiếm Hàn, không bao giờ hiểu được.
Nhưng bây giờ... y đang làm gì vậy?
Dạ Tiểu Hàn nhắm mắt lại, ôm lấy Sở Mộ Vân với sắc mặt tái nhợt, cẩn thận lau rửa cho hắn...
Nhưng đây thật sự là một việc tra tấn.
Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi khỏe mạnh, lần đầu tiên nếm trải tình dục làm sao có thể chịu được.
Hơn nữa Dạ Tiểu Hàn không phải không có cảm tình với Sở Mộ Vân.
Ngâm mình trong hồ là trận chiến vô hình, y cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng cuối cùng không nhịn được hôn lên môi hắn.
Vừa rồi làm lâu như vậy, bởi vì tâm tư không trong sáng nên y không dám nhìn thẳng Sở Mộ Vân.
Bây giờ hắn đã ngủ say, y mới dám nhìn một chút...
Nụ hôn này khiến trái tim của y suýt nữa nhảy ra ngoài, nơi vốn đã trướng căng lại càng khó chịu hơn.
Dạ Tiểu Hàn không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng lau người cho hắn, đặt hắn ở trên giường, sau khi sắp xếp xong liền chạy trối chết.
Bên ngoài có một hồ nước lạnh, y nhảy vào liền không muốn ra nữa.
Dạ Tiểu Hàn vừa đi, Sở Mộ Vân liền mở mắt ra.
Trong mắt hắn vẫn tỉnh táo, nhìn chằm chằm đầu giường, khẽ thở dài một tiếng.
Lúc Dạ Kiếm Hàn biến mất, hắn thực sự không chú ý.
Mãi cho đến khi phía sau bị va chạm mạnh mẽ, hắn mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Dạ Kiếm Hàn là một tài xế già, quen với việc kiểm soát mọi thứ, khi làm chuyện đó vẫn luôn khống chế sức lực, rất thích hành hạ hắn.
Sao y có thể ... mất kiểm soát như vậy?
Điều này giống như thiếu niên ngây ngô hơn.
Sở Mộ Vân vừa nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng nếu ở tình huống như vậy nói rõ ràng, e rằng đứa nhỏ sẽ xấu hổ, vì vậy hắn giả vờ như không biết.
Sau đó lại giả vờ ngất xỉu, muốn cho Dạ Tiểu Hàn có cơ hội rời đi.
Thế nhưng...
Y hôn hắn.
Cẩn thận chạm một cái nhẹ nhàng như vậy, hoàn toàn phơi bày tâm tư không thể che giấu.
Sở Mộ Vân không muốn trêu chọc Dạ Tiểu Hàn.
Điều y muốn là trực tiếp công lược Dạ Kiếm Hàn, sau đó đánh tan du hồn, để Dạ Tiểu Hàn có thể sống một cuộc đời yên bình.
Nhưng rõ ràng bọn họ là một người.
Không ai nhắc đến chuyện tối hôm qua nên tạm thời không có chuyện gì xảy ra.
Cả buổi sáng Dạ Tiểu Hàn đều trốn tránh Sở Mộ Vân.
Còn Sở Mộ Vân vì mệt mỏi nên ngủ gần như cả buổi.
Tuy nhiên đến chiều hắn lại rất có tinh thần, nghiêm túc dạy y tu luyện.
Dù sao Dạ Tiểu Hàn vẫn còn trẻ, căn bản không che giấu được suy nghĩ của mình, luôn nhìn trộm Sở Mộ Vân.
Nhìn mái tóc rủ xuống của hắn, góc nghiêng tuấn tú, bờ môi gợi cảm, y không nhịn được lại nhìn cần cổ trắng nõn, tưởng tượng cơ thể thon gầy quyến rũ bị quần áo che khuất...
Trong đầu nổ bùm một tiếng, bụng dưới của Dạ Tiểu Hàn cảm thấy nóng ran.
Nếu không phải vì quần áo rộng thùng thình, chỉ sợ tâm tư đáng xấu hổ của y đã hoàn toàn lộ ra.
Làm sao Sở Mộ Vân có thể không chú ý đến?
Hắn khẽ cau mày, mệt mỏi nói: "Ta muốn nghỉ ngơi."
Dạ Tiểu Hàn đột nhiên hoàn hồn, trong mắt hiện lên sự hối hận rất rõ ràng.
Y đè nén những suy nghĩ lung tung của mình, nói: "Ta đi chuẩn bị cơm tối."
Sở Mộ Vân đồng ý.
Hắn gấp sách lại, dựa vào ghế trúc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dạ Tiểu Hàn gần như phải ép mình di chuyển.
Mà sau đó y lại không thể tìm thấy thức ăn, trong đầu y chỉ toàn là Sở Mộ Vân.
Tràn ngập đều là dáng vẻ lười biếng và tùy tiện của hắn, muốn lột sạch quần áo của hắn, đè hắn trên giường trúc...
Rầm một tiếng, Dạ Tiểu Hàn bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ.
Y ở trong hồ nước lạnh hồi lâu nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại, cuối cùng chỉ đành đưa tay nắm lấy thứ kia, nhắm mắt lại nhớ đến Sở Mộ Vân rồi tuốt.
Sau khi kết thúc y nhìn chất dính nhớp trong tay, cảm thấy trống rỗng và ghê tởm bản thân vô cùng.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, Dạ Kiếm Hàn với tâm trạng tốt đi tới: "Ngươi vậy mà lại mê hoặc ta đến mê muội."
Tâm trạng Sở Mộ Vân không tốt nên cũng không cho y sắc mặt tốt.
Dạ Kiếm Hàn đã thành thói quen, vươn tay ôm lấy hắn, hôn lên tóc hắn rồi nói: "Đừng thiên vị như vậy, ngươi không dỗ dành ta thì thôi, bị đứa nhỏ kia chịch cũng không thích bằng ta mà?
Dù sao ngươi vẫn chiều y chán mà y lại còn cảm thấy khó chịu."
Sở Mộ Vân ngẩng đầu lên, nhìn y chằm chằm: "Ai đã làm ra chuyện tốt này?"
Dạ Kiếm Hàn cười: "Đâu phải ta cố ý, y chỉ cần giải thích với ngươi là được.
Đáng tiếc...
Y hưng phấn đến phát điên rồi."
Sở Mộ Vân nhíu mày.
Dạ Kiếm Hàn nói: "Nhưng ta có thể hiểu được.
Đến ta còn không nhịn được khi thấy dáng vẻ của ngươi chứ đừng nói là y?"
Sở Mộ Vân bực bội gạt tay y ra: "Đủ rồi, ta không có hứng chơi với ngươi nữa."
Dạ Kiếm Hàn lập tức đè hắn dưới thân, cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt đen trong bóng đêm không thể nhìn rõ: "Ta yêu ngươi, ngươi không tin.
Y yêu ngươi, ngươi lại không cần.
Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?"
Vẫn là những lời âu yếm dài dòng như vậy, vẫn làm chuyện khiến người ta không thể phản kháng.
Sắc mặt Sở Mộ Vân có chút mê man.
Rõ ràng hắn đang đắm chìm trong khoái cảm, nhưng toàn thân lại giống như bị ngăn cách, khiến người ta khó có thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Dạ Kiếm Hàn cố ý làm như vậy, y có thể biết được khi nào Dạ Tiểu Hàn sẽ tỉnh lại.
Vì vậy y cố tình để Dạ Tiểu Hàn đối mặt với Sở Mộ Vân đang động tình.
Có lần thứ nhất, trở ngại về tâm lý lần thứ hai yếu hơn rất nhiều.
Dạ Tiểu Hàn gần như tham lam trút hết những ảo tưởng ban ngày.
Sở Mộ Vân biết chính xác những gì Dạ Kiếm Hàn đang làm.
Nếu điều này vẫn tiếp tục, Dạ Tiểu Hàn sẽ sớm trở thành Dạ Kiếm Hàn.
Còn Tham ăn lại nắm lấy điểm yếu của hắn là Dạ Tiểu Hàn để uy hiếp.