Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
350167008-256-k341909.jpg

(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Tác giả: VnLucky3
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả : Long Thất
Editor : Hamster không thích ăn hạt dưa
Tình trạng :Hoàn
Tình trạng edit: Hoàn

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Dị thế , Xuyên việt , Ma pháp , Hệ thống , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Cường cường , ngụy NP , Chủ thụ
Giới thiệu:
Sở Mộ Vân nhờ vào viết tác cuốn tiểu thuyết "Ma giới" trên trang văn học Tấn Giang mà trở thành đại thần.

Trong truyện hắn viết về bảy tên thần kinh rồi lại ngược chết bảy tên thần kẻ thần kinh ấy, nhưng Sở Mộ Vân không ngờ mình cũng có ngày xuyên vào cuốn truyện lừa đảo đó!

Hệ thống cái quỷ gì!

Cái gì mà không cầu hôn bảy nam nhân thì phải nếm thử cái chết của từng tên?

Ông đây viết cuốn tiểu thuyết này chỉ để thỏa mãn thú tính của mình thôi, chứ ai muốn xuyên sách để dây dưa cùng bảy tên thần kinh?

Truyện vì mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả.

 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 200: Xảy ra chuyện


Dạ Kiếm Hàn đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, nhưng nhanh chóng lại nghĩ sâu xa hơn.Thẩm Thủy Yên (tham lam), Tạ Thiên Lan (dâm dục), Lăng Huyền (phẫn nộ), Quân Mặc (lười biếng), còn có chính mình ...

Năm người đều có một điểm chung.

Bất kể họ gặp phải chuyện gì, trong hoàn cảnh ra sao, địa vị và quyền lực như thế này.

Trước khi gặp nam nhân này, bọn họ không biết tình yêu là gì, không quan tâm điều này.

Nhưng sau khi gặp Sở Mộ Vân, bọn họ lần lượt rơi vào lưới tình của hắn, không thể thoát ra.

Mục đích của chuyện này là gì?

Khiến cho họ yêu hắn có ích lợi gì?

Đúng là Sở Mộ Vân vô tâm, nhưng chính vì tính cách này mà hắn lười đùa giỡn với tình cảm, lập tức làm tình cũng không tệ.

Nói về tình cảm - chẳng bằng nói là người ta hoang tưởng.

Cần gì phải làm mấy chuyện rắc rối như vậy?

Vì vậy, Dạ Kiếm Hàn đột nhiên có suy nghĩ - có lẽ Sở Mộ Vân đang tìm ai đó.

Chỉ là hắn không chắc chắn, lần nào cũng hết lòng cho đi, nhưng cuối cùng lại thất vọng hết lần này đến lần khác.

Nghĩ đến đây, Dạ Kiếm Hàn trở nên khó chịu: "Ngươi chắc chắn ta không phải là người mà ngươi đang tìm sao?"

Đối với 'nhân cách' khác, hắn moi hết tâm can ra dỗ dành, tại sao đến lượt y thì lại làm như mẹ kế với con chồng?

Nhìn vào dáng vẻ thờ ơ của hắn - tuy rằng cũng rất hấp dẫn, nhưng không so sánh thì không có đau thương.

Chưa nói đến mấy đứa trẻ được hắn nuôi dưỡng, ngay cả Tạ Thiên Lan cũng may mắn hơn y rất nhiều.

Sau khi ân ái với nhau mấy năm, cuối cùng hắn còn dùng Xả Thân Trận vì tên kia.Khóe miệng Sở Mộ Vân giật giật, tên quỷ súc này đang ghen sao?

Nhưng ăn giấm kiểu trẻ con gì thế này!

Mặc xác tên này, Sở Mộ Vân nói cho có lệ: "Ta không tìm người, chẳng qua là một chuỗi sai lầm.

Ai có thể nói trước được vận mệnh."

"Nếu không phải tìm người, chẳng lẽ là... ngươi có sở thích bệnh hoạn?"

Sở Mộ Vân: "..."

Linh cục cưng: ヽ(*.>Д
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 201: Phơi bày tâm tư


Cảm giác lúc này của y không thể diễn tả thành lời.

Kích động quá lớn, cho dù là đến từ cơ thể hay thị giác đều khiến y có cảm giác mất khống chế.

Thậm chí y còn cảm thấy đây là điều tuyệt vời nhất trên đời này...

Hơn nữa y chưa từng nhìn thấy một Sở Mộ Vân như vậy, thậm chí chưa bao giờ nghĩ về nó.

Bóng lưng mềm mại của hắn hướng về phía y, đường cong vô cùng gợi cảm, mái tóc đen nhánh xõa xuống, lộ ra bờ vai mịn màng gầy gò, khiến người ta muốn đưa tay ấn xuống.

Bởi vì y biết chỉ cần ấn xuống, hắn sẽ siết chặt y hơn, khoái cảm điên cuồng cũng mãnh liệt hơn.

Không, không nên tiếp tục.

Trong đầu Dạ Tiểu Hàn đột nhiên tỉnh táo lại.

Y hận tên ác ma cưỡng ép A Mộc kia.

Y không thể trở thành Dạ Kiếm Hàn, không thể làm loại chuyện như vậy.

Y là...

Có lẽ là bởi vì y dừng lại, Sở Mộ Vân cảm thấy rất khó chịu, khàn giọng nói: "Mau... mau lên..."

Giọng nói trầm thấp này giống như một quả bom hạng nặng nổ tung trong đầu y, lí trí và tỉnh táo đều bị nghiền thành cát bụi.

Dạ Tiểu Hàn hoàn toàn làm theo bản năng, đắm chìm trong vòng xoáy vô tận này.

Y chỉ kết thúc cho đến khi Sở Mộ Vân ngủ thiếp đi.

Khi mọi chuyện chấm dứt, trong bộ não lý trí chỉ còn lại sự ảo não vô bờ bến và tự trách sâu sắc.

Dạ Tiểu Hàn nói sẽ không bao giờ trở thành Dạ Kiếm Hàn, không bao giờ hiểu được.

Nhưng bây giờ... y đang làm gì vậy?

Dạ Tiểu Hàn nhắm mắt lại, ôm lấy Sở Mộ Vân với sắc mặt tái nhợt, cẩn thận lau rửa cho hắn...

Nhưng đây thật sự là một việc tra tấn.

Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi khỏe mạnh, lần đầu tiên nếm trải tình dục làm sao có thể chịu được.

Hơn nữa Dạ Tiểu Hàn không phải không có cảm tình với Sở Mộ Vân.

Ngâm mình trong hồ là trận chiến vô hình, y cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng cuối cùng không nhịn được hôn lên môi hắn.

Vừa rồi làm lâu như vậy, bởi vì tâm tư không trong sáng nên y không dám nhìn thẳng Sở Mộ Vân.

Bây giờ hắn đã ngủ say, y mới dám nhìn một chút...

Nụ hôn này khiến trái tim của y suýt nữa nhảy ra ngoài, nơi vốn đã trướng căng lại càng khó chịu hơn.

Dạ Tiểu Hàn không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng lau người cho hắn, đặt hắn ở trên giường, sau khi sắp xếp xong liền chạy trối chết.

Bên ngoài có một hồ nước lạnh, y nhảy vào liền không muốn ra nữa.

Dạ Tiểu Hàn vừa đi, Sở Mộ Vân liền mở mắt ra.

Trong mắt hắn vẫn tỉnh táo, nhìn chằm chằm đầu giường, khẽ thở dài một tiếng.

Lúc Dạ Kiếm Hàn biến mất, hắn thực sự không chú ý.

Mãi cho đến khi phía sau bị va chạm mạnh mẽ, hắn mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Dạ Kiếm Hàn là một tài xế già, quen với việc kiểm soát mọi thứ, khi làm chuyện đó vẫn luôn khống chế sức lực, rất thích hành hạ hắn.

Sao y có thể ... mất kiểm soát như vậy?

Điều này giống như thiếu niên ngây ngô hơn.

Sở Mộ Vân vừa nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng nếu ở tình huống như vậy nói rõ ràng, e rằng đứa nhỏ sẽ xấu hổ, vì vậy hắn giả vờ như không biết.

Sau đó lại giả vờ ngất xỉu, muốn cho Dạ Tiểu Hàn có cơ hội rời đi.

Thế nhưng...

Y hôn hắn.

Cẩn thận chạm một cái nhẹ nhàng như vậy, hoàn toàn phơi bày tâm tư không thể che giấu.

Sở Mộ Vân không muốn trêu chọc Dạ Tiểu Hàn.

Điều y muốn là trực tiếp công lược Dạ Kiếm Hàn, sau đó đánh tan du hồn, để Dạ Tiểu Hàn có thể sống một cuộc đời yên bình.

Nhưng rõ ràng bọn họ là một người.

Không ai nhắc đến chuyện tối hôm qua nên tạm thời không có chuyện gì xảy ra.

Cả buổi sáng Dạ Tiểu Hàn đều trốn tránh Sở Mộ Vân.

Còn Sở Mộ Vân vì mệt mỏi nên ngủ gần như cả buổi.

Tuy nhiên đến chiều hắn lại rất có tinh thần, nghiêm túc dạy y tu luyện.

Dù sao Dạ Tiểu Hàn vẫn còn trẻ, căn bản không che giấu được suy nghĩ của mình, luôn nhìn trộm Sở Mộ Vân.

Nhìn mái tóc rủ xuống của hắn, góc nghiêng tuấn tú, bờ môi gợi cảm, y không nhịn được lại nhìn cần cổ trắng nõn, tưởng tượng cơ thể thon gầy quyến rũ bị quần áo che khuất...

Trong đầu nổ bùm một tiếng, bụng dưới của Dạ Tiểu Hàn cảm thấy nóng ran.

Nếu không phải vì quần áo rộng thùng thình, chỉ sợ tâm tư đáng xấu hổ của y đã hoàn toàn lộ ra.

Làm sao Sở Mộ Vân có thể không chú ý đến?

Hắn khẽ cau mày, mệt mỏi nói: "Ta muốn nghỉ ngơi."

Dạ Tiểu Hàn đột nhiên hoàn hồn, trong mắt hiện lên sự hối hận rất rõ ràng.

Y đè nén những suy nghĩ lung tung của mình, nói: "Ta đi chuẩn bị cơm tối."

Sở Mộ Vân đồng ý.

Hắn gấp sách lại, dựa vào ghế trúc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Dạ Tiểu Hàn gần như phải ép mình di chuyển.

Mà sau đó y lại không thể tìm thấy thức ăn, trong đầu y chỉ toàn là Sở Mộ Vân.

Tràn ngập đều là dáng vẻ lười biếng và tùy tiện của hắn, muốn lột sạch quần áo của hắn, đè hắn trên giường trúc...

Rầm một tiếng, Dạ Tiểu Hàn bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ.

Y ở trong hồ nước lạnh hồi lâu nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại, cuối cùng chỉ đành đưa tay nắm lấy thứ kia, nhắm mắt lại nhớ đến Sở Mộ Vân rồi tuốt.

Sau khi kết thúc y nhìn chất dính nhớp trong tay, cảm thấy trống rỗng và ghê tởm bản thân vô cùng.

Sắc trời hoàn toàn tối đen, Dạ Kiếm Hàn với tâm trạng tốt đi tới: "Ngươi vậy mà lại mê hoặc ta đến mê muội."

Tâm trạng Sở Mộ Vân không tốt nên cũng không cho y sắc mặt tốt.

Dạ Kiếm Hàn đã thành thói quen, vươn tay ôm lấy hắn, hôn lên tóc hắn rồi nói: "Đừng thiên vị như vậy, ngươi không dỗ dành ta thì thôi, bị đứa nhỏ kia chịch cũng không thích bằng ta mà?

Dù sao ngươi vẫn chiều y chán mà y lại còn cảm thấy khó chịu."

Sở Mộ Vân ngẩng đầu lên, nhìn y chằm chằm: "Ai đã làm ra chuyện tốt này?"

Dạ Kiếm Hàn cười: "Đâu phải ta cố ý, y chỉ cần giải thích với ngươi là được.

Đáng tiếc...

Y hưng phấn đến phát điên rồi."

Sở Mộ Vân nhíu mày.

Dạ Kiếm Hàn nói: "Nhưng ta có thể hiểu được.

Đến ta còn không nhịn được khi thấy dáng vẻ của ngươi chứ đừng nói là y?"

Sở Mộ Vân bực bội gạt tay y ra: "Đủ rồi, ta không có hứng chơi với ngươi nữa."

Dạ Kiếm Hàn lập tức đè hắn dưới thân, cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt đen trong bóng đêm không thể nhìn rõ: "Ta yêu ngươi, ngươi không tin.

Y yêu ngươi, ngươi lại không cần.

Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?"

Vẫn là những lời âu yếm dài dòng như vậy, vẫn làm chuyện khiến người ta không thể phản kháng.

Sắc mặt Sở Mộ Vân có chút mê man.

Rõ ràng hắn đang đắm chìm trong khoái cảm, nhưng toàn thân lại giống như bị ngăn cách, khiến người ta khó có thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Dạ Kiếm Hàn cố ý làm như vậy, y có thể biết được khi nào Dạ Tiểu Hàn sẽ tỉnh lại.

Vì vậy y cố tình để Dạ Tiểu Hàn đối mặt với Sở Mộ Vân đang động tình.

Có lần thứ nhất, trở ngại về tâm lý lần thứ hai yếu hơn rất nhiều.

Dạ Tiểu Hàn gần như tham lam trút hết những ảo tưởng ban ngày.

Sở Mộ Vân biết chính xác những gì Dạ Kiếm Hàn đang làm.

Nếu điều này vẫn tiếp tục, Dạ Tiểu Hàn sẽ sớm trở thành Dạ Kiếm Hàn.

Còn Tham ăn lại nắm lấy điểm yếu của hắn là Dạ Tiểu Hàn để uy hiếp.
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 202: Cưỡng ép?


Liên quan đến Dạ Đản Đản, Dạ Kiếm Hàn và Sở Mộ Vân luôn bí mật cạnh tranh.

Tuy hai người không nói rõ, nhưng họ thông minh như vậy, làm sao có thể đặt mọi chuyện lên bàn cân?

Dạ Kiếm Hàn cần hợp nhất với Dạ Đản Đản để lấy lại sức mạnh, nhưng Sở Mộ Vân lại ngăn cản họ hợp nhất vì bản thể của Dạ Kiếm Hàn quá khó điều khiển.

Dạ Kiếm Hàn yêu thích cơ thể của Sở Mộ Vân, vì vậy hắn đã thuận theo y, làm ra vẻ bị cưỡng ép.

Nhưng Dạ Tiểu Hàn lại bị kích thích.

Bởi vì đứa trẻ kia đơn thuần, hơn nữa rất tin tưởng hắn, biết bản thân mình ban đêm làm ra chuyện không biết xấu hổ sẽ hận Dạ Kiếm Hàn đến cực điểm.

Cho nên y đương nhiên sẽ không muốn cùng Dạ Kiếm Hàn dung hợp.

Bị chủ linh hồn từ chối, du hồn Dạ Kiếm Hàn dù có thông minh đến đâu cũng không thể làm được gì.

Dạ Kiếm Hàn đương nhiên hiểu được tính toán của Sở Mộ Vân, nhưng y vẫn đi theo con đường của mình, làm tình càng dữ dội hơn.

Bởi vì y hiểu quá rõ về bản thân.

Dù sao cùng là một người, thích cái gì đều giống nhau.

Y thích Sở Mộ Vân như vậy, đương nhiên phiên bản thuần khiết kia cũng không thể không thích.

Nếu thích thì hãy làm những gì mình muốn.

Như vậy Dạ Tiểu Hàn mới hiểu được tình cảm của bản thân dành cho Sở Mộ Vân.

Cho đến sáng hôm đó, hai người bất ngờ tráo đổi với nhau.

Mặc dù Dạ Kiếm Hàn có chút kinh ngạc, nhưng kết quả tốt ngoài dự đoán.

Dạ Kiếm Hàn liền thuận theo mà làm, cho Dạ Tiểu Hàn nhiều cơ hội hơn, để y chìm đắm trong đó, sinh ra dục vọng muốn chiếm hữu nam nhân này.

Hơn nữa Dạ Kiếm Hàn cũng biết chính xác tâm tư của Sở Mộ Vân, biết hắn không muốn làm tổn thương đứa trẻ này.

Vì vậy hắn nhất định sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
—— một con sói chưa trưởng thành, làm sao có thể từ bỏ con mồi sau khi đã nếm thử mùi vị?

Nhưng sao Sở Mộ Vân có thể để y thành công?

Buổi sáng ngày thứ ba, khi Dạ Tiểu Hàn ôm Sở Mộ Vân đi tắm rửa.

Sở Mộ Vân đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra.

Thiếu niên đang ôm hắn cứng đờ.

Sở Mộ Vân giãy giụa một chút, khàn giọng nói: "Thả ta xuống."

Dạ Tiểu Hàn có chút luống cuống, nhưng không dám nói gì.

Sở Mộ Vân không nhìn y, sau khi đặt chân xuống đất liền không xem ai ra gì mà đi xuống hồ.

Mái tóc dài của hắn xõa ra, tán loạn trên vai, làm cho nước da như ngọc càng thêm trắng.

Hắn quay lưng về phía Dạ Tiểu Hàn, nói: "Ngươi ra ngoài đi."

Dạ Tiểu Hàn rốt cuộc nhịn không được: "A Mộc..."

"Ra ngoài!"

Sở Mộ Vân đột nhiên hạ giọng.

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, ngón tay nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay nhô lên thể hiện sự lo lắng cùng hoảng sợ trong lòng.

Ba ngày qua y vẫn luôn bị tra tấn.

Y biết mình sai, nên lập tức dừng.

Nhưng sáng sớm y tỉnh lại, nhìn thấy người dưới thân bị dục vọng nhuốm đỏ, mọi lý trí của y đều biến mất, một chút cũng không còn.

Y giống như một kẻ nghiện thảm hại, biết rằng phía trước là vực thẳm nhưng không thể dừng.

Sau đó y vô cùng hối hận, nhưng không thể cưỡng lại sự cám dỗ.

Trái tim y bị đặt trên một ngọn lửa, nó đang quay cuồng và dày vò.

Chờ đến khi Sở Mộ Vân phát hiện ra, nó cũng hoàn toàn vụt tắt.

Dạ Tiểu Hàn mím chặt môi, cúi đầu nói: "...

Xin lỗi."

Y nói câu này hai lần, nhưng đều là vì Dạ Kiếm Hàn mà nói xin lỗi.

Lúc đó Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói với y: "Không liên quan gì đến ngươi."

Nhưng lần này, Sở Mộ Vân chỉ đáp lại y bằng bóng lưng lạnh nhạt.

Đôi môi mỏng của Dạ Tiểu Hàn khẽ run lên, cuối cùng y xoay người rời đi.

Sở Mộ Vân dựa vào hồ, nhắm mắt lại.

Suốt buổi sáng Sở Mộ Vân không chịu gặp Dạ Tiểu Hàn.

Mà Dạ Tiểu Hàn cũng không dám nói gì, y ngoan ngoãn chờ đợi.

Giống như rất lâu về trước, khi y chỉ là một quả trứng, trầm mặc đến mức không có cảm thấy tồn tại.

Sở Mộ Vân mặc kệ y cả ngày, đến khi trời tối mới tìm đến.

"Tiểu Hàn, ngươi còn quá nhỏ."

Dạ Tiểu Hàn đột nhiên đứng lên.

Bên ngoài đã vào mùa đông, mặc dù không có tuyết rơi nhưng ban đêm rất lạnh.

Sở Mộ Vân khoác một chiếc áo choàng lông dài, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh — hắn còn bị thương, dù tĩnh dưỡng rất lâu nhưng cũng khó trở lại như xưa.

"Ta không giận ngươi."

Sở Mộ Vân chậm rãi nói, "Ta chỉ giận chính mình thôi."

Nghe hắn nói như vậy, Dạ Tiểu Hàn lập tức hoảng sợ: "A Mộc..."

Sở Mộ Vân tự giễu cười: "Ta. . . không tốt như ngươi tưởng tượng.

Ta rất tồi tệ."

"Không, không phải."

Dạ Tiểu Hàn nóng lòng muốn biện hộ.

Người mà y nhìn thấy từ khi bắt đầu có nhận thức chính là Sở Mộ Vân.

Hắn chắc chắn là người tốt nhất mà y đã từng gặp, cực kì tốt.

Sở Mộ Vân lắc đầu: "Ngươi không hiểu rất nhiều chuyện.

Ngươi biết quan hệ giữa ta và Quân Mặc.

Loại quan hệ như vậy không thể chứa thêm người thứ ba.

Nhưng ta lại cùng Dạ Kiếm Hàn dây dưa không rõ ràng.

Chuyện này không đúng, khiến người khác khinh thường, nên bị người đời mắng mỏ!"

Sắc mặt Dạ Tiểu Hàn tái nhợt: "Nhưng là. . .

Y cưỡng ép ngươi."

"Cưỡng ép?"

Khóe miệng Sở Mộ Vân nhếch lên, không hiểu sao lại khiến người ta mặt đỏ tim đập: "Cưỡng ép hay không, ngươi không biết sao?"

Mặt Dạ Tiểu Hàn đỏ lên.

Y làm với Sở Mộ Vân nhiều lần như vậy, đương nhiên biết hắn đang ám chỉ điều gì.

Nhưng...

Dạ Tiểu Hàn ấp úng, muốn biện hộ lại không biết nên nói gì.

"Đừng có tô đẹp cho ta."

Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói, "Ta phản bội Quân Mặc, đây là sự thật không thể chối cãi; Ta không thể rời khỏi Dạ Kiếm Hàn, đó cũng là biểu hiện của sự yếu đuối và kém cỏi của ta.

Một người thậm chí không thể làm những gì nên làm, không thể kiểm soát những gì mình làm thì nên gọi là loại người gì?"

"Không phải!"

Dạ Tiểu Hàn vội vàng nói: "Ngươi rất lợi hại.

A Mộc, ngươi..."

"Lợi hại sao?

Bây giờ ta không có tu vi.

Ngươi cũng biết tình trạng cơ thể của ta rồi, hiện tại..."

Trong mắt hắn tràn ngập uể oải và châm chọc: "Ta thậm chí không có được tôn nghiêm cơ bản, ta lợi hại ở chỗ nào?"

Câu nói cuối cùng đâm vào trái tim của thiếu niên.

Ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cũng không còn...

Dạ Kiếm Hàn đùa bỡn hắn, còn y thì sao?

Bị mê hoặc bởi cơ thể của hắn, biết như vậy là sỉ nhục hắn, nhưng hết lần này đến lần khác lại xâm phạm hắn...

Sở Mộ Vân hít sâu một hơi, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tiểu Hàn, quên hết đi.

Chúng ta trở về như trước kia không tốt sao?

Ta không muốn mất đi người bạn như ngươi."

Dạ Tiểu Hàn giật mình.

Sở Mộ Vân cụp mắt, cố gắng che giấu cảm xúc: "Đến bây giờ, ta không thể đối mặt với Quân Mặc được nữa.

Sau này ta muốn ra ngoài, đến lúc đó... ngươi có thể đi cùng ta không?"

Những lời này làm cho trái tim Dạ Tiểu Hàn đập kịch liệt, y gần như tưởng rằng trái tim sẽ nhảy ra khỏi miệng.

Những cảm xúc không thể giải thích được dâng trào trong lồng ngực y.

Dạ Tiểu Hàn bị tình cảm như thủy triều này áp đảo.

Từ "Được" sắp buột miệng thốt ra.

Lúc này trong lòng y vang lên một giọng nói giễu cợt: "Hắn đang lừa ngươi."
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 203: Phu nhân


Cùng lúc đó Sở Mộ Vân nghe thấy giọng nói của Linh cục cưng: "Góc trên đầu Tham ăn sáng hết rồi."

Quả nhiên...

Dạ Tiểu Hàn mới là chìa khóa dẫn dắt tình cảm...

Dù vậy Sở Mộ Vân luôn cảm thấy rằng có điều gì đó không hoàn toàn đúng.

Công lược Dạ Kiếm Hàn rất đơn giản, nhưng một số chuyện ẩn sau đó không đơn giản như vậy.

Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Dạ Tiểu Hàn lại nghe được giọng nói từ đáy lòng mình.

"Hắn sẽ không đi cùng ngươi.

Đợi đến khi chuyện ở đây kết thúc, hắn sẽ biến mất không rõ tung tích.

Ngươi đừng mong tìm được hắn."

"Thích thì hãy đối mặt, nếu ngươi không buộc nam nhân này bên người, hắn sẽ mau chóng bỏ trốn."

"Đừng mong đợi hắn thực sự yêu ngươi.

Nếu muốn chiếm hữu thì hãy dứt khoát, đừng thiếu quyết đoán như vậy."

"Nếu ngươi không tin ta thì cứ chờ mà xem.

Đợi đến khi hắn vứt bỏ ngươi thì đừng có hối hận."

Cuối cùng Dạ Tiểu Hàn vẫn không nói ra những lời tốt đẹp kia.

Y ngây người đứng ở đó, không rõ đang suy nghĩ cái gì.

Sở Mộ Vân nhìn qua là biết.

Chắc chắn Tham ăn đang quấy rối.

Cuộc sống của hai người này là khi Dạ Tiểu Hàn xuất hiện, Dạ Kiếm Hàn sẽ ẩn nấp trong cơ thể y.

Dạ Kiếm Hàn có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng lại không thể điều khiển thân thể của mình.

Tuy nhiên bây giờ xem ra y có thể nói trong lòng.

Mà khi Dạ Kiếm Hàn xuất hiện chính là lúc Dạ Tiểu Hàn ngủ mê man bất tỉnh.

Vì thế y luôn xuất hiện vào ban đêm.

Dạ Tiểu Hàn ở trạng thái này không biết Dạ Kiếm Hàn đã làm cái gì, nhưng y như người nằm mơ có thể nhìn thấy một chút gì đó.

Lúc này Sở Mộ Vân cũng không vội, tất cả các góc đều đã sáng, chỉ còn thiếu một màn cầu hôn.

Thật sự rất dễ dàng.

Sau cuộc nói chuyện này, Sở Mộ Vân và Dạ Tiểu Hàn dường như đã trở lại trạng thái trước đây, sống chung với tư cách vừa là thầy vừa là bạn.

Vào ban đêm, Dạ Kiếm Hàn vẫn ra ngoài để gây rắc rối.

Sở Mộ Vân vẫn chán ghét và bài xích như thường lệ.

Nhưng trong tình huống bình thường bị trêu chọc, Sở Mộ Vân sẽ ỡm ờ theo y.

Thậm chí khi Dạ Kiếm Hàn cố ý giày vò hắn, hắn cũng sẽ thấp giọng cầu xin.

Sự thay đổi này rất nhỏ, không quan sát kỹ thì không thể thấy được.

Sau khi đã nghiện những thứ như tình dục thì rất khó để giữ tỉnh táo tuyệt đối.

Dáng vẻ như vậy của Sở Mộ Vân chỉ càng kích thích dục vọng dạy dỗ của Dạ Kiếm Hàn.

Y vốn phải đưa vào nhưng vẫn không cho, ngoài miệng vẫn khích hắn: "Trên đời này làm gì có thúc thúc nào quấn quýt lấy cháu của mình như vậy?"

Mặt Sở Mộ Vân đỏ bừng, những chỗ không miêu tả khó chịu như bị mèo cào.

Y cúi đầu, dùng sức nói: "Đừng...

đừng gọi ta là thúc thúc."

"Vậy thì gọi là gì?

Ngươi đâu nói cho ta biết tên của ngươi...

" Ngón tay y linh hoạt di chuyển, từng chút một khiến Sở Mộ Vân khó chịu run rẩy.

Thấy hắn sắp không chịu nổi, Dạ Kiếm Hàn đột nhiên lại gần, thì thầm vào tai hắn: "Việc chúng ta đang làm rất giống quan hệ vợ chồng, chẳng lẽ... ngươi muốn ta gọi ngươi là phu nhân sao?"

Hai chữ cuối cùng vô cùng tình cảm, nhưng ngón tay y lại ác ý đâm sâu vào.

Sở Mộ Vân gần như lên đỉnh ngay khi y dứt lời.

Dạ Kiếm Hàn nhếch miệng cười: "Thật sự muốn ta gọi ngươi như vậy sao?"

Lông mi Sở Mộ Vân khẽ run.

Hắn không nói gì, cũng không trừng y, chỉ nằm ở trên giường thở hổn hển.

Có lẽ chỉ là hắn chưa tỉnh táo, nhưng dáng vẻ này giống như đã nghiện còn ngại.

Trái tim của Dạ Kiếm Hàn bị hắn trêu chọc đến ngứa ngáy, nhưng y lại không hoàn toàn sa vào đó. —— Hắn đang âm mưu gì vậy.

Dạ Kiếm Hàn có thể cảm nhận rõ ràng.

Mặc dù y không thể chắc chắn hắn đang nghĩ gì, nhưng đề phòng trước luôn là đúng đắn.

Sở Mộ Vân không trông đợi có thể lừa được Dạ Kiếm Hàn chỉ trong một đêm, nhưng vẫn còn thời gian.

Dạ Kiếm Hàn vẫn để cho Dạ Tiểu Hàn nhìn thấy cảnh kia vào buổi sáng.

Nhưng lần này Dạ Tiểu Hàn không làm gì cả.

Y dừng lại, dưới thân trướng đến phát điên, nhưng y lại cụp mắt nói: "Ta đưa ngươi đi tắm."

Sở Mộ Vân hít một hơi rồi mới nói: "Ta tự làm được."

Dạ Tiểu Hàn không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài, sau đó ngâm mình trong hồ nước lạnh, cố gắng dập tắt ngọn lửa trong lòng.

Ngay từ đầu Sở Mộ Vân đã quấn quýt lấy Dạ Kiếm Hàn, đây là một kế sách lâu dài.

Bây giờ đã đến lúc thu lưới sau khi hai người họ lăn lộn trên giường.

Từ một góc độ nào đó, kế hoạch của Sở tổng luôn khiến người khác sợ hãi.

Hắn biết rất rõ tính khí của Dạ Kiếm Hàn, đặc biệt là ở trên giường.

Cầu hôn không quan trọng là dỗ dành hay lừa gạt, chỉ cần chạm đến là thành công.

Trong tình huống bình thường, Sở Mộ Vân sẽ không bao giờ cầu hôn Dạ Kiếm Hàn, nhưng hai người họ lại có rất nhiều tình huống bất thường.

Với lần "thảo luận chuyện vợ chồng" trước đó, Dạ Kiếm Hàn dường như tìm ra một thú vui mới, luôn dùng nó để trêu chọc hắn.

Sở Mộ Vân đương nhiên sẽ bài xích, càng hận y hơn.

Tuy nhiên "miệng chê nhưng cơ thể rất thành thật", càng ngày hắn càng không chịu nổi, càng ngày càng không thể chống cự.

Dạ Kiếm Hàn mong chờ được hắn gọi là "phu quân"
Đây vốn là lời 'âu yếm' trên giường, nhưng nếu Sở Mộ Vân thật sự nói ra.

Dạ Kiếm Hàn đồng ý, như vậy cũng coi như cầu hôn thành công.

Sở Mộ Vân nhớ đến tiến độ, nghĩ về biểu hiện của Dạ Kiếm Hàn, sau đó kiểm tra thời gian còn lại, cảm thấy mọi chuyện sẽ đi theo quỹ đạo.

Đêm đó khi lên đỉnh, Dạ Kiếm Hàn siết lại không cho hắn bắn.

Sở Mộ Vân cuối cùng không nhịn được nữa, nghẹn ngào nói: "Thả, Thả ra..."

"Ngươi gọi ta là gì?"

Sở Mộ Vân còn chút tỉnh táo, hắn cau mày không chịu nói.

"Được, ta để cho ngươi..."

Dạ Kiếm Hàn cười xấu xa.

Trải qua bao nhiêu ngày mài giũa, tâm phòng thủ của Sở Mộ Vân đã thấp đến mức không thể thấp hơn.

Lúc mê man, hắn cuối cùng cũng nhỏ giọng gọi.

Dạ Kiếm Hàn nhếch khóe miệng, lại trêu chọc hắn: "Nói yêu ta đi."

Sở Mộ Vân cắn môi dưới, Dạ Kiếm Hàn lại không nhúc nhích.

Hắn chỉ có thể nói: "Yêu, yêu ngươi."

"Nói to hơn."

Sở Mộ Vân bị y kích thích suýt chút nữa hét lên: "Ta...

Ta yêu ngươi..."

Lời tỏ tình giả dối này thật cảm động.

Dạ Kiếm Hàn không thể tưởng tượng nổi nếu nam nhân này thực sự phải lòng ai đó sẽ quyến rũ như thế nào.

Lẽ ra lúc này để xoa dịu Sở Mộ Vân, Dạ Kiếm Hàn cũng nên nói vài lời 'âu yếm', nhưng tất nhiên tên này không phải người tốt bụng gì.

Ngay lúc Sở Mộ Vân đang suy nghĩ dụ y đồng ý, Dạ Kiếm Hàn ghé sát vào tai hắn, cất giọng khàn khàn mà gợi cảm: "Chờ khi ngươi tỉnh táo, ta sẽ đồng ý."

Sở Mộ Vân: "..."

Đkm Tham ăn!

Dù thế nào cũng phải diễn đến cùng...

Hơn nữa ai cần y đồng ý!

Tâm trạng Sở Mộ Vân rất tồi tệ vào ngày hôm sau, nhưng vẫn còn một cách khác nếu chiêu này không thành công.

Chỉ là sẽ liên lụy đến Dạ Tiểu Hàn, cho nên trước đây Sở Mộ Vân không muốn sử dụng nó.

Nhưng bây giờ thời gian không còn nhiều, cần phải công lược Tham ăn trước khi Quân Mặc xuất quan.

Vì vậy...

đành phải sử dụng.

Dạ Kiếm Hàn là tấm sắt rắn chắc, rất khó để lay động, nhưng khắp người Dạ Tiểu Hàn lại đầy sơ hở.
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 204: Say


Lần này Dạ Kiếm Hàn càng tàn nhẫn, đẩy Sở Mộ Vân đến cực hạn, sau đó... chuyển đổi với Dạ Tiểu Hàn.

Sở Mộ Vân biết y cố ý.

Hắn có thể chịu đựng được, nhưng... muốn công lược nhanh chóng chỉ có thể dùng một số thủ đoạn cực đoan.

Dạ Tiểu Hàn quả nhiên là một đứa trẻ ngoan.

Từ khi Sở Mộ Vân vạch rõ ranh giới, y chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay vẫn khiến Dạ Tiểu Hàn bị kích thích.

Y đang định nắm lấy vòng eo của hắn điên cuồng đâm rút, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Sở Mộ Vân lần trước lại hiện lên trong tâm trí y, khiến y dừng lại.

Đôi mắt y cụp xuống, dùng ý chí kinh người lùi ra sau: "Ta... ta sẽ..."

Chưa kịp nói từ rời đi, Sở Mộ Vân đột nhiên nắm lấy tay y: "Đừng đi."

Giọng nói của hắn vô cùng quyến rũ.

Hai chữ đơn giản giống như ngọn lửa, trong nháy mắt có thể đốt cháy toàn bộ đồng cỏ khô héo.

Dạ Tiểu Hàn cứng đờ.

Sở Mộ Vân rõ ràng hơi mê man: "...Tiếp tục đi."

Dạ Tiểu Hàn đột nhiên tỉnh táo lại, y cắn môi mỏng nói: "A Mộc, ta là..."

"Giúp ta, cầu xin ngươi đấy...

"Âm cuối có chút nức nở.

Dạ Tiểu Hàn cảm thấy trước mắt trắng xóa, sau đó y hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn lại dục vọng cháy bỏng mãnh liệt đã bị đè nén suốt vô số ngày, trong lòng bộc phát ra khiến người ta phát điên.

Mãi đến buổi chiều, Dạ Tiểu Hàn mới tỉnh táo lại.

Sở Mộ Vân im lặng đứng dậy, không nói một lời, thờ ơ đi đến bể tắm.

Dạ Tiểu Hàn đương nhiên hoảng sợ.

Y muốn nói gì đó, nhưng giọng nói lại mắc kẹt trong cổ họng, lời đến miệng cũng không nói được một chữ.

Sắc mặt Sở Mộ Vân tối đen, mặc quần áo xong cũng không nói một lời.

Dạ Tiểu Hàn rốt cuộc không nhịn được, thấp giọng nói: "Là, là lỗi của ta."

Sở Mộ Vân nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: "Ta muốn ở một mình."

Trong mắt Dạ Tiểu Hàn tràn ngập thất vọng, y cúi đầu nói: "Ta ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi ta."

Sở Mộ Vân không nhìn y, nói gì đến sẽ đáp lại những lời này.

Nhìn thấy hắn như vậy, thiếu niên cảm thấy trái tim trong lồng ngực như bị kim đâm thủng, đau đớn không thể nào chịu nổi.

Y thậm chí không thể nói một lời xin lỗi.

Y đã lợi dụng cháy nhà đi hôi của không chỉ một lần, hoàn toàn không có chút chính trực nào.

A Mộc sẽ không tha thứ cho y nữa, y cũng không đáng được hắn tha thứ...

Dạ Tiểu Hàn thẫn thờ đứng ở giữa trời sương tuyết.

Trong phòng, Sở Mộ Vân cũng rất đau lòng.

Tên quỷ súc đã giết hắn sáu lần không bị ngược lần nào, nhưng Đản Đản do hắn nuôi lớn thì phải chịu hết tất cả.

Hắn nhớ tới đứa nhóc mặc áo xanh hoa đỏ, nhớ đến quả trứng ngốc nghếch nhảy cầu suýt nữa vỡ...

Sở Mộ Vân thở dài, có chút tán thành với lời nói của Tham ăn rác rưởi.

--- Tật xấu nuôi trẻ con của hắn nên được sửa, nuôi đứa nào là đứa đấy cong.

Linh cục cưng ngơ ngác sau khi hết phong tỏa giác quan: "Ồ?

Cầu hôn thất bại à?"

Nó cứ nghĩ rằng Sở tổng đã chinh phục được Tham ăn.

Sở Mộ Vân nói: "Hôm nay sẽ thành công."

Linh cục cưng: "~\(≧▽≦)/~ la la la, tuyệt quá!"

Sở Mộ Vân: "..."

Ai bảo nuôi đứa nào cũng cong?

Linh cục cưng có cong đâu?

Vậy không phải cách nuôi của hắn sai mà là gốc đã bị cong sẵn!

Sở tổng một lần nữa tìm được an ủi từ hệ thống ngốc nghếch nhà mình (...)
Hắn đứng dậy đi tìm túi Càn Khôn.

Đồ đạc trong đó phần lớn đều không bị Quân Mặc đụng tới.

Từng thứ được bày ra, bên cạnh đồ ăn có không ít rượu.

Đây đều là hàng Sở Mộ Vân tích trữ, tuy hắn không nghiện nhưng lại thích.

Lúc sức khỏe hắn còn tốt và tu vi cao, dù rượu có nồng độ mạnh nhưng tửu lượng của hắn rất tốt, không bao giờ say.

Nhưng bây giờ không như ngày xưa, thân thể yếu ớt như vậy rất dễ say.

Sở Mộ Vân cẩn thận lựa chọn mấy loại rượu hảo hạng.

Đây đều là rượu ngon.

Khi mở vò, mùi thơm sẽ bay ra, khiến ai cũng phải rục rịch.

Khóe miệng Sở Mộ Vân hơi nhếch lên, rót đầy ly rượu xong rồi nhấp một ngụm, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng hôm nay hắn đang 'mua say', không thể vui vẻ thưởng thức rượu như vậy, thà uống nhanh một chút còn hơn.

Sau khi nếm thử một hai ly, hắn bắt đầu rót rượu từ bình ra.

Loại rượu này vốn đã mạnh, uống một ngụm lớn như vậy khiến men rượu dâng lên, làm người ta có chút mê man.

Linh cục cưng kịp thời kích hoạt 'duy trì tỉnh táo'.

Sở Mộ Vân lập tức tỉnh rượu.

Đầu óc hắn tỉnh táo nhưng thân thể vẫn say, hai má ửng hồng, đôi mắt đen tĩnh lặng phủ đầy hơi nước, tạo thành màn sương mù mênh mông.

Dạ Tiểu Hàn đang canh gác bên ngoài.

Y đã sớm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhưng không dám vào trong, vô cùng nôn nóng.

A Mộc chắc chắn cảm thấy rất khó chịu...

Chỉ cần nghĩ đến điều này, y liền ước có thể tự đánh chết mình.

Mãi đến khi trong phòng có tiếng đổ vỡ.

Dạ Tiểu Hàn cuối cùng không nhịn được nữa.

Y đẩy cửa đi vào phòng, mùi rượu bay ra ngoài, nồng nặc khiến ai ngửi cũng phải kinh hãi.

Đủ để thấy...rượu này mạnh như thế nào!

Sở Mộ Vân tựa lưng vào ghế gỗ, tay áo rộng tuột đến khuỷu tay, cánh tay trắng nõn hơi đỏ, bàn tay cầm ly rượu run run, tư thế lười biếng gợi cảm.

Dạ Tiểu Hàn chỉ nhìn một cái liền cảm giác nhiệt độ nóng bỏng lan tràn khắp cơ thể.

Y đè ép ngọn lửa trong lòng, đi tới nói: "A Mộc, ngươi uống nhiều quá rồi."

Sở Mộ Vân cười ha ha, ngẩng đầu uống rượu trong ly.

Bởi vì động tác quá tùy tiện, rượu từ khóe miệng chảy xuống cổ, khiến người ta chảy máu mũi.

Yết hầu Dạ Tiểu Hàn chuyển động, nhưng ánh mắt y vẫn cố gắng tránh né: "Cơ thể ngươi không tốt, đừng uống nhiều như vậy."

Sở Mộ Vân đột nhiên đập ly rượu lên bàn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dạ Tiểu Hàn.

Trái tim của Dạ Tiểu Hàn đập dữ dội khi bị hắn nhìn.

Lông mi Sở Mộ Vân khẽ run, con ngươi tràn ngập hơi nước, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt: "Ngươi khinh thường ta."

Dạ Tiểu Hàn sửng sốt.

Sở Mộ Vân cong môi cười, nhưng lại tràn đầy tự giễu và cay đắng: "Chắc chắn ngươi coi thường ta..."

Dạ Tiểu Hàn vội vàng nói: "Sao ta có thể..."

"A Mặc."

Sở Mộ Vân nhẹ giọng nỉ non cái tên này, trong giọng nói tràn ngập thống khổ: "Ta nên làm gì bây giờ?"

Dạ Tiểu Hàn sững sờ.

Nhưng Sở Mộ Vân lại không để ý tới, hắn nắm lấy tay áo Dạ Tiểu Hàn, ngẩng đầu nhìn y.

Dáng vẻ hắn toát ra sự yếu ớt và bất lực hiếm thấy: "Ta có tư cách gì ở lại bên cạnh ngươi?"

"Ta có tư cách gì yêu ngươi?"

"A Mặc, ta không thể tha thứ cho chính mình."

"Nhưng..."

Sở Mộ Vân không nhịn được.

Giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, hắn nghẹn ngào nói: "Ta thật sự không muốn rời xa ngươi."

"Ta muốn ở bên ngươi..."

Sở Mộ Vân gần như không thể tiếp tục, giọng nói khàn đặc, mỗi âm tiết đều như bị tra tấn: "Ta muốn trở thành bạn đời của ngươi, muốn cùng ngươi đi hết cuộc đời..."

Dạ Kiếm Hàn thật sự không ngờ rằng hắn sẽ làm như vậy...
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 205: Dị tượng


Kịch bản hoàn mỹ đến mức cho dù Dạ Kiếm Hàn có nói gì với Dạ Tiểu Hàn cũng không ngăn cản được.

Bởi vì Sở Mộ Vân ngay từ đầu đã gọi "A Mặc"
Hắn không hề lừa Dạ Tiểu Hàn.

Sau khi "say" hắn bộc lộ cảm xúc thật của mình, trong tim chỉ có người trong lòng.

Hắn thuận theo suy nghĩ của Dạ Tiểu Hàn, thể hiện nội tâm đau đớn và tuyệt vọng vì phản bội người yêu.

Điều này thậm chí còn giống với những gì hắn đã nói vài ngày trước.

Hắn nói: Ta sẽ rời khỏi Quân Mặc.

Không phải là hắn muốn rời đi mà là bắt buộc phải làm vậy.

Bởi vì hắn không chung thủy, từ lâu đã đánh mất tư cách ở bên người yêu cả đời, mất đi sự tin tưởng cơ bản giữa hai người.

Hắn chán ghét chính mình, hận bản thân, nhưng lại bất lực.

Bởi vì hắn không thể phản kháng lại những chuyện đã xảy ra, thậm chí còn kéo hai người họ xuống nước.

Lúc sáng hắn "dụ dỗ" Dạ Tiểu Hàn, sau đó Dạ Tiểu Hàn tự trách đến hận không thể giết bản thân, còn Sở Mộ Vân thì sao?

Hắn không tỉnh táo, nhưng sau khi kết thúc lại nhớ rõ ràng mọi thứ.

Hắn không ngừng nói rằng muốn quay về như trước, làm bạn với Dạ Tiểu Hàn, nhưng khi mê man lại...

Dạ Tiểu Hàn đau khổ, Sở Mộ Vân còn đau khổ hơn.

Dạ Tiểu Hàn hoàn toàn hiểu được tâm trạng của hắn.

Nhìn thấy Sở Mộ Vân tuyệt vọng như vậy, làm sao y có thể mặc kệ?

Dạ Kiếm Hàn không nói được câu nào.

Chẳng lẽ bảo Sở Mộ Vân đang giả vờ?

Ha ha, ai mà tin được?

Nói Sở Mộ Vân đang dụ dỗ y?

Lý do là gì?

Nói chuyện sáng sớm là do Sở Mộ Vân cố ý?

Người không có tư cách nhất để nói ra điều này chính kẻ chủ mưu như y.

Không thể không nói Sở Mộ Vân tính toán rất thông minh, không có một chút sơ hở nào.

Dường như chỉ cần nam nhân này ra tay thì không gì là không thể làm được.

Chắc chắn là do hắn đã quá vội vàng, cho nên mới tiếp tục giả vờ đáng thương.

Mặc dù thua chiêu này, nhưng Dạ Kiếm Hàn cũng biết được một chuyện cực kỳ quan trọng.

Ví dụ như...

Sở Mộ Vân cần một 'lời hứa'.

Lời hứa nực cười đó là sống bên nhau suốt đời.

Tại sao?

Thật sự là do hắn có sở thích chinh phục sao?

Dạ Kiếm Hàn không nghĩ vậy, y thật sự mong chờ sự thật ẩn giấu sau tất cả những điều này.

Đúng như Dạ Kiếm Hàn nghĩ, Dạ Tiểu Hàn không thể chống cự Sở Mộ Vân ở trạng thái này.

Đôi mắt thiếu niên tràn ngập đau khổ, nhưng y không muốn Sở Mộ Vân đang say đau lòng.

Nếu y bị coi là Quân Mặc, vậy thì... cứ là Quân Mặc đi.

Có thể an ủi hắn một chút thì cho dù y có phải chịu đựng cơn đau xuyên thấu tim, y cũng cam tâm tình nguyện.

Dạ Tiểu Hàn ôm Sở Mộ Vân.

Ánh mắt y dịu dàng đến lay động lòng người: "A Mộc, đừng nói bản thân mình như vậy."

Sở Mộ Vân giật mình khi được đáp lại.

Hắn nhìn Dạ Tiểu Hàn không chớp mắt, giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Dạ Tiểu Hàn đau lòng đến mức gần như không thở được.

Y giơ tay lau đi nước mắt của hắn, chậm rãi nói: "Ngươi là người yêu của ta.

A Mộc, ta muốn ở bên ngươi.

Ngươi là bạn đời duy nhất của ta, ta..."

Y hơi khựng lại, đôi môi mỏng khẽ run lên, nói ra lời cất sâu trong lòng: "Ta yêu ngươi."

Trong mắt Sở Mộ Vân không thể tin nổi.

Dạ Tiểu Hàn cuối cùng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn hắn.

Nụ hôn nhẹ nhàng, chậm rãi, đè nén tình cảm mãnh liệt như sóng biển.

Chỉ hy vọng rằng hắn sẽ không kinh hãi.

"A Mặc...

A Mặc...

A Mặc..."

Sở Mộ Vân không kiềm chế được mà gọi tên y.

Dạ Tiểu Hàn khẽ mỉm cười, nhưng trong đôi mắt đen lại tràn ngập cay đắng: "Ta ở đây."

"Ngươi...

đừng ghét ta."

"Không bao giờ."

"Ngươi vẫn muốn làm bạn đời của ta."

"Đời đời kiếp kiếp, chỉ cần ngươi không rời, ta sẽ không bỏ."

Trong mắt Sở Mộ Vân tràn ngập vui mừng không thể che giấu, tình cảm ấy khiến ai nhìn cũng cảm thấy bất ngờ.

Hắn nâng mặt Dạ Tiểu Hàn, dùng hết sức lực hôn lên đó như bị mê hoặc.

Đêm nay Dạ Tiểu Hàn đã nhìn thấy một A Mộc hoàn toàn khác.

Một người chìm sâu vào bể tình, hoàn toàn buông tay, nam nhân khiến người ta bị mê hoặc và điên cuồng.

Dạ Tiểu Hàn giống như một con cá sắp chết, liều mạng đòi lấy giọt nước cuối cùng.

Cho dù biết rõ đây chỉ là ly rượu độc, y vẫn uống không chút do dự.

Uống rượu độc giải khát, lúc tỉnh táo liền rơi xuống vực sâu.

Sở Mộ Vân ngủ say, Dạ Tiểu Hàn bình tĩnh thu dọn mọi thứ, sau đó mới yên lặng đi ra.

Dạ Kiếm Hàn: "Cần gì phải như vậy?"

Dạ Tiểu Hàn không nói gì.

Dạ Kiếm Hàn: "Không chiếm được trái tim còn có thể chiếm được người.

Ở bên hắn ngày đêm, một ngày nào đó hắn sẽ chỉ nghĩ đến mình ngươi."

Dạ Tiểu Hàn: "Cút!"

Dạ Kiếm Hàn không hề khó chịu, y cười như không có chuyện gì.

Linh cục cưng tỉnh dậy: "Wow!

Cuối cùng công lược thành công Tham ăn khó nhất!"

Sở Mộ Vân kiệt sức rồi.

Thiên phú dị bẩm thật đáng kinh ngạc, tuổi còn trẻ như vậy mà làm đến mức đó.

Từ góc độ này mà nói thì lớn hay nhỏ đều là một người.

Linh cục cưng vẫn đang báo thành tích: "Ngạo mạn ✔, Tham lam ✔, Dâm dục ✔, Lười biếng ✔, Tham ăn ✔.

Giờ chỉ còn lại Đố kỵ và Phẫn nộ là chưa cầu hôn!"

Công lược sắp hoàn thành, cục cưng phấn khích quá (~ ̄▽ ̄)~.

Sở Mộ Vân ngủ suốt một ngày, hôm sau tỉnh lại vô cùng thoải mái.

Hắn thử vận công một vòng, phát hiện mình có thể tích khí lực, xem ra đang dần dần bình phục.

Đếm từng ngày thì năm sáu hôm nữa Quân Mặc sẽ xuất quan.

Bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm đó, Dạ Tiểu Hàn cực kỳ trầm mặc.

Cho dù y vẫn ở đây, nhưng lại giống như một người vô hình, căn bản sẽ không gặp Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân cảm thấy có chút áy náy với y, nhưng lý trí cho thấy nên dừng lại mới là tốt nhất.

Nếu không phải vì công lược, hắn tuyệt đối sẽ không trêu chọc đứa trẻ như Dạ Tiểu Hàn.

Đừng trao đi hy vọng nếu không thể cho đi tình yêu ngang bằng, điều đó rất vô trách nhiệm.

Đối với Dạ Tiểu Hàn, Quân Mặc, Lăng Huyền cũng vậy, hắn cảm thấy áy náy, nhưng đáng tiếc loại tình cảm đó... không phải hắn không muốn đáp lại mà là hắn không thể.

Vì vậy hắn chỉ có thể bù đắp bằng những cách khác.

Mặc dù những bù đắp này không lớn, nhưng có vẫn hơn không.

Điều hiếm thấy là mấy ngày nay Dạ Kiếm Hàn không xuất hiện nữa.

Sở Mộ Vân biết chỉ cần Dạ Tiểu Hàn không nghỉ ngơi, Dạ Kiếm Hàn sẽ không thể chiếm giữ thân thể này.

Đại khái là vì không muốn làm Sở Mộ Vân buồn thêm nữa nên đứa nhỏ này mới liều mạng kiềm chế sự xuất hiện của Dạ Kiếm Hàn.

Sáu ngày sau, bầu trời ửng đỏ, toàn bộ rừng trúc bị bao phủ bởi những đám mây nhiều màu, cảnh tượng kì lạ trên bầu trời báo trước sắp có dị biến.

Hoàn Hồn Đan...

đã luyện xong!

Trong lòng Sở Mộ Vân vui mừng, mặt mày cũng rạng rỡ.

Dạ Tiểu Hàn nhìn thấy từ xa liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều quặn đau.

Cuối cùng Quân Mặc đã xuất quan.

Bảy bảy bốn mươi chín ngày không ngừng nghỉ cuối cùng đã tạo nên kì tích khiến cả thế gian chấn động.

Nam nhân tóc bạc vừa tắm xong.

Dưới dị tượng, mái tóc của y như ánh trăng, làn da như sương tuyết, dung mạo đẹp đẽ như thiên thần giáng thế, mặc trường bào, du hành nhân gian.

Dạ Kiếm Hàn: "Ngươi không cướp lấy, hắn sẽ thuộc về người khác."

Dạ Tiểu Hàn từ xa nhìn hai người ôm hôn nhau, mặt không cảm xúc.
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 206: Dung hợp


Tục ngữ có câu gặp lại sau khi chia tay hơn mới cưới.

Quân Mặc và Sở Mộ Vân xa nhau nhiều ngày như vậy, đương nhiên khi gặp lại sẽ không thể thiếu thân mật.

Dạ Tiểu Hàn đứng ở ngoài cả đêm.

Mùa đông khắc nghiệt, khi có tuyết rơi dày đặc cũng là lúc những con người lạnh cóng run rẩy.

Dạ Tiểu Hàn chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng, dáng người thiếu niên cao gầy thẳng tắp giống như cây tùng.

Lúc này trên vai y phủ đầy tuyết, màu trắng tương phản với áo đen, lạnh lẽo giống như nội tâm lúc này của y.

Trong nhà lại nóng như lửa, ánh sáng vàng từ đèn nhàn nhạt chiếu ra, dừng trước ánh trăng trong vắt trước hiên, sinh ra khung cảnh hữu tình và lãng mạn.

Thực tế thì trong phòng có cách âm rất tốt, mặc dù chỉ có một bức tường ngăn cách nhưng không thể nghe thấy gì.

Nhưng Dạ Tiểu Hàn dường như nghe thấy tiếng nam nhân thở hổn hển.

Âm thanh gợi cảm không kiềm chế tình yêu sâu đậm mới chính là âm thanh chân chính của tự nhiên.

Đêm say rượu ngày đó đối với Dạ Tiểu Hàn chính là một giấc mơ.

Lúc đó ngọt ngào, sau đó là ác mộng.

Nếu không có đêm đó, y sẽ không biết đến dáng vẻ chìm đắm trong bể tình của A Mộc.

Nếu không có đêm đó, y sẽ không biết tình yêu của A Mộc dành cho Quân Mặc sâu đậm đến mức nào.

Nếu đêm đó không tồn tại, y sẽ không tham lam như bây giờ, mong rằng dù chỉ một ngày, ngày mà A Mộc sẽ đối xử với y như vậy...

Thực ra nếu có được một ngày như vậy, y sẽ muốn có ngày hôm sau, có ngày hôm sau lại muốn có thêm ngày nữa.

Con người vốn dĩ tham lam, sự đói khát sẽ chỉ không ngừng sản sinh dục vọng, càng cháy càng mãnh liệt, làm sao có thể dập tắt được?

Dạ Kiếm Hàn: "Ngươi cam tâm may áo cưới cho người khác sao?"

Dạ Tiểu Hàn: "..."

Dạ Kiếm Hàn: "Hắn sẽ không chấp nhận tình yêu của ngươi, Quân Mặc cũng sẽ không bao dung cho ngươi."

"Ngươi cam lòng sao?"

Dạ Kiếm Hàn cười khẽ: "...Rõ ràng là ngươi gặp hắn trước."

Dạ Kiếm Hàn nói với y rất nhiều, nhưng câu cuối cùng lại giống như cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, khiến trong lòng Dạ Tiểu Hàn hoàn toàn hỗn loạn.

Đúng vậy, y là người đầu tiên gặp Sở Mộ Vân... nhưng tại sao cuối cùng lại bị vứt bỏ?

Dạ Kiếm Hàn tâm cơ như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này: "Tu La Vực sắp mở ra, lần này ngươi có thể chia sẻ cho ta một chút."

"Như vậy ngươi có thể nhìn thấy kí ức của ta."

"Tiểu Hàn, đừng lo lắng.

Ta là ngươi, ngươi... cũng chính là ta."

"Chúng ta...

đều yêu sâu đậm nam nhân kia." *****Tuy Hoàn Hồn Đan đã được luyện thành nhưng sức khỏe Sở Mộ Vân không được tốt lắm.

Quân Mặc chăm sóc hắn một thời gian, nửa tháng sau đã khôi phục được một nửa.

Dù thực lực còn kém xa thời kỳ hoàng kim, nhưng đã không còn yếu đuối như lúc trước.

Về việc Dạ Tiểu Hàn "lớn lên trong một đêm" cũng dễ giải thích.

Linh hồn ban đầu bị nhốt trong quả trứng, chỉ cần bắt đầu tu luyện có thể nhanh chóng trưởng thành.

Dù sao y lúc đầu cũng không phải là đứa trẻ.

Sau khi Quân Mặc trở lại, cho dù không có sự trấn áp của Dạ Tiểu Hàn, Dạ Kiếm Hàn cũng sẽ không ra ngoài gây sự.

Mấy ngày trôi qua đều thuận lợi.

Mọi thứ đang diễn ra theo đúng hướng, chỉ còn vài ngày nữa là ngày Tu La Vực mở ra.

Sở Mộ Vân nói với Dạ Tiểu Hàn: "Để ta giúp ngươi."

Dạ Tiểu Hàn từ chối: "Không sao, ta tự làm được."

Mấy ngày nay Sở Mộ Vân cố ý tránh né y là để y bình tĩnh suy nghĩ lại.

Sở Mộ Vân nói: "Thân thể của ta đã khôi phục.

Mấy ngày nữa rời khỏi nơi này, ngươi sẽ có đồ ăn."

Dạ Tiểu Hàn nói: "A Mộc, đừng lo lắng cho ta, hãy sống tốt cùng Quân Mặc."

Nói đến đây, Sở Mộ Vân cau mày.

Dạ Tiểu Hàn không nhìn hắn nữa, xoay người bình tĩnh rời đi.

Trong lòng Sở Mộ Vân biết rất rõ Dạ Tiểu Hàn rồi sẽ trở thành Dạ Kiếm Hàn.

Dù sao từ trước đến nay bọn họ đều là một người.

Dạ Tiểu Hàn kiên quyết như vậy, Sở Mộ Vân không thể can thiệp.

Hắn nhìn y đau khổ suốt một đêm.

Ngày hôm sau toàn thân Dạ Tiểu Hàn như được gột rửa, nhưng khi y mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen trong suốt đó lại lóe lên ngọn lửa tà khí.

Sở Mộ Vân nhìn y không chớp mắt,
Dạ Tiểu Hàn nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt bất thường: "Ngươi không thích Quân Mặc."

Sở Mộ Vân vẫn im lặng, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng hơn nhiều: "Hãy nhớ kĩ thỏa thuận của chúng ta.

"
Dạ Tiểu Hàn nắm lấy tay hắn.

Sở Mộ Vân lạnh lùng nhìn y.

Thiếu niên đã mất đi vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn so với nam nhân mạnh mẽ và độc đoán kia.

Ánh mắt y dán chặt vào Sở Mộ Vân, giọng nói khàn khàn: "Ngươi muốn làm gì vậy?

"
Sở Mộ Vân nhếch lên môi, mỉm cười với y nhưng không nói một lời.

Mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, cơ thể của Lăng Túc Vân đã được thả ra, được Dạ Kiếm Hàn đặt ở trong hang động có Lăng Huyền.

Linh hồn Lăng Huyền còn chưa được phóng thích, nhưng một sợi du hồn của Lăng Huyền đã dung hợp với Dạ Kiếm Hàn.

Cơ thể tương ứng đã sẵn sàng, chỉ chờ Hoàn Hồn Đan đến.

Sở Mộ Vân và Quân Mặc cuối cùng cũng rời khỏi rừng trúc.

Lúc họ đến đây là vào mùa hè nóng bức, nhưng khi rời đi đã qua thu đông, chuyển đến mùa xuân ấm áp.

Quân Mặc đổi bộ quần áo giản dị, tuy đơn giản nhưng tao nhã, mái tóc bạc sau lưng như hào quang ánh trăng.

Sở Mộ Vân có chút sợ lạnh, khoác trên người một chiếc áo choàng lông dài, cổ áo xanh làm nổi bật nước da trắng.

Khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, giống như gió xuân làm tan băng trên hồ, phản chiếu người trước mặt.

Dạ Tiểu Hàn đi theo phía sau, nhìn thêm một cái, ánh mắt càng tối xuống.

--Ngươi ngu xuẩn như vậy, hắn còn không thèm dỗ dành ngươi.

--Vốn dĩ hắn đã vô tâm như vậy, tại sao cần quan tâm hắn nghĩ gì?

Chỉ cần giữ hắn ở bên người là được.

--Hắn đã thích diễn như vậy, ngươi để hắn diễn cảnh mãi mãi bên nhau không phải tốt hơn sao.

Sở Mộ Vân và Quân Mặc đang nói chuyện.

"Ta không ngờ trên đời này lại có loại thần dược như vậy.

Nếu Túc Vân có thể sống lại, cả đời này ta không cần lo lắng gì nữa."

"A Mặc, thật sự cảm ơn ngươi."

Quân Mặc nắm lấy tay hắn, ánh mắt vẫn bình tĩnh: "A Mộc, lời này nên để ta nói."

Không bao lâu sau đã đến nơi.

Lăng Túc Vân bị đóng băng, thi thể được bảo quản rất tốt.

Quân Mặc lạnh lùng nhìn, trong đôi mắt bạc chợt lóe lên ánh sáng, nhưng y không nói gì.

Sở Mộ Vân giơ tay hóa giải đóng băng, khẽ thở dài nhìn Lăng Túc Vân: "Ta chỉ hy vọng ngươi có thể sống sót qua kiếp nạn này."

"A Mặc, để ta làm."

Sở Mộ Vân đưa tay về phía Quân Mặc.

Quân Mặc không nhúc nhích.

Đúng lúc này một bóng đỏ lóe lên, bóng dáng nam nhân chậm rãi hiện ra.

Sắc mặt Tạ Thiên Lan trầm như nước: "Quân Mặc, ngươi bị lừa rồi."

Nói xong những lời này, y quay đầu nhìn Sở Mộ Vân, chậm rãi nói tiếp: "Là con chó của Lăng Vân Tông, ngươi có thể vì Lăng Túc Vân mà làm gì cũng được!"
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 207: Tin tưởng


Sở Mộ Vân nheo mắt: Tạ Thiên Lan đến thật không đúng lúc.

Nhưng có lẽ y đã ở đây rất lâu rồi.

Suy cho cùng việc xảy ra ở Vạn Vật Cung cũng đủ để khiến y điều tra mọi chuyện sau đó.

Sở Mộ Vân không cố ý che giấu thân phận của Lăng Mộc, chỉ bổ sung những chuyện xảy ra trước khi nhìn gặp Lăng Huyền.

Vì vậy dù có điều tra kĩ, Tạ Thiên Lan cũng không giống như Dạ Kiếm Hàn, coi Lăng Mộc và Thẩm Vân là cùng một người.

Nhưng chỉ vướng mắc giữa Lăng Mộc, Lăng Túc Vân và Lăng Huyền cũng đã đủ rắc rối.

Làm sao Tạ Thiên Lan có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?

Từ đầu đến cuối Quân Mặc vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức quái dị.

Tạ Thiên Lan cười lạnh: "Khi Lăng Túc Vân còn sống, ngươi tình nguyện làm chó trông cổng vì gã.

Cho dù Lăng Túc Vân chết, ngươi vẫn không cam lòng, muốn phục sinh gã, thậm chí còn đi quyến rũ Quân Mặc."

"Từ khi bắt đầu đã là kế hoạch của ngươi phải không?

Ngươi thấy được thiên phú luyện đan của Quân Mặc, sau đó lại vào bí cảnh tìm phương thuốc vô thượng."

Y cười khẽ, đáy mắt lộ ra tia hung ác: "Mà ngay cả ta cũng bị tính kế.

Ngươi giả vờ yêu sâu đậm Quân Mặc, ghen tị với Thẩm Vân, không chỉ ăn trộm phương thuốc vô thượng mà còn hoàn toàn nắm giữ trái tim của Quân Mặc.

Kế hoạch này thật sự rất thuận lợi!"

Tạ Thiên Lan đã nói hết mọi chuyện, nhưng Sở Mộ Vân không hề có chút hoảng loạn.

Hắn đã có được Hoàn Hồn Đan, những thứ khác có ra sao cũng không quan trọng.

Dù sao giấy cũng không bọc được lửa, hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể giấu được những chuyện này được lâu.

Ngay lúc Sở Mộ Vân định ra tay, Quân Mặc vốn vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Đủ chưa?"

Tạ Thiên Lan sửng sốt.

Quân Mặc: "Nói xong rồi thì cút."

Tạ Thiên Lan nheo mắt: "Ngươi cho rằng ta đang lừa ngươi sao?"

Quân Mặc cụp mắt, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.

Tạ Thiên Lan tức giận: "Tại sao ta phải lừa ngươi?

Ngươi có thể tự mình tìm hiểu những chuyện này."

Quân Mặc nói: "Ta tin tưởng A Mộc."

Tạ Thiên Lan: "Ngu xuẩn!"

Quân Mặc không hề bị kích động, y bình tĩnh nhìn Tạ Thiên Lan, trong mắt dần trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng buốt giá: "Muốn động thủ sao?"

Tạ Thiên Lan cười lạnh một tiếng, hất tay áo rời đi.

Tình thế chuyển biến bất ngờ, khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Linh cục cưng: "(⊙o⊙)!

Lười biếng ngầu quá đi!"

Sở Mộ Vân nhạy bén nhận ra điểm bất thường.

Linh: "Thật không ngờ Lười biếng lại tin tưởng ngươi như vậy."

Sở Mộ Vân: "..."

Tin tưởng?

Chỉ sợ y đang tự lừa mình.

Tạ Thiên Lan rời đi, Quân Mặc như thường lệ nhìn Sở Mộ Vân, dường như hoàn toàn không suy nghĩ nhiều: "A Mộc?"

Sở Mộ Vân hoàn hồn, vẻ mặt có chút bất an: "A Mặc, vừa rồi......"

Quân Mặc đến gần hắn, thân mật hôn lên trán hắn: "Tạ Thiên Lan không tốt lành gì, cố ý khiêu khích ly gián.

Ngươi đừng suy nghĩ nhiều."

Sở Mộ Vân dừng một chút, bờ môi hôn lên trán hắn rất lạnh, không ấm áp như những gì y nói.

Sở Mộ Vân cụp mắt: "Ta sợ ngươi nghĩ lung tung."

Quân Mặc cười nhạt: "Không đâu.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu ta dễ dàng bị kích động thì đúng là quá vô dụng rồi."

Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói: "Vậy thì tốt."

Quân Mặc: "Được rồi, ngươi mau cho hắn dùng thuốc đi."

Nói xong, y lấy ra Hoàn Hồn Đan.

Viên thuốc có kích thước to bằng móng tay, tròn và láng mịn.

Bằng mắt cũng có thể thấy rằng đây không phải vật tầm thường.

Sở Mộ Vân vừa nhìn liền khẳng định đây là Hoàn Hồn Đan, chắc chắn không phải đồ giả.

Chẳng lẽ...

Quân Mặc thật sự tin tưởng hắn?

Không nên nghĩ nhiều?

Chuyện này không đơn giản như vậy.

Nhưng chỉ đành đi một bước xem một bước, việc quan trọng nhất là làm cho Lăng Túc Vân sống lại.

Sở Mộ Vân lấy viên thuốc, không do dự đút cho Lăng Túc Vân.

Cùng lúc đó Dạ Kiếm Hàn thả linh hồn của Lăng Túc Vân ra.

Giống như là ảo giác, Quân Mặc nhìn về phía Dạ Kiếm Hàn.

Dạ Kiếm Hàn nhếch môi cười với y.

Sở Mộ Vân khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy nghi ngờ nhưng lại không lo lắng.

Cả Lười biếng và Tham ăn đều đã bị công lược, cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không cản trở quá nhiều.

Cùng lắm chết thêm lần nữa thôi.

Sở Mộ Vân đút Hoàn Hồn Đan cho Lăng Túc Vân.

Viên thuốc này thật sự rất thần kỳ, cho vào miệng là tan, sau đó ánh sáng chói lóa đến mức gần như có thể nhìn thấy viên thuốc biến thành chất lỏng chảy vào trong cơ thể, lan khắp nơi, chia thành từng nhánh nhỏ.

Sau khi xuyên qua toàn bộ cơ thể, nó hình thành lưới dày đặc và khổng lồ, nhanh chóng ngưng tụ lại.

Nếu ai đó có thể nhìn thấy linh hồn, sẽ phát hiện nó đang lơ lửng trên không trung, không thể khống chế bay về phía thân thể...

Khi ánh sáng tiêu tán, cơ thể lạnh lẽo dần trở nên ấm áp.

Sở Mộ Vân dùng tay thăm dò, trong lòng có chút an tâm.

---Thuốc không có vấn đề.

Lăng Túc Vân đã sống lại nhưng sẽ không tỉnh dậy ngay lập tức.

Sở Mộ Vân cũng không có ý định để cho gã tỉnh lại.

Thuật Đại Hành trước đó ngưng tụ đủ 'uy danh trên vạn người', do Sở Mộ Vân cố tình ngưng tụ trên người Lăng Túc Vân.

Suy cho cùng Lăng Túc Vân đã là tông chủ của Lăng Vân Tông trong suốt mấy trăm năm.

Bài vị của gã còn được thế hệ sau của Lăng Vân Tông tế bái, vì vậy uy danh gần như là vô tận.

Trong trường hợp đó, cơ thể tương ứng này không cần thiết phải ra ngoài.

Trực tiếp ép gã vào trận pháp, không chỉ giải phóng Lăng Huyền mà Mộ Nhân cũng không cần thiết nữa.

Như vậy, Lăng Mộc có thể chết.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, sau khi Lăng Túc Vân có dấu hiệu của sự sống, Sở Mộ Vân khẽ cử động ngón tay, trận pháp chống đỡ hang động trong nháy mắt bị phá hủy.

Đá tảng nứt vỡ phát ra âm thanh ầm ầm, toàn bộ không gian nhanh chóng sụp đổ.

Ba người ở đây đứng ở ba góc.

Sở Mộ Vân ở phía trên, Quân Mặc bên trái, Dạ Kiếm Hàn bên phải.

Khi không gian sụp đổ, sắc mặt của ba người đều rất bình tĩnh, không ai lộ ra biểu cảm bất thường.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Mộ Vân lập tức hiểu được.

Nhưng hắn đã đạt được mục đích của mình.

Nơi Lăng Túc Vân nằm tình cờ lại là trung tâm của trận pháp dưới lòng đất, cấu trúc hai tầng này là do Sở Mộ Vân cố ý sắp xếp.

Sau khi xảy ra chuyện, vị trí này rất chính xác.

Sở Mộ Vân phản ứng rất nhanh.

Khi Lăng Túc Vân sắp rơi xuống, hắn thi triển thuật pháp kéo Lăng Huyền ra ngoài.

Trong nháy mắt, Lăng Túc Vân đã thay thế vị trí của Lăng Huyền ở giữa trung tâm trận pháp.

Bởi vì tốc độ cực nhanh nên trận pháp ngầm không hề bị xáo trộn.

Giống như cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ, sau khi gợn sóng đi qua, mặt nước lại tĩnh lặng.

Lúc này nam nhân tóc đỏ mở mắt ra.

Sở Mộ Vân khẽ nhếch môi, đang định đi tới, đột nhiên bị nắm lấy cổ tay.

Từ đầu đến giờ Quân Mặc vẫn rất bình tĩnh, giống như đại dương sâu thẳm giữa mùa đông, màu xanh đậm che phủ những đợt sóng dữ dội bên dưới.

"A Mộc."

Sở Mộ Vân không nói gì, chỉ quay đầu nhìn y.

Quân Mặc nhìn hắn, khóe môi mỏng hơi nhếch lên, nở nụ cười vô cùng đẹp.

Trong mắt y tràn ngập dịu dàng: "Nói gì đi.

Cho dù ngươi nói gì đi chăng nữa, ta sẽ tin tất cả."
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 208: Bắt đầu lại


Nhưng trên thực tế, y còn không tin lời mà mình nói.

Sở Mộ Vân không nói gì.

Quân Mặc vẫn dịu dàng nhìn hắn: "Ngươi không muốn nói sao?

Không sao đâu, quá khứ đã qua rồi, ta không quan tâm nữa."

Những lời này hèn mọn đến mức khiến người ta phải đau lòng.

Khi đến đây, Sở Mộ Vân chắc chắn Dạ Kiếm Hàn đã kể hết mọi chuyện cho Quân Mặc.

Quân Mặc tin điều đó, nhưng lại chọn không tin, bởi vì sự thật quá tàn nhẫn đối với y.

Từ đầu đến cuối đều là một trò chơi, từ lúc bắt đầu y đã bị lợi dụng.

Trải qua chuyện của Tạ Thiên Lan, thể chất và tinh thần y đều mệt mỏi.

Giờ lại nghe được cái gọi là 'sự thật' này, chỉ sợ trái tim sẽ như tro tàn.

Chẳng trách trước đó Tạ Thiên Lan nói nhiều như vậy, sắc mặt y vẫn không thay đổi.

Bởi vì y đã biết rồi...

Không, y biết nhiều hơn là đằng khác.

Dù sao Tạ Thiên Lan cũng không biết nhiều chuyện như Dạ Kiếm Hàn.

Về phần tại sao Quân Mặc lại lấy ra Hoàn Hồn Đan cũng có thể hiểu được.

Y vẫn muốn xác minh lại, muốn tận mắt nhìn thấy sự thật bị chôn vùi dưới vực thẳm.

Cho dù đó chỉ là một vũng bùn, thậm chí là một mớ hỗn độn.

Cho dù nó bẩn thỉu và hôi hám, y vẫn muốn tận mắt nhìn thấy.

Chỉ khi nhìn thấy mới có thể hết hy vọng...

Nhưng thực tế, cho dù đã nhìn thấy nhưng y vẫn không ngừng hy vọng.

---Bởi vì y không biết cách từ bỏ.

"A Mộc... lại đây được không?"

Y nhẹ nhàng nói với Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân không nhúc nhích, yên lặng nhìn y.

Sự dịu dàng trong mắt hắn biến mất, chỉ còn lại lãnh đạm và thờ ơ.

Quân Mặc làm như không nhìn thấy, ngược lại còn lấy lòng mà nói: "Ta đã làm hết những gì ngươi yêu cầu."

Trái tim Sở Mộ Vân bị đâm mạnh.

Quân Mặc nhẹ nhàng nói: "Ngươi còn muốn làm gì nữa?

Nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi."

Sở Mộ Vân không nghe nổi nữa: "Ngươi biết hết rồi?"

Vẻ mặt Quân Mặc rất bình tĩnh: "Ta không biết, cũng không muốn biết..

Ngươi không cần phải nói cho ta biết, A Mộc..."

Sở Mộ Vân ngắt lời y: "Xin lỗi."

Sắc mặt Quân Mặc lập tức tái nhợt như tờ giấy.

Khi Tạ Thiên Lan xuất hiện, y không có biểu cảm gì.

Khi hang động sụp đổ, y cũng không có cảm xúc.

Cho dù Lăng Huyền sống lại, y cũng rất bình tĩnh.

Nhưng ba chữ này giống như một con dao sắc nhọn đâm vào lồng ngực y, khuấy động nội tạng đã thối rữa từ lâu.

Giọng nói của Quân Mặc có chút run rẩy: "Đừng xin lỗi."

Sở Mộ Vân cụp mắt: "Là ta lợi dụng..."

"Đủ rồi!"

Quân Mặc chưa bao giờ lớn tiếng như vậy: "Những chuyện này không cần phải nói ra!"

Sở Mộ Vân muốn nói ra, dù sao hắn cũng cảm thấy đau lòng vì Quân Mặc.

Kể cả không thể đáp lại tình cảm của y, nhưng chuyện đã qua rồi, phải nói cho y biết sự thật, khiến y hoàn toàn từ bỏ.

Như vậy y mới không ôm hy vọng đợi suốt ngàn năm sau, sống đầy chật vật.

"Ta tiếp cận ngươi là có mục đích.

Ta đã sớm phát hiện ra thiên phú luyện đan của ngươi, mà để hồi sinh Lăng Túc Vân, giải thoát cho Lăng Huyền, cho nên ta..."

Quân Mặc nhìn hắn, đôi mắt bạc trống rỗng.

Dường như linh hồn của y bị hút đi, chỉ còn lại thân xác khô héo.

"Không sao cả."

Quân Mặc khó khăn nói: "Không liên quan..."

"Quân Mặc, ngươi tỉnh táo lại đi!"

Ánh mắt Sở Mộ Vân vô cùng lạnh lùng, "Những gì ta nói với ngươi đều là dối trá, những gì ta đã làm cũng là dối trá.

Mục đích của ta là để Lăng Huyền được tự do, những thứ khác đều có thể lợi dụng!

Bao gồm cả ta!"

Quân Mặc cụp mắt, bướng bỉnh nói: "Không sao cả, chúng ta... có thể bắt đầu lại.

"
Nhưng vào lúc này, dị biến đột ngột xảy ra.

Đêm nay đã được định sẵn là không thể bình yên, nhưng dị tượng bây giờ lại khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

Bao gồm cả Dạ Kiếm Hàn...

Dạ Kiếm Hàn không ngờ chuyện như vậy sẽ xuất hiện.

Ngược lại Sở Mộ Vân cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Phía trên hang động là một màn sương đen lơ lửng, sức dao động dữ dội như muốn xé rách không gian.

Yêu giới không có kết giới.

Nhưng lúc này, luồng khí ngưng tụ liên tục dường như đã xé nát lớp vỏ bảo vệ của Yêu giới, chia bầu trời làm hai.

Sức mạnh đáng sợ như vậy chưa ai từng thấy.

Sở Mộ Vân biết chuyện này.

Sinh Môn đã mở ra.

Thẩm Thủy Yên cuối cùng cũng tìm được đến đây.

Trong lúc xuất thần, một bóng người đi xuống từ trong màn sương đen.

Y mặc một bộ quần áo thuần trắng, cổ tay áo có hoa văn mềm mại như mây, áo khoác màu tím nhạt, vạt áo dài, vô cùng hoa mỹ.

Khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi lộ ra, giữa trán điểm một nốt chu sa lưu luyến của người yêu.

Y mỉm cười, ánh mắt trìu mến: "A Vân... thật sự là ngươi."

Y tìm thấy linh hồn của Sở Mộ Vân thông qua Sinh Môn.

Linh hồn của Thẩm Vân trùng sinh trên cơ thể của Lăng Mộc.

Sở Mộ Vân biết không thể công lược Lăng Huyền vào lúc này được.

Xem ra chỉ có thể chết thêm một lần.

Hắn đang suy nghĩ về chuyện quan trọng khác, nhưng hầu hết những người khác có mặt ở đây đều bất ngờ.

Quân Mặc chậm rãi quay đầu lại, nhìn Sở Mộ Vân: "A Vân?"

Sở Mộ Vân trầm mặc không nói gì.

Tạ Thiên Lan vốn ẩn nấp trong bóng tối cuối cùng cũng xuất hiện, trong mắt tràn ngập kinh ngạc không kém gì Quân Mặc.

Y thậm chí không dám nghĩ tới, hoặc có thể nói y là người khó chấp nhận tình huống này nhất trong những người có mặt tại đây.

"Sao... làm sao có thể?"

Tạ Thiên Lan nhìn chằm chằm Sở Mộ Vân.

Thẩm Thủy Yên mỉm cười đi đến trước mặt hắn, âu yếm hôn lên tóc hắn: "A Vân...

Ta tìm ngươi đã lâu."

Sở Mộ Vân đột nhiên đẩy mạnh Thẩm Thủy Yên ra, hắn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lăng Huyền.

Không ai biết hắn định làm gì, kể cả Dạ Kiếm Hàn.

Nhưng khi Sở Mộ Vân rút trường kiếm ra, con ngươi Diệp Kiếm Hàn lập tức co rút lại, vội vàng nói: "Ngươi đã không còn là Mộ Nhân nữa!"

Y nhìn ra được Sở Mộ Vân muốn làm gì.

Đáng tiếc bọn họ không ngăn cản được.

Vốn dĩ Sở Mộ Vân lựa chọn bội kiếm của Lăng Huyền là bởi vì Lăng Huyền cách Dạ Kiếm Hàn xa nhất.

Tu vi hiện tại của Dạ Kiếm Hàn không thể ngăn cản hắn được.

Về phần những người khác, Quân Mặc là người gần Lăng Huyền nhất, nhưng Quân Mặc ở trạng thái này chắc chắn không thể nhận ra việc hắn sắp làm.

Dù sao Sở Mộ Vân đã khôi phục tu vi.

Tuy bây giờ hắn không thể giết ai, nhưng tự sát lại là chuyện dễ dàng.

Dù sao cũng đã chết không ít lần, hắn đã sớm quen rồi.

Hắn đâm thẳng vào trái tim của mình, không chút do dự.

"A Mộc!"

"A Vân!"

Hai cái tên đều là cùng một người, nhưng Sở Mộ Vân lại không mở mắt nhìn bất cứ ai.

Vào lúc chết, hắn cảm nhận được lực hút mạnh mẽ, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đặt dấu chấm hết cho một chặng đường dài, mặc dù vẫn có chút tiếc nuối nhưng không còn cách nào khác.

Mấy ngàn năm sau, Lăng Huyền không còn chút ký ức nào về Lăng Mộc, có lẽ là do Quân Mặc dùng Thất Tâm Đan xóa sạch.

Thật ra trước khi Thẩm Thủy Yên xuất hiện, Quân Mặc đã nói "Chúng ta có thể bắt đầu lại."

Lúc đó Sở Mộ Vân đã biết Quân Mặc muốn làm gì.

Tuy Hoàn Hồn Đan là vật quý hiếm, nhưng dị tượng khi ấy quá khoa trương.

Bây giờ nhớ lại, xem ra đan dược được Quân Mặc luyện ra không chỉ có mình Hoàn Hồn Đan.

Mà là rất nhiều Thất Tâm Đan.

- A Mộc, chúng ta hãy bắt đầu lại.

- Quên đi tất cả, bắt đầu lại lần nữa.
 
Back
Top Bottom