Thẩm Chiết Chi đứng im một bên, không nói gì, từ tốn chỉnh lại ngoại hình.
Kiếm bạc dần biến mất trong tà áo mây khói.Suốt dọc đường bôn ba, lại thêm lúc nãy cọ xát với Quý Cảnh Chi, bộ áo trắng như tuyết ban đầu đã bị nhuộm máu, bạch tiêu cũng dính tro bụi.Lại càng có vẻ chân thật hơn một chút.Như là người bằng xương bằng thịt.Y nói "không quản nữa" là thật.
Sau khi giao mọi việc lại cho Quý Cảnh Chi, y đưa tới một người, nói là muốn gặp Thẩm Ngật – Thẩm tướng quân.Lúc ấy Quý Cảnh Chi vẫn đứng cạnh y, nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thẩm Chiết Chi lắc đầu: "Không có gì, chỉ muốn chào hỏi thôi."
Quý Cảnh Chi nhướng mày.Người này nhìn thế nào cũng không giống kiểu người sẽ chủ động đi chào hỏi ai."
Ta đi đây."
Nói xong một câu ngắn gọn, Thẩm Chiết Chi tiện tay gọi một binh sĩ dẫn đường, đi về phía khu nghỉ tạm thời.Nơi này tập trung khá nhiều binh lính bị thương đang được chữa trị, xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ vì đau.Thẩm Ngật ngồi một mình trong góc khu nghỉ, ngẩng đầu nhìn về phía thành xa xa.
Đôi mắt không nhìn rõ cảm xúc, thái dương lốm đốm bạc dính cả máu.Trên người ông tả tơi chẳng khác gì binh sĩ thường, ngồi co lại một góc.
Binh sĩ dẫn đường phải nhìn quanh hai lần mới phát hiện ông ở đâu, lập tức cao giọng gọi: "Thẩm...!"
Câu sau còn chưa kịp thốt ra đã bị Thẩm Chiết Chi dập tắt giữa cổ họng, ánh mắt trợn to sợ hãi, không dám quay đầu lại nhìn Thẩm Chiết Chi.Cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt, trong lòng run lẩy bẩy.Không biết vị Vương phi thần tiên này đã làm gì, chỉ biết lúc nãy lấy vỏ kiếm từ đâu ra mà gõ nhẹ một cái vào người, thế là lập tức nói không nên lời.Có chút...
đáng sợ."
Suỵt."
Thẩm Chiết Chi khẽ đặt ngón tay lên môi ra dấu im lặng, nói: "Cảm ơn đã dẫn đường, từ đây ta đi một mình được rồi."
Binh sĩ kia như người máy gật đầu lia lịa.Thẩm Chiết Chi như thể phủi đi tro bụi, nhẹ nhàng vỗ vai người lính kia, nói: "Phía đối diện có bánh bao, đi ăn chút gì lót bụng đi."
"...
Vâng."
Người lính vừa xoa cổ vừa vẻ mặt ngơ ngác rời đi.-Gió lớn cuồn cuộn thổi tung cát vàng trên sa mạc.
Thẩm Chiết Chi đứng bên mép tường thành, trong tai chỉ còn tiếng gió rít qua, ngoài ra chẳng nghe thấy gì nữa.Không nghe thấy gì, nghĩa là... thật sự chẳng cảm nhận được điều gì cả.Vô thức đặt tay lên chuôi kiếm, Thẩm Chiết Chi khẽ thở ra một hơi nặng nề.
Không phải vì gió lớn, mà là vì lòng không yên.Thẩm Ngật đang ngồi ở góc thành cũng ngẩng đầu nhìn về phía y, ánh mắt già nua nhưng như có thể nhìn thấu lòng người.Trong màu cát vàng và áo giáp bụi bặm, bóng dáng áo trắng kia trở nên nổi bật lạ thường.
Người ấy vẫn đứng đó, giống như ban nãy, đứng trên tường thành, trông bình tĩnh, xa cách.Chỉ là giờ phút này, dường như có chút không ổn.Nhìn mãi, Thẩm Ngật bỗng thấy người đó rút từ bên hông ra một thanh kiếm, đặt vỏ kiếm xuống đất.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt người kia lập tức nhìn thẳng về phía ông.Đuôi mắt Thẩm Ngật khẽ nhúc nhích.
Chỉ là một hành động và khí chất, ông lập tức nhận ra: Người này không hề đơn giản.Nghĩ vậy, lại thấy người kia khẽ cười một cái, giọng trong trẻo vang lên: "Thẩm tướng quân."
Chỉ một câu gọi thôi, mà như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy tim.Cảm xúc bất ngờ ùa tới, mạnh mẽ mà chẳng thể hiểu được.
Thẩm Ngật lập tức đứng lên, đáp lời: "Có ta."
Rồi như vừa nhận ra, lại bổ sung một câu: "Lần này cảm tạ Trấn Nam Vương phi đã giúp đỡ."
Ông lại liếc nhìn quanh, rồi hỏi: "Giờ đến đây, là có việc gì cần bàn bạc sao?"...Thẩm Chiết Chi bị cách xưng hô "Vương phi" làm ê hết cả răng, thoáng sững người một chút rồi mới đáp: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn đến chào hỏi Thẩm tướng quân một tiếng.
Tướng quân cứ nghỉ ngơi trước, tối nay chúng ta sẽ họp bàn tiếp?"
Thẩm Ngật khẽ gật đầu: "Được."
Dường như giữa họ không còn gì để nói thêm.Mà như vậy cũng tốt, vậy là đủ rồi.Thẩm Chiết Chi đứng đó thêm một lúc, đang định chào để rời đi thì Thẩm Ngật bất ngờ cất tiếng hỏi: "Xin hỏi Vương phi lần này từ đâu đến?"
Thẩm Chiết Chi đang định đáp, thì nhận ra trong giọng của Thẩm Ngật có chút run rẩy khó nhận ra.
Đến lúc ấy, y mới hiểu ra điều ông thật sự muốn hỏi, lập tức mỉm cười, nói: "Thẩm phủ vẫn ổn cả."
Thẩm Ngật khi nhìn thấy Trấn Nam quân, tất nhiên đã biết y đến từ kinh thành.
Điều ông muốn hỏi, không phải là "ngươi từ đâu tới" mà là tình hình trong kinh thành thế nào rồi.Ông rốt cuộc vẫn không khỏi lo lắng cho mọi người ở Thẩm phủ.Nghe xong lời của Thẩm Chiết Chi, Thẩm Ngật mới nhẹ nhõm thở ra.Thẩm Chiết Chi cáo từ.Y rời đi rất tự nhiên, bộ y phục trắng loang lổ vết bẩn phất phơ theo từng bước chân nhưng dáng vẻ vẫn ung dung nhàn nhã, chẳng chút do dự nào, giống hệt khi y bước lên tường thành.Thẩm Ngật cứ thế nhìn theo bóng dáng y khuất sau khúc quanh.-Lúc ấy, Quý Cảnh Chi vẫn còn đang kiểm kê số binh sĩ tử trận, còn một đống chuyện cấp bách đang chờ xử lý nên Thẩm Chiết Chi không đến làm phiền, một mình lên lại tường thành.Sau bao nhiêu năm xa cách, không ngờ lại có ngày quay về nơi này.Người khác thì bảo cảnh sắc Đại Mạc đẹp, nhưng y thì thật sự khó mà cảm nhận nổi.Bởi vì mỗi lần đặt chân đến nơi này, y đều phải ra trận chỉ huy binh sĩ.
Trong ký ức của y, Đại Mạc phương Bắc luôn gắn liền với mùi máu tanh và sự giết chóc, không thể nào tách rời, khiến người ta chẳng còn lòng dạ để cảm nhận gì khác.Nhưng lần này, dường như y có thể cảm nhận được thật sự rồi.Vùng đất vàng rộng lớn này là nơi mà Thẩm Ngật đã canh giữ gần nửa cuộc đời.Mây trôi ngang trời, bóng nắng đổi chiều.Không có việc gì làm, Thẩm Chiết Chi tùy ý chọn một góc chân tường, tựa vào đó ngồi xuống, ngồi mãi cả nửa buổi trời.-Tới khi Quý Cảnh Chi tìm thấy Thẩm Chiết Chi thì mặt trời đã lặn.Hoàng hôn nơi Đại Mạc luôn rực rỡ và hùng vĩ hơn bất kỳ nơi nào khác.
Ánh đỏ của mặt trời buông chiếu lên cát vàng, hắt thành những sợi ánh sáng như xúc tu đang vươn tới.Thẩm Chiết Chi đang yên lặng ngồi ở một góc thành, không giống mọi khi chỉn chu, tà áo xõa ra tùy tiện, cả người trông vừa mệt mỏi vừa buông lơi.Khi đến gần, Quý Cảnh Chi mới nhận ra y đã ngủ rồi.Người phó tướng theo sau nhỏ giọng nói: "Vương phi mấy tháng nay chưa từng chợp mắt."
Bao ngày qua vẫn luôn trong hành trình, mọi người còn được thay phiên gác nghỉ, ít nhất cũng được ngủ nửa đêm, chỉ có Thẩm Chiết Chi là bất kể ca nào thay đổi, cứ ai đến báo việc, y đều lập tức tỉnh dậy.
Mà nếu không có chuyện gì, y cũng sẽ ngồi bên lửa trại viết gì đó, chưa từng thấy y nghỉ ngơi.Bây giờ thấy y ngủ được một giấc, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.Trái tim Quý Cảnh Chi khẽ nhói, một cảm xúc chua xót không thể gọi tên dâng trào trong lòng.Hắn đang định ngồi xuống nhưng rồi đổi ý, nửa quỳ nghiêng người.Thế nhưng, khi hắn còn chưa kịp động đến người, Thẩm Chiết Chi đã tỉnh lại từ khi nào, hơi ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: "Đến rồi à?"
Quý Cảnh Chi hơi khựng lại, sau đó đáp: "Ừ."
"Trời tối rồi."
"Ừ."
Quý Cảnh Chi nói: "Sắp chạng vạng tối rồi."
Thẩm Chiết Chi khẽ động đậy rồi đứng dậy, đột nhiên hỏi: "Trước đây ngươi từng nói, sau trận chiến này sẽ nói cho ta một việc gì đó, phải không?"
Quý Cảnh Chi khựng lại, đầu ngón tay run khẽ.Người trước mặt không chờ hắn đáp, chỉ nghiêng người đến gần hơn một chút, dường như đang nghiêm túc đợi câu trả lời.Hương thơm nhẹ thoảng qua chóp mũi, tim Quý Cảnh Chi càng đập loạn, càng lúc càng nhanh.Trong lòng hắn thầm nghĩ: Không ổn rồi.Thẩm Chiết Chi tai thính, chắc hẳn đã nhận ra điều khác thường."
Ngươi không cần căng thẳng như thế."
Thẩm Chiết Chi mỉm cười, nói: "Ta chỉ muốn hỏi xem có chuyện gì mà ta có thể giúp không thôi."
Bởi vì nếu bây giờ không làm, thì sau này có thể không còn cơ hội."...
Không có gì quá quan trọng đâu."
Quý Cảnh Chi đáp: "Để thêm ít thời gian nữa, hôm nào ta sẽ nói."
"Được."
Thẩm Chiết Chi gật đầu: "Ta chờ thêm vài ngày nữa."
Rồi y nói tiếp: "Thẩm tướng quân chắc cũng xong việc rồi, chúng ta đi gặp ông ấy trước đi."
Quý Cảnh Chi gật đầu, đứng lên trước rồi đưa tay ra với Thẩm Chiết Chi, nói: "Được."
Nhưng Thẩm Chiết Chi không đón tay, mà đưa tay vén những lọn tóc bị gió thổi bay ra sau tai, hỏi lại: "Ngươi không có điều gì muốn hỏi ta sao?"
Hành vi lần này của y vốn rất khác thường, lẽ ra Quý Cảnh Chi nên nhận ra điều gì đó mới phải."
Có rất nhiều điều muốn hỏi."
Quý Cảnh Chi nhẹ nhàng giữ lấy vạt áo trắng của y, vén lại cho gọn, mỉm cười nói: "Còn nhiều thời gian, sau này hỏi cũng chưa muộn."
Hắn thật sự muốn hiểu nhiều hơn về người này.Hôm nay các tướng sĩ đã kể lại không ít chuyện về quãng đường họ đi cùng Thẩm Chiết Chi và hắn nhận ra: Trong mắt họ, Thẩm Chiết Chi hoàn toàn không giống với người hắn từng nghĩ.Hắn hiểu về Thẩm Chiết Chi... quá ít.Mãi đến hôm nay, Quý Cảnh Chi mới nhận ra Thẩm Chiết Chi rất ít khi nhắc đến quá khứ của mình.
Những gì hắn biết về Thẩm Chiết Chi đều chỉ là suy đoán cá nhân.Thẩm Chiết Chi thật ra khác nhiều so với những gì hắn từng nghĩ.
Những hiểu biết của hắn về người kia quá phiến diện.Mà càng không hiểu rõ, hắn lại càng muốn hiểu thêm.Ngay khoảnh khắc trước khói lửa chiến tranh, khi bất ngờ nhìn thấy người ấy đứng vững vàng trên tường thành, hắn đã hoàn toàn nhận ra bản thân đã thật sự rung động sâu sắc.Nhưng không vội, vẫn còn thời gian.Thẩm Chiết Chi không đưa tay cho Quý Cảnh Chi nắm, chỉ nhẹ chống tay lên tường thành để đứng dậy.Quý Cảnh Chi cũng chậm rãi rút tay về.Thẩm Chiết Chi từ từ men theo chân tường đi xuống.
Khi quay đầu lại, y hỏi: "Bị thương thế nào?"
Quý Cảnh Chi lập tức đáp: "Không bị thương."
Thẩm Chiết Chi không nói gì, chỉ quay đầu tiếp tục đi.
Bước chân của y vẫn không nhanh không chậm, nhưng không hiểu sao lại tạo cảm giác vội vã hơn.Quý Cảnh Chi hơi ngẩn người, sau đó sải bước nhanh hơn để đuổi kịp."
Thật ra có bị thương nhẹ."
Hắn đi sát bên cạnh Thẩm Chiết Chi, nói nhỏ: "Nhưng không nghiêm trọng."
Thẩm Chiết Chi vẫn không phản ứng."...
Là lúc xuống ngựa bị cọ vào yên một chút."
Thẩm Chiết Chi vẫn mặc kệ."
Lúc ra khỏi thành tìm binh lính, gặp phải kẻ bắn lén, bị thương ở chân, vết thương đã xử lý rồi.
Chắc hơn chục ngày nữa là khỏi."
Khi kiểm tra thi thể các binh sĩ tử trận, y phát hiện có hai người bị mất cánh tay và ngón tay.
Y quyết tâm đưa họ về nguyên vẹn, dù chỉ là thi thể.Thẩm Chiết Chi hơi nghiêng đầu.Chớp thời cơ đó, Quý Cảnh Chi nhanh chóng giơ tay ôm lấy vai Thẩm Chiết Chi, nói: "Ta sai rồi."
Hắn dịu giọng lại, thì thầm: "Ngươi tha lỗi cho ta được không?"
Thẩm Chiết Chi quay mặt đi, nói: "Về doanh trại rồi để ta xem vết thương."
Quý Cảnh Chi vội vàng gật đầu lia lịa.Có lẽ vì lúc này Thẩm Chiết Chi trông quá dễ tính, Quý Cảnh Chi không rời y nửa bước, còn hơi cúi xuống tựa đầu vào cổ y, trên mặt là nụ cười chưa từng tắt.Đến tận khi về doanh trại, nụ cười trên mặt Quý Cảnh Chi vẫn chưa biến mất.
Dọc đường đi, dù gặp ánh mắt ngạc nhiên của các tướng sĩ, hắn cũng không có chút kiêng dè.Giữa đường, hai người gặp Thẩm Ngật.Thẩm Ngật hơi bất ngờ, nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười.Lúc đó, Quý Cảnh Chi mới miễn cưỡng buông Thẩm Chiết Chi ra, đi cùng Thẩm Ngật vào trong trướng.Khi buông rèm xuống, âm thanh bên ngoài lập tức nhỏ đi.
Ba người không câu nệ lễ nghi, tùy ý ngồi xuống.Việc đầu tiên là hỏi vì sao lần này Trấn Nam quân lại xuất hiện ở nơi này.Bởi nơi đây đã có cả Thẩm lão tướng quân và Trấn Nam Vương tọa trấn.
Kẻ địch thì lại là người Hồ – kẻ thù lâu năm.
Người thường sẽ nghĩ nên tránh mạo hiểm, không dễ gì mà dẫn binh tiếp viện đến đây.Thẩm Ngật hơi cúi đầu, che giấu biểu cảm.Đừng nói là Thẩm Chiết Chi làm sao dẫn Trấn Nam quân tới, riêng việc y có thể đoán trước biên cương có biến đã là điều đáng nể.Nếu như vậy thì con người này..."
Lần này có thể đến kịp phần lớn là nhờ Thẩm phó tướng."
Thẩm Chiết Chi nói: "Thẩm phó tướng nhận thấy người Hồ lần này có gì đó khác lạ, đoán rằng quân Tề có thể gặp nguy, lại nghĩ Vương gia có lẽ đã giao chỉ ấn cho ta.
Vì không ra khỏi được kinh thành, nên bảo ta dẫn Trấn Nam quân đến tiếp viện."
Y mỉm cười: "Ta không có bản lĩnh gì lớn, nhưng dẫn một đội quân đi đường thì vẫn tạm được."
Nói xong, Thẩm Chiết Chi im lặng, để lại thời gian cho Thẩm Ngật và Quý Cảnh Chi tự phán đoán thật giả trong lời nói.Thẩm Ngật chậm rãi vuốt ve ngón tay cái.Có vẻ những lời này là thật.Lần này sau trận chiến, y còn muốn cùng Quý Cảnh Chi trở về kinh, nếu nói dối thì sau đó tự khắc sẽ lộ.
Y chắc chắn không phạm sai lầm rõ ràng như vậy."...
Khoan đã."
Thẩm Ngật đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi mang Trấn Nam quân đến, vậy còn...
Thẩm phó tướng thì sao?"
Nếu người trong kinh biết Thẩm Tắc Nhất làm loạn kế hoạch, hậu quả thật khó lường."
Thẩm tướng quân yên tâm."
Thẩm Chiết Chi nói: "Hiện giờ phó tướng tất nhiên vẫn an toàn.
Thẩm phó tướng đã nắm được nhược điểm của người bên cạnh Hoàng thượng, hơn nữa đã truyền tin chiến bại ở Bắc Cương và việc tướng quân tử trận vào cung.
Trong thời gian ngắn sẽ không gặp nguy.
Nếu không có gì bất ngờ, chắc giờ phó tướng đã bị Hoàng thượng triệu vào cung để bàn chuyện "chia buồn" rồi."
"Chỉ cần chúng ta về đến kinh thành trước khi mọi việc bại lộ, thì mọi thứ sẽ ổn."
Quý Cảnh Chi hiểu ngay hàm ý trong lời.Thẩm Tắc Nhất đang tính kế phối hợp trong – ngoài với họ.Nếu họ không kịp về kinh, Thẩm Tắc Nhất sẽ bị nhốt trong cung, khó toàn mạng.
Nhưng nếu họ về kịp thì lúc đó là quân đội áp sát kinh thành, Thẩm Tắc Nhất sẽ khống chế được Quý Hành Trì – tình thế sẽ hoàn toàn khác.Không ngờ Thẩm Tắc Nhất lại có mưu sâu đến vậy.Quý Cảnh Chi đã hiểu, Thẩm Ngật tất nhiên cũng hiểu.
Ông ngẩn người, rồi thấp giọng nói: "Chuyện này... là buộc phải phản rồi."
Thẩm gia nhiều đời trung nghĩa, trung thành vì nước, vậy mà không ngờ lại rơi vào cảnh phải làm phản.Hiển nhiên cả hai người đều tin lời Thẩm Chiết Chi nói.Chỉ có Thẩm Chiết Chi là vẫn ngồi yên, không nói gì thêm.Nhưng thực ra... tất cả những lời vừa rồi đều là lời dối trá.Sau khi bị đưa vào hoàng cung, Quý Hành Trì thường xuyên tới tìm y, mục đích rõ ràng là để lấy được chỉ ấn.
Không khó để đoán chỉ ấn kia hẳn có công dụng gì đó khiến Quý Hành Trì vô cùng kiêng kị.Lúc y đang định điều tra rõ xem chiếc chỉ ấn kia rốt cuộc có ý nghĩa gì đặc biệt thì tình cờ gặp lại một người quen cũ – một lão già trước kia từng hai, ba lần tìm cách hãm hại họ.
Thời cơ rất đúng lúc, y bèn đem loại thuốc độc trước đây lấy được từ tay người này – một loại thuốc có cả độc dược và giải dược – ra sử dụng ngược lại đối phương.Tên kia có lẽ vốn định dùng thuốc này để khống chế y hoặc Quý Cảnh Chi.
Giờ thì bị y lấy lại mà dùng đúng vào người tạo ra nó.Lão già kia có thể ẩn nấp trong hoàng cung, chắc chắn là người của Quý Hành Trì.
Y bèn dùng thuốc uy hiếp, quả nhiên khiến đối phương ngoan ngoãn hơn rất nhiều, khai ra toàn bộ những gì mình biết mà không sót một chữ.Sau khi biết được mưu đồ của Quý Hành Trì và nắm được công dụng của chỉ ấn, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng, cũng chỉ còn là vấn đề thời gian để kết thúc.
Sau đó, y tìm đến Thẩm Tắc Nhất, bảo người này chuẩn bị tiến cung, đồng thời ngăn cản Quý Hành Trì tiếp xúc với đám đại thần cùng phe.
Chỉ cần đợi Thẩm lão tướng quân trở về, kế hoạch sẽ hoàn tất.Còn việc sau này lời nói dối có bị phát hiện hay không, Thẩm Chiết Chi chưa từng nghĩ quá nhiều.
Y chỉ cảm thấy nói dối thì nhẹ nhàng hơn việc phải giải thích đủ điều.
Đỡ rắc rối.Thẩm Chiết Chi nhẹ vuốt ống tay áo.Đến lúc họ phát hiện ra y nói dối hay không, thì cũng chẳng còn quan trọng nữa."
Chuyện này không thể chậm trễ, sau khi xử lý xong mọi việc, chúng ta phải lập tức lên đường."
Thẩm Ngật nói: "Vừa rồi có tin báo về, người Hồ lần này hành động là nhờ có người cung cấp rất nhiều vật tư.
Nay đã thua trận, kẻ đó đã rút lui, người Hồ không còn đủ vật tư, thậm chí đến cơm ăn cũng thiếu nên đã bắt đầu rút về.
Bọn họ tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể trở lại."
Quý Cảnh Chi hỏi: "Đã biết là ai đã cung cấp vật tư chưa?"
"Chưa rõ."
Thẩm Ngật đáp: "Hiện chỉ biết rằng Hoàng thượng có thể đã bí mật ký khế ước với người Hồ, nhưng gã chắc không phải là người trực tiếp cung cấp vật tư."
Vì lượng quân nhu quá lớn, ngay cả Hoàng thượng nếu muốn điều động cũng không thể qua mặt hết các đại thần.
Không thể nào im lặng mà không ai hay biết."
Vậy thì sáng mai xuất phát luôn?"
Thẩm Chiết Chi nói: "Chậm trễ dễ sinh biến, tốt nhất là quay về sớm."
Quý Cảnh Chi liếc mắt nhìn y."
Vậy thì tốt."
Thẩm Ngật đứng dậy nói: "Vậy ta sẽ chuẩn bị trước, sáng sớm mai xuất phát."
Thế là bàn bạc kết thúc, ba người lần lượt rời khỏi doanh trướng.
Sau khi chia thành hai hướng, Thẩm Chiết Chi và Quý Cảnh Chi đi song song trong doanh trại.Hai người rất ăn ý, không ai nhắc đến chuyện vừa nói trong trướng."
Sau khi mọi việc kết thúc, ta dẫn ngươi đi xem tuyết ở Tô Châu.
Ngươi chắc đã nghe đến rồi, nơi đó có một món ăn vặt rất ngon."
Quý Cảnh Chi nghiêng đầu cười với y: "Tên món ăn ta quên rồi, nhưng chắc chắn là rất ngon."
"Tô Châu gần Thương Châu, phong cảnh Thương Châu cũng đẹp.
Nghe nói ở đó có một vị thần y chuyên chữa bệnh về mắt.
Trước đây Quý Hành Trì từng triệu ông ấy vào cung nhưng ông không chịu, trốn vào rừng núi.
Đợi đến khi chúng ta đến Thương Châu, ta sẽ bắt ông ấy ra ngoài.
Khi đó nhất định có thể chữa khỏi đôi mắt của ngươi."
"Tô Châu với Thương Châu à."
Thẩm Chiết Chi chậm rãi bước, cảm nhận được cơn gió lạnh lùa qua bên má, nói: "Nếu có cơ hội, thật sự muốn đến đó một lần."
Tâm trạng của y dường như rất tốt, khoé môi thấp thoáng nụ cười, nhẹ nhàng và thư thái khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường ngày.Nghe y đáp lại, Quý Cảnh Chi càng hào hứng, nói: "Thương Châu đúng là chốn đẹp thật, nghe nói nơi đó bốn mùa như xuân, vào đông ở kinh đô lạnh lắm, đến lúc đó chúng ta về Thương Châu mua một căn nhà nhỏ kiểu "tam tiến tam xuất", mùa đông thì trốn về đó sống."*Tam tiến tam xuất: chỉ kiểu nhà cổ có ba gian chính và ba lần ra vào qua cổng, rộng rãi và trang nghiêm.
Thẩm Chiết Chi cười nhẹ.
Y không tiếp lời Quý Cảnh Chi, mà chỉ nói: "Về phòng rồi nhớ cho ta xem vết thương."
Quý Cảnh Chi đành gật đầu đồng ý.Về phòng, rửa mặt xong, Quý Cảnh Chi ngồi trên giường vén ống quần lên, Thẩm Chiết Chi ngồi ở mép giường, Quý Cảnh Chi lập tức nắm tay y đặt lên đùi mình để sờ.Thẩm Chiết Chi nói là xem, nhưng thực tế chỉ có thể sờ mà thôi.Vết thương nằm gần đầu gối bên phải, hơi lệch về phía sườn chân.
Không quá sâu nhưng cũng chẳng hề nông.
Là vết trúng tên, mũi tên chắc được làm đặc biệt, vì vết thương không giống với những vết trúng tên bình thường.Lúc này Quý Cảnh Chi cũng không dám cử động linh tinh, Thẩm Chiết Chi không nói gì, hắn cũng chỉ ngồi im.
Đến khi thấy nét mặt Thẩm Chiết Chi thoáng lay động, hắn nghe y khẽ lẩm bẩm: "Sinh thần của nó cũng sắp đến rồi."
Chỉ một câu như thế rồi không nói tiếp gì nữa.
Thẩm Chiết Chi rút tay lại khỏi đùi hắn, ngồi lại thẳng lưng.Quý Cảnh Chi để ý, lập tức hỏi: "Ai sắp sinh thần?"
"Một người ta từng quen."
Thẩm Chiết Chi nói như không: "Lâu rồi chưa gặp, vừa rồi chợt nhớ đến thôi."
Y chớp mắt một cái, rồi nói thêm: "Đừng để tâm, chỉ là người không quan trọng."
Quý Cảnh Chi khẽ đáp, rồi kéo ống quần xuống.Thẩm Chiết Chi ngồi ở mép giường, đang định đứng dậy thì bỗng khựng lại, hỏi: "Hộp ta để lại cho ngươi trước đây còn không?"
"Còn, vẫn ở trong ngăn tủ, sao vậy?"
Chiếc hộp cuối cùng vẫn được mang đến tay Thẩm Chiết Chi.
Y ôm hộp trên đùi, nhẹ nhàng mở khoá.Chiến sự suốt bao ngày, hôm nay lại bị thương, Quý Cảnh Chi vốn đã mệt mỏi rã rời nhưng vẫn không chịu ngủ.
Dù chân bị thương chưa lành, hắn vẫn dựa vào mép giường, lặng lẽ nhìn Thẩm Chiết Chi.Thẩm Chiết Chi có dung mạo khiến người ta nhìn một lần là nhớ cả đời.
Y không phô trương, nội tâm bình lặng khiến người khác an lòng chỉ cần nhìn thấy.Thẩm Chiết Chi lấy hết giấy mực còn lại trong hộp ra rồi gõ nhẹ vào hộp, bất ngờ từ đáy hộp rơi ra thêm một xấp giấy nữa.
Trên giấy có chữ viết tay, Quý Cảnh Chi chưa kịp nhìn rõ thì Thẩm Chiết Chi đã cầm lấy cả xấp giấy, bước về phía góc phòng cạnh bếp lửa.Ánh lửa ấm vàng rọi khắp gian phòng, càng làm khung cảnh thêm rõ nét.Thẩm Chiết Chi khép tay áo lại, nói nhỏ: "Lửa yếu quá, thêm ít gì đó để cháy được lâu hơn."
Rõ ràng chỉ là cái cớ qua loa, Quý Cảnh Chi nhìn từng tờ giấy bị đốt thành tro, tim như thắt lại, cảm giác như thứ gì đó quan trọng đã bị bỏ qua.
Hắn hỏi: "Đó là gì vậy... là những gì ngươi viết cho ta sao?"
Trước đây hắn từng lật hộp nhiều lần mà không thấy xấp giấy này, chắc chắn Thẩm Chiết Chi đã cố tình giấu đi."
Khi mới học viết, ta định viết cho ngươi xem, nhưng lại sợ ngươi cười."
Thẩm Chiết Chi vừa chỉnh tay áo vừa cười: "Chỉ là vài câu thơ linh tinh thôi, không có gì quan trọng."
Thấy động tác của Thẩm Chiết Chi, Quý Cảnh Chi hỏi: "Ngươi định đi sao?"
Thẩm Chiết Chi định gật đầu nhưng rồi dừng lại, ngồi lại xuống mép giường."
Ta không đi.
Ngươi mau ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm."
Quý Cảnh Chi mỉm cười, khoé mắt khẽ nhăn vì vết thương nhỏ.
Hắn nằm xuống, khẽ tựa đầu vào gần người Thẩm Chiết Chi.Thẩm Chiết Chi ngồi bên giường, cảm nhận được từng động tác của hắn, không phản ứng gì.Dù bảo Quý Cảnh Chi ngủ, nhưng hắn cứ luyến tiếc, hai người cứ chuyện trò linh tinh, từ chuyện gần đây, đến những việc về sau rồi cả chuyện xưa cũ.Càng nói, giọng Quý Cảnh Chi càng nhỏ dần, Thẩm Chiết Chi cũng dần ít lời.Cuối cùng, Quý Cảnh Chi cũng nhắm mắt lại."
Quý Cảnh Chi."
Thẩm Chiết Chi khẽ hỏi: "Ngươi nói con người sống là vì điều gì?"
"Chắc là vì một niềm chấp niệm nào đó."
Trước kia chấp niệm của hắn là giang sơn xã tắc, chỉ cần còn sống một ngày, hắn nhất định phải giữ Tề quốc được yên ổn, đất nước không loạn.
Bây giờ thì... lại có thêm người mà hắn không thể buông bỏ.Chỉ hai điều đó, đã là lý do để hắn tồn tại.Những điều còn lại, hắn không thể nói thành lời.Nghe tiếng thở đều đều đang dần ổn định bên cạnh, Thẩm Chiết Chi ngẩng đầu, tựa vào cột giường.Gió đêm vần vũ thổi vỗ vào cửa sổ.
Trong gian phòng yên tĩnh, vang lên một tiếng thở dài rồi là âm thanh của cửa mở nhẹ nhàng."
Ta cũng nghĩ như vậy."
Bóng áo trắng lặng lẽ biến mất trong ánh lửa chập chờn.Sáng sớm hôm sau, khi sương mù vẫn còn dày đặc chưa tan, các binh sĩ đã chỉnh tề y phục, ăn qua loa bữa sáng rồi bắt đầu lên đường theo ánh sáng nhạt đầu ngày.
Quân lương và quân dụng đã được chuẩn bị sẵn sàng.Khi trời vừa hửng sáng, những người dân sơ tán hôm trước cũng bắt đầu lần lượt quay trở về.
Thành trì hôm qua còn vắng lặng đầy tử khí, giờ đã dần dần khôi phục sinh khí.
Các binh lính trấn thủ vẫn như thường lệ thay phiên canh gác tuần tra, mọi thứ dần quay lại quỹ đạo cũ.
Trấn Nam quân – đội quân như kỳ tích hôm qua đột ngột xuất hiện – nay lại lặng lẽ rút lui không một tiếng động.
Chỉ có những thân tín của đại tướng quân mới biết rằng, Thẩm lão tướng quân đã dẫn theo quân Trấn Nam lên đường trở về kinh thành.Tại kinh thành.Trong triều đình, các quan lại lần lượt chầu bái, Quý Hành Trì ngồi uy nghiêm trên điện, đôi mắt cụp xuống nhìn xuống các đại thần phía dưới."
Hôm nay là sinh thần quốc quân nước Sở, các khanh cho rằng nên làm thế nào?"
Quần thần im lặng, chưởng sử bước ra trước, nói: "Thần cho rằng nên cử Tống thừa tướng sang Tống quốc làm sứ giả."
Lời bàn tán nhỏ vang lên khắp điện, nhưng Quý Hành Trì không thể hiện thái độ, chỉ lặng lẽ nhìn họ.Một số quan lại bắt đầu cảm thấy bất an.Cuối cùng, Lễ Bộ thượng thư bước ra, nói: "Trước đây khi tiên hoàng còn tại vị, Tống quốc đã từng cử Thái tử và Đại hoàng tử sang mừng thọ.
Nếu lần này ta chỉ cử Tống thừa tướng, e rằng sẽ không đủ thành ý.
Thần cho rằng nên cử Trấn Nam Vương thì thích hợp hơn."
Quần thần không ai phản bác.Lời ông ta nói thật có lý.
Năm xưa, khi sinh thần của tiên hoàng, Tống quốc từng phái Thái tử – người kế vị tương lai – sang chúc thọ, là biểu hiện cực kỳ trọng thị.
Nếu Tống quốc không xảy ra chuyện vị quốc sư thần bí kia phá lệ đưa một hoàng tử nhỏ bé lên ngai vàng, thì Thái tử vốn đã là vua.
Bây giờ nếu ta chỉ cử thừa tướng đi, thì chẳng phải tự hạ thấp vị thế của mình sao?Lễ Bộ thượng thư khăng khăng giữ lập trường, không nhường bước.Gặp dịp được diện kiến các quốc quân lân bang lớn như vậy, đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.
Nếu để thừa tướng – người thuộc phe Quý Hành Trì – đi, thì chẳng khác nào để phe chống lại Trấn Nam Vương giành lấy quyền chủ động.Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn.Chưởng sử nói: "Nhưng Trấn Nam Vương vẫn chưa trở về.
Nếu không về kịp thì phải làm sao?"
Lễ Bộ thượng thư trừng mắt: "Trấn Nam Vương nhất định sẽ trở về."
Chưởng sử không phản bác được.Trấn Nam Vương cả đời chinh chiến, chưa từng bại trận, như lời Lễ Bộ thượng thư nói thì chắc chắn sẽ quay lại.Khóe môi Quý Hành Trì khẽ nhếch, gã bất ngờ mỉm cười.Gã chậm rãi nói: "Thượng thư nói cũng có lý, vậy thì để Trấn Nam Vương đi."
Không ngờ Quý Hành Trì lại dễ dàng đồng ý như vậy, cả triều thần ngạc nhiên, có người hoài nghi, có người vui mừng.
Nhưng cuối cùng ai nấy đều thu lại biểu cảm, đồng thanh hô lớn: "Bệ hạ anh minh!"
Quý Hành Trì chỉ cười không nói gì thêm.Bởi vì tối qua, ám sử đã báo tin – Quý Cảnh Chi đã chết ở Bắc Cương.Một người đã chết thì làm sao quay về?Hiện giờ chỉ cần tạm thời che giấu cái chết của Thẩm Ngật và Quý Cảnh Chi, đợi qua ngày sinh nhật quốc quân Tống quốc, gã sẽ tổ chức lễ truy điệu.
Thẩm Tắc Nhất – người cuối cùng còn có thể gây rối – cũng đã bị gã giam lỏng trong cung.Cả kinh thành lúc này đều nằm trong tay gã.-Sau buổi thiết triều.Các đại thần mang theo tâm sự riêng rời khỏi điện, Quý Hành Trì hồi cung.Khi về tới thư phòng, một thân ảnh nhỏ gầy bước ra từ góc tối, như thường lệ báo cáo về hành tung của Thẩm Tắc Nhất.Thẩm Tắc Nhất mấy ngày qua rất yên tĩnh, không có hành động gì khác thường, mỗi ngày chỉ mặc y phục trắng rồi ngồi ngẩn ngơ trong phòng."
Bảo người nhắn với hắn ta."
Quý Hành Trì nói: "Vài ngày nữa sẽ chính thức báo tin Thẩm tướng quân tử trận với triều đình.
Khi đó sẽ truy tặng ông ta danh hiệu Bình Bắc tướng quân, coi như một sự công nhận.
Còn hiện tại cứ để hắn ta ở trong cung tưởng niệm người đã khuất."
Tiểu đồng gầy gò cúi đầu nhận lệnh.-Vài ngày sau.Thời gian trôi qua lặng lẽ.
Không thấy tin thắng trận nào được truyền về, từ quan trong triều cho đến dân thường đều ngày càng lo lắng.Ngày sinh thần quốc quân Tống quốc càng lúc càng gần mà vẫn không thấy bóng dáng Quý Cảnh Chi, một số đại thần đã nhiều lần dâng tấu can gián, đề nghị nhanh chóng phái sứ giả đi Tống quốc.
Cuối cùng, Quý Hành Trì cũng đồng ý, sửa lại quyết định, cử Tống thừa tướng đi thay.Ngày phái sứ thần, các đại thần cùng lên tường thành tiễn đoàn xe rời cung, nhìn bóng xe dần xa.Sự việc đến đây xem như đã định, có vị lão thần không kìm được đau lòng, quay lưng rời đi, không nỡ nhìn tiếp.Từ nơi xa, bụi cát lại một lần nữa tung lên.-Trong cung.Quý Hành Trì bước vào sân viện mà đã lâu gã chưa từng đặt chân đến.Thẩm Tắc Nhất hiếm khi chủ động nói muốn gặp gã, gã cũng tò mò muốn xem Thẩm Tắc Nhất rốt cuộc có ý định gì.Thái giám tiến đến mở cửa phòng trong cho gã.Cửa mới đẩy ra một nửa, tay của thái giám đột nhiên dừng lại.Quý Hành Trì nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng trách mắng thì một ánh sáng trắng lạnh lẽo lóe lên bất ngờ.Ngực của thái giám bị một lưỡi dao xuyên qua, ông ta trợn tròn mắt ngã gục xuống đất.Đồng tử Quý Hành Trì co rút, cúi đầu nhìn thì thấy trên lưỡi dao nhuộm máu phản chiếu chính khuôn mặt mình.Thẩm Tắc Nhất đang giữ chặt chuôi dao, lưỡi dao đặt sát cổ Quý Hành Trì, tay gã bị dây buộc từ màn giường quấn lại, trói chặt."...
Làm sao có thể?"
Quý Hành Trì bừng tỉnh, hoảng hốt hét lớn: "Thị vệ!
Ám vệ của trẫm đâu?!"
"Bịch ——"Một bóng người nhỏ gầy bất ngờ xuất hiện phía sau, hạ gục thị vệ.Khóe mắt Quý Hành Trì như muốn rách ra vì phẫn nộ.Tiểu đồng kia lên tiếng: "Hoàng thượng, có người cho ta thuốc độc.
Chính ngài từng đưa thuốc cho ta, nhưng đã hủy phương thuốc giải.
Ngài không có giải dược, nhưng người kia thì có.
Ta... muốn sống tiếp."
Giọng nói khàn khàn, yếu ớt của một lão già khiến người nghe cũng cảm thấy khó chịu."
Ta đã nói mà...
Ta đã nói làm sao hắn ta lại có được dao..."
Quý Hành Trì gần như phát điên: "Quý Cảnh Chi còn sống!
Cả Thẩm Ngật cũng chưa chết..."
Nếu không phải bọn họ còn sống, Thẩm Tắc Nhất sao có thể hành động liều lĩnh như vậy?Gã còn chưa nói hết câu thì đã bị Thẩm Tắc Nhất dùng chuôi dao đập một phát khiến ngất đi.Thẩm Tắc Nhất lạnh lùng lau máu trên mặt thái giám, rồi nhìn sang một tên thái giám khác đang run lẩy bẩy ngồi bệt dưới đất, nói: "Trấn Nam Vương và Thẩm tướng quân đã hồi kinh.
Hoàng thượng có lệnh, mở cổng thành tiếp đón."
Đây rõ ràng là giả mạo thánh chỉ!Tên thái giám kia bò rạp xuống đất, không ngừng cầu xin: "Đại nhân, ta không dám...
Ta thật sự không dám..."
Đáp lại chỉ là ánh mắt đục ngầu vô cảm của tiểu đồng."
Được rồi, ta... ta làm!"
"Hoàng thượng hôm nay bị cảm lạnh, cần nghỉ ngơi một thời gian.
Mọi việc trong kinh giao cho các thượng thư và chưởng sử thương nghị, Hoàng thượng sẽ quyết định sau."
"Vâng vâng vâng!"
Không có bất kỳ buổi triều kiến chính thức nào, Trấn Nam quân âm thầm trở về kinh thành.Kinh thành yên tĩnh mấy ngày nay đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Người dân đổ ra đường hoan hô chào đón, có người đưa thức ăn, có người dâng vải vóc, ai có gì thì mang ra tặng.
Trên các lầu cao hai bên đường, người dân chen nhau nhìn xuống, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.Khác với thường lệ, lần này người cưỡi ngựa đi đầu đoàn quân không phải là Trấn Nam Vương, mà là một người tóc đã bạc phơ.Binh sĩ vừa đi vừa giải thích: "Trấn Nam Vương không sao cả, chỉ là chưa vào thành đã lập tức đi Tống quốc rồi."
Lúc đầu dân chúng còn không biết vị lão tướng kia là ai, nhưng sau khi nghe ba chữ "Đại tướng quân", họ lập tức hiểu ra.Thẩm Ngật nhiều năm trấn giữ biên cương, tuy ít ai thấy mặt ông, nhưng danh tiếng "Đại tướng quân" thì ai cũng biết.Trấn Nam quân tiến vào kinh thành một cách nhanh chóng, không gặp bất kỳ trở ngại nào mà vào thẳng hoàng cung.
Mọi thứ diễn ra quá đỗi bình thường khiến dân chúng không phát hiện có gì bất ổn, thậm chí người trong cung cũng không mảy may nghi ngờ.Chỉ có các đại thần là cảm thấy điều gì đó không đúng.
Khi vị đại thái giám bên cạnh Quý Hành Trì đến truyền tin rằng Hoàng thượng nhiều ngày nay không lâm triều, họ mới tin chắc linh cảm của mình là đúng.Thời cuộc trong kinh thành...
đã đổi thay rồi.-Ngoài thành.Quý Cảnh Chi nắm tay Thẩm Chiết Chi, đưa y bước lên xe ngựa."
Thật sự không vào thành xem một chút sao?"
Thẩm Chiết Chi lắc đầu, giọng khàn khàn, đáp: "Không có gì đáng xem cả."
Bởi nếu quay đầu lại, e rằng y sẽ không thể dứt ra được.Vậy thì thà cứ thế mà đi."
Vậy xuất phát thôi."
Quý Cảnh Chi nhẹ xoay đầu Thẩm Chiết Chi lại phía mình, nói tiếp: "Ngươi cứ ngủ một lát đi, tỉnh lại rồi ta sẽ cho ngươi uống thuốc."
Thẩm Chiết Chi "ừ" một tiếng nhỏ.Quý Cảnh Chi nhẹ nhàng vuốt tóc y, kéo màn xe xuống kín hơn nữa.Có lẽ vì không quen khí hậu nơi Đại Mạc, Thẩm Chiết Chi vừa mới trở về được mấy hôm đã bị cảm lạnh.
Dù sau đó không sốt cũng không ho, nhưng giọng thì vẫn khàn khàn.
Giờ chỉ có thể ít nói, uống thuốc đều đặn mỗi ngày, đợi đến khi đến biên giới Tống quốc thì có lẽ đã khỏi hẳn.Thẩm Chiết Chi khẽ nhắm mắt, vẻ ngoài yên tĩnh hơn thường ngày.-Thẩm Ngật cuối cùng cũng gặp lại Thẩm Tắc Nhất.Thẩm Tắc Nhất đứng ngay trước cổng hoàng cung, y phục đỏ tía chỉnh tề, thần sắc anh tuấn, không hề bị thương tích gì.Thẩm Ngật môi hơi run, rồi bật cười: "Tắc Nhất."
"Cha."
Thẩm Tắc Nhất thở phào nhẹ nhõm, sau đó không ngừng nhìn ra sau lưng Thẩm Ngật, không thấy bóng dáng nào khác thì vội hỏi: "Người kia...
Trấn Nam Vương và Trấn Nam Vương phi đâu?"
"Họ không vào thành.
Đã rời khỏi, hướng về Tống quốc rồi."
Tim Thẩm Tắc Nhất như hẫng một nhịp.Thẩm Ngật hỏi: "Hiện giờ Hoàng thượng thế nào rồi?"
"Con đã cho người trông coi trong tẩm điện của gã, không có gì đáng ngại."
Thẩm Ngật không rõ là thở phào hay thở dài, sau khi thở ra một hơi dài thì lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày: "Tắc Nhất, lần này đều nhờ có con.
Con đã làm sao tìm được điểm yếu của ám vệ bên cạnh Hoàng thượng vậy?"
"Con phát hiện điểm yếu của ám vệ?"
Thẩm Tắc Nhất hơi nhíu mày: "Không phải con, là..."
Sắc mặt anh bỗng thay đổi, vội hỏi: "Là Trấn Nam Vương phi nói với cha sao?"
"Đương nhiên."
Thẩm Ngật thấy biểu cảm lạ lạ của con mình, lập tức hỏi lại: "Có gì sai sao?
Y chắc không nói sai đâu."
"Thì ra là vậy... thì ra là vậy."
Thẩm Tắc Nhất nhìn cha, ánh mắt hơi hoảng loạn: "Cha, người nói xem... khi nào thì con người ta sẽ dễ dàng bị lật tẩy lời nói dối nhất?"
"Khi họ bất chấp tất cả.
Hoặc là..."
"Họ đã quyết không quay đầu nữa."
Thẩm Ngật sắc mặt trầm xuống: "Y không quay lại, vậy Trấn Nam Vương phải làm sao?"
"Không liên quan tới Trấn Nam Vương."
Giọng Thẩm Tắc Nhất trở nên khàn đặc: "Cha, người đó... chính là tứ đệ."
Gió lạnh từ cổng hoàng cung thổi vào khiến mắt ai cũng rát.Chỉ một khắc sau, Thẩm Tắc Nhất lập tức xoay người lên ngựa, ngựa hí vang rồi lao thẳng ra ngoài thành.Đã muộn rồi.-Tống quốc.Trong hoàng cung.Tan triều, Lý Thịnh Phong không như thường lệ trở về thư phòng giải quyết công vụ, mà đi vòng ra Ngự Hoa Viên, ngồi trong đình.
Nhưng cậu ta không ngắm hoa, mà chỉ nhìn chằm chằm vào lớp tuyết mỏng trên cành cây, xuất thần.Ngự Hoa Viên rộng lớn như vậy, ngoài tiếng gió lạnh thổi xào xạc lá cây rơi, không còn âm thanh nào khác, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.Giữa khung cảnh tuyết trắng tĩnh lặng ấy, vang lên một tiếng than nhẹ: "Thật vắng vẻ quá."
Thái giám đứng bên cạnh hắn nói: "Vài ngày nữa là sinh thần của Hoàng thượng rồi, đến lúc đó sẽ náo nhiệt ngay thôi."
Lý Thịnh Phong mỉm cười: "Có lẽ là vậy."
Thật ra cậu ta chưa bao giờ trông chờ vào mấy dịp sinh thần.Tứ phương triều cống, bát phương mừng lễ – thiên hạ hàng trăm triệu người, có ai thật tâm chúc mừng cho cậu ta chứ?Cũng chỉ là một màn lễ nghi chính trị khoác lên cái danh sinh thần mà thôi.Sơn hào hải vị, yến tiệc xa hoa — cũng không bằng năm xưa, một đĩa bánh hoa lê tô đơn giản mà thật lòng.