[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,555
- 0
- 0
12. [Hoàn]🐇 [Xuyên Thư] Vai Ác Quốc Sư Xinh Đẹp Như Hoa
🐇Chương 59: Chân tê
🐇Chương 59: Chân tê
Lý Thịnh Phong thấy nét mặt của tên lính canh có chút kỳ lạ thì hỏi: "Ngươi vừa nhớ ra điều gì sao?"
Tên lính gác thành thành thật đáp: "Nếu nói về người mặc áo choàng trắng viền đỏ thì thuộc hạ quả thật có chút ấn tượng."
Lập tức, mọi người đứng xung quanh đều quay lại nhìn tên lính này.Lý Thịnh Phong đưa tay vô thức vuốt chuôi kiếm, dưới ống tay áo dài, các đường gân nổi bật trên cánh tay.
Cậu ta hỏi: "Người đó trông ra sao?
Có điểm gì đặc biệt không?"
"Điểm đặc biệt?"
Bị hỏi bất ngờ, lính gác lúng túng chưa biết trả lời sao, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói: "Điểm đặc biệt... là người đó rất đẹp, vóc dáng lại gầy."
Cứ như không phải người thường, giống như một vị tiên sống bằng sương sớm và giọt sương trời vậy.Người đó thực sự rất đẹp, chỉ cần nhìn một lần là không thể quên, nhưng muốn miêu tả thì lại không biết bắt đầu từ đâu.Vẻ đẹp là điểm đặc biệt duy nhất?Nghe đến đây, các thị vệ và cung nữ xung quanh đều thay đổi sắc mặt, biểu cảm trở nên phức tạp.Bởi ai cũng biết, gương mặt của Quốc sư từng bị lửa thiêu hủy trong một vụ cháy lớn, phía sau mặt nạ của y là một khuôn mặt vô cùng đáng sợ."
Vậy còn có ai khác không?"
Lý Thịnh Phong hỏi tiếp.Tên lính gác lắc đầu: "Hôm đó có rất ít người rời thành, những người còn lại đều là dân chúng quen mặt, thuộc hạ biết rõ gốc gác, chắc chắn không thể là người mà Hoàng thượng đang tìm."
Vào dịp Tết, rất ít người rời thành.
Chỉ những ai có lý do đặc biệt mới thường xuyên ra vào trong những ngày này.
Những người như thế tên lính đều đã quen mặt, biết rõ họ là ai.Lý Thịnh Phong nhíu mày rồi hỏi tiếp: "Ngươi có biết vẽ không?"
Tên lính cười ngại ngùng.Lý Thịnh Phong ra lệnh cho người đem giấy bút đến, yêu cầu tên lính ngay tại chỗ vẽ lại chân dung người đó.Tên lính xắn tay áo, cầm lấy bút lông chấm mực, khí thế bừng bừng.Đám cung nữ và thái giám không xa cũng tò mò đến xem, nhưng bị thân hình tên lính che mất, chẳng ai thấy được gì.Một lúc sau."
Hoàng thượng, thuộc hạ vẽ xong rồi."
Tên lính ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt bút sang một bên rồi dâng tờ giấy lên cho Lý Thịnh Phong.Lý Thịnh Phong chăm chú nhìn."......"
Toàn bộ những người có mặt đều rơi vào trạng thái im lặng.Trên tờ giấy là hình một người que diêm sống động như thật.So với lời mô tả ban đầu là một mỹ nhân tuyệt sắc, bản vẽ chẳng có điểm nào tương đồng cả.Lý Thịnh Phong che mặt thở dài: "Được rồi, thôi bỏ qua."
Những cung nữ và thị vệ đi theo đều không dám nhìn thẳng.Lúc này, tên lính mới chịu hạ tờ giấy xuống.Lý Thịnh Phong sai người thu dọn bút mực, rồi nói với tên lính: "Vậy ngươi hãy miêu tả lại ngoại hình người đó bằng lời.
Càng chi tiết càng tốt."
"Vâng!"
Tên lính lần đầu được nói chuyện gần gũi với Hoàng thượng nên không tránh khỏi căng thẳng.
Trước đó vì quá lo lắng nên chỉ nói được vài câu đơn giản, hỏi gì đáp nấy, chẳng mấy hữu ích.
Giờ được lệnh nói kỹ, hắn ta cũng không ngại nữa."
Người đó cưỡi ngựa, trông rất cao, mặc đúng bộ y phục Hoàng thượng vừa nói...
À, y nói y bị người nhà đuổi đi nên mới phải rời khỏi thành.
Nhìn bộ dáng tội nghiệp lắm, hình như còn..." còn là người mù.Nhưng chưa nói xong đã bị Lý Thịnh Phong ngắt lời: "Người đó có đeo ngọc bội bên hông không?"
Tên lính lắc đầu: "Y mặc thêm một chiếc áo bên ngoài nên không nhìn thấy bên trong."
Lý Thịnh Phong nhẹ gõ bàn đá bằng ngón tay, trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp: "Y có nói sẽ đi đâu không?"
"Không có ạ."
Lý Thịnh Phong ngừng gõ bàn, sau đó ra hiệu gọi một cung nữ có dáng người nhỏ nhắn trong đám đông lại gần.Đây là thợ thêu của phường thêu trong cung.
Bộ quần áo mà Thẩm Chiết Chi mặc trước đây chính là do nàng ta thêu.Lúc phát hiện có manh mối, Lý Thịnh Phong đã lệnh đưa nàng ta đến để đối chiếu, nếu không tìm được người thật thì có thể dựa vào mẫu thử trước.Thợ thêu cúi đầu hành lễ với Lý Thịnh Phong."
Còn giữ mẫu thử không?"
Trang phục được đặt may trong phường thêu thường sẽ có mẫu thử trước để kiểm tra xem có lỗi gì không.
Bộ mà Thẩm Chiết Chi mặc cũng không ngoại lệ."
Bẩm Hoàng thượng, vẫn còn giữ."
Lý Thịnh Phong bảo thợ thêu đưa mẫu áo cho Lâm vệ giữ.Lâm vệ là người giỏi nhất trong việc tìm người và vật mất tích.Quần áo từ tiệm thêu Hiên Phường đều được thiết kế và hoa văn đặc biệt, độc nhất vô nhị.
Dùng nó để truy tìm người thì không còn gì tốt hơn.Giờ đã có cả người lẫn manh mối, xác suất tìm được người kia sẽ cao hơn rất nhiều.Dù có phải lục tung cả Tống quốc, cậu ta cũng nhất định phải tìm bằng được Thẩm Chiết Chi..Tề quốc – Hoàng cungThái giám chờ mãi không thấy người quay lại, đến khi sự kiên nhẫn gần cạn thì cuối cùng cũng thấy thị vệ được cử đi Thái Y viện trở về.Trên mặt còn chưa kịp nở nụ cười, ông ta đã nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của thị vệ kia và biết ngay là có chuyện rồi.Thái giám run giọng hỏi: "Tìm được người chưa?"
Thị vệ lắc đầu, vẻ mặt cũng đầy bối rối: "Ta đã lục soát khắp Thái Y viện, vẫn không tìm được người.
Có hỏi lính gác cổng, họ đều nói từ đầu đêm đến giờ chưa hề có ai đi qua Thái Y viện cả."
"Đã tìm ở những nơi khác chưa?"
"Đã phái thêm người đi các hướng khác, nhưng vẫn chưa có tin tức."
Người kia cứ như biến mất vào không khí vậy.Thái giám vội vào cung báo cho Quý Hành Trì.Quý Cảnh Chi nhìn thấy thái giám ghé tai Quý Hành Trì thì nét mặt đối phương thoáng thay đổi, có vẻ giận.Nhưng gã lại cúi đầu xuống như không có gì, chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.Cung yến đến phần cuối.
Đám quan viên ban đầu còn mong được ngắm lại người vừa đánh đàn tuyệt kỹ kia, nhưng thấy Quý Hành Trì trên cao không hề có phản ứng gì, đành thôi, cảm thấy có chút tiếc nuối.Họ vừa nhìn thấy Thẩm Chiết Chi là đã biết người ấy chắc chắn sẽ được đưa vào cung làm phi.
Một khi đã vào hậu cung thì bọn họ cũng không còn cơ hội gặp lại nữa.Trăng lên cao, bàn tiệc cũng dần lạnh, mọi người đều bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.Tiết mục ca múa tạm nghỉ.
Quý Hành Trì là người rời đi đầu tiên, sau đó là Quý Cảnh Chi cùng các đại thần của Tống quốc.Đến khi mọi người đã rời hết, các cung nữ mới bước vào dọn dẹp rượu và đồ ăn còn lại trên bàn.Quý Cảnh Chi đi ra đến tận cửa cung nhưng không thấy Thẩm Chiết Chi hay bóng dáng của Phàm Thập Thất, Thập Bát đâu cả.Trong lòng có chút nghi ngờ, hắn tiến lại gần xe ngựa thì thấy xa phu làm ký hiệu tay với mình, chỉ về phía một gốc cây to bên đường."
Tiên sinh cùng Thập Thất, Thập Bát đang chờ dưới gốc cây kia đã lâu rồi."
Quý Cảnh Chi giật mình.Tại sao Thập Thất, Thập Bát lại dẫn Thẩm Chiết Chi đến nơi lạ lùng như thế?Người xung quanh đã rời hết, chỉ còn vài người lẻ tẻ đứng đợi ai đó.
Quý Cảnh Chi bảo xa phu lái xe lại gần gốc cây, còn bản thân thì bước xuống đứng dưới tán cây rậm rạp, ngẩng đầu nhìn lên tán lá tối đen để tìm hình người.Một bóng đen nhỏ lặng lẽ động đậy."
Cảnh Chi?"
Là giọng của Thẩm Chiết Chi, hơi khàn khàn, nghe có vẻ vẫn còn ngái ngủ.
Sau đó y lại như đang lặp lại cái tên đó một lần nữa, nhưng vì giọng quá nhỏ nên không ai nghe rõ.Cảm giác như y vừa mới ngủ dậy vậy.Quý Cảnh Chi mỉm cười, giọng lập tức trở nên dịu dàng: "Là ta.
Cung yến đã xong rồi, ta đến đón ngươi về phủ."
"Ta có thể tự về được, ngươi giờ đã là Hoàng... nên ở lại cung, ngươi còn phải..."
"Chiết Chi?"
Nghe giọng Quý Cảnh Chi gọi, Thẩm Chiết Chi từ cơn mơ mơ màng màng bắt đầu tỉnh táo lại.Người đứng phía dưới đúng là Quý Cảnh Chi.Y không còn ở cung yến của Tống quốc, cũng không phải đang bị Lý Thịnh Phong gọi về phủ Quốc sư.Y suýt chút nữa là không phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ.Trước đó, Thập Thất và Thập Bát đã tìm được y rồi dẫn cả ba người về đây.
Họ đã chờ ở đây cũng khá lâu.
Có lẽ vì hôm nay cảm xúc dâng trào quá lớn, nên y ngủ thiếp đi.Vừa rồi trong đầu bỗng nhiên hiện lên những chuyện từng xảy ra ở Tống quốc, khiến y hoảng hốt và không phân biệt rõ đâu là hiện thực đâu là ký ức.Y xoa trán, cuối cùng cũng tỉnh hẳn.
Cúi đầu cười nhẹ: "Ngươi tới rồi."
Quý Cảnh Chi nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Thẩm Chiết Chi, tuy không thấy mặt nhưng hắn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của đối phương.Chắc chắn là rất đẹp.Hắn nói: "Ngươi xuống đi, ta đỡ được."
Thẩm Chiết Chi đương nhiên từ chối như mọi khi.Chỉ là leo từ trên cây xuống thôi mà, không cần người đỡ cũng làm được.Quý Cảnh Chi không nhúc nhích.Thẩm Chiết Chi tháo mặt nạ ra treo lên sau tai, vải đen phát ra tiếng sột soạt nhẹ khi cọ vào tóc rồi y khẽ nhảy xuống khỏi cây.Ngay sau đó, chân y mềm nhũn, suýt nữa thì ngã nhào vào gốc cây.Quý Cảnh Chi nhanh tay đỡ lấy, ôm eo Thẩm Chiết Chi, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười.Nghe được tiếng cười từ trên cao truyền xuống, cổ trắng ngần của Thẩm Chiết Chi khẽ ửng hồng, y che mặt lại: "Ngồi xổm hơi lâu nên chân bị tê rồi."
Ngay sau đó, lại nghe thấy tiếng Quý Cảnh Chi bật cười.Trầm thấp, vang lên theo nhịp phập phồng từ lồng ngực hắn.Thẩm Chiết Chi khổ sở nhắm mắt, lại vội mang mặt nạ lên.Cười thì cười thôi, có rớt miếng thịt nào đâu.Y còn chưa kịp ổn định tinh thần, thì thân thể lại nhẹ bẫng một lần nữa rồi lại nằm gọn trong vòng tay của Quý Cảnh Chi.Thẩm Chiết Chi: "......?"
Này có phải đang chơi trò tung bóng không?Quý Cảnh Chi định giơ tay gãi mũi, nhưng đang bận ôm người, đành chỉ biết cười và giải thích: "Không nhịn được muốn thử xem."
Vừa rồi, khi chạm vào eo Thẩm Chiết Chi, hắn phát hiện eo y gầy đến mức bất ngờ, không kìm lòng mà muốn ước lượng thử xem người này rốt cuộc nặng bao nhiêu.Rồi hắn thật sự làm thế.Kết luận là, Thẩm Chiết Chi đúng là quá gầy.Quý Cảnh Chi lại khẽ siết tay, đo đo ước lượng bề ngang eo của y, âm thầm nghĩ sau khi về phủ phải học nấu thêm vài món ăn ngon.Ít nhất cũng phải vỗ béo Thẩm Chiết Chi một chút.Y kén ăn, lại chỉ chịu ăn cơm Quý Cảnh Chi nấu.
Mấy món cháo trắng và rau xào mà y ăn lại thấy ngon hơn cả sơn hào hải vị đầu bếp làm, ăn mãi thế này thì không gầy mới là lạ.Thường xuyên ốm yếu, có khi cũng là vì thế.Thẩm Chiết Chi không biết Quý Cảnh Chi đang ngấm ngầm lập kế hoạch cải tạo thể trạng của y, chân vẫn còn tê rần, chỉ lẳng lặng để hắn bế lên xe ngựa."
Chủ thượng......"
Ngay khi Quý Cảnh Chi bế Thẩm Chiết Chi lên xe, trên cây lại vang lên một giọng khẽ khàng, âm u, nghe có phần thê lương kỳ lạ.Là giọng của Phàm Thập Thất.Quý Cảnh Chi không trả lời, chỉ quay đầu nhìn lên chỗ bóng cây."
Chủ thượng, chân ta tê rồi......"
"Đợi thêm lát rồi tự cùng Phàm Thập Bát về phủ, Chiết Chi mệt rồi, ta đưa người về trước để nghỉ ngơi."
Phàm Thập Thất: "......
Vâng."
Phàm Thập Bát bên cạnh bật cười khẽ.