Siêu Nhiên [12 Cung Hoàng Đạo] Hồi Quang

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400803603-256-k537187.jpg

[12 Cung Hoàng Đạo] Hồi Quang
Tác giả: Hoalinh18
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trên bầu trời cổ đại, mười hai chòm sao tỏa sáng, soi xuống nhân gian như những vị thần bảo hộ.

Người ta tin rằng mỗi sinh mệnh khi chào đời đều được gắn với một vì sao, một cung mệnh, một con đường không thể chối bỏ.

Mười hai quốc gia dựng nền từ mười hai chòm sao, mang theo niềm kiêu hãnh của định mệnh.

Họ tranh bá đồ vương, kết minh rồi phản bội, máu chảy rồi lại khô cứng thành tường thành của thế hệ sau.

Tất cả chỉ là những ván cờ nối tiếp nhau dưới cái nhìn lạnh lùng của các vì tinh tú.

Nhưng có một kẻ đứng ngoài vòng tay mười hai chòm sao.

Không cung mệnh, không ngôi sao hộ mệnh, không số phận định sẵn.

Hắn tồn tại như một vết nứt trong bức tường hoàn hảo, một con cờ lạc lõng không được đặt trên bàn cờ.

Và chính sự lạc lõng ấy khiến mười hai nước vừa khinh miệt, vừa khiếp sợ.​
 
[12 Cung Hoàng Đạo] Hồi Quang
CHƯƠNG 1.1: GIỚI THIỆU NHÂN VẬT


1.

Alexei Morozov Chòm sao: Bạch Dương Đất nước: Valmyria Chức vụ: Tướng quân canh giữ biên cương 2.

William Carter Chòm sao: Sư Tử Đất nước: Solaria Chức vụ: Người thừa kế hoàng tộc 3.

Lee - Huyn - Woo Chòm sao: Song Tử Đất nước: Hanryong Chức vụ: Doanh nhân, cố vấn chiến lược 4.

Li Yuan Tian Chòm sao: Ma Kết Đất nước: Xianzhou Chức vụ: Tướng lĩnh cao cấp 5.

Erik Haraldsson Chòm sao: Cự Giải Đất nước: Nordheim Chức vụ: Thầy thuốc 6.

Arthur Drayke Chòm sao: Thiên Yết Đất nước: Noctivar Chức vụ: Nhà nghiên cứu huyền học 7.

Elisa Von Stein Chòm sao: Thiên Bình Đất nước: Edelreich Chức vụ: Quý tộc 8.

Lee Seo-Yeon Chòm sao: Song Tử Đất nước: Hanryong Chức vụ: Ca sĩ, nghệ sĩ sân khấu 9.

Aditi Rao Chòm sao: Xử Nữ Đất nước: Bhavisha Chức vụ: Học giả, thủ thư nghiên cứu cổ thư 10.

Claire Duval Chòm sao: Kim Ngưu Đất nước: Galloria Chức vụ: Nữ quý tộc, chủ điền 11.

Zahra Nefertari Chòm sao: Bảo Bình Đất nước: Ankhet Chức vụ: Nhà ngoại giao, học giả huyền học 12.

Lyra Everhart Chòm sao: Nhân Mã Đất nước: Solaria Chức vụ: Quý tộc 13.

Selene Marinos Chòm sao: Song Ngư Đất nước: Thalassia Chức vụ: Ca sĩ, nhạc công 14.

Nguyễn Minh Dương Chòm sao: ???

Đất nước: ???Chức vụ: Người vô danh, lữ hành
 
[12 Cung Hoàng Đạo] Hồi Quang
CHƯƠNG I: KẺ VÔ DANH VÀ VÒNG TRÒN HOÀNG ĐẠO


Trong ký ức xa xưa, khi vòng tròn Hoàng đạo còn nguyên vẹn, mười hai chòm sao từng là sợi dây ràng buộc cả thế giới.

Nhưng lòng tham và dục vọng của con người đã khiến sự cân bằng ấy tan vỡ.

Thế giới bỗng nứt vỡ khi vòng tròn bảo hộ không còn, ma vật xuất hiện tràn lan, gây ra hỗn loạn, tranh giành đất đai và tài nguyên.

Những vùng đất rực rỡ một thời giờ chìm trong máu và tro tàn, và con người phải sống trong cảnh nghi kỵ, cảnh giác lẫn nhau.Khi các cường quốc nhận ra rằng sự hỗn loạn không thể kéo dài, họ buộc phải ngồi lại, tạo nên những khối nguyên tố: Đất, Khí, Lửa, Nước.

Trên danh nghĩa, đó là một liên minh để tái lập trật tự.

Nhưng ai cũng biết, đằng sau những cái bắt tay và nụ cười là vô số toan tính riêng, những mưu đồ tinh vi nhằm bảo vệ lợi ích quốc gia.

Để duy trì trật tự, nghi thức cổ xưa Vòng Tròn Hoàng Đạo được khôi phục.

Mỗi khối nguyên tố tiến cử những người họ cho là "xứng đáng", bất kể xuất thân vương tộc hay thường dân.

Các nguyên lão tinh thông thuật xem sao, đã lọc ra đội ngũ phù hợp dựa trên ngày sinh, giờ sinh, để mỗi người gần như tương hợp hoàn hảo với chòm sao bảo hộ của quốc gia.

Ngày đã định, quảng trường trung tâm của Vực Sao – vùng đất trung lập duy nhất còn tồn tại – trở nên rực rỡ.

Hàng vạn người từ khắp các quốc gia đổ về, cờ hiệu phấp phới trong gió, sắc màu chồng chéo tạo nên một bức tranh vừa rực rỡ vừa ngột ngạt.

Trên cao, Vòng Tròn Hoàng đạo từ từ hiện ra, các hành tinh xếp thẳng hàng, ánh sáng huyền ảo lan tỏa xuống quảng trường, khiến không khí trở nên trầm lắng và đầy thần bí.

Tất cả đại diện đứng yên tại chỗ, trái tim và linh hồn họ hòa nhịp với giờ định sẵn.

Khi thời khắc đến, cột sáng từ dưới chân mỗi người bùng lên tự nhiên, chiếu rực rỡ.

Ánh sáng minh chứng cho sự tương hợp hoàn hảo giữa người và chòm sao, khiến đám đông nín thở.

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm toàn quảng trường.

Từ từ, cột sáng đầu tiên bùng lên dưới chân Alexei Morozov – Bạch Dương, đỏ rực mạnh mẽ, lan tỏa khắp không gian.

Ngay sau đó, William Carter – Sư Tử được bao quanh bởi cột sáng vàng rực, uy nghiêm như mặt trời.

Elisa Von Stein – Thiên Bình tỏa ra cột sáng xanh dịu.

Sau đó các cột sáng lần lượt suất hiện , những cái tên được chọn lần lượt hiện ra :Lee Hyun-Woo và Lee Seo-Yeon – Song Tử, Li Yuan Tian – Ma Kết, Aditi Rao – Xử Nữ, Claire Duval – Kim Ngưu, Zahra Nefertari – Bảo Bình, Erik Haraldsson – Cự Giải, Arthur Drayke – Thiên Yết, và Lyra Everhart – Nhân Mã, mỗi người đều được bao bọc bởi nguồn sáng chiếu rực rỡ, như vẽ ra một vòng tròn hoàn hảo của quyền lực và định mệnh.Nhưng rồi, một điều kỳ lạ xảy ra.

Dưới chân Nguyễn Minh Dương – kẻ vô danh nhỏ bé từ vùng trực thuộc của Solaria – một cột sáng mờ xuất hiện, yếu ớt nhưng đồng thời rung động cùng lúc theo Nhân Mã và Bọ Cạp.

Cột sáng ấy lấp lánh, nhưng không chói rực như những người khác, như thể một linh hồn lạc lõng vừa được chòm sao chạm vào.

Quảng trường lập tức im lặng.

Đám đông kinh ngạc, bàn tán xì xào.

Các nguyên lão vốn đã khôn ngoan, giờ mặt tái mét, bước tới gần nhau, thì thầm căng thẳng.

Một số người nâng lông chim, run run lật sách sao, kiểm tra vị trí, ngày sinh, giờ sinh của cậu thanh niên.

Không ai hiểu nổi: một người vô danh, không xuất thân gì rõ ràng, sao lại phát sáng cùng lúc hai cung khác nhau ?

"Chuyện này... không thể..." một nguyên lão già run rẩy thốt lên.

"Ánh sáng này... chưa từng xuất hiện trong hàng ngàn năm qua!"

Lyra Everhart đứng sững, ánh mắt tím bạc nhấp nháy theo cột sáng.

Cô thì thầm, chỉ đủ mình nghe thấy:

"Cậu...

Cậu ta ...sao lại như vậy?"

Bên cạnh, Arthur Drayke khoác bộ giáp đen bóng, đôi mắt tím thẫm ánh lên vẻ tò mò lạnh lẽo.

"Hừ... một kẻ vô danh nhưng lại cộng hưởng cùng hai nguồn năng lượng... biến số thú vị," hắn nghĩ thầm, không rút kiếm, nhưng ánh nhìn như một lưỡi dao.Những người khác xôn xao, giọng thì thầm dồn dập:

"Cột sáng của hắn... không bình thường đâu."

"Không phải đại diện chính thức mà dám chạm vào năng lượng này..."

Rồi cột sáng dưới chân Dương tắt dần.

Quảng trường rộ lên tiếng bàn tán, xì xào , mọi người đầy nghi hoặc ánh mắt đổ dồn về phía Minh Dương.

Nhưng nghi thức không thể trì hoãn.

Bởi vào chính khoảnh khắc đó, mười hai hành tinh trên bầu trời đang chụm thẳng một đường — hiện tượng hiếm gặp chỉ xảy ra vài nghìn năm một lần.

Nếu bỏ lỡ, sẽ chẳng còn cơ hội nào để phong ấn vết nứt thêm nhiều thế hệ nữa.Vậy nên, bất chấp những xôn xao quanh cột sáng kỳ lạ dưới chân kẻ vô danh, mười hai người vẫn tiến vào vòng tròn Hoàng Đạo.

Ánh sáng từ các chòm sao giáng xuống, kết thành những sợi chỉ bạc khâu vá lại khe nứt.

Mặt đất rung lên, ánh sáng loé sáng, rồi... những vết nứt đỏ rực dần khép lại.Đám đông vỡ òa trong tiếng hò reo.

Ai cũng tin rằng hiểm hoạ đã chấm dứt.

Nhưng các vị tối cao trên bậc đá thì lặng im.

Họ là những người duy nhất nhận ra: phong ấn đã liền, nhưng không hoàn toàn.

Ở sâu trong khe nứt, một dòng năng lượng đen vẫn cuộn xoáy, chực chờ thoát ra.Ngay trong đêm, khi ngoài kia dân chúng còn tưng bừng ăn mừng, một cuộc họp khẩn được mở trong cung điện.

Những tấm rèm dày che kín khung cửa, ngọn nến cháy nhỏ như muốn nuốt lấy bóng tối.

Giọng của một vị trưởng lão già nua vang lên khàn khàn:"Không thể để lộ.

Nếu dân chúng biết phong ấn chưa hoàn thiện, niềm tin sẽ sụp đổ."

Một người khác trầm giọng:

"Vậy thì tạm thời cứ để họ nghĩ rằng thế giới đã an toàn.

Chúng ta sẽ tận dụng thời gian này, chia các đội đi khắp bốn phương, vừa diệt sạch tàn dư, vừa tìm lời giải cho vết nứt chưa thể khép kín."

Quyết định được thông qua.

Thông tin về phong ấn khiếm khuyết bị che giấu.

Chỉ một số ít trong hàng ngũ tối cao biết được sự thật này.Và thế là, trong khi ngoài đại sảnh vang vọng tiếng đàn, tiếng hát, tiếng cười nói chúc tụng, thì sau bức tường dày, những âm mưu và nỗi lo lắng đã bắt đầu đan xen như tấm lưới vô hình phủ lên tất cả.
 
[12 Cung Hoàng Đạo] Hồi Quang
CHƯƠNG II: DẠ YẾN


Trong cung điện, buổi tiệc khai mạc rực rỡ ánh nến.

Bàn dài phủ khăn trắng, bày la liệt thịt thú rừng nướng, cá hồi hun khói, phô mai mềm, rượu đỏ sóng sánh.

Tiếng chạm ly, tiếng cười xen lẫn những câu thì thầm tính toán, tất cả hòa vào nhau tạo nên một khung cảnh vừa xa hoa vừa ngột ngạt.Ở một góc bàn, Lexei Morozov ầm ầm cười lớn, khoe chiến thắng biên giới, đôi mắt đỏ ngầu men rượu nhưng vẫn sáng rực lửa kiêu hãnh.

"Ha!

Đám biên binh phương Bắc nghe tên ta đã vứt gươm bỏ chạy.

Một lũ chuột nhắt cũng dám đòi tranh giành lãnh thổ!"

William Carter thì khác.

Hắn đặt ly rượu xuống bàn, ngón tay gõ nhịp chậm rãi như nhấn nhá từng lời:

"Chiến thắng cần được tôn trọng, tướng quân.

Nhưng kỷ luật mới là điều giữ cho biên cương không vỡ."

Một vài người gật gù, không hẳn đồng tình với William, nhưng nể uy danh của hắn.

Elisa Von Stein nâng ly, giọng mềm như nhung:

"Các ngài đều có lý.

Một bên là máu lửa nơi tiền tuyến, một bên là nền nếp cần thiết để giữ cơ đồ.

Nếu thiếu một trong hai, đất nước sao vững bền?"

Ánh mắt bà khẽ lướt qua Lexei rồi nghiêng sang William, tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng sắc bén như lưỡi dao.Ở gần đó, Claire Duval cắt miếng thịt chậm rãi, trong đầu thầm chép lại từng chi tiết nhỏ – William quá nghiêm, Lexei quá bộc trực, Elisa quá tinh vi.

Kim Ji-Hoon gõ nhịp trên bàn, giọng đều đều phân tích số liệu, cảnh báo việc thiếu thông tin về đối thủ.

Ngồi đối diện, Lee Seo-Yeon vừa cười vừa lén ghi chép, thỉnh thoảng nhướng mày về phía Dương như một trò trêu ghẹo riêng.Trên sân khấu nhỏ, một ca sĩ trẻ bước ra.

Tấm váy lụa xanh biển khẽ gợn theo nhịp di chuyển, như sóng vỗ bờ cát.

Nàng chạm tay vào đàn hải cầm, giọng ca cất lên trong trẻo, dịu dàng đến mức những tiếng cười ồn ã cũng lắng xuống.Selene Marinos.

Cái tên đã quen thuộc trong các lễ hội ngoại giao.

Giọng hát của nàng trong chẻo vang vọng và đầy dụ hoặc như những nàng tiên cá của biển cả, một sự thanh thoát khiến nhiều người mơ hồ như thấy sóng vỗ, hải âu bay và những khung trời xa xăm.Một vài quý tộc thì thầm, nửa đùa nửa thật:

"Nếu có nàng trong dinh thự, cả trăm buổi tiệc cũng chẳng sợ tẻ nhạt."

"Cẩn thận đấy, giọng hát này quyến rũ hơn cả rượu."

Lee Seo-Yeon khẽ huýt sáo nhỏ, thầm ghen tị: Giọng mình vang khắp kinh thành mà so với Selene vẫn như trò con nít.

Rồi cô nháy mắt với Dương, cố tình thì thầm:

"Này, anh nhìn chằm chằm quá đấy.

Người đẹp trên sân khấu sẽ nghĩ anh si mê mất thôi."

Dương khẽ cười, không đáp.

Ánh mắt anh không hẳn vì say mê mà như đang lắng nghe một giai điệu xa lạ, một âm vang thoáng qua rồi tan biến.

Nhưng không ai chú ý đến điều đó, bởi cả khán phòng lúc này đều say trong tiếng hát.Lyra Everhart ngồi im lặng, nâng ly cụng khẽ với Elisa Von Stein, ánh mắt dõi theo Selene.

Nụ cười duyên dáng, ánh nhìn bình thản, chẳng gợi lên chút nghi ngờ nào.

Với người khác, nàng chỉ là một quý tộc nhỏ trong bữa tiệc xa hoa này.Arthur Drayke thì liếc nhanh qua tất cả, hắn nhấp một ngụm rượu, suy nghĩ lạnh lẽo:

"Một lũ giả tạo."

Ở phía xa, Zahra Nefertari khoác áo choàng xanh nhạt bước qua hành lang, khẽ mỉm cười:

"Đúng là hội trường của thế kỷ.

Ở đây, ngay cả tiếng hát cũng che đi những âm mưu."

Li Yuan Tian ngồi yên, uống rượu như chẳng quan tâm, nhưng ánh mắt kín đáo ghi nhớ từng phản ứng.

Với hắn, ổn định mới là quan trọng.

Nếu ai đó gây rối, người đó nhất định phải bị kiểm soát.Aditi Rao lặng lẽ ngồi một góc, không hòa vào câu chuyện nào.

Nàng quan sát kỹ, trong đầu phân tích từng thái độ, từng cái chau mày hay nụ cười.

Với nàng, đây không chỉ là một buổi tiệc thông thường , mà là cuộc chiến tranh câm lăng không mùi thuốc súng.Trong khi ấy, ở góc khuất, Minh Dương vẫn lặng lẽ.

Mọi người trò chuyện, bàn bạc, tính toán, nhưng trong lòng anh, hai hình ảnh đan chéo: cột sáng kỳ lạ ngoài quảng trường... và cảm xúc hỗn tạp, lạc lõng lúc này...Anh đứng dậy, khẽ rời khỏi đại sảnh ồn ã.

Hành lang cung điện dài hun hút, ánh đèn dầu rung rinh như dẫn lối.

Dương cứ đi, vô thức, cho đến khi bước chân dừng lại trước một cánh cửa gỗ lim nặng nề.

Không lí do, anh đẩy cửa vào.Bên trong là một căn phòng yên tĩnh, đầy mùi giấy cổ và bụi thời gian.

Những giá sách cao chạm trần, bìa da xếp san sát, chữ mờ gần như chẳng còn ai đọc nổi.

Một kho lưu trữ... không dành cho kẻ tầm thường."

Lạc đường rồi sao?" – một giọng nữ vang lên, mềm như gió nhưng lại khiến sống lưng anh thoáng lạnh.Lyra Everhart ngồi bên bàn dài, ngọn nến chiếu ánh sáng tím nhạt hắt lên gương mặt nàng.

Không phải dáng vẻ tiểu thư kiêu kỳ nơi yến tiệc, mà như một kẻ canh giữ bóng tối của tri thức.Dương hơi lúng túng: "Tôi... chỉ đi nhầm thôi."

Lyra mỉm cười, đôi mắt bạc lóe lên:

"Có bao giờ ngươi thắc mắc... vì sao ánh sáng lại chọn ngươi, ở hai chòm sao cùng một lúc?"

Dương sững lại, tim đập nhanh.

Anh định trả lời nhưng lời nghẹn nơi cổ họng.

Cái tên, cái quá khứ, hay thứ gì đó mơ hồ trong câu nói kia như mũi kim chích vào trí óc vốn trống rỗng của anh.Lyra đứng dậy, bước ngang qua, tà váy khẽ quéttrên nền đá.

Không đợi anh trả lời, nàng mở cửa, biến mất vàodãy hành lang tối.

Chỉ còn lại Dương đứng lặng, giữa mùi sách cũ vàngọn nến đang cháy dở.

Trong tâm trí, một câu hỏi bắt đầu hình: Ta...rốt cuộc là ai?
 
[12 Cung Hoàng Đạo] Hồi Quang
CHƯƠNG III: NHỮNG LÀN RANH ĐẦU TIÊN


[Chú thích: từ chương này mình sẽ thay tên mọi người bằng tên chòm sao bảo hộ, riêng Nguyễn Minh dương giữ nguyên vì cậu ấy không thuộc chòm sao nào.

Song tử là cặp anh em sinh đôi nên mình sẽ gọi là Song tử lớn (anh trai) và song tử nhỏ ( em gái) nha] ]

Gió rít qua khe núi, mang theo hơi nóng âm ỉ và khói đỏ bốc lên từ những khe nứt sâu trong lòng đất.

Mười hai con người, sau cuộc chia nhóm đầy tranh cãi hôm qua, bắt đầu bước vào Khe Lửa Đỏ - một địa ngục đỏ rực giữa dãy núi lửa cổ.

Ánh sáng rực từ các khe nứt nhấp nhô trên đá phủ rêu, phản chiếu thành những mảng sáng đỏ quái dị, như những linh hồn đang thức giấc trong sương khói.

Minh Dương lặng lẽ bước đi, đôi giày cọ vào sỏi đá nóng phát ra tiếng lạo xạo, mỗi bước nặng trĩu một gánh nặng vô hình — trách nhiệm, ký ức chưa gột bỏ, và nỗi lo lắng không tên.

Trong tâm trí anh vẫn vang vọng cuộc chia nhóm hôm qua.

Đại sảnh tĩnh lặng, chỉ còn ánh lửa từ những ngọn đuốc nhảy múa trên tường như những mảnh vỡ chập chờn.

Mỗi người mang theo ý định riêng, nhưng chẳng ai thừa nhận.

Giọng Sư Tử, khàn trầm và sắc lạnh như thép, phá tan sự im lặng:

"Không cần nhớ danh xưng, không cần bận tâm chức vị.

Từ nay, cứ gọi nhau bằng tên chòm sao bảo hộ.

Đằng nào cũng chưa chắc các người sẽ trở về toàn thây."

Câu nói như đóng băng không khí.

Một vài người chau mày, vài kẻ bật cười khẩy, nhưng không ai phản bác.

Ai cũng hiểu đây không phải bi quan vô nghĩa, mà là dự cảm có cơ sở.

Minh Dương lặng lẽ quan sát từng ánh mắt, từng cái liếc khẽ — ai đi với ai, ai tránh ai — tất cả ẩn giấu trong những cử chỉ tinh tế.

Bạch Dương ngồi thẳng lưng, ánh mắt rực lửa, như thách thức cả thế giới.

Xử Nữ im lặng, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, đôi mắt dõi Minh Dương như đang cân nhắc điều gì chưa thể nói ra.

Thiên Yết tựa lưng, đôi mắt sâu như vực thẳm, nửa thờ ơ, nửa dò xét mọi người.

Cuộc bàn bạc tan thành những mảnh ghép rời rạc, ẩn sau là toan tính cá nhân.

Song Tử nhỏ liến thoắng, cười nói, nhưng ánh mắt lảng tránh Thiên Bình.

Cự Giải tìm cách đứng gần Nhân Mã, viện cớ cần một người mạnh mẽ để "bảo vệ tinh thần đồng đội", nhưng rõ ràng chỉ là cớ để nương tựa.

Chia nhóm — tưởng đơn giản, nhưng chứa cả tầng lớp âm mưu và tham vọng.

Minh Dương im lặng, một câu hỏi dấy lên trong đầu: liệu ai trong số họ thực sự đi tìm chân lý, hay tất cả chỉ đang bước trên bàn cờ chính trị được sắp đặt từ trước?

Bất chợt, cánh cửa bật mở, phá tan sự tĩnh lặng.

Kaeltharion — vị Tối Thượng Giả — xuất hiện.

Hình bóng ông khiến các vương triều và pháp sư quyền lực đều phải cúi đầu.

Ngay cả khi vắng mặt, danh tiếng ông lan khắp vùng đất như cơn bão đen vô hình, khiến quân thù run rẩy.

Sức mạnh huyền thuật vượt ngoài trí tưởng tượng, trí tuệ chiến lược lạnh lùng đến tàn nhẫn; mọi thách thức đều bị nghiền nát dưới uy quyền vừa thần thánh vừa đáng sợ.

Ông khẽ hắng giọng:

"Dù địa vị, tài năng hay sức mạnh của mỗi người khác nhau, nhưng tất cả chúng ta đều phải dốc toàn lực vì sự bình yên của nhân loại.

Vết nứt kia vẫn còn đó, chưa thể khép lại nếu tàn dư quỷ dữ chưa bị tận diệt.

Bởi vậy, từ ngày mai, các ngươi sẽ chia thành nhiều hướng, lập thành đội quân chinh phục khắp các miền.

Vừa quét sạch lũ quái còn sót lại, vừa truy tìm những manh mối ẩn giấu trong bóng tối.

Khi nhiệm vụ hoàn tất, mười bốn ngươi sẽ cùng đứng vào vòng tròn Hoàng Đạo, hàn gắn vết nứt, để loài quái vật vĩnh viễn không còn cơ hội thoát ra tàn phá thế giới.

Các ngươi là những kẻ được chòm sao chọn lựa - hãy mang ánh sáng, vinh quang và hòa bình trở về cho nhân loại."

Nhóm thứ nhất – Khe Lửa Đỏ:

Bạch Dương, Nguyễn Minh Dương, Song Ngư, Bảo Bình

Tiếng xì xào vang khắp sảnh.

Một kẻ bốc đồng, một kẻ chưa rõ năng lực, và một cô gái mong manh - sự kết hợp đầy rủi ro.

Minh Dương bước đi, thỉnh thoảng liếc Bạch Dương, cảm nhận quyết đoán và nóng nảy tỏa ra từ anh.

Song Ngư im lặng, bàn tay khẽ vuốt dải khăn trên cổ tay, ánh mắt nhạy cảm với mọi thay đổi xung quanh.

Bảo Bình khẽ mỉm cười.

Sự phối hợp giữa sức mạnh, trí tuệ và khả năng hồi phục chưa được kiểm chứng.

Liệu họ có sống sót qua Khe Lửa Đỏ, nơi thử thách thể lực và tinh thần lên đến cực hạn?

Nhóm thứ hai – Thung Lũng Bóng Đêm:

Sư Tử, Thiên Bình, Xử Nữ

Sư Tử cười vang, âm thanh dội khắp sảnh: "Bè lũ quái vật bóng đêm sẽ biết tay ta!"

Thiên Bình nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị; Xử Nữ im lặng, ánh nhìn sắc bén khiến không ai dám tiến gần.

Thung Lũng Bóng Đêm phủ sương mù, quái vật ẩn khắp nơi, thử thách chiến đấu, thương lượng và tính toán.

Chiến lược và phối hợp tinh tế sẽ quyết định số phận họ.

Nhóm thứ ba – Bắc Lãnh Nguyên:

Song Tử lớn, Song Tử nhỏ, Ma Kết, Nhân Mã

Bão tuyết quanh năm, thử thách thể lực khắc nghiệt.Nếu họ không học cách tin tưởng lẫn nhau nhanh chóng, khó mà sống sót qua nơi này.

Nhóm thứ tư – Rừng Xanh U Linh:

Cự Giải, Kim Ngưu, Thiên Yết

Rừng rậm rạp, tiếng lá xào xạc như thì thầm những bí mật cổ xưa.

Sức mạnh, trí tuệ và khả năng hồi phục là lợi thế, nhưng họ phải cảnh giác với những âm mưu ẩn giấu trong bóng tối.

Gió khe núi thổi mạnh hơn, kéo Minh Dương trở về thực tại.

Anh ngẩng lên, nhìn con đường mờ sương phía trước.

Trong ánh sáng nhạt, bóng dáng đồng đội thấp thoáng.

Giờ đây mỗi người một hướng đi, một âm mưu, một nỗi sợ, một hy vọng.

Anh hiểu rằng hành trình này, bắt đầu từ chia nhóm hôm qua, không chỉ là chuyến đi vào những vùng đất bị cấm, mà còn là chuyến đi sâu vào lòng người.
 
[12 Cung Hoàng Đạo] Hồi Quang
CHƯƠNG IV: KHE LỬA ĐỎ


Khe Lửa Đỏ hiện ra trước mắt họ như một vết thương khổng lồ của đại địa.

Những vách đá dựng đứng hai bên, đỏ au như máu, tỏa ra hơi nóng rát bỏng khiến cả không khí cũng run rẩy méo mó.

Làn khói mờ mịt bốc lên từ những kẽ nứt, kèm theo tiếng gầm gừ của dung nham sôi sục ở đâu đó tận sâu trong lòng đất.Minh Dương nuốt khan một ngụm nước bọt, đôi mắt không dám rời khỏi khoảng tối sâu hút phía trước.

Chỉ mới đứng ở cửa khe mà mồ hôi trên lưng đã chảy thành từng dòng.

Cậu cảm thấy nơi này không dành cho con người, mà như một cánh cổng mở ra địa ngục.

Bạch Dương, ngược lại, vẫn giữ vẻ mặt hiên ngang.

Anh kéo mạnh thanh đại đao khỏi vỏ, ánh thép phản chiếu ánh đỏ của khe lửa khiến nó sáng rực như một ngọn đuốc.

– Không thể quay đầu nữa.

Đi thôi.Song Ngư run rẩy gật đầu, hai tay nắm chặt cây trượng, đầu ngón tay trắng bệch.

Cô nhìn về phía Minh Dương, khẽ mỉm cười động viên, dù trong ánh mắt vẫn thấp thoáng nỗi lo sợ.

Và Bảo Bình – cô bước thong dong như kẻ lạc vào sứ sở thân tiên thế giới, vẻ mặt đầy tò mò đầy sự phấn khích.

Mái tóc vương ánh lam phản chiếu từ quầng sáng điện mờ mờ quanh người.

Nụ cười của cô khiến người khác rùng mình – Nóng thật.

Nhưng may thay, nơi nào có lửa, nơi ấy sẽ cần... một cơn bão.Họ bước vào.Đường đi trong khe gập ghềnh, mỗi bước chân dẫm xuống đều nghe tiếng lửa nổ lách tách dưới những khe đá.

Hơi nóng khiến cả bốn như đang bị nung chín từ trong ra ngoài.

Mới đi chưa được bao lâu, những bóng đen đầu tiên đã xuất hiện.Một bầy quái nhỏ, lưng gù, da đỏ rực như bị thiêu cháy, đôi mắt vàng rực như than hồng.

Chúng gầm lên, lao đến với tốc độ khủng khiếp.– Lùi về phía sau! – Bạch Dương hét lớn, rồi lao thẳng vào, đại đao vung lên xé gió.Thân ảnh to lớn của anh cuồn cuộn trong khói bụi, mỗi nhát chém tung tóe lửa đỏ, tiếng gầm của quái vật hòa cùng tiếng kim loại va chạm khiến không gian rung chuyển.

Chỉ trong vài hơi thở, những con quái nhỏ đã gục ngã, thân thể cháy xém ngã xuống thành từng đống tro tàn.Song Ngư vừa né tránh, vừa dùng ma thuật nước để ngăn những luồng lửa phóng tới.

Nước gặp lửa bốc lên khói trắng, mùi khét lẹt xộc vào mũi.

Cô cố giữ giọng bình tĩnh:

– Cứ bám theo Bạch Dương!

Đừng đứng lại, Minh Dương!Nhưng đôi chân cậu như bị đóng chặt xuống đất.Bảo Bình thì hoàn toàn khác. cô giơ tay, từng tia điện xanh lam bật ra, lướt theo dòng hơi nước mà Song Ngư tạo thành.

Khi luồng lửa phóng tới, hơi nước biến thành bức màn điện từ, những con quái chạm vào lập tức co giật, ngã xuống cháy khét, cô bật cười khẽ:

– Thấy chưa, Ngư?

Nước của em và điện của ta...

đúng là cặp đôi hoàn hảo.Song Ngư thoáng sững người, rồi khẽ gật, trong mắt dấy lên tia sáng hy vọng.Đi sâu thêm một đoạn, hơi nóng càng gay gắt.

Rồi, từ trong bóng tối của vách núi, một tiếng gầm rung trời dội đến.Mặt đất nứt toác.

Một thân hình khổng lồ trồi lên.Con quái lần này khác hẳn.

To gấp mấy lần, cơ bắp cuồn cuộn, lớp vảy đỏ rực như sắt nung.

Đôi mắt vàng lừ đừ nhìn xuống họ, trong miệng phun ra từng luồng khói đen đặc.

Trên lưng nó, từng vệt dung nham rực sáng như mạch máu sống động.Minh Dương chết lặng.

Chỉ mới nhìn thấy thôi, toàn thân cậu đã run rẩy.

Con quái nhỏ còn đã kinh khủng đến vậy, thì thứ khổng lồ này... làm sao con người có thể đối mặt được?– Lùi lại! – Song Ngư hét, nhưng chưa kịp thì con quái đã lao tới.Bạch Dương không chần chừ, gầm lên, nhảy vọt lên không trung, đại đao giáng xuống với toàn bộ sức mạnh.

Âm thanh va chạm vang lên như sấm sét.

Tia lửa đỏ rực bắn ra, hất tung đá vụn tứ phía.

Nhưng con quái gần như không hề hấn gì.

Nó hất mạnh một cú, Bạch Dương văng xa, lăn trên đất đá đỏ nóng bỏng, vai áo rách toạc.Song Ngư lập tức đưa trượng ra, niệm chú.

Nước trào ra thành dòng, bao quanh cơ thể con quái, nhưng lửa nóng dữ dội lập tức bốc hơi, biến thành hơi nước dày đặc.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán cô.– Để ta khuấy động nó! – Bảo Bình hét lên, hai tay vung rộng.

Dòng hơi nước bốc lên chưa kịp tan đã lóe sáng điện lam.

Một tia sét rạch ngang không trung, giáng xuống thân quái vật.

Nó gầm lên, toàn thân run rẩy, lớp vảy đỏ rực bắn ra từng tàn lửa.Bạch Dương gượng dậy, gầm lên, lại lao tới.

Lần này anh xoay vòng đại đao, chém liên tục, từng nhát nặng nề, máu nóng của quái vật phun ra đỏ như dung nham.

Nhưng mỗi cú đánh lại khiến anh kiệt quệ hơn.Song Ngư vẫn cố gắng, nhưng phép thuật của cô ngày càng yếu.

Ánh sáng từ trượng chập chờn, hơi thở dồn dập, hai chân run lẩy bẩy.

Bảo Bình cũng bắt đầu thở nặng, làn da rịn mồ hôi, nhưng ánh mắt cô lại sáng rực, gần như...

điên dại.– Ngư!

Hãy cho ta nhiều hơn nữa!

Dẫn dòng điện này sâu vào mạch máu nó! – cô hét, giọng như tiếng sấm.Song Ngư nghiến răng, dồn nốt sức lực còn lại, thủy lưu phun ra như một con rồng bạc, quấn lấy quái vật.

Bảo Bình giơ cao tay, sấm sét xanh lam nổ tung.

Điện chạy theo từng giọt nước, xuyên khắp thân thể đỏ rực ấy.Một tiếng nổ long trời.

Cả khe núi chấn động, khói lửa cuồn cuộn.

Con quái khổng lồ giãy giụa, rống lên đau đớn... nhưng không gục ngã.

Những mảng vảy nứt toác, song rồi lớp dung nham nóng đỏ lại tràn ra, khiến nó càng thêm điên cuồng.Bạch Dương gầm lớn, chém liên hồi, nhưng lưỡi đao đã nặng như chì.

Song Ngư gục xuống, kiệt quệ, môi tím tái.

Bảo Bình vẫn cố lao vào, nhưng cơ thể cô cũng run lẩy bẩy.– Không ổn rồi! – Bạch Dương nghiến răng, kéo cả hai lùi lại – Nếu cứ cố chấp, chúng ta sẽ chết cả bọn!

Rút lui!Trong cơn hỗn loạn, họ lao vào một khe nứt hẹp trong vách núi.

Hơi nóng và tiếng gầm dội sát sau lưng.

Con quái lồng lộn, nhưng thân hình quá to, chưa thể chui vào được.

Cả bốn người ẩn mình trong khe nứt, hơi thở nặng nề, mồ hôi hòa với máu chảy xuống nền đá.

Quái vật gầm vang ngoài kia, mỗi cú đập khiến cả vách núi rung bần bật.

Minh Dương cắn chặt môi, mắt không rời thân hình đỏ rực kia.
 
[12 Cung Hoàng Đạo] Hồi Quang
CHƯƠNG 4.1: KHE LỬA ĐỎ


Trong khe nứt hẹp, hơi thở của cả nhóm dồn dập, thần kinh như sợi chỉ căng đến cực hạn, chỉ cần thêm một lực nhỏ cũng sẽ đứt tung.

Không khí đặc quánh mùi khói độc, lẫn với tro bụi nóng bỏng rơi lả tả từ trần đá.

Mỗi hạt tro như một mũi kim lửa rơi xuống da thịt, bỏng rát và dai dẳng, khiến làn da đã rớm máu của họ càng thêm đau buốt.

Ngoài kia, con quái vật khổng lồ gầm vang một tiếng dài, tựa như sấm sét xé tan cả bầu trời.

Tiếng gầm vang vọng trong lòng núi, nện xuống tim gan từng người, làm vách đá xung quanh nứt toác ra như sắp sập đổ đến nơi.

Từng bước chân của nó dội xuống đất, nặng nề đến mức mặt đất chấn động, bụi đất mù mịt, khe đá chao đảo như muốn nuốt chửng tất cả."

Khốn kiếp... nó đang hồi phục!" – Bạch Dương nghiến chặt răng, trên lớp giáp rực lửa bùng lên ngọn hỏa liệt, nhưng hơi thở anh đã rối loạn, máu tươi chảy ướt đẫm vai, nhỏ xuống thành từng giọt đỏ thẫm trên nền đất cháy bỏng.

Đôi mắt anh rực sáng kiêu hãnh nhưng đồng thời cũng lóe lên sự tuyệt vọng, bởi kẻ thù trước mặt không giống bất kỳ thứ gì họ từng đối diện.Minh Dương khụy gối xuống, đầu óc quay cuồng trong hỗn loạn.

Tro bụi, mùi máu, tiếng gầm, tất cả hòa trộn thành cơn ác mộng không lối thoát.

Trong khoảnh khắc mờ mịt ấy, một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu.

Anh nhớ lại những dòng chữ cũ kỹ trong cuốn Biên niên khoáng thạch: "Khe Lửa Đỏ chứa nhiều khoáng phản quang, ánh bạc, khi nung chảy có thể phản chiếu ánh sáng mạnh bất thường..."

Đôi mắt Dương bừng lên hy vọng.

Anh bật dậy, lao xuống nền đất, dùng cả tay trần cào bới đất đá nóng bỏng, mặc cho từng mảnh sắc bén cứa nát lòng bàn tay, máu rịn ra đỏ thẫm.– Ngươi tìm cái quái gì vậy?! – Bạch Dương gầm lên, đao lửa trong tay anh nghiến ken két vào hàm răng khổng lồ của quái thú, lửa tóe ra như pháo hoa tuyệt vọng.– Minh Dương! – Song Ngư ho sặc sụa, đôi vai run rẩy, máu tràn ra khóe môi.

Nàng gục sát vách đá, đôi mắt mờ đi trong khói độc.– Không phải lúc đào bới đâu! – Bảo Bình nghiến răng, tia điện trên tay nàng lóe sáng rồi vụt tắt yếu ớt, tiếng nổ lách tách chẳng khác gì tim người hấp hối.Nhưng Dương không đáp, bàn tay anh tiếp tục cào đến khi móng bật máu.

Rồi, giữa tro bụi đỏ rực, một ánh sáng bạc lóe lên.

Một mảnh khoáng thạch phản quang run rẩy nằm trong lòng bàn tay nát máu.

Anh siết chặt nó, trái tim đập loạn như muốn xé lồng ngực.– Đây rồi... nếu chúng ta... tạo được gương... – Giọng anh khàn đặc nhưng rắn rỏi."

Gương?!" – Cả ba người còn lại sững sờ, ánh mắt dán chặt vào bàn tay đầy máu kia.Dương gằn từng chữ, như khắc sâu vào tuyệt vọng:

– Con quái này... có lẽ sợ ánh sáng của chính nó.

Chỉ cần phản chiếu lại... nó sẽ mất kiểm soát!Bảo Bình giật mình, đôi mắt sáng lên như tia chớp cuối cùng xé rách màn đêm:

– Đúng!

Nếu nung khoáng này bằng điện, kết hợp lửa và nước làm xúc chất, ta có thể tạo ra một bề mặt phản chiếu!

Một tấm gương thô!

Có vẻ hơi rủi ro.– Điên rồi... – Song Ngư thì thào, giọng nàng run rẩy, nước mắt dâng đầy khóe mắt. – Chúng ta đã kiệt sức, lấy đâu ra sức mà rèn gương nữa chứ...Nhưng không có thời gian để bàn cãi.

Con quái vật ngoài kia gầm vang, lớp vảy đỏ như dung nham của nó dần liền lại, từng vết thương khép kín như thể có một cơn ác mộng tự hồi sinh.

Nó lao tới, móng vuốt khổng lồ quét ngang, nghiền nát cả vách đá.

Bạch Dương bị hất văng, ngực anh rạn nứt, máu phun xối xả.

Song Ngư hoảng loạn, ngã quỵ, gần như bất tỉnh.

Cả khe nứt chao đảo, đá vỡ mù mịt, tất cả như chỉ còn chờ một nhịp cuối cùng để đổ sập, nghiền nát họ thành tro bụi.Trong khoảnh khắc ấy, Minh Dương cắn chặt răng, hét lên như dồn hết sinh mệnh:

– Không còn đường lui!

Ở khoảng rộng này chúng ta sẽ chết sạch!

Phải dụ nó vào khe hẹp kia, sát tảng đá!

Tôi sẽ làm mồi nhử!

Các người vừa giữ chân nó, vừa giúp tôi rèn gương.

Hoặc đặt cược vào tôi... hoặc không ai sống sót!Không gian đặc quánh như đông cứng lại trong một nhịp thở.Rồi, Bảo Bình bất chợt phá lên cười.

Nụ cười đầy điên cuồng và kiêu hãnh.

Ánh điện trên tay nàng lóe sáng một lần nữa, yếu ớt nhưng rực rỡ như ngọn đuốc cuối cùng:

– Điên rồ!

Ta theo!Bạch Dương gầm lên, máu loang đỏ rực cả bộ giáp, lửa hừng hực như muốn đốt cháy chính anh:

– Nếu là cược... ta cược cùng ngươi!Song Ngư run rẩy, cắn môi bật máu, đôi mắt nhòa đi trong nước mắt nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:

– Được... một lần thôi...Minh Dương gào vang, nhảy bật ra khỏi khe hẹp, vung mảnh khoáng bạc trước mặt quái thú, giọng vang vọng giữa cơn bão lửa:

– Này, đồ quái thai!

Đến đây!Con quái vật ngẩng đầu, mắt đỏ rực lóe lên tia hung tợn.

Nó gầm một tiếng như trời nổ, núi lở, rồi lao sầm vào khe đá, tốc độ như cơn lũ máu.

Dương lùi dần, dẫn nó đến sát tảng đá canh cuối đường hẹp.– GIỮ CHÂN NÓ!!! – Anh hét, giọng xé toạc cơn hỗn loạn.Bạch Dương, với chút sức tàn, nhảy lên, đao lửa ghì chặt xuống hàm răng khổng lồ, cả thân thể run bần bật, máu phun tung tóe, như chỉ chực bị nghiền nát.

Song Ngư triệu hồi cột sóng nước cuối cùng, che canh làn khói độc mù mịt, đôi mắt nàng dại đi, thân thể run rẩy như chiếc lá sắp lìa cành.

Bảo Bình cắm tay xuống đất, toàn thân giật lùi, tia điện cuối cùng bật ra, đánh thẳng vào mảnh khoáng bạc trong tay Dương.Hơi nước sôi trào, lửa rực cháy, điện xé toạc không gian.

Khe đá biến thành lò rèn điên loạn của thiên nhiên.

Bàn tay Minh Dương rớm máu, từng ngón run rẩy ép chặt những mảnh khoáng bạc tan chảy, nén lại thành một bề mặt sáng lóa.

Con quái gầm lên, ép đầu vào khe, đôi mắt đỏ như địa ngục khóa chặt anh.– Thêm chút nữa! – Dương gào lên, giọng vỡ vụn, lẫn vào tiếng gầm. – Chúng ta phải nhanh lên!Cuối cùng, ánh bạc rực lên, lóe sáng như mảnh trăng rỉ máu trong đêm tận thế.

Dương giơ tấm gương thô ráp lên, hét rách cổ:

– Đây là cửa sinh duy nhất!

Tin vào tôi!Ánh sáng bùng nổ – đỏ của lửa, xanh của điện, bạc của khoáng – hợp thành luồng sáng hỗn loạn, quét thẳng vào đôi mắt quái vật.

Nó rống lên kinh hoàng, máu trong mắt nổ tung, cơ thể khổng lồ quằn quại, đập sập cả vách đá xung quanh.– GIỜ!!! – Minh Dương gầm.Bảo Bình phóng tia điện cuối cùng.

Song Ngư, kiệt quệ đến kiệt cùng, vẫn cố dồn ra một đợt sóng yếu ớt nhưng kiên cường.

Bạch Dương gom hết sinh lực còn sót lại, đao lửa chém xuống ngực con quái vật, tiếng nổ vang vọng cả khe núi.Trong cơn sáng hỗn loạn, thân thể con quái nổ tung, máu và tro bụi cuộn trào, che khuất cả bầu trời khe núi.

Mọi âm thanh vỡ òa trong một khắc rồi tan biến.Khi khói tan dần, tấm gương bạc trên tay Minh Dương vỡ vụn, rơi thành muôn mảnh sáng lấp lánh, như sao băng rơi rải rác trong bóng tối.

Anh quỵ xuống, bàn tay nát máu run rẩy, toàn thân kiệt sức.

Nhưng trong đôi mắt anh, không còn sự hoảng loạn, chỉ còn lại một ngọn lửa kiên định.Bạch Dương khàn giọng, nặng nề từng chữ:

– Ngươi...

đã thật sự chiến đấu rồi.Song Ngư mỉm cười trong nước mắt, nụ cười yếu ớt nhưng đẹp đẽ:

– Và chúng ta...

đã thắng... nhờ cậu.Bảo Bình bật cười sảng khoái, dồn chút sức lực cuối cùng đập mạnh vào vai anh:

– Nhát gan à?

Không!

Từ giờ, ngươi là một phần của chúng ta.

Không ba... mà là bốn!Trong ánh bạc rơi vụn, lần đầu tiên Minh Dương cảm thấy đôi chân mình không còn bị xiềng xích.

Anh đã chiến đấu, đã đặt cược, và quan trọng hơn – anh đã sống sót.
 
[12 Cung Hoàng Đạo] Hồi Quang
CHƯƠNG V: THUNG LŨNG BÓNG ĐÊM


Thung Lũng Bóng Đêm đón chào họ bằng màn sương dày đặc, ba người bước đi trong không khí đặc quánh mùi tử khí.

Tiếng gió rít qua khe núi như tiếng thét ai oán của những linh hồn bị vùi trong trận chiến trăm năm trước, vọng mãi vào xương tủy.

Mỗi bước chân đều như dẫm lên tấm màn vô hình, khiến nhịp tim họ nặng trĩu, hít thở cũng khó khăn.Sư Tử vẫn hiên ngang dẫn đầu, ánh sáng hoàng kim quanh thân như vầng thái dương cố xé tan lớp bóng tối.

Anh ngẩng cao đầu, nụ cười kiêu ngạo vẽ trên môi:

– Hừ, nơi này chẳng qua là một cái hố mục rữa.

Bóng tối ... không thể dập tắt mặt trời!Xử Nữ lườm anh, ánh mắt lạnh như băng.

Bàn tay cô liên tục khắc chú ấn xuống đất, mỗi đường nét dày công tính toán, dò xét từng bước đi.

– Đừng vội nổ như vậy.

Thung lũng này không giống những nơi trước.

Mỗi hơi thở đều có bẫy, mỗi bước đi đều là hố sâu.Thiên Bình bước giữa, mắt ngước nhìn quanh, cảm nhận rõ sự đè nén khủng khiếp bủa vây.

Vầng sáng bạc trên tay cô lập tức dựng thành một màn chắn, che phủ cả ba khi sương độc đột ngột dày đặc hơn.

Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng căng thẳng:

– Hai người... bớt cãi nhau được không?Nhưng lời cô còn chưa dứt, mặt đất bất ngờ rung lên.

Từ trong màn sương, bóng đen trồi ra – những con quái thú toàn thân bao phủ bởi hắc ám, lông dày như tro tàn, mắt đỏ rực như máu tươi.

Tiếng gầm của chúng như xé rách không gian, đánh thẳng vào đầu óc.Sư Tử lập tức vung kiếm.

Ánh sáng hoàng kim bùng lên, rực rỡ đến chói mắt.

Một nửa bầy quái tan biến trong chớp mắt.

Anh cười ngạo nghễ, liếc nhìn đồng đội:

– Thấy chưa?

Không cần mấy trò đo đất vẽ vời của cô đâu, Xử Nữ!Xử Nữ nghiến răng, trượng giáng mạnh xuống nền đá.

Từ dưới đất, hàng trăm mũi gai nhọn bật lên, đâm xuyên bầy quái còn lại.

– Ngươi tưởng mình bất tử sao?

Liều lĩnh như thế thì sớm muộn cũng chết vì kiệt sức.– Ta sinh ra để dẫn đầu, không phải để nấp sau bức tường đất của cô! – Sư Tử gầm vang, kiếm chỉ thẳng về phía trước.Không khí căng như dây đàn.

Thiên Bình vội bước xen vào, hai tay giơ lên, một vòng sáng bạc và một roi bóng tối quất ngã lũ quái đang lao tới.

– Đủ rồi!

Không có ánh sáng của anh, không có phòng thủ của chị, thì cả ba sẽ bị nuốt sống!Nhưng lời cô chưa kịp dứt, màn sương đột ngột xoáy mạnh.

Gió gào thét, đất dưới chân rung chuyển, rồi – tách! – cả ba bị hút vào ba ngả tối đen như vực thẳm........Sư Tử choàng tỉnh trong một không gian u tối.

Ánh sáng vàng quanh thân anh biến mất như chưa từng tồn tại, thanh kiếm trên tay nặng như đá, sắc bén ngày nào giờ chỉ còn lờ mờ ánh thép lạnh.

Trước mặt anh, không phải quái thú, mà là vô số bóng hình người.

Chúng tiến lại gần, từng bước chậm rãi, rồi đồng loạt ngẩng đầu.

Tất cả đều mang gương mặt của anh, nhưng đôi mắt rỗng tuếch, nụ cười nhạt nhẽo như muốn xuyên thủng ngực anh.

Những bản ngã méo mó thì thầm, giọng nói dồn dập như hàng ngàn lưỡi dao:"Ngươi nói ngươi không sợ gì sao?

Thế còn chính ngươi?

Thứ ngươi chôn vùi trong ánh sáng giả tạo ấy?"

Anh gầm lên, vung kiếm chém thẳng vào ảo ảnh.

Nhưng mỗi nhát chém chỉ khiến chúng nhân đôi, bủa vây xung quanh, chồng chất thành biển người vô tận.

Tiếng cười khàn đục vang vọng, phản chiếu chính sự kiêu hãnh anh luôn che giấu nỗi trống rỗng trong lòng.

Ánh sáng trong mắt anh run rẩy, như thể chính bản thân cũng nghi ngờ ngọn lửa mình mang theo.Ở một góc khác của thung lũng, Xử Nữ bị dồn ép bởi bóng tối nặng nề như tường thành sập xuống.

Mặt đất rền vang, rồi từ bóng đen, từng lớp từng lớp quái thú tràn ra, hình hài không rõ ràng, chỉ là những cái bóng có móng vuốt và đôi mắt hung tợn.

Một hàng, mười hàng, trăm hàng... chúng sinh sôi không ngừng, tràn ngập mọi lối đi.

Xử Nữ dựng lên bức tường đất, rồi tường thứ hai, tường thứ ba.

Cô triệu hồi lốc bụi, dựng thành trận đồ.

Nhưng mỗi khi lớp phòng thủ được tạo ra, bóng tối lại nghiền nát không thương tiếc.Bàn tay cô run lên, trượng nặng dần, hơi thở gấp gáp.

Trong đầu, một câu hỏi đáng sợ vang mãi: "Bức tường của ta không đủ vững chắc?"

Bầy bóng đêm cứ tiến mãi, dồn cô về phía vực sâu, nơi không còn chỗ để lùi.Còn Thiên Bình, cô lạc vào một khoảng tối tĩnh mịch đến lạnh người.

Trước mắt là hai con đường trải dài song song, mỗi con dẫn đến một cánh cửa đen kịt.

Từ cánh cửa bên trái vọng ra tiếng gầm của Sư Tử, vang dội, khản đặc, như đang vật lộn trong đau đớn.

Từ cánh cửa bên phải là tiếng Xử Nữ kêu thét, tuyệt vọng như sắp bị nhấn chìm.

Bất chợt, một giọng nói vô cảm vang vọng trong đầu cô, rành rọt từng chữ:"Chỉ một người có thể sống.

Ngươi chọn ai?"

Thiên Bình khựng lại, bàn tay run run giơ lên.

Vầng sáng bạc và màn đen tối đồng thời tụ lại quanh cô, như chỉ chờ một quyết định để bùng nổ.

Nhưng đôi mắt cô đẫm lệ, không thể nào hạ quyết định.

Mỗi tiếng kêu từ hai cánh cửa lại như xé toạc trái tim, dìm cô trong nỗi giằng xé khôn cùng."

Không...

đừng bắt ta chọn..." – tiếng thì thầm bật ra, lạc lõng giữa hư vô.Thung Lũng Bóng Đêm khép chặt màn sương đặc quánh, như một hàm ngục nuốt lấy ba linh hồn.

Mỗi người, một ảo ảnh.

Mỗi ảo ảnh, một nỗi sợ.

Không còn ánh sáng dẫn đường, không còn đồng đội kề bên.

Chỉ còn tiếng tim đập dồn dập, tiếng gào thét và tiếng khóc hòa vào bóng tối, tạo thành khúc nhạc tang thương bất tận.
 
[12 Cung Hoàng Đạo] Hồi Quang
CHƯƠNG 5.1: SƯ TỬ


Anh mở mắt, u tối bao trùm lấy đôi đồng tử, rồi từ từ ánh sáng dát vàng chói lòa tràn vào.

Đại sảnh nguy nga hiện ra, từng phiến đá sáng rực, từng cột trụ khắc rồng phượng ngạo nghễ, trần vòm lấp lánh ngọc châu.

Tất cả quá quen thuộc.

Quá giống tuổi thơ anh.Trên ngai vàng ngồi một Sư Tử khác: uy phong, không chút vết nứt, ánh mắt rực rỡ như mặt trời.

Dưới chân ngai, một đứa trẻ quỳ rạp, run rẩy khẽ thốt:— "Ta không muốn làm vua... ta không muốn giết người."

Sư Tử khựng lại.

Đứa trẻ ấy là anh, bản ngã bị chôn vùi.

Nhưng rồi, từ giữa đại sảnh, một bóng người bước ra.

Mái tóc đen xõa trên vai, nụ cười ấm áp.

Ánh mắt ấy không hề xa lạ.

Đó là người anh trai máu mủ ruột thịt— người từng nắm tay anh chạy khắp vườn thượng uyển, từng giấu đồ ngọt trong tay áo, từng cùng anh ngủ gục trên lòng vú nuôi, bú chung một bầu sữa khi còn bé.

Người duy nhất trong cung điện lạnh lẽo khiến anh không cảm thấy cô độc.Trong trí nhớ, anh trai luôn gọi anh là "em trai của ta" với giọng dịu dàng.

Hai người từng thề với nhau rằng, dù ngai vàng thuộc về ai, cả hai sẽ vẫn cùng nhau đi đến tận cùng.

Nhưng lời thề đó đã vỡ nát trong Trò Chơi Vương Quyền năm ấy.

Anh nhớ rõ như in: quảng trường phủ vải đỏ, giữa sân dựng lên một bàn cờ khổng lồ, mà mỗi ô đều thấm máu người.

Không phải những quân cờ gỗ đá vô tri, mà chính là con cháu hoàng tộc bị đẩy ra làm quân cờ sống.Trước tiên là những đứa trẻ của các nhánh phụ – con của những thứ phi bé nhỏ, những mệnh phụ không được sủng ái, hoặc hậu duệ từ những chi tộc xa.

Họ không đủ chính danh để tranh ngai vàng, nhưng lại đủ cao quý để bị lôi ra phô diễn cho "truyền thống chọn lọc hoàng gia".

Đứa nào chết cũng được ca tụng là hi sinh cho đại nghĩa, đứa nào sống cũng chẳng thoát khỏi cảnh bị cầm giữ như một con tốt thí.

Sau chúng là những hoàng tử, công tử lớn tuổi hơn, những kẻ chưa đủ uy thế để tranh đoạt thực sự, nhưng dư thừa để tồn tại.

Họ trở thành quân mã, quân xe, quân tượng – cờ bày cho đẹp bàn, nhưng kết cục vẫn chỉ là máu nhuộm nền.

Và cao nhất, ở vị trí đối diện trên bàn cờ, là hai anh em họ.

Không còn ai che chắn, không còn quyền lựa chọn.

Cả triều đình, cả dân chúng, cả hoàng thất đều chờ xem: giữa hai đứa con chính mạch, ai là kẻ xứng đáng kế thừa?Người chiến thắng sẽ sống.

Người thua sẽ phải chết.

Bởi ngai vàng chỉ có một.

Anh đã run rẩy.

Anh không muốn ra lệnh.

Nhưng tiếng quát của quần thần ép anh phải bước đi, từng nước cờ.

Anh trai anh cũng vậy, ánh mắt cứng rắn nhưng sâu thẳm đầy buồn đau.

Cả hai đều biết, đây không phải trò chơi.

Đây là bản án tử hình khoác áo lễ nghi.Đến nước cờ cuối cùng, họ đối diện nhau.

Anh trai dựng thẳng lưỡi kiếm, ánh thép lạnh như trăng rọi, nụ cười khẽ nở ra – không còn dịu dàng, mà độc địa, như thể từng ký ức ngọt ngào chỉ là ảo ảnh.Tiếng trống dồn dập, như trái tim khổng lồ của ngai vàng thúc giục.

Quần thần gào thét.

Vệ quân dõi theo, ánh mắt lạnh lùng.

Không còn lối thoát.Sư Tử siết chặt chuôi kiếm, mồ hôi hòa lẫn máu chảy xuống ngón tay.

Trước mặt anh là người từng dìu anh cưỡi ngựa, từng chia ổ bánh vụng trộm, từng che đòn roi cho anh.

Nhưng hôm nay, trong đôi mắt ấy, anh chỉ thấy ngọn lửa tham sinh cháy bùng – dữ dội, tàn nhẫn, không chừa chỗ cho tình thân.— "Em trai..." – giọng anh trai khàn khàn, nặng như tiếng búa nện. – "Ngươi có nhớ không?

Suốt thời thơ ấu, ngươi sai lầm, ta đứng ra nhận.

Ngươi yếu đuối, ta gánh vác thay.

Từ ngày ngươi chào đời, ta đã làm tròn bổn phận một người anh, che chở, bao bọc ngươi.

Vậy thì hôm nay... ngươi chết thay ta, há chẳng phải công bằng sao?"

Tim Sư Tử chấn động.

Một thoáng, trong đôi mắt anh nhòe đi hình ảnh cậu bé từng ngẩng đầu nhìn anh trai, tin rằng bờ vai ấy sẽ mãi là chỗ dựa.

Nhưng giây phút này, tất cả tan vỡ.

Ký ức tuổi thơ – cái bến đỗ ấm áp duy nhất anh bám víu – bị chính anh trai xé toạc thành vũ khí đâm ngược vào tim.— "Chúng ta có thể từ bỏ... ta không cần ngai vàng, ta chỉ muốn—"— "Ngươi ngây thơ quá." – anh trai cắt ngang, ánh mắt lóe sáng như lưỡi gươm. – "Nếu ta ngã, kẻ khác sẽ giẫm lên xác ta mà ngồi lên ngai vàng.

Vậy nên hãy đi chết đi."

Hắn không nói thêm một lời.

Một bước, rồi hai bước — và ngay lập tức, anh trai lao tới, lưỡi gươm xé gió, giáng thẳng xuống đầu Sư Tử.Keng!

Tiếng kim loại va chạm chát chúa vang lên, rung động tới tận óc.

Chưa kịp thở, Sư Tử đã phải nghiêng người, chặn nhát chém thứ hai, rồi thứ ba.

Mỗi đòn đều nặng tựa sấm sét, dồn ép anh lùi dần, gót chân nghiến lên nền đá.

Anh trai không cho anh lấy một nhịp nghỉ.

Lưỡi kiếm vung loang loáng, như cơn mưa thép trút xuống.

Mỗi cú vung, mỗi nhát chém đều đầy sát ý — không còn là thử thách, không còn là tình thân, mà là quyết tâm hạ sát.Sư Tử choáng váng, ngực đau nhói, hơi thở loạn nhịp.

Trong anh, một nửa muốn hét lên, muốn quẳng gươm, muốn ôm lấy người anh từng thương kính.

Nhưng lưỡi kiếm kia không cho phép — nó buộc anh phải cắn răng, buộc anh phải sống.

Nếu anh chết, tất cả sẽ bị chôn vùi dưới gót kẻ khác.Mồ hôi hòa máu chảy ròng xuống bàn tay, nhưng đôi mắt Sư Tử đỏ ngầu, siết chặt kiếm, gầm khẽ:

— "Nếu chỉ một người được sống... kẻ đó sẽ là ta!"

Anh nghiến răng, phản công.

Lưỡi kiếm vung lên, ánh thép xé toạc không gian, đỡ nhát chém của anh trai.

Tia lửa tóe sáng, tiếng gươm dội ầm ầm khắp đại điện.

Và trong khoảnh khắc ấy, Sư Tử biết: phải giết!Thanh kiếm nặng như chì, nhưng cũng nóng bỏng như ngọn lửa đang thiêu cháy tay anh.

Toàn thân run rẩy, nhưng ham muốn sống cuộn lên, bóp nghẹt lý trí.

Sư Tử gầm lên, vung kiếm, xuyên thẳng vào ngực anh trai.Một dòng máu nóng phụt ra, ướt đẫm tay anh, rơi xuống nền đá thành từng vệt đỏ thẫm.

Anh trai khụy xuống, mắt mở to, kinh ngạc, phẫn hận trong khoảnh khắc cuối cùng.

Đôi môi bật ra hơi thở đứt đoạn:— "Ngươi...

Ngươi..."

Âm thanh tan vào không trung, hòa với tiếng trống khải hoàn dồn dập.

Đám quần thần gào vang, ca tụng tên anh.

Trên cao, ngai vàng sáng rực rỡ như ánh mặt trời.Nhưng Sư Tử chỉ thấy một màu đỏ phủ ngập thế giới.

Cả cơ thể anh run bần bật, đôi mắt nhòe lệ, không phân rõ là mồ hôi hay máu.Kể từ giây phút đó, anh không bao giờ dám đối diện sự thật.

Anh tự ru ngủ bản thân rằng anh trai đã mỉm cười, rằng anh trai đã buông bỏ.

Nhưng tận sâu trong trí nhớ, anh luôn thấy ánh mắt ấy – ánh mắt của một người không hề cam tâm, không hề muốn chết.Anh sống, vì đã giết đi một sinh mạng cũng khao khát sống như mình.

Và từ giây phút đó, tồn tại của anh đồng nghĩa với cái chết của kẻ khác.Trong đại sảnh ảo ảnh, hình bóng anh trai lại hiện về.

Không còn nụ cười hiền hậu, chỉ còn ánh mắt rực lửa, vết máu đen sẫm loang trên ngực.

Sư Tử cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn, thanh kiếm trong tay nặng như nghìn tảng đá.

Không còn đường lẩn trốn.Sự thật phơi bày trước mắt: anh tồn tại vì đã giết người thân yêu nhất.

Và chính vì thế, anh mãi mãi không bao giờ thoát khỏi bàn tay nhuốm máu ấy.Tiếng trống khải hoàn vang rền.

Nhưng trong lòng Sư Tử, chỉ có một khoảng trống lạnh ngắt.

Từ ngày hôm đó, anh không bao giờ dám nghĩ về sự thật ấy.

Anh nói với bản thân rằng đó chỉ là trò chơi, rằng người anh kia chưa từng tồn tại, rằng ký ức ấy là ảo giác.

Anh khoác lên mình lớp vỏ kiêu ngạo, ngọn lửa hào quang, để che đi cái bóng đen ghê rợn kia.Giờ đây, trong đại sảnh ảo ảnh, người anh trai lại đứng trước mặt anh.

Không còn máu, không còn vết thương, mà là gương mặt dịu dàng như xưa.— "Em trai... rốt cuộc ngươi vẫn không thoát khỏi cái ngày ấy."

Sư Tử lùi lại, thanh kiếm trong tay nặng như ngàn tảng đá.

Hơi thở nghẹn lại, mắt long lên đầy hoảng loạn.— "Không... ngươi không thật.

Ngươi đã chết.

Ta không giết ngươi... ta không giết!"

Người anh trai khẽ nghiêng đầu, nụ cười lẫn trong bi thương.— "Nếu ngươi không giết ta... thì giờ này em đã không còn ở đây.

Ngai vàng đâu phải chỗ cho hai kẻ cùng ngồi.

Một người phải ngã xuống.

Và kẻ ra tay chính là em."

Tiếng cười của những bản ngã quanh đó vang dội, dồn dập như sấm rền:— "Ngươi không sợ quái vật, không sợ bóng đêm, nhưng ngươi sợ đối diện với sự thật.

Rằng ngai vàng này dựng trên máu của người thân yêu nhất!"

Đại sảnh lung lay.

Bức tường vàng son nứt vỡ, để lộ những vết máu loang lổ.

Trên ngai vàng, phiên bản kiêu hãnh của Sư Tử bật cười, ánh mắt sáng rực như thiêu đốt:— "Ngươi là vua sao?

Không.

Ngươi chỉ là đứa trẻ run rẩy đã giết chính anh mình."

Sư Tử quỳ sụp xuống, hai tay siết chặt kiếm đến bật máu.

Trái tim thắt lại, từng mảnh ký ức anh chôn vùi suốt bao năm nay phun trào dữ dội.

Những đêm không ngủ.

Những lần tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh.

Những lúc nhìn vào gương và không dám nhận ra đôi mắt mình.Giờ đây, không còn đường lui.

Anh buộc phải đối diện với sự thật mà mình sợ hãi nhất: rằng quyền thừa kế, ngai vàng, ánh sáng vàng son kia... tất cả đều được mua bằng cái chết của chính người anh trai yêu thương.Và sự thật ấy, như ngọn roi lửa, quất thẳng vào linh hồn anh.
 
Back
Top Bottom