Anh mở mắt, u tối bao trùm lấy đôi đồng tử, rồi từ từ ánh sáng dát vàng chói lòa tràn vào.
Đại sảnh nguy nga hiện ra, từng phiến đá sáng rực, từng cột trụ khắc rồng phượng ngạo nghễ, trần vòm lấp lánh ngọc châu.
Tất cả quá quen thuộc.
Quá giống tuổi thơ anh.Trên ngai vàng ngồi một Sư Tử khác: uy phong, không chút vết nứt, ánh mắt rực rỡ như mặt trời.
Dưới chân ngai, một đứa trẻ quỳ rạp, run rẩy khẽ thốt:— "Ta không muốn làm vua... ta không muốn giết người."
Sư Tử khựng lại.
Đứa trẻ ấy là anh, bản ngã bị chôn vùi.
Nhưng rồi, từ giữa đại sảnh, một bóng người bước ra.
Mái tóc đen xõa trên vai, nụ cười ấm áp.
Ánh mắt ấy không hề xa lạ.
Đó là người anh trai máu mủ ruột thịt— người từng nắm tay anh chạy khắp vườn thượng uyển, từng giấu đồ ngọt trong tay áo, từng cùng anh ngủ gục trên lòng vú nuôi, bú chung một bầu sữa khi còn bé.
Người duy nhất trong cung điện lạnh lẽo khiến anh không cảm thấy cô độc.Trong trí nhớ, anh trai luôn gọi anh là "em trai của ta" với giọng dịu dàng.
Hai người từng thề với nhau rằng, dù ngai vàng thuộc về ai, cả hai sẽ vẫn cùng nhau đi đến tận cùng.
Nhưng lời thề đó đã vỡ nát trong Trò Chơi Vương Quyền năm ấy.
Anh nhớ rõ như in: quảng trường phủ vải đỏ, giữa sân dựng lên một bàn cờ khổng lồ, mà mỗi ô đều thấm máu người.
Không phải những quân cờ gỗ đá vô tri, mà chính là con cháu hoàng tộc bị đẩy ra làm quân cờ sống.Trước tiên là những đứa trẻ của các nhánh phụ – con của những thứ phi bé nhỏ, những mệnh phụ không được sủng ái, hoặc hậu duệ từ những chi tộc xa.
Họ không đủ chính danh để tranh ngai vàng, nhưng lại đủ cao quý để bị lôi ra phô diễn cho "truyền thống chọn lọc hoàng gia".
Đứa nào chết cũng được ca tụng là hi sinh cho đại nghĩa, đứa nào sống cũng chẳng thoát khỏi cảnh bị cầm giữ như một con tốt thí.
Sau chúng là những hoàng tử, công tử lớn tuổi hơn, những kẻ chưa đủ uy thế để tranh đoạt thực sự, nhưng dư thừa để tồn tại.
Họ trở thành quân mã, quân xe, quân tượng – cờ bày cho đẹp bàn, nhưng kết cục vẫn chỉ là máu nhuộm nền.
Và cao nhất, ở vị trí đối diện trên bàn cờ, là hai anh em họ.
Không còn ai che chắn, không còn quyền lựa chọn.
Cả triều đình, cả dân chúng, cả hoàng thất đều chờ xem: giữa hai đứa con chính mạch, ai là kẻ xứng đáng kế thừa?Người chiến thắng sẽ sống.
Người thua sẽ phải chết.
Bởi ngai vàng chỉ có một.
Anh đã run rẩy.
Anh không muốn ra lệnh.
Nhưng tiếng quát của quần thần ép anh phải bước đi, từng nước cờ.
Anh trai anh cũng vậy, ánh mắt cứng rắn nhưng sâu thẳm đầy buồn đau.
Cả hai đều biết, đây không phải trò chơi.
Đây là bản án tử hình khoác áo lễ nghi.Đến nước cờ cuối cùng, họ đối diện nhau.
Anh trai dựng thẳng lưỡi kiếm, ánh thép lạnh như trăng rọi, nụ cười khẽ nở ra – không còn dịu dàng, mà độc địa, như thể từng ký ức ngọt ngào chỉ là ảo ảnh.Tiếng trống dồn dập, như trái tim khổng lồ của ngai vàng thúc giục.
Quần thần gào thét.
Vệ quân dõi theo, ánh mắt lạnh lùng.
Không còn lối thoát.Sư Tử siết chặt chuôi kiếm, mồ hôi hòa lẫn máu chảy xuống ngón tay.
Trước mặt anh là người từng dìu anh cưỡi ngựa, từng chia ổ bánh vụng trộm, từng che đòn roi cho anh.
Nhưng hôm nay, trong đôi mắt ấy, anh chỉ thấy ngọn lửa tham sinh cháy bùng – dữ dội, tàn nhẫn, không chừa chỗ cho tình thân.— "Em trai..." – giọng anh trai khàn khàn, nặng như tiếng búa nện. – "Ngươi có nhớ không?
Suốt thời thơ ấu, ngươi sai lầm, ta đứng ra nhận.
Ngươi yếu đuối, ta gánh vác thay.
Từ ngày ngươi chào đời, ta đã làm tròn bổn phận một người anh, che chở, bao bọc ngươi.
Vậy thì hôm nay... ngươi chết thay ta, há chẳng phải công bằng sao?"
Tim Sư Tử chấn động.
Một thoáng, trong đôi mắt anh nhòe đi hình ảnh cậu bé từng ngẩng đầu nhìn anh trai, tin rằng bờ vai ấy sẽ mãi là chỗ dựa.
Nhưng giây phút này, tất cả tan vỡ.
Ký ức tuổi thơ – cái bến đỗ ấm áp duy nhất anh bám víu – bị chính anh trai xé toạc thành vũ khí đâm ngược vào tim.— "Chúng ta có thể từ bỏ... ta không cần ngai vàng, ta chỉ muốn—"— "Ngươi ngây thơ quá." – anh trai cắt ngang, ánh mắt lóe sáng như lưỡi gươm. – "Nếu ta ngã, kẻ khác sẽ giẫm lên xác ta mà ngồi lên ngai vàng.
Vậy nên hãy đi chết đi."
Hắn không nói thêm một lời.
Một bước, rồi hai bước — và ngay lập tức, anh trai lao tới, lưỡi gươm xé gió, giáng thẳng xuống đầu Sư Tử.Keng!
Tiếng kim loại va chạm chát chúa vang lên, rung động tới tận óc.
Chưa kịp thở, Sư Tử đã phải nghiêng người, chặn nhát chém thứ hai, rồi thứ ba.
Mỗi đòn đều nặng tựa sấm sét, dồn ép anh lùi dần, gót chân nghiến lên nền đá.
Anh trai không cho anh lấy một nhịp nghỉ.
Lưỡi kiếm vung loang loáng, như cơn mưa thép trút xuống.
Mỗi cú vung, mỗi nhát chém đều đầy sát ý — không còn là thử thách, không còn là tình thân, mà là quyết tâm hạ sát.Sư Tử choáng váng, ngực đau nhói, hơi thở loạn nhịp.
Trong anh, một nửa muốn hét lên, muốn quẳng gươm, muốn ôm lấy người anh từng thương kính.
Nhưng lưỡi kiếm kia không cho phép — nó buộc anh phải cắn răng, buộc anh phải sống.
Nếu anh chết, tất cả sẽ bị chôn vùi dưới gót kẻ khác.Mồ hôi hòa máu chảy ròng xuống bàn tay, nhưng đôi mắt Sư Tử đỏ ngầu, siết chặt kiếm, gầm khẽ:
— "Nếu chỉ một người được sống... kẻ đó sẽ là ta!"
Anh nghiến răng, phản công.
Lưỡi kiếm vung lên, ánh thép xé toạc không gian, đỡ nhát chém của anh trai.
Tia lửa tóe sáng, tiếng gươm dội ầm ầm khắp đại điện.
Và trong khoảnh khắc ấy, Sư Tử biết: phải giết!Thanh kiếm nặng như chì, nhưng cũng nóng bỏng như ngọn lửa đang thiêu cháy tay anh.
Toàn thân run rẩy, nhưng ham muốn sống cuộn lên, bóp nghẹt lý trí.
Sư Tử gầm lên, vung kiếm, xuyên thẳng vào ngực anh trai.Một dòng máu nóng phụt ra, ướt đẫm tay anh, rơi xuống nền đá thành từng vệt đỏ thẫm.
Anh trai khụy xuống, mắt mở to, kinh ngạc, phẫn hận trong khoảnh khắc cuối cùng.
Đôi môi bật ra hơi thở đứt đoạn:— "Ngươi...
Ngươi..."
Âm thanh tan vào không trung, hòa với tiếng trống khải hoàn dồn dập.
Đám quần thần gào vang, ca tụng tên anh.
Trên cao, ngai vàng sáng rực rỡ như ánh mặt trời.Nhưng Sư Tử chỉ thấy một màu đỏ phủ ngập thế giới.
Cả cơ thể anh run bần bật, đôi mắt nhòe lệ, không phân rõ là mồ hôi hay máu.Kể từ giây phút đó, anh không bao giờ dám đối diện sự thật.
Anh tự ru ngủ bản thân rằng anh trai đã mỉm cười, rằng anh trai đã buông bỏ.
Nhưng tận sâu trong trí nhớ, anh luôn thấy ánh mắt ấy – ánh mắt của một người không hề cam tâm, không hề muốn chết.Anh sống, vì đã giết đi một sinh mạng cũng khao khát sống như mình.
Và từ giây phút đó, tồn tại của anh đồng nghĩa với cái chết của kẻ khác.Trong đại sảnh ảo ảnh, hình bóng anh trai lại hiện về.
Không còn nụ cười hiền hậu, chỉ còn ánh mắt rực lửa, vết máu đen sẫm loang trên ngực.
Sư Tử cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn, thanh kiếm trong tay nặng như nghìn tảng đá.
Không còn đường lẩn trốn.Sự thật phơi bày trước mắt: anh tồn tại vì đã giết người thân yêu nhất.
Và chính vì thế, anh mãi mãi không bao giờ thoát khỏi bàn tay nhuốm máu ấy.Tiếng trống khải hoàn vang rền.
Nhưng trong lòng Sư Tử, chỉ có một khoảng trống lạnh ngắt.
Từ ngày hôm đó, anh không bao giờ dám nghĩ về sự thật ấy.
Anh nói với bản thân rằng đó chỉ là trò chơi, rằng người anh kia chưa từng tồn tại, rằng ký ức ấy là ảo giác.
Anh khoác lên mình lớp vỏ kiêu ngạo, ngọn lửa hào quang, để che đi cái bóng đen ghê rợn kia.Giờ đây, trong đại sảnh ảo ảnh, người anh trai lại đứng trước mặt anh.
Không còn máu, không còn vết thương, mà là gương mặt dịu dàng như xưa.— "Em trai... rốt cuộc ngươi vẫn không thoát khỏi cái ngày ấy."
Sư Tử lùi lại, thanh kiếm trong tay nặng như ngàn tảng đá.
Hơi thở nghẹn lại, mắt long lên đầy hoảng loạn.— "Không... ngươi không thật.
Ngươi đã chết.
Ta không giết ngươi... ta không giết!"
Người anh trai khẽ nghiêng đầu, nụ cười lẫn trong bi thương.— "Nếu ngươi không giết ta... thì giờ này em đã không còn ở đây.
Ngai vàng đâu phải chỗ cho hai kẻ cùng ngồi.
Một người phải ngã xuống.
Và kẻ ra tay chính là em."
Tiếng cười của những bản ngã quanh đó vang dội, dồn dập như sấm rền:— "Ngươi không sợ quái vật, không sợ bóng đêm, nhưng ngươi sợ đối diện với sự thật.
Rằng ngai vàng này dựng trên máu của người thân yêu nhất!"
Đại sảnh lung lay.
Bức tường vàng son nứt vỡ, để lộ những vết máu loang lổ.
Trên ngai vàng, phiên bản kiêu hãnh của Sư Tử bật cười, ánh mắt sáng rực như thiêu đốt:— "Ngươi là vua sao?
Không.
Ngươi chỉ là đứa trẻ run rẩy đã giết chính anh mình."
Sư Tử quỳ sụp xuống, hai tay siết chặt kiếm đến bật máu.
Trái tim thắt lại, từng mảnh ký ức anh chôn vùi suốt bao năm nay phun trào dữ dội.
Những đêm không ngủ.
Những lần tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh.
Những lúc nhìn vào gương và không dám nhận ra đôi mắt mình.Giờ đây, không còn đường lui.
Anh buộc phải đối diện với sự thật mà mình sợ hãi nhất: rằng quyền thừa kế, ngai vàng, ánh sáng vàng son kia... tất cả đều được mua bằng cái chết của chính người anh trai yêu thương.Và sự thật ấy, như ngọn roi lửa, quất thẳng vào linh hồn anh.