Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
537,712
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
161214145-256-k685026.jpg

(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Tác giả: loulisss226
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là thể loại Yuri (nữ x nữ) ai không thích có thể clickback
Đây lại là một cái hố mới, cầu ủng hộ Tags: chiếnđấuhưcấunữxnữshoujo-aiviễntưởngyuri​
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
GTNV


Tên: Song Tử
Tuổi: 17
Tính cách: Cô là một người rất năng động, thường xuyên giúp đỡ mọi người nên ai cũng quý mến.

Cô có một ngoại hình đẹp nên luôn được mời làm người mẫu tạp chí.

Tên: Thiên Bình
Tuổi: 17
Tính cách: Lãnh đạm, ít nói, biết lắng nghe.

Cô rất nhạy cảm, hay đa nghi vì thế không có nhiều bạn, từ nhỏ đã chịu sự cô độc.

Nhưng lớn lên, quen được với nhóm Song Tử đã giúp cho cô mở lòng nhiều hơn với mọi người, nhưng vẫn hay đa nghi.

Tên: Ma Kết
Tuổi: 17
Tính cách: Năng động, dễ gần, sở hữu ngoại hình đẹp nên rất dễ gây được thiện cảm cùng với sự chú ý khi đi ra ngoài.

Tên: Bạch Dương
Tuổi: 17
Tính cách: Ôn nhu, lễ độ, còn có chút ngốc, luôn là tâm điểm của sự chú ý vì có ngoại hình đẹp.

Thế nhưng cô không bao giờ kiêu ngạo, cho dù là ai cô cũng vẫn đối xử công bằng, không chút nịnh bợ.

Tên: Song Ngư
Tuổi: 17
Tính cách: Chuyên gia quậy phá, đi tới đâu quậy tới đó khiến cho lần nào nhóm cô cũng phải tới dọn dẹp chỗ cô vừa quậy xong.

Nhưng bù lại được cái chơi với bạn bè rất tốt

Tên: Thiên Yết
Tuổi: 17
Tính cách: Yêu đời, sống lạc quan.

Dù cho trời có sập, đất có lún thì nó vẫn cứ vui vẻ như vậy.

Nhưng một khi có ai đó đụng đến bạn bè nó rồi thì nó vui vẻ không được đâu.

Tên: Xử Nữ
Tuổi: 17
Tính cách: Già trước tuổi, mặt học sinh mà bên trong là phụ huynh.

Đi một bước, tính trước đó 99 bước mới đúng là tính cách của cô.

Tên: Kim Ngưu
Tuổi: 17
Tính cách: Dễ thương, hoà đồng, thích gần gũi với thiên nhiên nên nhà hay nuôi động vật

Tên: Sư Tử
Tuổi: 17
Tính cách: Bốc đồng, ngay thẳng, thấy không vừa ý điều gì là nói ra ngay, vì thế nên dễ gây hận thù với một vài người

Tên: Cự Giải
Tuổi: 17
Tính cách: Hiền lành, dễ thương.

Nhưng mà khi đã giận rồi là nên tránh xa, ở đâu cũng được, càng xa càng tốt.

Tên: Nhân Mã
Tuổi: 17
Tính cách: Nhây nhây, hay phá nhưng với ngoại hình dễ thương thì không thể làm cho người ta giận được mặc dù cô có phá tới mức nào.

Tên: Bảo Bình
Tuổi: 17
Tính cách: Hoà đồng, dễ kết bạn nên đi đâu cũng làm quen được những người khác.

~~~Tác giả có lời muốn nói: GTNV có thể không hay lắm nhưng hãy bỏ qua, con tác giả nó viết phần này trong tình trạng lười T_T
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Mở đầu


Các hiện tượng quái vật đang dần dần xuất hiện trên Trái Đất, để tránh nó gây nguy hiểm cho người dân, Tổng bộ chỉ huy đã bắt đầu lập ra các đội bảo vệ, tiêu diệt bọn chúng.

Thế nhưng sức mạnh của con người vẫn là không đủ.

Cũng trong năm đó, một số học sinh bị mắc một loại dịch bệnh, nếu qua khỏi thì được ban cho một loại sức mạnh, còn nếu không qua khỏi thì đánh đổi bằng tính mạng.

Vì thế, chỉ trong vòng 1 tháng hơn, trên 100 mạng người đã bị tước đi.

Thế nhưng những người khác thì không bị gì cả, dịch bệnh chỉ xảy ra đối với những người trong độ tuổi 15 đến 28, thế nên những người khác dù có mơ cũng không được.

Vì thế, cuộc chiến giữa con người và các hiện tượng quái vật mới chính thức bắt đầu từ đây
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Chương 1


"Cái lão già đó đúng thật là khốn kiếp mà, lỡ tay làm bể có một cái bình mà nỡ lòng nào đem chúng ta quăng xuống đây?!"

Nhân Mã vừa dậm chân vừa gào thét, tức tưởi nhìn lên trời.

"Cậu còn la?

Không phải tụi mình cũng là vì cậu mà bị kéo hết xuống đây sao?"

Người vừa nói là Bạch Dương, cũng ai oán không kém mà chất vấn Nhân Mã.

"Nhưng mà không phải là mình cố ý!"

"Thôi thôi, hai người mỗi người nhịn nhau một câu đi."

Song Ngư cắt ngang lời của Nhân Mã: "Bây giờ cãi nhau được ít lợi gì?

Chi bằng bây giờ mau cấp tốc làm nhiệm vụ ngài ấy giao cho chúng ta xong rồi trở về, như vậy không phải là hay hơn sao?"

Song Ngư thở dài nhìn hai người đứng trước mặt mình, số cả bầy thật là nhọ quá đi mà!

Bọn họ vốn là người của [Thiên Đỉnh], là người sống ở trên trời, tuy nói là trên trời chứ cũng chẳng khác biệt với trần gian là bao nhiêu.

Đồ dùng, cấp bậc, điện thoại, tiền bạc, quân đội,...

đều gần như là giống như ở trần gian.

Nhưng mà chính là 5' trước, tên quậy phá Nhân Mã nói là tò mò nhà của Thượng Tiên, rủ 5 người bọn họ đi cùng cho vui.

Nói vậy chứ thật ra là rủ đi để có chết thì chết cả bầy cho nó sinh động.

Rồi cuối cùng đúng như dự đoán, Thượng Tiên vừa đi ra ngoài mua bia trở về, thấy một đám 6 đứa loi nhoi quậy tung cái nhà mình lên rồi còn làm bể thêm cái bình sứ mà mình thích nhất thì bao nhiêu tế bào mạch máu, dây thần kinh đều căng lên, tức giận đá từng đứa xuống trần gian, rồi gán cho tội đột nhập nhà của dân khi chưa có sự cho phép, xuống dưới hối lỗi đủ rồi thì lên nộp tiền phạt xong về nhà, cũng tương tự như án "đày đi quan ải".Nhưng mà do tội của đám này hơi bị nặng nên Thượng Tiên bắt buộc phải giao cho họ nhiệm vụ, làm xong mới được về, không được thì ở đó luôn!

Song Ngư oán thầm, cái này không phải bóc lột sức lao động của bọn họ nữa thì là gì?

Nhưng mà sau khi đọc xong cái yêu cầu của Thượng Tiên thì cô triệt để muốn hộc máu.

Tiêu diệt hết tất cả hiện tượng quái vật và khiến chúng không bao giờ được xuất hiện nữa trên Zodiac?

Cái này giống như là bỏ đá xuống biển sâu nha, tìm và diệt tận gốc?

Wtf bọn cô phải du hành ở đây bao nhiêu năm mới giết được hết bọn chúng?!

"Được rồi, bắt đầu đi giết bọn chúng thôi!"

Bạch Dương đứng lên phủi phủi bụi dính trên quần áo, cô nhớ mẹ với cha quá rồi, phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của Thượng Tiên rồi trở về thôi.

Nếu không là lại nhừ đòn nữa cho coi...

Bảo Bình ngạc nhiên: "Này, nhiệm vụ này cũng không biết phải mất bao lâu để hoàn thành, sao cậu bình tĩnh quá vậy?"

"Thế thì mình hỏi, giữa nhiệm vụ không vé về này cùng với lão cha của mình, các cậu sợ ai hơn?"

"..."

Tất nhiên là lão già nhà cậu!!

"Nhưng mà bây giờ tối rồi, biết đi đâu tìm hiện tượng quái vật bây giờ?"

Xử Nữ im nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

Cô cũng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này rồi về nữa, nếu như lão già nhà Bạch Dương phát hiện cả đám làm ra chuyện như vậy, không chỉ đứa con yêu quý của ổng mà đến cả tụi cô cũng cũng cho nát người.

Nhưng mà bây giờ, đến ngay cả chỗ ngủ cũng không có thì giết chúng nó bằng niềm tin à?

Hay vác cái thân một tuần chưa tắm đi giết tụi nó?"

Đừng lo, lão Thượng Tiên cũng còn chút tình người, gửi cho chúng ta ít tiền này."

Song Ngư nói xong cầm lấy tờ giấy nhiệm vụ khi nãy xé ra làm đôi, lập tức tờ giấy phát sáng, biến thành 6 tờ tiền.

Nhưng mà khi nó biến thành tiền xong, Song Ngư liền muốn tìm một cục đá đập đầu tự vẫn.

"Đệt, cho có 600k mà yêu cầu sống ở đây cho đến khi nào hiện tượng quái vật chết hết?!

Lão này troll tụi mình à!!!"

"Cục đá, cục đá, ở đây có cục đá nào bự không?"

"..."

6 đứa ngay lúc này dường như đã lâm vào đường cùng.

Tiền thì ít, chỗ ngủ cũng chẳng có, vậy thì kêu phải sống ở đây cho đến khi giết hết lũ quái vật, sống làm sao đây?

Nhưng mà ngay lúc đó, một tia sáng xuất hiện, đáp xuống đất ngay chỗ cả bọn đứng, tia sáng hiện nguyên hình cung kính chào Bạch Dương.

"Tiểu thư, lão gia gửi tôi đến đây giúp cô."

Nam thanh niên kia nguyên lai là quản gia của nhà Bạch Dương, được cha cô gửi xuống đây giúp đỡ cô.

Bạch Dương như nắm được cọng cỏ cứu mạng, vui mừng ôm chầm lấy hắn.

"Lão gia cũng nhờ tôi nói cho cô một câu: Đứa con hiếu thảo của cha, cha gửi Bạch Phong xuống để giúp đỡ con hoàn thành nhiệm vụ.

Chuyện xảy ra thì cha cũng đã biết rồi, vì thế nên mày mau mau làm nhanh hết cái nhiệm vụ rồi lết cái xác mày về đây mà tạ tội với má mày, đồ đứa con bất hiếu!!"

Nói xong cung kính nhìn Bạch Dương: "Lão gia nói vậy đó thưa tiểu thư."

"..."

Một đám 5 đứa nghe xong bất giác rùng mình.

Không ngờ chuyện này lại tới tai lão già nhà Bạch Dương nhanh vậy, hoàn thành xong nhiệm vụ rồi gặp ổng chắc cả người nhừ xương quá.

Bạch Dương ôm Bạch Phong mà nước mắt chảy dài.

Đáng lẽ cô không nên nghe lời xúi dại của con Nhân Mã mà đi vào nhà của Thượng Tiên làm gì, vào làm chi để rồi bây giờ bị đài xuống đây làm việc không công, đã vậy sau khi làm xong còn phải vác cái người về để lão cha trị tội nữa chứ.

Thật đúng là lúc đó ngu quá đi mà...!

"Được rồi, tán dóc đủ rồi thì bây giờ chúng ta đi thôi, tôi đã thuê một căn nhà trọ ở gần đây rồi, về nghỉ ngơi sớm rồi ngày mốt tôi sẽ đưa các cô nhập học."

"..."

Lại còn phải đi học?

Sao mà khổ quá vậy?!

"Xin chào, có phải mình vừa bỏ lỡ gì đó không?"

Thiên Yết mơ mơ màng màng dụi mắt tỉnh dậy, từ lúc bị Thượng Tiên đá xuống đây thì cô liền ngủ như chết, đến bây giờ tỉnh dậy thì liền thấy mọi người nghệch mặt ra nhìn mình, không phải đã bỏ lỡ thứ gì hay đó chứ...? ~~~"Hả, còn có chuyện đó nữa sao?"

Sư Tử ngạc nhiên nhìn Thiên Bình.

"Ừ, hôm qua mình vừa mới nhìn thấy, nhưng mà không biết chính xác khi nào sẽ đến."

Thiên Bình cầm cái ống hút nghịch nghịch trong ly nước, nói.

Nửa năm trước cô bị dính vào một cơn dịch bệnh, sau khi qua khỏi cô liền sở hữu được khả năng nhìn thấy trước tương lai.

Đêm hôm qua khi đang ngồi học bài thì vô tình lại nhìn thấy được tương lai khi nào nửa còn lại sẽ đến.

Lúc đó cô khá là khó hiểu một chút, hiện tại thì cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể sử dụng thành thạo việc nhìn thấy tương lai này, vậy mà trong khi đang ngồi học bài lại nhìn thấy được, hơn nửa còn lại là người yêu sau này?

Chắc là do đọc quá nhiều truyện ngôn tình nên nó tiên đoán trước dùm mình luôn đi.Nhưng mà lúc cô nhìn thấy được thì nó rất mờ ảo, không thật lắm, nhưng mà hình như lúc đó cô có nghe được một chất giọng trong trẻo, không giống con trai lắm, hình như là con gái...

"Mình thì không thích có người yêu lắm..."

Kim Ngưu ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói.

"Cậu có nhìn được lúc nào bọn họ sẽ tới không?"

Song Tử nghiêm nghị nhìn Thiên Bình.

Đổi lại là cái lắc đầu.

Cô vẫn là chưa thể nào chuẩn xác nhìn được đi.

"Ể, sao nhìn cậu nôn nóng thế, không lẽ ế quá nên đâm ra phấn khích khi nghe Thiên Bình nói sắp tìm ra được nửa còn lại sao?"

Cự Giải ngồi một bên vừa uống nước vừa châm chọc."

Ê ê, mình đây không có ế nha, gái đây điện nước đủ xài, trai bu dài dài nha."

"Phụt hahaha""Cười cái beep nhà cậu!"~~~"Này, các cậu sao hôm nay nhìn vui thế?"

Song Tử tiến đến vỗ vai một chàng trai trong lớp, hỏi.

"Cậu không biết sao?

Hôm nay có học sinh mới đó, là học sinh mới đó nha!"

Học sinh mới sao?

Lớp này là lớp đặc biệt chỉ dành cho những người có sở hữu sức mạnh, vậy nếu như là có học sinh mới, chắc cũng là sức mạnh không tầm thường đây..."

Yo, các cậu đây rồi!"

Ma Kết ngồi đọc sách ở bàn đầu vẫy tay chào với Song Tử.

Bọn họ lúc nào cũng đợi đến kề sát giờ học mới vào lớp, lúc nào cũng làm cô đợi ở đây thật lâu nha.

Song Tử ngẩng đầu, vẫy tay chào lại.

"Thầy đến, thầy đến, nhà ai nấy về, chỗ ai nấy ngồi nhanh!"

Một cậu học sinh hớt ha hớt hải từ ngoài chạy vào hô lớn báo tin, cứ như là quân trinh thám vừa lấy được thông tin tuyệt mật của địch liền tức tốc chạy về.

Ngay khi vừa nghe xong câu đó của cậu học sinh thì 23 con người liền phóng nhanh vượt ẩu chạy về chỗ ngồi, phải biết rằng ông thầy chủ nhiệm lớp này hơi bị nguy hiểm, làm sai ý ổng một cái, ổng cho đi lao động công ích liền!

Không ngoài dự đoán của lớp, 1' sau ông thầy liền bước vào lớp, theo là 6 đứa con gái đẹp như tiên giáng trần và 1 chàng trai như bước ra từ trong tranh đi vào.

Sau khi nghiêm chào xong thì ông thầy mới bắt đầu nói: "Bữa trước thầy đã thông báo với các em, lớp chúng ta sau này sẽ có học sinh mới, bây giờ các bạn đã vào lớp, tức là đã trở thành một thành viên của lớp chúng ta.

Mong sau này các em sẽ chiếu cố, giúp đỡ các bạn."

Rồi nói với 6 người kia: "Các em giới thiệu đôi chút về bản thân mình đi."

"Mình là Bạch Dương, học sinh mới, mong mọi người chiếu cố."

"Mình là Thiên Yết, mong được giúp đỡ."

"Song Ngư, hân hạnh được gặp."

"Nhân Mã là mình, rất vui được làm quen với các cậu."

"Mình là Bảo Bình, còn cần các cậu chỉ giáo nhiều."

"Mình là Xử Nữ, xin chào các cậu."

"Tôi là Bạch Phong, hân hạnh làm quen."

Sau khi màn giới thiệu vừa kết thúc, những tiếng hú hét như sấm sét vang lên ầm ầm.

Có người như thú đói muốn bay lên nắm tay, ôm hết từng người nhưng lại kiêng ông thầy nên chỉ có thể ấm ức nhìn 7 người đứng trên bục giảng kia.

Ông thầy liền lấy ra cây thước gõ vài cái xuống bàn ra hiệu cho bọn kia im rồi chỉ tay xuống dưới nói với 7 người: "Các em đi tìm chỗ ngồi đi, nếu thiếu chỗ thì để thầy đi xin thêm bàn ghế cho."

7 người dạ một cái rồi đi tìm chỗ ngồi thích hợp cho mình.

Ngày đầu tiên vào học, bình yên như vậy đó. ~~~Tác giả có lời muốn nói: Hú hú, Thiên Bình best quá anh em ơi, chưa gì mà đã tiên đoán trước được bé ghệ nhà mình rồi :vvv
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Chương 2


Bàn 1"Này, cây bút cậu làm rớt nè."

Bạch Dương chìa tay ra đưa trả lại cây bút vừa lụm ở dưới chân lên cho Cự Giải.

"Ừm, cảm ơn cậu."

Cự Giải mỉm cười nhìn cô, chìa tay ra nhận lấy cây bút Bạch Dương đưa trả.Bàn 2"Cậu gì ơi, chép bài xong chưa, cho mình mượn được không?

Mình chép không kịp."

"Chép xong rồi, cậu lấy đi."

Thiên Bình hờ hững đưa quyển tập cho Song Ngư chép bài.

Bản tính cô đã ít nói, nay còn ngồi kế người lạ thì cô lại càng lười nói hơn.

"Thank"Bàn 3"Xử Nữ, cậu biết làm bài này không?

Chỉ mình với."

"Bài này mình làm rồi, cậu giải theo cách này này...

đúng rồi, rồi làm theo bước này nữa là ra."

"Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Ma Kết vẻ mặt rưng rưng nhìn Xử Nữ, nếu như không nhờ có cậu ấy giúp cô giải bài này, cho dù có vắt nát óc ra cô chắc cũng chưa làm được.

Đúng là ngồi kế người IQ cao có lợi thật.

Bàn 4Hờ hờ, chán qué đi thôiiii!

Nhân Mã nằm dài trên bàn chán nản nhìn ông thầy vẫn đang miệt mài giảng bài trên bảng lại thầm nghĩ, giảng như vậy không mệt hay sao?

Lúc này lại có người chọt chọt tay cô.

"Chuyện gì thế?"

"Thấy cậu cũng chán nản quá, vậy thôi cùng chơi với mình trò này được không?"

Nói rồi lôi từ trong balô ra hai cái máy chơi game cầm tay đưa cho Nhân Mã.

"Thua một trận thì bị búng trán 2 cái nha!"

"Chơi luôn!"

"À mà quên giới thiệu, mình là Song Tử."

"Mình là Nhân Mã!"

Bàn 5Bàn của Bảo Bình cùng với Sư Tử nhìn bên ngoài thì chăm học phết, chứ bên trong chúng nó thật ra đang chơi vật ngón tay bên dưới bàn với nhau.

"Yeah, lại thắng rồi, mau đưa cái tai đây!"

"Aizzz, hôm nay không biết làm sao mà thua cậu mãi!"

"Háhá, Bảo Bình mà, phải thắng thôi!"

"Hừ!"

Bàn 6Điều Thiên Yết yêu thích và luôn làm nó mỗi ngày là gì?

Chính là đi ngủ.

Vì thế, trong khi đám kia mỗi đứa một việc thì cô lại vứt bỏ thế giới sang một bên, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Kim Ngưu ngồi một bên mặc dù rất chán nhưng cũng không dám kêu Thiên Yết dậy, bởi vì đây là học sinh mới, chưa biết được tính cách của người ta, lỡ như điều cô bạn đó ghét nhất là trong lúc ngủ mà có người phá thì sao?

Vì thế, Kim Ngưu lại phải kiềm lại cơn buồn chán của mình, cố gắng kéo căng hai con mắt lên ngồi chép bài.

Bàn 7"A, sao cậu biết được nhiều công thức nấu ăn quá vậy?"

"Đều là do học thôi, nếu cậu thích, tôi cho cậu vài công thức cũng được."

"Hả, thật sao?"

"Ừ."

"Xin lỗi, mình còn chưa giới thiệu, mình là Xà Phu, rất vui được gặp cậu."

"Tôi là Bạch Phong, rất vui được làm quen."~~~"Hú hú, được giải lao rồi!"

Song Ngư cùng với Nhân Mã đồng loại hú hét khi tiếng trống báo hiệu giờ giải lao vang lên, phải biết là hai đứa ham chơi như tụi nó nãy giờ ngồi chịu đựng học đã là một kì tích rồi.

"À, tôi quên thông báo cho các cô một việc."

Bạch Phong uống một ngụm nước rồi nói tiếp: "Kể từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ ở trong KTX."

Sau khi cả bọn đã kéo nhau xuống căn tin, Bạch Phong mới chậm rãi nói.

"What the KTX?!"

"Aaaaa, tôi không có đem cái gì hết ngoài cái thân, làm sao bây giờ?!"

"Có lẽ từ khi bị đá xuống đây, Thượng Tiên đã cố ý cho chúng ta sống thật nhọ rồi..."

"..."

Hình như bọn họ quên mình là người của [Thiên Đỉnh] thì phải...

"Bình tĩnh bình tĩnh nào, các cô quên mình là ai rồi à?

Nếu đã quên thì để tôi nhắc cho nhớ, các cô là người của [Thiên Đỉnh] tuy bị phạt xuống trần gian làm nhiệm vụ nhưng không có bị tước đi sức mạnh, vẫn có thể dùng nó để biến ra những thứ mình cần mà."

Nói rồi khinh bỉ cười một cái.

Ngữ khí khinh thường này của hắn khiến cho Bảo Bình đang ngồi ở đối diện cũng tức đến mức muốn lao vào đục cho hắn vài lỗ, nhưng Song Ngư ngồi kế bên lại kịp thời kéo lại.

Cả [Thiên Đỉnh] ai lại chẳng biết tên Bạch Phong này tâm cao khí ngạo, sức mạnh có thể sánh ngang với Lục Đại Thiên Vương nhưng lại chỉ phục vụ cho người của Bạch gia, ngoài người nhà của bọn họ ra thì tên đó chẳng bao giờ để ai vào mắt cả, có lẽ vì thế nên lúc nào trong 6 đứa thì Bạch Dương cũng đều bị ăn hiếp.

Tất cả có lẽ cũng vì trút giận đi.

"Biến ra được cái đầu nhà anh đấy!

Cánh với mấy phép cơ bản đều bị Thượng Tiên làm bùa cấm không cho dùng rồi, giờ anh kêu biến, biến bằng niềm tin à?"

Bảo Bình ức chế nhìn hắn.Nghĩ nghĩ một chút về câu nói của Bảo Bình, cũng không hẳn là không có lý.

Một chút sau hắn a lên một tiếng rồi lôi một cuốn sổ ra cùng một cái ví chứa đầy tiền, nói: "Nếu như các cô không biến ra đồ được vậy thì đi mua đi, chỗ tôi có cho vay không lãi này, vay xong rồi từ từ trả cũng được."

"..."

Chúng tôi mới không cần mượn tiền cái loại người như anh!

Xong rồi lại cùng liếc nhìn qua Bạch Dương, một đám sát khí từ đâu không biết tự nhiên bay thẳng vào mình khiến Bạch Dương khóc không ra nước mắt.

Đây đều là thù hận của bọn họ với tên Bạch Phong mà, cớ sao chuyện gì cũng đều phải trút lên đầu cô vậy?

Thật là bất công mà!

Nhưng vì cái tính lúc nào cũng nhường nhịn, ôn nhu nên đành phải nói với hắn.

"Aizz, được rồi, cứ cho bọn họ mua thứ gì bọn họ thích đi, tiền này khi nào về [Thiên Đỉnh] tôi đập heo trả lại cho anh."

Thật đúng là đau lòng mà, bao nhiêu tiền của để dành định mua một bộ mô hình vũ khí của Đại Anh Hùng Arthur lại bay theo gió chỉ trong vòng một nốt nhạc, còn chuyện gì có thể đau lòng hơn nữa hay không...?

"Được rồi, đợi khi nào về rồi tiểu thư trả tôi cũng được."

Rồi xong, tiền cô tốn bao nhiêu mồ hôi xương máu để dành 5 năm nay coi đi hết.

Vì sao cô biết ư?

Bởi vì cô đã chơi với tụi này được 5 năm rồi nên rất hiểu rõ, chỉ cần quăng tụi nó vào trung tâm mua sắm một cái thì bao nhiêu đồ hàng hiệu tụi nó cũng gom hết.

Một con Song Ngư thôi mà đã muốn gom hết cái tiệm của người ta về rồi, thêm 4 đứa nữa thì cô chắc nên đi bán thận để chuộc tụi nó về quá.

T_TTrong khi Bạch Dương đang ngồi ôm tim, mặt cắt không còn giọt máu thì đám bạn thân, tụi nó lại sung sướng trong lòng.

Đã 2 tháng rồi bọn họ chưa được đi mua sắm, bây giờ lại còn được đại gia cừu trắng trả tiền dùm thì ngu gì lại không mua.

Vì thế 6 người, tính luôn cả Bạch Phong, đều đang có suy tính nguy hiểm trong đầu. ~~~Cuối giờ, ông thầy dành ra 15' để thông báo về một chuyện ông ta tự cho là quan trọng.

"Như các em đã biết, trường chúng ta hằng năm đều sẽ mở một cuộc kiểm tra năng lực và xếp hạng.

Các em đã học ở đây 2 năm, chắc hẳn cũng đã hiểu rõ điều này."

"Tuy nhiên, bây giờ luật và nội dung của đợt kiểm tra năng lực lần này lại thay đổi.

Cụ thể thay đổi ra sao, bây giờ thầy sẽ nói.

Không như những năm trước, các em sẽ được kiểm tra sức mạnh qua quả cầu kiểm tra năng lực và dựa vào đó xếp hạng.

Bắt đầu từ năm nay, các em bị buộc phải trực tiếp đấu với những học sinh khác ở trong ngôi trường này và xếp hạng."

"Thứ hạng những đợt kiểm tra này rất quan trọng, không như những con số bình thường, chúng sẽ quyết định cuộc sống của các em.

Nếu các em đạt được hạng cao, phòng KTX của các em, các đặc quyền của các em và phòng học của các em đều sẽ trở thành Vip.

Còn nếu như hạng của các em thua quá top 100.

Thầy nghĩ các em cũng sẽ tự hiểu rằng tương lai của mình sẽ như thế nào."

"Vì thế, hãy cố gắng trong top 100 thôi là được, đừng cố sức quá.

Thầy biết là các em cũng hiểu, ngoại trừ các em ra, ngôi trường này còn rất nhiều quái vật mà..."

Nói rồi cúi chào lớp, rời khỏi phòng học.

Ngay khi ông thầy vừa đi, cả lớp bắt đầu xôn xao bàn tán, nói đúng hơn là nháo nhào lên như cái chợ.

"Chời ơi!!!

Năng lực của mình còn không giết nổi con muỗi thì làm sao mà vào top 100?!"

"Cậu nghĩ mình khác cậu à?!"

"Aaaaa, mới có năng lực được một tháng thôi mà!

Còn chưa điều khiển được thì đánh đấm cái gì!"

"Thằng nào ra cái luật khốn nạn này thì lại đây cho bố đấm một phát!!"

"Luật ra vậy thì mấy đứa yếu như tụi mình chết hết rồi..."

Có vẻ như ai cũng bất mãn với cái luật mới được ban hành ra.

Cũng đúng thôi, làm như vậy thì chẳng khác nào bọn mạnh ngoài kia có lợi hơn chứ.

Bọn yếu như họ chỉ cần lọt ra khỏi top 100 là sống không bằng chết rồi.

Cứ tưởng nó năng lực rồi là đủ sống, đủ bảo vệ được mình rồi, không ngờ là còn có thêm mấy cái luật chó má như vậy nữa chứ.

Như vậy thì khác cái quỷ gì với lúc còn chưa có sức mạnh bị bọn đầu gấu bắt nạt đâu?!

Nhưng cho dù họ có bất mãn, la hét, ức chế ra sao thì luật cũng đã được ban hành rồi, không thể nào thay đổi được nữa.

Đành phải trở thành kẻ mạnh hơn để sống trong ngôi trường này thôi...

Trong lúc bọn họ oán than, đau đầu với mớ suy nghĩ làm sao để vào được top 100 trong đợt kiểm tra năng lực lần này thì nhóm của Bạch Dương lại khác, vẫn ung dung, vui vẻ, thoải mái đi mua sắm đồ dùng mình cần cho ngày mai vào KTX.

Tại sao bọn họ lại cần phải lo chứ?

Bọn họ là thần mà, là người sống ở [Thiên Đỉnh] mà, sức mạnh vượt xa đám người sống ở trần gian này, vì vậy có gì phải lo chứ.

"Con heo của tôi..."

Bạch Dương triệt để hoàn toàn suy sụp.

Xác định lần này con heo ngày đêm cô để dành cạn sạch hết rồi.

Đau tim quá đi...

"Hừ, mua có chút đồ thôi mà, cậu cứ làm quá."

Đừng có nói nữa mà...

"Đúng rồi, cũng đâu có tốn nhiều lắm đâu."

Tôi nói là đừng có nói nữa mà...

"Con heo cậu nhiều tiền mà, lo gì!"

Nó vì các cậu mà bay hơi không còn dư lại xu nào rồi đấy!

Mà thôi, nói nhiều làm gì, tôi chính thức đi chết đây...
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Chương 3


Hôm nay là ngày nhóm của Bạch Dương sẽ dọn vào KTX, cũng sẽ là vào 1 tuần nữa, kì kiểm tra năng lực sẽ bắt đầu.

Sau khi buổi học kết thúc, trời đã xế chiều, mọi người bắt đầu kéo nhau chạy rầm rộ đến KTX nhận chìa khóa để chiếm phòng tốt.

KTX chia ra thành hai khu nam và nữ.

KTX nữ ở hướng Tây và của Nam ở hướng Đông.

Phòng tốt có lẽ là nằm ở hai tầng tầng trệt và tầng 1, vì hai nơi đó đa số là phòng cách âm, sẽ không thể bị làm phiền và là nơi có vị trí có thể ngắm cảnh đẹp nhất.

Còn lí do nữa mà ai nghe xong cũng đều sẽ chết mê chết mệt với hai tầng này chính là ở gần nhất với nhà tắm suối nước nóng.

Nhà tắm suối nước nóng này có khả năng phục hồi các vết thương khi ngâm mình trong nước, nghe thôi là ai cũng thích rồi.

Chưa nói lại được ngắm cảnh đẹp nữa chứ!

Nhưng mà sau này khi vào đều phải đóng phí, 500 G mỗi đợt (G là đơn vị tiền thôi, chứ nó bằng 500k VN ấy :vv) và miễn phí cho những người trong top 20.

Nghe thôi mà đã thấy thiên vị rồi.

Nhưng mà kệ đi, sao cũng được, miễn là trong hai ngày mở KTX được xài free là ô kê rồi!

Thế nhưng đó có lẽ là một hi vọng quá xa vời đối với những đứa đến lấy chìa khóa trễ, trong đó chắc có cả Bạch Dương.

"Đùa nhau...

Ở tận tầng 5 đấy à...?"

"Ừ, tại cậu đến trễ quá chứ còn ai vào đây nữa."

"Các cậu kêu mình đi mua đồ."

Xong rồi hại cái chân mình phải lết lên tầng 5 mỗi ngày?"

Ừ, thì nhờ cậu đi mua đồ, ai bảo cậu đi chậm quá làm chi."

"..."

Đáng lẽ lúc đó mình không nên đi!"

Đừng lo, cậu ở phòng 306, mình ở phòng 308, ở chung tầng với mình cũng được mà!"

Thiên Yết lon ton chạy đến vỗ vai Bạch Dương, không phải có mình cô ở tầng 5 mà còn có con cừu trắng này nữa, cứ tưởng có một mình mình, nào ngờ còn có đồng bọn.

Như vậy đỡ buồn rồi. ~~~"Tầng 5...

308...

Đây rồi!"

Bạch Dương đang định tra chìa khóa vào ổ thì nghe tiếng nước chảy bên trong, vậy là đã có người vào trước rồi.

Nghĩ vậy liền thu lại chìa khóa, đẩy cửa phòng bước vào.

"Aizzz, thật là mệt mà, đã vậy ngày nào cũng phải vác cái xác lên tầng 5 nữa chắc chết..."

Quăng hết hành lí lên giường phía trên, Bạch Dương ngã thẳng lên đó nằm, vừa nằm vừa oán than.

Nếu không phải Nhân Mã cùng với Song Ngư bắt cô phải đi mua mấy thứ linh tinh nào là bánh, nước ngọt, trái cây thì có lẽ giờ này cô không phải ở trên cái tầng gần như là đi lên muốn gãy chân này rồi.

Thật là, đáng lẽ lúc đó không nên nghe họ, mà nếu không nghe, chắc có lẽ mình cũng chả sống được đâu...

Cái số cô bị sai vặt hoài à!

"A, cậu là người ngồi kế mình trên lớp."

Cự Giải vừa ra khỏi phòng tắm bất ngờ lên tiếng.

"Cũng không ngờ người chung phòng với mình lại là cậu nha!"~~~"A, Song Tử, đến đây, mình cho cậu xem cái này nè!"

Nhân Mã trèo xuống lay lay Song Tử.

"Cái gì thế?"

"Haha, máy chơi game cầm tay thế hệ mới đây, vừa có hàng là mình mua ngay đấy!"

Cũng đều là nhờ tiền của cừu trắng.

"Khoan khoan khoan, chờ mình thay đồ cái rồi chơi với cậu!"

"Kệ đi, thay chi cho mệt, chơi game thôi!"

"..."

Mình muốn đi tắm...! ~~~Có ai cứu tôi không...?

Song Ngư nhìn đống bài tập ông thầy giao về nhà làm mà muốn khóc thét.

Đây không tính là thế giới phép thuật nhưng mà cũng một phần trong đó có sức mạnh, vì vậy có thể chỉ tập trung vào luyện sức mạnh thay vì ngồi tính mấy cái lí thuyết này hay không?

Đã vậy bạn cùng phòng lại còn là một thanh niên nghiêm túc chính hiệu nữa chứ.

Mỗi lần muốn hỏi bài đều bị cái ánh mắt ấy doạ cho sợ đến mức muốn chạy trốn.

Vì thế, Thiên Bình à, cậu có thể bớt đáng sợ để mình hỏi bài một chút thôi có được hay không...? ~~~"Hây dô bạn cùng phòng, mình là Thiên Yết, rất vui được làm quen, mình rất là thích ngủ cho nên ở đâu mình ngủ cũng được.

Màn giới thiệu về mình đến đây xin hết, mình ngủ trước đây."

Ngay khi Kim Ngưu vừa bước vào phòng, Thiên Yết liền bật dậy ngồi nói một tràng dài.

Sau khi nói xong lại như con rối đứt dây mà ngã xuống giường, một phát vào mộng đẹp.

Còn Kim Ngưu thì vẫn đứng im bất động.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Cô là ai?

Đây là đâu?

Cô gái đó là ai?

Ôi đậu xanh, não cô nó chạy đi đâu rồi...? ~~~"Được rồi, bây giờ mình lấy giường trên, cậu lấy giường dưới được không?"

Xử Nữ lấy ra một số dụng cụ cần thiết cho bản thân mình, cầm ở trên tay, lơ đãng hỏi.

"Sao cũng được, mình chỉ sợ là cậu chịu thiệt thôi."

"Không sao đâu, vậy cứ quyết định đi, mình phía trên, cậu phía dưới, okay."

"Ô kê con dê!"~~~Phòng của Bảo Bình thì nó lại bình yên gấp bội.

Đi học ồn ào bao nhiêu thì ở đây lại không chút tiếng ồn.

Chắc có lẽ ngày hôm nay là im được thôi, Sư Tử mệt quá ngủ trước rồi nên chẳng có ai chơi cùng với Bảo Bình.

Vì thế, do chẳng có ai nói chuyện với cô nên cũng đã sớm rửa tay gác kiếm, chui vào chăn ngủ một giấc đến sáng. ~~~Sau khi đã thích nghi được với ngôi trường và mọi người xung quanh mình rồi thì có vẻ như 7 học sinh mới của chúng ta rất thoải mái.

Nhưng mà họ càng thoải mái, vui vẻ bao nhiêu thì đối với những người khác, sự lo sợ vẫn đang ngày một lớn dần.

"Hôm nay là ngày kiểm tra năng lực của các em, mời toàn thể học sinh của trường tập trung tiến vào khu vực thi đấu.

Thầy xin nhắc lại, hôm nay là ngày kiểm tra năng lực của các em..."..."

Aizzz, không biết có chui vào top 100 nổi không nữa đây..."

"Ông còn đỡ, chứ nhìn tui thử xem, yếu như này thì top 200 vào còn chưa được!"

Tất cả mọi người sau khi tập trung vào khu vực thi đấu thì bắt đầu hồi hợp, thấp thỏm lo sợ đối thủ mình sẽ thi đấu, vì vậy liền tìm một vài người bạn để tán gẫu, xua bớt đi sự hồi hợp.

"Hửm, bộ trong đây nhiều người mạnh lắm sao mà trông bọn họ có vẻ sợ hãi vậy?"

"Chúng ta đây là thần, mạnh gấp năm lần bọn con người ở đây nên không lo lắng.

Còn bọn họ là người, dù mạnh đến đâu thì cũng còn người khác mạnh hơn họ nhiều nên lo là phải."

Bạch Phong khoanh tay, hờ hững đáp.

Bảo Bình sau khi nghe xong thì ồ một cái, ngạc nhiên trong chốc lát rồi lại thắc mắc.

"Vậy chúng tôi bị Thượng Tiên đá xuống đây, tước đi một phần sức mạnh, như vậy thì còn mạnh hơn bọn con người nữa hay không?"

"Theo như tôi biết là không."

"..."

Đù...

Xử Nữ ngồi bên cạnh liếc Bạch Phong một cái rồi nói: "Hắn ta lừa cậu đấy, bị tước có 1/4 sức mạnh thì sao mà yếu hơn con người được chứ."

Bảo Bình cười cười.

Cô có thể đục vào trong mặt hắn một cái được không...?Song Ngư ngồi một bên yên lặng không nói gì, tay vân vê tờ giấy chứa số thứ tự của mình suy nghĩ.

Lần cuối cô được anh trai dẫn xuống đây là 4 năm trước.

Lúc đó, các hiện tượng quái vật hay các dịch bệnh chứa sức mạnh vẫn chưa hề diễn ra hay là tồn tại gì trên Trái Đất.

Vì vậy, có thể nói rằng, con người vẫn chưa thực sự phát triển.

Thế nhưng mà sau khi mọi thứ diễn ra, hiện tượng quái vật,... và sau khi bị bắt xuống đây, cô luôn có cảm giác gì đó không ổn cho lắm, mặc dù vẫn không thể biết được cảm giác bất an đó là gì.

Tuy ở trên [Thiên Đỉnh] bọn cô được mệnh danh là Lục Thần, vang danh gần như là tất cả mọi người đều biết.

Nhưng từ sau khi xuống đây, sức mạnh bị tước đi một phần, dù cho là không nhiều bao nhiêu nhưng mà cô vẫn cảm thấy, sức mạnh bây giờ của cả bọn chưa đủ, cần phải mạnh hơn nữa để chống lại nó, mặc dù đến cả cô cũng chẳng thể biết được nó là ai, là cái gì, là một sinh vật nguy hiểm hay là một mối đe dọa, tất cả đến bây giờ vẫn còn rất mù mịt.

"Ngư ơi, Ngư ơi, đang nghĩ cái gì vậy?

Đến lượt cậu kiểm tra rồi kìa!"

Nhân Mã lắc lắc Song Ngư, dù không biết cô đang nghĩ cái gì nhưng bây giờ đến lượt của cô rồi, nếu không xuống kiểm tra là coi như bị loại a!

Song Ngư cười cười, khẽ đẩy tay Nhân Mã ra khỏi người mình rồi đứng lên.

Có thể đó chỉ là một loại cảm giác khác thường của cô thôi, không thể nào coi là nó sẽ xảy ra thật được.

Vì thế, bây giờ, điều cô nên quan tâm nhất bây giờ chính là thắng được mấy trận đấu này.

Nếu nâng cao được sức mạnh lên thì nhiệm vụ cũng sẽ dễ hoàn thành hơn thôi, [Thiên Đỉnh] chờ đi, một ngày gần nào đó bọn cô sẽ quay về!

"Số 62, năng lực hệ Thuỷ, Song Ngư có mặt!"

Tôi sẽ hạ hết các người nhanh thôi... ~~~Tác giả có lời muốn nói: Các cậu nhớ ủng hộ mình bằng cách vote và follow nha ♡('ω')♡
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Chương 4


"Woww, Xử Nữ nằm trong top 15 luôn nè!"

Nhân Mã hú hét điên cuồng nhìn cái bảng xếp hạng trước mặt mình.

Đã 3 ngày kể từ khi kì kiểm tra năng lực kết thúc, hôm nay là ngày công bố kết quả, vì thế cô rất phấn khích xem thứ hạng của mình.

Thế nhưng khi xem đến thứ hạng của Xử Nữ thì cô lại càng bất ngờ hơn nữa.

Hạng của cô bạn rất cao, 12!Trong khi cô thì lại ở thứ hạng 20.Hôm nay đúng là ngày rất đáng để ăn mừng!

"Haha, hạng của Xử Nữ cao nhất trong nhóm luôn nha!"

Thiên Yết chạy đến ôm lấy cổ Xử Nữ, đặc biệt phấn khích.

"Tuy quả cuối có hơi tiếc nhưng hạng như vậy vẫn là rất cao!"

Bảo Bình cũng vui vẻ đi kế bên Xử Nữ.

Có được cô bạn là người ở trong 15 cũng thật tự hào nha~"Đáng lẽ mình có thể tiến xa hơn cái hạng 12 này nữa..."

Nói rồi khẽ thở dài.

Cô luôn muốn bản thân mình trở nên hoàn hảo, nên lúc nào cũng tính trước những gì mình sẽ làm và cố gắng làm cho tốt.

Suốt nhiều năm qua, cô đã lập ra rất nhiều các kế hoạch, từ học tập cho đến sinh hoạt, tất cả đều đi theo ý cô muốn.

Nhưng mà trong trận chiến ngày đó, nó hoàn toàn đi ngược lại với chiến lược của cô, tất cả.

Không có bất kì hành động nào của cô ta mà cô có thể đoán trước được.

Lúc đó cô đã rất hoảng loạn, có thể đối phương đã dựa vào điểm này để dứt điểm cô.

Xử Nữ hơi nheo mắt, đó chắc hẳn là sơ hở lớn nhất rồi, cần điều chỉnh lại đôi chút, vả lại trong lần đó, cô cũng đã nắm được một số chiêu thức cô ta dùng rồi, chỉ cần về chăm chỉ nghiên cứu chắc chắn sẽ tìm ra được cách phá chiêu.

Vì vậy, lần sau nếu có cơ hội tái đấu, cô chắc chắn sẽ không bại như khi đó đâu!

"Aizz, cậu hạng vậy là cao lắm rồi, đâu phải như con cừu, được xếp hạng thấp nhất trong nhóm luôn đâu."

Song Ngư cười cười, bọn cô trước khi kiểm tra năng lực đã làm một vụ cá cược, nếu như ai trong đợt kiểm tra này xếp hạng thấp nhất trong nhóm thì phải bao một chầu đi ăn cho cả đám.

Trùng hợp con cừu này lại xếp hạng thấp nhất trong nhóm, lần này chắc hẳn con heo của cậu ta một trăm phần trăm cạn sạch rồi...

Bạch Dương nhìn Song Ngư cười lại bất giác lạnh người.

Cô biết là mình xếp cuối rồi, phải chấp nhận hình phạt, nhưng có cần phải nhắc lại như vậy hay không?

Làm như vậy sẽ lại gợi nhớ đến kí ức con heo một tuần trước của cô a...

"Nhưng mà tôi cũng không ngờ, tiểu thư lại có xếp hạng thấp như vậy."

Bạch Phong có chút thở dài nhìn vị tiểu thư nhà mình, hắn còn nghĩ lần này cô sẽ đứng nhất trường luôn chứ, nào ngờ lại chỉ được xếp ở thứ hạng 25."..."

Tôi chỉ sơ suất chút thôi mà...

Thế nhưng mà Bạch Dương lại không biết được suy nghĩ của hắn hiện giờ, mà nếu như biết được, chắc cô hộc máu chết tại chỗ luôn quá. ~~~"Sao rồi Song Tử, cậu hạng mấy?"

Ma Kết hồi hộp nhìn chằm chằm Song Tử, thật là muốn biết hạng của họ nhanh a.

"45!

Là 45!

Vào top 50 rồi!!"

Song Tử phấn khích trả lời, vẻ mặt hứng khởi như thể nói một chút nữa thôi, cô sẽ vui quá mà nhảy cẩn lên, chạy xung quanh quanh trường mất!

"Mình hạng 48, cũng nằm trong top 50 nữa!"

Ma Kết vui vẻ Trong khi mọi người tụ lại với nhau nói về kì kiểm tra năng lực vừa qua, vui có, buồn có, thất vọng cũng có thì Thiên Bình lại ngồi một chỗ, úp mặt xuống bàn trầm tư suy nghĩ.

Đám người học sinh mới mới đến đây được một tuần kia là dấu chấm hỏi cô đang đặt ra bây giờ.Thoạt nhìn thì có vẻ như bọn họ thực sự là học sinh mới, tưởng chừng như vô hại nhưng nếu để ý kĩ, sẽ phát hiện có một loại khí luôn toả ra xung quanh bọn họ.

Đã vậy, lần kiểm tra năng lực đó, 7 người bọn họ, ai cũng đều đạt được một thứ hạng rất cao.

Thấp nhất thì chỉ có cô bạn Bạch Dương, hạng 25.

Nhưng thứ hạng này cũng không thể coi là thấp.Mọi người nhìn vào đều sẽ nghĩ bọn họ thực sự rất mạnh, chắc luyện tập lâu lắm đây, nhưng đây mới là cái mà cô khó hiểu.

Những ai có năng lực đều sẽ phải tham gia vào trường này để luyện tập và sử dụng.

Bọn họ nhập học vào trường này cũng đã hơn một tuần, như vậy thì có thể là tất cả đã qua khỏi dịch bệnh và sở hữu sức mạnh vào nửa tháng trước.

Nhưng mà chính là mới nhập học vào đây được một tuần hơn, các bài tập thực hành bọn họ vẫn chưa được thực hiện, vậy thì lí do vì sao, lúc kiểm tra mỗi người bọn họ đều cường đại như vậy được chứ.

Sức mạnh, khí tràng của từng người đều là những thứ cô chưa từng được chứng kiến.

Nhất là năng lực của tên gọi là Bạch Phong kia, quái dị, rùng rợn, lúc hắn đối đầu với người được cho là một trong mười con quái vật ở trường thì lại chẳng hề kinh sợ, ngược lại còn có vẻ như xem thường mà nhìn hắn.

Trận đấu của hắn ta kéo dài vỏn vẹn 5', sau khi kết thúc, ai ai cũng há hốc mồm nhìn hắn.

Nhưng thật ra, đó chỉ mới là lúc hắn chơi đùa thôi, nếu để ý kĩ, với năng lực tựa như từ dưới địa ngục của hắn thì việc hạ đàn anh đó chính là dễ dàng hơn rất nhiều.

Vì thế, lai lịch cùng với năng lực của bọn họ đến giờ vẫn còn là ẩn số.

Mà cô thì không thể nào tin tưởng bọn người đó được, cả một đám sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy, vào trường không biết là để luyện tập năng lực đi tiêu diệt các hiện tượng quái vật hay là còn có mục đích gì khác nữa đây.

Vào thời loạn lúc này đúng là vẫn không thể tin ai được mà. ~~~"Từ từ, khoan đã, đừng có dí nữa mà, cho tao chạy đi!!!"

Bạch Dương ba chân bốn cẳng chạy như ma rượt trốn khỏi con quái vật đằng sau, vừa chạy vừa la hét.

Cô biết là số cô nó rất nhọ, nhọ đến mức khó đỡ nhưng mà có cần ngay cả khi đi mua vài cuốn truyện về đọc mà nó cũng phải nhọ nữa hay không?!

Vốn buồn chán không có gì làm nên cô sinh ra chán nản, nằm trên giường lăn qua lăn lại rồi chợt nhớ ra gần đây có cửa hàng nhỏ, chắc hẳn là có truyện để đọc.

Nghĩ thế nên mới ra khỏi KTX, chạy một mạch đi mua truyện.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, tưởng rằng chỉ là đi mua vài quyển truyện về đọc, ngờ đâu chính là bị quái rượt a!

Cô lúc đó hứng khởi đi về KTX, tung tăng trên đường, vừa đi còn vừa hát.

Nhưng mà lúc đi qua một bãi đất trống thì mọi thứ liền thay đổi.

Một con quái vật màu xanh lá, toàn thân chất nhầy, mắt thì lồi ra trông dị vô cùng.

Ngay lúc cô thấy nó thì cả người khựng lại, không muốn rước thêm phiền phức vào người nữa nên giả ngu, bơ nó qua một bên rồi đi tiếp.

Đùa gì chứ, con này cũng thuộc loại SS chứ ít gì, chưa kể cả cơ thể nó còn có thể một lần bắn ra chất nhầy đồng loạt trong vòng bán kính 10m nữa chứ, chủ động gây chuyện với nó chỉ tổ rước thêm hoạ mà thôi, còn chưa kể nếu có thiệt hại thì cô cũng chính là người phải đền nữa, mà con heo của cô, tuy chưa có đập ra nhưng mà xác định là nghèo rồi...

Thế nhưng dù cho cô có suy nghĩ cao siêu, có dùng cách nào chạy trốn thì định mệnh nó luôn chạy tới đi tìm cô.Con quái vật cấp SS kia đánh hơi được mùi người liền lập tức quay sang tìm kiếm, khi thấy được một con người đang cố tình tăng cược bộ đi qua khỏi bãi đất trống thì rít lên một tiếng thật lớn, xong liền đuổi theo.

Nó đói lắm rồi, đã 1 tuần nay khôn có gì bỏ bụng đã làm nó đói đến mức kiệt sức rồi, bây giờ lại có thức ăn đi ngang qua, có ngu nó mới không ăn ấy!

Còn chưa kể thức ăn này còn có năng lực rất mạnh, nếu ăn rồi hấp thụ sức mạnh đó thì có thể mạnh hơn mấy con quái vật khác nữa rồi.

Bạch Dương đương nhiên không thể hiểu được những gì nó đang suy nghĩ, chỉ biết là nên đi thật nhanh thôi, thế mà vẫn không thể tránh thoát được nó, đúng là tức chết cô mà!

"Đoè moè, tha cho tao đi!"

"Khẹc khẹc""Khẹc cái đầu mày!

Khét hết rồi... mà ủa...

đậu xanh truyện của tao...!"

Bạch Dương thả chậm tốc độ lại, đen mặt nhìn hai cuốn truyện mình vừa mới mua về đã bị đốt cháy một cách tàn nhẫn.

Tiền đã không có, mua đồ còn bị phá, nỗi lòng này cô biết nói cho ai đây...?Mà con quái vật dường như vẫn ngu ngốc không nhận ra được thay đổi của Bạch Dương, vẫn chăm chăm đuổi theo mong muốn ăn thịt được cô.

Ngay lúc nó đuổi đến kịp cô, há to cái miệng chuẩn bị một phát nuốt chửng cô vào trong bụng thì điều nằm ngoài dự kiến xảy ra.

Bạch Dương trên tay cầm một cây kiếm màu vàng làm từ điện, một nhát chém đứt con quái vật ra làm đôi.

Con quái vật lúc này cực kỳ bất ngờ, chưa kịp làm gì đã bị chẻ ra làm đôi.

Nó chỉ là muốn đi kiếm ăn thôi mà, không cho ăn thì thôi, có cần phải giết nó một cách dã man như vậy hay không?

Nhưng mà nó là quái vật mà, đâu thể nói được, nên đành ngậm ngùi rít lên một tiếng thê lương rồi ngã xuống, chết tức tưởi.

"Kiểu này chắc phải đi làm thêm kiếm tiền thôi..."

Bạch Dương thở dài.

Nhìn hai cuốn truyện bị cháy đen nằm ở trên mặt đất mà lòng cô như muốn vỡ nát ra.

Nhưng mà mặc kệ đi, bây giờ thì phải chuồn trước thôi, chứ để chút nữa có người đi ngang qua thấy rồi báo tới mấy chốt bảo vệ gần đó mà dính tới mình nữa là có chuyện.

Nghĩ vậy nên gật đầu mấy cái, cảnh giác nhìn xung quanh hai ba lần rồi dùng cái tốc độ được cho là để trốn phiền phức chạy như bay về KTX.

"Cậu ta rốt cuộc là cái quỷ gì vậy..."

Cự Giải đứng trên cành cây gần đó như chết lặng nhìn về phía Bạch Dương chạy đi.

Con quái vật đó dù gì cũng là cấp SS, muốn hạ được nó thì cũng cần tập hợp lực lượng nhiều lắm chứ đùa, vậy mà còn cậu ta thì lại chỉ một phát liền đo ván con quái vật, một giọt mồ hôi cũng chẳng tốn, cậu ta không phải quỷ chứ là cái gì nữa...?"

Tìm được vật thích hợp rồi..."

Xa xa, không biết từ đâu xuất hiện một nam nhân, toàn thân một màu đen tuyền không có chút sức sống.

Hắn đứng trên đỉnh cây, nhìn xuống bãi đất trống khi nãy vẫn còn con quái vật nằm chết ở đó mà lầm bầm.

Nếu như đã tìm được đồ chơi mà ngài ấy yêu cầu thì chẳng phải, cuộc đuổi bắt đã chính thức bắt đầu từ bây giờ rồi hay sao? ~~~Tác giả có lời muốn nói: Các cậu nhớ ủng hộ mình bằng cách vote và follow nha ♡('ω')♡
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Chương 5


"Thế nào?

Vẫn giữ vững được top 1 phải không?"

Ở trong một căn phòng sang trọng, nam nhân nâng ly rượu uống một ngụm khẽ cười nhìn về hướng nữ nhân mới bước vào.

"Như cũ, toàn bọn yếu đuối."

Nữ nhân lãnh đạm trả lời, vẻ mặt không chút cảm xúc mà lấy ly rượu còn lại trên bàn uống cạn.

"Hahaha, đúng là cô mà, trong mắt lúc nào cũng coi người khác là một bọn yếu đuối hết nhỉ, Thiên Hạt?"

"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tên tôi khi chưa có sự cho phép."

"Được rồi được rồi, không gọi thì không gọi, làm gì căng thế."

Nam nhân bĩu môi, đặt ly rượu xuống bàn.

"Đừng có đùa nữa, đến giờ rồi đấy."

"Ừ, nghe nói là đã tìm được vật chứa thích hợp."

Nam nhân lúc này thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc nói chuyện.

Nữ nhân được gọi là Thiên Hạt thì vẫn như cũ mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ khẽ ừ một cái rồi đứng lên, lấy một cái áo màu đen khoác vào rồi đi ra ngoài.

"Đi thôi, bọn họ giờ này đến đủ hết rồi."

"Ừ."

Nam nhân khẽ cười, cũng đứng lên đi theo sau Thiên Hạt. ~~~"Hừ, cái con cậu diệt khi nãy chỉ là một trong số cả triệu con trên thế giới này thôi!"

"What?!"

Bạch Dương nghệch mặt ra, một con trong số cả triệu con?

Còn định bốc lột sức lao động của người ta đến bao giờ nữa...?

"Chính xác là vậy đó."

Song Ngư gật gù, ra vẻ tri thức mà trao đổi về các hiện tượng quái vật với Bạch Dương.

"Aaaaa, mệt quá đi!"

Giờ nghỉ giải lao, Bảo Bình chạy xuống căn tin mua chai nước khoáng cho Bạch Dương với lí do là để an ủi tinh thần cho cô bạn đang bị sốc nằm dài trên lớp.

Thế nhưng mà đi được nửa đường, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Thế nào?

Lần trước mày đi làm nhiệm vụ, không phải đem về được rất nhiều vật phẩm sao?

Chia cho tao một chút bộ chết à?"

Trong một góc tối trên đường xuống gần căn tin, bốn người, 3 thằng con trai cao to lực lưỡng đứng ép sát một cậu thanh niên thư sinh yếu đuối, không cần nghĩ cũng biết đây lại là màn bóc lột của bọn đầu gấu rồi.

Vốn định vào can ngăn thế nhưng lại sợ vướng phải phiền phức nên Bảo Bình ngó mặt làm lơ, cũng cầu cho cậu thanh niên thư sinh kia qua khỏi đi, chứ cô thì sợ dính mấy cái phiền phức này quá rồi.

Nghĩ thế thì cũng dời mắt qua chỗ khác, vờ như không thấy tiếp tục đi mua nước.

Dù gì ở đây lát nữa cũng sẽ có rất nhiều người, cô không giúp cậu ta thì chút nữa sẽ có người khác giúp thôi.

Vì thế, phiền phức này, vẫn là đừng có nhúng tay vào thì tốt hơn.

Thế nhưng mà người ta hay nói, ghét của nào trời trao của nấy, càng trốn phiền phức thì nó lại càng tự tìm tới mình.

Bởi vậy mới nói, cô hình như là có họ hàng gì với Bạch Dương rồi..."

A!

Cậu đây rồi, giúp mình với!"

Cậu thanh niên dáng vẻ thư sinh kia đột nhiên hô to, tay quờ quạng về phía thân ảnh của Bảo Bình như gặp phải người quen mà cầu cứu.

Mặt của Bảo Bình thế nhưng đen rồi... ...Số quá đen.

Đến đi mua nước cũng thật sự là quá đen.Đã vậy còn gặp thêm cái của nợ này nữa.

Cô nghĩ bản thân nên đi nhập hội cùng với con cừu kia thôi.

"Rồi bọn họ bắt nạt mình, sau đó mình gặp được cậu..."

Nam thanh niên vẫn hăng say kể chuyện, tay chân kết hợp đấm đá loạn xạ như thể đang đi diễn tuồng khiến đại não Bảo Bình như muốn nổ tung.

Cô thật là không chịu nổi cái tên ẻo lả này nữa rồi!

"Được rồi, có thể cho tôi biết lí do vì sao cậu lại theo tôi đến tận đây không?"

Bảo Bình nhịn xuống cơn tức giận, chán ghét nhìn nam thanh niên, tên này hình như đến ngày chạm mạch rồi hay sao ấy!

"À, chỉ là muốn cảm ơn cậu thôi, với lại khi nãy cứu mình, cậu đã lỡ chọc vào chỗ không nên chọc rồi, nên mình đi theo để nhắc nhở cậu chút thôi."

Nam thanh niên vừa cười vừa nói.

Ừ ừ, làm như tôi muốn cứu cậu lắm ấy, nếu không phải cậu nhận bừa, nói tôi là bạn cậu thì tôi bây giờ có cần phải vướng vào cái đống rắc rối này không?

Cậu còn nói?

Nếu đã biết cái đám đó là chỗ không nên chọc thì còn lôi tôi vào làm gì?

Kéo tôi đi chết chung với cậu rồi còn ở đây ra vẻ tốt bụng, quan tâm?

Có mù nữa tôi mới đi giúp người như cậu!!

"Ừ, cảm ơn đã nhắc, tôi sẽ cẩn thận."

"Vậy... bây giờ mình về lớp đây."

Nói đoạn, nam thanh niên lại ngập ngừng, tuy nói về lớp nhưng có vẻ như lại không muốn."

Về đi, tôi không sao đâu."

Lạy thánh, thánh về dùm con cái...

"Được rồi..."

Ngàn lần lạy thánh, cách xa con ra chút...

"À, có thể cho mình biết cậu học lớp mấy không?"

Nam thanh niên bỗng dưng dừng lại, xoay người hỏi Bảo Bình.

Đậu... thằng nào đưa cho mị con dao...! ..."

Bảo Bình về rồi, ủa, sao cậu còn tàn tạ hơn con cừu nữa vậy?"

Song Ngư vừa thấy Bảo Bình trở về liền mừng rỡ chạy ra tiếp đón, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của cô bạn thì thật là cạn lời a...

Bảo Bình thở dài, ngồi xuống kể lại đầu đuôi sự việc vừa xảy ra khi nãy.Không như những người khác sẽ lo lắng cho bạn mình, không biết bọn họ có trả thù hay không hay sẽ làm gì đó có hại cho cô bạn.

Lần này lại ngược hoàn toàn, cả đám 5 đứa nghe xong thì ôm bụng mà cười, đến cả Thiên Yết ham ngủ thế mà cũng lăn ra cười như sắp chết cho được.

Bảo Bình đen mặt toàn tập, lúc trước thật sự là có điên mới đi kết bạn với đám này, bây giờ thấy bạn mình dính vào cái mớ phiền phức kéo dài này cũng còn hơi sức ôm bụng cười cho được, đúng là đám bạn vô tâm!! ...Thầy chủ nhiệm bước vào, cầm một đống giấy trên tay bắt đầu sinh hoạt về các nhiệm vụ, lễ hội, câu lạc bộ,... mà mặc kệ bọn kia vẫn còn ngáo ngơ.

"Sảnh nhiệm vụ đã bắt đầu mở, các em ai thích thám hiểm, phiêu lưu thì có thể tham gia, ngoài ra, nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ thì còn có thể đạt được những thành tích, danh hiệu, và nhiều vật phẩm quý giá."

"Các câu lạc bộ của trường cũng đang bắt đầu tuyển thành viên, chi tiết thì mời các em đến sảnh tập trung để xem."

"1 tháng nữa trường ta sẽ tổ chức lễ hội như thường lệ để tưởng nhớ những người đã hi sinh dưới tay bọn quái vật, lúc đó, mỗi lớp đều sẽ làm một gian hàng."

"Đội cảnh vệ của trường cũng đang chiêu mộ thêm tân binh mới, nếu muốn có ích với trường thì các em hãy tham gia."

"..."

Đù...

Cái quái gì đang diễn ra thế...?

Ông thầy đang làm gì thế...?

Đây là đâu...?Tôi là ai...?

Chuyện vi diệu gì đang xảy ra...?Đm ông thầy =.=..."

Thế các cậu định làm gì?"

Song Tử ngơ ngơ ngáo ngáo hỏi sau khi nghe một tràng sinh hoạt từ trên trời bay xuống như mưa đá của ông thầy.

Kim Ngưu: Mình sẽ tham gia câu lạc bộ nấu ăn >_
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Chương 6


"Chết tiệt!"

Khi tất cả mọi người đều đã chìm trong giấc ngủ, bóng đêm bao trùm hết cả bầu trời, trong một khu rừng rậm rạp vẫn còn có người chưa thể yên giấc.

Người đó chạy loạn khắp nơi, dùng tốc độ có thể nói là gần như không thể nhìn thấy được mà bất chấp chạy.

Đôi mắt đỏ ngầu cuồng dã, tựa như huyết sắc giữa trời đêm.

Đang điên cuồng chạy, bỗng nhiên người đó chợt dừng lại, như dùng hết sức mà tru lên một tiếng.

Người đó là người, nhưng lại là người sói...

"Ta hận ngươi!

Ta hận ngươi!

Ta hận ngươi!"

Lại tru lên thêm một tiếng dài, nước mắt bất chợt trào ra.

Hắn là điện hạ tộc người sói, là dòng tộc sở hữu sức mạnh cùng với tốc độ có thể coi là kinh người nhất.

Hắn là vị điện hạ cao ngạo, sinh ra đã được định sẵn là người sau này sẽ dẫn dắt cả tộc người sói, dùng sức mạnh cường đại của mình giúp tộc vững mạnh hơn, khiến cho bất kì kẻ nào cũng phải kiên nể.

Đó là những gì hắn đã từng nghĩ.

Thế nhưng đó đều là những thứ hắn mơ ước, còn hiện thực thì lại tàn khốc hơn nhiều.

Lửa đỏ rực, từng là thứ mà hắn rất thích.

Lửa nóng rực, cũng là thứ giết đi bao người thân của hắn.

Hắn gục ngã.

Hắn muốn thời gian quay trở lại, lúc đó hắn chắc chắn sẽ không vì muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài, trốn cha chạy ra khỏi khu rừng.

Để rồi khi trở lại, tàn dư đều chỉ còn xác người cùng với đống đổ nát.

Cha hắn, vị vua lãnh đạo tộc là người rất nghiêm nghị cùng với khí tràng cực đại, lúc nào đứng cạnh cũng khiến hắn bị ép đến khó thở.

Thế nhưng mỗi lần ôm ông, hắn không còn thấy cái khí tức ấy nữa, mà thay vào đó là sự ôn nhu, dịu dàng của người cha dành cho đứa con.

Hắn từng nghĩ, mãi như thế này thì thật tốt.

Nhưng chỉ một đêm, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Cả tộc bị diệt, cha bị bức tử, thần dân chẳng còn ai sống sót.

Thân là điện hạ người sói nhưng lại không thể bảo vệ cả tộc chu toàn, tự nhận mình là điện hạ, còn mặt mũi nào không?

Cha hắn cơ thể không còn độ ấm, nhưng trên môi lại treo một nụ cười.

Tận mắt thấy cha mình chết đi, nhưng lại không thể làm một cái hiếu, chôn cất cho cha.

Đây là loại chuyện thế nào đau khổ đối với hắn.

Đã vậy, khi đó đối mặt với tên kia, hắn cư nhiên lại sợ hãi.

Sợ hãi cái khí tức trên người tên đó.

Sợ hãi cái sức mạnh của tên đó.Sợ hãi luôn cả khuôn mặt của tên đó.Hắn lúc này như bị rút hết sức mạnh trong cơ thể, tựa như chỉ cần chạm vào mạnh một chút, hắn sẽ lập tức ngã xuống, không đứng lên được.

Cái khí tức của tên trước mặt khiến hắn vừa hận lại vừa sợ.

Hận vì đã giết cả tộc mình, nhưng sợ vì cái sức mạnh cường đại kia.

Vì thế, hắn chỉ còn biết cách chạy.

Cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh, muốn thoát khỏi nơi này.

Từ khi chạy thoát được khỏi đó, hắn đã biết, đến tư cách làm một người trong tộc cũng không còn nữa rồi.

Còn tên kia thì nhếch môi nhìn theo hướng hắn chạy, trong mắt còn chứa tia khinh thường.

Thân là điện hạ của tộc nhưng lại không thể bảo vệ được ai cả, đã vậy lại bỏ chạy khi gặp phải kẻ thù.

Tên này, đúng thật là nhát gan.Nam nhân một thân đỏ rực đứng trong vòng lửa khẽ cười.

Vung tay một cái tạo ra thêm một ngọn lửa lớn, nuốt chửng cả ngôi làng.

Vạt áo choàng đỏ tung bay, giữa ngọn lửa lớn cháy nghi ngút trong rừng, hắn vẫn treo nụ cười trên môi, nhưng khác lúc nãy, khung cảnh này thật là quỷ dị.

Nam nhân quyết định tha cho điện hạ tộc người sói, vì nghĩ rằng hắn sẽ chẳng làm hại gì được mình, thế nhưng thật lâu sau đó, nam nhân lại hối hận. ~~~"Đứa nào hôm qua đánh đàn em tao?

Bước ra đây!"

Một cậu thanh niên không biết từ đâu xuất hiện, cơ thể to lớn vạm vỡ đứng ngay trước cửa lớp Bạch Dương mà rống vào trong, không cần nghĩ cũng biết, chuyện của Bảo Bình lần trước, đến tai hắn rồi.

Năm người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng chỉ tay về phía Bảo Bình đang ngồi chém gió bằng tiếng Anh ở phía bàn cuối.

Không khí lập tức căn thẳng.

Bảo Bình đang ngồi chém thứ tiếng gì đó không rõ nguồn gốc chợt thấy kì lạ, nãy giờ ồn lắm mà, sao bây giờ tự nhiên im quá vậy?

Đang định quay lên hỏi tụi kia thì lại thấy năm đứa đồng loạt chỉ tay về phía mình.

Gì thế?

Bộ mặt mình dính cái gì à, sao ai cũng chỉ mình hết vậy?

Hay là nó muốn nhắc mình gì đó?

Dự cảm không lành lập tức chạy tới, lại nhìn ra phía ngoài cửa, thấy tên thanh niên cao to lực lưỡng đứng ngoài, trên mặt còn có vết dao cứa, sau lưng là hai tên đàn em, mà hai tên này cô thấy quen quen sao ấy.

Chết bà rồi...

Sau khi nhớ lại liền xanh mặt.

Sẽ không thể nào mới hai ngày liền kiếm đi.

Lại trừng mắt nhìn đám kia, cô ứa gan thiệt rồi, làm bạn kiểu gì không bảo vệ cô thì thôi, đằng này lại chắp hai tay dâng cô cho địch.

Bọn này có còn là con người nữa không?!

Song Ngư đi xuống, vỗ vai cô bạn.

"Mình biết cậu làm được mà, cố lên."

Cố cái đầu nhà cậu!

"Tụi này đang giúp cậu đó, mau giải quyết phiền phức nhanh đi."

Nhân Mã lon ton chạy đến kéo Bảo Bình đem quăng ra ngoài cửa, sau đó còn bồi thêm một câu rồi mới đi vào.

"À mà nếu cần thiết thì đánh gãy hết xương trong người hắn đi, miễn lại làm phiền chúng ta nữa."

Đù...

Tụi trong lớp còn lại nghe xong thì ngơ ngác.

Bọn này nó ăn phải cái gì mà gan cùng với liều quá vậy?

Mà cái câu của cô bạn nghe thật lạnh người...

Nam thanh niên đứng trước cửa nghe vậy thì sôi máu lên, không nói nhiều nữa mà dứt khoát ra tay, ai nói hắn hèn cũng được, bọn này khinh người lắm rồi!

Bọn trong lớp thấy cô bạn lớp mình sắp ăn hành liền nhao nhao đứng lên, bay ra định chặn lại cú đánh đó giúp cô bạn, thế nhưng lúc sao bọn họ liền chết đứng.

Bảo Bình một tay chặn lại cú đấm của hắn, chân dứt khoát đạp thẳng vào hạ bộ khiến hắn đau điếng.

Đám con trai trong lớp há hốc nhìn cảnh tượng trước mặt mà hãi hùng.

Cú đá cũng dứt khoát quá đi, nhìn hắn như vậy thì lực đạo chắc cũng không nhẹ.

Mà bị như vậy rồi, có khi nào sau này không thể sinh con luôn được hay không...?

Nhóm bạn bên trong thì cười cười, như vậy mới đúng chứ.

Còn Bạch Dương thì ngược lại, cô nhìn tên đó rồi cảm thán, chịu như vậy còn đứng vững được, thật là tài quá đi.

Hai tên đàn em sau khi chứng kiến cảnh đó liền kinh hãi chạy đến đỡ lấy nam thanh niên.

Giận dữ trừng cô một cái rồi chạy đi.

Bảo Bình thở dài, như vậy là lại kéo thêm thù hận nữa rồi...

"Thấy không?

Mình nói là rất nhanh sẽ xong cơ mà."

Nhân Mã chạy đến quàng lấy cổ Bảo Bình cười cười, mà không biết hiện tại người đó đã điên đến sôi máu.

"Các cậu đều là một đám lựu đạn!

Nghe hắn nói vậy thì thôi đi, lại còn đồng loạt chỉ tay về phía mình làm gì?!"

"Ây da ây da, đều là muốn tốt cho cậu cả mà, sao lại trách chúng mình được chứ?"

Song Ngư cười cười "Mà nếu như cậu vẫn tức giận vậy thì tối nay, ăn cái gì tùy cậu chọn, Bạch đại gia khao hết!"

"What the fuck?!"

Bạch Dương đang ngồi trong lớp nghe được liền kêu cha gọi mẹ.

Cô đã trốn đến mức này rồi mà bọn nó cũng gọi hồn lên cho được, đúng thật là đám lựu đạn mà!"

Tại sao mình lại phải bao các cậu?"

"Nhớ kì kiểm tra năng lực không?

Cậu đứng hạng thấp nhất trong nhóm, không nên bao sao...?"

Song Ngư nham hiểm cười.

Đù... nhớ dai quá dạ thím!

Bạch Dương lại sầu khổ cười cười.

Số tiền được chia trong lúc làm nhiệm vụ kỳ trước cứ như vậy lại bay đi rồi sao...?Cô như mất hết sức lực, rên một tiếng rồi gục đầu nằm xuống bàn.

Cái số nó bị đày đọa như thế này thì đành chịu thôi.

Cự Giải khẽ cười nhìn cái con người kế bên mình đang hồn bay phách lạc gục xuống bàn kia.

Thật là không biết cái nhóm này đã trưởng thành chưa nữa, cứ y như trẻ con, trêu đùa, chọc phá nhau khắp mọi nơi.

"Hừ, coi như cậu lợi hại, nếu còn có lần sau nữa thì mình liền đoạn tuyệt với các cậu!"

Thiên Yết không biết từ khi nào đã kéo được Bảo Bình về chỗ ngồi, cười cười hoà giải với cô nàng.

Không phải cô không biết, cô nàng đó là khẩu thị tâm phi, nói là sẽ đoạn tuyệt với bọn cô nhưng mà cho mười cái mạng cũng chẳng dám làm.

Chơi chung 5 năm, cô hiểu rõ quá mà.

Nhưng mà bên ngoài vẫn tươi cười, bảo rằng cái gì cậu cũng đều đúng hết, sẽ không có lần sau.

Nếu lại nói ra, cô nàng chắc chắn sẽ giận chết cô mất.Trong khi bọn này vẫn tươi cười, đùa giỡn nhau thì đám trong lớp như hóa đá.

Đùa gì chứ, tên to con lúc nãy cũng là đàn anh khóa trên, sức mạnh cũng có thể coi như hơn bọn họ rất nhiều, vậy thì cái sức mạnh một tay chặn cú đấm khi nãy của Bảo Bình từ đâu mà ra?

Vả lại họ cũng mới nhập học được có 2 tuần hơn, sức mạnh đâu ra lớn quá vậy?

"Đúng thật là bọn này không bình thường mà..."

Thiên Bình lầm bầm, có lẽ cô lại phải đề cao cảnh giác hơn thôi.

Ngoại trừ Thiên Bình ra thì 5 người trong nhóm còn lại ai cũng ngạc nhiên trước sức mạnh đó, nhìn chằm chằm vào Bảo Bình như thể đang nhìn sinh vật lạ khiến cô chảy mồ hôi lạnh.

Đừng có lại nhìn cô bằng ánh mắt đó, cô sợ lắm!

"Thầy vào kìa thầy vào kìa!"

Một cậu thanh niên không biết từ đâu chạy vào, hô to cho mọi người ổn định lại.

Cậu thanh niên này hình như làm nhiệm vụ mật thám thì phải, lúc nào thầy vào lớp cũng đều là cậu ta chạy vào báo trước.

Mọi người về chỗ của mình, ổn định tinh thần lại rồi bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị học.

Vì thế, một buổi sáng "an toàn" lại trôi qua... ~~~Tiểu kịch trường Mều (la hét): Được rồi, bắt đầu diễn!

Vì thế, Bảo Bình một tay chặn lại cú đánh kia, chân liền đá vào hạ bộ khiến hắn khụy xuống.

Mều (la hét x2): Diễn chưa đạt, làm lại lần nữa!

Vì thế Bảo Bình lại lần nữa một tay chặn cú đấm của nam thanh niên, chân cũng không rảnh rỗi liền đá mạnh vào hạ bộ khiến hắn ngã xuống.Mều (lại la hét): Phân đoạn này cần diễn nhập tâm hơn nữa, thêm cảnh tát vào trong đây nữa đi!

Vì thế, n lần Bảo Bình dùng tay trái đỡ lấy cú đấm kia, chân đá vào hạ bộ nam thanh niên rồi cho thêm một cái tát.

Nam thanh niên ngã gục (lệ đầy mặt): Ta tuy là nhân vật phụ nhưng cũng là người mà, đá rồi đánh cả chục lần như vậy thì sau này ta làm gì còn đường nữa mà có con!!!

Tác giả có lời muốn nói: Trong trường hợp này thì xin chia buồn cùng lầu trên.

Đáng lẽ mình đã đăng được chương này sớm hơn, thế nhưng mà trong bệnh viện lại không có Wi-Fi a! (ôm mặt khóc) vì thế, mong các cậu tha lỗi T_TCác cậu nhớ ủng hộ mình bằng cách vote và follow nha ♡('ω')♡
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Chương 7


"Lạc rồi sao...?"

Hiện tại Cự Giải đang cùng với Bạch Dương và bạn của cô nàng là Song Ngư, một đội vào rừng làm nhiệm vụ.

Yêu cầu là tìm hoa tam sắc.

Sở dĩ gọi là hoa tam sắc vì nó chỉ có ba lá, mỗi lá lại mang một màu sắc khác nhau.

Không tính tới vẻ đẹp, chỉ công dụng trị thương thần kì của nó cũng khiến đã khiến người ta phải há hốc.Vì thế, bọn họ bắt đầu lên đường, tìm loại hoa quý hiếm đó.

Nhưng mà ngoài dự đoán, lục tung gần hết cả khu rừng ra, vậy mà chẳng tìm được dù chỉ một đoá.

Ngay lúc đó, Bạch Dương lại bảo nên tách nhau ra để tìm nhanh hơn, cô liền đồng ý, vậy là ba người tách ra.

Thế nhưng vạn lần lại không nghĩ được rằng, vừa tách ra được 15 phút, cô liền đi lạc!"

Ai da...kiểu này là lạc thật rồi..."

Cự Giải chán nản ngồi tựa vào gốc cây.

Nãy giờ đi lại quên không chịu đánh dấu trên mấy thân cây, bây giờ lạc luôn rồi, còn đường nào về nữa đâu...Lại ngước lên nhìn trời, sau đó thở dài.

Trời cũng sắp tối rồi, theo tình hình hiện tại thì không có ai tới cứu, vậy là đêm nay phải ngủ lại trong đây rồi.

Aizz, đáng lẽ hôm nay nên đến chỗ Thiên Bình bói trước một quẻ nhìn trước tương lai rồi hãy đi, à không, phải là chắc chắn không đi luôn mới đúng!Sau khi ngồi tự kỉ được một chút, cô liền quyết định đi nhặt củi khô về đốt lửa.

Chứ ngồi thêm chút nữa thì đêm về rồi lại lạnh chết mất cô.

Vì thế chạy đi tìm củi, một lúc sau trở lại, trên tay đã đầy củi.

Đặt củi khô xuống đất, vung tay một cái, liền xuất hiện một ngọn lửa.

Cự Giải chà xát hai tay vào nhau rồi hơ hơ trước ngọn lửa.

Trời về đêm ở trong rừng đúng là lạnh thật mà.

"A...trời tối rồi, đáng sợ quá đi..."

Nhanh thật, mới đó mà trời đã tối sầm lại rồi.Cô trước nay luôn sợ bóng tối, không phải vì nó ghê rợn hay gì mà là vì cô sợ ma.

Người ta hay nói, ma rất thích xuất hiện vào ban đêm, nhất là trong mấy khu rừng này, vì có người chết oan, không đi siêu thoát được lẩn quẩn quanh đó.

Mà những con ma đó đều rất kinh dị, mặt chắc chắn sẽ toàn máu, mắt thì lồi ra, tóc thì xoã dài đến chân a!

Vừa lúc đó, một cơn gió lạnh lại thổi đến, lạnh đến mức khiến cả cơ thể Cự Giải đều căng cứng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Không lẽ có con ma nào đánh hơi được mùi người, liền là chạy đến đây?

Vì thế lập tức co rúc người lại, cảnh giác nhìn xung quanh tìm xem có con ma nào không.

Mà hành động cùng với biểu cảm từ nãy đến giờ của cô nếu bị đám đồng bọn thấy được chắc cũng vạn tiễn xuyên tâm mà chết mất.

Vì sao ư?

Vì nó moe quá đi mà!!Lại nghe thêm vài tiếng sột soạt kèm theo tiếng bước chân đến gần, tim cô hoảng loạn đập nhanh như thể sắp bay ra khỏi lồng ngực.

Thế nhưng chỉ được một lúc, tiếng bước chân lập tức dừng lại, không nghe thêm được âm thanh nào nữa.

Cự Giải thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, tay ôm ngực trái như thể mới vừa chết đi sống lại.

Nhưng mà cũng đúng thôi, bị lạc trong rừng lúc nửa đêm như vầy, ai mà chẳng sợ.Nhưng mà không biết bây giờ đã có ai đi tìm cô chưa nữa, chỗ này lạnh quá à...

"Tiếng chân đó là của ai vậy ta..."

Cự Giải trầm tư suy nghĩ.

Ma thì không có chân, đi thì chắc chắn là không có tiếng động.

Còn người thì có chân, đi sẽ phát ra tiếng động.

Vậy lúc nãy là tiếng chân, tức là người chứ không phải ma!

Nghĩ vậy liền can đảm hơn một chút, đứng dậy tiến đến bụi cây phát ra tiếng động khi nãy, tách ra làm một đường đi.

Vốn định sau khi thấy được người đó rồi thì sẽ nhờ sự giúp đỡ, còn nếu như người đó cũng lạc y như cô thì sẽ cùng làm bạn đêm nay, cùng nghĩ cách thoát ra khỏi đây.

Dù gì hai người cũng tốt hơn một người mà.

Thế nhưng khi vừa nhìn thấy, Cự Giải lập tức ngẩn ngơ.

Nam nhân một thân đỏ rực đứng ngẩng đầu nhìn lên trời, bóng lưng thẳng tắp nghiêm nghị nhưng lại cô đơn đến khó tả.

Đột nhiên nam nhân xoay người lại nhìn cô, đôi mắt ôn nhu như thể có thể chảy thành nước chân thành xoáy sâu vào tròng mắt cô.

Nhìn vào đôi mắt đó, cô liền có ảo giác, từ rất lâu trước đây, mình đã gặp hắn rồi.

Nam nhân khoé miệng khẽ cười, tóc dài cùng y phục tung bay nhảy múa trong gió cũng không quan tâm, tay phải đưa lên, xoè ra trước mặt Cự Giải chậm rãi mở miệng: "Đây là nhìn ta có việc gì sao?"

Trăng sáng rọi xuống, lại càng tôn lên vẻ đẹp như bước ra từ tranh vẽ của nam nhân.

Ngũ quan thanh tú, khí chất bất phàm, tựa như người từ thời cổ đại xuyên đến đây.

Mà dù cho có là thời cổ đại cũng không thể nào sánh được bằng nam nhân này nữa rồi.

"Này, cô là bị làm sao a?"

"A... tôi... tôi..."

Cự Giải ngượng ngùng gãi đầu cười cười.

Thật là xấu hổ quá đi mà, thế nhưng lại thơ thẩn đến mức như vậy.

Nhưng mà cũng không thể phủ nhận được, khung cảnh vừa rồi cũng là đẹp mắt quá đi, khiến người ta nhìn mãi, dời đi không được.

Vì thế, không cần tự trách mình nữa.

Nghĩ vậy, liền gật gù vài cái.

Nam nhân đứng đó chứng kiến hết thảy các hành động nãy giờ của Cự Giải, che miệng khẽ cười, người này thật giống con nít quá đi.

Thế nhưng điều đó chỉ xảy ra chưa tới một phút đồng hồ liền biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị vốn có thường ngày, lần nữa mở miệng nói với người đối diện.

"Cô đây là muốn ta dẫn ra khỏi khu rừng này sao?"

"A, sao anh lại biết thế?"

Cự Giải bất ngờ, nghi hoặc nhìn nam nhân.

Cô chưa nói gì hết mà hắn đã biết rồi, không lẽ hắn có khả năng đọc suy nghĩ?

Như biết cô đang rối não chuyện gì, nam nhân lại nói tiếp: "Không cần phải ngạc nhiên, vì ai đi vào khu rừng này cũng đều bị lạc hết thôi mà."

Cái này là biết đọc suy nghĩ thật rồi...

"A, vậy có thể..."

"Đi thôi, ta dẫn cô ra khỏi đây."

Dễ đến vậy sao...?

Cự Giải nghĩ thầm trong lòng.

Vốn tưởng sẽ khó lắm chứ, nào ngờ lại đồng ý nhanh như vậy.

Nhưng mà thế cũng tốt, càng đỡ tốn thời gian.

Nam nhân không nói thêm gì nữa mà đi lướt qua cô, nếu để ý kĩ sẽ thấy trên khoé miệng hắn còn đọng lại ý cười, không biết hắn lại vui vì việc gì đây.~~~"Aaaaa, thiệt chứ!

Trời tối rồi không biết cậu ấy có sao không nữa!"

Song Tử vò đầu bứt tóc la hét, cô cùng với Cự Giải đã là chơi thân với nhau từ hồi còn nhỏ rồi, bây giờ nó đi lạc trong rừng, trời thì tối om thế này vẫn chưa tìm được nó.

Kêu cô bình tĩnh, bình tĩnh bằng cách nào bây giờ!

"Ma Kết đang sử dụng năng lực dò tìm nguyên cả khu rừng rồi, rất nhanh sẽ thấy cô ấy thôi, vì thế cậu bớt kích động đi."

Thiên Bình tiến đến vỗ vai Song Tử.

Cô cũng rất lo cho Cự Giải, thế nhưng bây giờ phải giữ vẻ bình tĩnh, nếu cô cũng kích động, chạy loạn đi tìm thì còn đâu chỗ dựa cho bọn này nữa đây.

Nhóm người của Cự Giải vào rừng đi tìm hoa tam sắc là lúc tan trường, 5 giờ chiều.

Đến giờ đã 10 giờ rưỡi tối rồi, đi lạc 5 tiếng, không biết cô có sao không nữa.

Thiên Bình thở dài.

Cậu ở đâu vậy, mau chui ra đây nhanh đi!Kim Ngưu đi cùng với Sư Tử tìm Cự Giải cũng đã gần 3 tiếng.

Họ gấp đến mức muốn điên luôn rồi a!

"Ngưu, rừng là nơi địa thế của cậu mà, mau vận dụng sức mạnh tìm vị trí của con cua đi."

Sư Tử đứng trên một cành cây cao nhìn xuống, mong tìm kiếm được bóng dáng của cô bạn, thế nhưng mà dù cho có nhìn bao nhiêu, vẫn không thấy được bóng dáng nhỏ nhắn ấy.

Vì vậy, nhảy xuống nói với Kim Ngưu.

"Aizz, mình đã thử cả chục lần rồi, nhưng vẫn là không tìm được."

Nói đoạn lại thở dài "Cả trên đường đi cùng với thân cây đều không có để lại dấu vết gì hết."

Sư Tử nghe vậy lại thở dài một hơi.

Không biết đến bao giờ mới tìm được con cua ấy đây nữa.

"Thế nào rồi?

Tìm được cô ấy chưa?"

Ở một chỗ khác, Bạch Dương cũng chạy loạn đi tìm Cự Giải.

Tất cả đều do cô cả, nếu như không phải do cô bảo nên tách nhóm ra thì giờ này Cự Giải chắc chắn sẽ không bị lạc trong rừng sâu lúc tối thế này.

Bạch Phong lắc đầu một cái rồi đến bên cạnh Bạch Dương, khoác lên người cô một cái áo khoác rồi nhẹ giọng: "Cô gái đó, tôi chắc chắn sẽ tìm về cho cô.

Còn bây giờ, bảo toàn sức khỏe là ưu tiên hàng đầu."

Bạch Dương cảm động, gật đầu cảm ơn một cái.

Còn Bạch Phong thì hơi mỉm cười, gật đầu với cô rồi bước ra một chỗ khác, triệu hồi ra một con hổ màu trắng, đưa cho nó ngửi một cái áo có mùi của cô bạn rồi ra lệnh nó đi tìm.

Con hổ ngửi ngửi xong thì gầm nhẹ vài cái rồi cũng y lệnh chủ chạy vào trong rừng.

"Đây vốn không phải là một khu rừng bình thường, xung quanh tràn ngập tà khí.

Nếu không để Thần thú đi tìm, dù cho ta có lục tung cánh rừng này thêm bao lần nữa thì cũng sẽ không tìm được."

Bạch Phong trầm giọng, trong lời nói còn lộ ra chút sát khí.

Hắn hiện tại muốn san bằng khu rừng này!

Bạch Dương nghe xong thì cũng chỉ gật gật đầu, cô không còn tâm tư để ý gì đến lời vị quản gia nhà mình nói nữa.

Hiện tại, trong đầu cô chỉ còn nghĩ đến sự an toàn của Cự Giải mà thôi.

"Vẽ nhiều thêm nữa đi, gia tăng nhân lực thêm nữa đi."

Thiên Yết đứng bên cạnh Xử Nữ càu nhàu.

Hiện tại bọn cô đang ở trong rừng, chạy vòng vòng tìm Cự Giải từ hồi chiều đến giờ cũng mệt muốn đứt hơi luôn rồi mà vẫn tìm không thấy.

Thiệt là chán quá đi mà.

"Cái đống hình vẽ của mình có hiệu lực trong một giờ thôi, nãy giờ cũng tạo ra hơn cả trăm con tinh linh rồi chứ ít gì."

Nói xong lại liếc Song Ngư một cái "Sức người cũng có hạn, tinh lực đâu ra mà cứ tạo hoài thế?"

Nói rồi lại lấy tay vẽ ra thêm một tiểu tinh linh, tiểu tinh linh liền lập tức biến thành thật, nhận lệnh bay đi.

"Ai da... vậy thì còn phải lang thang trong đây bao lâu nữa đây...?"

Thiên Yết ngồi xuống tựa vào một gốc cây nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nằm đó than oán.

Xử Nữ nghe vậy cũng hơi thở dài, nhưng trong đầu bất giác lại nghĩ đến Ma Kết, không biết cô ấy nãy giờ dùng năng lực đi tìm cô bạn kia có mệt không nhỉ?

Nghĩ xong rồi lại thấy kì lạ.

Sao dạo này cô cứ hay nghĩ đến Ma Kết hoài ấy nhỉ...?

Tại một chỗ khác trong khu rừng, ba người Bảo Bình, Song Ngư cùng với Ma Kết vẫn đang cặm cụi tìm kiếm hình bóng của Cự Giải.

Mà cái khu rừng này lớn quá, lục tung gần hết cái khu rừng lên rồi mà vẫn chả thấy, thật là cảm thấy ức chế như đang đi tìm hoa tam sắc mà!

"Ây da, cậu còn sợ cây nó đau nữa hả, dụng độc cho nó tan chảy ra hết luôn đi!

Miễn lại cản đường nữa!"

Bảo Bình nghe xong như vậy thì trừng mắt liếc Song Ngư một cái.

Cô đây rất là yêu thiên nhiên, không phải cái loại muốn phá là phá, muốn bứt là bứt như cái tên họ Song tên Ngư kia.

Vì thế đừng nghĩ chỉ bảo cô xài độc cho bọn cây nó chết hết thì cô liền nghe theo.

Có chết cô cũng không làm vậy!

"Nằm mơ đi nhé, một bụi cây mình cũng không phá!"

"Aaaaa, cậu không thấy là nó rất cản đường hay sao?!"

"Hoàn toàn không!"

"Mình nói là có!"

"Không!"

"Có!"

"Không!"

"Có!"

"Các cậu muốn chôn xác tại đây?"

Ma Kết đi phía sau mặt lạnh nói.

Đã bạn của cô bị mất tích, cô lo lắng đến sắp điên mất rồi, đã vậy hai cái con người này lại còn có hơi sức đứng cãi nhau vì cây cối chắn hết đường đi.

Cô lúc này thật là muốn một phát đập chết hai người này quá!

"Tụi em xin lỗi..."

Hai đứa đang đứng cãi nhau bị cái sát khí của cô bạn đứng sau làm hoảng sợ, đã vậy còn hỏi muốn chôn xác tại đây hay không nữa chứ.

Nói vậy không phải là đã muốn một phát cho tụi cô K.O rồi sao?

Vì thế, đồng thanh xin lỗi rồi nắm tay dắt nhau đi.

Nếu không làm thế thì ngay cả cái mạng nhỏ này cũng không còn rồi... ~~~Tiểu kịch trường Mều (bấn loạn): Bảo Bình cùng với Song Ngư đã đánh dấu chủ quyền nhau bằng cách nắm tay rồi, ngày mai liền kết hôn luôn đi! ~\(≧▽≦)/~Sư Tử: ...Thiên Bình: ...Mều (tiếp tục bấn loạn): Cặp đôi nam nhân đẹp như bước ra từ tranh vẽ x mỹ nữ ôn nhu hiền thục cũng đẹp lắm đó, ngày mai cũng liền cưới đi! ~\(≧▽≦)/~Cự Giải: ...Bạch Dương (nheo mắt): ( ̄へ ̄) Ngươi đây là quên bản thân đang viết bách hợp sao?

Mều (vẫn tiếp tục bấn loạn, ship bất chấp): Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta ship hết tất!

A!

Chuyện tình quản gia x tiểu thư này cũng đẹp lắm nè, mai cũng cưới luôn đi! ~\(≧▽≦)/~Cự Giải (sát khí mãnh liệt): Ta đốt ta đốt!

Ta đốt cho ngươi thành thịt nướng! (。ì _ í。)Bạch Dương (trầm mặc): Bạch Phong, một phát K.O nàng ta đi (¬_¬)Bạch Phong (nghe lời): Tuân lệnh Mều nào đó (khóc thét): Ta chỉ ship thôi mà, chỉ là ship thôi mà!

Ta là mẹ các ngươi a, tuy ship nhưng vẫn đưa các ngươi tới với nhau mà!!

Ui ui, đừng có đốt đừng có đốt, nóng a!

Còn tên Phong kia, mau bắt chó nhà ngươi lại, nó cắn người là phải đi chích dại đó!

Phong nào đó lãnh đạm: Sợ là khi cắn ngươi xong, ta lại phải dẫn nó đi chích ngừa độc chó dại nữa đó =.=Mều: Éc!!

Σ(っ°Д °; )っTác giả có lời muốn nói: Đôi lúc cảm thấy thật thương cảm cho bản thân T_TCác cậu nhớ ủng hộ mình bằng cách vote và follow nha ♡('ω')♡
 
Back
Top Bottom