Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn

(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Chương 17


Thiên Yết di chuyển linh hoạt, hoàn hảo né được các đòn tấn công của cái xác.

Con rối được cô điều khiển nhìn trông nặng nhọc khi vác theo nhưng dưới sự điều khiển của Thiên Yết thì cứ như chim nhỏ tinh nghịch, trái phải rất tự do.

Nhìn trên màn hình một màn như vậy, đồng đội Thiên Yết chẳng có gì phải lo lắng nữa, bởi bảy ngày qua, thực lực cô thế nào cả đám đều thấy hết rồi.

Chẳng qua Cự Giải có chút thắc mắc, nhịn không được cuối cùng cũng hỏi Song Ngư: "Các cậu nói cậu ấy tiếp thu cùng xử lí tình huống rất nhanh, sao lại không tham gia ở vòng thi thứ hai?

Vòng đầu may mắn xác suất thắng bao nhiêu không thể biết được a?"

"Cái đó sao?"

Song Ngư khẽ cười: "Cậu đã thấy Xử Nữ bày kế chưa?

Thiên Yết được coi như đệ tử cậu ta đó.

Trận này cứ xem đi đã."

Để cho đỡ nhàm chán, Nhân Mã đem vài bịch bánh ra, chia cho mỗi đứa rồi lại rót nước uống, thoải mái ngồi xem thi đấu.

Chỉ có Bạch Phong đầu mùa tới cuối mùa vẫn im lặng không thèm nói lời nào.

Ở đây thật lạnh.Trở lại với trận đấu, Thiên Yết điều khiển hai con rối một cầm khiên, một cầm kiếm không dám xông lên tấn công, chỉ đánh vài đòn thăm dò rồi lại trở về phòng thủ.

Đánh với mấy con quỷ này mệt thiệt mà, đập hoài không chết, đâm kiếm không gục, xài khiên táng lại càng chẳng ăn thua.

Chết một lần rồi, làm sao khiến nó chết lần nữa đây...?

Chuyển cuộc chiến ra khỏi nhà thờ, tốc độ di chuyển của Thiên Yết lập tức tăng lên, thời gian lẻn ra sau lưng nó nhanh hơn trước 0,3 giây, rời khỏi địa phương chật hẹp, phương thức chiến đấu của cô thay đổi hẳn.

Không còn ở thế phòng ngự canh chừng không dám lộ chút sơ hở, Thiên Yết chuyển sang thế tấn công.

Mắt cô đảo quanh người cái xác biết đi đánh người kia một vòng nữa, nhanh chóng nheo lại, sau đó khẽ cười: "Tìm được rồi nha cưng."

Cho con rối cầm khiên phóng đi tấm khiên, không ngoài dự đoán cái xác đập người ấy nghiêng mình tránh đi.

Bắt lấy cơ hội, con rối còn lại chân đạp gió lao tới, lộn nhào một cú xoay vòng, chuẩn xác chém sau gáy nó.

Máu tuy không chảy ra, nhưng cái xác lập tức rống lên một tiếng rầm trời, cơ thể bắt đầu phát sáng.

Thiên Yết cảm thấy có gì đó không ổn, động tay thu hai con rối về tạo thành một lớp bảo vệ mình.Đùng Khói bay mù mịt, gạch đá dưới chân vỡ nát hết cả, tạo thành một cái hố khá là to.

Cô đoán không sai mà, mấy thứ này khi mà phát sáng thường chẳng bao giờ tốt đẹp cả.

May mà thu rối về kịp, không thì lại chịu thêm một trận thốn vào tim gan nữa rồi.

Thiên Yết khẽ mở mắt, xua tay làm tan bụi, tiến đến chỗ cái xác đã phát nổ vài bước.

Cái xác ấy sau khi kích nổ thì biến mất, giữa không trung lại xuất hiện một lá bài màu vàng in hình joker bay lơ lửng.

Thiên Yết vui mừng chạy đến chộp lấy lá bài, nhẹ nhàng xoa xoa.

Vui vẻ một hồi, chợt nhận ra thứ gì đó, mặt đen lại.

Ê ê ê, đừng có nói là để kiếm mấy lá còn lại phải đập với đống xác chết biết đi này nữa nha...!

Hổng vui đâu à!

"Còn một điều nữa tôi quên nói với mọi người, để có thể tìm được lá joker, thí sinh phải đánh nhau với đám xác sống trong thành phố.

Có tổng cộng 50 con nhưng chỉ có năm con là có bài.

Vậy nên hãy đưa ra quyết định hợp lí rằng có nên đánh hay không để bảo toàn thể lực nhé.

À, người chơi cũng có thể cướp bài của nhau nữa."

Trọng tài cũng có mặt trong thành phố mô phỏng, cưỡi mây bay bay trên trời dùng nhãn thần nhìn xuống hai thí sinh bên dưới thông báo.

Lưu Huỳnh đang ngồi rửa mặt bên bờ sông cho hay: "Ơ, có vụ đó nữa à?"

Thiên Yết toàn thân đen như cục than sau khi hứng trực diện vụ nổ do lá bài giả gây ra: "Trọng tài gì kì vậy, chơi vậy ra chuồng gà mà chơi, ai chơi lại ông?"..."

Phụt, há há há!"

Một đám ôm bụng cười nghiêng ngả, cái bản mặt đen như than của gái Yết nhìn hài kinh khủng.

Đến cả Kim Ngưu dù đã ráng nhịn lắm rồi nhưng nhìn thêm một lần nữa cũng bỏ cuộc, bật cười khúc khích.

Tham gia trận này xong chắc cô nàng Thiên Yết không dám đi về gặp bạn bè nữa quá.

"Này Cự Giải, có phải sáng cậu quên ăn rồi phải không?

Ăn đi cho đỡ đói."

Song Ngư sau khi cười một trận hả hê, lại nhìn đến người ngồi bên cạnh mình, nhớ ra gì đó đưa phần cơm của mình cho cô nàng.

Cự Giải nói cảm ơn nhưng không có nhận: "Cậu giữ đó ăn đi, mình có rồi."

Nghe đến đây hình như có gì đó kì kì, Song Ngư hỏi lại: "Lúc sáng mình thấy cậu không có đem theo mà?

Hay được anh nào cho đấy?"

"Là đàn anh Nhiên Đồng dập lửa giúp mình hôm lễ hội ấy.

Hình như cậu cũng có mặt lúc đó, nhớ không?"

"Nhiên Đồng" hai chữ bay vào tai Song Ngư lại như cục đá ngáng đường, cần phải dọn qua một bên.

Cô khẽ cười, hay lắm, nhân lúc Bạch Dương nó đi ngủ mà muốn đến gần dụ dỗ Cự Giải, tên này gan lắm rồi.

Im lặng dùng truyền âm báo tin cho mấy đứa trong nhóm biết: "Có người có ý đồ bất chính với Cự Giải, mọi người để ý tên Nhiên Đồng, kẻ xấu đó."

Chỉ vỏn vẹn như vậy thôi mà đám kia cũng hiểu ra vấn đề rồi, phải thay Bạch Dương bảo vệ Cự Giải, cách ly bạn hiền ra khỏi người Nhiên gì đó Đồng.

Song Ngư đã nói vậy rồi thì tên này chắc cũng chẳng tốt lành gì đâu.

"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là cậu nên hạn chế tiếp xúc hay nhận đồ của đàn anh đó thôi.

Chúng ta còn chưa biết anh ta có mục đích gì nữa."

"Được, mình sẽ nhớ."...Lưu Huỳnh từ khi vào thành phố mô phỏng thì chẳng thèm làm cái quái gì cả, thảnh thơi tìm một gốc cây đối diện con sông nào đó thoải mái, phè phỡn nằm đánh một giấc ngon lành.

Đến khi cảm thấy có gì đậu trên mặt mình, cô đưa tay phẩy phẩy, chim nhỏ tung cánh bay đi.

Lưu Huỳnh dụi dụi mắt, đi lại chỗ con sông rửa mặt, tỉnh táo rồi thì nhún người một cái, nhảy lên cây to khi nãy mình đã nằm ngủ bứng xuống vài trái táo lấp bớt cái bụng đói.

Công nghệ của Agnes không bao giờ khiến người khác thất vọng, các lời đồn đãi về chuyện này chưa bao giờ là sai.

Công nghệ mô phỏng lần này thành công đúng như mong đợi, đến cả trái cây trong đấy, cũng có thể ăn như thật.

Trông chẳng khác gì đang ở thành phố thật cả.

Nhìn ông trọng tài cưỡi mây bay trên trời quan sát hai người thi đấu mà Lưu Huỳnh cảm thấy hơi buồn cười, ngáp một cái, lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Thiên Yết gì đó bên Zodiac cứ chơi thoải mái đi, tôi đi làm một giấc cái đã... ...Về phần Thiên Yết, cô di chuyển nhanh như gió, không chần chừ chút nào chạy vòng quanh thành phố, muốn rút ngắn thời gian hoàn thành trận đấu lại.

Nếu có thể, hôm nay phải kết thúc nhanh thôi, một ngày trôi qua tính mạng Bạch Dương lại càng nguy hiểm hơn nữa.

Hiện tại tuy đã được chuyển đến bệnh viện xịn xòi nhất thành phố nhưng cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu.

Lần đầu thì có chút ngỡ ngàng, nhưng mà trải qua rồi, có kinh nghiệm rồi, những lần đối diện nhau với bọn xác sống cũng chẳng còn kinh dị nữa.

Dù cho có bất ngờ xuất hiện hù doạ cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại đỡ phải phiền toái Thiên Yết đi tìm kiếm chúng nó.

30 phút trôi qua, hai lá bài nữa đã gọn gàng nằm trong túi cô, mồ hôi trên trán cũng tuôn ra liên tục, sức lực đang dần cạn rồi.Mà đối thủ của cô đâu rồi nhỉ?

Hình như đầu mùa tới giờ chưa có thấy xuất hiện.

Không lẽ trốn hả?

Thôi kệ, đi luôn tôi còn mừng.

Đi tiếp được vài bước, Thiên Yết đột nhiên có linh cảm xấu, nhanh chóng né qua bên phải.

Trên trời, một đạo ánh sáng với tốc độ kinh dị lao xuống, một phát chuẩn xác cắm xuống bên cạnh chân cô.Chỉ cách bàn chân có 1cm.

Cha mẹ ơi thần linh ơi, con vừa tránh kịp...Ối giời ơi...Lưu Huỳnh trên nóc nhà nhảy xuống, tặc lưỡi một cái, đối thủ này phản ứng cũng nhanh ghê, làm một trận chắc cũng kịch liệt lắm đây.

Thiên Yết thì không có đánh giá gì về đối thủ của mình, thầm than má này mốt chết linh lắm.Gái Huỳnh nghe được thì Thiên Yết nó không có còn đứng suy diễn tiếp nữa đâu.

"Làm một trận không, tôi thắng, giao hết bài cô giữ ra.

Tôi thua, lập tức rút khỏi trận này."

Giao kèo rất đơn giản, Thiên Yết thắng thì khỏi phải tìm bài chi nữa, một phát ăn điểm.

Nhưng mà nếu thua, nhà kia sẽ ăn điểm ngược lại.

Trầm ngâm một lúc, Thiên Yết nhìn thẳng vào mắt Lưu Huỳnh: "Được, luật thế nào?"

"Luật sao...?"

"Ừ."

"Tôi là luật."

Dứt lời, thanh đao đang cắm dưới đất rung động thân mình, thoát khỏi mặt đất bay về phía Lưu Huỳnh, chuẩn xác nằm vào lòng bàn tay của chủ nhân.

Chơi gì kì vậy má!

Một người đuổi một người chạy, nhìn như trò chơi đuổi bắt hay trốn tìm đơn giản nhưng nó lại mang sinh mạng một con người.

Trận này hoàn toàn không có lợi đối với Thiên Yết.

Cô không chuyên về tấn công đơn lẻ, đi với đồng đội mới là thế mạnh của người điều khiển rối.

Nếu như đánh trên tiền tuyến hay trận giả, bao giờ cô cũng đi chung với Nhân Mã.

Cô nàng đó sẽ đi trước mở đường, cô chỉ việc đi theo phía sau chặn đánh một vài binh lính, số rối còn lại đều dùng để tập trung bảo vệ cho người đi tiên phong.

Nếu nói Thiên Yết là chuyên gia hỗ trợ và phòng thủ thì đúng hơn là tấn công.

Trận này đánh với một đao sĩ, Thiên Yết gặp rắc rối thật rồi.

Nhân Mã cũng hồi hộp lo lắng không thôi, lúc đầu nghe thông báo cách chơi cứ nghĩ sẽ vận dụng vào sự may mắn và một phần nhỏ khả năng tính toán, cô đã đinh ninh rằng Thiên Yết sẽ thắng.

Nào ngờ bây giờ lại lòi ra thêm cái vụ cá cược đập nhau này.

Cô ấy không giỏi về đánh solo, còn có đối phương nhìn cách cầm đao thôi cũng biết là một cao thủ rồi.

Thanh đao đó nhìn là biết nặng kinh dị lắm rồi, một cô gái có thể nhấc nó dễ dàng đến vậy sao?

Bây giờ chỉ còn có tốc độ và thể lực là cứu cậu ấy được thôi, nhưng thời gian trôi qua cũng đã mệt dần rồi.

Thiên Yết...

Thiên Yết cũng cảm thấy cái người này khôn quá đi, nãy giờ trốn ở đâu đó quẩy cho đã rồi chờ một khoảng thời gian lại đi tìm đối thủ cướp bài bằng cách solo?

Dựa vào thể lực tràn đầy 100% và thành thạo sử dụng đao, không nói cũng nhìn được ai có lợi hơn rồi.

Thiên Yết nhìn quanh đây, tăng tốc nhanh lên một chút rẽ vào một con hẻm đã thăm dò trước đó, đường đi ngoằn ngoèo tạm thời cắt đuôi được đối thủ nặng trăm ký, cô thở dài ngồi xuống tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục sức lực.

Ầm "Làm gì ngồi đó thế?

Trận đấu vẫn đang tiếp tục cơ mà?"

Cái con nhỏ này...!

Khoan đã, chạy cái tính gì rồi tính! ...Tiểu kịch trường Bạch Dương (cắn hạt dưa tâm sự với Thiên Bình): Cuộc sống của cậu mấy bữa nay như nào?

Thiên Bình (ăn hạt dưa trong sự chán nản): Không được đến trường quay, mình ngày nào cũng phải đi shopping, ăn uống no nê, ngủ nghỉ đủ giấc.

Bây giờ sắp như con heo rồi...

Bạch Dương: Aizz, cậu còn đỡ, mình thì chỉ được quẩn quanh trong bệnh viện thôi, chuyển cảnh vừa xong thì lại lôi mình đi dọn vệ sinh.

Người ta là đi đóng phim chứ ai đi dọn vệ sinh ở bệnh viện...

Nhân Mã: Nhìn xem con Yết nó khổ thế nào đi mà hai người ở đây nói chuyện thoải mái thế.Thiên Bình: Trách hai đứa mình làm gì?

Hỏi con tác giả kìa, cốt truyện của nó chứ có phải của tụi mình đâu?

Mều: Mấy má nói chuyện nhất thiết lần nào cũng phải lôi con vào à?Tác giả có lời muốn nói: Nhiều lúc cũng mệt lắm nhưng mà phải ráng lết tiếp thôi, nhìn quanh đâu cũng mệt.

Muốn chửi thề!!!!!Ây dô, tui đi ngủ đây, tạm biệt mọi người =)))
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Chương 18


Thiên Yết không còn sức để đánh nhau nữa, chỉ có thể thấy địch ở đâu là chạy sang chỗ khác tránh thôi.

Tình hình hiện tại mà dừng lại choảng nhau một trận thì chỉ còn đường chết.

Thế nên quyết định, chạy.

Mà lần chạy trốn này, kéo dài nửa tiếng.

Thiên Yết cuối cùng trụ không nổi nữa, ngã phịch xuống đất.

Lưu Huỳnh không phải tốn quá nhiều thời gian, nhanh chóng bắt kịp.

Nhìn cái đứa mệt sắp chết kia nằm trên đất, cô thở dài: "Nhanh như vậy liền ngủm?"

Thiên Yết dù cho có mệt đến sắp đào cái hố xuống nằm nhưng cũng không phải bị liệt hết, cô vẫn còn cái miệng.

Vì thế cho nên hiện tại đang làm cái xác cũng phải ráng gân cổ lên cãi lại.

"Ai nói... ngủm!"

"Còn sức nói?

Vậy chúng ta chiến tiếp."

Nói đoạn xách cây đao nặng kinh dị kia lên, múa may muốn vả chết Thiên Yết.

Mà Thiên Yết mới nãy còn mạnh miệng các thứ, nhìn thấy đao kề bên cổ lại như cá mắc cạn, giãy đành đạch trên bờ.

"Chị bình tĩnh, nghe lời em bình tĩnh... chúng ta... có gì từ từ nói..."

Thiên Yết bây giờ chính thức vứt luôn cái mặt của mình, dùng đủ các biện pháp xin xỏ mặt dày lưu manh combo tiểu bạch thỏ.

Hiện tại sinh tồn được mới là quan trọng, mấy cái kia có cầm nhét vào trong miệng ăn no được hay không?

Tất nhiên là không.

Thế thì vì sao cô phải giữ làm gì.

Quăng đi quăng đi, chỉ cần có thể kéo dài thêm chút thời gian, dài ngắn gì cũng được miễn là có thể hồi phục thể lực dần dần là cô mặc kệ hết.

Đã bước cảnh này rồi thì trò gì cũng phải chơi, không liều là ăn cám!Lưu Huỳnh vốn cũng không muốn cho Thiên Yết lãnh cơm hộp sớm quá, quơ đao cho vui hù bạn học chút thôi chứ giờ end game thì chán lắm.

Thấy được biểu cảm mà bản thân đang chờ đợi của đối phương, cô làm theo trình tự như mấy bộ phim, dẹp đao sang một bên, hạ giọng hỏi.

"Rồi, nói đi."

Khoảnh khắc Lưu Huỳnh thu đao lại, Thiên Yết vui vẻ cười cười nhưng cũng có chút sợ sệt.

Bà cô già này sẽ không lợi dụng làm điều gì xấu với cô đấy chứ, nhìn mặt gian vcl...

"Không có gì nói thì chúng ta tiếp."

Thanh đao lại lần nữa được lôi ra, Thiên Yết thiếu điều chạy tới ôm chân khóc lóc ăn vạ cầu xin nhét cây vũ khí vào lại.

Liêm sỉ quăng nhờ ai giữ hộ rồi.

Nhìn một màn này, cả đám lại chuyển mắt đến chỗ Song Ngư.

Đứa nào ban đầu nói Thiên Yết thông minh đủ thứ hết mà, sao giờ thảm hại dữ vậy?

Song Ngư hứng một rổ ánh mắt về phía mình, cô bày tỏ: "Mình đây chỉ nói về mặt lý thuyết, thực hành thì không biết.

Đừng có nhìn mình."

Trở lại với Thiên Yết và Lưu Huỳnh, bạn hàng xóm dường như đang dần mất kiên nhẫn, hạ giọng một lần nữa: "Muốn nói gì nói nhanh đi."

Thiên Yết nhanh chóng bắt lấy thời cơ: "Này cậu xem, hiện tại tôi một cụ già đã cạn sức còn cậu là thanh niên vẫn đang tràn đầy sức sống.

Đánh với tình trạng như vậy thì có chút không công bằng nha.

Hay là cho tôi chút..."

"Đã gọi là chiến trường thì còn có gì mà già với trẻ?"

Lưu Huỳnh nhếch mép: "Đừng nói với tôi là trường các cậu toàn mấy thành phần giống cậu nha."

Khán đài không phải toàn người của Agnes, học sinh Zodiac hôm nay đi làm khán giả cũng đông không kém.

Nghe những lời hàng xóm nhà mình nói mà nổi điên không thôi.

Trong đám có một thanh niên nóng tính sẵn, ngồi trên đấy mà chửi quá trời.

Cái này là công khai xúc phạm đó!

Thiên Yết đàm phán không thành, thở dài.

"Đừng có nói mấy lời nặng như thế chứ."

Cô xoay mặt đi, ba chân bốn cẳng chạy đi.

Khoảnh khắc đó Song Ngư chắc chắn rằng đã thấy khoé miệng Thiên Yết nhếch lên.

Sở dĩ Thiên Yết đứng nói chuyện như vậy là muốn vì chính mình câu chút thời gian, hồi phục chút thể lực ít ỏi.

Giờ phải mau chóng nghĩ ra kế sách cắt đuôi tên lười biếng không chịu làm mà muốn hưởng lương cao này, nếu không thì thật sự rất phiền phức.

Dù cho bây giờ đang chạy không có nhìn lại phía sau nhưng Thiên Yết vẫn biết rằng, thanh niên họ Lưu kia đang xách đao rượt theo mình như điên.

Mặc kệ đi, giờ trốn thôi.

Kích hoạt tuyệt chiêu: Chó chạy ngoài đồng!Cự Giải: "Hình như mình thấy khẩu hình Thiên Yết vừa nói gì đó."

Nhân Mã: "..."

Song Ngư: "Cậu không nên biết vẫn tốt hơn."

Lưu Huỳnh truyền khí vào đao, chân tiếp tục di chuyển, tay cầm thanh đao chém một nhát vào không khí.

Một luồng sức mạnh như thanh đao vô hình mang theo tốc độ cực đại bay thẳng đến cái đứa chạy trước mặt.

Uy lực đến mức khiến Thiên Yết nhanh chóng rùng mình.

Cố gắng bình ổn lại nhịp tim, trong thời gian ngắn nhất Thiên Yết buộc mình phải dự đoán xem nó sẽ tấn công vào đâu.

Bởi sức mạnh lớn như này thì khả năng cao chủ nhân của nó có thể điều khiển bám theo cô rất cao.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu Thiên Yết thôi, bởi lẽ tốc độ xé gió luồng khí đó bay tới rất nhanh.

Suy nghĩ nhiều càng khiến cô rối hơn nữa thôi, cuối cùng quyết định liều một phen.Chạy thoát khỏi con hẻm nhỏ, trước mặt là nhà dân, Thiên Yết không ngần ngại nhún người nhảy lên trên nóc, luồng khí bay thẳng, cuối cùng dừng ngay ngôi nhà Thiên Yết đang ở trên nóc, làm cho hở một vết lớn.

Lưu Huỳnh chậc một tiếng, cũng nhảy lên bên trên ngôi nhà, bắt đầu cuộc rượt đuổi trên mái nhà với Thiên Yết.

"Mình nghĩ nhiều rồi."

Thiên Yết lầm bầm.

Có vẻ như cô bạn hàng xóm này chưa thành thạo đến mức có thể điều khiển được luồng sức mạnh đó rượt theo đối thủ đến chân trời cuối đất.

Xem ra cũng may.

Không là ngủm rồi.

Nhanh tay triệu hồi con rối cầm khiên ra chạy theo phía sau mình, dùng nó bảo vệ cái thân già còn bị trẻ rượt.

Lưu Huỳnh bạn học này còn rất nhiều chiêu chưa có tung ra, Thiên Yết sợ rằng nếu mình lơ là một chút, bị nó vả rụng hết răng thì ôi thôi, cháo cũng chả có mà ăn.

Phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh mà.

Thế là hai bên vẫn cứ duy trì trạng thái đuổi bắt nhau như thế, không đứa nào nhường đứa nào.

Lưu Huỳnh cảm thấy nếu cứ nhây với đối phương hoài thì không tốt, làm tiêu hao thể lực một cách vô tội vạ như thế này thì một lúc nữa mình sẽ là đứa ăn hành.

Thế nên quyết định dừng lại.

Mà khi thấy bạn học dừng lại, Ngạo Tuyên nhà Agnes có chút cười cười.

"Giải quyết nhanh đi, chơi đủ rồi."

Tay phải cầm thanh đao chậm rãi đưa ra trước mặt, mắt nhắm lại, miệng đọc lầm bầm mấy câu thần chú.

Thanh đao màu xanh biển chậm rãi phát sáng.

Mà Thiên Yết chạy đằng trước chẳng hay biết gì nguy hiểm đang rượt theo ở phía sau.

Tia sáng xanh biển xuất hiện nhanh chóng rồi cũng thật nhanh biến mất.

Đùng Tiếng nổ rầm trời vang lên, chỉ nghe thôi cũng biết nó uy lực cỡ nào.

Con rối khiên hứng trực diện tuyệt chiêu, nổ banh xác.

Thiên Yết tuy được con rối che chở một phần nhưng chung quy vẫn hứng chiêu, cơ thể như bị vỡ vụn ra từng mảnh, đau đến không chịu được.

Cô mất thăng bằng, trước mặt dần trở nên mờ ảo, lăn từ trên nóc nhà xuống, nặng nề giao cả thân thể cho mặt đất.

Lưu Huỳnh chả có tí gì là thương xót, nhảy xuống một cách nhẹ nhàng, đứng trước mặt Thiên Yết cắm thanh đao xuống đất.

"Đã chịu thua chưa."

Thiên Yết nằm im, không trả lời.

Kim Ngưu nhìn cảnh này qua màn hình, nắm chặt tay lại thành quyền.

Chết tiệt.

"Nói thua thì tôi tha cho cậu, còn không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu."

Thiên Yết đang nằm im, nghe câu này mới có chút phản ứng, cố gắng vượt qua cơn đau, cô đứt quãng trả lời: "Cậu... cứ... thử xem..."

Trong khi đó tay cho vào túi, lấy một thứ gì đó ra.

Lưu Huỳnh khẽ cười: "Cái này là do cậu chứ không phải tại tôi nha."

Khoảnh khắc cây đao được giơ lên cao, chuẩn bị bổ xuống lại nghe được âm thanh quen thuộc."

Hệ thống xác nhận: Đồ giả.

Chuẩn bị kích nổ."

"Cái gì...!"

Lưu Huỳnh trố mắt nhìn Thiên Yết, không dám tin rằng cô dám giám định lá bài ở đây.

Vụ nổ tiếp theo được diễn ra, Thiên Yết gồng hết sức mình, lợi dụng màn khói dày đặc di chuyển thoát khỏi đây.

"Thí sinh Thiên Yết của trường Zodiac lợi dụng vụ nổ do lá bài giả gây ra để tạo một màn khói giúp đỡ cho mình chạy trốn.

Quả thật đúng là một bước đi thông minh thưa quý vị!"

Trọng tài nhìn một màn này cũng phải khen Thiên Yết rằng đi một nước mạo hiểm như vậy.

Thân thể giờ còn tàn hơn chữ tàn nữa.

Thiên Yết bây giờ cầm cự được chắc là nghĩ tới Bạch Dương cùng bạn bè đang ở bên ngoài đợi mình.

Nhưng mà hiện tại mệt quá rồi.

Thân thể như chẳng còn là của mình nữa, khắp nơi đều đau đến mức bật thành tiếng.

Cũng may chỉ là mô phỏng, nếu thật ở ngoài đời, cô hiện tại đang nằm trong quan tài chứ chẳng ngồi ở đây than đau nữa đâu.

Cũng phải công nhận, uy lực của chiêu hồi nãy của Lưu Huỳnh lớn thật.

Vậy chắc hẳn hồi nãy tới giờ, cô ấy chỉ đang đùa giỡn với cô thôi.Aizz, sức mạnh của đám này còn kinh dị hơn đám bọn cô nữa.

Thiên Yết lần mò đường đi một chút nữa, chậm rãi ra khỏi thành phố, đến vùng ngoại ô.

Ít nhất có ngủm thì phải ngủm ở chỗ nào mát mẻ chứ.

Đến bên dòng suối nước chảy trong veo, Thiên Yết chậm rãi ngồi xuống, khom người lấy nước rửa rửa mặt.

Cha mẹ ơi, cái lưng nó đau...

Chân cũng đau...

Tay cũng đau...

Hết nguyên người đau...

Cô đưa tay, lấy lá bài còn lại của mình ra nhìn ngắm còn chửi nó nữa.

Cũng đúng thôi, nhờ nó mà thân thể vàng ngọc nát như này nè.

Gió thổi nhè nhẹ, tóc đen Thiên Yết bay bay trong gió.

Cô thở ra một hơi, ở đây tuyệt thật.

Tay cầm lá bài khẽ run khiến nó rơi xuống nước.

Thiên Yết hốt hoảng, mặc kệ cơn đau trời đánh đua nhau kéo tới, nhặt nó lên lại.

Làm đau tim chết hà.

Chợt cô khựng người lại, nhìn lá bài một chút như hiểu ra, bật cười.

"Thì ra là như thế."...Lưu Huỳnh lang thang trong thành phố đi tìm Thiên Yết, cái đứa này ranh ma kinh khủng, lơ là một chút là nụ tìm đường thoát chạy ngay.

Cô cũng đuối sức với nó rồi.

Khi nãy hứng chiêu của cô, còn làm phát nổ lá bài, Thiên Yết giờ này cũng đang trốn đâu đó để dưỡng sức rồi.

Cô phải mai tìm ra thôi, không thì tình thế hẳn sẽ lại xoay chuyển dưới bàn tay của cô ta nữa mất.

Thế nhưng mà đó đều chỉ là suy nghĩ thôi, còn chưa tìm được Thiên Yết thì trận đấu đã kết thúc rồi.

Thành phố mô phỏng chậm rãi biến mất, cả hai lại trở về với sàn đấu ban đầu.

Trọng tài tuyên bố: "Thiên Yết thắng!"

Lưu Huỳnh không tin được nhìn cái đứa đang đuối sức nằm co người lại một góc kia, làm thế nào...

Đôi mắt của cô vẫn hoài nghi, dõi theo bóng lưng mảnh mai của cô gái kia đi vào phòng chuẩn bị.

Thua rồi.Trong khi đó tại phòng chờ, Thiên Yết vừa mở cửa bước vào đã nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt, Nhân Mã cùng Song Ngư nhịn không được cũng lao ra.

"Thiên Yết, tuyệt vời!"

"Làm tốt lắm cậu ơi!"

"Yeah yeah yeah yeah!"

Thiên Yết xanh mặt: "Đau đau đau đau...!"

Cảm giác thốn như gãy hết xương.

Cả đám thấy vậy mới thôi ôm Thiên Yết, Kim Ngưu rót cốc nước kéo Thiên Yết ngồi xuống."

Uống đi."

Thiên Yết ngoan ngoãn uống xong, nhìn Kim Ngưu nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng ăn vạ.

Bé đau!

Dỗ bé đi...!

Cự Giải cũng vui vẻ không kém, nhưng nhớ lại khi nãy vẫn có chút khó hiểu, hỏi cô bạn: "Khi nãy làm sao cậu biết chắc đó là lá joker thật?"

Thiên Yết khựng lại một chút, thoát ra khỏi cái ôm ấm áp của Kim Ngưu, nghiêm túc trả lời.

"Tất cả năm lá đều là lá thật hết cả, chỉ là không ai nhận ra thôi."

Năm người nghe xong đều ngơ ngơ.Thiên Yết nói tiếp: "Góc trái dưới lá bài nào cũng có một vết đỏ nhỏ xíu, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra được.

Lúc ấy khi làm rơi lá bài xuống nước, nó lại chuyển thành màu xanh.

Vì thế nên mình chắc rằng đây là lá bài thật."

"Không ngờ cậu để ý tới những cái nhỏ nhặt vậy luôn á."

"Tất nhiên, Thiên Yết mà."

"Các thí sinh chuẩn bị, vòng hai sẽ bắt đầu sau năm phút nữa."...Tiểu kịch trường Lưu Huỳnh: Tổn thương vl... (¬_¬)Bạch Dương: Ta nói nó tức á, chó chạy ngoài đồng mà cũng là tuyệt chiêu nữa à. (¬_¬)Song Ngư: Đây cũng chả hiểu đâu (¬_¬)Nhân Mã: Đây cũng từ chối hiểu (¬_¬)Kim Ngưu: Ta nói nó chán (¬_¬)Ma Kết: Ngồi xem mà thấy sợ ghê (¬_¬)Sư Tử: Chán chả buồn nói (¬_¬)Thiên Yết: Cái mặt gì đấy...

Mều: Chó chạy ngoài đồng =))))Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tác giả không có lời muốn nói...

Đùa thôi =)) Chúc các cậu đọc truyện vui vẻ ^^
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Chương 19


Kim Ngưu đang ngồi thở dài một cái, sau đấy chậm rãi đứng lên.

Cô đến bên chỗ Cự Giải, nắm lấy tay cô bạn rồi mỉm cười.

"Cổ vũ mình đi nào."...Kim Ngưu bước ra sân đấu, khuôn mặt tươi cười ban nãy biến mất không dấu vết, khí chất lạnh lẽo bao quanh người.

Cô nàng bình thản đối diện với đối thủ của mình.

Trái ngược hoàn toàn với Kim Ngưu, bạn hàng xóm Agnes vui vẻ hoà đồng hơn nhiều.

Cả đường đi tận hưởng tiếng vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt, mặt cười không ngớt.

Cậu chàng này cho người ta cảm giác ấm áp đến lạ.

Trọng tài nhìn thấy hai thí sinh đã có mặt, gật đầu một cái, bắt đầu thông báo luật chơi.

"Trận này chúng ta cũng sẽ chiến đấu trong thế giới mô phỏng.

Nhưng khác với trận một là thành phố, trận hai sẽ là rừng xanh.

Hai thí sinh của chúng ta sẽ tham gia vào trận đấu, ai tiêu diệt được gấu xám - boss trước thì sẽ thắng."

"Không được dùng năng lực, hai người phải sử dụng những thứ có sẵn trong rừng mô phỏng để băng qua các chướng ngại vật và giành chiến thắng.

Mỗi người còn được phát một cây súng pháo sáng, nếu như cảm thấy trụ không nổi nữa thì bắn nó lên trời, trận đấu sẽ kết thúc.

Ngoài ra, nếu bị phát hiện sử dụng siêu năng lực sẽ bị loại ngay lập tức.

Điểm sẽ thuộc về người còn lại."

"Trò chơi bắt đầu."

Lời trọng tài vừa dứt, Kim Ngưu cùng cậu học sinh Sakura Teiko được dịch chuyển vào khu rừng mô phỏng.

Hai đứa ở hai nơi bắt đầu khác nhau, chỉ vừa chớp mắt một cái mà mọi thứ đã đổi khác.

Thiên Yết từ khi hay tin Xử Nữ bỏ chị em đi về nhà tìm thuốc giải là thấy thôi xong rồi.

Cái team này mà không có kế hoạch, cứ công lên không là ăn hành thật rồi.

Khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi đụng mặt với hàng xóm Agnes, Thiên Yết phải nói là cực khổ trăm bề.

Cô một bên vừa phải học, vừa phải huấn luyện đội hình, vừa phải chạy đông chạy tây đi tìm tài liệu về trường đối thủ.

Nếu như không phải còn có Song Ngư mỗi ngày bay chục cây số phụ giúp Thiên Yết.

Sức lực nhỏ bé này chuẩn bị quăng vào quan tài là vừa.

Mỗi ngày, bảy đứa đều được hiệu trưởng đích thân luyện tập các kĩ năng chiến đấu.

Thiên Yết thanh niên chuyên gia chơi hỗ trợ bao giờ cũng ăn hành nhiều nhất.

Cái cảm giác bị ăn đập mỗi ngày nó thốn đến tận rốn.Ăn hành thêm vài trận, cuối cùng cô quyết định out ra, không chơi tiếp nữa.

Ngày nào cũng bị dập cho lên bờ xuống ruộng, bướm tàn hoa héo như này, thần như cô cũng chịu không có nổi.

Vậy nên, tốt nhất là đứng ra ngoài quan sát thôi.

Thiên Yết để ý nhất cử nhất động của mấy đứa bạn, tay cầm theo cuốn sổ ghi chép thật chi tiết vào.

Hai ngày đầu nghiêm túc đến mức, chả đứa nào dám hó hé.

Đến ngày thứ ba, thanh niên giấu nghề Bành Thị Thiên Yết mới bắt đầu lên sàn.

Năng lực của Cự Giải không phải yếu, nếu xếp vào hàng siêu năng lực hiếm, năng lực của cô nàng phải nằm trong top 10.

Thế nhưng mà không phải ai cũng hoàn hảo.

Tuy sở hữu được năng lực mạnh nhưng cách sử dụng của Cự Giải khiến nó trở nên hoàn toàn yếu.

Thiên Yết vì để cải thiện nó lên, tình nguyện trở thành bao cát lấy thân mình ra cho cô bạn luyện tập.Không ăn hành của hiệu trưởng thì ăn hành của Cự Giải đỡ vậy.

Đám Sư Tử tuy không tham gia, khoảng thời gian đó cũng chạy vặt cho Thiên Yết mệt như chó.

Sáng tới tối, cả ngày bù đầu bù cổ phụ giúp Song Ngư tìm thông tin chiến đấu về cái trường đối thủ.

Lết lên lết xuống liên tục năm ngày, cả trăm tài liệu như sóng thần ồ ạt ập vào trường Zodiac.

Trong khi Thiên Yết vẫn đang cực lực huấn luyện cho đám kia, thì bên đây Sư Tử Ma Kết Song Tử, ba đứa ngồi nghiên cứu cách thức chiến đấu của mấy thằng hàng xóm.

Chỉ vỏn vẹn một ngày ngắn ngủi còn lại trước khi trận đấu bắt đầu, Song Tử đã tìm ra được điểm khác thường của trường Agnes.

Nói đúng hơn nếu như không nhờ ba thanh niên cảm tử đó, trận đầu tiên và có thể những trận sau, bọn họ không tài nào thắng được.

Bọn Agnes bao giờ cũng ngược đời.

Đúng vậy, ngược đời.

Ngày cuối cùng của buổi luyện tập, Thiên Yết quyết định liều một phen.

Cô sắp xếp đội hình dàn trận mà theo hiệu trưởng - đây là một nước đi mạo hiểm.

Thứ tự ra trận với năng lực của mỗi đứa hoàn toàn không ăn khớp nhau.

Nếu như là Thiên Yết chỉ có thể hỗ trợ phía sau, trận đầu lại quyết định nhào lên vị trí tấn công.

Trận đó, chỉ cần cô không nhạy bén một chút thôi, thế cờ này coi như thua trắng.

Kim Ngưu cũng vậy, Thiên Yết rất tích cực rèn luyện lại cô nàng.

Tất cả những sai sót ban đầu Kim Ngưu mắc phải, luyện tập với Thiên Yết vài lần đã được chỉnh sửa lại hết.

Cô biết khả năng thật sự của Kim Ngưu, thiên phú thật sự không thể đùa.

Chỉ có là không ai phát hiện.

Mãi đến lúc đó, nếu như cô không vô tình nhìn thấy sức công phá của chiêu [Độc Nhiên] khi Kim Ngưu đấu với hiệu trưởng.

Có thể mãi mãi, không ai biết được sự hiện diện của vị thiên tài này."

Cậu muốn mình thi đấu?"

"Đúng vậy, mình muốn."

Thiên Yết cầm lấy tay Kim Ngưu, đôi mắt mong chờ nhìn đến cô nàng.

"Cậu chắc chắn làm được."

Kim Ngưu có chút buồn cười nhìn đến biểu cảm của người yêu bây giờ.

Không có ngay lập tức trả lời, lợi dụng thời cơ vuốt vuốt tay bạn gái mấy cái.

Mà Thiên Yết cũng không vội, tận hưởng sự ôn nhu vốn thuộc về mình lúc này.

Chậm rãi chờ câu trả lời.

"Mình đồng ý."

Thiên Yết đặt tất cả lòng tin của mình vào Kim Ngưu, trận này chắc chắn thắng.

Kim Ngưu cũng không muốn làm đồng đội thất vọng, trận này phải thắng.

Chỉ có Cự Giải ngồi trong phòng chờ, tay siết chặt lại thầm cầu nguyện cho bạn mình.

Cậu ấy nếu như thật sự bị thương nghiêm trọng, cô có thể sẽ lao vào đánh chết mấy tên kia quá.

Kim Ngưu đi được một đoạn, đến chỗ cái cây to, chân khẽ dừng lại.

Dưới gốc cây, một cái rương vàng sang chảnh yên vị nằm một chỗ.

Kim Ngưu không chần chờ di chuyển một lần nữa, lao đến mở cái rương, lấy từ trong ra một món đồ.

Trong map này, sẽ có tổng cộng mười rương vàng nằm rải rác khắp nơi.

Mỗi rương vàng là một món đồ, mạnh có phế có, nói chung cũng phải nhờ nhân phẩm để lụm được đồ ngon đi đánh boss.

Nhưng mà hình như nhân phẩm Kim Ngưu kém quá, rút ra trong rương vàng cây gậy gỗ.

Thiên Yết: "..."

Cự Giải: "..."

Kim Ngưu: "Có đồ xài là được rồi (¬_¬)"Cô nàng vác theo cây gậy gỗ, mặt hầm hầm sát khí đi giữa rừng.

Nhìn chả khác gì mấy lão thợ săn đang núp lùm chờ bắt thú hết.

Coi kìa coi kìa, coi cái tướng nó bần ghê chưa kìa.

Trên đường đi, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài con quái rừng xanh.

Kim Ngưu không tốn mấy thời gian đã bứng đầu từng con một, quăng nó ra một bên.

Cô đi phiêu lưu một chút, sau đó tùy tiện kiếm gốc cây nào đó ngồi xuống dựa lưng ngủ.

Ngủ dậy đói thì trèo lên hái quả trên cây, ăn no xong lại ngủ tiếp.

Chả giống như đang thi đấu quái gì cả. ...Thiên Bình ngồi trên chiếc giường lớn, đưa mắt liếc nhìn nội thất xung quanh.

Một hồi sau, cô đứng dậy, đi đến chỗ cửa ra vào, đưa tay vặn lấy tay nắm.

Tiếng động nho nhỏ vang lên, hiển nhiên là không thể mở ra được cánh cửa đó.

Quả nhiên khóa rồi.

Thiên Bình thở dài, đi ngược trở lại giường lớn.

Cô tự rót cho mình cốc nước được đặt trên bàn bên cạnh giường.

Nốc một hơi.

Ngày hôm ấy xảy ra trận đại chiến với bọn quái vật, cô đã mơ thấy được một giấc mơ.

Nam nhân cả người đầy máu tiến đến nói chuyện với cô, từng câu từng chữ đều như một vết dao cứa vào tim, đau đến không thở được.

Trong đầu liên tục lặp đi lặp lại hình ảnh ấy, đau đớn dần chuyển thành hận thù.

Dù lúc ấy chỉ là mơ, Thiên Bình vẫn không thể nào quên được, lúc đó mình thật sự rất muốn lao đến bóp lấy cổ hắn, dùng chính đôi tay này mà xé hắn ra làm đôi.

Cái cảm giác bản thân bị nhấn chìm trong hận thù, muốn giết một kẻ mà mình chưa hề gặp mặt là lần đầu tiên Thiên Bình được trải nghiệm.

Lúc tỉnh dậy, cả người hoảng loạn không thôi.

Cô là một người ghét máu, tất nhiên khi ngủ luôn giữ cho bản thân ở trạng thái thoải mái nhất.

Nhiều năm qua tuy có mơ, nhưng chưa hề có một miếng máu nào trong những giấc mơ của cô.

Thế quái nào hôm ấy lại phá lệ, không phải một mà là một biển máu nhuốm màu đỏ cả một khoảng trời.

Thiên Bình có chút khó chịu khi nhớ lại.

Nhưng nếu như liên kết tới việc cô bị bắt cùng với đám quái vật đổ xô nhào vào kí túc xá, chắc hẳn giấc mơ ấy cũng đang ám chỉ đến một điều gì đó sắp xảy đến trong tương lai.

Thế nhưng nó là cái gì mới được?

Thiên Bình không biết.

Hiện tại bây giờ không ở gần đám bạn, cô không biết được giờ này bọn họ đang phải trải qua chuyện gì.

Cửa thì bị khóa không ra được, bản thân bị nhốt trong một căn phòng tuy sang trọng nhưng lại lạnh lẽo không có chút độ ấm.

Cô bây giờ không có cách nào giúp bản thân thoát ra khỏi đây.

Thiên Bình suy nghĩ xong cũng đã uống đến cốc nước thứ hai.

Vừa đặt cốc rỗng xuống, cô lại như nghĩ ra gì đó, nhanh tay nhanh chân trèo lại lên giường.

Hít một hơi thật sâu, nghĩ đến một vài điều thú vị lúc còn ở bên đám bạn, khiến bản thân thư giãn một chút.

Thiên Bình rốt cuộc rơi vào cảnh giới riêng của bản thân.

Khung cảnh thay đổi, không phải căn phòng ngột ngạt kia mà là đồng cỏ rộng lớn, xanh biếc lồng lộng gió.

Thiên Bình sải bước chậm rãi đạp trên thảm cỏ xanh, cả người thư thái như muốn hoà mình vào bức tranh tuyệt đẹp này, không muốn thoát ra ngoài.

Đi được một chút nữa, bóng cây cổ thụ cao lớn chầm chậm xuất hiện đập vào mắt.

Thiên Bình nhớ rõ, đây vốn là cái cây đã được một trăm linh ba tuổi của gia tộc cô.

Mà thân ảnh nhỏ nhắn ngồi dưới gốc cây đọc sách, không ai khác ngoài cô bạn cùng phòng của cô - Song Ngư.

Thiên Bình không vội đi đến, chân dừng lại đứng im.

Mặc cho gió thổi mỗi lúc một to, tóc đen bay tán loạn trong không trung.

Cô vẫn đứng đó, ánh mắt trầm ngâm nhìn về hướng cây cổ thụ, như chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra.Rồi như đáp lại sự chờ đợi của Thiên Bình, điều cô chờ cuối cùng cũng đến.

Xa xa, cô thấy bản thân mình nắm lấy tay một đứa trẻ, thân mặc đồ đen thêu hạc trắng, bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo choàng màu trắng, ôn nhu dắt đứa bé đi đến chỗ Song Ngư.

Mà Song Ngư đang ngồi đọc sách dưới gốc cây, cảm nhận được có người đến, vẻ mặt nghiêm nghị đột nhiên thay đổi, khoé miệng kéo lên thành một đường cong.

Cô đóng quyển sách lại, ngồi chờ người đó đi đến.

Thiên Bình nhíu mày, cảm thấy có gì đó khác thường.

Cô tiến đến gần chỗ Song Ngư đang ngồi, đứng trước mặt cô gái ấy chờ mình của tương lai đang chậm rãi đi tới.

Thiên Bình khoác áo choàng trắng ung dung tiêu sái đi đến chỗ Song Ngư.

Cô thừa biết là người con gái này đang ngồi đó chờ mình, không nói tiếng nào buông tay đứa nhỏ bên cạnh mình ra.

Khom người xuống nói với bé con.

"Đến, kêu mẹ con cái nào."

Bé con nghe Thiên Bình nói vậy, khuôn mặt không giấu được vẻ vui sướng.

Đầu nhỏ gật gật, thoát ra khỏi vòng tay của cô mà chạy thẳng về phía Song Ngư.

Bé con kêu lớn: "Mẹ!"

Song Ngư dang rộng vòng tay, không mấy khó khăn đã ôm trọn thân thể bé nhỏ ấy vào lòng.

Cô xoa xoa đầu bé con.

"Mẹ đây."

Thiên Bình phía sau thoải mái đi tới, cô chắp hai tay sau lưng, ngữ khí bình thản mà nói: "Trốn ra đây đọc sách làm chi để cho con bé nó lo, nó khóc nháo nhào bắt mình dẫn đi tìm cậu.

Chẳng lẽ ở đây thiếu chỗ cho cậu đọc sao?"

Song Ngư bật cười: "Mình biết cậu làm chủ ở đây, là phú bà chính hiệu, không thiếu chỗ đọc sách.

Nhưng mà hôm nay bỗng dưng muốn hóng gió, cho nên mới ra đây ngồi đọc." sau đấy lại đưa hai tay lên, nựng nựng cái má bánh bao của bé con."

Con đã làm gì mà khiến người mẹ cuồng công việc kia của con phải dẫn con ra đây thế?"

Thiên Bình nghe đến câu đấy khẽ cười, đến bên cạnh Song Ngư, phất áo choàng lên nhẹ nhàng ngồi xuống.

Cô nghiêng đầu nhìn qua chỗ bé con, chờ xem nhóc con ấy sẽ nói gì.

Đối diện với ánh mắt chờ mong của hai người mẹ, bé con gãi gãi đầu, thành thật trả lời: "Con nói, nếu mẹ không dẫn con đi tìm mẹ Ngư.

Tối con sẽ mách mẹ Ngư cho mẹ ra sofa ngủ."

"..."

Thiên Bình dựa người vào gốc cây, nắm lấy tay Song Ngư, giả vờ phiền não mà nói.

"Con cậu dạy, bây giờ nó hết sợ mình luôn rồi."

"Bộ con nói không đúng sao?

Nếu mẹ không dẫn con đi gặp mẹ Ngư, tối mẹ sẽ ra sofa ngủ đó!"

"Thôi, con thắng.

Mẹ chơi không lại."...Thiên Bình trở lại thực tại, cả người thở dốc không thôi.

Hôm nay là lần đầu tiên cô xem tương lai rõ nét đến vậy, từng câu từng chữ đều thu hết vào tai, không bỏ sót thứ gì.

Chỉ có điều dường như nó ảo quá, Thiên Bình thật sự không dám tin rằng đó là tương lai của chính mình.

Bé con đó kêu Song Ngư là mẹ, vậy chẳng lẽ mình và Song Ngư... là cái quan hệ đó hay sao?

Thiên Bình chợt rùng mình một cái.Hiện tại đến cảm giác rung động một chút thôi, cô cũng chả có với cô bạn đó.

Tương lai hai người sẽ thật sự đến với nhau?...Kim Ngưu sau khi đánh một giấc no nê, lúc này mới mệt mỏi vác cái thân xác chống gậy mà đi tiếp.

Trong cái khu rừng này, đồ ngon xài thì ít mà quái vật loi choi lóc chóc thì nhiều.

Thiên Yết trước đó đã lập ra chiến lược cho mỗi người, dù không chắc khả năng thành công 100% nhưng cũng coi như là giúp đỡ được phần nào.

Cô nàng nói với Kim Ngưu, rằng khi vào thi đấu thì cứ tìm chỗ nào đó an toàn mà đánh một giấc ngủ ngon đi.

Đám quái vật trong map đấy cứ để cho thằng đối thủ "thân thiện ấm áp" kia dọn dùm cho.

Lúc đầu nghe Kim Ngưu cũng bán tín bán nghi.

Nhưng rồi nhìn đến cái mặt chắc chắn thành công của bạn gái, Kim Ngưu cuối cùng cũng đồng ý thoả hiệp.

Mà đúng như Thiên Yết dự đoán.

Nam thanh niên tung tăng trong rừng xanh, xách kiếm chém bay đầu từng con quái dám ló cái đầu ra cản đường.

Một đường đi thuận lợi như nước chảy mây trôi, không tốn quá nhiều sức lực.

Chỉ có điều là chưa có tìm được con gấu xám.

Kim Ngưu trong khi đối thủ đã kiếm được vũ khí ngon mà xài, cô nàng giờ phút này vẫn vác theo cây gậy gỗ, lon ton chạy nhảy trong rừng.

Damage nó không cao, đánh quái chỉ như muỗi đốt.

Thế nên cả quãng đường, Kim Ngưu có vô tình gặp quái thì cũng chả dám quay lại solo với nó.

Chỉ lo cong chân lên mà chạy đi.

Gặp con trâu không chạy nó húc cho chết hay gì?...Tiểu kịch trường Thiên Bình: Douma tôi có con luôn kìa...

Bạch Dương: Mị cũng muốn một đứa...

Cự Giải: Cậu đẻ đi.

Bạch Dương: ...Song Ngư: Ối dồi ôi, ngại quớ ờ ≥﹏≤Nhân Mã: Tuổi trẻ tài cao, mới bây lớn mà biết đuổi mẹ ra sofa rồi =))))Thiên Yết: Tao cười chớt tao rồi bây ơi :))))Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon mọi người ơi ≧ω≦
 
(12 Chòm Sao) [Gl] Gặp Nhau Trong Thời Loạn
Chương 20


Kim Ngưu cầm gậy gỗ, dùng nó mở ra đường đi toàn bụi rậm trước mặt mình.

Đi được một lúc, ngã ba dần xuất hiện trước mặt.

Cô hái đại bông hoa mọc đầy dưới chân mình, vừa ngồi bứt cánh hoa vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Sau khi cánh hoa trụi hết quần áo cô nàng lại không chút ngần ngại nào quăng nó xuống đất, cả người dồn lực hướng về phía trước mà đi.

Hoa belike: "Nó ức hiếp gái nhà lành rồi bỏ đi vậy đó :')"Kim Ngưu tiếp tục bước, cái mặt phỡn hơn chữ phỡn đút tay vào túi quần nghênh ngang đi giữa rừng.

Được một đoạn, cô khẽ dừng lại, cây gậy gỗ trong tay bị cô dùng lực siết chặt chờ đợi thứ gì đó.

Rồi như đáp lại sự chờ đợi của cô, từ trong bụi rậm nhảy ra một con quái xanh lá từ đầu tới chân.

Kim Ngưu nhíu mày nhìn kĩ, mới phát hiện, nó là con sói.Sói quái gì chim te thế lày?

Con sói xanh đứng nhìn Kim Ngưu, gào ồ lên mấy tiếng như muốn cho cô nàng thấy được uy lực của bản thân, để cho đối phương biết khó mà lui.

Nào đâu Kim Ngưu còn chả sợ, đi đến gần con sói cầm lấy cây gậy gỗ chọt chọt vào đầu nó.Con sói bực bội: "Ê loài người thấp kém, có tin ta cắn ngươi hay không!"

Kim Ngưu đang chọc sói ngon lành, đột nhiên nghe giọng nó vang lên bên tai.

Động tác bởi vì ngạc nhiên nên có chút chậm lại, nhưng rồi vài giây sau chuyển hướng thọt hẳn vào bụng nó.

Con sói ăn đau, giương nanh vuốt đối với Kim Ngưu.

Đôi mắt sắc lên cảnh giác nhìn về phía kẻ địch, cả người rơi vào trạng thái đề cao cảnh giác.

Mà Kim Ngưu sau khi thấy mình bị sói con xem là kẻ thù, đối với nó nhún vai mấy cái rồi quăng cây gậy gỗ ra xa.

Cô giải hoà.

"Nhìn này, ta bỏ vũ khí xuống rồi, mi mau thu móng vuốt về đi."

"Ngao ô!

Loài người thấp kém, hôm nay ta liều chết với ngươi!"

Sói xanh chả thèm nghe lời giải hoà, ba bước biến hai nhào đến vồ lấy Kim Ngưu.

Móng vuốt sắc bén như từng đợt thuỷ triều, dâng lên ập vào người cô.

Nhưng Kim Ngưu không mấy khó khăn đã dễ dàng tránh thoát.

Cô bắt lấy đuôi của sói, xách ngược nó lên, cùng lúc gãi gãi phần bụng bằng phẳng nửa trắng nửa xanh của nó.

Sói xanh vặn vẹo thân mình, thoải mái tận hưởng sự chiều chuộng này.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, nó buông hết mọi phòng bị, chỉ muốn nằm xuống chơi vậy thôi.

Nhưng rồi nó chợt nhận ra có gì đó sai sai, đấu tranh tư tưởng một hồi cuối cùng nó quyết định, cào lên cái bản mặt của Kim Ngưu hai đường.

Ăn đau, Kim Ngưu nhíu chặt mày lại.

Bởi đây chỉ là mô phỏng cho nên không cách nào để lại vết thương trên người, chỉ có cảm giác mà nó đem lại chẳng thua kém gì như bị ở ngoài đời.

Hai vết cào trên mặt xuất hiện rồi cũng nhanh chóng biến mất, chỉ để lại cảm giác đau rát không cách nào xoá bỏ được người Kim Ngưu.

Với cái tình trạng này thì có thể nó sẽ đeo bám cô nàng tới trận cuối luôn đây...

Sói xanh nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Kim Ngưu, nó hất cằm lên tiếp tục khiêu khích: "Sao, sợ ta chưa?"

Kim Ngưu im lặng nhìn, không quan tâm những gì nó nói.

Ngay lúc Thiên Yết nghĩ rằng Kim Ngưu không chấp nhặt với mấy con động vật nhỏ như vậy nữa, sẽ nhanh chóng quăng nó qua một bên tiếp tục cuộc hành trình thôi.

Thì lập tức, Kim Ngưu lại khiến cho Thiên Yết phải đau đầu.

Cô nàng khụy xuống, tay cũng đè lấy sói xanh xuống đất.

Một tay chế trụ hai chân trước của con sói trên đỉnh đầu, tay còn lại chế trụ hai chân sau.

Mặc cho con sói hú hét vùng vẫy như thế nào, Kim Ngưu cũng chẳng thèm buông tha.

Cô nhìn xuống nơi tư mật của sói, ánh mắt trầm tư chăm chú soi kĩ từng chi tiết khiến cho sói con giận đỏ mặt.

Nó cho dù có dùng sức đến mấy cũng không cách nào thoát ra được đôi tay của Kim Ngưu, cứ vẫy vùng như con cá bị quăng lên bờ rời xa lòng đại dương.

"Là giống cái sao..."

Kim Ngưu thầm nói trong miệng, hai tay cũng chầm chậm buông lỏng.

Sói xanh tai rất thính, dù cho có nói nhỏ đến mức nào âm thanh từng chữ vẫn lọt được vào tai nó.

Nó chịu hết lần này tới lần khác bị Kim Ngưu làm nhục, vừa được thả ra đã nhanh chóng lao đến muốn cào lên cái bản mặt của con quỷ kia thêm mấy phát cho thoả cơn giận.

Nhưng nó nào biết, Kim Ngưu chăm thú riết rồi đã quen, nó vừa nhào tới tay phải cô nàng đã chuẩn xác túm một nhúm lông sau gáy.

Sau đấy như pet nhà mình mà xách đi thảnh thơi.

Sói xanh la ó: "Thả mị ra!

Mị còn trẻ mị muốn đi chơi!"

Kim Ngưu: "Ủa, không chửi loài người thấp kém nữa hả?"

Sói xanh: "Thả tao ra con quỷ!"

Kim Ngưu: "Ứ."

Kim Ngưu lôi nó đi như công an gông cổ tội phạm lên đồn.

Thỉnh thoảng trên đường đi sẽ có vài con quái xuất hiện, Kim Ngưu sẽ dùng con sói xanh này táng sml mấy con quái kia.

Một đường đi nhàn hạ vô cùng.

Chỉ có sói con là bị dùng đến mức trời đất quay cuồng, chóng mặt đau đầu combo đau nhức toàn thân.

Khổ đời con nhỏ.

Trong khi bên Kim Ngưu chỉ toàn gặp quái yếu với cây vũ khí cùi mía, thì chỗ Sakura, cậu chàng vác theo cây kiếm mạ vàng đánh hạ không biết bao nhiêu là quái mạnh.

Nào là hoa ăn thịt người, sói xám, hổ, báo, cừu ác quỷ và ti tỉ các con vật nguy hiểm khác.

Nhưng trong số đó, con quái mà cậu nhớ rõ nhất, ấn tượng nhất, cũng ám ảnh nhất là chó dại đội lốt gấu trúc...

Mọi người hãy thử tưởng tượng rằng trước mặt mình có một con gấu trúc moe moe, chỉ đứng nhìn thôi cũng khiến ai nấy đều tan chảy.

Rồi khi mình nhịn hết nổi, tiến lại gần muốn vuốt ve nó, nó đột nhiên lộ ra bộ mặt thật, nhào đến cào cấu cắn xe mình như điên.

Sakura thề, nếu như không phải khi nãy cậu cảnh giác cao độ, quyết đập chết nó.

Có khi giờ này đã phải tạm dừng trận đấu cho cậu đi chích mấy mũi gấu trúc dại rồi... con quỷ đó toàn nhằm ngay cổ cậu mà cắn... nghĩ mà sợ.

Cậu chàng nghỉ ngơi một chút nữa, sau đấy cầm theo thanh kiếm tiếp tục trận đấu của mình.

Khí chất ngầu lòi cùng gương mặt điển trai của cậu giờ phút này khiến cho khán giả trai gái đều mê như điếu đổ.

Có anh chàng ngồi trên xem mà la hét ỉ oi, đòi bắt mang cậu về cho bằng được.

Chỉ có Thiên là nhìn hết đám đông, rồi nhìn đến màn hình TV chiếu trực tiếp trận đấu nhíu mày.

Cậu thanh niên trẻ Sakura cứ thoải mái mà đi, phong thái ung dung bình thản khiến ai nhìn vào cũng phải cảm thán.

Băng qua vài con suối, cậu chàng chạm mặt vị hàng xóm của mình - Kim Ngưu.

Kim Ngưu cùng lúc chạm mắt với đối phương.

Theo thói quen giơ tay lên vẫy vẫy ý chào cậu ta.

Nhưng rồi nhận ra có gì đó sai sai, cất cây gậy gỗ vào người, cầm cái đuôi của sói xanh, dùng nó chỉ thẳng vào mặt Sakura.

Sakura nhìn đến con thú tội nghiệp mặt mày xanh ngắt bị Kim Ngưu sử dụng làm vũ khí, có chút thương cảm lắc đầu.

Cậu đánh tiếng: "Này, đừng nói với mình là cậu định dùng sói nhỏ để đánh với mình nha."

Kim Ngưu: "Không chỉ đánh mà còn muốn tát chết cậu."

"..."

Ủa, tui nhớ là hai đứa mình có thù oán gì với nhau đâu?

Sói xanh thấy trước mặt mình là chàng trai lương thiện, thầm nghĩ rằng mình sắp được cứu rồi.

Ngay lúc sói con vừa dưỡng giọng xong, chuẩn bị la hét một tràng dài gọi người giải cứu, Kim Ngưu chậm rãi lấy tay bịt miệng nó lại.

Sói xanh: "..."

Nó cuối cùng quyết định, không thể sống tiếp cùng con quỷ độc ác này nữa.

Nó há miệng ra, cắn một phát vào bàn tay trắng noãn của Kim Ngưu.

Nhân lúc Kim Ngưu ăn đau mà buông lỏng tay, nó vác chân lên cổ như ma đuổi mà chạy đi.

Kim Ngưu chỉ vừa lơ là một chút, sói con đã chạy xa mấy trăm mét.

Cô nàng mặc kệ cơn đau từ tay cứ liên tục truyền tới, như thợ săn mà tăng tốc rượt theo, quyết không để cho con mồi chạy thoát.

Chỉ có điều thợ săn ở đây là con trâu, còn con mồi thì lại là con sói...

Sakura nhìn một màn chủ tớ thâm tình này có chút cảm động.

Cậu thầm nghĩ, chiến xong trận này phải đi mua một con pet về chăm mới được...

Sói con cứ phóng đi như một cơn gió, không thèm để ý trước mặt mình là bao nhiêu vật cản, cứ nhắm mắt mà phi như điên.

Kim Ngưu tuy nói sức khỏe tràn trề, nhưng cô là con người mà, khỏe tới đâu cũng phải có giới hạn.

Rượt theo con sói được nửa đường, cô đã mệt mỏi tựa vào thân cây thở dốc rồi.

Sói xanh thỉnh thoảng sẽ xoay đầu lại nhìn về phía sau, để xem coi "con người độc ác" kia có đang đuổi theo mình nữa hay không.

Băng qua hai cái ngã ba, nó lại quay ra sau nhìn một lần nữa.

Sau khi chắc chắn rằng đã bỏ xa Kim Ngưu một đoạn rồi, nó mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình."

Sói xanh bĩu môi, thầm chửi Kim Ngưu.

Lại nhìn thấy trước mặt mình là một cái hang hơi sâu, thích hợp để vào đấy nằm trú nắng nghỉ ngơi.

Sói xanh cân nhắc một chút, rốt cuộc bốn chân vẫn quyết định đạp trên mặt đất, đi vào bên trong.

"Muốn bắt ta?

Tu thêm một trăm năm may ra còn bứt được miếng lông của ta.

Sức không có bao nhiêu mà cứ thích làm màu."

Sói xanh chân cứ bước, miệng vẫn đều đều châm chọc Kim Ngưu.

Nó đi vào hang tối, vừa hay xuất hiện một tảng màu xám xám.

Trong màu đen tối tăm mịt mù như vậy, như là một cái phao cứu sinh cứu vớt sói xanh khỏi đoạn thời gian khủng bố kia.

Bốn chân nhỏ cong lên, nó như muốn khóc mà chạy đến chỗ tảng đá to đùng đằng kia, một phát thả thân mình tựa vào đấy.

Ừm, mềm thiệt ~~Nó không suy nghĩ nhiều, cả người rơi trên tảng đá.

Chỉ vài giây trôi qua thôi, mí mắt nó nặng trĩu tưởng chừng như sắp sụp xuống rồi.

Nó mệt mỏi, không để ý gì nữa, chuẩn bị rơi vào một giấc ngủ sâu.

Đang phê pha là thế, thoải mái là thế, nhưng rồi nó chợt nhận ra một điều lạ.

Sao cục đá này có vẻ như đang thở nhỉ?

Ô hay, nó còn đang nhúc nhích nữa kìa...?Sói xanh kéo cả người mệt mỏi dậy, xoay đầu nhìn ra sau.

Ô, cục đá đang nhìn mình kìa...

Ủa mà khoan...!

Sói xanh mở to mắt cũng không tin được, nguyên một con gấu to đùng đang liếc mắt lại nhìn mình.

Cả người nó lập tức căng cứng, thân thể chậm rãi nhích nhích xa ra.

"Dạ, em là sói xanh... em chào anh ạ..."

Sói xanh tim muốn thòng xuống dưới đất, nhưng miệng vẫn phải ráng kéo lên thành một nụ cười.

Nó nhìn gấu xám vẫn đang trân trân mắt ra nhìn nó, bất giác lại đổ một tầng mồ hôi lạnh.

"Em nãy chỉ vô tình tưởng anh là cục đá cho nên lại dựa thôi... tin em, em không có định cướp địa bàn của anh đâu...!"

Sói xanh cười xuề xoà, ráng lấy lòng đàn anh hết cỡ.

Nó nhân lúc con gấu vẫn đang nằm im đó nhìn nó không cử động, chuẩn bị vác chân lên cổ mà chuồn đi ngay.

Nào đâu đang lùi, chân nó vấp phải cục đá, cả người đáng lẽ phải ngã ra sau nào đâu lại ngã ra đằng trước.

Gấu xám đang nằm đó bỗng nhiên bị móng vuốt của sói xanh cào trúng: "À, thì ra là mày chọn cái chết."

Sói xanh thề, mình chỉ vô tình tưởng nó là cục đá cho nên mới đến nằm thôi.

Chứ cái thân nhỏ xíu xiu này của mình, nó có dám đem đi mà chọc ai đâu.

Việc này xảy ra chỉ là do tai nạn, nó thiếu điều muốn quỳ xuống khóc lóc ăn vạ với con gấu rồi.

Anh ơi, có phải em cố ý đâu!

Thế là sói xanh vừa ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được bao lâu, bốn chân nhỏ lần nữa cong lên, chạy trối chết.

Mà Kim Ngưu giờ phút này vẫn đang chạy về phía trước đi tìm sói xanh, đột nhiên lại thấy nó ngoan ngoãn dùng tốc độ xé gió chạy lại chỗ mình.

Cô thầm nghĩ, xem ra con sói này cũng có tình cảm.

Ở với cô có chút xíu thôi mà đã không thể rời xa được nữa rồi.

Này chắc có máu stundere.

Nhưng mà Kim Ngưu nào biết, để cho con sói chạy ngược về tìm sự cứu giúp của cô, phía sau nó là một thế lực hết sức kinh hoàng.

"Chị ơi cứu em!!!"

Kim Ngưu vừa dang hai tay ra chuẩn bị đón sói xanh vào lòng, vô tình lại nghe được một tiếng hét vang vọng khắp khu rừng.

Lại nhìn phía đến phía sau sói xanh, con gấu to bự đang rượt theo nó làm rung chuyển hết một khoảng mặt đất.

Kim Ngưu tái mặt, thu hai tay lại ba chân sáu cẳng mà phóng về hướng ngược lại.

"Chị ơi đừng mà, cứu em!!!"

"Cho tiền ông nội tao cũng không cứu được mày!

Dẫn con gấu ra chỗ khác đi!!"

Sói xanh nước mắt nước mũi chảy tèm lem.

Chân dường như không còn là của nó nữa, cứ vô thức mà chạy về phía trước.

Tình cảnh giờ phút này thật là éo le.

Sakura đang đi tìm con boss của map này, đột nhiên bên tai lại vang vọng tiếng la hét đau thương của ai đó.

Cậu chàng thầm nghĩ, chắc là mình nghe nhầm rồi.

Nhưng rồi tiếng la hét thất thanh ấy lại một lần nữa xuất hiện, không phải như lần trước như có như không nữa mà càng lúc càng rõ hơn.

Thêm cả mặt đất lâu lâu lại rung chuyển như chịu đả kích lớn.

Cậu chàng lại càng nghi hoặc nhiều hơn.

Cái gì vậy cà?

Kim Ngưu thấy trước mặt là thanh niên hàng xóm Agnes, chân ráng tăng tốc độ chạy đến táng một cái bốp vào đầu cậu ta.

Sakura ăn đau, vừa định buông tiếng chửi thề lại thấy Kim Ngưu vừa chạy vụt qua người mình, câu nói vẫn còn vang vọng.

"Chạy đi má ơi, nó cắn rách quần bây giờ!"

Cậu chàng nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ ai ở trường Zodiac cũng đều điên điên khùng khùng vậy hay sao?

Không chịu đứng lại nói chuyện đàng hoàng lại còn đánh vào đầu cậu một cái rõ đau.

Sau khi thi xong có thể ra report được hay không?

Suy nghĩ như thác nước chảy xuống, cứ ào ào trong đầu Sakura.

Cho đến khi cậu chàng xoay đầu nhìn lại phía sau, mặt mũi cũng tái mét xách theo cây kiếm mà chạy chung với Kim Ngưu!

"Con ơi chờ má!

Chờ má con ơi!"

Thế là hai người một sói bị con gấu xám dí theo như điên.

Nhìn cảnh này chẳng khác gì ba đứa con trốn đi chơi net, bị mẹ phát hiện đuổi đánh trên đường đi...

Sói xanh dùng hết sức bình sinh của mình, chạy theo Kim Ngưu đang phi đi mặc kệ sự đời.

Nó chạy sắp gần kịp Kim Ngưu, lại quyết định làm liều một phát, nhún người nhảy bám lên đầu Kim Ngưu.

Kim Ngưu giờ này chả còn quan tâm có cái giống gì đu lên đầu mình nữa, cô chỉ biết là giờ phải thoát thân ra khỏi đây mà thôi.

Vì thế để mặc sói xanh dùng móng vuốt bám trên quả đầu mình rồi quậy phá thành cái ổ quạ.

Cô cứ vác chân lên mà chạy đi thôi.

Gấu xám tuy thân thể mũm mĩm, chân tay to bự nhưng không vì thế mà cản trở được tốc độ của nó.

Nó chạy như bay, mỗi bước chân dậm trên mặt đất đều phát ra âm thanh nặng nề, chưa kể còn gây ra chấn động không nhỏ đối với mọi người xung quanh. ...Tiểu kịch trường Thiên Yết (rớt nước mắt): Sao Ngưu nhà tôi nó không làm vậy với tôi mà lại làm như vậy với một con sói?

Không lẽ đại mỹ nhân như tôi còn không bằng một con thú?

Cự Giải: Làm cái gì?

Nà ní?Ma Kết: Ngưu nó xem bộ phận xxx của con sói (¬_¬)Xử Nữ: Đm, con Yết, mày thèm được con Ngưu abcxyz lắm rồi hả?!!Thiên Yết (gật đầu đầu): Muốn lắm chứ...

Bạch Dương chết rồi nghe xong cũng phải đào mồ sống dậy: Nó ăn hiếp tui như chó, dell tin bây giờ muốn bị đứa khác đè :) tao nhớ mày la mày cường công đồ ghê lắm mà Yết? = ̄ω ̄=Thiên Yết: Đấy là ngày trước thôi, em của ngày nay khác rồi...

Thiên Bình: ...Song Ngư: ...Sư Tử: ...Song Tử: ...Kim Ngưu: Làm quái gì mọi người nhìn em dữ vậy...? ∑( ̄□ ̄;)Tác giả có lời muốn nói: Đừng bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong nha quý dị =))) viết vậy thôi chứ tụi nhỏ vẫn lật qua lật lại nha mấy cô (◐∇◐*)
 
Back
Top Bottom