Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [12 Chòm Sao] Chúa Rồng

[12 Chòm Sao] Chúa Rồng
Chương 36


Hắn chưa kịp hết câu thì đã hứng chọn một cú đấm trời giáng rồi ngã gục xuống đất.

Người vừa đến quỳ xuống, nắm lấy cổ áo, dựng hắn dậy tiếp tục đấm thẳng vào cái mồm đang hộc máu.“Nói tiếp thử xem!

Mày muốn chết đúng không thằng hèn hạ”Sagittarius giận dữ đến trán nổi cả gân xanh.

Lần đầu tiên những người bạn xung quanh thấy cậu ta lựa chọn bạo lực và còn đánh kẻ phía dưới bằng tất cả sự phẫn nộ của mình.

Taurus vốn là người luôn suy tính hậu quả mà còn quyết định không ngăn cậu ta lại, cô chỉ nắm chặt lấy những ngón tay lạnh toát của Aqua.Đám người thuộc phe tên Grey không biết vì bất ngờ hay sợ hãi mà phải để cho hắn bị đánh đến cái thứ mười liên tiếp vào mặt mới vội tiến đến kéo hắn ra.

Mặt hắn tím bầm như một củ hành nát.

Miệng dù tóe máu nhưng có vẻ vẫn muốn chửi rủa gì đó, chỉ kêu được mấy tiếng ú ớ rất mực thảm hại.Gittas sắn cao tay áo, được đà tên ở phía đối diện vẫn cố rướn người về phía trước nguyền rủa, cậu lao thẳng về phía chúng như chấp nhận lời thách thức.

May thay, Aries chạy đến giữ cậu lại.“Cậu đang làm gì đấy” Anh trừng mắt.

Ánh mắt cảnh báo rằng cậu không biết hậu quả của hành động thiếu suy nghĩ này sẽ tồi tệ đến mức nào đâu.Gittas dứt khoát hất tay mình khỏi Aries.

Cậu nhìn anh một cách thất vọng.

Anh ta thì cho rằng đó là hành động của một đứa trẻ bốc đồng bị kích động.Aqua phía bên kia thấy sự xuất hiện của anh thì trở nên luống cuống.

Sự hiện của Aries khiến không khí còn căng thẳng hơn.“Có chuyện gì đấy?!”

Một giáo quan hô lớn khi chú ý đến đám đông ở góc sân trại.

Những kẻ chứng kiến bắt đầu tản ra, cho tới khi chỉ còn vài người liên quan đến vụ ẩu đả.“Mày!

Mày mới là đứa phải chết đấy” Grey đứng từ xa và chỉ tay về phía Gittas.

“Và cả mày nữa con điếm.

Mọi chuyện chưa xong đâu” Hắn phủi áo bỏ đi, thề là sẽ bắt bọn chúng trả giả cho nỗi nhục ngày hôm nay.Aries vẫn đứng chắn phía Gittas, luôn cư xử lí trí đến đáng kinh ngạc.

Sau lời nhục mạ của tên con trai nhà Etyrel, anh quay sang phía Aqua như một cách trấn an cô dù chẳng rõ tại sao hắn ta lại nhắm vào cô ấy.

Aquarius bất giác né tránh ánh nhìn đó và cùng Taurus trở về lều trại.Sagittarius đẩy anh ta sang một bên rồi bỏ đi nơi khác.Nhà kỵ sĩ rồng,Libra làm việc một mình trong thư phòng của Leo.

Dù mang danh xưng là một học giả nhưng thời gian cô yên vị ở nhà học sĩ giờ thậm chí còn ít hơn thời gian cô ở nơi này.

Thật khó để thoát khỏi tình trạng hiện tại vì những học liệu và sổ sách Leo muốn cô quản lí không dễ mà mang đi đâu khác.Lib đến đây lúc rạng sáng và giờ hoàng hôn đã bắt đầu ngả bóng.

Từ cửa kính lớn bên bàn đọc sách, Libra có thể trông xuống một khuôn viên tuyệt đẹp, phía xa là mặt trời rực đỏ khuất dần sau những rặng núi.

Toàn thể kiến trúc toát lên vẻ vương giả choáng ngợp trong ánh chiều tà.

Một vẻ đẹp làm con người ta áp lực.Cộc CộcTiếng gõ cửa chậm rãi vọng đến.

Cô biết nó là của những gia nhân.“Mời vào”Người phụ nữ nhỏ nhắn bước tới, trên tay cầm theo một ngọn đèn dầu đã được thắp sáng.

Chị ấy không thể nói chuyện, chỉ rón rén đặt nó lên bàn sách của Lib, thuận tiện dọn dẹp những chân nến đã cháy hết từ đêm.Libra mỉm cười “Cảm ơn chị”Mắt chị khẽ nheo lại, những gương mặt không thể lộ rõ nét cười.

Libra cứ dõi theo người hầu cận sắp xếp lại đồ đạc rồi cho đến khi chị ta rời khỏi căn phòng.

Đây là người đã chăm sóc thân thể cô từ ngày tỉnh dậy trong căn biệt thất.

Cả thời gian cô làm việc ở đây, những cử chỉ quan tâm một cách thầm lặng, đôi khi xen lẫn chút sợ hãi của những gia nhân khiến cô cảm động.

Không cần biết những điều ấy xuất phát từ sự phục tùng, hay vốn được quy định trong một hợp đồng tàn bạo nào đó, Libra vẫn quý trọng nó như một kiểu hàm ơn.

Vì trước đây, cô chưa từng được ai chăm sóc như thế.“Không được” Libra mệt nhọc xoa trán “Mày không thể cảm mến bất cứ ai đối xử tối với mình một cách dễ dàng được đồ ngốc” Hoàng hôn vẫn chưa kết thúc nhưng ngọn đèn dầu kia đã thắp sáng cả một góc khuất nắng trong phòng.Cánh cửa một lần nữa hé mở.

Lần này, Leo bước vào.

Libra hành lễ đúng mực rồi ngồi xuống tiếp tục với công việc.

Mọi chuyện diễn ra bình thản một cách kỳ lạ.

Không phải chiều nào hắn cũng ghé qua thư phòng.

Đúng hơn, Leo Draker vốn không có thói quen lại gần sách vở.

Chỉ là hắn có hứng thú với việc đổi địa điểm nghỉ ngơi sau những buổi tập bay hoặc luyện kiếm.

Dạo gần đây, hắn phát hiện trường kỷ trong thư phòng của mình là một chốn ngả lưng không tệ.

Dù Libra có túc trực ở đó thì gian phòng vẫn luôn cho cảm giác như nó hoàn toàn trống không.“Hàng của bọn Etyrel đã nhập vào kho ở Vương Đô”Libra không hiểu tại sao hắn lại mở lời và lại còn nói với một tâm trạng tươi tỉnh.

“Vậy nó đã đủ bù đắp cho số hàng bị lấy mất của người”“Một phần” Hắn đáp trong lúc gác đầu một cách thoải mái trên trường kỷ và yên lặng nhắm mắt.Libra tưởng mình đã có thể yên phận làm việc thì Leo lại tiếp tục “Đáng ra ta nên bẻ nốt cái tay còn lại của đứa con trai nhà đó”“Tại sao người không làm vậy” Đôi mắt màu xám tro vẫn lạnh lùng quét qua những dòng văn tự.Leo nhướng mày, nghiêng đầu về phía bàn đọc sách “Ngươi muốn ta làm thế?”

“Thần sẽ không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến quyết định của người.”

“Cắt thêm một hai ngón tay của những tên như Grey Etyrel cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn” Leo nhếch miệng cười tự mãn.“Vậy có lẽ người đã hay tin nhà Etyrel gửi thư cầu cứu đến Vương Đô.

Triều đình hẳn là đã can thiệp” Lib vừa thẳng thừng gạt đi cơ hội nịnh nọt chủ nhân của mình.Leo hoàn toàn bị cô làm cho mất hứng.

Tâm trạng đang thư thái giờ xấu đi đáng kể, nhưng cũng chẳng có lí do gì để trách phạt một cái miệng chưa bao giờ nói được điều gì ngon ngọt trước đây.

“Đám ăn hại đó sẽ bị thay thế hết khi ta lên ngôi” Hắn bực bội.“Đều theo ý người, thưa hoàng tử” Libra đáp, mắt vẫn không rời chồng văn tự.

Gian phòng chìm trong tĩnh lặng.

Nắng chiều như thể rời đi chậm hơn.

Từng vệt nắng xuyên thẳng qua cửa sổ, rực sáng như thanh kiếm lửa.

Nắng đổ xuống trường kỷ, rọi vào những đường nét sắc cạnh trên gương mặt Leo.

Hắn ngủ bình yên và đẹp đẽ như một pho tượng.

Vẻ ngoài di truyền qua nhiều thế hệ của Draker khiến bọn họ được mệnh danh là những vị thần ở Argos.

Và Leo là Draker hoàn hảo nhất trong thế hệ của mình.

Tóc hắn ta rực đỏ, mắt xanh sáng, khi thì sâu thẳm, vóc người cao ráo với những cơ bắp săn chắc và mạnh mẽ.

Một đứa trẻ được các vị thần ưu ái từ lúc nó chào đời.

Ngay cả khi nó độc ác và làm tổn thương quá nhiều người, vẫn không ai có thể chạm vào chứ chưa nói đến việc làm tổn hại nó.

Một kẻ như vậy có thể thanh thản nằm ở kia, chẳng có lấy một cơn ác mộng.

Libra nhìn chằm chằm vào hắn, suy nghĩ trở nên rối loạn.Vậy mà những cơn ác mộng hắn reo rắc cho kẻ khác thì nhiều không kể siết.

Đặc biệt vào những ngày giông bão, kí ức kinh hoàng ấy lại bám riết lấy Virgo.Đó là cảnh tượng hỗn loạn khi màn đêm bao trùm cung điện năm công chúa mười sáu.

Hoàng tử, người anh song sinh của nàng trở về trong bộ dạng ướt nhẹp sau cuộc đi săn đầy mạo hiểm, giữa thời tiết khắc nghiệt như thế này.

Người hắn ta đầm đìa máu tươi nhưng thân thể thì lành lặn, chẳng hề hấn gì.

Hẳn là có chuyện gì đó đã xảy ra.Tiếng người xôn xao trong gian phòng hoàng gia, hầu cận lần lượt mang khăn, nước và áo quần mới phục vụ cho thái tử.

Virgo đi lướt qua chỗ bọn họ.

Leo lạnh lùng đứng giữa những kẻ đang sốt sắng chăm sóc cho hắn, khi nghe tiếng bước chân dừng lại cách đó không xa, hắn từ từ quay đầu về phía Virgo.

Bọn họ đứng đối diện, chỉ cách một khung cửa.

Hai đứa trẻ giống nhau đến nỗi, cứ như thể chúng đang lặng ngắm mình trong gương vậy.

Vài giây tiếp theo, Leo để lộ điệu một cười đáng sợ.

Nước và máu hòa lẫn, chảy từ mái tóc đang rủ xuống tạo thành một vệt dài trên gương mặt hắn.Virgo cau mày bước lùi ra xa để khoảng cách làm mờ đi nét mặt tàn bạo đó.

Bất chợt!

Nàng chạy vụt về phía hàng lang.

Những người hầu nhìn thấy cảnh tượng ấy nhưng bọn họ chỉ nghĩ công chúa đơn thuần bị bộ dạng của người anh trai làm cho sợ hãi.

Duy nhất Virgo biết hắn đã làm ra chuyện gì.Nàng chạy thẳng xuống hầm nhốt rồng của Vinney, bỏ ngoài tai lời ngăn cản của hầu cận.

Vứt bỏ tất thảy lễ nghi và tôn nghiêm mà mình được răn dạy, vị công chúa gào khóc một cách thê thảm trong lúc đang tìm kiếm điều gì đó.“Cậu ấy đâu!

Rồng của cậu ấy đâu ?”

Nàng hét toáng lên với những người chăm rồng.

Bọn họ đang cẩn thận dắt thú cưỡi của Leo vào hầm nhốt.Con Aries – thần chiến tranh của Leo Draker quay đầu lại, để lộ con ngươi đỏ ngầu như một giếng máu.Đám người kia lo lắng nhìn nhau không biết nên giải thích với nàng như thế nào.

Con rồng trước mặt thì đang cần được cho vào trong hầm ngay lập tức.Nàng không nói thêm gì nữa.

Càng tiến đến gần hơn con quái vật kia, nàng càng nhìn rõ dấu tích của một cuộc tàn sát.

Máu thấm vào da nó, vuốt của nó chưa được làm sạch, vẫn có dải thịt tươi đỏ dắt giữa những nanh nhọn đến rợn người.

Sao nó có thể nhìn nàng bình thản và vô tội như thế.“Ta hỏi ngươi, hôn phu của ta đâu rồi?”

Nàng gằn giọng, môi mím chặt, nén lại tiếng nấc nghẹn đau rát trong cổ họng.Một con rồng thì chẳng thể trả lời nàng và ngoài chuyện giết chóc, ăn thịt ra, nó nào biết mấy thứ mà nàng nói.

Vài ngày sau khi cơn bão qua đi và người ta thực sự quan tâm tới nỗi tuyệt vọng của công chúa, xác của người và rồng bay cùng Leo hôm ấy mới được tìm thấy trong bãi săn.

Chẳng còn gì nguyên vẹn.

Vậy mà đã ba năm trôi qua.Đêm đến, trăng đã lên cao và cây nến cũng cháy được phân nửa.

Leo Draker vẫn còn đang ngủ, có vẻ lần tập luyện này tốn khá nhiều sức lực của hắn.

Libra sau khi thu dọn tài liệu thì bước về phía cánh cửa, khẽ khàng rời khỏi.“Gì đây?”

Cô nhìn lên một tên cận vệ đứng chắn trước cửa phòng.“Cô không thể rời đi trước khi trời sáng”“Tại sao?”

Cô nhăn mặt.

Quay đầu nhìn vào bên trong, chủ nhân của anh ta vẫn đang nằm yên ở trường kỉ và đoán là mình đã có câu trả lời.Hắn không nói gì thêm.“Đừng bảo là...

Ngươi nghĩ ta ngủ với anh ta?”

Theo luật lệ cho những kẻ “hầu hạ” thái tử, bọn họ không bao giờ được rời đi trước khi Leo tỉnh giấc.

Để đảm bảo ngăn chặn mọi âm mưu tạo phản được thực hiện lúc bọn họ ở trên giường.

Cũng không có gì vô lí so với một tên có nhiều kẻ thù như Leo.

Nhưng việc hắn qua đêm ở đây khiến đám binh lính tin rằng, chủ nhân của chúng lên giường với cả Libra Luthien?

Đó là loại ảo tưởng kinh tởm nhất nữ học giả có thể nghĩ ra cho mình.Thấy tên cận vệ không chút phản ứng, Libra bất lực đóng cánh cửa lại, trở vào trong phòng.
 
[12 Chòm Sao] Chúa Rồng
Chương 37


Sáng sớm, khi mặt trời chỉ vừa ló rạng, Leo nhoài người dậy từ trường kỉ.

Hắn chưa bao giờ cho kẻ khác cơ hội đánh thức mình.

Để có được thể trạng lí tưởng như hiện tại thì hẳn vị hoàng tử phải duy trì cho mình một lối sinh hoạt điều độ hơn cả lính tráng.

Chẳng còn vẻ bóng bẩy, trịch thượng, sau một giấc ngủ dài, bộ dạng chỉn chu lúc mới đến hoàn toàn biến mất.

Trông hắn như một con sư tử đỏ xù lông với một gương mặt hờn dỗi do còn ngái ngủ.

Leo ngoái đầu liếc nhìn phía bàn đọc sách.Libra đang chống tay một cách mệt mỏi, mắt cô lờ đờ như vừa trải qua một đêm thức trắng.

Nét mặt vẫn lạnh tanh như thường ngày nhưng không hiểu vì điều gì, vị thái tử cảm thấy một vẻ bất mãn vô độ nhắm thẳng tới sự hiện diện của hắn trong căn phòng này.

Cơn buồn ngủ đã ngăn cản hắn tra hỏi nguồn cơn của thái độ hỗ xược ấy.

Bọn họ chăm chăm nhìn vào bộ dạng chưa tỉnh táo của người kia, tạo ra khoảng lặng căng thẳng đến nực cười.

Khi ý thức được ánh nhìn của Leo thì Lib mới vội điều chỉnh lại tư thế.

"Thần ra ngoài gọi người hầu chuẩn bị đồ cho người" Libra nhanh chóng kiếm cớ thoát khỏi căn phòng.

Leo dụi qua mắt rồi đứng phắt dậy "Không cần" Hắn gạt tấm chăn mỏng đắp trên mình rồi dứt khoát bước khỏi thư phòng.

Tên lính canh bối rối cúi đầu lúc nhìn thấy hắn bước ra, còn cẩn thẩn ghé mắt ngó vào bên trong.

Libra Luthien vẫn chằm chằm lườm hắn từ phía bàn đọc sách.

Cánh cửa đóng sập lại trong giây lát.

Nữ học giả dóng tai nghe ngóng một hồi âm thanh vọng vào từ hành lang rồi mới nhẹ nhõm thở phào.

Cô cũng chẳng còn thời gian, vội sắp xếp lại học liệu rồi quay trở về nhà học sĩ, tự dặn mình phải canh giờ thật cẩn thận để không rơi vào tình huống mệt mỏi như vậy nữa.

Lều trại nhà Hiệp sĩ.

Taurus vén tấm màn cửa, bước ra khỏi căn lều nghỉ ngơi của mình.

Sau khi lựa lời an ủi Aqua thì cô cảm thấy cho cậu ấy không gian riêng tư là điều cần thiết.

Nhưng vừa mời bước ra thì đã thấy Gittas đứng đợi bên ngoài.

"Dù khá cảm phục hành động dũng cảm của cậu nhưng tôi nghĩ bây giờ không phải lúc để hai người gặp nhau đâu" Cô vỗ vai cậu bạn mới, chẳng cần đợi đến lúc cậu ta nói ra ý định của mình."

Cậu ấy ổn chứ" "Không hẳn, nhưng Aqua là một cô gái mạnh mẽ" "Vậy thì tốt" Bỏ ngoài tai lời khuyên của Taurus, Gittas nói xong thì bước thẳng vào.

Dứt khoát đến mức Taurus chẳng kịp vung tay chặn cậu ta lại.

Có lẽ do cậu ấy chưa biết rõ tình cảnh của Aquarius, Taurus thầm lo lắng không biết bí mật đau đớn này sẽ được che dấu trong bao lâu nữa.

Cậu thấy Aquarius ủ rũ, thu mình vào một góc trong căn lều thì mắt đảo loạn lên, hành động cũng trở nên lúng túng.

Câu từ được sắp xếp cẩn thận trong đầu trước đó cũng rối tung hết cả, Gittas cau màu không biết nên mở đầu như thế nào."

T..tôi xin lỗi" Cậu nhỏ giọng."

Vì điều gì, đáng ra tôi nên cảm ơn cậu mới phải" Aqua ngồi thẳng người dậy, thần thái cũng thay đổi.

Cô ngẩng mặt, tươi tỉnh đáp lại ánh nhìn của Sagitarius.Cậu nheo mắt trông lại cô với vẻ nghi hoặc.

"Tôi không biết về cậu trước đây, tôi cũng không gặp lại anh Aries nhiều năm trời cho tới khi chúng ta cùng đến nơi này.

Nhưng chắc chắn phải có chuyện gì đó thì tên Etyrel mới đe dọa được cậu."

Cậu hơi nghiêng đầu như đang không chắc chắn về điều còn chưa nói "Và... anh Aries chưa biết về chuyện đó đúng không?"

Aqua không đáp.

Đôi mi khẽ rung động rồi chớp vội như đang suy tính cho một câu trả lời.

"Nếu cậu chưa sẵn sàng thì tôi cũng sẽ không hỏi nữa.

Nhưng tôi sẽ ở đây bất cứ khi nào mọi người cần giúp, với tư cách một người bạn... cũng là để đáp lại ân tình của nhà Ginburg trong cơn hỗn loạn ở cổng thành" Sagittarius hơi cúi đầu, máu tóc màu tuyết trắng rủ xuống che đậy cho vẻ thiếu tự tin của cậu.

"Chúng ta vốn là những kẻ yếu thế.

Vậy nên càng không được tách nhau ra khi bị đám kia bắt nạt" Aqua nhìn cậu đăm chiêu, không còn cố dựng lên nét mặt tươi vui kịch nghệ.

Đôi môi khô khốc, nhợt nhạt chầm chậm hé mở "Tôi đã bị làm nhục" Cô nói từng từ rành rọt, nỗi căm phẫn khiến âm thanh chắc nịch, cứng và lạnh như một khối băng "Bởi Grey Etyrel" Aqua nói như thể đã thông suốt một điều gì đó.

Sagitarius trợn tròn mắt.

Cậu đủ trưởng thành để hiểu lời thú nhận gai góc của cô và bẳng cách không mong muốn nhất, mọi băn khoăn lâu nay được giải thích.

Việc Aqua trở về sau khi bị đám ngươi kia bắt cóc, giọt nước mắt của cô, hành động đe dọa nhằm thẳng vào cô của tên khốn nạn kia và nỗi sợ không thể nói thành lời.

Gittas chợt nhận ra mình mới chính là một thằng tồi tệ đến mức dồn cô vào chân tường và ép Aqua tự mình thú nhận điều này trước một tên đàn ông khác.

Chát!

Gittas tự tát mình một cái đau điếng, có lẽ phải ngang ngửa lực tay cậu dùng để đấm vào mặt tên Grey.

Sự ngỡ ngàng và áy náy ập đến cùng lúc khiến bóng hình cao lớn của một kỹ sĩ rồng cũng phải run rẩy.

"Cậu có thể làm thể với tôi bao nhiêu lần cũng được.

Tôi vô tâm đến mức phải để cậu tự nói ra" Gittas thậm chí còn không dám giương mắt nhìn thẳng người cậu cho là vừa bị mình tổn thương.

Má cậu ta in lằn vết đỏ do cú đánh chẳng chút khoan nhượng.

"Sao tôi phải làm thế" Cô lạnh lùng đáp lại.

Dù trong sâu thẳm, bộ dạng hối hận đến run rẩy của Gittas đã phần nào an ủi nỗi đau vừa bị gợi lại.

"Cậu không có ý định nói điều này với Aries sao?"

"Tôi vốn không có ý định nói với bất cứ ai, đây là mối thù của riêng tôi.

Còn với Aries, đến một ngày, vinh quang của anh ấy sẽ là báo ứng cho cả nhà Etyrel" Gittas hoàn toàn cứng họng.

Nhưng giờ thì đến cảm giác thán phục một người như vậy cậu cũng thấy mình không đủ tư cách.

Aqua nhìn Sagittarius lặng người đi, trông cậu ta bối rối, xót xa và có vẻ thứ duy nhất cậu đang suy tính trong đầu là hành xử thế nào cho đúng.

Những đứa trẻ như cô quen với việc trưởng thành từ nỗi đau, cũng có những đứa trẻ trưởng thành từ việc phải chứng kiến nỗi đau của kẻ khác.

Dù là gì đi nữa thì bọn chúng cũng đã lớn rồi...

"Nhưng hắn ta chắc chắn phải trả giá, trực tiếp, đau đớn, đúng như cái cách cậu phải chịu đựg" "Hắn đang chịu trừng phạt rồi và nó sẽ còn tiếp diễn.

Nếu biết chuyện ở nhà kị sỹ rồng thì hẳn là cậu cũng thấy cảnh Leo Draker đòi chặt tay tên đó, gia tộc của hắn đã mất đi không ít của cái để chiều lòng tên thái tử""Có phải vì lô hàng bị các cậu cướp đi, trong cái ngày chúng ta gặp nhau...?"

"Phải""Chỉ vì tên kia là kẻ thừa kế của đám người Etyrel, những gia tộc nhỏ có lẽ đã sớm bị Leo chặt đầu" "Và còn vì hắn là người của Virgo Draker, hắn được cô ta chống lưng và phục tùng cô ta như một con chó nhà" "Cậu nghĩ tên Leo sẽ bận tâm điều đó không?"

"Nếu nó đe dọa đến vị trí của hắn ta, thì chắc chắn là có" "Thật sao...

Em gái hắn, Virgo Draker..."

Gittas trầm ngâm.Học xá nhà hiệp sĩ.

Taurus chỉ định tránh mặt đi một lúc nhưng một bức thư từ lãnh chúa phương Bắc gửi đến đã giữ chân cô lâu hơn dự tính.

Hiếm khi ngài Fintor thể hiện sự quan tâm sát sao tới hành động của những đứa trẻ ông ta nuôi dạy thế này.

Cô cũng vì thế mà càng hiếu kì, nhanh chóng mở cuộn da nhỏ buộc dưới chân một con cú tuyết bay tới học xá của bọn họ.

Emma - Nữ học sĩ duy nhất của đoàn phương Bắc được triệu gọi tới, cô ta chăm chú nhìn Taurus đọc từng dòng chữ.

Gửi tới đứa con của phương Bắc, Dù là một trong những hậu duệ ưu tú nhất của chúng ta, hẳn ngươi cũng đã gặp ít nhiều khó khăn để thích nghi với cuộc sống mới nơi đất khách.

Thư từ và tin báo về sự an toàn của các hậu duệ được gửi về đều đặn, điều đó làm ta yên tâm.

Dù một số thay đổi trọng yếu chưa được giải trình rõ ràng nhưng ta vẫn sẽ tin tưởng tuyệt đối mọi quyết định ngươi đưa ra dựa trên quyền hạn và lợi ích của các hậu duệ phương Bắc.

Phải thừa nhận là trí nhớ của một lão già như ta đang trở nên tồi tệ, vậy mà ta lại quên mất một đứa con phương Bắc mà ta gửi gắm trong đoàn.

Lucas phải không?

Một cậu nhóc lẩn sâu trong cái lạnh và tuyết sương lâu đến nỗi ta quên mất cả họ tên và gương mặt.

Ta sẽ rất vui nếu được gặp đứa trẻ đó trong lần trở về sắp tới của các ngươi, để nhớ lại mọi thứ.

Dù trong cái lạnh của mùa đông hay ở bất kì nơi nào khác, ta hi vọng các ngươi luôn bao bọc lấy nhau.

Khi Taurus vừa dứt lời, Emma ngẩn ngơ nhìn cô như đang sắp xếp lại các kí tự trôi vào trong đầu.

Taurus trầm lặng đọc thầm lại bức thư thêm một lần.

Với tư duy của một học giả, Emma nhanh chóng nắm được thông điệp của ngài "Ngày ấy muốn gặp Lucas" Emma chớp chớp đôi mắt.

"Vậy ra tất cả đều là sắp xếp của ngài, sao cậu không nói điều này ra ngay từ đầu Taurus, Keyoun sẽ chẳng còn dám cau có với những việc cậu quyết định"Rõ ràng Taurus cũng hiểu được điều này, nhưng Emma tuyệt nhiên không bắt được một chút phản ứng khác thường nào trên gương mặt nữ hiệp sĩ.

"Cậu có thể về được rồi, tôi nghĩ đây chỉ là một lời hồi đáp bình thường, đừng bận tâm quá nhiều" Taurus nói thêm như vừa chợt nhớ ra "Hãy truyền tin vui này đến những hậu duệ khác" "Tôi hiểu rồi" Giọng cô tươi vui và lanh lợi như đứa con chờ tin cha trở về.

Emma vừa rời khỏi khu lều thì Lucas lập tức bước vào.

Thời gian luyện tập và nỗ lực "sinh tồn" ở nơi này đã rút ngắn cơ hội được gặp Taurus thường ngày của cậu.

Chẳng mấy mà có một dịp bọn họ được xuất hiện cùng nhau trên một sân tập.

"Chuyện gì vậy?"

Cậu đến ngồi ngay sát cạnh bên.

Khi hai người đã quen với sự thân thiết từ thời ấu thơ, cậu có thể cảm nhận được những gánh nặng vô hình mà Taurus đang mang vác, ẩn sâu trong dáng vẻ bần thần đầy trưởng thành của cô.

Taurus không đáp lời, đôi bàn tay vẫn đang mân mê mẩu thư nhỏ.

Sau một lúc, cô đưa nó cho Lucas một cách rất tự nhiên.

Cậu không bất ngờ mà chỉ nhận lấy rồi đọc nó.

Đến những từ cuối cùng trên mẩu giấy, cậu vội ngẩng đầu lên "Tớ không phải kẻ ảo tưởng và cậu cũng vậy Taurus.

Chúng ta từng thuộc về một nơi khác, trước khi đến thế giới này.

Và tớ khẳng định rằng tớ chưa bao giờ đặt chân đến "Phương Bắc""Tớ biết, nhưng điều những đứa trẻ như chúng ta nghĩ vốn chẳng có gì quan trọng.

Ngài ấy nói cậu là một đứa trẻ phương Bắc và giờ cậu đang được chúng tôi bảo hộ, đó mới là sự thật"Lucas thu người lại rồi im lặng.

"Ngài Fintor là một người tốt, điều ngài ấy làm sẽ không tổn hại đến chúng ta.

Tớ tin thế" Taurus vỗ nhẹ vào vai Lucas.

Dù cô biết đó vốn không phải điều cậu lo lắng.

Cái thế giới mà cậu nhắc đến đã trở nên quá xa vời, còn hai đứa trẻ thì lưu lạc đến tận nơi đây để rồi chẳng biết chúng thuộc về một nơi nào cả.

Và cả việc ngài Fintor để ý đến sự hiện diện của Lucas cũng như trực tiếp viết những dòng thư minh chứng việc phương Bắc thu nhận cậu ấy, mục đích của ngài ấy là gì?
 
[12 Chòm Sao] Chúa Rồng
Chương 38


Bất ngờ chưa =)) ai quên cốt truyện rồi thì khoan khoan mình back về mấy chương trước đọc lại xíu nhe ----------------------------------------Đao phủ đã mài xong lưỡi chém của mình.

Hắn gác nó lên vai, nặng nề bước về phía pháp trường.

Năm tên trai tráng bị trùm kín đầu bằng túi vải, quỳ trên bục chém được dựng cao khoảng hai thước.

Phía sau còn bốn hạng người quỳ như vậy, im lìm gục đầu chờ đến lượt.Phía dưới dân chúng hô hào như đang cổ vũ cho một màn biểu diễn.

Không lời khẩn cầu nào cho chúng được cất lên.

Bọn họ muốn mọi thứ tiến hành một cách dã man nhất có thể.Một tên giám ngục có địa vị, thường điều hành những buổi hành quyết công khai với dân chúng bắt đầu hô lớn "Nhân danh nữ hoàng!"

Đao phủ túm gọn bao trùm đầu của tên tử tù rồi giật mạnh nó ra.

Sau đó là Xoẹt!

Lưỡi cắt vung xuống nhanh đến độ không kẻ yếu tim nào kịp né tránh.

Một cái đầu non trẻ đã nhanh chóng rụng khỏi cổ, lăn lông lốc xuống những tấm gỗ xếp như một quả bóng da.

Những kẻ vô can phía dưới thì sững sờ không thể hiểu nổi rốt cuộc là tội ác nào đã đẩy chúng vào bản án chết chóc này.

Ngạc nhiên là không phải do một tội trạng nào quá ghê gớm cả, chỉ là chúng đã chọn sai chủ nhân của mình."

Leo Draker vạn tuế!

Này ngài lên ngôi, ngài sẽ giết tất cả lũ chúng mày" Một tên đang bị trói trong hàng gào rú lên trong cơn hoảng loạn.

Tất cả bọn chúng đều là binh lính của Leo, những kẻ chỉ mấy ngày trước thôi còn thay thái tử phô trương thế lực tại đô thành.

Người ta nói rằng những tên vệ binh này đã hành quyết dân đen như thú vui của chúng.

Dân nữ đã bị hãm hiếp, những đứa trẻ non nớt bị đánh đập và món nghề của người dân bị chà đạp, coi thường trên mọi cung đường chúng đi qua.

Phù hiệu đội vệ binh thái tử thì chẳng bao giờ kiêu hãnh sáng chói đến thế mỗi khi chúng thực hiện hành động phi nhân của mình.

Và thế là sự phỉ báng công khai đến danh tiếng của hoàng tộc đã đánh động hội đồng của nữ hoàng.

Bề trên quyết định ban chết cho cả một hạm đội đầy tai tiếng.

"Đám còn lại nên bị giải tán hoặc đẩy chúng về ngoại bang, những ngôi làng còn đói khát vì nạn thổ phỉ có lẽ sẽ cần chúng hơn là đô thành.

Nơi đây là thủ phủ, không phải một trại lính" Ralph Lewis vừa sải bước vừa tiện thể trút một tràng bực dọc sau tin về buổi xét xử.

"Ngài không định chừa lại chút mặt mũi nào cho thái tử sao" Corbin Rendel đùa cợt, trái ngược với nỗi lo cho "mặt mũi" của Leo Draker mà hắn vừa đề cập.

Với tư cách là tổng quản Vương pháp thì tin đám chó săn kia của Leo bị xử tử khiến hắn vô cùng hả dạ, giờ thì quyền lực ở Vương Đô đã dần quy về một mối.

Gã vẫn sẽ nắm chặt cái mối đó bằng mọi giá.

"Thằng nhóc đó ngông cuồng thế đủ rồi" Con ngươi vàng ròng của gã Lewis lại đảo lộn lên đầy khinh miệt.

Đi giữa hai người là Vincent Doyer già nua, vẫn đang bần thần suy tư về tương lai của người thừa kế ông từng đặt không ít kỳ vọng.

Cậu ta đang không nhận được sự ủng hộ trong nội bộ hội đồng của chính mẹ mình.

"Đừng gây thêm thất vọng cho nữ hoàng, nếu các ngươi con muốn vương triều này được bình yên" Lão thở dài nhắc nhở.

Cảng Mắt BãoTrong giấc ngủ bình yên của Marin, cơn bão đã ngừng.

Mửa nhỏ dần và rồi trả lại sự tĩnh lặng cho những mái nhà trong thị trấn.

Người ta chưa thắp đèn, vì nghĩ rằng những cơn gió lốc sẽ quét qua trấn suốt cả tuần dài.

Chỉ có mình ngọn lửa trơ trọi ở ngọn hải đăng vẫn được đốt cháy rừng rực bởi hàng tấn mỡ cá voi.

Lính canh ngả giấc và để cơn mưa làm thay việc của mình, lính tuần tra cũng không đi lại trong những ngày có bão.

Cho đến khi..."

Hải tặc đến!!!"

Một tiếng hét vang lên xé toạc màn đêm.

Chuông báo động thúc từng hồi choáng váng, truyền đi nỗi hoảng loạn của cả người kéo chuông.

Dân chúng không kịp tháo chạy vì đám cướp biển đã tràn vào bãi cảng.

Cứ như thể chúng đã chực chờ sau màn mưa suốt thời gian ấy.Marin bừng tỉnh.

Nàng ngơ ngác nằm trên giường, thấy Cap đang vội vã khoác quân phục và đi về phía thanh kiếm của chàng.

Tiếng la hét phía bên ngoài khiến nàng hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Marin vội bật dậy, không biết có phải câu chuyện về nữ kỵ sĩ rồng của Capricorn đã tiếp thêm dũng khí cho người con gái hay chăng mà nàng nói chắc nịch "Em sẽ đi cùng chàng" "Em đang nghĩ gì thế, đây là nơi an toàn, hãy ở lại đây cho tới khi ta quay về.

Giờ thì em ngủ đi, vẫn sẽ có lính canh ở bên ngoài tường thành" Cap nắm lấy vai nàng.

Hắn không thấy nàng run rẩy.

Những người miền biển đã quen với việc có hải tặc rồi sao?

Nhưng điều đó không còn quan trọng, hắn vẫn phải cứu lấy bọn họ, và hơn cả, là tiêu diệt lũ mọi rợ kia.

Nàng im lặng nhìn người tình rời khỏi căn phòng.

Mục tiêu của hải tặc luôn là cướp bóc, chúng thường đến những hòn đảo nhỏ với dân cư ít hơn để trấn lột tiền của của dân chúng.

Hiếm khi thấy chúng dám ngang nhiên xông vào một cảng lớn, lại còn có quân đội hoàng gia đang đóng quân như bây giờ.

Có vẻ như lần này, chúng muốn cướp đi thứ khác..."

Quân giết người" Một lão đánh cá hét lên khàn giọng, lão vừa thấy đứa con trai ruột bị hai tên hải tặc chém chết.

Khi máu đứa con trai đã lênh láng, hòa cùng nước mưa, chúng xông lại và cắt cổ cả lão, sau đó rời đi mà chẳng lấy gì trong căn nhà.

Người vợ và đứa trẻ con thì trợn mắt kinh hoàng, cắn chặt răng không thốt ra một âm thanh nào khi trốn trong góc tủ gỗ.

"May mắn" thay, lần này chúng không lùng sục những người phụ nữ.Quân đội tỏa ra từ tòa thành của lãnh chúa vùng cảng, Capricorn ra lệnh, không được để tên hải tặc nào sống sót.

Sau đó thì thứ duy nhất hai phe giành giật, chính là mạng sống của nhau.

Hòn đảo vừa được gột rửa bởi cơn bão thì giờ lại tắm mình trong máu đỏ.

Quân lính của Cap tràn ra và tấn công cũng dã man chẳng kém.

CHÁY!!

CHÁY!!

Những gia nhân của phủ đô đốc cuống cuồng xách nước để dập đám cháy trong kho lương.

Có vẻ một tên nào đó trong đám hải tặc đã đột nhập vào từ cống thoát nước ra biển.

Gia đình lãnh chúa ngay lập tức được hộ tống vào nơi an toàn trong trung tâm của tòa thành nơi có năm đội tinh nhuệ bảo vệ.

Sau một giờ oanh tạc, đám hải tác đồng loạt rút lui.

Cap nghe tin phủ đô đốc bị cháy và quân địch đã rút về phía biển thì tức tốc điều động quân lính.

Hắn vội vã quay trở lại như sợ mất đi thứ gì đó quý giá mà mình cất giữ trong thành.

Mở tung cánh cửa phòng mình, hắn lao mình về phía giường ngủ và sao đó kéo ra một cái rương được đặt ở phía dưới gầm.

Dù không có dấu tích của sự xâm nhập nhưng hắn vẫn cẩn trọng mà mở nó ra, "kho báu" hắn vẫn còn nguyên.

"Ơn trời" Cap thở phào rồi ngồi bệt xuống đất, gác kiếm bên thành giường.

Hắn nhìn lại bộ giáp dính đầy máu tươi trên người.

Trận đánh ra trò đầu tiên của hắn ở nơi này lại là một trận bị phục kích.

Capricorn Gombert thề rằng ngày mai sẽ trực tiếp giương buồm ra khơi và đốt trụi từng con tàu của đám mọi rợ kia.

Hắn mở ngay một buổi họp khẩn cấp với những chỉ huy khác trong quân đoàn của mình và tất nhiên không quên thăm khỏi gia đình lãnh chúa.

Shawn Phelim - người cai quản vùng Mắt bão cho biết đây là một động thái đầy bất thường những tên cướp biển.

Chúng hi sinh quá nhiều mạng người để chẳng đổi lại gì cả.

Hoặc tên cầm đầu chỉ muốn chọc tức Capricorn.

Dù gì thì chúng cũng sẽ phải chết, Cap quả quyết.

Ngay trong sáng hôm sau, hạm đội 30 thuyền chiến của vị tướng trẻ đã được chất đầy ngòi pháo.

Bãi cảng tiễn họ đi bằng những con sóng dập dìu bình lặng, trước khi tiến vào vùng nước dữ đúng như tên gọi của nơi này.

Đội kĩ sư hoàng gia đã trang bị cho quân đoàn những con tàu tốt nhất nhưng đó là so với tiêu chuẩn hàng hải đầy "lãng mạn" của các thuyền trưởng miền Nam.

Không có tiêu chuẩn nào tồn tại được ở "Mắt bão", Cap phát hiện ra điều đó trong lần tuyên chiến đầu tiên của mình với biển cả.

Để tiếp cận với nơi ẩn náu của lũ hải tặc, vốn là một quần đảo nhỏ với địa hình trắc trở đến dị thường, Cap phải dẫn quân vượt qua không ít vùng bão lớn nhỏ.

Hắn mất 3 thuyền chiến để tới được nơi đủ điều kiện đóng quân.

"Sau bãi đá kia là hang ổ của bọn chúng, ngài có muốn cử một tốp lính đi thăm dò không" Cố vấn của Cap, một người bạn già của lãnh chúa Shawn đã xin được đi cùng cậu trong chuyến này.

Ông ta đã có không ít kinh nghiệm trong việc đưa tàu thuyền của Cảng vượt qua vùng nước dữ với ít tổn thất nhất."

Đó là điều cần thiết, tôi sẽ điều người cho ông" Cap nói trong lúc nghiền ngẫm địa hình của tấm bản đồ.

Hắn đứng phía trên boong tàu, vị trí của thuyền trưởng.

Nơi đủ cao để nhìn thấy một con thuyền nhỏ không chở bất cứ kẻ nào đang chầm chậm trôi về phía bờ đóng quân.

"Kiểm tra nó đi" Hắn lệnh cho đám thủy thủ đang làm việc bên dưới lúc phát hiện ra nó.

Bọn họ thận trọng kéo cái thuyền vào bằng một chiếc móc câu.

Thân thuyền được phủ kín bằng một tấm bạt đủ dày.

Sau khi thăm dò và xác nhận không có tên địch nào lẩn trốn phía dưới, chúng dùng kiếm hất phăng tấm vải ra.

Kết quả làm những tên lính cứng đờ người sau đó phải vội vàng hướng mắt đi nơi khác.

Chúng rón rén quay về phía vị chỉ huy, ánh mắt ra hiệu rằng hắn nên tự mình xem điều này.

Capricorn Gombert tiến đến và rồi giật mình khựng lại.

Đó là thân thể của Marin.

Nàng đã chết.

Trên bụng nàng, hằn lên một vết khắc xé da, biểu tượng trên cờ của những con tàu cướp biển.

Đêm đó hắn đã quên bặt đi sự vắng mặt của nàng để rồi giờ này gặp nàng ở đây, trong bộ dạng thật đau đớn và nhục nhã.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, chúng đang cố tình khiêu khích Capricorn.

Điều gì khiến chúng có thể tự tin đến ngu dại như thế vì trông vị thuyền trưởng chẳng mảy may thương xót cho cô người tình còn thân mật đêm trước.

Mắt hắn lạnh lùng quét dọc thân thể bầm tím đầy những vết xước đang bị lột trần để tìm kiếm một manh mối nào đó.

Sau khi cho kiểm tra những dấu hiệu khả nghi, hắn ra lệnh bọn họ an táng nàng một cách tử tế.

"Chúng ta sẽ tấn công khi đêm xuống" Hắn ra lệnh.
 
[12 Chòm Sao] Chúa Rồng
Chương 39


Sân luyện tập nhà Kỵ sĩ rồng,"Cảm ơn vì đã nhận lời giúp ta luyện kiếm" Cancer nói trong lúc sánh bước cùng con trai nhà Ginburg.

Bọn họ vừa kết thúc một buổi đấu tập kéo dài suốt cả buổi sáng.

Những giọt mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên vầng trán công chúa nhưng nàng chẳng mấy để tâm.

Aries đưa nàng miếng lụa trên tay anh ta, nó sạch tanh và mát lạnh "Có hương Hồ Khúc (một loại dược liệu, hương liệu ở miền Đông Argos)" Nàng nói."

Sao người nhận ra được?"

Aries cười bất ngờ.

"Cha ta là người miền Đông, nếu ngươi chưa biết."

Nàng hướng mắt về phía trước, nơi có những khoảnh xanh tươi trong khu vườn ở học xá.

"Ồ, thần đã quên mất điều đó, xin thứ lỗi" Bước đi của Aries chậm lại.

"Đừng lo, ta quý trọng ông ấy hơn bất cứ ai."

Nàng nói như thể mùi Hồ Khúc đã làm sống dậy những kí ức tuổi thơ của mình.

Và rồi trong quãng đường còn lại để trở về tư thất, Cancer đã kể về những điều nàng còn nhớ về những năm tháng ít ỏi được sống cùng người cha ở miền Đông.

Những buổi luyện kiếm bí mật ở sân vườn phía sau lâu đài, những chuyến leo núi, hái nấm, đi săn thỏ như những cư dân xứ rừng thực thụ.

Aries thì kể rằng ông ấy là lãnh chúa xứng đáng với mọi lời tán dương.

Cancer thấy thật nực cười nhưng người ta cũng kể rằng ông là người khiến Tyra Draker phải học cách yêu một ai đó.

"Điều đó thậm chí còn làm thần thấy mình tệ hơn" Aries nói.

Sự chững trạc của anh luôn khiến cô ấn tượng.

"Vậy thì đền bù cho ta đi""Người muốn một lời xin lỗi như thế nào"Can nhíu mày một cách tinh nghịch "Bất cứ cách nào ngươi có thể làm được.

Nhưng phải thú vị một chút" Aries nảy ra một ý tưởng và lộ trình của bọn họ hoàn toàn thay đổi.

Anh sẽ dẫn cô về miền Đông.

Hai kỵ sĩ cùng cưỡi trên lưng con rồng của Aries để trở về quê nhà của anh tại vùng Grandforst.

Heranium của Cancer quá phô trương nên nó không phải lựa chọn lí tưởng cho một cuộc du ngoạn trái phép.

Bọn họ chỉ định ghé qua đó thật nhanh chóng, như một chuyến viếng thăm và trở về ngay vào ngày hôm sau.

Sải cánh rộng lớn của một con rồng trưởng thành khiến mọi chuyến đi trở nên thật dễ dàng.

Ngồi phía sau Aries, Cancer che dấu niềm hứng khởi với chiếu phiêu lưu đầu tiên của mình về quê nhà miền Đông.

Nhà Kỵ sĩ rồng "Đám hội đồng khốn kiếp.

Lũ chó già dám xử trảm lính của ta!"

Leo Draker sải bước về biệt thất, nơi tin tức mới được đưa đến.

Hắn nghiến răng xé toạc cuốn giấy da, bản cáo trạng mà lũ nịnh thần của Tyra dâng lên nhằm hạ bệ mình.

Những mảnh vụn chứa đầy tội lỗi nằm rải rác dọc hành lang.

Libra vội vàng theo sau, cố gắng đuổi kịp những bước chân hùng hổ, thời gian này cô đã kề cận với Leo đủ để được coi như một thân tín.

Vậy mà vừa kịp mở miệng thưa rằng "Người nên bĩnh tình và đưa lính về..." thì CHÁT, Leo quay sang và ban cho cô một cái tát trời giáng.

Cả thân hình mảnh khảnh ngã vật vào tường đá.

Cô thấy vị tanh bắt đầu lan ra trong miệng mình.

Đầu óc choáng váng nhưng cô vẫn nhìn rõ được ánh nhìn rực lửa của vị thái tử.

Marcus, mặt không biến sắc, lạnh lùng chứng kiến Leo bắt đầu đay nghiến những kẻ bề tôi không được việc.

"Ta vừa mất một hạm đội chỉ vì mồm mép của lũ chó già đó!"

Ngón trỏ của hắn dí thẳng vào trán Lib.

Cái trừng mắt của hắn khiến những nữ hầu theo sau run sợ.

"Người không kiểm soát được lính của mình thưa thái tử" Lời phản biện càng gan lì hơn khi nó được phát ra từ một khoang miệng đang ứa máu.

Libra chật vật đứng dậy, tay vịn chặt vào tường đá "Nếu người còn muốn giữ lính ở Vương Đô, hãy nghiêm túc nhận sai và xin nữ hoàng chấp thuận cho một hạm đội khác, tinh nhuệ hơn để phục vụ đô thành.

Hãy dùng lính của Marcus."

Kẻ vừa được nhắc tên liếc sang nhìn Lib một cái lạnh nhạt.

Hắn cúi đầu trước Leo như một sự xác nhận.Tuyệt nhiên không gì có thể làm nguôi ngoai cơn giận của thái tử trong lúc này, nhưng kì lạ thay, hắn cũng không phát tiết thói bạo lực của mình thêm nữa.

Marcus nán lại trong vài giây và ra hiệu cô không nên trở về viện học sĩ trước.

Giai nhân ngoan ngoãn ngồi trong gian phòng, chờ Leo trở về từ giảng đường Kỵ sĩ rồng ngày hôm nay là Gemini.

Hầu cận đã cho nàng ta biết về tin xấu ập đến với quân đội của thái tử.

Chỉ tiếc rằng tin báo đến quá muộn.

Gemini Lorenou biết rõ thân phận mình ở đây, không thì nàng cũng chỉ là một cái bao cát trông đẹp đẽ hơn của hắn.

Nàng cúi mình lặng thing, nghĩ bản thân chỉ như bao con điếm khác từng ra vào căn biệt thất.

Giá mà ngài Lewis...

Leo xừng xổ bước vào, hắn phát hiện ra nàng ngay lập tức.

Liệu có một cái logic chết tiệt nào đó đang móc nối trong đầu óc của vị vương tử ưa bạo lực, để hắn phát hiện ra nàng vẫn luôn có liên quan mật thiết đến dòng họ Lewis, một trong những gia tộc đang ngấm ngầm chèn ép địa vị của mình.

Bờ vai Gemini run rẩy.

"Mừng người trở về, thưa thái tử" Nàng nói thật e dè.Hãy an ủi hắn thật tốt, để tên Draker trút bỏ mọi phẫn nộ chỉ sau một đêm bên nàng.

Gemini nghĩ về những gì Pisces căn dặn.

Hắn chẳng đáp lời, tướng lĩnh của hắn vẫn đứng sừng sững phía sau.

Hắn ra hiệu cho một bề tôi và trong phút chốc, tên kia bưng lên một chén nước vơi nửa đặt trong khay đồng.

Gemini cấu chặt lấy tấm khăn lụa trong tay.

Khi khay nước được dâng lên trước mặt mình, nàng nhận ra nó là một ly độc dược.

Leo đòi hỏi sự phục tùng tuyệt đối từ nàng.

"Uống đi" Leo ra lệnh mà chẳng thèm liếc nhìn.

Uống hoặc chết nàng lẩm bẩm.

Ngón tay thon dài chạm vào thành ly lạnh ngắt.

Bụng dạ nàng nóng bừng lên, cổ họng khô khốc.

Khi nàng chỉ vừa mới nhấc chiếc ly lên, Libra xuất hiện trong căn phòng với không một lời báo trước.

Gemini ngước nhìn nữ học sĩ, nàng trông đợi điều gì từ một kẻ xa lạ?

Rõ ràng những kẻ khác trong căn phòng đã đổ dồn sự chú ý sang đứa con gái nhà Luthien, cô ta phải mang theo một tin trọng đại, một thông điệp quan trọng hơn việc leo đang cố đầu độc nàng chỉ vì sự bất an của hắn ta.

Chỉ cần cô ta mở miệng và kéo Leo rời khỏi đây, việc này sẽ kết thúc trước khi nó kịp bắt đầu.

Vậy mà cô ta im lặng như bao kẻ khác, tiếp tay cho trò vui của tên thái tử.

Hẳn phải hả hê lắm khi thấy ai đó chịu chết chung với mình.

Nàng chẳng dám kháng chỉ, hay để Leo Draker phải chờ đợi.

Bọn họ rời khỏi ngay khi Gemini uống cạn chiếc ly đồng.

Tiểu hội đồng của Leo Draker được tập hợp ngay tại chính điện của khu biệt thất, chẳng có gì sai khi hạ nhân đồn rằng hắn là vua là chúa tại nơi này.Libra, đúng hơn là học sĩ Luthien mở màn rồi dẫn dắt cuộc họp một cách khéo léo.

Bọn họ bắt đầu thảo luận về các diễn biến tại vương đô.

"Đội vệ binh của thái tử mất tổng cộng 30 lính" Marcus báo cáo "Triều thần đang đề nghị đẩy quân đội của người ra khỏi đô thành, hoặc sác nhập vào một đội lính khác" "Chống lại người thừa kế vương quyền?

đám chó già thực sự nghĩ rằng chúng sẽ chết trước khi ngài lên ngôi" Anh con trai cả nhà Doulas "Những bề tôi ủng hộ ngài vốn không có một ghế trong hội đồng của nữ hoàng.

Lũ vô dụng đó luôn cần một nơi để đổ tội" "Vậy ngài nghĩ trong những bề tôi ủng hộ thái tử, ai đủ tư cách ngồi vào một ghế của hội đồng?"

Libra mạnh miệng chất vấn.

Gã kỵ sĩ rồng lập tức cứng họng vì rõ ràng cái tư cách cô ta nói đến không thể nào tìm thấy từ dòng dõi khiêm tốn của hắn ta.

"Trọng thần của Nữ hoàng là những kẻ khó bị thay thế, và tất nhiên, càng khó có thể bị giết nếu các ngài đang muốn xả giận bằng một cái đầu" Libra nhận ra vai trò của mình là phải kiềm chế bản năng hiếu chiến của tất thảy đám đàn ông trong căn phòng.

"Hơn nữa phô diễn quyền lực và việc thừa kế trong lúc nữ hoàng vẫn đang tại vị chẳng khác nào trò phản trắc.

Tôi không rõ việc kích động quân đội của thái tử là đang vinh danh hay ám hại ngài ấy đây" Cô nói.

"Đủ rồi, giải pháp là gì" Leo ra lệnh.

Sự sắc sảo chính trị của cô đã khiến hắn lần đầu đòi hỏi "lời khuyên" từ một kẻ xuất thân hèn kém.

Libra bộc lộ sự trần trừ vì cô biết rõ Leo sẽ không thích "giải pháp" này ngay lập tức.

Dù vậy thì cô cất lời một cách khiêm tốn "Thay vì thể hiện sức mạnh của mình bằng bạo lực, ngài hãy vực dậy niềm tin của các đại thần, sau đó là dân chúng" Nữ học sĩ thông minh rào trước "Đó không phải một kiểu lấy lòng, chắc chắn là như thế.

Hãy thể hiện sức mạnh và lòng nhân từ của ngài cùng một lúc.

Em gái của ngài đã tận dùng điều đó rất tốt và xem xem cô ta đã có được địa vị như thế nào cho tới ngày hôm nay" Căn phòng chìm vào im lặng trong vài giây vì đám đàn ông trên lục địa không thường được dạy về lòng nhân từ.

Dù gì nó cũng mở ra khoảng trống để Libra trình bày tiếp về "kế hoạch" của mình.

Leo cùng những hậu duệ về phe anh ta dù khó tin nhưng cũng không phải không thể thực hiện được.

Lần đầu tiên, Libra Luthien nhận được cái gật đầu từ thái tử sau khi cánh cửa phòng đóng lại.

Chẳng mấy chốc tin báo đã truyền khắp các ngóc ngách, Leo Draker sẽ rời khỏi học viện hoàng tộc trong một thời gian!

Ngoài khơi xa, cách học viên hàng trăm dặm về phía Bắc đầy sóng và gió dữ, Capricorn đang trải qua thử thách đầu tiên trong đời mình.

Bọn họ đã mai táng Marin một cách tử tế, cái chết vừa tàn bạo vừa thoáng chốc của người con gái đã giúp Cap hiểu ra tính phi lí của mỗi trận chiến.

Ai cũng có thể chết, ngay cả người đêm trước còn đầu ấp chăn gối với kẻ mang danh là chỉ huy của một hạm đội hùng mạnh đến từ triều đình.

Và rồi biết đâu, sau đêm nay hay còn nhiều đêm sau đó, trong số những người nằm lại đây sẽ có cả hắn.

Những trăn trở trồi lên như sóng biển, hắn lặng lẽ lấy ra một đồ vật được gói gém cẩn trong túi áo.

Một mảnh lụa màu thiên thanh, tinh khuyết và lấp lánh dưới ánh trăng.

Đôi tay cầm kiếm cẩn trọng chạm vào nó như thế đang học cách nâng niu một bảo vật.

Những ngày dài sau đó, Capricorn Gombert không vì cái chết của người tình mới mà có một màn trả thù điên cuồng vào vùng cứ địa dị thường của quân địch, vốn lẩn sâu trong các hang nhỏ.

Hắn lệnh cho tất cả thuyền chiến neo đậu ở các đảo xung quanh để bao vây và bào món sức lực của chúng với những đòn hỏa lực nhỏ lẻ.

Dường như vị tướng trẻ đã dần học được cách lãnh đạo bằng một cái đầu lạnh.

Hắn biết không đơn giản mà đám giặc dữ kia chịu ẩn mình trong bóng tối để bị tiêu diệt.

Chính lực lượng của Capricorn cũng sắp đến giới hạn, đạn pháo và lương thực, tinh thần binh lính kiệt quệ dần, chỉ cần một chỉ đạo sai lệch cũng sẽ khiến ưu thế mong manh này tan vỡ.

Đã ba ngày trôi qua, quân đội của Capricorn vẫn áng binh bất động, mặc cho nhiều thủ thủy than vãn là bọn họ đã chiếm ưu thế.

Vậy mà tướng lĩnh của họ, vị tướng trẻ mang họ Gombert còn ra lệnh đình chiến.

Đỉnh điểm của chiến lược khó hiểu này là hắn ta cho hơn một nửa hạm đội của mình trở về vùng Cảng, không có thêm lưu ý gì với phó tướng.

Động thái này đã đánh động kẻ thù.

Ngay tối hôm đó, lũ cướp biển đã chui ra khỏi hang, lên thuyền đi ra vùng nước rộng nơi "đám tàn binh" của Cap đang chiếm đóng.

Như một đạo quân bất tử, Capricorn ra lệnh tất cả chiến thuyền trực diện tấn công, nã thẳng đạn pháo vào quân địch.

Hắn chiến đấu như đây là một màn cược.

Hắn cược số quân sĩ và đạn pháo còn lại của mình đủ để tiêu diệt tận gốc đám tàn binh đang lẩn trốn, cược rằng trong tình huống xấu nhất, hắn sẽ giữ chân được đám đầu xỏ khi viện binh đến.

Capricorn chỉ không nghĩ đến một điều, trong màn đêm sâu thẳm của vùng nước độc cách xa Vương Đô hàng nghìn dặm, một tiếng thét chói tai của con quái vật bay ra từ địa ngục vang lên đầy kinh hãi."

RỒNG ĐẾN!"

Quân lính hét lên.

--------------------------------------------------chetroi 6 tháng comeback một lần, tôi chính xác là đồ tồi của Wattpad.
 
Back
Top Bottom