[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- 25/9/25
- 169,564
- 0
- 36
"?"
CHAP 20
CHAP 20
Vài phút trước đó.
Mọi người đang xuống cầu thang để đi mua nước thì một chàng trai lớp 9 bỗng nhiên dừng lại và nói:"Ê ê chết..."
"Hải sao vậy?"
Mọi người quay sang nhìn cậu và Thiên Ý liền hỏi Duy Hải, phó chủ nhiệm câu lạc bộ đảm nhiệm phụ trách về phần hát, là một người học giỏi và mang nét điển trai và có tiếng nói trong trường.
Cậu thì ôm bụng và tựa vào lan can xong rồi nói:"Tao đau bụng quá, ê đau thật tao phải đi giải quyết liền.
Hay mày với Dung dẫn tụi nó đi mua nước đi, rồi mua phần của tao luôn là được."
"Ê cha ổn không đó?"
"Đi đi, tao cũng...đi "giải quyết đây."
Xong thì cậu lập tức chạy lại lên lầu và lao vào nhà vệ sinh.
Sau khi xong xuôi thì bụng cậu đỡ hơn, bước từ từ ra ngoài.
Cậu định xuống lại cùng mọi người nhưng nghĩ thôi giờ xuống cũng đâu làm gì.
Thế rồi cậu lại quyết định ở lại trường và trở lại phòng.
Và khi cậu đến gần cửa thì lại nghe tiếng hát, cậu lập tức dừng bước và lắng nghe.
Giongj hát này chưa nghe bao giờ, ắt hẳn nó là từ một thành viên mới trong câu lạc bộ.
Thế rồi cậu hé cửa rất nhẹ và Hạ Đan khi ấy cũng hơi mất cảnh giác về tiếng cửa nhẹ đó nên cô không hề để ý.
Vả lại lúc đó cô đang quay lưng về phía cửa.
Như đã nói, giọng hát của cô rất hợp và hay với bài này, và Duy Hải cũng phải công nhận điều đó.
Vì vậy nên cậu cảm thấy rất hứng thú với thành viên mới của câu lạc bộ này.
Cậu tựa vào cửa và cứ nhìn cô, đôi mắt trìu mến.
Cho đến khi cô "trình diễn" xong, môi cô mỉm cười, vì cô vui mừng khi đã làm tốt được màn hát ấy.
Nhưng nụ cười cô lập tức tắt khi cô quay người lại và thấy cậu ta.
Sự xuất hiện bất ngờ của cậu khiến cô đỏ mặt tía tai vì xấu hổ.
Cô suýt nữa thì làm rơi cái micro, nhìn qua nhìn lại, nhìn chỗ nào miễn là không nhìn vào mắt Duy Hải.
Cậu nhìn cô ngại ngùng, không phá lên cười hay chọc quê, chỉ đến gần rồi nói:"Em đừng lo, nãy giờ không có ai ngoài anh đâu."
"Em xin lỗi, em chỉ ngẫu hứng thôi chứ không có ý gì đâu..."
''Em đâu có lỗi gì đâu, anh còn thấy em hát hay đấy chứ.
Em tên gì?''
"Em là thành viên mới trong ban hát, Hạ Đan ạ."
"Anh là trưởng ban đó nè, trùng hợp quá ha.
Giờ anh để ý em rồi đó."
Cô không biết trả lời sao, tay vẫn bám chặt micro vì ngại, chỉ gật đầu một cái.
Duy Hải thấy cô đang căng thẳng, cậu cười trấn an và chạm vào vai cô:"Em sợ anh sẽ nói cho mấy anh chị hả?
Anh không nói đâu, anh hứa đấy."
"Thật không anh...?"
"Ừm, thật.
Mà em có thích MIN hả?"
"Dạ có."
"Hèn chi thấy hát hợp với hay ghê-"Ngay sau đó thì có tiếng mở cửa, mọi người đã mua nước trở về.
Giây trước thì Hải đã bỏ tay khỏi vai Đan ra, nên mọi người không thấy gì cả.
Chào hỏi xong thì mọi người phân chia nước, có Thục Dung quay sang hỏi Duy Hải:"Mới bắt chuyện với em nó hả?"
"Ừ, tao thấy...cũng có triển vọng đấy."
Hạ Đan thấy Duy Hải sau đó cũng không hề hé môi đề cập về chuyện hồi nãy nên lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Uống nước rồi nói chuyện được một lát, Thiên Ý bỗng nhiên đề xuất:"Ê hay là mình mở máy chiếu lên hát đi mọi người!
Coi như ngày khai mạc câu lạc bộ năm học mới!"
Ý kiến đó được các thành viên đều tán thành, thậm chí là lấy làm thích thú.
Đặc biệt là đối với những thành viên mới, những người mà chưa được trải nghiệm căn phòng này bao giờ giờ đây sắp được.
Chỉ có Hạ Đan là nhìn sang chỗ khác và lấy làm hơi xấu hổ vì hồi nãy có hát trộm trong căn phòng này.
Sau đó thì mọi thứ đã được dàn dựng xong, mọi cứ cứ chọn bài để hát, hát hết bài này thì lại xôn xao chọn bài khác.
Hầu như sang mỗi bài thì sẽ thay người cầm mic, các anh chị cũng nhường cho các em nếu các em thích.
Những người không cầm mic cũng ngồi dưới mà hát theo, thậm chí là đứng lên nhảy chung.
Mọi thứ diễn ra rất sôi nổi và vui vẻ, tất cả mọi người đều hòa nhịp cùng âm nhạc, kể cả Hạ Đan.
Mặc dù cô vẫn còn ngại ngùng và chưa dám đứng lên tham gia mọi người, cô vẫn cảm nhận điệu nhạc và hát theo những lời ca khi ngồi ở ghế dưới.
Cho đến khi mọi người hát xong bài và lựa bài kế tiếp.
Bài hát ấy lại là bài tủ của cô, của ca sĩ MIN, "Trên tình bạn tưới tình yêu".
Khoảng khắc những giây đầu của bài hát cất lên, ánh mắt cô đã sáng lên, tim cô đập thình thịch và tâm trí cô ngay lập tức như soạn sẵn cả một bài hát trong đầu.
Cô rất thích bài đó.
Nhưng lúc ấy Hạ Đan vẫn chưa dám lên sàn để hát, nhưng khi ngồi dưới cô đã hát to hơn mọi lần, chứng tỏ được sự yêu thích dành cho bài hát này.
Và điều đó đã làm Duy Hải chú ý.
Cậu thấy cô hát to hơn, cảm xúc hơn, ánh mắt cô như chứa một nỗi khát khao được tham gia làm chủ sân khấu.
Từng giây mọi người hát, ánh mắt ấy lại càng sáng rực và cháy bỏng hơn.
Thế là cậu lặng lẽ di chuyển đến chỗ cô, cố gắng nói nhỏ để mọi người không nghe nhưng đủ để cô nghe:"Đan, lên đây hát đi!"
"Úi thôi em ngại lắm..."
"Nhưng mà em thích hát bài này đúng không?
Em có muốn hát không?"
"E-Em..."
Lúc đó trong đầu cô hỗn độn, mọi người vẫn hát, từng giai điệu cứ trôi qua, cô thì lại kẹt giữa hai dòng suy nghĩ.
Một là từ chối, vẫn giữ sự an toàn và chấp nhận để những âm điệu ấy trôi qua cùng với mọi người.
Hai là cởi bỏ sự ngại ngùng, bước hẳn lên sân khấu, cùng những người mà mình sẽ đồng hành cất tiếng hát với bài hát mình yêu thích này.
Cô không có nhiều thời gian để nghĩ vì nếu không chính bài hát ấy sẽ kết thúc.
Thấy cô do dự, cậu đoán rằng khả năng cao cô muốn lên nhưng vì sợ, cậu cười rồi nói:"Lên đi, lên hát với anh."
Lúc ấy tim cô như chiến thắng sự sợ hãi và những băn khoăng như biến đi hết.
Đó là một câu nói mà khiến cho sự đồng ý trở nên cực kì chắc chắn.
Thế là cô gật đầu chấp nhận.
Điều khiến cho cô còn không ngờ đến là giây sau khi cô gật đầu, tay cậu lại nắm lấy tay cô và kéo cô lên sàn diễn.
Cậu kêu mọi người đưa hai cái mic và khi họ thấy Hạ Đan lên, mọi người ai nấy đều ồ lên và cỗ vũ cho tân binh nãy giờ còn ngại ngùng mà giờ đây bước lên để hát.
Duy Hải cầm một cái mic, cái còn lại đưa cho Hạ Đan.
Cô đưa tay lên định nhận lấy thì cô quay lên để nhìn mọi người nói:"Hạ Đan Hạ Đan Hạ Đan!"
Nghe được lời cổ vũ ấy, cô mỉm cười và tự tin cầm lấy mic.
Cả hai hòa theo điệu nhạc và mọi người lại reo hò lần nữa vì quả thật cả hai kiểm soát giọng hát và "sân khấu" rất tốt, thậm chí có thể nói là kết hợp ăn ý nữa chứ.
Duy Hải và Hạ Đan cứ hát và sau đó khi cả hai tự tin và hòa theo âm điệu hơn thì thậm chí còn tương tác với nhau.
Hai đôi mắt nhìn nhau và hai đôi môi cất chung lời bài hát, khoảng khắc ấy tựa như một bộ phim mà đang đến khúc đẹp nhất của một đôi.
Âm nhạc mang cả hai đến với nhau, và khoảng khắc ấy thật đẹp.
Đẹp từ tâm hồn, giọng ca, ánh nhìn, vũ điệu, sự hòa hợp và ăn ý với nhau.
Lúc ấy cô đang sống thật với bản thân, đang biết ơn người đang đứng trước mặt mình đã trao cho mình cơ hội, hơn cả là đang đứng đây với mình.
Cô muốn khoảng khắc này kéo dài thật lâu, để cô được mãi chìm trong giai điệu này.
Chàng trai đang đứng trước mặt cô, Duy Hải, bỗng dần hiện bóng trong trái tim này bằng con đường âm nhạc, ít ra lúc này, cậu như là một người anh đáng tin cậy và một tiền bối tuyệt vời.
Đúng, tuyệt vời, cô không còn từ nào để diễn tả cảm xúc và giây phút ấy.
Bài hát sau đó kết thúc và mọi người ai nấy đều vỗ tay hoan hô, người thì khen cả hai hát rất hợp bài, có người thì khen tân binh mới này đúng quả là có tiềm năng.
Cũng có người hơi trêu cô rằng sau này bài nào cũng kéo cô lên hát hết.
Sự đồng thuận và chấp nhận của mọi người khiến cô rất vui vì mọi thứ diễn ra thật tốt đẹp.
Cô cảm ơn họ, sau đó thì ngước lên nhìn Duy Hải.
Cậu cười và cũng nhìn xuống cô khi cảm nhận được ánh nhìn, rồi cười nhẹ nhàng tựa ánh nắng ban mai, và đôi mắt cậu nhìn vào cô như đang nói :"Em làm được rồi đấy, giỏi lắm."
Có vẻ lúc đấy, Hạ Đan lại một lần nữa rung động.