Lãng Mạn 100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 40: Đến Thăm Phương Hân Nghiêm


Đám người vây quanh càng ngày càng đông, hơn nữa hắn còn là người có tiền đồ, Dực Hạo Thiên liền khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường ngày, lực không mạnh không nhẹ mà đẩy tay Quân Từ Mặc ra.

Dực Hạo Thiên cười dịu dàng, nói "Xin lỗi Kiều tiểu thư đây có thể dành chút thời gian với tôi không?"

Sở Kiều thấy hắn ta dáng vẻ không tồi, tính cách lại nho nhã điềm đạm cô định đồng ý nhưng lại nhớ ra ý định của mình :"A... thật sự xin lỗi, bây giờ tôi..."

"Kiều tiểu thư bận sao?

Xe của tôi đỗ ngay gần đây, có thể đưa tiểu thư đi" Nói xong, hắn liền cười lớn :"Oh, nhưng mà xe tôi chỉ có hai chỗ..."

Chưa kịp nói xong, một siêu xe đã lao vun vút tới, đỗ trước mắt hai bọn họ.

Nhất Nam hạ kính xe xuống, cười cười :"Gần đây có cửa hàng xe tương đối đẹp nên em mua một chiếc, mấy người lên xe đi"Dực Hạo Thiên cười gằn, ánh đèn flash vẫn liên tục chiếu sánh, hắn cố kìm nén cơn tức, nói :"Vậy tôi sẽ theo sau tiểu thư" Tử Tuấn cùng Dương Minh và Quân Từ Mặc đang vô cùng sầu não, bọn họ chẳng lẽ lại có thêm một đối thủ?

Hai siêu xe đỗ trước cổng bệnh viện lớn, ba nam nhân đẹp như tạc bước xuống xe ân cần mở cửa cho một cô gái.

Nữ nhân đấy bước xuống, đẹp như tiên sa khiến tất cả đều trầm trồ khen ngợi.

Dực Hạo Thiên lẽo đẽo lái xe theo phía sau sớm đã tức muốn điên.

"Phòng của bệnh nhân Phương Hân Nghiêm?"

Y tá bị vẻ đẹp của họ làm cho chói mắt, mãi mới nói lên lời :"Phòng...

403 tầng 5..."

Trùng hợp, bác sĩ điều trị cho Phương Hân Nghiêm lại là Lý Hàn Phong... và Sở Kiều một lần nữa lại chạm mặt hắn.

Lý Hàn Phong nhìn thấy đám nam nhân đẹp ngời ngời đi sau cô, hắn rít lên :"Đúng là loại phụ nữ đê tiện"Dương Minh theo sau Sở Kiều, khó chịu nói một câu :"Nhất thiết phải đến thăm cô ta sao?"

Nhất Nam xỏ tay vào túi quần, cười ha ha :"Quản Gia Dương, thì ra ngoài bộ mặt ôn nhu ra anh cũng có một bộ mặt này" Dương Minh nghe xong chỉ cười xòa, căn bản không muốn bắt chuyện với hắn.

Tử Tuấn đi kế bên vẫn là dáng vẻ 'tiểu thịt tươi' đó, hắn chỉ che miệng cười.

Quân Từ Mặc thường ngày hay khoách bộ cảnh phục cứng ngắc, hôm nay lại mặc một chiếc áo phông rộng, nhìn qua không ai biết hắn 32 tuổi.

Riêng chỉ có Dực Hạo Thiên đi sau nụ cười đã dần trở nên đáng sợ.

Đúng là không thể coi thường nữ nhân này, Tử Tuấn là con nuôi của chính trị gia nổi tiếng, Quân Từ Mặc là đội trưởng của một cục cảnh sát gặt hái đạt được nhiều thành quả nhất thành phố A.

Nhất Nam tuổi còn trẻ đã được quyền sở hữu 2 công ty bên Mỹ.

Duy nhất chỉ có Dương Minh đi bên cạnh cô ta là danh phận tương đối bình thường, hắn chỉ là một học trưởng đã từng đi thi nhiều cuộc thi Toán học cấp thành phố và nhiều môn học khác, đương nhiên Dực Hạo Thiên cũng có gặp qua để trao thưởng cho hắn.Sở Kiều trong lòng thấp thỏm, lo lắng đẩy nhẹ cửa phòng bệnh ra.

Phương Hân Nghiêm vẫn đang hôn mê, hai mắt nhắm chặt, thở đều đều.

Sở Kiều kiểm tra nhịp tim, rồi lại thay túi chuyền nước cho cậu ta một lúc lâu sau mới yên tâm rời khỏi, nữ chính nhất định không được xảy ra nguy hiểm!Lý Hàn Phong bước vào, thấy Sở Kiều liền có chút không vui, giở giọng khiêu khích :"Nghe nói người làm Hân Nghiêm ra nông nỗi này là Sở..."

"Vân chưa bắt được thủ phạm" Quân Từ Mặc ngồi gần đấy, vắt chéo chân, ngắt lời.

Lý Hàn Phong cười khẩy, lại gần giường bệnh, hắn thở dài ngón tay lành lạnh lướt nhẹ qua gò má trắng bệch của Phương Hân Nghiêm trong lòng cảm thấy xót xa vô cùng.

Trong lòng Lý Hàn Phong thầm đắc ý, ngày trước mỗi lần hắn chạm vào người con gái khác Sở Kiều sẽ vì thế mà giận dỗi hắn mấy ngày liền, còn độc chiếm hắn cho riêng mình cô, bây giờ hắn sẽ chống mắt lên xem.

"Tôi về trước đây" Sở Kiều thông báo cho năm nam nhân ngồi gần đó, rồi bước nhanh ra ngoài.

"Khoan" Không đúng ý của hắn...

Hàn Phong vô thức níu tay cô lại.Sở Kiều nhìn tay hắn đang bám lên cổ tay cô, cau mày :"Có gì không?"

"Cô... phải đi xét nghiệm nước tiểu" Lý Hàn Phong cũng khôg tể tin được chính hắn lại nói dối, hơn nữa là mội lý do vô cùng hài hước :"Cô lần trước bị viêm ruột thừa, phải kiểm tra lại"Sở Kiều à một tiếng, rồi nhìn về phía Dực Hạo Thiên :"Làm phiền anh chờ tôi thêm mấy phút" cô không chút nghi ngờ đi theo Lý Hàn Phong lấy ống đựng.

"Cậu định đi theo Sở Kiều?"

Tử Tuấn giữ chặt áo Dương Minh cười gằn.

"Cậu bỏ tay tôi ra" Dương Minh trừng mắt nhìn Tử Tuấn.

"Cậu mới là người buông tôi ra" Nhất Nam nhìn tay Dương Minh đang tóm lấy cổ áo mình, quát lớn.

"Mấy cậu đang làm trò gì vậy?

Bỏ tôi ra" Quân Từ Mặc nhíu mày, giọng có phần khó chịu.

"Tôi mới là người hỏi anh làm gì?"

Dực Hạo Thiên khoách tay, nhìn Quân Từ Mặc đang túm chặt lấy áo mình.
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 41: Nhà Vệ Sinh (H)


Sở Kiều ngoan ngoãn đi theo Lý Hàn Phong, hắn liền đưa cho cô một cái ống nhỏ rồi đứng chờ ngoài cửa nhà vệ sinh.

Sở Kiều cảm thấy không tiện cho lắm, liền nói :"A... nhưng mà anh không cần chờ tôi đâu" Lý Hàn Phong như không nghe thấy, dựa lưng vào tường, liếc lạnh :"Cô nhanh lên" Mọi chuyện đúng là không dễ dàng như cô nghĩ, ngồi nãy giờ nhưng không hề có cảm giác muốn đi vệ sinh...Sở Kiều ngồi ì trong WC cũng đã được hơn 15 phút, Hàn Phong đứng ngoài gần như đã hết kiên nhẫn, gọi với vào :"Cô xong chưa?"

"Chưa" Hắn đứng ngoài suy nghĩ, hắn cũng không biết lý do vì sao mình phải nói dối với cô ta.

Nố mới nhớ ngày trước Sở Kiều có đề xuất về chuyện đính hôn với Lý gia nhưng hắn đã từ chối, bây giờ có thể bàn bạc lại được không?

Hàn Phong chợt cảm thấy hoảng sợ với những suy nghĩ của mình.

Chỉ là hắn cảm thấy lưu luyến da thịt kia, hắn muốn được một lần nữa cảm nhận, đơn thuần chỉ là quan hệ thể xác hắn đương nhiên không có tình cảm với cô ta.

Đang loay hoay với cái ống nhỏ để làm sao cho nước chảy vào được thì cửa phòng vệ sinh bỗng bật mở.

"Hàn...

Hàn Phong?!"

Sở Kiều hai mắt trợn tròn, cô đang ngồi tư thế xí tiểu, trông hài hước vô cùng, tiểu huyệt không một chút lông tơ màu hồng nhạt được phô bày vừa tầm mắt hắn.

Sở Kiều đỏ bừng mặt, vội kéo quần đứng dậy :"Tên điên này" Tay chợt bị anh ta giữ lại, Hàn Phong thì thầm bên tai cô, giọng có chút khàn :"Không phải cô bảo không đi vệ sinh được sao?"

"Đây là vệ sinh nữ" Sở Kiều lớn giọng nói, ngay lập tức bàn tay hắn đưa lên bịt chặt miệng cô.

"Cô biết tôi đứng ngoài kia chờ lâu như nào không?"

Bàn tay lành lạnh của hắn luồn vào trong áo ngực cô, tóm lấy bầu vú sữa, nắn bóp thô bạo.

Ngón tay hắn hết đùa nghịch vú cô liền trườn xuống, mân mê vùng vụng láng mịn của Sở Kiều, răng cắn nhẹ lên vành tai cô :"Cô có biết nếu kích thích hột le thì có thể đi tiểu không?"

Phía dưới sớm đã tiết ra dâm dịch ướt nhẹp, ngón tay hắn trượt xuống, miết nhẹ môi âm hộ.

Sở Kiều run rẩy, miệng vẫn bị hắn bịt chặt chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vụn vỡ.

Ngón tay hắn đặt ngoài huyệt khẩu, phụt một tiếng hai ngón tay hắn trực tiếp chọc vào trong tiểu huyệt cô.

"Ưm..

ưm..."

Sở Kiều hai chân mềm nhũn suýt ngã xuống sàn nhà vệ sinh, như có luồng điện điện chạy dọc cả người xộc thẳng lên não.

Lý Hàn Phong nghe thấy cô rên rỉ, như được cổ vũ, hai ngón tay trong tiểu huyệt bắt đầu thọc vào rút ra nhanh hơn.

Ngón tay của hắn vừa dài vừa thô, do nhiều năm cầm dao giải phẫu mà xuất hiện vết chai, liên tục cọ lên vách thịt, ngoáy loạn.

"Ân... a a a..."

Dâm thủy bắn ra tung tóe, chảy dọc xuống bắt đùi trắng nõn của cô làm ướt một mảng áo blouse trắng của hắn.

Tiếng rên nhỏ của cô y như tiếng mèo kêu, hơi thở hắn dần trở nên nặng nề, hơi nóng phả vào gáy cô, ngón tay không thương tiếc mà liên tục chọc ngoáy khắp mọi ngóc nghách, từng đợt đâm thọc dần trở nên nhanh hơn.

Sở Kiều không chịu nổi mà quỳ xuống sàn nhà, bên trong tiểu huyệt đột nhiên mút chặt lấy ngón tay hắn, dâm thủy theo nước tiểu trào ra thành một vũng.

Lý Hàn Phong như bừng tỉnh, nhìn nữ nhân trước mặt lại nhìn xuống bàn tay dính đầy dâm dịch nhớt nháp.

"Oh~ Sở Kiều đâu rồi nhỉ?"

Giọng Nhất Nam vang lên, ba nam nhân hiên ngang bước vào nhà vệ sinh nữ, duy nhất chỉ có Quân Từ Mặc cùng Dực Hạo Thiên đứng ngoài chờ.

Dương Minh tựa vào thành bồn rửa mặt, vừa vuốt lại tóc, vừa nói :"Tên kia nhìn mặt đã thấy biến thái rồi không biết có lừa cô ấy không" Sở Kiều đứng gượng dậy, lườm Lý Hàn Phong trước mặt, hắn ta đã yêu nữ chính lại còn dám giở loại chuyện này với cô?

Sở Kiều hít thật sâu định nói to cho Nhất Nam biết mình ở trong này.

Lý Hàn Phong sớm biết ý định cô, thừa dịp Sở Kiều há miệng ra, hắn nắm lấy gáy cô, ngậm lấy hai cánh môi, lưỡi hắn luồn vào trong miệng cô càn quét.

"..ưm" Sở Kiều vội đẩy hắn ra nhưng cả người cô đã vô lực, chỉ như mèo cào đối với hắn.

Đầu lưỡi hắn quấy loạn trong khoang miệng cô, âm thanh tấm tắc vang lên nho nhỏ.

Lý Hàn Phong mút mạnh đầu lưỡi cô, đem nước bọt của cô tiết ra nuốt sạch vào bụng.

"Cậu thử đến phòng Viện trưởng xem Sở Kiều có ở đấy không?"

Tử Tuấn nói.

Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng bước chân đều đều bước ra ngoài.

Cuối cùng hắn cũng rời bỏ đôi môi kia, lúc nhả ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc dài, hắn còn có một chút luyến tiếc.

Sở Kiều thở hổn hển, cô ngước nhìn hắn :"Anh làm vậy là có ý gì?"

Côn thịt dưới háng hắn đã cộm lên cách một lớp áo blouse cũng có thể nhìn rõ, Lý Hàn Phong nhìn áo bị ướt một mảng, nhếch môi cười giễu :"Không phải cô thích sao?"

Bốp, một tiếng to, nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ ửng, Sở Kiều vung tay, tát mạnh.

"Từ nay đừng bao giờ chạm mặt với tôi nữa" Sở Kiều lớn giọng nói, cô gằn từng tiếng :"Nếu có gặp anh hãy vờ như không quen hộy tôi" Nói xong cô chỉnh đốn lại quần áo bước ra ngoài.

Lý Hàn Phong đứng chôn chân trong đó, vẫn không dám tin vào những gì mình nghe được.Tay hắn vẫn còn dính một lớp dâm dịch bóng loáng nhầy nhụa, Hàn Phong nhìn tay mình, nuốt nước bọt.

Côn thịt dưới háng đã trướng đến phát đau, hắn hít sâu, tay mò xuống cởi khóa quần, bôi dâm thủy cô lên và vuốt ve.

"Sở Kiều...

Sở Kiều..."

Trong lúc bắn ra, hắn đã liên tục gọi tên cô.

Nhớ lại từng tấc da tấc thịt mịn màng kia, máu trong người hắn lại sôi sục một trận.
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 42: Tụ Tập Ăn Tối.


Quân Từ Mặc vì Phương Hân Nghiêm đang hôn mê không thể lấy lời khai nên đành đi về.

Sở Kiều cũng không muốn nán lại lâu hơn.

Cũng đã 6 giờ chiều, trời bắt đầu sẩm tối, cô bây giờ đang rất đói nên chỉ muốn về nhà một cách nhanh nhất có thể.

"Khoan" Lúc đi ra bãi đỗ xe, Dực Hạo Thiên chợt kéo tay Sở Kiều lại, mất công nửa ngày đi theo cô ta chẳng lẽ lại lành công cốc :"Tôi muốn nói chuyện với cô"Nhất Nam đang chờ Sở Kiều về nhà sẽ ăn sạch cô từ đầu tới chân, đột nhiên lại bị Hạo Thiên kéo dài thời gian, hắn chắn trước mặt Sở Kiều, cười nói :"Anh không thấy cô ấy bận sao?"

Dực Hạo Thiên cười lớn, đưa tay ra bắt tay với Nhất Nam :"Ồ, thì ra là Trương thiếu gia, nghe nói công ty cậu vừa ký hợp đồng với tôi phải không?"

Nhất Nam khựng lại, khóe môi giật giật :"Thì ra là Dực tổng"Dực tổng?

Sở Kiều choáng váng, là Dực Hạo Thiên đó sao?

Thấy vẻ mặt cô hết trắng rồi thành xanh, nụ cười Hạo Thiên càng trở nên đáng sợ, chẳng lẽ bây giờ cô ta mới nhận ra sao?!

"Dực...

Dực tổng" Sở Kiều chen vào giữa, nhiệt tình bắt tay với Hạo Thiên.

Cô đã luôn tự nhủ với bản thân rằng phải giữ một hình tượng tốt trước mặt anh ta, vì cuối truyện hắn không những là người bắn chết cô, còn là người khiến cô thân bại danh liệt.

Dực Hạo Thiên vốn cười rất tươi nhưng lại khiến cô rợn tóc gáy :"Sở tiểu thư không phiền mờ tôi một bữa cơm chứ?"

Sở Kiều vội đồng ý ngay không hề do dự :"Đương nhiên là được"Tử Tuấn đứng bên cạnh trông có vẻ không vui, ho khan nói :"Sở Kiều, vở bài tập của tôi để ở chỗ cậu""Ơ...không phải cậu bảo cho mượn đến ngày..."

Sở Kiều chợt bị ánh nhìn lạnh như băng của Tử Tuấn làm cho im bặt, cô lí nhí :"...được thôi, về nhà tôi lấy..."

Quân Từ Mặc đứng sau cũng lên tiếng, giọng trầm trầm :"Tôi cũng cần phải lấy lời khai của Sở Kiều"Sở Kiều chợt cảm thấy có gì đó không đúng :"Không phải tôi đã thoát khỏi diện nghi phạm rồi sao?"

"...vẫn cần phải có thêm manh mối để điều tra" Sở Kiều trầm tư suy nghĩ một hồi lâu.

Cũng đúng, vụ án liên quan đến nữ chính nhất định phải được ưu tiên!Dực Hạo Thiên nhìn ba tên nam nhân trước mặt đang cười đắc ý trong lòng hắn thầm chửi rủa.

"Được rồi" Sở Kiều reo lên.

Tụ tập đông như này cho cô cảm giác như quay về thời thanh xuân, hồi đó cô cũng hay đi chơi cùng một đám bạn nam rồi ăn vặt bên đường, quả là rất vui vẻ!Nhưng người cảm thấy mất mát nhất bây giờ có lẽ là Dương Minh và Trương Nam, hai người họ đều có ý định giống nhau vậy mà lại bị phá hỏng, hơn nữa cô còn dẫn theo một cảnh sát về nhà......Vừa mới về đến đến nhà, Tử Tuấn thì ngồi trên ghế sofa chuyển kênh TV, thảnh thơi y như nhà của mình.

Dương Minh lại khoác lên mình bộ trang phục quản gia trắng đen.

Nhất Nam vẫn bám theo Sở Kiều, cô đi đâu hắn đi đấy không rời một bước cứ như chỉ trực có cơ hội sẽ nhào vào ăn luôn vậy.

Quân Từ Mặc tò mò đi quanh nhà cô gái nhỏ xem xét, gia thế đúng là không tồi... nhưng tại sao trong nhà cô gái nhỏ này toàn hầu nam vậy...?Hạo Thiên ngồi vắt chân trên ghế sofa, nhìn trông có vẻ nghiêm trang lại có chút cấm dục.

Sở Kiều hào hứng đi vào bếp, hôm nay cô sẽ trổ tài nấu nướng cho bọn họ coi, chắc chắn sẽ tạo ra một kỉ niệm khó quên đây.

Một hơi nóng phả vào gáy Sở Kiều khiến cô giật nảy mình, muỗng bột canh trên tay còn suýt rơi xuống đất.

"Chị, chị biết lúc chị đeo tạp dề nhìn quyến rũ như nào không?"

Nhất Nam thì thầm vào tai Sở Kiều, tay hắn đặt lên eo cô bắt đầu không yên phận mà sờ mó lung tung.

Sở Kiều bủn rủn hết tay chân, cô nghiêm giọng nhắc nhở :"Tối nay em thích nhịn hay gì?"

Nhất Nam giận dỗi, bĩu môi bỏ tay ra, lùi ra ra sau nhìn chăm chú Sở Kiều.

Cô mặc tạp dề kẻ ca rô màu hồng, bên trong là bộ váy, chân váy dài tới đầu gối trông vô cùng kín đáo nhưng càng nhìn hắn lại càng cảm thấy sôi sục, chỉ muốn đè cô ra ngay tại chỗ này mà hung hăng xỏ khuyên."

Đừng nhìn chị bằng ánh mắt biến thái như vậy" "..."

Bọn họ đều là những người địa vị cao, luôn ăn sơn hào hải vị, có lẽ chưa từng thử những món đường phố đầy dầu mỡ.

Hôm nay cô sẽ làm một nồi lẩu cay cấp độ 5, bên trong có tôm, bánh gạo cay và cả xúc xích.

Đều là nguyên liệu có sẵn, Sở Kiều bỗng chán nản, cảm giác không được thành tựu cho lắm.

Mùi thơm nhanh chóng lan ra khắp phòng khách, năm nam nhân ngồi ngoài kia hít hà một hồi lâu, bụng đã réo lên liên hồi.
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 43: Phòng Ngủ (6P)


Một nồi lẩu to bự được bưng ra bốc khói nghi ngút, năm nam nhân đã ngồi ngay ngắn quanh bàn ăn, Dực Hạo Thiên nhìn thấy liền cau mày :"Quá nhiều mỡ, cô đun kiểu gì vậy?"

Tử Tuấn cũng lần đầu nhìn thấy món này, tất cả chỉ là một màu đỏ đậm, mùi bốc lên vô cùng thơm khiến hắn thèm rỏ dãi.

Nhất Nam không thể chờ thêm được nữa, hắn tách đũa, múc một môi đầy xúc xích cùng bánh gạo cay đổ vào bát.

Dực Hạo Thiên nhìn hắn ăn ngon lành, cũng cảm thấy đói bụng đành miễn cưỡng gắp một miếng lên ăn thử.

"Ngon quá!"

Hai mắt Tử Tuấn lấp lánh, bộ dáng y như một chú cún con được thưởng đồ ăn, vui vẻ mà lắc lắc đuôi.

Quân Từ Mặc thầm nuốt nước bọt, hắn là người ăn kiêng, ít khi ăn những đồ dầu mỡ như này..."

Quân Từ Mặc, anh không ăn sao?"

Hắn bắt gặp ánh mắt mong chờ của cô gái nhỏ, tay cầm đũa vẫn còn chút do dự, cuối cùng vẫn gắp lên rồi bỏ vào miệng.

Dương Minh cũng không kìm được mà lên tiếng khen ngợi.

Sở Kiều khoác tay cười ha ha, được bọn họ khen ngợi cô không ăn cũng cảm thấy no.

"Cay quá, cả người tôi nóng hết lên rồi" Tử Tuấn cả mặt đỏ bừng, trên trán còn kết một tầng mồ hôi mỏng.

Nhất Nam thở hổn hển, lấy tay quạt quạt :"Đúng là cay thật, nhưng tôi cảm giác... nó nóng trong người chứ không phải..."

Dực Hạo Thiên vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, đôi đũa trên tay lạch cách rơi xuống đất, hắn day day thái dương :"Lạ thật..."

Quân Từ Mặc cố ổn định hơi thở, người anh bắt đầu cảm thấy có chút lạ.

Dương Minh thì đứng lên rót cốc nước đầy, xong lại vã nước lên mặt, cơ thể ngày càng nóng.

Sở Kiều thấy năm nam nhân trước mặt đang lăn lộn khổ sở, trong lòng thầm thắc mắc, cay cấp độ 5 cũng đâu đến nỗi vậy, sức chịu đựng của họ quá kém chăng?《Ký chủ, thật sự tôi chưa từng thấy ai ngu như người, chỉ số IQ của ký chủ là bao nhiêu vậy?》Ngươi nói ai ngu?!

Đồ hệ thống mắc dịch!Nồi lẩu chỉ còn một nửa cũng không có ai dám động đũa nữa, họ bây giờ đang cảm thấy vô cùng bức bối, hơi thở dần trở nên nặng nề, cả người ngứa ngáy kỳ lạ.

Sở Kiều bắt đầu cảm thấy tình huống dần trở nên nghiêm trọng, cảm thấy có chút sợ sệt. 《Ban nãy ký chủ có nếm thử nước sốt đúng không?》Thì ai nấu ăn chẳng nếm thử!《Tôi đã từng nói với ký chủ trong nước bọt của người có thuốc kích dục loại mạnh mà... chỉ cần một ít nước bọt cũng đủ rồi》Sở Kiều sởn gai ốc, năm nam nhân bây giờ đang trong trạng thái mê man bất định, ánh mắt nhìn cô như hổ đói nhìn con mồi.

"Woaa, chết thật, sao tôi lại quên mất chứ, tối nay tôi phải đi..."

Sở Kiều tức tốc chạy ra ngoài, sợ hãi đến đổ mồ hôi hột.

Rầm!

Một tiếng động to, tay Nhất Nam đập mạnh vào tường đến chảy máu, hắn ép cô lại, cơ hồ máu đang chảy đó không phải của mình :"Chị cho gì vào đồ ăn?"

Sở Kiều như con rùa rụt cổ, nói nhỏ :"Cái này...."

Quân Từ Mặc loạng choạng đứng lên, hắn tựa vào tưởng mới có thể đứng vững dường như đang có ý định ra khỏi đây.

Hơi nóng của Nhất Nam phả vào mặt, Sở Kiều càng cảm thấy sợ hãi, cô len lén mở nắm cửa sau lưng.

"Chị!!"

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn kia chạy biến rồi dần dần biến mất trong tầm mắt hắn, Nhất Hàn chỉ cười, hắn lấy điện thoại ra trong túi ra."

Nói với bên hệ thống an ninh khóa chặt tất cả các cửa cổng lại" Để xem chị có thể chạy đi đâu.

"Cô ta bỏ thuốc kích dục vào trong đồ ăn?"

Dực Hạo Thiên cố kìm chế cơn phát dục, uống một cốc nước đá để giải tỏa thân nhiệt.

Dương Minh tát nước lên mặt, vịn tay vào thành bồn rửa mặt :"Cô ấy không phải người như vậy""Tôi cũng nghĩ như anh" Tử Tuấn ban nãy là người ăn nhiều nhất, phía dưới đã cộm lên một đống nhưng ngoài mặt trông có vẻ rất bình tĩnh :"Nhìn cô ấy chạy trối chết thế kia, chắc chắn là đang sợ hãi"....."

Cổng... cổng sao lại bị khóa?"

Sở Kiều vội vàng, còn đang nghĩ cách trèo qua.Đúng rồi, có chìa khóa dự phòng trong tủ đầu giường của cô.

Sở Kiều vội vã quay lại, chạy vào thang máy ấn tầng mười, cửa thang máy chậm rì rì đóng lại, cô vô cùng vội vã, ấn liên tục nút đóng lại chỉ mong sẽ nhanh hơn.

Đi đến phòng rồi, nhưng không ngờ chỉ mới bước vào phòng cửa phòng ầm một tiếng đóng lại.

Bên trong, Tử Tuấn đang ngồi trên ghế sofa chống cằm nhìn cô.

Bốn nam nhân khác thì cơ thể đang nửa trần, giọt mồ hôi chảy dọc xuống cơ múi săn chắc trông vô cùng gợi cảm.

"... tôi, tôi vào lấy chìa khóa..."

Sở Kiều sợ đến bủn rủn tay chân, lách qua bọn họ, kéo ngăn tủ ra vội vàng lấy chìa khóa.

"...Sở Kiều, Sở Kiều..."

Tử Tuấn lao đến ôm chầm cô, hắn thoạt nhìn là người bình tĩnh nhất nhưng sâu bên trông còn ghê gớm hơn cả bốn người kia.

Tay hắn từ lúc nào đã luồn vào trong áo lót cô, chụp lấy bầu vú mềm mại mà xoa nắn thành đù hình dạng.

"Ân... không, làm ơn, dừng..."

Bốn nam nhân kia nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mùi vị kích tích đã tràn ngập khắp căn phòng.

Lần trước chỉ mới hai người đã hành cô không đi đứng nổi, bây giờ tận năm người.

"... tôi sẽ gọi những cô gái nóng bỏng đến đây... họ khiêu gợi hơn tôi nhiều... nên là..."

Đầu vú chợt bị Tử Tuấn kéo mạnh, Sở Kiều muốn thuyết phục bọn họ ngược lại thành tiếng rên rỉ gợi tình.
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 44: Cúc huyệt bị khai phá (6P)


Tử Tuấn cắn mạnh vào cổ cô, vết răng hiện rõ mồn một trên làn da trắng tuyết, Sở Kiều bị cắn đau đến ứa nước mắt.

"Cậu... khi cậu tỉnh táo, tôi nhất định sẽ giết chết cậu" Sở Kiều lườm Tử Tuấn, giở giọng đe dọa.

Tử Tuấn nhếch môi cười, môi hắn kề sát tai cô, giọng khàn khàn :"Hổ giấy thì vẫn là hổ giấy thôi..."

Sở Kiều tức suýt thổ huyết!Tay hắn vẫn chụp lấy hai vú cô mà xoa nắn, bỏ qua lời cô nói bên tai, điều bây giờ hắn muốn chính là cắm vào cái lỗ nhỏ kia mà thao lạn cô.

Tử Tuấn bế ngang cô lên, ném lên chiếc giường King size cỡ lớn, năm nam nhân ngay lập tức vây quanh cô cơ hồ một kẽ hở cũng không có, dán mắt nhìn chằm chằm vào thân thể bạch ngọc trước mặt.

"Mấy người...chúng ta có thể thương lượng..."

Lời chưa dứt, Nhất Nam như còn hổ đói vồ mồi đè cô ra thẳng tay xé rách bộ váy trên người, bộ ngực đẫy đà cứ thế nảy ra đung đưa trước mặt hắn.

Hắn cầm lấy một bên vú cô, dùng sức mà mút, cho đến khi đầu vú đầy vết răng cùng nước bọt bóng loáng hắn mới nhả ra tiếp tục bú mút bên kia.

Quân Từ Mặc ngồi sau cô, hắn không kiêng dè gì nữa, nâng cằm cô lên lưỡi luồn lách vào bên trong cùng cô quấn quýt đầu lưỡi, mút chùn chụt.

Từng tấc da tấc thịt trên người cô thì đang bị Dương Minh liếm sạch, hắn liếm trượt xuống vùng bụng láng mịn của cô, như chuẩn bị thưởng thức đồ ăn ngon ở dưới kia nữa.

Tức thì phía dưới đã bị Tử Tuấn chiếm lấy, cậu ta banh háng cô ra, cúi đầu tấm tắc mút lấy tiểu huyệt phấn nộn.

Lưỡi cậu ta khuấy đảo bên trong cô, tiểu huyệt xoắn chặt lấy lưỡi Tử Tuấn, cảm giác đê mê chưa từng có khiến đầu óc Sở Kiều dần mụ mị.

Cả người cô đã bị bốn nam nhân chiếm hết, Dực Hạo Thiên tức tới suýt thổ huyết, hắn bây giờ chẳng lẽ chỉ ngồi cạnh để xem?

Ánh mắt băng lạnh của hắn chợt dừng trước lỗ hậu đang khép chặt của cô, môi từ từ nhếch lên.

"A!"

Lỗ hậu chợt có dị vật lành lạnh chui vào, Sở Kiều túm chặt lấy ga giường quằn quại.

Đầu lưỡi hắn tiến vào trong cúc huyệt của cô, Sở Kiều há to mồm, đầu lưỡi lại bị Quân Từ Mặc mút lấy không thể phát ra âm thanh. 《Ký chủ đừng lo, hệ thống đã giúp người xử lý cúc huyệt, trong lúc làm nhất định sẽ không bị xảy ra sơ suất》Không phải chứ?!...

Sở Kiều đang bị khai phá cúc huyệt, tiểu huyệt cùng cúc huyệt bị liếm láp không rõ là khoái cảm hay gì mà khiến nước mắt cô liên tục trào ra.

Nới rộng cúc huyệt một hồi lâu, hắn đẩy đẩy Tử Tuấn, Tử Tuấn biết ý lưỡi liền rời bỏ tiểu huyệt đầy nước của cô.

Dực Hạo Thiên cắm ngón tay thon dài của hắn vào trong tiểu huyệt trơn ướt, liên tục móc, chọc, ngoáy vào điểm G của Sở Kiều, lập tức khiến cô đạt tới cào trào.

Ngón tay của Dực Hạo Thiên vừa rời đi, đầu lưỡi nóng bỏng của Tử Tuấn một lần nữa lại tiến vào phát ra âm thanh xì xụp.

"Tập chung vào tôi" Quân Từ Mặc cắn cắn cánh môi hồng hào của cô đến phát sưng, nước bọt của Sở Kiều đã bị trào ra hai bên khóe miệng, hắn thấy thế liền liếm sạch không chừa một giọt.

Nhất Nam vẫn đang ngậm chặt hai đầu vú cô, bầu ngực trắng giờ hiện lên chi chít vết cắn cùng vết hôn, hai vú dựng thằng đứng lên màu hồng nhạt, trông thảm thương vô cùng.

"Ưm...!"

Cúc huyệt chợt có thứ gì trơn trơn ấm ấm chui tuột vào, kích thước dài hơn đầu lưỡi, hình như là ngón tay!Dực Hạo Thiên mượn dâm thủy của cô làm thứ bôi trơn, ngón tay từ từ trườn vào trong hậu huyệt khít chặt.

Ngón tay càng đâm sâu vào bên trong mà moi móc, hắn bỗng có cảm giác hưng phấn vì mình là người đầu tiên khai phá hậu huyệt của cô gái này.

Ngón tay hắn bắt đầu di chuyển, cúc huyệt thít chặt lại, Dực Hạo Thiên trầm giọng nhắc nhở :"Thả lỏng ra..."

Sở Kiều khóc thút thít, mọi nơi trên cơ thể đều bị kích thích khiến cô không thể nào thả lòng được, cứ mỗi cần Tử Tuấn cắn mạnh hột le của cô, cúc huyệt đều xoắn chặt đến một kẽ hở cũng không có.Dực Hạo Thiên chau mày, liền nhận ra Tử Tuấn đang cố tình, hắn chỉ thiếu nước xách cổ thằng nhóc này lên đấm một trận.

"A!!!"

Sở Kiều cảm nhận nỗi đau như bị xé rách, cô còn suýt cắn vào lưỡi của Quân Từ Mặc.

Dương vật thô to của hắn chỉ mượn một ít dâm thủy bôi trơn đã phụt một tiếng cắm thẳng vào cúc huyệt đang thít chặt của cô.

Đau!

Vô cùng đau!

Cúc huyệt bị nới rộng, phình ra thành hình chữ O lớn, Sở Kiều đau đến nước mắt chảy ròng ròng, tiếng khóc bắt đầu nức nở.

"Mẹ kiếp, nhịn một chút không được à?!"

Dù ngoài miệng Tử Tuấn chửi bới thế nhưng côn thịt to trướng của hắn bắt không nhịn được mà đầu cạ cạ vào trước âm đạo cô chuẩn bị đi vào.

"K..hô...ng..."

Sở Kiều khua tay múa chân loạn xạ, hai nơi đều bị cắm vào cô sẽ chết mất.

Năm nam nhân bắt đầu thay đổi tư thế.

Sở Kiều nằm sấp trên người Tử Tuấn, Quân Từ Mặc thì nửa quỳ tóm chặt cặp mông vểnh lên của cô.

Phía trước là Nhất Nam, hắn đang cởi khóa quần phóng thích côn thịt to dài kia.Tay cô chợt bị ai kéo đặt lên một cự vật nóng bỏng, Nhất Nam đặt bàn tay của cô lên côn thịt hắn, xoa lên xoa xuống.

Bên tay trái cũng phải nắm lấy côn thịt của Dương Minh phải liên tục vuốt lên vuốt xuống, cả người Sở Kiều bị bao bọc bởi năm nam nhân, cảnh tượng nhìn vào vô cùng dâm loạn.
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 45: Đêm dâm loạn (6P)


Côn thịt của Tử Tuấn không chần chừ gì mà cắm thẳng vào trong, ngay lập tức đâm mạnh vào tử cung làm cho Sở Kiều một trận co rút, ở trên cúc huyệt thít chặt lại bao bọc lấy dương vật của Dực Hạo Thiên.

Da đầu Dực Hạo Thiên tê dại, khoái cảm xâm chiếm cơ thể hắn, tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên."

Ngậm mồm vào đi" Tử Tuấn lườm lạnh Dực Hạo Thiên, hắn nằm dưới người cô, bắt đầu di chuyển hông, những lần đi vào là những cú đâm sâu đến tận cùng, dâm dịch theo đó mà chảy lênh láng làm ướt sũng cả tinh hoàn của hắn.

Quân Từ Mặc nhìn chằm chằm bốn nam nhân, sắc mặt trở nên sa sầm, tiếp đó ánh mắt hắn dừng lại ở cái miệng nhỏ đang kêu la của cô.

Mồm cô đang há ra chợt bị lấp đầy, cô bắt gặp khuôn mặt thỏa mãn của Quân Từ Mặc, miệng bị ép căng ra đến đau.

Dương Minh cùng Nhất Nam nghiến răng nghiến lợi đành phải dùng bàn tay mịn màng của cô vuốt vuốt liên tục để thỏa mãn dục vọng.

Côn thịt của Dực Hạo Thiên liên tục thọc mạnh trong hậu huyệt, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được dương vật của Tử Tuấn ở phía bên kia đang liên tục luân động.

Những cú đâm thọc của hai người dần đồng bộ, một người trên một người dưới, tiết tấu mỗi lúc càng nhanh.

Côn thịt của Tử Tuấn hung hăng chọc ngoáy ở điểm G, mọi vách thịt đều bị hắn đâm chọc, đầu nấm to liên tục dập mạnh vào tử cung làm cô vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy ngứa.

Đây là lần đầu Sở Kiều chơi cúc huyệt, cảm giác dương vật nóng ấm trượt vào rõ mồn một rồi bắt đầu đưa đẩy, nóng đến độ cúc hoa cô từ đau giờ chuyển sang ngứa ran.

Hai dương vật chôn trong cơ thể cô liên tục thúc mạnh như máy đóng cọc.

Miệng lại bị côn thịt lớn của Quân Từ Mặc lấp đầy, hai tay phải phục vụ Dương Minh cùng Nhất Nam, cả người cô rã rời chỉ muốn ngất đi ngay lập tức.

Tinh hoàn rắn chắc của hai nam nhân đập mạnh vào âm vật cô, tiếng bạch bạch cùng âm thanh lép nhép vừa nặng vừa to.

Âm thanh mỗi lúc một nhanh theo tốc độ của hai người họ.

Dực Hạo Thiên ôm chặt lấy eo Sở Kiều, dương vật cắm ở lỗ hậu dùng sức đâm sâu, Sở Kiều lập tức cảm thấy sợ hãi, cảm giác như nó sắp đâm đến ruột cô rồi vậy.

Miệng đang hàm chứa côn thịt to cực đại của Quân Từ Mặc, quy đầu chọc xuống cuống họng rồi rút ra liên tục như vậy làm Sở Kiều chỉ có thể nôn khan.Quân Từ Mặc nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô, trong lòng chợt cảm thấy đau, động tác cũng dần chậm lại :"...xin lỗi... cháu...."

Sở Kiều khóc huhu, ngay lập tức một cỗ tinh trùng đặc sệt bắn thẳng vào trong cổ họng Sở Kiều, tiếp đó trong đầu cô chợt vang lên tiếng máy móc. 《Chúc mừng ký chủ thu thập thành công!!!》Thu thập tinh dịch thành công, phía dưới của Sở Kiều đột ngột thít chặt lấy côn thịt Tử Tuấn.

Tử Tuấn gầm lên, đột nhiên bị cô thít chặt như vậy ngay lập tức bắn thẳng vào trong tử cung Sở Kiều.

Nhất Nam nhận thấy Tử Tuấn đã đạt đến cực hạn, vội đẩy hắn ra, đặt Sở Kiều nằm lên trên người mình, dương vật thô của hắn gân xanh nổi đẩy cơ hồ không thể chờ thêm một dây phút nào nữa mà nguyên cây cắm phụt vào trong.

Tử Tuấn vừa ra, côn thịt chỉ mềm xuống được vài giây, hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tức khắc lại dựng đứng thậm chí còn to hơn ban nãy.

Quân Từ Mặc vừa ra liền rút khỏi miệng Sở Kiều, hắn sợ cô gái nhỏ sẽ đau.

Sở Kiều chỉ mới thở dốc được nửa giây, ngay lập tức miệng của cô đã bị Tử Tuấn chiếm lấy.

Tử Tuấn đâm sâu vào trong miệng cô, cười với Quân Từ Mặc :"Cảm ơn"Sở Kiều kêu ư ử, phía dưới bị Nhất Nam cùng Dực Hạo Thiên xỏ khuyên liên tục, lỗ hậu bị Dực Hạo Thiên quấy loạn, không dừng lại ở đó, tay hắn còn véo véo hột le đang sung huyết như hạt đậu, mỗi lần như thế tiểu huyệt cùng cúc huyệt thít chặt lại làm hai người đàn ông đều gầm lên thỏa mãn.

Bầu vú chợt bị Nhất Nam xoa bóp, Sở Kiều bị kích thích đến độ cúc hoa xoắn chặt lấy dương vật của Dực Hạo Thiên, hắn bất ngờ bị thít chặt, tinh trùng nóng ấm trực tiếp bắn thẳng vào trong.

Sở Kiều trợn tròn hai mắt, cảm giác như nùng tinh đậm đặc đó đang chảy xuống ruột cô.《Chúc mừng Ký chủ một lần nữa!!

Người thu thập thành công hai người cùng một lúc nha!》Hai người cùng một lúc... tiểu huyệt càng ngày càng co chặt, gân xanh trên trán Nhất Nam nổi lên rõ rệt, hắn phải kìm chế lắm mới không bắn vào trong cô.

Dực Hạo Thiên vừa rút dương vật ra, bên cạnh Dương Minh không nhịn được đem dương vật to thồ lộ cắm thẳng vào cúc huyệt chứa đầy tinh dịch.

Cúc huyệt một trận co rút làm Dương Minh như bay lên chín tầng mây, hắn ôm lấy eo Sở Kiều từng đợt đâm chọc càng lúc càng nhanh.

"Hức... dừng... dừng..."

Côn thịt của Tử Tuấn vừa trượt ra khỏi miệng cô, Sở Kiều ngay lập tức la lên, phía dưới bị bọn họ hành không biết thành cái dạng gì rồi.Dương vật trong tiểu huyệt Sở Kiều chợt phình to, Nhất Nam di chuyển hông, thúc mạnh vào hoa tâm cô như muốn nghiền nát nó. tốc độ mỗi lúc một nhanh, cuôia cùng dừng lại trước tử cung cô.

Nhất Nam ở dưới căng người, lại đem dòng tinh trùng bắn vào trong cô, Sở Kiều hét lớn, lập tức đạt tới cao trào dâm thủy hòa lẫn cùng tinh dịch phun ra không ngừng, thấm ướt ga giường.

Vừa cao trào, mẫn cảm như thế vậy mà dương vật to dài của Quân Từ Mặc lại không thương tiếc chọc thẳng vào tử cung cô, một phát đâm lút cán.

"A...a...a ..."

Sở Kiều trợn ngược hai mắt, chỉ thiếu chút nữa là cô đã hôn mê bất tỉnh rồi.

"...dừng... chậm lại.... chậm.... quá nhanh .....

ân...a...a...a" Một người đàn ông cấm dục hơn 30 năm, chưa lần nào được nếm trải dư vị của tình dục.

Ngay bây giờ hắn cảm thấy côn thịt của mình cắm sâu trong cơ thể cô gái nhỏ này vô cùng sướng.

Bao bọc lấy côn thịt hắn là tầng lớp thịt mềm vừa trơn vừa ẩm ướt.Quân Từ Mặc một khi đã lên giường thì chẳng khác gì mãnh thú, hắn gìm chặt lấy eo cô từng đợt đâm thô bạo lút cán, tốc độ của hắn nhanh đến kinh người.

Chỗ giao hợp của hai người dần nổi bọt trắng, chỉ có mấy phút đồng hồ hắn đã thọc vào rút ra hơn trăm phát khiến Sở Kiều trợn trắng mắt.

"Huhu... chậm... chậm.... chết....tôi... hỏng.... hỏng mất....a...a" Cô càng kêu la hắn lại càng cảm thấy hào hứng, hình tượng cánh sát cấm dục kia từ lúc nào đã bay sạch bây giờ trước mặt hắn là tấm lưng trần cùng cặp mông trắng trẻo của cô.

Hắn đã bị dục vọng làm cho lu mờ.

"... chú xin lỗi, Sở Kiều...

Sở Kiều...

Sở Kiều..."

Hắn cúi người ghé sát vào tai cô, thì thầm tên của cô, hơi nóng của nam nhân phả vào vành tai khiến Sở Kiều run lên phía dưới lập tức tiết ra một cỗ dâm thủy bôi ướt côn thịt.
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 46: Sáng ngủ dậy tiếp tục thao( H)


Cơ thể nhỏ bé của cô cứ từng đợt run lên rồi cao trào không biết là bao nhiêu lần.

Vậy mà năm tên nam nhân cầm thú này không quan tâm, người kia ra lại đến người khác cắm vào, ba lỗ trên người đều bị lấp đầy, cô chỉ biết khóc, nước mắt thấm ướt hai má.

Hai cánh hoa phấn nộn của Sở Kiều bị cọ xát đến sưng tấy.

Sở Kiều thiếp đi trong đau đớn, điều cô không thể tưởng tượng được là cho đến lúc sáng rồi nhưng dương vật của ai đó vẫn còn đang ra vào trong cơ thể cô.

Vậy là cả đêm qua, mặc cho cô đã ngất đi, mấy người họ vẫn điên cuồng phát tiết lên cơ thể cô.

"Huhu.... làm ơn... dừng lại.... xin... mấy người...ân.. .ha..."

Sở Kiều cả người vô lực nằm xấp xuống giường, nam nhân phía sau vẫn giữ chặt eo cô để mong hếch lên đâm chọc vào trong hoa tâm ướt át.

Hai bầu vú bị xoa nắn đến sưng đỏ trở nên vô cùng nhạy cảm, Quân Từ Mặc chỉ mới xoa nhẹ đầu vú phía dưới liền tiết ra một cỗ dâm thủy.

Tử Tuấn từ trong phòng tắm bước ra, phía dưới chỉ quấn qua chiếc khăn tắm màu trắng lộ rõ đường nhân ngư săn chắc.

"Tên động dục chế tiệt này" Tử Tuấn ném mạnh chiếc khăn tắm về phía anh ta, côn thịt sáng sớm chào cờ ngóc cao đầu chọc chọc vào má cô ra ý bảo mở miệng ra.

"Ân...

ô..."

Sở Kiều nhất quyết không mở miệng lại bị hắn bóp cằm ép mở ra.

Trong miệng cô vừa trơn vừa mềm không khác gì tiểu huyệt, Tử Tuấn hít hà cảm giác cơ thể được thỏa mãn.

Dực Hạo Thiên đang ngồi ở ghế sofa gần đó, hắn vẫn còn đang không tin được mình lại ngủ cùng một người phụ nữ đến lần thứ hai?!

Hơn nữa còn là dùng chung?!

Hàng của hắn dùng nhất định phải là xử nữ, chưa bao giờ hắn gặp phải trường hợp này...Nhất Nam tâm trạng vô cùng tốt vừa ở dưới bếp lên, nhìn cảnh tượng trước mặt ánh mắt hắn lập tức trùng xuống.

"Mẹ kiếp, mấy người muốn hành chị ấy chết à?"

Nhất Nam dù nói thế nhưng cơ thể lại bắt đầu có phản ứng.

Dương Minh trong bộ trang phục quản gia bước vào, gấp gáp nói :" Ai ở đây là họ Quân?

Có một nữ cảnh sát đang nằng nặc đòi vào trong gặp, anh mau ra" Quân Từ Mặc rõ ràng vẻ không vui, lưu luyến rút côn thịt ra khỏi người cô, "ba" một tiếng dâm thủy trực tiếp ồ ạt chảy ra ngoài.

Sở Kiều được buông tha, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở dần đều đều.

"Chị này, ngủ thật nhanh" Nhất Hàn nhấp hông, dương vật lập tức cắm thẳng vào trong tiểu huyệt ướt át tiếp tục đâm chọc.

Nhã Ưu hôm qua bắt gặp Quân Từ Mặc đi trên phố cùng cô tiểu thư họ Kiều kia, liền bám theo.

Không ngờ đội trưởng của cô lại hiên ngang bước vào nhà người phụ nữ khác, thậm chí còn ở đến tận sáng.

Nhã Ưu đứng ngoài cổng đập cửa gào thét nhưng căn bản chẳng ai nghe thấy, mãi đến sáng mới có một vị quản gia đang trong sân tỉa cây, cô mới nhờ anh ta gọi Quân Từ Mặc xuống hỏi cho ra lẽ.Quân Từ Mặc từ trong biệt thự bước ra, quần áo đã thay mới, Nhã Ưu cuộn tay, chẳng lẽ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Đội trưởng, đội trưởng...."

Nhã Ưu chạy lại gần Quân Từ Mặc ríu rít gọi tên hắn.

Quân Từ Mặc lộ rõ vẻ khó chịu, còn có chút xa cách :"Sao cô đến đây?"

"Đội trưởng... cái này..."

Nhã Ưu bối rối cúi mặt, nói :"...

đội trưởng, tối qua... sao anh lại ở đây?"

Quân Từ Mặc chỉ nói vẻn vẹn năm từ "không liên quan đến cô" rồi quay gót bỏ đi.

Nhã Ưu đứng ngoài cổng, tay nắm chặt lấy gấu áo đến nhàu nát, Sở Kiều... chị ta làm sao có thể địch nổi tôi cơ chứ.

Có lẽ từ bây giờ, Nhã Ưu sẽ không ngồi im nữa, đội trưởng là mối tình đầu của cô, là người cô vừa ngưỡng mộ vừa yêu thích, không thể để Sở Kiều cướp đi một cách dễ dàng như vậy! .....

Cho đến giữa trưa, cô mới cảm nhận rõ thứ nóng hổi đó tuột ra khỏi người mình, một lúc lâu sau liền không có động tĩnh gì.

Sở Kiều khóc thầm, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy trời đã tối, Sở Kiều không thể tin được mình nằm ngủ tận một ngày.

Cả người cô hình như được tắm rửa sạch sẽ, quần áo cũng được thay mới, ga giường không một chút bụi bẩn.

Trong phòng vắng lặng không có ai, làm cô cứ ngỡ tối đêm qua chỉ là một cơn ác mộng.Cúc huyệt cùng tiểu huyệt đồng thời đau rát nhắc nhở cô tối qua không phải là một giấc mộng, Sở Kiều toàn thân ê ẩm, cố lết người xuống giường.

Ngay lúc đấy, cửa bật mở, Nhất Hàn trên tay cầm khay đồ ăn tỏa mùi thơm phức.

Hắn ngồi xuống cạnh cô, cười tủm tỉm.Sở Kiều kinh hô một tiếng, như nhìn thấy quỷ lập tức trùm chăn che kín người.

"Chị sợ cái gì chứ?

Mau lại đây ăn rồi em bôi thuốc cho chị" Nhất Nam vẫy vẫy tay ý bảo cô lại gần hắn, Sở Kiều có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn là bị mùi đồ ăn dụ dỗ.Hắn nhét một miếng bánh mì bơ vào miệng cô, trong miệng sáng nay đã được rửa sạch ăn rất ngon.

"...

ân..."

Dị vật lành lạnh chui vào trong tiểu huyệt, Sở Kiều sợ hãi ngay lập tức co chân lại.

"Nào chị, để em bôi thuốc cho chị" Nhất Nam nhìn ngón tay mình đamg bị hút chặt, cười cười.Bôi thuốc?

Sở Kiều cảm thấy phía dưới rất đau, có thuốc mỡ boo lên vừa lạnh vừa mát ngay lâph tức đỡ hẳn, liền mở chân ra cho hắn bôi.

"Lạ thật" Nhất Nam nhìn chằm chằm tiểu huyệt trước mặt, miệng tiểu huyệt sau một đêm bị năm nam nhân thao lộng đến sáng mà miệng tiểu huyệt vẫn khép chặt, bây giờ hắn đút ngón tay vào để bôi thuốc mỡ còn chen không lọt.

Rút cục cơ thể Sở Kiều còn có điều gì hắn chưa khám phá ra?
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 47: Nam chính nữ chính đoàn tụ.


Lúc cô xuống tầng, đối mặt với năm nam nhân kia, Sở Kiều liền cảm thấy có chút lạ.

Sau một đêm thác loạn như vậy, thái độ của họ lại dần trở nên xa cách?Tử Tuấn đang ngồi trên sofa xem TV, hắn thấy cô xuống thì chỉ liếc mắt một cái ngay sau đó lại dán mắt vào màn hình TV.

Sở Kiều cũng không để tâm cho lắm, cô vào phòng bếp xem có gì ăn không thì bắt gặp Dương Minh đang nấu bữa tối.

"Sở tiểu thư" Dương Minh vặn nhỏ lửa, quay sang cúi chào cô, điệu bộ cung kính như này khiến Sở Kiều có chút không quen.

Dực Hạo Thiên ngửi thấy mùi đồ ăn liền vào bếp, rõ ràng lúc nhìn thấy Sở Kiều ánh mắt hắn liền có chút ghét bỏ, dù chỉ là thoáng qua nhưng cô vẫn có thể nhận ra điều đó.

Nhất Nam hôm nay lại thâm trầm đến kì lạ, cả bữa tối ngồi cùng năm nam nhân chỉ có tiếng dao dĩa lạch cạch vang lên, Sở Kiều tò mò định mở miệng hỏi nhưng ánh nhìn lạnh lẽo của mấy người họ liền khiến cô im bặt.

"Ăn xong tôi đưa cô đến bệnh viện" Cách xưng hô của Tử Tuấn khiến cô cảm thấy có chút không quen, Sở Kiều cũng không nói thêm chỉ ừ một tiếng rồi tập trung vào bữa ăn.....Bầu không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng.

Sở Kiều ngồi trong phòng bệnh của Phương Hân Nghiêm, ngồi cạnh cô là năm nam nhân, cô cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.Lý Hàn Phong đẩy cửa bước vào, thay dây chuyền nước cho Phương Hân Nghiêm.

Sau vài phút suy nghĩ, Sở Kiều không kìm được lên tiếng hỏi :"Có chuyện gì?"

Quân Từ Mặc ngước lên nhìn cô, ánh mắt thoáng tia phức tạp khó nói.

"Phương Hân Nghiêm tỉnh rồi" Lý Hàn Phong sau khi thay túi truyền nước cho Phương Hân Nghiêm liền nói.

Phương Hân Nghiêm sắc mặt trắng như tờ giấy, mi mắt run run từ từ mở ra nhìn xung quanh phòng bệnh.

Quân Từ Mặc đứng lên, lại gần giường bệnh của cô ta, trầm giọng hỏi :"Tối hôm qua, trong lúc mê man có phải cháu đã gọi tên Sở Kiều?"

Phương Hân Nghiêm nuốt khan, cổ họng khô khốc, giọng vừa khàn vừa nhỏ :"...vâng" Sở Kiều đứng một bên, mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gọi tên của cô trong lúc mê man?

Phương Hân Nghiêm len lén nhìn Sở Kiều, cô ta cúi đầu, trông có vẻ rất tủi thân :"...không thể... nói... sẽ chết...."

Quân Từ Mặc đặt tay lên vai Phương Hân Nghiêm, dịu dàng nói :"Cháu cứ nói, có tôi ở đây, không ai có thể làm gì cháu" "...Sở Kiều... cậu ấy...

đã bảo... không được nói..."

Phương Hân Nghiêm run cầm cập, nói lắp bắp không thành lời.

Bàn tay đặt trên vai Phương Hân Nghiêm dường như cho cô ta thêm sức mạnh, Phương Hân Nghiêm ngẩng đầu nhìn Sở Kiều, hai mắt ngấn lệ :"Là cậu... là cậu đã đâm tôi" Sở Kiều như bị sét đánh ngang tai, cô bàng hoàng hả một tiếng lớn :"Ai đâm cậu?"

Phương Hân Nghiêm bật khóc nức nở, cô ta gào khóc rồi ôm lấy Quân Từ Mặc, run lên như một chú mèo nhỏ.

Quân Từ Mặc ôm lấy tấm lưng gầy gò của Phương Hân Nghiêm, vỗ về, động tác vô cùng nhẹ nhàng như thể sợ cô ấy sẽ bị đau.

"Vụ này nhờ có Trương thiếu gia nên sẽ dừng điều tra lại.

Với lại Sở tiểu thư đây, chúng tôi cũng không có quyền đụng đến" "Cái gì?"

Sở Kiều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau một đêm triền miên cùng năm người họ, chỉ sau một ngày họ liền đổi thái độ?Họ coi cô là gì?

Là thứ để phát tiết sao?Sở Kiều tức đến lồng ngực đau thắt lại, cô lớn tiếng nói :"Chuyện này không phải do tôi..."

"Đủ rồi..."

Nhất Nam đứng bật dậy, hắn nhìn cô, cau mày :"Về nhà""Nhất Nam?"

Nói gì đi chứ rõ ràng tối hôm Phương Hân Nghiêm bị đâm cô đã ở cùng với hắn mà!Sở Kiều cố kìm nén cơn giận, cô hít sâu, cố lấy dũng khí, bình tĩnh nói :"Tối hôm đó...."

"Bạn học Sở này, cậu nói đủ chưa?"

Tử Tuấn cũng đứng dậy, hắn tiến đến lại gần cô, chắn trước mặt Phương Hân Nghiêm.

Tử Tuấn luôn là người đối tốt với cô nhất.

Dương Minh nhìn cô một hồi lâu, ánh mắt hắn nhìn cô còn có chút thất vọng, xong hắn chỉ bước nhanh ra ngoài không nói một lời.

"Tiểu Nghiêm, em đói chưa?"

Dực Hạo Thiên xỏ tay vào túi quần, lại gần Phương Hân Nghiêm.

Lý Hàn Phong xỏ tay vào túi, dửng dưng nói :"Mời Sở tiểu thư ra khỏi phòng bệnh của tôi"Sở Kiều thất thần, cô nhìn bốn nam nhâm đang vây quanh Phương Hân Nghiêm kia, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hụt hẫng.

Có lẽ cô được đối xử tốt quá nên đã quên?

Cô chính là 'nữ phụ', họ là nữ chính, họ là là nam chính, cô chỉ là một nhân vật phụ làm nền cho cuộc đời của bọn họ.

Bây giờ giải thích thì được gì cơ chứ?

Chỉ khi nữ chính gặp nguy hiểm họ mới bộc lộ bản chất thật của mình, vậy mà có những lúc cô còn tưởng mình là nữ chính của bộ truyện này.Sở Kiều quay người, bước nhanh ra ngoài, cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

Nói gì thì nói nhưng người đâm Phương Hân Nghiêm cũng không phải cô, nhưng những ánh mắt thất vọng mà họ dành cho kia căn bản là không tin lời cô nói.

Sở Kiều chợt thấy sống mũi cay cay, cô ngửa đầu lên trời, cố suy nghĩ sang một chuyện khác.

Bây giờ cô sẽ đi ăn ở đâu đó chẳng hạn?Hoặc mua quần áo hàng hiệu?

Thứ chất lỏng nóng ấm kia không dừng lại vẫn tiếp tục trào ra liên tục, Sở Kiều cố lau sạch nước mắt, cô không phải người một người con gái yếu đuối!

Lúc ngẩng mặt lên, lại vô tình chạm mắt với Nhất Nam.

Hắn đang ngồi trong xe ô tô phía xa, cửa kính hạ xuống, đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm cô.

"Con mẹ nó" Sở Kiều gạt nước mắt, lảng tránh ánh mắt hắn, đi nhanh về phía trước.

Nam chính nữ chính đoàn tụ rồi!

Phần đời còn lại nhất định cô sẽ buông thả bản thân, làm những điều mà cô thích!
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 48: Dọn ra khỏi nhà.


"Cái này... thẻ của tiểu thư bị đóng băng rồi" Sở Kiều tay cầm một đống túi xách, khách khứa trong cửa hàng đều len lén nhìn cô rồi bật cười.

Sở Kiều đứng như trời trồng, cô gãi đầu gãi tai, cười gượng :"Cô có thể xem lại được không?"

Nhân viên dường như đã hết liên nhẫn, nhắc lại:"Xin lỗi tiểu thư, thẻ của cô đã bị đóng băng" Sở Kiều đi ra khỏi cửa hàng với đầu óc mơ màng.

Ngoài Nhất Nam ra còn ai vào đây?

Dù gì thì cũng không đến nỗi phải đóng băng thẻ của cô chứ?

Sở Kiều bỗng cảm thấy vô cùng uất ức, nước mắt một lần nữa suýt trào ra.

Sao cô phải khóc chứ?!

Sở Kiều chuyển hướng, cô bước nhanh về nhà, nhất định phải dạy dỗ tên nhóc kia một trận.

"Nhất Nam...

" Sở Kiều mới bước vào nhà đã nghen họng nhìn khung cảnh trước mắt.

Nhất Nam ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, không chỉ Nhất Nam còn có Tử Tuấn, Quân Từ Mặc, Dực Hạo Thiên, Lý Hàn Phong và Dương Minh.

Ngồi giữa bọn họ là Phương Hân Nghiêm, cô ta đang ngồi xe lăn, tóc có chút rối nhưng khuôn mặt trông vẫn thanh thoát đẹp đẽ.

Sở Kiều ngơ ngác nhìn bọn họ :"Mấy người làm gì trong nhà tôi vậy?"

"Nhà chị?"

Nhất Nam lạnh lùng nhìn cô :"Ba mẹ đã giao cho tôi quyền thừa kế, chị không biết sao?"

Cái gì?

Sở Kiều đờ đẫn, chẳng lẽ cô phải chung sống với mấy người họ?"

Đồ đạc của cô chuyển xuống tầng một, tầng mười giờ Tiểu Nghiêm sẽ ở đấy" Dương Minh vừa đút cho Phương Hân Nghiêm ăn vừa nói, thậm chí còn không liếc nhìn cô một cái.

Từ đầu cô đâu có làm gì quá đáng?

Như này không phải sẽ về cốt truyện cũ sao?

Cuối cùng cô sẽ lại chết và kết thúc, vậy thì mấy tháng qua cô cố gắng để được gì cơ chứ?Sở Kiều bước vào phòng ngủ dưới tầng một, đóng sầm cửa lại.

Phòng dưới đây cũng không phải là bé nhưng đồ dùng cá nhân thì không có nhiều, trong phòng chỉ có một cái giường đơn sơ.

Sở Kiều thả mình xuống giường trầm tư suy nghĩ.

Có lẽ thái độ cỉa họ bắt đầu thay đổi khi phát hiện Phương Hân Nghiêm nằm viện?

Nhưng tại sao Phương Hân Nghiêm lại nói người đâm cô ta là Sở Kiều?

Cô ta nói dối?

Để làm gì?

"Ưm... khoan..." tiếng lạch cạch ngoài cửa vang lên, Sở Kiều nhận ra đấy là tiếng của Phương Hân Nghiêm.

"Cậu nhỏ giọng đi là được" Giọng Tử Tuấn khàn khàn vang lên, cách một bức tường nhưng Sở Kiều vẫn nghe rõ mồn một.

"Không.. ngón tay....

ưm...

đừng...chọc..."

Phương Hân Nghiêm rên rỉ như tiếng của một chú mèo con, Sở Kiều không hiểu sao trong lòng cảm thấy bức bối, cô không chịu được nữa mở toang cửa ra.

Dù biết hai người họ đang làm điều gì, cô đã sẵn sàng đối mặt, nhưng lồng ngực cô vẫn cảm thấy rất đau.

Tử Tuấn đang ép sát Phương Hân Nghiêm vào tường, ngón tay cậu ta chôn trong tiểu huyệt Phương Hân Nghiêm vang lên âm thanh nhóp nhép.

"Bảo với Nhất Nam, tối nay tôi sẽ không về nhà" Sở Kiều vốn là người che dấu cảm xúc rất giỏi, trong lòng đau như thế nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ như không :"À... có lẽ tôi sẽ dọn ra khỏi đây luôn" "Có lẽ không có gì mang theo" Sở Kiều tự độc thoại với bản thân, cô bước nhanh ra ngoài.

Lúc ra đến phòng khách, năm nam nhân kia nhìn thấy cô chỉ liếc mắt một cái.

"Chị đi đâu?"

Nhất Nam đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại có vẻ như là hỏi cho có.

"Có việc" Sở Kiều nhướng mày, bước chân cô dần trở nên vội vã, khi bước ra ngoài biệt thự rồi trái tim cô mới bình tĩnh lại.

Ban đầu cô cũng không có ý định cướp đi vai chính của Phương Hân Nghiêm, bây giờ tất cả đúng như cốt truyện của nó bỗng cô lại cảm thấy mất mát.

"Ơ..."

Xa xa, bỗng có một tiếng nam nhân gọi lớn vọng đến :"Vương Sở Kiềuuuu" Sở Kiều giật bắn mình, ngẩng mặt lên, trước mắt cô là một cậu con trai tuấn tú, cao hơn cô cả một cái đầu trên người mặc áo bóng rổ, cả người vẫn còn ướt đẫm mồ hôi.

"Sở Kiều, là cậu thật sao?"

Sở Kiều nhìn khuôn mặt hớn hở của cậu ta, trong lòng bỗng cảm thấy có lỗi :"...cái này...cậu là?"

Cậu con trai trước mặt thở dài, cậu ta gãi gãi đầu, biểu cảm trông vô cùng ngượng ngùng :"Ôi trời, bạn thanh mai trúc mã của cậu mà cậu không nhớ luôn hả?"

Thanh mai trúc mã?

Trong cốt truyện thì chỉ có duy nhất một người..."

Tiểu Mã?"

Sở Kiều reo lên phấn khích.

Triệu Mã Lưu chính là cậu bạn thanh mai trúc mã của Sở Kiều, không ngờ cậu ta lại xuất hiện đúng lúc Sở Kiều gặp khó khăn như này, cô thật biết ơn nha.

"Mã Lưu, Mã Lưu nhớ cậu chết mất" Sở Kiều reo hò, ôm chầm lấy cậu ta.

"Tớ cũng nhớ cậu" Mã Lưu mỉm cười toe toét, bỗng dưng cậu ta chợt im bặt, cả người cứng đờ.

"Cậu có quen mấy người kia hả?"

Mã Lưu nói nhỏ vào tai cô, giọng có chút run.

Sở Kiều hả một tiếng, thắc mắc nhìn ra sau lưng, lúc nhìn thấy đến chính cô cũng giật mình.

Sáu nam nhân kia đang đứng trên tầng bốn, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cô, cơ hồ còn không hề chớp mắt."

A...tớ không quen" Sở Kiều bất giác rùng mình, cô đẩy đẩy lưng Mã Lưu :"Qua kia nói chuyện"
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 49: Sống cùng bạn thuở nhỏ.


Triệu Mã Lưu dù bề ngoài to xác nhưng bên trong chẳng khác gì cậu nhóc mới lớn.

Sở Kiều ngồi ở ghế ngoài công viên nói chuyện với cậu ta mới phát hiện tính cách cậu ta rất hài hước khiến tâm tình của cô tốt hơn nhiều.

"Tiểu Mã này, tối nay tôi có thể ngủ ở nhà cậu được không?"

Sở Kiều cuối cùng cũng vào chuyện chính, cô rụt rè hỏi.

Mã Lưu vô cùng cao hứng, nói lớn :"Đương nhiên là được rồi"Sở Kiều cười rộ lên, lại phát hiện vẻ mặt của Mã Lưu lúc này đột nhiên cứng đờ, nhìn theo ánh mắt cậu ta, cô quay ra sau.

Tử Tuấn đứng sau lưng cô, trên tay cầm chai nước ngọt ở máy bán hàng tự động.

"Vô tình đi ngang qua" Tử Tuấn bật nắp lon chai nước, ngửa đầu uống cạn, yết hầu trên cổ chuyển động lên xuống trông rất nam tính :"Cô là người dễ dãi như vậy cơ à?"

Cậu ta quyệt một ít nước ngọt dính bên mép, nhỏ giọng hỏi.

"Cũng đâu liên quan đến cậu" Sở Kiều hờ hững nói, kéo kéo tay Mã Lưu :"Đi về nhà cậu thôi"Mã Lưu ừ một tiếng kéo cô đứng dậy.

Lon nước trên tay Tử Tuấn bị bóp méo, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng hai người đang đi phía trước, ánh mắt dần trở nên thâm trầm. ....Mã Lưu sống ở chung cư, điều kiện cũng không tệ.

Trong nhà cậu ta có 3 phòng, Sở Kiều thấy thế liền cảm thấy bớt lo lắng.

Mã Lưu đúng là người bạn tốt như cốt truyện, cậu ta chuẩn bị hết cho cô, bước vào phòng chỉ cần nằm xuống ngủ.

"Chúc cậu ngủ ngon" Sở Kiều tắt đèn ngủ cạnh giường, mỉm cười với cậu ta.

Mã Lưu đóng cửa lại :"Cậu ngủ ngon" Cả tối hôm qua Sở Kiều ngủ rất ngon, sáng sớm cô mới mở cửa phòng đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.

"Oaaa, là bánh mì kẹp thịt sao?"

Sở Kiều hai mắt sáng lấp lánh nhìn chiếc bánh mì thịt có đầy đủ nguyên liệu trước mặt thèm rỏ dãi.

Cũng đã lâu rồi cô không ăn những món bình dân như vậy, hương vị quen thuộc này khiến tinh thần cô phấn chấn lên hẳn.

Mã Lưu thấy cô hào hứng như vậy liền cười theo, cậu ta ngượng nghịu nói :"Sợ cậu ăn không quen, vì tớ nghe nói nhà cậu rất giàu" "Ngon quá" Sở Kiều cắn một miếng lớn, bên trong có đầy đủ thịt cà chua, rau, quả thực rất ngon!

Mã Lưu trên người đeo tạp dề màu hồng phấn, cậu ta ngồi xuống đối diện cô, nhếch môi cười :"Sở Kiều thích là tốt rồi" Tiếp đó, cô mới phát hiện Mã Lưu cũng học cùng trường với cô chỉ là khác khoa ngành.

"Tớ sang chuyển sang khoa cậu học được không?"

Mã Lưu đang đi giày, nhẹ nhàng hỏi cô.

Sở Kiều rất vui khi có một người bạn tốt như vậy, vội đáp ngay không chút do dự :"Được chứ" Đến trường không tránh khỏi chạm mặt Dương Minh Tử Tuấn và Nhất Nam, Sở Kiều cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đối diện với bọn họ.

Cô bắt đầu suy nghĩ đến việc sẽ sống nốt cuộc đời còn lại với cậu bạn Mã Lưu này, theo cô cậu ta rất tốt bụng cũng hiền lành.

Sở Kiều đi cùng Mã Lưu vào giảng đường, lúc bước vào bắt gặp ba nam nhân kia Sở Kiều chợt cảm thấy bối rối.

"Ngồi ở chỗ này đi" Cô kéo kéo tay áo Mã Lưu chỉ vào hàng ghế ngồi cách xa chỗ Tử Tuấn, Dương Minh và Nhất Nam nhất có thể.

"Được thôi" Đến lúc giảng viên bước vào, một giọng nói nũng nịu chợt vang lên sau lưng cô.

"Tử Tuấn, tớ muốn đổi chỗ" Tử Tuấn chống cằm, cười :"Cậu muốn ngồi đâu?"

"Vậy tôi cũng đổi chỗ" Dương Minh cất sách vở vào trong balo chuẩn bị đứng lên.

"Tôi cũng vậy" Nhất Nam dịu dàng cất tiếng.

Phương Hân Nghiêm chỉ vào chỗ dãy ghế sau lưng Sở Kiều rồi vui vẻ nói :"Tớ muốn ra đấy" Cả giờ học tiếng ríu rít sau lưng không ngừng vang lên, giờ cô mới phát hiện thì ra Tử Tuấn là người rất lãng mạn, hoặc có thể ở bên Phương Hân Nghiêm cậu ta mới thế?"

Tiểu Nghiêm cậu xinh thật đấy" Tử Tuấn đưa tay lên vén tóc mai cho Phương Hân Nghiêm, nhìn cô ta bằng ánh mắt đắm đuối.

"Tử Tuấn, cậu đừng có quá trớn" Dương Minh hất tay hắn ra giở giọng cảnh cáo.

"Tiểu Nghiêm của chúng ta đúng là rất xinh đẹp" Nhất Nam bật cười.

Sở Kiều nằm úp mặt xuống bàn, thở dài.

"Sở Kiều... sắc mặt cậu có vẻ không tốt" Mã Lưu lo lắng đặt tay lên trán cô.

Sở Kiều tâm trạng không tốt liền nghĩ tới đồ ăn, cô lầm bầm :"Nếu tối nay cậu làm cho tớ bánh mì thịt thì tốt biết bao"Mã Lưu nói :"Nếu cậu thích ăn thì tối nay tớ sẽ làm thêm" Dương Minh chợt thấy có gì đó không đúng, hắn im lặng dỏng tai lên nghe cuộc nói chuyện của hai người bàn trên.

"A... tớ còn chưa mua đồ dùng vệ sinh cá nhân" "Nhà tớ còn thừa, cậu đừng lo"Dương Minh mở to mắt, hắn đứng bật dậy, đập mạnh bàn "Cô và cậu ta sống chung?"

Dương Minh nói to như vậy liền thu hút sự chú ý của mấy chục sinh viên.Giáo sư đầu trọc kia trông có vẻ nghiêm khắc, ông ta đẩy gọng kính nhìn Dương Minh :"Em này có ý kiến gì?"

"Dạ... không" Dương Minh ngồi xuống, còn không quên trừng mắt lườm Mã Lưu một cái.

Cậu bạn Mã Lưu kia thì không hiểu nguyên do vì sao mình bị lườm.

Sở Kiều ngáp ngủ gục mặt xuống bàn, nói với người bên cạnh :"Tớ ngủ một lát đây"
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 50: Liên tục chạm mặt.


"Hôm nay đến phiên cậu trực nhật đấy" Một nữ sinh đứng trước mắt Sở Kiều dõng dạc nói.

Sở Kiều ngái ngủ, vùi mặt vào đống sách vở trên bàn, mệt mỏi đáp :"Ờ"Tin đồn Sở Kiều là người đâm Phương Hân Nghiêm đã lan truyền rộng rãi.

Bây giờ tài sản đã chuyển hết sang cho Nhất Nam, ai ai cũng biết điều đó, Sở Kiều bây giờ không còn có quyền hành gì nữa rồi. ...Không thể nào có sự trùng hợp như vậy được.

Sở Kiều tay toát mồ hôi lạnh, cúi người nhặt những quả bóng rổ trên sân.

Tiếng kin kít do giầy thể thao cọ xát nghe vô cùng chói tai, Sở Kiều nhắm mắt thầm mong cậu ta không thấy mình.

Tử Tuấn đang mặc áo bóng rổ màu xanh lớp biển nhạt, đoạn cậu ta nhảy lên úp bóng còn có thể loáng thoáng thấy cơ bụng săn chắc đằng sau lớp áo thể thao.

Sở Kiều chỉ muốn nhặt bóng thật nhanh rồi đi ra khỏi đây.

"Tử Tuấn, cố lên, cố lên..."

Trên hàng ghế ngồi vang lên giọng nữ lanh lảnh, Sở Kiều theo bản năng mà ngước lên nhìn.

Phương Hân Nghiêm trong bộ trang phục cổ động viên màu hồng nhạt, áo croptop để lộ vòng eo thon thả trắng ngần, váy che nửa đùi, tóc buộc đuôi ngựa trông rất ngộ nghĩnh, đáng yêu.

Sở Kiều rời ánh mắt khỏi cô ta, nhưng lại không kìm được muốn liếc xem phản ứng Tử Tuấn.

Cậu ta cầm trái bóng rổ, ánh mắt ngước nhìn Phương Hân Nghiêm, đuôi mắt cong lên, nở một nụ cười trìu mến.

Sở Kiều tiếp tục nhặt bóng.

Sở Kiều là vậy, trong lòng cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh, vô cảm.

"Câu lạc bộ bóng rổ của trường Đại Học A thắng!!"

Tiếng hô hào vang lên, người trên khán đài nhảy dựng lên gào thét liên hồi, Sở Kiều chỉ cảm thấy vô cùng ồn ào, cô bê rổ bóng mình vừa gom lại, đi vào phòng dụng cụ.

Sở Kiều lấy lưng đẩy đẩy của phòng dụng cụ, vào tới nơi rồi, chân cô liền khựng lại, rổ bóng trên tay suýt rơi xuống đất.

Tử Tuấn vừa chiến thắng xong không ở ngoài kia ăn mừng, ngược lại đang lục đục cùng Phương Hân Nghiêm trong phòng dụng cụ.''Tử Tuấn, ưm... tớ phải chúc mừng cậu đã, khoan...'' Trong góc, Tử Tuấn ép Phương Hân Nghiêm vào tường, động tác có chút thô bạo khiến đồ đạc trên kệ loảng xoảng xuống dưới đất, hắn điên cuồng phát tiết lên phần cổ láng mịn của Phương Hân Nghiêm, phía dưới tay luồn vào trong chân váy cô ta bóp mạnh bờ mông.

Sở Kiều run run đặt rổ bóng lên trên kệ, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên bên tai, cô cố làm lơ nhưng cuối cùng vẫn không thể :'' Hai cậu thích thì có thể thuê một phòng khách sạn, không phiền nếu tôi đặt hộ chứ?''Tử Tuấn dừng lại, quay sang nhìn cô nhoẻn miệng cười :''Sở tiểu thư thích lo chuyện bao đồng của người khác lắm sao?'' Hắn vân vê sợi tóc của Phương Hân Nghiêm, cong môi :'' Nhưng ý kiến của cô cũng không tồi''Sở Kiều đặt bóng lên trên kệ, xong xuôi, cô xoay người bước ra ngoài.

''Kiều Kiều, cậu xong rồi à?'' Mã Lưu thò mặt vào trong phòng dụng cụ, vẫy vẫy tay với cô.

Sở Kiều không hiểu trong lòng mình nghĩ gì, nhưng khoảnh khắc khi cậu ta xuất hiện cô lại cảm giác muốn khóc.

Sở Kiều lao đến ôm chầm lấy cậu ta, Mã Lưu thấy cô đột nhiên chủ động lớ ngớ không hiểu chuyện gì, ngước lên lại nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của nam nhân phía xa.Sở Kiều ôm cậu ta một lúc lâu, người trong sân bóng rổ đều quen biết Mã Lưu đều ồ lên một trận, có người còn vỗ tay hô hào, liên tục nói ''hôn đi, hôn đi''Nhất Nam ngồi trên khán đài, hắn khoác tay, ánh mắt như có lửa, phong thái vẫn ung dung nhưng Sở Kiều lại bất giác lạnh sống lưng, quay sang vô tình chạm mắt với Nhất Nam.

Mã Lưu cười ngoác mồm, xoa xoa đầu nữ nhân trong lòng:''Hôm nay, cậu đến xem tớ thi đấu sao?''Sở Kiều giật mình, chợt nhớ ra Mã Lưu cũng ở trong đội bóng rổ, có lẽ mấy người trong sân nghĩ Sở Kiều chỉ là cô bạn gái đơn thuần đến để cổ vũ bạn trai mình, nên mới hô hào như vậy.

Thấy Mã Lưu mong chờ như vậy, Sở Kiều cảm thấy có chút tội lỗi, liền giật mạnh đầu.

Tay Sở Kiều bỗng bị ai đó kéo mạnh ra, cả sân bóng rổ im phăng phắc, Tử Tuấn kéo cô ra khỏi vòng tay của Mã Lưu, lát sau liền khựng lại, bỏ tay cô ra.

''Chuyện gì vậy?'' Mã Lưu nghiêng đầu hỏi cô.Tử Tuấn hừ lạnh, kéo tay Phương Hân Nghiêm bước nhanh ra ngoài.

Sở Kiều thẫn thờ một hồi lâu, lát sau mới phản ứng lại, chậm rì rì nói :''Tớ không biết''***Mọi chuyện lần sau rất kì lạ...Như là đi trên đường về nhà cô liên tục chạm mặt Quân Từ Mặc, vào siêu thị mua mì gói lại gặp Nhất Nam, ở trường liên tục bắt gặp Tử Tuấn cùng Dương Minh dù cô đã chuyển khoa ngành, thi thoảng Sở Kiều còn có cảm giác bị một đám người bám theo nhưng lúc quay ra sau lại không thấy ai.

Tất cả cứ tiếp diễn như thế, Sở Kiều dần liền cảm thấy khó chịu.

Kể từ hôm nay Sở Kiều về nhà sẽ đi đường tắt, cô sẽ nhờ Mã Lưu đi mua mì gói, ở trường nhất quyết không bước chân ra khỏi lớp, đi đâu Sở Kiều cũng rủ Mã Lưu đi cùng.

Vậy là tần suất chạm mặt sáu nam nhân kia ngày một giảm, mà về sau hầu như còn không chạm mặt nữa.
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 51: Đến bệnh viện (H)


Khi Phương Hân Nghiêm ra về cô bắt gặp một chiếc xe BMW đỗ trước cổng trường, bên trong xe là Dực Hạo Thiên, Quân Từ Mặc và cả Lý Hàn Phong, coi chừng họ đối đãi còn tốt hơn so với cô đợt trước.

Sở Kiều đột nhiên suy nghĩ vẩn vơ, với thân hình nhỏ bé kia của Phương Hân Nghiêm liệu có thể chịu đựng được sáu tên nam nhân cầm thú kia không?Mã Lưu đi bên cạnh tò mò hỏi :"Sở Kiều, mà sao cậu lại phải đến nhà của tớ vậy?"

"À... tớ và em trai xảy ra xích mích" Sở Kiều đáp qua loa, rồi vội chuyển chủ đề :"Tối nay ăn bánh mì thịt đúng chứ?"

"Đúng rồi!"

Sở Kiều đang vui vẻ chợt cảm thấy lạnh sống lưng, cô bất giác quay ra sau chợt phát hiện Nhất Nam đang khoác tay, hắn dựa vào chiếc xe BMW sau lưng, nhìn cô chằm chằm.

Dường như không chỉ Nhất Nam, cách một lớp kính, ba nam nhân bên trong xe cũng đang nhìn Sở Kiều.

Sở Kiều bị họ nhìn lâu đến phát sợ, cô nhanh chóng quay đầu đi mất còn không quên ném cho họ một ánh nhìn khinh bỉ.

Đúng vậy, cô khinh!Nhưng đúng là xui xẻo, không biết cô đã làm gì sai, khi về nhà còn chưa kịp thưởng thức bánh mì thịt, Sở Kiều không rõ nguyên do tại sao, liền lăn đùng ra sốt.

Mã Lưu chườm khăn lên trán cô, khăn mát lạnh làm Sở Kiều thoải mái thêm phần nào.

"Sốt 39 độ?"

Mã Lưu lúng túng cầm nhiệt kế, động tác càng trở nên vụng về, mặt có chút hoảng loạn :"Sở Kiều tớ đưa cậu lên bệnh viện" Sở Kiều đầu óc đang mơ mơ màng màng, cô nghe thế ngay lập tức liền tỉnh táo lại :" Tớ ổn, đừng... lên viện... khụ khụ.."

Mẹ kiếp, chó chết, cô muốn ăn bánh mì thịt!

Tại sao lại bị ốm đúng lúc này cơ chứ?!

Cả người Sở Kiều lạnh toát dù đã đắp một lớp chăn bông dày, sắc mặt cô từ đỏ chuyển sang trắng bệch, thái dương liên tục truyền đến cơn đau nhói.

"Khụ... tớ cảm thấy... khỏe lên nhiều rồi...."

Sở Kiều cố nhếch môi, cười thật tươi cho cậu ta xem.

Mã Lưu nhúng khăn vào nước, đắp lên trán cô, lo lắng hỏi :"Thật chứ?"

Cả người Sở Kiều ở trong chăn đang run lên cầm cập, cô nghĩ đây có lẽ chỉ là bệnh cảm thông thường, có lẽ vì hôm qua cô rời khỏi biệt thự, xong về đến nhà Mã Lưu cũng đã hơn 12 giờ nhưng tính cô vốn là người sạch sẽ nên đã quyết định chui vào tắm.

Cơ thể của cô yếu ớt như vậy sao?

Con mẹ nó!"

Hắt xìiii..."

Sở Kiều sụt sịt, cô co quắp người như một con tôm, chân tay run lẩy bẩy.

"Tớ cảm thấy... khỏe..."

Sở Kiều cười gượng, thấy vẻ mặt Mã Lưu vẫn chưa tốt lên, cô cố thuyết phục thêm :"...thật mà...tớ không còn cảm thấy đau đầu nữa, tớ cảm thấy...."

Từ "rất khỏe" vừa chưa ra khỏi miệng, đầu chợt nhói lên như bị kim châm, ngay lập tức cô chìm vào mê man.

Trong lúc ngủ, cô cảm thấy xung quanh rất ồn ào, tiếng người huyên náo cãi cọ lẫn tiếng chửi thề, Sở Kiều khẽ cau mày trong giấc mơ.

Nửa thân dưới của cô chợt căng trướng, đau đến phát khóc, liên tục bị đưa đẩy.

Sở Kiều trong giấc mơ cô thấy mình đang trên một thảo nguyên rộng lớn, cô đang cưỡi một con bạch mã cực kì đẹp, nhưng không hiểu sao mỗi lần cô thúc ngựa, dưới hông lại đau nhói một trận, đau đến trán rỉ mồ hôi hột.

"Ưm... huhu... ngựa... dừng lại đi...."

Con ngựa bị cô kéo dây không hề đứng lại mà tiếp tục phi nước đại, nó càng chạy nhanh Sở Kiều càng cảm thấy đau.

Từ lúc nào, móng ngựa không còn là tiếng "lộc cộc lộc cộc" nữa chuyển sang tiếng "bạch bạch bạch" Sở Kiều không hiểu con ngựa này bị gì, cô đỏ mặt tía tai, cố kìm chân nó lại.

Lúc mở mắt ra, đối diện với cô là khuôn mặt đẫm mồ hôi của Lý Hàn Phong.

Căn phòng toàn là âm thanh lép nhép, hai mông cô bị hắn tóm chặt, liên tục di chuyển lên xuống.

"Ơ... cái gì? ...

ân... a..."

Cô đang nằm trên người hắn, Lý Hàn Phong còn đang khoác áo blouse, bên ngực trái còn có thẻ in nổi bật hai dòng chữ mày đen 'viện trưởng', chỉ duy nhất khóa quần bị kéo ra, côn thịt to hồng liên tục ra vào trong tiểu huyệt của cô.

Sở Kiều sau vài phút mới nhận ra mình đang trong bệnh viện, trên tay vẫn còn đang cắm kim chuyền nước, trên người cô còn đang mặc quần áo của bệnh nhân."...chờ... chờ đã... cái gì...."

Mỗi lần cô mở miệng hắn càng thúc sâu vào bên trong, với tốc độ nhanh khủng khiếp như vậy cứ liên tục thọc vào rút ra, Sở Kiều tóm chặt lấy vai hắn liền tới cao trào.

Cô khó nhọc ngẩng lên nhìn nam nhân trước mặt :"Anh đang làm cái gì vậy?!"

Côn thịt vẫn chôn sâu trong cơ thể cô dường như không có ý định muốn rút ra.

Lý Hàn Phong ban nãy mới đưa Phương Hân Nghiêm về nhà liền có cuộc gọi từ bệnh viện, nói là Sở Kiều vừa được đưa đến vì sốt cao.

Các bác sĩ hiện không dám đụng đến, chỉ sợ làm hỏng sẽ gây ra chuyện liền gọi cho hắn.

Lý Hàn Phong gấp gáp thay đồ rồi mau chóng lái xe tới bệnh viện, Sở Kiều đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng như tờ giấy, liên tục đổ mồ hôi.

Y tá mang theo một bộ quần áo bệnh nhân vào còn có cả chậu nước kèm theo khăn để lau người.

"Không cần" Lý Hàn Phong vừa tiêm một mũi kháng sinh cho Sở Kiều, chỉ lạnh lùng đáp như vậy.

Cô Y tá kia biết điều, liền đặt chậu nước cùng quần áo xuống cạnh giường Sở Kiều rồi bước ra ngoài còn không quên khóa trái cửa.
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 52: Phòng Bệnh


Ngay từ đầu hắn cũng không có cái ý định biến thái kia, chỉ đơn giản cởi quần áo cho Sở Kiểu rồi cẩn thận lau người rồi thay đồ cho cô.

Tay hắn vừa quyệt qua bộ ngực đầy đặn kia, Sở Kiều đang mê man liền rên rỉ một tiếng nhỏ, dưới thân đã tiết ra một ít chất lỏng.

"Đúng là dâm đãng" Côn thịt trong quần hắn cũng cứng từ lâu, hắn vội cởi quần, để cô ngồi trên người hắn, đã lâu hắn chưa làm tình, được phía dưới của cô bao bọc Lý Hàn Phong mới cắm vào liền muốn bắn tinh.

"Tôi..

đang ốm mà anh còn làm như này...

ư" Sở Kiều vừa tức giận nhìn hắn, ngay lập tức Lý Hàn Phong nâng hông cô lên, dương vật dập mạnh vào tử cung khiến đầu óc cô choáng váng một trận.

"... mẹ kiếp... tôi đang mệt... dừng...lại nhanh..."

Lý Hàn Phong như bỏ lời của cô bên tai, côn thịt vẫn liên tục đâm chọc.

Sở Kiều đã lâu không làm cơ thể vô cùng mẫn cảm, cả người cô đã mềm nhũn chỉ có thể đưa đẩy theo nhịp của Lý Hàn Phong.

"Ôi trời" Nhất Nam trong tay đang cầm chìa khóa, theo sau hắn còn có Tử Tuấn, Dực Hạo Thiên, Dương Minh và Quân Từ Mặc.

Sở Kiều ngay lúc này hận không thể có cái lỗ để mình chui xuống.

Côn thịt trượt ra khỏi tiểu huyệt phát ra âm thah nhóp nhép, dâm thủy cô còn trào ra ướt sũng áo blouse trắng của Lý Hàn Phong.

"Tiểu Nghiêm đến thăm cô" Dực Hạo Thiên bước vào, đặt một giỏ hoa quả lên bàn cạnh giường cô.

Sở Kiều nghe vậy liền hoảng hốt, không kịp mặt quần, cô chùm chăn kín người, vùi mặt vào trong.

"Cảm ơn...được rồi, mấy người về đi" Phương Hân Nghiêm sắc mặt hồng hào thấy rõ, cô ta vừa trong nhà vệ sinh ra, bước vào liền thấy mọi người đã tụ tập đông đủ.

"Tiểu Kiều, cậu khỏe chứ" Phương Hân Nghiêm cười rạng rỡ, chèn một cái gối ra sau lưng Sở Kiều, đỡ cô ngồi dậy :"Tôi nghe nói cậu bị sốt liền mang hoa quả đến, cậu muốn ăn không?"

Ánh mắt Sở Kiều cùng Lý Hàn Phong vô tình chạm nhau, hắn vẫn đứng đó, vết dâm thủy hiện rõ mồn một, chỉ cần Phương Hân Nghiêm để ý sẽ phát hiện ra ngay.

"Cảm ơn..."

Sở Kiều gãi đầu, cổ họng khô khốc :"...cậu về được chưa, tôi..."

Quân Từ Mặc đứng cạnh, lên tiếng cắt ngang lời cô :"Tiểu Nghiêm cất công đến đây thăm cô, cô định đuổi cô ấy về như vậy hả?"

Sở Kiều vốn đã không thích gây sự, ai cần cô ta đến chứ?

Cô hừ một tiếng :"Cảm ơn mấy người đã đến nhưng giờ tôi đang mệt"Phương Hân Nghiêm cúi đầu, giọng có chút thất vọng, cô ta ỉu xìu nói :"Vậy thôi, tôi về đây, cậu nhớ chú ý ăn uống đầy đủ""Chậc, còn tỏ vẻ cao thượng" Tử Tuấn cười mỉa, nhìn chằm chằm vào giữa hai chân cô, giọng giễu cợt.

Sở Kiều cố giữ cho tâm trí mình bình tĩnh, ánh mắt sắc bén của sáu nam nhân dán lên người cô khiến cô không thở nổi, Sở Kiều tóm chặt lấy góc chăn, trong lòng run rẩy sợ hãi.

"Tiểu Kiều, cậu tỉnh rồi sao?"

Mã Lưu đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo một đống bánh mì thịt đủ các loại.

"Tiểu Mã" Sở Kiều hai maets sáng lấp lánh, reo lên vui vẻ.

Trong không khí căng thẳng như vậy, cậu ta xuất hiện thì đúng là cứu tinh.Lý Hàn Phong nhìn đống đồ ăn trên tay Mã Lưu, sẵng giọng nói :"Đây là đồ ăn cậu mua cho người bệnh?"

Mã Lưu ngơ ngác, cậu ta à một tiếng hiểu ra, rối rít xin lỗi :"Tôi... tôi sẽ đi mua cái khác" Thấy cậu ta chuẩn bị quay người rời đi, Sở Kiều có chút hoảng.

"Khoan đã" Sở Kiều vội gọi Mã Lưu lại, nói to :"Chỉ cần là đồ cậu mua, là gì tôi cũng ăn" Nếu cậu ta mà đi ở đây một mình cô sẽ ngột ngạt mà chết mất!Phương Hân Nghiêm che miệng cười :"Đó là bạn trai của Sở Kiều sao?"

Sở Kiều đỏ mặt, Mã Lưu nghe thế cũng cảm thấy ngại ngùng nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng đến lạ.

"...

à đúng đúng" Sở Kiều lắp bắp.

Lời cô vừa thốt ra, trong phòng bệnh chợt lạnh ngắt như tờ.

Cảm giác nhiệt độ càng ngày càng xuống thấp, dù đắp một lớp chăn nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh cóng.

Ánh mắt của sáu nam nhân kia càng ngày càng lạnh, dán chặt vào người cô.

Sở Kiều không hiểu tại sao mọi người đột nhiên im lặng như vậy, chuyện cô thành đôi với Mã Lưu cũng là dự định sau này, họ có mái ấm riêng rồi đương nhiên cô cũng phải có cho mình chứ.

Mã Lưu mặt như nở hoa, lại gần ngồi cạnh giương Sở Kiều :"Bánh mì thịt cậu thích đây, tớ mua nhiều lắm"Sở Kiều bụng đã sôi réo liên hồi, cô thèm rỏ dãi, hai mắt sáng lấp lánh :"Cảm ơn cậu"Lý Hàn Phong hừ lạnh :"Bệnh tình của cô ta vẫn chưa tốt, tôi sẽ ở đây theo dõi thêm"Phương Hân Nghiêm nghe thấy thế, cảm thấy có chút hụt hẫng, cô ta cũng chỉ gật đầu rồi đi theo sau năm nam nhân kia.

"Sở Kiều... sức ăn của cậu thật lớn nha" Mã Lưu nhìn đống bánh mì mình vừa mua về giờ chỉ còn là những vỏ, cậu ta thầm cảm thán.

Sở Kiều xoa xoa bụng, chép miệng :"Người bệnh thì đương nhiên phải ăn nhiều rồi""Vậy tớ sẽ đi mua thêm cho cậu" Mã Lưu hào hứng chạy ra ngoài, còn không quên quay lại vẫy vẫy tay chào Sở Kiều.

Sở Kiều cách một lớp chăn phía dưới đang không mặc gì, nãy giờ ngồi cạnh Mã Lưu căng thẳng chết mất, ngay sau khi cậu ta rời khỏi, cô vội bật dậy tìm quần.

"Cô có thấy kẹo mút của tôi đâu không?"
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 53: Bị kẹo mút làm cho cao trào (H)


Lý Hàn Phong ung dung bước vào, tay mở ngăn kéo tủ :"Ban nãy tôi có để kẹo ở đây, cô lấy đi rồi?"

Sở Kiều đang vội, cô phải mau chóng lấy quần mặc vào trước khi Mã Lưu về, mà cái tên Lý Hàn Phong này cứ nấn ná lại không biết lúc nào mới đi.

Chợt có vật gì cộm cộm dưới lưng, Sở Kiều vội lần mò, liền phát hiện cây kẹo mút của hắn.

"Đây" Cô đưa cây kẹo mút ra trước mặt hắn, trên mặt cô đang viết rõ hai chữ "nhận lấy rồi cút khỏi đây đi"Lý Hàn Phong nhận lấy kẹo từ tay cô nhưng không hề có ý định rời đi, hắn khoác tay, tựa lưng vào cửa bóc kẹo mút rồi bỏ vào miệng.

"Anh có thể về được rồi đấy" "Ăn mãi một vị kẹo thật chán"Cô nói một đằng hắn đáp một nẻo, Sở Kiều tóm một góc chăn, siết chặt, cố kìm chế để không ra đá bay tên khốn trước mặt.

"Anh..."

"Tôi muốn ăn một vị kẹo mút mới" Lý Hàn Phong ngắm nghía cây kẹo mút trong tay, đầu lưỡi hồng hào thè ra liếm vòng quanh cây kẹo.

Tên này lên cơn thật rồi sao?

Sở Kiều cố gắng nhẫn nhịn, cô gằn giọng :"Lý Hàn..."

Sở Kiều đột nhiên im bặt.

Im bởi vì... hắn không biết đi đến chỗ cô từ khi nào, tốc chăn Sở Kiều lên, thân dưới trần trụi ngay lập tức lộ vào mắt hắn.

"Đưa chăn đây" Sở Kiều hét lớn, trừng mắt nhìn hắn.

Lý Hàn Phong nhếch môi, nhỏ giọng nói :"Cô mà dám quẫy đạp nữa, cô có tin tôi thao cô ngay trước mặt tên kia không"Sở Kiều khựng lại, cô cắn răng cố chịu đựng ánh mắt nóng bỏng kia của hắn đang dán chặt vào tiểu huyệt :"Được rồi, anh muốn gì?"

"Tôi muốn nếm thử một vị kẹo mút mới"Aizzz, cái tên não tàn chết tiệt này!!!Chợt có dị vật chui tuột vào trong tiểu huyệt, Sở Kiều hoảng hốt, nhìn xuống dưới lại càng hoảng hơn.

"Anh... anh sao lại nhét... a..."

Cây kẹo mút chui vào trong tiểu huyệt cô, bên trong co rút một trận liền trào ra một cỗ dâm thủy.

Đầu kẹo mút chỉ to bằng một ngón tay bình thường nhưng Sở Kiều vô cùng mẫn cảm, hắn lại còn liên tục chọc ngoáy cây kẹo vào bên trong vách thịt non.

Sở Kiều cắn môi cố không bật ra tiếng rên rỉ. hai chân cô bị ép banh ra thành hình chữ M, cây kẹo mút liên tục thọc vào rút ra, đôi lúc còn miết miết ở huyệt khẩu rồi phụt một cái cắm vào trong.

Sở Kiều không ngờ mình lại bị một cây kẹo mút làm cho lên đỉnh.

Lý Hàn Phong như hài lòng, rút cây kẹo mút dính đầy dâm dịch ra khỏi tiểu huyệt kia, lúc lôi ra còn kéo theo một sợi dâm dịch dài.

Hắn cho cây kẹo mút đầy dâm dịch đó vào miệng, cổ họng còn phát ra tiếng kêu thỏa mãn.

"Ngon thật"Tên điên này!

Sở Kiều thầm chửi rủa.

"Làm sao đây?"

Lý Hàn Phong giơ cây kẹo mút đã hết trước mặt cô, lắc lắc :"Kẹo của tôi bị tiểu huyệt của cô ăn hết rồi" "Tôi sẽ đi mua cho anh" Sở Kiều bất chợt lùi ra sau, bỗng thấy có chút sợ.

"Thứ nào ăn hết thì phải tự mình đền bù chứ?"

Lý Hàn Phong vừa dứt lời, không cho cô một cơ hội chạy trốn, hắn hung hãn banh hai chân cô ra ép xuống giường, cúi đầu xuống bắt đầu liếm tiểu huyệt.

Vị ngọt ngọt còn sót lại của kẹo mút, hơi nồng nhưng rất ngon.

Lý Hàn Phong hút xì xụp, đầu lưỡi khuấy đảo bên trong âm đạo cô."

Ư...

đừng...

Mã Lưu sắp...về..."

Hai chân Sở Kiều kẹp lấy đầu anh ta, mái tóc mềm mại của hắn cọ lên đùi cô có cảm giác nhồn nhột nhưng lại rất kích thích.

Dâm thủy cứ chảy ra liên tục, Lý Hàn Phong há miệng mút mạnh nhưng không thể nào nuốt hết, nhìn dâm thủy chảy xuống giường hắn liền có chút tiếc nuối.

"Tên điên" Nhân cơ hội hắn đang lơ đãng, Sở Kiều đạp mạnh vào ngực Lý Hàn Phong khiến hắn loạnh choạng ngã ra sau.

"Cô..."

"Anh có Phương Hân Nghiêm rồi còn gì" Sở Kiều khinh bỉ nói lớn :"Đừng có nói là lưu luyến tình một đêm với tôi" Lý Hàn Phong đứng dậy, phủi phủi áo blouse, nhếch mép :"Cô thử tưởng tượng xem, thân hình nhỏ bé của Tiểu Nghiêm có thể chịu đựng được 6 người đàn ông chứ?"

Họ...

đã làm rồi sao?

Sở Kiều đờ người, lồng ngực chợt cám thấy trống rỗng.

"Tử Tuấn ở trên, Dương Minh ở dưới, Quân Từ Mặc còn chiếm cái miệng nhỏ của em ấy..."

Lý Hàn Phong giơ tay ra đếm đếm, rồi nói tiếp :"Tôi hết chỗ mất rồi""Cút" Sở Kiều giận đùng đùng hai mắt đỏ lên vì tức giận :"Mẹ kiếp, anh có cút ra khỏi đây không?"

Mọi sự nhẫn nhịn bao lâu nay đều dồn vào cú đấm đó.

Lý Hàn Phong đi ra ngoài, dưới mắt có một vết bầm lớn, đụng vào còn có cảm giác nhói lên, ban nãy nhìn Sở Kiều đúng là đáng sợ.

Cô nhanh nhẹn như một chú sóc, nhảy xuống giường vung tay đấm thẳng vào mặt hắn không chút lưu tình.

Dù bị đấm rất đau nhưng khóe môi hắn lại vô thức nhếch lên thành một đường vòng cung đẹp đẽ.

Đúng là chỉ khi lên giường cô ấy mới khóc lóc cầu xin, một con hổ giấy chính hiệu...Điện thoại trong túi chợt rung lên, Lý Hàn Phong thở dài, ấn nút xanh, đưa điện thoại lên tai.Phía bên kia truyền đến một tiếng rên rỉ của phụ nữ kèm theo một giọng nam khàn khàn :" Tiểu Nghiêm đang chờ anh" "Ân....

đừng... dừng lại đi.... tôi xin mấy người... huhuhu" Tiếng rên rỉ càng ngày càng to, Lý Hàn Phong cười thích thú ừ một tiếng rồi tắt máy.
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 54: Cô gái nhỏ từ lúc nào ghét hắn rồi


Khi Mã Lưu quay lại chỉ thấy phòng bệnh trống trơn, kim truyền nước đã bị giật ra để trên giường.

Trên tay cậu là túi bánh mì vẫn còn nóng, tỏa hương thơm phức.Mã Lưu chạy vội ra quầy tiếp tân, đập mạnh thẻ phòng xuống bàn, gằn giọng:"Bệnh nhân ở phòng 401 đâu?

Mấy người làm ăn kiểu đó à?

Người bỏ đi mà cũng không biết sao?"

Không đợi bọn họ nói xin lỗi, Mã Lưu đã chạy nhanh ra ngoài bắt taxi.

Sở Kiều biến mất, chỉ có thể là về nhà của anh!Mã Lưu vội vàng tra khóa vào ổ, anh hấp tấp đến mức mãi mới mở được cửa.

Trước mắt cậu phòng khách tối om, không gian lạnh lẽo bao trùm, bàn tay cậu lạnh lẽo run run, lần mò công tắc điện.

Đèn vừa sáng, một bóng hình gầy gò, nhỏ nhắn, đang co quắp như con tôm ở ghế sofa hiện lên trước mắt anh, trên người cô vẫn đang khoác áo bệnh nhân.

Mã Lưu chợt cảm thấy yếu lòng, anh cũng chỉ là đoán mò, không ngờ khi cô sợ hãi, nơi mà cô trở về lại chính là nhà của anh."

Tiểu Kiều" Mã Lưu nhẹ nhàng đi đến gần cô, vén tóc mai của Sở Kiều sang một bên, ánh mắt nhìn cô vô cùng dịu hiền, đầy sự nuông chiều.

Mã Lưu nhìn đôi môi trắng bệch của Sở Kiều, cả hàng mi đang run rẩy như cánh bướm của cô, trong lòng chợt cảm thấy đau nhói.

Anh nắm chặt lấy bàn tay gầy gò, lạnh toát của Sở Kiều, nói nhỏ vào tai cô :" Đừng lo, có tớ ở đây rồi, tớ sẽ ở bên cậu" ***Sở Kiều xoay người tỉnh giấc, bây giờ đã là quá trưa, nhìn tấm chăn đắt trên người vẫn còn vương mùi nước xả vải, Sở Kiều liền biết hôm qua ai là người bế cô lên giường.

Sở Kiều bất giác cong môi cười, cô nhón chân đi xuống giường, rón rén ra khỏi phòng.Nhìn bóng lưng bận rộn của Mã Lưu ở phía phòng bếp, trái tim Sở Kiều ấm áp như muốn tan chảy.

Sở Kiều ôm chầm lấy cậu ta từ phía sau, reo lớn :"Tiểu Mã" Mã Lưu bị một phen hú vía, mùi hương ngọt ngào của cô bao quanh anh, anh chợt sững lại, quay sang nhìn Sở Kiều vẫn vô tư nhưng cô không biết bầu ngực đầy đặn của mình đang áp vào sau lưng anh, Mã Lưu có thể cảm nhận rõ rệt...Mã Lưu theo bản năng đẩy Sở Kiều ra, giọng có chút lạc đi như muốn nhắc nhở cô chú ý :"Tiểu Kiều" Nhưng tâm trí của Sở Kiều bây giờ chỉ dán vào bát cháo thịt gà hầm xương kia, cô nuốt nước bọt, hỏi nhỏ :"Cậu đun xong chưa vậy?"

Nhận ra chỉ có mình cậu để ý, Mã Lưu có chút ngượng, ho khan :"Khụ... có thể ăn được rồi"Chết tiệt, cậu đã nhịn bao lâu rồi mà bây giờ còn nảy sinh tâm ý với người đang bệnh cơ chứ, thật đáng chết!Mã Lưu múc cháo ra bát, cháo vẫn còn nóng bốc hơi nghi ngút, Sở Kiều bụng réo ùng ụng, nuốt nước miếng liên tục.

"Nào, há miệng" Mã Lưu thổi cho bớt nóng rồi đưa thìa cháo ra trước mặt Sở Kiều, cô không chần chừ ngoạm một miếng lớn, thỏa mãn liếm mép.

Trông họ bây giờ thật giống một đôi vợ chồng mới cưới!Mã Lưu vừa đút cho cô ăn, vẫn không quên nhắc nhở, giọng anh có phần tức giận nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô chiều chuộng :"Cơ thể cậu đang yếu đáng ra phải ở viện truyền nước thêm mấy ngày nữa nhưng cậu lại trốn ra ngoài nên hôm nay cậu phải ở nhà nghỉ ngơi không được đi đâu cả"Sở Kiều bĩu môi, tỏ ra không bằng lòng.

Kết quả của hành động đó là bị ăn cốc vào đầu.

"Đồ ngốc này, không lẽ cậu muốn ngất xỉu thêm một lần nữa?"

Vui vẻ không được bao lâu, tiếng gõ cửa ở ngoài bỗng vang lên.

Sở Kiều vốn đang tâm tình vui vẻ, liền hứng khởi, đứng dậy xung phong ra mở cửa.

"Ai đó?"

Vừa nhìn thấy người đứng ngoài, nụ cười trên môi cô liền tắm ngấm.

Quân Từ Mặc?Hắn mặc bộ cảnh phục, coi cô như không khí, nhẹ nhàng lách qua người cô đi vào nhà."

Chúng tôi có giấy phép khám xét nhà" Quân Từ Mặc rút bên hông một tệp giấy giơ ra trước mặt Mã Lưu, cậu còn chưa kịp phản ứng, hắn ra mở cửa phòng ngủ bắt đầu lục tung mọi thứ lên.Sở Kiều ngơ ngác hỏi Mã Lưu :"Chuyện này là sao chứ?"

"Tớ không biết" Mã Lưu chau mày, dù nói thế nhưng sau bên trong ánh mắt cậu đang có chút hốt hoảng.

Không có gì sao?

Quân Từ Mặc nghiến răng, dù đang suy nghĩ về công việc nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía cô gái nhỏ đang đứng cách hắn chừng 3 bước chân.Sở Kiều trông gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt trắng bệch có phần phờ phạc, bờ vai nhỏ nhắn, mái tóc đen buông xõa đến thắt lưng, bên cạnh cô là Mã Lưu, hai người đứng cạnh nhau thế này.... sao hắn lại cảm thấy thật giống một cặp vợ chồng ?Nhất định là điên rồi!

Quân Từ Mặc không hiểu sao tâm trạng mình chợt trở nên tồi tệ, hắn hết hứng điều tra, hắn đứng dậy đi một mạch ra ngoài, còn không quên vứt lại một câu khiến cả hai ngơ ngác :"Vương Sở Kiều, 2 giờ chiều đến phòng thẩm vấn, đây là lệnh từ sở cảnh sát""Cái gì?"

Sở Kiều nhảy xổ lên, mấy người này đáng ra phải cút hết khỏi cuộc đời cô rồi chứ, hết Lý Hàn Phong rồi đến Quân Từ Mặc, cô thật sự chán ngấy khi phải dính líu đến bọn họ rồi!"

Mấy người gọi tôi đến mà không có lý do?

Đừng tưởng tôi không còn cái danh Sở Tiểu Thư nữa là anh có thể thoải mái chà đạp!"

Mã Lưu kéo vai cô lại, trấn an :"Sở Kiều, bình tĩnh đi"Quân Từ Mặc sững người, cô gái nhỏ từ lúc nào lại ghét anh như vậy, chẳng lẽ cô vẫn để tâm chuyện của anh với Phương Hân Nghiêm sao?
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 55: Hệ thống lừa người!


Mã Lưu vừa mới lên tiếng trấn an, Sở Kiều liền như con hổ cụp đuôi, ngoan ngoãn im lặng lấp sau lưng Mã Lưu.

Quân Từ Mặc nhìn thấy cảnh tượng đó gân xanh liền nổi đầy trán, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.

Quân Từ Mặc nhìn cô bằng nửa con mắt, giọng lạnh tanh :"Cô có quyền gì mà muốn ra lệnh cho sở cảnh sát chúng tôi ?"

"Sở tiểu thư, cô đừng quên mình đã mất hết tài sản, số đó giờ đã chuyển hết cho em trai cô, giờ cô chẳng còn gì cả""Tên khốn..."

Sở Kiều trừng mắt nhìn Quân Từ Mặc, thiếu điều lao lên đấm hắn, nhưng cô biết hắn không giống Lý Hàn Phong yếu ớt kia, hắn từng là quân nhân được rèn luyện kỹ càng, chuyện đó là không thể.

Sở Kiều hét lớn: "Anh mau cút ra khỏi nhà tôi"Ánh mắt Quân Từ Mặc trở nên nghi hoặc, hắn nheo mắt :"Nhà cô?"

Sở Kiều cười khẩy, lên tiếng giải đáp thắc mắc cho Quân Từ Mặc :"Sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ cưới nhau, nhà anh ấy là nhà tôi có gì lạ"Mã Lưu không nghĩ Sở Kiều lại tính xa vậy, cậu có chút bất ngờ.

"Cưới?"

Quân Từ Mặc cau mày, nhưng cũng chợt nhận ra Sở Kiều cũng đã hơn 20, cả tên Mã Lưu kia cũng vậy.

Luôn miệng gọi Sở Kiều là 'cô gái nhỏ' nhưng hắn đã quên mất cô đã trưởng thành từ lâu rồi... hắn nói bằng giọng khinh thường :"Được, tôi xem hai người được bao lâu" Nói xong hắn đi nhanh ra ngoài, đóng mạnh cửa sầm một tiếng lớn.

Sở Kiều hừ lạnh, lại quay sang thấy ánh mắt sáng lấp lánh như chú cún nhỏ của Mã Lưu."

Tiểu Kiều.... chuyện kết hôn kia...."

Mã Lưu ấp úng cúi gằm mặt, hai tai đỏ ửng.

Sở Kiều ném cặp sách vào mặt Mã Lưu, chạy nhanh vào phòng, nói vọng ra :"Cậu mới là sinh viên năm 4 thôi đó, lo lấy bằng tốt nghiệp đi!"

Mã Lưu đeo cặp lên vai, xoa xoa gáy, cười ngọt ngào.

Sở Kiều ngồi trong phòng, chống cằm suy nghĩ.

Bây giờ nam chính đã về với nữ chính, cũng đã thu thập đầy đủ tinh dịch của bọn họ, cô còn có việc gì phải làm nữa?

Hệ thống, ngươi mau ra đây!!《....Ký chủ, thu thập tinh dịch của nam chính.... người còn chưa đọc hết cốt truyện của Kỷ Nhược Đan Tình mà.

Người nghĩ chỉ có 6 vị nam chính thôi sao》Sau khi nghe xong câu nói này, Sở Kiều bị máu dồn lên não suýt ngất xỉu.

Sở Kiều đã 'đọc qua' cốt truyện, điều đó là đúng!

Nhưng chỉ đọc đến 6 vị nam chính cô liền dừng lại, cô không nghĩ là có thêm ?

"Hệ thống biến thái nhà ngươi, 6 là quá đủ rồi, biến thái, biến tháiiii"《Xin lỗi ký chủ... không biến thái sao làm được công việc này》Sở Kiều vuốt ngực, cố bình tĩnh lại :"Ngươi đưa con mẹ nó cái cốt truyện đây cho ta"Dứt lời, một cuốn sách dày cộp không biết từ đâu chui ra rơi từ trên xuống, đập thẳng vào đầu Sở Kiều.

"Ngươi...

"《Xin lỗi ký chủ, là do tôi vô tình》Trong truyện gốc cũng không nhắc đến Sở Kiều nhiều, thi thoảng thoáng qua có thể miêu tả cô là một người lăng loàn, tham vọng, thay nam nhân như thay áo.

Nhưng mất cái này được cái kia, thay vào đó, nhan sắc của Sở Kiều lại không ai sánh bằng, chỉ duy nhất nữ chính Phương Hân Nghiêm là ngang tài ngang sắc với cô.

"Haizzzz" Sở Kiều ụp cuốn sách lại, cô thở dài nằm sõng soài trên bàn học.

Sau khi đọc cốt truyện của nó, thì đúng là không phải chỉ có 6 vị nam chính.... mà là 10 vị nam chính !!!Phương Hân Nghiêm trong sáng, ngây thơ, bạch liên hoa à?

Tại sao cô có thể chịu được vậy?!!Bây giờ 6 vị nam chính kia đã bị Phương Hân Nghiêm thu phục rồi, cô phải nhanh chóng xử nốt 4 vị nam chính còn lại trước khi mấy tên đó rung động với Phương Hân Nghiêm.

Nam chính thứ 7 là....

Sở Kiều mò mẫm quyển truyện, một lúc sau thì lại bị máu dồn lên não tiếp, may là cô chưa già nếu không sẽ bị lên cơn đau tim mà chết mất.

Nam chính thứ 7 là bố của Dực Hạo Thiên, Dực Cố.

Sở Kiều ôm ngực, mặt trắng như tờ giấy.

Con mẹ hệ thống, ngươi còn có thể nghĩ ra thứ gì biến thái hơn được không ?!《Cảm ơn Ký chủ, tôi còn có thể nghĩ ra nhiều hơn nữa a!》Điều đầu tiên Sở Kiều liên tưởng tới Dực Cố là một ông già trọc đầu, mặt nhăn nheo, bụng bia to bự,....

Sở Kiều ôm đầu, lắc lắc liên hồi :"Không, không được, có lẽ tôi nên bỏ qua vị nam chính này"《Ký chủ... người đang liên tưởng đến ai vậy?!

Người nghĩ gu thẩm mỹ của tôi kém đến vậy sao?

Người mau đọc lại cốt truyện đi.》Sở Kiều nghi hoặc, giở quyển truyện ra mò mẫm tiếp.

Thì ra Dực Hạo Thiên là do Dực Cố nhận nuôi.

Dực Cố là người làm ăn trong xã hội đen, bên hắn không bao giờ có phụ nữ, mà nói đúng hơn là không có phụ nữ nào dám bên hắn...

Vì bên cạnh một người có tiếng trong giới xã hội đen nên rất dễ bị thủ tiêu, mà Dực Cố cũng không quan tâm đến phụ nữ nhiều cho lắm, hắn chỉ có 3 tiếng để ngủ, thời gian đâu mà nghĩ đến phụ nữ.

Chẳng lẽ 10 vị nam chính này là chia theo từng cấp độ khó sao, lever 7 đã khó rồi còn chưa dám nghĩ tới vị nam chủ cuối cùng.
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 56: Nhiệm vụ mới


Biệt thự của Dực Cố ở ngay giữa trung tâm thành phố nên Sở Kiều có thể nhận ra ngay, nhưng sao nó lại ở xa như vậy chứ, tiền bắt taxi còn không có, Sở Kiều đi bộ muốn trẹo chân luôn rồi.

Nếu gặp Dực Cố, điều đầu tiên cô muốn hỏi hắn là :"Biệt thự này thực sự là cho một người ở sao?!"

Biệt thự to cỡ này cả tổ tông họ hàng mấy đời Sở Kiều ở cũng thừa ấy chứ!

Phát hiện hai vệ sĩ trước cổng, Sở Kiều ho nhẹ, lấy lại phong độ đến trước mặt bọn họ.

"Tôi là Sở tiểu thư, muốn gặp ông chủ các người nói vài chuyện" Hai vệ sĩ vẫn đứng im như tượng, thậm chí không thèm nhìn Sở Kiều lấy một cái.

Cái gì?

Khinh thường tôi ư?

Sở Kiều cố nén cơn giận, hít sâu rồi thở ra."

Cho cô ta vào" Camera gắn trước cổng đột nhiên phát ra tiếng nói khiến Sở Kiều giật mình hú hồn vía.

Ngay lập tức, Sở Kiều được hai vệ sĩ hộ tống vào trong, cô vừa đi vừa thầm nghĩ : trong cốt truyện nói rằng "không phụ nữ nào dám ở bên Dực Cố" chứ không hề nói hắn không thèm muốn nữ sắc phải không?

Vậy thì kèo này dễ ăn rồi đây, Sở Kiều vừa đi vừa cười đắc ý.

Đặt chân vào căn biệt thự xa hoa, đồ vật trong này đều trị giá hàng trăm triệu đô, sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch có thể nhìn được xuyên thấu, mọi ngóc ngách trong nhà sáng rực như cung điện, mọi thứ trong nhà đều được dát vàng, những bức tranh được vẽ bởi họa sĩ nổi tiếng thế giới treo đầy trên tường, đứng trong nơi to lớn như này, Sở Kiều cảm giác như mình chỉ là con kiến bé xíu.

Sở Kiều được dẫn vào thang máy, đi lên tầng cao nhất.

Trước mặt cô là phòng làm việc của Dực Cố, hai bên cánh cửa gỗ là đầu hai con sư tử được chạm khắc tinh xảo trông rất có hồn, tay nắm cửa cũng được làm bằng vàng ròng, hai bình gốm trang trí bên ngoài cũng không phải đồ rẻ tiền.

"Sở tiểu thư đến đây có việc gì?"

Khi đối diện với Dực Cố, Sở Kiều cảm giác như bị hào quang người hắn ta tỏa ra lấn át cô vậy.

Dực Cố trên người vẫn khoác áo ngủ để lộ vòm ngực săn chắc với làn da màu bánh mật.

Sở Kiều đứng cạnh hình như còn cao chưa đến vai hắn, à mà khoan... cô còn đi giày cao gót nữa.

Dực Cố nhấp một hụm coffee đặc, cô gái trước mặt hai mắt đang dán chặt vào ngực hắn, dãi cũng sắp rỏ đến nơi.

Hắn cứ để im cho cô nhìn như vậy, vài phút sau mới thấy Sở Kiều tự đánh vào mặt mình, ôm ngực lấy lại bình tĩnh.

Dực Cố cau mày, có vẻ không vui, nhắc lại :"Cô đến là có chuyện gì?"

Ôi trời ơi, nội tâm Sở Kiều gào rú, sao lại có người đẹp trai như vậy chứ, có ai tin đây là một ông chú 35 tuổi không?!

Khuôn mặt vô cùng sắc xảo, đậm chất nam tính, cả dáng người cao to vạm vỡ kia nữa, aaaaa!!!"

Nghe nói bố mẹ cô đã giao toàn bộ tài sản cho em trai của cô?"

Dực Cố cười nhẹ, hắn nhướng mày :"Cô đến đây là để hiến thân?"

Đúng rồi, tôi nguyện trao cả cơ thể này cho chú đó Dực Cố!!!"

Khụ" Sở Kiều cố làm mặt bình tĩnh :"Không phải..."

"Ờm... chú có biết về dịch vụ bảo mẫu không?"

Sở Kiều cười toe toét, khua tay múa chân minh họa :"Là nấu cơm, giặt đồ,...

Tôi đang đi tìm việc, haha" Con mẹ nó!!!

Ngại chết Sở Kiều rồi, khác nào làm trò hề không cơ chứ.

Khoan đã, theo kinh nghiệm đọc ngôn tình thì chắc chắn hắn ta sẽ cảm thấy "cô gái này thật thú vị" và nhận cô làm bảo mẫu.

"Lôi cô ta ra ngoài"Vừa dứt lời, đám vệ sĩ ngoài cửa đã ào ạt đi vào, tóm lấy hai tay Sở Kiều lôi đi."

Khoan!!

Chú có thể cân nhắc mà"Dực Cố vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào tài liệu trên bàn, lời cô nói như bỏ bên tai.

"Dực Cố, chú không cảm thấy thân hình của tôi cũng không đến nỗi tệ sao??!"

Khóe môi hắn ta nhếch lên, hắn giơ tay ra lệnh vệ sĩ dừng lại, ngay lúc đó Sở Kiều mới được thả ra.

"Tôi muốn làm người bên cạnh chú" Sở Kiều chạy lại cần Dực Cố, không quên lườm nguýt đám vệ sĩ kia.

Dực Cố cười trừ :"Cô không sợ chết?"

Mẹ kiếp, ai mà không sợ chết chứ, sau khi lấy được cái tôi muốn tôi liền chạy khỏi chú liền, chú yên tâm!"

Không, tôi không sợ" Giọng Sở Kiều tự tin, đôi mắt cương quyết nhìn Dực Cố.Dực Cố chống cằm, nhìn Sở Kiều từ đầu tới chân như đánh giá, rồi nói :"Cô có biết người tình cũ của tôi sau khi bước chân ra khỏi nhà liền ăn một phát đạn xuyên qua đầu không?"

Chân Sở Kiều run lẩy bẩy, tay toát mồ hôi lạnh :"Một phát xuyên .... xuyên qua đầu?"

Dực Cố bật cười trước phản ứng của cô :"Thân là một người làm ăn trong giới, tôi đắc tội không ít người, hiếm có người đến xin ở cạnh, cũng khá bất ngờ.

Mà chuyện đó cũng không có gì lạ, những người bọn họ không giết được tôi thì sẽ giết những người ở cạnh tôi"Mẹ nó, Sở Kiều chân đã run đến sắp không đứng được, cô cố vịn vào bàn, cười tươi rói :"Cái đó...

đáng sợ gì chứ, haha, tôi chỉ hơi bất ngờ...."

"Hửm?"

Dực Cố lệnh cho đám vệ sĩ ra ngoài, hắn nhấc bổng Sở Kiều lên, để cô ngồi lên đùi mình :"Được thôi"
 
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 57: Lỡ chọc điên Dực Cố.


Khi nào trời mới tối chứ?!

Sở Kiều ngồi trên đùi Dực Cố,cố đóng vai một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn xem hắn làm việc nhưng chỉ mới vài phút cô đã dụi mắt liên tục, còn suýt nữa ngủ gật.

Sở Kiều không nhịn được, cuối cùng cũng khó hiểu lên tiếng hỏi :"Ký tên vào mấy cái này có thể ra tiền được sao?"

Dực Cố vấn dán mắt vào đống giấy tờ, như không để tâm, chỉ ừ một tiếng qua loa.

"Tôi buồn ngủ" Sở Kiều ngáp một cái thật lớn, thì ra làm bạn gái của Dực Cố lại dễ dàng đến vậy, ngỏ lời là hắn đồng ý luôn, vậy mà trong truyện lại miêu tả hắn không quan tâm đến phụ nữ.

Sở Kiều muốn lên giường đi ngủ nhưng trong đầu cô đột nhiên lóe sáng, cô trên đùi Dực Cố, nhẹ nhàng xoay người lại, ôm lấy tấm lưng vững chãi của hắn.

Dực Cố như một chú gấu bông bự, cô mau chóng chìm vào giấc ngủ.Dực Cố hơi khựng lại, chỗ mềm mại nhất của Sở Kiều đang áp vào lồng ngực hắn, cả ở phía dưới hai nơi cũng đang chạm vào nhau, chỉ cách một lớp vải.

Dực Cố thở ra một hơi dài, tiếp tục làm việc. ***Sở Kiều đang ngủ ngon chợt thấy động, cô mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ thấy đã quá giờ trưa, liền hào hứng :"Trưa rồi, em đi làm đồ ăn cho chú nhé?"

Dực Cố day trán, gật đầu cho có.

Sở Kiều vừa leo xuống khỏi người hắn, Dực Cố như cảm thấy vật mềm mại ấm áp nhất đã rời đi, chợt cảm thấy hụt hẫng, hắn theo bản năng nắm lấy cổ tay Sở Kiều :"Khoan đã... không có gì"Sở Kiều khó hiểu nhìn Dực Cố :"Vậy em đi đây" Được một lúc, Dực Cố đang chăm chú nhìn vào màn hình laptop, dưới tầng đột nhiên xoảng một tiếng, kèm theo tiếng kêu the thé của nữ nhân.

Sở Kiều ngồi bệt ở cầu thang, hai mắt rưng rưng.

Bát mì tôm mà cô đun cho hắn bị rơi đổ mất rồi, cũng tại cầu thang quá cao....

Mà tiếng hét của cô đủ lớn không vậy?

Sao cô ngồi mãi mà không thấy hắn ra?

Vốn định giả vờ làm Bạch Liên Hoa chân yếu tay mềm mà ..... khụ, coi như thất bại.

"Chú" Sở Kiều chạy vào, giận giữ nhìn Dực Cố.

Dực Cố thậm chí còn không thèm ngẩng mặt lên nhìn Sở Kiều một cái.

Sở Kiều nén cơn giận, đến bên bàn làm việc của hắn, chống hông nói :"Em biết là chú không thích em, nhưng ban nãy em ngã cầu thang đó!

Đồ ăn vẫn còn nóng hất vào váy của...."

"Im mồm" Sở Kiều đang diễn tập hăng say liền im bặt.

Dực Cố đang bận xử lý công việc, vô cùng khó chịu khi có người lải nhải bên cạnh mình, lập tức buông ra một câu chửi thề mà không hề nghĩ ngợi :"Cô mau cút ra khỏi phòng"Sở Kiều im lặng nhìn hắn, lát sau mới từ từ đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Ôi mẹ ơi, đáng sợ, dù gì cũng là ông trùm xã hội đen, ban nãy cô còn tưởng hắn rút súng ra cho cô ăn một viên kẹo đồng rồi chứ, cái mạng nhỏ này của cô may mắn là giữ được.

Sở Kiều vuốt ngực tự trấn an bản thân mình, đột nhiên những ký ức cũ từ khi cô chưa xuyên vào cuốn sách này đột nhiên ùa về.

Cô chạy vào phòng làn việc của bố, háo hức khoe tắm bằng khen trước mặt ông, nhưng đáp lại cô chỉ là một câu nói lạnh lẽo :"Cút"Sở Kiều đột nhiên cảm thấy yếu lòng, cô ngồi xuống sàn nhà làm bằng đá cảm thạch có chút lạnh, người ta nói rằng khi con người cảm thấy sợ hãi, họ hay ngồi bó gối, vì đó là tư thế khi chúng ta ở trong bụng mẹ, mang đến cảm giác an toàn.

Tại sao cô lại xuyên vào quyển sách vớ vẩn này chứ?

Nhiệm vụ cái gì?

Chung quy cũng chỉ là ngủ với đàn ông, cảm giác như tự hạ thấp bản thân, thấp kém vô cùng.

Sở Kiều muốn nhanh làm xong mọi việc, cô không muốn ở lại đây nữa, sẽ thoát khỏi đây, về với thế giới của mình."

Sở Kiều" Tiếng gọi trầm ấm khẽ thoáng qua bên tai, cả người cô bỗng nhẹ bẫng, ấm áp như được ai đó bế lên.

Khi Sở Kiều tỉnh ngủ đã hơn 7 giờ tối.

Ai đó đã bế cô vào phòng ngủ?

Sở Kiều như chợt nhớ ra gì đó, giật mình, vội lôi điện thoại trong túi ra gọi cho Mã Lưu, nhưng giờ trong túi áo cô trống trơn.

Sở Kiều vội vã chạy ra khỏi phòng, ở dưới tầng, Dực Cố đang ung dung đọc báo ở ghế sofa.

"Chú..."

Sở Kiều ngập ngừng, cô chạy nhanh ra cửa vẫy vẫy tay :"Em về nhà đây" Dực Cố phản ứng nhanh hơn Sở Kiều nghĩ, hắn đứng bật dậy, chộp lấy cổ tay cô, kéo mạnh.

"Cô nghĩ nơi đây có thể ra vào tùy tiện?"

"Nhưng ..."

Nếu cô không về Mã Lưu có thể sẽ chạy đi tìm cô cả đêm mất.

Dực Cố giơ điện thoại của Sở Kiều ra trước mặt cô trong sự bàng hoàng, hắn trừng mắt, giọng trở nên đáng sợ :"Bạn trai của cô gọi hơn chục cuộc hối thúc cô về, đã có bạn trai còn dám đến đây câu dẫn?

Loại phụ nữ lăng loàn như cô đáng ra tôi phải nhận ra ngay từ đầu!"

Sở Kiều bị hàn khí hắn tỏa ra làm cho run sợ, cô vẫn còn giữ lý trí, vội lên tiếng phản bác :"Đó không phải bạn trai em"Vừa dứt lời, cổ tay Sở Kiều đã bị hắn lôi đi xềnh xệch, lực tay hắn vô cùng mạnh, cô cảm giác như cổ tay mình sắp bị nghiền nát đến nơi.

"Buông em ra!"

Sở Kiều vứt bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ, không quan tâm đến hình tượng bạch liên hoa gì nữa, cô vùng vẫy bán sống bán chết, hắn sẽ lôi cô đi đâu?

Một tên xã hội đen coi mạng người như rơm rạ, cô lỡ chọc tức hắn như vậy... hậu quả thực không dám nghĩ tới.
 
Back
Top Bottom