- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
1. [Đam Mỹ Edit|On-Going] Thời Trẻ Chẳng Biết Lòng Ma Tôn - Thẩm Viên Viên Viên
CHƯƠNG 9: NGỌC NƯƠNG
CHƯƠNG 9: NGỌC NƯƠNG
THỜI TRẺ CHẲNG BIẾT LÒNG MA TÔN - THẨM VIÊN VIÊN VIÊN
Editor: Noemie
Chương 9: Ngọc NươngBởi vì gã lấy làm hổ thẹn, bởi rõ ràng chính tay gã đã đưa "nàng"......
Không, chính tay gã đã đẩy y lên đài cao.
Giọng nữ trong trẻo mà Phượng Thanh Vận tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được nghe thấy một lần nữa ấy đã kéo những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng y về lại tỉnh táo.
Y bỗng nhiên quay đầu, làm Bạch Nhược Lâm đang chải tóc cho y thoáng giật mình: "......Sư huynh?"
Phượng Thanh Vận nhìn cô không chớp mắt, nhìn đến mức da đầu Bạch Nhược Lâm tê rần.
Phượng Thanh Vận nhìn ngắm nhìn cô nương y tự tay nuôi lớn, không phải là cô của kiếp trước đứng trên đầu ngọn sóng mà khóc lóc thảm thiết, cũng không phải là cô khi lạnh lùng kiên quyết lấy cái chết để tuẫn đạo, mà chỉ là một cô gái đang sống sờ sờ, ngây thơ vô tư lự.Một lúc sau y mới thu hồi ánh mắt, giọng nói có chút khó khăn: "Ta không sao...
Nhược Lâm, vừa nãy muội nói ngày mai thế nào?"
Bạch Nhược Lâm nghe vậy thì càng thêm kinh hãi, hiển nhiên cô không tin y thật sự không sao: "Ngày mai là đại điển đạo lữ của huynh và đại sư huynh......
Sư huynh quên rồi sao?!"
Mãi lâu sau Phượng Thanh Vận mới nhận ra ý của cô, lòng y chợt nảy lên một ý nghĩ —— e rằng đây không phải chuyển thế, mà là trọng sinh sống lại.
Y......
Đã trở về đêm trước đại điển đạo lữ vào ba trăm năm trước.
Dù Phượng Thanh Vận đã đạt đến cảnh giới Độ Kiếp hơn trăm năm, có thể mặt không đổi sắc khi đối diện với "Thiên Băng", nhưng giờ phút này y không khỏi thấy có chút ngơ ngác.
Theo y biết, trong thiên hạ không có bất kỳ cấm thuật nào có thể đạt đến trình độ đảo ngược thời không, dù là tiên nhân phi thăng thời thượng cổ cũng không thể.Nhưng —— "Về cách phi thăng mà ta nợ em, lần tới gặp lại bổn tọa sẽ nói em nghe nhé."......
Chắc chắn Long Ẩn đã biết gì đó, hoặc có lẽ, hắn đã sớm biết "Thiên Băng" không phải là kết thúc, mà là mở màn cho sự tái khởi đầu.
Phượng Thanh Vận khẽ nhíu mày rồi chìm vào dòng suy tư, làm Bạch Nhược Lâm ở bên cạnh càng thêm lo lắng, trong phút chốc, thậm chí cô còn nghi ngờ sư huynh của mình đã bị ai đó đoạt xá rồi.
Thật ra cũng không thể trách Bạch Nhược Lâm.
Khoảng thời gian này vào kiếp trước, Phượng Thanh Vận từng phấn khởi đến mức gần như quên cả tên mình.
Đến nỗi y còn không nhận ra nụ cười gượng gạo trên mặt Mộ Hàn Dương vào ngày hôm sau và cả những ánh mắt suy tư của đám bằng hữu của gã.Nhưng hiện tại với y mà nói, việc tổ chức đại điển hay không tổ chức đại điển đã không còn quan trọng nữa, thời điểm hiện tại vẫn còn cách "Thiên Băng" tận ba trăm năm, nhưng kỳ thật đối với các tiên nhân thì chỉ vừa bằng một cái chớp mắt.
Nếu không nắm chặt thời gian, tận thế sẽ lại diễn ra, mọi chuyện sẽ lại thành vô nghĩa.
Bạch Nhược Lâm vẫn còn chìm đắm trong sự nghi ngờ không biết sư huynh có bị đoạt xá hay không, nhưng cô còn đang do dự chưa kịp mở lời, Phượng Thanh Vận đã đột ngột đứng dậy.Cô sửng sốt: "......
Sư huynh?"
"Đại sư huynh đâu rồi?"
Phượng Thanh Vận dựa vào ký ức kiếp trước tùy tiện kiếm cớ, "Ngày mai là đại điển rồi, sao hôm nay ta vẫn không thấy huynh ấy?"
Bạch Nhược Lâm nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, mím môi hờn dỗi nói: "......
Có lẽ lại đi tìm bằng hữu nhậu nhẹt rồi."
Phượng Thanh Vận giả vờ quan tâm như kiếp trước: "Để ta đi tìm huynh ấy."
Bạch Nhược Lâm thấy vậy quả nhiên không nghi ngờ gì.Tuy hiện tại Phượng Thanh Vận còn chưa biết tại sao y lại trở về khoảng thời gian này, nhưng y vẫn bấm tay niệm chú, lập tức dịch chuyển về mặt sau Thiên Môn —— nơi y bỏ mạng vào kiếp trước.
Kiếp trước khi Phượng Thanh Vận sắp chết, Thiên Băng đã nuốt chửng toàn bộ mặt sau của Thiên Giai, khiến người ta chẳng thể nhìn thấy gì nữa.
Thật ra thì phía sau Thiên Giai là Thiên Sơn, Thiên Giai vốn dĩ được xây dựng dựa vào Thiên Sơn, chỉ là Thiên Giai thuộc dương, còn Thiên Sơn thuộc âm.Người bình thường khi chỉ nhìn từ bậc thang phía trước sẽ không thể nhìn thấy Thiên Sơn, còn nếu leo núi từ phía sau sẽ không thấy được Thiên Giai.
Tương truyền vào thời thượng cổ, chỉ có những tu sĩ nào đồng thời nhìn thấy cả hai mới có thể thực sự phi thăng.
Nhưng hiện tại lời đồn này đã chẳng còn ý nghĩa nữa, từ khi Phượng Thanh Vận hóa hình y đã có thể nhìn thấy cả hai cùng một lúc, sáu trăm năm trôi qua, ngoại trừ việc trước khi chết có thể chạm được một chút vào ranh giới của đại đạo, thì ngay cả bóng dáng của phi thăng y cũng chưa từng thấy bao giờ.Nhưng khi y men theo ký ức kiếp trước bước đến nơi mình bỏ mạng, nơi đó lại trống không, không hề tồn tại sơn động giống như trong trí nhớ.
Phượng Thanh Vận hơi hơi nhíu mày, y không tin vào mắt mình nên lập tức thả thần thức ra để điều tra.
Ấy vậy mà với tu vi bậc Độ Kiếp, y lại chẳng thể tra ra được gì cả, thân núi hoàn toàn là một khối dày đặc, không hề có dấu hiệu rằng có một cái sơn động ở đây.
Phượng Thanh Vận không nhịn được nhíu mày, đúng lúc y dò trăm mối vẫn không có lời giải thì xung quanh đột nhiên xuất hiện một chút dao động linh lực kì lạ.
Phượng Thanh Vận khựng lại, chợt dò xét qua, vậy mà lại có một người đang ngồi trên đỉnh núi —— Mộ Hàn Dương.Thật ra câu Phượng Thanh Vận lừa Bạch Nhược Lâm cũng không phải là vô căn cứ, đêm trước đại điển vào kiếp trước, Mộ Hàn Dương đúng thật đã biến mất.
Khi đó Phượng Thanh Vận lòng nóng như lửa đốt, tìm khắp cả Tiên Cung cũng không thấy gã.
Bởi người ta cố ý che giấu hơi thở, cuối cùng uống đến say khướt mới trở về Tiên Cung, đối mặt với bao lời chất vấn của sư đệ và sư muội, hắn chỉ lắc đầu không muốn nói nhiều, vừa vào tẩm điện đã ngủ say.
Đời này đã biết trước những chuyện sẽ xảy ra, Phượng Thanh Vận đã không còn muốn quan tâm đến sống chết của Mộ Hàn Dương nữa, chỉ muốn nhân lúc người ta đang biến mất để lên Thiên Sơn điều tra bí mật, không ngờ lại vừa vặn đụng phải Mộ Hàn Dương đến sau núi uống rượu.
Đây có thể gọi là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh tươi.
Cũng đúng với câu nói của Bạch Nhược Lâm, đại sư huynh của cô lại đi tìm bạn bè nhậu nhẹt rồi.
Phượng Thanh Vận có ý muốn chấm dứt đại điển đạo lữ không khác gì một vở kịch độc diễn nhàm chán kia, nhưng y lại không muốn lộ diện trước mặt đám bạn bè của Mộ Hàn Dương ngay lúc này.
Thấy vậy, Phượng Thanh Vận không quay đầu lại mà định rời đi ngay, nhưng không ngờ khi thu hồi thần thức lại đột nhiên phát hiện Mộ Hàn Dương không ở cùng ai cả, mà là ngồi một mình ở đó uống rượu giải sầu.
Y khựng lại, vừa vặn nghe thấy sư huynh tốt của y đang lẩm bẩm gì đó, bộ dạng này của gã còn giống bị đoạt xá hơn Phượng Thanh Vận ban nãy.
Phượng Thanh Vận chần chừ chừng ba giây rồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộ Hàn Dương ngồi một mình trên đỉnh núi, nâng chén rượu si tha thiết nhìn ảo ảnh được tạo ra bằng linh lực trước mặt gã.—— Đó là người trong lòng mà gã tự tay vẽ nên.
Khoảnh khắc nhìn rõ ảo ảnh đó, Phượng Thanh Vận lại giống như bị điện giật, y lập tức sững sờ tại chỗ.
Hôn phu của y, vào đêm trước ngày thành thân với y, đã tự vẽ ra một "nữ nhân" đầu đội mũ phượng, thân mặc áo gấm hoa.
Kiếp trước, Phượng Thanh Vận đã cảm thấy vô cùng đau khổ khi biết Mộ Hàn Dương đã có người trong lòng ngay vào đêm tân hôn, nhưng đến hôm nay, khi y cuối cùng cũng đã biết "cô nương" ấy là ai, trong lòng y lại không hề có chút ghen ghét nào, sau khi cảm giác hoang đường trôi qua, cảm xúc còn lại trong lòng y chỉ chan chứa một nỗi mỉa mai và giận dữ vô bờ.
Mộ Hàn Dương là người có tu vi cao nhất Tiên Cung, đạt đến bậc Độ Kiếp, chỉ cần gã muốn che giấu tung tích, hiển nhiên gã không sợ bất cứ ai dám nhìn trộm.Nhưng gã lại không biết rằng, ở kiếp trước Phượng Thanh Vận đã đạt đến trình độ đỉnh cao nhất của cảnh giới Độ Kiếp, dù hiện tại tu vi không đủ, nhưng chỉ cần y nhẹ nhàng che giấu thần thức của bản thân thì không có vấn đề gì.
Cho nên Mộ Hàn Dương hoàn toàn không hay biết gì, gã vẫn chỉ nâng chén rượu cay, chua xót nhìn về phía bóng người mặc áo cưới kia."
Ngọc Nương......"
Tiếng gọi này vừa thốt ra từ miệng Mộ Hàn Dương, Phượng Thanh Vận liền nhắm nghiền mắt lại, dường như trong lòng y có vô vàn cảm xúc muốn trào dâng.
"Ta......
Ta lại có lỗi với nàng một lần nữa rồi."
Mộ Hàn Dương khó khăn nói, "Ngày mai ta phải cùng sư đệ thành hôn."
"Trước khi phi thăng sư tôn đã nói với ta......
Sư đệ một lòng trao chân tình cho ta, ta không thể phụ y, nếu không, sẽ bị trục xuất khỏi sư môn, vĩnh viễn không được bước chân vào Tiên Cung."
Phượng Thanh Vận nghe đến đó, y chỉ cảm thấy lòng mình đã chết lặng.Những âm thanh tiếp theo lướt qua tai, y không thể nghe lọt bất kì chữ nào.
Trước thời khắc này, y chưa bao giờ hối hận về tình cảm của mình.Nhưng cho đến giờ phút này, mọi thứ đã khác.Thì ra là đã sai ngay từ khi bắt đầu, tất cả những gì y tự cho là đáp lại, chẳng qua đều là bởi vì danh nghĩa của sư tôn, cùng với...... sự thúc ép của thiên hạ."
Các bằng hữu chúc mừng ta đại hôn, đã chuẩn bị xong tiệc rượu, ta phải......"
"Ta phải là một người liêm khiết chính trực(1)."
Gã nâng chén rượu, nhìn người trong lòng mà gã yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhìn người mà gã một lòng ảo tưởng, "Ngọc Nương, ta không thể có bất kì vết nhơ nào, cũng không thể...... phụ lòng bất kỳ ai."(1) Gốc là 光风霁月 – quang phong tế nguyệt, theo nghĩa đen là trăng thanh gió mát, một khung cảnh trong lành, dễ chịu; còn nghĩa bóng là dùng để chỉ những người có phẩm chất cao đẹp, ngay thẳng, chính trực.
Tạm thời thì mình chưa tìm được thành ngữ tục ngữ nào của nước mình thể hiện điều này nên đành phải thay đổi như trên, sẽ đổi lại sau.
Không thể phụ lòng sư tôn đã kỳ vọng ở ta, không thể phụ lòng tình cảm sư đệ trao cho ta, không thể phụ lòng bằng hữu mong chờ ta, còn tình yêu của riêng ta.......
Chỉ có thể ủy khuất nàng rồi, cô nương.Phượng Thanh Vận rũ mắt nhìn đầu ngón tay.Vĩnh viễn liêm khiết chính trực......
Thì ra là thế.Thì ra người trong lòng của Mộ Hàn Dương...... lại là "nàng", thảo nào, thảo nào.
Phượng Thanh Vận cuối cùng cũng đã hiểu, hiểu vì sao Mộ Hàn Dương dù lên đến tận trời xanh hay xuống đến tận suối vàng cũng phải tìm "nàng" cho bằng được, nhưng lại không dám nhắc đến "nàng" trước mặt người ngoài. —— Bởi vì gã lấy làm hổ thẹn, bởi rõ ràng chính tay gã đã đưa "nàng"......
Không, chính tay gã đã đẩy y lên đài cao.
Rõ ràng là gã đã phụ bạc người ta, thế mà gã lại có thể giả tạo đến mức này.
Thật quá nực cười.Phượng Thanh Vận thu hồi ánh mắt, không còn chút luyến lưu mà đi thẳng về tẩm điện.
Đêm đó, y hiếm khi không tu luyện mà lại nằm ngủ ngon lành.Y mơ thấy một giấc mơ hoàn toàn khác với đêm trước đại hôn ở kiếp trước.Y mơ thấy "ảo cảnh" mà y không muốn nhớ lại nhất.Mơ thấy......
"nàng" bị chắp tay tiễn đi ngay trong đêm tân hôn, và cả con rồng kia.
Một trăm năm trước đại điển đạo lữ được tổ chức, lúc đó Phượng Thanh Vận vẫn còn là một tu sĩ vừa mới đạt đến cảnh giới Hợp Thể, y từng dựa vào một quyển trục thời thượng cổ và tìm được một bí cảnh nhỏ vô cùng kì lạ.
Rồi sau đó, vì một phút bất cẩn, y đã bị cuốn vào một thế giới vô cùng ảo diệu.
Đến khi tỉnh lại, Phượng Thanh Vận đã quên mất tên họ của mình, quên mất cách sử dụng pháp lực, thậm chí quên luôn thân phận của mình là yêu chứ không phải người.Thực ra đây là một tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Khi rơi vào ảo cảnh, Phượng Thanh Vận đã quên hết tất cả mọi thứ, y chỉ nhớ mình là đàn ông, nhưng...... tất cả những người y gặp trong ảo cảnh đều gọi y là Ngọc Nương.
Y vốn định phản bác, nhưng không hiểu sao trong tiềm thức lại phát ra một âm thanh lạ lùng —— đừng lên tiếng, không thể để bọn họ biết thân phận thật sự của mình.
Cuối cùng y chỉ đành rũ mi che giấu những cơn gợn sóng trong đáy mắt, ngoan ngoãn đáp lại theo cách gọi của những người đó, rồi sau khi trải qua một đoạn đường gian truân vất vả, y và mẫu thân "quả phụ Lý" đã đến được thôn Phục Long.
Hai mẹ con "gái" họ là dân chạy nạn đến, nhưng thôn Phục Long quả không hổ danh là một thôn xóm giàu có và đông đúc, người dân ở đó vô cùng tốt bụng và hiếu khách, không chỉ không ức hiếp vì bọn họ là cô nhi quả phụ, mà còn đặc biệt thu xếp nhà cửa, cho họ trú tạm.
Vô cùng cảm kích, rất nhanh Phượng Thanh Vận và mẫu thân đã định cư ở thôn Phục Long.
Trong màn sương mờ ảo, ngày đêm liên tiếp trôi qua, họ dần hòa nhập vào thôn xóm giàu có và đông đúc này.
Có lẽ họ đã dần coi hai người như người một nhà, một năm sau, dân làng đã kể cho họ một bí mật ẩn sau sự giàu có và thịnh vượng của thôn Phục Long —— Phía sau ngọn núi Phục Long kia, thật sự có rồng, mà còn là Long Thần.Phượng Thanh Vận sửng sốt, hơi mở to mắt: "...
Long Thần?"
"Ừ."
Bà lão quản việc cưới xin ma chay trong thôn thần bí gật đầu, những người khác vội vàng bổ sung, "Chỉ có điều cứ cách năm năm, thôn cần phải dâng lên bảy "tế phẩm", Long Thần mới tiếp tục phù hộ độ trì cho thôn, nếu không sẽ giáng xuống thần phạt...... khiến cả làng phải chôn theo."
Phượng Thanh Vận nghe vậy thì dựng tóc gáy, trong lòng vô cùng chấn động, mọi người thấy vậy còn tưởng y sợ hãi, vội vàng cười an ủi, "Ngọc Nương đừng sợ, cho dù có đến lần tế thần tiếp theo, vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không chọn con đâu, yên tâm."
Những năm về sau, dân làng cũng thực sự làm theo những gì họ đã hứa.
Trong những năm này, quả phụ Lý sống bằng nghề mổ heo, Phượng Thanh Vận thì sống cùng mẫu thân ở thôn Phục Long.
Nếu y nhớ không lầm, y đã nhận ra quả phụ Lý kia có dung mạo giống hệt sư tôn mà trăm năm qua y không thể gặp lại, người đó rõ ràng chính là là Kiếm Tôn Chung Ngự Lan.
Thiên hạ gọi Kiếm Tôn, hoặc lấy tên kiếm làm danh hiệu, ví dụ như Phượng Thanh Vận, có thanh Lân Sương Kiếm, thế nhân liền gọi là Lân Sương Kiếm Tôn, hoặc trực tiếp dùng tên thật, ví dụ như Mộ Hàn Dương là Hàn Dương Kiếm Tôn.
Mà chỉ có Chung Ngự Lan, là người duy nhất không cần thêm bất kỳ danh xưng nào vào trước cụm "Kiếm Tôn", bà là kiếm tu mạnh nhất từ trước đến giờ, cũng là người cuối cùng phi thăng trong gần nghìn năm qua.
Đối với đại đa số người trong tu chân giới, Kiếm Tôn chỉ là một danh hiệu, nhưng đối với Phượng Thanh Vận, đó không chỉ là sư tôn của y, mà còn là mẫu thân của y.
Ba trăm năm sau khi bà rời đi, Phượng Thanh Vận gần như ngày nào cũng mong nhớ bà, bởi thế nên không dám có chút lơ là với Tiên Cung của bà để lại.Mà trăm năm sau khi tiếng gọi mẫu thân được cất lên lần nữa, lại là trong giấc mộng đối diện nhau nhưng lại không thể nhận ra nhau.
Những năm trong ảo cảnh trôi qua vội vàng, dưới sự dẫn dắt của ảo cảnh, "Ngọc Nương" đã yêu chàng "Mạc Lang", người cùng thôn ngày ngày gánh nước cho "nàng", đối xử ân cần với "nàng".Mà người trong thôn thấy hai người tình đầu ý hợp, thôn trưởng liền làm chủ, cùng quả phụ Lý bàn bạc rồi định ngày cưới gả.
Có lẽ có những chuyện đã được định sẵn, rõ ràng Phượng Thanh Vận không có bất kỳ kí ức nào, nhưng y vẫn cảm thấy quen thuộc ngay từ cái nhìn đầu tiên với người có dáng vẻ giống hệt sư huynh của y.
Nhưng mọi thứ lại như là điềm báo cho một thực tế khủng khiếp.
Vài ngày trước khi chuẩn bị hôn lễ, Phượng Thanh Vận vâng lời mẫu thân đến nhà thôn trưởng một chuyến.Nhưng vừa đi đến cửa, y đã nghe thấy tiếng nói chuyện râm ran từ trong nhà truyền ra."
Ban đầu từ năm năm......
Rồi đến ba năm, lại đến một năm."
Thôn trưởng khổ sở nói, "Mỗi lần tận...... tận bảy người!"
Người khác lại nói thêm gì đó."
Trong thôn thực sự không còn ai nữa rồi."
Thôn trưởng thở dài một hơi, "Năm nay chỉ có thể đưa lên một người, không biết Long Thần có tức giận không đây."
Phượng Thanh Vận nhìn ra ngoài, chỉ thấy mây mù kéo đến, hôm nay chắc hẳn không phải ngày đẹp trời.
Sau khi y đẩy cửa bước vào, thôn trưởng đột nhiên biến sắc, dường như vô cùng sợ hãi y, vội vàng dịu giọng hỏi han nhiều điều, rồi cuối cùng lại đuổi y trở về.
Ngày cưới được định vào đêm đầu tiên sau lễ hiến tế năm đó.
Tập tục của thôn Phục Long dường như hơi khác với bên ngoài, hôn lễ ở đây không phải vào buổi trưa, cũng không phải vào lúc chiều tối, mà là diễn ra sau khi trời đã hoàn toàn tối mù mịt.Nhưng hai mẹ con "gái" quả phụ Lý nhập gia tùy tục, không tiện hỏi nhiều đã đồng ý.
Nhưng, vào đêm tân hôn.
Lúc Phượng Thanh Vận mặc một bộ hỉ phục màu đỏ tươi như máu ngồi trong kiệu, cỗ kiệu lại đột nhiên dừng lại.Bên ngoài lập tức trở nên ồn ào, đội đón dâu cũng rối loạn mấy phần.
Phượng Thanh Vận vén rèm nhìn ra ngoài, lại thấy người vốn là "tế phẩm" đang chạy xuống với cả người đầy máu, vừa lăn vừa bò lao thẳng vào đội đón dâu.Trong đám người có người kinh hô: "A Võ!
Là A Võ còn sống trở về!"
"Long Thần sắp chết......
Long Thần sắp chết!"
Thanh niên tên A Võ tóm lấy người đón dâu gần nhất, ánh mắt vô cùng sáng ngời nói, "Ta không thể giết chết hắn bằng một đòn...... nhưng hắn thậm chí không còn sức giữ ta lại!
Hắn sắp chết rồi!"
Trong lời nói của hắn quả thật có lẫn sự vui mừng của người vừa thoát khỏi kiếp nạn và cả sự phấn khích trước cái chết của con ma rồng đã áp bức thôn xóm hàng trăm năm nay.
Nhưng trong lòng Phượng Thanh Vận lại cảm thấy có chút kì lạ khó tả, đó là một cảm giác bất ổn không rõ nguyên do.
"Tốt tốt tốt, đứa trẻ ngoan."
Thôn trưởng không biết từ đâu chạy tới, cười đỡ hắn dậy, "Đêm nay là ngày Ngọc Nương đại hôn, đừng làm nhiễu chuyện vui của người ta, qua đây rồi nói."
Rồi sau đó, ông ta liền đỡ người kia sang một bên, hôn lễ tiếp tục.
Thế là mọi thứ dường như chưa từng xảy ra, trong đêm đen, vô số người hớn hở tiếp tục đón dâu.
Cỗ kiệu rất nhanh đã lắc lư đến trước cửa nhà họ Mạc, Phượng Thanh Vận nhìn ra ngoài qua chiếc rèm —— chiếc đèn lồng treo trên cổng chính nhà họ Mạc đỏ tươi như màu máu.
Kiệu cưới hạ xuống, vị hôn phu có khuôn mặt giống hệt người trong lòng y đích thân đỡ y xuống kiệu.
Tất cả các quy trình tiếp theo đều rất bình thường, bình thường đến mức có chút quỷ dị.Cho đến khi bái đường.Hôn phu của y đã mất cha mẹ từ sớm, chỉ có thể mời trưởng thôn và quả phụ Lý làm cao đường.
"Nhất bái thiên......"
Nhưng mà lời còn chưa dứt, một người nào đó đột nhiên vội vã xông vào: "Thôn trưởng!
A bà nói...... ngay đêm nay, Long Thần chỉ định tế phẩm mới!"
Không khí cả hôn lễ đột nhiên ngưng trệ.Thôn trưởng nghe thấy lời này thì không còn tâm trạng để ý đến chuyện khác nữa, vội vàng đứng phắt dậy nói: "Ngươi nói thật sao?!"
"Dạ thiệt!"
Người kia thở hổn hển, ánh mắt lại giống như "tế phẩm" tên A Võ vừa nãy, sáng đến đáng sợ, "A bà nói......
Sự được hay không, là nhờ vào đêm này."
Phượng Thanh Vận đứng tại chỗ, khẽ nhíu mày dưới khăn voan.
Những người dân khác tại hiện trường hôn lễ đồng loạt lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt như nhau, nhưng vài người trong số họ không nhịn được mà nhìn nhau, mỗi người đều nhìn thấy một chút lo lắng ẩn sau sự phấn khích trong mắt người kia —— Long Thần bị A Võ đả thương, hiện tại lại chỉ định tế phẩm mới.
Tương truyền rằng Long Thần rất hay trả thù, theo lý mà nói hắn đáng lẽ đã phải giáng xuống thần phạt khiến cả làng chết chung rồi.
Nhưng thần phạt mãi vẫn chưa thấy đâu, xem ra thần lực của Long Thần quả thực đã suy yếu đến một mức độ nhất định, yếu đến mức không thể trừng phạt cả làng, chỉ có thể giáng xuống thần dụ chọn tế phẩm mới.Nhưng Long Thần dẫu sao vẫn là Long Thần, ai cũng thấy rằng, tế phẩm mới được chọn này, e rằng sẽ một đi không trở lại.Thôn trưởng cũng không còn để ý đến chuyện đại hôn nữa, nghe vậy liền vội vã dẫn người báo tin đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Ngọc Nương đang đại hôn, có gì ra ngoài rồi nói."
Hôn lễ đó cuối cùng đã không thể tiếp tục, bái thiên địa mới được một nửa, khách khứa đã bỏ đi hơn phân nửa.
Mà chủ hôn thì cũng đã vắng một nửa, hiển nhiên cũng không thể bái cao đường, còn đến lúc giao bái, vị hôn phu của Phượng Thanh Vận vì lo lắng cho dân làng, nên chỉ đỡ y lên rồi nói cách khăn voan: "Ngọc Nương, chuyện này liên quan đến sự sống còn của cả thôn, ta phải đi xem xem đã xảy ra chuyện gì, nàng chịu khó một chút, về phòng chờ ta, ta sẽ quay lại ngay."
Phượng Thanh Vận được gã đưa vào phòng ngồi trên giường, đợi đến khi trăng lên đầu ngọn liễu, ngoài cửa cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân vội vã.
"Nương tử..."
Trong đêm tân hôn, người kia khoác bộ hỉ phục trên người, đối diện với vẻ mặt mong đợi vô cùng của Phượng Thanh Vận, lại thốt ra những lời khiến người ta thấy lạnh xấu xương, "Lần này vốn dĩ là Táo ca đi, nhưng huynh ấy còn mẹ già con thơ......
Vừa nãy thôn trưởng lại đi cầu xin ý chỉ của Long Thần, ngài nói có thể đổi người, chỉ là..."
Phượng Thanh Vận khẽ nói dưới lớp khăn voan: "Chỉ là sao......?"
"Chỉ là......"
Chàng tân lang của y mặt ủ mày chau, vì thôn dân mà rầu thúi ruột nói, "Ngài chỉ đích danh muốn nàng đi."
"Cho nên...... nàng có thể giúp mọi người một chuyến được không, Ngọc Nương?"—— Đệ có thể vì thiên hạ mà chết không, Thanh Vận?Đêm đó, ánh trăng rải rác trên con đường thôn, lạnh lẽo như một khối ngọc băng.
Hỉ kiệu vừa mới dùng vào buổi chiều, lại lung lay khởi hành lần nữa.Chỉ có điều lần này không có khua chiêng gõ trống, cứ như vậy bốn người im lặng khiêng kiệu đi, men theo con đường chậm rãi đi về phía ngọn núi đen kịt.
Trong kiệu, tân nương đội mũ phượng, khoác áo gấm hoa lặng lẽ nắm chặt chiếc trâm cài tóc sắc nhọn trong tay.
Giữa màn đêm, men theo con đường một đi không trở lại, đi gặp con rồng của y. _____
Editor có lời:
Dạo này mình đang rảnh quá không có gì làm nên đẩy thẳng một tuần tầm 3 4 chương luôn (cảm thấy mình thật đỉnh =))))
Đọc đến đây thì chắc ai cũng biết là con rồng đó là khứa nào rồi nhỉ.
Haizzz, vẫn còn 1 chương nữa mới tới cướp hôn.
_____
Bản edit đầu tiên: 4/4/2025
Beta: Chưa beta