Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Yêu Thầm Thật Tốt Đẹp - Đại Bính

Yêu Thầm Thật Tốt Đẹp - Đại Bính
Chương 20


Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#20

Ánh nắng ấm áp rải rác từng tầng ảnh ngược trên hành lang. Hàn An dựa vào lan can, lười biếng phơi mình.

Khung cảnh vắng lặng, bầu không khí ấm áp trong lành thật là thoải mái.

"Cô thật may mắn."

Bên tai truyền đến giọng nữ, Hàn An không vui trợn tròn mắt, bất mãn vì giây phút yên bình này lại bị phá vỡ.

"Nhưng như vậy thì sao chứ, đàn ông ấy mà, đều là loại có mới nới cũ." Nhìn gương mặt hồn nhiên mà mình cũng không thể có được kia, Tư Nhã thật muốn xé nát. Thấy đối phương đã nghe lọt được lời mình nói, cô ta liền quay đầu rời đi.

1

Chưa từng nói chuyện với nhau, hôm nay Lâm Tư Nhã lại đột nhiên chạy tới nói với cô những lời này, Hàn An cảm thấy không thể hiểu nổi.

Ngẫm lại có lẽ là do Thẩm Mặc trêu hoa ghẹo nguyệt, tức khắc trong lòng cô bức bối như đang bị thiêu đốt.

Sao Lâm Tư Nhã lại có thể biết quan hệ giữa cô và Thẩm Mặc kia chứ?

***

Đầu đất Hàn An vẫn lẽo đẽo đi theo sau từ nãy đến giờ, Thẩm Mặc cảm giác hôm nay cô có chút quái đản.

Bình thường dù không có mở mồm, tầm mắt cô cũng luôn là quay quanh cậu, gương mặt tươi cười như nở hoa. Nhưng mà hôm nay, còn không thèm liếc mắt cậu lấy một cái, nói một câu lại càng không.

Cậu thật sự không hề cảm thấy vui mừng khi thấy cô như vậy, cảm giác có chuyện không ổn, Thẩm Mặc dừng bước chờ cô tới gần.

Cô dẫm lên cái bóng của cậu, trong miệng Thẩm Mặc thầm đếm số bước chân của cô. Một bước hai bước...... được 38 bước, cô liền dừng lại.

Hàn An ngẩng đầu, cậu thấy hình ảnh ngược của mình in trong đáy mắt cô. Vô cùng bé nhỏ, thật không biết tới khi nào cô mới có thể toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ về mình cậu thôi đây.

"Hôm nay cậu sao thế? Có chuyện gì à?"

"Không có gì, về nhà thôi." Cô lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười. Cho dù có chuyện thật đi chăng nữa, cô biết lấy tư cách gì mà hỏi cậu bây giờ?

Hiện tại quan hệ của bọn họ còn chẳng biết nên gọi là gì nữa......

Cô càng bình đạm, Thẩm Mặc càng cảm thấy có quỷ.

Đẩy cô dựa vào thân cây, cậu chống hai tay lên, ánh mắt sắc bén.

Cái.. cái gì thế? Này là đường cái đó!

Khom lưng, cô muốn chui ra từ phía dưới. Ai ngờ lại bị cậu phát hiện chặn lại. Tức khắc cô bị giam trong lồng ngực cậu, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn.

"Nói hay không?"

"Không!" Đừng tưởng rằng dùng giọng điệu hung dữ thì cô sẽ sợ nhé!

"Không nói mình liền hôn đến khi nào cậu nói thì thôi."

"Ô......" Chóp mũi cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của cậu, cả thân cậu giống như ngọn núi, đẩy không đẩy nổi. Hàn An chỉ có thể mặc kệ cho cậu muốn làm gì thì làm.

Hôn được đôi môi no đủ, mềm mại, đôi mắt Thẩm Mặc tràn đầy ý cười, cô không nói cũng không sao, dù sao cũng được hôn là tốt rồi.

Hai đôi môi triền miên, quấn quít nhau không ngừng. Một lát sau, Thẩm Mặc mới chịu buông cô ra. Hàn An cúi đầu, trong miệng dường như vẫn còn lưu lại hương vị của cậu.

"Nói hay không?"

"Không nói." Ngữ khí yếu ớt, vịt lên cạn còn mạnh miệng.

"Được."

Đừng bảo lại hôn nữa nhé? Nội tâm thấp thỏm bất an, Hàn An nắm chặt tay.

Bỗng nhiên nổi lên một trận gió to, chiếc mũ trên đầu Hàn An bị thổi bay đi. Cô hốt hoảng đẩy Thẩm Mặc ra, chạy nhanh theo cái mũ.

Nhìn theo bóng dáng đang chạy kia, môi Thẩm Mặc khẽ nhếch nhẹ, ý tứ sâu xa.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay vẫn như cũ không có thịt, lại phải bắt các tình iu đợi đến chương sau rồi ( ☝ ՞ਊ ՞ ☝)

1

Bắp: Chúc mọi người đêm Giáng sinh an lành vui vẻ hehe~
 
Chương 21


Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#21

Chiếc mũ đáng thương do bị gió thổi mà quay cuồng xoay quanh mặt đất. Hàn An chạy nhanh, túm lấy chiếc mũ đang lướt trên thảm cỏ.

Mệt chết cô, nhưng ít ra cũng tránh được sự truy vấn của người nào đó.

Ngồi trên cỏ, gió quất vào mặt, có chút ngứa. Lát sau bên cạnh có người nằm xuống, không cần nhìn cũng biết là ai.

"Cảnh chỗ này rất đẹp."

"Ừ."

Phía chân trời, ánh nắng chiều vàng cam nhuộm màu cùng với hoàng hôn đỏ rực, mấy đám mây chậm rãi trôi nổi. Thẩm Mặc lặng lẽ nhắm mắt, hưởng thụ giây phút yên bình này bên cạnh Hàn An.

"Ha ha ha ha ~"

Bên tai truyền đến tiếng cười vui dễ nghe, cánh tay bỗng nhiên bị kéo, cô vòng qua ôm lấy tay cậu.

Thẩm Mặc mở mắt, Hàn An đang gối đầu lên tay cậu. Vẻ mặt nghịch ngợm, khóe miệng cong cong, trong mắt phảng phất có ánh sao lập loè.

Nuốt ực một cái, trong lòng cậu mềm đến rối tinh rối mù. Duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ tinh tế, cô giống như con mèo nhỏ không ngừng cọ cọ rúc vào lòng cậu vậy. Thẩm Mặc thấy vậy không khỏi cười ra tiếng.

Cậu xoay người đè cô xuống dưới thân, hôn lên đôi mắt biết cười, cái mũi nhỏ, cuối cùng là hai đôi môi chạm vào nhau.

"Ưm......"

Vòng tay qua cổ cậu, Hàn An đáp lại, nụ hôn này dịu dàng, nhu tình như nước.

Dần dần, nụ hôn bắt đầu trở nên nóng bỏng và mãnh liệt. Thẩm Mặc hôn lên khoé môi Hàn An, liếm tai, cổ và bộ ngực trần lộ ra bên ngoài. Nhất quyết không chịu buông tha.

2

Thiếu niên đang làm càn trên người, Hàn An bất an nhìn quanh.

Biết rõ ở bên ngoài không an toàn, nhưng trong thân thể lại nảy lên khoái cảm kích thích lạ thường, cùng với sự thoải mái từ bên trong, cô quả thực không muốn dừng lại.

Tay túm lấy bờ vai của cậu, móng tay găm sâu xuống da. Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, lông mày nhíu lại, miệng hừ nhẹ, "Thẩm Mặc Thẩm Mặc......"

Tiếng kêu của cô càng làm cho thú tính của cậu bộc phát mãnh liệt. Tay Thẩm Mặc chui vào trong áo cô, cởi dây áo lót rồi túm lấy nơi mềm mại mà xoa nắn. Cúi đầu áp vào ngực cô hít hà, côn th*t ở phía dưới đã ngạnh đến khó chịu, liên tục chọc vào giữa hai chân cô.

Dục vọng một khi bộc phát ra sẽ không thể thu hồi lại.

"Thẩm Mặc, đừng đùa nữa."

Thiếu niên trên người vẫn không ngừng sờ mó thân thể cô, Hàn An cảm thấy không nên tiếp tục làm tiếp loại chuyện này.

"Ừm." Mắt Thẩm Mặc lúc này tanh đỏ, bàn tay đã nổi đầy gân xanh.

Bị ánh mắt đáng sợ của cậu nhìn cho phát run, cô không còn có thể nói được gì nữa. Cả người bỗng chốc bị cậu nhấc bổng lên, đầu óc Hàn An đình trệ.

Biết nơi này không an toàn, Thẩm Mặc ôm Hàn An tìm nhanh một bụi cỏ. Đủ để ẩn nấp, người khác nhất định không thể nhìn thấy được.

5

Nhanh chóng cởi quần của mình ra, Thẩm Mặc liền kéo váy cùng quần lót Hàn An xuống.

hoa huy*t bên trong lúc này đã chảy ra mật ngọt, e ấp không ngừng co rút, hoa châu run nhè nhẹ. Cự vật của Thẩm Mặc càng ngạnh đến phát đau. Vừa định duỗi tay đi vào, một đôi tay nhỏ liền che đậy nó. Cảnh đẹp trước mắt quả thực không gì sánh bằng.

"Thẩm Mặc đừng......" Thanh âm nhỏ bé yếu ớt, Hàn An không dám nhìn Thẩm Mặc. Cô sợ bản thân mình sẽ bị thiêu cháy trước ánh mắt nóng bỏng của cậu.

"Hàn An, sờ thử đi, cậu xem nó vì cậu mà cứng đến không chịu nổi. Cho mình đi vào được không?" Tuy rằng rất muốn đi vào nhưng cậu cũng muốn Hàn An đồng ý.

côn th*t dữ tợn trong tay nóng bỏng, to lớn, Hàn An động lòng. Lúc này trán cậu đã đổ mồ hôi mỏng, nổi đầy gân xanh do phải nhẫn nhịn quá lâu. Cô bỏ tay ra, ngay lập tức liền bị đẩy ngã trên cỏ.

1

côn th*t dính ướt d*m thủy, nhắm ngay miệng huyệt mà thọc vào. Vào lúc cậu tới được chỗ sâu nhất, vách thịt non mềm bỗng co rút, nơi đó bị ép chặt muốn chết. Thẩm Mặc sảng khoái đến da đầu tê dại, gầm nhẹ một tiếng.

1

Tay Hàn An không có chỗ để bám đành túm lấy eo cậu, miệng cắn chặt, chóp mũi phát ra tiếng rên hừ hừ.

Thiếu niên không ngừng dùng sức mà va chạm, đôi chân trắng nõn tinh tế của thiếu nữ liên tục lắc lư trên vai cậu. Tiểu huyệt phun ra nuốt vào côn th*t thô dài, cặp mông tròn trịa phía dưới cũng bị ái dịch xối cho ướt đẫm. Hình ảnh này quả thực trông vô cùng dâm mĩ.

Áo lót bị cởi ra, hai bầu ngực giống như hai cái đại màn thầu, bị đâm cho lắc lư lên xuống từng trận khiến cho Thẩm Mặc có chút hoa mắt.

Bàn tay to của cậu túm lấy một bên, vô cùng mềm mại. Há mồm ngậm lấy, đầu lưỡi liếm quanh nụ hồng, hết mút vào rồi lại gặm cắn. Hàn An bị chọc cho ngứa, cười không ngừng.

Cái người này thế mà vẫn còn có thể cười, xem ra là do mình dùng chưa đủ ra sức. Như là để trừng phạt, Thẩm Mặc nhéo mạnh mông cô, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bên trong cúc huyệt.

Nơi đó bị đụng vào khiến trong lòng Hàn An phát run, bất an nhìn cậu. Ánh mắt ướt át mông lung, Thẩm Mặc nhìn mà chỉ muốn dùng hết sức lực hung mãnh cắm vào thật sâu.

Tiểu yêu tinh đáng chết.

Chịu không nổi va chạm trên người, Hàn An ôm chặt lấy Thẩm Mặc. Cái miệng nhỏ cắn chặt vào vai cậu, ngăn không cho những tiếng rên rỉ sắp sửa tràn ra. Tay bấu sau lưng cậu mà cào, lưu lại từng vệt đỏ.

Khoái cảm ập tới từng đợt lại từng đợt khiến Hàn An chịu không nổi, trong đầu trống rỗng. Miệng huyệt co rút lại, d*m thủy phun ra không ngừng. Cô chỉ có thể bất lực mà ôm cậu, đi theo từng nhịp tiết tấu.

Biết Hàn An lên cao trào, Thẩm Mặc túm lấy ngực cô, điên cuồng thọc vào rút ra thêm mấy trăm lần, cuối cùng bắn ra luồng tinh dịch đặc sệt vào bên trong, lúc này mới chịu dừng lại.

2

Xong việc cậu ôm cô vào trong lòng, tay vẫn không ngừng niết xoa nơi đầy đặn kia. Xúc cảm mềm mại khiến cậu không muốn buông tay, côn th*t cũng không chịu rút ra khỏi huyệt nhỏ.

Hàn An vô cùng mệt mỏi, mặc cho Thẩm Mặc ăn đậu hũ(*) trên người mình, cô vô lực dựa vào lồng ngực cậu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

(*Ăn đậu hũ: Hôn trộm)

Hoàng hôn đã lui xuống, cả một mảng trời rộng lớn đen như mực, những tảng sao lớn sáng lập loè. Trong bụi cỏ, một đôi nam nữ nửa thân trần ôm nhau, khoảng cách giữa hai trái tim dường như cũng đang sát gần hơn nữa.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 
Chương 22


Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#22

Sau khi đưa Hàn An trở về, Thẩm Mặc trở lại ngôi nhà vắng vẻ lạnh lẽo của mình.

Ba mẹ quanh năm làm việc ở bên ngoài, căn nhà chỉ có duy nhất một mình cậu, vô cùng quạnh quẽ.

Cởi giày, cơm chiều cũng không ăn liền lên trên tầng tắm rửa. Nhìn qua gương cậu thấy sau lưng có đầy vết cào, trên vai còn có một dấu răng. Nhẹ nhàng đụng vào, có chút đau đớn.

"Haha, quả nhiên là con mèo nhỏ." Trong đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy ý cười.

Hàn An về nhà liền cảm thấy bầu không khí trong nhà hôm nay có chút khác thường. Cha cô đang ngồi hút thuốc trong phòng khách, sắc mặt không được tốt cho lắm.

"Sao dạo này lại hay về nhà muộn thế?"

"Dạ, con với bạn học cùng nhau học thêm."

"Nam hay nữ?"

"Nữ." Nghe cha nói Hàn An liền có chút bất an, hoảng hốt.

"Còn dám nói dối, vừa nãy lúc mẹ mày phơi quần áo ở trên tầng thượng thấy mày đi cùng một thằng con trai." Cha Hàn tức giận gạt phăng gạt tàn xuống đất, ông chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày đứa con gái luôn ngoan ngoãn lại dám lừa gạt mình.

Ông hiểu hiện tại con bé đang đến tuổi dậy thì, quen biết bạn trai là chuyện thường tình, nhưng sắp đến kỳ thi đại học rồi. Tâm tư của nó chỉ nên tập trung vào học tập, không thể phân tâm chuyện khác.

Đây là lần đầu tiên Hàn An nhìn thấy bố mình ném đồ, sợ tới phát run. Cô túm lấy góc áo, nước mắt rưng rưng. Ngay cả mẹ cô ở bên cạnh cũng không dám nói gì bênh con gái.

"Bắt đầu từ ngày mai bố sẽ đưa mày đi học."

"...Vâng ạ."

Kể từ đó, Hàn An bắt đầu bị cha mẹ cấm túc, điện thoại cũng bị tịch thu. Cô không còn có thể cùng Thẩm Mặc về nhà giống như trước.

Dù vậy, lúc ở trong trường hai người vẫn dính lấy nhau, cùng nhau học tập. Nội tâm chua xót cuối cùng cũng có thể cảm nhận một chút ngọt ngào.

Một ngày trước kỳ thi đại học, Hàn An cùng Thẩm Mặc đứng trên sân thượng hóng gió. Cô dựa vào vai cậu, không khí bình yên đến lạ thường.

"Sau kỳ thi này có lẽ chúng ta sẽ không học cùng trường nữa đâu. Mình thích cậu, cậu có thể làm bạn trai mình được không?" Nội tâm Hàn An thấp thỏm bất an.

Lần này không nói, e rằng lần sau cũng không còn cơ hội nào nữa.

"Nếu cậu thi đậu cùng một trường đại học với mình thì mình sẽ đáp ứng cậu."

"Ha......" Hàn An có chút bất ngờ khi nghe cậu nói vậy. "Thật à?"

"Ừ." Trong mắt Thẩm Mặc tràn đầy sủng nịch.

Hàn An ngây người, cảm thấy có chút khó tin. Cô vui vẻ gật đầu. "Mình sẽ nỗ lực hết sức."

Ngày thi, Hàn An cảm giác rằng bản thân xưa nay chưa từng nghiêm túc tới vậy. Cô viết xong rồi kiểm tra xem lại bài thật nhiều lần.

Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng thi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Bố còn đang ở ngoài chờ cô, Hàn An còn chưa kịp thấy Thẩm Mặc đã phải vội vàng rời đi rồi.

Hôm nay cả nhà chiêu đãi cô rất nhiều món ăn, cha Hàn khó nén nổi tâm tình sung sướng uống ít rượu. Nhưng mà Hàn An một chút cũng không thể vui nổi, điện thoại đáng thương vẫn đang bị tịch thu không biết lúc nào mới có thể lấy lại đây...

Thi đại học xong lại tới kỳ nghỉ hè, Hàn An bị bố bắt về quê ở cùng nhà bà ngoại. Mỗi ngày trôi qua thật là nhàm chán, tẻ nhạt. Khi về lại nhà cũng là lúc nhận được thông báo điểm thi.

Ngồi trước máy tính khẩn trương tìm trang xem điểm, khi nhìn thấy điểm số của con gái cha mẹ Hàn mừng rỡ như điên, Hàn An lại cảm thấy vô cùng bi thương.

650, chưa đủ điểm để vào được trường của Thẩm Mặc.

3

Hai vợ chồng vui sướng hỏi cô thích ăn gì, thấy con gái khóc cả hai đều càng thêm cao hứng, chỉ nghĩ là con gái đang kích động nên không quá để tâm.

"Ba, cho con mượn điện thoại một lát được không."

"Được, hiện tại con muốn chơi gì thì chơi."

"Vâng." Khoé miệng vừa nhếch lên của cô cứng đờ. Đợi cha mẹ đi khỏi, Hàn An ngay lập tức nhấn gọi dãy số quen thuộc. Tay cầm điện thoại của cô có chút run.

"Alo ~"

Giọng nói quen thuộc vang lên, Hàn An lập tức khóc không thành tiếng, nói chuyện run run rẩy rẩy.

"Thẩm Mặc, mình không thi đậu trường đại học Z, mình không thể làm bạn gái cậu được rồi huhu......"

1

Đầu bên kia điện thoại Thẩm Mặc nghe được tiếng khóc tâm liền cảm thấy bức bối, khó chịu, cậu có thể hình dung ra bộ dạng của cô hiện tại. Không thể làm bạn gái của cậu liền buồn bã tới vậy sao?

Ha ha, thật đáng yêu.

"Thật sao? Mình còn tưởng rằng sẽ có bạn gái chứ? Hiện tại xem ra không có, thật thất vọng." Ngữ khí tỏ vẻ trầm trọng.

Hàn An vừa nghe Thẩm Mặc nói như vậy, khóc càng hăng, không thể ngừng lại.

Tiếng khóc còn lớn hơn so với lúc nãy, Thẩm Mặc cười cười. Thôi, không đùa cô nữa, chỉ sợ lát nữa hai mắt cô sẽ sưng húp lên mất!

"Không làm bạn gái cũng được, vậy mình làm bạn trai của cậu được không? Ai khóc người đó làm quỷ!"

2

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 
Chương 23


Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#23

"Thật hả, cậu không gạt mình đấy chứ?" Hàn An kinh ngạc.

"Ừ, không hề."

"Mình......" Nín khóc mỉm cười, Hàn An không thốt nổi lên lời, tâm tình lúc này vui sướng tới cực độ.

"Nín được rồi chứ?"

"Được, không khóc nữa. Hì hì hì~"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khiến cho Thẩm Mặc cũng bất giác cong cong khoé miệng. Cậu ngước lên ngắm nhìn hàng vạn ngôi sao sáng lấp lánh ngoài cửa sổ, nhỏ giọng thầm thì: "Đầu đất, anh yêu em."

1

Hàn An tung tăng chạy xuống tầng, cha cô đang rửa một con cua lớn. Đem điện thoại đút vào trong túi ông, Hàn An ngây ngô cười.

"Con gái của cha giỏi quá, thi được điểm cao như vậy, quả là làm cho ba nở mày nở mặt!"

Cha Hàn cao hứng nhéo má con gái.

"Hì, con cũng cảm thấy mình rất giỏi." Ai ngờ mình còn có thể túm được Thẩm Mặc vào trong tay kia chứ.

***

Kết quả đã có, cha Hàn cũng trả lại điện thoại  cho con gái. Dù vậy Hàn An vẫn không được phép ra khỏi nhà, trừ những khi đi học vẽ.

Cứ tầm nửa đêm lúc mọi người trong nhà ngủ say, Hàn An lại trộm gọi video cùng Thẩm Mặc. Mỗi lần có thể nhìn thấy cậu, cô lại bất giác cười ngu ngơ.

Tháng tám, lễ khai giảng chính thức bắt đầu.

Thẩm Mặc học tại trường Đại học Z, Hàn An học tại học viện nghệ thuật Z, cách nhau cũng không quá xa.

Cha hàn đưa con gái đến trước cổng trường, trông bộ dáng trưởng thành hiện tại của con gái, ông cảm khái* vạn phần.

(*cảm khái: thương cảm, ngậm ngùi)

"An An, cha giam lỏng con lâu như vậy, có phải con rất ghét cha đúng không?"

"Không ạ, con biết là cha muốn tốt cho con." Chỉ là không được gặp Thẩm Mặc nên trong lòng cô có chút không cao hứng mà thôi.

"Con hiểu lòng cha thì tốt rồi." Ông thở dài, xoa đầu con gái.

"Con hiện tại đã lớn, cha mẹ cũng không quản con nữa, muốn gặp bạn trai thì cứ gặp. Nhưng mà phải biết nhìn người đấy."

"Vâng vâng, được ạ." Có sự cho phép của cha trong lòng của Hàn An giống như là đang bắn pháo hoa vậy, cô vui sướng ôm chặt cha mình. Như vậy là từ nay về sau cô có thể cùng Thẩm Mặc quang minh chính đại ở bên nhau rồi!

Mới tới trường học Hàn An đã vội vàng sửa sang lại ký túc xá, làm quen với bạn bè mới. Mỗi ngày cô đều cùng nấu cháo điện thoại với Thẩm Mặc, có khi là đến nửa đêm. Đi tìm cậu là chuyện của ba ngày sau.

Tuy trường cả hai đều ở thành phố Z nhưng Hàn An phải ngồi xe hơn 1 tiếng mới tới chỗ của Thẩm Mặc. Đứng trước cổng trường cậu, tâm tình cô kích động đến khó có thể bình phục. Bọn họ đã lâu không gặp, cũng đã lâu không......

Được rồi, cô thừa nhận là mình có chút muốn.

2

Nhắn tin cho Thẩm Mặc bảo mình đã tới nơi, Hàn An nhàm chán đá mấy viên sỏi dưới chân. Trời nóng bức vô cùng, cô đành phải chạy về phía một gốc cây tán rộng để tránh nắng.

Đứng chờ mãi cũng chưa thấy bóng dáng Thẩm Mặc đâu, thế mà lại gặp cả một đống mỹ nữ. Trong lòng Hàn An bắt đầu dấy lên hồi chuông cảnh giác.

Hiện tại cô không thể ở bên cạnh Thẩm Mặc mọi lúc được, nhỡ anh bị cô gái nào khác cuỗm mất đi thì làm sao giờ?

Không được không được, vất vả lắm mới thu hoạch được cải trắng, làm gì có chuyện để người ngoài ăn trộm chứ.

Đang miên man suy nghĩ thì Thẩm Mặc chạy tới, cô vừa định giơ tay chào liền thấy phía sau anh còn có một người con gái khác cũng chạy theo. Mặt Hàn An lập tức tái mét.

Này này, không phải vậy thật đấy chứ? Cái người này vậy mà lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng cô!

Thẩm Mặc từ xa đã thấy đầu đất, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, có vẻ như là đang tức giận.

Liếc mắt nhìn cô gái phía sau cả ngày hôm nay đeo bám theo anh, Thẩm Mặc dường như đã biết cái gì đó. Miệng khẽ cười.

"Cậu lại đây."

"Được." Trần Huyên cả ngày hôm nay mặt dày đi theo Thẩm Mặc, anh cũng không hề nói một câu. Này đột nhiên nói chuyện khiến cô ta có chút thụ sủng nhược kinh.

Hai thân ảnh kia càng tới gần Hàn An càng trừng mắt thật lớn. Thẩm Mặc nỗ lực nghẹn cười, đầu đất này lúc ghen thật đáng yêu.

"Giới thiệu một chút, đây là Hàn An, bạn gái của tôi." Vừa nói cậu vừa duỗi tay ôm lấy Hàn An.

9

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 
Chương 24


Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#24

Nghe Thẩm Mặc nói như vậy, một bụng tức giận của Hàn An lập tức bị dập tắt. Khóe miệng cong tới không khép nổi, đôi mắt lấp lánh ý cười.

"Đúng là vậy đó."

"À......" Trần Huyên không ngờ rằng anh đã có bạn gái, cảm thấy cực kỳ xấu hổ về hành động của mình bèn tìm lấy cớ chạy lấy người, "Tôi có việc phải đi trước."

"Tạm biệt." Nhìn cô ta rời khỏi, Hàn An không dám ngước lên nhìn Thẩm Mặc. Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau trên danh nghĩa người yêu, vậy nên trong lòng cô lúc này vừa thẹn thùng lại vừa có chút chờ mong.

"Người cũng đã đi rồi, còn định nhìn bao lâu nữa?"

Anh cúi đầu dựa vào vai cô, hít hà hương thơm mà anh đã nhung nhớ bấy lâu nay, đôi tay đang ôm eo cô cũng siết chặt hơn một chút.

Đã lâu không gặp, cuối cùng cũng có thể ôm cô vào lòng, thật tốt!

Hàn An im lặng, nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào nhau. Giờ phút này mới thật tốt đẹp biết bao.

"Ọc.. ọc..ọc.. ~"

Chiếc bụng nhỏ do cả ngày nay chưa ăn gì mà kháng nghị kêu lên, Hàn An xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Thẩm Mặc thậm chí còn cười to khiến cho cô chỉ hận không thể tìm thấy luôn một cái hố để chui xuống.

"Đi thôi, đi ăn cơm." Sủng nịch xoa đầu vật nhỏ, Thẩm Mặc nắm tay Hàn An đi về phía quán cơm.

Nội tâm vừa cảm thấy ấm áp lại có chút ngọt ngào.

Sau khi ăn cơm xong cả hai đi về phía căn hộ mà Thẩm Mặc thuê ở bên ngoài. Bởi vì là phòng mới cho nên điều hoà phải mấy ngày nữa mới lắp được, trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc quạt trần.

Tiết trời nóng bức, ngay cả bật quạt cũng chỉ khiến cho Hàn An cảm thấy nóng hơn. Cô nằm ngủ cạnh Thẩm Mặc, mồ hôi đã bắt đầu túa ra.

Thẩm Mặc thấy cô lăn qua lộn lại, có lẽ là do trong phòng quá nóng. Anh đứng dậy một tay cầm quyển vở quạt mát, tay còn lại đưa ra sau nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Hôm nay cô ngồi xe tới đây tìm mình, hẳn là vô cùng mệt mỏi.

Lúc này cảm giác nóng bức trên người Hàn An cũng đã giảm bớt, cô giãn lông mày, ôm lấy Thẩm Mặc rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh lại, trong phòng đen như mực. Cô không ngờ rằng mình lại ngủ tới tận tối, có lẽ là do gần đây quá mệt mỏi.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở mỏng manh, Thẩm Mặc vẫn còn đang ngủ. Hàn An xoay người đè lên người anh, lợi dụng cơ hội mà thực hiện hành vi "sàm sỡ".

"Đừng nghịch."

"......"

Thanh âm khàn khàn lười biếng vang lên, bụng dưới bị gì đó chọc vào, nội tâm Hàn An thấp thỏm không yên. Lúc này cô không tài nào nhìn thấy cảm xúc trên mặt cậu, vừa bất an lại có chút chờ mong.

"A......" Mũi nhỏ đột nhiên bị đau khiến cho Hàn An kêu lên.

"Sao không? Cho anh xin lỗi." Thẩm Mặc dở khóc dở cười, trong bóng tối anh cảm giác chỗ đó là miệng của Hàn An nên định cắn xuống, không ngờ lại là mũi.

Nhẹ nhàng hôn lên mũi cô vài cái, miệng bắt đầu đi xuống chiếm lấy đôi môi.

Ừm, rất ngọt, cũng rất ngon.

Hai người không thấy mặt nhau, môi lưỡi quấn quít. Thẩm Mặc đưa tay lên trước ngực cô, túm lấy một bên mềm mại mà xoa nắn.

3

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 
Chương 25


Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

Từ ngực truyền đến cảm giác nóng bỏng, dường như chạm vào có thể khiến bị phỏng ngay lập tức.

Đầu lưỡi Thẩm Mặc không ngừng càn quét cái miệng nhỏ của Hàn An, thiếu nữ dưới thân run rẩy liên tục.

Hàn An túm lấy bả vai rắn chắc của chàng trai, bàn tay anh không ngừng xoa nắn nơi đó, cô thoải mái đến híp mắt lại.

Hai người xen chân, ôm nhau thật chặt. côn th*t to lớn nhẹ nhàng chọc vào bụng nhỏ của cô.

Thân thể cô chợt lạnh do Thẩm Mặc ngồi dậy kéo áo ra ngoài.

Trong bóng tối, anh đột nhiên đè mạnh cô xuống, lúc này Hàn An cảm thấy khó chịu vô cùng. Giơ tay, phối hợp cùng với động tác của anh. Chiếc áo bị cởi ra, cả hai trần trụi ôm nhau.

Tầm mắt đã bị màn đêm cản trở, cảm quan cũng vì vậy mà càng trở nên mẫn cảm hơn.

Đôi bàn tay to lưu luyến lướt qua từng chỗ trên người thiếu nữ, cảm thụ sự run rẩy cùng bất an của cô. Một tay Thẩm Mặc túm lấy ngực cô, tay còn lại không rảnh rỗi luồn xuống phía tiểu huyệt lầy lội.

Ba ngón tay hoàn toàn cắm vào, Thẩm Mặc cúi đầu xuống trằn trọc mút mát đỉnh hồng của cô.

"Á......"

Tay nhỏ của Hàn An nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Mặc, rên hừ hừ. Tiểu huyệt do không chịu nổi kích thích mà co rút lại.

Ngón tay bị hút đến gắt gao, Thẩm Mặc bắt đầu thử thọc vào rút ra. Lúc thì nhanh lúc thì chậm, ngón tay hơi hơi cong lại.

"A...... A......" Hàn An ngửa đầu kêu lớn, khoái cảm ập tới khiến cô sung sướng mà cuộn chặt ngón chân.

Thẩm Mặc không nhìn thấy biểu tình của cô, chỉ có thể nghe tiếng rên kiều suyễn của người dưới thân. Từng tiếng rên như đang gãi ngứa trong lòng anh, càng gãi càng ngứa tới khó nhịn. Cố ý đẩy nhanh tốc độ, cô ngay tức khắc hét lên. Anh dùng ngón tay bên ngoài ấn mạnh vào hoa châu, ngón tay bên trong đồng thời cũng cong lại, chạm đến điểm G.

Trong phút chốc, tiểu huyệt như hút chặt muốn chết, nhanh chóng co rút lại. Từng tầng thịt non mềm mại gắt gao bao bọc hút lấy ngón tay Thẩm Mặc. Sau đó một lượng lớn mật ngọt phun ra, Hàn An lên cao trào.

Thẩm Mặc rút ngón tay ra, đưa lên miệng nếm thử.

Ngọt ngào, rất giống với cô.

Hàn An thở phì phò, ngực lên xuống phập phồng. Hai tay anh lại tìm đến tách chân cô ra.

"A......" côn th*t đột ngột đâm vào, trướng vô cùng, Hàn An khó chịu túm lấy chăn bên dưới.

"A...... Lớn quá...... A...... Anh chậm một chút...... A......"

Bị đâm cho lung lay, cô ưỡn thẳng eo, kêu gào.

Tiếng kêu của cô chẳng khác nào liều xuân dược trí mạng, Thẩm Mặc điên cuồng trừu cắm. Mấy tháng không được chạm vào cô, duy chỉ cách này mới có thể khiến anh thoả mãn.

"Chậm một chút? Nếu vậy thì làm sao cho tiểu lẳng lơ ăn no được?" Ngoài miệng nói lời thô tục, dưới thân động tác lại càng thêm nhanh chóng.

Hàn An ghé vào trên giường, miệng nhỏ ê ê a a. Tay túm chặt chăn, mông dẩu lên, thừa nhận sự điên cuồng xâm nhập của người nào đó. Sau vài trăm lần như vậy, quy đầu chạm sâu tới tận miệng tử cung, anh gầm nhẹ, bắn ra toàn bộ tinh hoa vào bên trong cô.

Hàn An thở dốc không ngừng, điệu bộ mệt mỏi rã rời. Thẩm Mặc dường như vẫn không có ý định buông tha cho cô, côn th*t bên trong tiểu huyệt lại bắt đầu có xu hướng cứng trở lại, anh cúi đầu xuống quấn quít hôn môi cô, "Chúng ta lại tiếp tục nào."

Thời tiết khô nóng, ván giường rung lắc dữ dội. Trong đêm tối, hai tâm hồn như giao hoà lại thành một. Nam nhân khẽ gầm nhẹ, nữ nhân mị hoặc kêu, căn phòng tràn đầy những âm thanh xấu hổ.

Lúc kết thúc đã là hơn hai tiếng sau.

Đèn được bật lên khiến cho cả căn phòng sáng ngời, Hàn An xấu hổ kéo chăn bọc lấy thân thể trần trụi của mình. Bên kia, chàng trai đang nấu mì gói.

Kịch liệt vận động qua đi, bụng đói đến không chịu được.

Hai người lại không muốn ra ngoài, chỉ có thể nấu mì gói ăn.

Khuôn mặt nhỏ của Hàn An đỏ bừng, vài sợi tóc ướt vẫn còn dính trên mặt. Trong không khí, hương thơm của mì gói hoà trộn cùng mùi vị của tình dục, kết hợp tạo thành một loại hương vị hết sức kỳ quái.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 
Chương 26


Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#26

Kể từ đó, cứ tới thứ bảy là Hàn An lại tới trường tìm Thẩm Mặc. Nói dễ nghe một chút là bồi dưỡng tình cảm, nhưng thật ra cô lại có tính toán cho riêng mình.

2

Chính là để cho những con ong bướm suốt ngày lượn lờ quanh Thẩm Mặc biết rằng hiện tại anh là hoa đã có chủ.

Cô không hề biết Thẩm Mặc đã sớm đã nhìn thấu ý đồ của cô, chỉ là không thèm vạch trần ra mà thôi. Đương nhiên anh rất thích và hài lòng với bộ dáng lo được lo mất này của cô.

Sau đó không lâu, toàn bộ Đại học Z hầu như đều biết đại thần Thẩm Mặc có bạn gái ở Học viện Nghệ Thuật, cuối tuần nào cũng tới tìm anh.

Hai người cứ gặp là dính vào với nhau, dứt cũng không dứt ra nổi.

Cứ như vậy, hoạt động này được lặp đi lặp lại suốt hai năm trời, cũng có vài lần Thẩm Mặc dẫn cô đi chơi xa mấy ngày.

Lễ tốt nghiệp năm ấy, Hàn An được Lâm Tư Nhã mời đến dự lễ kết hôn. Cái này làm cho cô có chút ngạc nhiên.

Hình như cả hai cũng đâu có thân thiết nhau cho lắm nhỉ?

Tất nhiên cô cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, nếu người ta đã có ý mời, đương nhiên mình phải có lòng đi.

Lễ kết hôn ngày đó của Lâm Tư Nhã, Hàn An không định nói cho Thẩm Mặc biết, tính toán định lén đi một mình. Ai ngờ lại gặp mặt anh ngay tại buổi lễ.

"Sao anh lại ở đây?"

"Cũng giống em thôi." Uống ly rượu vang đỏ trong tay, Thẩm Mặc để ý thấy hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ trễ cổ chữ V liền nhíu mày không vui.

Anh không hề muốn để người khác có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp cơ thể cô chút nào.

Nhìn ánh mắt của anh cứ chằm chằm vào ngực mình, lông mày nhíu chặt lại. Hàn An thè lưỡi, chui vào trong lồng ngực Thẩm Mặc. Ôm chặt eo anh, khẽ cọ tay lấy lòng.

"Vui vẻ chút nào, nhăn quá sẽ thành ông già mất."

"Ừm."

Hầu kết lăn lộn, có cảm giác khô nóng khi nhìn thấy bộ dạng yêu tinh này của cô, Thẩm Mặc cúi xuống hung hăng cắn một ngụm vào miệng Hàn An.

Cô gái trong ngực cười khanh khách.

Đi cùng Thẩm Mặc vào phòng cô dâu, hơn hai năm không gặp, Tư Nhã trông vẫn cực kỳ xinh đẹp, cũng trông trưởng thành hơn trước rất nhiều.

"Hàn An đấy à, lại đây ngồi đi."

"À ừ." Đối phương nhiệt tình như vậy, Hàn An có chút không quen.

"Thẩm Mặc, cậu cho mình mượn bạn gái của cậu một lát được không?" Tư Nhã lên tiếng hỏi Thẩm Mặc.

Anh không trả lời, nhìn chăm chăm vào Hàn An. Thấy cô gật đầu, lúc này anh mới đồng ý mà ra ngoài.

Thẩm Mặc đi rồi, Hàn An cùng Tư Nhã ngồi xuống sô pha.

Tư Nhã nói chuyện với Hàn An không ngừng, Hàn An cũng ân ân a a phụ họa theo.

"Hàn An, cô đưa tôi ra ngoài lễ đường được chứ?"

"Được." Máy móc gật đầu, Hàn An cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Tại sao cô ấy lại muốn mình đưa cô ấy ra ngoài nhỉ?

Tuy không mừng nhưng Hàn An vẫn nắm tay đưa Tư Nhã ra ngoài. Khi đã gần tiến vào bên trong lễ đường......

"Hàn An, cô thật may mắn."

Hàn An ngoảnh đầu sang, Tư Nhã lúc này hai mắt đã đẫm lệ.

"Tôi......" Vừa định nói thì đã bị Tư Nhã ngăn cản.

"Cô nghe tôi nói hết đã." Hít sâu vào một hơi, Tư Nhã tiếp lời: "Cô biết là trước đây tôi từng rất ghét cô không? Bởi vì tôi thích Thẩm Mặc, nhưng anh ấy lại thích cô. Lúc đầu tôi cảm thấy chính mình rất có cơ hội, bởi vì cô mọi thứ đều không bằng tôi, tôi xứng với anh ấy hơn nhiều. Nhưng sau đó tôi mới biết, trên đời này vốn dĩ chẳng có cái gọi là xứng hay không xứng, miễn là trong lòng anh ấy chỉ có mỗi mình cô." Thanh âm càng thêm nghẹn ngào.

"Tư Nhã......" Hàn An nhìn người bên cạnh khóc, đột nhiên không biết phải nói gì.

"Cô biết không, tôi đã theo đuổi anh ấy rất nhiều năm, ngay cả Đại học cũng phải cùng trường với anh ấy. Có lần anh ấy bị chuốc say, tôi thầm nghĩ có lẽ đây chính là cơ hội của mình. Tối hôm đó, tôi đưa anh ấy về phòng, kết quả thế nào cô biết không? Anh ấy luôn gọi tên của cô, tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của anh ấy như thế bao giờ. Khi đó tôi biết mình đã thua, thua một cách thảm hại."

2

Hít hít cái mũi, Tư Nhã cầm tay Hàn An tay thấm thía nói: "Cô với Thẩm Mặc nhất định phải sống cho thật tốt."

"Được, cô dâu mới không thể khóc." Gật gật đầu, Hàn An giúp Tư Nhã lau khô nước mắt.

"Tất nhiên, cô xem, hôm nay là ngày đại hỉ của tôi, sao tôi lại có thể khóc được chứ."

"Đúng vậy."

Hai người nhìn nhau cười.

Tư Nhã sau đó được cha dắt đi vào trong, đứng trên lễ đường lúc này có một người đàn ông đang nhìn cô ấy với vẻ mặt tràn đầy yêu thương.

Hàn An ở phía dưới không tự chủ rơi nước mắt, bởi vì cô cũng biết yêu đơn phương vô cùng đau khổ, thích mà không có được thì khó chịu nhường nào.

Phía sau lưng cô có người dựa vào, không cần nghĩ cũng biết là ai. Hàn An cùng anh đan mười ngón tay vào nhau, dựa vào trong lồng ngực anh, nghe tiếng trái tim đập mãnh liệt. Bất giác cô mỉm cười, có chút xúc động.

"Thẩm Mặc, em yêu anh."

Thẩm Mặc đặt cằm lên đỉnh đầu Hàn An, mười ngón tay cả hai đan chặt vào nhau, nội tâm kinh hoàng không thôi. Đây là lần đầu tiên cô nói yêu anh.

Khóe miệng cong cong, Thẩm Mặc nhu tình như nước đáp lại, "Anh cũng yêu em, ngốc ạ."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Awwwwww vậy là chỉ còn 1 chương nữa là bộ truyện này sẽ kết thúc, cũng chỉ còn hết ngày mai nữa thôi là một năm mới sẽ bắt đầu rồi =)))) Tui xúc động phát khóc luôn đó mọi người =))) Thực sự là rất rất cảm ơn sự ủng hộ của mấy bồ trong thời gian qua
 
Chương 27: Hoàn


Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#27

Vừa tốt nghiệp đại học không lâu thì Hàn An mang thai. Về việc phòng ngừa gì đó, có vẻ như cả hai đều không thực hiện tốt cho lắm.

Thẩm Mặc biết tin nội tâm mừng như điên, nhưng cũng cảm thấy có chút áy náy với Hàn An.

Vừa mới tốt nghiệp còn chưa kịp hưởng thụ thế giới tự do của hai người, thế mà đã khiến cô mang thai.

Tranh thủ lúc bụng Hàn An còn chưa lớn, cha mẹ hai bên tổ chức hôn lễ cho bọn họ. Mùa thu ngày 20 tháng 11, tiểu sinh linh Thẩm Ngải Ngải mở mắt đến với thế giới này.

3

Đối với tiểu tình nhân kiếp trước của mình, Thẩm Mặc phải nói là vô cùng cưng chiều, sủng ái bé, sủng đến nỗi Hàn An rất có ý kiến.

Mỗi khi con gái làm sai chuyện gì đó, Hàn An muốn giáo huấn, tiểu quỷ kia sẽ liền trốn sau lưng Thẩm Mặc, khiến cô không tài nào xuống tay được. Chỉ có thể trừng mắt nhìn hai cha con, ngứa răng trong bất lực.

Nhưng mà không lâu sau đó Hàn An lại vô cùng vui sướng khi thấy có người gặp họa, bởi vì Thẩm Mặc thất sủng!

Nhà bên có một cặp mẹ con mới chuyển đến, Thẩm Ngải Ngải ngày nào cũng dán lấy bé trai nhà bên, thậm chí nhà cũng không thèm về, ngay cả ngủ cũng muốn ngủ cùng cậu nhóc. Bộ dáng cô bé trông có vẻ vô cùng uất hận vì không thể làm luôn con nhà người ta ấy!

4

Nội tâm Thẩm Mặc nhàn nhạt ưu thương, con gái còn chưa lớn thế mà ngay cả liêm sỉ cũng không còn. Mỗi lần nhìn thấy tiểu tử thúi nhà bên anh chỉ hận không thể ném bay thằng nhóc ra xa 10km luôn rồi.

***

Hung hăng cắn bánh mì, ánh mắt âm trầm nhìn hai đứa nhỏ đang vô tư nằm cạnh nhau trong phòng ngủ, Thẩm Mặc tức giận cực kỳ. Thằng oắt kia chơi cùng Ngải Ngải anh còn chưa nói thì thôi, thế mà bây giờ nó còn dám cả gan mà ngủ cùng bảo bối nhà anh.

Nhìn con gái mình hoa si suốt ngày chỉ biết thằng oắt hàng xóm, Thẩm Mặc khóc không ra nước mắt.

Tại sao con của anh lại không thể di truyền tính cách lạnh lùng của anh dù chỉ một chút, nhìn từ đầu tới cuối thế nào cũng chỉ thấy tính si ngốc của mẹ nó.

Đúng là không có tiền đồ, về sau bảo bối nhà anh khẳng định sẽ bị cái tên tiểu tử kia ăn sạch tới không còn gì luôn cho mà xem!

4

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng kết thúc, tung hoa tung hoa! ???

Cuối cùng, tại sao lại nói yêu đơn phương là điều tốt đẹp, có lẽ là do không còn gì vui sướng hơn khi mà người bạn thích cũng thích lại bạn đi. Còn nếu không phải, ắt hẳn sẽ cảm thấy chua xót, yêu mà không có được, khiến lòng người tổn thương biết nhường nào.

7

[HOÀN]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top