Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1320: Hôm nay không quên chuyện (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hạ Tiểu Hi nghe cũng chảy máu mũi: “Ngày mai con nấu canh cho bọn họ uống!”

Lăng Vi vội vàng gật đầu: “Nhất là phải cho Hàn Yến uống nhiều, Hoa Đào nói, năm ngày không thể để cho cậu ấy đi ra.... đứa nhỏ này phải uống thuốc bổ thật nhiều nha!”

Diệp Đình cười môt tiếng, trong đầu nghĩ: “Đó là do em nói, không phải Hoa Đào nói...”

Hoa Đào cùng Hàn Yến oan uổng nha.... người ta thuần khiết đo nhịp tim và huyết áp trong phòng có được không?

Hàn Yến hỏi Hoa Đào: “Tim đập mạnh mẽ sao?”

Hoa Đào gật đầu: “Không sai, tốt hơn trước kia nhiều!”

Hàn Yến thật vui mừng, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, ôm nhu hôn tai cô. Hoa Đào ngồi trên đùi, đưa tay ôm cổ anh.

Hàn Yến ôm chặt cô, thật giống như muốn ôm cô vỡ nát luôn vậy. Anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm, nhìn vào thật sâu. Anh giơ tay lên vuốt gò má tiều tụy của cô, đột nhiên hung hăng hôn lên, anh đưa tay vào váy cô động tình nói: “Chúng ta kiểm ra cái khác.”

Lúc Diệp Khanh tỉnh, Lăng Vi múc ít cháo cho bà. Chào này là Diệp Đình nấu.... Lăng Vi đã từng ăn cháo và cơm Diệp Đình nấu, mặc dù số lần hai đầu ngón tay cũng có thể đếm hết, nhưng mà, mùi vị đó.... cô còn nhớ đâu, ăn thật ngon.

Đầu Diệp Khanh rất đau.

Bà vẫn luôn ngồi trên mép giường xoa huyệt thái dương.... Lăng Vi bưn cháo tới cho bà, muốn trò chuyện ba của Diệp Đình.

Diệp Khanh đưa tay nhận lấy cháo, lại không có cầm muỗng ăn, một tay khác của bà luôn xoa xoa thái dương, thật giống như có cái gì đó muốn chui ra làm vỡ đầu bà vậy.

Lăng Vi ngoẹo đầu nhìn bà.... đột nhiên một suy nghị chợt lóe lên trong đầu Lăng Vi ---- mẹ, có vẻ như không giống nhau.

Là trạng thái.... có gì đó không giống nhau!

Lăng Vi không nói gì, kéo ghế ngồi xuống, Diệp Khanh ngước nhìn cô, Lăng Vi cười nói: “Mẹ đói bụng không, mau ăn chút cháo ấm bụng, là Diệp đình nấu.”

Diệp Khanh nhìn cô thật lâu, lại nhìn ra cửa, Diệp Đình đi lấy chút thức ăn cho bà còn chưa có trở lại.

Diệp Khanh thu hồi tầm mắt, nhìn vào chén, bà nhìn cháo kia chằm chằm, chậm rãi gật đầu. Bà đi tới bên cạnh bàn ăn cầm muỗng lên, vô cùng nghiêm túc ăn cháo.

Lăng Vi không nói gì, định chờ bà ăn xong lại nói chuyện tiếp.

Lúc náy, Diệp Đình mở cửa đi tới, anh bưng một dĩa cả rốt giấm đường nhỏ.

Diệp Đình đi tới bên cạnh bàn, đặt dĩa nhỏ lên đó. Diệp Khanh lập tức ngây ngẩn, bà thích ăn cái này....

Diệp Đình ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi từ từ nói: “Ông ngoại nói, Mẹ thích ăn cà rốt giấm đường, tiểu Vi liền làm thử.”

Diệp Khanh ngước nhìn Lăng Vi, Lăng Vi cười nói: “Ông ngoại nói, khi còn Mẹ thích ăn củ cà rốt nhất. Ông còn có một câu nói về Mẹ. Thản nhiên cười khuynh thành, không cần tình yêu chỉ cần cà rốt. Có chuyện như vậy hay không?”

:Có...” Diệp Khanh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu cười lên.

Bà gắp một miếng cà rốt ăn: “Rất ngon...”

Đột nhiên Diệp Đình nhìn Lăng Vi, Lăng Vi cũng nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, thật giống như dnag9 nói với cô: “Mẹ.... hôm nay có gì đó không giống nhau?”

Lăng Vi nhẹ nhàng gật đầu, trao đổi ánh mắt với anh: “Em cũng cảm thấy như vậy, không phải đột nhiên mẹ khỏe lại chứ?”

Diệp Đình lại nhìn sang Diệp Khanh, bà đang nghiêm túc ăn cháo.

Ba người không ai lên tiếng, Diệp Khanh ăn xong một chén rồi, Lăng Vi đưa tay lấy chén, muốn đem rửa, đột nhiên Diệp Khanh nói: “Tôi còn muốn ăn thêm chút nữa....”

Trong giọng nói tràn đầy không nỡ....

Thật giống như ăn thế nào cũng không đủ vậy.

Lăng Vi vội vàng cầm chén đi múc cháo cho bà, Diệp Đình cũng theo cô đi ra, hai người cùng vào phòng bếp.

Lăng Vi nhỏ giọng nói: “Chồng.... hôm nay có vẻ như mẹ không có quên chuyện đúng không?”

Diệp Đình gật đầu, trong lòng nghĩ: Đều đã thức dậy nữa giờ, còn chưa từng nói câu “Tôi nhìn hai người rất quen mắt.” kia.

Lăng Vi “ai nha”: “Cò thể.... là.... bởi vì lần này làm giải phẫu cho Hàn Yến, tinh thần vô cùng tập trung? sau đó.....”

Còn chưa chờ cô nói xong, Diệp Đình liền cắt đứt lời cô: “Rất có thể, lát nữa chúng ta nói chuyện với mẹ, nhìn xem tình huống cụ thể.”

“Được!” Trong đầu Lăng Vi nghĩ, có lẽ hôm nay có thể hỏi ra bí mật!
 
Chương 1321: Vạch trần cái khăn che mặt (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Khanh lại ăn hai chén cháo, cho đến khi ăn sạch sẽ cà rốt trong dĩa mới buông đũa.

Lăng Vi cầm một tấm khăn giấy ướt đưa cho Diệp Khanh. Diệp Khanh liền trực tiếp xé bao bì, bàn tay lan hoa chỉ cầm khăn giấy ướt ra lau miệng.

Lăng Vi nhíu mày lại, Là có chút kỳ quái.... trước kia, lúc mẹ cầm cái gì đó, cũng phải suy nghĩ một hồi, có những món đồ không thường dùng, mẹ còn không biết làm sao dùng....

Lăng Vi dò xét hỏi: “ Mẹ có mệt hay không? Có muốn con xoa xoa vai cho Mẹ không?”

Diệp Khanh nhìn cô nói: “Cô mang thai sáu tháng, bụng lớn như vậy, sao tôi có thể bảo cô xoa xoa vai cho tôi?”

Nhấy mắt Lăng Vi và Diệp Đình nhìn nhau, cũng nhìn thấy khiếp sợ torng mắt đối phương!

Trời ơi! Lăng Vi che môi lại, kinh ngạc chỉ chỉ bụng mình, ý là: “Mẹ biết em mang thai sáu tháng?”

Diệp Đình nhẹ gật đầu, trên gương mặt đẹp trai không thể che giấu nụ cười.

Lăng vi lại cố ý nói: “Đúng nha, bụng con quá lớn, con thấy bụng người khác không có to như con vậy.”

Đột nhiên Diệp Khanh cười nói: “Con là sinh đôi nha, nhất định phải to hơn người khác.”

!!

Trời ạ.... Trong đầu Lăng Vi và Diệp Đình nhảy ra hai dấu chấm than!

Lăng Vi suy nghĩ, lại cố ý hỏi bà một vấn đề mà cô đã từng hỏi: “Con nghe Diệp Đình nói. xác suất sinh đôi là có gien di truyền, nhà Mẹ có gien di truyền này không? Năm đó có phải Mẹ mang thai đôi không?”

Đột nhiên Diệp Khanh sững sờ...

Ánh mắt bà xa xưa nói: “Khi đó.... tôi hôn mê bất tỉnh... suýt chút nữa đứa bé đã chết trong bụng tôi rồi.... khi đó, bác sĩ làm giải phẫu cho tôi, đưa bé mới vừa sinh ra ngoài, tôi còn chưa kịp nhìn thấy nó. Bởi vì, sức mạnh của thuốc tê quá ghê ghớm, sau đó tôi liền không biết gì cả.

Đột nhiên Lăng Vi nắm tay Diệp Đình, tin tức trong đoạn nói chuyện này của Diệp Khanh quá lớn rồi!

Bà lại biết con của mình là - Diệp Đình! Bà còn nhớ lúc mình sinh con là sinh mổ?

Nhưng mà, bà nói khi đó bà hôn mê bất tỉnh, đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện bà thường hay quên mọi thứ, là bởi vì khi đó bị để lại bệnh căn? Có phải lúc sinh con đã tiêm thuốc tê quá nhiều, đưa đến tình trạng của bà bây giờ?

Diệp đình thử dò hỏi: “Có phải.... có người cố ý hôn mê mẹ, sau đó ôm con đi?”

Đột nhiên Diệp Khanh đưa hai tay đỡ trán, thống khổ run rẩy.... Lăng Vi vội vàng nắm tay Diệp Đình, ý bảo anh không nên hỏi nữa,

Diệp Khanh khoác tay, và vẫn luôn lắc đầu, luôn lắc đầu. Lăng Vi vội vàng qua ôm bà: “ Mẹ quá mệt mỏi, ngủ một lát nữa đi.”

Diệp Khanh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên xa lạ.

Diệp Đình cùng Lăng Vi: “...” Hai người im lặng, trong lòng thêm một câu: “Tôi nhìn các người thật quen...”

Nhưng mà, Diệp Khanh không có nói những lời này, bà nghi ngờ nhìn hai người hồi lâu, một lúc sau, ánh mắt dần dần ôn nhu lại, giống như bà bị chuyện gì làm sợ hãi vậy, đột nhiên run run.

Đột nhiên bà nói: “Con trai của mẹ, cũng đã lớn như vậy?” nói xong, liền khóc....

Lăng Vi cùng Diệp Đình:...”

Lăng Vi lại ngồi xuống ghế, có chút muốn cười: “Có phải mẹ đã khỏe lại?” Cô dùng tay nói chuyện với anh.
 
Chương 1322: Vạch trần cái khăn che mặt (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong lúc nhất thời Diệp Đình không biết nên nói gì cho phải, đột nhiên Lăng Vi hỏi bà: “Mẹ còn nhớ cuốn sổ riêng của mẹ sao? mẹ viết mấy hàng thơ trong cuốn sổ. Trang thứ nhất là: Mạc tiếu luyến hoa nhân, tầm biến phương tùng. Ý của mẹ là đừng tìm sao?”

Đột nhiên Diệp Khanh che môi lại: “Đúng vậy.... đây là quyển nhật ký tôi để lại cho anh ấy.”

Để lại cho anh ấy? Cái anh ấy này, hẳn là ba của Diệp Đình? Không nghĩ tới lại để cho cô và Diệp Đình lấy được, còn dựa vào những đầu mối này tìm được bà.

Lăng Vi nắm chặt thời cơ hỏi: “Mẹ bảo đừng tìm mẹ, nhưng mà, phía sau mẹ lại viết một chuỗi tin tức dài: Mạch thượng hành vân nhàn kỷ xử, tiểu kiều y liễu đãi vãn trang. Chúng con tìm thấy một mảnh kim loại có khắc mật mã bên cạnh cây cầu nhỏ trong trang viên. Chúng con phá giải mật mã, đoán được tin tức mẹ lưu lại là trụ sở bí mật. Đúng không?”

Diệp Khanh cực kỳ kinh ngạc, bà hốt hoảng nói: “Tôi không muốn để anh ấy tìm được tôi, nhưng mà.... tôi lại muốn anh ấy tìm được tôi.... tôi.... những tin tức tôi lưu lại này... bất quá là lừa mình dối người thôi,.... bởi vì, căn bản là anh ấy không thể thấy quyển nhật ký này.”

Lăng Vi cùng Diệp Đình đều không hít thở được, nhất là Diệp Đình, anh nhỏ giọng nói: “Tại sao mẹ không để cho ông ấy tìm được mẹ chứ? Không phải các người yêu nhau sao?”

Diệp Khanh xoa trán, khó khăn nói: “Bởi vì căn bản là tôi không biết anh ấy là ai... anh ấy cũng không biết tôi là ai....”

Lăng Vi hoàn toàn hồ đồ: “Sao hai người lại không biết lẫn nhau là ai?” Cô lấy một tấm hình ra đưa cho Diệp Khanh: “ mẹ xem, đây là mẹ và ông ấy khiêu vũ trong tiệc chứ? Hai người không biết thân phận lẫn nhau sao?”

Đột nhiên Diệp Khanh giật mình, ngón tay bà run rẩy.... cầm lấy hình....

Trong mắt bà long lanh một tầng hơi nước, bà cướp lấy hình, ngón tayvuot61 ve mặt ông, nước mắt rơi lộp bộp vào trong hình.

“Là anh ấy... tất cả mọi người đều đồn đãi, nói tôi là tình nhân của Bảo La - Lộ Dịch Tưm nhưng không ai biết tôi là Diệp Khanh, chỉ có Bảo La mới biết, Ông ta muốn phá hủy tôi, muốn nhốt tôi lại!”

Lăng Vi cùng Diệp Đình yên tĩnh lắng nghe, Diệp Khanh nức nở, đặt hình bên miệng mình nhẹ nhàng hôn.

Bà nói: “Đêm hôm đó, tôi và anh ấy nhảy một điệu, Bảo La đã ra sát lệnh muốn đuổi giết anh ấy ---- tôi không biết thân phận anh ấy, nhưng mà, rất nhiều người đồn đãi nói rằng anh ấy là thiếu tướng của Phong Đầu, tuổi còn trẻ đã lập được nhiều chiến công hiển hách Tôi lén lút thay áo người hầu trốn vào xe rác đi ra ngoài, lúc tôi đang rửa mặt ngoài sông liền thấy cả người anh ấy tràn đầy máu trôi trên sông. Tôi nhaoq au kéo anh ấy lên, đột nhiên anh ấy đứng lên ôm tôi đi.... ngày đó đêm vô cùng tối, anh ấy còn mang cái mặt nạ đó, tôi cũng đeo mặt nạ, từ đầu đến cuối chúng tôi vẫn không biết thân phận lẫn nhau.... anh ấy một tay nắm tay tôi, một tay giơ súng bắn ra phía sau lưng --- anh ấy bị vết thương đạn bắn, nhưng không phải vô cùng nặng, chẳng qua là cánh tay, chân, ngang hông bị thương.... nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó tôi rất bội phục anh ấy.... khi đó Bảo La đã ra sát lệnh, bao vây diệt trừ anh ấy khắp nơi... anh ấy vì như vậy mà bị thương...”

“Sau đó thì sao? Sao lại có đứa bé?” Lăng Vi hỏi xong, đột nhiên muốn tát mình, bây giờ tại sao cô lại quan tâm vấn đề đó vậy?

Cũng không thể trách cô nha, cả hai người đều không nhận ra đồi phương đâu, ngay cả thân phận, tướng mạo cũng không biết, sao có thể sanh con được?

“Chẳng lẽ là bị người khác bỏ thuốc?” Phốc... vậy không phải là giống Diệp Đình sao?

Diệp Khanh cười khổ: “Không có...” Bà lau nước mắt, cười khổ cúi đầu: “Lúc ấy tôi nghĩ, Bảo La muốn nhốt tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị ông ta làm nhục, tôi không muốn! Nên phải ngủ chung với người đàn ông trước mắt này!”

Đột nhiên Diệp Đìnhnhìn Lăng Vi, ý là, em nhìn xem mẹ anh đi, lại nhìn về chính mình.... anh cũng mấy tháng mới có thể giải quyết em được...
 
Chương 1323: Giống nhau như đúc (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi rất không phúc hậu hỏi bà: “Vậy mẹ muốn đẩy ngã mẹ ấy, mẹ ấy cũng đồng ý sao?”

Mặt của Diệp Khanh đỏ bừng, bà vô cùng thẹn thùng nói: “Nhất định anh ấy không đồng ý nha.... nhưng mà tôi lại khóc. Khi đó quá lạnh.... hai người chúng tôi đều là mới từ dưới nước vớt lên, lạnh đến tôi run lẩy bẩy, tôi dùng sức khóc, tôi nói tôi sắp chết rét, vừa ho vừa nhảy mũi mấy cái, tôi nói tôi sắp chết.... anh ấy bị tôi cuốn lấy không còn cách nào đành tới đây ôm tôi.”

Ai nha.... Trong đầu Lăng Vi nghĩ, mẹ thật là biết dụ dỗ.... Con và Diệp Đình, còn kém mẹ xa lắm.!

Diệp Khanh giống như một cô bé vậy, e thẹn bụm mặt nói: “Mặc dù anh ấy không thường cười, lạnh như băng, nhưng người lại rất tốt.... an ấy vẫn luôn che chổ tôi...”

Lăng Vi hỏi bà: “Vậy sao ông ấy không mang mẹ đi nha? Sao hai người lại tách ra?”

Nước mắt Diệp Khanh lại rơi lả chả xuống: “Tôi mang anh ấy đến một căn phòng hoa nhỏ một đêm, cái phòng hoa nhỏ này là của tôi...”

Bà lại rưng rưng nước mắt, cười ngọt ngào.

Bà nói: “Bình thường tôi ở bên trong chăm sóc ít hoa cỏ, anh ấy nói anh ấy thích đỗ quyên.... bởi vì anh ấy chỉ biết một loại hoa đó,. Chúng tôi vô cùng có ăn ý, ai cũng không có tháo mặt nạ của đồi phương ra.... anh ấy thật rất mê người, nhất là ánh mắt, tôi không nhìn thấy mặt anh ấy, lại bị ánh mắt anh ấy mê đến thần hồn điên đảo. Tôi có chút sợ nhìn mặt anh ấy, bởi vì tôi sợ cả đời cũng không quên được.... Tôi nói quần áo tôi lạnh quá, tôi nói tôi muốn cởi quần áo, cả người anh ấy căng cứng, thật là đáng yêu....”

Bà vừa khóc vừa cười, ngón tay bấu gò má thật chặt, bà lại thong thả nói: “Nhất định anh ấy cũng yêu tôi, anh ấy ôm chặt tôi như vậy, hôn tôi như điên rồi. tôi dùng sức cởi quần áo anh ấy, cái loại cảm giác lén lút đó vô cùng mới lạ, anh ấy là người ngay thẳng như vậy, nhất định cả đời sẽ không làm loại chuyện này. Là tôi dụ dỗ anh ấy mê mẫn.... sau đó, mặt nạ anh ấy rớt, nhưng mà, đêm quá tối, tôi lại không dám nhìn mặt anh ấy.... tôi đeo lại lên cho anh ấy....”

Trái tim Lăng Vi củng treo lên theo, mẹ đeo làm gì nha? Mẹ không hiếu kỳ nhìn mto65 cái sao?

Lăng Vi thật cuống cuồng! Nhưng mà, trong lòng lại càng nhiều bực bội.... một đôi thật tốt biết bao nha, sao lại bị tách ra...

Diệp Khanh lau nước mắt nói: “Lúc trực thăng phi cơ của anh ấy tới, anh ấy mang tôi đi. Nhưng mà, bên ngoài đã bị người của Bảo La bao vây. Tôi liền rút súng của anh ấy chỉ lên đầu mình, tôi để cho anh ấy đi, anh ấy vô cùng tức giận! Anh ấy nắm tay tôi, bảo tôi đừng sợ, nói quân đội của anh ấy sao81 tới, anh ấy phải lập tức tiêu diệt người nhốt tôi. Khi đó anh ấy không biết tôi bị Bảo La nhốt. Anh ấy chỉ biết là tôi tham gia tiệc đó. anh ấy tới nơi này chính là muốn dọn dẹp hắc bang địa phương, anh ấy kéo tôi lên trực thăng, đột nhiên --- chúng tôi bị một tổ chức sát thủ thần bí bao vây giết! Tôi biết, đó là Bảo La chó cùng đường quay lại cắn! Sao Bảo La có thể cho người mang tôi đi! Bảo La lập tức ra lệnh đàn em của ông nổ súng.... tiếp theo, chính là một trận đại chiến!”
 
Chương 1324: Giống nhau như đúc (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tay Diệp Khanh cẫn còn giơ giữa không trung như vậy, thật giống như người đàn ông kia vẫy còn ôm bà như vậy. Bà hoàng hốt nói: “Trong hỗn loạn, tôi cản một phát súng vì anh ấy... mắt anh ấy đầy máu đỏ.... anh ấy đưa tay ôm tôi, anh ấy nhìn thấy trước ngực tôi đều là máu lập tức liền phân tâm: “Hai người chúng tôi đều trúng đạn. Một viên đạn bắn vào đầu anh ấy...”

“...”

Lăng Vi và Diệp Đình đồng thời nắm tay bà.... Diệp Khanh chấn động mạnh, mời vừa từ bi thương khôi phục lại. Bà đau lòng đến sắp nứt ra.

Lăng Vi không muốn để cho bà nói, nhưng mà bà không dừng được.

Bà vừa khóc vừa nói: “Hai người chúng tôi cùng hôn mê, tôi bị Bảo La bắt trở về. Lúc tôi tỉnh lại phát hiện viên đạn kia chỉ xẹt qua ngực, vết thương của tôi không quá nghiêm trọng.

Bà che ngực mình, buồn buồn nói: “Bảo La cho người đưa thuốc tới, đột nhiên tôi nghĩ đến - tôi cùng anh ấy.... ở trong phòng hoa suốt một buổi tối, tôi lại là đang trong giai đoạn nguy hiểm! Tôi đoán đại khái mình sẽ mang thai, bởi vì, đêm hôm đó tôi vô cùng dính người, rất là hy vọng mang thai đứa bé của anh ấy.....”

Bà lại bụm mặt nói: “Lúc ấy tôi suy nghĩ.... cho dù sau này không gặp lại anh ấy được, tôi nhất định cũng phải có một đứa bé của anh ấy. Huống chi anh ấy lại sinh tử không biết, tôi càng phải giữ lại đứa bé này. Cho nên, tôi từ chối uống thuốc!”

Ánh mắt bà vô cùng kiên định!

Bà diễn tả cảnh cầm rượu trong tay, quấn bông gòn vừa lau ngay ngực của mình vừa nói: “Tôi làm như vậy ngày ngày, tự cầm rượu khử độc cho mình, mạng của tôi xem như lớn, đứa bé cũng rất kiên cường.”

Bà hít một hơi nói: “Bảo La bắt tôi trở về, giận không kềm được! Ông ta uống say nét mặt hớn hở, ông ta nhốt tôi vào trong phòng, muốn cưỡng ép chiếm đoạt tôi, tôi giả vờ bị cảm, lên cơn sốt, để ông ta đi nấu chén canh gừng cho tôi, sau khi ông ta đi ra ngoài, tôi lập tức thu mua một người hầu gái, người hầu gái này muốn làm nữ chủ nhân sắp điên rồi... tôi để cô ta ngủ với Bảo La, cô ta vô cùng phấn khởi đồng ý.”

Diệp Khanh cười lạnh, dừng nước mắt lại.

Bà nói: “Bảo La uống nhiều rồi, lúc ấy tôi lại đập vỡ bóng đèn. Ông ta say bí tỉ, mình ngủ với ai chính ông ta cũng không biết. tôi vì giữ được đứa bé liền nói tôi mang thai, không để cho ông ấy đụng tôi. Ngay tại tôi mang thai mười tháng sắp sinh, người kia.... tới. Đầu của anh ấy trúng đạn, mới vừa tỉnh lại.... anh ấy lửa giận ngút trời, mang quân đội đến chất vấn Bảo La tôi đang ở nơi nào, từ đầu đến cuối anh ấy vẫn không biết tôi bị Bảo La nhốt, anh ấy chỉ biết là tôi tham gia tiệc của Bảo La, cho nên, miệng đột phá duy nhất của anh ấy chính là Bảo La - Lộ Dịch Tư. Nhưng mà, Bảo La nói ông ta và tôi không quen. còn nói mười tháng trước tôi đã bị trúng đạn chết....”

Diệp Khanh đè trán lại, hiển nhiên đầu vô cùng đau đớn, bà không ngừng lắc đầu.... nước mắt tuôn ra như lũ lụt vậy.

Lăng Vi dời ghế qua, đưa tay ôm bà. Diệp Khanh nằm trên bả vai Lăng Vi khóc.

Bà khox1 thút thít nói: “Tôi nghe các người làm nói, lúc đó anh ấy giận đến ngất xỉu, Vết thương của anh ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Lúc ấy tôi nghe được anh ấy tới, kích động suy nghĩ xuống lầu tìm anh ấy, kết quả, Bảo La tát, bụng tôi đụng vào tay thang lầu, lúc ya61 tôi chảy rất nhiều má. Tôi ngất đi, đứa bé không sinhr a, Bảo La cho người phẫu thuật, chuyện sau này, tôi cũng không nhớ..... Cả ngày ngơ ngơ ngác ngác...”

Đột nhiên bà cầm tay Lăng Vi nói: “Cô nhất định phải nhớ những lời này giúp tôi.”

Lăng Vi trịnh trọng gật đầu, bà mới chậm rãi yên tâm.

Bà còn muốn nói điều gì, nhưng mà đầu thật sự quá đau. Diệp Đình cùng Lăng Vi vội vã đỡ bà nghỉ ngơi, đột nhiên Diệp Khanh nắm tay Diệp Đình....

Bà nắm tay Diệp Đình. từ từ đặt lên gò má mình, nước mắt của bà tơi trên tay Diệp Đình, nhưng mà, bà khong nói được chữ nào.

Diệp Đình ngồi bên cạnh, đưa tay ôm bà, Diệp Khanh gục đầu lên bả vai anh thống khổ thút thít, bà nói: “Nhất định con rất giống ba con, vởi vì ánh mắt con và anh ấy giống nhau như đúc...”
 
Chương 1325: Diệp Khanh sống lại (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình vỗ bả vai bà, ngón tay siết chặt lại. nói thật, anh không biết nên làm cái gì, cũng không biết nên nói cái gì, anh ngồi một hồi, phát hiện.... bà ngủ.

Lăng Vi vội vàng đỡ Diệp Khanh lên giường nằm.

Sắc mặt Diệp Đình rất khó coi, Lăng Vi đưa tay kéo anh: “Anh đừng khó chịu, tất cả đều đang phát triển tốt, không phải chúng ta đã có đầu mối rồi sao? Thiếu tướng tiếng tăm lừng lẫy hai mươi năm trước, vẫn là rất dễ tìm.”

Diệp Đình gật đầu, thật ra trong lòng anh đã có suy nghĩ.

Bọn họ đỡ Diệp Khanh nằm xuống, dắp kín mền cho bà, hai người liền đi tới phòng làm việc của Quân Dương.

Lăng Vi mở máy vi tính lên giúp anh, cô suy nghĩ nói: “Những lời mẹ nói cũng rất hữu dụng. Ít nhất chúng ta đã có phạm vi lục soát.”

Diệp Đình ôm cô ngồi lên ghế, Lăng Vi suy nghĩ nói: “Năm nay anh 26 tuổi, sinh nhật là 21 tháng 9. Tính về trước, mẹ mang thai mười tháng, hẳn là bọn họ quen biết vào 21 tháng 11 của 27 năm trước. Chúng ta điều tra thử, 27 năm trước, người nào chịu trách nhiệm dọn dẹp hắc bang của quần đảo Ngả Lợi. Người này không khó tìm lắm.”

Lúc cô nói chuyện, diệp Đình đã gõ bàn phím, ý tưởng của anh cũng như cô vậy, lúc soát tài liệu 27 năm trước.

Trải qua các tầng sàng lọc.

Diệp Đình in ra rất nhiều tấm hình, những người này đều là các thiếu tướng hoặc trung tướng, đại tá, thượng tá tuổi tác từ 20 đến 30. Nhưng mà, trong nhiều hình như vậy, không có tấm nào tương xứng với tài liệu đã điều tra được trước đó....

Lăng Vi nói: “Tại liệu của cha bị che giấu?”

:Ừ....” Diệp Đình nhức đầu, 27 năm, những tài liệu này cũng không dễ tìm, bây giờ đối phương cố ý xóa bỏ tất cả tin tức, làm cho anh không biết nên ra tay từ đâu.

Diệp Đình gõ gõ bàn, nhíu mày nói: “Anh sẽ lục soát tài liệu của tất cả tướng ra, anh cũng không tin còn tìm không ra!”

Đột nhiên anh đứng lên, hỏi Lăng Vi: “Vợ, em nhìn anh đẹo trai anh tuấn như vậy.... ba mẹ anh chắc chắn sẽ không kém nha!”

“Đúng vậy.” Lăng Vi lập tức giơ ngón tay cái cho anh: “Dáng người anh tốt như vậy, cao như vậy, ba của chúng ta nhất định cũng là một người cao lớn nha....”

“Ừ...” Diệp Đình cầm tấm hình kia lên nhìn, anh chỉ Diệp Khanh nói: “Thân cao của em và mẹ anh không sai biệt lắm, cha cao hơn mẹ anh nhiều như vậy.... thật giống như cũng không xê xích bao nhiêu với anh đâu?”

Lăng Vi gật đầu: “Không sai biệt lắm.... vậy anh tìm, quân nhân thân cao 185cm trở lên, 45 tuổi trở lên, đừng để ý cái gì đẹp trai hay không.”

Khóe miệng Diệp Đình giật giật lại bắt đầu tìm kiếm. Thật ra, trước kia anh đều đã tìm ra hết, nhưng mà không cam lòng!

Tìm đến cuối cùng, so sánh với ành.... lại là không có chút thu hoạch, người này.... giống như vô căn cứ biến mất vậy, không có bất cứ tài liệu, không có bất cứ đầu mối nào.
 
Chương 1326: Diệp Khanh sống lại (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi ôm anh nói: “Đừng có gấp, luôn sẽ có cách. Đi nghỉ một hồi trước, được không?” Bàn tay nhỏ bé của cô xoa xoa mi tâm anh, anh vẫn luôn nhíu mày.

Cô nhẹ nhàng hôn lên chân mày anh: “Đừng luôn nhíu mày, nhiều nếp nhăn, sẽ không đẹp trai nữa.”

Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, cười, Lăng Vi lập tức nói: “ Đúng rồi, cười như vậy mới đẹp trai.... lại cười cái nữa.” Diệp Đình ôm cô, hôn lên.

Lăng Vi kéo anh trở về phòng ngủ, người này đã bao nhiêu ngày không nghỉ ngơi cho khỏe, bây giờ dù là ép cô cũng phải ép anh ngủ!

Diệp Đình bị cô đẩy lên giường, cô nửa quỳ bên cạnh, mở từng viên từng viên nút áo cho anh: “Mau đi tắm, tắm xong ngủ một giấc.”

Diệp đình cầm tay cô nói: “Cùng tắm đi, bây giờ anh chính là một tên tàn phế, em không tắ giúp anh, anh không tự tắm được.”

“Ai nha, tàn phế chỗ nào? Em xem một chút....”

Diệp Đình vô lại chỉ ngực mình: “Thật là đau nha.....”

Lăng Vi lè lưỡi với anh: “Được, em tắm giúp anh.” Cô đẩy anh vào phòng tắm, kết quả.... không phải cô tắm giúp anh nha, người đàn ông này muốn đánh nhau với cô đến điên rồi!

Ô ô ô.... được rồi, anh tàn phế, em nhường anh. Mặc dù không muốn nhường anh! Nhưng mà, thật không đánh lại nha....

Hai người nghịch đủ rồi, nằm trong chăn, Lăng Vi hỏi anh: “Sao anh không cho mẹ thấy sợi dây chuyền kia, nói không chừng mẹ nhìn thấy còn có thể nhớ ra cái gì.”

Lưng cô dán vào ngực anh, anh ôm lấy, tay đặt trên bụng cô. Anh suy nghĩ nói: “Ngày mai lại nhín chút thời gian đi hỏi, nhưng mà.... hiện tại mẹ đang trong trạng thái này, thật ra anh không muốn mẹ nhớ lại những chuyện này.”

Lăng Vi lại nói: “Em lại không nghĩ giống anh, em cảm thấy để cho mẹ nhớ tới phát tiết tốt hơn. Mẹ cũng đã nhịn nhiều nằm như vậy, thật vất vả tìm người có thể nói hết lời trong lòng, chúng ta phải cho mẹ nói nha!”

“Đúng... vợ, em nói có lý....” Diệp Đình ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Em nghĩ thật chu đáo, anh quên..... ngăn chặn là khong6giai3 quyết được vấn đề, chỉ có để cho mẹ nói, chúng ta lắng nghe lời nói torng lòng mẹ, đây là phương pháp trị liệu tốt nhất,“

“Đúng vậy nha!” Lang8Vi đưa tay ôm cổ anh: “Mau khen em!”

Diệp Đình hôn lên mặt cô: “Thưởng cho bảo bối của chúng ta.”

Lăng Vi vui vẻ cười lên, mau đi ngủ, mệt quá rồi,“

Diệp Đình lại nói: “Em đi ngủ, anh làm việc một lúc nữa.”

“Anh còn bận cái gì?” Lăng Vi kéo lại, không để cho anh đi.

Diệp Đình cười hôn cô, nói: “Đã rất lâu anh không có hôn em, phải bù lại thật tốt.”

Lăng Vi muốn đạp anh một cước bay ra xa: “đừng nói bậy nữa được không? Mới vừa rồi lúc tắm anh không hôn sao? Anh còn hung sữ hơn sư tử đang phát - tình nữa, lại dám nói đã lâu không hôn!”

Diệp Đình nói: “Không phải đã qua nửa giờ rồi sao?”

Lăng Vi không nhịn được cười run:“Nhà anh có quy định, qua nửa giờ sẽ gọi là thật lâu à?”

“Đúng vậy, nửa giờ không lâu so? Hai phút không hôn em, anh đều cảm thấy rất lâu rồi. tốt lắm, đừng nói chuyện, có thời gian nói chuyện anh đã có thể hôn nhiều hơn hai phút.”

“...” Lăng Vi trợn trắng mắt, rốt cuộc cô gả cho cái gì vậy nha!

Diệp Đình giống như lửa cháy vậy, càng hôn càng nóng. Cuối cùng không có cách, cô chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ bé giúp anh. Anh rất không hài lòng: “Đứa bé này lúc nào mới sinh nha?Hai thằng nhóc con, lúc đó anh phải tính sổ với bọn nó!”

Lăng Vi cười không ngừng: “Lời này của anh em phải ghi lại, đừng đến lúc đó, sinh ra xong anh lại nuông chiều hơn bất cứ ai.”

Diệp Đình không vu, đi tắm, lại trở về ôm cô ngủ.

Ngày thứ hai, Hàn gia cử hành tiệc, chúc mừng Hàn Yến khôi phục.

Trong phòng tiệc của nhà hàng Đế Luân, Hàn Yến bị người vây quanh mời rượu. Không ít người đều âm thầm nói: “Bệnh của công tử Hàn gia rất nghiêm trọng nha.... sao đột nhiên lại chữa hết? Không phải nói tế bào bị hư hại, không có sức đề kháng sao? Sao lại dễ dàng chữa hết như vậy?”

Một người khác cũng nhíu mày, nghi ngờ nói: “Nghe nói là làm cái gì.... giải phẫu chữa trị tế bào....”

“Giải phẫu chữa trị tế bào? Má ơi.... bây giờ còn có người biết loại kỹ thuật này? Hai mươi mấy năm trước, tôi nghe thấy Diệp Khanh hiểu loại kỹ thuật này, hơn hai mươi năm, tôi chưa từng nghe nói, còn có người khác biết nha....”
 
Chương 1327: Ánh mắt trong tối (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người nọ còn nói: “Ai biết, tôi cũng đang muốn biết chuyện này đâu.... nhưng mà, rõ ràng Diệp Khanh đã qua đời nha....”

“Tôi cảm thấy, có lẽ cũng có người khác biết kỹ thuật này?”

“Không phải chứ?” Người kia nói: “Ai có cái kỹ thuật này còn điệu thấp như vậy nha? Giới y học chúng ta không có tiếng gió nào.”

“Đúng vậy, ai nói không phải chứ....!” Người này hít một hơi, không dám tưởng tượng lắc đầu: “Xem dáng vẻ, lại có một thiên tài ra đời....”

Lăng Vi đúng lúc nghe được hai người này nói chuyện, trong đầu cô nghĩ: “Đoán mò gì chứ, cái gì mà thiên tài ra đời? Người giải phẫu cho Hàn Yến chính là Diệp Khanh!”

Lăng Vi đi tới trong góc tìm Diệp Đình, Diệp Đình vẫn luôn quan sát dám người muôn hình muôn vẻ trong tiệc.

Hôm nay anh cố ý thả tin tức ra ngoài, nói là Hàn Yến mới vừa làm chữa trị tế bào xong. quả nhiên, phần lớn những người tới tham gia đám tiệc hôm nay đều là có quen biết với Diệp Khanh.

Trong góc, có người thảo luận: “Cái giải phẫu chữa trị tế bào này, trừ Diệp Khanh, căn bản là không có ai có thể hoàn thành!Nhưng năm gần đây, chưa từng nghe nói có người nào làm giải phẫu này được. Các người có nghe nói không? Tôi cảm thấy sẽ không đột nhiên lại xuất hiện một người như vậy, thủ pháp này cũng không phải người bình thưởng là làm được! Diệp Khanh chính là thiên tài trăm năm hiếm gặp!”

“Đúng vậy đúng vậy.... tôi cũng chưa từng nghe nói có người biết làm giải phẫu này.”

Người nọ còn nói: “Đột nhiên tôi có một loại cảm giác.... không biết có đúng hay không, tôi cảm thấy, có phải Diệp Khanh.... không.... chết.... hay không nha?”

Người nói lời này vô cùng dè dặt, giọng nói cơ hồ ngay cả chính mình cũng nghe không rõ.

“Đúng vậy, tôi hôm qua lúc tôi nhận được thư mời, tôi liền nghĩ đến.... có phải Diệp Khanh vẫn luôn không có chết nha? Dù sao năm đó cô ấy mất tích quá kỳ quái...”

Trong tiệc, cái gì cũng nói, nhưng phần lớn là thảo luận Diệp Khanh còn sống.

Đôi mắt đen của Diệp Đình quét từ từ qua hết tất cả các khách mời.

Lăng Vi nắm hình trong tay, so sánh với các vị khách trong hiện trường.

Thật giống như không có phát hiện người trong hình.

Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Khi đó Bảo La nhốt mẹ, tất cả mọi người đều không biết thân phận của mẹ, chỉ có một mình Bảo La biết. Bảo La không nói, không có ai biết mẹ là Diệp Khanh, cho dù bây giờ để lộ tin tức ra ngoài cũng là vô ích nha....”

Lăng Vi rất gấp.

Diệp Đình lại nói: “Chưa chắc.... dù sao mẹ cũng đã tiếp xúc với người đàn ông kia, mẹ cũng có thể đoán được người đó là tướng quân, là thiếu tướng, cha cũng phải lờ mờ đoán được mẹ là nhà khoa học chứ? Mặc dù mẹ chưa nói, nhưng lúc nói chuyện trời đất, sẽ lơ đãng tiếc lộ tin tức của mình. Ví dụ như, em là một nhà thiết kế, em đi tới bên cạnh xe, trước tiên chính là nhìn theit61 kế kiểu xe. Mẹ cũng giống vậy, mẹ thấy người đàn ông kia bị thương, có lẽ sẽ nói: Anh bị thương, mau khử độc. Nếu không bị vi khuẩn lây nhiễm, tế bào sẽ chịu tổn thương. Nếu là người tỉ mỉ, nhất định sẽ lấy được tin tức trong lời nói của mẹ.”
 
Chương 1328: Ánh mắt trong tối (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi ngơ ngác nhìn Diệp Đình, trong lòng bội phcu5 giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.

“Có lý nha!”

Chúng ta sống trên đời, mỗi một người đều là cá thể độc lập, cho nên, mỗi chúng ta đều có cá tính của riêng mình.

Cách nói chuyện của mỗi chúng ta, phương thức suy nghĩ đều là đặc biệt.... thật hy vọng người kia có thể nghe được tin tức này, sau đó chú ý tới.

Lăng Vi thấy Diệp Đình đang quét nhìn đám người, đột nhiên cô nói: “Chồng, anh sửa sang lại suy nghĩ.... người trong hình này, không phải cha anh sao.... anh cũng không thể luôn kêu là người đàn ông kia chứ. Cha và mẹ chia ly nhiều năm như vậy, cũng rất khó chịu. Anh phải tiếp nhận người này từ trong đáy lòng mới được.”

Đột nhiên Diệp Đình rũ mắt xuống, nhìn cô chăm chú: “Đã nhiều năm như vậy, tìm một người cũng không tìm ra. Anh không muốn phỉ nhổ ông ta. Chúng ta tìm mẹ cũng không mất nhiều thời gian như vậy.”

Lăng Vi lại nói: “em cảm thấy cha không phải loại người như vậy, nhất định cha có tìm, nhưng mà.... nhất định là có nguyên nhân chúng ta không biết. Không phải mẹ cũng như vậy sao? Chẳng lẽ mẹ không muốn tìm cha sao? Nhưng mà, mẹ lại hoảng hốt, ngay cả mình là ai cũng không biết.... nếu không phải gần đây chúng ta tìm được mẹ, sợ rằng cả đời này của mẹ sẽ không còn nhớ đến những chuyện này nữa.”

Lăng Vi chỉ chỉ đầu mình, nhắc nhở Diệp Đình: “Anh đừng quên, mẹ nói đầu của cha bị bắn trúng. Mười tháng mới tỉnh.”

Diệp Đình gật đầu: “Hy vọng là vậy.”

Lần tiệc này không có phát hiện loại người đặc biệt gì, Diệp Đình đưa dây chuyền cho Diệp Khanh nhìn. Lúc kết thúc tiệc, Diệp Đình luôn cảm thấy không đúng....

Anh luôn cảm thấy trong tối có một ánh mắt đang nhìn anh.... nhưng lại hình như là ảo giác. Anh nhanh chóng lục soát trong đám người, vẫn là những người đó, không có gì dị thường...

Tại sao lại có cảm giác này? đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua đầu Diệp Đình, có phải là.... ông ta hay không?

Lúc này, Diệp Đình nhận được điện thoại của tiểu Đông Ni, cậu nhóc nói cậu đang chơi ở Hải Đồn rất vui vẻ đây.

Diệp Đình lại nhìn trong đám người nữa, liền không còn cảm giác đó nữa.

Lúc Diệp Đình cúp điện thoại, tốc độ nhịp tim rất nhanh, cái cảm giác đặc thù lúc nãy, để cho tim anh rung động từng trận.

Có lẽ, người nọ đang chú ý anh? Người nọ biết anh là con trai của ông sao?

Có lẽ không biết? Nếu không, tại sao ông lại không đến nhận nhau?

Ánh mắt Diệp Đình u ám không rõ.

Đột nhiên Lăng Vi hỏi anh: “Chồng, chúng ta có cần mang mẹ ra đi một vòng? Để cho mẹ quen biết tiểu Đông Ni, có lẽ tâm tình của mẹ sẽ tốt hơn, chúng ta không thể vẫn luôn để cho mẹ buồn bực như vậy, sẽ buồn đến sinh bệnh mất.”

“Ừ...” Diệp Đình thu hồi suy nghĩ. Anh và Lăng Vi tiếp Diệp Khanh đi quán Đại Dương.

Diệp Khanh gặp được tiểu Đông Ni, bà lập tức thích đứa bé này: “Nha, đây là con nhà ai nha, dễ thương như vậy....”

Đứa bé này ánh mắt thật to, da mềm mịn, rất muốn đưa tay sờ.

Tiểu Đông Ni cũng rất kỳ quái, chơi với Diệp Khanh rất vui, không giống người xa lạ mới quen chút nào.

Diệp Khanh giống như cô bé, cùng tiểu Đông Ni chơi ở quán Đại Dương một buổi trưa.... để cho Diệp Đình cùng Lăng Vi nhức đầu là, Diệp Khanh lại quên hết những lời đã nói ngày hôm qua.

Ngày hôm qua, Diệp Khanh giống như mở phần mềm hack, hôm nay, Diệp Khanh lại giống như bị người xóa mất.....

Lăng Vi chọt Diệp Đình nói: “Hôm nay để cho mẹ chơi đi, không phải chúng ta muốn cho mẹ vui vẻ sao?”

Đúng vậy.... chỉ cần mẹ vui vẻ, cứ để mẹ chơi đi. Vốn là, Diệp Đình còn muốn hỏi chuyện dây chuyền.... bây giờ suy nghĩ lại, quá không thích hợp. Vốn là mẹ đang vui như vậy, đừng chọc mẹ khóc.

Diệp Khanh giống như xem tiểu Đông Ni là con trai của mình, cứ kêu “bảo bối nhi“.

Giống như là do bà sinh vậy.... thân thiết như thế....

Cũng khó trách, Diệp Đình cũng đã hơn hai mươi tuổi.... bà một ngày cũng chưa từng chăm sóc, trong ấn tượng cũng không có con trai lớn như vậy.. đổi lại là ai, cũng không thích ứng được.
 
Chương 1329: Gặp... (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bệnh tình của Lăng Tiêu khôi phục rất tốt, tiểu Đông Ni cũng sáng sủa hơn trước kia nhiều, hai người trò chuyện rất tốt. Tất cả mọi người trong quán Đại Dương đều thích hai người bọn họ.

Lăng Trí cũng thật vui vẻ, ông vừa trồng xong đám hoa cỏ, nên định nghỉ hai tháng, ngày ngày cùng Lăng Tiêu và tiểu Đông Ni ở quán Đại Dương.

Lăng Vi cùng Lăng Trí ngồi xuống, đột nhiên Lăng Trí khẩn trương lên, thật giống như có lời gì muốn nói, lại ấp a ấp úng ngại nói ra.

“Chú, chú sao vậy? Chú muốn nói cái gì sao?”

Hôm nay trạng thái của chú vô cùng không đúng, nhất định ông có chuyện rất quan trọng muốn nói, nhưng dường như lại rất do dự....

Trong đầu Lăng Vi nghĩ, chuyện này, nhất định rất khó giải quyết.

Đột nhiên Lăng Vi hỏi ông có chuyện gì.

Lăng Trí lập tức ngây ngẩn, ông thở dài.... Lăng Vi có thể đoán được đại khái nguyên nhân là gì....

Có thể để cho chú phiền lòng, bùi ngùi thở dài như vậy, nhất định chỉ có một người.

Lăng Vi chủ động hỏi ông: “Là Chu Vân tìm chú sao?”

Đột nhiên Lăng Trí không biết nói gì... ông không nói ra lời. Lăng Vi khích lệ ông nói: “Không có chuyện gì, có lời gì thì ông cứ nói đi. Nếu chuyện đã xảy ra, chúng ta liền nghĩ cách giải quyết. Ngăn chặn, là không có lợi ích gì. Chúng ta phải trò chuyện thật tốt, mới có thể giải quyết vấn đề.”

Lăng Vi cảm thấy.... cách cô nói chuyện, càng ngày càng giống Diệp Đình....

Thì ra, hai người cùng sống qua ngày, thật có thể ảnh hưởng lẫn nhau nha. Còn ảnh hưởng lớn như vậy, bây giờ cô nói chuyện thật giống như tổng tài dạy dỗ công nhân viên vậy.

Lăng Vi vội vàng đổi giọng nói: “Chúng ta đã lâu không trò chuyện, chú nói với con, Chu Vân nói cái gì với chú?”

Lăng Khí khó khăn một hồi nói: “Tiểu Vân thật xấu, chú không muốn để ý nó nữa! Nhưng mà, bây giờ nó quá thẻm, Vương gia cơ hồ đã ép chết nó...”

Lăng Trí vẫn nhìn mặt đất chằm chằm, ông khó khăn mở miệng nói: “Chú không muốn cứu nó, nhưng mà... cũng không thể trơ mắt nhìn nó chết bên ngoài... dù sao cũng là con gái của chú...”

Lăng Vi nhíu mày, than thở trong lòng... ai, đây là chú của cô nha! Tới lúc nào rồi, còn mềm lòng như vậy. Tính cách của ông là như vậy, không còn cách nào khác....

Trong lòng Lăng Vi không vui, giọng nói có chút ác độc: “Đưa nó đi ngồi tù. Mặc dù ở trong tù khổ cực, nhưng ít nhất sẽ không chết oàn uổng.”

“Được....” Lăng Trí gật đầu nói: “Để cho nó vào tù hối cãi đi, vẫn còn tốt hơn ở bên ngoài bị người nhục mạ. Tiểu Vi, con cũng đừng giận chú.... chờ con già rồi, con sẽ hiểu...”

Lăng Vi cười nhìn ông: “Chú, chú vẫn vậy.... mềm lòng từ khi còn trẻ rồi... năm tháng, cũng không rửa sạch loại tính cách mềm lòng này của chú.”

Lăng Trí ngượng ngùng cười: “Đúng vậy.... người đời nha.... ba tuổi nhìn lớn, bảy tuổi nhìn già. Tính cách gì đó, đã quyết định từ sớm, không thay đổi được....”

Đột nhiên Lăng Vi nói: “Anh tiêu của con, bây giờ đã khôi phục tốt như vậy, chúng ta có cần tìm Phương Di, để cho bọn họ gặp mặt một lần? Nếu anh Tiêu nhìn thấy mẹ của anh ấy nhất định sẽ rất vui vè.”
 
Chương 1330: Gặp... (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Trí cúi đầu, không lên tiếng, hiển nhiên là không có mặt mũi gặp Phương Di, nhưng mà.... không thể tước đoạt quyền lợi được gặp mẹ của đứa bé nha.... ông gật đầu: “Được!”

Ngày thứ hai, Lăng Vi liền cùng Lăng Trí đi cục cảnh sát, để cho cảnh sát bắt Chu Vân.

Lăng Vi nói với cảnh sát: “Em họ này của tôi, lừa gạt chú chuyển khế đất đến danh nghĩa của nó, sau đó lại lén lút bán dất đi. Nhưng mà, hai miếng đất này là nông dụng, không cho phép buôn bán khai thác. Bây giờ nó lén bán đất, chúng ta phải bắt nó về tìm được người mua để mua đất về.”

Cảnh sát lập án, lúc tìm được Chu Vân, Chu Vân cơ hồ không còn hình người nữa....

Bây giờ Chu Vân thật là tình nguyện ngồi tù, cũng tốt hơn ngày ngày bị lăng nhục bên ngoài mấy trăm lần, cho dù cảnh át hỏi cái gì, cô đều nói: “Dạ dạ dạ! tôi nguyện ý nhận tội, tôi nguyện ý ngồi tù! Mau bắt tôi đi thôi --- cái nơi quỷ quái này, tôi không muốn ở nữa

quá trình thẩm vấn vụ án vô cùng thuận lợi, Lăng Vi thông qua vài thủ tục liền nhốt Chu Vân vào tù.

Ở trên tòa án, từ bắt đầu đến kết thúc, Lăng Vi đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Chu Vân.

Chu Vân đần độn ngồi ở đó, không quan tâm tất cả sự vật chung quanh chứ đừng nói là một ánh mắt của Lăng Vi. Lòng cô đã như tro tàn rồi.

Ngày Chu Vân lên tòa, đúng lúc là ngày Lục Thiên Minh cử hành hôn lễ... Lục Thiên Minh, chồng sắp cưới của Chu Vân trước kia, người rất tốt, là một người đọc sách. Vốn là hai người sắp kết hôn rồi... chỉ tiếc, Chu Vân không biết quý trọng, ầm ĩ đến cuối cùng hai tay trống trơn, không nhận được gì cả....

Chu Vân quá có tâm cơ, tính toán khắp nơi, chưa bao giờ thật lòng đối với người khác... bây giờ cô thê thảm, cùng người phụ nữ trong video kia, thật là khác nhau một trời một vực. Bây giờ, hạnh phúc là người ta, không có nửa điểm quan hệ với cô.

Lăng Vi không có cho Chu Vân nhìn đoạn video này, nếu cô đã yên lặng, vậy để cho cô tiếp tục yên lặng đi.

Có lúc, không biết, còn hạnh phúc hơn biết gấp trăm lần.

Từ tòa án đi ra, Lăng Vi để cho tiểu tổ Ám Ảnh tìm dì Phương,, dì Phương rất dễ tìm, buổi chiều, Lăng Vi liền hẹn bà gặp mặt ở quán trà. Phương Di là đi theo tiên sinh của bà cùng tới.

Vị tiên sinh kia rất nho nhã, chính khí, ánh nhìn đầu tiên với ông, Lăng Vi có cảm giác.... trời ạ, cái khí chất này, sao lại giống người trong hình như vậy?

Lăng Vi hoàn toàn quên mình muốn nói gì, cô tìm cớ nói là phải đi phòng vệ sinh, mau chóng kêu Diệp Đình tới.

Giây phút Diệp Đình gặp người đàn ông kia, cũng là giật mình!

Khí chất, thân hình này, quá giống người trong hình! Quá giống --- mặc dù tấm hình kia là đeo mặt nạ, nhưng mà, người đàn ông này cho người ta cảm giác được tuyệt đối không khác mấy so với hình....

Dì Phương là một người đẹp tuyệt thế, người đàn ông này cũng chính khí phi phàm!

Mặc dù có vẻ mong đợi, nhưng mà.... trong lòng Diệp Đình, cô tình sụp một khối.... người ta có gia đình, hành phúc mỹ mãn, mẹ anh lại cơ khổ cô đơn hơn hai mươi năm....

Lăng Vi rót trà cho Phương Di và tiên sinh của bà, Lăng Vi nói rõ ý đồ: “Bây giờ chú con là anh Tiêu sống rất tốt,, anh Tiêu cũng khôi phục không tệ, con nghĩ.... chú và anh tiêu đã thật lâu không có gặp mặt...”

Cô còn chưa nói hết lời, Phương Di liền không nhịn được rơi nước mắt. Người đàn ông kia vỗ vai, vô cùng ôn nhu đỡ bà.

Trong mắt Diệp Đình giống như bị ghim một cây gai! Mặc dù còn không chắc chắn người đàn ông này là người trong hình. Nhưng, cơn tức này anh làm sao cũng không kềm lại được!

Người đàn ông kia biết hai người có lời muốn trò chuyện, lại là chuyện chồng trước của Phương Di, ông liền chủ động nói có chuyện, đi trước. Lát nữa lại tới đón Phương Di.

Phương Di rơi lệ, gật đầu.

Lăng Vi mượn cơ hội hỏi Phương Di: “Dì và tiên sinh dì rất hạnh phúc nha.... tôi xem tiên sinh nhà dì cả người chính khí, ông ấy là quân nhân đúng không?”

Phương Di gật đầu: “Trước kia anh ấy là quân nhân, sau đó bị thương, làm buôn bán.”
 
Chương 1331: Là ông ta? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đột nhiên Diệp Đình muốn đập ly, anh còn đi tìm cái gì nha? Thật là tiện!

Lăng Vi đè tay anh lại, hỏi tiếp: “Phương Di, hai người quen biết vào lúc nào nha?”

Phương Di cho là cô muốn biết sau khi rời khỏi Lăng Trí bao lâu mới tái giá, trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn là nói: “Tôi và anh ấy mới quen hai năm nay.”

Lăng Vi bắt đầu lo lắng, còn muốn hỏi thêm vài vấn đề, nhưng rõ ràng Phương Di đã không vui.

Bà cầm túi xách trong tay nói: “Tôi sẽ nhín chút thời giờ đi quán Đại Dương tìm tiểu Tiêu, lần này cô đến tìm tôi, nói cho tôi tin tức này, cám ơn cô. Tôi tìm tiểu Tiêu rất lâu, nhưng mà, vẫn không có tìm được, tôi sẽ đi gặp nó.”

Sau khi Phương Di đi, Diệp Đình muốn lật bàn!

Lăng Vi cản anh lại nói: “Gấp cái gì nha? Nhìn giống, nhưng lại không nhất định là cha! Lỡ như vị tiên sinh này có anh trai, hay em trai thì sao chứ? Thế gia quân nhân, đứa bé nào cũng phải nhập ngũ, cái này không phải rất bình thường sao? Hơn nữa, em thấy ánh mắt của vị tiên sinh này không quá giống.... ánh mắt mẹ miêu tả là rất mê người, có chút bá đạo, không thích nói chuyện, rất lạnh. Nưng lúc nhìn mẹ lại rất ôn nhu....”

Lăng Vi vừa nói vừa bĩu môi: “Lúc nãy vị tiên sinh đó rất nho nhã, không có loại bá đạo mà mẹ nói đó.”

Diệp Đình không muốn nghe. Mở laptop ra bắt đầu tra tài liệu, Phương Di đúng là kết hôn hai năm trước, người đàn ông bà gả... họ Lôi....

Trong đầu Diệp Đình nghĩ, cái họ này, ngược lại không tệ.

Đột nhiên Lăng Vi nói: “Nếu là ông ấy có quan hệ với anh, anh còn phải đổi tên thành Lôi Đình đâu. ai nha, không tệ nha.... vẫn là tốt hơn Lan Đình, Lương Đình nhiều....”

Cô nói xong, đột nhiên lại nói: “Ai nha mẹ ơi.... nếu anh là Lôi Đình, vậy không phải trùng tên với tiểu Đình sao? Lôi Tuấn, Lôi Đình? Tên của hai người bọn họ là ai đặt nha? Bọn họ đều là cô nhi mà....”

Đột nhiên Lăng Vi hít một hơi, trêu đùa nói: “Tiểu Tuấn và tiểu Đình cũng họ Lôi nha.... nói không chừng, các người là người một nhà đâu...”

Diệp Đình tức giận nói: “Lôi Phong cũng họ Lôi đâu, cũng là người một nhà với anh sao?”

“Đúng vậy!” Lăng vi nói: “Các người đều là truyền nhân của Lôi Phong, Lôi Nhân!”

Lăng Vi rất muốn cười to, nhưng mà sắc mặt Diệp Đình thật là quá xấu, cô cố ý chọc anh cười: “Tức cái gì nha, nói không chừng chỉ là nhầm lẫn mà thôi.”

Cô lắc lắc tay anh: “Điều tra đi..... lỡ như tìm được người nhà cho tiểu Đình và tiểu Tuấn thì sao...”

Diệp Đình không nói lời nào.

Đột nhiên anh đứng lên. Anh không muốn chờ, trực tiếp cầm hình đi tìm người đàn ông kia. Người đàn ông kia làm ăn tương đối lớn, chủ khai thác của phần mềm vi tính và con chip điện thoại.

Diệp Đình đi tới công ty ông, chợt nhớ tới, người đàn ông này không phải một trong những người anh lục soát ngày thứ nhất sao?

Có 96% tương tự....

Nhưng mà, lại bởi vì thân phận không hợp, tiền tạm thời pass bọn họ.

Diệp Đình gặp người đàn ông kia trong phòng tiếp khách, ông rất thưởng thức Diệp Đình. Diệp Đình trực tiếp lấy hình đưa cho ông: “Ông nhìn xem, người đàn ông trong hình này, ông biết sao?”

Ánh mắt ông chợt động, sắc mặt chìm xuống, gật đầu.

Diệp Đình nhìn ông chằm chằm!

Ông nhướng mày lên, nhìn sang Diệp Đình: “Hình này, làm sao cậu lấy được?”
 
Chương 1332: Là ông ta? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình nhìn vẻ mặt này của ông, đột nhiên có chút yên tâm.... người này tuyệt đối không phải người trong hình..... bởi vì biểu tình của người đàn ông này quá lạnh nhạt, quá tĩnh táo, tuyệt đối không phải biểu hiện của một người đàn ông đã trải qua một tình yêu kinh thiên động địa.

Tim Diệp Đình đập vô cùng nhanh, anh nói: “Người phụ nữ trong hình, là mẹ tôi. Mẹ nói mẹ nghi ngờ đứa bé là của người đàn ông này.”

Người đàn ông ngồi đối diện nhướng mày, trong đầu nghĩ: Cậu trực tiếp nói mình là con của người đàn ông trong hình này không được hơn sao.... quá kiểu cách.... giống anh trai của ông vậy!

Ông nhìn hình, đột nhiên trong lòng nảy lên một cỗ bi thương. Ông thở dài thật sâu: “Anh tôi qua đời hơn hai mươi năm... bởi vì xúc phạm quân pháp, bị đuổi quân tịch, niêm phong tất cả tài liệu. 26 năm trước.... người cũng đã mất...”

Diệp Đình nhíu chặt mày, đầu ngón tay không tự chủ được run run.... đột nhiên người đàn ông kia kích động, ông nhìn Diệp Đình nói: “Cậu là con trai của anh tôi?”

Diệp Đình nói: “Không nhất định.”

Thái độ Diệp Đình không tốt lắm, ông muốn đập đầu, ánh mắt vẫn nhìn anh chăm chú.

Diệp Đình không ở lâu thêm, trực tiếp lấy hình liền đi.

Ông mau chóng đứng lên đuổi theo, lại không đuổi kịp, ông tức đến mức dậm chân! “Ai nha ---- ngay cả danh theip61 mình cũng không lấy được ---” Lúc này, đột nhiên phụ tá của ông nói: “Anh Tu, người lúc nãy là tổng tài của Đỉnh Phong quốc tế, Diệp Đình nha.... gần đây không hiểu vì sao anh ta rất nổi tiếng. Nhất là những cô gái nhỏ kia, thật là mê đến muốn đến trước cửa nhà cậu ta chờ đâu.... Ông lại không biết cậu ta sao? ông không biết cậu ta lại còn đi gặp?”

Lôi Tu nói: “Tôi gặp nó, là bởi vì nó là cháu rễ của vợ tôi...” Ông nói xong, đột nhiên lại nói: “Mau về nhà báo cáo! Nói cho lão gia tử, mau mau --- mau nói cho lão gia tử! Anh tôi có đời sau! Đứa nhỏ này rất có thể là của anh trai!”

Trước cửa Đỉnh Phong quốc tế, Lôi lão gia tử chống gậy, biểu tình giống như mãnh hổ vậy, khí thế hung hăng đi vào trong....

Amay bị sợ đến mau chóng báo cáo lên. Diệp Đình không muốn gặp những người này. Anh tìm Lôi Dục, là tìm người thay Diệp Khanh, không muốn mẹ anh đau khổ cả ngày.

Nếu người cũng đã mất, anh cũng không muốn có dính dáng gì đến Lôi gia này. Chủ yếu hơn chính là.... anh nhìn thấy Lôi Tu, trong lòng liền khó chịu. Nếu không phải người mà mẹ muốn gặp, cũng không cần phải chọc mẹ đau lòng, dù sao mẹ muốn gặp người kia, chứ không phải người nhà của người kia.

Lúc này, Lăng Vi đang sắp xếp dụng cụ mới cho đoàn người giám đốc Hán khu. Cô thật tự tại..... Lái một chiếc xe thay đi bộ cho người già Lạp Phong.

Cô vòng tới vòng lui trong Hán khu, các dụng cụ lập tức có thể gắn xong hết, có thể sản xuất xe mới rất nhanh, cô còn hẹn các cổ đông, đổng sự, còn có các nhà thiết kế, kỹ sư sửa chữa trước kia của Long Đằng cùng nhau ăn cơm.

Trước trước sau sau, cô liên lạc được khoảng một trăm người.

Cô tính là, cho dù những người này có nguyện ý trở lại hay không, cô cũng phải thông báo bọn họ, nếu Long Đằng lại quật khởi lần nữa. Cô hy vọng bọn họ cùng cô làm chứng Long Đằng lại huy hoàng lần nữa!

Trong tiệc, Lăng Vi một tay bưng ly rượu, một tay vịn bàn, cô nói với đoàn người: “Cháu đã mua xưởng của Long Đằng mua về rồi, dụng cụ cũng mua xong, động cơ cũng nghiên cứu ra được, bây giờ chỉ kém đưa vào sản xuất.”

Cô nói xong, liền nhìn sang bàn của các vị tiền bối, cô giơ ly rượu lên: “Các vị đang ngồi đều là trưởng bối, bây giờ con cần nhất không phải là không có vốn, cũng không phải kỹ thuật.... con cần là nhân tài.”

Lăng Vi nhìn bọn họ, nói lời từ tận sâu trong thâm tâm: “Bây giờ con vô cùng cần nhân tài.... hôm nay con không có lừa gạt mọi người, mọi người đều là tiền bối theo chân ba mẹ con đánh ra thiên hạ, cho nên, hôm nay con tuyệt đối không có nửa câu nói xạo. Các vị tiền bối, con cần mọi người.”

Rất nhiều người đang ngồi đều bị cô àm chấn động!

Con cần mọi người, chữ chữ thật lòng nha----
 
Chương 1333: Đào góc tường (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cậu “con cần mọi người” này của Lăng Vi, làm cho các ông lão đang ngồi tức cười.

Đào góc tưỡng rõ ràng như vậy.... thật đúng là để cho mọi người bội phục can đảm và quyết đoán của cô gái này....

Khoan hãy nói, thậy là có phong độ của anh Phong và chị Nhược năm đó.

Lăng Vi bưng ly rượu nhìn bọn họ. Hy vọng có người đứng ra ủng hộ cô.

Nhưng mà, các ông lão đang ngồi đó ông nhìn tôi tôi nhìn ông, chính là không có người nào nguyện ý đứng ra tỏ thái độ.

Lăng Vi cười....

Thấy các ông lão đang ngồi có lắc đầu, có xì xào bàn tán.

Không phải bọn họ không muốn ủng hộ cô, chẳng qua, những người đang ngồi này, hiện nay đều là quản lý cao tầng của các xí nghiệp đứng đầu. Có mắt thấy đều sắp về hưu, đã lớn tuổi rồi, dời ổ? Dời không nổi nữa.... không có sức sống như người trẻ tuổi, hiện tại số tuổi này của bọn họ, lại dời ổ, vậy phải làm lại từ đầu.

Trầm lão phá vỡ cục diện bế tắc.

Đột nhiên ông cười nói: “Cháu gái nha, ông biết con là một cô gái tốt chưa bao giờ nói bậy. Hơn nửa năm trước, con nói với chúng ta, muốn đánh một trận đầu vang dội cho Long Đằng, hiện nay, con làm được! Cái động cơ siêu cấp kia, quả thật lợi hại. Nhưng mà, tuổi của chúng tôi đều đã lớn, giống như chú vậy đầu tư, mua cổ phiếu của con còn dễ nói. Nhưng con nhìn xem, những chú, bác kia.... tóc đều đã bạc phân nửa, số tuổi càng lớn, càng lười dọn nhà.... đạo lý này, con có hiểu hay không?”

Lăng Vi nhìm Trầm lão nói: “Bác Trầm, con chính là vì để cuộc sống sau này của các chú, bác được trôi qua tốt hơn, mới cử hành lần tụ hội này. Đạo lý bác nói con hiểu, nhưng mà.... người thường đi chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp. Cảnh tượng của Long Đằng mọi người cũng đã thấy được, xe mới còn chưa đưa ra thị trường, cũng đã tạo thành náo động, bác suy nghĩ, nếu xe này thiết kế chế tạo ra, lượng tiêu thụ sẽ kém sao?”

Trầm lão lắc đầu: “Lượng tiêu thụ có được hay không, đó là chuyện của cổ đông, có liên quan gì đến những chú, bác này?”

Lăng Vi dứt khoác nói: “Có liên quan, bởi vì Long Đằng chúng ta sẽ áp dụng chính sách nhân viên cần cổ phiếu, lượng tiêu thụ của xe hơi càng cao, hoa hồng của nhân viên sẽ càng nhiều.”

Cô vẫn giơ ly, trịnh trọng nói: “Cái này, chính là dụng ý mà hôm nay con mời mọi người đến đây.”

Bá đạo! Trầm lão chủ động giơ ngón tay cái cho cô!

Các vị có mặt, có người dao động. Một kỹ sư sữa chữa có uy tín trong lòng nghĩ, bây giờ ông làm ở nhà máy xe hơi cũng đã mười năm, mắt thấy còn có năm năm đã về hưu, nhưng mà, nhà máy mà ông đang làm hiện nay có kích thước rất nhỏ, về hưu, là sẽ không có tiền lương hưu....

Ông đang buồn rầu sau khi về hưu phải làm sao đây.... chẳng lẽ còn phải tìm nơi khác làm việc? Khi đó, ông cũng đã sáu mươi lăm.... còn có thể làm việc được sao? Không làm lại không có cơm ăn....
 
Chương 1334: Đào góc tường (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này, lại nghe Lăng Vi nói: “Tới Long Đằng, tuyệt đối sẽ tốt hơn nơi làm việc hiện tại của mọi người nhiều. Các vị tới Long Đằng làm mấy năm, đến về hưu, nửa đời sau con nuôi mọi người.”

Vị kỹ sư sữa chữa kia nhìn cô: “Tiểu Vi nha, chú Vệ đi cùng con, con có thể cho chú đãi ngộ gì nha?”

Lăng Vi lập tức nói: “Chú Vệ là chuyên gia sửa chữa, con còn nhớ ngoại hiệu của chú trước kia ở Long Đằng đâu --- “Định hải thần châm”, là ngoại hiệu cha con tặng cho chú, cha còn đích thân khen tặng chú. Có chú ở, tuyệt đối có thể đảm bào chất lượng sửa chữa của Long Đằng chúng ta! chú tới, chính là kỹ sư trưởng của đoàn sửa chữa chúng con.”

Lão Vệ lộ vẻ xúc động gật đầu: “Được, chú trở về suy nghĩ.”

Lão Vệ vừa mở miệng, những thợ sửa chữa khác sống không quá được như ý cũng theo sau hỏi Lăng Vi, lúc này Lý Bằng Phi đứng lên: “Các vị tiền bối còn nhớ em không? em là kỹ sư sửa chữa và bảo hành xe hơi của anh Phong và chị Nhược năm đó, em là Lý Bằng Phi.”

“A --- tiểu Bằng Phi cũng đã thành thục như vậy?” Các vị đang ngồi đều biết đến ông, bởi vì, năm đó Lý Bằng Phi từng là đối tượng cảnh sát hoài nghi. Đoàn người nghị luận ông nhiều vô cùng.

Lý Bằng Phi cười: “Năm đó... anh Phong và chị Nhược còn trên đời, em mới chừng hai mươi, bây giờ cũng đã hơn ba mươi rồi.... không còn là tiểu Bằng Phi nữa, mà là lão Bằng Phi.”

“Ha ha ---” Có người cười lên.

Lý Bằng Phi nói: “Năm đó, sau khi Long Đằng sụp đổ, em yên lặng hai năm, sau đó em đi Lan Mị, em từ một nhân viên sữa chửa nhỏ, vẫn luôn đi đến chức vị tổng giám đốc trụ sở sửa chữa chính. em biết nơi này của tiểu Vi thiếu nhân viên, đã lập tức từ chức, em nguyện ý cùng tiểu Vi thành lập một Long Đằng mới, em cũng nguyện ý từ một nhân viên sữa chữa nho nhỏ làm lại. Nhưng mà tiểu Vi không đồng ý, cố ý đưa cho em chức vị tổng giám đốc trụ sở sửa chữa chính, con đã ký hiệp ước với tiểu Vi, tiền lương cao hơn Lan Mị 17%. Còn cao hơn em dự tính nhiều, trừ tiền lương ban đầu cao, em còn có thể giữ cổ phiếu, chỉ cần trong tay em có cổ phần, sẽ không sợ tương lai thất nghiệp không có cơm ăn, bởi vì, chỉ cần Long Đằng vẫn còn ở, con vẫn còn tiền xài.”

Những lời này của Lý Bằng Phi, hoàn toàn bỏ đi băn khoăn trong lòng nhiều người, nhất là nhân viên kỳ cựu bên sửa chữa.

Cái ngành này của họ thật buồn bực, những nhà máy sửa chữa nhỏ căn bản là không có tiền về hưu, xảy ra chút không may nào còn bị phạt tiền lương.

Tiền lương Lý Bằng Phi cao, ngược lại bọn họ.... cũng không phải đặc biệt để ý, chủ yếu nhất là có thể cầm cổ.... cổ phần của Long Đằng, tương lai phải gấp mười, gấp trăm lần, dù là bây giờ chỉ nắm được hạt mè nho nhỏ, tương lai cũng có thể trở thành một quả lớn.

Có không ít nhân viên sữa chữa đều gât đầu, trái tim đã “sống lại“.

Lý Bằng Phi mời Lăng Vi một ly, Lăng Vi đi tới cụng ly với ông, Trong ly Lăng vi là trà, đoàn người biết cô mang thai, cũng không để ý chuyện này.

Lúc này, đột nhiên Lý Hoa Bân cười lên, anh hỏi Hoa Thiếu Kiền: “Hoa tổng, anh đã ngồi vào vị trí phó tổng ở khu đông Hoa Hạ của Lan Mị, anh trẻ tuổi như vậy, chức vị sẽ còn tăng cao, anh cũng chịu rời khỏi Lan Mị tới Long Đằng sao?”

Hoa Thiếu Kiền nói: “Tiền đồ của Long Đằng bừng sáng nha, tôi đã cân nhắc suy nghĩ kỹ, làm giám đốc thiết kế của Long Đằng, đãi ngộ còn tốt hơn làm phó tổng ở Lan Mị, tại sao tôi không đến?”

Anh nói xong, lại thêm một câu: “Huống chi, tiểu Vi là chị dâu tôi, tôi không giúp chị thì giúp ai?”

“Ha ha....” Đoàn cười cùng bật cười.... có không ít người biết quan hệ của anh cùng Lăng Vi và Diệp Đình, anh thẳng thắng nói ra không kiêng kỵ như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy hào phóng, nếu không, nhất định sẽ có người khinh thường.

Đột nhiên Lăng vi muốn cười, đại cổ đông của Lan Mị là Diệp Đình, Diệp Đình là anh của cậu đâu..... ha ha ha, Lăng Vi cười không phúc hậu, cô đào góc tường của Lan Mị như vậy, về nhà, chồng có nỡ đánh cái mông của cô không?

Lăng Vi mời Hoa Thiếu Kiền một ly.

Cho đến lúc này, bầu không khí mới náo nhiệt.

Lần tụ hội này, Lăng vi thu hoạch không nhỏ, cô dự đoán, đại khái đã có mười mấy vị động lòng.

Nhưng mà, để cho Lăng Vi bất ngờ là, sau khi kết thúc tụ hội, thật là nhiều tiền bối cũng không đi gấp. Bọn họ vẫn luôn vây quanh cô trò chuyện, trò chuyện những việc không quan trọng xong, lại hỏi phát triển của Long Đằng, cổ phần, tiền lương nha.....

Lăng Vi cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới lại có hơn ba mươi vị tiền bối muốn tới!
 
Chương 1335: Tìm tới cửa (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhiều người động lòng như vậy, thật để cho Lăng Vi có chút thụ sủng nhược kinh....

Lăng vi vô cùng nghiêm túc trả lời vấn đề của các tiền bối.

Cô vô cùng có kiên nhẫn, vô cùng tỉ mỉ, đoàn người hỏi xong hết rồi đều rối rít gật đậu.... mặc dù, lúc này đoàn người còn chưa tỏ thái độ muốn đi qua, nhưng mà, Lăng Vi nhìn xem ánh mắt của bọn họ là có thể nhìn ra, bọn họ thật muốn tới.

Lăng Vi lập tức phát danh thiếp cho bọn họ, nói thẳng: “Các vị tiền bối muốn đến Long Đằng, trực tiếp tìm con. Không cần tìm chủ quản nhân sự.”

“Thật tốt!”

Đây là nói cho bọn họ, tất cả đều dễ nói.

Sau khi mọi người rời đi, Lăng Vi cùng Trầm lão đi ra ngoài. Trầm lão vô cùng vui vẻ yên tâm: “Thật không nghĩ tới, tiểu Vi có thể làm đến như vậy.... hành động của con lần này, thật là ngoài dự liệu của chú.”

Lăng Vi đỡ ông, cười nói: “Bác khen con như vậy, con sẽ kiêu ngạo.”

Trầm lão cởi mở cười: “Khen, phải khen! Làm tốt lắm, phải khen. Chú thật bất ngờ, con nói... một cô gái 22 tuổi như con, học là chuyên nghiệp chế tạo động cơ, con còn có thể thiết kế kiểu xe.... con thiết kế “Mustang” và “động cơ siêu cấp” đã tạo thành náo động ở trong nước và ngoài nước, con còn có thể quay quảng cáo....”

“Ha ha.... bác muốn khen con xinh đẹp sao?”

Trầm lão càng vui vẻ hơn nữa, nói: “Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, còn có đầu óc. Không chỉ thiết kế, còn biết sáng tạo, hiểu được buôn bán... còn thật biết lôi kéo lòng người.”

Ông vừa nói, vừa gật đầu: “Long Đằng ở trong tay con, nhất định sẽ huy hoàng.”

Đột nhiên tay của Lăng Vi căng thẳng, Trầm lão vỗ vỗ tay cô giương mắt nhìn sang: “Con phải có tự tin này, giống như hôm nay con nói chuyện với mọi người vậy, tự nhiên, phong độ.”

Lăng Vi được ông khen mặt đỏ bừng, cô cười ngượng ngùng: “Dạ, con nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.”

Trầm lão vô cùng vui vẻ yên tâm, sáng hôm nay ông cũng đã khen một đứa bé, sau khi đứa bé được khen lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Nhất định con sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bác!”

Trong đầu Trầm lão nghĩ, vẫn là câu “con sẽ tiếp tục cố gắng” này của Lăng Vi nghe thực tế hơn.

Người trẻ tuổi, phải không kiêu ngạo không nóng nảy như vậy, có tự tin nhưng đồng thời cũng phải chắc chắn!

Trầm lão vỗ vỗ tay cô: “Làm rất tốt, chú Trầm của con ủng hộ con.”

“Được, cám ơn bác.” Lăng Vi đỡ Trầm lão lên xe, toàn bộ tụ họp đã giải tán. Hoa Thiếu Kiền vẫn luôn không đi, sợ cô mang bụng bự sẽ xảy ra nguy hiểm gì, cho đến khi thấy cô lên xe, anh mới bảo tài xế lái đi.

Không phải anh có ý tưởng gì với Lăng Vi, chỉ là một loại quan tâm đối với người thân, nhưng mà vừa không thể đi quá gần cô, dù sao bây giờ anh đã có người yêu, còn lập tức phải làm cha của đứa bé.

Lăng Vi ngồi lên xe, lúc này mới mở túi xách cầm điện thoại ra, lúc nãy trong buổi tụ họp cô chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.

Cô cầm dein965 thoại ra nhìn, trời ạ.... hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ - tất cả đều là Kiệt Sâm!

Diệp Đình xảy ra chuyện gì? Kiệt Sâm tìm cô.... cần gấp như vậy sao?

Trái tim Lăng Vi nhảy dựng, chóp mũi cô cũng ra mồ hôi, mau chóng nhận điện thoại của Kiệt Sâm: “Sao vậy?Diệp Đình xảy ra chuyện gì?”
 
Chương 1336: Tìm tới cửa (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Kiệt Sâm hấp tấp nói: “Không phải, phu nhân đừng nóng nảy, không pải tiên sinh xảy ra chuyện.”

“Ai nha.... cậu thật là hù chết tôi....” Lăng Vi bình tĩnh lại, liền nghe Kiệt Sâm nói: “Tiên sinh đang trong phòng họp, nhưng mà.... dưới lầu của chúng ta bị người chặn lại.”

“Ai vậy? Ai mà lợi hại như vậy, dám chặn cửa của Đỉnh Phong quốc tế?”

Kiệt Sâm cười khổ nói: “Người kia nói, ông chủ của chúng ta là cháu ruột của ông ----”

“Ha ha....” Lăng Vi cười, lời này nghe sao giống như đang mắng người vậy? Nhưng, cô lập tức nghĩ đến... có phải người của Lôi gia không nha?

Lăng Vi nói: “Tôi lập tức đến, cậu trấn an lão gia tử trước.”

“Phu nhân, cô mau tới đi.” Đột nhiên lại nói: “Tôi nói sai rồi, không cần tới nhanh, cô vẫn là chú ý an toàn.”

“Được, cám ơn cậu.”

Lăng Vi tranh thủ thời gian bảo tài xế quay đầu, vốn là cô muốn đi nhà xưởng, bây giờ bên Diệp Đình gặp chút phiền toái, cô phải đi qua xem thử.

“Phu nhân ---”

“Phu nhân....”

Lăng Vi xuống xe, từ từ lên bậc thang, Amay lập tức chạy đến đỡ cô: “Phu nhân, xem.... không phải ông lão kia là nói....”

Cô muốn nói, không phải lão gia tử kia nói ông chủ của họ là.... cháu trai của ông.... nhưng mà sao cô dám nói lời này nha? Tìm đánh à....

Lăng Vi gật đầu, ý bảo đã biết.

Cô đi về phía lão gia tử, nhìn thấy vị đứng bên cạnh lão gia tử kia là tiên sinh của Phương Di.

Cô lễ phép đưa tay, giới thiệu mình với hai vị: “Hai vị khỏe, tôi là phu nhân của Diệp Đình.”

Lão gia tử nhìn cô, không có đưa tay bắt tay với cô, ông chắp tay sau lưng: “Hừ --- chúng tôi lớn tuổi không thích lễ tiết này!”

Bắt tay giống cái gì? Cháu dâu của ông, không phải nên dập đầu cho ông mới đúng sao?

Lôi Tu đưa tay về phía cô, hai người bắt tay, ông tự giới thiệu mình: “Chú là chú của tiên sinh nhà con, Lôi Thiếu Tu”

Lôi Thiếu Tu là đại danh của ông, là tên sắp hàng theo bối phận Lôi gia, bình thường mọi người đều gọi ông là Lôi Tu, lúc ông giới thiệu mình đã nói - Lôi Thiếu Tu.

Lăng Vi cười:“Tôi biết ông, nhưng mà.... ông có phải chú của tiên sinh nhà tôi hay không, cái này.... còn chưa chắc chắn mà?”

Lôi Tu lúng túng cười, ngay sau đó liền khôi phục bình thường, ông cười nhạo nói: “Con nhìn tiên sinh nhà con, dáng vẻ.... giống với chú như cùng một khuôn đúc ra vậy, chú là anh em sinh đôi của ba nó, con trai của anh chú, chính là cháu của chú. Không sai được...”

Trong đầu Lăng vi nghĩ, lòng dạ Lôi gia các người thật là lớn.... nhận con trai bậy cũng không thể như vậy chứ. Không cần làm giám định DNA, trực tiếp xem mặt à?

Lăng Vi cười: “Đến phòng tiếp khách ngồi đi, Diệp Đình vẫn còn đang họp.”

Lão gia tử hất tay, tức giận: “Nó họp cái quỷ gì chứ? Họp cả ngày luôn sao?”

Lôi Tu chọt tay ông, ý bảo ông đừng tức giận như vậy.

Lăng Vi nhìn bọn họ làm một động tác tay “mời”, đột nhiên lão gia tử trừng mắt nhìn cô: “Ngồi cái gì mà ngồi? Không cần ngồi! Tranh thủ thời gian để thằng nhóc xấu xa kia ra gặp tôi --- lão tử mới là ông nội ruột của nó! Nó kêu những lão già không biết xấu hổ kia là ông cái gì chứ?”

Lăng Vi nhướng mày, lão gia tử này.... quen biết với ông ngoại của Diệp Đình? Có vẻ như quan hệ rất không tốt?

Lăng Vi nhìn lão gia tử Lôi, trong đầu nghĩ, Diệp Đình họ Diệp, tự nhiên phải gọi lão gia tử Diệp là ông. ông là Trình Giảo Kim đột nhiên xuất hiện, còn không biết có phải ông nội ruột hay không đâu.... còn hung dữ như vậy, ai nguyện ý kêu ông nội nha? ông ở nhà hô mưa gọi gió, đến chỗ chúng tôi.... chúng tôi cũng không nuông chiều ông.

Lăng Vi nói: “Hai vị muốn ở đây chờ, vậy thì chờ đi. Tôi còn có chút chuyện, lên lầu trước.”

Đột nhiên lão gia tử trợn tròn mắt, hả? Con bé này là xảy ra chuyện gì? Ngay cả câu khách sáo cũng không nói? Không nhìn thấy ông đang nổi giận sao?

Lôi Tu hấp tấp nói: “Chúng ta cũng lên đi. đứng ở ngay cửa, ảnh hưởng không tốt.”
 
Chương 1337: Có kỳ quặc? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lão gia tử Lôi không có cách nào, chỉ có thể theo lên lầu.

Lăng Vi biết tại sao ông như vậy, ông cũng là bởi vì Diệp Đình vẫn luôn không gặp bọn họ, cho nên, tự mình tìm bậc thang leo xuống đâu.

“Còn không mau dẫn đường!”

“...” Lăng vi rất muốn cười, tính tình của lão nhân gia nha.... cũng quá nóng nảy. Đây là làm người đứng đầu đã quen. Bị người bên dưới ông nuông chiều ra.

Lăng Vi mang bọn họ đến phòng khách, Ngả Lâm châm trà cho bọn họ.

Lão gia tử bưng ly lên ngửi. Lại đưa vào miệng nhấp, gật đầu, lại nhấp hai cái: “Không sai.... Vũ Di Nham Trà - Đại hồng Bào!”

Lăng Vi nhìn Ngả Lâm, nói với cô: “Gói túi Bích Loa Xuân kia cho lão gia tử mang về.”

“?” Ngả Lâm nghe không hiểu.

Lăng Vi nói: “Mùa hè sắp đến, thích hợp uốc trà xanh, huống chi lão gia tử quá nhiều hỏa khí, phải uống chút trà xanh hạ nhiệt độ.”

“...” Ngả Lâm nhịn cười, đi ra ngoài. Lão gia tử Lôi đứng trước cửa công ty bọn họ cả một buổi chiều, ai cũng biết tính khí ông táo bạo, nhưng không dám nói.

Không nghĩ tới.... phu nhân nhà cô.... trực tiếp nói ra như vậy.

Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy lão gia tử Lôi thổi râu, trợn mắt, Mặc dù đã hơn bảy mươi, nhưng mà, vẫn còn rất có tinh thần.

Lôi Tu ở bên cạnh nâng ly trà lên, che giấu xúc động muốn cười....

Lão gia tử nhà ông, ai cũng không dám chọc....không nghĩ tới, đi ra bên ngoài, lại bị ăn bồ hòn như vậy.

Lão gia tử tức giận đặt ly trà xuống, muốn mắng Lăng Vi một lúc, nhưng lại không muốn nói chuyện với cô!

Lăng Vi kêu: “Ai nha, ông phải nhẹ tay, bộ trà cụ này là đồ cổ, ông cũng đừng làm hư nó....”

“Phốc ---” Lôi Tu lập tức phun ra ngoài, lúng túng đến mặt đỏ bừng, vội vang lau miệng. Trời ạ.... cô gái này thật là cái gì cũng dám nói nha? May mà ông từ trong mưa gió máu tanh bước tới, cũng không dám nói chuyện với lão gia tử như vậy...

Thật là.... người không biết không sợ nha! Cô là không biết sự lợi hại của lão gia tử.... lão gia tử nhà ông, đã từng đi qua tiền tuyến, gánh túi thuốc nổ!

Thấy ai nổ người đó, ngay cả những lãnh đạo cấp trên ông cũng đám nổ.

Lão gia tử Lôi giận đến run người, Lăng Vi cười nói: “Tôi đùa giỡn với ông, ông quá nghiêm túc. Luôn nổi giận, không tốt cho thân thể. Cho dù ông có phải ông nội của chúng tôi hay không, tôi đều hy vọng ông sống lâu trăm tuổi.”

“Hừ ---” Cái này còn giống như là câu tiếng người.

Lão gia tử Lôi nói: “Cho dù như thế nào, làm giám định DNA trước rồi nói sau, cho dù Diệp Đình không có liên quan đến Lôi gia chúng tôi, chúng tôi cũng nhận người cháu là nó!”

“Ai nha...” Lăng Vi kinh ngạc nói: “ ông đây là muốn bá vương ngạnh thượng cung à?”

Nói xong, không khỏi bồi thêm một câu: “Ông nhận anh ấy, anh ấy còn chưa nhất định nhận các người đâu... ai cho ông lòng tự tin đó? Ban nhạc sao?”

Lôi Thiếu Tu thấy khăn che mặt, hòng che giấu biểu tình xấu hổ của mình.

Một lúc sau, ông giải thích nói: “Ý của cha chú la.... Lôi gia chúng ta sẽ không bạc đãi Diệp Đình, cho dù nó có phải con trai của anh chú hay không, nếu chúng ta tới nhận thân, liền đã có chuẩn bị tâm lý Diệp Đình không phải ruột thịt rồi.”
 
Chương 1338: Có kỳ quặc? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi nói: “Tôi hiểu.... nhưng mà, thật sự cần nhận thân sao? Bây giờ mỗi người chúng ta đều sinh hoạt thật tốt. Diệp Đình không muốn phiền toái, tôi thật có thể hiểu anh ấy, nhất là mẹ chúng tôi rất dễ kích động, nếu như chúng tôi nhận thân, sợ rằng mẹ sẽ chịu đả - kích, bởi vì.... dù sao.... tiên sinh Lôi Thiếu Dục.... đã không còn ở đây.... người chúng tôi muốn tìm có phải là bác ấy hay không còn chưa biết được.... mặc dù lời này có chút bất kính, nhưng, xin ông suy nghĩ vì mẹ của Diệp Đình.

Đột nhiên lão gia tử Lôi nói: “Mẹ của Diệp Đình thế nào?”

Lăng Vi nói: “Bởi vì bị chia rẽ với ba của Diệp Đình, bị một ít đả - kích, dẫn đến....”

“À...” Lão gia tử Lôi tỏ ý đã biết: “Nếu là như vậy... vẫn là từ từ đi.”

Lăng Vi thật bất ngờ ông sẽ nói như vậy...

Lăng Vi kinh ngạc nhìn lão gia tử chằm chằm, lão gia tử không nhịn được: “Tính tình ông nóng nảy, nhưng mà, ông không phải người không thông tình đạt lý, các con không nói rõ mọi chuyện, nhất định ông phải nổi giận nha.”

Lăng Vi cười áy náy: “Tính cách của chồng con, chính là không quá muốn giải thích.”

“Hừ ---” Lão gia tử Lôi “hừ” “Di truyền mà!”

Lần này, liền càng xác định “thuộc tính” của Diệp Đình. Lão gia tử Lôi nói: “Hôm nay mệt rồi, chúng ta cũng đi về trước, chuyện của Diệp Đình và Lôi gia... xin con nhọc lòng... tốt nhất, chúng ta vẫn là làm giám định xem kết quả.

Ông vừa nói, nói một hồi... bỗng nhiên lại trở nên phiền muộn....

Đột nhiên lão gia tử Lôi giơ tay lên xoa xoa mái tóc hoa râm nói: “Con nhìn xem lão già này, mắt thấy sắp chui xuống lỗ rồi.... còn nhỏ mất cha, trung niên mất vợ, tuổi già mất con.... thật vất vả tìm được cháu, còn không muốn nhìn thấy ông....”

Lăng Vi bị lời ông nói làm khó chịu trong lòng, cô gật đầu: “Con khuyên anh ấy....”

Lôi Tu liền vội vàng nói: “Cám ơn, phiền con quá.”

Lăng Vi lắc đầu, đưa bọn họ ra ngoài.

Lúc Diệp Đình tan họp, cũng đã tám giờ tối, Lăng Vi vẫn luôn ngồi trong phòng làm việc của anh, ngay cả cơm cũng không ăn.

Diệp Đình không biết cô tới, vội vàng theo cô về nhà ăn cơm.

Về đến nha, nháy mắt Lăng Vi cảm thấy....eo không chua xót, lưng không đau.... ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.... vẫn là ở nhà tốt, ha ha ha.....

Hai người đến phòng ăn cơm, Lăng vi hỏi anh: “Chúng ta có cần đón mẹ về nhà ở hay không? Bây giờ Hàn Yến đang trong thời gian khôi phục, mẹ ở đó cũng không có chuyện gì, mẹ về đây ở, chúng ta còn có thể trò chuyện với mẹ, chăm sóc mẹ nhiều hơn.”

“Có thể.” Diệp Đình gọi điện cho Quân Dương, Quân Dương lập tức nói: “Được, sáng sớm mai em cho người đưa dì Khanh trở về.”

Đột nhiên Lăng Vi hỏi anh: “Chồng.... chúng ta còn phải bàn bạc, quan hệ với Lôi gia sao? Em thấy lão gia tử rất cố chấp, nếu anh vẫn luôn không gặp, có lẽ ông ấy sẽ ngày ngày đến phòng làm việc của anh...”

Diệp Đình nói: “Để cho ông ta tới, công ty anh rất nhiều phòng khách, tùy tiện.”

Anh nói xong, thấy Lăng vi nhíu mày, liền nói lời trong lòng với cô: “Anh cảm thấy hẳn là nên thương lượng chuyện này với mẹ. huống chi, anh là muốn chờ thật sự tìm ra “ông ta” rồi nói sau.”

“A?” Lăng Vi giật mình: “Anh nói..... cha còn sống? Hôm nay không phải anh gọi điện nói cho em cha đã qua đời vào 26 năm trước sao?”

Diệp Đình suy nghĩ một hồi, híp mắt nói: “Anh cũng không biết tại sao, chính là cám giác ông ta không có chết. Trước kia, cô một chuyện rất kỳ quái, anh không có nói cho em. Em cũng biết, sau khi anh đi vây giết Bảo La - Lộ Dịch Tư, suýt chút nữa phá sản. Phía đông, phía nam, phía tây cũng đả kích anh sắp tan rã, vốn là bọn họ ồn ào thật lớn, đột nhiên.... cả ba thế lực đều rút lui, em biết tại sao không?”

“Tại sao?” Lăng Vi đầy mắt ngạc nhiên, cô nhìn anh chằm chằm, tim đập nhanh “đông đông”

Diệp Đình nói: “Là bởi vì, phía đông, phía nam, phía tây liên tục diễn tập.... anh không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng mà, chuyện ba nơi cùng nhau diễn tập vẫn là lần đầu tiên xảy ra.”

“Anh nói là.... không chỉ cha không có qua đời, mà còn biết đến sự tồn tại của anh, giúp đỡ anh?”
 
Chương 1339: Gặp, hay không gặp (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trái tim Lăng Vi đập thình thịch thình thịch.

Cô cũng không dám tin những lời này là do cô nói ra…

Lăng Vi kích động hỏi: “Nếu như ông ta không chết, vậy tại sao người nhà của ông ta lại nói là ông ta đã qua đời chứ? Em thấy Lôi lão gia tử và Lôi Tu thật sự rất đau lòng… Loại cảm giác đó cũng không giống như giả bộ. Hôm nay Lôi lão gia tử có nói với em một câu, ông ấy nói thuở nhỏ ông mất cha, trung niên để tang vợ, tuổi già tang con, thật vất vả mới có được một đứa cháu trai, mà lại còn không muốn gặp ông ấy… lúc nói những lời này, cái dáng vẻ bi thương kia tuyệt đối không phải là thứ mà người chưa từng trải qua chuyện mất người thân có thể nói ra được.”

Diệp Đình gật đầu, nói: “Ông ta tự mình cảm nhận được, thế nhưng tôi nghĩ… chuyện Lôi Thiếu Dục qua đời… bọn họ vẫn luôn cho là thật.”

“??” Lăng Vi nhíu mày: “Người nhà của ông ta cũng xác nhận là ông ta đã qua đời, vậy mà sao anh vẫn luôn không tin điều đó?” Cô có chút khó hiểu.

Diệp Đình nói: “Bởi vì, bọn họ tham gia lễ tang của ông ta, đã nhìn thấy thi thể của ông ta. Còn tôi cái gì cũng không thấy, đương nhiên không dễ dàng tin tưởng như vậy.”

Lăng Vi “à” một tiếng: “Anh nói là… ba chúng ta đã giả chết?”

Diệp Đình sửa lại lời cô: “Vẫn chưa chắc là ông ấy, em đừng có gọi loạn.”

Lăng Vi buồn cười: “Em thấy tám, chín.. à không, mười phần luôn rồi… gen thế này… thật đúng là mạnh mẽ…” Cô không ói tiếp, đặt đũa xuống…

Lại chống cằm suy nghĩ đến chuyện này: “Chồng, nếu như anh thật sự cảm thấy ông ấy chưa chết… ngược lại em còn có một biện pháp này… có thể tìm ra ông ấy…”

Diệp Đình nhìn cô, đôi mắt đen chăm chú quan sát từng biểu cảm, chỉ thấy trong đôi mắt xinh đẹp đào hoa của cô chợt lóe lên tia sáng tinh nghịch.

Cô nói: “Chồng à, anh cứ tiếp tục phá của đi thôi, tiếp tục chạy theo con đường phá sản, rồi các loại bị đuổi giết, đến khi chạm tới đường cùng, ông ấy nhất định sẽ đi ra giúp anh.”

“…” khóe miệng Diệp Đình giật một cái: “Không hổ là vợ anh, lại có thể nghĩ ra cho anh… Một biện pháp tổn hại như vậy mà lại muốn thử trên người chồng em…”

“Ha ha…” Lăng Vi nhìn anh, cười.

Cô che miệng, cười nói: “Không phá sản, cũng có thể chọn cách thức khác, ví dụ như anh hủy dung nè, hay là chặt cái chân nào đó chẳng hạn… Anh thử nói xem, một người làm cha như ông ấy liệu sẽ cầm lòng mà nhìn anh chịu tội được sao? Còn không phải là nhảy ngay ra chặn ngay miệng anh lại, ba thà nhìn thấy con nghèo đến không còn gì ——”

“…” Diệp Đình cầm bàn tay nhỏ của cô, áp lên trên người mình, anh nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Em muốn khiến tôi đứt cái chân nào?”

Tay Lăng Vi chạm vào khóa kéo quần âu của anh, cô toét miệng cười một tiếng: “Chắc chắn không phải cái chân này.”

Diệp Đình vươn tay, khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái, Lăng Vi bị anh nhéo đau: “Này —— đau em… nhẹ một chút…” Lăng Vi giơ tay lên, vỗ vào mu bàn tay anh.

Diệp Đình đột nhiên bật cười: “Bình thường vẫn luôn kêu như vậy, tại sao đến buổi tối lại không có tiếng nữa chứ?”

“Cút —— có thể đừng nhắc đến buổi tối ở đây được không? Không phải giờ đang nói đến chính sự sao?” Nói xong, cô lại vui vẻ, cố ý nói: “Anh muốn nghe hả? Ok… vậy tối nay sẽ để cho anh nghe.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top