Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 680: 680: Chuyển Biến Thần Kì


Bên kia điện thoại, giọng Phương Nhã nghe chẳng còn chút sức lực nào: "Em nào có tâm trạng dạo phố nữa?"
"Vẫn là vì chuyện lần trước à?" Ninh Tuyết Lạc ân cần hỏi thăm.

"Chị Tuyết Lạc, làm sao bây giờ, lần này em chết chắc rồi! "
Đôi mắt Ninh Tuyết Lạc lập lòe: "Sao thế được… thật ra chị có một ý hay này, tuyệt đối có thể khiến em thoát thân an toàn!"
"Thật à? Vậy chị mau nói đi! Bây giờ em đã đi đến bước đường cùng rồi!" Phương Nhã vội vàng hỏi.

"Hay là thôi vậy, ý này có vẻ không hay lắm, lại còn liên lụy người khác…" Giọng Ninh Tuyết Lạc có vẻ khó xử.

"Chị Tuyết Lạc! Bây giờ em đã sắp thân bại danh liệt rồi! Hơi đâu ra mà lo cho người khác được nữa! Xin chị hãy nói với em đi! Chẳng phải chúng ta là chị em tốt nhất sao?"
"Chuyện này… Thôi được rồi…"
!.


.

Ninh Tịch thấy chuyện kia cũng không mấy ảnh hưởng nên về sau cũng không chú ý nữa, Lâm Chi Chi an ủi rằng chỉ cần cô không có chút quan hệ gì với Hồ Hồng Đạt thì chị ấy sẽ xử lí phía bên kia.

Kết quả là không ngờ rạng sáng hôm đó, mọi chuyện lại trở về như cũ, chuyện kia đột nhiên nổ bùng trên mạng!
"Ninh Tịch! Nhanh lên mạng đi! Có chuyện rồi! Đọc tin đứng đầu Weibo ấy!"
Ninh Tịch nhận được điện thoại của Lâm Chi Chi lúc còn đang say ngủ, nghe thế liền lập tức tỉnh táo lại, gấp gáp mở laptop ra.

Sau đó cô liền thấy tin tức đứng đầu Weibo.

[ Hồ Hồng Đạt: Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi trịnh trọng xin lỗi người nhà tôi, tôi xin hứa sẽ quay về nhà, sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như thế nữa! Cảm ơn mọi người đã quan tâm!"
Dưới tin weibo này, mọi người đều đang hỏi rốt cuộc ai là tiểu tam.

[Mẹ nó, chồng của Minh Phương Phương lại vụng trộm bên ngoài! Thức khuya mới biết đêm dài, ở trong chăn mới biết chăn có rận! Hồi trước hai người bọn họ ân ái thế cơ mà, tôi còn từng gato với họ đấy!]
[Tiểu Tam là ai Tiểu Tam là ai Tiểu Tam là ai! Cầu chân tướng! Cầu tin tức! Sao đột nhiên lại xảy ra việc này, chẳng hề có chút dấu hiệu gì cả!]
[Tôi không tin tôi không tin tôi không tin! Phương nữ thần của tôi đẹp như thế, chồng cô ấy sao có thể ngoại tình được…]
[Tiểu Tam chính là Ninh Tịch trong Thiên Hạ đấy, thật ra cũng chẳng phải đột nhiên, lúc trước cũng có tin này, chẳng qua không mấy ai chú ý mà thôi!]
[Cổng thông tin: Ở đây có ai muốn biết chuyện không!]
!.

.


Ngay sát sau tin đó chính là tin đã có từ lâu trên weibo, một người tự xưng là biết chuyện, kể lại chuyện Ninh Tịch được Hồ Hồng Đạt bao nuôi.

Trước kia không có ai chú ý đến bài đăng này mấy vậy mà bây giờ đã có hơn một vạn bình luận rồi.

Minh Phương Phương vốn là một nữ nghệ sĩ danh tiếng, kết hôn với Hồ Hồng Đạt, hai người họ vẫn thương show hình ân ái trên weibo, là hình mẫu lí tưởng của mọi người.

Bởi thế nên sau khi chuyện này bị tung ra những kẻ chửi bới tàn nhẫn nhất chính là fans của Minh Phương Phương.

Bên cạnh đó, fans của Ninh Tuyết Lạc cũng thừa cơ xông lên như nấm mọc sau mưa…
[Ha ha ha ha ha ha! Thấy chưa! Tôi đã nói là có mờ ám mà! Mấy người còn không tin.

]
[Lần này fans của Giang Mục Dã đẹp mặt rồi… chỉ là một đám chó cắn loạn không phân rõ trắng đen, lần này chắc bọn họ cũng biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác rồi!]
[Thế này thì khác gì làm gái chứ? Tuyết Lạc diễn cùng cô ta đúng là đen đủi mà!]
!.


.

Lúc này, fans của Giang Mục Dã cũng không còn dám nói gì nữa.

Fandom của Giang Mục Dã có đội ngũ quản lí hùng mạnh, trưởng câu lạc bộ fans căn dặn các thành viên không được lên tiếng trước khi điều tra được sự thật, đừng khiến nam thần nhà mình bị bôi đen lần nữa.

Tuy thế nhưng vẫn có một vài thành phần quá khích vào thằng weibo mắng chửi Ninh Tịch lẫn Giang Mục Dã, lời lẽ quả thật rất khó nghe…
Vì thế chỉ một câu ngắn gọn của Hồ Hồng Đạt thôi đã đẩy Ninh Tịch lên đầu sóng ngọn gió.

.

 
Chương 681: 681: Lục Đình Kiêu Anh Lên Đây Đi!


"Đệt! Mẹ nó đúng là nằm không cũng trúng đạn! Tự dưng đúng lúc này lại up cái status như thế không phải chơi nhau quá rồi sao!" Ninh Tịch cáu kỉnh.
"Chị đã cố gắng hết sức để liên hệ với bên Hồ Hồng Đạt rồi, mong là ông ta có thể ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng giờ muộn thế này chắc cũng ngủ mất rồi, tạm thời không liên lạc được.

Nếu là hiểu lầm, chỉ cần ông ta đứng ra làm sáng tỏ là tốt rồi nhưng chuyện này thật sự đúng là trùng hợp quá, chân trước em vừa mới có scandal với ông ta, chân sau ông ta đã up cái status khiến người ta hiểu lầm như vậy, sợ là...." Lâm Chi Chi trầm ngâm.
"Có người cố tình muốn chơi em?" Ninh Tịch cau mày: "Chắc không phải đâu...!Hồ Hồng Đạt dù sao cũng có thân phận là Tổng giám đốc, ai có khả năng điều khiển ông ta hãm hại em chứ? Hơn nữa, tự rước phiền toái vào người chỉ vì gây chuyện với một minh tinh nhỏ, bị thần kinh à!"
Lâm Chi Chi: "Thế nên chị vẫn cho rằng khả năng cao chỉ là hiểu lầm thôi, sáng mai chị sẽ đích thân tới chỗ của ông ta một chuyến, mong là sẽ không có biến cố gì."
Ninh Tịch gật dầu, "Cũng chỉ có thể đợi tới mai thôi."
"Tạm thời em đừng có bất cứ động tĩnh gì, giờ em ra ngoài chỉ khiến fan càng kích động hơn thôi, giải thích cũng không có ai nghe, chuyện này chỉ có thể để tên Hồ Hồng Đạt đứng ra nói mới được."
"Vâng, em biết rồi."
Sau khi dập diện thoại, Ninh Tịch hiển nhiên không thể ngủ được, cô chốc chốc lại lên mạng xem tình hình.
[Nghiêm khắc yêu cầu phong sát những nghệ sĩ "bẩn", cắt bỏ tất cả đất diễn của Ninh Tịch! Nếu không sẽ kiên quyết chống lại Thiên Hạ]
[Đồng ý! Thời đại này cái giá phải trả cho việc làm sai trái cũng thấp quá rồi đấy, làm ra chuyện tổn thương tới người khác mà còn sống tự do tự tại như thế à, quá kinh tởm!]
[Phương nữ thần của chúng tôi khí chất hơn Ninh Tịch mười dãy phố! Hồ Hồng Đạt có phải mù rồi không?]

[Tiện nhân, đi chết cả nhà đi! Tránh xa Mục Dã của bọn này ra!]
...
Ninh Tịch chống cằm, thở dài.
Thời đại này fan cũng mất khống chế thật đấy, vì cách qua một màn hình máy tính chẳng ai biết ai bên bất luận có nói gì cũng không cần phải trả giá, thế nên càng ngày càng nhiều anh hùng bàn phím xuất hiện, cũng không cần biết sự thật thế nào nói ra những lời vô trách nhiệm còn tự xưng là nghĩa hiệp...
Giờ đã là một giờ sáng rồi, Ninh Tịch vẫn đang lội weibo, tránh để tới lúc xảy ra chuyện gì mới lại không biết.
Đang chuẩn bị đi pha cafe uống cho tỉnh táo, điện thoại bỗng vang lên, có một tin nhắn mới.
[Lục cải xanh: Chưa ngủ à?]
Ninh Tịch đang định trả lời, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó...
Cô vội đi tới cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống.

Chân cô đã có thể đi lại từ từ, chỉ cần cẩn thận một chút là được.

Quả nhiên, cô thấy chiếc xe quen thuộc đỗ dưới lầu, cạnh cửa sổ xe sáng lên một chấm đỏ nhỏ, hình như đang hút thuốc.

[Đường Tiểu Tịch: Anh đang ở dưới nhà em à?]
Ninh Tịch vừa gửi tin nhắn vừa dùng ánh sáng điện thoại vẫy xuống dưới.
Rất nhanh, Ninh Tịch thấy chiếc xe đó mở cửa ra, một người bước từ trong xe xuống.
Dưới ánh đèn mờ ảo, có thể ngờ ngợ thấy một bóng người cao lớn hơi ngẩng đầu lên.
Tuy không nhìn rõ mặt anh nhưng có thể cảm thấy được là anh đang nhìn cô.
Tim Ninh Tịch hơi đập nhanh, cô gọi luôn điện thoại: "Alo..."
"Ừm."
"Sao anh...!sao anh lại ở dưới nhà em?" Ninh Tịch hỏi.
"Không biết." Đầu bên kia truyền tới một giọng nói mát lạnh như mang theo cơn gió đêm, phảng phất vài phần cô đơn.
Không biết?
Trả lời kiểu gì vậy?
Có điều, tim Ninh Tịch bỗng mềm xuống: "Nếu em không phát hiện ra, chắc không phải anh định ở đó cả đêm đấy chứ?"
"Chắc thế."
"Lục Đình Kiêu, anh lên đây đi."
Lục Đình Kiêu sững mất mấy giây sau đó nói: "Thôi không cần đâu."
"Lên đây!"
"Ừm.".

 
Chương 682: 682: Em Còn Có Thể Ăn Thịt Anh Nữa Đấy!


Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Ninh Tịch vội vàng chạy ra mở cửa.

Thấy Lục Đình Kiêu vẫn đứng yên ở cửa, cô vươn tay ra kéo anh vào: "Em còn có thể ăn anh được nữa đấy?"
Trên mặt Lục Đình Kiêu hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Anh đâu có sợ cô, anh đang sợ chính mình thôi.

"Em đang làm gì thế?"
Thấy cô muộn thế rồi vẫn chưa ngủ, trên giường còn bật laptop, Lục Đình Kiêu không khỏi nhíu mày.

Ninh Tịch gãi đầu, đi tới bên giường ngồi xuống, lại ôm laptop lên: "Xảy ra chút chuyện nhưng cũng không quá đáng lo.


"
Lục Đình Kiêu hơi thay đổi sắc mặt, anh sải bước đi tới.

Nhìn qua đại khái anh cũng hiểu rõ được tình hình, sau đó liền rút điện thoại ra.

Ninh Tịch kịp thời phát hiện, cô nhanh tay đè tay anh lại: "Anh làm gì thế?"
"Gọi điện cho Hồ Hồng Đạt.

"
Ninh Tịch giật giật khóe miệng: "Dùng dao mổ trâu giết gà à! Không đúng, của anh phải là Thanh Long Yển Nguyệt Đao mới đúng! Chị Chi Chi đã chuẩn bị sáng mai đích thân tới công ty Hồng Đạt một chuyến rồi!"
Ninh Tịch nói xong, sắc mặt hơi trầm xuống, cô cảm thấy có những chuyện buộc phải bàn bạc với Lục Đình Kiêu.

"Lục Đình Kiêu, mình nói chuyện đi.

" Ninh Tịch nghiêm túc nhìn anh.

Nghe thấy lời này của cô, Lục Đình Kiêu bỗng thấy căng thẳng lạ thường, anh lập tức đứng thẳng lưng, "Được.

"
Nhìn phản ứng của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch tỏ ra khó hiểu.

Anh ấy hồi hộp như vậy làm gì? Trông mặt cứ như cô sắp làm ra chuyện gì bội tình bạc nghĩa lắm vậy!
Ninh Tịch đắn đo suy nghĩ, sau đó mới mở lời: "Anh cũng biết đấy, chị Chi Chi ngay từ đầu đã đưa ra ba điều kiện, hiện tại em không thể yêu đương, kết quả, em lại gây án thế này! "
Ninh Tịch thở dài, cô sờ lên gương mặt đẹp trai của Lục Đình Kiêu: "Mỹ nhân à, vì anh em có thể không màng tất cả!"
Lục Đình Kiêu tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang làm loạn của cô, không khỏi bật cười: "Thế nên?"

Ninh Tịch nói câu đó ra xong xấu hổ không biết nói gì nữa: "Thế nên, chuyện của hai chúng ta phải giữ bí mật!"
"Thế thôi hả?"
"Chính thế đấy, không anh tưởng em muốn nói gì nữa?"
Ninh Tịch cũng biết như vậy quả thật có hơi bất công với Lục Đình Kiêu nên cô lại cẩn thận dỗ dành: "Em biết như thế có hơi tủi cho anh nhưng đây là công việc của em, em cũng bất đắc dĩ lắm!"
"Yên tâm, anh sẽ phối hợp cũng sẽ không can thiệp hay nhúng mũi vào công việc của em.

"
Ninh Tịch cảm động rưng rưng nước mắt: "Hu hu hu, Boss à, anh thật tốt! "
Còn chưa nói hết, Lục Đình Kiêu lại bồi thêm một câu: "Nhưng anh cũng có yêu cầu.

"
"Anh nói anh nói, chỉ cần em có thể làm là được!" Ninh Tịch vội nói.

"Nếu em có chuyện gì không thể giải quyết được, dù cho em có phản đối anh cũng vẫn sẽ nhúng tay vào, anh là ông chủ của em nhưng cũng là người đàn ông của em, anh không thể nhìn cô gái của mình bị ức hiếp mà ngồi yên mặc kệ được.

"
Nói đến đây, ánh mắt Lục Đình Kiêu lạnh xuống: "Anh biết em có cách đặc thù của em để giải quyết vấn đề nhưng từ nay về sau anh không cho phép em dùng cách đó nữa.


Thế giới này có quy tắc riêng của nó.

Hiểu không?"
Ninh Tịch hiểu, Lục Đình Kiêu đang chỉ việc lần trước cô cầm súng đi bức cung tên chuyên viên đạo cụ kia.

Chuyện đó đúng là do cô quá kích động, nếu khi ấy không có Lục Đình Kiêu thu dọn tàn cục, tên đó mà công khai việc cô cầm súng uy hiếp hắn, vậy hậu quả!
Khi mới về nước, cô đã thề sẽ rũ sạch tất cả quan hệ trong quá khứ, nhưng!
Thật ra, khi một người sống trong một thế giới cứ động tí là lấy việc đánh giết ra để giải quyết vấn đề quá lâu, sau khi trở về với thế giới bình thường quả thực sẽ có một khoảng thời gian dài không thể thích ứng được.

Lục Đình Kiêu nói không sai, thế giới này cũng có quy tắc riêng của nó.

Ninh Tịch liền tỏ ra ngoan ngoãn: "Biết rồi thưa Boss! Nếu bị bức quá em lại đi ôm đùi anh là được chứ gì!".

 
Chương 683: 683: Hay Chúng Ta Làm Chuyện Gì Đó Thú Vị Đi


Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, thần sắc Lục Đình Kiêu mới từ từ thả lỏng: "Ừm."
Nói rồi, anh thấy trên đầu giường cô có một gói cafe mới xé một nửa liền tỏ ra không tán đồng: "Sức khỏe của em còn chưa hồi phục hoàn toàn, không được thức đêm, ngủ sớm đi."
"Hả? Nhưng vừa mới náo loạn lên thế nên giờ đầu óc em vẫn đang kích động lắm, không ngủ ngay được!" Ninh Tịch chống cằm, lẩm bẩm đầy vẻ lo lắng.
Bỗng nhiên, không biết cô nhớ đến chuyện gì đó, mắt sáng lên: "Hì hì hì! Nửa đêm canh ba gió mát thế này, hay bọn mình làm chút chuyện gì đấy thú vị đi?"
Giọng Lục Đình Kiêu biến khàn: "Làm gì?"
Một lát sau...
"A A A A...!Đừng..."
Trong phòng ngủ truyền ra từng đợt tiếng Ninh Tịch la hét a a a a ầm ỹ...
Còn Lục Đình Kiêu vẫn thờ ơ nhìn cảnh gào khóc thảm thiết trong máy tính trên nền nhạc kinh khủng, anh đen mặt.
Cái mà cô gọi là...!chuyện thú vị, chính là xem phim ma sao?
Ninh Tịch trốn cả người trong chăn chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ, sợ đến trắng bệch cả mặt, thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng: "Á á á...!Trong ngăn kéo… trong ngăn kéo có ma...!đừng mở ra..."

Lục Đình Kiêu cạn lời: "Đáng sợ như thế sao em còn xem làm gì?"
"Thế mới k1ch thích chứ! Em xem bao nhiêu là phim rồi, chỉ mỗi phim ma là chưa xem thôi! Vì...!vì em sợ ma hu hu hu..." Ninh Tịch đau khổ nói.
Lục Đình Kiêu nghe vậy nhíu mày, rõ ràng cảm thấy rất kinh ngạc, hiếm lắm mới thấy cô cũng biết sợ cái gì đó.
"Nên lúc em một mình em sẽ không dám xem đâu, may hôm nay lại có anh ở đây, tất nhiên phải nắm lấy cơ hội tốt này rồi!" Ninh Tịch hưng phấn nói.
Lục Đình Kiêu xoa đầu cô: "Sau này anh xem với em."
Ninh Tịch gật đầu như giã tỏi, hơi hốt hoảng nhìn Lục Đình Kiêu.
Vốn dĩ cô còn tưởng ở một mình lâu rồi, bên cạnh tự nhiên có thêm người sẽ không quen...!
Nhưng hiện tại, cô nằm trong chăn xem phim ma còn Lục Đình Kiêu lại ngồi cạnh xem cùng cô, thì ra cảm giác có người bên cạnh cũng thật tuyệt...
Đại khái vì khí thế Đại ma vương quá mạnh khiến độ kh ủng bố của bộ phim cũng hạ xuống mức thấp, cô xem phim đến nỗi đang xem dở còn ngủ luôn được cơ mà...
Thấy cô gái của mình ngủ ngon, Lục Đình Kiêu tắt máy tính rón rén vén lại chăn cho cô.
Vừa đứng dậy, điện thoại trên người bỗng rung lên từng đợt.

Người gọi tới: Mạc Lăng Thiên.
Ánh mắt nhu hòa của Lục Đình Kiêu bỗng lạnh xuống, anh cầm điện thoại lên ra ban công nghe máy.
"Alo...".

ngôn tình ngược
"Alo...!Lục Đình Kiêu à..." Đầu dây bên kia phát ra hơi thở mong manh như thể chịu sự khuất nhục gì đó.
"Tra ra thế nào rồi?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Chuyện của tên Đường Lãng kia tôi đã khổ lắm rồi! Nhưng...!còn người đàn ông kia...!xin lỗi...!cờ thiếu một nước, công dã tràng rồi! Tôi vốn suýt chút nữa đã tra ra thân phận gốc gác của hắn rồi nhưng người bên đó không biết lại nhận được tin gì trước, chặt đứt tất cả các manh mối! Tôi như tằm xuân đến chết vẫn nhả tơ, đuốc cháy khô mà lệ cũng cạn! Đừng ngược đãi tôi thêm nữa! Tôi không làm nữa đâu!"
"Mảnh đất phía đông thành phố."
"Giờ tôi đi tra tiếp ngay đây! Dù cho có phải hao tổn đến ánh sáng cuối cùng của cuộc đời tôi cũng nhật định sẽ tóm được đuôi tên đó cho cậu!" Mạc Lăng Thiên đổi giọng đến là nhanh.
"Ừm."
Lục Đình Kiêu đang định dập máy, Mạc Lăng Thiên phía đầu bên kia bỗng gọi giật lại: "Đợi đã...!Tuy chuyện này chưa tra ra nhưng tôi có được một số tin tức khác."
"Gì?"
"Tên Satan kia lần này bị cậu bức ép đến mức bắt đầu phải tẩy trắng toàn bộ rồi, nói không chừng không lâu nữa sẽ đổi thân phận khác để về nước tìm cậu đấy, cẩn thận...".

 
Chương 684: 684: Người Phụ Nữ Này Là Ai


Sáng hôm sau.

Vừa đúng giờ vào làm, Lâm Chi Chi đã gọi điện cho bên công ty Hồng Đạt, thật ra loại chuyện này cũng khá là khó xử nếu có thể giải quyết qua điện thoại được là tốt nhất.

Hiện tại, di động của Hồ Hồng Đạt đều đã tắt máy nên cô chỉ có thể gọi thẳng tới công ty.

"Alo, xin chào, tôi là quản lí Lâm Chi Chi bên công ty giải trí Thịnh Thế, có thể giúp thôi chuyển lời tới Hồ tổng! "
Không ngờ, cô còn chưa nói hết, tiếp tân bên đó đã nói thẳng: "Xin lỗi, Hồ tổng đã nói mấy ngày nay ngài ấy không gặp ai cũng sẽ không nghe máy của ai hết, đặc biệt là người của bên giải trí các cô!"
Ngữ khí vô cùng không khách khí, nói xong "cạch" một tiếng liền dập máy.

Lâm Chi Chi hết cách, đành phải tới thẳng công ty chặn người.


Chuyện này phải giải quyết càng nhanh càng tốt, tuyệt đối không thể kéo dài được.

Cũng vừa khéo.

Cô vừa tới cổng công ty Hồng Đạt, đã thấy Hồ Hồng Đạt đang bước từ xe xuống, bèn vội vàng chạy tới.

"Hồ tổng, xin dừng bước!"
Hồ Hồng Đạt năm nay đã bốn mươi tuổi, vì quanh năm rượu chè gái mú nên vóc dáng mập mạp, bụng to tướng, tóc cũng không khác hói là mấy! không còn thấy dáng vẻ phong độ khi ông ta vừa mới lấy Minh Phương Phương năm xưa nữa.

Thấy Lâm Chi Chi, Hồ Hồng Đạt tỏ ra bực bội đánh giá cô một lượt: "Cô là ai?"
"Tôi là Lâm Chi Chi, quản lí của công ty giải trí Thịnh Thế!"
Hồ Hồng Đạt nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt!
Lâm Chi Chi thấy vậy nhanh chóng tiếp lời: "Hồ tổng, tôi biết thời gian của ngài rất quý báu, tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn, status trên weibo ngài up tối qua khiến rất nhiều người hiểu lầm, mong ngài có thể giúp chúng tôi làm sáng tỏ việc này.

"
Hồ Hồng Đạt nhìn cô, không nhanh không chậm hỏi lại: "Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?"
"Nghệ sĩ Ninh Tịch của công ty chúng tôi bị hiểu lầm thành cô gái mà ngài ngoại tình.

"
"Ờ! thế thì sao?" Hồ Hồng Đạt nghe vậy xong liền trưng ra vẻ mặt chẳng có gì to tát cả.


Nghe giọng điệu của Hồ Hồng Đạt, Lâm Chi Chi có dự cảm không lành nhưng vẫn cố gắng nói tiếp: "Mong ngài Hồ đây có thể up một status nói rõ một chút.

"
"Tự bọn họ thích hiểu lầm thì liên quan gì đến tôi? Sao tôi phải giải thích?" Hồ Hồng Đạt tỏ ra mất kiên nhẫn nói.

Lâm Chi Chi biết những người có tiền sẽ luôn mặc kệ sống chết của kẻ khác, dù cho người đó có là người bị hắn hại đi chăng nữa, thế nên cô chỉ có thể nhẫn nại hạ thế cầu xin: "Sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài đâu, chỉ cần ngài lên weibo up vài chữ thôi cũng được! "
Chỉ cần ông ta up một status thôi mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.

Nhưng Hồ Hồng Đạt rõ ràng không hề có ý định phối hợp, ngược lại sắc mặt ông ta càng xấu hơn, giận dữ quát: "Không tốn nhiều thời gian của tôi, cô có biết một phút của tôi có thể nhân lên bao nhiêu tiền không? Tôi thèm vào mà quan tâm chuyện trong giới giải trí các cô, chê tôi còn chưa đủ lắm việc đúng không? Bảo vệ đâu?"
Lúc Hồ Hồng Đạt đang gọi nhân viên tới đuổi người, một chiếc BMW màu đỏ dừng lại.

Một người phụ nữ mặc chiếc váy xanh Prada cao cấp bước từ trên xe xuống, trông vô cùng xinh đẹp, khí chất.

Đây chính là vợ của Hồ Hồng Đạt - Minh Phương Phương.


Thấy Lâm Chi Chi xuất hiện ở đây, sắc mặt Minh Phương Phương bỗng trở nên khó coi: "Lâm Chi Chi! "
"Bà xã đại nhân, em đến rồi à~?" Hồ Hồng Đạt vừa thấy Minh Phương Phương lập tức ân cần tiến tới nghênh tiếp.

Minh Phương Phương không phải là nghệ sĩ đơn giản trong giới, cô ta có gia cảnh vững chắc, cha là thương nhân có tiếng, năm ấy cô ta chỉ debut có một năm, bước vào làng giải trí cũng chỉ hoàn toàn là nổi hứng.

Thế nên Hồ Hồng Đạt mới sợ cô ta như vậy, thậm chí việc xin lỗi công khai cũng từng làm qua chục lần rồi.

"Cô ta tới đây làm gì?" Minh Phương Phương liếc Lâm Chi Chi, bực bội hỏi.

.

 
Chương 685: 685: Tìm Lục Đình Kiêu Bao Dưỡng


Hồ Hồng Đạt giải thích: "Cô gái này cứ ép anh phải up status làm rõ gì ấy..."
Minh Phương Phương nghe vậy cười lạnh: "Làm rõ? Làm rõ cái gì? Muốn người không biết thì mình đừng có làm! Lâm Chi Chi, năm ấy khi cô dẫn dắt Lãnh Man Vân, ít nhất tôi còn kính nể cô, giờ cô dẫn dắt toàn một lũ nghệ sĩ rác rưởi? Suốt ngày chỉ biết chạy đi làm Tiểu Tam phá hoại gia đình nhà người khác, vậy mà giờ cô còn dám chạy tới chỗ tôi "diễu võ dương oai" buộc chồng tôi làm rõ sự việc á?"
Lâm Chi Chi cau mày, dùng thái độ đúng mực giải thích: "Hồ phu nhân, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, đối tượng ngoại tình của chồng cô không phải là Ninh Tịch.

Nhưng giờ mọi người đều bị những lời đồn lúc trước gạt, nên tôi mới cố ý tới tận đây xin Hồ tổng làm rõ sự việc.

Trước đây cô cũng từng là người trong giới, nên biết nếu bị vấy bẩn như vậy sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến nghệ sĩ.

Hơn nữa, thưa Hồ phu nhân, thứ cô muốn thấy chắc hẳn là người đáng chịu phạt thì phải bị chịu phạt, đúng không?" Lâm Chi Chi biết có nói với họ cũng vô ích, chỉ có những việc liên quan tới lợi ích của họ thì họ mới quan tâm, thế nên cô mới thêm câu sau cùng vào.

Thấy Lâm Chi Chi nói vậy, Minh Phương Phương nghi ngờ nhìn về phía Hồ Hồng Đạt: "Chuyện gì đây? Chẳng phải anh nói, Ninh Tịch chính là con hồ ly tinh quyến rũ anh sao?"
Hồ Hồng Đạt không chút do dự nói: "Đúng! Chính là cô ta!"
Nghe tới đây, Lâm Chi Chi nhất nhất thời biến sắc: "Không thể nào! Hồ tổng, Ninh Tịch nói cô ấy không hề quen biết ông! Hơn nữa, chẳng phải vừa xong ông cũng không nói..."
Minh Phương Phương tức thì ngắt lời cô: "Hừ, Lâm Chi Chi, tôi thật sự không biết nên nói cô ngốc hay nói cô đáng thương nữa! Cô ta nói cô ta không quen thì cô cũng tin là không quen à? Rảnh tới đây quấy nhiễu tôi không bằng cô về mà hỏi rõ nghệ sĩ của cô đi! Làm chuyện xấu còn không dám nhận!"
Minh Phương Phương hiển nhiên đã chắc chắn là Ninh Tịch rồi.
Cô ta luôn tự nhận dung mạo hơn người, nếu là người khác cô ta sẽ không tin kẻ đó có bản lĩnh quyến rũ chồng cô ta, thế nên chỉ có thể là Ninh Tịch.
Vì vậy, Hồ Hồng Đạt vừa giải thích với cô ta xong cô ta liền tin ngay lập tức, không hề nghi ngờ chút nào.
Lúc này đây, sắc mặt Lâm Chi Chi trở nên vô cùng khó coi.
Cô vốn tưởng đây chỉ là hiểu lầm, ai ngờ...!tên Hồ Hồng Đạt này cư nhiên lại cố tình vu oan!!!
Nếu không phải Minh Phương Phương xuất hiện đúng lúc này, sự đối nghịch của ông ta với cô lúc đầu khiến cô thật sự còn tưởng ông ta không muốn giải thích chỉ vì bị cô làm phiền…
"Bảo vệ đâu! Tiễn khách! Đừng có làm ô uế khu vực của tôi!" Minh Phương Phương khoanh tay trước ngực nhìn cô từ trên cao xuống, tỏ ra xem thường.
Vừa dứt lời, lập tức có hai tên bảo vệ chạy tới, trong đó có một tên đẩy mạnh Lâm Chi Chi một cái, Lâm Chi Chi bị đẩy trật mắt cá chân, trên chân lập tức truyền tới một cơn đau nhức.
Từ lúc Hồ Hồng Đạt nói ra câu đó, Lâm Chi Chi đã biết cô không cần phải ở lại đây thêm nữa rồi, thế nên lập tức về thẳng công ty.
Châu Giang Đế Cảnh.
Ninh Tịch không phát hiện mình ngủ quên mất lúc nào, lúc mở mắt ra nhìn đã là 9 giờ hơn.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2.

Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
3.

Mất Khống Chế - Tiểu Thất Tể Tử
4.


Đến Muộn
=====================================
Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm chính là gọi ngay cho Lâm Chi Chi để hỏi thăm tình hình: "Alo, chị Chi Chi à, thế nào rồi? Cái gã họ Hồ gì đó có đồng ý không?"
Bên kia điện thoại, Lâm Chi Chi nặng nề nói: "Không, hơn nữa, ông ta một mực chắc chắn, người mà ông ta bao dưỡng chính là em."
Ninh Tịch nghe vậy phát hỏa, "Đệch mẹ! Thằng cha đó bị bệnh hoang tưởng à! Bà đây muốn tìm đàn ông để bao dưỡng thì cũng phải tìm đẳng cấp như Lục Đình Kiêu chứ ai thèm loại nhăn nheo bụng mỡ như ông ta?"
Vừa dứt lời, Ninh Tịch phản ứng lại hình như có gì đó không đúng, Lục Đình Kiêu vẫn chưa đi hay sao ấy nhỉ?
Ngoảnh lại, quả nhiên thấy Lục Đình Kiêu đang cầm tờ báo buổi sớm trên tay, ngồi trên sofa trong phòng khách và...!đang nhìn cô với ánh mắt sâu xa..

 
Chương 686: 686: Từ Đây Quân Vương Không Còn Lên Triều Sớm


Lâm Chi Chi nghe vậy vừa buồn cười vừa bất lực: "Mấy câu như thế lúc không có ai thì nói một mình cũng được, chứ nếu để người khác nghe thấy thì phiền phức to đấy.
"À..." Ninh Tịch gật đầu, rồi len lén nhìn về phía Lục Đình Kiêu một cái.
Đã bị người ta nghe được rồi còn đâu huhuhuhu!
"May mà chuyến này cũng có thu hoạch, ít nhất đã xác nhận được là do đối phương cố ý gài chúng ta, thế nên giờ chúng ta cũng không cần cố kị gì nữa."
Ninh Tịch sờ cằm một cái: "Chỉ có điều...!Em với Hồ Hồng Đạt quen còn không quen thì tại sao ông ta phải làm ra loại chuyện này? Tự mình công bố ngoại tình chỉ vì muốn gài em? Điên thật rồi."
"Bên này chị đang điều tra chi tiết của Hồ Hồng Đạt, trước trưa hôm nay chắc sẽ có kết quả."
"Dạ, chị Chi Chi vất vả rồi, muahhhhh~!"
Nói chuyện với Lâm Chi Chi xong, Ninh Tịch lập tức bay vào phòng khách: "Boss đại nhân ~ anh chưa đi à! Hi hi hi...!cái em vừa nói...!là đang khen anh đó!"
Khóe môi Lục Đình Kiêu khẽ nhếch: "Cám ơn vì lời khen."
Vừa nói, anh vừa đỡ cô ngồi xuống bên cạnh: "Có cần anh giúp không?"
"Trước mắt thì không cần, để xem chị Chi Chi điều tra thế nào đã.


Yên tâm, nếu không giải quyết được em nhất định sẽ nói với anh.

Ah! Đến giờ rồi, anh không nhanh đi làm đi! Anh vì em mà bỏ tảo triều thì em sẽ thành tội nhân thiên cổ mất!" Ninh Tịch vội vàng thúc giục.
Lục Đình Kiêu dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô: "Yên tâm, trước mắt còn chưa đến nỗi nhưng mà tôi mong đợi em khiến tôi thành...!*** quân bất tảo triều."
"Ây..." Nghe rõ ý của Lục Đình Kiêu xong, cái mặt già của Ninh Tịch đỏ bừng.
Mợ nó! "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều"1.
1 Trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị; Dịch nghĩa: Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy.

Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa.

Đại ma vương thật sự quá đen tối!

Vừa rồi ý của cô hoàn toàn không phải như vậy! Cái gì mà bị cô lây cho chứ, rõ ràng là Đại ma vương quá đen tối!
Ngay khi Lâm Chi Chi vừa mới rời đi, đại khái vì Hồ Hồng Đạt đã hoàn toàn xé rách mặt cho nên ông ta càng không cố kị cái gì, dứt khoát gắn tên, hắt thẳng nước bẩn lên người Ninh Tịch.
Đầu tiên là Minh Phương Phương tự đăng một dòng: [Hiện giờ Tiểu Tam lớn lối thật đấy?]
Sau đó Hồ Hồng Đạt vì lấy lòng vợ mà share status này rồi đăng thêm một câu: [Mời mấy người tự trọng một chút, đừng quấy rầy tôi và người nhà! @Lâm Chi Chi @ Ninh Tịch]
Cứ như thể Ninh Tịch thật sự mang cái danh Tiểu Tam, chẳng khác gì quăng bom vào mặt hồ yên ả, khiến cho cộng đồng mạng dậy sóng.
Lúc Lâm Chi Chi đến công ty của Hồ Hồng Đạt cũng bị mấy gã săn tin chụp hình lại.

Sau đó đăng trên mạng rồi thêu dệt thành là Lâm Chi Chi cố ý đến gây sự, hoàn toàn khiến đám cư dân mạng không hiểu rõ sự tình kia nhao nhao lên.
[Hại tôi còn vì Giang Mục Dã mà nói tốt cho cô ta! Đúng là mắt tôi mù rồi! Tiện nhân đi chết đi!]
[Lâm Chi Chi kia chẳng phải là người quản lý của Lãnh Man Vân sao? Lúc trước tôi cũng thích Lãnh Man Vân lắm đó, sao giờ người quản lý của cô ấy lại biến thành thế này? Đúng là đạo đức khó mà giữ được!]
[Khó trách lúc trước tại sao Tinh Huy lại đuổi cô ta đi, Thịnh Thế đúng là mắt bị mù rồi! Trước đây bởi vì cô ta bị oan trong chuyện của Ninh Tuyết Lạc nên tôi còn có chút đồng tình với cô ta, bây giờ kẻ đáng thương trở thành kẻ đáng hận! Đáng đời!]
.....
Sự việc càng ngày càng ác liệt.
May mà cùng lúc đó Lâm Chi Chi cũng tra được tin tức mấu chốt, lập tức gọi điện cho Ninh Tịch..

 
Chương 687: 687: Mang Thai


"Tra được, Hồ Hồng Đạt quả nhiên không phải vì hại em mà làm như vậy.

Ông ta quả thật có ngoại tình, vì muốn bảo vệ Tiểu Tam chân chính kia.

Vừa vặn thời gian trước em với ông ta có tin đồn bao dưỡng nên mới đổ hết lên đầu em, nói với Minh Phương Phương người ông ta bao dưỡng là em." Lâm Chi Chi giải thích.
"Vậy Tiểu Tam thực sự là ai?" Ninh Tịch lập tức hỏi.
"Em cũng biết đó, Phương Nhã."
"Phương Nhã?" Ninh Tịch vừa nghe đã lập tức cau mày: "Đâu chỉ biết...!còn có không ít thù oán đấy..."

Nếu là người khác thì cô còn tự nhận mình xui xẻo nhưng nếu là Phương Nhã thì Ninh Tịch không khỏi nghĩ sâu hơn, chuyện này liệu có bàn tay Ninh Tuyết Lạc nhúng vào không?
"Hơn nữa, Phương Nhã mang thai." Lâm Chi Chi nói.
"Đệch! Thật hay giả vậy? Khó trách tên khốn nạn đó lại muốn bảo vệ cô ta!"
Ninh Tịch dạo gần đầy cũng chú ý không ít chuyện của Hồ Hồng Đạt với Minh Phương Phương.

Cũng có tin đồn Minh Phương Phương đã được gả đi bảy năm rồi nhưng vẫn chưa sinh con, tựa như thân thể có vấn đề không thể có em bé.
Nếu chuyện này là thật thì cũng khó trách tại sao Hồ Hồng Đạt lại lo cho Phương Nhã như vậy.

Nếu không thì loại đàn ông này làm sao sẽ quản sống chết của người khác chứ, cho dù đó có là cô gái chung chăn chung gối với ông ta thì sau khi phát hiện, ông ta cũng phải đuổi thẳng cổ rồi mới đúng, cần gì phải tốn công đi đường vòng gỡ trách nhiệm cho cô ta.
Bởi vì ông ta biết, lấy tính tình đanh đá của Minh Phương Phương cùng thế lực nhà mẹ của cô ta nếu bị phát hiện ra chuyện này thì đứa bé này cũng đừng mong giữ được.
"Hồ Hồng Đạt làm việc khá cẩn thận nhưng mà may mắn cuối cùng cũng tra ra được, chờ chị chuẩn bị tốt tài liệu rồi công bố, lúc đó em chỉ cần thuận theo lên tiếng là được."
"Dạ."
.....
Cùng lúc đó, trong một phòng riêng của nhà hàng phương Tây nào đó.

Ninh Tuyết Lạc với Phương Nhã đang dùng bữa.

Ninh Tuyết Lạc cầm di động lướt mạng nhìn những câu mắng chửi của mọi người đối với Ninh Tịch, thậm chí chuyện cô ta oan uổng Ninh Tịch trước kia cũng bắt đầu có chiều đổi hướng.

Chuyện này khiến tâm tình cô ta sung sướng chưa từng có.
Nhưng mà, tất nhiên là cô ta không biểu hiện ra mặt, ngược lại còn tỏ vẻ áy náy bất an: "Làm thế này...!có hơi quá hay không?"
Phía đối diện, Phương Nhã vì giải quyết xong nguy cơ mà tâm tình vốn hốt hoảng cũng nhất thời buông lỏng, cô ta đang nhàn nhã ăn beefsteak cao cấp.
Nghe Ninh Tuyết Lạc nói, cô ta tỏ vẻ sao cũng được lên tiếng: "Đâu có đâu! Con đ ĩ kia vốn là hồ ly tinh rồi, dẫu cho người nó bò lên không phải là Hồ Hồng Đạt thì cũng là người khác! Coi như chúng ta đang vì dân trừ hại đi! Đáng đời nó!"
"Chưa kể Ninh Tịch còn nhiều lần làm phiền chị như thế, em cũng coi như là thay chị báo thù! Tuyết Lạc, chị đừng mềm lòng nha, nhân từ đối với kẻ thù chính là tàn nhẫn đối với chính mình đó!"
Phương Nhã rất sợ Ninh Tuyết lạc đổi ý giữa đường.
Ninh Tuyết Lạc thở dài nói: "Chuyện đã thế này tất nhiên chị sẽ không mềm lòng, nếu không thì chẳng phải là hại em sao.".

Phương Nhã lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta hạnh phúc sờ bụng mình một cái: "Hừ, làm sao em có thể là Tiểu Tam chứ, em với Hồ Hồng Đạt là yêu nhau chân thành, hiện giờ tình yêu của chúng em còn kết tinh! Em nhất định phải sinh đứa bé này! Anh ấy đã đồng ý với em, chỉ cần đứa bé này là con trai thì anh ấy sẽ li dị vợ!"

Ninh Tuyết Lạc cười nhạt trong lòng, cái chuyện hoang đường như thế này mà cô ta cũng tin được sao?
Ninh Tuyết Lạc dám khẳng định là Hồ Hồng Đạt đánh chủ ý chờ cô ta sinh được con trai thì sẽ ôm về cho Minh Phương Phương nuôi.

Sinh đã sinh rồi, đến lúc đó Minh Phương Phương với nhà mẹ cô ta không thỏa hiệp cũng phải thỏa hiệp.

Chắc chắn ông ta sẽ đá văng Phương Nhã rồi tuyệt đối không cho phép cô ta có liên hệ gì với đứa trẻ.

Đến lúc đó thì người thừa kế cũng có mà lại không mất đi trợ lực bên nhà mẹ của Minh Phương Phương, hết thảy đều hoàn mỹ..

 
Chương 688: 688: Có Một Đứa Con Gái Năm Tuổi!


Nghe được lời của Phương Nhã, Ninh Tuyết Lạc cố ý làm ra vẻ lo lắng, thở dài nói: "Tất nhiên chị cũng hy vọng em sống tốt, nhưng mà..."
Phương Nhã thấy vậy thì khó hiểu: "Tuyết Lạc, chị thở dài cái gì? Chẳng phải bây giờ mọi chuyện đều thuận lợi sao?"
Ninh Tuyết Lạc chần chừ rồi mới nhắc nhở: "Tiểu Nhã, hiện giờ cũng không thể hoàn toàn thả lỏng.

Dẫu sao Lâm Chi Chi đó cũng không dễ đối phó, bây giờ chắc chắn cô ta đang tìm đủ mọi cách giúp Ninh Tịch..."
"Vậy thì sao? Chỉ cần Hồng Đạt không nói ra là được!"
"Nhưng mà nhỡ đâu cô ta tra ra em..."
Phương Nhã nghe vậy thì sửng sốt, cả kinh suýt chút nữa sặc cả miếng beefsteak: "Chắc sẽ không bị tra ra dễ như vậy chứ?"
Ninh Tuyết Lạc lắc đầu một cái: "Lâm Chi Chi dẫu sao cũng lăn lộn trong cái giới này đã lâu, loại chuyện như thế này cô ta rành nhất, cho nên...!chị cũng không dám đảm bảo!"
Phương Nhã nghe vậy thì luống cuống: "Vậy...!vậy phải làm thế nào? Tuyết Lạc, chị mau nghĩ cách giúp em đi mà!"
"Này..." Ninh Tuyết Lạc ra vẻ khổ sở.
Phương Nhã càng hốt hoảng hơn: "Xin chị đó Tuyết Lạc! Chị không thể thấy chết mà không cứu được! Hiện giờ em là một xác hai mạng đấy! Đứa bé trong bụng em sau này sinh ra còn phải gọi chị một tiếng mẹ nuôi! Chị mau mau cứu hai mẹ con chúng em đi mà!"

Tựa hồ là Ninh Tuyết Lạc mềm lòng, lúc này cô ta mới bất đắc dĩ nói: "Lâm Chi Chi dẫu cho có bản lãnh thì cũng chỉ là một người quản lí nho nhỏ mà thôi.

Bất kể cô ấy đã tra được cái gì hay chưa thì em cứ nhanh gọi cho Hồ tổng để ông ta cảnh cáo Lâm Chi Chi một chút! Còn cụ thể phải cảnh cáo thế nào để cô ta không dám lộn xộn thì Hồ tổng khẳng định hiểu rõ, cứ giao cho ông ấy là được rồi!"
"Chị Tuyết Lạc thông minh quá! Nếu không có chị thì em cũng không biết làm gì cho phải! Em gọi ngay đây!" Phương Nhã cảm kích lấy di động ra gọi cho Hồ Hồng Đạt.
Phía đối diện, Ninh Tuyết Lạc nhấp một ngụm cafe, khóe miệng hơi nhếch lên đầy giễu cợt.
Công ty giải trí Thịnh Thế.
Lâm Chi Chi dùng tốc độ nhanh nhất biên tập hai văn kiện, rồi lại kiểm tra cẩn thận một lần, chắc chắn không có vấn đề gì sau đó mới chuẩn bị công bố ra ngoài.

Nhưng mà ngón tay mới chuẩn bị nhấn xuống thì di động đột nhiên vang lên.
Lâm Chi Chi hơi lướt qua một chút phát hiện là Hồ Hồng Đạt gọi tới.
Do dự một chút Lâm Chi Chi mới nhận điện thoại: "Alo, Hồ tổng."
Lúc trước muốn gọi cho ông ta còn khó hơn lên trời, giờ bỗng dưng lại chủ động gọi tới.

Không biết...!là có chuyện gì...
Lâm Chi Chi đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, đầu bên kia di động truyền đến giọng nói âm trầm của Hồ Hồng Đạt: "Cô Lâm, cô đã biết rồi à?"
Đây là đang...!thăm dò cô?
Lâm Chi Chi cảnh giác nói: "Không biết Hồ tổng ám chỉ cái gì?"
Hồ Hồng Đạt cười lạnh một tiếng: "Lâm Chi Chi, bất kể cô có thăm dò được vài chuyện không nên hay không thì tôi cũng cảnh cáo cô, chuyện này tốt nhất cô đừng xía mũi vào.

Cùng lắm chỉ là đổi một nghệ sĩ khác mà thôi, đối với cô mà nói thì chẳng có tổn thất gì, cần gì phải tự chuốc khổ?"
"Hồ tổng đang uy hiếp tôi?"
"Ha, cô biết thì được rồi.

Lâm Chi Chi, đừng tự cho là mình thông minh, cô có thể tra, tôi cũng có thể tra...!cô đoán, tôi tra được cái gì?" Hồ Hồng Đạt cố ý dừng một chút, sau đó mới nói tiếp"
"Còn tưởng cô Lâm thanh cao thế nào, không ngờ cuộc sống cá nhân cũng đủ bê bối.

Đối ngoại thì luôn nói mình độc thân nhưng không ngờ rằng...!lại có một đứa con gái năm tuổi! Cô bé kia trông thật xinh xắn, không biết là dã loại nhà ai?".

 
Chương 689: 689: Cầu Ôm Đùi!


Lâm Chi Chi nhất thời biến sắc: "Ông..."
"Cô Lâm, nói tới đây thôi.

Tốt nhất là cô thức thời một chút nếu không thì tôi không thể đảm bảo con gái bảo bối của cô sẽ gặp phải cái gì đâu!" Hồ Hồng Đạt nói xong lập tức cúp máy.
Lâm Chi Chi cầm di động, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
Sau đó, cô run rẩy vội vàng gọi một cuộc điện thoại qua trường học: "Alo, thầy Vương! Linh Linh có ở đó không?"
"Mẹ của Linh Linh đấy à, Linh Linh đang ở đây!"
Đáy lòng Lâm Chi Chi nhất thời ổn định lại, giọng nói cũng mềm hơn: "Nó đang làm gì vậy?
"Đang chơi xếp gỗ với mấy đứa nhỏ khác, để tôi cho bé nói chuyện với chị! Linh Linh mau tới đây..."
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói ngọt ngào: "Mẹ ơi, mẹ ơi~!"
"Bảo bối ngoan!"
"Mẹ, lúc nào mẹ về thăm Linh Linh ạ?"

"Mẹ...! bận công việc quá...!bận xong sẽ đến thăm con có được không? Con phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà nhé, còn nữa phải nhớ lời mẹ dạy con, tuyệt đối không thể nói chuyện với người lạ biết không?"
Lâm Chi Chi gọi cho con gái xong vẫn không yên lòng, lại gọi cho cha mẹ một cuộc nữa thông báo một lần.
Sau đó Lâm Chi Chi kinh ngạc nhìn văn kiện trên máy tính chưa kịp gửi đi, bắt đầu giãy dụa...
Biệt thự nào đó ở ngoại ô Đế Đô.
Hồ Hồng Đạt cúp máy xong liền ôm Phương Nhã vào ngực, vẻ mặt vô tư nói: "Bảo bối yên tâm đi, chuyện đã làm xong rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu, em cứ an tâm dưỡng thai đi, chăm sóc con trai anh cho tốt!"
"Tốt quá rồi! Chắc...!sẽ không có gì ngoài ý muốn chứ? Cũng không biết có phải do phụ nữ có thai thường hay nghĩ nhiều không nhưng mà Phương Nhã cứ cảm thấy bất an.
"Làm gì có gì ngoài ý muốn chứ? Chỉ là một quản lý nho nhỏ thôi mà, nghiền chết cô ta dễ như nghiền chết một con kiến hôi vậy!"
"Nhưng mà, dù sao cô ta cũng là người của Thịnh Thế, nếu phía trên mà nhúng tay..."
"Thịnh Thế có nhiều người quản lí với nghệ sĩ sáng giá như vậy thì sao có thể để tâm đ ến vấn đề nhỏ này? Cho dù có biết chuyện này thì em cảm thấy bọn họ sẽ vì một nghệ sĩ nho nhỏ mà đắc tội với anh sao? Dẫu cho đích thân Lục Cảnh Lễ đến anh cũng không sợ!"
Phương Nhã nghe vậy cũng buông lòng, ánh mắt nhìn Hồ Hồng Đạt đầy vẻ sùng bái: "Ừ ừ, em biết chồng là tuyệt nhất mà!"
.....
Bên kia, Ninh Tịch vẫn luôn chờ Lâm Chi Chi thông báo nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì.
Chẳng lẽ có chuyện gì bất ngờ?

Ninh Tịch cau mày, vội vàng gọi điện qua hỏi rõ tình huống: "Alo, chị Chi Chi!".

Di động reo chừng mấy hồi mới có tiếng người nhận máy: "Alo, Ninh Tịch..."
"Chị Chi Chi sao vậy? Giọng của chị không ổn lắm...!đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Có một ít sự cố, kế hoạch phải ngừng..." Lâm Chi Chi khó khăn mở miệng.
Ninh Tịch nhạy bén phát giác là có gì đó bất thường: "Chị Chi Chi, có phải đối phương uy hiếp chị hay không?"
"..." Đầu bên kia là một sự im lặng nặng nề.
Ninh Tịch biết, cô đoán đúng rồi, lúc trước cô cũng lo lắng chuyện này không ngờ lại ứng nghiệm.
"Xin lỗi Ninh Tịch..."
"Chị Chi Chi nói mê sảng cái gì vậy, người nên nói xin lỗi phải là em mới đúng.

Chị hoàn toàn có thể bỏ mặc em nhưng lại chưa bao giờ làm thế, cho tới nay đều là em luôn gây phiền toái cho chị...!chị Chi Chi, chuyện này giao cho em đi! Em có cách!"
Thằng chó! Dám bắt nạt người của bà! Nếu đối phương đã bất nhân thì không thể trách cô bất nghĩa!
Ninh Tịch cúp điện thoại của Lâm Chi Chi, ngay sau đó gọi một cuộc điện thoại khác: "Alo! Boss đại nhân~!"
"Ừ?" Di động truyền đến giọng đàn ông trầm thấp dễ nghe.
"Cầu được phép ôm đùi~!".

 
Chương 690: 690: Không Bằng Gặp Mặt Rồi Nói


Tại phòng họp của tập đoàn Lục thị.
Lục Đình Kiêu đang nói chuyện thì ngừng lại, nhận một cuộc gọi.
"Ừ?"
Sau đó không biết người bên kia nói cái gì mà trong nháy mắt, núi băng ngàn năm của Boss bọn họ chợt tan rã, thậm chí còn cười nhẹ một tiếng.
Tiếp đến chỉ nghe được Boss đại nhân cực kì dịu dàng mở miệng: "Anh đang họp, em cứ hẹn gặp ông ta, sau đó anh sẽ đến."
Trong phòng họp tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau.
Sao có cảm giác Boss sai sai chỗ nào đó?
Như thể....!tín hiệu mùa xuân đang tới...
Bên tay trái Lục Đình Kiêu là Lục Cảnh Lễ đang chết lặng, vẻ mặt sống không bằng chết.
Ha ha ha, hay là cứ tiếp tục kế hoạch xuất gia đi nhỉ?
Anh Hai thất tình thì anh chịu khổ, anh Hai yêu thì anh vẫn bị ngược như thường...
.....
Bên kia, Ninh Tịch làm theo ý của Lục Đình Kiêu, gọi điện cho Hồ Hồng Đạt.
Lục Đình Kiêu sợ cô không tự tìm được số của Hồ Hồng Đạt, nên đem số di động của Hồ Hồng Đạt gửi cho cô.

"Alo..."
Lúc Hồ Hồng Đạt nhận được điện thoại là đang dính lấy Phương Nhã, ông ta còn đang không nhịn được mà muốn làm tiếp nhưng mà giọng phụ nữ đầu bên kia lại cực kì dễ nghe, vì vậy không kiềm được hỏi thêm một câu: "Alo, ai vậy?"
"Xin chào Hồ tổng, tôi là Ninh Tịch."
"Ninh Tịch? Là Ninh....A! Ninh Tịch à! Ha ha..." Hồ Hồng Đạt giờ mới phản ứng kịp, càng không có ý định cúp máy.

Ninh Tịch này là một đại mỹ nữ! So với Minh Phương Phương còn đẹp hơn gấp mấy lần!
Cho nên ban đầu Phương Nhã bảo ông ta đẩy chậu nước bẩn này lên người Ninh Tịch, trong lòng ông ta quả thật cũng có chút tình nguyện.
Dẫu sao cũng là đàn ông mà, trong lòng đều có mấy phần hư vinh.

Quậy chút scandal với người phụ nữ đẹp như vậy cũng là một loại làm màu lấy tiếng.
Không ít người bạn sau khi nghe chuyện còn gọi điện tới trêu đùa ông ta, nói ông đúng là số hưởng.
Xã hội này là vậy, cùng là ngoại tình nhưng cái giá đàn ông phải trả nhỏ hơn phụ nữ nhiều lắm.

Đa phần sự chỉ trích đều hướng về phía người phụ nữ mà thôi.

Hồ Hồng Đạt cũng không phải là người của giới giải trí, loại chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đối với ông ta.

Cùng lắm là cổ phần công ty lên lên xuống xuống mấy ngày mà thôi.

Miễn là ông ta không ly hôn với Minh Phương Phương thì mọi chuyện sẽ yên ổn lại rất nhanh.
Thậm chí có khả năng về sau chuyện này còn là vốn liếng để ông ta lấy ra khoe khoang...
Phương Nhã này cũng không thể tính là mỹ nhân, thậm chí Hồ Hồng Đạt còn khinh thường cô ta nữa là.

Ban đầu là do ả đàn bà này tự leo lên giường của ông ta, cộng thêm biểu hiện trên giường cũng rất tốt nên ông ta mới đồng ý bao nuôi.
Hồ Hồng Đạt ý bảo Phương Nhã dừng lại, sau đó nói chuyện với Ninh Tịch: "Làm sao, cô tìm tôi có chuyện gì? Hay là cô cũng giống người quản lý của mình đòi tôi lên tiếng thanh minh?"
"Trong điện thoại không nói rõ được, Hồ tổng, không bằng gặp nhau rồi nói?" Ninh Tịch đề nghị.
Vừa dứt lời, trong con mắt đục ngầu của Hồ Hồng Đạt lập tức chuyển vài vòng, không kìm được sự hưng phấn.
Người đàn bà này lại muốn hẹn gặp ông ta để làm gì?
Chẳng lẽ cô ta biết tội này có rửa cũng không sạch nên thà rằng nhận luôn?
Chậc...!hàng cực phẩm thế này ông ta cũng muốn nếm thử xem mùi vị ra sao...
"Được thôi! Tất nhiên có thể." Hồ Hồng Đạt đáp ứng rất sảng khoái.
"Được rồi, một tiếng sau tại nhà hàng Provence, phòng số 18, không gặp không về." Bên kia Ninh Tịch nói rõ thời gian và địa điểm sau đó mới cúp máy..

 
Chương 691: 691: Chồng Chị Đang Hẹn Hò Với Hồ Ly Tinh


Hồ Hồng Đạt vừa cúp điện thoại, Phương Nhã lập tức trừng mắt: "Con hồ ly tinh đó hẹn gặp anh làm gì? Chồng, sao anh phải đồng ý với cô ta!"
"Ờ thì, chỉ là gặp mặt một lúc thôi mà nhìn xem cô ta có ý gì, cũng chẳng có gì đáng ngại! Em ngoan nào, ngoan ngoãn ở nhà chờ chồng về!" Hồ Hồng Đạt vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, sau đó bắt đầu chọn quần áo.
"Chồng à, đừng đi có được hay không, con hồ ly tinh đó tuyệt đối không có ý tốt!".

Ngôn Tình Hay
"Chẳng lẽ anh còn phải sợ một diễn viên nhỏ như cô ta sao?"
"Em không nói chồng sợ cô ta, ý em là...!nhỡ đâu cô ta dụ dỗ chồng! Chồng không biết đâu, cô ta ph óng đãng lắm, không biết trên người cô ta có bệnh gì không nữa, chồng đừng để cô ta lừa mà!"
"Em nhìn anh giống người dễ bị lừa gạt như vậy sao? Được rồi được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi đi, những chuyện này không cần em quan tâm." Giọng của Hồ Hồng Đạt có chút nghiêm khắc.
Nhìn bộ dạng xem ra là ý ông ta đã quyết, tuyệt đối không thể không đi.

Phương Nhã giận đến suýt cắn nát môi, cô ta vội vàng trốn ra vườn gọi điện cho Ninh Tuyết Lạc: "Chị Tuyết Lạc..."
Đầu bên kia, Ninh Tuyết Lạc đang ở spa chăm sóc da, nghe được cái giọng điệu nhờ giúp đỡ của Phương Nhã thì vẻ mặt cô ta đã chẳng có mấy kiên nhẫn nhưng mà vẫn cố nhịn xuống ân cần hỏi: "Sao thế Tiểu Nhã?"
"Tuyết Lạc! Em sắp bị con tiện nhân kia làm cho tức chết rồi! Sao con khốn đó lại có thể hèn hạ như vậy chứ!" Giọng của Phương Nhã kích động dị thường.
"Ai? Ninh Tịch sao? Cô ta làm sao?" Ninh Tuyết Lạc nhất thời lên tinh thần, cảnh giác hỏi.

Kế hoạch đã sắp thành công không thể nào lại thất bại trong gang tấc được.
"Cô ta vừa mới gọi cho Hồng Đạt nhà em đòi gặp mặt riêng kia kìa! Bây giờ Hồng Đạt đã đi rồi! Em khuyên thế nào cũng không khuyên được! Vào lúc này tự nhiên cô ta hẹn gặp mặt...!có ý gì mà còn phải nghĩ sao? Chị nói em có cần len lén theo sau không? Nhỡ đâu Hồng Đạt bị cô ta dụ dỗ thì thế nào?" Phương Nhã càng nghĩ càng sốt ruột.
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy không chỉ không lo lắng mà ngược lại còn có chút hưng phấn: "Không, em đừng đi! Nếu cô ta làm vậy thật thì chẳng phải tốt quá rồi sao?"
"Tốt chỗ nào chứ? Người đàn ông của em sắp bị cướp mất rồi! Huống chi em đang mang bầu không có cách nào thỏa mãn anh ấy cả! Nhỡ đâu anh ấy động tâm..."
"Trong bụng em có con rồi em còn sợ cái gì? Chẳng phải vẫn lo không có chứng cứ xác thực thì Ninh Tịch sẽ xoay mình sao, bây giờ cô ta tự mình đưa tới cửa rồi chẳng phải lại càng đúng ý em còn gì? Cho nên em không cần phải đi! Em ý...!bây giờ em gửi tin nhắn nặc danh cho Minh Phương Phương! Để Minh Phương Phương đi bắt gian!" Ninh Tuyết Lạc nói.

Phương Nhã nghe vậy thì kích động: "Đúng vậy! Sao em không nghĩ ra chứ! Chị Tuyết Lạc thông minh quá đi! Như vậy thì cô ta có ý đồ gì cũng không làm được! Minh Phương Phương kia cũng không phải hạng dễ trêu, hừ, đến lúc đó cô ta gánh đủ ha ha ha ha..."
Sau khi cúp máy, Phương Nhã quả nhiên nhắn tin cho Minh Phương Phương: [Nhà hàng Provence, phòng số 18, chồng chị đang hẹn hò với hồ ly tinh!!!]
Ninh Tịch, để tao xem lần này mày còn xoay mình kiểu gì!
.....
Bên kia, Trình Phong nhận lệnh đưa bà chủ đến nhà hàng, hơn nữa còn làm hết trách nhiệm đưa vào tận trong phòng ăn.

Chỉ còn kém nước hận không thể dùng cả xe lăn đưa tới, chỉ sợ có chỗ nào không chu đáo.
"Làm phiền trợ lý Trình rồi, cậu cứ đi làm chuyện của mình đi!"
"Này...!nhỡ đâu Hồ Hồng Đạt tới trước thì làm thế nào? Hay là tôi cứ ngồi ở đây đi, chờ Boss tới thì tôi lại đi!" Trình Phong cẩn thận nói.
"Không sao đâu! Hồ Hồng Đạt tới trước thì chơi mới vui chứ, cậu ở đây thì tôi chơi không có đã! Dù sao người lo lắng cũng phải là Hồ Hồng Đạt chứ?"
Trợ lý Trình chợt nhớ lại các sự tích oai hùng của Ninh Tịch, sau đó bày tỏ bản thân không cách nào phản bác....

 
Chương 692: 692: Ngài Đây Là Muốn Bao Nuôi Tôi


Sau khi Trình Phong rời đi, Ninh Tịch chờ không tới mấy phút đã có người tới.
Người tới trước quả nhiên là Hồ Hồng Đạt!
Hôm nay Ninh Tịch mặc một chiếc áo len cao cổ màu hoa hồng đỏ, tôn lên làn da trắng nõn như tuyết.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng lộ vẻ mỹ lệ, cô đang dùng hai tay nâng ly trà Long Tỉnh nóng nổi, khuôn miệng nhỏ hơi chu ra.
Hồ Hồng Đạt vừa nhìn thấy cô liền ngây dại.
Lúc trước ông ta chỉ nhìn qua hình, mà mấy tấm hình kiểu đó đều đã được chỉnh sửa qua, nhìn cũng chẳng chân thật và hơi khoa trương, không ngờ người thật còn đẹp hơn cả trong hình.
So với Minh Phương Phương lúc trẻ còn đẹp hơn nhiều lắm.
Nghiêm túc mà nói thì vẻ đẹp của hai người này khác nhau.

Minh Phương Phương là kiểu tiểu thư nhà giàu quyền quý, còn vẻ đẹp của Ninh Tịch lại mang theo chút gì đó hoang dại khó thuần, giống như hoa hồng có gai khiến trái tim của người khác dâng trào, cơ hồ là khơi dậy lòng khao khát chinh phục của đàn ông trong nháy mắt.
"Để cô Ninh đợi lâu rồi." Hồ Hồng Đạt vô thức trở nên lịch sự.
Nhìn đầu tóc vuốt keo bóng loáng của Hồ Hồng Đạt, mắt Ninh Tịch khẽ lóe lên: "Tôi cũng vừa mới đến, mời Hồ tổng ngồi."
Hồ Hồng Đạt ngồi xuống đối diện Ninh Tịch, ánh mắt không hề giấu diếm càn rỡ quét qua quét lại trên người cô, biết rõ nhưng còn ra vẻ hỏi: "Cô Ninh tìm tôi có chuyện gì?"
Ninh Tịch xoay nhẹ tách trà trong tay, khẽ nâng mắt lên: "Mục đích của tôi...!hẳn là Hồ tổng phải rõ ràng chứ? Ngài chỉ tùy tiện đăng hai bài post nhưng lại hại chết tôi rồi, bây giờ mọi người đều kêu đánh kêu giết tôi đấy, đừng nói là lăn lộn trong cái giới giải trí này mà ngay cả cửa cũng không dám bước ra ngoài..."
"Ồ? Phải vậy không?" Ánh mắt Hồ Hồng Đạt nhìn Ninh Tịch giống như nhìn con mồi đã nằm sẵn trong túi.
"Người quân tử không nói lời vòng vo, Hồ tổng, ngài muốn thế nào mới chịu làm sáng tỏ sự thật?"
Hồ Hồng Đạt chỉ cho rằng Ninh Tịch chỉ đang giả vờ đưa đẩy mà thôi, cho nên ông ta cũng vui vẻ mà chơi cùng với cô: "Cô Ninh, cớ gì cần phải làm sáng tỏ sự thật?"
Ninh Tịch nhướng mày: "Hồ tổng có ý gì?"
Hồ Hồng Đạt đưa tay về phía Ninh Tịch, có chút nóng lòng không chờ nổi liền nói thẳng: "Không bằng cứ để kệ nó, cô theo tôi luôn đi, nửa đời sau không cần lo cơm áo cũng không sợ thiếu vàng bạc đeo.


Như vậy chẳng phải tốt hơn là cô liều chết diễn kịch à?"
Ninh Tịch từ từ lùi lại phía sau, tỉnh bơ tránh đi bàn tay của gã đàn ông đang sờ tới, dài giọng nói: "Ý của Hồ tổng đây là muốn bao nuôi tôi?"
Hồ Hồng Đạt vỗ bộp vào cái bụng bia của gã, tỏ vẻ hào khí nói: "Cô Ninh, cô cứ cho một cái giá."
Ninh Tịch chống cằm: "Hồ tổng, ngài không sợ tôi thu âm sao?"
Hồ Hồng Đạt tỏ vẻ giống như đã sớm biết, vẻ mặt chẳng sợ hãi chút nào còn tỏ vẻ cô quá ngây thơ nói: "Nhãi con, mấy cái trò nhỏ này cũng muốn đấu với tao à? Hẳn mày cũng biết tại sao người quản lý của mày lại mặc kệ mày đúng không? Mày có muốn thử chút không hả? Tao muốn gì...!hừ, mày là một đứa thông minh, chắc hẳn sẽ không biết điều giống như người quản lí của mày chứ?"
Sau khi chính mắt nhìn thấy Ninh Tịch, Hồ Hồng Đạt đã quyết dẫu cho Ninh Tịch có từ chối thì ông ta cũng phải có được người đàn bà này trong tay.
"Hồ tổng, ngài đây là muốn...!ỷ thế hiếp người sao?"
Hồ Hồng Đạt này, đơn giản chỉ là một lên vô lại...
Gã ta không chút cố kị cất giọng cười to: "Tao ỷ thế hiếp người đấy thì sao? Ông đây có vốn để làm thế!"
Ninh Tịch nhướng mày không lên tiếng, chẳng qua là liếc nhìn thời gian trên di động.
Hồ Hồng Đạt vừa đánh vừa xoa, mềm giọng khuyên nhủ: "Nhãi con, theo tôi có gì không tốt? Mấy người làm cái nghề này rồi mục đích cuối cùng chẳng phải là tìm một kim chủ có tiền sao? Ở Đế Đô này có mấy người quyền thế hơn tôi?".

 
Chương 693: 693: Chồng Chị Tôi Khinh!


Hai người đang nói chuyện, đột nhiên cửa phòng ăn phía sau bị mở ra.
"Hồ Hồng Đạt, đồ lừa gạt này! Đồ khốn khiếp! Dám vụng trộm với con hồ ly tinh này sau lưng tôi!" Một người đàn bà điên cuồng xông vào.
Ninh Tịch vốn còn tưởng là Lục Đình Kiêu tới, không ngờ lại là Minh Phương Phương...
Hồ Hồng Đạt vừa nhìn thấy Minh Phương Phương thì kinh hoàng: "Vợ...!vợ...!Sao em lại tới đây?"
Minh Phương Phương tức giận bừng bừng: "Có người gửi tin nhắn cho tôi, nói ông với con tiện nhân này đang hẹn hò! Tôi vốn không tin! Nhưng không ngờ...!họ Hồ này, ông được lắm! Vừa mới thề thốt với tôi mà bây giờ đã gian díu với con đàn bà này!"
"Cái gì? Có người gửi tin nhắn cho em?" Hồ Hồng Đạt tối mặt.
Chuyện ông ta hẹn gặp Ninh Tịch chỉ có một người biết, cho nên người nhắn tin cho Minh Phương Phương cũng chỉ có thể là một người, là...!Phương Nhã?

Còn đàn bà đáng chết này, há mồm ngậm miệng đều nói sẽ không phá hoại gia đình hắn, không cần cái gì hết nhưng cuối cùng lại dám làm chuyện đâm lén sau lưng này!
Đàn bà đúng là phiền toái!
Sắc mặt Hồ Hồng Đạt cực kỳ khó coi nhưng ông ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn đi dỗ Minh Phương Phương: "Vợ, lần này em oan uổng anh quá, em tốt với anh như vậy sao anh có thể có gì mờ ám với loại đàn bà này chứ?"
"Lần này là do cô ta không biết xấu hổ quấn lấy anh, nói là nếu anh không gặp cô ta thì cô ta sẽ đến tìm em, sao anh có thể để cô ta làm phiền em chứ!"
"Cho nên anh mới không thể làm gì khác hơn là đến gặp cô ta! Cái tin nhắn kia chắc chắn là cô ta gửi cho em, mục đích là để ly gián mối quan hệ của chúng ta, vợ ơi em ngàn lần đừng mắc mưu cô ta..."
Ninh Tịch ngồi đối diện bưng trà uống mà đầu đầy hắc tuyến.
Có vài lời không biết nói sao nhỉ?
Thà tin trên đời này có ma còn hơn là tin vào cái miệng của đàn ông...
Hôm nay coi như cô được mở mang tầm mắt.

Bản lãnh điêu toa của Hồ Hồng Đạt này cũng thật là lợi hại đấy chứ?
Nhưng mà, hết lần này đến lần khác vẫn có người tin tưởng.
Minh Phương Phương nghe ông ta giải thích xong, sắc mặt rõ ràng hòa hoãn không ít, nhất thời cô ta đem nòng pháo hướng thẳng về phía Ninh Tịch: "Tiện nhân! Đầu tiên là xúi giục người quản lý của mày, rồi bây giờ lại đích thân xuất hiện cho người ta coi thường! Rốt cuộc mày có biết xấu hổ hay không? Đến tận bây giờ vẫn còn quấn lấy Hồng Đạt không buông! Cướp chồng của người khác thoải mái như vậy sao?"
Ninh Tịch nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, đôi mắt hơi hạ xuống, không nhanh không chậm nói: "Xin lỗi, vị này nhà chị, tôi khinh!"

Minh Phương Phương nghe vậy lập tức biến sắc, ngay cả sắc mặt Hồ Hồng Đạt cũng không tốt lắm.
Minh Phương Phương liên tục cười lạnh: "Hừ, đúng là cười chết người, to mồm quá nhỉ! Chồng tôi cô còn khinh? Vậy cô muốn leo lên giường của ai?"
Vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên một tiếng két, cửa phòng ăn lại bị đẩy ra một lần nữa, một người đàn ông bước vào.
Người này cả người mặc một bộ vest màu xám tro, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền.

Bên ngoài dường như đã có tuyết đầu mùa, trên đầu vai anh có vài bông tuyết trắng tinh.

Khuôn mặt không cảm xúc tựa như còn lạnh hơn cả những bông tuyết ngoài kia, khiến người ta không rét mà run.
Thấy người bước vào, Hồ Hồng Đạt suýt chút nữa tự sặc nước miếng của mình: "Lục...!Lục tổng?"
Hồ Hồng Đạt còn tưởng mình hoa mắt, người này là người ông ta hẹn hết mấy tháng cũng không gặp được - Tổng tài tập đoàn Lục thị - Lục Đình Kiêu...

Này...!Điều này sao có thể chứ!
Nhưng mà gương mặt này ông ta sao có thể nhận sao được.
Không chỉ là Hồ Hồng Đạt mà ngay cả Minh Phương Phương cũng kinh ngạc.

Năm đó cô cũng ở lại Thịnh Thế một năm, đối với vị ông chủ trong truyền thuyết này còn từng đơn phương một trận...
Cô từng ở lễ cắt băng của Thịnh Thế trông thấy Lục Đình Kiêu một lần, không ngờ nhiều năm sau lại có cơ hội nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần như vậy....

 
Chương 694: 694: Người Phụ Nữ Của Lục Đình Kiêu


Thượng đế tựa hồ phá lệ yêu thích người đàn ông này, thời gian không những không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người anh ta mà ngược lại còn trở nên càng mê người hơn.
Minh Phương Phương đè lại sự kích động, mở miệng nói: "Lục tổng...!sao ngài lại tới đâu? Đây là phòng số 18, liệu ngài có đi nhầm hay không?"
Bất kể là nguyên nhân gì cũng không thể để mất cơ hội này!
Hồ Hồng Đạt nhất thời đem tất cả mọi chuyện quăng sau gáy, vội vội vàng vàng bày ra vẻ mặt vui vẻ đưa tay ra đón: "Lục tổng, không ngờ sẽ được gặp ngài ở chỗ này, lúc trước luôn muốn hẹn ngài một lần để bàn về chuyện hợp tác mở mang mảnh đất phía đông thành phố kia..."
Nhưng mà mới nói được một nửa thì Lục Đình Kiêu đã làm như không thấy, đi vọt qua người ông ta tiến về phía sau.
Hồ Hồng Đạt với Minh Phương Phương đều sửng sốt: "Đây là..."
Lục Đình Kiêu đi thẳng về phía Ninh Tịch, thấy cô mặc một cái áo len màu đỏ đơn bạc thì hơi nhíu mi.

Khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ không vui, bàn tay to đặt lên mu bàn tay của cô: "Sao mặc ít thế?"
Vẻ mặt Ninh Tịch hạnh phúc sờ mấy bông tuyết còn chưa tan trên đầu vai của Ninh Tịch: "Ơ, bên ngoài có tuyết rơi rồi sao? Lúc nãy em ra đường còn chưa rơi!"

"Ừ." Lục Đình Kiêu gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp của lòng bàn tay bé nhỏ trong tay thì vẻ mặt mới bình tĩnh lại.
Vào giờ phút này, Minh Phương Phương với Hồ Hồng Đạt đang trợn mắt nhìn nhau...
Đây...!đây là tình huống gì...
Lục Đình Kiêu...!với nữ diễn viên thấp kém này...
Hai người này vốn dĩ hoàn toàn không có khả năng liên hệ....!làm sao lại có quan hệ với nhau? Hơn nữa xem ra quan hệ cũng không phải bình thường!
Lúc này Hồ Hồng Đạt sợ run lên, còn Minh Phương Phương đã có sự hoài nghi, tựa như phát hiện có chỗ nào không đúng.
Không đợi hai người bọn họ tỉnh táo lại thì Ninh Tịch dường như nhớ tới cái gì, kéo tay Lục Đình Kiêu quay về phía hai người: "Đúng rồi anh yêu, em quên mất không giới thiệu, ngài đây chính Hồ tổng của công ty bất động sản Hồng Đạt, chính là người đã bao nuôi em~!"
Hồ Hồng Đạt: "!!!!"
Minh Phương Phương: "..."
Lúc này Lục Đình Kiêu giống y như một bức tượng đá nhả ra từng chữ lạnh như băng: "Ông bao nuôi bạn gái tôi?"

Những lời này vừa ra, Hồ Hồng Đạt thiếu chút nữa quỳ luôn trên mặt đất!
Bạn gái của Lục...!Lục Đình Kiêu???
Con nhỏ này là bạn gái của Lục Đình Kiêu?
Ông...!ông ta điên rồi sao mà đi bao nuôi bạn gái của Lục Đình Kiêu!
Quan trọng nhất là, bạn gái của Lục Đình Kiêu còn cần tìm đàn ông bao nuôi sao?
Nói câu này ra chắc sẽ bị người ta cho là thần kinh mất!
Minh Phương Phương lúc này cũng biết chuyện này không đúng ở chỗ nào, có cho vàng cô ta cũng không ngờ mối quan hệ của Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch lại là mối quan hệ như vậy!
Khó trách...!khó trách tại sao vừa nãy Ninh Tịch còn nói cô ta khinh thường Hồ Hồng Đạt...!
Đã như vậy thì không thể có chuyện Ninh Tịch bị Hồ Hồng Đạt bao nuôi, nếu như vậy thì tại sao Hồ Hồng Đạt phải nói láo?
Lúc này Hồ Hồng Đạt mới hiểu rốt cuộc ông ta đã đắc tội hạng người gì, cũng không quan tâm đ ến chuyện Minh Phương Phương vẫn còn ở đây, sắc mặt trắng bệch lắp bắp giải thích: "Cái này....!này này này này....!là là...! Hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi!"
Ninh Tịch mở miệng nói: "Làm sao mà biết được chứ, ngài đều đã thừa nhận trên weibo rồi còn gì, lại còn tag cả tên tôi nữa!"
"Kia...! đó là sai...!sai lầm! Là tôi tag nhầm người! Cô Ninh, cô mau giải thích cho Lục tổng đi, tôi không...!tôi làm sao có thể bao nuôi cô được!"
Ninh Tịch chớp mắt một cái: "Giải thích cái gì? Ông vốn bao tôi mà!".

 
Chương 695: 695: Để Cho Ông Ta Nhìn Xem Chân Chính Ỷ Thế Hiếp Người Là Như Nào


Hồ Hồng Đạt nghẹn họng không nói nổi một chữ: "..."
Cuối cùng ông ta cũng biết cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình, có miệng mà không nói được...
Hồ Hồng Đạt lúc này hối hận đến xanh ruột, sao ông ta lại xui xẻo như vậy, tìm đại một người để đổ trách nhiệm thôi thế quái nào lại tìm trúng bạn gái của Lục Đình Kiêu....
Lục Đình Kiêu chẳng phải vẫn luôn độc thân sao? Thậm chí còn có tin đồn anh ta là gay nữa mà!
Sao lại âm thầm có bạn gái thế này! Bẫy chết ông ta rồi!
Dẫu cho Hồ Hồng Đạt cũng được coi là một kẻ có quyền có thế ở Đế Đô nhưng trước mặt Lục Đình Kiêu thì mấy cái quyền thế đó chẳng là cái thá gì.

Ông ta có không cam tâm đ ến mức nào cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, thấp giọng hạ mình nói: "Cô Ninh, chuyện này là tôi sai.

Trước đó tôi không biết cô là bạn gái của Lục tổng nên đã nhiều lần đắc tội cô.

Bây giờ tôi sẽ xóa ngay cái weibo kia rồi giải thích mọi chuyện rõ ràng, tôi sẽ nói tôi tag nhầm người, như thế tất cả mọi người cùng vui, cô xem có thể xử lý như vậy được không?"
Tất cả mọi người cùng vui...?
Nghĩ cũng hay quá ha!
Không chỉ làm bản thân mình sạch sẽ mà còn muốn bảo vệ Tiểu Tam chân chính kia.
Ninh Tịch cười lạnh một tiếng nhìn về Minh Phương Phương: "Tag nhầm người? Ngay cả tình nhân cũng có thể tag sai, thậm chí còn sai một lúc cả hai người? Hồ Hồng Đạt, ông cảm thấy nói như thế sẽ có người tin sao?"
Hồ Hồng Đạt có chút khó chịu nói: "Tôi đã tự mình nói thì ai dám không tin! Cô cứ yên tâm đi!"
Ninh Tịch không kiên nhẫn tiếp tục nghe Hồ Hồng Đạt giở trò bịp bợm liền nói thẳng: "Vậy thì lập tức công bố người thứ ba thật sự là ai và thừa nhận ông cố ý bêu xấu và gài bẫy tôi, nếu không thì chúng ta không xong đâu."
"Cô Ninh, tôi khuyên cô đừng có mà ăn hiếp người quá đáng!" Hồ Hồng Đạt nhất thời đổi sắc mặt, đồng thời hoảng sợ nhìn sang Minh Phương Phương.


Nếu công bố thì đứa bé trong bụng Phương Nhã chắc chắn không giữ được!
Đáng chết, chẳng phải chỉ là bạn gái của Lục Đình Kiêu thôi sao? Ai mà biết Ninh Tịch có thể làm được mấy ngày chứ?
Một ả cave nhỏ nhoi mà thôi, chẳng lẽ thật sự có thể gả vào cửa Lục gia sao? Nghĩ mình là cọng hành nào thế!
Chưa kể, Hồ Hồng Đạt này dù không cách nào so sánh được với Lục gia nhưng dẫu sao cũng là một nhân vật lớn của Đế Đô!
Hồ Hồng Đạt nghĩ vậy nhất thời lấy lại sức.

Lúc này ông ta không để ý tới Ninh Tịch nữa mà là quay sang nói với Lục Đình Kiêu: "Đàn bà tóc dài óc ngắn không hiểu chuyện, hay là Lục tổng lên tiếng đi, tôi nghĩ cách này chẳng phải vẹn cả đôi đường sao? Tốt cho cả ngài lẫn tôi!"
Đang nói thì cố ý dừng một chút, sau đó nhìn về phía Ninh Tịch nói: "Nếu cứ muốn ép tôi đến nước kia thì..."

Câu cuối cùng này đã có mấy phần ý tứ cảnh cáo.
Ông ta lăn lộn tới ngày hôm nay cũng chẳng phải không có được cái gì, dẫu cho là Lục Đình Kiêu cũng phải cố kị vài phần.
Nhìn vẻ mặt âm trầm của Hồ Hồng Đạt, Lục Đình Kiêu vẫn không nói lấy một chữ.
Mà lúc này Minh Phương phương cũng lấy lại tinh thần, cô ta giận đến mức cả người run rẩy: "Hồ Hồng Đạt! Tên trời đánh thánh đâm nhà ông! Dám lừa tôi! Ông dám lừa tôi! Con đi3m đó rốt cuộc là ai? Là ai mà khiến ông phí công phí sức bảo vệ cô ta!"
"Vợ...!vợ bình tĩnh một chút! Chuyện này chúng ta về nhà rồi nói sau được không? Đừng để người ngoài chê cười!" Hồ Hồng Đạt đang tính toán, nếu ông không chọc nổi Ninh Tịch thì cùng lắm lại đổi một ả đàn bà khác để đổ trách nhiệm mà thôi, tóm lại là tuyệt đối không thể để lộ Phương Nhã.
Hồ Hồng Đạt còn đang nghĩ vậy, di động đột nhiên kêu lên như đòi mạng, liếc mắt một cái thì là Phó tổng của ông ta gọi tới, Hồ Hồng Đạt không kiên nhẫn nói: "Alo, có chuyện gì chờ tôi về rồi nói...!anh nói cái gì? Cổ phiếu công ty đột nhiên sụt giảm? Đang êm đang đẹp sao có thể...".

 
Chương 696: 696: Nhìn Không Thuận Mắt Liền Cho Người Ta Phá Sản


Hồ Hồng Đạt nói đến đó bỗng kinh hoàng nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng đang ngồi trên sofa phía đối diện, cả người đột nhiên lạnh run…
Là… là Lục Đình Kiêu…
Đáng chết! Cái gã đó thế nhưng…!!!
Đã sớm nghe nói đối phương mạnh mẽ đến mức sở hữu một thế lực và mạng lưới quan hệ gần như đáng sợ, nhưng không ngờ lại đáng sợ đến mức này, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà đã có thể quyết định sự sống còn của một công ty…
Ninh Tịch nghe thấy cuộc điện thoại đó của Hồ Hồng Đạt cũng có chút giật mình.
Rốt cuộc Lục Đình Kiêu động thủ lúc nào vậy…

Cứ cho là tối qua sau khi biết chuyện này anh liền động thủ nhưng...!cũng không nhanh đến mức này chứ!
Nhìn không thuận mắt liền khiến cho người ta phá sản….
Đại ma vương đúng là đã dạy cho cô một bài học rất sinh động, dạy cho cô biết thế nào mới gọi là "ỷ thế hiếp người" chân chính!
Hồ Hồng Đạt nghe Phó tổng giám đốc gấp gáp báo cáo lại tất cả các tình huống từ đầu bên kia, nếu không phải là giá cổ phiếu sụt giảm thì là đơn đặt hàng bị hủy.

Chỉ trong một đêm thôi mà công ty ông ta đã bị đẩy đến bờ vực sụp đổ, nếu như không mau chóng nghĩ ra cách thì chỉ còn nước phá sản!
Nếu như đối phương là một người bình thường có lẽ ông ta sẽ còn cố đấm ăn xôi, nhưng mà đứng trước một thế lực hùng mạnh tuyệt đối như thế này thì ngay đến cả một chút ý nghĩ phản kháng ông ta còn không có.
Hồ Hồng Đạt đã không thể suy nghĩ gì nữa rồi, cứ chậm thêm một giây là tổn thất của công ty lại càng lớn: "Tôi… tôi biết rồi! Tôi sẽ lập tức làm theo những gì mà cô Ninh đã nói! Lục tổng, ngài là đại nhân xin ngài đại lượng! Tha cho tôi một con đường sống!"
Giờ khắc này, Hồ Hồng Đạt nào đâu còn sót tí gì của cái khí thế "Ông đây đang ỷ thế hiếp người’" ban nãy, hai tay ông ta run rẩy nhanh chóng viết một cái status up lên Weibo của mình: "Tình nhân của tôi là @Phương Nhã, không phải Ninh Tịch! Trước đây tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến vì bao che cho tình nhân mới bôi nhọ cô ấy, tại đây tôi trịnh trọng gửi lời xin lỗi tới cô Ninh Tịch và người quản lý của cô ấy - cô Lâm Chi Chi!"
"Được… thế này đã được chưa ạ?" Hồ Hồng Đạt nơm nớp lo sợ nhìn về phía Ninh Tịch dè dặt hỏi.
Ninh Tịch suy nghĩ một lát cảm thấy cũng tạm ổn rồi, lát về bảo chị Chi Chi đăng chứng cứ ông ta ngoại tình với Phương Nhã lên là chuyện này coi như đã hoàn toàn được làm sáng tỏ.

Đang định gật đầu thì Lục Đình Kiêu - người vẫn không nói gì từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng: "Mở một cuộc họp báo, công khai xin lỗi."

Ninh Tịch: "…" Thật ác quá mà…
Chắc là anh cảm thấy việc đăng một cái status lên Weibo là quá dễ dàng, muốn để ông ta mất mặt một cách công khai trước tất cả mọi người đây mà…
Hơn nữa, cô phát hiện cách của Lục Đình Kiêu suy xét tỉ mỉ hơn cách của cô rất nhiều.

Chỉ có một cái status lấp lửng trên Weibo, đám phóng viên đó vẫn có khả năng viết vớ vẩn tới tận Thái Bình Dương, không bằng khiến tất cả bọn họ tự đi hỏi chính đương sự, chắc chắn đến lúc đó Hồ Hồng Đạt cũng không dám râu ông nọ cắm cằm bà kia nữa.
"Không vấn đề! Không vấn đề gì! Tôi lập tức mở họp báo liền!" Hồ Hồng Đạt nào đâu dám oán hận gì, chỉ có thể cắn răng mà đồng ý thôi.
Trong lòng ông ta lúc này đã mang cả tổ tông mười tám đời Phương Nhã hỏi thăm không biết bao nhiêu lần.
Con đàn bà đáng chết! Bảo ông ta hắt nước bẩn cho ai mà chẳng được lại cứ thích dây vào người phụ nữ của Lục Đình Kiêu, thế này chẳng phải là hại chết ông ta rồi còn gì!

Suýt chút nữa thì tất cả mọi thứ của ông đều bị hủy hoại!
Minh Phương Phương ngây ra nhìn những biến cố đột ngột ập đến, thất thần nói: "Phương Nhã?"
Cô ta cũng có chút ấn tượng về người này nhưng đó chỉ là một nghệ sĩ hạng ba, nhan sắc tầm trung, diễn xuất tầm thường…
Thế mà...!thế mà...!cô ta lại thua bởi cái loại hàng này?
Ông chồng của cô ta lại còn vì ả đó mà lừa gạt cô ta từ đầu đến cuối?
Lúc này Hồ Hồng Đạt mới phát hiện ra sau lưng còn có chuyện phiền phức hơn nữa, công ty bây giờ đang trong tình hình tổn thất nghiêm trọng nếu như Minh Phương Phương muốn ly hôn vào lúc này vậy thì hậu quả….

 
Chương 697: 697: Boss Đại Nhân Là Tuyệt Vời Nhất!


Hồ Hồng Đạt càng nghĩ càng hoảng, vội vã vắt óc ra dỗ dành: "Bà xã… bà xã tha thứ cho anh thêm một lần này nữa thôi được không? Anh bảo đảm sau này sẽ không lừa dối em nữa!"
Lúc này, ông ta không tự chủ được mà nghĩ đến những điểm tốt của Minh Phương Phương.
Ngoài chuyện kết hôn nhiều năm mà không sinh được đứa con nào cho ông ta ra thì cô rất xinh đẹp lại hào phóng hiểu chuyện, từng ấy năm vẫn ấm ức chịu khổ sở ở bên cạnh chăm sóc cho ông ta...!không những thế cô còn là một sự trợ giúp mạnh mẽ cho sự nghiệp ông ta…
Không được! Bây giờ ông ta tuyệt đối không thể ly hôn với Minh Phương Phương được!
"Bà xã, thật đấy, anh có thể thề!"
Nhưng mà lần này, Minh Phương Phương lại không tin tưởng ông ta như những lần trước nữa, giờ ánh mắt của cô ta lạnh đến mức đáng sợ: "Ha ha ha, không lừa tôi? Được thôi, vậy ông nói tôi nghe tại sao ông lại che chở con ả đó đủ kiểu như thế?"

Minh Phương Phương gằn từng chữ một hỏi.
"Anh…" Hồ Hồng Đạt bị ánh mắt của Minh Phương Phương làm cho phát hoảng: "Anh...!anh...!bị con đàn bà đó mê hoặc...!nhất thời hồ đồ!"
Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Minh Phương Phương cuối cùng cũng lụi tàn: "Nói dối… ông đang lừa gạt tôi! Con đàn bà đó đang có thai! Con ả đó đang có thai đúng không!!!"
Ngoại trừ lý do này ra, cô ta không nghĩ ra nguyên nhân nào khác có thể khiến một gã đàn ông luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như ông ta đi bảo vệ con đàn bà ấy.
"Anh…" Hồ Hồng Đạt biết mình không thể giấu nổi nữa: "Phương Phương, anh là đàn ông! Đâu có thằng đàn ông nào có thể chịu đựng được việc mình tuyệt hậu? Em vẫn mãi không thể có con, ba mẹ ngày nào cũng giục giã, em bảo anh phải làm sao bây giờ…"
"Thế cho nên ông mới đi ngoại tình? Thế cho nên ông phản bội tôi? Ông với con tiện nhân đó coi tôi như một con ngốc để lừa gạt đúng không? Hồ Hồng Đạt! Bao nhiêu năm nay tôi đối đãi với ông như thế nào? Chỉ vì tôi không thể sinh con cho ông? Ông rốt cuộc có còn lương tâm không?"
"Anh…"
"Nếu đã muốn có con như thế tại sao ông không trực tiếp đề nghị ly hôn tôi mà đi tìm con ả nào đó có thể sinh con cho ông ấy? Nếu như ông nói thẳng với tôi, tôi đảm bảo sẽ ký đơn ly hôn ngay cho ông ngay lập tức, tại sao lại luôn mồm nói yêu tôi...!không để ý đến con cái!"
"Bà xã, anh… em nghe anh nói đã…"
"Nói cái gì? Nói...!là vì ông sợ ly hôn tôi ông sẽ mất đi sự hỗ trợ của nhà họ Minh cho nên mới luôn giả vờ là yêu tôi? Nói ông là một tên cặn bã từ đầu đến chân chứ gì!" Minh Phương Phương hoàn toàn mất kiểm soát vung tay hất hết toàn bộ mọi thứ trên bàn xuống đất.

Ở phía đối diện, Lục Đình Kiêu khẽ nghiêng người, che chở cho Ninh Tịch không bị những mảnh nhỏ văng vào.

Minh Phương Phương nhìn thấy Lục Đình Kiêu cẩn thận bảo vệ Ninh Tịch mà trong lòng lại chua chát không lời nào tả nổi…
Thấy hai người muốn rời khỏi đây, Minh Phương Phương hít một hơi thật sâu, gian nan nói: "Ninh Tịch, thật xin lỗi đã hiểu lầm cô rồi!"
Ninh Tịch quay đầu lại nhìn bóng dáng lẻ loi đơn độc của Minh Phương Phương - người vốn lúc nào ngang ngược tự đại, trong lòng đủ kiểu cảm xúc đan xen…
Ra khỏi nhà hàng.
Tâm trạng của Ninh Tịch có đôi chút nặng nề, không nhịn được mà than thở một câu: "Đàn ông quả nhiên không phải thứ tốt lành gì!"
Lục Đình Kiêu: "…"
Ninh Tịch đột nhiên nhớ ra là Đại ma vương vẫn còn ở bên cạnh, vội thò đầu sang cười hề hề lấy lòng nói: "Boss đại nhân là ngoại lệ! Boss đại nhân là tuyệt vời nhất!"
Lục Đình Kiêu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng: "Anh sẽ không thế."

Ninh Tịch: "Hửm?" Không thế cái gì cơ?
Lục Đình Kiêu: "Sẽ không ép em sinh con."
Ninh Tịch toát mồ hôi hột: "Đương nhiên là anh sẽ không thế rồi, anh có con trai rồi mà…"
Lục Đình Kiêu: "Cũng sẽ không phản bội em."
Dười bầu trời tuyết bay lả tả, Ninh Tịch ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt Lục Đình Kiêu: "Ừm, em tin.".

 
Chương 698: 698: Ngày Hội Gia Đình


Ninh Tịch đang định hỏi Lục Đình Kiêu xem lát nữa có đến công ty không thì đột nhiên cái áo khoác của anh rung rung, cô đang khoác áo của anh.

"Đình Kiêu, hình như là điện thoại của anh rung đấy.

"
Lục Đình Kiêu rút cái điện thoại từ trong túi áo khoác ra nhìn rồi cau mày.

"Sao thế? Điện thoại của ai vậy?" Ninh Tịch tò mò hỏi.

Điện thoại của ai mà lại khiến Lục Đình Kiêu có cái vẻ mặt "Mình không thể đối phó nổi" thế nhỉ, thật hiếm thấy…
"Cô giáo của Tiểu Bảo.

" Lục Đình Kiêu đáp.

"Ơ? Bây giờ không phải đang là thời gian lên lớp à? Giờ này cô giáo gọi cho anh làm gì?" Ninh Tịch hoài nghi.

Lục Đình Kiêu suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa luôn điện thoại cho Ninh Tịch: "Em nghe đi.

"

Hiển nhiên là đối với cái thứ sinh vật được gọi là cô giáo của con trai này, Lục Đình Kiêu quả thực không biết phải ứng phó như thế nào.

"Hả? Em á?" Ninh Tịch gãi gãi đầu: "Chậc, được thôi… em cũng cảm thấy em nghe thì tốt hơn…"
Thật khó mà tưởng tượng nổi cái cảnh cô giáo của Tiểu Bảo trao đổi với Lục Đình Kiêu, không khéo cô ấy nói đến sùi bọt mép mà anh vẫn chỉ trả lời ừ, ừ!
Đương nhiên, còn một khả năng nữa lớn hơn là cô giáo vừa mới định nói cái gì đó thì đã bị Lục Đình Kiêu dọa cho sợ không dám nói nữa….

Thế nên Ninh Tịch cũng không đùn đẩy nhận lấy điện thoại từ tay Lục Đình Kiêu, ấn nhận cuộc gọi.

Vì để cho Lục Đình Kiêu cũng nghe được nội dung cho nên cô để loa ngoài.

"Alo, xin hỏi có phải là ba của bé Lục Kình Vũ không ạ?"
"Chào cô, cô Vương, tôi là mẹ của bé Lục Kình Vũ.

" Để tiện nói chuyện, Ninh Tịch chẳng nghĩ ngợi gì mà nói thẳng ra câu đó.

Nhưng cô hoàn toàn không biết… cảm xúc trong lòng Lục Đình Kiêu khi nghe được câu nói này dậy sóng như thế nào đâu.

"Có phải là ở trường bé xảy ra vấn đề gì rồi không?" Ninh Tịch có hơi căng thẳng hỏi lại.


"Không phải, cô không cần phải căng thẳng, hôm nay gọi điện cho hai vị là muốn xác nhận lại một lần nữa xem hai vị buổi chiều có thể bớt chút thời gian không? Cho dù là một trong hai vị đến cũng được! Nếu như không ai đến, để một mình bé như thế tội lắm!" Giọng nói của cô giáo có mang theo chút bất mãn.

Vì để Tiểu Bảo đi học như những đứa trẻ bình thường khác, thế nên ngoại trừ hiệu trưởng ra không có bất kì ai biết thân phận thật sự của Tiểu Bảo, bao gồm cả giáo viên.

Cho nên, tất cả những gì cô giáo biết về cậu nhóc Lục Kình Vũ chỉ là gia cảnh rất tốt, có chút tự kỉ, không thích nói chuyện, cha mẹ của bé rất bận và tình cảm còn không tốt, bởi vì ngoại trừ ngày đầu tiên khai giảng ra thì chưa bao giờ thấy cả hai cùng đến đón con cả.

Ninh Tịch nghe thế cũng lùng bùng không hiểu gì do dự hỏi lại: "Buổi chiều nay? Hôm nay trường có hoạt động gì hay sao?"
"Cô không biết sao?" Giọng của cô giáo có chút kinh ngạc.

Ninh Tịch nhìn về phía Lục Đình Kiêu với ánh mắt hoài nghi, Lục Đình Kiêu cũng lắc đầu tỏ vẻ anh không biết.

Cho nên Ninh Tịch đáp: "Tôi và chồng tôi đều không rõ, Tiểu Bảo về nhà hình như chưa từng nói với chúng tôi chuyện này.

"
"Không nói? Làm sao lại thế được…Tôi còn hỏi đi hỏi lại xác nhận với bé ấy mấy lần…"
Giọng điệu của cô giáo tràn đầy hoài nghi ngay sau đó liền lên tiếng giải thích: "Là thế này, chiều hôm nay trường có tổ chức hoạt động để cha mẹ gần gũi với các bé, là một buổi hóa trang nho nhỏ.

"
"Mấy ngày trước tôi đã bảo các bé về nhà nói với cha mẹ mình về chuyện này, vì sợ các bé quên nên còn chuẩn bị cả một phong thư thông báo nữa, mấy ngày nay còn nhắc đi nhắc lại vài lần.

"
"Hôm qua thống kê lại danh sách, cả lớp chỉ có mỗi mình cha mẹ bé Lục Kình Vũ là không thể đến thì những bé khác ít nhất đều có một người tham gia.

".

 
Chương 699: 699: Nếu Là Em Thì Đương Nhiên Là Được


Ninh Tịch cau mày: "Chuyện này, bé quả thực chưa từng nói với chúng tôi."
Cô giáo nghe vậy thở dài một tiếng: "Vậy có lẽ là bé ấy không muốn gây thêm phiền phức cho hai vị nên mới cố ý không nói...!hôm qua vốn dĩ tôi đã định gọi điện hỏi xem tình hình thế nào, kết quả là đứa bé này quá hiểu chuyện, còn chủ động xin tôi đừng nói sợ làm phiền đến hai người...
"Haiz, có bận thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể dành ra một buổi chiều đúng không? Tôi nghĩ mãi cuối cùng vẫn gọi điện cho hai vị, mong hai vị có thể suy nghĩ một chút.

Dù sao đây cũng là hoạt động gia đình đầu tiên kể từ khi bé Lục Kình Vũ vào học ở trường chúng tôi!"
Nghe cô giáo nói một lúc, mắt Ninh Tịch liền đỏ bừng.

Khoảng thời gian trước đó quả thực là cô rất bận, Tiểu Bảo cũng biết cho nên vẫn rất ngoan ngoãn không dính lấy cô như hồi trước.
Nhưng mà, cảm giác của Lục Đình Kiêu lại không hề giống với Ninh Tịch...
Khoảng thời gian này Ninh Tịch đúng là rất bận, nhưng mà...!anh nhớ là mấy ngày hôm nay bản thân...!cũng đâu có coi là bận lắm?
Tại sao Tiểu Bảo cũng không nói gì với anh?

Thôi được rồi...!chắc có lẽ thằng nhóc cảm thấy nếu như cô Tiểu Tịch không thể đến thì...!ba ruột có đến hay không cũng chẳng khác gì nhau...
"Cô giáo, chúng tôi đã biết rồi, chuyện này là lỗi của chúng tôi, trong khoảng thời gian này chúng tôi đã quá sơ suất trong việc trao đổi với bé, chiều này tôi sẽ đến...!còn về phần chồng tôi, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi anh ấy, hai chúng tôi sẽ cố gắng để cùng nhau đến." Ninh Tịch nói.
"Vậy thì tốt quá rồi, tuy rằng nhà trường yêu cầu phải tự chuẩn bị trang phục hóa trang và đạo cụ nhưng nếu như hai vị không kịp chuẩn bị thì nhà trường có một vài thứ có sẵn." Cô giáo dặn dò.
"Vâng, cảm ơn cô Vương!"
Lục Đình Kiêu yên lặng nghe Ninh Tịch nói mấy từ như "mẹ của bé Lục Kình Vũ" hay "chồng tôi", anh cảm thấy quyết định để Ninh Tịch nghe điện thoại là quyết định cực kì chính xác.
Cúp điện thoại, Ninh Tịch vội quay sang hỏi Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, chiều nay anh có rảnh không?"
"Có một cuộc họp nhưng có thể để Cảnh Lễ chủ trì thay anh được." Bà xã đại nhân đã lên tiếng, anh sao có thể không có thời gian.

"Thế thì tốt quá rồi! Cả hai chúng ta cùng đi được không?" Ninh Tịch nói rồi lại do dự: "Mà...!mà em có thể đi được không?"
Vừa nãy vì quá lo lắng cho Tiểu Bảo nên cô mới trực tiếp dùng thân phận mẹ của Tiểu Bảo để nhận lời, bây giờ sau khi bình tĩnh lại khó tránh khỏi cảm thấy có chút không thỏa đáng.
Quan hệ giữa cô và Lục Đình Kiêu bây giờ cũng chỉ là người yêu mà thôi.

Lục Đình Kiêu nhìn cô: "Nếu là em thì đương nhiên là được."
Ninh Tịch dường như bị ánh mắt anh đốt cháy sạch, cô khẽ húng hắng ho một tiếng: "Đúng rồi, trước khi đến trường thì quay về nhà em lấy đồ đã.

Gì chứ, hóa trang là nghề của em đấy! Nhà em có nhiều đồ lắm, đều là những thứ có sẵn cả!"
Châu Giang Đế Cảnh.
Ninh Tịch lục tung tủ quần áo lên.
Đồ hóa trang thì cô có rất nhiều nhưng mà tìm được thứ thích hợp với một nhà ba người thì thật đúng là hơi khó tìm.

Nếu mỗi người vào một vai khác nhau đương nhiên là cũng được nhưng thế thì chẳng có gì đặc sắc cả, cô chuẩn bị làm một chủ đề thú vị.
Nhân lúc Ninh Tịch đang tìm đồ, Lục Đình Kiêu gọi điện cho Lục Cảnh Lễ.
Đầu bên kia vừa mới bắt máy đã vang gào ầm ầm lên: "Alo, anh ơi, còn mười phút nữa là vào họp rồi, anh có đến không đấy?"
Lục Đình Kiêu: "Không đến, em chủ trì đi."
Lục Cảnh Lễ cứng họng: "...".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top