Cập nhật mới

Dịch Full Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100


Trans: Bạch Lan Tửu

Đạo thứ tư...

Đạo thứ năm...

Trương Túc "ọc" một tiếng phun ra một ngụm máu lớn, mau chóng lấy ống tay áo lau đi. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng nàng cảm thấy tầm mắt dừng trên người mình càng nóng rực.

Không nên nhìn ta, Tần Khiếu.

Hiện tại ta rất chật vật.

Trương Túc lại đổi một bộ áo ngoài, ngọc quan đã sớm bị hủy, tóc bay tán loạn.

Nàng nuốt một ít Hồi nguyên đan, sau đó hai tay khép lại, khôi phục bút lông trở về kích thước vốn có, rót linh lực vào.

Nàng ngửa đầu nhìn mây đen vần vũ trên không trung, ánh sét thoáng hiện, giống như một con rồng lớn đang bay vòng quanh.

Khóe miệng nàng mím chặt, ánh mắt kiên định, bút lông cầm trong tay chỉ thẳng lên trời cao: "Chỉ còn bốn đạo!"

Giọng nói vừa dứt, huyền lôi lập tức bổ xuống.

Trương Túc cũng không phòng thủ nữa, cầm bút lông phi thân nhận lấy.

Từ xa nhìn lại, thân ảnh mảnh khảnh đâm thẳng đến cự lôi, không có chút sợ hãi nào.

Phần dũng khí này, phần không biết sợ này, đúng là chấn động.

"Chưởng môn không hổ là Chưởng môn."

"Nếu là tại hạ, chỉ sợ đã sớm bị dọa chết."

"Chưởng môn uy vũ, người đúng là không gì không làm được."

"..."

Tần Khiếu không còn quan tâm xem những người khác đang nói gì, hắn nhìn chăm chú vào không trung, cằm căng hết cỡ, trong mắt cơ hồ sắp chảy ra huyết lệ.

Tiếng sấm làm nứt một phần của màn sáng, những người khác đều theo bản năng mà che kín lỗ tai, chỉ có Tần Khiếu là không.

Hắn nghe thấy, Túc Túc đang kêu, nàng rất thống khổ, nhưng hắn lại không làm được gì cả.

Mỗi đạo huyền lôi đều cái sau mạnh hơn cái trước, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Trương Túc thật hận không thể chết đi cho xong. Trên thân bút lông xuất hiện vết nứt thật lớn, nàng không thể không rót thêm linh lực vào để chữa trị.

Còn chưa kịp lấy lại phản ứng thì một đạo huyền lôi đã tiếp tục đánh xuống.

Nàng chỉ có thể giơ bút ra chắn, còn dư lại một tay mau chóng bắt quyết niệm chú.

Trong lúc sống chết, luôn có thể kích phát tiềm năng lớn nhất của cơ thể.

Huống hồ nàng còn không muốn chết đến vậy.

Ánh sét tan đi, nàng đã thuần thục mà đổi một bộ quần áo khác.

Trương Túc sờ sờ thân thể tàn tạ của cây bút lông, còn có tâm tình chế giễu: "Quả nhiên vật tựa như dáng vẻ của chủ."

Giờ phút này bút lông lại như có ý thức, hơi hơi rung động, đáng tiếc động tác kia quá nhỏ bé, Trương Túc căn bản không chú ý đến.

Tinh thần của nàng đều đặt trên đạo huyền lôi kế tiếp.

Một đạo lại một đạo, giống như đạp lên núi đao, giống như đặt mình vào biển lửa, chỉ kém là chưa xuống chảo dầu thôi.

"Ưm... ọc..." Nàng che miệng lại, vị tanh ngọt lại không ngừng dâng lên.

Giữa kẽ ngón tay đều là máu sền sệt, tí tách rơi xuống. Máu rơi trên nền tuyết, chớp mắt hòa tan tuyết trong phạm vi mấy dặm, lộ ra mặt cỏ khô héo.

Trương Túc rũ mắt, cũng không biết hệ thống thế nào, cũng không có tiếng gì.

Ôi, nàng đúng là một ký chủ tốt, lúc này còn quan tâm đ ến an nguy của hệ thống.

Trương Túc dùng sức lau sạch dấu vết bên miệng, ngồi thiền khôi phục linh lực.

Hồi Nguyên đan đã ăn hết, chỉ còn biện pháp này.

Trạng thái của nàng rất kém nhưng đạo huyền lôi cuối cùng là đột nhiên nhất, nàng thật sự có thể chống lại sao?

Suy nghĩ này vừa mới nảy mầm, lại lấy tốc độ không thể tưởng tượng được lớn lên, trở thành đại thụ che trời.

Trương Túc biết, đây là nàng đã sinh tâm ma.

"Thật đúng là, nhà dột còn gặp mưa đêm."

Tiếc là nàng không có biện pháp đối với chuyện này.

Trong lúc cúi đầu, nàng mơ hồ nghe được một tiếng gọi, có chút quen thuộc.

Nàng nhìn trái ngó phải một lượt, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Trong màn sáng màu vàng nhạt, trên nền vải bông màu sáng, dùng máu tươi viết liền ba chữ: Ta chờ người.

Một câu rất bình thường, thậm chí ngắn gọn quá mức, nhưng yết hầu Trương Túc lại nghẹn lại, hốc mắt chua xót cực kỳ, mi mắt nháy một cái, một giọt nước mắt lặn xuống.

Ngốc quá, chắc chắn lại tự cắt cổ tay mình rồi.

Chữ viết to như vậy làm gì, nàng lại không mù.

Nàng cúi đầu vuốt bút lông, hít hít mũi, ánh mắt lại lần nữa trở nên kiên định: "Chúng ta liều mạng với nó!"

Theo tiếng nàng nói ra, quanh thân bút lông xuất hiện vết nứt như mạng nhện, cùng với một tiếng "cong" tầng ngoài màu đen bong ra, lộ ra thân bút màu ngọc.

"Giá trị nhan sắc không tệ." Nàng cười nói.

Sau đó bút lông trong tay lấy máu tươi của nàng làm mực, nhanh chóng mà bình tĩnh vẽ ra một đạo Dẫn Lôi phù.

Đây là tài lẻ nàng học được cách đây không lâu, vốn chỉ nắm chắc năm phần, giờ phút này tinh thần lại tỉnh táo, không sợ không hoảng.

Trời xanh cho rằng nàng lại muốn chơi trò khôn vặt, nên đạo sét cuối cùng đánh xuống vừa gấp vừa tàn nhẫn, tựa như muốn chém nàng thành muôn mảnh.

Huyền lôi đánh xuống, Dẫn Lôi phù thành.

Nhưng huyền lôi lại không hoàn toàn đánh xuống mặt đất mà là xuyên thấu qua Dẫn Lôi phù, uy thế chậm lại, chia ra nhập vào trong cơ thể nàng.

"A a a a ---"

Thật sự là quá đau, cái loại cảm giác đầu bị đánh bay này thật sự rất đáng sợ.

Bỗng nhiên trên tay nàng trống không, bút lông không thấy đâu nữa.

Nhưng giờ phút này lại không phải lúc để nàng tìm kiếm, nàng chỉ có thể liều mạng chống sét mà thôi.

Thân thể đau đến mức như không còn là của mình, kinh mạch bị mạnh mẽ mở rộng lần thứ hai, gần như đã chết lặng.

Trong đau đớn vô biên lúc này, đan điền bỗng thấy ấm áp, nàng theo bản năng dò xét, kinh ngạc phát hiện trong đan điền có một cây bút lông màu ngọc, lúc này đang tản ra ánh sáng trong suốt, còn có từng đợt nước ấm nhè nhẹ an ủi kinh mạch bị thương của nàng.

Lòng tin của Trương Túc tăng lên, tay chân cũng miễn cưỡng có cảm giác.

Sau đó, không biết trôi qua bao lâu, loại âm thanh "bùm bùm" của huyền lôi đã không còn, mây đen trên không trung tản đi, lộ ra ánh mặt trời treo cao.

Trương Túc giơ tay che ở trước mắt, kéo kéo khóe miêng: "Ta đây là... sống rồi."

Rồi ý thức nàng tan rã, cả người rơi tự do từ trên cao xuống.

Bản năng nàng tin tưởng sẽ có người đón được nàng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sự thật đúng như suy nghĩ của nàng, nàng ngã vào trong một cái ôm ấm áp, chất lỏng ấm áp rơi trên trán nàng, cũng thấm vào trong lòng nàng.

....

Lúc Trương Túc tỉnh lại đã là ba ngày sau, nàng vừa tỉnh hệ thống đã nói với nàng: "Toàn bộ điểm công đức của ký chủ đã hết."

Trương Túc:???

Nàng không tin nổi, run run rẩy rẩy đi xem giao diện cá nhân của bản thân. Quả nhiên, một điểm công đức cũng không có, chỉ chừa lại một số không trụi lủi.

Trương Túc:...

Nếu không phải do hiện tại nàng không còn chút sức lực nào, nói không chừng sẽ lại phun một búng máu mất.

Trương Túc: "Lý do."

Hệ thống: "Hồi Nguyên đan, chưa thấy ký chủ nào coi Hồi Nguyên đan như kẹo mà ăn thế này."

Trương Túc cảm giác như đầu gối trúng một mũi tên.

Nàng vãn hồi lại: "Vậy cũng không thể dùng hết chứ."

Hệ thống: "Màn sáng."

Trương Túc:...

Hệ thống: "Còn có hệ thống tự bảo hộ bản thân."

Trương Túc:...

Hệ thống: "Cùng với một lần tục mệnh cho ký chủ tại thời điểm cuối cùng, bằng không ngươi cho rằng chỉ một cây bút lông thế kia có thể dùng được?"

Trương Túc:...

Trương Túc: Xong, luôn, không, có, cách, nào, phản, bác.

Hệ thống lại hỏi: "Tần Khiếu thì thôi, ngươi còn cứu những người khác nữa, có phải hối hận rồi không?"

Lần này Trương Túc đáp rất nhanh: "Không hối hận, lại một lần nữa cũng sẽ không hối hận."

"Nếu không phải là Trúc Cơ, trời cao sẽ không giáng huyền lôi, bọn họ cũng sẽ không phải chịu tai họa này, nói đến là ta có lỗi với bọn họ."

Hệ thống im lặng trong chốc lát, sau đó cười một tiếng.

Không phải kiểu cười trào phúng mà nàng cũng không biết nên hình dung thế nào cho đúng, chỉ cảm thấy là lạ.

Hệ thống không lên tiếng, Trương Túc mở mắt lập tức trông thấy khuôn mặt tiều tụy của Tần Khiếu, nhưng vẫn rất đẹp trai, một loại đẹp ốm yếu.

"Rốt cuộc nàng cũng tỉnh, Túc Túc." Tần Khiếu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như sợ chạm vào khiến nàng đau vậy.

Trương Túc vỗ vỗ cánh tay hắn, nghiêm túc lại dịu dàng nói; "Tần Khiếu, ta có lời muốn nói với ngươi, thật ra ta."

"Hoàng thượng." Đột nhiên truyền đến một loạt tiếng đập cửa.

Trương Túc:...

Vẻ mặt Tần Khiếu không được tốt: "Chuyện gì?"

"Đã trưa rồi, ngài nên dùng bữa." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tần Khiếu; "Không cần."

Tiếng bước chân vang lên, sau đó xa dần.

Trải qua nhạc đệm này, Trương Túc mới quan sát đến hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.

"Chúng ta rời thảo nguyên tuyết rồi sao."

Tần Khiếu: "Ừm."

"... Sau chín đạo sét kia, bầu trời trong xanh, tuyết xung quanh đều gần như tan hết, chúng ta nắm chắc thời gian đi ra khỏi đó."

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tưởng tượng được trong thời gian ngắn giữa một thảo nguyên mênh mông tuyết lại có thể tan hết.

Trương Túc cũng phát hiện quần áo trên người mình đã đổi, là kiểu dáng của thiếu nữ hay mặc.

Sắc mặt nàng đỏ bừng: "Quần áo này..."

Tần Khiếu: "Ta sai người tìm hai thiếu nữ tắm cho người, quần áo đệm chăn cũng là mới."

Trương Túc nhẹ nhàng thở ra, vậy còn được.

Không khí lại trở nên xấu hổ.

Thật lâu sau, Tần Khiếu hỏi: "Sau này người có còn trải qua chuyện đáng sợ như vậy nữa không?"

Vốn tưởng rằng nàng cao cao tại thượng, không người có thể so được, không ngờ cũng phải chịu tội lớn như vậy, mà hắn, lại bất lực.

Trương Túc cảm nhận được Tần Khiếu bất an, sợ hãi, quan tâm nàng, còn có thâm tình che giấu trong đó.

Nàng kéo tay Tần Khiếu qua, đặt ở bên má vuốt v e, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, dịu dàng nói: "Đúng vậy, về sau ta sẽ còn gặp, chàng có nguyện ở bên cạnh ta, tiếp tục bảo hộ ta không?"

Trong mắt Tần Khiếu hiện lên ánh sáng, nhưng rất nhanh đã ảm đạm xuống, cuối cùng khôi phục lại ánh sáng ôn hòa.

"Ta... ta sẽ dùng hết khả năng của mình bảo hộ người." Ánh mắt hắn thật mềm, không có loại ánh sáng bắt mắt kia, giống như suối nguồn chậm rãi chảy xuôi, khiến người ta an tâm.

Trương Túc giống như bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên cổ tay được băng bó của Tần Khiếu.

"Chưởng môn..."

Mày Trương Túc nhướng một cái: "Còn gọi ta là Chưởng môn?"

"Túc Túc, ta." Tần Khiếu vui sướng, hắn đã mơ ước ngày này rất lâu, lúc trước đều cho rằng đời này không có hy vọng gì, nhưng trời cao thật sự quá tốt với hắn, tiên nhân cũng vì hắn nghỉ chân cúi đầu.

"Túc Túc, Túc Túc, Túc Túc, Túc Túc,..." Ngực được lấp đầy, ngôn ngữ không thể biểu đạt được đến một phần ngàn cảm xúc của hắn, chỉ có thể gọi tên nàng hết lần này đến lần khác.

Trương Túc dựa vào trong lòng hắn, nghe nhịp tim đập của hắn, bất tri bất giác chìm vào ngủ say.

Tần Khiếu hoảng sợ, sợ nàng xảy ra chuyện gì, thấy hô hấp Trương Túc đều đều mới biết nàng chỉ đang ngủ.

Hắn đặt người nằm xuống ổn thỏa, do dự một chút, đánh bạo cúi người hôn lên trán nàng một cái.

Đến buổi tối Trương Túc mới tỉnh. Sau khi tiến vào Trúc Cơ, thật ra nàng không cần ăn ngũ cốc nữa, nhưng vẫn cùng ăn cơm chiều với Tần Khiếu, sau đó hào phóng mời hắn ra ngoài.

Cách mấy tháng, bọn họ lại lần nữa bay lượn dưới ánh trăng.

Trương Túc nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên cười nói: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."

Tần Khiếu ngẩn người, cũng cười: "Đúng là rất đẹp."

"Ngốc." Nàng mỉm cười tiến sát lại, như chuồn chuồn lướt nước trên đôi môi mỏng kia, đặt lên một nụ hôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Kết cục


Trans: Bạch Lan Tửu

Bởi vì đột nhiên đột phá Trúc Cơ cho nên một khoảng thời gian rất dài sau đó dung mạo của Trương Túc đều giữ nguyên ở dáng vẻ năm mười tám tuổi, mãi đến khi đột phá Nguyên Anh nàng mới có thể thay đổi.

Trương Túc còn rất vui vẻ nói với hệ thống: "Ta đây mãi mãi mười tám tuổi, ha ha."

Hệ thống buồn bã: "Hiện tại là ký chủ bất chấp tất cả, không cần điểm công đức?"

Trương Túc:...

Đau, thật đau lòng mà.

Nàng từ chối nói chuyện với hệ thống.

Sao có thể không cần điểm công đức, cần có nha.

Ba, mẹ, anh trai đều còn đang chờ nàng đấy.

Chẳng qua là hiện tại nàng đã hiểu rõ tâm ý của bản thân, cho nên việc này cần thay đổi cách nói để nói với Tần Khiếu.

Xuyên qua thời không, đi đến một thế giới khác thấy nhạc phụ, nhạc mẫu và đại cữu tương lai gì đó, thật sự rất k1ch thích đó.

Tuy là xưa nay hắn đều là vui buồn không hiện lên mặt nhưng suýt chút nữa cũng không kiềm chế được.

Còn có, điểm công đức là gì? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trương Túc: "Dù sao chính là chúng ta làm chuyện tốt, ngươi phải làm một minh quân thiên cổ, khai sáng ra một thái bình thịnh thế trước chưa ai làm được và sau này cũng không ai có thể làm được."

Sau một hồi lâu Tần Khiếu vẫn nói không nên lời, chỉ có kích động!

Ngồi trên đế vị có ai không muốn lưu danh muôn đời, mỹ danh truyền thiên cổ.

Bàn tay Trương Túc vung lên, hào hứng vạn trượng: "Trước mắt chúng ta tạm định có hai cái mục tiêu nhỏ, trước tiên tạo một cái thuyền lớn ra biển, sau đó lại tạo một con đường tơ lụa, tái hiện thời cổ huy hoàng!"

Đạt được hai dạng công trạng này, không tin điểm công đức không tăng nhanh như ngồi tên lửa.

Tần Khiếu nhìn Trương Túc đang tràn đầy tin tưởng, im lặng một lát.

"... Túc Túc muốn làm, ta đều sẽ cố hết sức đi làm."

Trương Túc vỗ vỗ bả vai hắn: "Không sai không sai, trẻ nhỏ dễ dạy."

Tần Khiếu không nhịn được nở nụ cười, bắt lấy tay nàng nhéo nhéo.

Lời Trương Túc khựng lại, hơi xấu hổ.

Cố ý nói sang chuyện khác: "Chợ giao thương mở rồi sao?"

Tần Khiếu thưởng thức từng ngón tay nàng, mỉm cười: "Đã sớm mở."

Trước Túc: "Ha ha."

Nàng ngước mắt nhìn Tần Khiếu, đột nhiên nói: "Chàng muốn tu hành không?"

Thân thể Tần Khiếu lập tức căng thẳng, nghẹn giọng một hồi lâu vẫn không nói được câu nào.

Trương Túc vốn cũng có chút khẩn trương nhưng thấy hắn như vậy lại đột nhiên thả lỏng.

"Không phải chàng nói muốn bảo vệ ta sao, chàng không tu hành thì bảo vệ ta thế nào đây, sau này làm thế nào mà đi vấn an người nhà ta đây."

Trên mặt nàng mang theo cười nhạt, ánh mắt ôn hòa mềm mại, lời nói ra đều xuất phát từ lòng chân thành.

Tần Khiếu nắm chặt tay nàng, thấp giọng lại không mất trịnh trọng: "Ta mãi mãi cũng không nuốt lời."

Trương Túc nở nụ cười: "Ta tin chàng."

...

Từ sau khi bắt đầu tu hành, Tần Khiếu bận đến quay như chong chóng, mười hai canh giờ một ngày đều không đủ dùng.

Vì thế hắn cố gắng phân chia hết mọi việc trong tay đi. Thuộc hạ và thần tử của hắn trở thành người gặp xui xẻo.

Sau hoàng hôn.

Thôi Tiệp uể oải hồi phủ, vốn định ăn xong cơm chiều sẽ đi ngủ, sáng sớm ngày mai lại đi, ở nha môn còn có việc nhiều như núi đang đợi hắn đấy.

Ai ngờ, sau khi hồi phủ lại thấy ca ca của hắn và Trương Hựu đang ngồi đối ẩm, nói chuyện phiếm, hắn lập tức sụp đổ tinh thần.

"Các ngươi cũng thật nhàn hạ thoải mái nhỉ." Lời vừa ra khỏi miệng đã chua lòm.

Thôi Phất thở dài, đón đệ đệ ngốc nhà mình ngồi xuống.

Thôi Tiệp hừ hừ, không được tự nhiên ngồi xuống, đoạt lấy chén rượu trong tay ca ca hắn, uống một hơi cạn sạch.

A, sảng khoái. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thôi Phất cười cười bất đắc dĩ, không so đo loại chuyện nhỏ này với hắn.

Trương Hựu lẳng lặng nhìn bọn họ, trên mặt mang theo ý cười.

"Ai nha, ánh mắt của ngươi thật đáng ghét." Thôi Tiệp cực kỳ ghét bỏ.

Thôi Phất âm thầm dẫm hắn một cái bên dưới bàn, Thôi Tiệp kêu oai oái; "Ta lại không nói sai, ca, sao ngươi lại dẫm ta."

Thôi Phất:...

Trương Hựu phụt cười ra tiếng: "Có huynh đệ đúng là không giống nhau."

Sắc mặt Thôi Tiệp khẽ biến, nhớ đến những chuyện kia của Trương gia cũng ngượng ngùng không nói thêm gì nữa.

Vị Trương nhị cô nương kia cũng thật thiếu đạo đức, cũng không biết hiện tại đang tham sống sợ chết trốn ở chỗ nào. Chẳng qua là lão tiên sinh Trương gia đã công khai xóa tên nàng khỏi Trương gia, về sau có ra sao cũng không có liên quan gì đến Trương gia nữa.

Thôi Tiệp ngây ngốc nói: "Buổi tối chúng ta còn có chút thời gian, ngươi nếu cô đơn có thể đến tìm chúng ta chơi."

Thôi Phất đỡ trán, không nỡ nhìn thẳng tên đệ đệ ngốc này. Mấy năm nay tên nhóc này đều không có chút tiến bộ nào.

Tươi cười trên mặt Trương Hựu không giảm: "Tiệp ca nhi thật đúng là người kì diệu nha."

Thôi Tiệp: "Hê hê."

Thôi Phất:... hóa ngốc.

Trương Hựu: "Hôm nay ta qua đây là muốn chia sẻ một chút chuyện vui."

Thôi Tiệp: "Cái gì?"

Thôi Phất cười liếc mắt nhìn Trương Hựu một cái, Trương Hựu nói: "Ta có muội muội, là muội muội ruột."

Thôi Tiệp suy nghĩ một hồi lâu mới phản ứng lại, buột miệng thốt ra: "Lệnh tôn bảo đao chưa lão, không kém gì năm đó nha."

Thôi phất:...

Trương Hựu:...

Thôi Phất không thể nhịn được nữa, vỗ một cái lên đầu đệ đệ nhà mình, sau đó trở tay nhặt một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng hắn.

Thôi Tiệp: "Ư ư ư..."

Trương Hựu dở khóc dở cười: "Muội muội còn đang chờ ta ở nhà, ta đây cáo từ trước."

Thôi Phất muốn nói lại thôi: "Trương huynh, ta."

Trương Hựu: "Không có gì, ta hiểu được." Dừng một chút hắn lại nói; "Ngươi cũng không dễ dàng gì."

Thôi Phất:...

Hoàn toàn không hề được an ủi.

Hắn vẫn tiếp tục tiễn người ra khỏi cửa, lúc quay lại thấy Thôi Tiệp vẫn còn ngồi đó ăn cái gì, lập tức tiến lên cho một đạp: "Không biết nói thì ngậm miệng lại."

Thôi Tiệp vừa ăn vừa gật đầu như giã tỏi.

Thôi Phất lập tức giống như quả bóng cao su bị xì hơi, ủ rũ.

Hoàng thượng biết đệ đệ ngốc của hắn có tính tình thế nào, sẽ không so đo với hắn, hắn cũng không mong gì khác, chỉ xin Hoàng thượng tại vị nhiều thêm mấy năm, đến lúc đó tân đế đăng cơ, con cháu của bọn họ cũng đến tuổi, bọn họ có thể lui về ở ẩn đúng lý hợp tình.

Nhưng Thôi Phất trăm triệu lần không ngờ tới, phải đợi đến ba mươi năm mới chờ được tân đế sinh ra.

Mẫu thân của hài tử không biết là ai, nhưng có lời đồn đây là huyết mạch của tiên nhân.

Hừm...

Càng nghĩ càng thấy kinh khủng.

Năm tháng phá lệ thật nhân từ với Hoàng thượng, người hơn năm mươi tuổi lại nhìn giống như chỉ mới hơn hai mươi, không hổ là người được tiên nhân phù hộ.

Mà tiểu Thái tử sinh ra cũng thật giống như một người ngọc, mặt mày như họa, tinh xảo đến khó mà tin được, có một loại đẹp khó phân biệt nam nữ.

Dáng vẻ đẹp thì cũng thôi đi, người ta lại còn ba tuổi biết làm thơ, bốn tuổi biết luyện võ, năm tuổi đã có thể vượt nóc băng tường.

Quả thật là khiến các đại thần có liên quan trong kinh thành chua đến ê răng.

Ba mươi năm trước, bọn họ còn cho rằng Hoàng thượng có bệnh kín đấy, ai biết người ta hoặc là không làm hoặc là làm thì làm luôn một cái thật lớn.

Tiểu Thái tử tuổi còn nhỏ đã văn võ song toàn, thông minh lanh lợi, tuyệt đối có huyết mạch tiên nhân không sai được.

Chẳng qua nghĩ lại thì người thừa kế ngôi vị Hoàng đế đời kế tiếp ưu tú như thế, giang sơn Xích Hạ, vững.

- ---- CHÍNH VĂN HOÀN -----
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Ngoại truyện 1: Trở về hiện đại thăm người thân (1)


Trans: Bạch Lanh Tửu

Sau khi Trương Túc đột phá Kim Đan mới cùng Tần Khiếu sinh một đứa nhỏ, vốn nghĩ rằng sinh đứa nhỏ rất gian nan, nhưng có lẽ bởi vì nguyên nhân tu luyện, nàng sinh rất thuận lợi.

Là một bé trai, cũng giống như những đứa trẻ bình thường, mới vừa sinh ra cả người đều đỏ đỏ hồng hồng, nhăn nheo hết.

Nhưng Trương Túc và Tần Khiếu cũng không ghét bỏ, đứa nhỏ này là được sinh ra trong sự mong chờ của bọn họ, yêu thương còn không hết sao có thể ghét bỏ chứ.

Khoảng thời gian đó, Tần Khiếu bỏ hết việc trong tay để chăm sóc thai phụ và đứa nhỏ.

Hắn thật sự rất có thiên phú, cho dù là luyện võ hay là tu hành.

Năm hắn được hai mươi tư tuổi đột phá Trúc Cơ, từ đó dung mạo dừng lại ở tuổi hai mươi tư.

Hiện tại cũng giống với Trương Túc, đạt đến Kim Đan.

Lại đợi thêm mấy năm, đứa nhỏ lớn lên, Trương Túc tích đủ điểm công đức, rốt cuộc không cần báo mộng nữa mà thông qua hệ thống, dẫn theo trượng phu và đứa nhỏ trở về hiện đại thăm người thân.

....

Nhiều năm như vậy nên Trương Hựu cũng đã thành thân, cưới một cô gái dịu dàng lương thiện làm vợ, hiện tại có một cặp song song trai gái.

Bảy giờ sáng, ba Trương và con trai liếc mắt nhìn nhau, sau đó ho khan hai tiếng: "Tê Tê, Viên Viên, hôm nay cô út của các con sẽ về một chuyến."

"Cô út?" Hai đứa nhỏ chống cằm nhớ lại, hoàn toàn không có ấn tượng với người cô út này, chỉ biết ba ba chúng có một cô em gái.

Tô Tân sờ sờ đầu nhỏ của con gái, cười nói: "Cô út của các con định cư ở nước ngoài nhiều năm, chẳng qua khi mẹ và ba các con kết hôn, cô các con có đến. Còn có lúc các con được sinh ra cô cũng đến, khóa trường mệnh trên cổ các con chính là do cô các con cho đó."

Viên Viên là một cô nhóc đáng yêu, mặt tròn tròn, vô cùng khiến người yêu thích, nó nghe mẹ nói như vậy thì nâng tay nhỏ lên sờ sờ khóa trường mệnh trên cổ, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Viên Viên thích cái này."

Trẻ con luôn rất nhạy cảm, so với người lớn thì càng dễ chạm vào một số đồ vật hơn, nó cảm nhận được khóa trường mệnh trên cổ rất quan trọng, hơn nữa đeo đặc biệt thoải mái, mỗi lần không vui, sờ sờ cái này, tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp một cách kỳ diệu.

Bởi vì thứ này, nó có hơi chờ mong với vị "cô út" không có chút ấn tượng nào kia.

Sau khi dùng cơm sáng xong, ba ba cố ý cầm ảnh chụp của cô út cho bọn chúng xem.

"Oa, cô út thật là xinh đẹp nha."

"Đôi mắt vừa to vừa sáng."

"Viên Viên cũng muốn đẹp như vậy."

Trương Hựu nghe vậy cười thành tiếng, anh nắn nắn khuôn mặt của con gái nhỏ: "Viên Viên rất đẹp."

"Hi hi hi hi." Cô bé dùng tay che mặt lại, cười cực kỳ vui vẻ.

"Đúng rồi." Mẹ Trương nói: "Có thể các con còn gặp được một em trai."

"Là con trai của cô út ạ?" Tê Tê lập tức truy vấn.

Mẹ Trương: "Đúng vậy, đứa bé kia có dáng vẻ... thật dễ nhìn." Suy nghĩ một hồi lâu bà mới tìm được từ như vậy.

Ở trong mộng bà từng nhìn thấy, thật sự là một đứa nhỏ như ngọc, tuy nói da trẻ nhỏ đều trắng trắng mềm mềm, đều không hề xấu, nhưng cháu ngoại nhỏ lại không giống như những bạn nhỏ khác.

Cho dù là khí chất hay là vẻ bên ngoài.

"Đợi chút nữa chúng ta ra ngoài mua đồ ăn, cũng không biết là chúng nó đến buổi trưa hay là buổi tối nữa." Ba Trương cười ha ha, nói.

Tê Tê khó hiểu: "Chuyến bay không phải có thời gian sao?"

Ba Trương ngẩn người, sờ sờ đầu cháu trai lớn, hiền từ nói: "Đây không phải là lo máy bay đến trễ sao."

"Ồ ồ."

Năm nay ba mẹ Trương đã hơn bảy mươi nhưng thân thể còn dẻo dai hơn so với người ba bốn mươi tuổi, đầu cũng không có tóc bạc, khiến người ghen tị, không ít người trong tối ngoài sáng hỏi bọn họ bí quyết bảo dưỡng.

Trương Hựu cũng vậy, gần bốn mươi anh mới kết hôn, vợ nhỏ hơn anh đến mười tuổi nhưng nhìn qua hai người không chênh lệch nhiều lắm.

Lúc trước Trương Hựu vẫn luôn không kết hôn khiến cho mấy người cô người thím của anh thực sự lo lắng.

Hai vợ chồng già tay nắm tay ra ngoài, dọc đường luôn bàn bạc xem hôm nay mua gì ăn.

"Túc Túc thích ăn tôm, còn thích ăn xương sườn hầm tôi làm."

"Thịt heo nhồi bụng gà nó cũng thích." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Còn có bánh bao nhân gạch cua, đồ bên ngoài trước sau đều không ngon bằng trong nhà làm, cũng không sạch sẽ."

"... Ôi..."

"Sao thế?"

"Cũng không biết con rể thích ăn cái gì?"

"Vậy... vậy cố gắng làm cho phong phú chút đi."

Chứng kiến trong mộng, người con rể nhà bọn họ cũng không phải người bình thường đâu.

Hai vợ chồng già mua một số lớn thức ăn ở chợ, ở nhà, Trương Hựu đổi hết bộ quần áo này đến bộ khác.

"Bộ tây trang màu xanh ngọc này hình như có chút phù phiếm quá."

"Màu đen quá nghiêm túc."

"Màu xám thì không có tinh thần."

"Còn có kiểu dáng khác không..."

Miệng hai đứa nhỏ mở thành hình chữ o, nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên bọn chúng thấy ba ba "trang điểm" đến vậy.

Viên Viên chọc chọc cánh tay Tê Tê, dùng âm thanh cực nhỏ nói: "Anh, nếu sau này một khoảng thời gian không thấy mặt nhau, lúc gặp lại, anh có thể trang điểm giống ba ba không."

Tê Tê chống cằm tự hỏi ước chừng một giây đồng hồ: "Sẽ không."

Viên Viên: "Oa" một tiếng, lập tức khóc.

Viên Viên: "Anh, anh không coi trọng em, em muốn đi tìm mẹ."

Tô Tân dỗ con gái, lại dở khóc dở cười điểm điểm đầu nhỏ của con trai.

Tê Tê thè lưỡi, lại dùng tay hếch mũi dỗ em gái vui vẻ.

"Ha ha ha, Trư Bát Giới, anh là tên Trư Bát Giới ha ha ha." Cô bé nín khóc mỉm cười, hưng phấn vỗ tay.

Trương Hựu nghe tiếng thò đầu ra, nhìn thoáng qua vợ con đang cười đùa, cong cong môi.

...

Lúc mười một giờ năm mươi trưa, ba Trương và mẹ Trương sắp xếp một bàn đồ ăn ngon thật lớn, người một nhà ngồi bên bàn chờ.

Hai đứa nhỏ nhìn đến hai mắt không dời đi được, không ngừng nuốt nước miếng.

"Anh, thật nhiều đồ ăn ngon."

Tê Tê nắn nắn tay nhỏ của cô bé: "Em chờ một chút nha, chúng ta đợi cô út."

Trương Hựu nghe tiếng, vươn tay sờ sờ đầu con trai, dịu dàng trong mắt sắp tràn ra ngoài rồi.

Môi mẹ Trương giật giật, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Trên TV đang phát ca nhạc, nhưng không ai có hứng thú nghe. Người một nhà thường xuyên ngó đồng hồ treo trên tường.

Khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, chuông cửa nhà bọn họ kêu vang. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tam quan được xây dựng trong năm năm ngắn ngủi của Tần Bắc, hôm nay bị mạnh mẽ xô đổ.

Đây, đây rốt cuộc là thế giới gì vậy.

Sao cục sắt có thể bay được trên trời. không phải chỉ có phụ hoàng và mẫu hậu mới có thể truyền âm ngàn dặm sao.

Mẫu hậu của nhóc chính là tiên nhân, phụ hoàng và mẫu hậu kêu nhóc đừng nói ra ngoài, nếu không thiên hạ sẽ đại loạn, nhưng thật ra trong lòng nhóc đã ngọt cực kỳ rồi.

Mỗi ngày, vào buổi tối, khi các bạn nhỏ khác đều đã ngủ thì phụ hoàng và mẫu hậu sẽ dẫn nhau cùng nhau bay trên trời.

Đúng rồi, pháp khí để bay của mẫu hậu là một cây bút lông thật lớn, nhóc thật sự rất thích, thế nên tuy tuổi còn nhỏ nhưng nhóc đã vơ vét rất nhiều bút lông.

Cậu nhóc bé nhỏ đang tự vấn nhân sinh, cửa phòng đã được mở từ bên trong ra.

Mẹ Trương, ba Trương nhìn con gái qua nhiều năm vẫn như ngày trước, nước mắt cứ thế trào ra.

"Túc Túc, con gái bảo bối của mẹ." Mẹ Trương tiến lên ôm lấy con gái.

Tần Bắc:???

Tần Bắc:!!!

Mẫu hậu là tiên nhân, nhưng lại là nữ nhi của bà lão trước mắt này, vậy bà chẳng phải là...

Tần Khiếu vỗ vỗ bả vai nhỏ của nhi tử: "Gọi người."

Tần Bắc ngẩn người xong mới chấp tay nói: "Ngoại tôn Tần Bắc, tham kiến ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu."

Người ngọc nho nhỏ mặc trang phục hiện đại, lại hành cổ lễ, nói chuyện văn hoa, có loại đáng yêu tương phản thật kỳ diệu.

Đừng nói người lớn, ngay cả hai đứa nhỏ Tê Tê và Viên Viên cũng bị hấp dẫn đến không chịu được.

"Em trai---"

Hai đứa trẻ tiến lên, mỗi đứa giữ chặt một tay Tần Bắc: "Em trai mau vào."

"Em trai, dáng vẻ em thật đẹp, em tên là gì nha."

Viên Viên vừa nói vừa nắm chặt tay Tần Bắc hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom