Cập nhật mới

Dịch Full Xuyên Thành Nữ Phụ Bắt Nạt Nam Chính

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Xuyên Thành Nữ Phụ Bắt Nạt Nam Chính

Xuyên Thành Nữ Phụ Bắt Nạt Nam Chính
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Xuyên Thành Nữ Phụ Bắt Nạt Nam Chính.

Tác giả: 抄手吃两碗

Văn án:

Tôi xuyên thành nữ phụ bắt nạt nam chính khi cậu ấy còn nhỏ. Càng đen đủi là còn chưa kịp chuẩn bị tẩy trắng, “tôi” đã dẫn theo đám côn đồ chặn nam chính trong hẻm, đánh cậu ấy đến nỗi mặt mũi bầm dập.

Nhìn Tề Sóc với khuôn mặt bị đánh như cái đầu heo, tôi không nhịn được mà phụt cười ra tiếng. “Phụt.”

Xung quanh yên tĩnh như ngày tận thế, Tề Sóc thảm hại dựa vào góc tường, hai mắt hung ác mà nhìn tôi. Nếu nhớ không nhầm thì chẳng đến vài năm sau, cái tên này sẽ chính tay cho tôi đi đời.

Ực ực, tôi nuốt một ngụm nước bọt, thoáng chốc đã không cười nổi nữa.

“Này, cậu hãy nghe tôi ngụy biện…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


0.

Tôi cả đời hành thiện tích đức, cái loại chuyện như xuyên sách cuối cùng cũng đã tới lượt tôi. Nhưng còn chưa kích động được bao lâu, tôi đã phát hiện đây chính là cuốn tiểu thuyết “tổng tài bá đạo” não tàn mà mình đã viết khi rảnh rỗi.

Tôi vốn nghĩ thân là tác giả, tôi sẽ xuyên thành nhân vật nữ chính. Ai mà biết được tôi lại xuyên thành nữ phụ bắt nạt nam chính khi cậu ấy còn nhỏ chứ!

Không chỉ như vậy, trong não còn có một cái hệ thống nhảy ra, lúc nào cũng ép tôi nói mấy lời đen tối ngượng chín cả mặt!

Tại thế giới mà tôi sáng tạo, đáng tạo hóa là tôi đây lại chẳng có chút địa vị nào.

Quá đáng! Vô cùng quá đáng! Tim tôi vỡ ra rồi!

1.

Sau khi tan học, chú Dư giống như mọi khi - xuất hiện trước cổng trường với chiếc xe hơi khoa trương. Chú ấy nhìn nhìn phía sau tôi, lại không nhìn thấy bóng dáng của Tề Sóc nên không nhịn được mà hỏi: “Tiểu thư, sao lại đi một mình, thiếu gia đâu?”

Chú Dư gọi cậu ấy là thiếu gia, nhưng thật ra Tề Sóc chỉ là con trai bạn cũ của bố mẹ nguyên chủ.

Ban đầu, vì để xây dựng hình tượng nam chính bi thảm khổ đau, tôi đã viết bố mẹ cậu ấy mất. Sau này, Tề Sóc liền được bố mẹ nguyên chủ đưa về nuôi dưỡng.

Nguyên chủ Trần Kiều Kiều cảm thấy Tề Sóc cướp đi sự chiều chuộng của bố mẹ cô ta, thế là càng ngày càng ghét Tề Sóc. Có thể nói, Tề Sóc đã bị Trần Kiều Kiều bắt nạt từ khi còn nhỏ.

Lúc tôi chưa xuyên qua, Trần Kiều Kiều đã ra lệnh một đám côn đồ chặn Tề Sóc tại con hẻm.

“Cậu ấy quên lấy vở bài tập, đợi chút sẽ ra đây.” Tôi quá mức mệt mỏi, giả vờ bình tĩnh nói, “Chú Dư, tôi muốn ăn vịt quay ở quán bên kia đường.”

Chú Dư nhìn nhìn đồng hồ rồi gật gật đầu, không nói lời nào mà đi mua luôn.

Đẩy được chú Dư đi, tôi lập tức chạy về phía con hẻm.

Từ phía xa xa, tôi nghe thấy tiếng bùm bụp bùm bụp, còn nghe thấy cả tiếng r3n rỉ thê thảm.

Trong lòng cảm thấy thật tệ, tôi đã đến muộn rồi.

“Dừng tay!” Tôi hét lớn về hướng trong hẻm.

“Cút!...?” Đám côn đồ tức giận, định mắng tôi làm hỏng chuyện của bọn họ, nhưng vừa quay đầu lại thấy người nói là “ kim chủ” tôi đây.

Chỉ trong một giây, sắc mặt bọn họ liền quay ngoắt 180 độ, cười tươi như hoa. Tôi sợ bọn họ sẽ làm lộ thân phận “kim chủ” của tôi, thế là liền vội vàng nháy mắt ra hiệu với bọn họ, sau đó rống to: “Mấy tên cặn bã này! Đúng là khối u ác tính của xã hội!”

“Giữa ban ngày ban mặt, vậy mà dám làm cái chuyện này?!”

Đám côn đồ ngơ ngác nhìn nhau, vừa nhìn đã biết là chúng không hiểu ý đồ của tôi. Tôi và bọn chúng mắt lớn trừng mắt nhỏ: “Cút đi, còn không cút là tôi báo cảnh sát!”

Bọn chúng vò vò đầu, lắc lư chao đảo rồi cuối cùng cũng rời đi.

Tôi thở phào một hơi, tiếp theo trưng ra bộ mặt như góa phụ khóc đứt ruột đứt gan, sau đó chạy về phía Tề Sóc. “Tề Sóc, cậu, cậu không sao chứ!”

“Cậu mà xảy ra chuyện gì thì tôi làm sao đây!” Tôi tùy tiện lau mấy giọt nước mắt không hề tồn tại trên gương mặt. Giây tiếp theo: “Phụt.”

Đối diện với bộ dạng như đầu heo của Tề Sóc, tôi không nhịn được mà “phụt” một cái rồi cười phá lên.

Bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị.

“Ê, cậu hãy nghe tôi giải thích…”

“Hừ, làm bộ cái gì, mấy người đó không phải cậu tìm tới sao?”

Ầm —----

Đầu óc tôi sụp đổ, ngốc luôn rồi.

Cậu ấy! Vậy mà cậu ấy lại biết!

Tề Sóc thảm hại mà dựa vào góc tường, hai mắt hung ác mà nhìn tôi, hiển nhiên là hận tôi lắm rồi.

Nếu nhớ không nhầm thì chẳng đến vài năm sau, cái tên này sẽ chính tay cho tôi đi đời.

Ực ực, tôi nuốt một ngụm nước bọt, thoáng chốc đã không cười nổi nữa.

[Ding—]

[Vì quan tâm sức khỏe thể chất và tinh thần của nam chính, xin túc chủ lập tức kích hoạt đối thoại dưới đây.]

[A: Dìu dàng tình cảm nói với nam chính, i love you.]

[B: Mặt đầy buồn bã nói với nam chính, bị đánh đến thế này rồi, bên dưới cậu không sao chứ.]

Tôi:???

Trò hề gì vậy?

[Nếu túc chủ không thể lựa chọn, hệ thống có thể chọn lựa ngẫu nhiên cho túc chủ, bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ.]

Tôi kinh hoàng đến hai con ngươi sắp rớt ra ngoài luôn, đây là nhiệm vụ mà một hệ thống gương mẫu có thể yêu cầu sao?

[3, 2,...] Thời gian đếm ngược trong não tôi giống như một quả bom hẹn giờ, nội tâm tôi lập tức kêu gào: [AAA! Tôi chọn A!]

Tôi khóc rồi, lần này khóc thật đấy.

“Tề Sóc, tôi hồ đồ đó!” Tôi mặt dày nhào vào lồ ng ngực cậu ấy, như con bạch tuộc mà ôm chặt cậu ấy, “Vì để thu hút sự chú ý của cậu, tôi lại dám làm ra chuyện này!”

“Trần Kiều Kiều, cậu lại bị điên cái gì thế?”

Sự gần gũi của tôi đã kịch liệt khiến cho sự khó chịu của Tề Sóc dâng lên. Cậu ấy giống như đang đấu tranh để thoát khỏi tôi, nhưng vừa bị tẩn một trận nên làm gì còn sức lực.

Tôi sụt sịt nước mũi, một tay vén tóc bên tai, “Sự việc đã đến ngày hôm nay, tôi cũng không giấu nổi nữa, Tề Sóc…”

Nhìn vào mắt Tề Sóc bằng ánh mắt dịu dàng tình cảm, nở một nụ cười ngượng ngùng thiếu tự nhiên, giả bộ làm cô gái nhỏ õng ẹo mà nói: “I, Ai lo vờ yiu.”

Tề Sóc dường như không dám tin vào “lời bẩn thỉu” mà mình vừa nghe thấy. Biểu cảm của cậu ấy khó coi y như con chuột sống trong rãnh mương hôi hám vậy.

Tôi nở một nụ cười khô khốc, cố nhịn lại cảm giác muốn dùng chân chọc ra cái lỗ để chui.

Ding —------

Nhiệm vụ hoàn thành, điểm tích lũy cộng 1.

Haha, hệ thống chó, có ngày tôi sẽ tẩn ch.ết nó!



“Tiểu thư, thiếu gia, hai người như vậy là sao thế?!” Tay chú Dư xách túi đựng vịt quay tươi ngon bốc khói, đực mặt mà nhìn hai người chúng tôi đang đi về phía ông ấy.

Không cần nghĩ cũng biết bộ dạng Tề Sóc bây giờ thảm thương thế nào. Còn tôi, vì không để bố mẹ phát hiện ra manh mối, cho nên trước khi rời khỏi con hẻm đã dùng tro, quệt hai phát lên mặt, khiến cho cái màn mỹ nhân cứu anh hùng này được đến nơi đến chốn.

Tôi kể cách mình đã cứu Tề Sóc ra từ tay năm tên côn đồ một cách sống động, vô cùng thuận lợi lừa được chú Dư.

Tần Sóc nghe xong thì cười lạnh một cái, giọng điệu đầy vẻ trào phúng.

Tôi không hề lo lắng cậu ấy sẽ vạch trần lời nói dối của tôi, bởi vì chuyện diễn kịch trước bố mẹ đã là sự hiểu ngầm giữa cậu ấy và nguyên chủ rồi.

Vì phận ăn nhờ ở đậu, thường ngày Tề Sóc luôn cực kỳ khiêm nhường. Cậu ấy không hy vọng vì quan hệ giữa mình và Trần Kiều Kiều mà dẫn đến phiền phức cho nhà họ Trần.

Vì vậy, bất kể thái độ của Trần Kiều Kiều có tồi tệ thế nào, cậu ấy vẫn sẽ không nói ra.

Tề Sóc quá là thảm. Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy một cái, trong lòng thầm lên tiếng chửi mắng một câu.

2.

Giờ ăn tối, ba Trần đập mạnh xuống bàn, nói phải báo cảnh sát để tìm ra năm tên côn đồ. Tôi bị dọa sợ đến nỗi sắp chôn mặt xuống đáy bát, không dám động đậy chút nào.

Không biết có phải bản thân nhầm lẫn không, mà dường như tôi liếc thấy trong ánh mắt Tề Sóc ẩn chứa nụ cười mờ ám.

Ngoài trường học có mấy con hẻm, ba Trần muốn tìm mấy tên côn đồ kia thì không dễ.

Tôi hoang mang muốn chớt, nếu để ông ấy biết mấy người kia là do tôi sai khiến, ông ấy chắc chắn mắng chớt tôi.

Ngồi ăn bữa cơm mà tôi ruột gan rối bời, blablah hai câu xong thì tôi liền chuồn.

Cốc cốc.

Hồi lâu sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Tôi cẩn thận từng li từng tí mà mở hé cửa ra, không ngờ lại thấy Tề Sóc với nụ cười trong veo nhìn vào tôi. “Em gái tốt của tôi, chạy vội như vậy, vở bài tập cũng quên lấy rồi.”

Dứt lời, cậu ấy dúi cặp sách cho tôi, sau đó nhàn nhã dựa vào bên cửa mà nhìn tôi.

Tôi biết cậu ấy đang cười cái gì, chẳng qua thấy chuyện xấu tôi làm sắp bị lộ, cậu ấy muốn cười trên nỗi đau của người khác mà thôi.

Tôi nở một nụ cười nhạt như nước ốc, nhếch nhếch hai bên miệng mà nói: “Hơ hơ, anh Tề Sóc thật cho đáo.”

Cậu ấy sẽ không vạch trần mấy trò mèo của tôi, nhưng ba Trần mà muốn điều tra, ậu ấy sẽ là người đầu tiên giơ tay tán thành. Chỉ đáng tiếc, Tề Sóc sẽ phải hụt hẫng rồi.

Năm phút trước tôi đã tiêu một điểm tích được để xử lý sạch camera trong con hẻm kia rồi. Bên cạnh trường có nhiều côn đồ như vậy, nếu không có camera thì ba Trần muốn điều tra cũng khó quá rồi.

Nguy cơ nhỏ tạm thời được giải quyết, nhưng mạng nhỏ của tôi sau này khó giữ được rồi.

Tẩy trắng?

Tôi lắc lắc đầu. Trong lòng Tề Sóc, có lẽ tôi đã đen như lọ mực rồi.

Lấy lòng cậu ấy hay là chuồn đi, trong lòng tôi đang cân nhắc. Nhưng còn chưa đợi tôi suy nghĩ rõ ràng, tiếng chuông đã vang lên trong lớp.

“Kiều Kiều, cậu có đi đến trận đấu bóng rổ chốc nữa không?” Bạn cùng bàn Triệu Thiến với khuôn mặt baby đang cười híp mắt nói chuyện với tôi.

Trận đấu bóng rổ?

Tôi nghĩ nghĩ, Tề Sóc hình như cũng sẽ tham gia trận đấu.

“Đi!” Tôi gật đầu. Giữa hai phương án, tôi lựa chọn phương án đầu tiên - lấy lòng.

Còn ai có thể hiểu Tề Sóc bằng người mẹ tạo nên cậu ấy như tôi. Cậu ấy là một nam chính, tôi có thể chạy đi đâu được, có chạy được thì cũng không phải sẽ mất cả gia sản lớn của nhà họ Trần hay sao?

“Vậy cậu vẫn muốn đưa nước cho Khâu Vân Nhiên sao?” Triệu Thiến do dự một lát, sau đó ngập ngừng nói với tôi, “Cậu ta không có mắt như vậy, cậu đừng đưa nước cho cậu ta nữa.”

Khâu Vân Nhiên?

Tôi nhíu nhíu mày, ai vậy?

Có lẽ là người qua đường A nào đó ha. Tôi không đặt người này vào trong đầu, chỉ tùy tiện đáp: “Được.”

Sân bóng vô cùng náo nhiệt, nhóm con gái cực kỳ hứng thú mà thảo luận xem bạn nam nào đẹp trai, bạn nam nào lại ném trúng vào rổ.

Tôi nheo nheo mắt, thầm giơ ngón cái trong lòng và cảm thán mắt họ thật tốt, chứ tôi là tôi chẳng nhận ra ai với ai cả.

Tôi ngáp một cái rồi lim dim ngủ, trước khi nhắm mắt còn vỗ vỗ vào vai Triệu Thiến, bảo cô ấy đến khi kết thúc trận đầu thì nhớ gọi tôi.

Thấy cô ấy gật đầu đáp lại, tôi liền tựa vào cô ấy mà ngủ một giấc, còn mơ thấy một giấc mơ. Nhưng nội dung của giấc mơ này lại không được vui vẻ cho lắm.

Tôi mơ thấy tương lai, Tề Sóc nhốt tôi vào một căn phòng nhỏ tối om, mà tôi đầu tóc rối bù như một người ăn xin điên khùng, vô cùng thê thảm.

Cầm tù phi pháp đó!

Tối đúng là hồ đồ! Sao lại viết ra thể loại tiểu thuyết này chứ?

Lúc sau, tôi tỉnh lại bởi sự huyên náo xung quanh và tiếng gọi của Triệu Thiến.

Mơ mơ hồ hồ, tôi thấy một nam sinh một mét tám đứng trước mặt mình. Tiếng líu ra líu ríu bốn bề khiến cho tôi không nghe thấy một chữ gì. Tôi nheo nheo mắt và lau nước miếng bên khóe miệng, “Anh đẹp trai, anh là ai vậy?”

Mắt thường cũng thấy sắc mặt người đó trầm xuống, thậm chí là khuôn mặt còn hơi méo mó, ngữ khi thì châm chọc khó nghe: “Trần Kiều Kiều, cậu lại chơi cái trò gì thế?”

Nghe thấy lời thoại quen thuộc này, tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên giây tiếp theo, cậu ta “chậc” một tiếng, ánh mắt khinh miệt, nói với giọng điệu quái gở: “Tôi nói cho cậu biết, lạt mềm buộc chặt cũng vô dụng.”

“Đừng phí tâm tư nữa, tôi chỉ thích Lâm Vi, tôi sẽ không uống nước cậu đưa, cũng sẽ không thích cậu đâu.”

Tiếng nghị luận líu ra líu ríu xung quanh, cuối cùng tôi cũng nghe thấy rồi. Từng người từng người đều đang cười nhạo tôi.

“Ai quan tâm cậu chứ.” Tôi “chậc” một tiếng, đại để cũng đoán ra cậu ta là ai, “Còn nữa, ai nói rằng tôi đưa nước cho cậu vậy? Cậu nghĩ cậu có mặt mũi lắm sao?”

Rầm.

Tiếng líu ra líu ríu xung quanh chợt im lặng một cách quỷ dị. Đại khác là bọn họ không ngờ rằng, có một ngày cái con nhỏ simp chúa như Trần Kiều Kiều sẽ nói lời như vậy với Khâu Vân Nhiên.

Sắc mặt Khâu Vân Nhiên xanh xám: “Cậu, cậu nói cái gì?”

Chỉ là một người qua đường nhỏ bé, tôi còn chẳng thèm để ý đến cậu ta. Phủi phủi mông xong, tôi kéo Triệu Thiến đứng dậy, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng hình của Tề Sóc trong dòng người.

“Tề Sóc!” Tôi mỉm cười vẫy tay gọi.

Cũng thật kỳ lạ, nhiều người như vậy mà chỉ nhìn một cái tôi đã trông thấy cậu ấy. Chắc đây là do hào quang chỉ thuộc về nam chính nhỉ.

Tôi kéo Triệu Thiến chạy về phía Tề Sóc, chỉ sợ vì muốn làm tôi mất mặt trước nơi đông người mà cậu ấy ngó lơ tôi rồi chạy đi.

Tề Sóc dường như lại không ngờ tôi sẽ gọi cậu ấy, càng không ngờ tại sân bóng, tôi sẽ tươi cười mà đưa nước cho cậu ấy. Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên sự bối rối và bất ngờ rất rõ ràng.

“Đừng uống của người khác, uống của tôi!” Nhân lúc cậu ấy đang sững sờ, tôi đổi chai nước trong tay của cậu ấy đi.

Tề Sóc không nói gì mà đưa mắt quan sát trên dưới chai nước. Cậu ấy như vậy, đại khái là hoài nghi liệu tôi có nhổ nước bọt vào chai hay không.

Tôi thật sự bất lực, bèn giải thích: “Không có độc.”

Dưới ánh mắt chân thật của tôi, Tề Sóc đành phải uống chai nước tối đưa.

Ding —----

Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên trong não tôi, tôi thầm than một câu: Xong rồi!

[Vì thúc đẩy tình tiết phát triển, xin ký chủ lập tức kích hoạt đối thoại dưới đây.]

[A: Anh ơi, uống nước của em thì anh trở thành người của em rồi đó! (bổ sung: phát ra âm thanh cười hahahaha)]

[B: Anh ơi, qu@n lót của anh màu gì? Cho em xem xem.]

Tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể dìm chớt cái gọi là hệ thống này.

Xin hỏi cái thể loại tình tiết gì mà cần kích hoạt cái kiểu lời thoại này chứ?

Tôi là tác giả mà sao lại không biết hả?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


3.

Cái hệ thống này muốn ép tôi làm lưu manh hả?

Dùng chân cũng đoán ra mai sau sẽ còn không ít cái nhiệm vụ cức chó thế này nữa.

Thích chơi trò lưu manh phải không? Thích nói mấy lời đen tối đúng không?

Tôi biết, Tôi cực kỳ biết mấy trò này đấy!

Một cơn thịnh nộ xông thẳng lên não, mặt tôi tươi cười mà đưa ra một câu trả lời trong lòng.

Tôi dịu dàng nhìn Tề Sóc, sau đó nói một câu chẳng hề liên quan đến sự dịu dàng này: “Anh à, nước này của em anh không uống miễn phí được đâu ~”

Cơ thể Tề Sóc khựng lại, động tác uống nước cũng đã ngừng. Cậu ấy cau mày nhìn tôi: “Cậu lại muốn làm cái gì?”

Giọng điệu cậu ấy hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng với tôi mà nói thì chẳng hề quan trọng. Tôi chớp chớp mắt, không chút mặt mũi mà mỉm cười: “Cũng không có gì, chỉ hỏi anh một chuyện thôi.”

“Anh Tề Sóc, qu@n lót anh màu gì? Cho em xem xem.” Tôi khoác lên phong thái của nữ lưu manh một cách triệt để. Nhân lúc Tề Sóc kinh ngạc choáng váng, hai tay tôi cầm lưng quần cậu ấy, làm ra động tác sắp kéo quần xuống.

Quần thể dục dễ kéo hơn quần tây nhiều.

Bên tai tôi là tiếng gầm lên của Tề Sóc: “Cậu điên rồi sao!”

Tôi hít một hơi lạnh, rút tay lại rồi xoa xoa tai. May quá, may mà chưa bị điếc.

“Hét gì mà hét.” Tôi muốn trừng mắt nhìn Tề Sóc, nhưng khi thấy bộ mặt vừa ngượng vừa giận của cậu ấy thì lại muốn trêu chọc.

Giọng điệu hơi cao lên, tôi cười hihi, “Màu đen à, khá s3xy đấy ~”

“Trùng hợp, hôm nay em cũng mặc màu này, chúng ta có duyên đó!”

“Trời ạ! Trần Kiều Kiều thật là quá bạo!”

“Hahahaha, không biết ngại ngùng mà nói với Tề Sóc như vậy, e rằng từ trước đến giờ cậu ấy là người duy nhất đó.”

“Tôi phục thật rồi!”

“Không nhận ra nha, Trần Kiều Kiều thật sự thay lòng đổi dạ, thảo nào lại không nể mặt Khâu Vân Nhiên trước mặt bao người như thế.”

“Chao ôi, phải nói là Tề Sóc đẹp trai hơn Khâu Vân Nhiên nhiều đó!”

“Không phải Trần Kiều Kiều và Tề Sóc vẫn luôn ở cùng nhau sao, sao bây giờ mới để ý cậu ta thế?”

Hành động vĩ đại của tôi (định kéo Tề Sóc) đã trở thành chuyện nóng hổi tại sân bóng rổ. So với sự kinh ngạc của người khác, tôi lại bình thành như không.

Từ đầu đến chân Tề Sóc đỏ bừng, không khác gì như con tôm bị luộc.

“Ồ, đoán đúng thật luôn.” Tôi kinh ngạc lên tiếng, Động tác vừa nãy của Tề Sóc nhanh như vậy, tôi làm sao mà nhìn cái gì được.

Tôi quả đúng là mẹ cưng của Tề Sóc mà, đoán màu mà tôi cũng đoán chuẩn nữa.

“Cậu… Cậu!” Nhìn tôi không biết ngại là gì, Tề Sóc ấp a ấp úng nửa này cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh, giống y như chú nai nhỏ sợ hãi vậy.

Tôi chẳng áy náy tẹo nào, thậm chí lại còn cảm thấy kích động hơn. Khỏi phải nói, bộ dạng của Tề Sóc bây giờ trông thuận mắt hơn thường ngày nhiều.

Tôi cảm thấy thú vị, thế là tươi cười vỗ vỗ vai cậu ấy, “Aiyo, tôi chẳng nhìn thấy gì cả, đừng khóc đừng khóc, cậu vẫn bảo vệ được nam uức đó chàng trai tốt à!”

Tề Sóc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi. Lớn đến như vậy rồi, cậu ấy chưa từng mất mặt trước nhiều người như vậy đâu.

“Trần! Kiều! Kiều!”

Trong lòng tôi cười đến sắp lộn ruột, ngoài mặt thì vẫn giả vờ rộng lượng vô tư, “Nếu cậu phiền lòng và muốn tôi chịu trách nhiệm thì cũng được. Tôi chịu ấm ức chút, không sao đâu.”

Tôi cười đến đau cả bụng, nhưng cười rồi cười, tim tôi cứng lại, sau đó không cười nổi nữa. Âm thanh máy móc cao vút vang lên trong não tôi: [Độ hảo cảm của Tề Sóc, -900.]

Âm thanh này tựa như vang vọng trong não tôi rất lâu. Tôi giống như bức tượng mà đứng yên tại chỗ, thẳng tới khi Tề Sóc thẹn quá hóa giận rời đi trước mắt tôi.

Nhìn bóng lưng cùng với đôi tai đỏ ửng dưới ánh nắng chiều của cậu ấy, tôi đột nhiên ý thức được… Tôi cần đến lấy lòng Tề Sóc để giữ mạng cơ mà…

Từ tìm được chết, xong rồi, tôi thật sự xong rồi.

“Tiểu Thiến à, giả dụ, tớ nói là giả dụ. Nếu cậu là Tề Sóc, tớ phải làm gì mới khiến cậu tha thứ cho tớ?”

Triệu Thiến cảm thông mà nhìn tôi, từng câu từng chữ nói: “Bưng trà rót nước, làm trâu làm ngựa.”

Nghe vậy mặt tôi liền tươi tỉnh, kết quả cô ấy lại ngừng lại, bổ sung thêm: “Cậu ấy cũng không tha thứ cho cậu đâu.”

Nước mắt tôi rơi đầy mặt, biết vậy ban đầu đã chẳng làm như thế. Tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo Tề Sóc. “Tề Sóc, tôi sai rồi, tôi bưng trà rót nước, làm trâu làm ngựa cho cậu được không?”

“Ê, cậu đợi tôi với Tề Sóc!”

4.

“Không phải chỉ kéo quần của cậu thôi sao, nếu mà không được, cậu kéo lại tôi đi.”

Phát giác ra bước chân của Tề Sóc đã chậm lại, trong lòng tôi vui mừng, nghĩ rằng cậu ấy đã mềm lòng nguôi giận rồi. Ai ngờ giây tiếp theo, tôi liền nhìn thấy một chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt của Tề Sóc.

Cửa xe hạ xuống từng chút một, tôi nhìn thấy khuôn mặt xanh xám của ba Trần, “Trần Kiều Kiều, con lại bắt nạt Tề Sóc!?”

Tề Sóc ngồi vào ghế sau, dáng ngồi ngoan ngoãn, hơi hơi cúi đầu. Mái tóc trên trán xe đi cảm xúc trong mắt cậu ấy, trông cậu ấy có vẻ sầu thảm. Nhưng tôi biết rằng, nhất định cậu ấy đang cười.

Cái tên tim đen này, tôi âm thầm cắn răng, sau đó ngồi vào ghế sau. Kéo giãn khóa miệng, tôi nở ra một nụ cười lấy lòng, “Bố, không có, tụi con chỉ đang chơi đùa thôi ~”

Cùi chỏ chọc chọc vào Tề Sóc, “Tề Sóc, cậu nói xem có đúng không?”

Cậu ấy cứ như bị động tác của tôi dọa cho giật mình, mắt mở to ra, miệng mở rồi lại đóng, ngập ngừng nói: “À, vâng.”

“Chú Trần, chú đừng hiểu lầm. Kiều Kiều… trước giờ chưa từng bắt nạt cháu…”

Càng nói càng toang.

Tôi mắt chữ A mồm chữ O, nhìn vào khuôn mặt vô tội của cậu ấy, hận không thể xé toang cái miệng kia.

Cuộc sống có lẽ thăng trầm như thế này…

Giây tiếp theo, lời nói mà ba Trần thốt ra còn khó chịu hơn cả gi.ết chớt tui.

“Đã lớp 12 rồi, Kiều Kiều, học theo Tiểu Sóc đi, đừng suốt ngày chơi bời nữa.”

“Bố đã bàn xong với Tiểu Sóc rồi, từ hôm nay trở đi, thằng bé sẽ phụ đạo cho con.”

“Con phải cảm ơn Tiểu Sóc, hiểu chưa?”

Hai mắt tôi tối sầm, khó khăn lắm mới được xuyên sách, xuyên thành nữ phụ độc ác thì thôi đi, lại còn ép tôi phải thi cử một lần nữa?

Đầu psc vù vù, tôi phải tiêu hóa một lúc lâu mới tiếp thu được hết lời nói của ba Trần. Xác nhận rằng không phải nằm mơ, trái tim tôi liền tan vỡ rồi.

Chẳng trách hôm nay không phải chú Dư đón, ba Trần đặc biệt đến đây một chuyến là để bắt tôi học hành!

“Tôi, tôi thật sự cảm ơn cậu đó Tề Sóc.”

Tề Sóc như không nhìn thấy tôi đang nghiến răng nghiến lợi, cậu ấy mặt người dạ thú mà cười cười với tôi, “Kiều Kiều khách khí rồi.”

…..

Theo như ngày trước mà nói, dù là cuối tuần Tề Sóc cũng sẽ không rời nhà, Thay vào đó, cậu ấy ở trong phòng mà như máy móc, làm hết bài thi này lại đến bài thi khác. Nhưng hôm nay, tôi không hề thấy bóng dáng Tề Sóc ở trong phòng.

Liếc mắt nhìn cuốn lịch trên tường, tôi đột nhiên nhớ ra gì đó.

Bên ngoài mưa ào ào, tôi tiện tay lấy chiếc ô rồi đi ra ngoài.

Với thời tiết thế này nên nghĩa trang không có người nào, cho nên tôi đã nhanh chóng tìm được hình bóng của Tề Sóc.

Thân hình thiếu niên hơi gầy mỏng, chiếc áo trắng bị nước mưa làm ướt dán lên trên da thịt. Cậu ấy đứng quay lưng về phía tôi, trước mặt cậu ấy chính là bia mộ.

Tôi không nhìn thấy mặt cậu ấy, nhưng lại cảm giác được cậu ấy đang cô đơn hiu quạnh.

“Tề Sóc.”

Lông mi của thiếu niên run run, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tôi đưa ô lại gần cậu ấy, che nước mưa rơi xuống.

Không biết có phải tôi lầm tưởng không, mà khi lại gần, tôi nghe thấy Tề Sóc nhắc đến tên của mình.

Tề Sóc chỉ nhìn tôi một cái rồi thu ánh mắt lại, tầm nhìn một lần nữa hướng về cái tên được khắc trên bia mộ. Cậu ấy lặng lẽ nhìn nó, không nói một lời nào.

Trên bia mộ, là tên của bố mẹ cậu ấy.

Vành mắt Tề Sóc đã hơi đỏ, nước mưa vừa làm ướt đẫm khuôn mặt cậu ấy. Tôi không phân biệt được lúc này, những giọt nước kia là nước mưa hay nước mắt.

Không biết qua bao lâu, chàng thiếu niên đã cử động. “Đi thôi.”

Giọng nói cậu ấy hơi khàn, khiến cho trái tim tôi thắt lại.

Tôi gật gật đầu, cầm ô đi theo cậu ấy. Đại để là cậu ấy không muốn cùng tôi đi chung một chiếc ô, thế nên bước chân có hơi nhanh. Tôi có thể nhận ra cậu ấy muốn thoát khỏi tôi. Nhưng trong lòng tôi lại xúc động mãnh liệt, tôi không muốn cậu ấy như thế.

Vì thế tôi bước nhanh theo cậu ấy. Bước chân của cậu ấy rất dài, tôi có hơi kiệt sức, vì muốn đuổi theo cậu ấy nên chỉ có thể bước nhanh hơn.

Nhưng mà tôi quên mất, tôi đi vội vàng, trên chân đang đeo một đôi dép lê.

Sau cơn mưa, nghĩa trang rất trơn, tôi lại đi rất nhanh, chân bị trẹo một cái, tôi giật mình hét lên: “A—-----”

Sự đau đớn trong dự liệu không xuất hiện, Tề Sóc đã kịp thời kéo nắm tay của tôi, kéo tôi đến bên người cậu ấy.

Rõ ràng đi nhanh như vậy, thế mà lại có thể kịp thời kéo được tôi, điều này khiến tôi hơi kinh ngạc.

Tề Sóc rũ mắt nhìn vào chân của tôi, thờ dài một cái: “Lên đi.”

Cậu ấy ngồi xổm trước mặt tôi, đầu óc tôi trống rỗng. Sự chậm chạp của tôi khiến cho cậu ấy có chút bất lực, “Nếu không muốn té ngã thì leo lên.”

Tôi “Ồ” một tiếng, leo lên lưng cậu ấy.

Ngăn cách bởi lớp áo mỏng manh, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tề Sóc, trái tim vô cớ đập nhanh và mạnh.

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

Cậu ấy và tôi đồng thời lên tiếng, sau đó lại đồng thời sững người.

“Sao cậu lại biết tôi ở đây?” Tề Sóc là người đầu tiên mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ.

“Tôi xem ngày tháng nên đoán được.” Tôi nằm sấp trên lưng cậu ấy mà nói nhỏ.

Tề Sóc trầm mặc rất lâu, đại khái là không ngờ tôi có thể nhớ được ngày này.

“Tề Sóc.” Tôi nhẹ nhàng gọi tên của cậu ấy, “Chúc mừng sinh nhật.”

Có lẽ vì lúc này tôi đang nằm trên lưng cậu ấy, vậy nên mỗi sự cử động của cậu ấy tôi đều cảm nhận được.

Lưng của chàng thiếu niên rộng lớn hơn tôi tưởng tượng. Cậu ấy hơi cứng người lại, giống như trào phúng mà cười mỉa một tiếng: “Nhưng tôi ghét cái ngày này.”

Bố mẹ Tề Sóc đã qua đời vào ngày sinh nhật cậu ấy. Từ đó về sau, Tề Sóc không còn trải qua cái gọi là “sinh nhật” nữa.

Ma xui quỷ khiến mà, cánh tay đang vòng trên cổ Tề Sóc của tôi khẽ cử động, ôm cổ cậu ấy chặt hơn một chút. “Nhưng họ cũng muốn nói câu này với cậu, họ cũng muốn tổ chức sinh nhật cho cậu.”

Lúc này, tôi không thể thấy biểu cảm trên khuôn mặt chàng thiếu nhiên. Nhưng tôi cảm nhận được rõ rệt rằng, có giọt nước ấm xuôi theo khuôn mặt cậu ấy mà rơi lên mu bàn tay tôi.

Tề Sóc khóc rồi.

Trái tim như bị lấp kín khiến cho tôi hoang mang, trái tim tôi giờ đây cảm thấy nặng trĩu.

Nước mưa tí tách tí tách, tôi lại nói một lần nữa: “Tề Sóc, chúc mừng sinh nhật.”

Tuy miệng cậu ấy nói rằng không thích ngày này, thế nhưng tôi biết rằng thật ra vào ngày này mỗi năm, cậu ấy vẫn luôn muốn có người kề cạnh. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


5.

Tôi cứ nghĩ rằng ngày ấy, ba Trần bảo học phụ đạo chỉ là nói miệng thôi. ai mà biết cái tên Tề Sóc này lại tận tâm tận lực như vậy. Cậu ấy cứ như cố ý, không biết tìm từ đâu ra cực nhiều đề thi, làm xong một tờ lại có thêm một tờ, số lượng vô biên, khiến cho tôi nghi ngờ nghiêm trọng rằng cậu ấy muốn ép chớt tôi.

Tôi đã tốt nghiệp bao nhiêu năm, dữ liệu tồn kho trong đầu đã theo quá trình tiêu hóa và trao đổi chất mà xả hết đi rồi.

Mấy tháng ngắn ngủi, người tôi đã gầy đi không ít. Chịu đựng những ngày đó, tôi cảm thấy như sống trong địa ngục vậy.

Nhưng có một nói một, Tề Trác dạy phụ đạo quả thật là rất tốt. Bằng chứng tốt nhất chính là Trần Kiều Kiều tôi đây - học sinh đứng cuối lớp đã nhảy lên top 10 của lớp.

Chỉ là không biết tin đồn nhảm nhí từ đâu ra, nói rằng tôi nỗ lực như vậy là vì crush Tề Sóc. Còn cái gì mà chỉ vì một tình yêu ngang hàng, xứng đôi. Tôi nghe mà nổi cả da gà.

Đại khái là có cái dịp ở sân bóng rổ làm cơ sở, khiến cho tin đồn nhảm này càng đồn càng hăng. Vì thế, thầy chủ nhiệm còn gọi tôi và Tề Sóc xuống văn phòng “uống trà”.

“Thầy à, em xin thề, em - Trần Kiều Kiều tuyệt đối không gây hại cho Tề Sóc.” Tôi không ngờ có ngày mình lại vì loại chuyện này mà đến văn phòng. Phải đến khi tôi bảo đảm hết lần này đến lần khác, thầy chủ nhiệm cuối cùng mới an tâm.

Chỉ là không biết tại sao mà từ ngày hôm đó, Tề Sóc dường như lại không thuận mắt tôi rồi. Đề thi thêm một tờ rồi lại một tờ, tôi làm đến nỗi đau cả ruột.

Cuối cùng tôi cũng sụp đổ rồi, đành phải sử dụng toàn bộ sức lực mà bản thân có để nịnh hót Tề Sóc. Nịnh hót đủ lời rồi cậu ấy mời tha chó cái mạng c-hó của tôi.

Nói thật, nếu không phải ba mẹ Trần đưa tiền tiêu vặt của tôi cho Tề Sóc bảo quản, tôi đã xách dép chạy từ lâu rồi.

Sau khi tan học, tôi kéo Triệu Thiến chạy đến canteen. Vừa đi ra, tôi lại bị Khâu Vân Nhiên chặn lại giữa đường.

“Trần Kiều Kiều, cậu thật sự không thích tôi nữa?”

Tôi nhíu nhíu mày, cái mọe gì đây.

Tôi “chậc” một tiếng: “Không thích.”

Lời vừa dứt, tôi liền định lách qua cậu ta để đi. Ai biết được cái thằng này lại phát điên phát khùng kiểu gì mà rống lên với tôi: “Tôi không tin!”

Cậu ta chỉ vào lon nước hiệu XX mà tôi cầm, “Cậu xem, đến cả đi canteen cũng theo thói quen mà mua lon nước trước kia tôi thích uống.”

“Kiều Kiều, thói quen không lừa được người đâu.” Khâu Vân Nhiên nói rõ ràng trật tự, cái cách tự tin phát ngôn này khiến cho tôi suýt nữa tin luôn rồi đấy.

Tôi thật là cạn lời mà, “Đừng quá cảm động, cái này là tôi mua cho Tề Sóc đó.” Hơn nữa xưa nay tôi đều lấy bừa, chứ làm gì biết cái thằng này thích thứ gì đâu.

Cậu ta dường như hóa đá rồi, mắt trừng to với vẻ không thể tin nổi mà nhìn tôi.

Tiếng hạt dưa vang lên, Triệu Thiến bưng hạt dưa đứng bên cạnh mà vừa ăn vừa hóng chuyện.

Tôi vỗ vào đầu cô ấy một cái, “Đừng xem kịch nữa, đi thôi.”

Triệu Thiến chặc chặc lưỡi, hiển nhiên là vẫn chưa đủ đã. Suốt đường đi cứ thỉnh thoảng là cô ấy lại quay đầu, sau đó lại vỗ vỗ vào vai tôi, “Khâu Vân Nhiên không phải là simp chúa của Lâm Vi sao, bây giờ có chuyện gì thế?”

Tôi trong mắt, “Sao tớ biết được.”

“A, tớ biết rồi.” Triệu Thiến phấn khích, “Xem ra tin đồn đó là sự thật!”

“Gì thế?”

Triệu Thiến đưa hạt dưa cho tôi, “Nghe nói Lâm Vi tỏ tình với Tề Sóc nhà cậu, nhưng hình như là bị từ chối rồi đó.”

Từ trước Trần Kiều Kiều simp Khâu Vân Nhiên, Khâu Vân Nhiên simp Lâm Vi, Lâm Vi lại là simp chúa của Tề Sóc.

Chậc chậc chậc, tôi không nhịn được mà cảm thán, thật là loạn ha.

“Đại khái là Khâu Vân Nhiên tan nát con tim rồi nên quay lại tìm cậu.”

Tôi nhận lấy hạt dưa của cô ấy rồi hờ hững nói: “Đương nhiên Tề Sóc sẽ từ chối.”

Triệu Thiến kinh ngạc nhìn tôi, “Sao cậu chắc chắn như vậy, Lâm Vi là hoa khôi đó!”

Mặt tôi thâm sâu khó dò, tôi đã viết đối tượng yêu đương cho Tề Sóc, làm sao tôi lại không biết chứ.

Về đến phòng học, tôi đưa nước cho Tề Sóc. Những ngày qua cậu ấy đều nhận, nhưng hôm nay không biết lại phát điên cái gì.

Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, chậm chạp không nhận, giọng điệu có chút quái gở: “Đến hiện giờ vẫn nhớ người ta thích gì sao?”

“Cậu ta không cần thì đem cho tôi?”

Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi, cậu ấy đang nói cái gì vậy?

Tề Sóc hơi nhếch môi cười, nhìn có chút lạnh lẽo. Cậu ấy duỗi tay vò vò đầu tôi, cứ như muốn vặn luôn đầu tôi xuống. Tôi không nhịn được mà rụt rụt đầu lại, có hơi sợ hãi.

“Trần Kiều Kiều, nếu cậu dám yêu đương, tôi sẽ nói cho cô chú biết.”

Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao mà trẻ trâu thế, cứ như là bạn nhỏ làm mình làm mẩy vậy.”

6.

Tôi tự cho rằng giọng nói bóc phốt của mình rất nhỏ, nhưng rốt cuộc là vẫn bị Tề Sóc nghe thấy. Giống như chột dạ, cậu ấy vô thức cất cao giọng: “Cậu nói cái gì? Ai ấu trĩ?”

[Ding—-] Âm thanh máy móc lại một lần nữa vang lên, nội dung vẫn có mùi vị quen thuộc như trước. [Vì để biểu thị lòng trung thành với nam chính, xin túc chủ hãy kích hoạt đối thoại dưới đây.]

Hờ hững quét mắt nhìn nội dung nhiệm vụ trôi nổi trong đầu, tôi khua tay mạnh một cái, [Đừng nói nữa, mặt tôi dày, chọn hết luôn.]

Cùm cụp một tiếng, tôi dỡ vòng tròn trên nắp lon nước ra, sau đó quỳ một chân xuống trước mặt của tất cả mọi người.

Trong tiếng hò reo kinh ngạc của các bạn trong lớp, tôi nhìn Tề Sóc với vẻ đong đầy tình cảm rồi nói:

“Năm 2013, tôi theo học tại MIT tại nước Mỹ.

Năm 2015, tôi gia nhập lực lượng hải quân Hoa Kỳ.

Năm 2016, tôi tới Syria thực hiện sứ mệnh và giải cứu thành công 3.000 con tin.

Năm 2018, tôi tranh cử vị trí tổng thống Hoa Kỳ và chỉ còn thiếu 100 triệu phiếu bầu.

Năm 2020, tôi được đề cử là người có thể thay đổi thế giới

Vào năm 2022, một tôi xuất sắc như tôi từ bỏ danh dự của cuộc đời mình, chỉ để âm thầm ở phía sau em.”

Tôi hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: “Nhưng hiện tại tôi đã không biết đủ nữa rồi, tôi muốn…”

“Yêu đương không, baby?”

Sau lần suýt bị tụt quần trước mặt mọi người trước đó, sự trải nghiệm trong cuộc sống của Tề Sóc lại được điểm thêm một màu mực đen ngòm.

Tôi muốn cả đời này cậu ấy đều không quên được tôi.

Không hổ là tôi.

Nhưng mà đã đến nước này rồi, Tề Sóc liệu có tha cho cái mạng c-hó này của tôi không?

Khuôn mặt Tề Sóc tựa như chiếc đèn lồ ng nhỏ, chỉ trong thời gian ngắn đã biến hết từ màu sắc này sang màu sắc khác, trông vô cùng sống động.

Tôi kiên trì đến cùng mà nhếch mép với cậu ấy, lộ ra hàm răng trắng y như tuyết, nhìn trông vô cùng chân thành. “Tề Sóc, cậu để ý đến tôi đi.”

Không thèm trả lời một tiếng nào, như vậy ngượng lắm đó.

Cậu lại phát điên gì vậy?

Cậu đã xong chưa thế?

Trần Kiều Kiều, cậu bị điên à?

Trong lòng tôi suy đoán Tề Sóc sẽ nói những câu đó, hoặc là trực tiếp rời đi luôn. Nhưng thật không ngờ là, Tề Sóc lại nhận lấy vòng tròn trong tay tôi, sau đó nói một chữ: “Ừm.”

Ừm??!

Cậu ấy nói ừm??!

Tôi trừng to mắt, tôi ngu người luôn rồi.

Sao cậu ấy không hành động như bình thường?

Trong lòng tôi như bị sét đánh, như máy móc mà sững người tại chỗ, nhếch khóe môi lên mà nở nụ cười khô khốc, “Haha, không, không hổ là anh em tốt, trò đùa nào cũng thuận theo tôi.”

“Trò đùa?” Tề Sóc nheo nheo mắt, nụ cười trên môi trở nên lạnh lẽo, từng câu từng chữ như đang nhấn mạnh: “Ừm, chỉ là một trò đùa.”

Đầu óc ong ong, dù có ngốc nhưng tôi vẫn hiểu ra một chút gì đó, nhưng tôi thật sự không muốn hiểu ra rốt cuộc là sai chỗ nào.

Dù thật sự tuân thủ nam đức thì cậu ấy cũng không cần làm thế này chứ. Ngày đó tôi đâu có thật sự tụt quần cậu ấy, thế nên tôi đầu cần phải phụ trách đến như vậy đâu.

Hơn nữa, tôi cũng chẳng dám chịu trách nhiệm với cậu ấy!

Không phải cậu ấy đã nói, nếu tôi yêu đương thì sẽ nói cho bố mẹ tôi biết hay sao?

Hóa ra không phải không cho phép tôi yêu đương, mà là không cho phép tôi yêu đương với người khác!

Tề Sóc hồ đồ rồi hả?

Cái chuyện yêu sớm là việc mà một nam chính như cậu ấy có thể làm sao? Lại còn thích một nữ phụ tâm địa độc ác như tôi nữa à?

Những sự giày vò, sỉ nhục trước kia cậu ấy đều quên rồi sao?!

Sao tôi không nhớ nam chính mà mình viết ra lại là cái tên ngốc ngây thơ với bộ não yêu đương thế này chứ?

Bị người khác xuyên vào là tôi, không phải cậu ấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


7.

Sau cùng vẫn là tiếng chuông vào lớp đã cứu tôi một mạng.

Chưa bao giờ tôi ngồi thẳng tắp và ngay ngắn như hiện giờ, đến cả động đậy tôi đây cũng không dám, bởi vì ánh mắt rực lửa ở phía sau khiến cho tôi không thể xem nhẹ được.

Cái ánh mắt rực lửa này vẫn chưa hề dập tắt.

Triệu Thiến lúc này như chuột phát hiện ra gạo, mà tôi chính là đống gạo đó.

“Vào lớp rồi, cậu nghiêm túc chút đi.” Tôi không thể nhịn được mà nhắc nhở cô ấy.

Triệu Thiến lại vẫn hóng hớt, “Nè, hai cậu như vậy là tính ở bên nhau rồi hả?”

“Không.” Tôi cắn răng.

Triệu Thiến lại chỉ nghe những gì mà cô ấy muốn nghe, cái từ “không” đã bị cô ấy lược bỏ một cách triệt để. “Trực nhật giúp cậu ấy, đi canteen cũng phải mua chút đồ cho cậu ấy, đi ăn trưa hay lên thư viện cũng dính lấy cậu ấy, thậm chí đến quần áo giày dép cũng là cậu chọn cho cậu ấy.”

“Tớ nghĩ sao thời gian này cậu cứ đối tốt với cậu ấy như thế, hóa ra là rung động rồi ha ~”

“Không tệ nha, mắt nhìn người tiến bộ hơn so với trước rồi đó!” Vừa nói, cô ấy còn vừa giơ ngón cái cho tôi.

Hành động nhỏ này đương nhiên không qua nổi đôi mắt diều hâu trên bục giảng. Ngay sau đó, giọng hét vang tận mây xanh cất lên: “Triệu Thiến! Thì thầm cái gì vậy hả?”

“Nếu đã thích nói như thế, tiết này tôi cho em lên dạy thay tôi có được không?”

Rất là vinh quang, Triệu Thiến bị phát đứng.

Không còn tiếng thì thầm bên tai, tôi lại không thể nhịn được mà rơi vào trầm tư.

Trong thời gian này tôi thật sự đối xử rất tốt với Tề Sóc sao?

Tôi cũng không có làm gì mà…

Trực nhật là vì chú Dư sẽ lái xe đến đón, tôi đương nhiên không thể giống như nguyên chủ mà một mình đi trước, để Tề Sóc một mình đi bộ về.

Đi mua đồ ăn vặt cũng chỉ là thuận tay, đi ăn trưa cùng là vì cảm thấy cậu ấy một mình cô đơn, còn đến thư viện là tôi bị cậu ấy kéo đi mà.

Quần áo giày dép, ở, có lẽ có thể coi là tình mẹ bao la dành cho con đó.

Tôi càng nghĩ càng sụp đổ, không nhịn được mà ôm mặt, cái thế giới này đúng là lộn xộn quá rồi…

Tôi chưa chết tâm, thế là hỏi hệ thống độ hảo cảm của Tề Sóc hiện tại là bao nhiêu.

[Độ hảo cảm của Tề Sóc: 78.]

Nhìn thấy giá trị này, trong lòng tôi thấy vui vẻ, Bất kể như thế nào, cái mạng này cũng giữ được rồi.

Ai ngờ một giây sau, hệ thống lại bổ sung thêm, [Đây là số liệu của 1 giờ trước.”

Tôi ngơ ngơ ngác ngác, gặng hỏi: “Còn bây giờ?”

[50.]

Tôi lại trầm mặc…

Không nghĩ thì tôi cũng hiểu rồi, sự tuột dốc này tám phần là vì trò đùa vừa nãy của tôi. Tôi vô cùng nghi ngờ cái hệ thống này cố tình muốn tôi chớt, nếu không tôi đã không cần phải nói mấy lời thoại kia.

Sau ngày hôm đó, tôi chủ động kéo giãn khoảng cách giữa mình và Tề Sóc. Dường như Tề Sóc cũng cảm nhận được rồi, nhưng cậu ấy lại chẳng nói gì cả.

Từng ngày từng ngày trôi qua, dường như cảm nhận ngày hôm đó chỉ là do mình tôi nhầm lẫn.

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Tề Sóc vẫn thi đậu vào đại học trọng điểm đúng như quỹ đạo tôi thiết lập.

Tôi không giỏi giống như Tề Sóc, chỉ thi vào một trường đại học bình thường. Rất trùng hợp, trường tôi ở ngay bên cạnh trường Tề Sóc.

Buổi tối, tại buổi tiệc tốt nghiệp, cả lớp đều chơi đùa cực kỳ vui vẻ. Đại khái là vận may của tôi quá kém. liên tiếp thua mấy ván game liền.

Thua thì bị phạt uống rượu,. Tửu lượng của tôi không hẳn là tốt, nửa cuối buổi tiệc gần như là một mình tôi ngồi trong góc sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cảm giác sau rượu thật sự khó chịu, tôi tốn 1 điểm tích lũy để hệ thống giải rượu cho tôi.

Tuy rằng không có cảm giác buồn nôn, nhưng đại não vẫn mê mang choáng váng và buồn ngủ.

Lúc sau Tề Sóc đưa tôi một ly nước ấm, tôi lịch sự lên tiếng cảm ơn, để lộ ra sự xa cách. Cho dù trong lòng Tề Sóc tôi chẳng được bao nhiêu độ hảo cảm, tôi có thể mờ mờ ảo ảo cảm nhận được rằng, Tề Sóc không hề muốn g.i.ết ch.ế.t tôi.

Bảo đảm khoảng cách nhất định giữa nam chính và nữ phụ là điều mà bây giờ tôi nên làm. Tôi cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của mình, nhưng có lúc sợ cái gì thì cái đó đến.

Đột nhiên có tiếng ầm ĩ ập vào tai, tôi mơ mơ hồ hồ mở mắt dậy, chỉ thấy trong nhóm người bỗng có một người đi về phía tôi, người ở hai bên tự động dạt ra để chừa một lối đi nhỏ.

Người đó ôm một bó hoa tươi rất bắt mắt, tôi nheo mắt để nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

“Khâu Vân Nhiên?”

Mặt Khâu Vân Nhiên có hơi mất tự nhiên, cậu ta dừng lại trước mặt của tôi. Trong nháy mắt, tôi liền tỉnh táo lại.

“Trần Kiều Kiều, tôi, tôi thích cậu, cậu…”

“Cậu có thể làm bạn gái của tôi không?” Cậu ta lấy hết can đảm mà nhìn vào mắt tôi.

Tôi mở miệng, đang định nói gì đó, nhưng động tác của người nào đó còn nhanh hơn cả tôi.

8.

“Cậu ấy không đồng ý.” Không biết từ khi nào Tề Sóc đã ở phía sau tôi. Một tay cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi, nắm rất chặt, cứ như sợ tôi chạy mất, giọng nói nghe cũng lạnh lẽo hơn trước rất nhiều.

Lời tỏ tình được dày công chuẩn bị lại bị gián đoạn, Khâu Vân Nhiên không khỏi trầm mặt xuống.

“Liên quan gì đến cậu chứ.”

“Tôi đang hỏi cậu ấy.”

Tề Sóc quay đầu, ánh mắt cậu ấy chăm chú nhìn vào mắt của tôi, đôi môi mím chặt, cằm cũng căng chặt. Có thể thấy rõ, tâm trạng cậu ấy lúc này toang rồi.

Tôi đột nhiên thấy hơi tò mò, nếu mình đồng ý thì Tề Sóc sẽ như thế nào.

Đại để là tôi trầm mặc rất lâu khiến cho cậu ấy hoảng sợ, tay cầm ấy càng nắm càng chặt. Cũng không biết sức lực từ đâu ra, mà cậu ấy giống như sắp bóp nát xương tôi, lại tựa như là bám lấy sợi rơm cuối cùng để cứu lấy sinh mạng.

Ánh đèn nhấp nháy, cảm xúc trong ánh mắt cậu ấy mờ ảo, tựa như căng thẳng, lại tựa như khẩn cầu.

Tôi hít sâu một hơi, thẳng thắn đối mặt với ánh mắt của Khâu Vân Nhiên.

“Ừm.”

“Cậu ấy nói không sai, tôi không đồng ý.”

Tuy rằng rất hiếu kỳ phản ứng của Tề Sóc sau khi tôi đồng ý, nhưng vẫn thôi đi thì hơn, thế giới này đã đủ loạn rồi. Quan trọng là tôi không muốn làm trái với ý muốn của mình, càng không muốn nhìn cậu ấy buồn bã.

Tôi không nỡ, dù cậu ấy cũng đáng thương như vậy rồi. Từ góc độ nào đó mà nói, thì là tôi nợ cậu ấy.

Nói thật, tôi cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Thoạt đầu “tôi” thích Khâu Vân Nhiên, cậu ta đối xử với “tôi” đúng kiểu gọi đến thì đến gọi đi thì đi. Hiện giờ tôi không thích cậu ta, cậu ta lại đỏ mắt mong chờ mà tiến lại gần.

Tôi lại nhìn thấy ánh mắt của Tề Sóc, ánh mắt ấy trở nên long lanh sau khi nghe thấy lời mà tôi nói. Cậu ấy đang sung sướng, vui mừng.

Trái tim bắt đầu đập nhanh, tôi không thể nói ra rốt cuộc cảm xúc của bản thân là gì.

Tôi cụp mắt, né tránh không nhìn cậu ấy. Mà trong ánh đèn lờ mờ, tôi lại trông thấy cậu ấy nắm chặt bàn tay tôi.

Tôi hít sâu một hơi, giọng nói không nóng không lạnh, rất thờ ơ: “Buông ra.”

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng run lên một chút. Tôi thử giãy tay ra, nhưng bàn tay lại chẳng thể thoát ra được.

Ấn đường bất giác nhăn lại, giọng nói của tôi cũng trở nên mạnh mẽ hơn: “Tề Sóc, buông ra.”

“Trần Kiều Kiều…” Tề Sóc gọi tên tôi, giọng nói cậu ấy hơi khàn, giống như chú chó nhỏ ấm ức vì bị bỏ rơi vậy.

Cậu ấy không muốn buông tay, tôi liền từ từ làm cậu ấy kiệt sức

Đại khái là thái độ của tôi quá lạnh nhạt, cho nên cuối cùng Tề Sóc cũng buông tay tôi ra.

Thái độ lạnh như băng của tôi khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Triệu Thiến kéo tôi lại hỏi: “Cậu thích Tề Sóc, tại sao vẫn từ chối cậu ấy? Lại còn từ chối với thái độ kịch liệt như vậy nữa.”

Tôi nhẹ nhàng cười một cái, thờ ơ bình thản mà mở miệng: “Ai nói là tớ thích vậy?”

Tiếng bước chân phía sau đột nhiên dừng lại, sau đó lại vội vã biến mất.

Tôi biết người đó là Tề Sóc.

Thích?

Tôi tạo ra cậu ấy, không ai có thể hiểu rõ hơn tôi, hiểu rằng cậu ấy yêu nữ chính như thế nào.

Hiện tại Tề Sóc thích tôi, nhưng mai sau thì sao?

Khi nửa kia mà tôi an bài cho cậu ấy xuất hiện, cậu ấy có còn thích tôi không?

Theo như tôi thấy, đoạn tình cảm này chỉ là điều ngoài ý muốn mà thôi.

Nhà họ Trần từ trước đến nay luôn thương yêu tôi. Sau khi tốt nghiệp, tôi liền đi đến rất nhiều nơi để du lịch.

Trong thời gian này, lần duy nhất tôi nhìn thấy Tề Sóc là khi gọi video với bố mẹ. Trên màn hình, tôi thoáng trông thấy cậu ấy một lần.

Khi đó tôi ngẩn người một lúc, ngay sau đó lồ ng ngực không thể khống chế mà cảm thấy nặng nề.

Thấy sự kỳ lạ của tôi, mẹ Trần hỏi tôi làm sao.

Tôi cười cười, nói: “Nhớ mẹ rồi.” (mẹ ở đây dùng từ 你 [nǐ], là cách gọi chung cho đối tượng đang nói chuyện với mình, như là: cậu, bạn, anh, chị, bố, mẹ,...)

Hay đúng hơn, là nhớ cậu ấy rồi…

Sắp nhập học, tôi mới trở về nhà.

Khi chú Dư đang giúp tôi xách hành lý, tôi nhìn thấy Tề Sóc từ trên tầng đi xuống. Khoảnh khắc chạm mắt nhau, tôi đang do dự có nên chào hỏi cậu ấy hay không. Nhưng Tề Sóc lại như không nhìn tôi lấy một cái, cậu ấy thẳng thừng lướt qua người tôi mà rời đi.

Tôi ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cậu ấy, nhìn cậu ấy đi càng lúc càng xa. Đột nhiên một cảm xúc mãnh liệt ập tới, khiến cho tôi rất muốn gọi cậu ấy lại.

Nhưng tôi vẫn kiềm chế được.

Nhìn cậu ấy như vậy, chắc là không thích tôi nữa rồi.

Tôi nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong tim lại tựa như bị hòn đá đập vào.

Rào cản này có lẽ không thể nào phá vỡ được rồi.

9.

Tôi không ngờ tới được rằng, lần tiếp theo gặp lại Tề Sóc là trong một buổi tiệc hữu nghị.

Rất trùng hợp là Triệu Thiến học chung trường đại học với tôi, chúng tôi thậm chí còn sống chung phòng ký túc.

Ngày đó cô ấy cực kỳ phấn khích mà kéo tôi đi tham gia buổi tiệc hữu nghị gì đó. Vốn dĩ tôi muốn từ chối, nhưng Triệu Thiến lại đầy vẻ nghi ngờ mà nhìn tôi và nói: “Kiều Kiều, không phải là cậu vẫn chưa buông được Tề Sóc đấy chứ?”

“Nói bậy gì vậy, đi thì đi.” Tôi phản xạ có điều kiện mà nói ra miệng.

Vừa dứt lời, nhìn ánh mắt gian xảo của Triệu Thiến mà tôi đã hiểu, đây là phương pháp khích tướng của cô ấy.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn mà đi thôi.

Bữa tiệc được tổ chức tại một cửa hàng đồ ngọt có tiếng trên mạng. Cửa hàng trang trí rất lộng lẫy, nhưng món ăn thì chỉ có thể nói là tầm thường…

Triệu Thiến nói chuyện với những chàng trai một cách nhiệt tình và điêu luyện.

Tôi không có cái tâm tư kia nên chỉ uống nước hoa quả, ngẩn ngơ mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đi qua trước mặt tôi.

Giữa hai lông mày thiếu niên mất đi vẻ ngây ngô, giống như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Bên cạnh cậu ấy còn có một cô gái, trông rất xinh xắn ngọt ngào, trông rất xứng đôi với cậu ấy.

Hai người đứng cạnh nhau, thật sự là trai tài gái sắc.

Đó là Vu Oản, là nữ chính tôi đã tạo ra cho Tề Sóc. Không đến mấy năm nữa, hai người họ sẽ kết hôn, sinh con để cái, hạnh phúc mỹ mãn.

Sự chua chát lại tuôn trào trong trong trái tim. Tôi di dời ánh mắt, uống một hớp nước trái cây thật to. Vừa nhiều, lại vừa ngọt vừa ngấy, nhưng vẫn không thể ép xuống vị đắng trong cổ họng.

Đối diện với nam sinh đang nói chuyện với mình, tôi cố cong môi cười và cẩn thận đáp lời.

Tôi thư thu hồi tất cả cảm xúc lại, cố gắng hết sức để tập trung vào cuộc nói chuyện. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi không hề nhìn thấy cách một lớp cửa kính, ánh mắt Tề Sóc trông nặng nề vô cùng.

Bởi thế mà Tề Sóc bước vào trong tiệm, đi đến trước mặt tôi và nhìn thẳng vào tôi, tôi thật sự vô cùng kinh ngạc.

Môi mỏng của cậu ấy mím chặt, ánh mắt cứ luôn nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt lên án của cậu ấy cứ như đang xem tôi là một tên lừa đảo vậy.

“Tại sao?” Câu hỏi này của cậu ấy khiến tôi có chút khó hiểu. Tôi ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì?”

Tề Sóc nhìn nam sinh ngồi đối diện tôi một cái, sau đó lại nhìn vào tôi: “Tại sao cậu ta có thể, còn tôi lại không được?”

Trong đầu tôi vang lên tiếng “ong ong”, đến giờ tôi vẫn không thể hình dung sự hỗn loạn trong lòng mình lúc đó.

Tôi tròn to mắt nhìn cậu ấy, “Cậu muốn một chân đạp hai thuyền?”

Cậu ấy và Vu Oản đã ở bên nhau rồi, sao vẫn nói với tôi mấy câu như vậy chứ?! Tôi thật sự không thể tin nổi!

Biểu cảm của Tề Sóc có chút mờ mịt, sau đó sắc mặt lại sầm xuống, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra vài chữ: “Cậu thử nói tôi nghe, tôi còn có cái thuyền nào nữa?”

Đầu óc tôi rối bời, đến khi bị Tề Sóc tóm lên rồi kéo ra ngoài, tôi mới tỉnh táo lại.

Lại một lần nữa, Tề Sóc nắm chặt bàn tay tôi.

Bước chân của cậu ấy rất dài, rất gấp, đến nỗi tôi đi ở phía sau còn có hơi lảo đảo.

Tôi không biết Tề Sóc kéo mình đi trong bao lâu, đến cuối cùng, cậu ấy kéo tôi vào trong một con hẻm nhỏ.

Hai tay chống lên tường, cậu ấy giam giữ tôi trong vòng tay của cậu ấy.

Khoảng cách quá gần, tôi vô thức dựa chặt vào bức tường phía sau, muốn kéo giãn khoảng cách, thế nhưng cậu ấy lại áp sát lại gần tôi.

“Trần Kiều Kiều, lần này cậu có nói gì, tôi cũng sẽ không buông cậu ra.” Cậu ấy đột nhiên gập người.

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Tề Sóc đã vùi mặt vào cổ tôi, nhẹ nhàng cắn tôi một cái, dấu răng nông nông có hơi nóng rực trên da thịt.

Tôi như là con mồi bị trừng phạt.

“Tề Sóc, trí nhớ cậu không tốt sao?” Tôi kêu “tsk” một tiếng vì đau, khó hiểu mà nhìn vào cậu ấy.

Ngừng lại một chút, tôi trầm giọng: “Bị xé sách vở, bị vứt đồ dùng học tập, sỉ nhục cậu giày vò cậu. Còn có chuyện ở trong hẻm nhỏ, tôi đích thân tìm người đến đánh cậu.”

“Còn Vu Oản, cậu như thế này có xứng đáng với cô ấy không?”

Không giống như dự liệu, Tề Sóc nghe tôi nói xong lại chỉ yên lặng nhìn tôi.

“Sao cậu lại biết cô ấy?”

“Hay nói đúng hơn, tại sao cậu lại khẳng định tôi và cô ấy có mối quan hệ như vậy?”

Đôi mắt cậu ấy tựa như nhìn xuyên thấu nội tâm của tôi, đem tất cả bí mật của tôi lôi hết ra ngoài.

Tôi ngây người một lát, ngay sau đó Tề Sóc lại cong môi lên, từng chút biểu cảm đều mang theo sự vui sướng, “Những chuyện đó là do Trần Kiều Kiều làm, có liên quan gì đến cậu chứ?”

Trong chớp nhoáng, tôi trừng to mắt.

Sao, sao cậu ấy lại biết được?!

Tôi ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, Tề Sóc cúi đầu chạm vào đôi môi của tôi.

Hai má tôi nóng hổi, tôi chợt tỉnh táo lại.

Cậu ấy cười nhẹ, “Quả nhiên cậu không phải cậu ta.”

Não bộ như sụp đổ, tôi mới sực tỉnh, vừa rồi cậu ấy chỉ đang thăm dò tôi!

“Vu Oản có bạn trai, tôi và cô ấy chỉ là bạn học, ngoài ra sẽ không có mối quan hệ gì khác.”

“Còn nhớ không? Lần đó cậu mặc kệ trời mưa to, đeo đôi dép lê chạy đến nghĩa trang tìm tôi.”

Tôi gật gật đầu, chỉ là đầu óc vẫn còn mờ mịt.

Giọng nói Tề Sóc dịu dàng, ánh mắt ấm áp. Cậu ấy vô thức kéo dài ngữ điệu, giống như chìm vào hồi ức, “Ngoại trừ bố mẹ tôi, trên thế gian này đã không còn ai nhớ đến ngày sinh nhật của tôi.”

“Trần Kiều Kiều sẽ không nhớ đến những điều như vậy. Nhưng mà, cậu lại nhớ.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, nhưng Tề Sóc vẫn tiếp tục nói: “Trần Kiều Kiều sẽ không đưa nước đưa thuốc cho tôi, không lo lắng tôi chịu lạnh chịu rét, cũng sẽ không để ý đến cảm xúc của tôi một chút nào.”

Dường như Tề Sóc cố ý ngừng lại một lát, sau đó cười cười mà nhìn tôi: “Cũng sẽ không vì tưởng tôi có bạn gái mà ghen tuông buồn bã.”

“Tôi không ghen tuông!” Tôi lớn tiếng sửa lại lời Tề Sóc, cậu ấy lại càng cười thoải mái hơn.

“Kiều Kiều, cậu có tin vào dự báo không?” Cậu ấy bỗng nhiên ngừng cười mà nhìn sâu vào đôi mắt tôi, “Cậu cũng có năng lực như vậy, phải không?”

Thảo nào, thảo nào cậu ấy lại hỏi tôi, tại sao tôi khẳng định cậu ấy và Vu Oản có mối quan hệ như vậy.

Thảo nào, lần đầu tiên gặp Tề Sóc trong con hẻm, cậu ấy lại bảo tôi đừng giả vờ nữa, cậu ấy biết là do tôi làm.

Cậu ấy đã biết từ lâu rằng Trần Kiều Kiều sẽ làm gì, cũng biết tương lai sẽ xảy ra những chuyện thế nào.

Tôi không làm theo dự báo mà cậu ấy thấy, không làm theo việc mà Trần Kiều Kiều làm, thế nên tôi mới bị lộ…

Nhưng theo thiết lập của tôi, Tề Sóc không hề có năng lực này. Vì thế tôi hỏi cậu ấy, từ khi nào cậu ấy có được năng lực dự báo.

Suy nghĩ một lát, Tề Sóc nói: “Vào ngày đó, khi gặp cậu trong con hẻm.”

Thì ra là lúc đó…

Tôi không nhịn cười nổi.

“Cho nên Kiều Kiều, cậu có thể yên tâm chứ. Tôi thích cậu, và tôi sẽ mãi mãi yêu cậu.” Cậu ấy rất nghiêm túc mà nói.

Hóa ra những băn khoăn của tôi cậu ấy đều đã biết.

“Kiều Kiều, hãy làm bạn gái của tôi.” Cuối cùng Tề Sóc cũng nói ra câu nói này.

Mà đáp án của tôi rất đơn giản, chỉ có đúng một chữ: “Được.”

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom